Nhìn kỹ thì hai cha con rất giống nhau, dáng vẻ đặc biệt trên người người ấy giống như ác quỷ trong đêm khuya, khiến người ta sa vào rồi là không thể thoát ra được. Vì vậy bất kể là mẹ Kỳ Quyên hay mẹ Hứa Chi Hằng, khi còn trẻ đều yêu ông ta thật lòng.Ông ta đùa giỡn với hai người phụ nữ, tạo ra hai bi kịch. Trước lúc chết vẫn cười rất phóng khoáng.
Hứa Chi Hằng thầm nghĩ, rốt cuộc ông ta là người như thế nào, có lẽ Kỳ Quyên nói ông ta là đồ cặn bã cũng không có gì là quá đáng, chỉ có điều tự mình chửi cha mình là đồ cặn bã cũng là chuyện không mấy vui vẻ gì.
Về sau anh ấy trở thành tay trống trong ban nhạc.
Anh ấy thích cảm giác điên cuồng không cần để ý đến cái gì khi đánh trống, không ngừng dõ theo tiết tấu có thể khiến anh ấy say sửa đến nỗi quên cả bản thân mình. Như vậy có thể tạm thời quên đi quá khứ không mấy tốt đẹp.
Nhớ đến Vệ Nam, người con gái thầm yêu mình gần mười năm, người con gái ngây thơ đã cầm sô cô la đến tỏ tình với mình, lúc ười để lộ hai má lúm đồng tiền xinh xắn trên khỏe môi, lúc tức giận mặt đỏ bừng bừng, nắm chặt tay, hít thật sâu. Tất cả những gì liên quan đến cô ấy anh đều chôn sâu trong tận đáy lòng. Đó là nơi mềm mại nhất trong tim Hứa Chi Hằng, một nơi không thể chạm tới được.
Anh dùng một năm để sắp xếp lại tất cả, sau đó về nước, liên lạc với cảnh sát, bắt kẻ khá có máy mặt, cũng chính là cha mình, cuối cùng đã thoát khỏi thế lực mà người đó sắp đặt để giám sát mình.
Đến tận lúc anh vùng vẩy đứng dậy khỏi vũng bùn lầy, muốn nỗ lực một lần thì anh lại nhìn thấy trong một nhà hàng mới mở, có một người con trai đang mỉm cười hát bài hát ấy, nghe thấy anh ta nói: “Vệ Nam, lấy anh nhé”, sau đó hai người ôm nhau thật chặt giữa tiếng vỗ tay bà chúc phúc của mọi người xung quanh.
Anh cầm tờ giấy trên tay, trong đó có viết một bài hát Người con gái trong trái tim tôi. Anh đã chép lời và các nốt nhạc trên đó, bởi vì anh biết rằng Vệ Nam ngốc nghếch hồi ấy quá xúc động và ngạc nhiên, chắc chắn sẽ không nhớ lời bài hát. Anh đã thức đêm viết nó, hy vọng cô ấy có thể nhớ thật kỹ, hy vọng sau này cô ấy cũng có thể hát cho các con nghe.
Nhưng bây giờ tờ giấy trong tay đã bị ướt sũng vì mồ hôi, và cô ấy cũng sắp trở thành vợ của người khác.
Rất nhiều thứ đã qua đi rồi thì sẽ không còn cơ hội bù đắp.
Anh biết rất rõ mình và Vệ Nam đã để lỡ điều gì, Nhìn thấy Vệ Nam mỉm cười hạnh phúc trong lòng Lục Song, nhìn thấy Lục Song dịu dàng vuốt tóc cô ấy, bỗng nhiên anh thấy bức tranh ấy mời hài hòa và đẹp đẽ làm sao. Không ai có thể chen chân vào giữa hai người họ.
Lục Song có được trái tim của Vệ Nam, chỉ trong thời gian một năm. Anh không biết rằng Lục Song đã nỗ lực nhiều như thế nào, nhưng chí ít cũng dám khẳng định rằng Lục Song làm nhiều việc cho Vệ Nam hơn mình. Thực ra mình cũng có rất nhiều cơ hội để trân trọng cô ấy, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà mình đã để lỡ.
Không ai sai, không ai đúng, chỉ là đã để lỡ.
Anh khẽ mỉm cười, quya người, ném tờ giấy đã bị vo nhàu nhĩ vào thùng rác rồi bước đi.
Về sau anh cùng ban nhạc đi biểu diễn khắp đất nước, mỗi lần đứng trên sân khấu, nhìn đám người đông đúc phía dưới, anh lại nhớ đến cảnh tượng hồi mẹ còn biểu diễn. Có lẽ trong mắt người khác, mẹ anh là người phụ nữ xấu xa, là kẻ thứ ba, nhưng đối với anh đó là người mẹ đáng kính nhất, người đã vất vả nuôi anh trưởng thành. Hồi nhỏ xem cuốn băng ghi lại buổi biểu diễn của mẹ, cũng là buổi biểu diễn cuối cùng. Bây giờ đứng trên sân khấu, đột nhiên Hứa Chi Hằng thấy thì ra cảm giác bị ánh đèn bao quanh lại cô đơn đến thế, bởi người tận sâu trong trái tim mình đã bị lấy đi.
Năm người trong ban nhạc có cùng chí hướng, cùng nhau chơi nhạc, ngày nào cũng vui vẻ, phóng khoáng. Cuối cùng anh cũng có mấy người bạn tri âm. Lúc nhàm chán họ thường trêu anh, A Hằng cậu nên cười nhiều một chút, cậu mà cười thì khối cô chết.
Anh không còn phản cảm với sự gần gũi và khen ngợi của người khác, thỉnh thoảng anh cũng bật cười, lâu dần, nụ cười ấy cũng trở thành thói quen.
Ba năm sau trong buổi bán CD, dưới trời mưa, Tô Mẫn Mẫn che ô mỉm cười trước mặt anh.
Hứa Chi Hằng nhìn cô ấy, lâu lắm không gặp, cô ấy thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác xa với cô gái yếu ớt bám lấy mình bao nhiêu năm trước đây. Cô ấy trở nên chín chắn và tự tin hơn rất nhiều, da ngăm ngăm đen, nghe nói cô ấy đã đến biên giới dạy học.
Thời hạn ba năm đã hết, cô ấy được điều về dạy học ở thành phố này.
Hứa Chi Hằng khẽ cười và hỏi: “Mua mấy chiếc?”
Cô ấy nói: “Ba chiếc”.
“Ký cái gì?”
“Chiếc đầu tiên, tặng Tô Mẫn Mẫn, chúc cô ấy sống thêm vài năm”.
Giọng nói của cô ấy vẫn vậy, vẫn chua ngoa như xưa. Hồi ấy khi ở bên Hứa Chi Hằng, mỗi lần tức giận cô ấy thường nói, Hứa Chi Hằng, sao anh không chết đi. Hứa Chi Hằng, anh là đồ xấu xa, tôi có mắt như mù nên mới yêu anh. Nhưng sau đó, cô ấy lại vào bếp nấu cơm cho anh ăn, vẻ mặt cô ấy, hình ảnh cô ấy lúc cúi gằm mặt bị bỏng tay vẫn còn in đậm trong trí nhớ của anh.
Anh rất khó có thể diễn tả sự tồn tại của Tô Mẫn Mẫn đối với mình. Anh biết cô ấy là người ích kỷ, hẹp hòi, biết thủ đoạn bỉ ổi của cô ấy khi lấy đi những thứ mà anh đã tặng cho Vệ Nam, cũng biết tình cảm sâu đậm của cô ấy dành cho mình, biết sự ngốc nghếch của cô ấy, Chỉ có điều cô ấy quá coi trọng tình yêu, thật giống với người phụ nữ đã sinh ra mình, đã từng vì tình yêu mà vứt bỏ mọi thứ.
Có lẽ chính vì điều đó mà Hứa Chi Hằng mới nói cho Tô Mẫn Mẫn tất cả mọi chuyện của mình, nói cho cô ấy nghe những lời mình đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay, bởi vì anh nghĩ rằng hai người rất giống nhau.
Trong khoảng thời gian hai năm ở bên Tô Mẫn Mẫn, Hứa Chi Hằng đã từng xem cô như đối tượng trút giận, như cô ấy vẫn âm thầm chịu đựng. Bây giờ nhớ lại, sự tổn thương mà mình đã gây ra cho cô ấy đã không thể bù đắp được.
Nhiều năm nay anh không đáp lại tình cảm của cô, có lẽ vì đã trao trọn trái tim cho Vệ Nam, có lẽ không dám nhận lấy tình cảm sâu đậm giống như thiêu thân lao vào lửa mà người con gái kia đã dành cho mình, sợ mình không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, sợ lặp lại bi kịch của thế hệ trước.
Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Chiếc thứ hai viết, tặng Tô Mẫn Mẫn, chúc sinh nhật vui vẻ”.
Hứa Chi Hằng cúi đầu viết chữ lên CD, đột nhiên anh nhớ lại, từ nhỏ đến lớn, chỉ có Tô Mẫn Mẫn cùng anh qua ngày sinh nhật, lại còn chuẩn bị rất chi đáo cho buổi tiệc sinh nhật của anh. Bố không có thời gian quan tâm đến anh. Mẹ thì ốm đau bệnh tật. Vệ Nam cũng chỉ ở bên cạnh trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi, lại đúng dịp thi hết học phần nên quá bận rộn, không có thời gian tĩnh tâm để ở bên anh. Còn Tô Mẫn Mẫn ở bên mình hai năm, hai lần sinh nhật, lần nào cô ấy cũng mua một chiếc bánh ga tô to, làm một bàn đầy thức ăn đợi anh về. Còn anh thì lúc nào cũng gườm gườm cô ấy, thâm chí không nhớ sinh nhật của cô ấy. Bây giờ dùng cách này, lần đầu tiên chúc cô ấy sinh nhật, khi đặt bút ký lên CD, cảm giác tay run run, có phải vẻ lạnh lùng bấy lâu nay đã bắt đầu tan chảy dưới sự cố chấp của cô ấy.
“Chiếc thứ ba anh thích viết gì thì viết”.
Anh im lặng một lúc, vung bút viết mấy chữ lên CD rồi đưa cho Tô Mẫn Mẫn. Sau khi nhìn thấy dòng chữ ấy, Tô Mẫn Mẫn ngạc nhiên một lúc rồi mỉm cười, dắt tay cô bé đến trước bàn anh và nói: “Ngoan, nói cảm ơn đi”>
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu và nói: “Cảm ơn chú!”.
Hứa Chi Hằng nhìn cô bé ấy, đôi mắt to tròn, hai bím tóc xinh xắn, càng nhìn càng thấy đáng yêu, anh xoa đầu cô bé, khẽ hỏi: “Cháu tên là gì?”
Cô bé ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ: “Mẫn Chi, cháu tên là Hứa Mẫn Chi.”
Chữ Mẫn trong Tô Mẫn Mẫn, chữ Chi trong Hứa Chi Hằng, hai chữ Mẫn Chi cảm giác hơi chói tai.
Anh ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn Mẫn, cô ấy cười rồi dắt cô bé đi.
Về sau anh ấy mới biết chuyện Tô Mẫn Mẫn vô sinh, nguyên nhân là vì lần phá thai ở dưới quê đã làm ảnh hưởng đến sức khỏe. Có lẽ lúc ấy mình đang ở nước ngoài, cùng mẹ bàn tính xem làm thế nào để đưa ông bố xấu xa vào nhà lao.
Hứa Chi Hằng đứng trước cửa sổ, im lặng một lúc rất lâu, một số người khi đã nợ tình cảm rồi thì suốt đời không thể trả được.
Một lúc sau anh nhận được lời nhắn.
“Em đợi câu nói này của anh, dợi rất nhiều năm”.
Anh không đòi hỏi nhiều.
Trước đây cứ tưởng rằng mình đã dành tất cả tình cảm cho Vệ Nam, vì nhiều nguyên nhân từ phía gia đình mà không thể ở bên nhau, đau khổ bao nhiêu năm. Nhưng sau này khi biết tin cô ấy kết hôn với Lục Song, cảm giác đau nhói trong tim không dữ dội như mình tưởng tượng, nhìn cô ấy mỉm cười hạnh phúc, anh lại cảm thấy thư thái. Vệ Nam đã tìm được hạnh phúc của mình, anh cũng không còn gì để tiếc nuối.
Anh đã lấy đi gần 10 năm của Vệ Nam, không thể để Tô Mẫn Mẫn vì minh fmaf lãng phí tuổi thanh xuân. Nhìn cô bé đáng yêu, anh bỗng thấy tim mình trở nên yếu mềm.
Anh nhấc bút, viết hàng chữ trên CD, đó là câu nói Tô Mẫn Mẫn đã nói rất nhiều lần với anh, có lẽ, thứ anh muốn tìm kiếm chính là sự yên ổn và bình yên ấy.
Cô ấy không đòi hỏi nhiều.
Hồi học đại học, ký túc xá nữ thịnh hành một câu hỏi lựa chọn, câu hỏi đó là, nếu lấy chồng, bạn sẽ chọn người yêu mình hay chọn người mình yêu?
Hầu hết cả ký túc đều chọn người yêu mình, họ nói con gái lấy người yêu mình sẽ càng hạnh phúc hơn.
Tô Mẫn Mẫn cố chấp chọn người mình yêu. Cô nói, muốn lấy người mình yêu, muốn yêu anh ấy hết mình. Cô tin con người không phải là sắt đá, chỉ cần mình bỏ công sức thì nhất định sẽ được báo đáp.
Cô ấy rất thích một câu nói, đó là: “Cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên”.
Cô ấy nói tình yêu lắng đọng lâu rồi mới có thể dịu dàng và đẹp đẽ, không cần phải khoa trương, chỉ cần hai người nắm tay nhau sống trọn đời, tận hưởng niềm hạnh phúc nhẹ nhà, vậy là đủ.
Nhiều năm qua đi, cả anh và cô ấy đều thay đổi rất nhiều, cuối cùng cả hai đều tìm được thứ mình muốn. Bây giờ vẫn còn trẻ, sau này còn rất nhiều thời gian để tận hưởng sự bình yên ấy.
Cô ấy nhìn CD có viết tám chữ rất đẹp rồi mỉm cười.
“Cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên”
Hứa Chi Hằng, may mà anh vẫn nhớ, còn em, cũng chưa bao giờ rời xa.
|