Sống Chung Với Sếp Tổng
|
|
Liêm Tuấn nhướn mày nhìn cô chơi với con chó nhỏ, hỏi: “Em thích à?”
“Đương nhiên rồi!” Đỗ Lôi Ty chớp chớp mắt nhìn con chó nhỏ, “Anh không cảm thấy nó rất giống một người bạn nhỏ sao? Đáng yêu quá…”
Bạn nhỏ? Liêm Tuấn bật cười, chậm rãi nói: “Đỗ Đỗ, thật ra em cũng có thể tự sinh một…”
“Này, nó là chó mà!” Đỗ Lôi Ty giận trừng mắt lên, đột nhiên cảm thấy không khí có chút khác thường, chẳng lẽ sếp tổng đại nhân đang ám chỉ… thật ra thì bọn họ có thể sinh…
Khuôn mặt vừa bình thường lại đỏ ửng hết lên.
“Đáng ghét!” Cô đỏ mặt lên, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Liêm Tuấn bật cười nhìn cô, nhưng khoé miệng đang cong lên chợt cứng lại.
“Đỗ Đỗ, chúng ta đi thôi.” Nghe giọng nói của anh có gì đó không ổn.
Đỗ Lôi Ty hỏi: “Đi đâu?”
“Đi bệnh viện.” Anh trả lời, sắc mặt hơi tái nhợt.
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, hai tay vân vê áo: “Đáng ghét! Người ta còn.. còn chưa có thai mà… Đi bệnh viện cái gì chứ… Ghét ghét ghét…”
“Đỗ Đỗ…” Liêm Tuấn bất lực cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của cô, cười khổ: “Chúng ta không đi khoa phụ sản, mà phải đi khoa dạ dày.”
|
Chương 26
Do ăn quá nhiều cay, lại uống nước lạnh, Liêm Tuấn đã bị viêm dạ dày cấp tính, bệnh càng trở nên nghiêm trọng khi đến bệnh viện. Đỗ Lôi Ty bị gương mặt tái nhợt làm cho sợ run, lần đầu tiên cô biết được, thì ra sếp tổng đại nhân cũng là người, cũng bị bệnh đến mức phải đến bệnh viện.
Sau khi được bác sĩ khám bệnh, kê một đống thuốc, Đỗ Lôi Ty đưa Liêm Tuấn về chỗ nghỉ ngơi…, còn cô thì chạy đi lấy thuốc cho anh, trong lòng nóng như lửa đốt, suýt chút nữa ở cửa bệnh viện bị xe đụng phải.
Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra anh rất quan trọng đối với cô, chỉ cần nhớ tới gương mặt bị bệnh mà tiều tụy, ngực cô cảm thấy rất khó chịu .
Từ phòng thuốc trở về, trong tay cầm một đống bình với lọ, từ nhỏ Đỗ Lôi Ty đã không thích bệnh viện, sợ nhất là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nghĩ đến túi nước muối lớn này, lát nữa phải truyền vào trong mạch máu của Liêm Tuấn, trong lòng áy náy.
Biết rằng như vậy cô đã không gắp nhiều đồ ăn cay cho sếp tổng, bây giờ là mùa hè, là mùa của bệnh tiêu hóa. Hơn nữa sau khi ăn cay, uống nước lạnh rất dễ sinh bệnh, đây là những kiến thức thông thường, nhưng cô lại không quan tâm đến, thật là không đúng…
Đỗ Lôi Ty không ngừng tự trách bản thân, ôm một đống thuốc về chỗ nghỉ ngơi, khi đi tới trước mặt Liêm Tuấn, hai mắt đã hồng hồng, thở hồng hộc.
“Anh cảm thấy như thế nào? Để em đi gọi y tá đến!” Đỗ Lôi Ty nói xong, ôm thuốc lảo đảo chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa bước một bước chân, cổ tay nhẹ nhàng bị kéo lại.
“Đừng vội vàng như vậy, cẩn thận đụng phải người khác.” Giọng nói của anh có vẻ yếu ớt, không trong trẻo giống như thường ngày, nhưng lại giống như một trận gió nhẹ, dịu dàng làm xao động tâm tư của Đỗ Lôi Ty.
|
Cô quay đầu lại, khẽ mỉm cười: “Biết rồi, anh chờ nha.”
Y tá xuất hiện rất nhanh, cẩn thận cắm kim truyền vào trong mạch máu, Đỗ Lôi Ty căng thẳng nắm cánh tay Liêm Tuấn, run run.
Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, đôi mắt cảm thấy hơi lạnh.
Hóa ra anh đưa tay che mất tầm nhìn của cô: “Đừng sợ, chỉ truyền một lúc thôi mà.”
Nói xong, anh buông tay, kim truyền đã cố định, ngay cả băng dính cũng đã dán rất tốt. Lúc y tá bưng khay rời đi, còn cố ý mập mờ nhìn bọn họ một cái.
Đỗ Lôi Ty cảm thấy có chút lúng túng, anh mới là người phải chịu đau, thế nhưng cô lại là người được an ủi, gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng giải thích: “Cái kia… Thật ra là do từ nhỏ em đã sợ tiêm… Sợ nhìn thấy máu…” Nói xong, chờ Liêm Tuấn nói điều gì đó, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy anh trả lời, lúc ngẩng đầu lên phát hiện anh đang chuyên tâm nhìn cô.
“Sao, sao thế?” Đỗ Lôi Ty hỏi. “Không có gì.” Liêm Tuấn lắc đầu, “Chỉ cảm thấy bộ dáng lúc này của em rất dễ thương.”
>______<
Từ thực tế có thể rút ra, suy nghĩ của sếp tổng đại nhân thật đáng sợ, Đỗ Lôi Ty vội vàng ngẩng đầu, làm bộ không nghe thấy gì, chuyển chủ đề.
“Anh nhìn xem, nó chảy nhỏ giọt như vậy đến bao giờ mới xong nhỉ?” “A… Anh nhìn xem, cái bình này màu đỏ đó!” “Mau nhìn, có con muỗi ở trên đó…” ( Đỗ Đỗ, cô chuyển chủ đề kiểu đó sao? -_- [] [] [] )
Liêm Tuấn rất muốn nói, cô không cần xấu hổ như vậy, nhưng đột nhiên bụng lại quặn đau, anh không nhịn được, khẽ hừ một tiếng.
Lúc này, Đỗ Lôi Ty đồng học đã đem đề tài con muỗi dời đến đề tài nóc phòng bệnh có màu gì, nghe được động tĩnh vội vàng cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy Liêm Tuấn nhíu mày lại.
“Vẫn rất đau ư?” Cô hỏi.
Liêm Tuấn lắc đầu: “Không có gì.” Giọng nói suy yếu.
Giỏi lắm! Rõ ràng nhìn qua cũng biết là rất đau, vậy mà dám ở trước mặt cô cậy mạnh!
“Đau thì phải nói ra chứ, không được chịu đựng một mình!” Đỗ Lôi Ty vừa nói, vừa đứng lên, “Em đi tìm thuốc giảm đau cho anh… Không được! Uống thuốc giảm đau không tốt cho cơ thể!” Cô do dự, không biết nên làm thế nào cho phải.
|
“Đừng đi.” Liêm Tuấn làm gián đoạn suy nghĩ của cô, “Ngồi xuống đây nói chuyện với anh.”
“Nhưng anh đang đau bụng!”
“Chỉ cần có em ở cạnh anh, sẽ không thấy đau nữa.”
Ô…
Sếp tổng đại nhân, anh vừa xúi bẩy!
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, biết điều một chút ngồi trở lại trên ghế, cúi đầu, không biết mình nên làm gì.
Nói chuyện phiếm với anh ư, nhưng anh đang bệnh như vậy, còn sức lực để nói chuyện ư? Ngồi không như thế này ư, anh bệnh thành như vậy, cô lại không làm được gì, cảm thấy không yên lòng…
Đúng rồi! hai mắt Đỗ Lôi Ty tỏa sáng, nhìn Liêm Tuấn nói: “Em lấy một ít nước nóng cho anh nha?”
“Không cần.”
Nước nóng cũng không muốn? Đỗ Lôi Ty nghiêng đầu nghĩ một lát nói: “Vậy em… Gọi điện thoại báo cho ông Dư và mọi người ở nhà được không?”
“Không cần.”
Ô, sao cái gì cũng không cần? Đỗ Lôi Ty ủ rũ thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ muốn em xoa bóp cho anh?”
“Tốt.” Lúc này anh đồng ý rất nhanh.
Đỗ Lôi Ty 囧.
Xoa bóp? Xoa bóp như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ muốn cô ở nơi này, trước mặt mọi người…
Nhưng, Đỗ Lôi Ty rất nhanh đã thỏa hiệp .
Bởi vì sếp tổng đại nhân nhíu mày, giống như rất đau đớn… Quên đi, mất thể diện liền mất thể diện, dù sao vợ xoa bóp cho chồng cũng không phải chuyện xấu!
|
Đỗ Lôi Ty đi đến, vươn tay ra.
Chỉ tiếc vừa mới xoa bóp mấy cái, lòng bàn tay đã bắt đầu nóng lên, sau đó trái tim nhỏ bé đập rất nhanh.
Ô… Cơ bụng của sếp tổng đại nhân được luyện tập nhiều nên rất tốt sờ ư? Độ co dãn cũng thật tốt, phải không? Tại sao cô có cảm giác mình đang sàm sỡ sếp tổng đại nhân?
Từ cái lần ăn trộm “đậu hũ” của sếp tổng đại nhân, sau đó lại bị sếp tổng đại nhân ăn lại không còn cả vốn lẫn lãi, Đỗ Lôi Ty đã tự cảnh cáo bản thân không thể ăn “đậu hũ” của sếp tổng đại nhân, thế cho nên, bây giờ bị buộc phải xoa nắn, cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Đỗ Đỗ, tay của em đang run.” Đúng lúc Liêm Tuấn nhắc nhở cô.
“… Điều hòa quá lạnh .” Cô lấy cớ. Mới nói xong, Liêm Tuấn vòng tay không bị cắm kim truyền ôm lấy vai cô: “Như vậy có đỡ lạnh hơn chút nào không?”
Như vậy lại càng không tốt…
Cho dù sinh bệnh, cũng không quên ăn lại đậu hũ của người khác! Sếp tổng đại nhân, anh thật là lợi hại!
Đang lúc Liêm Tuấn ngã bệnh, còn ăn đậu hũ một cách rất chuyên nghiệp, cách đó không xa, bỗng nhiên truyền tới một giọng nói rất kiều mỵ, hóa ra là người đi đường A sau khi nhìn thấy Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty thân mật, sinh lòng hâm mộ, không nhịn được làm nũng với bạn trai.
“A! Cưng ơi, đầu em đau quá… Anh mau hôn em một cái!”
Người con trai đang mải mê với PSP ngẩng đầu lên, “Hôn em có khỏi đau được không?”
“Có mà có mà! Anh hôn mau đi!”
Cho nên, người con trai hôn lên trán người con gái.
“Sao rồi?”
“Ừ, tốt hơn nhiều… Nhưng là người ta đột nhiên cảm thấy tay rất đau …”
“Không phải em chỉ bị cảm mạo thôi sao?”
“Mặc kệ! Anh mau hôn em một cái nữa a!”
Cho nên, người con trai hôn tay cô gái một cái.
|