Ngốc! (Jade Nguyễn)
|
|
Sau 6 tiết học buổi chiều, đầy mệt mỏi và buồn ngủ, hai bạn chúng ta cuối cùng cũng trở về đến nhà của Ngô Thùy Nhiên. Và hiện tại là đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm. “Sao giờ này, ba chưa về nữa? Con và Bánh Bao đói lắm rồi” Vừa nói cô vừa ủy khuất nhìn mẹ mình, đồng thời lay lay cánh tay của người bên cạnh để tìm đồng minh. “Con đó, chờ ba về rồi ăn cho vui” Bất mãn với tính tiểu thư của cô nhà mình, bà không để ý có bạn của cô gái mà thẳng miệng dạy dỗ, với bà Hoàng Thư chẳng khác nào là đứa con thứ hai của mình. “Mẹ cậu nói đúng đó, càng đông càng vui mà. Hơn nữa chắc bác trai sắp về tới rồi” Không như mong đợi của Nhiên Nhiên, Thư Thư đã ở bên phe của mẹ, mà phản bác lại mình. “Thư nói đúng đó, hơn nữa hôm nay nhà có khách” Thùy Nhiên chưa kịp phản bác lại, thì bị câu nói của mẹ mình làm cho ngạc nhiên ra, Hoàng Thư bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém. Chưa đầy 5 phút sau thì ba người đã nhe thấy tiếng xe ngoài cửa. Bước vào nhà là ba Nhiên và theo sau là một anh chàng lịch lãm, phong độ. Vừa thấy mẹ Nhiên, anh ta đã lên tiếng chào. “Con chào bác, lâu rồi không gặp, nhìn bác vẫn tươi trẻ như ngày nào” Anh ta vừa cười vừa nói, hệt như người trong gia đình, không chút ngượng ngùng. “Chao ôi, thàng nhóc năm nào, cứ mỗi lần qua nhà đây chơi lại cứ đòi gặp cho được bé Nhiên đây sao? Giờ đẹp trai, phong độ hẳn ra” Mẹ Nhiên cũng không giấu được ngạc nhiên và vui mừng mà cười nói. Riêng Thùy Nhiên bên cạnh mẹ nãy giờ vẫn còn như đang trong mơ. Cô cảm thấy người này quen mặt, hình như đã gặp ở đâu thì phải. Hoàng Thư thì vẫn điềm tĩnh mà nhìn cảnh chào hỏi của hai người họ, không lên tiếng. Anh ta, quay sang người bên cạnh, vẫn là nụ cười lúc nãy, có vẻ như tươi hơn 3 phần. “Không nhớ anh sao? Nhiên Nhiên bây giờ xinh xắn hơn xưa rất nhiều, cũng không còn nhõng nhẽo mỗi khi chơi cùng anh nhỉ?” Dường như câu nói của anh ta, giống như chất xúc tác, khiến Thùy Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó. “Anh Tuấn? Đúng là anh rồi.” Cô không kịp suy nghĩ mà đi đến ôm chầm người đó. Trong cô có không biết bao nhiêu là xúc động và vui mừng . Lúc này, cô không phát hiện người đang đứng phía sau cô có bao nhiêu xót xa cùng bi thương trong đôi mắt. “Thôi cũng trễ rồi, cả nhà vào ăn cơm, có gì rồi nói tiếp. Hoàng Thư, tự nhiên nha con” Lúc này ba Nhiên vội lên tiếng, kéo cảm xúc bên thì vui mừng, bên thì khó chịu giãn ra đôi chút. Và có một điều rằng, có lẽ có một người đã quên một người, và đi cùng một người khác. Hoàng Thư luôn điềm tĩnh như vậy, có lẽ tính cách này đã theo cô khi ba cô mất. Cô không giống như những đứa trẻ khác, khóc đến chết đi sống lại. Ở cô là sự quyết tâm, hứa trước bài vị của ba, sẽ thay ba chăm sóc mẹ và bà. Bữa cơm như thế đến với cô không còn vui vẻ, cùng hứng thú như thường ngày. Cô chỉ im lặng ăn phần cơm của mình, đôi khi có ai hỏi, cô cũng chỉ cười, rồi trả lời cho qua. Có ai biết tâm trạng cô đang tuột dốc không phanh. Đối lập với cô hiện giờ là sự vui vẻ trên gương mặt của Ngô Thùy Nhiên và anh chàng kia, cả ba mẹ bạn ấy nữa. Hóa ra, đây chính là người bạn thưở nhỏ vô cùng thân thiết của Thùy Nhiên. Anh ta xuất ngoại cũng hơn 10 năm và mới trở về nước vài tháng nay. Hiện anh đang tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình, một công ty không hề nhỏ. Nhận thấy sự vui mừng của cô bạn mình, Hoàng Thư cũng chỉ mỉm cười, dặn lòng đừng suy nghĩ lung tung. Thời gian ăn cơm cũng nhanh chóng qua đi. Mọi người hiện đang ngồi trong phòng khách trò chuyện. Riêng Hoàng Thư và mẹ Nhiên đang rửa bát ở dưới bếp. Cô chỉ là không muốn nhìn thấy cảnh sum họp của bọn họ nên đành tìm việc làm cho bớt suy nghĩ. “Thư này, con thấy thằng Tuấn như thế nào?” Đang loay hoay thì Thư nghe câu hỏi của mẹ Nhiên, động tác chợt khựng lại. “Sao là sao ạ?” Cô không hiểu ý của mẹ Nhiên, đành hỏi lại. “Thật ra thằng Tuấn là thanh mai trúc mã với con Nhiên. Lúc trước, hai gia đình đã từng hứa hôn cho hai đứa nó. Chỉ cần thằng Tuấn trở về thì hai đứa có thể tiến tới” Nghe tới bốn chữ ‘thanh nai trúc mã’ Hoàng Thư đã thấy lỗ tai mình lùng bùng, cô chỉ còn nhìn thất được gương mặt của mẹ Nhiên đang tươi cười nhìn mình mà nhép miệng. Bà rất hài lòng về chàng trai này. Đến khi cảm nhận có ai đó vỗ nhẹ vào cánh tay mình, cô mới tỉnh lại. “Nãy giờ con có nghe bác nói gì không?” Là mẹ Nhiên. “Xin lỗi, con có hơi ngạc nhiên” Không giấu được cảm xúc của bản thân, cô đành trả lời cho qua. “Cô cũng sợ, nó nghe được những lời này, cũng phản ứng như con, nên hai bác quyết định không nói cho nó biết sớm, đợi đến khi nó ra trường rồi mới nói. Cô cũng mong là con đừng tiết lộ nha” Bà thật sự tin tưởng đứa nhỏ này kín tiếng nên mới tâm sự với nó. Thật ra, lúc bên gia đình Tuấn, đưa ra yêu cầu này, hai vợ chồng bà cũng phân vân rất nhiều. Nhưng nhìn thấy Thùy Nhiên, mỗi lần thấy thằng Thanh Tuấn qua chơi điều bám theo riết, nên hai người bọn họ mới đồng ý. Tuy nhiên, hai nhà thỏa thuận, nếu khi lớn, hai đứa đều có đối tượng khác thì ước hẹn này sẽ hủy bỏ. Nhờ vậy mà, sự lo lắng trong hai vợ chồng ông bà cũng giảm xuống. Đến khi sắc trời đã không còn sớm nữa thì Thanh Tuấn cũng tạm biệt gia đình và ra về. Thùy Nhiên là người chủ động đưa anh ta ra cửa. Nói thật hôm nay, cô rất vui, người anh trai ngày xưa, mà cô vô cùng ngưỡng mộ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Vì là con một, nên ngay từ nhỏ, cô luôn mong muốn mình có một người anh trai hay em gái gì đó để chơi đùa. Thế nên, hôm nay, cô quả thật không giấu được niềm hạnh phúc trong từng câu nói, hành động của mình. Và từ khi cô ra tiễn anh ta về, thì có một ánh mắt luôn theo dõi một cử chỉ, hành động của cô. Có lẽ, cũng đến lúc cô nên về rồi, nghĩ thế, cô đứng lên xin phép hai bác trở về nhà. Vừa dắt xe ra đến sân, thì Thùy Nhiên cũng đang bước ngược trở vào. “Sao cậu về sớm thế?” Vẫn là nụ cười như bao ngày, vẫn là trên gương mặt của người mình yêu, sao Hoàng Thư lại có cảm giác chua xót đến thế. “Ừ, cũng đi khá lâu rồi, mình phải về phụ mẹ dọn cửa hàng nữa” Đây là một cái cớ quá chuẩn xác, khiến Thùy Nhiên không thể níu kéo người kia. Mẹ của Hoàng Thư có một tiệm tập hóa nhỏ gần nhà, vì vậy mỗi tối, cô đều ra phụ mẹ, dọn dẹp rồi hai mẹ con cùng về. “Cậu về cẩn thận nha. Về tới thì nhắn cho mình một tiếng” Đây là giao ước quen thuộc của hai đứa, có thế, cô mới an tâm khi để người kia về một mình như thế này, mặc dù, nhà hai đứa không quá xa nhau. Đến gần cửa, Hoàng Thư chợt dừng lại. “Nhiên, cậu có vui không?” Có lẽ đây là câu hỏi mà xuất hiện trong lòng từ chiều đến giờ. “Ừ, vui lắm. Hôm nay mình gặp lại anh Tuấn mà, hơn 10 năm không gặp còn gì” Ánh mắt cô không chút dối lừa mà thật thà trả lời câu hỏi của người phía trước. “Thế là tốt rồi!” Kết thúc câu nói kia, Hoàng Thư cũng một mạch dẫn xe ra khỏi cổng, không hề quay lại nhìn người phía sau, cũng không hề dặn dò người kia như bao lần. Câu nói phát ra cũng tựa như lời an ủi chính bản thân mình. Đạp từng bước trên đường, không hiểu sao, hôm nay, cô thấy nặng nề đến thế. Nước mắt cũng không biết tự lúc nào mà rơi xuống. Con người không thể mãi cứng rắn được, có chăng đó cũng chỉ là bề ngoài. Ánh đèn đường le lói, cũng như bức màn chắn, tốt rồi, không ai có thể thấy một đứa ngốc vừa chạy xe vừa khóc như cô lúc này. Hoàng Thư đi rồi, Thùy Nhiên cũng đứng ngây ngốc một chỗ mà hướng ánh mắt về phía người kia vừa đi. Cô có thể cảm nhận được sự cô đơn trong người kia, khi ai đó quay lưng lại với cô, sự cô đơn đó càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến thế, khi những cử chỉ vô tâm của người kia như vô tình gieo rắc vào trái tim cô.
|
Sau bữa cơm hôm đó, nhiều sự việc khác lại nãy sinh hơn. Thay gì mỗi buổi học, Thùy Nhiên sẽ cùng Hoàng Thư về nhà thì bây giờ lại có một anh chàng đẹp trai đứng trước cổng trường chờ đợi. Hình như, Thanh Tuấn đang tiến hành công cuộc chinh phục người đẹp của mình. So với chiếc xe đạp èo uộc của Hoàng Thư thì chiếc BWM của Thanh Tuấn lại được sinh viên trong trường chú ý hơn. Và thế là người ta cũng không còn thấy hình ảnh hai cô gái mỗi giờ tan học đều chở nhau về, mà thay vào đó là một trai tài lẫn sắc đưa đón cô hoa khô khoa Quản Trị Kinh Doanh của trường. Rồi tin tức, tiên đồng ngọc nữ hạnh phúc bên nhau cũng truyền từ tai sinh viên này đến tai sinh viên khác. Có lúc, đi ngang qua một đám đông nào đó, Hoàng Thư sẽ nghe được tên của người mình yêu và anh ta, nhưng cô vẫn điềm tĩnh mà lướt qua. Có lẽ với cô, điều này xảy ra là hiển nhiên, công chúa phải luôn đi cùng hoàng tử. Sự việc trên xảy ra cũng là thời gian của đầu năm 4, một năm nữa thôi, tất cả sẽ dừng lại ở tuổi trẻ sinh viên. Hôm nay nữa đã là một tháng, cô không gặp người kia, cũng không cùng người kia cùng nhau tan trường, cũng không còn những buổi về nhà người kia ăn cơm chiều hay những buổi trưa nắng, đứng ở cổng trường chờ người kia. Cô biết rõ mình cần làm gì, khi nhận được thông báo từ người kia đã chấp nhận làm bạn gái của anh ta. Nếu ai hỏi cảm xúc của cô lúc nghe được tin đó từ người mình yêu, sẽ có cảm giác gì? Cô chỉ sẽ mỉm cười và nói rằng không có cảm xúc gì cả. Hoàng Thư không hề nói dối, cảm giác trong cô đã chay lỳ, khi mà mỗi ngày, đều tận mắt mình chứng kiến cảnh ngọt ngào của hai người họ ở cổng trường. Cô không phải người quá cố chấp, nhưng mỗi giờ tan học, đứng ở cổng trường chờ đợi một người đã là thói quen, không thể nói bỏ là bỏ. Yêu một người, rồi quên một người không phải ai cũng làm được. Cũng như cô, Ngô Thùy Liên là một ký ức, chỉ vui mà không buồn. Thi thoảng hai người vẫn gặp nhau, nhưng không còn thường xuyên như xưa, cũng là bạn như sao cô cảm thấy xa vời quá. Hiện tại, Nguyễn Hoàng Thư, đang ở phòng hiệu trưởng, không biết là tin xấu hay tốt cho cô. “Đây là một cơ hội rất tốt để em tiến xa hơn và có thể tiếp cận với các nước tiên tiến. Nước Pháp là kinh đô thời trang của thế giới, nếu em sang đó học tập, năm năm sau, em sẽ có được một vị trí không hề nhỏ trong giới thời trang. Thầy nghĩ, em nên suy nghĩ thật kỹ” Đó là câu nói cuối cùng mà cô nghe được từ thầy hiệu trưởng trước khi bước ra khỏi phòng. Qua Pháp du học, đối với một sinh viên năm cuối như cô quả thực là điều đáng mơ ước, nhưng sao cô không có đủ dũng cảm để chấp nhận học bổng toàn phần này. Trong lòng cô rất rõ, điều gì đang níu kéo cô. Nói về cơ hội đi du học ở nước ngoài lần này, với Hoàng Thư, nó đến không phải là một điều ngẫu nhiên. Vốn là người có năng khiếu thẩm mĩ thiên bẩm, có lẽ là do di truyền từ cha, cùng với tư chất thông minh và gu thẩm mĩ hiện đại, Hoàng Thư, trong 3 năm đầu đại học đã thu về không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ về các cuộc thi thiết kế thời trang. Và cuối năm 3 vừa rồi, bộ sưu tập ‘Thiên Sứ’ của cô đã giành giải nhất trong cuộc thi ‘Tài Năng Thiết Kế Châu Á Thái Bình Dương’. Các giám khảo cuộc thi đánh giá rất cao tính sáng tạo của nhà thiết kế bởi tính đa năng của trang phục, cũng như những đường nét tinh tế trong từng nét may của bộ sưu tập. Và điều khiến các giám khảo đánh giá cao nhất đó là sự kết hợp giữa nét hiện đại và nét truyền thống, khi lấy cảm hứng từ bộ áo dài truyền thống của dân tộc Việt Nam. Cũng nhờ giải thưởng đó mà cô được một công ty thiết kế thời trang nổi tiếng ở Pháp, tài trợ học bổng toàn phần cho cô học tiếp cao học, đồng thời học sẽ nhận cô vào làm việc khi cô sang đó. Những việc này xảy ra cũng là ngay lúc, cô và người đó có gút mắc, có lẽ vậy mà Thùy Liên vẫn chưa nhận được tin tức này. Và cũng một phần là do cô nhờ thầy hiệu trưởng giữ kín việc này. Cô không phải là một người thích khoe khoang.
|
Về đến nhà, Hoàng Thư nhìn thấy mẹ cùng bà đang xem phim. Bộ phim này vẫn là mô típ cũ, yêu một người không nói, đến khi người ta có hạnh phúc rồi mới khóc lóc, thảm thiết. Thế mà không biết tại sao lại lấy đi nước mắt của hàng ngàn người khán giả. Đôi khi, cô nghĩ nữ chính thực ngốc, can đảm nói ra thì được rồi. Nhưng khi nhìn lại chính mình, cô cũng không tự giác mà cười, cười để tự chế giễu chính mình. Nhưng cô biết, không phải tình cảm này cũng có thể nói ra được, khi mà cả hai người đều là con gái, và hơn ai hết, cô biết người kia đang hạnh phúc. Sau này, người đó sẽ có một gia đình hạnh phúc, những đứa con ngoan và một tình yêu đúng nghĩa. Cô không nỡ phá vỡ hạnh phúc của người ta, nhưng cô biết cô làm gì có sức ảnh hưởng mà làm được điều đó. Cũng trễ, bà đã vào phòng nghĩ, phòng khách chỉ còn mẹ Thư và Thư ngồi cũng nhau. “Mẹ, con nghĩ con muốn đi du học” Cuối cùng cô là người lên tiếng trước. “Đứa ngốc của mẹ, dù con quyết định điều gì mẹ cũng ủng hộ con” Bà hiểu, đứa nhỏ này đã cố gắng như thế nào, từ khi cha nó ra đi. Vì thế mà, ngay cả hạnh phúc của mình nó cũng không thể nắm giữ, và đành chọn lấy cách trốn chạy. Bà đã biết tình cảm của con gái mình dành cho đứa nhỏ Thùy Nhiên kia. Lúc đó, bà đã sốc rất nhiều, nhưng làm một người mẹ, điều mà bà hy vọng chính là con mình được hạnh phúc như bao người khác. Nhiều lần, đứa nhỏ này đau cũng chỉ biết nhào vào lòng mình mà khóc như đứa trẻ, nhưng bà hiểu con bà là một người mạnh mẽ, nên nó sẽ biết đứng lên và tìm lại hạnh phúc vốn dĩ thuộc về nó. Có lẽ đi đâu đó xa nơi này là một biện pháp tốt để đứa nhỏ này nguôi ngoai nỗi đau của mình. Nghe mẹ nói như vậy, cô không tự chủ mà chui vào lòng bà mà nhắm mắt. Nếu có thể được lựa chọn, con hy vọng mình không hề tồn tại trên cỗi đời này thì thật tốt quá. Thế là một giấc ngủ nặng nề của ngày hôm nay, cũng trôi qua trong vòng tay ốm áp, vững chắc của mẹ. Riêng về Ngô Thùy Nhiên, cô thật không hiểu, đứa bạn của mình tại sao lại như thế nha. Không thèm nói chuyện với cô, cũng không thèm đến đón cô như thường ngày. Nhờ vậy mà, anh ta được dịp đeo bám cô. Vì không muốn để bạn bề trong trường lời ra tiếng vào, cô đành phải lên xe anh ta. Được một lần là có lần thứ hai. Thế là trong suốt hai tháng, anh ta cứ thế mà làm phiền cô. Dạo gần một tháng trước, tự dưng anh ta lại nói muốn cô làm bạn gái anh ta. Thực sự, cô chẳng có tình cảm nào với anh ta đâu. Nhưng lại nhớ tới những hành vi đáng ghét của người kia nên cô mới chấp đồng. Cô muốn xem phản ứng của người kia như thế nào. Nhưng mà gần một tháng nay, người kia lại lặng như tờ, không hề đá đọng gì tới chuyện này. Mỗi lần gặp nhau, cũng chỉ nói chuyện tào lao. Mà tần suất gập nhau của hai người dường như càng đếm trên đầu ngón tay. Gương mặt cô ủ rủ, đến mẹ cô nhìn thấy cũng lo lắng. “Nhiên, con sao vậy? Hai đứa đang giận nhau hả?” Không chịu được, mẹ Nhiên lên tiếng. “Vâng ạ, cái đồ đáng ghét đó, dạo này không thèm điếm xỉa đến con chút nào cả” Dường như được khơi thông đúng chỗ, Thùy Nhiên nói một cách không tự chủ. “Thằng Tuấn chọc giận gì con à?” Rõ ràng hai đứa đang tốt lắm mà, bà đâu nghe cãi vã gì.”Tuấn nào? Mẹ nói gì vậy? Con đang nói cái Bánh bao đáng ghét kia kìa. Nếu mà đứng trước mặt con nha, con sẽ cắn cái Bánh Bao đáng ghét kia không chừa một chút gì cả” Sự tức giận cùng ủy khuất vẫn chưa được thỏa mãn, cô không ngừng răn đe người nọ. Biểu hiện của con gái làm bà có chút buồn cười, nhưng lại không ngạc nhiên chút nào. Ai đời chỉ vì chuyện như vậy mà mặt mài cứ như đưa đám. “Thì con chủ động làm hòa đi” Chuyện bé tí teo thế mà cũng ủ rủ. “Mẹ không biết đâu. Con muốn Bánh Bao đó xin lỗi con trước” Cô không muốn xuống nước trước đâu. Chẳng phải từ đó đến giờ đều do cậu ấy là người giản hòa trước sao? Nói xong, cô giận dỗi bỏ lên phòng. Vào phòng mình, nhìn bức ảnh nằm trên bàn học, Ngô Thùy Nhiên khẽ mỉm cười. Nhìn gương mặt đáng ghét của người kia đang tươi cười nhìn mình, cô không tự chủ mà đưa tay khẽ chạm vào gương mặt ai đó. “Mình nhớ cậu!” Cô khẽ thầm thì, nếu có người đó trước mặt chắc cô không có đủ dũng cảm mà nói với người ta những lời này. Ngô Thùy Nhiên cầm điện thoại lên và nhắn một tin cho ai đó. Một lần nữa nhìn lại gương mặt đáng ghét của người kia, cô muốn cắn một cái thật to, cho người kia biết, hơn một tháng nay cô đau như thế nào. Đặt khung ảnh xuống bàn, cô lên giường, và đi vào giấc ngủ. Ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay, cô nghĩ vậy.
|
Hôm nay, đã là giữa tháng 10 rồi, nói chính xác thì 3 ngày nữa Hoàng Thư sẽ lên máy, bay qua nước Pháp xa xôi. Đến bây giờ, người kia vẫn chưa biết tin cô sẽ đi. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, không biết sẽ không bận lòng, và cô cũng có thể thoải mái hơn mà xa rời nơi này. Vì để chuẩn bị tốt cho chuyến bay sắp tới, nhà trường đã cho Hoàng Thư nghỉ 3 ngày để chuẩn bị. Ngày đầu tiên, Hoàng Thư, mẹ và bà đi đén bà con họ hàng để tạm biệt họ. Cũng là những lời chúc mừng và hy vọng Hoàng Thư sẽ cố gắng ở nước người, mang tiếng thơm về cho gia đình, dòng họ. Ngày thứ hai, Hoàng Thư đến tạm biệt những thầy cô cấp ba, và thầy cố vấn học tập trong ba năm đại học qua, nếu không có sự giúp đỡ và động viên của thầy cô, cô nghĩ cô sẽ không có những điều tốt đẹp như ngày hôm nay. Buổi tối đó, cô đã soạn tất cả những gì cần thiết cho chuyến đi. Mẹ đưa cho cô đủ thứ đồ, nào là thuốc men, rồi chiếc khăn len mà mẹ đã may khi nghe tin con gái sẽ đến đất nước có đủ bốn mùa, và lúc cô qua đó cũng đúng lúc là mùa đông, rồi những câu dặn dò thường ngày. “Thư nè, con định không tạm biệt Thùy Nhiên sao? Nếu mà nó biết con đi không nói với nó, nó sẽ buồn rất nhiều” Mẹ Thư lo lắng cho con gái. Bà biết, nó muốn đi gặp người kia lắm. Có ai được đi du học mà mặt mài cứ ủ rủ suốt? “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá” Cô cố cười, nhìn mẹ. Cô biết người kia có lẽ đã không còn quan tâm cô như ngày xưa. Nhưng như vậy không phải tốt hơn sao? Cô có thể có lý do mà đi rồi sao? “Con gái, mẹ hy vọng con suy nghĩ cho thật kỹ. Thôi, không còn sớm rồi, con nghỉ ngơi đi” Bà cũng không muốn gượng ép con bé. Nếu muốn tự khắc nó sẽ đi tìm người ta. Bước vào phòng, cô không vội ngủ, mà đi đến bên cửa sổ. Hôm nay, bầy trời không một ngôi sao nào cả, tăm tối. Có lẽ cũng giống như tâm trạng cô như bây giờ. Cô lại nhớ một người nữa rồi. Hình như thói quen nhớ ai kia mỗi lúc trước khi ngủ cô không thể nào bỏ được. cô mỉm cười, xoay người, tiến về phía bàn học. Đêm nay, cô có nhiều điều muốn nói cùng người kia. 7g00 sáng, Hôm nay, Nguyễn Hoàng Thư thức dậy sớm hơn mọi ngày, cô còn một vài việc muốn làm trước khi đi. Công viên trò chơi, đây là nơi lần đầu, cô và người kia đi chơi cùng nhau. Vì có lẽ là giữa tuần nên người đến chơi không nhiều, cũng tốt, không phải chen lấn. Nhớ lần đó, hai đứa chen lấn nhau không biết bao nhiêu lần mới tới được khu vui chơi. Đứa ngốc kia, đúng là ham chơi thật mà, chơi hết trò này lại kéo cô sang trò khác, khiến cô cả thở cũng không có thời gian. Lúc đi ngang khu hồ trò chơi địa hình, có một đứa bé vì chạy quá nhanh mà va vào người kia. May mà cô nhanh tay, kéo người kia vào lòng mình, ôm thật chặt. Không ai biết, cái cảm giác ngượng ngùng của cô sau khi buông người đó ra. Cái cảm giác hồi hộp, không diễn tả được. Rồi, vì chơi đùa quá nhiều mà đến lúc về, người kia cứ đòi một đòi hai, bắt cô cõng, cô cũng không nỡ từ chối. Đoạn đường từ công viên đến nhà không hề ngắn chút nào. Người nằm trên lưng cô cứ thao thao bất tuyệt hết chuyện này đến chuyện khác. Không biết tới lúc nào lại ngủ mất. Thật là! Cõng một người trên lưng, có thể bạn sẽ thấy mệt, thấy phiền, nhưng nếu cõng người mình yêu, bạn sẽ có cảm giác như ôm trọn cả thế giới vào người. Cô thật sự muốn đi tiếp, đi mãi, không mục đích cũng được, miễn sao người này cứ mãi bình yên mà bên cạnh cô. Đó cũng là lần đầu tiên mà cô dám đối mặt với tình cảm trong tim mình, sau hơn một năm kể từ ngày mà cô nhận ra sự khác biệt trong suy nghĩ của mình về người kia.
|
9g03 sáng, Hoàng Thư đang đi dọc theo con đường hằng ngày mà hai đứa vẫn cùng nhau đi học về. Cô nhớ cái vòng tay ôm chặt cô của người kia, mỗi khi ngồi lên xe. Những hằng cây xanh mát nơi đây vẫn vậy, dù hè có nắng, dù trời có mưa vẫn là nhân chứng cho đoạn đường hơn năm năm của cô và ai đó. Ừ thì, cây rồi sẽ lớn, lá rồi sẽ rụng, con đường hằng ngày hai người từng qua cũng già hơn từng ngày, không như tình cảm mà cô dành cho người đó mỗi lúc một nhiều hơn. Đôi lúc cô cảm nhận được sự đắng cay trong ngọt ngào. Con người, ai cũng có lý lẽ riêng của mình, cô cũng vậy, dù không muốn nhưng vẫn mãi nhớ. 12g36 trưa, Quán BFF, hôm nay vẫy đông khách như bao ngày. Chọn một góc ngồi có thể quan sát mọi ngóc ngách trong quán, Hoàng Thư hài lòng ngồi xuống. Hơn năm năm, hai đứa hầu như lần nào đi ăn cũng ra quán này. Tại sao nhỉ? BFF – Best Forever Friends, cũng như tên của nó, đứa ngốc đó vẫn ngây thơ mà nói rằng “Cậu là người đầu tiên mà mình dắt tới đây. Hy vọng sau khi ăn những muốn ăn ở đây cậu sẽ mãi là bạn thân tốt nhất của mình” Nhưng mình không muốn làm bạn thân của cậu. Thật là dỡ khóc dỡ cười mà, chẳng lẽ cô lại nói như thế? Đứa ngốc kia làm sao hiểu được cô muốn gì cơ chứ? Ừ, mãi là bạn thân. Gọi món mà hai đứa vẫn thường ăn, không hiểu sao, hôm nay thức ăn lại khó nuốt đến vậy? Lắc đầu, cô cười cho suy nghĩ vẩn vơ của mình. 14g25 chiều, Hôm nay, bất chợt trời đổ cơn mưa như trút nước, chẳng hiểu thời tiết kiểu gì, mà tháng 10 lại có mưa? Chạy nhanh về căn nhà gỗ phía trước, Hoàng Thư chỉ mong cơn mưa mau chóng kết thúc. Mưa cái cảm giác mát mẻ nhưng không quá dễ chịu, làm cô khẽ nhíu mày. Ánh mắt cô lúc này, lại nhìn về phía ngôi trường ở trước mặt. Ngôi trường cấp ba ngày xưa hai đứa từng học. Mưa vẫn có vẻ không dứt mà còn có xu hướng nặng hạt hơn. Trùm chiếc áo khác qua khỏi đầu, cô vội chạy nhanh vào trường, cũng lâu rồi cô không quay lại nơi đây. Không kịp xin phép chú bảo vệ, cô chạy ngay vào khuôn viên trường. Dù đang là giờ học, nhưng cô vẫn nghe được những âm thanh vui đùa có một vài nhóm trẻ đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Có lẽ là trống tiết? Nhớ mấy năm đó, mỗi lần được trống tiết, cô và người kia luôn chọn không gian chỉ có hai người, có lẽ do cả hai đều thích yên tĩnh. Đôi lúc là cùng nhau ôn bài cho tiết học kế tiếp, có khi là lên thư viện đọc sách. Tất cả những hình ảnh đó như cuộn phim đang chạy trong đầu cô. Không biết từ lúc nào, cô lại ra đến sân bóng rổ. Đây cũng là nơi đầu tiên mà cô gặp người đó. Hôm đó, cô đang chơi bóng rổ cùng đám bạn. Vô tình quả bóng mà cô ném cho người bạn mình lại bị dội ngược và trúng vào đầu một người xui xẻo nào đó đang đi ngang qua. Không đợi cô đến xin lỗi thì người đó đã tới trước mặt cô mà la toáng lên: “Là bạn đúng không?” Cô gái này xinh thật, nhưng sao mà đanh đá vậy? Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô không thấy người đó ở trước mặt. “Mình xin lỗi, mình chỉ là vô tình thôi” Vẻ mặt áy náy, tôi ráng cứu vãn tình thế. Nhưng mà người kia có vẻ không thiện chí cho lắm. “Chỉ xin lỗi vậy thôi là quá dễ dàng cho bạn rồi”. “Thế bạn muốn thế nào?” . “Muốn thế nào, mình chưa nghĩ ra. Nhưng mà...” “Nhưng sao?” “Đưa mình số điện thoại. Mình sẽ điện đòi bạn bồi thường” Bồi thường? Bồi thường gì chứ? Rõ ràng là chuyện vé xé ra to mà. Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn không tự nguyện mà đưa số điện thoại cảu mình cho người kia. “Bạn tên gì? Học lớp nào?” Cầm số điện thoại người trước mặt trên tay, cô khẽ mỉm cười. “Sao vậy không phải có số tôi rồi sao?”
“Số thì số, nhưng biết đâu bạn lại trốn không nghe máy thì sao?” “Tôi không phải là người vô trách nhiệm như vậy. Hoàng Thư. Nguyễn Hoàng Thư, 10NK” Dù trả lời nhưng cô không vui đâu nha. Bị người ta nói mình vô trách nhiệm mà. “Bạn học năng khiếu à?” “Hỏi nhiều làm gì? Trả banh cho mình được chưa?” “Hứ” Người kia ném banh vào cô, rồi xoay người đi. Vì vậy mà cô không hề thấy nụ cười trên mặt của người kia. Thế rồi, tình bạn cũng bắt đầu từ sự cố trên. Rồi với cô, không biết từ lúc nào đã trở thành tình yêu. Cô khẽ mỉm cười, cũng đến lúc phải về rồi.
|