Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em
|
|
Ở trên đường cô gặp Đông Phong đang chuyển hành lí, Hạ Tịch Nguyệt vội cản anh ta lại nói:
"Đông Phong, anh qua đây tôi có việc tìm anh."
"Phu nhân, mời nói."
Đông Phong tôn kính nói.
"Anh qua đây."
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền đem Đông Phong kéo đến một xó xỉnh hẻo lánh. Mà Bắc Minh đang theo sau liền nhìn thấy một màn này, không khỏi tò mò đuổi theo.
Trong góc khuất Hạ Tịch Nguyệt lập tức nói:
"Đông Phong, tôi muốn xin anh đồng ý tôi một chuyện."
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Đông Phong cầu xin.
"Phu nhân xin đừng nói như vậy, có chuyện gì phu nhân cứ việc phân phó Đông Phong, ở không nên nói như thế ."
Nghe được Hạ Tịch Nguyệt nói ‘ xin ’, Đông Phong rất kinh ngạc. Hạ Tịch Nguyệt vẫn luôn vô cùng tôn kính bọn họ, cũng sẽ không bởi vì cái thân phận Môn chủ phu nhân này mà đối với bọn họ phách lối.
"Nếu như mà tôi nói chuyện này, anh không thể nói cho Thụy biết được?”
Hạ Tịch Nguyệt thử dò xét.
"Không thể nói cho Môn chủ, phu nhân cái này, thuộc hạ sợ rằng không làm được."
Đông Phong có chút hơi khó xử.
“Trước hết anh đừng cự tuyệt yêu cầu của tôi, hãy nghe tôi nói hết rồi tính cũng không muộn.”
“Vâng, phu nhân cứ nói.”
“Tôi muốn học võ để có thể tự bảo vệ mình không bị tổn thương.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Đông Phong kiên quyết nói.
"Phu nhân cái này?" Đông Phong có chút không rõ hỏi.
Biết Đông Phong không rõ, cho nên Hạ Tịch Nguyệt giải thích: "Anh cũng biết mấy lần Thụy suýt vì tôi mà bị thương, cứ như vậy cũng không phải là cách hay. Hiện tại lại bị Diệm Môn hại nên tôi nghĩ nếu tiếp tục như vậy thì tôi sẽ thành gánh nặng của Thụy. Không, hiện tại tôi đã là gánh nặng rồi.”
Tôi biết rõ mặc dù Thụy muốn tốt cho tôi, nhưng tôi nghĩ cách bảo vệ mình tốt nhất chính là tự học võ để bảo vệ mình, cho nên tôi muốn học bắn súng, tôi nhất định phải bảo vệ mình và bảo vệ người quan tâm tôi.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Đông Phong hết sức kiên định nó.
"Được, được, phu nhân nói rất hay."
Lúc này, Bắc Minh cũng từ trong ngõ ngách vỗ tay khen ngợi đi ra.
"Làm sao anh ở chỗ này?"
Thấy Bắc Minh Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Phu nhân, thật xin lỗi, bởi vì mới vừa rồi gặp cô và Đông Phong lén lút cho nên mới tò mò đi theo tới đây. Chẳng qua tôi thấy phu nhân nói rất hay. Phu nhân nghĩ như thế là đúng, phương pháp bảo vệ tốt nhất là tự mình bảo vệ mình. Nếu như phu nhân muốn học thì Bắc Minh nguyện ý giúp sức.”
Bắc Minh nhìn Hạ Tịch Nguyệt, hắn ta tôn trọng nói.
"Có thật không, anh không nói cho Thụy. Môn chủ của anh?"
Hạ Tịch Nguyệt không xác định hỏi.
"Tôi đồng ý phu nhân sẽ không nói, nhưng phu nhân cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện."
"Hả?" Hạ Tịch Nguyệt không hiểu nhìn về phía Bắc Minh.
“Nếu như một ngày Môn chủ phát hiện ra tôi lừa người thì cô nhất định phải đứng ra nói chuyện cho tôi. Bởi vì lúc môn chủ tức giận không lí trí thì chỉ có phu nhân mới ngăn cản được người mà thôi.”
Chuyện cười, Bắc Minh mới không có ngu như vậy. Nếu không nói cho Môn chủ cũng phải làm chuẩn bị trước. Nếu như Môn chủ biết về sau phải làm sao? Đương nhiên là ở trước mặt ban cho một kim bài miễn tử rồi.’
"Đó là đương nhiên, tôi bảo đảm Thụy một khi phát hiện,tôi sẽ giúp anh ra mặt giải quyết."
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Bắc Minh bảo đảm.
"Phu nhân kia nghĩ muốn học lúc nào?" Bắc Minh nhìn Hạ Tịch Nguyệt lập tức hỏi.
"Đợi đến Âu Dương Thụy đi làm, tôi sẽ tới Ám Dạ tìm các người, nhưng các người phải nói địa chỉ cho tôi biết.” Đương nhiên phải đợi Âu Dương Thụy đi làm cô mới học được, Hạ Tịch Nguyệt chưa từng tới Ám Dạ nên cần phải biết địa chỉ.
“Được, nhưng phu nhân cô có thể chị khổ sao? Loại võ công này không phải một hai ngày có thể luyện được, n ếu như không có ý chí thì tôi khuyên cô không nên thử.” Bắc Minh nghiêm túc nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói.
“Ai nói tôi chỉ nói cho có, ai nói tôi không thể chịu khổ, tôi đã học Taekwondo 10 năm, 20 năm học khiêu vũ, những khổ sở này đối với tôi có là gì?”
"Vậy thì tốt, chúng ta quyết định như vậy đi."
"Cám ơn anh, Bắc Minh."
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói. Bên cạnh Đông Phong nhìn thấy hai người đã thương lượng xong, nhức đầu hướng về phía Bắc Minh nói:
“Cậu đừng cho tôi hồ đồ phu nhân hồ đồ thì cậu cũng hồ đồ theo rồi.” Ai biết đâu hai người kia lại đồng thanh nói:
"Người nào càn quấy?”
"Người nào càn quấy."
Nghe được hai người bọn họ cùng nhau nói, làm cho Đông Phong sợ một phen.Thấy Đông Phong vẫn là bất đồng ý kiến, Bắc Minh không khỏi mở miệng nói:
“Phong, phu nhân nói đúng, lần này Môn chủ vì đỡ cho phu nhân nên bị thương, may mắn là không thương tổn đến tim, nếu lần tới có nữa thì sẽ không may mắn vậy nữa.”
Cậu dám đảm bảo Môn chủ sẽ may mắn như hôm nay sao? Cho nên tôi thấy để phu nhân học võ công để bảo vệ mình là cách tốt.”
"Cậu nói cũng đúng, nhưng mà tôi không muốn giấu MÔn chủ….”
Đông Phong bị Bắc Minh thuyết phục, nhưng phải gạt Môn chủ , Đông Phong không dám.
“Chuyện này sao gọi là gạt Môn chủ, không thể dùng từ gạt được. Cậu suy nghĩ một chút đi, chuyện này chỉ là không có báo cáo nhanh cho Môn chủ biết thôi, thêm nữa Môn chủ không có nói chúng ta phải báo cáo nhanh cho người mà.”
Bắc Minh ở bên trong lòng cũng nghĩ như vậy, có thể lôi kéo nhiều người cùng nhau gánh trách nhiệm.
Nghe được Bắc Minh một phen khuyên giải Đông Phong rốt cuộc gật đầu nói:
"Được rồi, tôi đồng ý. Cậu dạy phu nhân thương pháp, tôi liền dạy phu nhân mấy thứ bản lĩnh phòng thân."
"Được, quyết định như vậy, cám ơn các người."
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng hướng về phía bọn họ nói.
"Phu nhân, là nên chúng ta cám ơn cô mới đúng. Bởi vì cô đều vì Môn chủ mà suy tính."
Bắc Minh nhìn Hạ Tịch Nguyệt từ trong thâm tâm tôn kính nói. Ở trong mắt bọn họ, chỉ cần là Hạ Tịch Nguyệt thật lòng đối đãi Môn chủ bọn họ, đáng giá được bọn họ thật lòng tôn trọng.
"Chẳng qua nếu như bị Môn chủ biết làm thế nào?"
Đông Phong vẫn là có chút không yên lòng mà nói. Dù sao cũng là lần đầu tiên gạt Môn chủ, Đông Phong đương nhiên là vừa khẩn trương vừa sợ. Nghe được Đông Phong băn khoăn Hạ Tịch Nguyệt lập tức bảo đảm:
"Không có việc gì, đợi đến khi Thụy phát hiện, các người đem tất cả trách nhiệm đẩy tới trên người của tôi là tốt, dù sao Thụy cũng sẽ không phạt tôi?"
“Nhiều lắm là ba ngày không xuống giường mà thôi.” Câu nói này Hạ Tịch Nguyệt chỉ nói trong lòng.
"Ừ, vậy cũng tốt." Đông Phong coi như là bị thuyết phục triệt để.
Sau khi cùng Đông PHong và Bắc Minh nói xong, Hạ Tịch Nguyệt chạy như bay đến phòng làm việc của Tư Đồ Triệt, nói cho anh ta biết Âu Dương Thụy xuất viện về nhà nghỉ ngơi, cần chú ý những điều gì.
“Nằm trên giường nghỉ ngơi, ít vận động, ăn nhiều đồ dinh dưỡng vết thương không đụng nước…”
Tư Đồ Triệt nói một hồi cho Hạ Tịch Nguyệt nghe, cô lấy giấy bút ghi lại những điều anh nói. Trở lại phòng bệnh, Âu Dương Thụy nhìn cô có chút không vui nói:
“Làm sao em lại đi lâu như vậy, anh muốn đi tìm em.”
Bởi vì vừa rồi nói chuyện với bọn Bắc Minh nên Hạ Tịch Nguyệt mới trở lại trễ. Thật may Âu Dương Thụy không ra ngoài tì nếu không bị anh phát hiện rồi.
“Không có gì, em đi tìm Tư Đồ Triệt hỏi một số thứ nên mới quay lại trễ.”
Hạ Tịch Nguyệt có chút khẩn trương nói. Dù sao cũng là đang gạt Âu Dương Thụy nên cô rất lo lắng sợ lộ.
"Thật sao?"
Âu Dương Thụy cứ có cảm giác Hạ Tịch Nguyệt là lạ ở chỗ nào, nhưng không nói ra là nơi nào.
“Thật mà. Được rồi, anh đừng nói chuyện này nữa chúng ta nhanh dọn dẹp đồ về nhà thôi.” Hạ Tịch Nguyệt cười nói.
Sau khi về đến nhà, Hạ Tịch Nguyệt ra lệnh cho Âu Dương Thụy nằm trên giường nghỉ ngơi. Âu Dương Thụy đành phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường, hết cách rồi, kể từ khi bị thương, ở trong nhà vợ là lớn nhất. Âu Dương Thụy rên rỉ nói:
“Vợ ơi, em mau tới xem một tí đi, ngực của anh không biết vì sao lại đau quá?”
Đang sửa sang hành lí, Hạ Tịch Nguyệt nghe được tiếng kêu của Âu Dương Thụy, lập tức buông hành lí xuống, đi tới bên giường hỏi:
"Thế nào?"
“Anh cảm thấy vết thương có chút đau, em xem có phải bị nhiễm trùng rồi không?”
Âu Dương Thụy làm bộ như rất khổ sở nói.
"Không thể nào, cũng đã bắt đầu lành lại, làm sao sẽ đột nhiên nhiễm trùng rồi."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng là Hạ Tịch Nguyệt vẫn là rất nhanh cởi xuống áo Âu Dương Thụy , gỡ băng gạc ra cẩn thận kiểm tra vết thương.
"Không có nhiễm trùng a. Cũng giống như ngày hôm qua thật tốt."
Hạ Tịch Nguyệt nhìn vết thương của Âu Dương Thụy nói. Vết thương vẫn giống như ngày hôm qua, tại sao Âu Dương Thụy kêu đau. Hạ Tịch Nguyệt giọng điệu cứng rắn nói xong, liền bị Âu Dương Thụy lập tức liền kéo vào trong ngực, nhanh chóng lật người liền đem Hạ Tịch Nguyệt áp xuống dưới.
"A ——."
Lúc này Hạ Tịch Nguyệt mới phản ứng được hành động của anh. Không khỏi tức giận nói:
"Âu Dương Thụy anh làm gì thế à?"
“Vợ ơi, nửa tháng rồi anh không có ăn thịt, hôm nay anh muốn ăn một bữa thịnh soạn.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt uất ức nói. Mình đã nửa tháng không đụng vào vợ rồi, đã là cực hạn với anh rồi. Nếu không thế thì sao anh phải gấp gáp ra viện chứ, vì chuyện này ở bệnh viện không tiện?
Nghe được lời nói Âu Dương Thụy , Hạ Tịch Nguyệt thật là vừa tức vừa thẹn, không khỏi cự tuyệt nói:
"Không được, Tư Đồ triệt nói anh bây giờ thân thể vẫn không thể làm vận động dữ dội."
"Thế nào không thể, vợ em nghi ngờ thể lực của anh à, đợi tí nữa em sẽ biết rõ thể lực bền bỉ của chồng em.”
Âu Dương Thụy cười, nói qua liền đưa cái tay chui vào trong quần áo Hạ Tịch Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại bóng loáng Hạ Tịch Nguyệt.
“Không cần, em biết mấy ngày nay anh khổ nhưng thân thể anh vừa mới tốt lên một chút, không thể vận động manh. Em đồng ý với anh khi nào anh khỏe em sẽ bồi thường cho anh mà?”
Hạ Tịch Nguyệt cầm tay của Âu Dương Thụy đang làm loạn trên người cô.
"Không cần, hiện tại anh muốn em."
Nói qua Âu Dương Thụy liền hôn lên đôi môi anh đào của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt không ngừng giãy giụa lại không dám dung sức, sợ không cẩn thận đụng phải vết thương Âu Dương Thụy. Kết quả tốt không thể nghi ngờ là Hạ Tịch Nguyệt thỏa hiệp. Âu Dương Thụy vừa miêu tả Hạ Tịch Nguyệt môi anh đào vừa nhẹ nhàng cởi quần áo trên người Hạ Tịch Nguyệt xuống.
Nhìn thân thể óng ánh trong suốt mềm mại của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy giống như là ác lang nhào tới."Rốt cuộc có thể ăn no nê rồi."
Âu Dương Thụy ở trong lòng vui mừng nói. Trận chiến này diễn ra cả một buổi chiều, cho đến khi mặt trời lặn, Âu Dương Thụy mới miễn cưỡng bỏ qua cho Hạ Tịch Nguyệt.
"Rốt cuộc ai mới là bệnh nhân, thế nào thể lực so với cô còn tốt hơn. Sự khôi phục sức khỏe của người này thật đúng là kinh người. Hạ Tịch Nguyệt thề không tin tưởng lời của người này nữa, thể lực tốt như vậy lại giả ngây thơ lừa gạt tình cảm của mình.”
Lần này Âu Dương Thụy thần thái phấn khởi, mà Hạ Tịch Nguyệt chỉ có thể ở nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
|
Chương 78: Hạ Tịch Nguyệt Học Tập Thương ...
Âu Dương Thụy ở nhà nghỉ ngơi hai ngày liền. Mặc dù đang bị thương, nhưng vẫn có một số việc cần Âu Dương Thụy tự mình xử lý,cho nên mặc kệ Hạ Tịch Nguyệt ngăn cản Âu Dương Thụy vẫn đi làm.
Sau khi Âu Dương Thụy đi làm, Hạ Tịch Nguyệt cũng đi tới trường học giải thích một chút về việc lần trước không tham gia cuộc thi khiêu vũ. Từ trường học đi ra , Hạ Tịch Nguyệt gặp Cổ Tây, nhìn thấy Cổ Tây, Hạ Tịch Nguyệt không khỏi có chút áy náy gọi:
"Cổ Tây."
"Ừ."
Cổ Tây nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó lướt qua Hạ Tịch Nguyệt trực tiếp đi vào trường học, giống như Hạ Tịch Nguyệt không ở đó. Thấy Cổ Tây cư xử như vậy với mình trong lòng Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy rất khó chịu, vội vàng nên tiếng gọi:
"Cổ Tây, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Đang tiến về phía trước Cổ Tây nghe thấy tiếng Hạ Tịch Nguyệt liền dừng bước. Trong lòng Cổ Tây không khỏi tự giễu :
"Đã cảnh cáo mình không nên hãm sâu vào thế nhưng lại không bỏ dược, dù giận cô thế nào nhưng vừa nghe cô gọi mình, vẫn là nhịn không được dừng bước."
Trong quán cà phê, mỗi người một ly cà phê, không ai nói chuyện yên lặng uống cà phê của mình. Chẳng biết từ bao giờ hai người lại trở nên xa lạ như vậy, Hạ Tịch Nguyệt không kìm được tự hỏi chính mình. Cô lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng này:
"Cổ Tây, chuyện hôm đó thật xin lỗi."
Hạ Tịch Nguyệt nói lời xin lỗi.
"Chuyện ngày đó cậu không có lỗi, cậu chỉ là quan tâm tới chồng cậu thôi"
Cổ Tây lạnh giọng trả lời.
"Cổ Tây, cậu nhất đinh phải nói chuyện với mình như vậy à, mình thừa nhận ngày hôm đó bỏ thi làm cậu mất cơ hội tham gia, mình rất áy náy nhưng mình không hối hận vì quyết định khi đó của mình, đối với mình chồng mình so với bất kỳ chuyện gì vẫn quan trọng hơn.”
Mà ngồi ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Âu Dương Thụy nghe được Hạ Tịch Nguyệt thổ lộ kích động chỉ kém chưa nhảy từ trên ghế xuống, khi vừa nghe thủ hạ báo cáo nói Hạ Tịch Nguyệt cùng Cổ Tây gặp mặt, cho nên Âu Dương Thụy liền mở hệ thống định vị trên chiếc nhẫn của Hạ Tịch Nguyệt, không chỉ có thể xác định vị trí của cô mà còn có thể nghe được cuộc đối thoại của Hạ Tịch Nguyệt và Cổ Tây.
Nghe được những lời nói vừa rồi của Hạ Tịch Nguyệt , Âu Dương Thụy liền cắt đứt hệ thống định vị, bởi vì đã không cần nghe thêm nữa.
Nghe được Hạ Tịch Nguyệt nói như vậy, trong lòng Cổ Tây rất đau, tức giận nói :
"Nếu như vậy, giữa chúng ta còn có gì để nói nữa."
‘ Tại sao? Tại sao không phả là anh? Có phải chỉ cần Âu Dương Thụy biến mất, cô sẽ yêu anh.’ CổTây không tiếng động nói, liền đứng lên, xoay người bỏ đi.
Thấy Cổ Tây rời khỏi, Hạ Tịch Nguyệt ở phía sau hô to:
"Bởi vì mình coi cậu là bạn nên mới phải nói rõ với cậu, hy vọng cậu hiểu và tìm được người tâm đầu ý hợp với mình, đừng làm mình thất vọng"
Nghe được lời vừa rồi của Hạ Tịch Nguyệt, Cổ Tây dừng bước, nhưng không hề quay đầu, trong lòng nên tiếng đáp lại :
"Thật xin lỗi A Nguyệt, mình nhất định muốn làm cho cậu thất vọng."
Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
"Cổ Tây, cậu ngàn vạn đừng để cho mình thất vọng a." Nhìn Cổ Tây đã đi xa , Hạ Tịch Nguyệt lầm bầm nói.
Sau khi Cổ Tây rờ đi, Hạ Tịch Nguyệt ở trên ghế trầm mặc một hồi, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì.Lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Bắc Minh. Ngày đó ở trong bệnh viện Hạ Tịch Nguyệt đã lấy số điện thoại của Bắc Minh. Bấm điện thoại, Hạ Tịch Nguyệt lập tức nói:
"Bắc Minh, tôi đang ở quán cà phê gần trường học, mau qua đây đón tôi."
"Dạ, phu nhân."
Bắc Minh cúp điện thoại liền lập tức lái chiếc xe thể thao số lượng có hạn tới đây. Dừng lại xe liền nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đang đứng đợi, xuống xe liền tôn kính gọi:
"Phu nhân."
"Bắc Minh, Âu Dương Thụy vẫn luôn phái người bảo vệ tôi, hãy cắt đuôi bọn họ."
Bởi vì Hạ Tịch Nguyệt chỉ cảm thấy có người bảo vệ cô, nhưng cũng không biết bọn họ ở nơi nào.
"Không thành vấn đề phu nhân."
Bắc Minh tự tin nói, đều là người trong bang, nhưng hắn là hết sức quen thuộc với chiêu thức theo dõi của bọn họ. Bắc Minh mở cửa xe , vui mừng hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt nói:
"Phu nhân, mời lên xe."
Đem hộ vệ bỏ rơi ở phía sau, Bắc Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho thủ lĩnh nhóm hộ vệ. Hộ vệ theo dõi Hạ Tịch Nguyệt bị vứt sạch, không có thấy rõ là người của bọn họ, vừa định gọi điện thoại cho Âu Dương Thụy , liền nhận được điện thoại của Bắc Minh :
"Anh Minh?"
Thủ lĩnh nhóm hộ vệ lên tiếng.
"Ừ, phu nhân là tôi đón đi. Phu nhân có chút chuyện riêng muốn tự mình xử lý, cho nên không hy vọng các cậu đi theo."
Bắc Minh giọng không thể thương lượng nói.
"Nhưng Môn chủ . . . . . . ."
Hộ vệ thủ lĩnh khổ sở nói.
"Các cậu chỉ cần không nói cho Môn chủ là được. Nếu như các cậu nói cho Môn chủ cũng không tránh được sẽ bị trừng phạt. Hiện tại không nói cho Môn chủ, Môn chủ cũng sẽ không biết.
Nếu như các cậu đã đắc tội với tôi, chắc các cậu cũng biết hậu quả. Lại nói, phu nhân xong việc sẽ về nhà , tuyệt đối sẽ không gây khó khăn cho các cậu."
Bắc Minh lên giọng uy hiếp.
"Cái này, chúng ta đã hiểu rồi, anh Minh."
Hộ vệ thủ lĩnh nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nghe theo đề nghị Bắc Minh. Bởi vì nếu như bị Âu Dương Thụy biết bọn họ mất dấu của phu nhân , nhất định sẽ bị trừng phạt. Mà không nói Môn chủ cũng sẽ không biết, phu nhân đến thời gian cũng sẽ về nhà. Như vậy cũng không bị môn chủ trừng phạt,cũng không đắc tội Bắc Minh. Hắn đương nhiên sẽ chọn lựa ý kiến Bắc Minh. Bắc Minh vui mừng nói với Hạ Tịch Nguyệt:
"Phu nhân, chúng ta trực tiếp đi tới Ám Dạ sao?"
"Dĩ nhiên."
Vừa nghĩ tới mình có thể đi tới nơi này, Hạ Tịch Nguyệt liền không kìm được hưng phấn. Bắc Minh rất nhanh liền cùng Hạ Tịch Nguyệt cùng nhau trở lại Ám Dạ, dọc đường đi đều thông suốt không gặp trở ngại gì.
"Phu nhân, cô đã đến rồi."
Hạ Tịch Nguyệt vừa xuống xe, Đông Phong liền tôn kính chào.
"Ân."
Hạ Tịch Nguyệt đơn giản đáp lại một tiếng.
"Vậy chúng ta bây giờ liền đi trụ sở huấn luyện xem một cái thôi."
Đông Phong hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt nói.
"Tốt."
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng trả lời. Đi tới phòng dưới lòng đất, Hạ Tịch Nguyệt liền nhìn thấy các huynh đệ đang được huấn luyện. Có đánh bao cát, có hai người đánh nhau. . . . . . , khiến Hạ Tịch Nguyệt nhìn hoa cả mắt.
"Phu nhân, mời sang bên này."
Đông Phong chỉ vào một hướng. Sau đó cả ba người đi tới bên cạnh thang máy, Đông Phong ấn thang máy, ba người liền lập tức đến lầu 1. Vừa lên lầu Hạ Tịch Nguyệt liền bị cảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên. Nơi này rất rộng rãi, tất cả trên tường có để nhiều loại súng ống. Bắc Minh tùy tiện cầm lên một khẩu súng lục,
"Phanh —— phanh ——."
Bắc Minh hướng cái bia đối diện bắn hai phát.
"Khẩu súng này là M4A1: điều khiển đơn giản, dễ dàng sử dụng, uy lực giống như nhau, tốc độ khá ổn."
Lại nâng một cây súng lục khác lên,
"Phanh —— phanh ——."
Hướng cái bia đối diện bắn hai phát, liền lập tức nói:
"Đây là khẩu AK49 có chút uy lực lớn, xạ kích tốc độ cực nhanh, độ chuẩn xác giống như nhau, nhưng là lực đàn hồi lớn nên họng thương nhảy rất ngiêm trọng."
Lại nâng một thanh súng trường lên, liền mở ba phát, giọng khen ngợi:
"QBZ95 một thanh thượng hạng súng trường, uy lực lớn, ổn, nhẹ, chính xác."
Buông súng trong tay xuống , Bắc Minh nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói thật:
"Phu nhân, nếu như phu nhân nghĩ học tập súng lục, tôi đề nghị ngươi học M4A1, bởi vì nó thao tác tương đối đơn giản, AK49 mặc dù lực sát thương lớn, nhưng là trên họng thương nhảy nghiêm trọng, tôi sợ phu nhân nắm giữ không tốt."
Hạ Tịch Nguyệt không có lập tức trả lời Bắc Minh, mà là đi tới chỗ để súng lục trước mặt . Cầm lấy khẩu AK49, hưng phấn hướng về phía Bắc Minh nói:
"Tôi sẽ dùng cây súng này, tôi thích nó."
Thật ra thì có rất ít người biết Hạ Tịch Nguyệt rất đam mê với các loại súng đặc biệt là súng ống, trong nhà cũng chứa rất nhiều mô hình súng ống, nhất là mô hình AK, hôm nay rốt cuộc có thể sờ tới súng thật rồi, Hạ Tịch Nguyệt thật là kích động .
|
Hạ Tịch Nguyệt cũng không biết mình tại sao ưa thích súng ống như vậy, dù sao cũng chính là đam mê. Có lẽ có nhiều người cũng bị bề ngoài nhu nhược của Hạ Tịch Nguyệt lừa, thật ra thì Hạ Tịch Nguyệt trong xương cũng có một mặt máu lạnh.
"Được, nếu như phu nhân thích học, tôi liền dạy phu nhân." Bắc Minh cười nói. Nhìn Hạ Tịch Nguyệt rất thích khẩu súng này, Bắc Minh cũng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Hạ Tịch Nguyệt là tiểu thư khuê các, thấy khẩu súng không phải bị sợ đến hoa dung thất sắc, mà là hưng phấn. Không sai chính là hưng phấn, giống như là thợ săn thấy động vật cái loại đó cảm giác hưng phấn.
"Bây giờ chúng ta liền bắt đầu thôi."
Hạ Tịch Nguyệt nói. Bởi vì Hạ Tịch Nguyệt đã không thể chờ đợi muốn biết nổ súng có cảm giác gì.
"Đầu tiên lên lớp, mở chốt an toàn, sau đó nhắm trúng mục tiêu rồi bóp cò."
Bắc Minh từ từ dạy Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt nghe Bắc Minh nói,trước tiên đem súng lên đường, sau đó mở ra bảo hiểm, động tác của Hạ Tịch Nguyệt hết sức thuần thục, giống như trước kia đã từng luyện tập, cuối cùng nhắm ngay cái bia đối diện,
"Phanh —— phanh ——."
Liền bắn hai phát. Hạ Tịch Nguyệt liền vui mừng quay về phía Bắc Minh nói:
"Cảm giác rất tốt, tôi thích bắn súng, mặc dù bây giờ còn chưa tới Bách Phát Bách Trúng chẳng qua tôi sẽ cố gắng."
"Vậy thì tốt. Chỉ là,nhìn phu nhân lên lớp cùng mở an toàn thuần thục như thế, cô trước kia có tiếp xúc qua súng sao?"
Vừa rồi Bắc Minh quan sát Hạ Tịch Nguyệt bắn súng, thấy thế nào cũng không giống lần đầu tiên cầm súng,liền đem thắc mắc ra hỏi. Nghe được câu hỏi Bắc Minh, Hạ Tịch Nguyệt không chút giấu giếm nói: "Tôi có rất nhiều súng ống mô hình, nhưng không có chân chính sờ qua súng thật."
"Như vậy thì dễ làm rồi. Phu nhân đã tiếp xúc qua súng, vậy tôi nghĩ sau này học sẽ đơn giản hơn nhiều "
Bắc Minh lạnh giọng nói. Nói chuyện đến vấn đề dạy súng, Bắc Minh dĩ nhiên sẽ không cợt nhả rồi.
"Muốn nhắm chúng mục tiêu, mắt nhắm đồng nhất với họng súng"
"Phanh —— phanh ——."
Hạ Tịch Nguyệt lắng nghe sau đó bắn ra hai phát, nhưng vẫn bắn không chuẩn.
"Súng cùng tay phối hợp giống như tôi vậy."
Bắc Minh vừa giảng giải vừa làm mẫu cho Hạ Tịch Nguyệt. Một buổi chiều Hạ Tịch Nguyệt không ngừng luyện bắn súng, luyện đến lúc kiệt sức mới chịu ngưng.
Mấy ngày nay Hạ Tịch Nguyệt đều tới Ám Dạ luyện tập thương pháp. Tối hôm đó khi về nhà cơm tối cũng không ăn liền đi ngủ. Âu Dương Thụy về nhà đã thấy Hạ Tịch Nguyệt ở trên giường ngủ, không khỏi có chút lo lắng đi tới hỏi:
"Vợ ơi, em làm sao vậy? Mau dậy đi ăn cơm."
"Không ăn, em muốn đi ngủ. Ngày mai còn phải luyện tập."
Hạ Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng nói.
"Ngày mai luyện cái gì?"
Nghe được câu trả lời của Hạ Tịch Nguyệt , Âu Dương Thụy tò mò hỏi. Hạ Tịch Nguyệt ý thức được mình đã nói lộ ra miệng, lập tức nói đến:
"A, em nói là ngày mai còn đi học đi luyện khiêu vũ."
"Thật sao?"
Âu Dương Thụy không tin hỏi.
"Đúng, chính là như vậy. Em thật đói, chúng ta đi xuống ăn cơm đi."
Nghe Hạ Tịch Nguyệt nói vậy , Âu Dương Thụy cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng qua mấy ngày, Âu Dương Thụy phát hiện Hạ Tịch Nguyệt mỗi ngày trở lại trên thân thể cũng sẽ xuất hiện cục xanh cục tím .
Khi hỏi Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt nói là mình luyện vũ điệu nhất thời không cẩn thận đụng phải dụng cụ, cho nên mới bị thương. Lần này Âu Dương Thụy cũng không có tin tưởng dễ dàng như vậy. Rời phòng khỏi phòng ngủ, Âu Dương Thụy lập tức lấy điện thoại di động ra hỏi hộ vệ :
"Phu nhân gần đây đang làm việc gì?"
Bên kia hộ vệ đã sớm cùng Hạ Tịch Nguyệt thống nhất khẩu cung, lập tức trả lời:
"Phu nhân gần đây đều ở trường học luyện tập khiêu vũ không đi chỗ nào khác."
Cúp điện thoại, Âu Dương Thụy từ đầu đến cuối đều cảm thấy có cái gì không đúng.
Ngày hôm sau, Âu Dương Thụy sau khi rời khỏi biệt thự liền tìm một nơi ẩn nấp. Chỉ chốc lát liền thấy Hạ Tịch Nguyệt đi ra. Âu Dương Thụy liền đi theo Hạ Tịch Nguyệt. Bỏ rơi hộ vệ liền lên một chiếc xe đua. Âu Dương Thụy đứng xa xa nhìn chiếc xe thể thao kia,
"Thế nào cảm thấy quen mắt như vậy ?"
Âu Dương Thụy trong lòng thầm nói. mở hệ thống định, Âu Dương Thụy rất nhanh đi theo bọn họ.Điều Âu Dương Thụy cảm giác kỳ quái:
"Bọn họ hình như là trên đường đi tới tổng bộ Ám Dạ . Bọn họ đi tới đây làm cái gì?"
Âu Dương Thụy đi tới Ám Dạ, trực tiếp liền hỏi:
"Bắc hộ pháp ở nơi nào?"
Bởi vì ở trên xe Âu Dương Thụy nhớ ra , chiếc xe kia là xe của Bắc Minh. Đó là chiếc xe thể thao số lượng có hạn, trên thế giới tổng cộng cũng chỉ có ba chiếc. Hơn nữa chỉ có một chiếc xe tại Trung Quốc.
"Bắc hộ pháp đưa phu nhân phòng luyện súng ống rồi ạ."
Một tên tiểu đệ cung kính nói.
"Rất tốt, thì ra là tất cả mọi người đều biết Bắc Minh mỗi ngày mang phu nhân tới đây luyện súng ống, mà anh là Môn Chủ lại không hay biết gì."
Âu Dương Thụy trong lòng tức giận không nhẹ. Đi tới lầu1 liền nghe được bên trong truyền tới tiếng súng.
"Phu nhân, cô tiến bộ rất nhanh? Bây giờ đã có thể đánh tới vòng sáu rồi."
Bắc Minh nhìn Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói.
"Tiếp tục, như vậy còn chưa được, ta đã luyện tập một tuần lễ rồi, mới có thể đánh tới vòng sáu như vậy sao được."
Hạ Tịch Nguyệt không hài lòng.
"Phu nhân, cô mới luyện tập một tuần lễ mà có thể đánh tới vòng sáu đã có thể coi là thiên tài rồi "
"Nhưng ta phải mau sớm học được thương pháp, buổi chiều tôi còn muốn cùng Đông Phong luyện tập võ thuật.Nếu không nhanh chóng luyện tập sớm muộn sẽ bị Thụy phát hiện."
Hạ Tịch Nguyệt lo lắng nói .
"Anh đã phát hiện."
Âu Dương Thụy từ ngoài đẩy cửa đi vào. Nghe thấy âm thanh của Âu Dương Thụy,súng trong tay Hạ Tịch Nguyệt lập tức rơi xuống đất, không khỏi kinh ngạc kêu:
"Thụy? Sao anh ở chỗ này?"
"Tại sao anh lại ở chỗ này,em cứ nói đi? Đúng là đã cứng cáp một chút thì liền lừa dối cả anh.”
Âu Dương Thụy hết sức tức giận gầm lên.
"Thụy hãy nghe em nói , những thứ này đều không liên quan bọn họ, đều là em kêu cậu ấy làm như vậy. Anh muốn phạt thì phạt em đi."
Hạ Tịch Nguyệt ngăn Âu Dương Thụy lại.
"Em! Anh đương nhiên là muốn phạt, nhưng là bọn họ cũng đều đừng nghĩ thoát được tội."
Âu Dương Thụy lạnh giọng nói. Nghe được lời nói của Âu Dương Thụy, Bắc Minh lập tức hướng Hạ Tịch Nguyệt cầu cứu :
"Phu nhân, giúp chúng tôi."
Vốn tưởng rằng hướng phu nhân cầu xin giúp đỡ sẽ tránh được một kiếp, nhưng hắn lại quên rằng khi Âu Dương Thụy nổi giận thì không ai có thể cầu xin tha thứ.
"Thụy, anh đừng như vậy hãy nghe em giải thích đã."
Hạ Tịch Nguyệt lo lắng nói.
"Còn muốn giải thích gì nữa, bây giờ quay về nhà cùng anh."
Âu Dương Thụy tức giận gầm nhẹ.
"Em không đi, em muốn học bắn súng."
Hạ Tịch Nguyệt quật cường nói.
"Em nói gì, có giỏi lặp lại lần nữa cho anh,muốn học dùng súng ư? Em có gan giết người không." Âu Dương Thụy tức giận nói đến.
"Cứ học dùng súng là phải giết người à, em chỉ muốn học để tự vệ thôi mà." Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc nói.
"Tự vệ, Âu Dương Thụy chẳng nhẽ không bảo vệ được vợ của mình hả?" Âu Dương Thụy nhíu mày hỏi
Anh tất nhiên là có thể bảo vệ em nhưng anh cũng không thể bên em cả ngày, tốt nhất em vẫn là phải biết tự bảo vệ mình để không làm gánh nặng cho anh."
" Âu Dương Thụy anh lấy vợ để yêu, không phải để cho vợ anh học giết người rồi học thêm những thứ này."
Hạ Tịch Nguyệt là thiên kim đại tiểu thư, nhưng bây giờ vì mình mà dính vào hắc đạo, Âu Dương Thụy tất nhiên sẽ không đồng ý, bởi vì Hạ Tịch Nguyệt trong lòng anh chính là thiên sứ Anh không hy vọng có một ngày thiên sứ của anh vì anh mà biến thành ma quỷ như anh.
"Anh lấy vợ là để yêu để thương. Chồng của em em cũng yêu như vậy. Em không cách nào chịu được trong lòng anh em lúc nào cũng yếu đuối, em cũng không cách nào nhịn được khi không biết anh ở sau lưng em có dáng vẻ gì.”
“Anh yêu em, không muốn em dính lứu tới hắc đạo.”
“Nhưng mà cũng yêu anh, chỉ cần có thể ở cùng với anh em nguyện ý biến thành ma quỷ. Trên thế giới này người em quan tâm duy nhất chỉ có anh. Nhìn anh người toàn máu tươi ngã trong lòng em, đời này cần xảy ra một lần em không cho phép xảy ra một lần nữa."
Hạ Tịch Nguyệt kích động nhìn Âu Dương Thụy mà nói ra những điều cô kìm nén trong lòng suốt một tháng qua.
Bắc Minh vào lúc Hạ Tịch Nguyệt thổ lộ liền bỏ chạy. Hiện tại không chạy thì đợi tới bao giờ. Chẳng nhẽ đợi đến Môn chủ kịp phản ứng, chính là muốn trốn cũng không trốn thoát rồi.
Nghe Hạ Tịch Nguyệt thổ lộ, Âu Dương Thụy kéo Hạ Tịch Nguyệt vào trong ngực của mình:
"Anh hiểu rõ, anh biết rõ em làm tất cả cũng là vì anh. Nhưng anh không muốn em biến thành như vậy. Anh rất đau lòng ."
Âu Dương Thụy yêu thương nhìn Hạ Tịch Nguyệt.
Hạ Tịch Nguyệt nắm chặt hai tay đang vuốt ve gương mặt mình của Âu Dương Thụy, nhìn anh nghiêm túc nói :
"Thụy, em biết rõ anh sẽ bảo vệ em một cách tốt nhất. Nhưng phương pháp bảo vệ tốt nhất chính là bản thân em tự bảo vệ mình, Thụy tin tưởng em, vô luận chuyện gì xảy ra, anh vẫn là ngươì trong lòng Hạ Tịch Nguyệt."
"Không thể không học được sao?"
Âu Dương Thụy lạnh giọng hỏi.
"Đúng, không thể không học. Cho dù anh hôm nay ngăn trở em...em vẫn có thể tìm người khác để học ."
Hạ Tịch Nguyệt kiên định nhìn Âu Dương Thụy .
‘Không chỉ vì anh, cũng là vì em. Vì anh tất cả thay đổi này đều đáng giá. ’ Hạ Tịch Nguyệt thầm nói trong lòng.
"Được, anh dạy em." Trầm mặc một hồi, Âu Dương Thụy dụi dàng nói
Cái gì, anh dạy em ?"
Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc nói.
"Đúng, thương pháp của anh là tốt nhất, không dạy em thì ai dạy "Âu Dương Thụy vui vẻ véo nhẹ mũi Hạ Tịch Nguyệt.
"Như vậy thật sự là quá tốt. Chỉ là anh không cần đi trách tội Đông Phong cùng Bắc Minh, còn có mấy người hộ vệ nữa, bọn họ cũng là vì tốt cho em."
Thấy Âu Dương Thụy đã đồng ý yêu cầu của mình, Hạ Tịch Nguyệt liền lập tức vì mấy người kia mà cầu xin.
"Không được, quy củ là quy củ , bọn họ phá hư quy củ thì phải bị trừng phạt. Bằng không sau này anh làm sao đối mặt với anh em trong bang được."
Âu Dương Thụy lập tức cự tuyệt .
"Nhưng là, . . . . . ."
Hạ Tịch Nguyệt còn muốn nói tiếp . Âu Dương Thụy liền cắt đứt lời Hạ Tịch Nguyệt :
"Không có nhưng nhị gì hết, chuyện này anh tự có chừng mực, em cũng không cần nhúng tay vào. Hôm nay cho em nghỉ ngơi một ngày, ngày mai anh sẽ tự mình dạy em thương pháp ."
"Nha."
Hạ Tịch Nguyệt mất mát nói. Không thể cầu xin cho Bắc Minh, cô cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mà tên Bắc Minh kia hiện tại đang ngồi trên máy bay :
Không sai, Bắc Minh đã ngồi lên máy bay về Italy rồi, chuyện cười, hiện tại không chạy, chẳng nhẽ đợi tới lúc Môn chủ tính sổ mới chạy hay sao.
Đông Phong, thật xin lỗi, thay anh em cõng thôi. Bởi vì Đông Phong còn chưa biết Âu Dương Thụy đã biết mọi việc, cho nên còn chưa kịp trốn.
"Đừng tưởng rằng chuyện như vậy là xong rồi, dám gạt anh, xem về nhà anh thu thập em như thế nào "
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt hung hăng nói.
"Cái gì, không phải anh nói bỏ qua sao, cái tên lừa gạt này"
Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm. Ngày thứ hai Hạ Tịch Nguyệt cảm giác cả người mình như bị xe tải cán qua, cả người ngay cả xương cũng muốn vỡ ra.
"Âu Dương Thụy, cái tên khốn kiếp này ~."
Hạ Tịch Nguyệt ở trên giường la lên.
|
Chương 79: Âu Dương Thụy Dạy Thương Pháp
Âu Dương Thụy trừng phạt bọn họ nói nhẹ cũng không nhẹ, nói nặng cũng không nặng, chính là muốn nửa cái mạng nhỏ của bọn họ mà thôi. Mặc dù Bắc Minh chạy trốn tới Italy, nhưng là vẫn bị Âu Dương Thụy tóm trở về . Âu Dương Thụy biết đam mê lớn nhất của Bắc Minh là xe thể thao . Nhà để xe của Bắc Minh có tới mấy trăm chiếc xe, đều là những chiếc xe số lượng có hạn được thu thập từ khắp nơi trên thế giới . Mà tất cả xe thể thao đều bị Âu Dương Thụy tịch thu coi như là hình phạt. Nghe thấy hình phạt này Bắc Minh không khỏi lệ rơi đầy mặt.
"Tại sao, có thể đổi hình phạt không Môn chủ ."
Bắc Minh vừa khóc vừa đi theo thương lượng với Âu Dương Thụy .
"Cậu cứ nói đi?"
Ý tứ Âu Dương Thụy rất rõ ràng, chính là chuyện này không thể thương lượng.
"Không nên , sao Môn chủ lại thích lấy đồ vật ra làm hình phạt như vậy ."
Bắc Minh thương tâm nói. "Con trai bảo bối của hắn, ngày mai một đứa cũng không còn. Đây không phải là muốn tính mạng của hắn rồi sao? Mặc dù có thể mua, nhưng đều là bản số lượng có hạn rồi, toàn thế giới cũng chỉ có ba chiếc, giờ hỏi hắn nên đến đâu mua. Môn chủ cũng thật sự là quá phúc hắc rồi, lần tới không bao giờ tốt bụng nữa."
Bắc Minh trong lòng không khỏi lệ rơi đầy mặt hối hận đến ruột xanh mét. Mà Đông Phong trừng phạt càng đơn giản hơn. Đừng xem Đông Phong bình thường luôn là có bộ mặt cà lơ phớt phơ, thật ra Đông Phong chính là rất tham tiền. Yêu thích lớn nhất của hắn cũng chính là tiền. Trong nhà Đông Phong khắp nơi đều là tiền mặt, cũng vì kiếm tiền quá dễ dàng.
Đông Phong còn từng lấy ra mười triệu từ ngân hàng mang về nhà đếm, toàn bộ đếm mất một tháng. Nhưng là Đông Phong chỉ thích đếm tiền của mình. Mà Âu Dương Thụy trực tiếp đóng băng tất cả tài khoản trong ngân hàng của Đông Phong. Mỗi tháng chỉ cho Đông Phong 1000 đồng tiền tiêu vặt.
"Cái gì, Môn chủ, 1000 đồng tiền cũng không đủ để thuộc hạ tiêu trong 1 giờ."
Nói đến tiền, Đông Phong sẽ không còn bộ dạng chững chạc như thường ngày nữa.
"Vừa đúng lúc nên góp tiền cho cậu lấy vợ, tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi , tiêu tiền phung phí như cậu thì không đủ tiên mà lấy vợ đâu."
Âu Dương Thụy lạnh giọng trả lời. Nói ra lí do cũng quá đàng hoàng đó chứ, thật giống như tôi tịch thu tiền của cậu đều là vì tốt cho cậu .
"Nhưng Môn chủ, số tiền kia đủ để cưới vài chục người vợ đó."
Đông Phong nhỏ giọng giải thích .
"Vậy cậu ngay bây giờ đi lấy vợ cho tôi xem, nếu cậu làm được thì tôi sẽ trả lại tiền cho cậu."
Âu Dương Thụy làm khó Đông Phong . Anh biết Đông Phong không thể cưới ngay lập tức cho nên mới nói như vậy.
"Cái gì?"
Nghe được Âu Dương Thụy nói vậy , Đông Phong kinh sợ ngã xuống. Ban đêm gió lớn bắt hắn đi tìm vợ.
"Cậu đã không tìm được, vậy thì tiền cứ để chỗ tôi vậy."
Âu Dương Thụy nói xong liền xoay người rời đi. Nhìn bộ dạng Đông Phong , Bắc Minh không nhịn được cười nói :
"Tôi cho là Môn chủ trừng phạt tôi là nặng nhất, không ngờ cậu so với tôi còn thảm hơn , lần này cuối cùng cũng công bằng rồi."
"Bắc Minh, tôi liều mạng với cậu. Đều tại cậu, ban đầu đã nói không làm, cậu lại muốn làm giờ thì xong rồi. Tôi muốn giết chết cậu."
Dứt lời Đông Phong liền vung nắm đấm về phía Bắc Minh.
"Cậu đánh thật à."
Bắc Minh vừa tiếp được quả đấm của Đông Phong vừa nói .
"Cái rắm, lão tử lúc nào cùng ngươi chơi đùa chứ."
Đông Phong tức giận quát.
"Cái gì lão tử, cái rắm, thật đúng là không có tư cách."
Bắc Minh vừa tiếp nắm đấm vừa nói với Đông Phong . Rốt cuộc hai người đánh kiệt sức . Đông Phong nhìn Bắc Minh :
"Đem thẻ tín dụng của cậu cho tôi ."
"Làm gì?"
"Đương nhiên là dùng. Môn chủ đóng băng tài khoản của tôi món nợ này tôi tính sang cậu."
Đông Phong lạnh giọng trả lời, nói như đó là chuyện đương nhiên.
"Tôi có nói là tôi nợ cậu sao."
Bắc Minh hỏi ngược lại.
"Tất cả là tại cậu mà tôi bị tịch thu tài sản, cậu phải chụi trách nhiệm với tôi."
Đông Phong lười biếng đáp lại. Đông Phong hiện giờ một đồng cũng không có tất nhiên phải nhờ vả Bắc Minh rồi.
"Được rồi, xem như cậu đáng thương nên tôi gắng gượng cho cậu một tấm thẻ "
Bắc Minh nói xong liền ném cho Đông Phong một tấm thẻ. Đông Phong kích động nói:
"Cảm tạ huynh đệ tốt."
Sau đó nhìn kỹ, không khỏi tức bể phổi, hét lớn:
"Bắc Minh cái tên khốn kiếp."
Nhưng ngẩng đầu nhìn lên đã không thấy bóng dáng Bắc Minh đâu nữa.
"Bắc Minh, cái tên tiểu tử thúi, dám đem thẻ hội viên của bệnh viện phá thai cho tôi. Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu ."
Đông Phong tức giận quát. Mà mấy người hộ vệ còn lại đều bị trừng phạt cấm túc một tháng. Nếu không phải là Hạ Tịch Nguyệt ngày ngày ở bên tai vì bọn họ cầu cạnh Âu Dương Thụy, Âu Dương Thụy đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy. Lừa gạt Môn chủ là tội lớn.
Buổi chiều, Âu Dương Thụy liền đem Hạ Tịch Nguyệt tới một sân cỏ khá trống trải , mà không phải là phòng luyện súng ống. Ở sân cỏ, bị Âu Dương Thụy đem một tảng đá buộc ở trên cổ tay cầm súng Hạ Tịch Nguyệt.
"Hôm nay, chúng ta liền luyện tập về sự chịu đựng. Nhắm ngay mục tiêu đối diện , không cần phải gấp gáp nổ súng, anh muốn xem em có thể kiên trì được bao lâu."
Âu Dương Thụy lạnh giọng giải thích.
"Em. . . . . . ."
‘ Nặng quá. ’ Hạ Tịch Nguyệt nói thầm trong lòng.
Tuy nhiên không dám nói ra miệng, liền sợ chính mình nói ra khỏi miệng, Âu Dương Thụy sẽ để không cho mình luyện tập nữa. Vậy công tập luyện mấy ngày trước chẳng phải bỏ không sao.
Buộc vật nặng trên tay Hạ Tịch Nguyệt căn bản là không có cách nhắm trúng mục tiêu. Ngày thứ nhất, Hạ Tịch Nguyệt kiên trì 2 canh giờ, ngày thứ hai là kiên trì 4 canh giờ. . . . . . Đến cuối cùng Hạ Tịch Nguyệt kiên trì thời gian càng ngày càng dài nhắm chính xác độ chuẩn xác cũng càng ngày càng cao.
"Phanh ——, phanh ——."
Hạ Tịch Nguyệt liền bắn mấy phát, chỉ thấy toàn bộ bình đối diện đều vỡ tan tành.
"Rất tốt."
Âu Dương Thụy lạnh giọng nói. Thời điểm dạy Hạ Tịch Nguyệt thương pháp Âu Dương Thụy sẽ không thả lỏng . Bởi vì điều đó đồng nghĩa với buông tha sinh mệnh Hạ Tịch Nguyệt. Nếu như Hạ Tịch Nguyệt học không được, vậy chỉ có thể là bị người khác giết.
"Ha ha ha , em rốt cuộc có thể bắn tới mục tiêu rồi."
Hạ Tịch Nguyệt hưng phấn hướng về phía Âu Dương Thụy nói . Nghe được lời nói Hạ Tịch Nguyệt , Âu Dương Thụy nhịn không được dội cho cô một thùng nước lạnh :
"Như vậy vẫn chưa được. Bất cứ sinh vật nào cũng là sinh vật sống, không thể nào ngây ngây ngô ngô chờ em bắn tới. Cho nên hôm nay chúng ta luyện tập nhãn lực của em."
Âu Dương Thụy đem toàn bộ bình dùng sợi dây buộc nên cao.
"Khi —— Khi ——"
Gió vừa thổi qua, bình liền phát ra một âm thanh giòn vang. Đứng ở cự ly khá xa , Hạ Tịch Nguyệt bắt đầu bắn tới. Mặc dù có thể bắn trúng, nhưng là từ đầu đến cuối không có đạt tới tỉ lệ chính xác 100% . Đến n ngày sau đó, Hạ Tịch Nguyệt cuối cùng cũng thành công.
Thành công luyện đến khi tỉ lệ chính xác là 100% rồi. Không khỏi hưng phấn nói với Âu Dương Thụy :
"Thụy, anh xem, em thành công rồi. Em cuối cùng cũng thành công." Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt hiện nên ý cười nhưng cũng không nói gì. Nhưng ở trong lòng không nhịn được mà kiêu ngạo nghĩ:
"Không hổ là vợ của Âu Dương Thụy, tiến bộ rất nhanh."
"Hôm nay chúng ta tiếp tục luyện tập về thính lực."
Âu Dương Thụy lạnh lùng nói với Hạ Tịch Nguyệt . Âu Dương Thụy bịt mắt của Hạ Tịch Nguyệt lại, lấy bình dùng sợi dây cũng buộc ở bốn phía trên mặt cọc gỗ, gió vừa thổi lên,
"Khi —— khi ——."
Bình liền phát ra một tiếng giòn vang. Hạ Tịch Nguyệt bị che mắt, thính lực đột nhiên trở nên rất tốt, nghe được âm thanh liền lập tức giơ súng trong tay lên bắn.
Không trúng. Lại nghe đã có âm thanh, Hạ Tịch Nguyệt lại lập tức giơ súng trong tay lên , bắn nhưng vẫn không trúng. Hạ Tịch Nguyệt không ngừng lặp đi lặp lại những động tác này. Từ lúc vừa mới bắt đầu không trúng một chiếc bình nào đến cuối cùng có thể bắn vỡ rất nhiều bình . Lại nghe thấy âm thanh phát ra từ cái bình nào đó , lỗ tai Hạ Tịch Nguyệt hơi động đậy, tự tin nở nụ cười nhạt ,
"Phanh ——."
Một phát bắn thủng qua 10 cái chai.
"Ba ba ——."
Hạ Tịch Nguyệt liền nghe được từng tiếng vỗ tay . Hạ Tịch Nguyệt lập tức bỏ xuống khăn che mắt , thấy Bắc Minh ở phía xa liền lên tiếng gọi:
"Bắc Minh."
"Phu nhân, cô thật đúng là không hổ là phu nhân Môn chủ Ám Dạ, nhanh như vậy đã thành công. Còn có thể nhanh như vậy lĩnh hội tất cả kỹ năng mà Môn chủ truyền đạt."
Bắc Minh nhìn Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói.
"Tôi muốn được môn chủ các người truyền tất cả kỹ năng, còn muốn học tập ở anh nữa nha."
Hạ Tịch Nguyệt cười nói.
"Cô đều biết rồi."
Bắc Minh xin lỗi nói.
"Ừ, từ Thụy tôi đã đoán được mục đích của cậu."
Hạ Tịch Nguyệt tự tin mà nói. Bắc Minh đồng ý dạy Hạ Tịch Nguyệt thương pháp, một mặt là vì Môn chủ, nhưng mặt khác chính là xem cách nhìn của Môn chủ đối với chuyện này .
Nếu như Môn chủ phát hiện cũng đồng ý, như vậy Môn chủ nhất định sẽ tự mình dạy. Như vậy không phải vẹn toàn đôi bên sao? Thương pháp của Môn chủ đã đến trình độ xuất quỷ nhập thần rồi để người dạy là yên tâm nhất .
Bắc Minh làm như vậy chính là buộc Âu Dương Thụy phải tự thân dạy Hạ Tịch Nguyệt mà thôi. Chỉ là không ngờ Âu Dương Thụy ngốc như vậy, cư nhiên một tuần lễ mới phát hiện Hạ Tịch Nguyệt khác thường.
"Phu nhân, xem như tôi trung thành tận tụy vì cô, cô có thể nói Môn chủ trả lại xe cho tôi được không."
Bắc Minh lên tiếng cầu xin .
"Cái này."
Hạ Tịch Nguyệt không biết nói làm sao mới phải.
"Nếu không được thì trả một nửa thôi cũng được." Bắc Minh cố gắng thương lượng.
"Vậy khi trở về tôi sẽ thay cậu hỏi Thụy một chút xem sao."
"Cám ơn phu nhân, phu nhân vạn tuế."
Nói xong Bắc Minh liền vui mừng rời đi. Trải qua một tháng huấn luyện ma quỷ của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt rốt cục cũng hoàn thành khóa luyện tập này.Có khi Âu Dương Thụy cũng dạy một chút thuật phòng thân cho Hạ Tịch Nguyệt. Buổi tối về đến trong nhà, Hạ Tịch Nguyệt liền lập tức cầu xin Âu Dương Thụy :
"Thụy, hôm nay Bắc Minh tới tìm em. Em xem hay anh đem xe trả lại cho hắn đi."
"Cái tên tiểu tử thúi này còn dám tính toán nhờ em cầu xin cho hắn sao , đem tất cả xe thể thao tịch thu đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Trả lại cho hắn ư, không thể nào. Chính anh lại nghĩ tại sao không đem xe của hắn giao cho em nhỉ"
Âu Dương Thụy nhẹ giọng nói. Âu Dương Thụy dĩ nhiên sớm biết đây đều là tiểu tử này giở trò quỷ. Còn chưa tính đến cái đầu hắn đâu, muốn sống thoải mái, nằm mơ đi.
"Anh nha, cũng đừng giày vò hắn nữa."
Hạ Tịch Nguyệt vừa ăn cơm vừa cười nói.
"Vợ à , hôm nay tại sao em lại luôn vì nam nhân khác cầu xin anh hả. Em còn như vậy anh sẽ ghen ."
Âu Dương Thụy uy hiếp Hạ Tịch Nguyệt . Hậu quả Âu Dương Thụy ghen đương nhiên là ở trên giường chèn ép Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt dĩ nhiên hiểu ý tứ của Âu Dương Thụy liền lập tức phủi sạch mà nói:
"Anh coi như em chưa nói gì. Chúng ta ăn cơm, thức ăn hôm nay thật ngon ."
Hạ Tịch Nguyệt ở trong lòng thầm nghĩ :
‘ Bắc Minh, không phải là tôi không giúp anh. Là nếu tôi giúp anh, thân tôi liền khó bảo toàn Bản thân anh tự cầu phúc thôi. ’
Mấy ngày nữa là sinh nhật Hạ Tịch Nguyệt tròn 22 tuổi . Hôm nay Hạ Tịch Nguyệt cùng Âu Dương Thụy đang ăn cơm. Hạ Tịch Nguyệt làm bộ lơ đãng hỏi:
"Chồng à , ngày mai anh có rảnh không?"
"A, em nhắc anh mới nhớ , ngày mai anh phải đi Mĩ công tác. Tập đoàn Âu Dương ở Mĩ có chút việc cần anh qua xử lí. Có chuyện gì vậy em?"
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
"Không có việc gì, cũng không có chuyện gì. Chính là tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Nghĩ tới ngày mai cùng anh đi chơi. Ha ha ~, ha ha ~."
Hạ Tịch Nguyệt lúng túng cười hai tiếng. Sau đó không còn thấy ngon miệng đành ăn hai bát rồi buông chiếc đũa trong tay xuống , liền hướng về phía Âu Dương Thụy nói :
"Em ăn no rồi."
"Thế nào ăn ít như vậy?"
Âu Dương Thụy quan tâm hỏi .
"A, không đói lắm."
Nói xong Hạ Tịch Nguyệt liền mất mác xoay người đi lên lầu. Nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nguyệt rời đi, Âu Dương Thụy nâng lên nụ cười phúc hắc. Anh đương nhiên biết cô gái nhỏ này có ý tứ gì chỉ là làm bộ như không biết mà thôi.
"Hừ, Âu Dương Thụy đáng ghét , Âu Dương Thụy thối tha, dám quên sinh nhật của mình, anh sẽ chết chắc."
Ngồi trên giường ở phòng ngủ Hạ Tịch Nguyệt vỗ gối Âu Dương Thụy tức giận mắng. Giống như gối chính là Âu Dương Thụy .
"Cái gì chết chắc."
Đẩy cửa phòng ngủ Âu Dương Thụy tiến vào, vừa vào cửa liền nghe được Hạ Tịch Nguyệt đang chửi chết chắc, không khỏi tò mò hỏi.
"A ~, a ~, không có gì, chắc anh nghe lầm. Em nói anh đi Mỹ phải đem thêm mấy bộ quần áo.
Hạ Tịch Nguyệt lúng túng nhìn Âu Dương Thụy. Thật đúng là xui xẻo, mỗi khi nói xấu Âu Dương Thụy, Âu Dương Thụy nhất định xuất hiện trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt .
"Như vậy sao, vậy em giúp anh chọn mấy bộ để ngày mai đi công tác. Anh đi tắm trước."
Dứt lời Âu Dương Thụy xoay người, khóe môi liền vẽ lên một đường cong thật đẹp.
"Người này thật đúng là đi công tác."
Hạ Tịch Nguyệt vừa dọn dẹp quần áo vừa lẩm bẩm.
"Sẽ không, không phải là thật. Nhất định là muốn tạo bất ngờ. Người ta yêu chiều vợ như vậy làm sao có thể quên sinh nhật của mình chứ."
Hạ Tịch Nguyệt vừa dọn dẹp vừa tự an ủi mình . Hạ Tịch Nguyệt vừa thu thập xong, Âu Dương Thụy cũng từ phòng tắm đi ra, thấy Hạ Tịch Nguyệt đã thu thập xong, không khỏi vui mừng nói:
"Vợ ơi , em đã chuẩn bị xong rồi sao, thật cảm ơn vợ nha."
Sau đó nằm dài trên giường nói:
"Anh ngủ trước đây, ngày mai còn phải bay sớm ."
Âu Dương Thụy nói xong liền nhắm mắt lại.
"Ai da , đừng ngủ vội, anh đi công tác mấy ngày."
Nhìn Âu Dương Thụy đã muốn ngủ , Hạ Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
"Cũng chưa rõ phải tùy theo công việc , có việc gì à?"
Âu Dương Thụy hỏi Hạ Tịch Nguyệt .
"Em. . . . . . ."
‘ ngày mai là sinh nhật của em , anh không thể ở lại sao? ’
Lời vừa tới miệng đã bị Hạ Tịch Nguyệt nuốt xuống, liền đổi câu khác:
"Không có việc gì anh ngủ đi."
Âu Dương Thụy còn tưởng rằng cô gái nhỏ này sẽ tự mình nói ra, không ngờ bướng bỉnh như vậy. Anh buồn cười nói:
"Không có việc gì, nếu có việc gì có thể tìm Lãnh Hiên cũng được."
"Chuyện như vậy làm sao có thể tìm Lãnh Hiên."
Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Em nói cái gì, anh không nghe rõ."
"À? Không có gì ngủ đi."
Nói xong Hạ Tịch Nguyệt cũng lên giường, tắt đèn bàn nhắm mắt lại giả vờ ngủ . Lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được , nhưng Âu Dương Thụy có vẻ ngủ thật ngon. Trong lòng Hạ Tịch Nguyệt không khỏi tức giận. Hung hăng đạp Âu Dương Thụy một phát.
"Hả?"
Âu Dương Thụy đang mơ màng bị đạp liền tỉnh. Mà Hạ Tịch Nguyệt lập tức nhắm mắt lại làm bộ ngủ. Nhìn bộ dáng khổ sở của Âu Dương Thụy , Hạ Tịch Nguyệt cuối cùng cũng bớt giận , không lâu sau liền đi vào giấc ngủ.
Hạ Tịch Nguyệt vừa ngủ, Âu Dương Thụy liền mở ra hai mắt nhắm chặt. Thật ra thì Âu Dương Thụy từ đầu tới đuôi căn bản cũng không có ngủ. Hạ Tịch Nguyệt không ngủ Âu Dương Thụy làm sao có thể ngủ được. Nhìn vẻ mặt ngủ say của Hạ Tịch Nguyệt , Âu Dương Thụy nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt tràn ngậy yêu thương:
"Cô gái nhỏ này tính khí vẫn không lớn thêm được chút nào."
Nhờ ánh trăng thấy đồng hồ treo tường đúng lúc chỉ 12 giờ 30 phút. Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói:
"Vợ yêu , sinh nhật vui vẻ, anh sẽ cho em một quả khó quên sinh nhật."
Âu Dương Thụy nói xong hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của Hạ Tịch Nguyệt. Trong giấc mộng Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy có người cắn cô, còn tưởng rằng là con ruồi , không ngừng vỗ. Sau đó chui vào trong ngực Âu Dương Thụy ngủ tiếp.
"Hi vọng trong mộng của em có anh."
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt còn đang say ngủ mà thì thầm . Sau đó ôm Hạ Tịch Nguyệt tiến vào giấc mộng.
Hạ Tịch Nguyệt sáng sớm hôm sau vừa rời giường đã thấy bên cạnh đã không có người, không khỏi thất vọng cực kỳ.
"Đi cũng không biết nói với mình một tiếng."
Hạ Tịch Nguyệt tức giận lầm bầm . Cả ngày Hạ Tịch Nguyệt lúc nào cũng ngóng điện thoại của Âu Dương Thụy. Cô nghĩ Âu Dương Thụy dù xuất ngoại, nhưng vẫn sẽ chúc mình sinh nhật vui vẻ. Đợi tới trưa, điện thoại rốt cuộc cũng đổ chuông Hạ Tịch Nguyệt vui mừng tiếp điện thoại:
"Thụy."
"Nha đầu thối, sao trong đầu cậu chỉ có chồng của cậu vậy, ngày ngày đều thấy mà chưa chán à."
Vân Nặc ở đầu dây bên kia rống lên.
"Thì ra là cậu."
Hạ Tịch Nguyệt thất vọng trả lời.
"Không phải là mình, cậu cho rằng là ai, là chồng cậu à?"
Vân Nặc đùa giỡn hỏi.
"Thế nào thì sao, cậu gọi điện thoại tới có chuyện gì không?" Hạ Tịch Nguyệt có chút không yên lòng hỏi.
"Nha đầu thối biết hôm nay là sinh nhật của cậu, cho nên cố ý gọi điện thoại chúc mừng xinh nhật cậu đó."
Vân Nặc vui mừng nói với Hạ Tịch Nguyệt .
"Cám ơn."
" Nguyệt Nguyệt, nghe âm thanh của cậu giống như mất hứng."
Vân Nặc lo lắng hỏi thăm. Sau đó Hạ Tịch Nguyệt liền đem phiền não trong lòng mình nói cho Vân Nặc. Bên kia Vân Nặc nghe được lời nói của Hạ Tịch Nguyệt , thật là hận không thể giết chết đứa ngốc này , nhịn không được quát:
"Mình nói cậu nha , làm sao anh ấy có thể quên được chứ?"
"Ngày quan trọng như vậy anh ấy cũng đã quên rồi đó thôi."
Hạ Tịch Nguyệt có chút không xác định nói .
"Cậu có phải ngu quá không , hai người đã kết hôn cậu còn cho rằng hai người vẫn còn đang ở giai đoạn yêu đương à. Tương đương với ngư dân đánh cá , đánh được rồi thì tiếp mẻ mới ai lại vì mẻ cá cũ mà không đi đánh tiếp nữa đây."
"Tớ tin tưởng Thụy sẽ không như vậy."
Hạ Tịch Nguyệt nói xong cũng cúp điện thoại, bởi vì cô tin tưởng Thụy nhất định nhớ ra sinh nhật mình . Điện thoại lần thứ hai gọi tới, Hạ Tịch Nguyệt nghĩ lần này nhất định là Âu Dương Thụy rồi. Không khỏi vui mừng nhận điện thoại :
"Này, Thụy?"
"Này, Nguyệt Nguyệt là dì Lý đây. Sinh nhật vui vẻ. Dì ơi sinh nhật vui vẻ."
Dì Lý cùng Tiểu Bảo cùng nhau chúc Hạ Tịch Nguyệt sinh nhật vui vẻ. Điều này làm cho Hạ Tịch Nguyệt không kìm được cảm động :
"Cám ơn, cám ơn mọi người đã chúc sinh nhật cháu , cháu vô cùng vui vẻ." Đợi một ngày, nhận không biết bao nhiêu cuộc gọi . Nhưng từ đầu đến cuối không có nhận được cuộc gọi từ người mình mong chờ nhất.
|
Chương 80: Sinh Nhật Đầy Kịch Tính
Mắt thấy trời càng ngày càng tối , nhưng Hạ Tịch Nguyệt từ đầu đến cuối không có thấy Âu Dương Thụy gọi về , không khỏi thất vọng.
“Hừ, anh đã không gọi vậy thì em gọi. ’
Hạ Tịch Nguyệt cầm điện thoại lên liền bấm số điện thoại của Âu Dương Thụy:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được , xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Chỉ nghe điện thoại vang lên giọng nói ngọt ngào của nhân viên . Gọi mấy lần đều như vậy , Hạ Tịch Nguyệt tức giận làm điện thoại rơi trên mặt đất,
"Khốn kiếp, cái người này là tên khốn kiếp. Đúng là không nhớ sinh nhật của mình?"
Đang lúc Hạ Tịch Nguyệt hết sức tức giận , điện thoại di động vang lên , Hạ Tịch Nguyệt thấy là Vân Nặc gọi, bực mình nhận máy:
"Có chuyện gì không?"
Hạ Tịch Nguyệt chịu đựng kích động muốn khóc.
"Nguyệt Nguyệt, không tốt rồi, tớ nghe nói Âu Dương Thụy từ nước Mĩ trở về ăn mừng sinh nhật của cậu, ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ. Hiên tại đang ở Tân Hải ."
Vân Nặc lo lắng nói .
"Cái gì?"
Nghe được lời nói của Vân Nặc , Hạ Tịch Nguyệt nhất thời sợ tới mức ngây người , cầm điện thoại di động liền chạy ra cửa. Ra cửa liền chặn xe trực tiếp đi tới Tân Hải . Vừa đến Tân Hải Hạ Tịch Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho Vân Nặc:
"Vân Nặc , cậu ở đâu, qua đây được không, mình quên mang tiền.”
Hạ Tịch Nguyệt vừa vội vừa tức giận, bởi vì nóng nảy cho nên không có mang tiền ra ngoài, bị tài xế giữ lại. Vân Nặc cúp điện thoại , lập tức chạy tới thanh toán tiền xe cho Hạ Tịch Nguyệt , thấy Vân Nặc, Hạ Tịch Nguyệt kích động nói:
"Vân Nặc, Thụy đâu, anh ấy sao rồi?"
Vân Nặc nặng nề hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt trả lời .
"Tớ dẫn cậu đi."
Chính là bởi vì quá quan tâm, cho nên Hạ Tịch Nguyệt mới có thể vụng về bị gạt đến đây . Vân Nặc đưa Hạ Tịch Nguyệt tới một bến tàu không người , Hạ Tịch Nguyệt nhìn bốn phía tối thui , không hiểu tại sao Âu Dương Thụy phải tới nơi này, trong lòng nhịn được sợ hãi Hạ Tịch Nguyệt kêu lên:
"Thụy, Tthụy, anh ở đâu, anh ở đâu?"
Chỉ nghe thấy "Pằng" một tiếng, Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên bị một hồi ánh sáng làm lóa mắt:
"A ——."
Sau đó liền nhìn thấy hai bên đường bày đầy các loại đèn nhỏ đủ màu sắc , mỗi người trong tay đều cầm một đóa hoa lam sắc. Những người này cô đều biết gồm có Đông Phương Húc , Vân Nặc , có Tư Đồ triệt , Tô Huyên Huyên, Đông Phong, Tây Môn, Nam Điện còn có Bắc minh đều tới.
Mỗi người đều tiến lên cầm trong tay hoa lam sắc đưa cho Hạ Tịch Nguyệt, sau đó chúc mừng:
"Chị dâu , sinh nhật vui vẻ."
Đầu tiên là Đông Phong Húc nói. Sau đó Vân Nặc cũng lập tức chúc mừng:
"Nguyệt Nguyệt sinh nhật vui vẻ, chớ có trách mình lừa gạt cậu nha, bởi vì buổi chiều nay tớ cũng mới biết."
"Cám ơn cậu."
Hạ Tịch Nguyệt cảm động không cách nào dùng lời nói mà hình dung được . Tư Đồ Triệt Tô Huyên Huyên còn có Tứ Đại Hộ Pháp cũng chia nhau chúc mừng Hạ Tịch Nguyệt.
Sau đó tất cả đèn đều tắt , hội tụ đến một chỗ . Chỉ thấy Âu Dương Thụy giống như bạch mã hoàng tử , cả người mặc tây trang màu trắng tay cầm 999 đóa lam sắc, mỉm cười đi về phía Hạ Tịch Nguyệt .
Cái phút chốc kia thấy Âu Dương Thụy , Hạ Tịch Nguyệt không khỏi kinh ngạc che miệng mình. Nước mắt không khống chế mà rơi xuống, cô đã kích động nói không ra lời. Âu Dương Thụy đi tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt cầm hoa lam sắc đưa cho Hạ Tịch Nguyệt, vui vẻ nói :
"Vợ yêu của anh, sinh nhật vui vẻ."
"Cái người này là một tên lường gạt, không phải là nói anh đi Mĩ sao? Vậy tại sao anh lại ở chỗ này."
Hạ Tịch Nguyệt vừa khóc vừa đánh Âu Dương Thụy .
"Còn không phải vì muốn cho em bất ngờ sao? Nói trước nói cho em biết còn gì là vui mừng nữa."
Âu Dương Thụy vừa lau nước mắt cho Hạ Tịch Nguyệt vừa cười nói. Thật ra thì Âu Dương Thụy vì có thể cho Hạ Tịch Nguyệt một sinh nhật bất ngờ , cho nên từ sáng sớm tới giờ luôn bận rộn.
"Vậy sao lại kêu Vân Nặc gạt em nói anh xảy ra tai nạn xe cộ , anh có biết em lo thế nào không."
Hạ Tịch Nguyệt tức giận quát lên.
"Vợ này , nếu như không nói như vậy em sẽ đến đây nhanh như vậy ư?"
Âu Dương Thụy cười nói.
"Nhưng là , anh nhìn xem mắc cỡ chết đi được.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn mình toàn thân mặc quần áo ở nhà chân còn đi dép lê chạy ra ngoài. Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ sinh ra tức giận.
"Không biết , chứng minh vợ anh rất yêu anh."
Âu Dương Thụy cười nói . Hạ Tịch Nguyệt còn đang muốn nói gì, chỉ nghe vang lên am thanh của pháo hoa , chỉ thấy bầu trời nở ra những bông hoa đủ màu sắc.
"Hạ Tịch Nguyệt, anh yêu em."
Hôm nay Hạ Tịch Nguyệt thấy được sự lãng mạn adt dành cho cô mà cẩm động. Pháo hoa kết thúc adt dắt tay htn đến bến tàu:
"Làm gì?"
Hạ Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ thần bí của Âu Dương Thụy , buồn cười hỏi.
"Đợi chút nữa sẽ biết."
Âu Dương Thụy cố làm ra vẻ thần bí. Lập tức Hạ Tịch Nguyệt liền nhìn đến một chiếc du thuyền rất lớn . Trên thân du thuyền còn có khắc tên Hạ Tịch Nguyệt . Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt đang vui mừng mà nói:
"Vợ yêu, đây là quà sinh nhật anh tặng cho em. Đây là anh lấy tên của em đặt cho chiếc này du thuyền này."
Nhìn du thuyền khổng lồ màu trắng trên có khắc tên của mình. Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được nói:
"Phải gọi Thụy Nguyệt, như vậy cũng bao gồm cả em yêu anh."
"Cái tên này không tệ, vậy anh nghe em ngày mai sẽ sửa tên. Hiện tại để cho vi phu bồi phu nhân dạo thăm thuyền một chuyến."
Âu Dương Thụy hướng Hạ Tịch Nguyệt đưa ra một cái tay mà nói .
"Thật là vinh hạnh."
Hạ Tịch Nguyệt đặt tay mình vào trong tay Âu Dương Thụy .
"Vậy bọn họ đi đâu?"
Nhìn bọn Vân Nặc vẫn còn ở bên bờ Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi Âu Dương Thụy .
"Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành rồi, có thể trở về nhà ngủ. Còn dư lại chính thời gian gian riêng tư của hai chúng ta."
Âu Dương Thụy đối với cười Hạ Tịch Nguyệt nói. Âu Dương Thụy thật đúng là qua sông liền rút cầu.
"Cái này có tốt không."
Hạ Tịch Nguyệt có chút do dự mà nói.
"Có cái gì không tốt, hiện tại là thời gian của anh và em , anh không cho phép em nhắc tới người khác. Hiên tại để chồng em đưa em đi nhìn biển đêm, cảm nhận tư vị gió biển."
Âu Dương Thụy cắt đứt lời Hạ Tịch Nguyệt . Sau đó cắt dây thừng, du thuyền theo gió dời đi . Âu Dương Thụy đi tới bánh lái trước mặt , bắt đầu chuyển động bánh lái, nhìn Âu Dương Thụy thuần thục chuyển động bánh lái, Hạ Tịch Nguyệt không khỏi kinh ngạc thốt lên:
"Anh biết lái du thuyền."
"Trước kia thời điểm đọc sách , trong lúc rãnh rỗi liên tìm hiểu một chút."
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói .
"Thụy, anh nhìn xem, cá heo kìa. Thật là xinh đẹp."
Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy phía trước có cá heo kích động nói với Âu Dương Thụy .
Âu Dương Thụy đem du thuyền lái đến giữa biển thì dừng lại , để du thuyền theo cơn gió mà chuyển động. Âu Dương Thụy dẫn Hạ Tịch Nguyệt tới khoang thuyền. Đi tới trong khoang thuyền Hạ Tịch Nguyệt liền nhìn đến trên giường lớn bày đạy cánh hoa .
Âu Dương Thụy từ trên giường cầm lên một hộp quà đưa cho Hạ Tịch Nguyệt nói :
"Vợ ơi , anh vì em mà chuẩn bị lễ phục này"
Hạ Tịch Nguyệt nhận lấy hộp quà Âu Dương Thụy đưa tới , mở ra liền thấy chiếc váy giống y hệt tơ lụa . Loại này vải vóc hết sức bóng loáng, màu sắc là màu tím, động vào làm Hạ Tịch Nguyệt yêu thích không buông tay. Âu Dương Thụy đối với Hạ Tịch Nguyệt cười nói :
"Vợ này , em thay cho anh nhìn một chút."
"Tốt, anh xoay người sang chỗ khác."
"Em cứ việc thay quần áo sao muốn anh xoay người."
Âu Dương Thụy không chịu xoay người nhìn Hạ Tịch Nguyệt.
"Vậy em đến phòng vệ sinh thay vậy."
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền đi tới phòng vệ sinh
"Được rồi, anh xoay người được chưa."
Nhìn Âu Dương Thụy xoay người lại, Hạ Tịch Nguyệt mới cởi xuống quần áo ngủ trên người thay lễ phục Âu Dương Thụy mua .
Lễ phục thiết kế rất đơn giản, áo ngực , chính là một mảnh vải đắp lên người , bên cạnh là dây buộc . Âu Dương Thụy xoay người một cái nhìn Hạ Tịch Nguyệt giống như một Tiểu Tinh Linh màu tím, dí dỏm đáng yêu."Để tăng lãng mạn chúng ta uống chút rượu đỏ."
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt mà đề nghị .
"Tốt."
Khó có dịp Âu Dương Thụy mời Hạ Tịch Nguyệt uống rượu, Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này .
"Vậy em ở phía trên đợi anh...anh đi xuống lấy."
Âu Dương Thụy nói qua liền đứng dậy đi xuống. Thấy Âu Dương Thụy đi xuống, Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy nhàm chán liền tiến lên xem một chút. Đang lúc ấy điện thoại Hạ Tịch Nguyệt vang lên, thấy người gọi tới là Cổ Tây, Hạ Tịch Nguyệt không biết có nên nhận hay không , do dự nửa ngày Hạ Tịch Nguyệt vẫn là bắt máy:
"Uy."
"Sinh nhật vui vẻ."
Ở đầu dây bên kia Cổ Tây lạnh giọng chúc mưng sinh nhật cô.
"Cám ơn."
Hạ Tịch Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ đơn giản nói câu cảm ơn.
"Có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm không?"
Cổ Tây không xác định hỏi.
"Thật xin lỗi, hiện tại có chút không tiện." Hạ Tịch cự tuyệt .
"Cậu, đang ở đâu?" Cổ Tây hỏi.
"Tớ đang ở. . . . . . ."
Hạ Tịch Nguyệt do dự có nói cho Cổ Tây biết mình đang ở đâu không. Cuối cùng Hạ Tịch Nguyệt quyết định nói cho Cổ Tây biết:
"Tớ đang ở Tân Hải."
"Cùng đi với anh ta ư , vậy tớ sẽ không quấy rầy các người, chúc các người chơi vui vẻ." Dứt lời Cổ Tây liền cúp điện thoại.
"Đang nói chuyện cùng người nào vậy?"
Cầm rượu đỏ đi lên Âu Dương Thụy liền thấy Hạ Tịch Nguyệt nhìn điện thoại ngẩn người, quan tâm hỏi.
"Không có gì, chỉ là một bằng hữu chúc sinh nhật vui vẻ mà thôi." Hạ Tịch Nguyệt lập tức trả lời . Hạ Tịch Nguyệt cũng không biết mình tại sao nói dối , chỉ là trong tiềm thức không muốn làm cho Âu Dương Thụy biết vừa rồi Cổ Tây gọi điện thoại cho mình mà thôi.
Âu Dương Thụy cũng không có để ý, cầm rượu đỏ cùng ly rượu sẽ đến bên cạnh bàn, đem rượu đỏ mở ra đổ vào hai trong cái ly. Âu Dương Thụy giơ ly rượu lên hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt chạm ly , cũng vui vẻ nói:
"cheers."
"cheers."
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy cười nói.
Âu Dương Thụy đứng dậy, đi tới bàn bên cạnh bật nhạc lên. Chỉ chốc lát truyền ra âm thanh nhẹ nhàng, rồi Âu Dương Thụy đi tới chỗ Hạ Tịch Nguyệt đưa tay ra và nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói:
"Tại hạ có thể mời phu nhân Âu Dương nhảy một điệu không?"
"Ha ha ha ~, xem dáng dấp anh đẹp trai như vậy liền miễn cưỡng đồng ý với anh vậy."
Hạ Tịch Nguyệt cười đặt tay mình vào trong tay Âu Dương Thụy. Theo âm nhạc êm ái hai người cùng nhau nhảy như hai con bướm nhảy không biết mệt.
Rốt cuộc nhạc ngừng, hai người mới dừng bước chân. Âu Dương Thụy giống như là ảo thuật gia , không biết ở nơi nào lấy ra một cái vòng hồng ngọc thủy tinh . Âu Dương Thụy nhẹ nhàng đem dây chuyền đeo lên cổ Hạ Tịch Nguyệt ,
"Cái này là?"
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy không hiểu.
"Đây cũng là quà sinh nhật."
Âu Dương Thụy cười nói với Hạ Tịch Nguyệt .
"Tốt lắm , đeo vào ."
Hạ Tịch Nguyệt vuốt ve dây chuyền trên cổ , nhìn sợi dây chuyền này Hạ Tịch Nguyệt không khỏi kinh ngạc:
"Thật là xinh đẹp."
"Vợ à , nhớ đây là tâm của anh . Hiện tại anh đem tấm lòng của anh đưa cho em...em nhất định phải vì anh bảo quản thật tốt."
Âu Dương Thụy nghiêm túc nói . Sợi dây chuyền này được Âu Dương Thụy đặt làm , hơn nữa còn cố ý đem Hồng Ngọc mài thành một hình trái tim.
"Cám ơn anh . Em nhất định sẽ đem tấm lòng của anh giữ gìn thật kỹ."
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền nhón chân lên hôn Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt vừa định rời khỏi môi anh, anh liền lập tức hóa chủ động, cái lưỡi phác hoạ cánh môi Hạ Tịch Nguyệt . Cho đến khi môi Hạ Tịch Nguyệt sưng lên như quả hạnh mới chịu buông ra.
"Đây vẫn chỉ là mới bắt đầu mà thôi."
Vừa rời khỏi môi Hạ Tịch Nguyệt , Âu Dương Thụy liền nói những từ ám muội . Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ ngước nhìn Âu Dương Thụy , đem thân thể rúc vào trong ngực Âu Dương Thụy
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng cởi bỏ bộ váy của Hạ Tịch Nguyệt . Âu Dương Thụy chính là nhìn trúng điểm này cho nên mới mua. Bởi vì này chiếc váy này tâm điểm chính là dây buộc bên hông , nếu như tháo dây buộc khỏi bộ y phục thì nó sẽ tự rơi ra.
"A ——."
Đồ trên người đột nhiên rời đi thân thể , Hạ Tịch Nguyệt không khỏi sợ hết hồn.
"Như thế nào hả, quần áo để anh mua được không. Nhưng nó lại tăng thêm không ít kích thích nha."
Âu Dương Thụy xấu xa nhìn Hạ Tịch Nguyệt .
"Anh. . . . . . ."
Hạ Tịch Nguyệt còn chưa nói hết, Âu Dương Thụy đã chiếm lậy đôi môi của cô , ôm Hạ Tịch Nguyệt nằm trên giường lớn, cảm giác được giường có chấn động , cảm giác bềnh bồng trên biển thật là thoải mái . Một phen ân ái qua đi, Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt nói:
"Vợ yêu , cảm thấy thế này ở trên biển có thoải mái không?"
"Ừ, rất thoải mái, chồng yêu, ngày mai đi xem mặt trời mọc nha . Em chưa từng thấy qua cảnh mặt trời mọc trên biển , nên nhất định là một cảnh tượng rất đẹp phải không."
Hạ Tịch Nguyệt nằm trong ngực Âu Dương Thụy cười nói.
"Tốt, nhưng phải xem em có dậy được không đã."
Dứt lời Âu Dương Thụy lật người áp đảo Hạ Tịch Nguyệt ở phía dưới.
"Ừ, nhẹ một chút, ngày mai nhất định em phải ngắm mặt trời mọc đấy."
Hạ Tịch Nguyệt vừa thở gấp vừa nhắc nhở Âu Dương Thụy .
" Ừ , anh biết rồi "
Âu Dương Thụy bởi vì ân ái mà âm thanh khàn khàn. Đây cũng là một đêm kích tình.
Sáng sớm, Hạ Tịch Nguyệt bị một hồi âm thanh của Hải Âu đánh thức. Sờ vị trí bên cạnh, phát hiện nhiệt độ lạnh lẽo liền biết Âu Dương Thụy đã thức dậy.
Đứng dậy mặc quần áo tử tế, cảm nhận trận trận gió biển nhẹ nhàng thổi tới. Thật là êm ái và thoải mái. Hạ Tịch Nguyệt xuống cầu thang . Nhìn trời thấy vẫn còn sớm . Hạ Tịch Nguyệt vừa xuống đã thấy Âu Dương Thụy đang cầm cái xẻng mặc tạp dề nấu cơm. Hạ Tịch Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng đi tới:
"Anh ở đây làm cái gì? đừng nói là đang nấu cơm đấy?"
"Ha ha ~, em đã tỉnh. Anh đang chiên trứng món em thích nhất này."
Âu Dương Thụy vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói. Nhìn bộ dạng chật vật của Âu Dương Thụy , Hạ Tịch Nguyệt lập tức tới bên cạnh Âu Dương Thụy, cầm lấy cái xẻng trong tay Âu Dương Thụy , cười nói:
"Để em làm tiếp , anh mệt rồi."
Âu Dương Thụy không đưa xẻng cho Hạ Tịch Nguyệt, mà cười nói:
"Không cần, anh muốn thấy em ăn bữa ăn sáng do anh làm . Em đến kia bên ngồi hờ ăn là được rồi ."
Âu Dương Thụy vì học chiên trứng , ước chừng lãng phí khoảng 100 quả trứng gà, mới luyện thành như ngày hôm nay . Nhìn bộ dáng Âu Dương Thụy kiên trì như vậy , Hạ Tịch Nguyệt đành cười trả lời :
"Vậy cũng tốt. Vậy em sẽ chờ đầu bếp Âu Dương làm bữa ăn sáng."
Hạ Tịch Nguyệt đi qua Âu Dương Thụy muốn di về phía bàn ăn, liền chạm qua Âu Dương Thụy . Âu Dương Thụy lập tức cảm thấy người Hạ Tịch Nguyệt có chút lạnh lẽo, vội vã hỏi:
"Vợ ơi , buổi sáng gió biển có chút lạnh , em trở về phòng khoác thêm một cái áo choàng rồi xuống đây, vừa vặn cũng là lúc chín đồ ăn."
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Hạ Tịch Nguyệt đúng là cảm giác có chút lạnh , liền nghe lời Âu Dương Thụy về phòng lấy áo.
Lúc đi ra, Âu Dương Thụy đã đem bữa ăn sáng đặt trên bàn cơm rồi. Hạ Tịch Nguyệt mỉm cười đi tới bên cạnh bàn ăn, Âu Dương Văn Thụy liền rút ghế cho Hạ Tịch Nguyệt ngồi xuống.
"Cám ơn."
Hạ Tịch Nguyệt cười nói . Sau đó Âu Dương Thụy cũng ngồi vào bàn ăn. Hạ Tịch Nguyệt nhẹ nhàng dùng dao nĩa cắt một khối trứng gà, từ từ bỏ vào miệng, sau đó giống như thưởng thức rượu ngon món ngon từ từ nhai. Âu Dương Thụy chờ đợi Hạ Tịch Nguyệt đánh giá. Rốt cuộc Hạ Tịch Nguyệt ăn xong rồi miếng thứ nhất nhìn Âu Dương Thụy cười cười trả lời:
"Không tệ, ăn thật ngon."
Nghe được đánh giá của Hạ Tịch Nguyệt , Âu Dương Thụy rất vui sau đó anh cũng ăn.
"Quả thật không tệ, không ngờ anh còn có tài nấu nướng."
Âu Dương Thụy tự hào nói .
"Ha ha ~, vậy liền lấy rượu tới kính đầu bếp Âu Dương một ly thôi."
Hạ Tịch Nguyệt tay trái cầm cốc sữa tươi, giơ lên thật cao cười nói.
"Vậy phải cám ơn Âu Dương phu nhân rồi."
Âu Dương Thụy cũng giơ sữa tươi lên trên bàn . Ăn sáng xong hai người cùng nhau ngồi ở boong thuyền chờ mặt trời mọc. Nhìn bờ biển càng hồng, chỉ chốc lát Hạ Tịch Nguyệt liền nhìn thấy mặt trời từ từ nhô lên. Cô nhẹ nhàng rúc vào ngực Âu Dương Thụy , hạnh phúc nói :
"Nhìn cảnh mặt trời mọc trên biển thật là quá đẹp. Nếu như chúng ta có thể như vậy cả đời thì tốt biết mấy."
Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng thì thầm . Giờ khắc này một mảng yên tĩnh, có thể cả đời không buồn không lo cái gì, đó là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào .
"Sẽ như vậy, chúng ta cả đời sẽ hạnh phúc. Tương lai nếu như chúng ta có đứa bé, chúng ta liền sớm bồi dưỡng nó. Để cho con sớm tiếp nhận công ty, như vậy anh có thể mang em ngao du thế giới." Âu Dương Thụy cũng bị lây cảm giác hạnh phúc này. Nhưng nhìn tựa như yên tĩnh dưới mặt biển mặt là một hàng sóng lớn mãnh liệt.
Thấy phía dưới có mấy chục sát thủ cầm súng mặc đồ lặn từ từ đến gần chỗ Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt . Đỡ Hạ Tịch Nguyệt đứng lên, Âu Dương Thụy liền thấy cách mấy trăm mét có tàu chiến tập kích . Âu Dương Thụy nhanh chóng nói với Hạ Tịch Nguyệt :
"Mau vào nhà đi."
"Thế nào."
Hạ Tịch Nguyệt không hiểu . Âu Dương Thụy không trả lời Hạ Tịch Nguyệt . Trực tiếp trở lại khoang thuyền, mở tủ, đem súng bên trong lấy ra đưa cho Hạ Tịch Nguyệt,
"Cầm."
Sau đó Âu Dương Thụy cũng cầm súng . Hạ Tịch Nguyệt nhận súng Âu Dương Thụy đưa tới không hiểu liền hỏi:
"Sao vậy?"
"Anh thấy đối diện thuyền chúng ta có súng bắn tỉa. Anh nghĩ Tư Mã Niệm Tổ tập kích chúng ta. Em đi theo anh , phía dưới du thuyền có một ca nô, chúng ta mở cái ca nô đó rồi chạy trốn."
Âu Dương Thụy lo lắng nhìn Hạ Tịch Nguyệt . Âu Dương Thụy giọng điệu cứng rắn , chỉ nghe thấy:
"Phanh ——" một tiếng súng vanh tới.
|