Con Dâu Nhà Giàu
|
|
Chương 174: Gặp lại Hi Thành Nghe giọng nói này, cả Chu Thiến và Thế Duy đều chấn động Thế Duy nhanh chóng giãy ra khỏi lòng Chu Thiến, chạy vội về phía sau Chu Thiến như con chim nhỏ - Cha! Giọng nói ngọt ngào đáng yêu khiến cho dù là người ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng Người Chu Thiến thoáng run lên, cô từ từđứng dậy, lòng vui mừng kích động, lại có chút bối rối lo lắng. Tiểu Mạt đi đến bên cô, khẽ cầm tay cô rồi cười cổ vũ Chu Thiến cũng mỉm cười lại với cô, sau đó chậm rãi xoay người, đối mặt với người ngày nhớ đêm mong Triệu Hi Thành mặc âu phục màu đen, quầnáo cắt may khéo léo khiến cơ thể đẹp của anh càng được bộc lộ rõ, eothon lưng rộng, chân dài. Cánh tay dài của anh vội ôm Thế Duy đang chạytới vào lòng rồi quay cậu nhóc lên vài vòng khiến Thế Duy cười khanhkhách. Anh bế Thế Duy lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, mỉm cười nói: - Hôm nay Thế Duy làm những gì? Chu Thiến nhìn anh, ngũ quan của anh vẫnhoàn mỹ như vậy, chỉ là khuôn mặt gầy đi không ý khiến càng góc cạnhhơn, lạnh lùng hơn. Tuy rằng mỉm cười nhưng trong mắt vẫn thoáng chút ubuồn. Tóc dài hơn một chút, càng thêm thành thục. Nếu nói trước kia HiThành đầy khí phách thì giờ Hi Thành lại có vẻ lạnh lùng, u buồn hơn Thế Duy ngẩng mặt nhìn cha, hãnh diện nói: - Hôm nay Thế Duy bắt người xấu Triệu Hi Thành khẽ cau mày, vẻ mặt vẫn vô cùng tuấn tú: - Lại bắt người xấu sao! Cha chẳng phải đã nói không được chơi trò này nữa rồi sao? Rất nguy hiểm Thế Duy mất hứng, bĩu bĩu đôi môi đỏhồng, miệng chu ra. Cậu nhóc giãy giãy chân ý muốn xuống. Triệu Hi Thành cúi người thả cậu bé xuống. Thế Duy chạy được vài bước rồi đột nhiêncầm một nắm đất lên giận dỗi mà ném vào một người hầu đứng bên. Mấy hạtcát nhất thời bắn vào mắt, người hầu kia kêu lên một tiếng rồi vội bưngmắt chạy đi rửa mặt. Nhưng Thế Duy vẫn không ngừng lại, cậu nhóc lại cầm một nắm đất lên ném vào những người còn lại. Nhất thời đám người hầuđều hoảng sợ mà vội né tránh Triệu Hi Thành giận tái mặt nói: - Thế Duy, đừng có như thế nữa Cũng không ngờ Thế Duy lại ném nắm đất về phía anh, sau đó chạy một mạch về phòng khách, vừa chạy vừa kêu: - Bà nội ơi Chạy được vài bước thì vấp ngã, lập tứcđã có người hầu bước lên đỡ cậu bé dậy, mà lúc này Thế Duy vẫn còn bựcbội, lại đánh người hầu kia mấy cái Triệu Hi Thành nhìn con mình ngang ngượcnhư vậy thì cũng bực mình, đi tới bên Thế Duy, giơ tay lên định đánh cậu nhóc nhưng nhìn đến khuôn mặt giống Thiệu Lâm như đúc kia mà lại mềmlòng, tay nhẹ lại, thành phủi bụi trên quần áo cho Thế Duy. Nhìn thấy cha giơ cao đánh khẽ, Thế Duy càng không nể nang, ra sức đẩy người hầu trước mặt ra rồi chạy vào trong nhà Thấy Thế Duy ngang ngược như vậy, thấy Hi Thành chiều con như vậy, Chu Thiến vừa giận vừa lo, sao có thể chiềuchuộng trẻ con như thế? Cứ mãi thế này, lớn lên sẽ thành thế nào đây? Nhưng giờ cô có tư cách gì mà nói? Với Hi Thành và Triệu gia mà nói, cô chỉ là một kẻ xa lạ Mãi khi Thế Duy đi vào thì Hi Thành mớiđể ý đến hai người. Đầu tiên, anh lạnh lùng nhìn Chu Thiến một cái, ánhmắt lạnh như băng khiến Chu Thiến cảm thấy từ đầu đến chân lạnh toát,lạnh thấu tim gan. Chu Thiến tuy rằng có chuẩn bị nhưng lòng vẫn rất khổ sở. Nhưng cho dù là thế thì anh cũng chỉ nhìn cô một lần rồi chuyểnhướng về phía Tiểu Mạt Thái độ với Tiểu Mạt thì vẫn rất ôn hòa, ít nhất không lạnh lùng như với Chu Thiến. Anh mỉm cười nói với Tiểu Mạt: - Cảm ơn em luôn đến thăm ThếDuy, Thế Duy từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, đó là điều không ai thaythế được, cũng chỉ có em mới cho nó chút cảm giác có mẹ… Anh thở dài, ánh mắt vô cùng bi thương: - Bởi vì em là bạn thân nhất của mẹ nó… Tiểu Mạt nói: - Nhưng em cũng không thể thay thế mẹ Thế Duy được, Thế Duy trưởng thành nhất định không thể thiếu đi một người mẹ Ý của Tiểu Mạt vốn là muốn nói trước giúp Chu Thiến nhưng Hi Thành nghe xong lời cô không biết lại nghĩ đi đâu,ánh mắt thoáng chút do dự Tiểu Mạt hiểu rõ nội tình, thấy anh như vậy thì hơi hoảng, vội kéo Chu Thiến ở bên tới nói: - Hi Thành, đây là bạn của em, là Chu Thiến, đây là Hi Thành. Nhắc tới Chu Thiến thì Triệu Hi Thành mới lại nhìn về phía cô lần nữa, nhưng vẫn chỉ lạnh lùng, hờ hững như trước: - Chào cô! Đến cả giọng nói cũng lạnh lùng khiến tim Chu Thiến thắt lại - Chào anh… Chu Thiến nhẹ nhàng đáp lại như một làn gió nhưng ánh mắt cô không thể nào dời khỏi anh Tiếp xúc đến ánh mắt nóng bỏng mà buồnthương của Chu Thiến, Triệu Hi Thành không khỏi ngẩn ra, lập tức nhíumày nghĩ: lại là đứa con gái háo sắc, lòng không khỏi chán ngán Nhận thấy sự chán ghét trong mắt anh,lòng Chu Thiến càng thêm buồn bã, cô cúi đầu tự an ủi mình: chỉ cần nóicho Hi Thành, chỉ cần nói cho anh chân tướng thì mọi chuyện sẽ lại nhưtrước kia, cô vẫn có thể cùng Hi Thành và con hạnh phúc bên nhau Nhưng là…… Thật sự sẽ là như thế sao? Chu Thiến nhớ tới Tiểu Mạt từng nhắc đến một người phụ nữ, lòng đột nhiên mơ hồ, bất định Tiểu Mạt nhìn bọn họ mà thầm sốt ruột, có lòng muốn tạo cơ hội cho Chu Thiến nên nói: - Hai người cứ nói chuyện, tôi đi vệ sinh một chút Nói xong nhìn Chu Thiến một cái rồi đira. Đi xa xa thì mới quay đầu lại, đứng sau lưng Triệu Hi Thành mà rahiệu cố lên với Chu Thiến. Nhìn Tiểu Mạt một lòng nghĩ cho mình nhưvậy, Chu Thiến vô cùng cảm động. Cô khẽ hít sâu, tự nói với mình, bất kể thế nào, cô cũng phải cố gắng hết sức một lần. Đây là chồng cô, làngười đã ước hẹn cả đời với cô, đó là con cô, là đứa con cô mang thaichín tháng mười ngày. Chỉ cần Hi Thành không thay lòng đổi dạ, không hứa hẹn với người phụ nữ khác thì cô quyết không buông tay, không bỏ quahạnh phúc của chính mình. Cô thầm sắp xếp từ ngữ, xem nên nói saocho thích hợp. Lòng vô cùng lo lắng, tay nắm chặt lại, móng tay bấm vàoda thịt nhưng không có cảm giác đau Mà Triệu Hi Thành lại không có hứng thúnói chuyện với cô. Anh đứng đó, ánh mặt trời chạng vạng chiếu lên ngườianh nhưng cũng không giảm bớt đi sự lạnh lùng của anh. Anh đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắtnhìn phía nơi khác, xem ra nếu Chu Thiến không phải là bạn của Tiểu Mạtthì anh đã bỏ đi từ lâu rồi, chẳng lãng phí thời gian ở đây Chu Thiến nhếch miệng, làm như không thấy sự lạnh lùng của anh, nhẹ nhàng mà bình tĩnh nói: - Hi Thành, em là… Vừa mới nói đến đó thì đã bị một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang: - Hi Thành, anh đang nói chuyện với ai thế?
|
Chương 175: Hàng nhái Hậu hoa viên của Triệu gia đang độ trămhoa đua nở, cây cối xanh mát. Góc hoa viên có cả một tiểu đình bát giácnhỏ, mái lát ngói lưu ly xanh như ngọc, cột gỗ sơn son, bên trong bàymột bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch Triệu Hi Thành và Chu Thiến đứng ở bêncạnh lương đình không nói gì, ánh tịch dương chiếu lên người bọn họ,trên mặt đất hai bóng người trải dài Nghe giọng nói mềm mại kia, vẻ mặt TriệuHi Thành vẫn không chút thay đổi, anh nhìn về phía phát ra tiếng nói rồi đi lên vài bước. Vài bước này khiến hai bóng đen vốn tách bạch lại inlẫn vào nhau Chu Thiến cũng nhìn theo hướng giọng nóikia, chỉ thấy một bóng người mảnh mai đang đi tới. Cô ta dần đến gần thì Chu Thiến cũng dần thấy rõ khuôn mặt của cô ta. Khi cô ta đi đến bêncạnh Triệu Hi Thành mỉm cười với anh thì Chu Thiến như bị sét đánh, ngây ngốc… Thì ra là thế! Thì ra là thế…… Đây là lí do vì sao Tiểu Mạt nói cô ta là kẻ phiền phức! Thì ra là thế! Chu Thiến như bị ai hắt gáo nước lạnh lên người, lạnh thấu xương Chu Thiến nhìn cô ta, làn da trắng nõn,tóc đen như mực, mắt to, mũi thanh, đôi môi như cánh hồng. Đúng vậy, côta rất đẹp nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là cô ta giống Tống Thiệu Lâm đến 9 phần. Giống đến kinh người! Đến ngay cảkiểu tóc, cách ăn mặc cũng giống hệt lúc trước khi cô còn ở trong cơ thể Tống Thiệu Lâm. Nếu không phải biết rõ mọi chuyện thì chỉ e rằng cô đã nghĩ, đây chính là Tống Thiệu Lâm Chu Thiến vô cùng sợ hãi, sao lại thếnày? Chẳng lẽ Tống Thiệu Lâm cũng có chị em sinh đôi? Không phải chứ!Trong nhật kí của Tống Thiệu Lâm không hề nhắc đến, Tống phu nhân cũngkhông thấy đề cập, chẳng lẽ cũng như nhà mình, không muốn nhắc tớichuyện đau lòng đã qua? Không đâu, Tống gia giàu có như thế, sao có thểđể con mình mất tích? Vậy người phụ nữ kia là sao? Sao có thể giống Thiệu Lâm như vậy? Chu Thiến vì sự xuất hiện của người phụnữ này mà đầu váng mắt hoa, mà bên kia, cô ta dần tới gần, khuôn mặt dần rõ ràng thì vẻ lạnh lùng của Triệu Hi Thành cũng dần biến mất. Lúc côta cười rộ lên trước mặt Hi Thành thì trong ánh mắt Hi Thành cũng có sựdịu dàng hoảng hốt, giống như đắm chìm trong giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại Cô ta tiến lên ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm chưa chan, khóe miệng mỉm cười ngọtngào. Hi Thành vẫn đang si mê, hoảng hốt, cúi đầu nhìn cô hồi lâu. Ánhtịch dương chiếu lên người bọn họ tầng ánh sáng vàng tựa như một bứctranh động lòng người, vô cùng chân tình, tha thiết Chu Thiến đứng ở bên, cảm thấy mình nhưngười thừa, lòng như bị ai cào xé, đau đớn toàn thân. Cô rất muốn quayđầu bỏ đi nhưng lý trí lại nói cô phải ở lại đây. Cô muốn xem, muốn hiểu cho rõ, Hi Thành thực sự yêu thương người con gái này sao? Là vì cô tacó vẻ ngoài giống Thiệu Lâm? Cô gái kia mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thân thiết: - Hi Thành, đã về rồi sao không tìm em, chiều hôm nay em ở đây suốt, em gọi điện cho anh anh quên à? Giọng nói mềm mại của cô ta có vẻ nũng nịu đến phát ngán, khác hẳn sự dịu dàng, ôn nhuận của Thiệu Lâm. Nghe tiếng nói của cô ta, Triệu Hi Thànhkhẽ nhíu mày, chỉ là hơi hơi thôi nên không dễ phát hiện, cho nên cô tacũng không nhìn ra, vẫn bám chặt tay Hi Thành. Nhưng Chu Thiến hiểu rấtrõ về anh thì lại nhìn ra, Hi Thành không vui Anh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt cũng tỉnh táo lại, thoáng chút thất vọng và đau buồn Anh lặng lẽ rút tay ra nói: - Anh vừa về, vừa gặp Thế Duy ở đây nên chơi với nó một chút Bị Triệu Hi Thành đẩy ra, cô ta có chút thất vọng nhưng lại lập tức tỏ vẻ tự nhiên, nhìn quanh bốn phía rồi nói: - Thế Duy đâu? - Vừa rồi anh dạy dỗ nó một chút, khó chịu chạy vào trong rồi! Cô gái kia tỏ vẻ đau lòng: - Sao anh lại trách cứ nó? Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, hơn nữa từ nhỏ đã không có… Cô ta thấy sắc mặt Hi Thành đột nhiên tối sầm lại thì vội nuốt chữ “mẹ” vào trong bụng rồi lại nói: - Thật sự là đứa trẻ khiến người ta yêu thương, anh đừng nên trách mắng nó Nhắc tới con, Triệu Hi Thành vừa đau lòng lại vừa buồn bực, cuối cùng chỉ đành thở dài đầy bất đắc dĩ Cô gái kia quay đầu nhìn Chu Thiến nhưthể bây giờ mới phát hiện ra cô. Cô ta khẽ giật tay áo Hi Thành, độngtác này của cô khiến Chu Thiến hận không thể kéo cô ta ra khỏi Hi Thành. Làm gì có người phụ nữ nào thấy có kẻ khác quấn quýt lấy chồng mình màthờ ơ được? Nhưng thân phận lúc này của Chu Thiến lại không cho phép cônổi giận, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, chỉ vào dưới chân cô gái kiamà hét: - Chuột kìa! Chuột có lẽ là thiên địch của mọi cô gái, cô gái kia vừa nghe có chuột thì sợ đến mức hoa dung thấy sắc, cô tavội buông tay khỏi người Hi Thành, ôm mặt mà nhảy loạn, vẻ mặt vô cùngchật vất khiến Chu Thiến rất buồn cười, sự buồn bực trong lòng cũng tiêu tán không ít. Cô gái kia mặt tái nhợt hỏi Hi Thành: - Chuột đâu rồi? Đâu rồi? Chu Thiến buồn cười nói: - Chạy đi rồi! Triệu Hi Thành lườm cô một cái thật sắcnhư thể đã xem thấu trò đùa của cô. Chu Thiến không hề yếu thế mà lườmlại. Sao chứ, cô chẳng qua chỉ là dọa cô ta một chút, thế đã là kháchkhí lắm rồi Có lẽ, những người khác sẽ bị ánh mắt này của anh dọa nhưng cô thì sao thế được? Cô đã từng thấy anh vô cùng dịudàng, chân thành, cả đời này cô cũng không sợ anh Bị Chu Thiến lườm lại, Triệu Hi Thànhngẩn người, người khác nếu bị anh lườm như vậy thì đã cúi đầu sợ hãinhưng cô còn lườm lại anh! Trong lòng anh dâng lên cảm giác kì dị, vìsao lại thấy quen thuộc như vậy? Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua giây lát, Triệu Hi Thành lại trở về trạng thái lạnh lùng - Hi Thành, ai vậy? Cô gái kia như thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Chu Thiến một cái Triệu Hi Thành thản nhiên nói: - Đây là bạn của Lâm Tiểu Mạt, cùng Tiểu Mạt đến - Lâm tiểu thư… Trong mắt cô gái kia lại có chút mất tự nhiên: - Vậy cô ấy đâu? Sao lại để bạn ở đây một mình? - Cô ấy đi toilet - Thế sao… Cô ta đi đến bên Chu Thiến, vươn tay với cô, mỉm cười nói: - Chào cô, rất vui được biết cô, tôi là Tống Thiệu Vân! Tống Thiệu Vân? Quả nhiên là có chút liên hệ với Thiệu Lâm. Chắc chắn không phải là Tống phu nhân sinh ra, là con riêng của Tống Trí Hào sao? Cũng không phải cùng mẹ thì sao lại giống nhau đến vậy? Nhưng dù Chu Thiến không thích cô ta thìvẫn phải tỏ vẻ khách sáo. Cô cũng mỉm cười vươn tay bắt tay Tống ThiệuVân, thoải mái nói: - Chào cô, tôi là Chu Thiến Rất bực mình vì thấy cô! Nhân cơ hội này, Chu Thiến cẩn thận nhìn kĩ Tống Thiệu Vân một phen. Quan sát gần thì cô mới nhìn ra được một tia manh mối Cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ Mũi thanh tú là vì có độn thêm, cằm hoànmỹ chỉ sợ cũng đã từng độn, tuy rằng kỹ thuật tốt khó mà nhìn ra nhưnggiả vẫn là giả, hàng nhái chỉ là hàng nhái, luôn có thể nhìn được Hơn nữa, lông mày cô ta vốn rất thô nhưng vì muốn bắt chước mày liễu của Tống Thiệu Lâm mà phải nhổ sạch lôngmày, chỗ từng nhổ có để lộ vết, trông không được tự nhiên Tống Thiệu Vân thấy Chu Thiến nhìn chằmchằm mình như vậy thì có chút cảnh giác. Cô ta buông tay rồi lùi về đếnbên Triệu Hi Thành. Chu Thiến nhìn cô ta mỉm cười thoải mái khiến TốngThiệu Vân không hiểu ra sao, không biết cô có ý gì. Lúc này Chu Thiến đã có chút kết luận,đây là con gái riêng của Tống Trí Hào, khả năng là có chút giống ThiệuLâm nên đi phẫu thuật thẩm mỹ và cố gắng bắt chước để trở thành ThiệuLâm thứ hai. Mục đích của cô ta đương nhiên là giữ được tim Hi Thành, gả vào Triệu gia nhưng để làm được điều này chắc chắn phải có sự ủng hộcủa lão hồ ly Tống Trí Hào kia. Mất đi một đứa con gái rồi lại đẩy đứacon gái khác đến, kiên quyết giữ quan hệ với Triệu gia! Mà Hi Thành… Nghĩ đến đây, Chu Thiến lại đau lòng. HiThành nhất định là vì mất cô mà rất đau lòng, đột nhiên gặp được mộtThiệu Lâm khác, tuy rằng biết rõ là không phải nhưng vì tâm lý mà mớichấp nhận cô ta Quả thật như lời Tiểu Mạt nói, không thểtrách anh. Ai có thể thờ ơ với người giống hệt người yêu đã mất củamình. Huống chi người phụ nữ kia còn trăm phương ngàn kế bắt chước Thiệu Lâm, tạo ảo giác cho anh… Nhưng là… Rốt cuộc với Tống Thiệu Vân, Hi Thành có tình cảm gì? Sẽ vì cô ta giống Thiệu Lâm mà yêu thương cô ta sao? Nói cách khác, Hi Thành yêu mình, ChuThiến tin tưởng, trước kia cô vẫn nghĩ Hi Thành yêu là mình chứ khôngphải là Thiệu Lâm vì anh và Thiệu Lâm tình cảm không tốt. Nhưng giờ côthấy Hi Thành chịu chấp nhận một người con gái ngoại hình giống vớiThiệu Lâm thì lại không dám chắc chắn Giờ cô đã chẳng còn vẻ ngoài xinh đẹp của Thiệu Lâm, Hi Thành còn có thể chấp nhận bề ngoài bình thường mà tâmhồn tương tự không? Hi Thành, tâm hồn và bề ngoài, anh chọn thế nào? Chu Thiến đột nhiên không còn muốn nói ra sự thật nữa Bên kia, Tiểu Mạt mãi mới quay về, thấyTống Thiệu Vân đứng bên Hi Thành thì vội đi về phía Chu Thiến, cầm taycô đầy lo lắng nhưng thấy cô vẫn còn bình tĩnh thì thoáng thoải mái lạinhưng cũng buồn bã thay cô rất nhiều Vì sao số Chu Thiến lại vất vả như vậy? Hi Thành thấy Tiểu Mạt đến thì cười nói với cô: - Tiểu Mạt, cùng bạn ở lại ăn cơm tối đi Tống Thiệu Vân thấy Tiểu Mạt thì vẻ mặttuy tươi cười nhưng trong mắt lại rất lạnh lùng. Nghe Triệu Hi Thành giữ bọn họ ở lại ăn cơm thì dù không vui nhưng vẫn tỏ vẻ rộng rãi: - Đúng vậy Tiểu Mạt, vừa khéo đã đến bữa, ở lại ăn cơm chiều đi Tiểu Mạt thấy cô ta tỏ vẻ như chủ nhà thì rất khó chịu. Vốn đã không có hảo cảm với người phụ nữ cố ý bắt chướcThiệu Lâm để được Hi Thành để ý này nhưng đây không phải là chuyện cô có thể quản. Nếu là trước kia, tuyệt đối cô sẽ không ở lại ăn cơm. Nhưnghôm nay, mục đích của cô là làm cho Chu Thiến có thời gian ở bên TriệuHi Thành càng lâu càng tốt nên cô cười nói với Hi Thành: - Được, đã lâu rồi không ăn đồ ăn của Lưu sư phụ (đầu bếp Triệu gia) làm, cũng có chút nhớ
|
Chương 176: Bế cái nào! Đoàn người đi vào trong phòng khách Triệu Hi Thành và Tống Thiệu Vân đi trước, Tống Thiệu Vân líu ríu nói chuyện với Hi Thành, nói những gì mà hôm nay cô ta cùng tiểu thư nhànào đi dạo phố, đánh bài thắng ai bao nhiêu tiền, nói rất hăng say.Triệu Hi Thành ở bên chẳng nói gì, vẻ mặt tuy không lạnh lùng nhưngtuyệt đối chẳng phải là chăm chú Chu Thiến và Tiểu Mạt theo sau, cách vài bước. Tiểu Mạt khẽ nói với Chu Thiến: - Có nhìn ra không, mặt Tống Thiệu Vân… Hai người đều từng làm trong thẩm mỹ viện, lại làm stylist lâu nhưvậy, hiểu rõ kết cấu khuôn mặt của người khác, có phẫu thuật hay khôngchỉ cần nhìn là biết. Chu Thiến đương nhiên hiểu ý của Tiểu Mạt, ra hiệu cho cô đừng nói gì nữa rồi gật gật đầu Tiểu Mạt nhìn hai người đi đằng trước, ở đằng sau bàn luận về họ cũng chẳng có gì sai nhưng để đương sự nghe được thì không hay. Nhưng cóchuyện Tiểu Mạt rất nóng lòng muốn biết: - Cậu nói chưa? Chu Thiến lắc đầu rồi cũng khẽ thì thầm vào tai cô: - Còn chưa kịp nói thì Tống Thiệu Vân đã đến Tiểu Mạt bĩu môi: - Cô ta thật đáng ghét, không sao, lúc nào đó mình sẽ tạo cơ hội tiếp - Không cần, tạm thời mình không muốn nói - Vì sao? Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn cô, chẳng phải cô rất muốn quay về bên TriệuHi Thành và con sao? Chu Thiến nhìn hai người đằng trước rồi nói: - Giờ không tiện, lúc về mình nói cho cậu Bốn người đi vào đại sảnh. Đại sảnh cũng chẳng khác trước kia là mấy, chỉ có bộ sô pha đã đổi sang cái mới, màu vàng nhạt, trông rất thoải mái Triệu phu nhân đang bế Thế Duy, Thế Duy vẫn đang nức nở, mắt đỏ hồng, nhìn trông rất tội nghiệp. Triệu phu nhân bế cậu bé, luôn miệng dỗ dành kiểu: “Cháu ngoan của bà, cháu yêu của bà”. Tình cảm trìu mến khó mànói hết Nhìn thấy Triệu Hi Thành đi vào, vẻ mặt Triệu phu nhân có chút trách cứ nói: - Hi Thành, sao con lại đánh Duy Duy, Duy Duy còn nhỏ, con không thương nó sao? Triệu Hi Thành cười khổ: - Con đâu có đánh Thế Duy, con chẳng qua chỉ là phủi bụi cho nó thôi Thế Duy khóc lóc: - Cha đánh Duy Duy Triệu phu nhân đau lòng không thôi: - Con xem con xem, đang chơi rõ ngoan lại bị con đánh thành thế này, đáng thương quá Thế Duy dựa vào lòng bà nội, đầu lắc lắc, vẫn thút thít khóc nhưngnhìn cha với ánh mắt chiến thắng. Nhìn Thế Duy như vậy khiến Chu Thiếnvừa giận vừa buồn cười Triệu Hi Thành cũng dở khóc dở cưởi Lúc này, Tống Thiệu Vân đi đến bên Triệu phu nhân, đầu tiên ngọt ngào gọi một tiếng dì sau đó cúi người vươn tay với Thế Duy nói: - Thế Duy, để cô bế được không? Cô mua cho con nhiều đồ ăn lắm đấy Nhìn Tống Thiệu Vân cố ý tiếp cận con mình như vậy, lòng Chu Thiếnrất khó chịu, cảm giác nặng nề như thế món đồ quý của mình bị người khác dòm ngó. Con trai của cô, chồng của cô đều sẽ bị người phụ nũ này cướpđi sao? Không được, những gì cô quý trọng quyết không cho bất kì ai cướp đi!Cô nhất định phải nghĩ cho kĩ, nên làm thế nào để Hi Thành lại đón nhậnmình, trở lại bên Hi Thành và con Thế Duy ngẩng đầu nhìn Tống Thiệu Vân, mắt to chớp chớp, không lêntiếng nhưng cũng không vươn tay, sau đó lại rúc đầu vào lòng Triệu phunhân. Tống Thiệu Vân tỏ vẻ thân thiện nhưng lại bị Thế Duy từ chối, vẻ mặtcó chút xấu hổ, cô ta cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng rụt tay về: - Thế Duy nhất định là đã đói rồi, đề cô đi lấy đồ cho con ăn nhé Triệu phu nhân lại nói: - Thôi thôi, sắp ăn cơm rồi, giờ ăn đồ ăn vặt thì tí không ăn cơm được đâu Tống Thiệu Vân liên tiếp bị từ chối, vẻ mặt khó coi, lui về bên cạnhTriệu Hi Thành. Triệu phu nhân nhìn cô ta một cái, vẻ mặt có chút phứctạp. Tiểu Mạt càng có lòng khiến Tống Thiệu Vân khó xử nên đi đến bên Triệu phu nhân, đầu tiên chào hỏi bà rồi mới nói với Thế Duy: - Thế Duy, mẹ bế con nhé, xem Thế Duy lớn lên tí nào chưa? Thế Duy lập tức vươn tay muốn Tiểu Mạt bế, Triệu phu nhân cũng cười tươi mà giao Thế Duy cho cô. - Ôi, Thế Duy lớn rồi này, nặng ghê. Phải ăn nhiều vào nhé, thế mới nhanh lớn lên thành nam tử hán được Thế Duy cười khanh khách Chu Thiến nhìn mà lòng ngứa ngáy, không nhịn được đi đến bên Tiểu Mạt, nhìn Thế Duy thử hỏi: - Cô cũng bế con nhé, cho cô bế con một lần được không? Cô nhìn đôi mắt như bảo thạch của Thế Duy, ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng. Tiểu Mạt cũng khẽ nói với Thế Duy: - Vừa rồi cô mua kiếm cho con đấy! Mắt Thế Duy sáng long lanh, nhìn Chu Thiến một hồi rồi tươi cười vươn tay với cô Trong nháy mắt đó, có một cảm xúc khác lạ dâng lên trong lồng ngựcChu Thiến khiến tim cô đau đớn. Cô bế Thế Duy, bế thân mình nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc, mũi tràn ngập hương sữa của Thế Duy, mắt đỏ lên, suýt rơi lệ. Thế Duy một tay ôm cổ cô, tay kia khẽ vỗ mặt cô, vẻ mặt vô cùng thânthiết khiến người của Triệu gia thầm lấy làm lạ. Phải biết rằng Thế Duytuy không phải là đứa trẻ rụt rè nhưng cũng không phải là kiểu trẻ conai cũng theo, không dễ dàng khiến Thế Duy đối đãi thân thiết được nhưvậy. Ngay cả Tống Thiệu Vân tiếp xúc lâu như vậy mà cũng đâu được thế.Cô gái trông bình thường này chỉ lần đầu gặp mà đã chiếm được tình cảmcủa Thế Duy thì đúng là lạ! Nhất định đây là cô gái giản dị, thuần khiết. Triệu phu nhân nhìn Chu Thiến nghĩ, trẻ con rất mẫn cảm, ai tốt với nó, ai có động cơ với nó nó sẽ luôn cảm nhận được. Triệu phu nhân lại nhìn Tống Thiệu Vân một cái Tống Thiệu Vân vẫn đang giận dữ. Chịu cho Tiểu Mạt bế cô còn chấpnhận, dù sao Tiểu Mạt và Thế Duy gần gũi lâu ngày nhưng ngay cả ngườikhách vừa đến này cũng có thể bế Thế Duy thì khiến Tống Thiệu Vân nghĩkhông thông.Chẳng lẽ cô chẳng bằng người xa lạ sao? Cô đã tốn bao tâm tư vào đứa bé này? Mua đồ chơi mới, mua đồ ăn, hao tâm khổ tứ lấy lòng nócòn chẳng phải vì nó là bảo bối của Hi Thành? Vì để có được hảo cảm củaHi Thành mà cô ta cũng cố đối tốt với Thế Duy. Nhắc lại, bọn họ còn cóquan hệ huyết thống nhưng chẳng hiểu tại sao đứa trẻ này lại không thích cô, lúc nào cũng luôn ôn hòa nhưng không bao giờ thân thiết khiến côkhông làm gì được. Chẳng phải chỉ là đứa nhỏ thôi sao, sao khó lấy lòngđến vậy? Nhìn Thế Duy và Chu Thiến hòa hợp vui vẻ, Tống Thiệu Vân thầm nghiếnrăng nghiến lợi. Mà Triệu Hi Thành thì chấn kinh, nhìn Chu Thiến đangdịu dàng bế Thế Duy, khẽ hỏi cậu bé: - Con mấy tuổi? Tên là gì? Có biết hát không? Lúc nói chuyện, vẻ mặt cô nhu hòa, nụ cười ấm áp như làn gió mùa xuân khiến cho người ta cảm thấy thật vui vẻ thoải mái. Nhìn cảnh này, cảm giác quen thuộc lúc trước lại hiện lên trong lòngTriệu Hi Thành, một ý nghĩ kì dị lóe qua, anh không kịp nắm bắt…
|
Chương 177: Bảo mẫu Đang lúc Chu Thiến và Thế Duy chơi đùa vui vẻ, một người phụ nữkhoảng hơn 40 tuổi từ nhà ăn đi ra, đến bên Triệu phu nhân rồi khẽ nóivới bà: - Phu nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi Triệu phu nhân ngẩng đầu nhìn bà ta rồi nói: - Lão gia đang ở trong thư phòng, gọi ông ấy chưa Người kia nói: - Đã gọi rồi, lão gia nói sẽ ra ngay Triệu phu nhân gật gật đầu, sau đó ra dấu cho người phụ nữ kia đón lấy Thế Duy cho Chu Thiến, cười nói với bọn Tiểu Mạt: - Chúng ta đi ăn cơm đi! Thế Duy và Chu Thiến đang chơi rất vui, cậu cảm thấy cô trước mặt này thật thân thiết, giọng nói cũng thật dễ nghe, cậu nhóc rất thích đượccô bế. Thấy người phụ nữ kia định tới bế mình, Thế Duy không vui, ômchặt lấy cổ Chu Thiến, mặc cho người phụ nữ kia dỗ thế nào cũng khôngchịu buông. - Tiểu thiếu gia, cô là khác, cô bé cháu thì không ăn được cơm. Người phụ nữ kia nói Thế Duy lắc đầu, bước bỉnh nói: - Không, cháu thích cô Chu Thiến nghe xong, lòng ấm áp, cô cười nói với người phụ nữ kia: - Không sao, cứ để tôi bế Thế Duy. Triệu phu nhân ngượng ngùng nói: - Thằng bé này sao lại bướng thế nữa Chu Thiến cười: - Cháu thích trẻ con, cháu thích chơi với Thế Duy. Thế Duy cũng ngoan ngoãn nói vào: - Cháu muốn cô bế Mọi người đều mỉm cười, đương nhiên, ngoài Tống Thiệu Vân, miệng côta giật giật định cười theo mọi người nhưng không thể cười nổi. Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến, cô bế Thế Duy hơi lắc lắc, nhìn ánhmắt đầy yêu thương của Thế Duy, Thế Duy cũng ôm cổ Chu Thiến mỉm cười.Cảnh tượng đẹp như bức tranh ấm áp, hài hòa Yết hầu Triệu Hi Thành như có cái gì đó chặn lại, anh nghĩ, nếu Thiệu Lâm còn sống, nếu là Thiệu Lâm bế Thế Duy thì đó nhất định sẽ là hìnhảnh tuyệt vời Tống Thiệu Vân thấy Triệu Hi Thành nhìn chằm chằm vào Thế Duy và Chu Thiến, tức giận nhíu mày, hờn dỗi nói: - Hi Thành, đi ăn cơm! Lúc này Triệu Hi Thành mới ý thức được mình thất thố, khẽ ho một cáiche dấu sự xấu hổi rồi lại nhìn Chu Thiến một cái, thầm lấy làm may mắnvì cô không phát hiện… Mọi người đi đến nhà ăn, ngồi theo vị trí. Bên trái Hi Thành không có ai, hình như Tống Thiệu Vân cũng không dám ngồi vào đó, chỉ dám ngồibên phải anh. Chu Thiến nhìn chỗ trống kia mà chua xót, bởi vì vị trí đó từng là của cô, vậy mà bây giờ cô chỉ có thể ngồi cùng Tiểu Mạt ở vịtrí của khác. Chốc lát sau, Triệu lão gia cũng đến ngồi vào vị trí chủnhà. Hai năm, năm tháng cũng để lại chút dấu vết trên người Triệu lão gia. Tóc ở thái dương bạc hơn một chút, quầng mắt cũng đen hơn nhưng sắcmặt, tinh thần vẫn rất tốt. Tất cả mọi người chào ông, Tống Thiệu Vân ngọt ngào gọi một tiếng“bác”, Triệu lão gia mỉm cười chào cô ta rồi lạnh lùng nhìn qua TiểuMạt, Chu Thiến. Tiểu Mạt ông biết nên khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Chu Thiến, khi thấy Thế Duy đang ngồitrong lòng Chu Thiến vui đùa thì có chút kinh ngạc. Triệu phu nhân ở bên giới thiệu Chu Thiến, nhắc đến cô, vẻ mặt bà tươi cười. Triệu lão giacũng gật gật đầu với cô. Đồ ăn rất phong phú, lúc ăn cơm cũng rất yên ắng. Triệu lão gia luônduy trì sự nghiêm túc, Triệu phu nhân cũng ăn uống nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng quay qua hỏi thăm hai người Tiểu Mạt mấy câu. Tống Thiệu Vân thì vừa ăn cơm vừa khẽ nói gì đó với Triệu Hi Thành, thỉnh thoảng còn cười. TriệuHi Thành nhìn cô ta cười thì cũng mỉm cười. Mà vợ chồng Triệu lão giathấy vẻ mặt con như vậy thì lại nhìn nhau rồi lại cúi đầu yên lặng ăncơm. Ồn ào nhất có thể coi là Chu Thiến và Thế Duy. Chu Thiến nhịn đaulòng, cố gắng bỏ qua hình ảnh hai người trước mặt, đặt mọi sự chú ý lênThế Duy. Cô không ngừng đem những đồ ăn dinh dưỡng từng đọc trong sáchvề dạy nuôi trẻ mà gắp vào bát Thế Duy, sau đó lại lấy thìa cẩn thận bón cho Thế Duy. Thế Duy rất hưng phấn, rất nể mặt Chu Thiến, chỉ cần đồ cô bón thìđều ngoan ngoán há miệng ăn. Mà khi Chu Thiến bón cà rốt cho cậu thì Thế Duy lại nhíu mày, thế nào cũng không chịu há mồm. - Cháu không thích, không ăn… Thế Duy ngây ngô nói Triệu Hi Thành vội nói: - Thế Duy không thích ăn cà rốt. Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành với vẻ oán trách. Đúng là, sao lại đểtrẻ con kiêng ăn thứ này thứ nọ? Thực ra, trẻ con từ khi còn nhỏ nên cho nó ăn đủ thứ thì mới không thành thói kiêng ăn. Dinh dưỡng cân bằng rất có lợi cho sự phát triển của trẻ. Sao lại chuyện gì cũng theo trẻ conđược> Triệu Hi Thành nhìn ánh mắt oán trách của cô mà ngẩn người, khônghiểu sao lòng lại chẳng hề tức giận. Anh cúi đầu nghĩ, đây chỉ là ngườixa lạ mà sao hết lần này đến lần khác khiến anh có cảm giác quen thuộcnhư vậy? Tống Thiệu Vân thì ngồi đó với vẻ mặt chờ xem kịch, chờ Chu Thiến nếm mùi đau khổ của Thế Duy như để thỏa cơn tức vì sự xấu hổ Thế Duy từnggây ra cho cô ta Bên này, Chu Thiến dịu dàng nói với Thế Duy: - Cà rốt tốt lắm, ăn nó vào thì mắt Thế Duy sẽ rất sáng đấy. Như sao trên trời vậy - Sao? Mắt Thế Duy sáng lên. Trong cảm nhận của đứa trẻ, sao là thứ vừa thần bí mà lại đẹp tuyệt vời Chu Thiến nhìn cậu bé, gật đầu chắc nịch, mỉm cười nói: - Đúng, như sao vậy, sáng long lanh! Chỉ cần Thế Duy nghe lời, chịu ăn cà rốt! Thế Duy nghiêng đầu nhìn chằm chằm miếng cà rốt một hồi, Chu Thiến tiếp tục dụ dỗ: - Nhìn miếng cà rốt màu đẹp chưa này, ăn nó thì mắt Thế Duy đẹp lắm đấy. Duy Duy nghe lời, cô sẽ càng yêu Thế Duy Hoặc là vì sự dụ hoặc từ những ngôi sao, hoặc là không muốn để côthất vọng, cuối cùng Thế Duy há miệng ăn miếng cà rốt kia, cắn mấy miếng rồi mỉm cười như con mèo con: - Ngon quá! Chu Thiến vui vẻ mỉm cười. Thật ra trẻ ở tuổi này nên hình thành chonó thói quen ăn uống tốt. Lúc trước trẻ không thích ăn thứ gì, cố épthêm rồi sau sẽ thích ăn. Người lớn phải thật kiên nhẫn, quyết không thể vì ngại phiền hoặc thương trẻ mà nhân nhượng, cứ như vậy sẽ hình thànhthói kiêng ăn của trẻ (Hix, như mình bố mẹ chiều, chả baoh ăn da gà, davịt với cả mỡ lợn :-<) Trong suốt quá trình, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người bọnhọ. nhìn Chu Thiến dịu dàng kiên nhẫn khuyên bảo Thế Duy, ai cũng cảmnhận được cô thực lòng quan tâm đến Thế Duy. Nhìn Thế Duy ngoan ngoãnngồi trong lòng cô, trong mắt đầy sự yêu thích, sùng kính như đứa trẻbám hơn mẹ. Ai nấy đều tươi cười, càng thêm có hảo cảm với Chu Thiến. Phải biết rằng Triệu gia nâng niu Thế Duy như bảo bối, đám người hầulại càng không dám đắc tội với tiểu tổ tông này, đương nhiên cậu nhócmuốn gì được nấy. Trước nay hiếm có người chịu tốn công dỗ dành cậu ănmột thứ đồ mà cậu không thích. Thế mà một người xa lạ, lần đầu tiên gặplại tốn tâm tư như vậy thật không thể không làm cho người ta cảm động. Triệu phu nhân cười nói: - Chúng ta vẫn muốn mời bảo mẫu cho Thế Duy, nếu mời được người như Chu tiểu thư thì thật tốt. Chu Thiến động lòng, làm bảo mẫu.
|
Chương 178: Mẹ cười Chu Thiến nghe Triệu phu nhân nói thì tim đập thình thịch. Nếu có thể làm bảo mẫu cho Thế Duy thì chẳng phải là sẽ được ở lại Thế Duy? Chẳngnhững có thể dạy dỗ lại Thế Duy đang trên đà bị Triệu gia chiều sinh hưmà hơn nữa… Chu Thiến lén nhìn qua Hi Thành một cái, hơn nữa còn có thểcó cơ hội ở chung với Hi Thành, cho Hi Thành có cơ hội hiểu biết cô,chấp nhận cô, đó chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện! Chỉ là Triệu gia nhiều người hầu như vậy, vì sao còn phải mời bảo mẫu riêng cho Thế Duy? Chu Thiến hỏi Triệu phu nhân điều này, Triệu phu nhân cười trả lời cô: - Nhà tôi tuy nhiều người hầu nhưng ai cũng có việc riêng của mình, thực sự không ai có thời gian để chăm sóc Thế Duy cả ngày Tình hình thực tế thì Triệu phu nhân cũng ngại nói ra, thực sự là vìThế Duy bình thường rất nghịc ngợm, người hầu tuy thích cậu bé nhưngcũng sợ cậu bé, thà làm chuyện khác chứ không muốn dây dưa gì nhiều. Cho nên Triệu phu nhân mới luôn muốn mời bảo mẫu riêng chuyên chăm sóc ThếDuy. Chỉ là khó chọn người, người này cả ngày đều ở bên Thế Duy nên nhất định phải là người Thế Duy thích mới được. Nhưng muốn Thế Duy chấp nhận cũng không phải là chuyện dễ. Nhắc đến bảo mẫu, Tống Thiệu Vân không nhịn được nói: - Bác gái, lần trước chẳng phải cháu đã giới thiệu cho bác mấy người sao? Nếu có người của cô ta ở bên Thế Duy thì cô ta chắc chắn sẽ thu thập được tiểu ma vương này. Triệu phu nhân nói: - Người cháu giới thiệu Thế Duy không thích, bác có cách gì được Tống Thiệu Vân cười nói: - Trẻ con sao biết chọn người? Chỉ cần cho bọn họ ở chung một thời gian, thích ứng là được. Người cháu giới thiệu là người rất cókinh nghiệm chăm trẻ đó. Triệu Hi Thành nghe đến đó, không khỏi trầm giọng nói: - Không được, bảo mẫu phải là người Thế Duy thích thì mới tốt cho Thế Duy. Tống Thiệu Vân không muốn kế hoạch của mình thất bại nên giận dữ với Hi Thành: - Hi Thành, không thể chiều trẻ con như vậy được Nghe vậy, Triệu Hi Thành lạnh mặt nói: - Đây là con anh thì anh sẽ lo. Tống Thiệu Vân ngẩn người, ở bên anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nói nặng với cô như thế. Xem ra trong lòng anh đứa trẻ mới là quantrọng nhất, cô không thể so sánh được. Nếu muốn ở bên cạnh anh thì phảinhận thức rõ điều này mới được Nhưng đáng phiền là, chính vì Thế Duy quan trọng như vậy nên cô mới hao tâm tổn sức mà muốn lấy lòng Thế Duy. Triệu Hi Thành thấy cô không vui thì như nhìn thấy Thiệu Lâm tức giận, tim mềm lại, nói với cô: - Người đó cả ngày ở bên Thế Duy, nếu không phải người ThếDuy thích thì Thế Duy nhất định không vui. Anh không muốn con không vui… Thấy Triệu Hi Thành chịu nhẹ nhàng giải thích thì Tống Thiệu Vân lạivui vẻ. Triệu Hi Thành vẫn rất để ý đến cô mà, bất kể là nguyên nhân gì, bây giờ bên cạnh anh chỉ có một mình cô là đủ rồi. Nghĩ vậy, Tống Thiệu Vân lại cười nụ cười dịu dàng mà cô ta đã cố gắng bắt chước Thiệu Lâm. Mà đối diện, Chu Thiến nhìn bọn họ như vậy thì khó chịu đến độ suýt bẻ gãy đũa trong tay Chu Thiến quay sang nhìn Triệu phu nhân nói: - Triệu phu nhân, bác thấy cháu thế nào? Cháu làm bảo mẫu cho Thế Duy được không? Vừa vặn cháu mới từ quê đến muốn tìm việc làm, màcháu lại rất thích Thế Duy, bác nhận cháu được không? Vốn cô định làm lại nghề stylist, tuy rằng đổi hình dạng nhưng kiếnthức cô có, không sợ không tìm được việc. Nhưng giờ xem ra, giành lạichồng con mới là quan trọng. - Được! Triệu phu nhân vội nói, bà đương nhiên mong còn chẳng được, bà nói chuyện mời bảo mẫu với Chu Thiến chính là mong muốn điều này. - Chỉ là làm bảo mẫu cho Thế Duy rất vất, hơn nữa phải ở lại Triệu gia nữa, cô có tiện không? Bà thấy Chu Thiến vẫn là thiếu nữ, đúng lúc hẹn hò yêu đương, nhưngchỉ cần nhận việc này thì sẽ chẳng còn thời gian mà hẹn hò nữa Nghe thế, Triệu Hi Thành cũng theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Chu Thiến Chu Thiến lắc đầu nói: - Không sao, ở lại Triệu gia với cháu cũng không có gì phứctạp, hơn nữa cháu cũng không ngại vất vả. Vả lại, cháu rất thích ThếDuy, cháu tin cháu và Thế Duy nhất định rất hòa hợp Nói xong, cúi đầu vuốt tóc Thế Duy: - Đúng không Thế Duy Tiểu Thế Duy lớn tiếng đáp” - Đúng! Lại khiến mọi người phì cười Triệu phu nhân rất vừa ý với Chu Thiến, liên tục gật đầu nói: - Cháu yên tâm, chỉ cần cháu làm tốt thì Triệu gia sẽ không bạc đãi cháu Triệu lão gia cũng rất vừa ý, vẻ mặt tười cười Mà Triệu Hi Thành nghe Chu Thiến đồng ý ở lại Triệu gia thì khônghiểu sao lòng lại thấy thoải mái, là vì tìm được bảo mẫu tốt cho Thế Duy sao? Triệu Hi Thành không tìm ra được đáp án. Tống Thiệu Vân thấy việc trù tính đã lâu bị Chu Thiến nhẹ nhàng pháhoại thì hận vô cùng. Cô ta đang chuẩn bị tìm thêm vài bảo mẫu nữa, vốnđịnh để bảo mẫu của Thế Duy là người của mình thì mới dễ được Thế Duychấp nhận nhưng giờ xem ra đều là công dã tràng. Nhưng mà… Tống Thiệu Vân nhìn Chu Thiến, diện mạo bình thường, trangphục giản dị, vừa nhìn đã biết không phải là con nhà giàu có, không biết có dễ mua chuộc không? Nếu có thể mua chuộc được thì hiệu quả lại càngtốt. Tiểu Mạt cũng hưng phấn nắm chặt tay để dưới bàn của Chu Thiến, mắt như đang nói: Cậu lợi hại thật đấy, cách này mà cũng nghĩ ra Bữa cơm trôi qua vui vẻ. Sau khi ăn xong, dùng chút hoa quả, ChuThiến và Tiểu Mạt ngồi thêm một lúc, cùng Triệu phu nhân hàn huyên rồimới đứng dậy cáo từ. Thế Duy vẫn bám dính trên người Chu Thiến, mãi đến khi Chu Thiến đicũng không chịu buông, mọi người phải dỗ mãi, Chu Thiến hứa lên hứaxuống mai sẽ lại đến cùng chơi thì Thế Duy mới chịu buông cô Triệu phu nhân cười nói: - Thằng bé này đúng là có duyên với cháu Chu Thiến cũng cười như thầm nói: đó là đương nhiên, cô mang thai 9tháng, từ tháng thứ 4 đã bắt đầu trò chuyện với Thế Duy, sự cố gắng nàysao có thể uổng phí được. Mãi đến khi Chu Thiến đi rất xa rồi mà Thế Duy vẫn còn vẫy tay nhìn theo bóng dáng của cô Triệu Hi Thành không khỏi kinh ngạc, cúi lưng bế Thế Duy lên hỏi: - Thế Duy, sao con thích cô ấy thế Thế Duy cúi đầu nhẹ nhàng nói: - Cô cười trông rất giống mẹ… Nhận thức của Thế Duy về mẹ đều từ những bức ảnh. Trong album có rấtnhiều ảnh của Thiệu Lâm, trước khi mang thai, sau khi mang thai, còn cócả lúc cô nói chuyện với con bị Hi Thành chụp lén. Nụ cười của Thiệu Lâm lúc đó rất tinh thuần nhưn gió mùa xuân. Ngẫm lại, nụ cười của cô gáikia hình như cũng vậy Là vì thế mà anh mới thấy quen thuộc sao? Triệu Hi Thành nghĩ Tống Thiệu Vân ở bên nghe được lời này, thiếu chút nữa thì giận đếnvẹo mặt. Có nhầm không thế, giống Thiệu Lâm nhất phải là cô mới đúng.Mắt với chả mũi!
|