Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn
|
|
Chương 4 Cô như vậy là cái gì chứ? Cầm chiếc áo sơ mi sạch sẽ trong tay, Hạ Di Hàng thầm rủa mình lần thứ năm mươi sáu. Thật là, sau cô lại không có cốt khí như thế, chỉ một câu nói của người ta thôi, cô đã sợ chết khiếp, sao lại như vậy chứ? Xếp quần áo gọn gàng rồi treo lên tủ, người đàn ông này thích sạch sẽ đến mức nghiêm trọng, áo sơ mi nhất định phải giặt thật sạch, comple thì ngay cả một nếp nhăn cũng không được có, cà vạt phải đặt ở chỗ quy định trước, tủ treo quần áo của anh luôn gọn gàng ngăn nắp như vậy. “Chuẩn bị xong chưa?” Âm thanh người đàn ông mơ hồ vì phải truyền qua phòng bên, “Muốn bỏ đói anh sao?” Tượng đất cũng phải có ba phần là tính năng của đất, người đàn ông này cũng vậy, “phanh” một tiếng, khép hành lý lại, cô đi đến thư phòng. “Anh không nên như vậy.” Cắn môi, cô nhìn anh xem giấy tờ nói. Anh ngửa mặt lên, nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt lại nhớ tới văn kiện. “Em…” Dừng lại một chút, cô nói tiếp, “Em cũng có chuyện mình cần làm, không phải anh nói đến đâu thì em phải đến đó.” Cô còn đang trong giờ làm việc, sao lại có thể vô duyên vô cớ bỏ công việc chỉ để đón anh trở về từ Châu Âu chứ? Anh mở các tập tin văn bản trong máy vi tính ra, đối chiếu với chi tiết của giấy tờ trong tay, chuẩn bị mở một công ty chi nhánh mới ở Ý, báo cáo nhất định phải xem xét cho thật rõ ràng. Mặc kệ anh có để ý đến hay không, cô nhất định phải nói cho anh nghe, “Hơn nữa, chuyện sắp xếp lại hành lý sao anh lại giao cho em làm? Anh cũng biết em còn một bản kế hoạch quan trọng, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có …” “Nhưng lại có thời gian uống cà phê cùng người đàn ông khác?” Nhàn nhạt quăng ra một lời, làm cô trừng mắt to mắt nhỏ nhìn anh. “Đó .. Đó là…” Cô nào có uống cà phê cùng đàn ông chứ? Rõ ràng là làm việc mệt muốn chết, thấy đã có thể thư thả rồi, cô mới vào trong tiệm cà phê định thả lỏng người, ai mà ngờ gặp được Từ Miễn Hoa . Đáng lẽ cô có lý chẳng sợ, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô lại thấy chột dạ, giống như đã làm sai chuyện gì đó vậy. “Nghe nói em là bạn gái của anh đúng không?” Anh nhấn phím điện thoại, “Hứa Mạn Tuyết, báo cho tổng công ty ơ New York, lập tức mở cuộc họp qua webcam.” Anh nhấn phím tắt call, “Bạn gái giúp bạn trai chuẩn bị, sắp xếp hành lý thì có gì là sai?” Anh lấy điều khiển mở webcam lớn gắn trên tường, màn hình hiển thị trực tiếp rõ ràng vô cùng. Cô phát hiện, mình không thể phản bác lại lời của anh. “Em cứ từ từ đi sắp xếp lại đi.” Vừa rồi lớn tiếng như vậy, anh không muốn biết cũng khó, “Có thể đi làm cơm chưa? Bạn trai của em đói rồi, em yêu!” Được lắm, coi như anh ta thông minh! Anh đói bụng đúng không? Tốt! ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ Một giờ sau,Bách Lăng Phong kết thúc cuộc họp, đi vào phòng ăn, vừa lúc, cô đặt món cuối cùng lên bàn. Canh cà rốt0, cần tây, rau chân vịt và hàu nướng phi mai, cùng với mùi thơm của món canh cà rốt kiểu Pháp, ba món một canh đơn giản, đơn giản mà vẫn rất ngon miệng. Hạ Di Hànghài lòng nhìn món ăn đầy bàn, đặt bát đũa xuống nói: “Anh đến rồi à? Đúng lúc lắm.” Bách Lăng Phong nhìn thức ăn trên bàn, chau mày, “Mấy cái thứ quỷ gì đây?” Tốt lắm, ba món ăn anh ghét nhất đều đã lên bàn rồi. “Em cố ý làm những món anh thích nhất đó, anh nhìn đi.” Ngón tay xinh đẹp chỉ vào món ăn, “Cần tây, rau chân vịt, canh cà rốt nữa, em nhớ kỹ, đều là món anh thích cả.” Quen nhau ba tháng, cô đã hiểu rõ sở thích ăn uống của anh. “Thích chỗ nào chứ? Cà rốt, cần tây, rau chân vịt đều là những món anh ghét nhất.” Còn canh cà rốt nữa, sợ rằng chỉ có mình cô nghĩ ra được. Tại sao anh không nói mình kiêng ăn đi?”Người ta đã làm khổ cực đến vậy, chẳng lẽ anh nỡ bỏ đi sao?” Vẻ mặt cô vô cùng ấm ức, vô cùng đau khổ, “Bạn gái làm đồ ăn, chẳng phải bạn trai nên ăn sạch bách, còn phải tấm tắc khen ngon nữa sao?” Thì ra là như vậy… Bách Lăng Phong suýt nữa đã bật cười, cô gái này, xem ra không vô hại như bề ngoài của cô, cô cũng rất biết cách trả thù. “Anh yêu, chẳng phải những thứ này đều là anh thích ăn sao?” Cô sờ sờ cổ anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm hỏi, hơi thở ngọt ngào xộc vào da anh, mê hoặc lòng người. Bất động. Chết tiệt! Người này đúng là khó trị, cô cắn môi, “Người ta còn định chờ anh ăn xong sẽ hầu hạ anh tắm rửa, anh lại không thưởng thức tài nấu nướng của em, vậy …” Một nụ hôn hung hăng, làm câu sau của cô biến mất, đầu lưỡi linh hoạt dò vào trong miệng cô, rào rạt liếm láp trong miệng cô, cường thế lục soát những chất mật thuộc về cô. Kết thúc cũng tựa như lúc bắt đầu vậy, nặng nề cắn lên môi cô một cái, anh buông lỏng cho cô gái bị anh dọa chết khiếp ra, hài lòng ngồi vào bàn ăn. Ừ, ván này, huề nhau vậy.
|
Trong bồn tắm lớn đầy xa hoa, Bách Lăng Phong thoải mái nằm ở bên trong, hưởng thụ đôi tay mềm mại tinh tế chà lau. “Thêm chút lực nữa.” Trầm giọng, trong giọng nói mang một chút ra lệnh. Cắn cắn môi, nhận mệnh tăng thêm lực đạo, lau lau lau, tốt nhất là chà rách da anh luôn đi, đúng là mất mặt, cô vốn chỉ muốn trị anh thôi, thuận miệng hứa hẹn, muốn đợi anh ăn xong rồi mượn cớ chạy đi. Xin nhờ, bọn họ bắt đầu còn chưa được bao lâu, cô lấy đâu ra dũng khí mà đi hầu ha anh tắm rửa chứ, nói như vậy sở dĩ chỉ muốn buộc anh ăn mấy món đó mà thôi. Nghĩ thì dễ lắm, nhưng đừng kích động đến mức hành động ngay, nếu không kết quả … Sẽ thảm như cô bây giờ đây. Chương 5 Nhưng đừng nghĩ cô đã nản chí, cô vẫn có cách để hòa nhau. Đàng hoàng chà lau, lơ đãng lướt qua đầu vú của anh, cảm giác được da thịt phía dưới đang căng thẳng lên, cắn môi nhịn cười, tiếp tục lau, giống như khi nãy đụng phải chỉ là một mảnh da bình thường. Vài giây sau, đầu vú bên kia cũng bị cô lướt qua, lần này còn cố ý dừng lại vài giây. Hô hấp của anh bắt đầu trở nên nghiêm trọng, hiện tượng tốt, được, tiếp tục, đôi tay nhỏ bénghịch ngợm mang theo chiếc khăn lông, đi xuống dưới lồng ngực của anh, từ từ, từ từ lướt qua cái bụng bằng phẳng, người này, đúng là không hề giống những người đàn ông luôn ngồi trong phòng làm việc, từng khối từng khối da thịt trên người anh ta đều là cơ bắp sáu múi trong truyền thuyết. Gò má của cô ửng hồng, tuy bọn họ thân mật không ít lần nhưng lần nào anh cũng kịch liệt quá mức, làm cô thẹn thùng không dám nhìn kỹ thân thể của anh, bây giờ khoảng cách gần đến vậy, có thể tinh tế đánh giá thân thể của anh, cô phát hiện, thân thể của người đàn ông này, xứng đáng được xưng là nghệ thuật mới! Hại nhịp tim của cô không bình thường, chiếc khăn mềm nhũn dừng lại ở bụng, cô do dự, rốt cuộc làm đến mức đó có hơi quá đáng hay không? Nhưng sự bá đạo và vô tình của anh lại tràn vào đầu cô, một sai lầm đã dễ dàng hủy diệt cố gắng năm năm của cô ở Khai Dương, mặc kệ cô có phải đang gấp hay không, anh vừa về đã bắt cô đến, còn coi cô như một người hầu miễn phí, đủ việc ác, đếm cũng không hết, hừ, đúng là một bạn trai thất bại! Cô tố tính như thế cũng bị anh làm tức đến mức không chịu được, nhớ đến sự ác độc của anh, khẽ cắn môi, khăn lông trong tay trực tiếp đi đến chỗ nguy hiểm nhất. “Em đang muốn đùa với lửa đúng không?” Bàn tay của anh nắm lại cổ tay tinh nghịch của cô. “Aizzz, đâu có, em đang giúp anh tắm rửa mà.” Hai mắt mở to vô tội chớp chớp, vẻ mặt vô cùng hòa ái. Tin cô mới là lạ! “Cẩn thận … kết quả em không gánh nổi đâu.” Anh híp mắt lại, cảnh cáo nói. “Anh nói gì vậy? Em không hiểu.” Anh không trả lời, lập tức kéo tay cô xuống … “A!” Nóng quá, cứng quá! Cô giật mình, ngay cả khăn lông cũng cầm không vững, trơ mắt nhìn nó rớt xuống nước, chậm rãi phủ lên dục vọng làm người khác khiếp sợ của anh, thì ra anh đã sớm bộc phát tình dục rồi. Chẳng lẽ đàn ông không thể khống chế đến vậy sao ? Hay là anh dễ xúc động? “Bây giờ hiểu chưa?” Rõ ràng như vậy, cô đâu phải ngu ngốc! “Em … Để em chà lưng giúp anh vậy.” Hai gò má ửng hồng, không dám có ý nghĩ trừng phạt nữa, bởi vì cô phát hiện, đến cuối cùng, người chịu phạt cũng là cô thôi. Không dám cúi đầu nhìn, bàn tay mò mẫm loạn xạ trong nước, muốn cầm lên chiếc khăn lông đang che lại bộ vị của anh, không ngờ lại càng làm mọi chuyện bết bát hơn. Cô vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, muốn cầm lấy khăn lông nhưng lại chạm phải một nơi vừa nóng, vừa cứng, lại vừa dài … “Chết tiệt, em đang sờ cái gì đó?” Anh cúi đầu, tiếng hô kỳ dị truyền vào tai cô. Cô nhanh chóng phản ứng được thứ mình đang nắm là gì, làm cô sợ hãi buông tay ra, không dám nhìn biểu tình trên mặt anh, trực tiếp xoay người chạy ra ngoài phòng tắm. Đáng tiếc, không kịp. Người đàn ông bị trêu chọc đã sớm phát điên bước ra khỏi phòng tắm lớn, sải bước đến cạnh cô, bế cô lên. “Thả em xuống!” Cô kịch liệt giãy dụa. Anh căn bản măc kệ động tác mèo quào của cô, ôm cô đi vào bên giường lớn, đặt lên nơi đã được bọc chăn sạch sẽ, đè cô xuống nơi thoải mái nhất. “Xin anh đó, đừng mà, không được.” Tay của anh thật có lực, cô giống như bị kiến bu vây cả người vậy, một chút lực đánh trả cũng không có tác dụng. Cứng rắn không được, không thể làm gì khác hơn là dùng mềm, “Chiều nay em còn có một cuộc họp quan trọng, không thể … A…” Đôi môi ríu rít bị ngăn lại, đầu lưỡi nóng hâm hấp đi vào bên trong, cuốn lấy lưỡi cô, quyến rũ lưỡi cô, điên cuồng mà bú, mút, tiếng mút còn không ngừng truyền ra từ môi bọn họ. , Bàn tay bá đạo trực tiếp dò vào trong vạt áo của cô, đồ lót phía dưới đã sớm chuẩn bị trước, anh sảng khoái đẩy áo ngực của cô lên trên, nắm bầu ngực đầy đặn, anh không ngừng mê hoặc cô, “Em ướt rồi à?” “A…” Tất nhiên, đó là vì… A, tay của anh đúng là xấu xa mà, làm đầu óc cô hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ được. “Thì ra là em đã sớm có phản ứng, Tiểu ma nữ.” Cảm giác được bầu vú đầy đặn đến mức tay anh cũng không vừa, đầu vú dựng đứng lên. Không, không phải, cô không có !”Không … Đừng…” Năm ngón tay của anh tách ra, nắm trọn đầu vú, vuốt lên rồi vuốt xuống, làm đầu vú của cô vừa được nhu vừa được nhéo, cảm giác hai viên ngọc kia càng lúc càng cứng lên. “Không … Không được…” Cô muốn đẩy bàn tay càn rỡ của anh ra, nhưng cô quá yếu ớt, mà anh thì lại quá cuồng dã, căn bản không có tác dụng gì. Nhiệt độ không ngừng bay cao lên, thân thể bị vuốt ve bởi tình dục, anh làm cho cô thấy thoải mái vô cùng, thoải mái đến mất quên cả phản kháng. Mãi đến khi bàn tay ấm áp của anh dần đi xuống bụng cô, nhiệt độ càng lúc càng nóng, cô mới tỉnh táo lại. “Không mà!” Cô bắt lại bàn tay anh, vừa thẹn lại vừa bối rối. Anh nhướng mày lên, hứng thú nhìn cô, rất ít, trên căn bản là không có, làm đến mức này mà cô vẫn còn từ chối anh, mấy tháng nay quen nhau, đối với tình dục, cô luôn luôn hàng phục trước anh. Ánh mắt của anh nóng hừng hực, cô có thể đếm được tim mình đã đập lệch mấy nhịp, ngọn lửa nóng lan đến gò má, cô không nhìn thẳng vào anh được nữa, đành cúi đầu xuống. Bàn tay to lại lần nữa do đến nơi kín đáo của cô, “Đừng mà, xin anh đó.” Cô bắt lại bàn tay kia, giọng điệu vô cùng đáng thương. “Cho anh một lý do.” Cô gái này, trêu chọc anh đến như thế rồi mới nói không được, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục đùa giỡn sao? Lý do? Kêu cô làm sao mà nói ra chứ? “Em … em … em không có thời gian.” Thật sự không còn lý do nào nữa, cô đành lấy cái cớ yếu kém này, anh có để tâm đến không? Quả nhiên, người đàn ông lại tiếp tục sờ soạng xuống. Sự chống cự yếu ớt của cô hoàn toàn không là trở ngại. Trong lúc nguy cấp, cô không để ý đến thẹn thùng hay không thẹn thùng nữa, cô nhắm mắt lại, lớn tiếng thốt ra: “Em đang trong kỳ kinh nguyệt.”
|
Chương 6 Kinh nguyệt là gì, Bách Lăng Phong dĩ nhiên hiểu rõ. Bàn tay đang lò mò trên người chợt dừng lại, vẻ kinh ngạc lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt tổng giám đốc đại nhân, “Em nói gì?” Vừa rồi cô nói rất lớn, rõ ràng anh ta nghe thấy, gương mặt đỏ như gấc, cô thậm chí còn không dám mở mắt, “Thì là “cái đó” đó …” Tại sao nhất định phải ép cô nói ra chứ, cô xấu hổ chết mất. “Anh không tin.” “Hả?” Cô kinh ngạc mở mắt ra. “Anh muốn kiểm tra.” Bàn tay không ngừng tìm kiếm dưới người cô. “Đừng mà, xin anh đó!” Lần này đỉnh đầu cô thật sự bốc khói lên, nếu thật sự để anh thấy “cái kia”, cô nhất định sẽ xấu hổ đến mức đập đầu vào tường chết mất thôi, cô đành kéo tay anh lên,”Thật mà, em không bao giờ lừa gạt ai cả.” Sáng hôm nay cô đã phát hiện chuyện này thật mà. Anh nhìn cô thật lâu, hồi lâu sau mới buông lỏng đôi tay đang đặt lên bụng cô ra, chết tiệt, sao lại có thể như vậy? Có thể bỏ qua cho cô rồi sao? Hạ Di Hàng khẩn trương nhìn anh, sợ anh một giây sau sẽ đổi ý, cô muốn đích thân kiểm tra cho anh xem. “Nhìn rồi thì anh lập tức thay đổi chủ ý ngay đó.” Cô gái này, tâm tư rất rõ ràng, tất cả đều biểu hiện trên mặt, đơn thuần đến mức làm anh cũng phải động lòng. Cô vội vã rời mắt, buông lỏng nằm lên chiếc giường êm ái, nhất thời, căn phòng rơi vào sự yên tĩnh, chỉ còn hơi thở nặng nề của anh vang lên bên tai cô. Tròng mắt đen bóng không tự chủ được dời sang phía anh, sau đó đột nhiên chuyển sang dục vọng cứng ngắc đỏ ngầu kia. Anh vẫn kích động như vậy, miệng mở ra nhưng lại không biết nên nói gì, nhưng mà…”Vậy anh … vậy bây giờ nên làm gì đây?” Có phải anh rất đau khổ vì “cái đó” không ? Anh mặc kệ cô, bây giờ cả người anh đang có mong muốn rất mãnh liệt, cô gái nằm bên cạnh này, thân thể mềm mại, hơi thở rồi hương thơm, hoàn toàn đốt cháy các giác quan của anh, nó như đang khích lệ, đang cổ động anh, mặc kệ kinh nguyệt phiền toái gì đó đi, muốn làm thì cứ việc làm. Nhưng cô gái này còn không biết sống chết, dám mở miệng nói chuyện với anh! Nhưng anh vẫn chưa cầm thú đến mức đó, hơn nữa anh không muốn làm xong rồi nhìn máu tươi đầy giường. “Em có thể giúp anh được gì không?” Liếc nàng một cái, anh không nhận ra cô gái ba tháng trước vẫn còn “tập tễnh vào nghề” này nữa, bỗng nhiên rất muốn để cô hiểu rõ dục vọng của anh đau đớn đến mức nào. Lại nhìn tròng mắt tinh thuần như thủy tinh kia, dưới đáy lòng anh thầm than thở, chỉ sợ nếu anh nói ra yêu cầu của mình, cô sẽ sợ đến mức bất tỉnh tự lúc nào Rụng quá … Cố gắng, anh cố gắng kiềm nén dục vọng của mình xuống, định vào phòng tắm để giải quyết, Shit! Từ khi bắt đầu làm trai đến nay, anh chưa từng bi thảm đến mức phải nhờ nước lạnh để giải quyết cho dục vọng của mình, nhưng hết thảy cũng là nhờ cô gái này mang đến, anh quay đầu lại, liếc xéo cô. Có cần dữ vậy không? Cô gái đột nhiên bị liếc xéo vô tội nhìn, căn phòng lại lần nữa chìm vào sự yên tĩnh. Biết anh không để ý đến cô nữa, cũng không cưỡng bức cô làm những chuyện đó nữa, lòng của cô buông xuống, tinh thần cũng hoàn toàn buông lỏng xuống, nhưng 1 giây sau, cô mơ hồ cảm thấy đau đau, mà nó tiếp tục kéo dài. “A…” Cúi đầu rên rỉ một tiếng, cô cuộn tròn người lại, vào ngày đầu tiên của kì kinh nguyệt, cảm giác đau đớn từ dưới bụng sẽ đến rất nhanh, đau thật lâu thật lâu sau mới kết thúc. “Em làm sao vậy?” Hơi thở rên rỉ kia hấp dẫn sự chú ý của anh, nhìn sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt đi, xin nhờ, người đang chịu khổ bây giờ là anh có được không? Sao cô lại rên lên vậy chứ? Không có tâm trạng để ý đến anh, cô trở mình lại, thân thể càng lúc càng cuộn tròn lại hệt như con tôm đỏ, thân thể rét run, nhưng trên trán không ngừng xuất hiện mồ hôi hột. Cô gái này có gì đó khác thường, không kịp giảm bớt dục vọng của mình, anh lật người cô qua, thấy gương mặt đau đớn đến nỗi méo mó cả đi, “Chết tiệt, rốt cuộc là em bị làm sao?” Tim anh như bị ai níu chặt lấy vậy, thấy cô khó chịu như vậy, anh cũng không thấy dễ chịu là bao nhiêu. Từng đợt từng đợt co rút truyền đến đã đủ bi thảm rồi, còn muốn cô giải thích nguyên nhân cho anh nghe sao, cô rất muốn đi tự tử ngay lập tức, lắc đầu, cô không nói lời nào. “Anh đưa em vào bệnh viên.” Tính cách quật cường của cô gái này sao cứ nhằm lúc quan trọng mà xuất hiện chứ? Anh lập tức đứng dậy, chuẩn bị mặc quần áo vào. “Không… Không cần…” Cô cố gắng vắt vài chữ nhỏ nhoi ra khỏi cổ họng khô khốc, đau bụng kinh mà phải vào bệnh viện, chỉ sợ vào xong cô đã nhảy xuống từ lầu năm bệnh viện rồi. “Đã đau đến vậy mà còn muốn tỏ ra mạnh mẽ sao?” Kéo tủ áo ra, anh lấy một chiếc áo sơ mi đen mặc vào, tiếp theo là quần tây, nhanh chóng mặc xong, anh lấy chìa khóa xe ra, bây giờ kêu bác sĩ tư nhân đến sợ là không kịp nữa, ngay cả chính anh cũng không phát hiện, tâm trạng này chưa từng xuất hiện trong anh. “Chúng ta đến bệnh viện.” Cúi người xuống, anh chuẩn bị ôm cô lên. “Không muốn mà.” Cô quay đi quay lại trên chiếc giường, chết cũng không muốn bước vào bệnh viện. “Em tiếp tục đùa giỡn với anh nữa xem.” Kiên nhẫn có hạn, lại nhìn dáng vẻ đau đớn của cô, anh lại càng thấy tệ hơn. Anh … anh ta hung dữ cái gì thế? Bây giờ là ai không thoải mái đây?”Em không đi.” “Bị bệnh mà không vào bệnh viện thì làm sao được?” Đây đã là mức độ nhẫn nại cực điểm rồi. “Người ta đau bụng kinh mà đi bệnh viện làm gì? Ngu ngốc.” Đúng là không chịu nổi anh, cô đành bật thốt ra, nói xong, cô lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. “Đau bụng … kinh?” Luôn là thiên tài, từ nhỏ đã thông minh như Bách Lăng Phong, lần đầu tiên trong đời ngây ngẩn cả người. Mất mặt, mất mặt quá! Xấu hổ tới cực điểm, lại thêm đau đớn không ngừng, nước mắt của cô không biết chảy ra từ đâu, hu … Đều do anh ta, tại sao anh ta cứ ép cô nói chứ, đau quá đau quá a ! “Em… Khóc cái gì?” Cô gái này, sao hôm nay lại cảm xúc hóa vậy chứ? “Đau quá… Em đau muốn chết rồi.” Cô rên rỉ, nâng bụng, không còn đủ lực để tranh cãi cùng anh nữa, “Anh nên làm gì?” Kinh nguyệt với anh mà nói, chỉ là một danh từ trong sách giáo khoa mà thôi, anh căn bản không biết, bây giờ thấy cô đau đến vậy, anh cảm thấy rất rối rắm. “Thuốc giảm đau.” Áp lực công việc lớn làm cho cô quên mất kì kinh nguyệt của mình, may mà sáng nay kịp thời phát hiện, cô thầm trách mắng, tại sao phụ nữ phải chịu loại khổ cực này, còn đàn ông thì có thể ngồi một bên rảnh rang hóng mát, cô phẫn hận liếc xéo người đàn ông đang bối rối bên cạnh “Thuốc giảm đau.” Anh đột nhiên tỉnh ngộ, cầm điện thoại lên, trực tiếp nhấn phím. “Nếu anh gọi Hứa Mạn Tuyết mua cái đó, em nhất định sẽ giết chết anh.” Biết rõ người đàn ông này xưa nay chỉ quen ra lệnh, biết anh quen để người khác bán mạng cho mình, nhưng mà … trời ạ, nếu thật sự để Hứa Mạn Tuyết mua cái đó, cô sẽ chết mất. Ngón tay đang nhấn phím cứng đờ, cô gái này đúng là có năng lực ép chết người ta, thôi, cô đang bị bệnh, anh sẽ không so đo cùng cô, “Vậy bây giờ anh nên làm gì?” “Đi ra ngoài mua cho em một típ thuốc.” Cô cá cược, người đàn ông này trừ mua cổ phiếu cho công ty ra, sợ rằng không còn mua cái gì nữa. “Chắc anh không biết tiệm bán thuốc là cái gì đâu, là ..” “Anh biết chữ.” Cô gái này xem anh như ngu ngốc à? “Vậy đi nhanh đi, a…” Lại bị đau đớn đột kích, cô hít hơi. Mặc dù cảm nhận sâu sắc mãnh liệt, làm cho cô trở nên nóng tính một tí, nhưng tròng mắt của cô vẫn chú ý đến gương mặt trắng bệch của anh. Anh đang lo lắng cho cô sao? Có thể sao? Tiêng bước chân nặng nề vang lên, anh đi ra ngoài phòng. Không xác định được, cô ác ý cố tình thử thêm lần nữa, “A… Đau quá…” Tiếng rên rỉ không thể nói là lớn, nhưng cô dám đảm bảo anh nghe được, bởi vì…Một âm thanh rơi vỡ đột nhiên truyền đến, sau đó là tiếng một người nào đó khẽ nguyền rủa, lại có cả tiếng máy hút bụi vất vả cần cù làm việc bị đá văng, thì ra là vậy, xem ra nó đã chặn đường người nào đó rồi. Một tiếng đóng cửa vang dội, trong phòng lại chìm sâu vào yên lặng lần nữa. Thì ra là… Hạ Di Hàng nằm trên giường, không nói gì, đột nhiên, tiếng cười thanh thúy truyền ra từ trong miệng cô, muốn ngừng mà không được. Người đàn ông kia thậm chí còn rối rắm vì cô, nghĩ đến nét mặt lúc đó của anh, cô lại không nhịn được mà bật cười, đùa với một người đang bối rối như vậy có phải hơi quá đáng không ? Trời ạ, thật là … thật là quá buồn cười, cô cười đến mức rơi cả nước mắt, nếu không phải bụng vẫn còn đau, sợ rằng cô đã cười lăn lộn trên giường. Tổng giám đốc luôn uy phong lẫm liệt cũng có thời điểm không khống chế được mình, đúng là đáng yêu, tư vị ngọt ngào chưa bao giờ có đột nhiên len lỏi vào lòng cô …
|
Chương 7 Thời gian đúng là thứ kỳ lạ nhất, mặc kệ là vui vẻ hay đau thương, thống khổ hay là sung sướng, nó cũng lẳng lặng trôi qua. Có đôi khi, thời gian hai năm lại nhanh chóng tựa như hai ngày vậy. Lại là một tối thứ sáu, trước giờ tan ca, mưa đột nhiên rơi xuống, từng giọt từng giọt tí tách rơi, vây trọn thành thị phồn hoa trong làn sương mù mỏng, cho dù bầu trời có u ám đến mấy đi nữa, cũng không làm cho những con người vui vẻ kia mất hứng. “Tối nay đến hộp đêm lần trước đi, thoải mái lắm đó .” “Được đấy, không khí ở đó còn hơn cả high nữa, hơn nữa …” Mập mờ cúi đầu cười, “Các anh đẹp trai có rất nhiều, ha ha …” “Cậu lúc nào mà chẳng có hứng thú với anh chàng đẹp trai.” “Đừng nói là cậu không có hứng thú.” “Đương nhiên là có! A, bây giờ để mình đi gọi Nhã Vận, chờ mình một chút.” Mau mau mau, nếu không sẽ trễ mất. Gần giờ tan việc, trong phòng làm việc không còn không khí bận rộn như ngày thường nữa, mọi người cùng nhau kêu gọi đi cuồng hoan. Hộp đêm nào có tiết mục mói; nhà hàng nào có đồ ăn ngon lại rẻ; công ty bách hóa nào đang giảm giá lớn … đều làm cho phòng làm việc bình thường bận rộn làm việc chuyển sang chợ bán thức ăn. Cánh tay đang nắm chốt cửa, định mở cửa ra rồi lại ngừng lại, Hạ Di Hàng dường như cảm thấy không biết làm sao với không khí náo nhiệt bên ngoài, mặc dù cuối tuần nào cũng giống như vậy, nhưng cô vẫn thấy tâm trạng trở nên trống rỗng, hiểu rõ rằng không ai biết cô làm gì, nhưng mỗi khi ngày này đến, cô lại vừa sợ vừa kinh hãi, không giống như bản thân ngày thường nữa. Từ nửa năm trước, cô lại được thăng chức làm chủ quản bộ phận, còn trực tiếp trở thành quản lý, vì vậy cô không khỏi cảm giác, quan hệ giữa cô và các đồng nghiệp vẫn còn mới lạ. Hít một hơi thật sâu, cô kéo cửa ra. “Chào quản lý.” Sự thân thiện trong phòng đột nhiên đông lạnh lại, mọi người nhất trí nhìn về phía người lãnh đạo trực tiếp, vừa rồi có phải bọn họ bàn lớn tiếng quá không? Bị bắt quả tang tại chỗ, làm cấp dưới chỉ có thể thấy được hai chữ “chột dạ”. Hình như cô vừa trở thành người ngoài hành tinh rồi, không hợp với sinh vật địa cầu này, lại hít sâu lần nữa, cô kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, đưa tờ văn kiện ra, “Copy tờ này ra 50 tờ là có thể tan việc rồi.” Tiếng hoan hô nhất thời vang dội cả đại sảnh, giấy tờ trên tay cô cũng bị giật đi. “Quản lý, chị vẫn chưa về sao?” Trợ lý Tiểu Trần vừa cười vừa hỏi, tuy cuối tuần nào bọn họ cũng tan việc sớm, nhưng thành tích luôn đứng ở mức tốt, dưới tình hình khủng hoảng kinh tế hiện nay, có thể giữ được mức tiêu thụ tốt như vậy, trừ những chủ trương đúng đắn của công ty, sự đoàn kết của cả bộ phận ra, còn phải kể đến nữ cấp trên anh minh thần võ, thỉnh thoảng lại cho bọn họ càn rỡ nữa. “Chị còn vài giấy tờ phải xử lý.” Mỉm cười nhợt nhạt, vẫn còn một đống giấy tờ đang chờ cô kìa. “Không phải như vậy, quản lý à.” Trưởng phòng Tằng Tâm Vân cũng xen vào, “Khổ cực cả tuần rồi, đến cuối tuần thì nên thư giãn cho thoải mái, đừng hành hạ bản thân mình như vậy.” Chỗ tốt của quản lý đếm mãi cũng không hết. Mặc dù bình thường Hạ Di Hàng khá là lãnh đạm, nói chuyện cũng rất khách sáo, nhưng cũng may là thông tình đạt lý hơn nhiều người khác, đôi khi cũng thông cảm cho cấp dưới, có khi bọn họ còn quên cả thân phận của nhau, tán dóc với cô vài câu. “Chỉ còn một chút thôi, cố gắng làm xong cho nhanh.” Vẫn là giọng nói cho có lễ, nhưng nụ cười trên mặt cô đã thân thiết hơn, cô thật sự rất thích đồng nghiệp của mình, mặc dù không thể hòa mình cùng người khác nhưng nhờ có bọn họ, cô cảm giác sự nhẫn nhịn của mình cũng có vài phần giá trị. “Vậy làm xong chuyện rồi, quản lý có muốn đến hộp đêm chơi với tụi em không?” Tiểu muội họ Ngô ngây thơ hỏi, làm cho những tiếng tán gẫu trong phòng bị gián đoạn lại. Giống như không khí lại bị đông đá như ban nãy. Đúng là ngu ngốc! Tằng Tâm Vân âm thầm cắn răng, tức giận nhìn Ngô Thiên Chân, như vậy quản lý làm sao mà trả
|
Nếu như quản lý đồng ý thì dựa vào tính cách cẩn thận của cô, tối nay mọi người đừng mong được chơi nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nói chuyện phiếm thôi Bọn họ dường như rất lo lắng, Hạ Di Hàng suýt nữa đã bật cười, “Không cần, đợi chị làm việc xong rồi còn phải về nhà, mọi người đi đi, đi chơi vui vẻ nhé.” Cầm lấy giấy tờ mà Ngô Thiên Chân đưa, cô quay người trở về không gian của mình, khi cánh cửa lớn khép lại thì — “Này, em làm cái quỷ gì thế? Tự nhiên lại hỏi như vậy?!” Tằng Tâm Vân tức giận nói. “Đúng vậy” Các chị em khác cũng hùa theo. “Hu hu… Người ta… Người ta đâu có cố ý.” Chỉ là không khí ban nãy quá tốt, làm cô không kìm được mới bật ra một câu vậy thôi, có cần phải dữ dằn vậy không ? “Xin nhờ, quản lý giống như loại người sẽ đến hộp đêm cùng chúng ta sao? Hơn nữa …” Cô không nghe tiếp nữa, hoàn toàn đóng kỹ cửa, cách âm hiệu quả giúp không gian này trở về vẻ lặng yên bình thường, hay là nên nói, sự yên tĩnh có thể giúp cô bình tĩnh lại. Đau lòng à? Không, chuyện không thể hòa hợp với đồng nghiệp, cô chưa bao giờ thấy đau lòng cả, dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng đã quen như vậy, mặc kệ là khi đi học hay bắt đầu làm việc, tính cách làm cho cô khó quen bạn bè. Bây giờ ngược lại lại làm cô thấy hài lòng hơn, thỉnh thoảng lại tán dóc với đồng nghiệp vài câu cũng đủ làm cô vừa lòng . Huống chi, cô cũng không có thời gian đi tìm thú vui với bọn họ, từ hai năm trước, cô đã bị một người bá đạo chiếm hết thời gian rồi, còn tâm hơi đâu mà lo đến chuyện này nữa?
|