Buông Tay Để Níu Kéo
|
|
BUÔNG TAY ĐỂ NÍU KÉO Tác giả: Dạ Tư Tĩnh Chương 8 Ads Lịch Thư Hòa ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nghiêm Lập Cương, ngập ngừng do dự không biết nên nói thế nào.
“Sao vậy? Có chuyện muốn nói?” Nghiêm Lập Cương tuy không quay đầu nhưng vẫn phát hiện từ lúc lên xe đến giờ cô có chút không yên, thỉnh thoảng lại nhìn trộm anh, bộ dáng như muốn nói lại thôi.
“Em…” Nhìn anh một cái, Lịch Thư Hòa thực sự chẳng biết rốt cuộc thì mình đang do dự cái gì, lời đến khóe miệng lại không thốt ra được.
Thấy anh không tiếp tục truy hỏi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng lại có chút không biết làm sao. Đột nhiên Nghiêm Lập Cương bẻ tay lái, xe tiến vào lề đường.
Anh tắt máy, mở cửa kính xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Được rồi, hiện tại em có thể nói rồi.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, hơi tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy? Hôm nay chúng ta hẹn bố đi ăn cơm, nếu đến muộn, bố sẽ lo lắng.”
Đáy mắt Nghiêm Lập Cương thấp thoáng ý cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói: “Cho nên có chuyện gì thì mau nói đi. Em cũng biết, hiện tại không phải cái gì bố cũng nghe một mình em đâu.” Từ sau việc cô giấu ông chuyện hai người ở riêng, ông tất nhiên sẽ không chỉ nghe lời từ một phía.
“Anh…” Đối với biểu tình vô lại của anh cô thật hết cách. “Muốn em nói cũng được thôi, nhưng mà chuyện hơi dài.”
“Vậy nói ngắn gọn.” Anh giúp cô nghĩ cách.
“Anh…Được rồi. Thực ra là có một trung tâm đào tạo đề nghị em đứng lớp giảng dạy kỹ thuật thêu, không tính là lớp bổ túc chính quy, chỉ cần dạy theo khung chương trình để có thể làm ra một vài món đồ là được rồi. Chỉ có điều…nếu em nhận lời thì có thể thỉnh thoảng sẽ phải tham gia các hoạt động…” Vừa nói cô vừa nhìn trộm sắc mặt của anh, nhưng mà làm cho người ta thất vọng chính là thần sắc trên mặt anh vẫn bình thản như cũ, giống như một chút ảnh hưởng cũng không có.
Tất nhiên điều này cũng có thể là vì khả năng che giấu của anh quá tốt khiến cô không nhìn ra được cái gì.
“Chính là như vậy?” Nghe xong, Nghiêm Lập Cương khởi động lại xe, liếc cũng chưa từng liếc cô một cái.
“Ừ, chính là như vậy.” Cô chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Trên đường đi, Nghiêm Lập Cương không có bất kỳ phản ứng nào khiến Lịch Thư Hòa thấp thỏm không yên, cho đến khi hai người vào trong nhà, sau đó lại cùng ăn cơm tối với Lịch Vọng Quốc xong, cảm giác ấy vẫn không giảm bớt.
Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Lập Cương lái xe đưa cô quay lại cửa hàng, hai người người trước người sau lặng lẽ đi lên tầng ba.
Lời muốn nói ngày hôm đó đã nói ra hết cả, nhưng hai người vẫn thủy chung không nhắc tới vấn đề kết thúc cuộc sống ở riêng này.
Nghiêm Lập Cương rất muốn, nhất là mỗi đêm nằm trên chiếc giường của hai người, anh đều vô cùng nhớ cô. Gần đây anh cũng gấp rút điều chỉnh nhân sự trong công ty, muốn nhanh chóng giao quyền cho cấp dưới, cho nên hiện tại anh càng trở nên bận rộn hơn so với trước đây. Chính vì vậy nên anh không dám mở miệng nói chấm dứt cuộc sống ở riêng này.
Mà Lịch Thư Hòa cũng không xác định được bản thân mình rốt cuộc là có muốn chấm dứt tình trạng này hay không, hiện tại cuộc sống “tình nhân chả phải, vợ chồng cũng không” như vậy dường như cũng không tệ, cô sẽ không lại phải ở trong căn nhà lớn, ngày ngày ngẩn người không biết mình có thể làm cái gì.
Hơn nữa, phần lớn thời gian Trân Trân đều ở đây, hai người thường xuyên nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện này chuyện kia khiến cho cô cảm thấy trọng tâm cuộc sống không nên chỉ xoay quanh người đàn ông bận rộn kia.
Nghiêm Lập Cương theo cô vào trong phòng, không giống như lần trước chỉ nhìn lướt qua, lần này anh kiểm tra tỉ mỉ từng ngóc ngách, nhất là xem cửa sổ đã đóng chặt chưa, sau khi xem xét một lượt cảm thấy buổi tối cô ở chỗ này sẽ an toàn liền thoải mái ra về.
“Anh…cứ thế đi à?” Lịch Thư Hòa ngạc nhiên nhìn anh.
“Không thì sao? Chẳng lẽ anh tự động đi về không tốt hả?” Nghiêm Lập Cương cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt như cười như không trêu chọc cô, khóe miệng hơi nhếch lên “Hay là…em hi vọng anh ở lại làm cái gì?”
Cô nghe ra lời trêu chọc mờ ám của anh, không khỏi bực mình phản bác: “Em mới không có bất kì hi vọng nào đâu.”
“Vậy anh đi đây.” Thấy cô mạnh miệng, anh cũng dứt khoát quay đầu rời đi.
Hiện tại anh đã hiểu rõ lòng của cô, biết bản thân mình sai ở chỗ nào, cũng đang cố gắng thay đổi, tự nhiên sẽ không lại vì thái độ không rõ ràng như lúc trước của cô mà hoảng hốt, bởi vậy khi đối mặt với cô cũng hơi có chút ung dung.
“Chờ một chút!” Cô theo bản năng vội vã bắt lấy tay anh, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt cười đắc ý của anh lại hận không thể hất tay anh ra.
Vì sao người đàn ông này càng ngày càng đáng ghét a.
|
Trước đây anh rất nuông chiều cô, sau đó lại trở nên bá đạo, hiện tại giống như càng thêm thâm trầm và khó nắm bắt. Hơn nữa từ sau khi anh xuất viện, thích nhất là lấy việc trêu chọc cô làm niềm vui.
“Chuyện vừa rồi, anh vẫn chưa đưa ra ý kiến.” Cô thực sự chịu không nổi anh có chuyện lại không muốn nói ra, hôm nay mà không lấy được câu trả lời của anh, xác định buổi tối cô sẽ mất ngủ.
“Em muốn nói là chuyện có người mời em đi giảng dạy hả?” Anh cười cười nhìn cô, thần sắc hồi hộp của cô khiến anh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô có thể quan tâm đến ý nghĩ của anh, chứng tỏ trong lòng cô mặc dù đã thay đổi một chút trọng tâm cuộc sống của mình nhưng vẫn không tự chủ được đặt anh ở vị trí đầu tiên.
“Ừ.” Cô đứng trước mặt anh lộ ra chút mất tự nhiên.
Anh đưa hai tay khoanh trước ngực, hỏi cô: “Em có nghĩ đến vì sao lại muốn hỏi anh việc này không? Là muốn anh ủng hộ hay là muốn anh phản đối?”
Cô không hiểu ý của anh, đôi mắt lộ vẻ hoang mang, kinh ngạc nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai cô: “Nếu như em đã quyết định, anh tin tưởng em đã hạ quyết tâm làm chuyện nên làm rồi, cho dù anh có phản đối, em cũng sẽ không thỏa hiệp. Ngược lại, nếu đối với bản thân mình em không có lòng tin, vậy sau khi anh nói phản đối, em nhất định sẽ buông tha, như vậy, trong lòng em hi vọng anh sẽ phản đối, hi vọng anh sẽ đứng ra ngăn cản em.”
Anh nhìn vào mắt cô, tiếp tục bình tĩnh phân tích: “Em từng nói muốn làm một người vợ hiền, còn nói không muốn để anh lo lắng, nhưng mà em ở hiện tại đã nghĩ đến việc phải làm một người vợ như thế nào của anh hay chưa?”
Làm một người vợ như thế nào của anh? Vấn đề này lúc đầu dường như luôn ở vị trí thứ nhất, sau đó vào hai năm trước cô bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt liền chưa từng nghĩ qua. Lịch Thư Hòa hơi sửng sốt, trực giác ở trong lòng đã cho cô đáp án.
Trước đây, cô luôn luôn ở sau lưng anh yên lặng chờ đợi, bị người ta chế giễu, cười nhạo mà không có cách nào phản bác. Đến khi gặp Trân Trân, cô ấy khích lệ cô tìm lại mục tiêu cuộc sống, xây dựng lại lòng tin, từng chuyện từng chuyện nhanh chóng xoẹt qua trong đầu cô.
Cô nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, bên má xuất hiện một lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Em biết nên làm thế nào rồi. Em sẽ đồng ý, hơn nữa sẽ tận tâm tận sức làm tốt công việc này.” Cô chăm chú nghiêm túc trả lời vấn đề của anh, sau đó có chút ngượng ngùng cười nói tiếp: “Bởi vì em muốn có lại tự tin, muốn trở thành một người phụ nữ tự tin…” đứng ở bên cạnh anh.
Lời sau cô không nói ra, nhưng cô nghĩ cho dù thế nào cô cũng sẽ cố gắng đạt được mục tiêu.
Tương lai khi có những người phụ nữ lại ngấp nghé người đàn ông của cô, không cần dựa vào bất cứ cái gì bảo đảm, cô chờ mong mình có thể tự tin, ôn nhu hào phóng đứng ở bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, vươn vai ưỡn ngực tỏ vẻ “Đây là người đàn ông của tôi.”, “Đây là chuyện của vợ chồng tôi, tôi sẽ giải quyết, không liên quan gì đến các người…”
Nghiêm Lập Cương không biết trong vòng có mười giây ngắn ngủi, trong đầu Lịch Thư Hòa xoẹt qua bao nhiêu chuyện, anh chỉ là thật vui vẻ khi cô có suy nghĩ như vậy.
Thành thật mà nói, ngay từ đầu anh cũng không hề nghĩ đến việc cô có đồng ý cùng anh tham gia các cuộc gặp gỡ xã giao hay không, khi đó anh chỉ đơn giản cho rằng bản thân mình chỉ cần bảo vệ cô thật tốt, cho cô một cuộc sống đầy đủ là được rồi.
Thậm chí, anh còn nghĩ cứ như vậy đặt cô dưới đôi cánh của mình cũng tốt, bởi vì tính chiếm hữu trong anh rất mạnh mẽ, anh luôn luôn muốn giấu thật kĩ người phụ nữ của mình, không muốn để cho bất kì ai thấy được vẻ đẹp của cô.
Nhưng mà thỉnh thoảng sau khi xã giao về nhà, nhìn cô vì ngửi thấy mùi thuốc lá, rượu bia hoặc mùi nước hoa lạ trên người anh mà đau lòng nhíu mày, anh cũng sẽ cảm thấy cô có lẽ nên thay đổi một chút, làm cho cuộc sống của bản thân mình trở nên phong phú hơn.
Nhất là lần này sau khi hai người đã nói chuyện rõ ràng với nhau, cuối cùng anh cũng hiểu được, cho dù cánh tay anh có rộng lớn như thế nào, nhưng đối với cô mà nói cũng sẽ luôn luôn không đủ.
Hôm nay nghe được câu trả lời của cô, đáy mắt anh lộ ra ý cười, “Đã như vậy, em cần phải thật cố gắng, anh sẽ ủng hộ quyết định của em.”
“Ừ.”
|
Lúc này, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt, anh không hề nói đến chuyện rời đi, mà cô cũng không nhắc anh nên về nhà rồi.
“Cả buổi làm tài xế cho em rồi, không định mời anh uống chén trà sao?”
“Muốn uống một cốc cà phê xong rồi về không?”
Hai vợ chồng ăn ý đồng thời lên tiếng, sau khi nói xong, Lịch Thư Hòa có chút ngượng ngùng cúi đầu, còn Nghiêm Lập Cương khóe miệng nhếch lên, đắc ý nhàn nhạt mỉm cười.
“Cà phê gói cũng được, anh không ngại.” Nói xong, anh thản nhiên một lần nữa đi tới sofa trong phòng khách ngồi xuống, sau đó bộ dáng nhàn nhã đợi cô pha cà phê.
Lịch Thư Hòa yên lặng đi vào bếp, dùng lò vi sóng nấu nước sôi, cô có loại kích động muốn đập đầu vào tường.
Nghiêm Lập Cương ngồi ở sofa nhìn cô bận rộn pha cà phê trong phòng bếp nhỏ hẹp đơn sơ, thỉnh thoảng thấy miệng cô mấp máy không biết đang lẩm bẩm cái gì, anh cuối cùng cũng hơi trầm tĩnh lại sau một ngày buộc chặt tâm tình.
Vừa nghĩ tới hôm nay bố vợ thừa dịp lúc cô không chú ý tới có nói với mình vài lời, đôi lông mày rậm liền nhíu lại, anh không chắc rốt cuộc có nên nói cho cô biết chuyện này hay không.
Có một số việc quan trọng anh vẫn luôn giấu kín trong lòng, nhất là tình hình hiện tại khi cảm tình giữa anh và cô mới ấm lại chưa được bao lâu.
Nghĩ đến chuyện kia, anh nhịn không được cảm thấy đau đầu, tất cả mọi chuyện đến cùng một lúc khiến cho anh trở tay không kịp.
Nhưng mà dù sao “chuyện kia” còn chưa hoàn toàn xác thực, anh trước tiên kéo dài thêm một thời gian nữa cũng không muộn.
Anh chỉ hi vọng, sự việc không nên phát triển theo tình hình xấu đi, nếu không đến lúc đó mặc dù bố vợ là người khởi xướng, nhưng anh vẫn là kẻ đồng lõa giấu giếm, có thể sẽ không được bỏ qua dễ dàng.
Mà nếu cô biết anh giấu chuyện kia lâu như vậy, anh không dám nghĩ đến cô sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Gần đây cuộc sống của Lịch Thư Hòa vô cùng bận rộn, lúc đầu cô chỉ cần đúng giờ lên lớp giảng dạy mấy người ở cửa hàng, thỉnh thoảng giúp đỡ đẩy nhanh tiến độ làm các sản phẩm thủ công, nhân tiện trông coi cửa hàng, mỗi ngày công việc phong phú nhưng lại không quá mức bận rộn. Nhưng bây giờ thì khác, ngoài việc tăng thêm các giờ giảng dạy ở trung tâm đào tạo, còn phải gấp rút chuẩn bị một số sản phẩm làm hàng mẫu và thành phẩm bán ra thị trường.
Nhưng mà cho dù bận rộn thế nào, cô vẫn sẽ tìm thời gian trở về nhà mẹ đẻ, vì gần đây sức khỏe của bố cô không được tốt, không ăn được nhiều, sắc mặt cũng kém khiến cô có chút lo lắng không yên.
Hôm nay, sau khi chọn mua một đống nguyên liệu nấu ăn, cô bắt taxi về nhà, ngồi trên xe cô vừa gọi điện cho bố vừa nghĩ không biết buổi tối nên nấu món gì để tẩm bổ cho ông.
“Bố, hôm nay thế nào rồi? Có thèm ăn cái gì không?”
Lịch Vọng Quốc cười haha, thanh âm mặc dù có chút mệt mỏi, rã rời, nhưng vẫn lên tinh thần nói chuyện phiếm với con gái: “Không cần lo lắng cho bố, chỉ là mấy ngày nay không đặc biệt muốn ăn cái gì mà thôi. Gần đây không phải là con đang bận rộn với mấy cái lớp đào tạo gì đó hay sao? Chăm sóc tốt cho mình là được rồi.”
“Bố…” Rõ ràng là đang nói chuyện của ông, tại sao lại đảo ngược vấn đề lên đầu cô rồi.
Hai người đàn ông bên cạnh cô luôn luôn bảo vệ cô quá mức, khiến cô dở khóc dở cười không biết làm sao. Cô thực sự đã trưởng thành lâu rồi, không cần bọn họ xem cô như một cô bé không hiểu chuyện đời mà che chở.
Chẳng lẽ bọn họ không biết, cô cũng muốn dùng sức lực của chính mình để quan tâm, che chở cho bọn họ sao? Tuy rằng năng lực của cô có hạn, nhưng chỉ cần là điều cô có thể làm được, cô cũng muốn vì họ mà cố gắng.
“Được rồi, được rồi, không nói nữa, con không cần quá lo lắng, trong nhà vẫn có người giúp việc trông coi ba bữa của bố cơ mà, bố sẽ không để chính mình đói bụng đâu.” Lịch Vọng Quốc nói thì dễ dàng như vậy, nhưng thật ra ông phải cố gắng đem những lo lắng trong lòng mình đè nén lại.
Từ mấy năm trước sau khi làm phẫu thuật, ông liền cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình càng ngày càng kém đi, nhưng vì bác sĩ nói chỉ cần sau khi tiếp nhận trị liệu chú ý điều dưỡng thì tỉ lệ sống sót vẫn rất cao, cho nên ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ tận sức giữ gìn, chăm sóc cơ thể chính mình.
Nhưng mà không nghĩ đến, gần đây dường như thân thể lại bắt đầu cảm thấy khó chịu khiến ông không khỏi lo lắng.
Ông đã sống đến từng này tuổi, chuyện gì cũng đã trải qua, tất nhiên không có gì nuối tiếc, chỉ trừ cô con gái vẫn khiến ông không an lòng.
|
Trước đây khi mới phát hiện ra bệnh trạng của mình, ông sợ ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, nên mới vội vàng làm lễ đính hôn cho con gái trước, sớm tìm cho nó một chỗ dựa, miễn cho đến lúc gặp phải khó khăn gì một cô gái cá tính đơn thuần, nhu nhược như con bé ngay cả đến một người cũng không có để dựa vào thì thật hỏng bét.
Cho nên khi nghe được chuyện hai vợ chồng con gái đang sống riêng, ông vừa tức giận lại vừa lo lắng. Bởi vì bệnh tình của ông tái phát, ông lo lắng con gái nếu thật sự bị ủy khuất, ông chỉ sợ chính mình cũng không thể chăm sóc con bé được bao lâu nữa, đến lúc đó chỉ còn một mình nó lẻ loi.
“Mỗi lần bố đều nói như vậy.” Cô khẽ cau mày, không tin những lời ông nói, “Tóm lại là con mua một ít thức ăn về nhà, hôm nay thím Chu không tới làm cơm, bố cũng đừng ra ngoài ăn, đợi lát nữa con về nấu.”
“Được rồi, vậy bố ở nhà chờ con…” Lịch Vọng Quốc cười trả lời, lại bắt đầu cảm thấy bụng âm ỷ đau, hơn nữa lần này so với lần trước càng kịch liệt hơn.
Lời còn chưa dứt, trên trán ông bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, thậm chí ngay cả ống nghe cũng cầm không nổi, nặng nề rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang dội.
Trên taxi, Lịch Thư Hòa không nghe thấy thanh âm của ông nữa, nghĩ thấy có gì đó không đúng, vội vã luống cuống kêu lên: “Bố, sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhưng người bên đầu dây điện thoại vẫn không có một chút phản ứng, ngược lại sau đó truyền đến hai thanh âm đồ gì đó và vật nặng rơi xuống trên mặt đất, cô gấp đến độ muốn khóc.
“Chú tài xế, chú làm ơn nhanh một chút! Trong nhà hình như xảy ra chuyện!” Cô hốt hoảng yêu cầu.
Tài xế taxi lờ mờ đoán được tình hình, không chút do dự liền đạp chân ga, còn không quên trấn an cô.
“Cháu gái, cháu yên tâm, mấy phút nữa sẽ đến. Tới lúc đó ta ở bên ngoài chờ cháu, nếu như cần đến bệnh viện, ta sẽ chở các người đi.” Ông nhiệt tình nói.
“Cảm ơn chú!” Lịch Thư Hòa hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con đường phía trước, tâm trạng bất an lo lắng khiến cô không tự chủ được cắn nát môi mình.
Thật vất vả cuối cùng đã tới cửa nhà, cô thậm chí không chờ xe hoàn toàn dừng lại đã nhảy xuống trước, thiếu chút nữa khiến chân mình bị thương. Cô vọt tới cửa chính, tay run run từ trong túi xách móc chìa khóa ra, tra khóa vào ổ không biết bao nhiêu lần cũng không được, cô gấp đến nỗi muốn thét chói tai.
Chờ đến lúc mở được cửa, cô khẩn cấp vọt vào phòng khách, khi thấy bố mình té trên mặt đất, cô nhịn không được hút một ngụm khí lớn, liền xông ra ngoài.
“Chú ơi, giúp cháu! Bố cháu ngất xỉu trên mặt đất, giúp cháu đưa ông đến bệnh viện.” Cô thở hồng hộc, thanh âm run rẩy hô lên.
Tài xế vừa nghe liền vội vã xuống xe, hai người lập tức vào nhà, chân tay luống cuống nhanh chóng đưa người lên xe.
Trên đường đến bệnh viện, Lịch Thư Hòa nhìn bố mình bên cạnh đầu đầy mồ hôi lạnh đang rơi vào hôn mê, cô cảm giác có một luồng khí lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền lên.
Trời ơi! Sẽ không có chuyện gì…phải không?
***
Khuôn mặt Lịch Thư Hòa tái nhợt, không biểu tình ngồi ở ghế trên hành lang ngoài phòng bệnh, giờ phút này hành lang lặng ngắt gây ra một loại cảm giác tĩnh lặng đến khủng khiếp.
Lúc nãy vào tới bệnh viện cô theo bản năng liền mang ông tới một phòng bệnh ông đã từng nằm qua khi kiểm tra sức khỏe ở đây, lại không nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được tin tức chấn động như vậy…
Bệnh nhân trước đó đã có bệnh sử cắt bỏ ung thu dạ dày, gần đây có phải bệnh lại tái phát hay không?
Cô hoảng hốt, sau đó nghĩ chính mình nên nói như thế nào đây…
Cô không biết…Khi đó, trên mặt cô tràn đầy mờ mịt và khiếp sợ.
Bác sĩ nhìn biểu tình ngơ ngác của cô, thanh âm lại lạnh xuống vài phần “Thật không biết thanh niên các cô cậu ngày nay chăm sóc người già như thế nào nữa.” Sau đó liền rời đi.
Cô im lặng không nói gì, chỉ có thể đi theo nhìn y tá đem bố mình đẩy vào phòng kiểm tra, sau đó đẩy trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi, rồi chờ kết quả báo cáo.
Từ đó trở đi, cô một mực ngồi bên ngoài phòng bệnh, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, không biết từ lúc nào bố bị ung thư dạ dày.
Hơn nữa quan trọng hơn là tại sao cô lại không biết?
Cô nên biết mới phải, bọn họ không phải là người thân duy nhất của nhau sao? Bố ngã bệnh vì sao không nói cho cô biết? Thậm chí, ông còn từng phẫu thuật một lần rồi, vậy mà cô chẳng hay biết gì?
Điều duy nhất có thể xác định là, bác sĩ nói phẫu thuật cắt bỏ đã là chuyện của mấy năm trước, bởi vì cho đến sau khi cô kết hôn, bố cô mới hơi thay đổi thói quen ăn uống của mình. Tuy rằng lúc đó cô cũng có chút nghi ngờ, nhưng bố luôn luôn nói bác sĩ kiến nghị nên thay đổi đồ ăn thức uống đề phòng cao huyết áp để giải thích qua loa với cô.
Trên hành lang truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cô chậm rãi quay đầu, liền thấy thân ảnh vội vàng hướng cô đi tới.
|
Nghiêm Lập Cương vừa nghe cô nói trong điện thoại, lập tức dừng cuộc họp, vội vội vàng vàng chạy tới.
“Hiện tại thế nào? Bệnh của bố có phải…” Lời đến khóe miệng, anh lập tức ngừng lại.
Lịch Thư Hòa đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng lên, dáng vẻ mềm mại ngày thường không thấy đâu, lúc này hai tròng mắt tràn đầy đè nén và lửa giận.
“Bệnh của bố em làm sao?” Cô lạnh lùng hỏi, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đến nỗi da thịt trắng nõn mơ hồ hiện lên gân xanh “Nghiêm Lập Cương, có phải anh đã sớm biết bệnh của bố em rồi không?” Cô trực tiếp gọi cả họ lẫn tên anh, đó là dấu hiệu cô sắp sửa nổi giận.
Nhìn thấy biểu tình như muốn phát điên của cô, Nghiêm Lập Cương biết sự tình cuối cùng không thể lừa dối được, trong lòng không khỏi cười khổ: “Đúng.” Anh bình tĩnh nhìn cô, không tìm bất cứ lý do gì để giải thích, thản nhiên thừa nhận.
Lịch Thư Hòa đầu tiên là sửng sốt, không thể tin được anh có thể thoải mái thừa nhận như vậy, sau đó liền giận đến tái mặt, cảm giác trong thân thể có một cỗ tức giận không ngừng gia tăng.
Trong mắt cô mang theo oán hận, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận mà đỏ bừng, chất vấn “Anh biết từ bao giờ?”
Nghiêm Lập Cương không hề giấu giếm, thẳng thắn nói: “Trước khi chúng ta đính hôn.”
Thân thể cô hơi lung lay, nét mặt không thể tin được nhìn anh “Vì sao…vì sao muốn gạt em?” Vì sao cô lại là người biết cuối cùng. Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể từng chữ, từng chữ chậm rãi phun ra.
“Bố, ông ấy…ông ấy hi vọng anh không nói cho em biết.” Anh đau lòng nhìn cô vì bị đả kích mà thân thể tựa như lung lay sắp đổ, thở ra một hơi rồi nói tiếp “Ông hi vọng em không phải lo lắng nhiều chuyện như vậy, mong muốn em có thể sống hạnh phúc…”
Đủ rồi! Đây là lần thứ hai! Lần thứ hai, cô nghe được người đàn ông bên cạnh cô nói như vậy.
Lịch Thư Hòa nhắm nghiền hai mắt, ổn định đáy mắt nồng đậm đau đớn, một lúc lâu sau mới mở ra, chậm rãi hỏi: “Đối với các người mà nói, tôi là cái gì? Có phải cho rằng tôi là một người yếu ớt? Có phải cho rằng chỉ cần không có các người, tôi liền sống không nổi có phải không?”
Nghiêm Lập Cương trầm mặc, chau mày, chẳng biết nên nói gì để an ủi cô.
Anh sớm biết bố vợ đem chuyện này giấu kín, lúc trước khi ký vào hiệp nghị kia, anh đã từng hỏi qua tại sao ông lại muốn vội vàng sắp xếp chuyện này, ông cũng đã cho anh biết đáp án.
Anh từng nghĩ tới, bọn họ giấu giếm chuyện này, sau khi cô biết, nhất định sẽ không cách nào tha thứ, anh đoán quả không sai, ít nhất hiện tại anh xác thực lần đầu tiên thấy cô dường như muốn suy sụp, bộ dáng như vậy của cô ngay cả tại buổi tối hôm cô nói chia tay anh cũng chưa từng thấy qua.
Cô cắn môi, nhìn anh trầm mặc, trong mắt lộ ra thất vọng.
“Mặc kệ là lí do gì, tôi cũng không thể tha thứ cho sự lừa dối của hai người.” Cô lạnh lùng xoay người, hơn nữa sau đó còn nói: “Nhất là tôi đã từng tin tưởng anh như vậy, cứ cho rằng anh hẳn là rõ ràng đối với tôi điều gì là quan trọng nhất, nhưng anh lại lừa dối tôi…Nghiêm Lập Cương, chuyện tái hợp, suy nghĩ một chút nữa đi.”
|