Công Chúa Tiểu Tăng Hữu Lễ
|
|
Chương 98 - Tắm chung
"Được rồi, để ở đây đi, các ngươi đều lui xuống đi, không cần giữ cửa." Cảnh Dương trong lòng ôm An Bình, lúc đang dùng bữa, nàng đã phân phó hạ nhân đi chuẩn bị nước tắm, vừa lúc ăn xong thì có thể tắm rửa. Mới vừa đóng cửa, phía sau đã bị người ôm lấy. Môi Sở Thương dán nhẹ lên tóc của Cảnh Dương, mùi hương quen thuộc khiến nàng an tâm. "Ta khiến nàng chịu khổ." Lúc đang dùng bữa, Sở Nhứ Nhi đều kể lại tình hình lúc sinh An Bình cho Sở Thương, chỉ kém một chút, nàng đã không còn được gặp lại Cảnh Dương. "Nào có nghiêm trọng như vậy, Nhứ Nhi khoa trương thôi." Cảnh Dương ôm An Bình, yên tâm dựa về phía sau, trọng lượng thân thể đều đặt ở trong lòng Sở Thương. Viền mắt Sở Thương có chút ướt át, ánh mắt rơi xuống thân thể nho nhỏ kia, một nữ nhân mang theo hài tử, khổ cực trong đó không cần phải nói đều có thể dự đoán được, nhất thời mũi Sở Thương có chút chua xót "Cho ta ôm An Bình một chút đi." Nghe nàng nói như thế, Cảnh Dương mới nhớ tới, từ lúc Sở Thương trở về đến bây giờ, còn chưa có thời gian nhìn kỹ hài tử đâu, lập tức xoay người lại, cúi đầu cười với hài tử nói: "Cha muốn ôm An Bình của chúng ta, có vui hay không a?" Sở Thương cẩn thận tiếp nhận hài tử, nàng tay chân vụng về thật sợ làm đau đứa nhỏ, vừa ôm vừa hỏi: "Là như thế này sao? Ôm nàng như vậy có thể bị khó chịu hay không?" Cảnh Dương hé miệng cười nhìn bộ dáng khẩn trương của Sở Thương, trong lòng một phen ngọt ngào, tình cảnh này không biết nàng đã gặp trong mơ bao nhiêu lần, lần này rốt cuộc như nguyện. "Nàng rất ngoan a." An Bình được Sở Thương ôm vào trong ngực, không khóc cũng không nháo, thỉnh thoảng còn hé miệng cười, vẻ mặt đáng yêu cực kỳ giống Sở Thương. "An Bình vẫn luôn rất ngoan, ngày thường cũng không hề ầm ĩ với ta, tính tình này phỏng chừng là giống mẫu phi của ta." Sở Thương vừa đùa với An Bình trong lòng, vừa ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương "Nàng nhớ nhà đi?" Trên mặt Cảnh Dương cứng lại, lập tức lắc đầu, nói: "Cái gì là nhà?" Đi về trước một bước, ôm lấy Sở Thương "Ở đâu có ngươi, đó chính là nhà của ta." "Oa ——" không biết là Cảnh Dương chèn ép An Bình, hay là Sở Thương ôm khó chịu, chợt nghe An Bình oa oa khóc lên, nàng vừa khóc thế nhưng làm Sở Thương vô cùng lo lắng, lúc này mới vừa cùng khuê nữ nhà mình tiếp xúc thân mật thì đã làm đứa nhỏ khóc. "Ai nha, sao lại khóc?" "Nga nga, không khóc, đừng khóc." "Đều là cha không tốt, An Bình đừng khóc." Sở Thương gấp đều sắp nhảy dựng lên, ôm đứa nhỏ trong lòng đi qua đi trong phòng, hống nửa ngày nhưng ngay cả một điểm hiệu quả cũng không thấy, trái lại càng khóc càng lợi hại, cuối cùng không có biện pháp, Sở Thương không thể làm gì khác hơn là lại nhớ tới Cảnh Dương bên cạnh, giả vờ đáng thương giao hài tử cho nàng, rụt cổ nói: "Ta, ta ôm không tốt." Cảnh Dương nhìn bộ dáng sốt ruột của Sở Thương, cũng không nói gì, chỉ là tiếp nhận hài tử liền đi đến bên giường. "Nàng mau nhìn xem chuyện gì vậy?" Sở Thương cũng nghiêng đầu bước theo, tiếng khóc y y nha nha như vậy thật khiến nàng không hiểu ra sao. Cảnh Dương liếc xéo nàng, cười nói: "Yên tâm đi, khuê nữ ngươi không có đại sự gì, chỉ là đói bụng thôi." "Đã đói bụng?" Sở Thương không chút suy nghĩ xoay người đi ra cửa nói: "Ta đây đi gọi hạ nhân mang chút đồ ăn đến." "Ai! Trở về!" Cảnh Dương vừa nhìn nàng muốn đi ra ngoài, vội vàng gọi nàng lại, người này thực sự là, đi Long Sơn Tự có một chuyến cũng đi đến choáng váng, hài tử mới lớn nhiêu đây có thể ăn đồ ăn bình thường sao. "Làm sao vậy?" Cảnh Dương hé miệng không nói, trên mặt đã có chút ửng đỏ, tư thái tiểu nữ nhi tẫn hiển, thì thào nói: "An Bình còn quá nhỏ, ăn không được mấy thứ đó." "A? Vậy nàng?" Sở Thương muốn hỏi vậy làm sao bây giờ thì thấy Cảnh Dương giải khai vạt áo của mình, khối mềm mại tuyết trắng liền lộ ra, mạnh vỗ trán, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, có chút xấu hổ nói: "Nàng xem đầu óc ta này, ta dĩ nhiên lại quên." Cảnh Dương cũng không để ý nàng, chỉ nhìn An Bình đang ăn vô cùng ngon miệng, nói: "Còn không mau đi tắm, đợi lát nữa nước sẽ lạnh." Sở Thương liếm liếm môi, mắt có chút đăm đăm "Chút nữa ta đi, không vội, không vội." Nói xong đi đến trước giường, bản thân còn tự tìm một vị trí tốt ngồi xổm xuống. (tui quỳ với má này luôn =)))) Cảnh Dương bị hành động này của nàng làm mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng còn ôm hài tử, cũng không thể khép y phục lại, lại không thể xoay người, chỉ phải bình tĩnh bất động mặc nàng nhìn, tuy rằng lúc trước hành động thân mật như vậy không phải không có, nhưng lúc này lại trước mặt hài tử, vẫn có chút không tốt lắm. Hồi lâu, An Bình rốt cục ăn no, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy liền xoay mặt qua, há mồm lại ngáp mấy cái, buồn ngủ liền dâng lên. Cảnh Dương lại dỗ nhẹ một chút, chẳng được bao lâu An Bình liền ngủ mất. "Ta đi tắm." Sở Thương đột nhiên toát ra một câu như thế, khiến Cảnh Dương có chút không hiểu ra sao. "Chờ một chút." Cảnh Dương buộc chặt vạt áo, liền ôm hài tử đứng lên "Ta đi kêu nha hoàn thêm chút nước nóng đến." Sở Thương ngơ ngác đứng ở trước giường, đợi lúc Cảnh Dương trở về, An Bình trong tay đã không thấy tăm hơi. "Hài tử đâu?" "Ta để Lưu thẩm trông rồi." Nói lại liếc nhìn nàng, xắn tay áo "Còn không đến tắm, muốn chờ nước lạnh a." "Nga nga, đến đây." Nhiệt độ nước vừa vặn, không quá nóng nhưng lại dễ dàng loại bỏ mệt mỏi trên người, khiến Sở Thương thoải mái nhịn không được liên tục thở dài. "Ngươi cũng vào đi, chúng ta cùng nhau tắm." Sở Thương cầm lấy tay của Cảnh Dương đặt ở trước ngực, trong ánh mắt mang theo khí tức cực nóng. Cảnh Dương cũng không nhiều lời gì, giao An Bình cho Lưu mụ không phải là vì có thể cùng người này ôn tồn một phen thôi sao, nếu đã như vậy thì cần gì ra vẻ nữa, cho nên mới có cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn*. *xa nhau lâu ngày thì tình cảm còn mãnh liệt hơn là mới cưới. "Ta nhớ nàng." Sở Thương chôn đầu ở trong lòng Cảnh Dương, thỉnh thoảng dùng đầu cọ cọ điểm nhỏ màu hồng kia, khiến giai nhân ngâm khẽ một phen. "Ta cũng rất nhớ ngươi, đặc biệt nhớ, nhất là khi nhìn An Bình càng nhớ ngươi." Lúc Cảnh Dương nói đã bắt đầu thở dốc, cúi đầu xuống, muốn tìm cánh môi của người trong lòng. "Cảnh Dương, ta có chuyện muốn nói cho nàng." "Chuyện gì?" Tay Sở Thương ôm Cảnh Dương lại chặt vài phần "Nếu như ta nói, nàng không được phép suy nghĩ nhiều." "Rốt cuộc ngươi nói hay không!" Người này dự định dằn vặt mình đến chết sao! Sở Thương nuốt nuốt nước bọt, từng chữ nói: "Trước khi sư phụ chết, đã trị thương trên đầu ta, ta đã khôi phục ký ức." Đột nhiên người trong lòng run lên một chút, ngay sau đầu đó Sở Thương đã bị kéo lại. "Ngươi toàn bộ đều nhớ lại?" Giọng Cảnh Dương có chút run. "Ân." Nguyên bản ấm áp triền miên, đột nhiên trở nên an tĩnh, dần dần nhìn thấy khóe mắt Cảnh Dương đỏ lên. "Ta vẫn muốn nói với ngươi, ngày đó không phải ta cố ý muốn đuổi ngươi đi, cũng không phải cố ý muốn đánh ngươi, ta, ta —— " "Ta biết, ta đều biết!" Sở Thương kéo Cảnh Dương vào trong lòng "Phụ hoàng của nàng muốn giết ta, nàng vì phải bảo vệ ta, ta đều biết, nàng không cần phải nói." Vai Cảnh Dương bởi vì khóc mà run lên, khóc thút thít nói: "Ngươi đừng trách ta, đừng bỏ ta." "Còn nói lời vô vị phải không." Sở Thương thấy nàng khóc liền đau lòng không thôi, ôn nhu nói: "Nương tử tốt như vậy, cho dù ta thắp đèn đi tìm cũng không tìm ra người thứ hai." "Ân." Cảnh Dương lê hoa đái vũ gật đầu, lui ở trong lòng Sở Thương yết ớt nói: "Tướng công, ngực ta đau." "Sao lại đau chứ?" Cảnh Dương lôi kéo tay Sở Thương đặt lên hai khối mềm mại của mình, bản thân thì câu cổ nàng, cắn lấy lỗ tai "Căng." Sở Thương có ngốc cũng hiểu ý tứ của nàng, cong khóe miệng nói: "Xem ra khẩu vị của An Bình quá nhỏ." Trên tay cũng không thành thật bóp nhẹ, không bao lâu thì một dòng nước trắng đục chảy ra. "Ân, nhẹ chút, đừng cắn." Cảnh Dương ôm lấy cái đầu trước ngực, nhắc nhở. Lâu lắm không có đụng chạm, Sở Thương có chút không nắm giữ được nặng nhẹ, thùng gỗ bởi vì cử động của nàng mà nước đã tràn ra không ít. "Nương tử, thật ngọt a." Dòng nước trắng đục đều dính vào chóp mũi Sở Thương, Cảnh Dương xấu hổ đưa tay đẩy nàng ra, quay đầu không nhìn tới nàng. "Ào ——" một tiếng, Sở Thương đã bế Cảnh Dương từ thùng gỗ đi ra, ướt sũng đi đến bên giường. "Lau khô đã, cẩn thận cảm lạnh." Vẫn Cảnh Dương có chút lý trí, lúc này không hùa theo nàng, mang chân trần chạy đi lấy khăn lụa lau khô. "Lúc này được rồi đi." Sở Thương thật vất vả chờ nàng lau khô nước trên người cả hai, sau một khắc thì khẩn cấp nhào đến đè Cảnh Dương dưới thân, hai mắt đều muốn sáng lên. "Nương tử, ta tới!" "Ân, đến đây đi!" Đêm qua thoả thích phát tiết cả đêm, mãi đến rạng sáng, hai người mới từ từ ngủ, còn chưa ngủ được bao lâu liền có nha hoàn tới gõ cửa, nói là tiểu thư đói bụng. Cửa là Sở Thương mở, Cảnh Dương còn đang ngủ, đêm qua dày vò nàng có chút ác liệt, cho nên có người gõ cửa cũng không nghe thấy. Sở Thương ôm khuê nữ nhà mình, lại nhìn nhìn Cảnh Dương còn đang ngủ say, suy trước nghĩ sau thì ra một quyết định, chậm rãi cúi xuống, khinh thủ khinh cước giật lại cái chăn mỏng trước ngực Cảnh Dương, nhìn về phía khuê nữ nhà mình nói: "Ngươi ngoan ngoãn mà ăn, nghìn vạn lần đừng đánh thức mẫu thân, đêm qua mẫu thân rất mệt mỏi a." An Bình giống như nghe hiểu, còn trừng mắt nhìn Sở Thương, sau đó liền bị Sở Thương đặt ở trước ngực Cảnh Dương. Cảnh Dương càng ngủ càng cảm thấy không thích hợp, cứ cảm thấy như có gì đè mình, cố nén buồn ngủ mở mắt thì thấy An Bình ghé trước ngực mình ăn ngon lành, mà Sở Thương thì ngồi xổm một bên nhìn không chuyển mắt. "Ngươi thật là, sao không gọi ta dậy, ăn như thế cũng không sợ nàng sặc sao!" Cảnh Dương vội vàng ngồi dậy bế nữ nhi lên. Sở Thương vừa nghe sẽ bị sặc cũng nóng nảy theo "Ta nghĩ vẫn không nên đánh thức nàng, ta không biết sẽ bị sặc, sau này không làm, nàng đừng tức giận." Cảnh Dương cũng biết người nọ hảo tâm, thanh âm liền nhu hòa xuống "Giờ gì?" "Còn sớm, chủ yếu là An Bình đói bụng nên mới đến." Sở Thương mím môi, nhìn nữ nhi đang ăn ngon lành, ngực có chút không phải tư vị, nói: "Nương tử a, ta hỏi nàng một vấn đề a." "Ân." Cảnh Dương không nhìn nàng, chỉ là đáp nhẹ một tiếng, tiếp tục uy hài tử. Thấy nương tử không coi trọng bản thân, trong lòng Sở Thương càng thêm không phải tư vị "Nàng thích An Bình nhiều hơn hay là thích ta nhiều hơn a?" "A?" Cảnh Dương biểu hiện không hiểu vấn đề nàng hỏi, sau đó mới phản ứng được, trong lòng có chút dở khóc dở cười, người này đang ganh tỵ với hài tử sao? "Ta nghĩ, nàng không thương yêu ta như trước đây." Cảnh Dương ngược lại hấp một ngụm lãnh khí, sáng sớm đây là muốn ồn ào loại nào a. "Ngươi không có chút tiền đồ a, cùng nữ nhi của mình tranh thủ tình cảm, không thấy hài tử đều đói sắp khóc sao." "Ta đây sáng sớm cũng chưa ăn, sao nàng không uy ta a! Ta cũng đói sắp khóc!" Này là cái quỷ gì, Cảnh Dương tức giận đến ngứa ngáy, trắng mắt liếc nàng "Tối hôm qua ta uy còn ít a!" Vừa nói đến này, Cảnh Dương liền đỏ mặt, liếc xéo tên kia, ngày hôm qua đều sắp bị nàng hút khô rồi, còn chưa đủ! Sở Thương nghe xong lời này, khóe miệng lập tức kéo đến mang tai, cười hì hì tiến đến trước mặt Cảnh Dương, tễ mi lộng nhãn nói: "Ta biết, nương tử thương ta, vậy tối nay, ta còn muốn." Cảnh Dương quay đầu trừng mắt liếc nàng "Hài tử tỉnh dậy thì sao!" "Nàng nghe không hiểu." Nói xong lại cúi đầu nhìn lại "Có đúng hay không a, Tiểu An Bình của cha."
|
Chương 99 - Đủ rồi (Hoàn)
Năm năm sau. "Cha, nương, Tư Dĩnh muội muội lại khóc." Tiểu An Bình nhíu mày, bất quá là mình lấy hoa quế cao của nàng, không cần khóc nhè nghiêm trọng như thế đi. Sở Thương đỡ Cảnh Dương đã gần chín tháng, đi lại trong sân, nhìn nữ nhi nhà mình lại bắt đầu gây sự, ngẩng đầu "Nhiều cao điểm như vậy, ngươi cần gì phải giành khối trên tay nàng làm cái gì, còn không mau xin lỗi Tư Dĩnh muội muội." "Nga." An Bình nghiêng đầu, rõ ràng là không tình nguyện, nhưng tay vẫn đưa hoa quế cao trả lại cho Hà Tư Dĩnh "Cho muội, quỷ thích khóc!" "Oa ——" Hà Tư Dĩnh tuy rằng thích khóc, nhưng rất không thích nghe người khác gọi nàng là quỷ thích khóc, bởi vậy càng khóc dữ dội hơn. Cảnh Dương lúc này nhíu mày "An Bình! Ngươi lại quấy rối có đúng hay không! Ngứa mông sao!" Khi còn bé nghe lời, lớn lên thì biến thành tên bướng bỉnh, lúc nào không gây sự là không chịu nổi. An Bình sợ nhất chính là Cảnh Dương phát hỏa, bởi vì Cảnh Dương không giống Sở Thương, Sở Thương cùng lắm chỉ nói vài câu, nhưng Cảnh Dương sẽ thực sự động thủ, An Bình sợ đến vội vàng thì bưng kín miệng Hà Tư Dĩnh, nhỏ giọng nói: "Muội mau đừng khóc, cùng lắm thì ta cho muội cả khối kia nữa, nếu như muội tiếp tục khóc, cái mông tỷ tỷ sẽ gặp họa!" Hà Tư Dĩnh cũng không muốn An Bình chịu đòn, tiếng khóc lập tức liền ngừng, đôi mắt to tròn ướt át đảo quanh "Vậy tỷ không được đổi ý, đều phải cho ta." "Biết rồi!" An Bình bất đắc dĩ, sao có loại người thích ăn như vậy a! Cũng không xem lại cái bụng nhỏ của mình! "Tư Dĩnh!" Hà Chính Khiêm dẫn Sở Nhứ Nhi từ tiền trang trở về, lúc Tư Dĩnh hơn một tuổi, các nàng vốn có kế hoạch phải về Việt Dương, nhưng Hà Chính Khiêm ái thê sốt ruột, thấy Sở Nhứ Nhi không nỡ rời Kinh Hà, liền mở rộng sinh ý trong nhà từ Việt Dương tới Kinh Hà, hiện nay ở Kinh Hà cũng có sản nghiệp không nhỏ, Hà gia nhị lão thỉnh thoảng cũng sẽ đến Kinh Hà ở vài ngày. "Tư Dĩnh, mau tới đây với cha!" Hà Chính Khiêm vừa thấy nữ nhi thì nhịn không được vui vẻ, hai tay vừa nhấc thì bế lấy Hà Tư Dĩnh, còn đang quên hôn một chút. "Chậm chút, cẩn thận té hài tử." Sở Nhứ Nhi dặn một câu liền không thèm quan tâm hai cha con họ, trực tiếp đi đến chỗ Cảnh Dương. "Biểu tẩu, sắp sinh đi?" Sở Thương gật đầu "Ân, cũng sắp rồi, trong tháng này." "Các ngươi thực sự không có dự định sinh thêm một đứa sao?" Cảnh Dương quay đầu nhìn hai cha con Hà Chính Khiêm đang chơi rất vui vẻ "Kỳ thực Tư Dĩnh có một người bạn cũng rất tốt." Sở Nhứ Nhi có chút khó xử gật đầu "Ta thật ra rất muốn sinh thêm một đứa, thế nhưng Chính Khiêm không đồng ý, trước giờ đều nói qua mấy lần, nhưng thế nào nàng cũng không nhả ra." Cảnh Dương mím miệng, không trả lời Sở Nhứ Nhi, mà là quay đầu nhìn về phía Sở Thương, nói: "Ta muốn ăn chút ô mai, ngươi vào phòng lấy một ít ra đây." "Nga, được, ta đi đây." Vừa mới chuẩn bị đi lại không quên căn dặn: "Nàng đừng đứng, đến ghế đá ngồi một chút." "Ân, đã biết." Cảnh Dương thấy Sở Thương đi xa, lúc này mới xoay người lại, lôi kéo tay Sở Nhứ Nhi nói: "Kỳ thực, ngươi muốn hài tử, cũng không nhất định phải có muội phu đồng ý, nếu như thực sự có, nàng còn có thể không muốn sao?" "Biểu tẩu có ý gì" Sở Nhứ Nhi không quá hiểu lời Cảnh Dương nói. "Tiên trảm hậu tấu." Cảnh Dương hé miệng cười cười, lại cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình "Ngươi cho rằng Sở Thương đồng ý để ta sinh hài tử này a? Còn không phải là dụ dỗ trước, sau đó chuốc mấy chén rượu vào, ngươi nói cái gì chính là cái đó." Sở Nhứ Nhi vô cùng kinh ngạc che miệng, hóa ra sử dụng biện pháp như thế, thảo nào Sở Thương lại đột nhiên muốn sinh thêm một hài tử. "Ngươi đến, ta nói cho ngươi, chờ buổi tối, ngươi đưa Tư Dĩnh đến phòng ta, sau đó —— " Chờ Sở Thương cầm ô mai tới, chỉ thấy Sở Nhứ Nhi vẻ mặt ửng đỏ liền hiếu kỳ mà hỏi thăm: "Các nàng đang nói cái gì đó?" "Đi đi đi, nữ nhi nói chuyện riêng, hỏi loạn cái gì." Cảnh Dương hai tay đỡ thắt lưng, nhíu mi "Mau đỡ ta quay về phòng đi, mệt chết." "Vậy ô mai này còn ăn không?" "Trở về phòng rồi ăn!" Lúc gần đi Cảnh Dương còn không quên quay đầu tễ mi lộng nhãn với Sở Nhứ Nhi một phen, rất có giống ý bảo biểu muội nỗ lực lên, chọc Sở Nhứ Nhi càng thêm đỏ mặt. Buổi tối, Tư Dĩnh có chút ngủ không được, xoay đông xoay tây, cuối cùng thực sự nhịn không được, đưa tay đâm đâm cánh tay An Bình, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: "An tỷ tỷ, tỷ nói xem hiện tại cha cùng nương đang làm cái gì nha?" "Đã trễ thế này, khẳng định là đang ngủ a." An Bình có chút mệt nhọc, ngáp một cái. "Nga, thế nhưng vì sao ngủ còn phải đốt đèn." Từ lúc trong phòng cha mẹ đi ra, rõ ràng thấy bọn họ còn chưa có thổi đèn a. "Ai nha, có thể là sợ tối đi." "Nga nga, như vậy a." Tư Dĩnh tiểu bằng hữu, ở trong lòng hung hăng mà khinh bỉ cha cùng nương của mình một phen, lớn như vậy rồi còn sợ tối, xấu hổ xấu hổ. Mấy ngày sau, một đêm nọ, Sở Thương đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, chợt nghe Cảnh Dương bên cạnh đang kêu lên đau đớn, dưới tay vừa sờ, cả đệm giường đều ướt. "Nương tử!" "Đừng sợ, ta vỡ nước ối." Bởi vì lần trước Cảnh Dương đã qua một lần kinh nghiệm, cho nên lúc này đây tương đối lãnh tĩnh rất nhiều so với Sở Thương "Nhanh đi tìm bà đỡ tới." "A ——" tuy rằng trải qua một lần, nhưng loại đau đớn này vẫn khiến Cảnh Dương có chút khó có thể chịu đựng, chăm chú mà cầm lấy tay Sở Thương, móng tay đều rơi vào trong thịt của nàng. "Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt!" Y phục Sở Thương đều bị mồ hôi thấm ướt, nhìn Cảnh Dương đau đến như thế, nàng ngược lại nhịn không được khóc lên, một phen nước mắt nước mũi, bà đỡ ở một bên cũng không nhìn nổi nữa. "Thiếu gia, ngài đừng khóc, tình huống thiếu phu nhân rất tốt." Nói xong, lại nhìn Cảnh Dương nói: "Dùng sức, đầu hài tử đã ra rồi." "A ——" lại một tiếng hô to qua đi, tiếng khóc nỉ non của trẻ con liền vang lên. "Chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia nha!" Bà đỡ nghĩ đến cũng là người trọng nam khinh nữ, mắt đều híp thành một đường. "Không tiền đồ, ta còn chưa có khóc đây, ngươi khóc cái gì." Giọng Cảnh Dương rất suy yếu, nói còn dùng cánh tay lau nước mắt trên gương mặt Sở Thương. "Ta, ta đau lòng nương tử của ta không được a!" Sở Thương rụt cổ, đưa tay tiếp nhận tới hài tử trong tay bà đỡ, nhịn không được lại khóc "Tiểu tử thối, làm hại mẫu thân ngươi chịu tội a!" Ngày hôm sau. "Biểu ca nghĩ ra tên của hài tử chưa?" Hà Chính Khiêm là người hỏi trước, từ lúc đặt tên cho Tư Dĩnh, nàng liền đối với việc này phá lệ để bụng. "An Nghĩa, ta cùng Cảnh Dương đều hy vọng sau này nó sẽ trở thành một người người có tình nghĩa." Sở Nhứ Nhi nhìn hài tử trong tay Sở Thương, vô thức xoa bụng mình, quay đầu lại nhìn về phía Hà Chính Khiêm, phải tìm một cơ hội nói cho nàng. Kết quả là —— "Cái gì!" Hà Chính Khiêm từ trên ghế nhảy dựng lên, ngây ngốc nhìn chằm chằm bụng của Sở Nhứ Nhi "Là chuyện khi nào?" "Lần ngươi say rượu." "A!" Hà Chính Khiêm vỗ đầu, thảo nào nương tử nhà mình lại đột nhiên đổi tính, thì ra đêm đó có "âm mưu". "Ngươi rốt cuộc có ý gì!" Sở Nhứ Nhi nhìn bộ dáng hối hận không ngớt của Hà Chính Khiêm, ngực liền phát hỏa, vỗ bàn đứng lên "Ta hỏi ngươi một câu, hài tử này ngươi có muốn hay không?!" Nếu như ngươi dám nói không muốn, ta liền mang theo hài tử rời nhà trốn đi! "Muốn muốn muốn! Sao có thể không muốn!" Hà Chính Khiêm liên tiếp nói ba chữ muốn, sợ hãi rụt rè đi đến trước mặt Sở Nhứ Nhi "Không phải ta sợ nàng chịu khổ sao, nếu không nàng nghĩ xem vì sao ta lại mãi không muốn thêm hài tử a." Sở Nhứ Nhi biết Hà Chính Khiêm luyến tiếc bản thân chịu khổ, cũng liền mềm lòng, câu lấy cổ của nàng nói: "Ta biết ngươi đau lòng ta, ta chỉ muốn sinh cho ngươi thêm một đứa, ngày sau Tư Dĩnh cũng có bạn." Sở An Nghĩa cũng không dễ nuôi như Sở An Bình, chỉ cần ôm liền bắt đầu khóc, hơn nữa vừa khóc chính là vài canh giờ cũng không ngừng, làm ồn đến nổi đầu Sở Thương muốn phình to. "Ngươi đây là giống ai a? Giọng tốt như vậy!" Sở Thương một tay đổi tả, một tay ôm An Nghĩa, trong lúc xoay người đột nhiên lại nghĩ đến, từ sáng sớm đã không nhìn thấy nữ nhi nhà mình đâu, lại chạy đi đâu rồi. "Đi thôi, đến chỗ tỷ, tỷ có thứ tốt." An Bình lấy lòng nhìn Hà Tư Dĩnh. Bất quá Hà tiểu thư cũng không quan tâm bộ dạng này, đầu lắc như trống bỏi "Ta không đi, đệ đệ tỷ luôn khóc, lỗ tai ta đau." "Ai nha, cha ta ôm nàng rồi, đảm bảo lúc nãy không khóc, Tư Dĩnh tốt muội đi chơi với ta đi." Hà Tư Dĩnh đối với tiếng khóc của Sở An Nghĩa cũng không phải ghét, mà là sợ, có lần nàng cùng An Bình chơi đùa, chợt nghe thấy An Nghĩa đang khóc liền qua dỗ dành, ai biết càng dỗ càng khóc, kết quả chọc luôn Hà Tư Dĩnh khóc trở về phòng, từ đó về sau, An Bình có đem hoa quế cao ra dụ nàng cũng không chịu đến chơi. "Thực sự?" "Ừ!" Hà Tư Dĩnh nhìn An Bình muốn mình đến chơi như vậy, cũng không thể cự tuyệt nữa, chủ yếu là nàng cũng qua chơi, An Bình luôn chuẩn bị mấy thứ đồ chơi lạ cho mình chơi. Gật đầu, vừa muốn đi liền ngừng cước bộ, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Vậy tỷ phải cho ta cái bánh hoa hồng hôm nay trù nương cho tỷ." "A?" An Bình trừng mắt nhìn "Không phải trù nương cũng đã cho muội sao?" "Ta ăn hết rồi." Hà Tư Dĩnh vừa cầm lên thì ăn hết "Tỷ cho hay không, không cho ta sẽ không đi." An Bình có chút không tình nguyện gật đầu "Được rồi, bất quá chỉ có thể cho muội phân nửa, ta còn chưa có ăn đâu." T_T "Không thành vấn đề!" Hà Tư Dĩnh thấy mục đích đạt được, vui vẻ vỗ vỗ tay kéo cánh tay An Bình nhảy nhót đi ra. Một ngày, trên bàn cơm, Hà Chính Khiêm xuất ra đại tự hôm qua đã viết xong, mở ở trên tay "Ta nghĩ xong rồi, nữ hài thì gọi Tư Quận, nam hài thì gọi Tư Tuấn, không biết mọi người cảm thấy thế nào?" Sở Nhứ Nhi híp mắt cười nhìn nàng, ý nói cái gì cũng đều nghe nàng. Cảnh Dương cùng Sở Thương thì cười không nói nhìn nhau một phen, quay đầu lại nhìn An Bình cùng Tư Dĩnh đang chơi đùa, cúi đầu lại nhìn An Nghĩa đang ngủ say trong lòng, tay vô thức ôm lấy cánh tay Sở Thương, thân thể dựa sát lại, nhỏ giọng nói: "Cuộc đời này có ngươi, đủ rồi." Sở Thương rút ra cánh tay bị Cảnh Dương ôm, ôm lấy vai của nàng "Kiếp trước, nàng cũng nói như vậy."
|
Chương 100 - Phiên ngoại 1 (Một nhà Cảnh Dương) Y thuật của Sở Thương trải qua mấy năm lắng đọng càng cao thâm, rất nhiều người ngoài Kinh Hà đều mộ danh đến tìm nàng chữa bệnh. bất quá thanh danh càng lớn, gánh nặng trên vai càng nặng, mặc dù Sở Thương còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, nhưng cũng không thể không cân nhắc vấn đề truyền thừa y bát của mình, một thân bản lĩnh trị bệnh cứu người, tuyệt đối không thể hủy trong tay nàng, nhưng bây giờ cái này muốn truyền cho ai lại thành vấn đề lớn. "Làm gì đấy?"Cảnh Dương tiếp nhận hòm thuốc của Sở Thương, đang chuẩn bị cầm khăn rửa tay cho nàng thì thấy người này mắt cũng không nâng liền chạy ra khỏi phòng.
"Ta đi thư phòng, mấy ngày nay đụng phải rất nhiều chứng bệnh trước nay chưa từng thấy qua, ta đi sắp xếp lại."
Vừa muốn tiếp tục đi tiếp liền bị gọi lại.
"Đợi chút nữa."Cảnh Dương bước nhanh đi qua, mở tay Sở Thương ra, tinh tế cầm khăn lau cho nàng, trong miệng cũng có chút oán giận: "Cả cái nhà này ngươi không đi chỗ nào ngoài thư phòng cả, hài tử trong nhà cũng không chút nào quan tâm."
Nói đến đây, xác thực Sở Thương cũng có chút xấu hổ, mấy năm gần đây thân thể Sở Huyền Đông cũng không bằng lúc trước, chuyện ở y quán cũng toàn đều giao vào trong tay của nàng, tuy cũng mời thêm vài lang trung ngồi xem bệnh, nhưng có một ít người bệnh chỉ muốn xem Sở Thương, không gặp được nàng liền không chữa bệnh, về sau đương nhiên chỉ lo được bên ngoài không lo được trong nhà.
"Đây không phải là nhà có hiền thê sao, có nàng ta còn cần quan tâm cái gì a."
Cảnh Dương ngẩng đầu liếc nàng một cái "Ngươi cũng đừng chỉ toàn nói lời dễ nghe, ta không quan tâm trò này của ngươi." Lập tức lại thở dài một hơi, xoay người giặt khăn tay nói: "Khi nào thì ngươi có thể săn sóc bằng một nửa muội phụ đối với Nhứ Nhi, ta cũng liền thỏa mãn ." Sở Thương nghe vậy cười cười, trực tiếp đi qua, ôm nương tử nhà mình vào trong ngực "Mệnh của ta tốt, cưới được nương tử khéo hiểu lòng người như nàng, nàng ngược lại không thấy bộ dáng Chính Khiêm sợ Nhứ Nhi kia, rất giống như gặp phải dạ xoa!" Nói xong thè lưỡi. "Tránh ra!" Cảnh Dương cũng bị nàng chọc cười "Có ngươi nói người trong nhà như vậy sao, dù sao a, ta cũng không có phúc lớn như Nhứ Nhi người ta, cả đời liền tiêu trên người phu quân không biết thương yêu người khác như ngươi." Sở Thương dán lên tóc Cảnh Dương, một phen mùi hương thơm ngát bay vào mũi, vừa mở mắt lại nhìn thấy nàng bởi vì bất mãn mà cong cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng nhất thời rung động, không nhịn được quấn chặt người trong ngực, môi dán lên tóc mai của nàng, cọ xát . "Ngươi đừng lợi dụng thời cơ làm chuyện mờ ám." Cảnh Dương bị nhiệt khí bên tai làm cho toàn thân cũng nóng lên, bất quá dư quang lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vội vàng tránh thoát nói: "An Bình cùng An Nghĩa sắp tan học, ngươi đừng hồ nháo." Bất quá Sở Thương cũng không có ý buông tha người này, lý trực khí tráng nói: "Đây không phải là còn không chưa tan học sao." "Đợi tan học liền muộn —— ngô." Cảnh Dương vội vàng quay đầu, muốn tách khỏi nhiệt khí bên tai người này, thật không ngờ lại trúng gian kế của Sở Thương, đầu vừa mới lệch, miệng liền bị chặn lại. Đang lúc hai người khó bỏ khó rời thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu cửa của gia đinh, Cảnh Dương cả kinh liền dùng sức liền cắn khóe miệng Sở Thương . "Tê!" Sở Thương che mép, đầu tiên là làm bộ đáng thương liếc mắt nhìn Cảnh Dương, sau đó mới nhìn về phía cửa, chịu đựng miệng đau hỏi: "Chuyện gì?" "Triệu phu tử ở tư thục đến, dẫn đại tiểu thư đang ở đại sảnh chờ." "Đến ngay." Cảnh Dương trước một bước kéo tay đang che miệng của Sở Thương qua, kiểm tra một hồi, lỗ cũng không nhỏ, ngẩng đầu lên dùng một ánh mắt xin lỗi. Sở Thương giả vờ tức giận nói: "Đêm nay sẽ tính sổ với nàng!" Phu thê Sở Thương vừa mới bước vào đại sảnh liền thấy y phục Triệu phu tử đầy mực nước, lại quay đầu nhìn An Bình đứng ở một bên, liền hiểu đại khái. "Sở An Bình!" Sở Thương quát một tiếng chói tai chỉ nữ nhi nhà mình "Có phải ngươi lại gây rắc rối hay không! Còn không mau nhận lỗi với phu tử!" Triệu phu tử khoát tay áo, rốt cuộc cũng là văn nhân, dù cho bị học trò quậy phá, tu dưỡng tốt cũng khiến hắn không cách nào gào to, chắp tay nói: "Không cần, Sở đại tiểu thư thiên tư quá cao, tha thứ tại hạ năng lực có hạn, vẫn mời Sở đại phu tìm lương sư khác đi." Vừa thấy Triệu phu tử muốn đi, Sở Thương cùng Cảnh Dương đều nóng nảy, Triệu phu tử là phu tử có học thức tốt nhất Kinh Hà, nếu hắn cũng không dạy, còn có ai có thể dạy đây. "Triệu phu tử, tiểu nữ ngang bướng, tại hạ quản giáo không nghiêm, mong rằng phu tử đừng chú ý." "Ngang bướng?" Triệu phu tử vuốt chùm râu bạc, nhướng mày hướng Sở Thương phất bạch sam tràn đầy mực nước của mình "Lão phu thấy qua ngang bướng nhưng chưa thấy qua ngang bướng như thế, vẫn mời Sở đại phu đừng nên làm khó lão phu mới phải." Nói xong sải bước liền bước ra đại sảnh. "Phu tử, phu tử." Sở Thương thật sự bị chọc giận, quay đầu nộ khí mười phần nhìn về phía nữ nhi nhà mình "Ngươi thật sự lợi hại a, phu tử đều có thể bị ngươi chọc tức bỏ đi?!" "Tướng công, Bình nhi còn nhỏ." Cảnh Dương thấy Sở Thương muốn nổi giận vội vàng ở một bên khuyên can, người này không nổi giận thì thôi, chỉ khi nào nổi giận, mình cũng không khuyên nổi, quay người lại đem nữ nhi hộ vào trong ngực, vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng của tiểu nhi tử từ cửa truyền đến. "Cha, nương!" An Nghĩa cũng đã bảy tuổi, đảo đôi mắt đen láy quan sát bốn phía, liền hiểu khẳng định tỷ tỷ lại gặp rắc rối . "An Nghĩa trở về rồi." Cảnh Dương vội vàng đẩy An Bình, nói: "Mau cùng tỷ tỷ đi rửa tay." "A." An Nghĩa nói thì chậm mà làm thì nhanh, bịch bịch bịch chạy qua, nắm lấy tay An Bình liền bỏ chạy không còn hình bóng. (thông minh vỡi :3 hịhị) "Ta còn chưa nói hết đâu! Tất cả trở lại cho ta!" Sở Thương chỉ hai tiểu thân ảnh ở ngoài cửa hô to. Cảnh Dương bước nhanh về phía trước vỗ tay Sở Thương "Được rồi được rồi, không phải ngươi muốn đi thư phòng a, mau đi đi." "Ai, nàng, nàng, nàng nuông chiều con đến vô pháp vô thiên!" Sở Thương bất đắc dĩ rủ hai tay xuống, lắc đầu liền đi về thư phòng. Sở Thương đi vào thư phòng, đang nghĩ ngợi sửa sang một chút nghi nan tạp chứng mấy ngày gần đây gặp phải, nhưng mông vừa chạm ghế, liền bị phương thuốc trên bàn hấp dẫn ánh mắt, cau mày nói: "An Bình, An Bình!" Cảnh Dương mới vừa đi tới cửa phòng thì nghe thấy tiếng la người này từ thư phòng, trong lòng suy nghĩ đây lại xảy ra chuyện gì, vội vàng liền đi qua. Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy dáng vẻ Sở Thương nhíu chặt lông mày. "Nàng tới làm cái gì? Đi gọi An Bình tới đây." Cảnh Dương bất động không lên tiếng, lại đi vào trong phòng "Làm sao? Ngươi thật muốn giáo huấn nàng a?" Sở Thương ngẩng đầu, liền nhìn thấy sắc mặt không vui của nương tử nhà mình, lúc này mới hạ giọng nói: "Sao ta lại muốn giáo huấn con chứ, nàng đi gọi con đến đây, ta có việc hỏi." "Vậy ta nói cho ngươi biết trước, động miệng là được rồi, động thủ ta không cho phép! An Bình không phải nam hài, không chịu được ngươi hung dữ như vậy!" "Biết, ta tuyệt đối không phát cáu, nàng nhanh đi gọi con tới đi." Sở Thương lại cam đoan một phen, cuối cùng Cảnh Dương mới nhẹ gật đầu, đưa An Bình vào thư phòng, lúc đến vẫn không quên nháy mắt với Sở Thương. An Bình một bộ dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên cao "Cha." Sở Thương giương mắt nhìn một chút, liền cầm tờ giấy trên bàn lên lắc lắc "Đây là ngươi viết?" An Bình nhận ra tờ giấy kia, nhẹ gật đầu "Đúng vậy, do ta viết." "Ngươi học ở đâu? Là cô cô hay là gia gia dạy ngươi?" An Bình lắc đầu "Đều không phải." Chỉ trong phòng giá sách, nói: "Trong sách viết, tự ta xem." Sở Thương sửng sốt một chút, ngây ngốc nhìn nữ nhi trước mắt, cuối cùng vẫn là Cảnh Dương giật giật tay áo của nàng, mới khiến cho nàng hồi phục thần trí. Thở sâu một hơi, nhẹ gật đầu với An Bình "Được rồi, ngươi về phòng trước đi." "Cha, ngài không phạt ta sao?" An Bình thận trọng nhìn sắc mặt Sở Thương. "Không phạt, ngươi đi chơi đi." "Ân!" An Bình đã sớm vội vã muốn ra ngoài chơi, nàng đều đã hẹn cùng đồng bạn trong thư viện! "Cha, nương, ta đi đây." Cảnh Dương nhìn ra được tướng công nhà mình có tâm sự, trực tiếp đi đến đóng cửa lại, quay người liền hỏi: "Ngươi sao thế? Phương thuốc này có vấn đề gì không?" Sở Thương đưa tay chống lên phương thuốc, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Dương kim hoa, hạt mã tiền, thuốc nặng như vậy ngay cả ta cũng không dám tùy tiện hạ, nàng chỉ là một hài tử mười hai tuổi có thể viết ra phương thuốc dạng này." Xoay mặt lại nhìn nương tử của mình "Đứa nhỏ này là một thiên tài." Cảnh Dương cầm lấy đơn thuốc cũng bình tĩnh nhìn coi "Cái này không vừa vặn sao, chẳng phải hiện tại ngươi thiếu một người có thể kế thừa y bát sao?" Sở Thương kéo Cảnh Dương qua, để cho nàng ngồi trên chân của mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu "Ta vốn muốn chọn An Nghĩa, y thuật không giống cái khác, mặt ngoài nhìn mới lạ chơi vui, chỉ khi nào xâm nhập, liền buồn tẻ nhàm chán, tính tình này của An Bình, ta sợ nàng không thể kiên trì, lại thêm nàng là nữ hài, về sau khó tránh khỏi phải gả đi, đây đều là vấn đề." Cảnh Dương lập tức có chút không vừa ý đối với lời này của nàng "Thế nào, nghe ý ngươi đây là ghét bỏ An Bình sao?" "Nàng xem nàng lại hiểu lầm rồi, ta thương con còn không kịp đâu, sao lại ghét bỏ con chứ." "Ngươi còn nói không có, ta thấy tư tưởng cổ hủ của ngươi ngày càng giống cữu phụ, An Bình là nữ hài thì sao? Không phải ngươi cũng là nữ sao!" Cảnh Dương cãi lại nói: "Ngươi chỉ đơn giản là lo lắng ngày sau An Bình lấy chồng, không thể xuất đầu lộ diện, mai một y thuật của ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu một cơ hội nhỏ nhoi ngươi cũng không cho nàng, hiện tại liền bác bỏ nàng, đây chẳng phải cũng là mai một tài hoa của An Bình sao!" Sở Thương nhíu mày, lời Cảnh Dương nói cũng không phải là không có đạo lý, nhưng nàng cũng không thể không cân nhắc tình huống thực tế, hơn nữa trong lòng Sở Thương càng hy vọng ngày sau nữ nhi có thể không cần khổ cực như vậy, thật đơn giản gả cho một nam tử bình thường, hảo hảo sinh hoạt, đây đối với Sở Thương mà nói cũng là đủ rồi, dù sao nữ nhi không giống mình, nàng không hy vọng An Bình quá mức vất vả. Cảnh Dương thấy nàng không nói lời nào, chỉ cau mày, hai tay khoác lên trên vai của nàng, khuyên nói: "Ta biết ngươi cũng đau lòng nữ nhi, nếu không thì như vầy đi, để An Bình cùng An Nghĩa cùng nhau học y, đến lúc đó ngươi lại định đoạt đến cùng ai mới là lựa chọn tốt nhất." Sở Thương như có suy nghĩ lắc đầu "Không cần chọn, chọn An Bình đi." Cảnh Dương không hiểu nhìn về phía nàng. "An Nghĩa đứa nhỏ này đối với y thuật không có bất kỳ hứng thú gì, nếu không ta cũng không đợi nó bảy tuổi còn chưa dạy nó y thuật." Sở Thương quay đầu nhìn về phía nương tử nhà mình, có chút u oán mà nói: "Nàng quên rồi sao, trước kia ta cho nó nhìn qua phương thuốc, kết quả đứa nhỏ này lấy hết đi xếp hạc giấy." Nói như vậy Cảnh Dương mới nhớ tới, lúc ấy Sở Thương giận đến xanh mặt, cầm nhánh cây đuổi theo An Nghĩa khắp sân muốn đánh, cuối cùng vẫn là Sở Huyền Đông ngăn lại. "Được rồi, đợi tối nay nàng gọi An Bình đến đây." Sở Thương giãn mi, vừa muốn đưa tay lấy sách trên bàn, liền bị Cảnh Dương cản lại. "Cho ta xem miệng của ngươi một chút." Cảnh Dương đến gần vài phần, thanh âm cũng biến thành nhu hòa . Sở Thương bị động tác của nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy, trên tay cũng bắt đầu không yên ổn, dùng chút lực đạo siết chặt người nàng, miệng cũng dán qua. "Không viết phương thuốc?" Cảnh Dương dùng cánh tay chặn nàng, cười nhẹ, ngón tay như có như không trượt lên môi Sở Thương. "Nàng còn muốn để cho ta viết?" Sở Thương cũng học bộ dáng của nàng, cười nhẹ, tay lại dò vào trong y phục. "Đáng ghét!" Cảnh Dương đánh cái tên không chúng nghiêm chỉnh kia, liền dán môi mỏng ngọt như mật đường qua. Lúc chạng vạng tối, An Bình liền đi vào thư phòng. "Ngươi muốn học y?" Sở Thương cũng không nhìn nàng, bản thân liếc nhìn sách thuốc trong tay. "Muốn!" Mắt An Bình liền sáng lên "Cha chịu dạy ta?" Sở Thương thả sách thuốc trên tay xuống, đưa mắt nhìn lại, đứa nhỏ này là sinh non, tuy nói những ngày sau đó không ngừng bồi bổ, nhưng thân thể này vẫn có chút yếu kém so với hài tử cùng lứa. "Học y rất khổ, cha rất nghiêm khắc." "An Bình không sợ khổ, cũng không sợ nghiêm khắc" Trong đôi mắt An Bình mang theo chút quật cường "Chỉ sợ cha không muốn dạy ta." Sở Thương kéo cái ghế ra, đứng dậy đi đến trước mặt An Bình, sủng ái sờ đầu nữ nhi nhà mình, tính bướng bỉnh quật cường này thật sự giống mình "Bắt đầu từ ngày mai, cha liền dạy ngươi." Trong mắt An Bình lại một lần nữa thả ra hào quang, mặc dù mười hai tuổi không biết Sở Thương nói khổ đến cùng là bao nhiêu, nhưng nàng ở trong lòng hạ quyết tâm, đây là con đường thuộc về nàng.
|
Chương 101 - Phiên ngoại 2 (Cảnh Dương Sở Thương) Hôm nay Sở Thương có chút không tập trung tình thần, người ngồi tại y quán, nhưng hồn không ở đây, chân mày cũng luôn nhíu chặt. Mấy ngày trước từ Việt Dương tới một người tên là Triệu Văn Đào, mang theo thánh dụ của hoàng thượng, nói thánh thượng mười phần tưởng niệm Cảnh Dương, còn cho một khối kim bài miễn tử. Kỳ thật cái này vốn là chuyện tốt, nhưng không biết vì cái gì Sở Thương lại luôn cảm thấy có chút không đúng, từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, trong lòng liền cực kỳ không thoải mái, nếu không phải thấy hắn ngàn dặm xa xôi đưa thánh chỉ đến, chỉ sợ Sở Thương sớm đã muốn phát tác. "Sở đại phu, Sở đại phu." Tiểu ca trước tủ thuốc nhìn phương thuốc trong tay nàng, muốn cầm nhưng thấy nàng lại không có ý đưa cho mình, đành đứng tại chỗ. "A?" Sở Thương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ngồi lại ngay ngắn, nói: "Chuyện gì?" Tiểu ca chỉ chỉ phương thuốc trên bàn "Phương thuốc của Lý viên ngoại." "A!" Sở Thương vỗ cái trán, sao lại quên mất việc này, vội vàng đưa cho hắn "Cầm lấy đi hốt thuốc mau đi." Nhìn bóng lưng tiểu ca, hiện nay Sở Thương như ngồi trên bàn chông, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trong đầu thỉnh thoảng liền toát ra dáng vẻ Triệu Văn Đào nói chuyện với Cảnh Dương, ánh mắt kia của hắn, phải nói như thế nào, hâm mộ! Là hâm mộ, Triệu Văn Đào hâm mộ Cảnh Dương! Nghĩ đến đây cả gáy Sở Thương đều bị mồ hôi thấm ướt. "Cạch" một tiếng, chỉ thấy Sở Thương bỗng nhiên đứng dậy, cái ghế bị nàng làm lật ngửa, lần đầu tiên ngay cả cái hòm thuốc cũng không cầm liền chạy ra ngoài. "Ta có việc về nhà trước, trong y quán ngươi lo liệu hết đi." Vỗ vai Triệu lang trung, nói xong người liền sải bước xông ra cửa. ================= Triệu Văn Đào cười đưa đồ vật trong tay lung lay trước mặt An Nghĩa "Thích không?" "Oa Oa!" Dù sao cũng là nam hài tử, hứng thú đối với đám côn trùng này cũng lớn hơn nhiều so nữ hài, lập tức không để ý tỷ tỷ cùng mẫu thân bên cạnh, đưa tay liền cầm lấy. *sorry mấy bạn editor search qá mà k biết con锅锅 là con gì =.= "An Nghĩa!" An Bình cau mày không vui nhìn đệ đệ "Một con côn trùng xấu xí liền mua chuộc được ngươi! Không có tiền đồ!" Đối với Triệu Văn Đào, An Bình cùng Sở Thương làm thế nào cũng không thích. Triệu Văn Đào bất thình lình bị lời này của An Bình làm xấu hổ, thu tay lại gượng cười. Kỳ thật lúng túng sao chỉ có một mình Triệu Văn Đào, Cảnh Dương đối với hắn cũng có chút khó chịu, tuy nói hắn là người Hoàng đế huynh phái tới. Nhưng số lần người này đến cũng không tránh khỏi quá thường xuyên đi, mỗi lần đều là thừa dịp Sở Thương đi y quán mới đến, Cảnh Dương lại không phải kẻ ngốc, chút tiểu tâm tư của Triệu Văn Đào nàng vẫn nhìn thấy rõ ràng. Từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt An Nghĩa, đưa tay nói: "Đưa ta." "Nương ~ " "Lấy ra!" An Nghĩa rõ ràng là không nỡ bỏ oa oa trong tay, nhưng cũng không dám nghịch ý Cảnh Dương, chậm chạp đưa lồng trúc cho Cảnh Dương. "Ngươi làm cái gì vậy?" Triệu Văn Đào thấy nàng đặt lồng trúc ở trên bàn, muốn trả lại cho mình "Đây là đồ vật cho hài tử, hy vọng công chúa điện hạ thu hồi." Cảnh Dương mím môi, cười nói: "Ta biết Triệu đại nhân hảo tâm, nhưng Triệu đại nhân có chỗ không biết, tướng công nhà ta xưa nay không thích An Nghĩa chơi những vật này, chỉ sợ đến lúc đó nàng trở về nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ phát cáu." Đây là Cảnh Dương viện cớ, nàng chỉ là muốn để Triệu Văn Đào biết khó mà lui, không cần đả thương hòa khí mọi người. Từ Triệu Văn Đào thấy nàng đột nhiên lạnh nhạt đối với mình, không khỏi có chút khổ sở, nhưng trong lòng lại không chịu thua, đứng lên liền đi về phía trước mấy bước "Không phải Sở đại phu luôn luôn rất rộng lượng sao, chỉ là oa oa mà thôi, chẳng lẽ hắn cũng không nhân nhượng?" Cảnh Dương nhíu mày nhìn về phía người này, có chút không vui mà nói: "Lời này của Triệu đại nhân có hơi quá đi, phu quân nhà ta tất nhiên là một người rộng lượng, chỉ bất quá ở phương diện giáo dục hài tử, nàng tuyệt không chịu nhượng bộ, nhất là đối với loại chơi bời lêu lỏng này, tướng công tuyệt không nhân nhượng." "Công chúa, tại hạ không phải ý tứ này, tại hạ —— " Lời còn chưa nói hết, lại bị Cảnh Dương cắt ngang. "Triệu đại nhân, ta đã sớm không phải là công chúa, ngài phải gọi ta Sở phu nhân." Dừng một chút lại nói: "Triệu đại nhân là người biết chuyện, có một số việc tuyệt đối không nên mất phân tấc." Triệu Văn Đào nhất thời nghẹn lời, hắn ngửi được Cảnh Dương tức giận. Không sai, hắn không thể không thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Dương, hắn liền động tâm, nhất là sau khi nhìn thấy Sở Thương, ý nghĩ này càng nặng hơn, thói hư thăm căn cố đế văn nhân của Triệu Văn Đào luôn ẩn ẩn quấy phá, đơn nhất cho rằng Sở Thương loại phàm phu tục tử này tuyệt đối không xứng với Cảnh Dương, mà một thân thư hương khí tức của mình đợi một thời gian nhất định có khả năng hấp dẫn được Cảnh Dương, đáng tiếc hắn sai rối tinh rối mù. Hắn quên đi người trước mắt này không phải người bình thường, nàng đã có thể bỏ xuống công chúa chi vị, liền đại biểu tình cảm của nàng cùng Sở Thương là không thể phá vỡ, giờ phút này Triệu Văn Đào chỉ cảm thấy mình buồn cười đến cực điểm. Thở sâu một hơi, chắp lên tay nói: "Là tại hạ đường đột, hy vọng Sở, Sở phu nhân đừng nên trách mới phải." Sắc mặt Cảnh Dương vẫn nghiêm túc như cũ, thanh âm cũng càng thanh lãnh "Triệu đại nhân ở lại Kinh Hà đã mấy ngày, chắc hẳn hoàng huynh nơi đó cũng chờ sốt ruột đi, mong rằng Triệu đại nhân có thể sớm ngày trở về phục mệnh, cáo tri hoàng huynh, ta ở đây mọi chuyện đều tốt." Triệu Văn Đào minh bạch, Cảnh Dương đây là đang đuổi mình đi, nếu còn ở lại chỉ có thể khiến mọi chuyện càng hỏng bét, thế là chắp tay xoay người, nói: "Vâng, tại hạ liền trở về phục mệnh với Hoàng thượng." "Hy vọng Triệu đại nhân thuận buồm xuôi gió." "Đa tạ Sở phu nhân." Đưa tiễn Triệu Văn Đào, Cảnh Dương đi nhẹ ra ngoài cửa nhìn lại, hé miệng cười nói: "An Bình, đi gọi cha vào đây." An Bình cùng An Nghĩa mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau. "Nương, cha ở chỗ nào?" Giọng nam non nớt vang lên. Cảnh Dương quay người lên ghế, tự mình rót chén trà "Còn không ra, không lẽ muốn ba mẹ con ta đi mời ngươi vào a?" Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng người từ cửa vọt vào, cười hì hì đi qua nhéo nhéo khuôn mặt của An Bình cùng An Nghĩa. "Cha, không phải ngươi luôn ở ngoài cửa nghe lén đó chứ?" An Bình nói ra mấu chốt của vấn đề. Sở Thương trừng mắt "Nghe lén cái gì, con nít con nôi biết cái gì?" "A!" Lúc này không chỉ có An Bình, ngay cả An Nghĩa cũng minh bạch, nhe hai cái răng cửa, cười nói: "Cha rình nghe lén! Xấu hổ xấu hổ!" Hiện tại đến phiên Sở Thương có chút không nhịn được, nhíu mày, giả bộ nghiêm khắc nói: "Bài tập của hai người các ngươi đều làm xong rồi sao?" An Nghĩa lập tức không nói, trốn đến sau lưng An Bình. "Chuyện gì xảy ra, bài tập cũng không làm, An Bình mau dẫn đệ đệ ngươi đi làm bài tập." An Bình thấy dáng vẻ khi dễ tiểu hài tử của cha mình, không nhịn ở trong lòng rất khinh bỉ một phen, thản nhiên nói: "Ngươi cũng chỉ có thể khi dễ An Nghĩa." Nói xong dẫn An Nghĩa đi thư phòng. "Ai! Đứa nhỏ này, nói cái gì chứ!" Cảnh Dương hớp một ngụm trà, cũng không nhìn nàng "An Bình nói không đúng sao?" Xoay mặt lại nói: "Lén lén lút lút trốn ngoài cửa, nghe thấy thứ ngươi muốn nghe sao?" Sở Thương nhướng mày, con mắt trợn tròn, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta đã sớm nhìn ra, Triệu Văn Đào này không phải người tốt lành gì, cái gì Hoàng Thượng thánh dụ, rõ ràng ham mỹ mạo của nàng, muốn mượn cơ hội đối với nàng mưu đồ bất chính!" Cảnh Dương giả bộ ho khan hai tiếng, liếc xéo lấy nàng "Nói cái gì đó, cũng không sợ hạ nhân nghe thấy chê cười." "Cái này có gì có thể chê cười, chẳng lẽ ta nói không đúng!" Sở Thương vừa nghĩ tới những lời vừa rồi của Triệu Văn Đào, liền giận không chỗ phát tiết "Ngày khác ta liền đến chỗ Hoàng Thượng vạch tội hắn một phen, nhìn xem hắn có bị biếm quan lưu đày hay không!" Hầm hừ cầm lấy quả đào trên bàn, hung hăng cắn một hơi, giống như trong tay không phải quả đào mà là Triệu Văn Đào. Cảnh Dương nhìn bộ dáng này của nàng, nhịn không được cười ra tiếng. "Nàng cười cái gì?" Sở Thương nhíu mày hỏi. "Trước kia chỉ biết ngươi không có tiền đồ, sao hiện tại còn biến thành quỷ hẹp hòi?" "Ta còn hẹp hòi a! Nếu ta rộng lượng hơn nữa, không phải hắn còn trèo lên đầu ta sao!" Cảnh Dương đứng dậy đi đến trước nàng, đưa tay sờ sờ đầu người này "Tốt, đừng tức giận, người khác khinh suất, chúng ta không đếm xỉa là được, hay là ngươi còn không tin ta a?" Sở Thương ngẩng đầu nhìn vào mắt Cảnh Dương, một lát, một tay kéo vào vào lòng, mặt kề sát vào bụng nàng "Ngày mai ta không đi y quán." "Ngày mai?" "Ngày kia ta cũng không đi." "Vậy ngươi có thể bỏ xuống chuyện ở y quán a?" Sở Thương kéo ra khoảng cách của hai người, giương mắt nhìn nàng "Ta nghĩ kỹ, dù sao y quán có nhiều người như vậy, thiếu ta cũng không sao, về sau mỗi ngày lẻ ta sẽ đi y quán, ngày chẵn liền trong nhà cùng nàng." Cảnh Dương buồn cười nhéo nhéo lỗ tai người này "Thế nào, hiện tại biết sợ hãi?" "Ai." Thở dài một cái "Nếu không phải ta luôn luôn bề bộn nhiều việc ở y quán, hôm nay cũng sẽ không để tên Triệu Văn Đào đạt được mục đích, dù sao ta mặc kệ, về sau ta phải luôn ở cùng nàng!" Cảnh Dương giống như là nghiện đùa lỗ tai của nàng, chỉ lo hé miệng cười nghe nàng nói việc sau này. Ngón tay nóng ấm gãy trên lỗ tai làm cho Sở Thương ngứa ngáy, nhưng Cảnh Dương còn không chịu dừng tay, tệ hơn còn dời lên cổ sờ soạng, như vậy liền chọc giận Sở Thương, đột nhiên đứng dậy liền ôm ngang Cảnh Dương. "Ta sai rồi, ngươi mau thả ta xuống." Hiện tại không giống lúc còn trẻ, bị Sở Thương bỗng nhiên lãng mạn như thế, mặt nóng lên rất nhiều. "Muốn nhận sai, được, chờ chúng ta trở về phòng, chậm rãi nhận." Sở Thương nói liền bước nhanh hơn. Chỉ nghe bộp một tiếng, Sở Thương dùng chân đóng cửa lại, bước kế tiếp Cảnh Dương liền bị ném lên chăn uyên ương mềm mại. "Đừng!" Cảnh Dương đưa tay cản nàng "An Bình cùng An Nghĩa còn ở thư phòng kìa, ban đêm, ban đêm đều tùy ngươi." Hiện tại Sở Thương sao còn nghe vào, cúi đầu lôi kéo y phục Cảnh Dương "Nhưng tướng công của nàng đã không kịp đợi!" "Ừm ---- ngô ---- ngang!" Không được bao lâu hai người liền toàn thân xích lỏa. "Cha, nương!" Ngay lúc củi lửa cháy bừng, cửa liền truyền đến thanh âm hai hài tử, cạch một cái cửa liền bị đẩy ra, vừa rồi Sở Thương gấp gáp, chỉ đóng cửa lại, cũng không cài cửa. "Xong!" Sở Thương vội vàng đắp chăn lên cho hai người, cái này nếu bị nhìn thấy thì làm sao đây! Thân thể Cảnh Dương đều run lên, dưới tay hung hăng nhéo tay của tên đầu sỏ gây tội này. (ai mới là đầu sỏ đây trời .__.) An Bình kỳ quái nhìn hai người trên giường "Cha nương, các ngươi đắp chăn làm gì a?" An Nghĩa cũng phụ họa theo tỷ tỷ nói: "Đúng vậy a, sớm như vậy đã ngủ sao?" Cảnh Dương đơn giản đã xấu hổ chết đi được, nhưng cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Cha ngươi có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một hồi." Sở Thương mở to hai mắt nhìn nương tử nhà mình, nói dối há miệng là có thể nói được ngay a. Lời này vừa nói ra đồng thời đưa tới hai hài tử chú ý. "Cha không có sao chứ?" "Khụ khụ, không, không có việc gì." Sở Thương giả vờ ho khan hai tiếng, lại nói: "Các ngươi đi thư phòng trước, đợi lát nữa cha qua." Mặc dù Sở Thương nói như vậy, nhưng An Bình vẫn là có chút không yên lòng "Ta bắt mạch cho cha a?" Nói liền muốn dẫn An Nghĩa đi tới. "Đừng!" Cảnh Dương hô to một tiếng, dọa sợ hai hài tử đang muốn đi qua. "Các ngươi đi tìm Lưu mụ trước, nói cho nàng cha muốn ăn chút cháo gạo, mau mau để nàng đưa tới." "Nga, cũng được." An Bình cân nhắc, gật đầu đáp: "Nữ nhi đi ngay." "Đừng quên đóng cửa lại!" Trước khi đi, Cảnh Dương lại nhắc một câu. Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ, Sở Thương thật sự là sợ đến một đầu mồ hôi, hiện tại ý tưởng gì cũng không có. "Vẫn chưa chịu dậy, đã kêu ngươi đừng làm rộn, không nghe!" Cảnh Dương giận dùng lực đánh nàng mấy cái "Xem ngươi về sau còn dám hay không!" Sở Thương một khắc cũng không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng lấy y phục rãi rác trên giường mặc cho cả hai, không ngừng lắc đầu "Không dám, cũng không dám nữa!"
|
Chương 102 - Phiên ngoại 3 (An Bình Tư Quận)(Hoàn) "Nương, ngài có thấy cái trâm cài của ta đâu không?" Người nói là nhị tiểu thư Hà gia Hà Tư Quận, chỉ thấy nàng hơi khẽ chau mày, hai đầu lông mày tràn đầy lo lắng. Sở Nhứ Nhi đang tưới quân tử lan "Trâm cài nào a?" "Chính là cái trâm cài có hoa kim sắc." "Có phải là ngươi không cẩn thận rơi ở đâu hay không?" Sở Nhứ Nhi xách theo bình tưới nước đi về phía phòng của tiểu nữ nhi, mặc dù đã là mẫu thân của hai hài tử, nhưng năm tháng lại không để lại một chút dấu vết trên mặt Sở Nhứ Nhi. "Không có khả năng!" Hà Tư Quận đều đã tìm trong trong ngoài ngoài phòng tìm rất nhiều lần "Tối hôm qua còn ở đây!" Nghe tiểu nữ nhi nói vậy, Sở Nhứ Nhi cũng kì quái, chẳng lẽ trong nhà có trộm? Đúng lúc này, Hà Tư Dĩnh nghênh ngang từ bên ngoài trở về, khuôn mặt hồng hồng, bộ dáng giống như là uống rượu. "Tỷ tỷ, ngươi có trông thấy cái trâm cài của ta hay không?" Hà Tư Quận xông lên phía trước, nắm lấy cánh tay tỷ tỷ nhà mình, nóng vội hỏi. "Trâm cài?" Hà Tư Dĩnh nói xong ợ rượu "Trâm cài nào?" "Ta để trên bàn, cái trâm cài hoa kim sắc." Hà Tư Dĩnh nháy nháy mắt, lập tức nở nụ cười "Nga, là cái đó a." "Ngươi biết! Vậy ngươi mau đưa ta đi." "Không được." Hà Tư Dĩnh lắc lắc đầu, khoát tay nói: "Ta đem nó đổi rượu, ngươi xem..." nói liền từ phía sau lấy ra một túi rượu, bề ngoài mười phần tinh xảo, đây là nàng đổi với một đại hồ tử* Tây Vực. (con ma men này mà thành đôi được với Bình Nhi thì cũng quá xá lệch luôn =.=) *đàn ông có râu quai nón "Cái gì!" Nước mắt Hà Tư Quận lập tức rơi xuống "Sao ngươi có thể như vậy! Đó là đồ vật của ta!" "Ai ai, ngươi khóc cái gì a, không phải chỉ là một cây trâm xấu xí thôi sao, hôm nào ta sẽ mua lại cho ngươi một cái là được rồi!" "Sao mà giống chứ! Đó là An Bình tỷ tỷ cho ta !" Hà Tư Quận khóc càng ngày càng lớn tiếng, Sở Nhứ Nhi trong phòng cũng bị kéo ra. "Nương!" Vừa thấy được mẫu thân, Hà Tư Quận liền bổ nhào trong ngực nàng oa oa khóc rống lên. Nghe tiểu nữ nhi thút tha thút thít kể ra, Sở Nhứ Nhi đều nghe hiểu được nội dung chính, ngẩng đầu dùng mắt đao thẳng hướng đại nữ nhi nhà mình, Hà Tư Dĩnh cả kinh liền rùng mình một cái, ngay cả rượu cũng tỉnh hẳn, lại cúi đầu xuống vỗ nhẹ bả vai Hà Tư Quận, ôn nhu an ủi: "Được rồi, không sao, An Bình sẽ không trách ngươi, ngoan, đừng khóc nga." Ngày đó vừa vặn Hà Chính Khiêm đi nơi khác bàn chuyện làm ăn, lúc trở lại liền phát hiện hai tiểu bảo bối nhà mình không đúng lắm, cuối cùng vẫn là Sở Nhứ Nhi mà nói rõ nguyên nhân với nàng. "Đó là cây trâm gì a, trọng yếu như vậy, ngay cả thân tỷ tỷ cũng không có chỗ thương lượng." Hà Chính Khiêm một bên rửa chân, một bên không hiểu hỏi. Sở Nhứ Nhi ngừng lại kim khâu trong tay, hé miệng cười nói: "Chỉ sợ quý giá không phải cây trâm, mà là người đưa trâm." "Người đưa trâm?" Hà Chính Khiêm bỗng nhiên mở to hai mắt "Ngươi nói là, Tư Quận thích An Bình?" "Mười ba tuổi, chính là thời khắc xuân tâm manh động, thuở nhỏ nàng cùng An Bình thân cận cũng không phải ngươi không biết, lại thêm bộ dáng khẩn trương của nàng đối với cây trâm này, cũng đúng tám chín phần." Hà Chính Khiêm nhẹ nhíu mày "Vậy An Bình biết không? Cũng đừng là nha đầu này nhất sương tình nguyện tương tư đơn phương a." Sở Nhứ Nhi cũng thở dài một hơi "Ta cũng sợ cái này." Sở An Bình nữ thừa phụ nghiệp, tuy nói phương diện y thuật còn chưa lô hỏa thuần thanh* như Sở Thương, nhưng so với đồng bối cũng là nhân tài kiệt xuất, bộ dáng cũng là cực kỳ giống Sở Thương, bất quá tâm tính lại giống Cảnh Dương. *ví sự thành thục của học vấn, nghề nghiệp "Cha, ngài thấy thế nào?" Sở An Bình một thân trang phục nam tử, sau lưng lại dắt một con tuấn mã, có thể nói là anh tuấn bất phàm. "Tỷ tỷ, ngươi lại muốn đi đưa thuốc a?" Sở An Nghĩa không thích y thuật, nhưng lại là một tài liệu đọc sách tốt, năm gần mười bốn tuổi đã trúng tú tài, bây giờ dáng vẻ cũng cao lớn không ít, nghiễm nhiên thành một tên trẻ ranh to xác. Sở Thương híp mắt nhìn hai tỷ đệ, quay đầu nhìn về phía Cảnh Dương, cũng may lúc trước nghe nàng, nếu không liền làm mai một tài hoa của An Bình. "Lần này dự định mang mấy người đi?" Cảnh Dương vẫn có chút không yên lòng, lần trước đi đưa thuốc, nàng (An Bình) liền từ trên ngựa ngã xuống, lúc này lại cưỡi ngựa, trong lòng khó tránh khỏi vẫn còn khiếp sợ một chút. "Vẫn là ta cùng mấy người bọn A Đức." An Bình biết mẫu thân cũng đang lo lắng cho nàng, cười nói: "Nương cứ yên tâm đi! Đưa thuốc xong ta liền trở lại." Cảnh Dương hơi cau mày "Khi nào ngươi mới có thể không để nương lo lắng a, lớn khôn cũng không cần chạy loạn khắp nơi." An Bình nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế là khi nàng đưa thuốc xong cũng không có trực tiếp về Kinh Hà, mà là tiện đường đi Việt Dương. ======================================== "An Bình tới." Phu thê Hà Chính Khiêm đối với việc Sở An Bình đột nhiên tới chơi rất là vui vẻ, bất quá hẳn là có người còn vui vẻ hơn so với các nàng. Hà Tư Dĩnh nhìn thấy An Bình liền muốn khóc, chạy đến liền ôm người ta vào trong ngực "Ngươi đã tới a! Nếu ngươi không đến Tư Quận liền muốn hận chết tỷ tỷ ta!" "Tỷ! Ngươi nói cái gì đó!" Hà Tư Quận cắn chặt môi mỏng, cũng không dám ngẩng đầu. "Chẳng lẽ không đúng sao!" Hà Tư Dĩnh dắt tay áo An Bình nói: "Bất quá ta chỉ cầm cây trâm ngươi đưa cho nàng đi mua rượu, tiểu nha đầu này mang thù a, hơn mười ngày rồi cũng không nói chuyện với ta a!" Sở An Bình sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Hà Tư Quận, chỉ thấy nàng siết lấy cái khăn trong tay, hai má ửng đỏ, chọc người thương yêu. Cúi đầu lại nhìn Hà Tư Dĩnh nói: "Ai bảo ngươi luôn thèm miệng! Tư Quận làm rất tốt!" "Ngươi ngươi ngươi! Ta thật sự không muốn sống nữa!" Lúc nửa đêm, Sở An Bình lật qua lật lại làm sao cũng ngủ không yên, luôn nghĩ đến dáng vẻ thẹn thùng hôm nay của Hà Tư Quận, gương mặt ửng đỏ, khiến nàng không thể tập trung tinh thần, đứng dậy lấy y phục liền đi ra ngoài, đúng lúc trong sân cũng có một bóng người cũng ngủ không được. Hà Tư Quận chỉ cảm thấy trên vai ấm áp, quay người đã nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm, nhưng ít nhiều vẫn có chút xấu hổ, theo bản năng cúi đầu thấp xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thức dậy làm gì?" Sở An Bình không có trả lời nàng, chỉ là giúp nàng chỉnh lại y phục trên người "Đêm lạnh, mặc ít như thế cẩn thận nhiễm phong hàn." Hà Tư Quận cảm thụ người này ôn nhu, giương mắt lại nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, trong sáng như vầng trăng trên trời, khối mềm mại trong tâm lại bắt đầu dao động. "An Bình." Đây là lần đầu Hà Tư Quận gọi tên của nàng, dĩ vãng nàng đều gọi là tỷ tỷ. "Ừm." "Ta thích ngươi." Sở An Bình không dám nhìn đôi mắt tinh khiết như nước của Hà Tư Quận, nuốt một ngụm nước bọt "Ngươi, ngươi còn quá nhỏ." "Nhưng ta sẽ lớn lên!" Tình cảm niên thiếu luôn luôn mang theo một cỗ quật cường. "Ta —— " Vừa nói ra một chữ, trước ngực Sở An Bình liền bị lấp đầy, một trận điện lưu đánh về phía tim, nàng lập tức quân lính tan rã, tâm thần mê loạn, đưa tay ôm chặt người trong ngực. "Ta biết ngươi cũng thích ta mà." Giọng Hà Tư Quận có chút nghẹn ngào, nhưng lại lộ ra một cỗ hương vị hạnh phúc "Ta biết ta còn quá nhỏ, thế nhưng ta cũng sẽ lớn lên, ngươi chờ ta một chút, trưởng thành ta liền gả cho ngươi." Hốc mắt Sở An Bình cũng có chút ướt át, nàng cũng không biết lúc nào đứa nhỏ này đi vào lòng mình, dĩ vãng nàng luôn tự nói với mình Tư Quận còn quá nhỏ, bản thân phải khắc chế, nhưng hôm nay nàng lại toàn thân run rẩy ôm lấy Tư Quận, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên định, kéo ra khoảng cách giữa hai người, phất nhẹ tóc rối của người trước mắt, ngắm nhìn thật sâu, hồi lâu một nụ hôn nhẹ liền rơi xuống bên cạnh môi của nàng. "Ta chờ ngươi." Dưới ánh trăng chiếu sáng hai trái tim rung động, dưới ngọn cây có hai người yêu nhau, nguyên lai tình định một đời là như vậy.
|