Con Dâu Nhà Giàu
|
|
Chương 121: Giương cung bạt kiếm rên người Kiều Tranh có mùi hương thảnnhiên thơm ngát tựa như không khí một buổi sớm mai trong lành. Cái ômnày Chu Thiến từng vô cùng mong nhớ nhưng đến giờ, cô thường xuyên bịanh ôm vào lòng như vậy, chỉ khác là trước kia đều là những cái ôm ấmáp, dịu dàng, lúc này cái ôm này lại quá điên cuồng, liều lĩnh. Điều này khiến cho Chu Thiến có chút bối rối bất an. Anh ôm Chu Thiến thật chặt đến nỗi xương sườn cô hơi đau, Chu Thiến định đẩy anh ra nhưng lại càng khiến anh ôm chặt hơn Có đôi khi có người qua đường nhìn bọn họ nhưng nay xã hội hiện đại, mọi người thấy cũng chẳng trách cứ, xì xào,chỉ mau chóng đi qua Chu Thiến đột nhiên có chút sợ hãi Kiều Tranh cuồng nhiệt như vậy, cô giãy dụa nói: - Kiều Tranh, anh đừng như thế, buông em ra Hai tay Kiều Tranh gắt gao ôm chặt cô, cằm anh cọ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô: - Cái gì không nên? Chúng ta trải qua bao đau khổ, bao nhiêu nước mắt, vất vả lắm mới gặp lại em lại hếtlần này đến lần khác bức anh buông tay… nếu Triệu Hi Thành thật sự đốitốt với em thì anh cũng thôi. Thiệu Lâm, việc anh ta làm với em anh đềubiết, anh sẽ không buông tay! Thiệu Lâm, anh sẽ không bao giờ buông taynữa. Em không nhớ chuyện trước kia cũng không sao, chúng ta có thể bắtđầu lại lần nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng lại có nhiều những kỉ niệm hạnh phúc Giọng của anh trầm thấp lộ ra tình cảmsâu sắc và sự đau đớn mơ hồ khiến long Chu Thiến chua xót. Tình cảm củaanh với Thiệu Lâm sâu như vậy nhưng Thiệu Lâm mãi mãi không thể quay vềbên anh… Đó có phải nỗi đau cả đời của anh không? Chu Thiến thầm thở dài trong lòng, đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng hét: - Buông cô ấy ra! Tiếp sau, một người như gió xoáy tiếnđến, dùng sức kéo Chu Thiến ra khỏi lòng Kiều Tranh, sau đó dùng tốc độsét đánh không kịp bưng tai mà đấm lên mặt Kiều Tranh. Kiều Tranh khôngkịp phản ứng đã bị đánh, khóe miệng chảy máu đỏ tươi Dưới ánh mặt trời, ánh mắt hung ác củaTriệu Hi Thành nhìn chằm chằm vào Kiều Tranh đang ngã dưới đất, hai taynắm chặt, khớp xương ẩn hiện tơ máu, không biết là máu của anh hay làcủa Kiều Tranh. Tay kia của anh như kìm sắt mà nắm chặt cổ tay Chu Thiến, gân xanh trên trán nổi rõ biểu lộ sự tức giận của anh Anh đứng đó, từ cao nhìn xuống KiềuTranh, cả người tản ra hơi thở lạnh băng thấu xương dường như không khíxung quanh cũng bị đông lại. Giọng anh như rít từ kẽ răng, như dùng hếtsức lực mà áp chế lại, khiến người ta có cảm giác kinh hồn táng đởm. - Kiều Tranh, tôi vẫn nghĩ anh là quân tử, thì ra chỉ là kẻ tiểu nhân đùa giỡn vợ người. Anh dám có ý đồvới vợ tôi. Anh nghĩ Triệu Hi Thành tôi chết rồi sao? Tôi nói cho anh,hôm nay một đòn này là tôi cảnh cáo anh, về sau không cho phép anh tiếpcận Thiệu Lâm nữa, nói cách khác, nếu anh còn dám có ý đồ thì tôi sẽ cho anh phải trả giá đắt Chu Thiến thấy Kiều Tranh bị đánh ngã thì cũng muốn đỡ anh dậy nhưng nhìn cơn thịnh nộ của Triệu Hi Thành biếtmình làm vậy sẽ càng khiến anh tức giận, đến lúc đó anh có thể làm gìcũng không biết được. Cho nên cô chỉ có thể đứng đó, lo lắng nhìn KiềuTranh. Bất kể thế nào, cô cũng không mong Kiều Tranh vì cô mà bị tổnthương - Hi Thành, anh bình tĩnh đi đã… Cô đứng sau anh nhẹ nói, hi vọng có thểtrấn an cảm xúc của anh nhưng còn chưa nói xong, Triệu Hi Thành đã quayđầu lại, hai mắt đỏ ngầu như con mãnh thú bị thương, trong sự âm ngoancó sự thống khổ - Em im đi, giờ em đừng nói gì cả. Một chữ cũng không cần nói Anh rống giận, giọng đau đớn. Cho tới giờ anh cũng không thể chấp nhận nổi những gì mình đã nhìn thấy, Thiệu Lâmvà Kiều Tranh gắt gao ôm nhau. Rõ như ban ngày, bao người nhìn thấy. Cứnhư vậy tình cảm không thể khống chế mà không để ý gì sao? Dưới ánh mặttrời, hai người ôm chặt nhau, ngoại hình tương xứng, ai nhìn chẳng thấylà một đôi hoàn mỹ? Ý nghĩ đó khiến tim anh như bị dao cắt Những lời Văn Phương từng nói lại như cơn ác mộng hiện lên trong đầu anh - Đây mới là lí do chân chính khiến em không muốn quay lại phải không? Giọng nói có hơi run run, khí huyết nơi ngực cuồn cuộn, tay anh nắm chặt tay cô khẽ run Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, đau khổ, ẩn chứa ngọn lửa thiêu đốt. Tim Chu Thiến như bị kim đâm, trongnháy mắt, tay chân lạnh toát - Hi Thành, nếu em nói là hiểu lầm, nếu em nói chuyện không như anh nghĩ thì anh có tin không? Hai mắt đẹp của Chu Thiến nhìn anh khôngchớp, trước mặt Kiều Tranh cô không thể nói là mình bị ép buộc. Tuy rằng cô biết điều này là khó tin nhưng trong lòng cô, cô vẫn mong anh có thể tin tưởng mình. Triệu Hi Thành gắt gao mím môi không nói gì. Bên kia, Kiều Tranh thong thả đứng lên Góc miệng của anh ửng hồng, sơ mi trắngnhư tuyết bị nhiễm bẩn nhưng vẻ mặt anh vẫn thong dong, động tác vẫn tao nhã. Anh lấy khăn tay lau máu ở khóe miệng sau đó vứt khăn xuống đất.Động tác này tuấn nhã vô cùng Anh nhìn Triệu Hi Thành cười khẽ, trong nụ cười có sự châm chọc vô hạn: - Triệu Hi Thành, tôi thật sự bội phục anh, bản thân anh làm ra những chuyện không ra gì nhưng còn ra vẻđàng hoàng mà chất vấn Thiệu Lâm. Làm đàn ông mà đến trình độ như anh,đúng là mất mặt đàn ông chúng tôi Một câu nói lại khiến lửa giận trong lòng Triệu Hi Thành bốc cháy, anh như con mãnh thú nhào tới chỗ Kiều Tranh.Chớp mắt đã vung quyền đánh lên Kiều Tranh. Lòng Chu Thiến hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lớn Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, KiềuTranh cũng nhanh chóng đón lấy quyền đó, tay kia nắm chặt hung hăng đấmlại, lực mạnh khiến Triệu Hi Thành không đứng nổi, ngã xuống đất Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Chu Thiến ngẩnngơ đứng đó không kịp phản ứng. Đợi khi cô thấy vết thương trên mặt HiThành, tim đau đớn, cô định bước lên xem thì Kiều Tranh lại đi đến trước mặt Triệu Hi Thành. Kiều Tranh lạnh lùng nhìn anh: - Anh nghĩ rằng tôi chỉ biết đánh người như anh sao? Một quyền này là đánh vi những gì anh đã làm vớiThiệu Lâm. Thân là đàn ông, anh quá ti tiện. Anh không xứng ở bên ThiệuLâm, tôi sẽ không để Thiệu Lâm ở bên anh. Thiệu Lâm vốn thuộc về tôi,tình cảm của chúng tôi anh vĩnh viễn không thể hiểu được. Giờ tôi sẽkhông nhường bước, Triệu Hi Thành, anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng.Chuyện của anh tôi cũng nghe phong thanh không ít, xem xem anh làm đượcgì tôi Sắc mặt Triệu Hi Thành âm trầm đáng sợ,anh đứng lên, phun ra một búng máu, hung hăng nhìn chằm chằm Kiều Tranh, Người sau cũng lạnh lùng nhìn thẳng lại. Hồi lâu, Triệu Hi Thành độtnhiên cười - Kiều Tranh, tình cảm của haingười dù sâu thế nào thì cũng đã là chuyện quá khứ. Giờ tình cảm củachúng tôi sớm đã ma sát đi tất cả rồi. Tôi và Thiệu Lâm chỉ là hiểu lầm, anh đừng tưởng rằng anh có thể nhân dịp chen chân. Nói ti tiện, anhcũng chẳng đàng hoàng lắm đâu. Nhưng tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu - Đủ rồi, các anh đừng nói nữa Chu Thiến luôn yên lặng đứng đó đột nhiên mở miệng Hai người giương cung bạt kiếm không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng Làn da Chu Thiến trong sáng như tuyết, ngũ quan tú lệ, quý khí bức người, đôi mắt như ngọc dưới ánh mặt trời chiếu sáng Một khắc này, hai người đột nhiên cảm thấy bình tĩnh trở lại
|
Chương 122: Thương Chu Thiến đi đến bên bọn họ nhìn bọn họ.Hai người đó vô luận là Kiều Tranh thanh nhã hay Triệu Hi Thành lạnhlùng đều là người có quan hệ chặt chẽ với Tống Thiệu Lâm, cũng có quanhệ chặt chẽ với Chu Thiến. Bốn người này rốt cuộc là có duyên phận gì? Thật đúng là không thể nói rõ Nhưng nàng biết, bốn người bọn họ không thể cứ dây dưa mãi như vậy được, cứ như vậy với bọn họ chính là một loại thương tổn. Đầu tiên, Chu Thiến nhìn về phía KiềuTranh, góc miệng anh bầm lại, cánh tay trầy xước, cả người anh tỏa rahơi thở sắc bén, lạnh băng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Kiều Tranh nhưvậy, cô chỉ biết Kiều Tranh rất ấm áp, thân thiết, thì ra với tình yêu,anh cũng không sợ hãi, hết sức tranh thủ, chỉ là cô không phải là ngườianh yêu. Kiều Tranh cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn cô cười nhẹ, trong mắt là tình cảm sâu đậm không hề che dấu. Chu Thiến cảm nhận được hơithở của Triệu Hi Thành trở nên nặng nề hơn Cô nói với Kiều Tranh: - Kiều Tranh, em tuy rằng khôngbiết trước kia chúng ta đã có chuyện gì nhưng em thực sự cảm ơn anh. Anh nhất định đã cho em một thời gian hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc ấy cólẽ cả đời em sẽ không nhớ lại được nhưng chung quy nó cũng từng tồn tại, nó có lẽ ẩn sâu trong lòng em, chỉ là em không tìm được chìa khóa để mở nó. Nhưng Kiều Tranh, cánh cửa đó khép lại quá khứ của em, cũng khéplại Tống Thiệu Lâm của quá khứ. Em đã quên Kiều Tranh, không còn làngười trong cảm nhận của anh nữa. Giờ em không muốn đặt suy nghĩ vàonhững thứ đã qua. Quá khứ với em không quan trọng, em cũng không muốntìm lại nó cho nên, Kiều Tranh, em như vậy không hợp với anh đâu. Cho dù em và Hi Thành có li hôn hay không thì điều này cũng không thể thayđổi, cho nên Kiều Tranh… Cô lẳng lặng nhìn anh, hai mắt lưu chuyển dường như xuyên thấu đến lòng anh - Đừng coi em là Tống Thiệu Lâmxưa nữa, cũng đừng đăt tình cảm vào em nữa, em không nhận nổi nó. Nhìnxung quanh anh mà xem, đừng xem nhẹ người thực sự quan tâm đến anh Khóe miệng Kiều Tranh vẫn cười nhưng hai mắt ảm đạm u tối, anh đau đớn nhìn cô, ánh mắt này khiến tim cô co rút Chu Thiến dời mắt, cô quay đầu nhìn Triệu Hi Thành, gò mà anh bị Kiều Tranh đánh bầm dập chảy máu nhưng ánh mắtanh vẫn luôn kiêu ngạo, có lẽ nghe xong những lời Chu Thiến vừa nói màánh mắt anh nhìn cô, mọi sự kiêu ngạo đều hóa thành tình cảm dịu dàng Ánh mắt này khiến tim cô đập thật nhanh.Chu Thiến cố gắng lắm mới khắc chế xúc động muốn vuốt ve vết thương củaanh, cô nói với anh - Hi Thành, em không trách anhhiểu nhầm em, dù sao nhìn cảnh khi nãy, mười người chỉ sợ chín người đều hiểu nhầm thôi. Nhưng em luôn hi vọng anh là người cuối cùng đó, nhưnganh cũng không hiểu em, chưa bao giờ thực sự tin tưởng em nên đươngnhiên anh sẽ không phải là người đó. Nhưng cũng không thể trách anh,chúng ta thực sự ở chung là sau khi em mất trí nhớ, thời gian thực sựquá ngắn ngủi, nếu không phải chúng ta đã kết hôn thì có lẽ sẽ chẳng cógì xảy ra. Hi Thành, đừng ép sát như vậy, cho nhau chút thời gian đi,có thể phai nhạt quá khứ, hiểu biết lại từ đầu Kiều Tranh vội kéo Chu Thiến hỏi: - Thiệu Lâm, hắn ta làm ra chuyện đó, em còn có thể dễ dàng tha thứ, cho hắn cơ hội sao? Tính tình TriệuHi Thành như thế, hắn ta sẽ không thay đổi, sao em còn muốn cùng hắn dây dưa, em sẽ không hạnh phúc đâu - Kiều Tranh, để ý lời nói của anh đi! Đây là chuyện giữa vợ chồng tôi, anh không có quyền nhúng tay! Triệu Hi Thành nhìn Kiều Tranh, giọng gay gắt - Chỉ cần liên quan đến Thiệu Lâm, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn! - Thiệu Lâm là vợ tôi, không liên quan đến anh Kiều Tranh cười lạnh: - Nghe nói hai người đang làm thủ tục li hôn - Anh… Triệu Hi Thành nắm chặt tay có vẻ như lại chuẩn bị vung lên nhưng Kiều Tranh lạnh lùng nhìn anh, không chút yếu thế Chu Thiến vội chen vào giữa bọn họ, tay Triệu Hi Thành dần dần hạ xuống, Kiều Tranh cũng quay mặt đi. - Xin hai người bình tĩnh một chút, đây là chỗ em ở, các anh muốn em bị bàn tán sao? Cô nhìn sang Kiều Tranh: - Kiều Tranh, em biết anh quantâm em, nhưng xin anh đừng lo chuyện này, Hi Thành là người thế nào emsẽ cố gắng hiểu, em sẽ không làm khó chính mình nhưng em cũng không muốn dễ dàng buông tay Cô nhìn về phía chân trời khẽ nói: - Tình cảm giữa em và anh ấy emcũng không dễ dàng buông tay được. Giờ, trong lòng em không bao giờ còncó Kiều Tranh nữa… Sắc mặt Kiều Tranh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sự bi thương trong mắt anh khiến Chu Thiến vô cùng khổ sởnhưng cô biết, nếu không làm anh ấy hết hi vọng với Tống Thiệu Lâm thìanh sẽ mãi mãi không thể hạnh phúc - Thiệu Lâm, thì ra em có thể tàn nhẫn như vậy Kiều Tranh cúi đầu, nhẹ giọng nói. - Bởi vì em không còn là Thiệu Lâm của quá khứ - Không, em vẫn là em, chỉ là trong lòng em không hề yêu anh… Đôi mắt sâu của Kiều Tranh như động đenkhông đáy, tĩnh mịch vô cùng không chút ánh sáng, trống rỗng lộ ra sựtuyệt vọng tận cùng. Anh lặng lẽ xoay người, bóng dáng cứng ngắc đầy sựcô tịch, cảm giác như trong nháy mắt bị cướp hết mọi hi vọng khiến ChuThiến suýt khóc. Cô cũng biết giờ mình hẳn là nên ngoantâm, lặng lẽ để anh rời đi. Nhưng bóng lưng anh cô đơn như vậy, ngườiđàn ông ấy đã cho cô sự ấm áp vô tận nhưng cô lại trả lại anh sự tànnhẫn xót xa Chu Thiến không nhịn được bước lên mộtbước nhưng vừa bước lên thì phía sau có một bàn tay lớn nắm chặt tay cô. Triệu Hi Thành nhẹ kéo cô về phía mình: - Để anh ấy đi thôi, đừng để anh ấy có chút hi vọng nào nữa, như thế mới là chuyện tàn nhẫn nhất với anh ấy Bọn họ lẳng lặng nhìn Kiều Tranh đi đến bên xe, ánh mặt trời yếu dần chiếu lên người anh, bóng đen cô đơn trải dài trên mặt đất Kiều Tranh lên xe, nhìn chằm chằm vàobóng dáng đã khắc sâu vào tâm trí mình qua gương chiếu hậu. Nếu nhấtđịnh anh không thể có được cô thì vì sao lại để cho anh gặp cô? Mũi anhcay cay, cuối cùng không thể khắc chế, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Vậnmệnh đang trêu đùa anh sao? Sao chỉ là gặp gỡ thoáng qua Anh thu hồi tầm mắt, khởi động xe, bóngngười yểu điệu càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hò. Anh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, dưới gốc anh đào, hoa rơi đầy trời, nhưtrong giấc mơ, cô như ánh sáng chiếu rọi lòng anh sau đó cười thản nhiên với anh… Miệng cười rực rỡ như hoa đó, thì ra chính là vết thương khắc sâu trong lòng anh
|
Chương 123: Thế giới nhỏ Chu Thiến nhìn bóng xe biến mất ở góc đường rồi mới quay đầu lại Vừa quay đầu đã thấy đôi mắt vui mừng của Triệu Hi Thành đang nhìn mình chăm chú. Anh kìm lòng không đậu cầm taycô, khóe miệng không dấu được ý cười: - Thiệu Lâm, hôm nay nghe được em nói những lời này anh thực sự rất vui. Em vẫn luôn lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy đến độ anh không thể không hoài nghi địa vị của mình trong lòng em. Giờ anh đã hiểu trong lòng em có anh, cái này dáng vui hơn tất cả mọi thứ Anh nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy sáng bừng, bên trong chiếu ra bóng dáng của cô. Chu Thiến rút tay về nhẹ giọng hỏi: - Hi Thành, em nói như vậy khôngcó nghĩa rằng em đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, cũng không phải là em sẽđón nhận anh, em không thể xác định anh có phù hợp với em không, cũngkhông có tin tưởng vào tương lai của chúng ta Triệu Hi Thành nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng buồn bã: - Thiệu Lâm, trước kia anh báđạo, làm rất nhiều chuyện có lỗi với em nhưng giờ anh đã hiểu trước kiamình đã sai cỡ nào. Anh sẽ không yêu cầu em làm gì, cũng sẽ không ép emphải quyết định điều gì. Từ nay trở đi anh sẽ tôn trọng em, cố gắng hiểu em, anh sẽ để em dần dần tin tưởng anh, tin tưởng vào tương lai củachúng ta, sau đó cam tâm tình nguyện quay về bên anh Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió nhẹ thổi qua tim Chu Thiến. Chu Thiến nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tươicười như đóa hoa bách hợp trắng muốt khiến anh chói mắt Chu Thiến bị anh nhìn mà mất tự nhiên cúi đầu: - Hi Thành, chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh đừng ngoài thì nói rất dễ dàng nhưng hành động lại khác hẳn - Chuyện cũng không phức tạp nhưem nghĩ, Triệu Hi Thành anh đã quyết làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làmđược. Anh lấy danh dự của Triệu thị mà cam đoan, Triệu Hi Thành tuyệtđối nói được thì làm được! Chu Thiến nhìn anh, thần thái của anhchân thật hiếm thấy, anh nhìn chăm chú vào mắt cô. Lòng Chu Thiến như bị kích thích, mặt hơi nóng lên. Cô cúi đầu xoay người đi về phòng trọ,Triệu Hi Thành cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Chu Thiến nói: - Anh không về đi, theo em làm cái gì Triệu Hi Thành đi đến bên cô giữ chặt tay cô, gắt gao nắm chặt nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì, giống như đang làm một chuyện hết sức tự nhiên Anh nhìn phía trước, phối hợp với bước chân của cô: - Thiệu Lâm, anh phải hiểu emnhưng em cũng phải cho anh cơ hội chứ đúng không? Giờ anh muốn biết mỗingày em làm gì, em sẽ không từ chối anh đúng không? Anh quay đầu nhìn cô cười, tay nắm tay cô càng chặt, mười ngón tay đan vào nhau, Chu Thiến có thể cảm nhận đượclòng bàn tay nóng rực và chút mồ hôi của anh Là vì thời tiết nóng bức hay là vì anh lo lắng? Chu Thiến không có đáp án nhưng nhìn đôi mắt đầy hi vọng của anh, câu từ chối không thể nói thành lời Hơn nữa, vì sao phải từ chối? Cho dù là cho hai người một lần nữa hiểu lẫn nhau, một lần nữa làm lại thì có cái gì không tốt? - Chỗ em ở rất đơn sơ, chỉ sợ anh không quen. Chu Thiến nói - Kì lạ, đại tiểu thư như em có thể quen thì sao anh không thể quen? Tuy rằng nói như vậy nhưng khi Triệu HiThành tới phòng cô thì thực sự không quen. Nơi này không phải anh chưatừng tới, trước kia chủ thuê nhà nhân lúc các cô không ở nhà đã mở cửacho anh vào xem nhưng khi đó anh chỉ đứng ở cửa liếc vội vào trong mấylần đã bị căn phòng đơn sơ làm cho chua xót đến tột cùng, vội bước rangoài Nhưng hôm nay, anh đứng trong gian phòng nhỏ hẹp này, nhìn trần nhà mốc meo, cảm giác trần nhà lúc nào cũng có thể sập xuống - Thiệu Lâm, chỗ em ở hình như còn nhỏ hơn chỗ Hi Tuấn. Triệu Hi Thành đứng đó, có cảm giác luống cuống chân tay Tiểu Mạt ở nhà, thấy Chu Thiến dẫn TriệuHi Thành về thì cũng giật mình. Giờ thấy anh không biết theo ai nhưnglại cứng rắn tỏ vẻ tự nhiên đột nhiên cảm thấy anh như vậy thật đáng yêu Cô cười nói với Triệu Hi Thành: - Anh đừng đứng, ngồi đi, ghế sau dựa được đó. Lúc này Triệu Hi Thành mới ngồi xuống Ghế dựa là ghế bành bình thường không cótay vịn, Triệu Hi Thành ngồi xuống rồi, cảm giác hai tay không biết nênđặt đâu, sờ soạng một hồi cuối cùng chỉ đành đặt lên đùi mình, tư thếrất mất tự nhiên Tiểu Mạt không nhịn được phì cười, Triệu Hi Thành vẻ mặt xấu hổ Cũng may Chu Thiến vừa kịp đến giải cứu cho anh. Cô đặt một ly trà ở bên bàn cho anh rồi nói: - Anh đã đến chỗ Hi Tuấn ở? Đi bao giờ - Chính là ngày anh uống say đó Chu Thiến nhớ lại lần trước cô nhờ Hi Tuấn đưa anh về nhà, thì ra Hi Tuấn không đưa anh về biệt thự mà mang về chỗ mình Lúc này, Triệu Hi Thành bị công cụ trang điểm trên bàn hấp dẫn, anh tò mò cầm mấy món đồ lên xem rồi nói: - Đây chẳng phải là đồ trang điểm của con gái sao? Nhiều thế? Cái này là cái gì Anh cầm lấy bộ mi giả - Đây là bộ lông mi giả, đó đều là công cụ trang điểm Triệu Hi Thành lật xem từng thứ một, ChuThiến thấy anh hứng thú, mà đó lại là thứ mình thích nên cao hứng giớithiệu từng thứ với anh: - Bọn em học stylist đều phảidùng những thứ này. Anh đừng xem có những thứ bé tí nhưng tác dụng rấtlớn đó. Ví dụ như mi giả này có thể khiến cho mắt trở nên sáng bừng, nếu biết cách sử dụng chính xác, phát huy công dụng thì dù là người con gái bình thường nhất cũng có thể tỏa sáng vô cùng Chu Thiến giới thiệu từng thứ cho anhxem, tập trung tinh thần, thao thao bất tuyệt mà nói. Hai mắt cô sángbừng, thần thái chói mắt, lực chú ý của Triệu Hi Thành dần chuyển sangkhuôn mặt cô, lúc này cô hơi cúi đầu, lông mi dài đen bóng, hai má hơiửng hồng, đôi lúc ngẩng đầu nhìn anh một cái, đôi mắt đen láy trong suốt tựa như ánh sao trong đêm đen. Anh chưa bao giờ thấy cô chuyên chú nhưvậy, chân thật như vậy. Tựa như cô đang triển lãm báu vật của mình, vẻmặt đầy sự yêu thương mà nhiệt tình Trong lòng Triệu Hi Thành bỗng dâng lênsự cảm động. Thì ra đây là chuyện mà cô yêu thích, chuyện này sẽ manglại cho cô nhiều niềm vui, thỏa mãn như vậy. Anh vẫn luôn nghĩ rằngchẳng qua cô không có việc gì làm, làm việc này chẳng thoải mái gì, chỉlà chuốc khổ vào thân. Nhưng xem ra, anh sai rồi. Cũng như anh thích làm việc, hưởng thụ thành công của công việc, cô cũng cần có chuyện vui vẻđể làm phong phú cuộc sống của mình Không, anh không thể so cô với những phunhân hào môn khác được. Thiệu Lâm của anh là đặc biệt, cô có tư tưởngđộc đáo và sự cứng cỏi của mình, cô có dũng khí theo đuổi mọi thứ. Ánhhào quang của cô rực rỡ không thể che giấu như vậy. Nếu anh chỉ muốn nắm bắt lấy cô, giữ chặt cô thì càng xa cô hơn mà thôi. - Chúng em sắp học thiết kế hìnhtượng chỉnh thế, thì ra thông qua ăn mặc có thể thay đổi khí chất củamột người, cũng có thể phát huy nhuần nhuyễn tính cách của người đó, đây là chuyện thật thú vị. Thử nghĩ mà xem, em có thể biến một người phụ nữ tính cách nghiêm cẩn thành một người con gái dịu dàng đa tình… Cô mỉm cười tự tin, vẻ mặt này khiến cho Triệu Hi Thành như đang đắm chìm trong hồ nước ấm áp, thoải mái - Làm sao có thể, em đừng có bahoa lừa anh, bản thân người tính cách vốn nghiêm cẩn, thay đổi bề ngoàilàm sao mà biến thành nữ nhân dịu dàng, đa tình được? Chu Thiến lắc đầu, hai mắt rạng rỡ: - Cái này anh không hiểu đượcđâu, chỉ là phụ nữ thì trời sinh sẽ luôn có sự dịu dàng, chỉ là vì hoàncảnh hoặc nguyên nhân nào đó ngăn cản thôi. Chỉ cần thay đổi chút bềngoài cùng với quần áo của cô ấy thì sự dịu dàng của cô ấy sẽ tự nhiênmà bộc lộ ra. - A, nói rất đúng, có vẻ có đạo lý đây Tiểu Mạt ở bên nhìn bọn họ, lúc này haingười ngồi cùng nhau, đầu bất tri bất giác kề sát, đôi lúc bốn mắt nhìnnhau… Bọn họ như đang sống trong thể giới nhỏ của riêng họ, trong thểgiới đó, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nhau, không cho bất kì người ngoàinào xen vào. Hình ảnh ấm áp lãng mạn đó làm cho người ta thật ghen tị. Nhìn thế nào cũng là một đôi yêu nhau …Một khắc này, Tiểu Mạt bỗng nhiên hiểu ra lời Chu Thiến, giờ mọi thứ côấy làm đều là vì mong có thể kéo dài sự ấm áp này… Có cá tính riêng, kinh tế độc lập, khôngphải dựa vào bất kì ai thì mới được người khác tôn trọng, mới có thể duy trì tình cảm lâu dài Tiểu Mạt cười cười, xoay người đi vàophòng bếp, xem ra tối nay phải nấu cơm nhiều một chút, không biết vị đại thiếu gia kia có quen ăn cơm rau dưa như bọn họ không nữa? Chu Thiến thấy Tiểu Mạt bắt đầu nấu cơm thì ra giúp. Triệu Hi Thành vô cùng kinh ngạc: - Thiệu Lâm, đừng nói rằng em còn có thể nấu cơm! Chu Thiến tự gào gật đầu: - Em tuyệt đối lợi hại hơn anh nghĩ nhiều. Triệu Hi Thành mở to mắt nhìn cô, như là một lần nữa quen biết cô, nhìn cô từ đầu đến chân rồi mới nói: - Thiệu Lâm, em luôn khiến anh phải ngạc nhiên Cơm chiều rất nhanh đã làm xong. Triệu Hi Thành nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, trong lòng đột nhiên có cảm giác kì dị. Anh có thể ăn được đồ ăn Thiệu Lâm tự tay làm, thật thần kì… Tiểu Mạt mang canh gà nấm đến trước mặt anh nói: - Triệu Hi Thành, đồ ăn đơn giản thôi, anh đừng để bụng Triệu Hi Thành nhìn Thiệu Lâm, nụ cườicủa cô giữa làn khói mỏng có sự dịu dàng vô cùng. Chỉ cần ăn được đồ ăncô tự nấu thì dù là gì anh cũng chẳng để ý Ba người đi đến bên chiếc bàn nhỏ, lẳnglặng cơm mà không nói gì. Nhất thời chỉ nghe tiếng bát đũa chạm nhau.Triệu Hi Thành chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình ngồi trong căn phòng đơnsơ này, ăn đồ ăn giản dị này. Nhưng vì bên anh có cô mà cảnh này trở nên vô cùng đẹp đẽ Nếu có được sự tin tưởng của cô, bất kểtrả giá gì cũng phải cố gắng, cố gắng làm cho cô cam tâm tình nguyện trở lại bên anh. Người con gái xinh đẹp, tốt bụng, tinh thuần này, cho dùbắt anh hi sinh mọi thứ, kể cả mạng sống anh cũng phải trân trọng.
|
Chương 124: Sắc thái Tính ra, Chu Thiến đã học ở Yêu Ti Lệ được ba tháng Qua mấy tuần tiếp, việc học càng ngàycàng phức tạp, không khí giữa các học viên cũng càng ngày càng khẩntrương, bởi vì mỗi lần kiểm tra, học viên được điểm tốt càng lúc càngít, loại khá và loại vừa đạt càng lúc càng nhiều. Cả lớp chỉ có TrươngBân và Hồ Giai Giai là luôn được loại tốt. Chu Thiến, Tiểu Mạt, Lý San,Lưu Văn Chí đều bị một lần được loại khá. Vương Lâm, Vương Vĩ có hailần, Triệu Viện Viện còn có một lần ở mức vừa qua. Ba người bọn họ đềucó ít cơ hội vào top mười hơn. Nhưng Triệu Viện Viện nói: - Còn ba tháng, mình sẽ không buông tay đâu Từ sau khi Chu Thiến cho Triệu Viện Việnvay tiền mua đồ, Triệu Viện Viện cũng dần dần gia nhập với 6 người bọnhọ. Tuy rằng không còn cảnh giác, cẩn thận như trước nhưng chỉ là chơivới mấy người Chu Thiến, Tiểu Mạt, những người khác thì Triệu Viện Việnnói: - Lòng phòng người không thể không có, người khác cũng chẳng luôn đề phòng đó sao? Cũng không phải không có đạo lý. Lần này bắt đầu học tập về việc phối hợpsắc thái cơ thể với trang phục. Người đứng lớp Thẩm Già Lam là một giáoviên nữ mới. Sau này Trương Bân nói cho bọn họ, thì ra bà cũng là mộtbậc thầy trong công ty, chủ yếu nghiên cứu về sắc thái học, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều mời bà cùng đi mua sắm, lương tính theo giờ, mỗi giờ 1 vạn tệ. Nói tới đó, Lý San trợn tròn mắt, chậc chậc: - Trời ơi, vậy tiền lương một tháng cao cỡ nào Trương Bân cười nói: - Người chuyên về sắc thái học ởnước ta không nhiều, hơn nữa người giỏi lại càng ít. Có kinh nghiệm,được đào tạo bài bản ở nước ngoài và được giải thưởng quốc tế như ThẩmGià Lam lại cực cực cực hiếm. Một vạn tệ một giờ tuyệt đối không uổngphí. So với Khắc Y, ba mươi vạn một tạo hình chỉnh thể thì cũng khôngquá đắt đâu. Nhắc đến Khắc Y, Chu Thiến hỏi: - Lúc nào Khắc Y mới dạy chúng ta? - Hai tuần cuối thầy ấy mới xuất hiện, hơn nữa, thầy ấy còn là chủ khảo chấm thi của chúng ta đó Stylist bậc nhất trong nước, ai nấy đều tỏ vẻ mong chờ Chương trình học về sắc thái là một môn học rất thú vị. Thẩm Già Lam nói: - Con người chúng ta có rất nhiều màu sắc khác nhau, màu da, tóc và mắt khác nhau sẽ quyết định việc màusắc nào phù hợp với chúng ta, màu sắc nào cần tránh. Nắm bắt tốt quy tắc này thì mới có thể sử dụng màu sắc linh hoạt, dùng nó để trang điểm, tô vẽ cho cuộc đời chúng ta Bà hơi dừng, thoáng mỉm cười rồi nói tiếp: - Tuần này kiểm tra, tôi sẽ chọnhai học viên xuất sắc nhất để đi mua sắm cuối tuần cùng tôi, chọn quầnáo cho đại minh tinh Lý Hiểu Điệp đó, các bạn học có hứng thú cần phảicố gắng nhiều Lời vừa nói ra như quả bom tấn ném vàogiữa đám học sinh, lập tức nổ tung. Cùng đi mua sắm, kinh nghiệm hiếm có cỡ nào, huống chi còn được gặp đại minh tinh Lý Hiểu Điệp, đó là ngườichỉ có thể nhìn thấy trên TV mà thôi, giờ còn có cơ hội cùng cô ấy đimua sắm. Ánh mắt ai nấy đều sáng bừng, vẻ mặt hừng hực quyết tâm. Đây là tuần học tập nghiêm túc nhất củamọi người từ trước đến nay, Chu Thiến cũng dùng hết sức mà chuẩn bị cholần kiểm tra này. Cô ngoài học ở trường còn đến thư viện tìm tạp chí mới xem, đi trên đường còn phân tích về màu sắc phối hợp của từng người,cũng có đôi khi còn góp ý với người ta. Có lần có những cô gái trẻ ngheđược mà hứng thú, hai người còn thảo luận, bàn bạc hồi lâu Chuyện ở quán Bar cũng không khác là mấy, đến quán bar đều là các cô gái tuổi trẻ, ăn mặc hợp mốt. Lúc Chu Thiếnbưng rượu còn dặn dò người ta cách ăn mặc, phối đồ, lại nhìn người tathật lâu khiến con gái nhà người ta còn tưởng rằng bản thân có gì quyếnrũ Lúc ăn cơm với mọi người, Tiểu Mạt cườikể chuyện này cho mọi người nghe, còn nói Chu Thiến bị tẩu hỏa nhập ma.Nhưng phản ứng của mọi người mỗi người một khác. Triệu Viện Viện có chút đăm chiêu. Lý San và Vương Lâm đều bội phục. Lưu Văn Chí đùa đùa ChuThiến, Trương Bân chỉ yên lặng nhìn Chu Thiến, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.Vương Vĩ thì hoàn toàn là sự kính nể, sùng bái Trương Bân thở dài: - Lúc mình làm trợ lý cho anh của Hồ Giai Giai từng nghe anh ta kể về quá trình học tập của Khắc Y. Thiệu Lâm, nếu sau này cậu trở thành stylist nổi tiếng như Khắc Y thì mìnhtuyệt đối sẽ không cảm thấy ngạc nhiên! Nghe Trương Bân nói xong, ai nấy đều kinh ngạc khó tin. Nhưng nghĩ Trương Bân là người duy nhất từng tiếp xúc với Khắc Y nên những lời này hẳn cũng có chút căn cứ. Chu Thiến bị mọi người nâng tầm mà mất tự nhiên cười nói: - Trương Bân lại đùa mình rồi, cảnh giới của Khắc Y nào phải dễ dàng đạt đến Vương Vĩ lại nói: - Mình cảm thấy Thiệu Lâm nhất định có thể trở thành stylist kiệt xuất Đối với điều này, mọi người đều đồng ý,Thiệu Lâm là người có tinh thần thép đáng sợ, cũng không phải ai cũng có thể làm được. Ít nhất những người ngồi đây cũng không thể đem toàn bộnhiệt tình dốc lòng học tập được như cô ấy. Chu Thiến cười cười: - Trở thành stylist ưu tú chẳng phải là giấc mơ của mỗi người chúng ta sao, chẳng có gì là không thể cả Mọi người như bị sự tin tưởng của Chu Thiến dẫn dụ mà gật đầu. Triệu Viện Viện nói: - Đúng, chỉ cần cố gắng, chúng ta đều có thể trở thành người ưu tú Kì thi được chờ đợi cuối cùng cũng đến Vẫn như mọi lần thi, trường học chuẩn bịngười mẫu cho bọn họ, sau đó chia cho các học viên. Yêu cầu là, học viên trong thời gian định sẵn phải dựa vào đặc điểm của người mẫu mà chọnquần áo thích hợp cho họ, sau đó phối hợp với cách trang điểm. Phòngthực hành có một tủ lớn, trong đó còn có đủ các loại quần áo để cho họcviên tùy ý chọn lựa Người mẫu của Chu Thiến là cô gái trẻ,tóc dài, da vàng, mắt nâu đậm. Nhưng người mẫu lại nhuộm mái tóc dàithành màu vàng sáng. Điều này khiến cô ấy nhìn không có sức sống, màu da trở nên tối đi Chu Thiến thầm than trong lòng, không khỏi hỏi người mẫu: - Vì sao cô lại nhuộm tóc thành màu này Người mẫu sờ sờ tóc mình trả lời: - Không phải nói màu này sẽ cànglàm da trắng hơn sao? Màu da của tôi rất xấu. Mong cô có thể giúp tôitìm được những cách phối màu phù hợp nhất Chu Thiến bất đắc dĩ thở dài, mái tóc dài vàng sáng này chính là điểm hỏng lớn nhất. Cho dù phối hợp quần áo màusắc phù hợp cũng không thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nên làm gì bâygiờ? Giờ không thể kịp để nhuộm lại tóc cho cô ấy được Chu Thiến vừa suy nghĩ vừa đi đến bên tủ, chọn quần áo. Chu Thiến suy nghĩ, da người mẫu là da vàng, mắt nâu đậm, căn cứ thuyết sắc thái bốn mùa thì cô ấy thuộc loại người mùa thu. Chu Thiến tìm tòi cẩn thận, tuổi người mẫu không lớn, ánh mắt nhu hòa, tính cách hẳn là rất dịu dàng. Màu sắc đậm mà hoa lệ có thể khiến cô ấy caoquý hơn Nhưng tóc thì làm thế nào? Đúng là chuyện hao tâm tổn trí. Trước tủ lớn có rất nhiều học viên đangchọn quần áo, ai náy đều chăm chú suy nghĩ, cũng không nói chuyện, hơnnữa còn giữ chặt quần áo trong tay, tránh để người khác cướp được. Đang lúc này, có người đi đến bên ChuThiến, lấy đi bộ quần áo màu nâu đậm trước mặt Chu Thiến. Chu Thiến đang nghĩ có nên dùng bộ quần áo này không nên còn chưa kịp cầm lên. ChuThiến ngẩng đầu thì thấy là Hồ Giai Giai, cô ta không chút thay đổi cầmchắc quần áo, xem ra là không thể buông tay. - Hồ Giai Giai, đây là quần áo tôi đã chọn Hồ Giai Giai nhíu mày: - Á, nếu thế sao cô không cầm trên tay, giờ nó trong tay tôi, chẳng liên quan gì đến cô nữa Chu Thiến chán nản nhưng chuyện này cũngchỉ có thể tự trách mình không cẩn thận, ra tay quá chậm, cho nên cũngkhông nói gì, quay đầu lại chọn quần áo. Bên tai lại nghe thấy Hồ Giai Giai phìcười. Chu Thiến quay đầu đã thấy cô ta đang nhìn người mẫu của mình màcười, ý cười đầy châm chọc, cô ta nói: - Người mẫu của cô có màu tóc đẹp quá đi… Cô ta quay đầu lại nhìn Chu Thiến, ánh mắt vui mừng khi thấy người gặp họa: - Nếu tôi là cô thì sẽ buông tay rồi, như cô ta, mặc quần áo gì chẳng thế Giọng Hồ Giai Giai không cao không thấp,có thể cho người chung quanh nghe thấy nhưng các giáo sư ở xa sẽ khôngnghe thấy. Các học viên xung quanh nhìn về phía người mẫu của Chu Thiến, đương nhiên cũng hiểu được ý của Hồ Giai Giai, những người quen biếtChu Thiến đều tỏ vẻ tiếc nuối, còn những người khác đều bưng miệng cườithầm vì bớt đi được một đối thủ mạnh. Bởi vì bất kì ai cũng đều nhìn ra, thời gian có hạn mà muốn thay đổi màu tóc của người mẫu là không thể,cho dù cẩn thận phối đồ thì hiệu quả cũng không cao. Một điểm khá khôngthành vấn đề nhưng để được điểm tốt, thậm chí thành một trong hai ngườixuất sắc nhất thì tuyệt đối không có khả năng. Chu Thiến không để ý sự cười nhạo củangười xung quanh, cô chỉ lẳng lặng nhìn Hồ Giai Giai, khuôn mặt chấtchứa sự tức giận. Đang lúc mọi người nghĩ cô sẽ phát giận thì cô độtnhiên lại cười thản nhiên. Nụ cười thong dong khó mà nói hết, cô nhìn Hồ Giai Giai, giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm: - Hồ Giai Giai, là một stylist mà coi thường, làm nhục người mình phục vị là hành vi cực không nên. Tôntrọng đối tượng phục vụ là đạo đức cơ bản mà một stylist nên có. Đây làbài học đầu tiên chúng ta từng học, học giỏi như cô, không quên nhanhthế chứ - Nói đúng lắm Một giọng nói nhu hòa đột nhiên vang lên. Nghe thế, mặt Hồ Giai Giai trắng bệch bởi vì cô ta nhận ra, đây chính là giọng của Thẩm Già Lam. Các học viênxung quanh đều quay đầu đi, lén lút rời xa hai người Chu Hồ, tỏ vẻ không liên quan đến mình Thẩm Già Lam đi từ bên kia tới, khóe miệng cười tao nhã tự tin, cũng không biết bà đứng đó tự bao giờ Hồ Giai Giai đứng sững ở đó, mặt lúc trắng lúc đỏ, không nói được gì.
|
Chương 125: Cạnh tranh Thẩm Già Lam khoảng hơn 30 tuổi, dángngười cao gầy, tóc ngắn sành điệu, khuôn mặt vô cùng thanh nhã. Cô bướcnhững bước đi tao nhã đến bên hai người Cô thản nhiên nhìn Hồ Giai Giai một cái, dưới cái nhìn của cô, Hồ Giai Giai vội cúi đầu. Thẩm Già Lam quay đầu nhìn Chu Thiến, trong mắt có ý tán thưởng. Cô nhẹ giọng nói: - Bạn học này nói hay lắm, bất kể trước khi khách hàng đến tìm chúng ta trông như thế nào nhưng chúng tacũng không nên có lòng khinh thường. Bọn họ cần chúng ta thì mới tìmchúng ta, nếu bọn họ cái gì cũng biết thì ai còn cần chúng ta nữa Nói xong, cô thoáng dừng rồi lại nhìn về phía Hồ Giai Giai: - Hơn nữa, bạn học này nói nhữnglời châm chọc vô tình vô nghĩa như vậy rất không cần thiết, ngoài việckhiến mình có phần nông cạn đi thì chẳng có ý nghĩa gì. Hồ Giai Giai há miệng, vẻ mặt xấu hổ, cô đi đến bên Chu Thiến nói: - Xin lỗi, vừa rồi mình không nên nói như vậy, cậu đừng để bụng Chu Thiến với sự chuyển biến bất ngờ nàycủa cô ta thì rất hoài nghi nhưng nếu cô ấy đã xin lỗi thì còn nói gìđược nữa. Chu Thiến cười nói: - Không sao đâu Thẩm Già Lam hình như rất vừa lòng vớithái độ biết sai mà sửa của Hồ Giai Giai, ánh mắt nhìn nàng nhu hòa đinhiều. Sau đó cô lại hỏi Chu Thiến: - Em có cảm thấy phân chia người mẫu không công bằng? Nếu cho em đổi người mẫu, em có đổi không? Chu Thiến nhìn nhìn người mẫu của các học viên khác, dù có một số người cũng có khó khăn nhưng không có ai là khó thiết kế như Chu Thiến. Có thể nói, người mẫu của Chu Thiến thực sự làkhó làm nhất. Nói không công bằng thì cũng có chút chút. Nhưng Chu Thiến cười nói với Thẩm Già Lam: - Em không muốn đổi, em muốn thửxem sao. Stylist vốn để giúp người khác che đi khuyết điểm, tìm đượcconcept hợp với mình nhất. Nếu em không làm được thì là năng lực của emcòn hạn chế, không phải tại người mẫu Thẩm Già Lam nhìn Chu Thiến mà khẽ cười,cô lăn lộn trong nghề đã nhiều năm, cũng tiếp xúc với không ít học viên. Mỗi lần thi đều cố ý trộn lẫn những người mẫu khó tạo hình, các họcviên chỉ biết kêu bất công, yêu cầu đổi người, chưa có ai nói được nhưChu Thiến. Thẩm Già Lam như tìm được cảm giác củamình khi còn trẻ ở Chu Thiến, năm đó cô bướng bỉnh, không chịu thua, tựtin mà cũng lý trí. Cô thực sự thích cô gái này, gật gật đầu, nói: - Hi vọng thành tích của em sẽ không khiến tôi thất vọng. Nói xong, xoay người tránh ra. Thẩm Già Lam đi rồi, vẻ xấu hổ, ăn năncủa Hồ Giai Giai lập tức biến mất, cô ta lạnh lùng nhìn Chu Thiến mộtcái rồi đi tới bên kia bọn quần áo. Chu Thiến chọn quần áo xong trở lại vị trí của mình. Tiểu Mạt, Trương Bân đi tói thân thiết nhìn nàng. Tiểu Mạt trách: - Nếu cô giáo nói là có thể đổi người mẫu sao cậu không đổi? Cậu đó, quá bướng bỉnh Trương Bân nhìn mái tóc của người mẫu, cũng cau mày: - Cái này quá khó, thiết kế thế nào cũng khó mà đạt hiệu quả tốt, đúng rồi… Trương Bân đột nhiên nghiêm túc hỏi Chu Thiến: - Vừa rồi cậu và Hồ Giai Giai xảy ra chuyện gì? - Không có chuyện gì, chỉ là có chút cãi cọ. Chu Thiến không muốn nhắc lại những lời Hồ Giai Giai nói trước mặt người mẫu - Hồ Giai Giai này, luôn tự caotự đại, hơn nữa không chấp nhận được việc có ai đó hơn mình. Vừa rồimình để ý mấy bộ quần áo đều bị cô ta đoạt đi. Dường như cô ta biết mình muốn quần áo gì, mỗi lần đều cướp đi trước mặt mình, rất đáng ghét.Trương Bân oán hận Chu Thiến thấy bọn họ còn chưa làm xong mà vẫn quan tâm nàng thì rất cảm động nói: - Các cậu đừng để ý mình, cứ làmtốt việc của mình đâu, dù mình không được đi mua sắm thì các cậu cũngphải đi, quay về kể cho mình nhé. Mau đi đi, mình mới tập trung nghĩđược Lúc này hai người mới lo lắng rời đi Người mẫu nghe được lời bọn họ nói, vẻ mặt có chút hối lỗi nói: - Có phải màu tóc của tôi mang rắc rối cho cô? Vừa rồi mình thoáng nghe mọi người bàn về tóc của tôi. Chu Thiến nhìn người mẫu qua gương, lắc đầu nói: - Không phải tại cô Cô nghĩ nghĩ rồi lại nói: - Nhưng tôi đề nghị, về sau côđừng nhuộm màu này nữa, màu này không hợp với màu da của cô, người datrắng nõn mới hợp. Muộn màu nâu đậm đi, màu nâu đậm mới hợp Người mẫu đó cũng tốt bụng: - Có ảnh hưởng đến thành tích của cô không? Hay là… tôi buộc tóc lên? Chu Thiến nhìn nàng buộc tóc lên qua gương rồi lắc đầu, vẫn không được. Cô mới nhuộm tóc, chân tóc cũng vàng rực rỡ. Thời gian trôi qua từng giây từng phút,Chu Thiến còn chưa nghĩ được là nên làm gì nên cũng lo lắng. Cô đànhphải bảo người mẫu thay đồ trước rồi trang điểm cho người mẫu Trang điểm xong, Chu Thiến vẫn không nghĩ được cách gì với mái tóc của người mẫu. Mắt thấy thời gian sắp hết Cách đó không xa, Hồ Giai Giai đã hoànthành thiết kế của mình, cô ta ngồi đó nhìn Chu Thiến, nhìn tóc ngườimẫu vàng óng mà cười lạnh lùng. Chu Thiến buồn rầu nằm gục lên bàn, ở bên người mẫu lầm bẩm: - Nếu có thể che tóc đi thì tốt rồi, chẳng ai nhìn được gì nữa… Che đi? Mắt Chu Thiến sáng bừng lên, lậptức đứng thẳng dậy. Đúng thế, vì sao không thử cách này, Chu Thiến nhưđược kích thích mà phấn chấn tinh thần, cô cười nói với người mẫu: - Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi Cô đứng dậy, vội chạy đến bên tủ lớn tìm đồ mình cần Người mẫu không hiểu gì, đứng sững ở đó,lòng đang nghĩ, mình nhắc nhở được gì? Che đi? Không thể nào, cô ấykhông định che đầu mình đi chứ Thời gian kết thúc, Chu Thiến cũng vừa ývới tạo hình của người mẫu, hai người nhìn bóng hình xinh đẹp tronggương mà vui vẻ cười Lần này, vì để chọn ra hai thiết kế xuấtsắc nhất, cũng để cho công bằng mà Thẩm Già Lam quyết định để cho 6 họcviên một tổ, dẫn người mẫu lên bục. Như vậy, tất cả mọi người đều nhìnđược rồi để mọi người đánh giá, để tất cả được tâm phục khẩu phục. Trong 6 người sẽ chọn ra một người, cuối cùng trong 6 người còn lại sẽ chọn ra hai người Tổ thứ nhất, trong 6 người, Trương Bân trong đó. Mọi người đều giới thiệu thiết kế của mình. Đến lượt Trương Bân, anh nói: - Người mẫu của em có làn da rámnắng khỏe mạnh, mắt màu nâu đâm, tóc cũng màu nâu, căn cứ sắc thái bốnmùa thì thuộc loại hình mùa hè. Làn da của cô ấy khỏe mạnh, có màu hồnghào, môi màu hồng nhạt khiến người ta cảm thấy rất nhu hòa, tao nhã. Khóe miệng anh luôn tươi cười, trong mắt đầy sự tự tin: - Chọn nên em chọn cho cô ấy những màu nhu hòa, thanh nhã Tay anh làm động tác mời xem rồi nói: - Em chọn cho cô ấy áo màu xanhda trời nhạt và váy ngắn màu xanh đậm. Sự phối hợp cùng màu theo từngtông đậm nhạt này thích hợp nhất với những người thuộc loại hình mùa hànhưng cũng để tránh đơn điệu, em chọn cho cô ấy chuỗi vòng cổ màu trắngcàng khiến cô ấy thêm tao nhã, dịu dàng Lời giới thiệu và thiết kế của anh đượcmọi người khen ngợi, không nghi ngờ gì chính là người xuất sắc nhấttrong tổ 6 người đó. Khi thầy giáo tuyên bố kết quả, vẫn có học viênnghi ngờ: - Em không hiểu, thiết kế của em kém của Trương Bân ở chỗ nào Thẩm Già Lam đi đến bên học viên kia, mỉm cười nói: - Người mẫu của em da màu nâuvàng, mắt và tóc đều là màu đen, căn cứ theo sắc thái bốn mùa thì làngười mùa đông. Người thuộc mùa đông thích hợp nhất dùng màu trắng, đenvà xám. Em chọn màu đen cho cô ấy vốn cũng không sai nhưng em quên mấtviệc phối màu tương phản, chỉ có cách phối tương phản mới khiến ngườimẫu trở nên nổi bật. Em chọn cho người mẫu cả người đều màu đen cũngkhông khỏi quá nặng nề. Những lời đó khiến học viên kia tâm phục, không còn ý phản đối Hai tổ tiếp, Tiểu Mạt và Lý San đều không được nhất, chỉ được loại khá, bọn họ ủ rũ đi đến bên Chu Thiến, nhìnthấy thiết kế của Chu Thiến thì đều ngạc nhiên vô cùng. Lý San bội phục: - Cách này mà cậu cũng nghĩ ra được, đúng là thua cậu rồi Sau đó lại thở dài: - Thẩm Già Lam nói mình phối đồ quá câu nệ, người mùa thu không phải mặc màu đỏ là hợp nhất sao? Chu Thiến nhìn người mẫu của cô rồi cười nói: - Cô ấy tuổi còn trẻ, chỉ mặc màu đỏ không thì quá già rồi, nếu dùng màu cam thì đẹp hơn đó Lý San nghiêng đầu nghĩ, lúc này mới như bừng tỉnh: - Thì ra vấn đề là ở đây, mìnhhiểu rồi, không nên quá cứng nhắc trong việc chọn màu, còn phải dựa theo tuổi tác, khí chất nữa Tổ tiếp, Hồ Giai Giai, Vương Vĩ, Lưu VănChí đều ở trong đó. Hồ Giai Giai dẫn người mẫu của mình đi lên trước,ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt như một nàng công chúa kiêu ngạo. Nhưng cô ta quả cũng nên kiêu ngạo, chẳng những thành tích vẫn luôn số một số hailại còn trẻ tuổi, xinh đẹp, trở thành người nổi bất nhất trong các họcviên năm nay. Ngay cả các thầy giáo cũng đều thầm bàn tán, cô ta vàocông ty là chuyện hiển nhiên. Cô ta đứng trên bục, đôi mắt như thủytinh long lanh sáng bừng, khóe miệng tươi cười kiêu ngạo. Làn da trắngnõn, ửng hồng, là người điển hình của người mùa xuân, người mang sắcthái mùa xuân thích hợp với màu vàng hoặc các màu ấm: vàng nhạt, hồngphấn, trắng sữa… Cô ta mặc áo mà vàng nhạt pha lẫn xanh nhạt, mặc váytrắng ngắn, tay đeo lắc bạc, trông vô cùng xinh đẹp, động lòng người.Trùng hợp là người mẫu của cô ta cũng giống cô ta, làn da trắng nõn, mắt màu nâu nhạt, tóc vàng mềm mại, cũng là người mùa xuân Tiểu Mạt thì thầm với Chu Thiến: - Nhìn cô ta may mắn chưa kìa, mình là người mùa xuân, người mẫu cũng vậy, nhất định là biết cách phối hợp tốt nhất Nhưng Chu Thiến để ý lại thấy Hồ GiaiGiai phối hợp rất sáng tạo khiến người ta cảm thấy như sáng bừng, khôngthể không nói, thực lực của Hồ Giai Giai không thể khinh thường Hồ Giai Giai đứng đó nhìn ánh mắt tán thưởng của mọi người, trong lòng đắc ý. Đến lượt mình, cô ta hắng giọng rồi lớn tiếng nói: - Người mẫu của tôi là ngườithuộc mùa xuân, hơn nữa cô ấy là phụ nữ văn phòng cho nên tôi chọn chocô ấy vest công sở màu cà phê, và áo trong màu lam nhạt thêu hoa, chọntúi xách cùng màu với áo vest, cuối cùng thêm vào đồ trang sức trang nhã sẽ khiến cô ấy càng thêm dịu dàng mà cũng rất trí thức. Cô ta giới thiệu xong, ngầm để ý thần sắc của Thẩm Già Lam, thấy cô mỉm cười, vẻ mặt đồng ý thì lại kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là người xuất sắc nhất, nhất định cô ta cũngphải đạt được thành tích xuất sắc nhất mà vào công ty. Lần này, người có thể làm đối thủ của cô ta cũng chỉ có Trương Bân. Cô ta nhìn TrươngBân, Trương Bân nhìn thấy ánh mắt cô ta thì thản nhiên cười. Hồ GiaiGiai thầm cắn răng, lòng vô cùng hận. Lúc thu hồi ánh mắt, lơ đãng nhìn đến chỗ Chu Thiến… đột nhiên, cô ta mở to mắt, vẻ mặt khó tin
|