Chị, Em Yêu Chị
|
|
Ket co hau nhe tac gia, truyện hay lắm..
|
Các bạn đã đọc truyện " Đã Có Anh Ở Đây! " chưa? Nếu chưa đọc thì hãy đọc không đọc là tiếc lắm đấy. http://kenhtruyen.com/forum/44-7356-1#249214
|
Truyện này đợi lâu vậy mà vẫn chưa ra chap. Bỏ rùi à?
|
Trần Thiên Hương đang ở trong sảnh của khách sạn, cô định ra ngoài đi dạo một chút, trong ngày hôm nay sẽ hoàn thành nốt chút việc còn lại, sau đó lại bay sang với Hương Vy. Cô lấy điện thoại gọi cho Vũ Hương Ly. Hỏi cô ấy có thể sắp xếp công việc một chút cùng sang với con gái được hay không. Vừa áp điện thoại vào tai, trước mắt cô xuất hiện một người cô không ngờ. Trương Quân Ninh? Cánh tay cô ấy còn đang bó bột. Trên trán vẫn còn băng gạc trắng, nhưng không vì thế mà làm giảm đi sự xinh đẹp và khí chất trong con người này. Cô cảm nhận thấy, ánh mắt người này nhìn mình có chút khác lạ, dường như không nhìn ra kình địch trước đây. - Xin chào, chúng ta nói chuyện được không? Trương Quân Ninh mở lời. Trần Thiên Hương trong lòng có ngạc nhiên, thế nhưng không thể hiện ra ngoài. Chỉ nhẹ gật đầu, đáp. - Được. Hai người ngồi đối diện nhau, hương thơm thoang thoảng từ trà và cà phê toả ra. Không khí khá thoải mái. Trương Quân Ninh mỉm cười, hỏi. - Tại sao cô lại uống trà? Buổi sáng đáng lẽ người ta hay dùng cà phê không phải sao? Nhất là người làm việc đầu óc nhiều như Trần Thiên Hương, cô càng nghĩ sẽ dùng cà phê. - Tôi không thích cà phê. Cô thản nhiên đáp, không nhiệt tình, không lạnh nhạt. Có vài người không thích uống cà phê, ngửi mùi đã là miễn cưỡng rồi, như cô vậy. - Vậy sao, thảo nào lần trước tới công ty cô cũng là mời tôi uống trà. Cô nâng ly cà phê lên, khẽ kề sát môi, cười nhẹ. - Cô đến tìm tôi vì việc gì? Vòng vo một hồi, cuối cùng cô nói vào chuyện chính. - À, tất nhiên là có việc quan trọng. Ban đầu tôi định là nói cho Ly biết, tiện thể xin lỗi cô ấy, nhưng sau lại không nói, tôi sợ cô ấy biết xong tình cảm giữa chúng tôi lại tệ hại như trước. - Chuyện gì? Trần Thiên Hương hơi nhíu mày, hỏi. - Chuyện là... - Chị Hương, ra là chị ở đây. Cô ngẩng mặt, là Nguyễn Thuỳ Linh, vừa nhìn thấy Trương Quân Ninh thì vô cùng ngạc nhiên. - Sao cô... lại ở đây? Nhìn cô gái đang ngạc nhiên kia, cô khẽ mỉm cười, chỉ bình thường nói. - Cô ngồi đi. Trần Thiên Hương đợi cho cô ấy ngồi xuống, sau đó nói. - Chuyện này nói trước mặt trợ lý của tôi chắc không hợp lí. Để sau nói đi, Linh, em uống gì? - Không, chuyện này cùng cô ấy nói mới chính là hợp lí. Trần Thiên Hương nhăn mày, nhìn Nguyễn Thuỳ Linh, lại nhìn Trương Quân Ninh. - Rốt cuộc là chuyện gì? Trương Quân Ninh ngồi thẳng lưng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. - Đầu tiên, tôi thật lòng xin lỗi cô. Ngừng một chút, cô nói tiếp. - Xen vào giữa tình cảm của hai người là tôi đã sai rồi, lại còn trước mặt cô hành động thân mật với Ly, cũng là tôi chưa biết suy nghĩ. Quan trọng nhất, chính tôi là người sắp đặt việc gặp tai nạn để cố tách hai người. Trần Thiên Hương ngạc nhiên. Sắp đặt việc gặp tai nạn? - Ý cô là? - Phải, ngày hôm đó không phải là gặp tai nạn do vô tình, mà là tôi cố ý sắp xếp. Tôi biết sau đó nhất định Ly sẽ động lòng. Thậm chí tôi còn sắp xếp trước, sẽ ngã như thế nào, bị thương ra sao. Ha, cô thấy tôi thật điên rồ phải không? - Việc này thì liên quan gì đến Linh? Nguyễn Thuỳ Linh hơi cúi mặt, bàn tay hơi nắm lại. - Ngày cô Trương tới công ty gặp chị em cũng đã gặp cô ấy, sau đó có nói chuyện. Khi đó em có nói... em yêu chị đã lâu rồi, cô ấy cũng yêu cô Hương Ly. Vậy nên việc gặp tai nạn không phải chỉ có mình cô ấy tính toán. Trần Thiên Hương hơi nhắm mắt, khẽ xoa mi tâm. - Còn có... Cô mở mắt, nhìn Nguyễn Thuỳ Linh, tiếp tục lắng nghe. - Em không gọi cứu thương, mà gọi cho bác sĩ Mỹ ở bệnh viện, nói với cô ấy cô Hương Ly gặp tai nạn, thế nên chị mới biết tin sớm như vậy, còn... đến đúng lúc để nhìn thấy... - Thôi được rồi. Trần Thiên Hương nói, trong giọng nói phảng phất khó chịu. Cô dần nhớ lại ngày hôm đó, đúng là giận quá mất khôn, cô không để ý vì sao Thái Mỹ là bác sĩ khoa sản lại có mặt trên xe cứu thương lúc đó mà gọi điện thoại báo tin cho mình. Hoá ra là được tính toán hết. - Tính mạng và tình cảm không phải thứ có thể đem ra tính toán được. Tôi vẫn có lời muốn góp ý với cô Quân Ninh, mong cô đừng hành động như vậy nữa. Trương Quân Ninh lại nói. - Tôi biết cô đang cảm thấy không vui, tôi cũng rất xấu hổ. Tôi vẫn mong muốn cô có thể bỏ qua lần này. Nói xong liền đứng dậy, định quay lưng rời đi, nhưng trong vài giây, cô dừng lại, nhìn Trần Thiên Hương nói. - Tôi luôn cảm thấy tôi so với không hề thua kém, tôi cũng có thể giành lấy Ly về phía mình, nhưng mới đây tôi mới phát hiện, hoá ra tôi lại thua cô tất cả, vì tình cảm của Ly đều dành hết cho cô, chỉ cần như vậy tôi đã thua tất cả rồi. Hiện tại tôi lại thấy, hoá ra tình cảm không phải là thứ để tranh giành, chuyện giữa chúng ta không có thắng hay thua, vì ở đây vốn dĩ không có chỗ cho tôi. Vũ Hương Ly thật sự là một cô gái rất tuyệt vời, còn cô thật sự là một người may mắn, hãy trân trọng cô ấy. Cô bước đi nhanh, không nghe thêm Trần Thiên Hương nói điều gì
|
Trần Thiên Hương nhìn bóng dáng Trương Quân Ninh. Con người vì yêu có thể làm tất cả mọi thứ, cũng có thể thoải mái buông xuôi như vậy, tin rằng tình cảm cô ấy dành cho Hương Ly rất sâu sắc. Nguyễn Thuỳ Linh thấy người kia đi rồi, mới dám mở miệng. - Chị Hương, em xin lỗi chị. Trần Thiên Hương đứng dậy, trở lại bình thường, nói. - Được rồi, mọi chuyện qua rồi, sau này đừng nhắc lại nữa, chị cũng không trách cứ em. *** Tối , Trần Thiên Hương sau khi gặp nốt một vài đối tác liền trở về khách sạn. Không biết vì sao từ lúc bắt đầu bước chân vào khách sạn, luôn cảm giác có người đang nhìn mình, cô cũng để ý, lại phát hiện chẳng có ai. Mở cửa phòng, toan định bước vào, một bóng đen rất nhanh nắm lấy cổ tay cô, kéo vào trong phòng, cánh cửa đóng lại rất mạnh. Trần Thiên Hương bị áp chặt lưng vào cánh cửa, người trước mặt thở ra hơi thở ấm nóng, chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc, định lên tiếng thì người đối diện nhanh hơn một bước, đem môi phủ lên môi cô. Đôi môi mềm mại khẽ mở, đón nhận đôi môi của người mà cô biết chắc là ai kia rồi. Trong bóng tối không thể nhìn ra thứ gì, các giác quan khác lại trở lên mẫn cảm hơn rất nhiều, như bây giờ, mùi hương của người kia cô có thể ngửi thấy thật nồng đậm, đôi môi ẩm ướt ấm nóng đang bao phủ môi mình, mãnh liệt hôn lấy, hút hết không khí, chiếc lưỡi kia quen thuộc, đưa sâu vào trong, đầu lưỡi cùng nhau va chạm, chậm rồi nhanh, hương thơm từ hơi thở quen thuộc ngày càng bao phủ lấy mình. Trần Thiên Hương cảm thấy mặt mình ngày càng nóng lên, người đối diện cũng như vậy, đôi môi kia vẫn bao phủ lấy môi cô, mạnh mẽ mút lấy, sau đó không chỉ mặt, cả cơ thể cô đều nóng lên, cảm giác này khiến cho cô như mê muội, mãnh liệt hưởng ứng. Cho đến khi bàn tay kia luồn vào, ấm áp khẽ chạm vào eo, Trần Thiên Hương rùng mình, bàn tay kia như có luồng điện, khiến cô xụi lơ, vòng tay vội vàng ôm lấy người kia. Cho đến khi cô phát hoả đến đỉnh điểm, đưa tay muốn mở nút áo người kia, ánh đèn chợt sáng. Trần Thiên Hương hơi nheo mắt, tiếp xúc với bóng tối lâu rồi chợt sáng khiến cô chói mắt. Vài giây sau mới nhìn rõ người trước mặt. Mái tóc đen tán loạn, khuôn mặt xinh đẹp hơi hồng lên, đôi môi tạo thành hình bán nguyệt, bên cạnh môi còn lem chút son đỏ, mà Trần Thiên Hương đoán là của mình, ánh mắt cô ấy xấu xa nhìn mình. Cô hơi mỉm cười. - Em thật giỏi, bây giờ còn làm trò này, lâu rồi không thấy Hương Ly như vậy, làm chị nhớ đến trước kia. Vũ Hương Ly cười xấu xa, người hơi ép chặt vào một chút, bàn tay Trần Thiên Hương định mở nút áo vẫn còn đang đặt trước ngực cô, động tác ép gần vào khiến bàn tay kia càng áp chặt ngực mình. - Nhớ đến trước kia như thế nào? Giọng nói đầy khiêu gợi. - Ừ... em, có chút biến thái. Vũ Hương Ly cau mày, liền buông người kia ra. - Hừ, người ta hết sức âu yếm chị chị lại bảo em biến thái. Thôi quên đi, kệ chị đấy. Trần Thiên Hương đột nhiên bị buông ra, cơ thể còn đang nóng bừng bừng, Vũ Hương Ly thật xấu tính, kích thích người ta đủ rồi thì bảo mặc kệ. Thật không dễ chịu gì. Vũ Hương Ly ngồi vắt chân trên ghế ở giữa phòng, khuôn mặt làm vẻ không quan tâm người kia, như thể trước đó hai người chưa từng làm gì. Trần Thiên Hương trong lòng bật cười, sau đó nói. - Em cứ ngồi chơi thoải mái, chị phải đi tắm rồi. À, còn có, em đã thuê phòng chưa? Định ngồi chơi ở đây đến bao giờ? Cô hơi cười cười, thấy khuôn mặt Vũ Hương Ly biến đổi, giận rồi giận rồi. - Gì? Đuổi em hả? Chị mà muốn em đi ngay bây giờ cũng được này. Trần Thiên Hương hơi nhún vai, làm bộ không để ý. - Ra ngoài nhớ đóng cửa nhé. Vũ Hương Ly cau mày, hét lên. - Hương, chị xấu xa vừa thôi! Cô cười, mở tủ lấy đồ, sau đó nói. - Đợi chị một chút, chị tắm đã. Sau đó đi vào phòng tắm. Nước nóng từ vòi hoa sen xả xuống, hơi nước tràn ngập phòng tắm.
|