Chuyện Tình Hoàng Gia
|
|
Chương 118: Chuyến đi đến Paris (3) Buổi tới ở Paris, bầu trời đen giăng một mảng sao trời sáng lấp lánh, Hạ Đồng ôm chiếc gối ngồi trên giường, mình mặc bộ đồ ngủ đơn giản, lại có chút trẻ con khi trước chiếc áo là con heo hồng ngộ nghĩnh. Dương Tử từ trong nhà tắm đi ra, tay cầm khăn bông lau mái tóc ướt sũng của mình, liếc sang cô một cái. Hạ Đồng nhìn thấy ánh dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình khẽ nuốt nước bọt. Lúc nãy anh nói cho cô biết, nhân viên hỏi có cần đem đồ anh dặn họ mua đem lên không, cô lại đi nói tào lao, đến khi nhân viên đem đồ lên cô mới biết toàn bộ đều là quần áo nữ, là anh đã dặn người mua cho cô. Coi ra anh cũng chu đáo!!! Nhưng mà lại cứ hầm hầm với cô nãy giờ!!! -Dương, Dương Tử... dù sao, chúng ta cũng ở chung phòng, anh đừng có hầm hầm hừ hừ được không? Người ta nhìn vào tưởng tôi làm gì anh nữa?-Hạ Đồng nhìn anh chớp mắt nói -Người ta nghĩ nhưng không dám nói, còn em dám nghĩ dám nói dám làm.-Dương Tử nhìn cô liếc một cái rõ dài -Hì hì, tôi nghĩ sao nói thế làm vậy thôi mà. Nhưng mà chúng ta ở chung anh cũng nên thoải mái một chút, để tôi cũng thoải mái theo.-Hạ Đồng cười nhe răng, nói -Muốn thoải mái?-Dương Tử nhìn cô, lại cười ma tà Hạ Đồng căng thẳng cắn môi nuốt nước bọt, gật đầu rồi lại lắc đầu. Dương Tử từng bước tiến về phía cô, mà Hạ Đồng tay ôm chặt chiếc gối, cảnh giác nhích về sau. -Cái đó, là nói giỡn, đừng xem là thật nha... chúng ta, dù sao cũng là nam nữ không cần thoải mái quá... vẫn là tôi đi ngủ trước.-Hạ Đồng nhìn anh cười gian tà, đầy căng thẳng cùng cảnh giác Hạ Đồng còn định chui vào chăn trốn cho an toàn, thì chưa gì hết đã bị một bàn tay kéo lại, sau đó cả người cô té xuống giường lớn. -Tôi nói chơi thôi, tha tôi đi mà... làm ơn...-Hạ Đồng vào thế bị động liền chắp tay xin hàng Dương Tử chống hai tay lên giường, nhìn cô từ phía trên, ánh mắt khẽ động. -Lần nào em làm rời mới xin lỗi, có muộn không? -Không muộn, không muộn, người ta nói quay đầu là bờ, tôi không làm gì lỗi lầm lớn, chỉ nghe máy của chị tiếp tân nói vài câu thôi, lần sau không có.-Hạ Đồng làm mặt cực kì vô tội nói -Nhưng tôi lại thấy là lớn, làm sao đây?-Dương Tử khoé môi hiện lên ý cười -Là anh suy nghĩ thôi... còn nếu không, tôi đi xin lỗi chị ấy...-Hạ Đồng nhìn anh chớp chớp mi mắt -Ồ, theo em nói, là do tôi. -Không, không... là anh tự nói đó thôi. Hạ Đồng thấy anh sắc mặt u ám nhìn mình vội sửa lời. -À, là tôi có ý nghĩ đó trước, không phải anh, dù đầu anh suy nghĩ nhưng người sai là tôi. Dương Tử tức đến mức muốn đá văng cô ra khỏi phòng, lại không đá, trong lòng có ý niệm khác, ý cười gian tà hiện trên môi. Sau một khắc, Hạ Đồng la hét, lại cười sằng sặc, nhỏ giọng xin anh đừng cù lét mình nữa. Dương Tử tay không ngừng cù lét cô, mà Hạ Đồng bị anh cù nhột đến cười ra nước mắt, vặn vẹo người muốn thoát khỏi miệng không ngừng xin anh dừng lại. Nhột chết cô rồi!!!!!!!!!!! -Dừng lại... dừng lại... đi.... Hạ Đồng nhột cười sặc sụa, nước mắt cũng chảy ra, lăn qua lăn lại trên giường. -Xem em dám trả treo không?-Dương Tử thích thú, tay không ngừng cù lét cô -Không dám... a không dám nữa...-Hạ Đồng đáng thương cầu xin anh -Được, tha em lần này. Dương Tử khá hài lòng khi cô ngoan ngoãn nghe lời mình, rút móng vuốt về. Hạ Đồng phồng mang trợn má ngồi dậy uất ức nhìn anh, tay ôm chiếc gối không ngừng đánh vào nó, y như trút giận. -Em đừng trút giận lên nó nữa, sớm muộn cũng bị em đánh đến hư cho xem.-Dương Tử nhìn thái độ uất ức mà không dám nói không dám làm gì anh của cô chọc cho buồn cười -Ngay cả đánh gối cũng không có quyền, Lâm Hạ Đồng mình rốt cuộc có bao nhiêu gam trong mắt anh vậy? Một gam hay nửa gam?.-Hạ Đồng bĩu môi nói nhỏ Dương Tử đúng là cười chết với cô, lắc đầu không thể nói gì hơn, cô cứ y như đứa trẻ không bao giờ lớn vậy? * * *
|
Sân bay tư nhân tại Paris. Lăng Hạo uy nghiêm từ trong máy bay tư nhân bước ra, dáng người cao lớn uy nghi, đôi mắt lướt qua xung quanh. Paris, vẫn như thế!!! -Cô thật là chậm chạp!!!-Lăng Hạo khó chịu lên tiếng khi nghe tiếng bánh xe vali lạch cạch phía sau vang lên -Anh nghĩ đống hành lý này nhẹ lắm sao?-Bạch Mai bĩu môi đi đến cạnh anh -Nếu không phải Kim Sa Sa nói cô giúp được tôi, thì tôi đã không đưa cô theo cho rắc rối.-Lăng Hạo cau có, liếc mắt về phía cô -Anh lợi dụng tôi cũng phải chừa cho tôi lòng tự tôn chứ? -Chưa có ai rắc rối như cô. Lăng Hạo không thèm đếm xỉa đến Bạch Mai nữa, bước lên chiếc Lamborghini ngồi. Bạch Mai xí nhẹ một sau đó kéo chiếc vali đưa cho tài xế để vào sau xe, cũng bước lên xe ngồi. Chiếc xe chạy đi trong màn đêm để lại một làn khói đen. Lăng Hạo đứng ngay cửa sổ sát sàn làm bằng cửa kính nhìn ra toàn cảnh đêm ở Paris, điếu thuốc trên tay đã bị anh hút một nửa, tro tàn nằm trên sàn. Anh không biết, rốt cục mình làm những điều này là đúng hay sai? Anh chỉ muốn có được tình yêu của cô, có được hạnh phúc cung cô, vì sao lại khó đến thế này? Lăng Hạo đi đến ngồi vào chiếc ghế sô pha, gạt đi điếu thuốc, dựa người vào chiếc ghế, mệt mỏi gác tay lên trán. Anh ước gì bây giờ anh có thể nghe thấy giọng cười của cô, nụ cười thoải mái của cô, lời nói ngọt ngào trong trẻo, cả đôi mắt có hồn của cô. Hơn bao giờ hết, anh ghét bản thân mình không thể ngay bây giờ tìm cô rồi giành cô đưa đi. Người ta nói yêu sẽ mất đi lý trí, vậy thì anh đã hai lần vì yêu mà mất đi lý trí, hoàn toàn không còn sót lại!!! ... Hạ Đồng căng thẳng nằm trên giường, cả người cứng ngắc không dám động đậy. Dương Tử năm bên cạnh cô, một cánh tay quấn quanh người cô. Hai người là lần đầu tiên ngủ chung giường, cảm giác rất kì lạ. Cô muốn đầy anh ra nhưng vừa đụng vào thì anh đã mở miệng: -Sao còn chưa ngủ? -Cái đó... có thể nới lỏng tay ra không? -Em ghét tôi ôm em sao? -Không, không phải, tại chặt quá nên... không thở được. Anh hơi nới lỏng nhưng vẫn ôm người cô. Hạ Đồng hơi thở phào, lại sực nhớ một chuyện, nhỏ giọng hỏi: -Nhưng mà... -Lại muốn tôi nới lỏng ra nữa sao? Rõ ràng trong giọng điệu anh có chút uy hiếp, làm sao cô dám nói thêm nữa. -Hôm nay... anh có phải ăn trúng gì không? Hôm đó, anh nói không... quan tâm đến tôi nữa mà? -Không biết. Nếu như nguyên nhân là vì anh đã yêu cô thì anh không muốn nói cho cô biết, chỉ làm theo bản năng, chọc cô, bên cô, nhìn cô, cứ như thế mà đều đặn làm, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ấm áp... Ngay lúc này khi ngủ cùng Hạ Đồng , trong lòng Dương Tử cảm thấy bình yên mà mình đã từng có, trong lòng không còn trống rỗng thiếu đi thứ gì đó nữa. -Thật ra, tôi muốn nói cảm ơn anh, mặc dù có chút ngớ ngẩn nhưng mà tôi vẫn nói.-cô cười -Vì tôi đồng ý gặp ba tôi? -Cũng có thể vì vậy. Dương Tử cong môi mỏng, tay xoa đầu cô, sau đó ép vào tựa vào lòng ngực mình, nhẹ giọng nói: -Ngủ đi. Điều gì đến thì sẽ đến không cần nghĩ nhiều, làm phiến đến não làm gì, cứ ngủ rồi sáng mai sẽ là một ngày mới. Đêm đó, hai người ngủ rất ngon. Hạ Đồng bị tiếng chim hót ngoài trời làm tỉnh giấc, ánh nắng mặt trời chiếu sáng cô chỉ theo bản năng quay đầu tránh khỏi lại chạm vào khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Dương Tử, đột nhiên thấy nghẹt thở. Nhìn khuôn mặt của anh bây giờ dịu dàng đến mức không quen được. Thì ra anh cũng có lúc thả lỏng đến thế. Cô không phải sắc nữ nhưng nhìn thấy bức tranh sinh động đẹp đến mức độ nhất định lại không thể dùng ngôn ngữ diễn tả hết được, thật sự rất kích thích con tim nha!!! Sức hấp dẫn quá lớn, cô chịu không nổi...... Nghĩ đoạn, Hạ Đồng to gan dùng tay xoa xoa má anh, lại không thỏa mãn nhéo vài cái thật nhẹ, cũng không thỏa mãn, thôi thì nhéo cả hai bên đi. Hạ Đồng đang nhéo má anh, với lực nhẹ như nhéo má em bé, lại chạm phải đôi mắt mở to của anh, cô giật nảy người suýt bị dọa té ngửa xuống giường. -Anh...-bị anh phát hiện rồi, có còn chuyện gì mất mặt hơn nữa không? Mặt Hạ Đồng đỏ như trái cà chua chín mọng, hận không thể bốc hơi khỏi đây ngay lặp tức.
|
Chương 119: Chuyến đi đến Paris (4). Hạ Đồng mặt đỏ bừng bừng muốn đào cái hố chui xuống ngay, cúi thấp đầu không dám nhìn anh. Cũng may cái ý định hôn trộm anh của cô chưa thực hiện anh kịp lúc mở mắt nếu không cô không còn mặt mũi nhìn anh nữa. Thực ra anh đã dậy từ sớm, cô ngủ rất ngon, giống như một đứa trẻ, dáng ngủ vô cùng không an phận cứ đá chăn hoài, mà anh lại rất kiên nhẫn, cô đá một lần, anh đắp lại cho cô một lần. Nhìn thấy cô gần tỉnh lại muốn xem phản ứng của cô nên giả bộ ngủ, không ngờ cô to gan nhéo má mình!!! -Có phải nhéo một lần còn chưa đủ muốn nhéo thêm hay không?-Dương Tử chống tay lên đầu nhìn cô nói -Nào, nào có, thay vì nói tôi đam mê sắc đẹp không cưỡng lại mà "xoa" má anh thì chi bằng nói tôi đang nhéo má trả thù anh đi.-Hạ Đồng nhìn anh, vô tội nói -Em đang nói, em mê sắc đẹp của tôi!? -A, cái đó là tôi ví dụ, chỉ là ví dụ. -Lâm Hạ Đồng, em không nên miễn cưỡng bản thân mình nói gạt tôi. -Nào có... tôi đang thành thật... -Thật sao? Dương Tử bật người dậy, mặt áp sát mặt cô trong gang tấc, Hạ Đồng tim đập thình thịch, mặt càng đỏ hơn. Hạ Đồng mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, tim như muốn nhảy ra ngoài....... Dương Tử cười không chính chắn, nhìn cô nói: -Có phải đợi anh dùng vũ lực mới chịu không? Hạ Đồng nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn anh, cười cực kỳ khó chịu. Nhìn thấy cô bị dọa đến bộ dạng này, thực sự rất buồn cười. Trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thì bụng nhỏ của cô kêu ùng ục phản kháng, Hạ Đồng rất xấu hổ, muốn nói không phải mình không muốn mất mặt nhưng trong tình trạng này không thể nhận rồi. Nghe thấy bụng cô phát ra tiếng phản kháng, Dương Tử bất giác cười, thu mặt về, nói: -Đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Hạ Đồng như được ân xá, như thế là thoát được một kiếp, Hạ Đồng không ngu đến mức hỏi anh có truy cứu nữa không? Vội vàng vuốt ve trái tim đập loạn của mình. -Tối qua... Dương Tử đột nhiên dừng bước quay đầu lại, nhìn cô có hàm ý có lời muốn nói. Cô cảnh giác, vô cùng căng thẳng, hỏi: -Tối qua thế nào? -Tối qua ngủ có ngon không? Như vậy là có ý gì? Kiểu ngủ của cô xấu hay đẹp đây? Trong sáng hay xấu xa? Trả lời một câu cho an toàn: -Không tệ. -Tối qua, tôi ngủ rất ngon, đã lâu không ngủ ngon như thế. Có lẽ đã lâu không nói những lời như vậy, mặt có hơi mất tự nhiên, không hề cho cô cơ hội phản ứng đã đẩy cửa nhà tắm bước vào trong. Ý vậy là gì? Có âm mưu, chắc chắn có âm mưu. Nhưng mà Hạ Đồng sững sờ đứng tại chỗ, rất lâu mới tiêu hóa lời anh nói được, trong lòng bất giác thấy ấm áp. Dùng bữa sáng xong, Dương Tử như lời đã nói, dẫn cô đến bệnh viện tư của tập đoàn Thiên Tử tại Paris. Đó là một bệnh viện thực sự rất to lớn, rất to lớn. To lớn như một toà lâu đài sừng sững trong thành phố. Hạ Đồng thực sự không dám nghĩ, đây chỉ là bệnh viện. Dương Tử dẫn cô lên phòng 93, phòng V.I.P chăm sóc đặc biệt, cánh cửa trắng đang đóng chặt chỉ có chiếc kính nhỏ có thể nhìn vào trong. Hạ Đồng nhìn anh, không khó nhận ra sự phân vân có nên vào không của anh. Hạ Đồng nắm tay anh thật nhẹ, như trấn an làm anh an tâm hơn, mỉm cười ngọt ngào, nói: -Có tôi ở cạnh anh, anh sẽ không phải một mình đối mặt. Dương Tử cười nhẹ xoa đầu cô, lời nói của cô làm anh có thêm phần động lực, tay nắm nắm đấm cầm chặt một lúc mới kiên định mở ra. Bên trong phòng rộng rãi to lớn, y như đang ở trong nhà mình, mọi thứ đều chu đáo, cô không hiểu đây là phòng ở bệnh viện hay phòng ở khách sạn nữa? Một người đàn ông trạc tuổi trung niên tựa người vào thành giường bệnh, dáng người xanh xao hao gầy, sắc mặt rất kém, chai nước dịch đang chảy từng giọt truyền vào người ông. Bên cạnh giường là một người phụ nữa cũng tầm tuổi ông, tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn, dáng vẻ cao quý hiện rõ qua tấm lưng của bà. Nghe thấy có người vào, hai người quay đầu nhìn ra cửa, khi nhìn thấy anh, đáy mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng tột độ. -Dương Tử... con...
|
Dương lão gia dựa người vào giường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, trong lòng có phần không tin, cho rằng mình nằm mơ. -Dương Tử, cuối cùng con cũng đến thăm ba con rồi, mẹ thực sự rất vui.-Dương phu nhân đáy mắt vui mừng nói Dương Tử ánh mắt có chút chấn động, tay siết chặt tay Hạ Đồng, chỉ hơi gật đầu thay cho lời chào. -Mau, mau ngồi xuống. Dương Tử không nói gì kéo tay Hạ Đồng ngồi xuống theo mình. Dương lão gia gấp gáp kêu anh ngồi vào ghế sô pha giữa phòng, chính ông cũng bảo phu nhân đỡ mình ngồi vào sô pha đối diện anh. Dương lão gia đáy mắt hiện toàn tình cha dành cho đứa con trai của mình, đã rất lâu rồi ông mới nhìn lại đứa con trai này của mình, từ khi nó chào đời, ông chỉ gặp nó đúng bảy lần. -Đã lâu rồi ba và con mới gặp nhau, con vẫn khỏe chứ?-Dương lão gia xanh xao dựa người vào ghế hỏi anh -Chúng ta gặp nhau lần cuối là năm tôi mười ba, lúc đó là ngày giỗ của mẹ tôi. Dương Tử tay vẫn nắm chặt tay Hạ Đồng, nói từng chữ. -Con vẫn nhớ rõ sao? -Sao lại không nhớ? Ngày đó ông nói sau này tôi tự lo cho bản thân, có lẽ ông sẽ ít về hơn nữa, mà thật ra ông có về thăm tôi nhiều đâu.-Dương Tử cười mỉa mai -Dương Tử, xin lỗi con, là ba bận quá.-Dương lão gia nói, sắc mặt có phần kém -Tôi biết ông bận, bận đến mức dành thời gian gọi một cuộc cho con mình cũng không có.-Dương Tử nói, như gằn từng chữ, tay siết chặt tay Hạ Đồng Hạ Đồng đau khẽ nhăn mặt nhưng không dám nói, cũng không dám rút tay về, cô biết anh đang cố kìm chế bản thân mình rất nhiều. -Ba xin lỗi... Dương Tử ba rất xin lỗi con...-Dương lão gia đau xót nhìn anh -Đừng xin lỗi, hôm nay tôi đến gặp ông cũng chỉ muốn làm theo ý của một người, nếu ông đã gặp tôi rồi, thì tôi đi về. Dương Tử nói, ý định muốn đứng lên nhưng Hạ Đồng nhanh chóng kéo tay anh lại, ý bảo đừng làm thế. Dương Tử nhíu chặt mày khó chịu nhìn cô, nhưng cũng hòa hoãn nghe theo cô ngồi trở lại. Bàn tay Hạ Đồng nắm chặt tay anh, như tiếp thêm động lức, xoa dịu sự nóng nảy của anh. Dương lão gia cùng Dương phu nhân quan sát nãy giờ, đoán chừng người con gái trước mặt họ có thể khuyên nhủ được anh, làm anh nghe theo lời cô. Rõ ràng cô gái này không phải cô gái Ân Di kia, vậy thì cô ấy là ai? Không lẽ là người mà đến thuyết phục đứa con trai này của mình? -Dương Tử, con đã đến thăm ba con thì ở lại một lát, có được không?-Dương phu nhân mềm mỏng nói -Ở lại hỏi xem ông ta bệnh nặng không? Có cần tôi mỗi ngày ở lại chăm sóc hay không sao? Không phải hai người nghĩ chưa hề có sự tồn tại của tôi sao?-Dương Tử cười châm biếm -Ba con bị khối u ở não, cần phải tịnh dưỡng, đến khi thích hợp sẽ mổ lấy khối u ra.-Dương phu nhân từ tốn nói -Tôi không quan tâm ông ta bị gì.-Dương Tử lạnh giọng nói -Tôi chỉ muốn hỏi, đã bao giờ ông ta nghĩ tôi là con ông ta chưa?-Dương Tử nói tiếp, đánh ánh mắt lạnh lẽo qua cho cả hai -Làm sao ta không xem con là con, ta yêu thương con hết mực, chỉ là công việc bận rộn... -Lại công việc, tôi nghe đến nhàm chán rồi, có thể đổi lý do không?-Dương Tử cười giễu cắt ngang lời ông -Con... -Thăm cũng thăm, hỏi cũng hỏi, biết lý do vì sao ông bệnh cũng biết rồi, trách nhiệm một người con tôi cũng đã hoàn thành. Không còn gì nữa, tôi đi trước. Dương Tử cười lạnh sau đó đứng dậy đồng thời kéo cô đi theo. Cánh cửa phòng đóng sập lại, để lại hai con người cô quạnh bên trong phòng, đau xót nhìn ra cửa. Đến bao giờ mọi khúc mắc mới được mở ra đây!???
|
Chương 120: Chuyến đi đến Paris (5). Hạ Đồng cứ để Dương Tử kéo mình đi, cô hiểu tâm trạng của anh, lúc cô gặp mẹ mình có tâm trạng gì thì anh cũng đang có tâm trạng như thế. Nhưng mà cô vẫn thấy anh may mắn hơn cô rất nhiều. Dương Tử đặt cô ngồi vào chiếc Ferrari mui trần, sau đó vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, sau đó nhấn ga chạy đi. Xe chạy một lúc, Hạ Đồng nhìn thấy Khải Hoàn Môn nằm trên quảng trường Étolie cuối đại lộ Champs-Elysées. Hạ Đồng không khỏi mở to mắt, mồn chữ O nhìn Khải Hoàn Môn sừng sững hiện trước mặt mình. Thật sự là to lớn, rất to lớn! -Oa...... Qủa thật Hạ Đồng sớm muộn cũng phấn khích vui sướng quá mà chết trước vẻ đẹp của "kinh đô ánh sáng" này thôi. Dương Tử cho xe chạy vào quảng trường Concorde nằm đầu phía đông đại lộ Champs-Elysées, sau đó dừng xe gần con cầu Alexandre-III bước xuống xe. Hạ Đồng cũng vội vã xuống xe đi theo anh. Cả hai đứng giữa cầu, ánh mắt đen của anh nhìn về nơi xa xăm, vừa lạnh lẽo tột cùng lại vừa hiện lên đau buồn vô hạn. Hạ Đồng trong đầu đang nghĩ, liệu anh có vì nghĩ không thông mà dại dột nhảy cầu xuống hay không? Nhưng mà ý nghĩ đó vừa được cô nghĩ ra liền bị dập tắt ngay, một người như anh mà nhảy cầu, cô sớm treo cổ chết mất tiêu rồi. Đứng đến mười phút mà anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, hoàn toàn không biết được anh đang suy nghĩ cái gì. Hạ Đồng nhịn hết được, liền kinh ngạc la lên, tỏ vẻ rất ngạc nhiên: -A, đứng ở đây có thể thấy tháp Eiffel kìa.... -Em cũng không phải lần đầu nhìn thấy tháp Eiffel.-Dương Tử không quay sang nhìn cô, tĩnh lặng nói -Hở!? Cái đó... nhưng tôi vẫn thấy rất phấn khích...-Hạ Đồng nhìn anh gật gật đầu nhỏ Hạ Đồng thấy anh im lặng không dám mở miệng nói thêm lời nào. Đáng lẽ trước phong cảnh lãng mạn này không nên có bầu không khí im lặng đến đè nén tim người chứ? Không hợp tí nào!!! Cho đến khi anh khàn khàn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí bức sát người kia. -Có phải lúc tôi gạt em đi gặp mẹ em, em cũng như thế này như tôi không? Ý vậy là gì? Có hàm ý gì không? Đang muốn xin lỗi cô? Chắc không rồi. -Chắc thế.-trả lời cho an toàn vậy -Xin lỗi, tôi không nghĩ cảm giác lại thế này, chắc hẳn em còn đau lòng hơn tôi vì tôi gạt em chứ không hề báo trước.-Dương Tử khàn giọng hối lỗi nói -Cũng qua rồi... đừng suy nghĩ đến nữa...-Hạ Đồng xua xua tay xuề xòa nói Lúc anh gạt cô, cô rất đau lòng, đau vì khi gặp lại mẹ mình hỏi ba là ai lại không nói còn thêm đau lòng vì anh lại là người gạt cô. Anh không yêu cô, vậy thì đừng nên làm cô ngộ nhận càng không nên lừa gạt cô. -Xin lỗi, tôi ghét hai từ xin lỗi nhưng mà người nói xin lội nhiều nhất với em lại là tôi. -Không sao, không sao. Mặc dù miệng nói không sao nhưng trong lòng cô lại rất có sao............. -Hạ Đồng, em có ghét tôi không?-Dương Tử quay sang nhìn cô, ánh mắt đen dáy lên tia hi vọng nhỏ nhoi Có, cô ghét anh, rất ghét anh. Nhưng mà cô cũng rất yêu anh, càng ghét anh căm hận anh thì lại càng yêu anh sâu đậm. -Không ghét. Nói một câu lừa dối bản thân, vẫn là không nên nói thật lòng sẽ tốt hơn. -Vậy em có yêu tôi không? Yêu, cô muốn trả lời em rất yêu anh, có thể lừa gạt em lần nữa mà nói anh cũng yêu em không? Nhưng mà cô không thể, ngộ nhận càng làm cô lún sâu, mà lừa dối càng làm cô đau đớn cõi lòng. -Không yêu. -Không ghét, không yêu, vậy em đối với tôi như thế nào? -Chỉ là bạn bè. -Được, chỉ là bạn bè. Nhưng mà đừng để tôi biết em vẫn còn yêu tôi, nếu không tôi bắt em phải ở bên tôi.-Dương Tử như đang tuyên bố, hoàn toàn bá đạo nói Hạ Đồng ngây ngẩn người, vì câu nói đó của anh mà cô đứng như trời trồng nửa buổi trời, đã vậy tim cô còn đập rộn ràng lên. Rốt cục có ẩn ý gì bên trong không? Hay là chỉ là anh muốn làm cô càng thêm ngộ nhận? Cô rất muốn mở miệng hỏi "Anh có yêu em không?" Nhưng mà cô không dám nói, cô không đủ can đảm để nói, không đủ mạnh mẽ để thử thách con tim mình nữa!!! -Đừng giỡn nữa, tâm trạng anh đang buồn đừng kể chuyện vui cho tôi nghe, để tự anh kể cho chính anh nghe còn tốt. Hạ Đồng nhanh chóng đánh lảng đi vấn đề, vẫn suy trì nụ cười trên môi. -Em không tin lời tôi nói, vậy thì hãy để thời gian chứng minh, chỉ cần biết em vẫn yêu tôi, tôi sẽ giữ em bên cạnh. ***
|