Truyện Ngắn. -Chị gì ấy ơi, lượm giùm em trái banh. Đó là tiếng la của cô bé hàng xóm, em vừa dọn đến đây không lâu. Không thấy tôi trả lời, Du Uyên la to hơn: -Cái chị ngồi ở xích đu kia, có nghe không? Vẫn không nghe trả lời, Du Uyên ném trái banh còn lại qua và đụng trúng tôi. Tôi nói khẽ -Xin lỗi em, chị không thấy đường, nên không biết em nói chuyện với ai. Du Uyên như biết lỗi, lí nhí. -Xin lỗi chị nha, em không biết, thôi để em trèo qua tường cũng được. Tôi ngăn em lại -Đừng trèo qua, nguy hiểm lắm, chị mở cửa cho em Du Uyên chưng hửng -Nhưng mà chị .... Tôi như hiểu ý em, mỉm cười: -Không sao, có những cái dù mù cũng cần phải thấy Du Uyên không hiểu tôi nói gì, nhưng cũng không trách được em, vì em chỉ là một cô bé . Tôi lê từng bước ra mở cửa, con đường từ ghế xích đu ra đến cổng cũng không bao xa, nhưng đối với người dường như là mù như tôi thì một con ốc sên cũng có thể vượt qua lúc nào không hay. Tôi vừa mở cửa thì Du Uyên đã ùa vào, cô bé tíu tít -Chị à, để em dìu chị lại ghế, đi không cẩn thận sẽ bị té đó. Tôi muốn nói cho em biết rằng tôi đã quá quen thuộc với việc này nhưng thôi thì để cho em giúp mình một lần. Em đỡ tôi ngồi xuống ghế xích đu và nói: -Em mới dọn về nên không biết chị như vậy, chị đừng chấp nhất với em nha, với lại mẹ em nói, không nên chấp nhất với con nít, nhất là đứa con nít lì như em. Em nhe răng cười hì hì , tôi cũng cười theo. Tiếng cười của em làm lòng tôi ấm lại . Em ngồi xuống bên cạnh, nâng bàn tay tôi lên -Chị à, bàn tay của chị đẹp quá, chẳng bù với tay của em, y như con trai vậy đó . Mẹ em nói lớn lên thằng nào nhìn bàn tay của em là hết muốn yêu Không đợi tôi nói em tiếp -Chị biết không? Mẹ em mua cho em cây đàn piano đó, nhưng em chỉ thích đàn guitar vì đàn piano khó quá, mẹ em nói con gái học piano thì dịu dàng hơn, chị nghĩ mẹ em nói đúng không? Tôi cười đáp: -Chị nghĩ em nên học những gì em muốn học, như vậy thì sẽ mau tiến bộ hơn. Em thở dài -Em năn nỉ mà mẹ không cho, à mà chị nè, chị ngồi đây hoài có chán không? Chị có làm gì không? Tôi đứng dậy, em nắm bàn tay tôi nhưng tôi giựt lại -Chị chỉ không thấy đường thôi, chưa phải bị tàn tật, đừng coi chị là người tàn tật em nhé! Em "dạ" một cách ngoan ngoãn, tôi hài lòng -Em vào đây với chị Tôi bước vào trong và em đi theo đằng sau, chắc cô bé sợ tôi bị ngã . Tôi đi lại ngồi vào cây đàn và đánh bài nhạc mà mình sáng tác '' Khi giọt lệ rơi, là chấm hết một cuộc tình, khi người bước ra đi, là ta sẽ mãi không thuộc về nhau. Khi cơn mưa giăng giăng ngoài ngõ vắng, trái tim này lặng lẽ đi qua, thời gian sẽ là liều thuốc, xoa dịu vết thương lòng. Không biết đến khi nào, em sẽ có phép màu, sẽ biến anh thành của riêng em. Mãi cho đến khi em nằm nhắm mắt vẫn còn anh đây, nắm lấy tay em đặt vào tay anh, yêu thương dạt dào, em và anh, tình thiên thu, như tiếng ca vẫn không xa rời, cổ tích và những ước mơ " -Wow, hay quá, chị dạy cho em bài này đi, mà bài này tên gì vậy chị? Tôi không trả lời câu hỏi của em nhưng tôi nói: -Chị nghĩ em nên cố gắng học piano đi, mặc dù piano không dễ học, nhưng guitar cũng không có dễ đâu. Nếu em muốn thì mỗi ngày qua đây học với chị Em mừng rỡ -Vậy thì hay quá, em sẽ cố gắng tập ..... Em còn muốn nói gì nữa, nhưng mẹ em kêu -Du Uyên, Du Uyên về mẹ bảo Em đứng dậy nói -Em về nha , mai em qua học đàn nhé Chạy ra đến cửa, em quay lại hỏi -Chị tên gì vậy? Tôi đáp: -Ân Thu Em lí nhí nói: -Ân tình mùa thu _ Rồi bỏ chạy. -Chào chị Ân Thu mai gặp Em đi rồi mà tiếng nói và tiếng cười của em vẫn như văng vẳng trong căn nhà của tôi. Trái tim tôi một lần nữa sống dậy sao? Không thể, em còn nhỏ quá . Và tôi, tình yêu của tôi sẽ làm gánh nặng cho em cũng như tôi đã là gánh nặng của chị . Mỗi khi nhớ về chị, tim tôi vẫn nhói đau. Chị ra đi thanh thản rồi, tôi nên để chị ra đi. ~*~*~**~**~ Hôm sau đi học về, em chạy qua nhà tôi. Và những ngày sau đó nữa . Chúng tôi dần dần thân nhau hơn. Em hay kể cho tôi nghe về truyện trường lớp, tôi vẫn dối em rằng tôi bị mù mà chính mình cũng không hiểu vì sao. Chắc có lẽ tôi thích em nắm tay của mình chặt hơn và thích dựa vào em khi cả hai ngắm mặt trời lặn, cũng như khi em dựa đầu vào vai tôi nghe tôi đàn và hát . Không biết em có hiểu rằng, em đang dần chiếm trọn trái tim tôi. Hôm nay tôi quyết định nói sự thật với em. Đang suy nghĩ thì tôi nghe tiếng của em -Chị Ân Thu ơi, chị có nhà không ? Tôi mừng rỡ, vậy là tôi có cơ hội đó rồi . Tôi nói vọng ra -Em mở cửa đi, chị không khóa Em mở cửa và đi vào trong -Hôm nay em đi học về muộn vì phải học thêm, hôm nay chị làm gì ? Tôi đi lại ngồi vào cây đàn và không quên chừa chỗ cho em, em đi lại ngồi kế bên -Chị chưa trả lời câu hỏi của em Tôi đánh nhẹ vào phím đàn và nói -Hôm nay chị đi học Giọng em ngạc nhiên -Chị học gì vậy ? Tôi ngưng đánh đàn đáp -Nếu chị nói với em chị đi học vẽ, em có tin không? Em gãi đầu, không biết trả lời làm sao, tôi cười giòn -Em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ ? -Dạ 15 Tôi chế giễu em -Em 15 rồi sao? Nghe giọng của em chị tưởng em chỉ mới 12 hoặc 13 Em nguýt dài -Em lớn rồi chứ bộ, năm sau em mặc áo dài đi học rồi đó Rồi tôi nghe giọng em thật buồn -Nhưng em không có cơ hội đó rồi Tôi nhíu mày -Vì sao?? -Thôi không có gì đâu, mà chị ở một mình hả ? Sao em không thấy ba mẹ chị đâu hết ? Tôi biết em có gì đó muốn nói, nhưng không miễn cưỡng em -Ba mẹ chị đi Ý rồi, tuần sau mới về . Thôi chúng ta học đàn nhé Em đứng dậy kéo tay tôi -Chúng ta ra sau hè chơi đi, em thấy nhà chị có giàn hoa tim vỡ, em thích lắm, ra ngoài đó chơi nhé Tôi không muốn nhưng chiều em đành đứng dậy . Em nắm tay tôi, nhưng rồi em thả ra, tôi nhỏ nhẹ -Nắm tay chị nhé Em cầm tay tôi thật chặt rồi dìu tôi ra ngoài . Không biết sao tay tôi lại run rẩy trong bàn tay em dù đây không phải là lần đầu tiên. Đi ra ngoài, em đặt tôi ngồi xuống tảng đá lớn rồi chạy đi đâu mất . Một lúc sau em chạy lại, trên tay đầy những hoa -Em làm cho chị một cái vòng hoa thật đẹp Tôi nhìn em làm mà không khỏi cảm phục, bàn tay em thoăn thoắt biến những bông hoa nhỏ đó thành một vòng hoa thật xinh, em làm xong và đội nó lên đầu tôi -Chị giống nàng công chúa quá Tôi nghiêng đầu hỏi em -Còn em là gì ?? Em dùng hai tay mình áp vào má tôi nhí nhảnh -Em là bà phù thủy chuyên bắt cóc công chúa về Tôi không gỡ tay em ra nhưng nhéo mũi em -Coi chừng bà phù thủy bị công chúa đánh đòn đó Em nhìn tôi ngạc nhiên, tôi cũng không biết vì sao, tôi hỏi -Chuyện gì vậy ??? Em nhìn tôi một lúc nữa rồi hỏi -Sao chị lại biết mũi em ở đâu mà nhéo vậy, và sao chị biết em có chuyện gì mà chị hỏi Tôi lúng túng -à , chị ..... Em như hiểu ra, nhìn tôi cười khẩy -Thì ra chị gạt em hả, chị không có bị mù đúng không? Sao chị lại gạt em? Có nhiều lúc em cũng nghi nhưng vì em tin chị . Chị coi em là con ngốc hả? Tôi muốn dùng từ ngữ nào đó để giải thích cho em hiểu nhưng em tức giận bỏ đi. Tôi để cho em đi, định bụng khi em hết giận sẽ giải thích sau. Nhưng đó là lần cuối cùng tôi gặp em. Vài ngày sau em cứ tránh mắt tôi cho đến khi em qua Mỹ với gia đình, em giận dai phải biết, dù tôi đã để cho em một món quà và một lá thư xin lỗi. " Du Uyên!! Cho chị xin lỗi em, đừng giận chị nhé, chị không có ý gạt em đâu, chỉ vì chị quá mến em nên muốn ở gần em một chút thôi. Em nhớ không? Có một lần em hỏi chị có cách nào mà em đứng bên chị mặc dù không lên tiếng chị cũng biết là em không? Giờ chị tặng cho em cái vòng đeo tay đính hai cái chuông nhỏ này, khi nào em đeo lên tay là chị biết em hết giận chị . Mặc dù bây giờ em biết chị không có bị mù, nhưng cái vòng này rất đặc biệt và chỉ dành riêng cho người đặc biệt mà thôi. Đừng giận nữa nhé bé cưng Thương em nhiều Ân Thu " Có lẽ lá thư đó không đủ cảm động nên em vẫn không tha thứ cho tôi. Gần 10 năm rồi tôi vẫn đợi dù biết rằng sự chờ đợi thật vô lý . Giờ tôi đã có một phòng triển lãm tranh chuyên vẽ theo yêu cầu . Khách hàng có thể gọi đến yêu cầu bất cứ kiểu gì, tôi sẽ vẽ . Trong vòng mấy năm, nhưng việc làm ăn ngày càng phát đạt . Hôm nay đi làm sớm, tôi ngồi nhìn mông lung thì có một cô khách bước vào, tôi nghe tiếng leng keng trên cổ tay cô ấy . Giật mình tưởng em, nhưng không phải rồi . Tôi chỉ mỉm cười để nhân viên của mình tiếp khách . Định đi ra ngoài cho thanh thản thì tiếng chuông điện thoại reo. Tôi nhắc máy -Hello -Hello, cho hỏi đây có phải phòng vẽ tranh .... -Đúng rồi, xin cho biết cô cần vẽ gì và trong thời gian bao lâu? -Tôi cần vẽ một bức tranh và mai sẽ lấy -Mai hả ? Có lẽ sẽ không kịp -Cô cố gắng giùm nhé, nó rất quan trọng với tôi Định từ chối nhưng nghe giọng thành khẩn của cô gái, tôi đành hỏi -Tôi sẽ cố gắng, nhưng cho biết vẽ gì ? Ngừng một chút rồi cô gái nói : -Hai người con gái, một người chị mù, và một cô gái với chiếc lắc leng keng trong gió, ngồi đọc sách dưới giàn hoa tim vỡ Tôi im lặng không nói nên lời, là em rồi, tôi nghe tiếng rất quen thuộc, định nói với em nhưng em đã cúp máy -Cảm ơn nhé, chào -Nè, nè .... Tôi đặc phone xuống và ngồi thờ ra, tôi phải đi tìm em thôi. Nhưng tìm ở đâu? Nhất định phải tìm, tôi không để em đi khỏi mình lần nữa . Đứng phất dậy, tôi quay lưng thì em đã đứng đằng sau tự lúc nào, cái miệng cười dễ ghét . Tôi ôm chầm lấy em mặc kệ những người khác xung quanh -Nghẹt thở quá. Tôi thả em ra -Em về khi nào ? Sao em biết chị ở đây ? Thấy ở đây nói chuyện bất tiện, tôi kéo em vào trong -Em về mấy ngày thôi. Nhà chị vẫn ở chỗ cũ nên không khó tìm . Em hỏi xung quanh. Tôi gật đầu -Thì ra là vậy ? Em về chơi hả ? Chừng nào về lại ? Em cười khúc khích -Chưa chi đã đuổi em về rồi hả ? Tôi cũng cười theo -Không có Em nhìn tôi, cái nhìn như tìm hiểu -Em về chơi với lại đi ăn đám cưới nhỏ bạn thân luôn. Với lại em về tìm lại một người rất quan trọng với em, nhưng không biết em có quan trọng với người ta không. Tùy người đó, nếu muốn em về lại Mỹ thì em sẽ về, nếu muốn em ở lại thì em sẽ ỡ lại. Tôi không biết em nói về ai, nhưng chắc là anh chàng nào đó rồi, tôi nghe một chút gì đó như thất vọng, nhưng vẫn vui vẻ với em -Em ở đây, có cần gì thì cho chị biết nhé -Dạ, em chỉ cần người dẫn đi chơi, chị dẫn em đi nhé Em giơ tay lên vuốt vào tóc của mình , tôi nghe tiếng leng keng, nãy giờ tôi không chú ý nên không thấy chiếc vòng trên tay em. Tôi liền chụp lấy tay em -Em vẫn còn giữ à, chị tưởng em đã bỏ nó rồi Em mân mê chiếc vòng -Nó rất quan trọng với em nên em không bỏ được. Em nhìn tôi, ánh mắt yêu thương. Giờ thì tôi đã hiểu , tôi ôm em vào lòng -Cảm ơn em, 10 năm đợi chờ của chị thật không uổng chút nào Em dịu mặt vào cổ tôi dịu dàng -Biết vậy em cho đợi thêm 10 năm nữa Tôi cắn vào tai em. -Chị cũng sẽ đợi. Em giơ tay em lên và lắc lắc """ leng keng leng keng" ...Một tình yêu """"
|