Người Tình Nguy Hiểm
|
|
Thời cơ đến đây!
Thừa dịp mấy ngày nay Lôi Đình Lạc không ở nhà, cô lấy cớ thân thể không khoẻ, làm bộ nghỉ ngơi, làm hỗn loạn sự chú ý của những tên bảo vệ cô, tránh đi tất cả cơ sở ngầm, ngầm ra ngoài điều tra hành tung Chu Siêu.
Cô đi vào chỗ bọn họ họp lần trước, như lời nói lúc trước của Lôi Đình Lạc, chỗ ẩn thân của Chu Siêu không chỉ một cái, quan sát ba ngày cô thủy chung không thấy Chu Siêu, thẳng đến một giờ trước cô cuối cùng nhìn thấy xe Chu Siêu chạy nhanh vào cửa lớn, chỉ tiếc thủ vệ quá nghiêm vẫn không tìm thấy cơ hội đi vào điều tra.
Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, cô quyết định vụng trộm ẩn vào.
Đang định trèo tường mà qua, một cỗ lực đạo không báo động trước đột nhiên ôm eo nhỏ của cô, làm cô chấn động, hai tay chống cự theo tính phản xạ.
"Hư, đừng nói, có người đang giám thị." Không nghĩ tới ôm lấy cô đúng là Lôi Đình Lạc, hai chữ kinh ngạc không đủ để hình dung tâm tình giờ phút này của cô, nhưng Lôi Đình Lạc lai một chút cũng không có biểu tình giật mình.
"Anh làm sao có thể...”
"Làm bộ em đang chơi trốn tìm với anh, cười một cái, huh?"
Ông trời, lúc này sao cô cười được? Không bị hù chết đã không tồi rồi!
Lôi Đình Lạc không nói hai lời, đơn giản hôn cô, thẳng đến bóng dáng thủ vệ kia buông tha việc theo dõi.
Cô cảm thấy sợ hãi, đối với việc Lôi Đình Lạc đột nhiên xuất hiện vừa kinh ngạc vừa bất an, không biết hắn có phát hiện thân phận thật của cô hay không?
Nhưng mà, hắn nở nụ cười. Trong giọng nói có sủng nịch. "Em thực bướng bỉnh, không phải đã đáp ứng anh sẽ nghỉ ngơi à, sao còn chạy đến nơi đây thám hiểm? Anh nói rồi, nơi này rất nguy hiểm, làm cho người ta hiểu lầm sẽ không tốt. Muốn gặp anh cũng không cần vội vã như vậy, vừa mới họp xong, mới đi ra liền nhìn đến em."
Thì ra là thế, cô nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng mình bị hắn theo dõi.
"Thực xin lỗi, bởi vì ba ngày không thấy anh, cho nên…"
"Anh hiểu được, đi thôi, nơi này không phải nơi ở lâu."
Ai — xem ra cô đành phải tìm cơ hội khác.
|
Cuối tháng 10, là ngày trùm thuốc phiện tổ chức đại hội chia hoa hồng cho những người đứng đầu, Chu Siêu nhất định sẽ tham dự.
Ngay từ đầu điều tra tổ chức này đến bây giờ, Sở Tương Bình rốt cục ngộ ra một cái kết luận, tổ chức này không có tổng bộ cố định, Chu Siêu làm việc giảo hoạt, cũng không lưu lại dấu chân để cho người ta thăm dò, bởi vì hắn cho mình chính là tổng bộ.
Nếu vũ khí có thể lấy con chip hình dạng nhỏ như đầu ngón tay để chứa đựng chương trình, đồng dạng, Chu Siêu cũng sẽ đem tất cả cơ mật quan trọng lưu trữ trong một con chip khác.
Nói cách khác, chỉ cần bắt được hắn, liền có thể tìm ra con chip kia.
Đại hội chia hoa hồng hôm đó toàn bộ viên chức quan trọng đến đông đủ, muốn một lưới bắt hết chỉ có nhân cơ hội này, cô phải mau chóng liên lạc cục trưởng sắp xếp tốt hành động truy bắt.
Trong tay nắm giữ tình báo thời gian địa điểm, cô lặng lẽ đi vào nơi dự định hội hợp với cục trưởng, nhìn xem thời gian cục trưởng hẳn là đến mới đúng.
Chợt, một cỗ cảm giác tồn tại khác thường đánh úp lại.
"Cục trưởng?" Cô khẽ gọi, xoay người nhìn phía cửa, người tới lại ở ngoài dự đoán của cô.
"Mày quả nhiên là nội gián." Hùng Bưu đôc ác trừng mắt cô, xả ra tươi cười bắt đến cá trong chậu, ra lệnh cho thủ hạ bao vây quanh cô, còn không vội vã bắt cô, mà là chuẩn bị dĩ dật đãi lao* (lấy mạnh đối phó yếu) vây khốn thú vật, phụ nữ sợ hãi sẽ làm hắn hưng phấn.
"Một năm trước mày rơi vào trong tay của tao, nhưng có Lôi Đình Lạc cứu mày, một năm sau hiện tại mày lại bị tao vây khốn, xem ai còn có thể cứu mày, người của tao nhiều như vậy, mày thoát được sao?"
"Để cho Lôi Đình Lạc biết, anh ấy sẽ không tha cho anh."
Hùng Bưu cười đến điên cuồng. "Tao muốn đối phó Lôi Đình Lạc, nếu không khổ cực theo dõi mày như vậy làm chi? Nếu Chu lão đại biết được người đàn bà của Lôi Đình Lạc là gian tế cảnh sát phái tới, hắn cũng khó trốn phạt nặng. Sợ sao? Hắc hắc, tao có thể pháp ngoại khai ân, chỉ cần đến lúc đó mày hướng Chu lão đại thừa nhận tất cả là mưu kế của Lôi Đình Lạc, căn cứ tâm tính thương hương tiếc ngọc, anh sẽ yêu thương em hết mực."
Tươi cười tục tĩu của người đàn ông hung ác trước mặt này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, tình huống này tựa hồ từng trải qua, nhưng cho dù nghĩ không ra tất cả đã qua, cô cũng hiểu được người này rất nguy hiểm, từ khẩu khí của hắn nghe tới, hắn đối với cô và Lôi Đình Lạc đã đến độ hận thấu xương.
Nếu thực bị hắn bắt được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thừa dịp bất ngờ, Tương Bình dùng toàn lực công kích một người trong đó, muốn đột phá vòng vây, nhưng đối phương thật sự quá nhiều người, yếu khôn địch lại mạnh, sau khi cái cô bị một kích mạnh liền ngất đi.
Hùng Bưu tiến lên xem xét cô, cô gái đã bất tỉnh vẫn làm người ta sắc dục say lòng.
|
"Toàn bộ đi ra ngoài coi chừng, không có mệnh lệnh của tao không cho phép tiến vào."
"Vâng!" bọn thủ hạ nhìn nhau, xem ra lão đại lại muốn hưởng thụ, không đợi một giờ là không được.
Đuổi những người khác ra, Hùng Bưu khẩn cấp muốn nếm thử sắc đẹp, chỉ là mới cởi một nửa quần áo, tháo dây lưng ra, hắn đột nhiên cảnh giác nghe được thanh âm lên đạn.
Sau ngăn tủ còn một người ẩn nắp, hắn lại không phát hiện! Hung ác trừng mắt người đi ra sau ngăn tủ, trầm giọng nói: "Mày là ai?"
"Cảnh sát, giơ tay lên." Cục trưởng chậm rãi đi ra, thật cao hứng tất cả trong kế hoạch của hắn, tình thế ở trong khống chế của hắn.
" Mày ẩn nấp lâu như vậy hiện tại mới đi ra, thì ra là chờ tao đuổi mọi người."
"Còn có chờ tên cầm thú mày này cởi quần áo, ngốc đến đem súng lục quăng khỏi người."
Hùng Bưu độc ác trừng mắt đối phương, uy hiếp nói: "Giết tao, mày cũng trốn không thoát."
"Ai nói muốn giết mày, tao đến nói điều kiện với mày."
"Nói điều kiện?" Hùng Bưu nheo mắt sắc bén.
"Người phụ nữ này giao cho mày, muốn chém giết muốn róc thịt tùy mày, bất quá trước đó tao muốn dùng cô ta bức bách Lôi Đình Lạc giao con chip ra." Ông ta không thèm quan tâm sống chết của Sở Tương Bình, con chip mới là mục đích cuối cùng của ông ta.
"Con chip? Mày nói con chip ở trên tay Lôi Đình Lạc?" Hùng Bưu vẻ mặt ngạc nhiên.
"Tao giúp mày trừ bỏ Lôi Đình Lạc, mày lập công, có thể tiếp nhận tất cả thế lực của Lôi Đình Lạc, tao chỉ muốn con chip, như thế nào?"
Hùng Bưu tự hỏi trong chốc lát, cười gian nói: "Chủ ý này nghe qua không tồi, không thể tưởng được tao gặp gỡ một cảnh sát biến chất, thật là thú vị."
"Thì ra là thế." Tương Bình chậm rãi mở mắt ra, hai người đàn ông đều kinh ngạc trừng mắt cô. Đòn nặng vừa rồi khiến cô nhớ tới một bộ phận trí nhớ.
Thì ra tất cả đều là âm mưu của cục trưởng, lợi dụng công quyền muốn cô ăn cắp con chip, kỳ thật mục đích cuối cùng của ông ta là muốn đem con chip bán cho Trung Quốc đại lục để thu hoạch ích lợi khổng lồ. Mà bí mật này trong lúc vô ý khiến cô phát hiện, bởi vậy ông ta mua sát thủ giết cô diệt khẩu, nhưng lại để cho cô trốn thoát.
Lúc này cục trưởng lộ ra tươi cười âm hiểm. "Cô có biết đã quá muộn rồi không, chờ tôi lấy được con chip, liền đưa cô quy thiên cùng lão cha cố chấp của cô."
|
"Cha ta cũng là do ông giết." Cô tức giận nhìn chằm chằm cục trưởng.
"A, cô nhớ tới không ít! Xem ra đành phải chặt một chân của cô cho cô không thể hành động, miễn cho thêm phiền toái."
Tiếng súng bén nhọn vang lên, Tương Bình nhắm chặt hai tròng mắt, kỳ quái là, cô hoàn toàn không có cảm giác đau, chờ cô chậm rãi mở to mắt tìm tòi đến tột cùng thì phát hiện ngã xuống đúng là cục trưởng, đùi ông ta chảy máu như rót.
Tình thế vượt ngoài dự đoán của mọi người, Lôi Đình Lạc đứng ở cửa, miệng súng của hắn còn bốc khói. Mà Hùng Bưu ngay cả cơ hội trốn đều không có, liền bị Lôi Đình Lạc hung hăng đánh bất tỉnh trên mặt đất.
"Mày—" cục trưởng sợ hãi trừng mắt hắn.
"Một năm trước tôi chưa kịp bảo vệ cô ấy, lúc này đây tôi sẽ không phạm sai lầm nữa." Ánh mắt Lôi Đình Lạc như băng, trong mắt ngưng tụ sát ý nồng hậu, việc này hắn sớm ngầm điều tra hồi lâu, người thương tổn Tương Bình đúng là người đàn ông mang mặt nạ chính nghĩa, trên thực tế lại làm hoạt động trái pháp luật này.
"Đừng giết tôi, không bằng chúng ta bàn điều kiện, bán đi con chip được thù lao tôi chia cho cậu một nửa, một nửa có năm mươi triệu, năm mươi triệu nha! Như thế nào?"
Lôi Đình Lạc làm bộ tự hỏi. "Giá này rất hấp dẫn người."
"Đúng vậy, đủ cho cậu hưởng phúc mấy đời, cô ta là cảnh sát nằm vùng, giết cô ta đối mọi người đều có chỗ tốt, cậu lập công, lại phát tài, chuyện tình tốt như vậy sẽ không có lần thứ hai nữa. Cô ta biết nhiều bí mật, tuyệt không thể để cho cô ta còn sống."
"Giữ lại cô ấy đích xác đối tổ chức là một vết thương trí mệnh, nhưng — giữ lại ông chỉ sợ là tai họa." Súng của hắn để ở trán cục trưởng, ánh mắt sắc bén chuyển thành vẻ lo lắng.
"Không cần!" Tương Bình không khống chế được kêu lên.
Súng không lưu tình chút nào phát ra tiếng vang, mắt Tương Bình choáng váng làm không rõ tình huống, thì ra cò súng bị bóp xuống, nhưng viên đạn không có, Lôi Đình Lạc căn bản chính là dùng hư chiêu. Về phần cục trưởng, sớm bị dọa trắng mặt ngất đi.
Lôi Đình Lạc đi vào trước mắt cô, vẻ mặt cười quỷ dị, nói: "Điều thứ nhất trong quy tắc nằm vùng — vĩnh viễn đừng làm cho kẻ địch biết em suy nghĩ cái gì."
Cô không dám tin trừng mắt nhìn hắn. "Có ý gì, anh. . . Là nằm vùng?"
"Đáp đúng, xin chỉ giáo nhiều, đồng nghiệp." Nụ cười của hắn sáng lạn như mặt trời sáng sớm.
"Không có khả năng, tư liệu của anh cảnh sát rõ ràng…"
"Thiên chân vạn xác, chẳng qua em là Đài Loan phái đi, mà anh vâng mệnh cơ quan tình báo nước Mĩ, thời gian nằm vùng lâu hơn em, tuy rằng đều vì chủ mình, nhưng mục đích cuối cùng đều là giống nhau."
Cô ngu ngơ sau một lúc lâu, lúng tôi lúng túng phun ra lời. "Nguyên lai anh đã sớm biết ngọn nguồn của em. . . ."
"Anh vẫn đều hiểu được, từ lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh liền hiểu được ."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
|
[1]Dĩ dật đãi lao: Kế "Dĩ dật đãi lao" là lấy sự thanh thản để đối phó với hấp tấp, nhọc nhằn; dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức. Kế này viết ở trong thiên "Quân Tranh" của bộ "Tôn Tử Binh Pháp": "Lấy gần đợi xa, lấy nhàn đợi mệt" nghĩa là trên chiến thuật phải tìm nắm trước địa vị chủ động để ứng phó với mọi tấn công của địch. Cũng có ý nói nên chuẩn bị chu đáo, dễ dàng lấy cái thế bình tĩnh xem xét tình hình biến hóa mà quyết định chiến lược, chiến thuật. Đợi địch mỏi mệt, tỏa chiết bớt nhuệ khí rồi mới thừa cơ xuất kích. Tôn Tử gọi thế là: "Ẩn sâu dưới chín từng đất, hành động trên chín từng trời". Sử dụng sách lược này đòi hỏi thái độ tuyệt đối trầm tĩnh ứng biến, đo được ý kẻ thù, hoàn cảnh kẻ thù, thực lực kẻ thù. Nếu thời cơ chưa chín thì đứng yên như trái núi. Khi cơ hội vừa tới thì lập tức lấp sông, chuyển bể. Tư Mã Ý ngăn Gia Cát Lượng ở Kỳ Sơn. Chu Du phóng hỏa tại Xích Bích. Tào Tháo đại phá Viên Thiệu nơi Quan Độ. Tạ Huyền đuổi Bồ Kiên ở Phi Thủy. Tất cả đều lấy ít đánh nhiều, thế kém vượt thế khỏe. Tất cả đều là kết quả sử dụng tài tình sách lược "Dĩ dật đãi lao".
|