Chương 1
-Alô,đội trưởng hả?.....Dạ...dạ...dạ....Vâng em biết rôì
Tắt điện thoại Gia Lâm tiến tới bàn của tụi bạn rồi noí:
-Thôi tao về trước nha.Tụi bây ở lại vui vẻ nha
-Sao về sớm vậy hả?
-Ngày mai tao có việc rôì.Nhiệm vụ mới.
Nói rồi Gia Lâm tiến thẳng ra phía cửa bỏ lại sụ nuối tiếc của bạn bè.Hừ...Tú Linh thở dài nhìn theo Gia Lâm rồi noí:
-Một lần nữa...lại một lần nữa nó bỏ tụi mình lại.Nó khác xưa quá ngày xưa ba mẹ nó có gào nó cũng ko chịu về vậy mà bây giờ....Ðúng là đứa trọng việc khinh bạn
Thôi mày uống đi đừng nói nữa.Tao kêu tụi bay đến đây để ca cải lương hả?
-Ðúng rồi -Thảo Quyên quàng cổ Minh Cầm ủng hộ
Cả bọn gật đầu đồng ý...Gia Lâm lững thững bước ra khỏi quán bar,con đường với hai hàng cây cao hôm nay thật vắng vẻ cũng giống như tâm trạng của Gia Lâm-một sự trống trải đến vắng lặng.Đi đến trạm xe buýt Gia Lâm ngồi xuống ghế một cách uể oải,mỗi lần nhu vậy Gia Lâm lại nhớ đến ba nếu có ba ở đây thì ba sẽ ôm nó rồi động viên nhưng....sẽ chẳng bao giờ được như thế nữa vì ba đã đi rồi đi đến một nơi xa lắm một nơi mà Lâm ko thể đến...Tại Lâm...đúng vậy tại Lâm chỉ vì chút sĩ diện mà Lâm đã cãi lời ba để rồi bỏ nhà và khiến ba phải đi tìm và chiếc xe đó đã tông vào ba...Khi biết chuyện Lâm chạy đến bệnh viện.
Ba nằm đó với toàn thân đầy máu thấy Gia Lâm ông đưa tay lên mặt Lâm rồi nói một cách khó nhọc:
-Hừ...Co..n..hãy thay ba chăm sóc mẹ và hai em giúp ba nghe con.hãy mạnh mẽ lên hãy sống cho tốt con nhé
Nói rồi ba nhắm mắt cũng chính lúc đó hai giọt nước từ mắt Lâm rớt ra hòa cùng tiếng khóc của mẹ cùng các cô...Mới đó đã 4 năm rồi bây giờ Gia Lâm đã thực hiện được phần nào lời ba nói Gia Lâm đã mạnh mẽ hơn,Lâm ko cho phép mình gục ngã trước cuộc đời này nước mắt ko được rớt nữa chỉ trừ 1 ngày đó là ngày giỗ ba
Thế rồi Lâm thở hắt ra rồi đứng dậy tiếp tục đi,lê từng bước chân, trông Lâm như kẻ mất hồn bỗng Ầm..Lâm ngã lăn ra đường trong khi còn chưa xác định được chuyện gì thì một tiếng nói cất lên:
-Đi đứng thế hả?Bộ mù à?
Gia Lâm đứng dậy đi tiếp bỏ mặc cô gái đang lớn tiếng:
-Này tông vào người ta ko xin lỗi mà bỏ đi thế hả?...Này có nghe tôi nói ko hả?Ðiếc à?Nhìn bảnh bao thế mà lại điếc...Tội nghiệp
Reng...Reng...Reng
Tiếng chuông đồng hồ báo thức kéo Gia Lâm ra khỏi cái giường ngủ.Bước xuống giường với dáng vẻ uể oải Lâm bước tới toalet.Đang đánh răng Gia Lâm bỗng nhăn mặt khi tay vừa gãi đầu nhìn kĩ lại thì ở đâu mới định cư trên đầu là 1 cục u to tướng nhưng Lâm ko wan tâm đến nó vì nó wá bình thường với nghề vệ sĩ.10' phút sau Gia Lâm bước ra khỏi toilet với bộ vest đen đi kèm là một bộ mặt lạnh như băng ko thấy sự hiện diện của nụ cười ko quên cặp kính đen rồi đi đến công ty
Mọi người cho mik cảm nhận