Chương 59: Tâm Tư Xao Động
Beta: Đông Hoa
Tống Nguyệt Linh năm ngón tay nắm lấy cánh cửa run rẩy, bóng lưng cứng đờ cũng không nhúc nhích chỉ im lặng đứng đó.
"Anh biết anh đã làm em tổn thương rất nhiều, anh cũng không biết nên làm thế nào để cho em có thể tha thứ cho anh? Nhưng xin em đừng lạnh lùng xa lạ như thế có được không, đừng làm như thể không quen biết anh, điều đó làm anh thật khó chịu, em biết không?" Nghiêm Hạo nhìn bóng lưng của cô đau lòng nói, anh thật không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô khi nhìn anh, không muốn nghe giọng nói hờ hững mà xa lạ của cô, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt không một tia tình cảm của cô mỗi khi nhìn anh. Mỗi cử động đó làm anh thật đau thật lạnh như thể ngâm mình vào tận hầm băng vạn trượng, khiến cho anh đau không thở nổi. Làm anh cảm thấy bản thân mình nhút nhát, sợ hãi mà trốn tránh ánh mắt của cô nhưng lại không thể cưỡng lại được sự thôi thúc trong tim muốn nhìn thấy cô.
Tống Nguyệt Linh cười lạnh, nén cảm xúc phẫn hận trong lòng: "Vậy, tổng giám đốc Nghiêm muốn tôi phải có vẻ mặt nào với ngài đây?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Nghiêm Hạo khó khăn im lặng.
"Lạnh lùng xa lạ thì anh khó chịu, vậy thay thế bằng gương mặt đầy tình cảm quyến luyến, dịu dàng gọi anh một tiếng "Hạo" thâm tình thì liệu anh có hài lòng không? Nhưng tôi không có quên, khi tôi mang theo tình yêu tuyệt vọng đau khổ cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi, còn bất chấp tất cả tự tôn để cầu xin anh chỉ vì tình yêu của tôi và sự tin tưởng đáng thương vào tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng đổi lại tôi được gì ngoài sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh, anh hung hăng đẩy tôi ra khỏi cuộc đời của anh. Một khắc đó tôi thấy tình yêu của mình thật buồn cười. Khi tôi mang thai cô ta cũng mang thai, cô ta được anh chở che chăm sóc còn tôi một mình sợ hãi, sợ anh phát hiện ra, lại một lần đi giành lấy con của tôi. Tôi một mình rời đi, chịu đựng tất cả để sinh ra bảo bảo, tôi cũng không oán trách anh bởi vì rốt cuộc tôi cũng đã có đứa con là niềm vui của riêng mình. Ngày nghe tin hai đứa con trai của mình bệnh tật như thế, tâm tôi như ai xé, lần đầu tiên tôi oán trách anh, hận vì cuộc đời này cho tôi gặp anh và yêu anh. Nếu không phải vì anh thì tôi đâu phải xa hai bảo bảo ngần ấy năm để cho chúng nó một mình chịu đựng tất cả? Nếu không phải tại anh, tôi vì sao có con mà không được ở bên cạnh con, hai lần mang thai cho anh, ba đứa con chào đời lúc đó anh đang làm gì? Không phải anh lúc đó luôn ở bên người mà anh yêu mặn nồng đó sao? Tất cả tôi đều không nói một câu oán trách với anh nhưng không có nghĩa là tôi không hay biết gì. Hôm nay tôi còn đứng trước mặt anh là vì anh là ba của ba đứa trẻ, chỉ vậy thôi!"
Tống Nguyệt Linh phẩn nộ tức giận nói xong cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng, nhưng thân thể không kiềm chế được khẽ run lên.
Thang máy vừa đóng lại, cô mệt mỏi, cô cảm thấy mình thật bất lực, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô thật vô dụng, tại sao anh ta chỉ nói một câu thôi thì cô lại không kìm lòng được rồi? Cô còn mong đợi còn hy vọng gì ở con người ấy nữa chứ? Tống Nguyệt Linh, mày thật không có tiền đồ! Hung hăng mắng mình xong, cô đứng lên sửa lại bộ dáng chật vật của mình bước ra khỏi thang máy.
Nghiêm Hạo từ lúc Tống Nguyệt Linh rời khỏi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa đến ngẩn người, tâm cũng chùng xuống đau đớn. Thì ra cô đã khổ sở đau lòng như vậy, thì ra chính anh đã tự mình khiến cho cô oán hận như vậy. Nhớ lúc đó, cô đã từng cầu xin anh nhưng anh đã làm gì, ngoại trừ tàn nhẫn tuyệt tình? Anh cứ cho rằng người mà mình yêu chính là Lưu Uyển Nhược, chính cô là người chia cách anh và Uyển Nhược vì thế mà anh đổ tất cả trách nhiệm lên đầu cô. Nhưng bản thân anh cũng chưa có một lần nào suy nghĩ cho cô khi một thân gầy yếu bơ vơ phải mang thai sinh con. Cô cũng chỉ muốn đứa con của mình có ba có mẹ, cô nhẫn nhịn chịu đựng tính khí của anh, kiên nhẫn phục vụ anh lấy lòng anh, anh không phải vì bị sự hấp dẫn của cô nên không kìm được mà yêu cô sao, từ đầu đến cuối cô đều như thế, không thay đổi gì. Chỉ có anh là đổi thay, chỉ có anh cùng với sự ích kỷ ngu ngốc của mình mà một tay đánh đổi tất cả. Chẳng trách cô oán hận anh như vậy! Nghiêm Hạo hối hận, đau lòng cùng tự trách nhưng tất cả đều quá muộn, nếu như thời gian có thể quay lại . . . . .
***
Mặc Thi Vũ đứng nghiêm trang trước ngôi mộ của cố nhân, bên cạnh anh là một cô gái nhỏ khoảng 15, 16 tuổi, gương mặt xinh xắn, vóc dáng cao gầy đang trong giai đoạn phát triển. Cô bé nhu thuận đứng bên cạnh anh trai của mình, ánh mắt khi nhìn người trong bức hình ở trên bia mộ liền nhu hoà.
Cô bé tiến lên lấy khăn lau nhẹ gương mặt trong ảnh: "Chị khỏe không? Không biết chị còn nhớ em không?" Cô bé nói tới đây thì lém lỉnh cười một tiếng: "Em là cô bé ngu ngốc nhờ chị cứu mạng đấy, nhờ có chị, em mới có thể dũng cảm thoát khỏi bóng ma của chính mình để có thể sống như một người bình thường. Cám ơn chị, nếu có kiếp sau, em xin được có cơ hội trả ơn cứu mạng này của chị!"
Mặc Thi Vũ nhìn em gái đang thì thầm, ánh mắt sủng nịnh yêu thương nhìn cô. Cô em gái của anh từ khi hết bệnh thì rất yêu đời, cuộc sống rất tích cực, vui vẻ hòa nhập với tất cả mọi người. Còn nhỏ đã biết tiết kiệm tiền để có thể giúp đỡ cho những người thiếu may mắn. Còn nhỏ tuổi nhưng so với bất kỳ ai đều lương thiện tốt đẹp hơn, làm cho anh hãnh diện yêu thương không thôi.
Tống Nguyệt Linh ngạc nhiên nhìn đến hai người đang trước mộ cô. Mỗi khi cô có chuyện không vui, cô đều ra đây nhìn tấm hình của mình trên bia mộ để thầm dặn mình phải cố gắng lên, không có gì đáng sợ và tuyệt vọng hơn khi mình chết đi, còn sống là còn hy vọng không phải sao?
Hai anh em Mặc Thi Vũ nhìn Tống Nguyệt Linh đi về phía ngôi mộ này thì đứng nép qua một bên, nhường lối cho cô. Tống Nguyệt Linh gật đầu với họ một cái, cầm bó hoá bách hợp trắng muốt để xuống.
"Chị là gì của chị ấy, là bạn sao?" Mặc Thi Giai vui vẻ hỏi. Bởi vì sống ở nước ngoài lâu cho nên tính cách của cô bé sôi nổi hoà đồng lại không câu nệ gì.
Tống Nguyệt Linh giật mình khi nhìn đến cô bé đang đứng ở bên cạnh mình, gương mặt sáng rỡ như ánh mặt trời làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cô không khỏi có thiện cảm với cô bé này: "Tôi và cô ấy rất quen thuộc!" Vốn dĩ là cô mà, Tống Nguyệt Linh đưa ánh mắt như hỏi hai người họ là ai.
"Em là người mang ơn của chị ấy nên ghé thăm!" Mặc Thi Giai trả lời.
"Vậy à!" Tống Nguyệt Linh cũng không nói thêm gì, đối với người ngoài cô vẫn luôn lạnh nhạt, chưa nói đến hai người này cô mới gặp lần đầu nhưng họ lại nói cô là ân nhân của họ làm cho cô cũng hơi khó hiểu. Đời trước có một lần duy nhất làm người tốt mà chết đi, không phải là lần đó đi?
"Em là Mặc Thi Giai. Chị khi nào đến đây thăm chị ấy, chị nhớ gởi lời hỏi thăm chị ấy dùm em với nhé! Lần này tới đây không biết khi nào có thể đến nữa." Mặc Thi Giai buồn bã nói, cô bé đã xem Tống Nguyệt Linh như thể là người thân thiết nhất rồi, vì chị ấy đã cho cô bé sinh mạng này, một lần nữa được sống và yêu thương. Chính vì thế cô luôn cố gắng sống thật tốt, giúp đỡ những người xung quanh làm cho họ cảm thấy ấm áp hơn và không tuyệt vọng.
Tống Nguyệt Linh nhìn gương mặt chân thành của cô bé có chút xúc động, thật ra làm người tốt cũng không tệ nha: "Chỉ cần trong lòng em có họ là đủ rồi, hình thức không quan trọng, hãy sống thật hạnh phúc. Có như thế cô ấy cũng sẽ vui vì đã làm được một việc ý nghĩa mang hạnh phúc đến cho người khác." Tống nguyệt Linh nhẹ nhàng nói, cô không muốn cô gái như ánh mặt trời này cảm thấy mắc nợ cô, vì một chút xúc động nên cô mới cứu cô bé cũng không mong được người khác báo đáp lại.
Tống Nguyệt Linh nói xong thì im lặng. Mặc Thi Giai nghe cô nói như thế, gương mặt kích động sau đó hiểu ra rồi nhìn cô đầy cảm kích, cười ngọt ngào nhìn người trong hìn . Mặc Thi Vũ nhìn em gái mình thông suốt cũng nhẹ thở ra, thật ra mấy năm nay cô bé vẫn luôn gồng mình sống thật tốt để báo đáp lại ơn cứu mạng của người đã cứu cô bé. Anh cũng không muốn em gái mình phải chịu áp lực quá. Ánh mắt anh nhìn về phía Tống Nguyệt Linh cảm ơn.
Tống Nguyệt Linh đón nhận lấy ánh mắt ấy, chỉ mỉm cười tỏ ý không sao. Người con gái này có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra mình đã gặp ở đâu? Mang theo thắc mắc cùng em gái từ giã Tống Nguyệt Linh rồi rời khỏi nghĩa trang.
Lần này sẵn dịp Thi Giai nghỉ hè, cô bé muốn cùng anh về thành phố A để tịnh dưỡng. Anh biết em gái anh là muốn đi thăm mộ của Tống Nguyệt Linh mới là chính, đối với đứa em gái này anh luôn luôn là chiều chuộng con bé.
Hai anh em vừa về đến khách sạn, đi tới phòng tiếp tân lấy chìa khoá phòng thì cô nhân viên cười ngọt ngào nói: "Mặc tiên sinh, có một vị tiểu thư muốn gặp ông, người đang ngồi bên kia." Cô ấy vừa nói, tay vừa chỉ về bàn tiếp khách ở đại sảnh.
Nhìn bóng lưng của cô gái muốn gặp mình, Mặc Thi Vũ nhíu mày có chút ngạc nhiên. Dặn dò Thi Giai về phòng của mình trước, anh nhấc chân bước lại chỗ người đang chờ kia.
|
Chương 60: Đại Kết
BeTa:ĐongHoa
"Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?" Giọng nói của anh lạnh nhạt cùng xa cách khiến cho Lưu uyển Nhược có chút không được tự nhiên.
Nhìn người đàn ông phong độ lịch lãm ở trước mặt, Lưu Uyển Nhược bất giác thẹn thùng khi nhớ lại những lần nóng bỏng triền miên cùng anh. Mấy năm nay Nghiêm Hạo rất ít ân ái với cô, làm cô thỉnh thoảng vẫn nhớ đến cảm giác sung sướng khi ở bên cạnh Mặc Thi Vũ. Giờ nhìn thấy người đã đứng ở trước mặt khiến cho cô có chút hoảng hốt ngẩn người.
"Vì sao năm đó lại rời đi?" Lưu Uyển Nhược cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bình tĩnh mà hỏi Mặc Thi Vũ.
"Đơn giản là không thích thì rời đi thôi. Lưu tiểu thư có ý kiến gì sao?" Giọng của anh tùy ý mà lạnh nhạt khiến cho Lưu Uyển Nhược không khỏi xấu hổ.
"Năm đó tôi xảy ra chuyện, anh biết không?"
"Có nghe nói!"
"Không ngờ anh lại vô tình như vậy nha, dù sao tôi cũng mang thai con của anh mà, ngay cả hỏi thăm cũng không có lấy một lần ?" Cô tức giận, cứ nghĩ là anh không biết gì, thật không ngờ anh lại vô tình như vậy? Từ lâu cô luôn tin tưởng, ỷ vào anh dù cho quan hệ của hai người có chút phức tạp, không rõ ràng đi nữa.
"Lưu tiểu thư muốn tôi làm gì đây? Tôi cũng không phải là chồng sắp cưới của cô mà cái thai của cô trên danh nghĩa cũng là của tổng giám đốc Nghiêm, một chút quan hệ với tôi cũng không có. Có muốn an ủi cô cũng nên là anh ta chứ không phải là tôi!" Mặc Thi Vũ không kiên nhẫn nói. Mấy năm nay anh sống trong yên ổn vui vẻ, giờ đối mặt với cô gái này lại khiến cho anh chỉ muốn tránh xa thôi. Cô và Nghiêm Hạo như thế nào, một chút anh cũng không muốn biết, cô còn tìm đến anh làm gì nữa chứ?
"Anh cũng thừa biết đứa bé vốn dĩ của anh mà." Lưu Uyển Nhược thấy Mặc Thi Vũ vạch rõ quan hệ của hai người như thế thì không thoải mái chút nào, tức giận nói.
Bên cạnh đó, người đàn ông ngồi bên hàng ghế phía sau hai người khi nghe Lưu Uyển Nhược thốt lên những lời như vậy thì thân thể lập tức cứng đờ, ánh mắt đục ngầu, bàn tay siết chặt vì tức giận mà run rẩy. Nghiêm Hạo thật không ngờ, hôm nay anh đi gặp đối tác, trong lúc chờ đợi lại phát hiện ra sự thật chấn động này. Giờ phút này anh phải cảm ơn thính giác cực tốt của mình, nếu không, anh sẽ không biết mình bị lừa gạt, bị cắm sừng bao lâu nay.
Bên kia, giọng nói của Mặc Thi Vũ cứ đều đều, không nghe ra cảm xúc gì. Anh chỉ lấy làm khó hiểu, một người cao ngạo như Lưu Uyển Nhược vì cái gì lại muốn dây dưa với anh như vậy? Mặc dù khó hiểu nhưng khi cô nhắc đến đứa nhỏ thì đã thành công chọc giận anh rồi. Điều anh hối tiếc nhất là lỡ cho cô mang thai đứa con của mình và đứa bé bất hạnh của anh đã mất đi làm cho anh luôn áy náy với nó.
"Đúng, nó là con của tôi nhưng cô lại lợi dụng nó để có thể được Nghiêm Hạo cưới cô. Cho dù cô không gặp tai nạn thì liệu đứa bé đó cô sẽ giữ lại sao? Cô chỉ chờ một khi bước lên làm Nghiêm phu nhân, cô sẽ không do dự mà giết nó, bởi vì cô sợ, sợ có một ngày Nghiêm Hạo phát hiện ra nó không phải là con của anh ta. Một người xem con cái là dụng cụ để lợi dụng như cô thì có tư cách gì ở đây trách móc tôi?" Mặc Thi Vũ tức giận, giọng nói cũng cao hơn. Người phụ nữ này thật khiến cho anh kinh tởm, một người có bề ngoài đẹp đẽ nhưng tâm hồn lại rỗng tếch, mang theo trái tim móp méo, người như thế thì biết thế nào là hạnh phúc chứ?
Lưu Uyển Nhược giật mình khi thấy Mặc Thi Vũ tức giận như vậy, cô đến đây không phải để gây gổ bất hòa với anh. 5 năm không gặp, cô chỉ đơn giản muốn ôn lại chuyện xưa thuận tiện kéo mối quan hệ nhờ anh suy nghĩ tính kế cho mình thôi. Dù sao đi nữa, anh cũng là người biết tường tận nhất chuyện giữa cô và Nghiêm Hạo. Hiện tại rơi vào hoàn cảnh như lúc này, cô thật khó xử không biết phải làm sao đành im lặng.
Mặc Thi Vũ nhìn cô đang rối rắm có chút không kiên nhẫn, anh cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Hôm nay cô tìm gặp tôi có chuyện gì, không phải chỉ để ôn lại chuyện cũ chứ? Nhưng nếu là chuyện tư của cô, thật xin lỗi, tôi không muốn biết. Ngày mai tôi và em gái tôi sẽ quay về Anh, cô ở lại mạnh khỏe!" Nói xong, anh đứng lên muốn rời khỏi.
"Nghiêm Hạo đòi chấm dứt với tôi, anh ta muốn quay lại với người vợ trước và con của mình, tôi không còn gì hết. Anh giúp tôi đi, hãy nghĩ lại tình nghĩa 2 năm chúng ta bên nhau, anh giúp tôi lần này thôi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, được không?" Khi cô nhìn thấy Mặc Thi Vũ bước đi thì hoảng hốt, vội đứng lên nói ra mục đích mình đến gặp anh hôm nay.
Mặc Thi Vũ nghe thế chỉ thấy buồn cười, anh cứ nghĩ người phụ nữ này tuy có độc ác ích kỷ nhưng vẫn là một người cao ngạo. Nhưng xem ra, anh lại đánh giá sai về cô một lần nữa rồi. Người này mặt dày có thừa chỉ khi nào cô chưa thật sự gặp thất bại thôi.
"Cô muốn tôi làm gì?"
"Anh có thể đem một nhà 4 người của cô ta rời khỏi thành phố A một lần nữa được không? Lần này hãy đưa bọn họ đi một chuyến không bao giờ trở lại, vậy thì Nghiêm Hạo sẽ là của tôi lần nữa rồi!" Lưu Uyển Nhược trong lòng đắc ý nghĩ, thật sự cô vì quá lo lắng mà đầu óc mụ mị mất rồi!
"Nếu giúp cô, tôi được gì?" Mặc Thi Vũ cố nén cảm giác chán ghét trong lòng, cười lạnh hỏi.
"Anh muốn gì tôi cũng cho, thân thể của tôi cũng từng là của anh mà." Lưu Uyển Nhược lẳng lơ nói, vừa nhắc tới là cô cảm thấy ngứa ngáy trong mình rồi.
"Cô nghĩ mọi chuyện đơn giản nhỉ? 4 con người đấy, tôi làm sao đưa đi mà thần không hay quỷ không biết chứ? Đó là phạm pháp mà tôi cũng không muốn làm, còn đối với cô hay thân thể của cô, tôi một chút cũng không hứng thú. Nếu cô muốn chiếm lấy Nghiêm Hạo thì chinh phục tâm của anh ta đi, chứ không phải giở thủ đoạn là được. Con người phải biết chấp nhận thua cuộc và thất bại, tôi đi đây khuyên cô nên sáng suốt một chút." Mặc Thi Vũ nói xong liền rời đi, anh thật không nghĩ đến Lưu Uyển Nhược lại táo bạo như vậy. Muốn anh đi bắt cóc người sao, cô nghĩ mình là ai chứ? Đúng là thông minh thì ít nhưng độc ác có thừa.
Lưu Uyển Nhược nhìn theo bóng lưng của Mặc Thi Vũ, anh đi mà không quay lưng nhìn cô lấy một lần. Hiện tại cô rất là tức giận cùng không cam lòng dâng lên cao. Thất bại ư, cô chưa bao giờ là người thất bại. Nghiêm Hạo sẽ là của cô, dù anh không giúp cô thì cũng sẽ có cách khiến cho Nghiêm Hạo trở về bên cô mà thôi. Lưu Uyển Nhược âm ngoan nghĩ.
Nhưng đến khi cô xoay người định rời khỏi thì bỗng một bức tường thịt cao lớn đứng chắn ở trước mặt cô. Ngẩng đầu lên để nhìn xem người trước mặt là ai, nhưng khi nhìn đến cô liền biến sắc, gương mặt tái nhợt vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc. Thân thể lạnh toát, môi không kiềm chế mà run rẩy.
Nghiêm Hạo với gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người con gái ở trước mặt này. Hành động đó làm cho Lưu Uyển Nhược co rúm lại, hoảng sợ cùng hoang mang đến cực độ.
Tại sao Hạo lại ở đây? Hạo có nghe thấy được gì không? Sao gương mặt anh lúc này trông thật đáng sợ quá! Lưu Uyển Nhược cố gắng trấn an mình, anh có thể chưa nghe thấy gì, đúng, là chưa nghe được gì. Cô nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.
"Hạo. . . . thật trùng hợp . . . . anh có việc ở đây sao? Vậy em về nhà trước chờ anh nhé." Lưu Uyển Nhược ấp úng chột dạ nói. Bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn khỏi ánh mắt của Nghiêm Hạo thôi, nó như muốn lột trần cô ra, không gì che dấu được.
Nghiêm Hạo nghe cô nói như thế cũng không trả lời, ánh mắt vô cùng thưởng thức sự sợ hãi của cô. Trong lòng anh bây giờ trở nên nhẹ nhõm hẳn, không có đau đớn vì bị cô phản bội hay lừa gạt bao lâu nay, chỉ có tức giận cùng hối hận mà thôi. Anh đã đổi viên ngọc quý để đi lấy hòn sỏi tầm thường này. Phải chăng ông trời muốn trừng phạt anh? Nhưng anh cũng cam tâm chịu trừng phạt chỉ mong mình còn cơ hội để chuộc lỗi.
Anh nhìn Lưu Uyển Nhược, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ thu xếp, hãy xuất ngoại đi. Đừng để tôi thấy mặt cô nữa!" Nghiêm Hạo nói xong thì quay lưng đi. Anh không muốn tuyệt tình như thế, vì dù sao cô cũng đã đi theo anh suốt 10 năm nay. Một người con gái đơn thuần vì sao lại thay đổi đến như vậy, hay tất cả ban đầu đều là giả vờ?
Lưu Uyển Nhược nghe Nghiêm Hạo nói xong thì cả người khụy xuống tuyệt vọng. Hết rồi, tất cả hết thật rồi! Anh ấy thậm chí không cần nghe cô giải thích đã phán tử hình cho cô rồi. Ra nước ngoài theo ý của anh thì đời này cô cũng đừng mong quay về được thành phố A. Tính cách của Nghiêm Hạo so với ai còn tuyệt tình hơn. Anh đã quyết chuyện gì thì không có ai có thể thay đổi được. Cô chịu bỏ tất cả mà ra đi sao, không, cô không cam lòng! Lưu Uyển Nhược đứng lên định sẽ rời đi thì bóng dáng của trợ lý Nghiêm Hạo, Dạ Phong đứng sừng sửng trước mặt cô.
"Lưu tiểu Thư, mời theo tôi. Đây là tổng giám đốc Nghiêm đã phân phó!"
Lưu Uyển Nhược mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng chấp nhận theo anh ta. Nghiêm Hạo hành động không cho cô kịp phản kháng, đúng là tác phong của anh ấy. Lưu Uyển Nhược cười tự giễu.
***
Thành phố A lên đèn nhộn nhịp và tấp nập mà bên trong căn hộ chung cư của Tống Nguyệt Linh cũng sôi nổi không kém, lại có phần ấm áp.
Tống Nguyệt Linh đang phụ với dì Phùng làm bữa tối, ba đứa trẻ thì đang xem phim hoạt hình. Ba bé bình luận sôi nổi về chủ đề nào đó, không khí thật vui vẻ. Không ai để ý tới bóng dáng cao lớn ngồi trên ghế salon với bọn trẻ.
Cô bé Nhã Linh có đôi khi lướt qua ba mình, chỉ bĩu môi rồi quay đi. Hai cậu bé Thuần Phúc và Hạo Khang thì khỏi nói, hoàn toàn bỏ lơ luôn. Mà cái người này trong mấy tháng nay đã quen rồi, ngày nào cũng chạy tới nhà bọn họ làm khách hết, ăn uống xong xuôi cho đến khi bọn cậu mệt mỏi đi ngủ thì mới chịu về. Có đôi khi sẽ nói chuyện với bọn cậu, dạy hai cậu học nhưng Linh Nhi đã nói không được thân thiết với ba, khi nào mẹ vui vẻ chấp nhận ba mới được, cho nên hai cậu đành bày ra lạnh nhạt nha. Thật ra ba cũng oai lắm, siêu cấp đẹp trai và có thật nhiều tiền nữa, nhìn vóc người lại cao lớn hơn ba của mấy bạn khác. Mỗi lần ba đến trường đón tụi cậu, mấy người khác đều hâm mộ không thôi, làm cho hai cậu cũng hãnh diện lắm nha. Không biết khi nào thì mẹ mới chấp nhận ba để ba đứa cậu được đòi ba trở đi chơi nha.
Tống Nguyệt Linh vừa nấu cơm, tai lại lắng nghe tiếng ho của người nào đó. Hôm nay nhìn người đó không được khỏe lắm, từ lúc bước vào phòng thì luôn ngồi một chỗ, mệt mỏi nhắm mắt lại cũng không đùa giỡn với bọn trẻ. Cô lo lắng muốn hỏi thăm nhưng không mở miệng được. Hơn mấy tháng nay dù bận rộn tới đâu thì anh cũng tới đây ăn chực cơm nhà cô, kiên nhẫn chơi với bọn trẻ mặc dù cô biết ba nhóc rất lạnh nhạt với anh, mà anh cũng không ngại. Cô biết anh muốn làm gì, anh đã bao lần muốn cô cho anh một cơ hội nhưng cô đều không trả lời, anh liền làm theo cách của anh, hàng ngày tan việc xong đều đến nhà cô trình diện. Anh lấy lý do mình đến thăm bọn trẻ thì cô cũng không ngăn cản được, đợi đến khi anh nản lòng sẽ rời đi thôi.
Nhưng một tháng, rồi hai tháng, ba tháng, bốn tháng, . . . . Trừ khi anh đi công tác nước ngoài thì sẽ gọi điện nói không đến được, cô mới không thèm quan tâm anh có đến hay không đấy. Cũng đã nửa năm hai người cứ giằng co như thế, cũng rất lâu cô không thấy Lưu Uyển Nhược, nghe Điền Bối Dung nói thì cô ta cũng không còn ở biệt thự của Nghiêm gia nữa. Bà nói có lẽ Nghiêm Hạo đã chấm dứt với cô ta rồi. Tống Nguyệt Linh nghe xong cũng không biết là tư vị gì nhưng khi nhìn thấy anh không quản mệt mỏi, mỗi ngày đều đợi mấy mẹ con cô vào phòng ngủ thì mới chịu lẳng lặng ra về, tâm cô bất giác cũng không đành lòng.
"Khụ, khụ!" Nghiêm Hạo thật sự rất mệt mỏi, hôm qua ký hợp đồng dự án mới ở thành phố C, từ khách sạn đi ra bất chợt mắc mưa, nhưng anh vẫn kiên trì ngồi máy bay trở về để kịp ăn cơm với mấy mẹ con Đinh Yến Tử. Một ngày bận rộn, vào giờ phút này là anh vui vẻ hạnh phúc nhất, chính vì vậy anh không muốn bỏ lỡ.
Mấy tháng qua anh kiên trì, dùng chân thành của mình để đổi lấy một lời tha thứ từ cô. Anh không gấp, nửa năm không được thì một năm, hai năm, chỉ cần cánh cửa nhà cô vẫn mở cho anh là anh còn cơ hội.
"Ba ba, người bệnh sao?" Linh Nhi không kiềm được hỏi thăm. Cô bé trước đây khi nghe mẹ kể về ba và bà nội đã rất giận hai người, hai người này đều khi dễ mẹ của bé. Bé mới không cần cùng hai người này thân thiết. Nhưng mấy tháng qua ở đây, ngày nào ba và bà nội cũng đến, ban ngày nội đến luôn mua những thứ bé và hai anh thích, yêu thương chiều chuộng họ. Dù bé có không thân cận với bà, thì bà vẫn luôn cười với bé, làm bé thấy thật khó chịu nha. Còn ba sẽ đến vào ban đêm ăn tối cùng bọn họ, ba cũng giống như bà nội, thích nói chuyện với ba người họ, sẽ chơi cùng bé và hai anh. Ba khi cười sẽ rất đẹp trai nha, dù mẹ sẽ không cười với ba nhưng ba vẫn vui vẻ cười với mẹ, ánh mắt của ba khi nhìn mẹ sẽ rất rất dịu dàng. Bé bây giờ đã hết giận ba rồi, chỉ cố gắng làm mặt lạnh vậy thôi, vì bé là muốn ủng hộ mẹ. Nhưng hôm nay nhìn ba bệnh mệt mỏi vậy, làm bé rất lo.
Tống Nguyệt Linh trong lòng lo lắng không yên, xém chút nữa là cắt vào tay rồi. Dì Phùng cũng nhận ra bèn nói: "Xem ra hôm nay cậu chủ thật sự bị bệnh rồi. Thật là không quan tâm sức khỏe của mình mà, thật làm cho người ta lo lắng. Lúc nãy cậu chủ bước vào nhà thì tôi đã thấy áo khoát ngoài của cậu bị ướt một mảng, chắc là mắc mưa rồi."
Nghe dì Phùng lẩm bẩm như thế lại càng làm cho lòng của Tống Nguyệt Linh như có con gì bò thật khó chịu, mắt không tự chủ liếc về phía người đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, ánh mắt cô lóe lên tia đau lòng.
Dì Phùng tinh mắt thấy được cười khuyên nhủ: "Làm người ai không một lần đi sai đường lầm lỗi, cái chính là họ có biết nhận ra và quay đầu lại không. Cô và cậu chủ cũng vậy, nếu thât sự còn yêu thương nhau thì hãy rộng lòng mà tha thứ đón nhận nhau đi. Hạnh phúc không phải dễ tìm, đừng vì cái tôi của mình mà đánh mất nó, huống chi cô và cậu chủ còn có bọn trẻ. Tôi thấy bọn nhỏ bây giờ cũng rất thích cậu chủ, có điều không biểu lộ ra mà thôi, đừng để bọn trẻ phải chịu đựng với người lớn chúng ta!" Dì Phùng thấm thía nói.
Tống Nguyệt Linh giật mình, dì Phùng cũng nhận ra sao, vậy sao cô lại không biết, ba đứa nhỏ của cô vì thấy cô lạnh nhạt với Nghiêm Hạo nên chúng nó cũng không thân thiết với anh? Cái này giống như yêu ai yêu cả họ hàng , nhìn bọn trẻ còn nhỏ mà đã biết nghĩ đến cảm thụ của cô làm cho cô thật ấm lòng nhưng cũng chua xót. Cô có ích kỷ với tụi nhỏ quá không? Tụi nhỏ chắc cũng rất muốn được cùng ba với mẹ vui vẻ sống với nhau đi.
Cô nhìn bọn trẻ đang chơi ở phòng khách, có đứa xem hoạt hình nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn Nghiêm Hạo, ánh mắt lo lắng gấp gáp lại không biết làm sao. Cô đau lòng cùng tự trách, cô cứ nghĩ tới cảm giác của mình mà không xem thử bảo bảo nghĩ như thế nào. Vậy cô có phải là người mẹ tốt hay không?
Tống Nguyệt Linh mỉm cười tháo tạp dề nấu ăn xuống, dưới ánh mắt khích lệ của dì Phùng, cô bước đến phòng khách. Ba đứa bé thấy mẹ ra thì vui vẻ như gặp được cứu tin, ánh mắt liếc về phía ba.
"Mẹ, mẹ xem hình như ba bị bệnh rồi!" Hạo Khang vội vàng mở miệng nói, nhận thấy ánh mắt của Thuần Phúc và Linh Nhi thì im lặng bĩu môi có chút ủy khuất. Cậu sợ mẹ không biết ba bị bệnh chứ bộ.
Tống Nguyệt Linh có chút buồn cười nhìn tụi nhỏ, dịu dàng nói: "Ba đúng là bị bệnh rồi, bảo bảo vào trong kêu dì Phùng lấy thuốc cho ba nhé. Mẹ sẽ đem ba vào phòng nghỉ ngơi!"
"Vâng ạ!" Ba đứa đồng thanh nói, vui vẻ chạy đi.
Tống Nguyệt Linh vui vẻ nhìn theo, bất chợt cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.
Nghiêm Hạo gương mặt kích động vui sướng, có chút không dám tin nhìn Tống Nguyệt Linh. Nếu anh không nghe lầm thì cô đang quan tâm anh phải không? Ánh mắt tràn đầy tin yêu nhìn Tống Nguyệt Linh có chút thẹn.
Khi nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của anh thì cô không đành lòng: "Anh vào phòng tắm tắm nước nóng đi, em nhờ dì Phùng chuẩn bị cháo cho anh. Hôm nay hãy nghỉ lại đây đi, anh không khỏe, bọn trẻ rất lo cho anh!"
Nghiêm Hạo tràn đầy thỏa mãn nghe cô dặn dò, ánh mắt đỏ lên vì xúc động. Anh rất muốn hỏi, có phải cô cũng lo cho anh phải không, nhưng không thể mở miệng được. Bao nhiêu đó là đủ rồi, anh sẽ từ từ làm cho cô một lần nữa mở lòng mình để yêu anh.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh đi vào phòng của mấy mẹ con cô, cảm giác thật ấm áp cùng trọn vẹn. Cô không thể dối lòng mình nữa, cô cần anh, cũng như bảo bảo cần ba. Tất cả vì tương lai hạnh phúc của bảo bảo, cô và anh cùng nhau cố gắng vun đắp hạnh phúc cho tổ ấm này . sẳn lòng rộng lượng ,tha thứ cùng niềm tin để một lần nữa thắp lên ngọn lửa tình yêu của hai người họ
_______Hoàn Chính Văn______
|