Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 196: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng
Robert kinh ngạc nhìn Hạ tử Du, rất lâu cũng không biết nói gì.
Từ sau lần gặp trước, dường như cô lại gầy đi.
Hôm nay cô không còn mái tóc dài dịu dàng uyển chuyển nữa, đường cong của chiếc cổ gầy mảnh khiến cho cô càng thêm nổi bật, mặc dù vẫn là kiểu đẹp gầy mà con gái thường thích, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thương xót.
Trong thoáng chốc, anh lại như nhìn thấy cô trong mấy năm ở Male . . . . . . Nhưng rồi lại thấy không giống.
Lúc đó nhìn cô ung dung thoải mái cũng như lúc này, nhưng sâu trong nội tâm của cô không hề có một chút thoải mái nào, tối thiểu khi đó anh còn có thể nhìn ra được bề ngoài cô lạnh nhạt hờ hững nhưng lại che giấu sự đau đớn rên rỉ vô dụng dưới đáy lòng, thế mà bây giờ anh không nhìn thấy bất cứ cái gì cả.
"Robert, Ngôn ngôn đang ngủ trên lầu, anh có muốn lên thăm con bé không?"
Robert đang sững người bỗng giựt mình tỉnh táo lại, khó tin được rằng cô cứ thế mà hời hợt cho qua hết những quá khứ giữa cô và Dịch Khiêm.
"Tử Du, tin anh, anh có thể giúp em và Dịch Khiêm trở lại như trước kia."
Hạ Tử Du căn bản không cho Robert có cơ hội tiếp tục nói đến chuyện này, cô cười xoay người đi, "À, Robert, em lên xem Ngôn ngôn dậy chưa, anh chờ em một chút."
Đột nhiên Robert đưa tay tóm lấy tay Hạ tử Du, ngón tay siết chặt, khàn giọng hỏi, "Tử Du, em ổn chứ?"
Hạ Tử Du xoay người lại, mở miệng nhẹ giọng nói, "Anh nhìn em đi, tâm tình em vậy dĩ nhiên là tốt rồi."
Robert nhíu mày, "Em biết anh không hỏi cái này."
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Robert, cuối cùng gật đầu, thẳng thắn nói, "Cái đêm hôm trở lại thành phố Y em đã khóc cả đêm. . . . . . Sau đó em liền tự nói với bản thân mình anh ta là một tên khốn kiếp, một tên khốn khiếp từ đầu đến chân.”
Nghe Hạ Tử Du nói xong, Robert trầm mặc một lúc lâu.
Trong ký ức của anh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy từ miệng cô nói ra hai chữ bất nhã này.
Hạ Tử Du cười hỏi, "Anh bị kiểu nói chuyện này của em dọa cho sợ à?"
Robert lắc đầu, mặt mày nặng trĩu, "Em trách Dịch Khiêm sao?"
Hạ Tử Du nói rành mạch, "Về phần lý trí em không trách anh ấy, dù sao hôn nhân giữa hai người mà phải đi đến bước ly hôn này nguyên nhân tuyệt đối không chỉ có một, nhưng về phần tình cảm thì hai chữ đó là hai chữ em muốn nói về anh ấy nhất . . . . . ."
"Là bởi vì Dịch Khiêm ở bên Nhất Thuần sao?"
Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Vậy còn anh? Anh ổn không?"
Robert nhàn nhạt nói, "Anh có ổn hay không không quan trọng, Anh đã sớm biết tình cảm của Nhất Thuần không thuộc về anh."
Hạ Tử Du gật đầu, "Có lẽ số mệnh đã định mỗi người đều có nơi thuộc về của riêng mình, anh và em đều giống nhau, cho nên, em đã nhìn rõ rồi. . . . . ."
Robert nhíu mày, "Em đã nhìn rõ rồi sao?"
"Bằng không thì sao? Quấn quýt không rời, dây dưa không dứt?" Hạ Tử Du cười lơ đễnh hỏi.
Robert khẽ thở dài, "Anh chỉ lo lắng cho em."
Hạ Tử Du thong dong mở miệng, "Nói cho anh biết những điều này là bởi vì nếu em không nói rõ thì sau này anh sẽ hỏi tới, bây giờ em đã nói ra suy nghĩ của mình rồi, cho nên, cám ơn sự quan tâm của anh, thật sự là không cần lo cho em đâu, lại càng không muốn anh giúp đỡ gì cả."
"Tử Du. . . . . ."
"Được rồi, Robert, em đi gọi Ngôn Ngôn, anh ngồi đây đợi em một lát nhé."
Robert không hỏi gì nữa, chỉ nhìn bóng lưng gầy yếu của Hạ Tử Du quay đi, mặc dù nhìn cô như thể không có gì khó chịu, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng.
Rốt cuộc là đau như thế nào mới có thể khiến cô đến tên tuổi của Dịch Khiêm cũng không muốn nhắc đến.
Là loại vết thương đau đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng?
Anh vẫn nghĩ rằng cô là kiểu người dù chỉ còn có một tia hy vọng cũng không buông tay, nhưng hôm nay, hình như cô đã không còn nhìn thấy hy vọng nữa rồi.
-
Buổi trưa.
Trên bàn ăn, bà Hạ ân cần hỏi thăm Robert.
"Robert, mấy món này đều là mấy món đặc sắc của Trung Quốc, Cháu ăn có quen không?"
Robert gật đầu, "Dạ, mùi vị rất ngon ạ."
Bà Hạ cười nói, "Mới nãy Tử Du nói với bác cháu là người quý tộc của Saudi, bác còn sợ tiếp đãi cháu không được chu đáo."
Liễu Nhiên đang chăm chú bới bới bát cơm của mình, đột nhiên nghe được vấn đề mình hiểu, cô bé nhanh nhẹn ngẩng khuôn mặt dính đầy cơm lên ngây thơ nói, "Bà ngoại, chú ‘củ cải’ chú ấy rất tự nhiên. . . . . . Trước kia chú ấy cũng thường xuyện sang nhà ăn cơm chung với ba mẹ."
"À. . . . . ." Bà Hạ cười gượng, bởi vì trong lúc vô tình Liễu Nhiên nhắc tới chữ “Ba”, bà Hạ liếc ngang nhìn Hạ Tử Du đang ăn uống một cách ngon lành.
Hạ Tử Du cười nói, "Đúng vậy, mẹ cứ mặc kệ anh ấy, mặc dù anh ấy là người Trung Đông, nhưng thói quen sinh hoạt thì lại giống với người Trung Quốc chúng ta."
Bà Hạ hoà nhã nói, "Người Trung Đông và người Châu Á vốn dĩ trời sinh đã gần gũi, bác thấy Robert đẹp trai thế này, kết hôn chưa?"
Được người lớn khen ngợi, Robert xấu hổ cười, trả lời, "Cháu tạm thời chưa có dự định kết hôn, nhưng người Trung Đông kết hôn đều khá sớm, ba mẹ cháu cũng vẫn đang thúc giục, cho nên mấy năm nay cháu cũng chẳng dám về nhà. . . . ."
Hạ Tử Du cười nói, "Mẹ, ba anh ấy đã giúp anh ấy lựa chọn bốn cô vợ rồi, diễm phúc của anh ấy không cạn đâu."
Bà Hạ kinh ngạc, "Vậy sao?"
Robert tức giận trợn mắt nhìn Hạ Tử Du, nhưng vẫn rất kính trọng trả lời bà Hạ, "Vợ cháu chỉ có một, cháu sẽ không quan tâm đến sự sắp xếp của cha mẹ."
"Xem ra Robert là một người rất chung thủy trong chuyện tình cảm . . . . ." (ọc ọc hoa hoa công tử đó bác gái ơi haha )
Nghe lời đó, cơm trong chén Hạ Tử Du suýt chút nữa là đổ hết ra ngoài.
Robert liếc mắt nhìn sang Hạ Tử Du, vẻ mặt thể hiện như muốn nói: “Anh đã cải tà quy chính rồi”.
Hạ Tử Du ho nhẹ mấy tiếng kìm nén để không bật cười.
"Bà ngoại, mẹ, chú ‘củ cải’, con ăn no rồi, con muốn đi xem phim hoạt hình. . . . ."
Liễu Nhiên đúng lúc này rất lễ phép lên tiếng nói với mọi người đang có mặt.
Bà Hạ hỏi, "Ngôn Ngôn, con ăn no chưa?"
Liễu Nhiên nghiêm túc gật đầu, "Ngôn Ngôn no rồi ạ."
Bà Hạ yêu thương nói, "Vậy mau đi đi!"
Người giúp việc ngay lập tức ôm Liễu Nhiên rời khỏi bàn ăn.
Hạ Tử Du cười nói với bà Hạ, "Mẹ, không thể cho Ngôn ngôn xem nhiều hoạt hình được, cuối năm nay con bé sẽ đi nhà trẻ, không nên để nó ham chơi đến mức không lo học."
Robert không đồng ý nói, "Bây giờ phim hoạt hình phần lớn đều lấy đề tài giáo dục là chủ yếu, đối với trẻ con rất có lợi."
Hạ Tử Du nói, "Em biết chứ, nhưng mà Ngôn Ngôn xem ra không thích đọc sách. . . . . ."
Bà Hạ tự hào nói, "Không có vấn đề gì, Ngôn Ngôn thông minh như thế, về sau con bé học hành nhất định là không có ai bì nổi."
"Mẹ ——"
Ba người lớn nói chuyện đến đây, bỗng Liễu Nhiên chạy vào phòng ăn.
Hạ Tử Du buông bát đũa xuống, thấy Liễu Nhiên vội vàng chạy vào mà đổ đầy mồ hôi, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"
Liễu Nhiên kéo tay mẹ, gấp gáp nói, "Mẹ, mẹ mau đi với con, con nhìn thấy ba…”
Nghe thấy Liễu Nhiên nói, hai người lớn trên bàn ăn lập tức giật mình, mà Hạ Tử Du còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Liễu Nhiên kéo đi mất.
Liễu Nhiên vui vẻ nói, "Mẹ, mẹ mau xem đi. . . . . . Ba trên ti vi kìa."
Hạ Tử Du theo bản năng liếc nhìn tới màn hình ti vi.
Trên màn hình to như thế đang nói về tin tức Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần nhàn nhã tản bộ trên đường phố Los Angeless.
Cùng lúc đó bà Hạ và Robert cũng bước ra khỏi phòng ăn đi đến phòng khách, hình ảnh trên ti vi đập vào mắt họ.
Liễu Nhiên ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi mẹ, "Mẹ, tại sao ba lại nắm tay dì Đan hả mẹ?"
Liễu Nhiên trong lúc chuyển kênh vô tình thấy được tin tức này, nhìn thấy hình ảnh của ba mình Liễu Nhiên liền không chuyển kênh nữa.
Gương mặt của bà Hạ và Robert lúc này cũng trở nên nặng nề.
Nhưng, sự lo lắng của bà Hạ và Robert hiển nhiên là điều dư thừa, bởi vì ánh mắt của Hạ tử Du cũng không dừng lại trên màn hình tivi lâu thêm một giây nào, cô thân thiện ngồi xổm xuống, nhẫn nại giải thích với Liễu Nhiên, "Con bé ngốc này, người trên ti vi đó sao lại là ba của con được? Con thử nhớ lại xem lúc con đi ba đã nói gì với con?"
Liễu Nhiên ngây thơ nói, "Ba nói ba rất bận, ba bảo qua một thời gian ngắn nữa ba sẽ đón hai mẹ con chúng ta về nhà."
Tiếng nói non nớt của con trẻ như xát muối vào lòng của người lớn.
Lúc này ngay cả Robert thường ngày vẫn trêu chọc Liễu Nhiên khiến cô bé dễ dàng cười khanh khách một cách không ngừng cũng không biết nên nói cái gì.
Tâm trạng mọi người giờ phút này đều thương cảm như nhau, duy chỉ có Hạ Tử Du lúc này vẫn cười mà nói với Liễu Nhiên, "Vậy thì đúng rồi, ba bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đi chơi với dì Đan đây?"
Hạ Tử Du có thể nói dối như thế bởi trên ti vi cả Dịch Khiêm lẫn Đan Nhất Thuần đều đeo kính đen, mặc dù hình ảnh trong ti vi rất rõ ràng là hai người đang nắm tay nhau, nhưng để thuyết phục một đứa trẻ mà nói thì vẫn rất dẽ dàng.
"Thật sao?" Liễu Nhiên nhìn về phía TV nhưng bây giờ trên ti vi đã chuyển sang tin tức khác.
Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, khẽ cười nói, "Con thật ngốc, cả ba mình mà cũng không nhận ra, nếu như để ba con biết nhất định sẽ đánh cái mông nhỏ của con đó. . . . . ."
Los Angeles.
"Tổng giám đốc, ông Robert nói ông ấy muốn gặp ông."
"Tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc điện thoại nội bộ, Đàm Dịch Khiêm buông văn bản trong tay ra, sau đó đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới trước tủ rượu rót ra hai ly Laffey năm 88 cho anh và cả Robert.
Không tới một phút, cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
Đàm Dịch Khiêm cầm lên ly rượu nói, "Vào đi."
Người đến là Robert, anh nhìn thoáng qua Đàm Dịch Khiêm rồi mới bước vào phòng làm việc.
Đàm Dịch Khiêm lấy một ly Laffey đưa cho Robert, "Cậu đừng từ chối, là Laffey năm 88."
Robert nhận lấy ly rượu, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh trong ly, bỗng nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
"Uống thả cửa hình như không phải phong cách của cậu."
Đàm Dịch Khiêm tựa vào tủ rượu, rất có phong cách quý ngài mà nhấp một hớp rượu đỏ.
Robert đi về phía Đàm Dịch Khiêm, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy tĩnh mịch của Đàm Dịch Khiêm, dịu giọng nói, "Tôi có đi thành phố Y một chuyến, cũng gặp được Tử Du và Liễu Nhiên."
Không ai có thể nhận thấy được động tác nhấp rượu của Đàm Dich Khiêm trong một giây bỗng khựng lại, nhưng vẻ mặt anh không chút cảm xúc nhìn Robert, "Tôi biết cậu sẽ đi tìm cô ấy."
Robert kiềm chế tức giận thốt ra, "Câu có biết rằng bây giờ mỗi một tế bào trên người tôi đang gào lên thúc giục hãy đập cho cậu một trận không?"
Đàm Dịch Khiêm thong thả nói, "Cậu sẽ không làm thế, nếu không cậu đã động thủ từ nãy giờ rồi."
Robert phiền não lắc đầu, chợt thở dài nặng nề nói, "Dịch Khiêm, tôi biết giữa cậu và Tử Du có rất nhiều vấn đề, nhưng mà tại sao lại đến nông nỗi phải ly hôn? Cậu đã quên lúc đầu cậu đã cố gắng như thế nào để Tử Du trở về bên cậu sao?"
Cho đến hôm nay, Đàm Dịch Khiêm đáp lại cũng chỉ là một câu hời hợt bâng quơ, "Có lẽ ngay từ ban đầu đã lựa chọn sai lầm."
"Sai lầm?" Robert không dám tin nói, "Câu còn có thể nói ra những lời này? Nếu như để Tử Du nghe được, cô ấy sẽ buồn khổ đến mức nào!"
Đàm Dịch Khiêm liếc xéo Robert, hỏi ngược lại, "Tôi rất là ngạc nhiên đấy, tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy nhiều như thế?"
Robert buột miệng nói, "Bởi vì cả cậu và Tử Du đều là bạn tôi, tôi không đành lòng nhìn hai người các cậu phải đi đến tình cảnh này."
Đàm Dịch Khiêm cười khẽ, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi nghĩ rằng cậu phải rõ hơn ai hết." Ý tứ trong câu này là Đàm Dịch Khiêm ám chỉ Robert và Đàm Tâm.
"Tôi hiểu chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng tình cảm cậu và Tử Du cũng không phải miễn cưỡng mà có được. . . . . . Dịch Khiêm, tôi với cậu học cùng trường ba năm, làm bạn mười năm, tôi rất rõ tình cảm của cậu, hiểu rõ cách làm người của cậu, cậu đối với Tử Du, tuyệt đối không phải là cái loại biểu hiện lạnh nhạt lúc này của cậu.
Giọng Đàm Dịch Khiêm hơi trầm xuống, "Là cô ấy bảo cậu nói với tôi những điểu này?"
Robert kinh ngạc, "Tại sao cậu nghĩ như vậy?"
Đàm Dịch Khiêm đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn toàn cảnh thành phố phồn hoa nhếch môi nói, "Cô ấy luôn rất giỏi đóng giả một vẻ mặt khiến cho người ta thương hại, không phải sao?"
Robert nhíu mày thật sâu, "Dịch Khiêm, Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Sao cậu có thể nói ra những lời như thế?"
Đàm Dịch Khiêm vẫn nâng ly rượu đỏ nhấp nhẹ một hớp, "Tôi thấy rằng cô ấy rời đi như thể không có một chút vướng bận nào, cũng có thể coi là một người phụ nữ biết tự trọng."
Robert tức không chịu được bật thốt lên, "Đàm Dịch Khiêm, tình bạn chúng ta gắn bó nhiều năm như vậy nhưng không ngờ tôi lại nhìn lầm cậu! Xem ra, lựa chọn của Tử Du là đúng, vĩnh viễn gạt bỏ cậu ra khỏi thế giới của cô ấy mới là chuyện mà cô ấy cần phải làm nhất! !"
Không ai nhận ra hình ảnh ngược lại trên mặt cửa sổ chính là dung mạo anh tuấn dần dần ảm đạm ưu thương.
Robert bực tức xoay người bỏ đi.
Trước khi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, Robert nắm chặt nắm tay nói, "Đàm Dịch Khiêm, chắc là cậu không biết, Tử Du vốn không mong tôi tới tìm cậu, bởi vì cô ấy bây giờ quả thật rất tốt, cô ấy cắt tóc, thay đổi tâm trạng, so với lúc ở bên cậu còn vui vẻ hơn rất nhiều. . . . . . Mà cậu, có thể còn chưa ý thức được, cậu đã hoàn toàn mất đi cô ấy! !"
Nói xong những lời đó, Robert giận dữ bỏ đi.
. . . . . .
Sau khi Robert đi vào thang máy, Đan Nhất Thuần cũng bước ra từ phía sau một chậu cây cảnh to bên ngoài phòng làm việc.
Đúng thế, vừa rồi Đan Nhất Thuần tới tìm Đàm Dịch Khiêm thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Đàm Dịch Khiêm và Robert, hiển nhiên, cuối cùng cô cũng không đi vào phòng làm việc.
Trong đầu đều là nội dung cuộc đối thoại của Robert và Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần đi nhẹ tới trước cửa phòng làm việc, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn cô đơn tịch mịch giờ phút này đang đứng lặng trước cửa sổ sát đất, trong lòng vô cùng đau đớn.
Bỗng dưng, cô xoay người đi chạy vào thang máy. (đồ mắm thúi
Hạ Tử Du xấu hổ cười cười, "Mẹ tôi có ý giới thiệu con trai của người bạn cho tôi, nghe nói cũng rất ưu tú, nhưng mắt nhìn người của tôi xưa nay không được tốt, cho nên muốn nhờ cô giúp tôi nhìn xem, biết đâu có thể tìm được một đối tượng thích hợp nào đó để tìm hiểu." (éo….bùm, kì này chít DK rùi hehe
|
Chương 197: Xem mặt và gặp mặt
"Tử Du, người đàn ông vừa mới ôm con hồ ly tinh lên xe đi mất kia đó là Đàm Dịch Khiêm có phải không"
Hạ Tử Du vừa mới quay người, đã nhìn thấy bà Hạ đang vội vã đi về phía cô.
Bước chân Hạ Tử Du khựng lại, nắm lấy tay bà Hạ mỉm cười nói, "Đúng thế ạ."
Bà Hạ nhíu mày, "Cái tên đàn ông khốn khiếp đó tới để làm gì?"
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Anh ta tới đón Nhất Thuần."
"Đến đón Nhất Thuần?" Bà Hạ không vui nói, "Thật đúng là tình tứ quá đó, lại còn dám vác mặt đến nhà chúng ta à! Đúng là cái con hồ ly tinh đó đang thị uy với con đó!" (kg ngờ miệng mồm bác gái chửi cũng ngọt dữ hén )
Hạ Tử Du kéo Bà Hạ đi về phía biệt thự, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ về Nhất Thuần như vậy, chuyện này không có liên quan đến cô ấy."
Bà Hạ dừng bước đứng lại, nặng nề nói, "Tử Du, mẹ chỉ lo cho con thôi. . . . . . Con xem cái con nhỏ Đan Nhất Thuần đó vừa mới ở bên cạnh Đàm Dịch Khiêm chưa được bao lâu, mà đã tới đây lên mặt với con rồi !"
Hạ Tử Du cũng đứng lại theo, cười nói, "Được rồi, mẹ mà giận nữa, mấy cái nếp nhăn sẽ nhiều thêm đó!"
Bà Hạ đau lòng nói, "Nhìn nó ức hiếp con mẹ không chịu được!"
Hạ Tử Du nghiêm túc khác thường nói, "Mẹ, thật ra thì, anh ấy không có ức hiếp con đâu, chuyện tình cảm thì rất khó nói, hôn nhân nếu đã không thể nào duy trì được nữa, nguyên nhân tất nhiên là từ hai phía, con không thể chỉ đơn phương oán trách anh ấy, huống chi lúc con và anh ấy vẫn còn bên nhau con cũng không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. . . . . ."
Bà Hạ hết sức tức giận nói, " Đến lúc này rồi mà nó còn đáng để con biện minh hộ hay sao?"
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Con không có biện minh cho anh ấy, chỉ là con cảm thấy, những người bên cạnh con không nên vì con mà trách móc anh ấy. . . . . . Phải, con và anh ấy ly hôn rồi, anh ấy cũng nhanh chóng có người phụ nữ khác, nhưng việc này cũng không có nghĩa là anh ấy làm tổn thương con hay ức hiếp con, ly hôn là chuyện mà con và anh ấy đã bàn bạc kỹ, thậm chí còn có thể nói rằng chính là con đã đề cập đến trước, trước đó anh ấy vẫn là một người chồng tốt, người cha tốt, chúng con không thể tiếp tục bên nhau nữa là do giữa hai chúng con có quá nhiều vấn đề, ly hôn là điều cả hai chúng con đều chấp nhận, con không hề oán giận gì anh ấy cả. . . . . ."
Bà Hạ tức giận nói, "Nói thì nói như thế, nhưng bây giờ nó có niềm vui mới liền quên luôn người cũ, nhìn như thế thật khiến người ta tức đến lộn ruột!"
Hạ Tử Du vô vị mà nhún vai cười, "Vậy sau này chúng ta không nhắc đến anh ấy nữa là được rồi!"
Bà Hạ gật đầu, "Đúng, đừng nên nhắc đến cái thằng thối tha đó nữa!"
"Mẹ. . . . . ."
Bà Hạ bất đắc dĩ nói, "Được rồi, mẹ không mắng nó nữa, dù thế nào đi nữa nó cũng là cha của Ngôn Ngôn, nói những lời này nhiều để Ngôn Ngôn nghe thấy được đúng là không tốt."
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, không nói chuyện này nữa, con đói bụng rồi, chúng ta đi ăn sáng đi!"
"Ừ."
Lúc hai mẹ con đi về phía biệt thự, Hạ Tử Du thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, mẹ, con nhớ trước kia mẹ thường hay nói con lớn rồi không còn nhỏ nữa, muốn giới thiệu bạn trai cho con. . . . . . Hiện tại con đang độc thân, không biết bây giờ mấy người bạn của mẹ có thiếu con dâu hay không . . . . . . Đương nhiên là phải chấp nhận được hoàn cảnh của con ."
Bà Hạ ngẩn người, "Con muốn đi xem mắt?"
Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Không thể được sao?"
"Dĩ nhiên là có thể, nhưng mà. . . . . ."
"Không nhưng nhị gì cả, mẹ có thời gian thì sắp xếp giúp con một người đi!"
Bà Hạ gần như không thể tin nổi, "Tử Du, con đang đùa với mẹ à?"
Hạ Tử Du nói rất nghiêm túc, “Mẹ thấy con giống như đang đùa hay sao?”
"Nhưng mà con với Đàm Dịch Khiêm. . . . . ."
"Mẹ, vừa rồi không phải chúng ta nói là không nhắc đến người này nữa sao?"
"Được, không nói."
Hạ Tử Du dịu giọng nói, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ là do con xúc động nên mới quyết định vậy . . . . . . Con còn trẻ như thế này, không thể cứ mãi sống cô độc suốt quãng đời còn lại, con bây giờ muốn tìm một người thích hợp với con, cùng nhau yêu đương bình thường, tất nhiên, nếu như không tìm được một nữa kia nữa, vậy thì con thà ở một mình, tránh trường hợp lại nhìn lầm người . . . . .”
Cũng cùng lúc đó.
Bầu không khí yên tĩnh bên trong xe khiến ngươi ta thật sợ hãi, từ giây phút vừa bắt đầu lên xe Đan Nhất Thuần đã bất an mà xoắn xuýt những ngón tay vào nhau, từ đầu đến cuối không hề dám nhìn Dịch Khiêm lấy một cái.
Người cận vệ chịu trách nhiệm lái xe nhìn qua kính chiếu hậu cung kính hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Đàm tổng, quay lại sân bay phải không ạ?"
Ánh mắt u ám của Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng mấp máy, "Ừ."
Vào lúc này Đan Nhất Thuần rốt cuộc cũng lấy được dũng khí mà nói, "Dịch Khiêm, em xin lỗi. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm không trả lời.
Đan Nhất Thuần mong đợi nhìn gương mặt tuấn tú của Đàm Dich Khiêm, nghẹn ngào nói, "Em không đành lòng nhìn anh và Tử Du như thế này. . . . . . Em biết anh vẫn còn để ý tới cô ấy, cho nên em mới lén anh đến thành phố Y."
“Đừng tự cho mình thông minh, chuyện ngày hôm nay tôi không hy vọng lại xảy ra lần thứ hai." Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc lên tiếng trả lời Đan Nhất Thuần, nhưng giọng nói lại giống như trong hầm băng mùa Đông, giá lạnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy gan run tim lạnh.
Đan Nhất Thuần khó chịu nói, "Nhưng mà Tử Du cô ấy hiểu lầm anh, cô ấy . . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm mất kiên nhẫn quát, "Câm miệng!"
Sợ hãi sự lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần chỉ đành im lặng, không còn dám nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Xe êm êm chạy thẳng đến sân bay tư nhân.
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng ra lệnh cho Đan Nhất Thuần, "Xuống xe."
Cận vệ mở cửa xe ra, Đan Nhất Thuần ngập ngừng bước xuống xe.
Cận vệ quay về ghế lái, nổ máy cho xe chạy.
Đan Nhất Thuần đứng bên ngoài cửa xe, kinh ngạc nói, "Dịch Khiêm, anh không quay về sao?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Sẽ có người đưa cô về Los Angeles."
Ngay sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi trước mặt Đan Nhất Thuần .
-----
Buổi tối, tại khách sạn "Tứ Quý".
Đàm Dịch Khiêm ngồi yên lặng trên ghế sofa, trong tay đang cầm một hộp nhung màu đỏ.
Bỗng nhiên anh mở cái hộp nhung ra, sau đó trầm lặng nhìn vật trong hộp.
Chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng lóng lánh rực rỡ.
Trong đầu loáng thoáng thoáng hiện lên hình ảnh anh đeo nhẫn cho cô trong hôn lễ hôm ấy. . . . . .
Trong hôn lễ khuôn mặt cô ngập tràn nụ cười hạnh phúc, mái tóc vấn cao thật xinh đẹp, xinh đẹp không gì sánh được. . . . . .
Hôm nay gặp lại cô, cô đã cắt đi mái tóc dài xinh đẹp thanh tú kia, cũng không có sự đoan trang ưu nhã của ngày xưa, còn lại chỉ là sự bình tĩnh lạnh nhạt.
"Nhưng mắt nhìn người của tôi xưa nay không được tốt. . . . . ."
Câu nói của Hạ Tử Du đột nhiên vang lên trong trí óc Đàm Dịch KHiêm.
Nhớ lại lời nói nhanh mồm nhanh miệng của cô lúc đó, thế nhưng giờ phút này Đàm Dịch Khiêm không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn nhếch môi mỉm cười
Anh nhớ lúc anh mới quen cô, tính cách của cô chính là như thế này. . . . . . Dám giận dám nói, không kiêu ngạo không tự ti.
Mấy năm trôi qua, anh đã không thể gặp lại một Tử Du như thế nữa, phần lớn thời gian cô đều chọn lựa yên lặng, gặp phải chuyện không hài lòng, cô sẽ chôn chặt nó ở đáy lòng, dứt khoát không nói, đến cuối cùng từ từ biến thành sự cẩn thận dè dặt đối với anh. . . . . .
Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cô cách là cố chấp. . . . . .
Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cô mới có thể mãi vướng vào anh.
Nhưng mà, cô sai rồi. . . . . .
Anh cũng sai rồi. . . . . .
Hai người không hợp nhau mà miễn cưỡng ở bên cạnh nhau thì không có kết quả, cô cần cuộc sống đơn giản, hoàn cảnh an nhàn, mà anh vĩnh viễn đều không thể mang đến cho cô.
Nếu như bọn họ có thể quay lại lúc chưa quen nhau, thật là tốt biết mấy. . . . . .
. . . . . .
Khu nhà cao cấp của Hạ gia nằm ở vùng ngoại ô, cho nên những đêm trời sáng trên bầu trời nhà họ Hạ sẽ hiện lên vô vàn những vì sao.
Lúc này, Hạ Tử Du đứng ở trên ban công lầu hai, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Ở một thành phố đông đúc chật chội như thành phố Y này, có thể nhìn thấy được một bầu trời đầy sao, thật là một chuyện không dễ dàng gì.
Trong trí nhớ, ngày trước cô cũng thường đứng ở một nơi giống nơi này nhìn bầu trờ đầy sao sáng. . . . . .
Khi đó, tuy cô cất giấu nhiều bí mật nhưng vẫn thấy rất vui vẻ . . . . . .
Cô thường nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng cầu nguyện để cho cô sớm tìm được Đường Hân, thỉnh thoảng gặp phải lúc ba mẹ ép hỏi chuyện bạn trai thì cô cũng sẽ nhìn lên các vì sao cầu nguyện để cho cô sớm gặp được Mr. Right thuộc về cô. . . . . .
Kế tiếp….. Kế tiếp. . . . . .
Nguyện vọng mà cô cầu nguyện với các vì sao hầu như đều trở thành hiện thực . . . . .
Nhưng, cô không bao giờ nghĩ, thì ra ông trời cũng biết gạt người, người cô gặp được căn bản không phải là Mr Right của cô.
Căn bản không phải Mr. Right của cô, mà ông tời lại sắp xếp để anh xông vào thế giới của cô, còn sắp xếp khiến cho cô đã từng có ý nghĩ mãi mãi ở bên anh.
Chấp nhất nhiều năm như vậy, kết quả lại chờ được một người đàn ông không thuộc về mình, bây giờ chỉ có thể trách móc ông trời đùa giỡn với mình một vố lớn mà thôi, ngoài trừ chỉ có thể mắng bản thân mình vô dụng, cô còn có thể oán giận ai được nữa?
Oán Đàm Dịch Khiêm?
A. . . . . .
Sự thật, cô không hề oán giận anh, đúng như cô đã từng nói với mẹ, anh không có lỗi, anh lựa chọn kết thục cuộc hôn nhân của bọn họ là anh đúng, đó cũng là sự đồng thuận của cô, tại sao cô phải oán anh?
Nhưng, mọi người thường nói phải có lý trí, nhưng phần lớn thời gian lại làm ra những chuyện không có lý trí. . . . . .
Tựa như hôm nay gặp anh, nhìn thấy anh ôm người phụ nữ mình yêu thích vào lòng, cô vẫn không thể nhịn được mà lên tiếng châm chọc.
Hiện tại anh nhất định nghĩ cô là một người phụ nữ hẹp hòi nhỉ?
Tuy nhiên, có thể nói, dù có thế nào đi chăng nữa giờ đây trong sinh mệnh cô anh chỉ là một người khách qua đường, châm chọc thì châm chọc, ít nhất giây phút đó cô cảm thấy thật thoải mái . . . . . .
"Mẹ. . . . . ."
Giọng nói non nớt của Liễu Nhiên cắt đứt sự trầm tư của Hạ Tử Du .
Hạ Tử Du quay lại, cúi đầu nhìn Liễu Nhiên đang ôm một cái gối nhỏ đi về phía mình.
Hạ Tử Du ngay lập tức ôm lấy Liễu Nhiên, yêu thương nói, "Bé con của mẹ, sao giờ này mà con còn chưa ngủ?" Cô dỗ con gái ngủ xong vì không ngủ được mới lên sân thượng ngắm sao.
"Ngôn Ngôn không ngủ được."
Hạ Tử Du lập tức trở nên căng thẳng, "Sao thế?"
"Ngôn Ngôn vừa mới nằm mơ, mơ thấy ba mẹ cả hai người đều không cần Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn rất sợ. . . . . ."
"Đứa ngốc, chỉ là nằm mơ, ba mẹ làm sao có thể không cần Ngôn Ngôn đây?"
"Mẹ, chừng nào chúng ta về nhà ạ?"
"À, chờ ba hết bận, được không?"
"Vậy ngày mai con gọi điện thoại hỏi ba bao giờ ba tới đón chúng ta."
Hạ Tử Du gật đầu, "Được, hai ngày nữa mẹ giúp con gọi điện cho ba, hai ngày nay ba con đi công tác ở nước ngoài rồi, mẹ cũng không liên lạc được !" Hạ Tử Du đương nhiên là lừa Liễu Nhiên, bởi vì biết Đàm Dịch Khiêm vẫn còn ở thành phố Y, trong lòng Hạ Tử Du không muốn Đàm Dịch Khiêm xuất hiện lần nữa trước mặt họ nữa.
Liễu Nhiên bây giờ mới thấy yên tâm, lủi vào trong ngực mẹ, "Dạ."
"Mẹ bế con quay về phòng ngủ nhé.”
Liễu Nhiên chớp chớp mắt hỏi, "Mẹ, tối hôm nay con có thể ngủ với mẹ được không?"
"Đương nhiên là được rồi, nhưng mà con không thể nói tướng ngủ của mẹ xấu nha!" Trước mặt con gái mà thừa nhận chuyện như thế, Hạ Tử Du cảm giác thật xấu hổ.
Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu, "Dạ."
"Đi thôi!"
-----
Hôm sau, Liễu Nhiên vừa tỉnh liền quấn lấy đòi Hạ Tử Du gọi điện cho Đàm Dịch Khiêm. . . . . .
Hạ Tử Du vốn định tám giờ mới gọi điện, dù sao quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là chuyện không hay ho gì, nhưng khi nghĩ đến bây giờ Đàm Dịch Khiêm đang ôm Đan Nhất Thuần ngủ ngon lành, thì không kiềm chế được mà nhấc điện thoại bàn lên gọi.
Cô không có ý định dùng di động gọi cho anh, từ khi cô đổi điện thoại, đổi luôn cả số, cô không có ý định lưu lại ghi chép về những cuộc điện thoại của anh.
Bấm vào những con số di động mà cô cứ vờ như không quen thuộc kia thế nhưng lại vẫn nhớ được rất rõ ràng, đưa điện thoại cho Liễu Nhiên, "Này, con nói chuyện với ba đi."
Liễu Nhiên ôm điện thoại, nghi ngờ hỏi Hạ Tử Du, "Mẹ, mẹ không nói chuyện với ba sao?"
"À, chờ con nói xong rồi mẹ nói, mẹ đi rửa mặt cái đã."
Không muốn nghe giọng nói của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vén chăn lên bước xuống giường.
Liễu Nhiên đột nhiên kêu lên, "Mẹ, không gọi được cho ba."
Hạ Tử Du nhận lấy điện thoại, nghe được tín hiệu không gọi được, Hạ Tử Du bỏ điện thoại ra "Ba con bây giờ chắc đang ngủ, tối nay gọi lại cho ba sau nhé!"
Liễu Nhiên buồn hiu gật đầu, "Vậy cũng được ạ!"
"Đứng dậy nào, hôm nay mẹ phải để Liễu Nhiên mặc đồ thật xinh, sau đó theo mẹ đi đến một nơi."
"Dạ."
. . . . . .
Đi tới phòng ăn, bà Hạ đã đang ngồi chờ hai mẹ con xuống ăn sáng.
"Mẹ, chào buổi sáng."
Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên ngồi vào bàn ăn.
Bà Hạ hài lòng nhìn trang phục hôm nay của Hạ Tử Du, mở miệng khen, "Tử Du, hôm nay trông con xinh lắm!"
Hạ Tử Du không hề khiêm tốn đồng ý, "Cám ơn mẹ!" Hôm nay cô trang điểm nhẹ, mặc một bộ đồ kiểu tây, tóc ngắn đeo ngược khuyên tai, đơn giản mà rất mode.
Ánh mắt bà Hạ chuyển sang Liễu Nhiên mặc váy như một cô công chúa nhỏ ở bên cạnh, lên tiếng hỏi, "Sao, con định dẫn theo Ngôn Ngôn đi à?"
Hạ Tử Du gật đầu.
|
Bà Hạ vội vàng kéo tay Tử Du, nhỏ giọng nói, "Con đi xem mắt, dẫn theo cả con gái đi hình như không tiện lắm thì phải?"
Hạ Tử Du nghiêm nghị đáp lại mẹ, "Mẹ, họ đồng ý gặp mặt con, dĩ nhiên là biết con đã có con, nếu như họ thật sự không để ý, con dẫn theo Ngôn Ngôn thì cũng có sao đâu?"
Bà Hạ gật đầu, "Nói cũng phải, ngay bây giờ có thể chấp nhận được Ngôn Ngôn là tốt nhất."
"Đúng rồi, mẹ, người đến lúc chín giờ là Trần Trí Bằng, mười giờ là Lâm Thủy Miểu, mười một giờ là La Phi, đúng không?"
Bà Hạ cảm thấy có chút bất ngờ, "Cái này mà con cũng nhớ?"
Hạ Tử Du nghiêm túc nói, "Đó là đương nhiên, họ liên quan đến nửa đời sau của con, con không muốn chỉ vì gọi sai tên mà bỏ lỡ duyên phận.
Bà Hạ nhắc nhở, "Sắp đến giờ rồi, để mẹ bảo tài xế đưa con đi. . . . . . Có điều, ba người này con phải nhìn cho kỹ, me cho rằng họ là ba người ưu tú nhất. . . . . ."
Hạ Tử Du nói, "Biết rồi, con đảm bảo sẽ thận trọng chọn lựa."
Bà Hạ lại hỏi, "Con khẳng định hôm nay gặp cả ba người này, không cần từ từ sắp xếp?"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Không, con chỉ cần gặp bọn họ, không hài lòng thì cho qua, hài lòng thì hẹn ra ngoài gặp Liễu Nhiên. . . . . ."
"Vậy thì được."
. . . . . .
Ăn sáng xong, tài xế chở Hạ Tử Du đi tới khách sạn "Tứ Quý".
Sau khi xuống xe, Hạ Tử Du dắt tay Liễu Nhiên đứng trước cửa chính của khách sạn Tứ Quý.
Khách sạn "Tứ Quý " là khách sạn cao cấp nhất thành phố Y, chỉ là đã nhiều năm như vậy mặt tiền và bảng hiệu của khách sạn này cũng chẳng có gì thay đổi. . . . . .
Lúc mẹ giúp cô hẹn ở nơi này, theo bản năng cô muốn cự tuyệt, nhưng ngay sau đó cô nghĩ lại là không cần thiết, dù sao khách sạn này đối với cô chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, cô không có gì phải kiêng dè hết.
Liễu Nhiên nắm tay Hạ Tử Du, hỏi, "Mẹ, chúng ta không vào sao?"
"Đi thôi!" Thu hồi ánh nhìn chăm chăm vào khách sạn, Hạ Tử Du dắt theo Liễu Nhiên bước vào bên trong.
Không muốn lần đầu xem mắt đã đến muộn, Hạ Tử Du tìm đúng vị trí mà mẹ thay cô sắp xếp cho buổi xem mắt, gọi hai ly nước, sau đó cùng Liễu Nhiên lẳng lặng chờ đợi.
Lúc đồng hồ điểm tiếng thứ ba báo đúng chín giờ, người đàn ông đầu tiên tên là Trần Trí Bằng liền xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Xin chào, tôi là Trần Trí Bằng, là cô Hạ Tử Du sao?"
"Xin chào, là tôi."
"Đây là con gái cô sao? Thật đáng yêu!"
Trần Trí Bằng giơ tay vuốt má Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên không thích tiếp xúc với người lạ, cho nên dính sát vào Hạ Tử Du, chỉ có thể mở to mắt nhìn người mới xuất hiện.
"Cô Hạ, cô còn xinh đẹp hơn cả sự tưởng tượng của tôi!"
Hạ Tử Du mỉm cười, "Anh Trần cũng nho nhã hơn tôi nghĩ rất nhiều. . . . ."
"Tôi rất thích trẻ con, nhưng tôi không thể có con được,. . . . . . Đây cũng là nguyên nhân của việc tôi chỉ có tiền mà không có vợ."
"Mẹ tôi đã nói hoàn cảnh của anh với tôi rồi, tôi cũng không để ý, chỉ cần tính tính hợp nhau là được. . . . . ."
Lần đầu tiên xem mắt, Hạ Tử Du thể hiện rất tốt, cũng đang rất nghiêm túc xem xét đối phương.
Chia ra gặp mặt hai người đàn ông xong, Hạ Tử Du đối với hai người đàn ông của buổi xem mắt hôm nay cũng rất hài lòng.
Lúc người đàn ông thứ hai đi rồi, Hạ Tử Du nhìn sang Liễu Nhiên đang ngồi ở bên cạnh sắc mặt tỏ ra không vui im lặng không nói câu nào.
Hạ Tử Du bế con gái ngồi lên đùi, nghi ngờ hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con không nói chuyện? Vừa nãy lúc chú Lâm chào con, con cũng không chào lại chú ấy?"
"Mẹ, hai người họ là ai?"
"À, mẹ muốn kết bạn với họ, Ngôn Ngôn thấy họ có được không?"
Liễu Nhiên nhíu mi nói, "Mẹ, sao ánh mắt của họ nhìn mẹ rất kỳ quái, mới nãy còn có một chú muốn kéo tay mẹ. . . . . . Ba mà nhìn thấy sẽ rất tức giận cho coi."
"Hả. . . . . ."
Liễu Nhiên xoay người, tựa sát vào trong ngực Hạ Tử Du, như lưu luyến không nỡ xa mẹ nói, "Mẹ, chúng ta về nhà đi, con muốn gọi điện cho ba."
Hạ Tử Du hỏi, "Ngôn Ngôn, con không thích hai chú đó sao?"
Liễu Nhiên trực tiếp nói, "Chú Trần đó lùn lắm, còn chú Lâm thì rất xấu. . . . . . Ngôn Ngôn không muốn mẹ kết bạn với bọn họ đâu."
Hạ Tử Du sững sờ kinh hãi.
Lâm Trí Bằng cũng cao đến 1m75, không tính là lùn lắm, mà Lâm Thủy Miểu chỉ là hơi lớn tuổi, nhưng mặt mũi cúng có vẻ phong độ tuấn lãng . . . . . Hai người này đều do mẹ cẩn thận chọn lựa mà trong mắt Liễu Nhiên lại thành ra "dưa méo táo nứt" ?
Liễu Nhiên mất kiên nhẫn bám lấy Hạ Tử Du mè nheo, "Mẹ, con muốn gọi điện cho ba. . . . . ."
Liễu Nhiên nhắc tới chữ “Ba” lần thứ hai, lúc này Hạ Tử Du mới hiểu được nguyện nhân tại sao Liễu Nhiên ghét bỏ hai người kia. . . .
Rất dễ hiểu, ngoại hình Đàm Dịch Khiêm không thể chê vào đâu được, cho dù bây giờ cô và Đàm Dich Khiêm đã chia tay, cô cũng phải thừa nhận là Đàm Dịch Khiêm rất đẹp trai, thử hỏi cho dù là ngoại hình hay là hình tượng về người cha của Đàm Dịch Khiêm đã để lại trong lòng Liễu Nhiên dấu ấn sâu đậm, Liễu Nhiên sao có thể cho rằng người khác ưu tú hơn Đàm Dịch Khiêm đây? Mà kể cả là bạn bè, tư chất của hai người kia so với Robert thì không thể so được. . . . . .
Hạ Tử Du gật đầu, "Được rồi, mẹ gọi điện thoại cho bà ngoại, chờ chúng ta về đến nhà liền gọi cho ba được không?"
"Dạ."
Hạ Tử Du cúi đầu tìm di động trong túi xách, đúng lúc đó, bên tai Hạ Tử Du vang lên giọng nói mừng rỡ của Liêu Nhiên, "Ba ——"
-----
Cũng không có ai ngờ tới, ở khách sạn "Tứ Quý", ánh mắt hai người bởi vì tiếng kêu của Liễu Nhiên mà cùng lúc giao nhau.
Tầm mắt bắt gặp bóng dáng anh tuấn vừa từ thang máy đi ra khiến động tác lấy điện thoại di động ra của Hạ tử Du bỗng chốc ngừng lại.
Nếu như chỉ là nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm trong tivi, Hạ Tử Du còn có thể gạt con bé là nhìn lầm, nhưng vào giờ phút này Hạ Tử Du không thể tiếp tục ngăn cản, bởi vì Liễu Nhiên đã tụt xuống ghế, vui vẻ chạy về phía Đàm Dịch Khiêm.
"Ba! !"
Giây tiếp theo, Liễu Nhiên đã dùng cả hai tay mà ôm lấy đùi của Đàm Dịch Khiêm, giống như con bé vẫn thường hay làm nũng với Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du sững sờ ngồi trên ghế, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Bây giờ Đàm Dịch Khiêm đã bế Liễu Nhiên vào lòng, yêu thương hôn lên gương mặt Liễu Nhiên mà anh vẫn thường hay làm.
Liễu Nhiên ôm chặt cổ Đàm Dịch Khiêm, vẫy tay với Hạ Tử Du, "Mẹ, mẹ, ba đến rồi. . . . . ."
Hạ Tử Du hoàn hồn, bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Đàm Dịch Khiêm.
Vui sướng đi qua, Liễu Nhiên nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm bằng giọng nói nức nở, hiển nhiên là cảm thấy rất uất ức, "Ba, con cứ tưởng là ba không cần Ngôn Ngôn nữa rồi. . . . . ."
Hạ Tử Du đúng lúc này ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm
Đàm Dịch Khiêm không nhịn được lại tiếp tục hôn Liễu nhiên mấy cái, thương yêu nói, "Cô bé ngốc của ba, ba sao có thể không cần con chứ?" Đàm Dịch Khiêm đưa tay thay lau đi những giọt nước mắt đang tràn ra hốc mắt cho Liêu Nhiên.
Liễu Nhiên mím môi hỏi, "Vậy tại sai ba lại không gọi điện thoại cho mẹ và Ngôn Ngôn?"
Hạ Tử Du lên tiếng trả lời thay Đàm Dịch Khiêm, "Bởi vì con nhóc con suốt ngày bám dính lấy ba con như vậy, nếu như ba con mỗi ngày đều gọi điện thoại cho chúng ta, thời gian đâu ra để ba xử lý công việc."
Liễu Nhiên cau mày hỏi, "Ba ơi ba bận lắm hả ba?"
Đàm Dịch Khiêm dỗ dành nói, "Hôm nay không bận, cho nên lập tức bay tới đây thăm cái con sâu nhỏ nghịch ngợm của ba này. . . . . ."
Liễu Nhiên cuộn tròn trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Ba, Ngôn Ngôn rất nhớ ba. . . . . ."
Thay đứng ngáng trước cửa thang máy, Hạ Tử Du lên tiếng đề nghị với Đàm Dịch Khiêm, "Chúng ta qua bên kia ngồi một lát!"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, sau đó bế theo Liễu Nhiên đi về phía góc khách sạn.
Sau khi ngồi xuống, Đàm Dịch Khiêm thể hiện bản tính ôn hòa mà bình thường chỉ xuất hiện trước mặt Liễu Nhiên, nhẫn nại nói chuyện phiếm với con gái.
Hạ Tử Du im lặng nhìn bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ thay Đàm Dịch Khiêm trả lời những câu mà anh không biết đáp sao, người bên ngoài nhìn vào thấy một nhà ba người rất hạnh phúc.
"Một nhà ba người" hàn huyên cũng hơi lâu, Liễu Nhiên làm nũng với ba mẹ nói, "Ba mẹ, chỗ đó có rất nhiều bạn đang chơi bóng, con cũng muốn chơi. . . . . ."
Hạ Tử Du nhìn về phía khu vực vui chơi của trẻ con trong khách sạn, khách sạn cũng có sắp xếp người trông coi lũ trẻ, Hạ Tử Du gật đầu, "Con đi đi, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy."
"Cám ơn ba mẹ!"
Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, sau đó để nhân viên dắt đi khu trò chơi.
Thấy Liễu Nhiên ở khu trẻ em chơi cực kỳ vui vẻ, Hạ Tử Du nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, cảm kích nói, "Cám ơn."
Khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm vẫn bình thản, "Cám ơn cái gì?"
Hạ Tử Du thở ra nhẹ nhõm, "Cám ơn anh vừa rồi không nói cho Liễu Nhiên biết chuyện chúng ta đã ly hôn, em……. Vẫn chưa nói với con bé."
"Không cần khách sáo, dù sao nó cũng là con gái anh, anh cũng như em không muốn con bé bị tổn thương."
Nói chuyện với anh, cô luôn luôn không cần phí sức giải thích.
"Hì. . . . . ." Hạ Tử Du bật tiếng cười nhẹ, sau đó nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Nhất Thuần đâu? Anh nói là hai ngày trước hai người đã về rồi mà!"
Giọng Đàm Dịch Khiêm trầm thấp dễ nghe nói, "Cô ấy đang ở trên lầu nghỉ ngơi, công việc xảy ra chút vấn đề, nên phải ở lại thêm mấy ngày. . . . . ."
Hoá ra là như vậy ! Nhất Thuần vẫn đang nghỉ ngơi, xem ra bọn họ đã ở chung rồi. . . . . .
Giây phút này, Hạ Tử Du áy náy nói, "Thật xin lỗi."
Đàm Dịch Khiêm dựa vào thành ghế, ôn hòa nhìn cô, "Tại sao lại đột nhiên nói với anh những lời như thế này?"
Hạ Tử Du thật lòng nói rõ ràng, "Mấy ngày trước lúc gặp lại hai người, lời lẽ của em cũng hơi khó nghe. Thật ra thì em cũng không có ý gì khác, chỉ là lúc nhìn thấy hai người ở bên nhau tự nhiên em thấy có chút khó chịu . . . . . Nhưng mà anh đừng hiểu lầm, đây không phải là em biểu hiện rằng em không thể xa anh, chỉ là trong lúc đó cảm thấy hơi tức giận chút thôi, em cũng không biết anh có hiểu cho em không nữa. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm thong thả nói, "Anh hiểu, có vài người mặc dù đã không yêu bạn trai cũ nữa và chia tay, nhưng khi nhìn thấy bạn trai cũ của mình đi với người con gái khác, cũng sẽ tức tối như vậy. . . . . . Đây là bản tính của phụ nữ, huống chi chúng ta đã từng là vợ chồng."
Hạ Tử Du cũng không nhận ra, khi nghe anh nói những lời này cô đã nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.
Anh vẫn như ngày xưa, xử lý mọi chuyện vẫn cơ trí như thế, vẫn bình tĩnh như thế. . . . . .
Sống mũi bỗng nhưng nhức, không hiểu sao cảm giác chua xót trong lồng ngực cô bỗng dâng lên mãnh liệt.
Cô biết mình lại bắt đầu không có tiền đồ rồi. . . . . .
Thật ra thì vào giờ phút này, cô đối với người đàn ông này đã không còn nữa phần quyến luyến, từ ngày cô cắt đi mái tóc, cô đối với anh cũng đã chết tâm rồi, hơn nữa cô rất hiểu rõ tương lai bọn họ sẽ là người của hai thế giới khác nhau, nhưng mà, khi nhìn anh, nhớ tới những ngày tháng vui vẻ ngọt ngào ở bên nhau trước đây, bởi vì là phụ nữ, cô vẫn không thể khống chế nổi tâm trạng thương cảm của mình. . . . . .
|
Hạ Tử Du quay mặt qua chỗ khác, không phải cố ý muốn che giấu tâm trang lúc này, chỉ là sợ anh hiểu lầm.
"Em không sao chứ?"
Tròng mắt Hạ Tử Du kì thực đã cảm thấy hơi nong nóng, đúng lúc trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, cô làm bộ duy trì tư thế lúc này, mấy giây sau quay mặt sang nhìn anh, lúng túng nói, "Thật xin lỗi, em có bạn đang chờ ở đằng kia, em đi qua đó một lúc nhé? Xin lỗi, anh có thể trông Ngôn Ngôn hộ em không, em sẽ quay lại nhanh thôi. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Em cứ tự nhiên."
Hạ Tử Du ngay lập tức đứng dậy, sải chân đi về phía người đàn đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm đối tượng hẹn gặp.
Đàm Dịch Khiêm híp nửa mắt nhìn cô ngồi đối diện với người đàn ông kia, dần dần, bọn họ bắt đầu chuyện trò vui vẻ.
Bàn tay cầm tách cà phê của Đàm Dịch Khiêm không tự giác được mà siết nó thật chặt, siết đến lúc thật chặt anh mới từ từ buông ra, cuối cùng lạnh nhạt dời tầm mắt khỏi hai người bọn họ.
-----
Trước cửa chính khách sạn, Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đang ngủ say sưa, cười nói chuyện vói Dịch Khiêm, "Trẻ con chơi mệt dễ dàng có cảm giác buồn ngủ. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm nói, "Để anh đưa em về!"
Hạ Tử Du lập tức từ chối, "Không cần, em có tài xế tới đón rồi."
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Được rồi, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho anh."
"Dạ."
Biết rõ chỉ là cho có lệ nhưng cô vẫn lễ phép trả lời anh.
Tương lai, cô đâu còn có thể liên lạc với anh nữa?
Đừng nói cô không muốn gặp lại anh lần nữa, cho dù có chuyện, cô cũng sẽ không phiền anh, huống chi còn phải suy xét xem anh có thời gian hay không.
Thấy anh nhìn chăm chú vào Liễu Nhiên trong ngực mình, Hạ Tử Du cố ra vẻ thoải mái mà nói, "Anh đừng lo cho con bé, đợi con bé tỉnh, em sẽ nói với nó là anh có công việc cần giải quyết nên đi rồi, chờ thêm vài ngày nữa tìm được lúc thích hợp em sẽ giải thích rõ với con. . . . . . Dù gì thì con bé cũng phải đối mặt."
Đàm Dịch Khiêm chuyển tầm nhìn trên khuôn mặt ngủ say của Liễu Nhiên sang hướng khác, đột nhiên hỏi, "Em đi xem mắt kết quả ra sao?"
"À, mới nãy để anh phải chê cười rồi. . . . . . Hai người trước cũng không tệ, nhưng em nhận thấy người vừa rồi có chút mồm mép, em cũng không thích lắm." Hạ Tử Du nói ra cái nhìn chi tiết.
"Kết hôn nhớ mời anh."
"Chắc chắn rồi, anh cũng vậy, em sẽ dẫn theo cả Liễu Nhiên đến tham dự hôn lễ của anh."
"Mùng 6 tháng sau, là ngày Nhất Thuần chọn."
Toàn thân Hạ Tử Du run rẩy, "Kết hôn sao?"
"Ừ."
"Vậy chúc mừng anh, em nhất định sẽ tham dự hôn lễ của anh và Nhất Thuần."
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm xoay người về khách sạn, sau đó nhìn trời vô hồn mà cười cười. (haizzz)
. . . . . .
Hạ Tử Du mới vừa bước vào biệt thự, bà Hạ liền rôm rả ra đón, chờ đợi hỏi, "Như thế nào? Mẹ chọn cho con mấy người đó có ổn không?"
"Cũng được, con đã hẹn hai người trong số họ lần sau lại gặp mặt."
Bà Hạ phấn khởi nói, "Vậy thì thật tốt quá. . . . . . Tử Du, điều kiện của bọn họ mặc dù có hơi thiếu sót, nhưng bọn họ đều là người mẹ tự mình xét duyệt, con có thể yên tâm mà giao thiệp với bọn họ."
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."
Bà Hạ rốt cuộc chú ý tới đến Liễu Nhiên đang ngủ say trong ngực Hạ Tử Du, "Ngôn Ngôn sao mà ngủ say thế?"
Hạ Tử Du trả lời, "Con bé chơi đến mệt mỏi thôi."
Bà Hạ nghi ngờ, "Chỗ con xem mắt thì có nơi nào chơi được chứ?"
Không muốn nhắc tới Đàm Dịch Khiêm với mẹ mà khiến tâm trạng mẹ chịu ảnh hưởng, Hạ Tử Du dùng giọng cực kỳ tự nhiên trả lời, "Dạ, Liễu Nhiên nhìn thấy khách sạn đó có khu vui chơi cho trẻ con, liền đòi đi chơi."
"Ra là vậy. "
. . . . . .
Bế Liễu Nhiên trở về phòng, đắp chăn cho con gái xong, Hạ Tử Du trầm tĩnh ngồi ở mép giường.
Đợi Liễu Nhiên tỉnh lại, chắc chắc cô phải phí tốn không ít nước bọt để giải thích với Liễu nhiên về chuyện ba con bé vì bận công việc nên đã đi rồi…..
Chỉ là, Liễu Nhiên đã gặp được anh, nói vậy bây giờ mong nhớ cũng không quá da diết, lừa dối trong quá khứ thì không có vấn đề gì, nhưng mà, còn sau này?
Nghĩ đến lúc Liễu Nhiên biết được sự thực là ba mẹ đã ly hôn, cô thật sự rất đau lòng.
Đàm Dịch Khiêm và Nhất Thuần kết hôn vào ngày mùng sáu, trước đó cô phải nói rõ ràng với Liễu Nhiên. . . . . .
Aizz, sớm biết vậy cô cũng không cần ở trước mặt anh giả vờ hào phóng, như vậy ít nhất không cần phải gấp gáp tham dự hôn lễ của anh, cũng có thể kéo dài việc nói chuyện với Liễu Nhiên mấy ngày. . . . . .
Thật không ngờ, anh lại muốn kết hồn với Nhất Thuần nhanh đến thế. . . . . .
Thật ra thì chính cô cũng có chút bất ngờ, lúc nãy đối mặt với anh, cô lại lại có thể thản nhiên đến thế, ngay cả một chút đau lòng cũng không có . . . . .
Cô còn tưởng rằng mình sẽ có cảm giác bị tổn thương, xem ra, có một vài việc lúc người ta có thể thực sự buông tay, việc có thể làm so với bản thân mình nghĩ còn dứt khoát hơn . . . . . .
Hôm nay cô chỉ kỳ vọng Liễu Nhiên có thể chịu đựng được sự thực là họ đã ly hôn.
-----
Buổi tối, trong khách sạn "Tứ Quý".
Đứng lặng trước cửa sổ sát đất, Đàm Dịch Khiêm trầm tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm phím gọi đi.
Đầu bên kia rất nhanh có người nhận điện, giọng nói mềm mại của Nhất Thuần vang lên, "Dịch Khiêm."
Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm nói, "Tôi muốn cô ngay bây giờ hẹn Robert ra ngoài, gặp mặt cậu ta rồi nói cho cậu ta biết mùng sáu tháng sau chúng ta kết hôn."
"Kết. . . . . . Kết hôn?" Đan Nhất Thuần khiếp sợ.
"Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói, những chuyện khác đừng hỏi."
". . . . . .Dạ."
. . . . . .
Los Angeles bây giờ đang là ban ngày, Đan Nhất Thuần sững sờ để điện thoại di động xuống.
Cô đương nhiên hiểu rõ chuyện "Kết hôn" mà Đàm Dịch Khiêm nhắc đến không phải là chuyện thật, cô cũng có thể đoán được mục đích của Đàm Dịch Khiêm là để cô nói cho Robert, nhưng kết quả của việc làm đó cũng là. . . . . .
Cô thật đau lòng thay cho anh. . . . . . Cô không hiểu, tại sao anh phải để bản thân mình chịu đựng đau đớn như thế?
Anh rõ ràng không thể bỏ được Hạ Tử Du. . . . . .
Không cách nào làm trái với lời Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần rốt cuộc lấy điện thoại di động ra gọi cho Robert.
Nửa giờ sau, trong một quán cà phê ngoài trời ở đầu phố Los Angeles.
"Robert, ở đây!"
Đan Nhất Thuần vẫy tay gọi Robert.
Robert lạnh lùng đi về phía Đan Nhất Thuần, sau đó ngồi đối diện với Đan Nhất Thuần.
Đan Nhất Thuần nhẹ giọng hỏi, "Anh uống gì?"
Robert châm chọc nói, "Tôi còn cho rằng cô không dám gặp tôi nữa đấy.”
Đan Nhất Thuần khẩn cầu, "Robert, anh có thể đừng giận em nữa được không?"
Robert bĩu môi nói, "Đan Nhất Thuần, anh hỏi em, em đoạt hạnh phúc của Tử Du như thế em sẽ yên lòng sao?"
Đan Nhất Thuần thử bình tĩnh giải thích, "Em và anh đều rất hiểu rõ, hôn nhân của Tử Du và Dịch Khiêm là bởi vì không thể duy trì được nữa mới đi đến bước này, em không phải là người thứ ba chia rẽ tình cảm của bọn họ."
Robert hù mũi nói, "Trong mắt anh vốn cũng không có gì khác biệt cả."
Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Tại sao xưa nay anh cứ mãi đứng về phía Tử Du vậy, anh có suy nghĩ đến hay không, là tự Tử Du không biết quý trọng tình cảm của Dịch Khiêm, cô ấy không thể oán giận người khác được."
Robert đứng dậy, nhếch môi cười nhạo, "Đây chính là lời thật lòng của cô sao, Đan Nhất Thuần. . . . . . Tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi!"
Đan Nhất Thuần đứng dậy theo, không muốn cùng Robert tranh cãi nữa mà chỉ thở dài, dịu giọng nói, "Anh có thể giận em, cũng có thể tuyệt giao không làm bạn với em cũng được, nhưng hôm nay em hẹn gặp anh là muốn lấy danh nghĩa bạn bè thông báo với anh một tin, em và Dịch Khiêm sẽ kết hôn vào mùng sáu tháng sau, đến lúc đó mong anh sẽ đến tham dự."
Robert nghiễm nhiên không dám tin, tròng mắt mở trừng trừng nhìn Đan Nhất Thuần, "Cô đang nói cái gì ?"
Đan Nhất Thuần bình tĩnh nói, "Anh nghe rõ rồi mà?"
Robert đột nhiên giơ tay bóp cổ Đan Nhất Thuần, nghiến răng ken két nói, "Đan Nhất Thuần, cô cũng thật là tốc độ? Thế nào, leo được lên giường Dịch Khiêm rồi à? Trước kia cô luôn nói là mình không bao giờ chen vào chia rẽ tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du, tôi lựa chọn tin tưởng cô, nhưng bây giờ cô đáp lại tôi như thế này à?"
Đau đớn trên cổ khiến Đan Nhất Thuần gần như không thở nổi, Đan Nhất Thuần dùng sức đẩy Robert ra, sau một hồi ho sặc sụa, Đan Nhất Thuần tức giận thốt lên, "Đủ rồi, Robert, đừng mượn danh nghĩa trút giận thay cho Hạ Tử Du mà đến hạch hỏi tôi. . . . . . Anh đúng là kẻ nhu nhược, anh thích Hạ Tử Du tại sao không dám nhận?"
|
Chương 198: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật
Nghe xong câu nói đó của Đan Nhất Thuần Robert ngay lập tức giật mình.
Đan Nhất Thuần vuốt vết bầm tím trên cổ, nhìn chằm chằm Robert, nói rõ từng câu từng chữ, "Anh cho rằng điều này vĩnh viễn là bí mật sao?"
Robert tỉnh táo lại, lãnh đạm nói, "Tôi không biết cô đang nói cái gì."
Đan Nhất Thuần nhìn thẳng vào Robert, "Anh không biết thật hay đang giả ngu?"
"Tôi không muốn gặp lại cô!"
Robert dứt khoát xoay người bỏ đi.
Đột nhiên Đan Nhất Thuần đưa tay cản Robert lại, "Trong mắt tất cả mọi người, Robert anh đối với tôi là toàn tâm toàn ý, nhưng anh thử tự hỏi lòng mình xem, anh có thật là thích tôi không? Không. . . . . . Anh chỉ muốn lợi dụng tôi để che dấu sự thực là anh thích Hạ Tử Du, anh biết Tử Du là người phụ nữ của Dịch Khiêm, cũng hiểu rõ lòng của Tử Du chỉ thuộc về Dịch Khiêm, cho nên anh không dám đứng trước mặt họ biểu lộ dù chỉ một chút tình cảm thật của mình, bởi vì anh coi trọng bọn họ còn hơn chính bản thân mình. . . . . ."
Liếc xéo Đan Nhất Thuần, Robert lạnh lùng cười ra tiếng, "Cô quan sát cũng thật là tỉ mỉ đấy, nhưng cũng chỉ là bịa chuyện mà thôi. . . . . . Cô nói những lời này với tôi, có phải là để tôi đỡ trách móc cô một chút?"
Đan Nhất Thuần không hề sợ hãi nhìn Robert, nhỏ giọng nói, "Robert, anh cứ tiếp tục mà ngụy trang đi. . . . . . Trong lòng tôi, anh cùng lắm chỉ là một tên hèn nhát rụt đầu rụt cổ, anh không dám bày tỏ tình cảm vơi người con gái mà mình yêu, anh xem anh có phải là đàn ông không? Anh có thể xem thường tôi, nhưng ít ra tôi còn mạnh mẽ hơn anh, tôi chưa bao giờ che dấu tình cảm của bản thân, lại càng không giống anh giúp đỡ người con gái mình yêu mà phải ngụy trang dưới cái vỏ bạn bè! !"
Robert nhếch môi cười lạnh, "Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại, tôi không muốn gặp lại cô. . . . . . Nghĩ đến ngày trước cô bày ra cái vẻ dối trá vô tội, tôi đối với cô đúng thật là có chút hứng thú."
Dứt lời, Robert liền sải chân bước đi.
Đan Nhất Thuần nhìn vào bóng lưng của Robert mà gào to, "Chị Tâm xưa nay cứ luôn nhằm vào Tử Du, nhưng chưa bao giờ chán ghét người phụ nữ anh “thích” là tôi đây, ngay cả chị Tâm cũng nhận ra được, anh còn tưởng anh giấu giếm kín kẽ được đến mức nào?" (wow…bất ngờ qá, kg ngờ Rô Bệt thích TD )
----
Thành phố Y, nhà họ Hạ.
"Mẹ, con nhớ ba, con nhớ ba. . . . . . Ba đi đâu rồi? Mẹ. . . . . ."
Liễu Nhiên từ lúc tỉnh lại không thấy Đàm Dịch Khiêm liền khóc suốt không ngừng.
Hạ Tử Du cứ nghĩ rằng chỉ cần dỗ dành vài cái giống như mọi khi là có thể thuyết phục được Liễu Nhiên, nhưng hôm nay Liễu Nhiên lại không nghe bất cứ lý do gì mà cô đưa ra, con bé nhất định đòi cô đưa nó đi gặp Đàm Dịch Khiêm, khóc nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không ngừng.
Bà Hạ vào phòng là lúc Liễu Nhiên đang ngồi trên giường, uất ức dùng tay dụi mắt, nức nở nói, "Ba không cần nữa Ngôn Ngôn. . . . . . Hu hu. . . . . ."
Hạ Tử Du ngồi xuống mép giường, sững người nhìn điệu bộ khóc lóc thảm thương của Liễu Nhiên mà nhưng không nói được lời nào.
Bà Hạ từ trước đến giờ đều yêu thương Liễu Nhiên, ngay lập tức cũng ngồi xuống mép giường, bế Liễu Nhiên ngồi trên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành, "Cháu ngoan của bà, tại sao lại khóc? Để bà ngoại ôm con nào."
Liễu Nhiên khóc đỏ mắt nhìn bà Hạ, đáng thương cầu khẩn, "Bà ngoại, bà dẫn con đi tìm ba đi, đi mà?"
Bà Hạ nói dối dỗ dành, "À, ba con đang rất bận công việc. . . . . . Đợi thêm mấy ngày nữa, được không?"
Liễu Nhiên giãy giụa trong ngực bà Hạ, "Mọi người đều lừa con. . . . . . Mẹ lừa con, bà ngoại cũng lừa con. . . . . . Con không muốn nghe mọi người nói nữa, con muốn gặp ba thôi. . . . . ."
Bà Hạ đau lòng nhìn cháu gái nước mắt nước mũi ròng ròng, gấp gáp nói, "Tử Du, tại sao con thấy Ngôn Ngôn khóc, cũng không nói câu nào. . . . . ."
Hạ Tử Du trầm mặc không nói gì, có ai biết rằng khi nhìn thấy dáng vẻ con gái khóc lóc đòi ba cô khó chịu đến mức nào.
Bà Hạ tiếp tục dỗ dành, "Ngôn Ngôn ngoan, bây giờ bà ngoại bảo mẹ con gọi điện cho ba, để con nói chuyện với ba con, có được hay không?"
Liễu Nhiên chớp chớp đôi mắt long lanh nước buồn bã đáng thương nhìn bà Hạ, "Bà ngoại dẫn con đi gặp ba đi, con biết ba đang ở đâu mà."
Bà Hạ kiên nhẫn nói, "Ba con bây giờ đang ở Los Angeles, ngồi máy bay cũng rất lâu mới đến. . . . . . Con xem, bên ngoài trời đã tối rồi, con để ngày mai mẹ con mua vé máy bay đưa con đi Los Angeles, được không?"
Liễu Nhiên lắc đầu thật mạnh, nước mắt càng rơi càng nhiều, "Bà ngoại, ba ở gần đây, ở khách sạn mà mẹ đi gặp mấy chú đó, con gặp ba rồi, không cần đi máy bay. . . . . ."
Nghe thấy Liễu Nhiên nói vậy, bà Hạ ngẩn người nhìn về phía Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du rốt cuộc nhìn sang bà Hạ, bình tĩnh nói, "Con nhìn thấy anh ấy ở khách sạn Tứ Quý."
Bà Hạ kinh ngạc, "Con nói là Đàm Dịch Khiêm?"
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, "Anh ấy bởi vì công việc có vấn đề nên chưa trở về Los Angeles. . . . . ."
Bà Hạ hỏi, "Đang ở khách sạn ‘Tứ Quý’ mà mẹ sắp xếp cho con?"
"Dạ."
Bà Hạ ảo não, "Trời ơi, tôi tạo cái nghiệt gì thế này. . . . . ."
Liễu Nhiên khóc đến khàn giọng, cầu xin, "Bà ngoại, bà dẫn con đi gặp ba con. . . . . ."
Lúc này ngay cả bà Hạ cũng không biết phải trả lời Liễu Nhiên thế nào.
Lúc này, Hạ Tử Du đứng dậy, bế liễu Nhiên ra khỏi lòng bà Hạ.
Bà Hạ khẩn trương hỏi, "Tử Du, con định làm gì vậy?"
Hạ Tử Du cũng không làm gì cả, ôm Liễu Nhiên ngồi lên giường, nhẹ giọng nói với bà Hạ, "Mẹ, con có chuyện muốn nói riêng với con bé, mẹ cho con mấy phút."
Bà Hạ đã đoán được Hạ Tử Du muốn nói riêng với Liễu Nhiên chuyện gì, bà Hạ lắc đầu, "Tử Du, không nên làm thế. . . . . ."
Hạ Tử Du nghiêm nghị nói, "Mẹ, tiếp tục giấu con bé mới là tàn nhẫn với nó. . . . Con không muốn mỗi khi Ngôn Ngôn nhắc đến Đàm Dịch Khiêm thì con lại lấy đủ thứ lý do, rồi cũng có ngày hết lý do mà thôi."
Bà Hạ vẫn lắc đầu, "Tử Du. . . . . ."
Hạ Tử Du cầu xin, "Mẹ, xin mẹ cho bọn con mấy phút."
Cô không muốn mẹ mình cùng ở đây bỏi biết bà quá mềm lòng, lúc Liễu Nhiên khóc, có lẽ mẹ cô sẽ bất chấp tất cả để ngăn cản cô.
Bà Hạ từ từ đứng dậy, bước được một bước, bà Hạ đau lòng nói, "Con gái là con của con, mẹ không có quyền cấm con. . . . . . Mẹ mong rằng đây là sự lựa chọn sau khi con đã suy nghĩ cẩn thận.”
Hạ Tử Du nhẹ nhàng gật đầu.
Bà Hạ liền đi ra khỏi phòng, cũng đóng luôn cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Tử Du và Liễu Nhiên, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt vòng quanh trên mặt con gái, điềm tĩnh nói, "Ngôn Ngôn, đừng khóc, mẹ hứa với con, chờ khi mẹ nói hết mọi chuyện với con, con muốn đi gặ ba, mẹ sẽ đưa con đi.”
Lời nói của Hạ Tử Du rốt cuộc cũng làm cho Liễu Nhiên từ từ nín khóc, Liễu Nhiên mở to đôi mắt mọng nước nhìn chằm chằm Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du ngồi xổm xuống, đỡ thân thể bé bỏng của Liễu Nhiên, dừng lời lẽ mà trẻ con có thể hiểu được nói, "Ngôn Ngôn, mẹ biết con là một đứa trẻ thông minh, con hiểu được ly hôn có ý nghĩa là gì, đúng không?"
Liễu Nhiên gật gật đầu.
Hạ Tử Du khẽ vuốt khuôn mặt khóc ướt nhòe nhoẹt của Liễu Nhiên, thong thả nói, "Ngôn Ngôn, bắt đầu từ bây giờ, con phải chấp nhận được sự thật là ba mẹ đã ly hôn. . . . . . Thật xin lỗi, mẹ vẫn chưa nói với con chuyện này. . . . . . Mẹ đã ly hôn với ba, sau này, Ngôn Ngôn không thể giống như trước kia ngày nào cũng gặp ba, cũng sẽ không thể thấy được ba mẹ ở bên nhau nữa . . . . ."
Liễu Nhiên vừa mới nín khóc giờ lại tiếp tục mếu máo, "Mẹ. . . . . ."
Hạ Tử Du đặt hai tay lên vai Liễu Nhiên, chậm rãi nhắm mắt lại, ngập ngừng nói, "Mẹ biết con bây giờ rất khó chấp nhận được sự thật này, nhưng mà, con nhất định phải mạnh mẽ lên, biết không?"
Lúc này Liễu Nhiên kháng cự đẩy Hạ Tử Du ra, "Ngôn Ngôn không muốn ba mẹ ly hôn, Ngôn Ngôn không muốn. . . . . ."
Thấy Liễu Nhiên nước mắt viền mi, mắt Hạ Tử Du cũng đỏ lên, cô cứng rắn nói, "Ngôn Ngôn, con đừng như thế, cho dù ba mẹ có ly hôn đi nữa thì vẫn sẽ yêu thương con như trước . . . . . ."
Liễu Nhiên gào khóc to lên, "Nhưng mà về sau ba mẹ cũng không ở cùng nhau nữa. . . . . ."
Hạ Tử Du cố kiềm không khóc, nhỏ giọng nói, "Vậy nếu như ba mẹ tiếp tục ở với nhau, hai người đều không vui vẻ, Ngôn Ngôn còn mong ba mẹ ở bên nhau sao?"
Đôi mắt ướt sũng của Liễu Nhiên nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, gương mặt ngây thơ của con bé tràn ngập sự khó chịu.
Hạ Tử Du thấy Liễu Nhiên đã hiểu ra vài phần, vội nói tiếp, "Ngôn Ngôn là một cô bé ngoan, Ngôn Ngôn sẽ hiểu, đúng không?"
Liễu Nhiên thút thít nói, "Vì thế nên ba không cần Ngôn Ngôn nữa đúng không?"
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Con gái ngốc à, tại sao ba có thể không cần ngôn ngôn được chứ? Ba đương nhiên là yêu Ngôn Ngôn nhất rồi. . . . . . Lúc con gặp ba, có cảm thấy là ba không thương con không?"
Liễu Nhiên lắc đầu.
Hạ Tử Du cười khẽ một tiếng, "Đó thấy chưa, sau này ba cũng sẽ thường thường đến thăm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn sẽ không phải có một mình. . . . . ."
Cảm xúc Liễu Nhiên một lần nữa sa sút, "Mẹ, Ngôn Ngôn không muốn mọi người xa nhau, Ngôn Ngôn muốn cả nhà mãi mãi ở bên nhau . . . . ."
Hạ Tử Du an ủi nói, "Ngoan. . . . . . Ba mẹ và Ngôn Ngôn mãi mãi cũng không bao giờ xa nhau . . . . . ."
Liễu Nhiên khóc nức nở hỏi, "Vậy về sau Ngôn Ngôn chỉ sống cùng với mẹ thôi sao?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Đúng, mẹ và bà ngoại đều rất yêu con."
"Vậy Ngôn Ngôn vẫn có thể gặp được bà nội và cô sao?"
"Dĩ nhiên! !"
Liễu Nhiên rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.
----
Ba ngày sau.
Buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Tử Du trang điểm tỉ mỉ ngồi dùng cơm trưa cùng với một người đàn ông nho nhã trong một nhà hàng Ý sang trọng.
Lâm Thủy Miểu cẩn thận dè dặt hỏi, "Cô Hạ, hôm nay là lần thứ hai chúng ta hẹn hò. . . . . . Tôi tặng hoa cho em, em có thích không?”
Hạ Tử Du mỉm cười, "Vâng, hoa gói rất đẹp."
Lâm Thủy Miểu hồi hộp xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, dịu dàng nhã nhặn nói, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, đã nghĩ rằng khí chất của em rất giống bách hợp, đơn thuần, xinh đẹp. . . . . . Người giới thiệu nói em đã hai mươi bảy tuổi, mà tôi nhìn dáng vẻ của em, lại giống như là còn chưa tới hai mươi."
Hai gò má Hạ Tử Du ửng đỏ, "Anh Lâm thật biết nói đùa. . . . . ."
Lâm Thủy Miểu vội nói, "Lời tôi nói rất nghiêm túc. . . . . Mong em đừng nghĩ là tôi lỗ mãng. . . . . ."
Hạ Tử Du buông bộ đồ ăn trong tay xuống, khẽ cười nói, "Anh Lâm, nói chuyện với tôi anh không cần phải hồi hộp. . . . . . Tôi là một người rất dễ tính, nếu như tôi cảm thấy anh là kẻ lỗ mãng, thì bây giờ tôi đã không ăn tối cùng với anh . . . . . ."
Lâm Thủy Miểu cười xấu hổ.
Lâm Thủy Miểu đang chìm đắm với một Hạ Tử Du tuổi trẻ xinh đẹp khéo hiểu lòng người thì một giọng đàn ông có vẻ như không vui vang lên, "Hạ Tử Du! !"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn.
Lâm Thủy Miểu cũng vì chú ý tới bóng người đàn ông đang đi về phía họ như gió lốc kia mà dừng lại động tác ăn cơm.
Hạ Tử Du chưa kịp phản ứng, người đó đã tới trực tiếp bắt lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói, "Đi theo anh!"
Lâm Thủy Miểu căn bản còn không kịp ngăn cản, Hạ Tử Du đã bị người vừa tới kéo đi về hướng cửa chính.
"Robert, anh bỏ tay ra. . . . . . Buông em ra. . . . . . Anh siết tay em đau quá. . . . . ."
Ra khỏi cửa chính, Robert với bộ mặt xanh mét cuối cùng cũng buông bàn tay nắm chặt tay Hạ Tử Du ra.
Hạ Tử Du xoa chỗ cổ tay bị đau, nhướng mày chất vấn Robert, "Anh đang làm cái gì thế? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy em đang ăn cơm với bạn sao?”
Robert nghiêng đầu lạnh lùng liếc xéo Hạ Tử Du, "Từ lúc nào mà em có hứng thú đi kết bạn vậy?"
Hạ Tử Du dịu giọng lại, rất nghiêm túc nói, "Em đang xem mặt, được chưa?"
Giọng nói Robert có chút tức giận, "Anh vừa mới đến nhà em tìm em, mẹ em nói em đang đi xem mặt, anh không tin, cho nên mới tới đây tìm em. . . . . . Em đang làm gì hả? Tên đàn ông ngồi bên trong già đến mức có thể làm cha em được, mà em lại tình nguyện ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn?"
Hạ Tử Du cau mày, "Xin anh đừng dùng những lời như thế nói anh ấy, anh ấy mới có bốn mươi tuổi, chỉ hơi lớn tuổi một chút thôi."
Robert quay đầu đi hít một hơi thật sâu, sau đó đi tới trước mặt Hạ Tử Du, đặt nhẹ tay lên vai Hạ Tử Du, chậm rãi nói, "Tử Du, bản thân em rất rõ rằng người ngồi bên trong kia vốn không hề thích hợp với em, em chỉ đang giận lẫy hoặc xúc động nhất thời thôi. . . . . . Anh hy vọng em có thể tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ tình cảm của em và Dịch Khiêm, anh tin rằng em và Dịch Khiêm không thể cứ như thế mà xong, so với bất kì ai khác anh là người hiểu rõ tình cảm của Dịch Khiêm nhất, cậu ấy chia tay em nhất định có nguyên nhân sâu xa nào đó, em phải tìm hiểu cho rõ. . . . . ."
Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Robert, anh vẫn còn nghĩ rằng chuyện giữa em và Dịch Khiêm còn có thể quay lại à?"
|