Dò Hư Lăng (Hiện Đại)
|
|
Chương 216
Chương 221
Sư Thanh Y vừa nghe thấy, không hề do dự nói :” Đi mau.”
Ba người bước chân vội vã, nhanh chóng quay lại đại điện.
Vừa đi Sư Thanh Y vừa nói: “Thiên Thiên có ở nơi đó quan sát quá trình không? Thủ hạ của ngươi đang ở đâu?”
” Đều đang ở đó.” Vũ Lâm Hanh trả lời: “Chỉ có ta ra ngoài tìm các ngươi.”
Vẻ mặt Sư Thanh Y ngưng trọng, thấp giọng nói :” Ân, có người của chúng ta ở đó là tốt rồi.”
Lời này nàng nói xong có chút phức tạp, nàng dùng chính là “người của chúng ta”, nói cách khác, cho dù nàng là người nhà họ Sư nhưng trong nội tâm của nàng tựa hồ cũng không tự xếp mình vào cùng một chỗ.
Thú vị hơn chính là bản thân nàng cũng không ý thức được điểm đó.
” Ngươi đang lo lắng cái gì?” Vũ Lâm Hanh nghe được chút ẩn ý.
Sư Thanh Y nhíu mày: “Ngươi nói tiểu di cùng tỷ tỷ ta biểu tình kỳ lạ, ta lo lắng nếu bọn họ mở quan tài thu thập được tin tức rồi chỉ sợ cũng sẽ lập tức đóng nắp quan lại. Nếu như chúng ta không ai ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, đến lúc đó sợ rằng sẽ rất phiền phức.”
” Các ngươi không phải người một nhà sao, thế nào lại phải làm việc như gián điệp vậy.”
Ngữ khí của Sư Thanh Y có chút cảm thán :”Bọn ta quả thật là người một nhà. Nhưng các nàng có rất nhiều chuyện gạt ta, không muốn ta biết, nếu như ta muốn nắm được manh mối, nhất định phải ‘linh hoạt” đúng lúc một chút.”
Lạc Thần nghe nói như thế, biểu tình không có gì biến hóa.
Bởi vì Sư Thanh Y, Lạc Thần tuy rằng khôi phục một ít nhưng so với trạng thái bình thướng trước đây vẫn kém rất nhiều, hơn nữa lại đi quá nhanh, bước chân rõ ràng có chút phù phiếm hư ảo, giống như phiến lá bị gió thổi rơi.
Sư Thanh Y thoáng nhìn qua, bước tiến chậm lại.
Nàng nghiêng khuôn mặt đi, lại liếc mắt nhìn Lạc Thần.
Một nhóm người đi chung với nhau sẽ có tính tập thể, lúc một người bắt đầu đi chậm lại, đội ngũ kỳ thực cũng sẽ dần dần thả chậm tiết tấu, đây là một loại biểu hiện không nhận thức được.
Có Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh, Sư Thanh Y sẽ không biểu hiện quá rõ, rất bất tiện. Nàng biết Lạc Thần hiện tại ở vào thời kỳ bất thường, đi nhanh sợ rằng lao lực, mặc dù phía trước có việc rất quan trọng đang chờ nhưng Sư Thanh Y vẫn bất động thanh sắc thả chậm cước bộ.
Hơn nữa lúc đi qua một phiến đá, nàng còn vươn tay đỡ lấy Lạc Thần.
Dù sao cũng không có việc gì quan trọng hơn nữ nhân bên cạnh.
Lạc Thần cũng nhìn về phía Sư Thanh Y, ánh mắt hai người chạm nhau.
Không nói gì, cũng không cần nói.
Lúc đến cửa đại điện, Lạc Thần sớm đã ra hiệu để Nguyệt Đồng nằm sấp đừng nhúc nhích, Vũ Lâm Hanh lui ở bên phải các nàng, khuôn mặt xoay đi, nơm nớp lo sợ không dám nhìn, lúc này mới có thể tránh được một kiếp.
Vào đại điện, không phát hiện người, chỉ có thể nhìn thấy xa xa dày đặc bóng đêm bị ánh đèn pin chiếu xuyên qua, giống như rất nhiều đôi mắt dã thú rình rập trong đêm khuya.
Đại điện này nguy nga rộng lớn, toát ra cảm giác áp bách, ba người lướt qua một đạo lại một đạo thạch trụ chống trời cao chót vót, một một đoạn thời gian ngắn, mới nhìn rõ nơi cuối điện tụ tập một đám đông.
Đoàn người vây lấy một quan tài đen nằm trên một tế đài hình rắn thật lớn.
Sư Thanh Y nheo mắt, xa xa nhìn thấy Chúc Hòa Bình dẫn một nhóm nam nhân thân hình vạm vỡ đóng nắp quan tài, quan tài cũng sắp đóng lại đến một nửa.
Nhiều người như vậy cùng đẩy một cái nắp quan, mỗi một lần đẩy biên độ dịch chuyển rất nhỏ, không cần nghĩ cùng biết nắp quan này có bao nhiêu nặng.
” Chờ một chút.” Sư Thanh Y bước nhanh đến bên kia.
Giọng nói của nàng kỳ thực không cao, nhưng lại có chút nhu lãnh, loại uy nghiêm cùng cao quý hiếm có này dung hợp trên người nàng, vô cùng đúng mực, giống như dạ minh châu có thể tỏa sáng trong bóng đêm.
Đây là khí chất độc hữu vốn được giấu kín trên người nàng, phát triển hoàn thiện, so với ý chí càng tỏa sáng hơn.
Vốn dĩ trong đám ngươi có tiếng bàn tán trầm thấp, lúc này đột nhiên im bặt, vắng lặng khác thường.
Mọi người cũng đồng thời ngừng động tác.
” A Thanh?” Sư Khinh Hàn bước ra, nhìn mọi người xung quanh để họ nhường đường cho nàng, nàng nhìn Sư Thanh Y giọng nói nhu hòa: “Vừa rồi đi nơi nào? Không nhìn thấy ngươi.”
” Cùng Lạc Thần ra ngoài một chút, xem hoàn cảnh xung quanh, không có gì.” Sư Thanh Y khẽ mĩm cười.
Ánh mắt của nàng một lần nữa nhìn vào quan tài đen :” Ta muốn xem thứ trong quan ài một chút.”
Nàng không uyển chuyển hỏi ý kiến :” Ta có thể xem thứ trong quan tài sao.” Mà chỉ trực tiếp biểu đạt cách nghỉ của mình.
Sư Khinh Hàn có chút do dự.
Sư Dạ Nhiên lại đạm nhạt nói: “Quan tài rất nặng, dùng rất nhiều sức lực mới mở ra được, đã khép lại được một nửa, mở lại sẽ rất phiền phức.”
” Không sao cả, ta sẽ nghĩ biện pháp mở ra.” Sư Thanh Y tự tin nói.
” Hơn nữa, bạn bè của ta cũng đều thấy, vốn dĩ ta có thể hỏi, nhưng ta vẫn muốn tận mắt mình nhìn thấy.” Lúc nói lời này, ánh mắt Sư Thanh Y quét đến Thiên Thiên bên kia.
Ám chỉ này rất hiển nhiên, Sư Dạ Nhiên khó có được mím môi, vẻ mặt không được tự nhiên.
Bên kia Thiên Thiên hướng Sư Thanh Y gật đầu, biểu thị đã hiểu.
” Trong quan tài là cái gì?” Sư Thanh Y nói.
Sư Khinh Hàn thở dài một hơi: “Hòa Bình, mở ra.”
” Cảm ơn, tiểu di.” Sư Thanh Y cũng âm thầm thở ra.
Chúc Hòa Bình là một cái hồ lô, không nói lời nào, chỉ nhận lệnh làm việc, Sư Khinh Hàn phân phó hắn mở ra, hắn cũng không có dị nghị mà nghe theo, cùng người dưới tay hắn một lần nữa mở quan.
Sư Thanh Y bước đến bàn tế, chuẩn bị quan sát, Lạc Thần cũng không tiếng động theo sau.
Sự yên lặng này so với trước đó càng thêm đáng sợ.
Ngoại trừ nữ nhân mặt quỷ, tất cả mọi người đều nhìn về bàn tế, Tiêu Dĩ Nhu lại nhìn Lạc Thần.
” Bên trong là một đứa trẻ.” Thiên Thiên lúc này sớm nói.
Đứa trẻ?
Sư Thanh Y gật đầu, biểu thị đã biết.
Quan tài dài bằng chiều cao của ba thanh niên, phía trên chạm khắc hắc xà, thân rắn kéo đến phía dưới, trong khe hở tiếp xúc với nắp quan cũng ẩn dấu thân rắn làm vị trí tiếp xúc, dễ dàng khiến nắp quan lệch vị. Đến lúc nắp quan thực sự lệch vị, một thân rắn hoàn chỉnh giống như bị cắt ra, đầu ở nắp quan, một nửa thân thể ở thân quan, thân rắn lại đứt khúc vặn vẹo khiến quan tài càng trở nên dữ tợn.
Cả quan tài đều là hắc sắc, thoạt nhìn giống như kim loại, trên thực tế Sư Thanh Y lại có thể thấy mặt ngoài có rất nhiều hoa văn giống như vòng tuổi của cây, chỉ là vì màu sắc quá tối, hoa văn này cũng khó thấy được.
Nắp quan tài mở được một nửa, Sư Thanh Y dò xét nhìn vào, thấy phần đầu của thi thể bên trong gần như bị che khuất chỉ lộ ra tay chân, tay chân rất nhỏ, quả thật giống như lời Thiên Thiên nói, là một đứa trẻ.
Nếu nói là một đứa trẻ chỉ sợ cũng không quá đúng, chính xác ra, đây là một tiểu thiếu niên.
Vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt, từ hình thể, Sư Thanh Y phỏng đoán tiểu thiếu niên này khoảng mười một mười hai tuổi, còn chưa phát triển đầy đủ, rốt cuộc vẫn là chỉ là một cành non.
Chỉ là cành non này còn chưa xanh tốt, đã chết đi.
Trong quan tài nằm một thiếu nhiên Sư Thanh Y cũng không kinh ngạc, kinh ngạc chính là quần áo mà thiếu niên này mặc.
Hắn mặc áo sơmi trắng được cắt may tinh xảo, quần tây, giày da, thoạt nhìn hình như là một tiểu thiếu gia nhà giàu có.
Từ những chi tiết này có thể thấy được, đây là phong cách của thập niên bảy mươi tám mươi, nhưng đặt ở hiện tại cũng sẽ không lỗi thời.
Vấn đề chính là ở chỗ này.
Nơi này là cổ mộ niên đại rất xa xưa, chí ít là ở trước Minh triều, thế nào sẽ có một thiếu niên mặc trang phục loại này nằm trong quan tài.
Sư Thanh Y nghẹn lấy nghi hoặc trong lòng, tạm thời chưa nói, cùng Chúc Hòa Bình và đám nam nhân dùng sức, đến lúc nắp quan gần như được dời đi mới lộ ra khuôn mặt của tiểu thiếu niên kia.
Khuôn mặt ngây ngô lại thanh tú, trưởng thành nhất định là một mỹ nam, nhưng đợi không được hắn trưởng thành.
Sư Thanh Y nhíu mày.
Lạc Thần ở một bên nhìn, nàng một lần nữa ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bức tường thật lớn phía sau quan tài, đôi mắt thâm thúy.
Trên tường là một bức bích họa rất lớn, cũng là một bích họa trần thuật, nhân vật được điêu khắc vô cùng cẩn thận, ngay cả trang sức vân vân đều miêu ta vô cùng sinh động.
Trong bích họa là một đám người chen chúc, hoàn toàn không cách nào đếm rõ, đại khái là người vẽ bích họa này muốn xây dựng một tràn cảnh đông đúc hùng hậu, cho nên chủ yếu dựa vào người để nhấn mạnh.
Nhân vật chia làm hai bên trái phải, đều là thân mặc khôi giáp, bên trái một loại phong cách trang phục, bên phải lại là một loại khác, chợt nhìn giống như hai quân giao tranh.
Nhưng nhìn ở trung tâm, những người đó rõ ràng được vẽ cao to hơn rất nhiều, hơn nữa loại tỷ lệ khác biệt này là một phương pháp biểu thị trù tượng của cổ đại, càng cao lớn, càng tinh tế, chứng tỏ người đó địa vị càng cao, nhân vật chính là bọn hắn , các binh lính mặc khôi giáp bất quá chỉ là bối cảnh.
Bên trái là quân đội hắc giáp, hai nam một nữ đứng ở phía trước, trong đó có một nam nhân đang ôm một đứa trẻ, dùng loại lá cây nào đó bện làm tả lót.
Nam nhân dâng đứa trẻ cho một nữ nhân đứng đầu kim giáp tướng sĩ ở đối diện, nữ nhân kia một thân váy dài đỏ thẳm ôm lấy chân, tóc dài gần như đến mắt cá.
Mặc dù chỉ là một bức bích họa đơn thuần nhưng trên người nữ nhân kia như trút xuống khí tức cao nhã của ánh trăng, chiếu vào tế đài.
Có thể nhìn ra được, nữ nhân kia đang mỉm cười.
Người vẽ bức bích họa này rõ ràng đối với nữ nhân này phá lệ thiên vị, đem tất cả mỹ lệ trên đời đều dùng hết chỉ vì khắc họa một nụ cười của nàng.
Lạc Thần nhìn hồi lâu, hàng mi dài rũ xuống, không nói một chữ.
Bởi vì mục tiêu bất đồng, trọng điểm của mỗi người dĩ nhiên cũng không giống nhau, cho nên Sư Thanh Y lúc này cũng không đặt tâm tư trên bích họa, mà nàng hoàn toàn bị tiểu thiếu niên mười mấy tuổi kia hấp dẫn.
” Các ngươi biết hắn, đúng không?” Sư Thanh Y quay đầu lại, nhìn Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn.
” Hắn gọi là Sư Tử Dã.” Yên lặng chốc lát, Sư Dạ Nhiên nói.
Sư Thanh Y trước đây chưa từng nghe qua tên này, nhưng lúc nghe vào trong tai, trong lòng nàng lập tức chấn động.
Sư Dạ Nhiên nói: “Hắn là ca ca của chúng ta.”
|
Chương 217
Chương 212
Sư Thanh Y đứng hàng thứ ba.
Điểm này nàng đã sớm biết, trước đây cũng đã từng đề cập qua với Lạc Thần.
Chỉ là những người không biết sự tình trong nhà họ Sư, cho đến bây giờ cũng không biết sự tồn tại của đại ca Sư Tử Dã, bọn họ cũng không có tư cách biết đến. Những người biết được nội tình thì luôn giữ kín như bưng nói năng thận trọng.
Sư Thanh Y đối với Sư Tử Dã hoàn toàn không biết gì cả, cho nên nhìn thấy thi thể của đại ca nàng, ngoại trừ kinh ngạc cùng một chút thương cảm, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nàng thương cảm cho Sư Tử Dã, cảm thấy hài tử đáng thương này chiết sớm như vậy rất đáng tiếc, đổi lại là bất kỳ hài tử xa lạ nào nàng cũng sẽ có loại cảm giác này, chứ không liên quan gì đến người đó có phải ca ca Sư Tử Dã của nàng hay không.
“Hắn qua đời năm bao nhiêu tuổi?” Sư Thanh Y rất nhanh bình tĩnh, hỏi Sư Dạ Nhiên.
“Mười tuổi.”
…..Mười tuổi.
Rất nhỏ.
“Là năm nào?”
“Năm bảy mươi bảy.”
So với Sư Dạ Nhiên lớn hơn hai tuổi, nếu như hắn có thể sống đến bây giờ, thì cũng đã ba mươi tuổi rồi.
Sư Thanh Y xoay người, lần nữa chăm chú nhìn tiểu thiếu niên trong quan tài, sau đó mang bao tay, cúi người xuống gần quan tài, nằm lấy hàm Sư Tử Dã nhẹ nhàng đẩy nghiêng qua, mở miệng của hắn ra.
Cẩn thận quan sát.
Lạc Thần cầm đèn pin thay nàng chiếu sáng . Kiểm tra qua , Sư Thanh Y lúc này mới quay sang chuyên chú nhìn Sư Dạ Nhiên : ” Hắn vì sao lại qua đời? Sinh bệnh sao ?”
” Phải , mắc bệnh nặng, không chữa được.” Sư Dạ Nhiên như trước trả lời rất bình tĩnh : ” Trong nhà trên dưới đều rất thương tâm, thế nhưng không có biện pháp .”
” Ra là vậy.” Sư Thanh Y tháo bao tay xuống.
Đôi mắt màu hổ phách của nàng chăm chú nhìn phía trước, thực sự giống như ngọc lưu ly trong suốt, nhìn thấu mọi thứ. Khí áp đột nhiên không hiểu sao lại trở nên rất thấp, vì loại áp suất quỷ dị này toàn bộ đại điện lần nữa vắng lặng không một tiếng động.
” Ngươi đang gạt ta .” Sư Thanh Y nói .
Sư Khinh Hàn nhìn dưới mặt đất , dáng vẻ rất bất đắc dĩ .
Vẻ bình tĩnh ngụy trang của Sư Dạ Nhiên cũng theo đó vỡ vụn , thế nhưng biểu tình của nàng trên cơ bản vẫn là hờ hững, giống như khi nàng nói dối, mặt không đổi sắc tâm không động.
” Hắn là bị người độc chết .”
Lúc này , giọng nói của Sư Thanh Y lạnh giá như băng.
Tiếng bàn tán xôn xao trong đám người nhà họ Sư lại rộ lên, vô cùng thấp, có biểu hiện này đều là những người không có tư cách biết nội tình trong nhà họ Sư, những người này chính là loại công cụ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
Sư Dạ Nhiên quay đầu lại, tiếng xôn xao lập tức bị đè ép xuống phía dưới.
Sư Thanh Y nói: “Thi thể của hắn được xử lý chống phân huỷ, ta vừa rồi kiểm tra qua khoang miệng của hắn, khoang miệng là màu đen, thậm chí huyết quản đều kết lại một chỗ.”
Giọng nói của nàng càng lúc càng lạnh: “Thực sự là xử lý chống phân huỷ rất tốt. Các loại kỹ thuật hiện đại trên cơ bản đều vượt xa cổ đại, thế nhưng ở phương diện chống phân hủy bảo tồn thi thể ta lại cảm thấy cổ nhân thành công hơn chúng ta, dù sao thì trong nhận thức của ta, chúng ta chỉ biết dùng phòng đông lạnh, cũng không biết bây giờ còn có người nắm giữ kỹ thuật bảo tồn thi thể của cổ nhân? Ta thực sự là kiến thức nông cạn.”
” A Thanh, ngươi nói những lời này, ta đều không hiểu.” Sư Dạ Nhiên mím môi.
Sư Thanh Y chỉ là hỏi: “Năm đó là ai hạ độc hắn ? Ai tiến hành xử lý chống phân huỷ thi thể? Ai đưa hắn táng vào cổ mộ nơi này? Mục đích lại là gì?”
” Ta đã nói rồi, ta không biết.” Giọng nói của Sư Dạ Nhiên thoáng đề cao, nhấn mạnh lần nữa.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng thở dài.
Một lúc lâu, nàng nói: “Hắn bị độc chết lúc mới mười tuổi, ngươi khi đó bất quá cũng chỉ tám tuổi mà thôi, tiểu di còn nhỏ hơn. Các ngươi lúc đó không biết, ta có thể hiểu được, thế nhưng sau đó cũng nên nghe được một chút tin tức, lẽ nào sau đó ba mẹ không nói qua chút nào với ngươi sao?”
” A Thanh, bọn họ qua đời rất sớm.” Sư Dạ Nhiên ngẩng đầu.
Sư Thanh Y ngẩn ra.
Nàng quên rất nhiều sự tình, có thể nói toàn bộ đã quên, lúc ban đầu mở mắt ra nhìn thấy cũng chỉ có Sư Dạ Nhiên, Sư Khinh Hàn cùng Chúc Cẩm Vân mà thôi, chuyện về trước kia, tất cả đều là người nhà họ Sư nói cho nàng biết.
Trước đây nàng là một tờ giấy trắng, ký ức chỗ trống, tính cách quái gở.
Mặc kệ những việc đó có phải là sự thật hay không, có đáng tin hay không, nàng cuối cùng vẫn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận, để những thứ đó đặt trên người nàng, để sự tồn tại của bản thân có một chút ý nghĩa, nếu không nàng thực sự sẽ giống như cái xác không hồn.
Nàng tiếp nhận ký ức mà người khác nói cho nàng biết, bắt đầu nỗ lực thích ứng cuộc sống, dần dần thoát khỏi bóng ma. Thế nhưng những việc đó đều là người khác nói cho nàng biết, nàng quên bản thân có trải qua hay không, cho nên có nhiều lúc cũng không xác định được.
Giống như ba mẹ, cảm giác không chân thực.
Có đôi khi, nàng quên đi chuyện ba mẹ của nàng cùng Sư Dạ Nhiên đã mất cách đây rất nhiều năm.
“…… Ta rất xin lỗi.” Sư Thanh Y xấu hổ áy náy nói.
Cảm giác này vô cùng mất tự nhiên.
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, vẫn duy trì trầm mặc.
” Các ngươi, đối với những việc này thực sự không biết rõ sao?” Sư Thanh Y nhượng bộ nói.
Lúc này đến phiên Sư Khinh Hàn lắc đầu: “A Thanh, rất nhiều việc bọn ta cũng đang nổ lực tìm kiếm đáp án.”
” Tốt lắm.” Nhìn thấy không hỏi được gì, Sư Thanh Y quyết định tạm thời thỏa hiệp: “Đóng nắp quan lại.”
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bước xuống tế đài, cùng Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên đứng chung một chỗ, Chúc Hòa Bình tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đóng nắp quan của hắn.
Trầm mặc hồi lâu, Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần đang chăm chú nhìn bức bích hoạ thật lớn phía sau quan tài, nhịn không được cũng nhìn theo ánh mắt của nàng .
Sư Thanh Y nhìn khái quát phần dưới bích họa, lực chú ý chủ yếu đặt trên người đứa bé cùng nữ nhân kia. Trong bích họa, luôn cảm thấy nữ nhân cùng đứa bé này làm người ta chú ý nhất, nhất là nữ nhân kia, tóc dài đến mắt cá, tư thái cao quý đến tựa hồ liếc mắt nhìn nàng một cái đều là khinh nhờn.
Đại điện rộng lớn, bích hoạ dĩ nhiên cũng rất lớn, phần ở trên cùng bị che khuất trong bóng mờ, nhìn không rõ lắm.
Sư Thanh Y âm thầm kéo tay áo của Lạc Thần, lay nhẹ hai cái.
Lạc Thần liếc mắt dò xét nàng, nhìn chốc lát, tựa hồ đối với hành động mờ ám của nàng có chút buồn cười, sau đó ngầm hiểu mà đưa đèn pin cho nàng.
Sư Thanh Y chiếu đèn hướng về phía trên bích họa.
Phía trên rất nhiều hoa văn hình mây, khắc họa trừu tượng, trong mây mù ẩn hiện ba người, một nam hai nữ, trên lưng mỗi người đều vươn ra đôi cánh thật lớn, phía cuối đôi cánh là tầng tầng lớp lớp linh vũ giống như Phượng Hoàng, mặc dù nhìn xa xa từ bên dưới, nhưng Sư Thanh Y đã bị kim vũ mỹ lệ làm cho khiếp sợ không nói nên lời.
Đó….rốt cục là bao nhiêu mới đúng?
Nàng thực sự nhịn không được bắt đầu đếm, lại phát giác bản thân không thể đếm rõ.
Trên mười?
Trên một trăm?
Hai nữ một nam có đôi cánh kim sắc thật lớn đang vờn quanh một người, người đó ẩn trong mây mù, căn bản là không thấy rõ hình dáng, bất quá từ mắt cá chân cùng cánh tay lộ ra có thể thấy được đó hẳn là một nữ tử.
Nữ tử thần bí ngồi trên thân một nam nhân to lớn, nam nhân kia thân thể như thú, đôi mắt đỏ rực như ác quỷ, giống như một chú chó nép dưới chân nữ nhân, trong tay nữ nhân nắm lấy một sợi dây gì đó giống như dây xích, một đầu buộc vào cổ nam nhân dưới chân.
Sư Thanh Y chau mày.
” Đại Li, Tiểu Li, Thanh Ôn.” Lạc Thần nhẹ giọng nói khẽ bên tai Sư Thanh Y.
Nghe thấy ba tên này, cả người Sư Thanh Y nhất thời run rẩy, lập tức nhìn về phía hai nữ một nam có cánh vàng kia.
Mà ngay lúc nàng còn cảm thán , quan tài phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười của trẻ con.
“Khanh khách khanh khách khanh khách.”
Nam hài tử cười rộ lên, cười đến rất vui vẻ, tựa như đang chơi một trò chơi khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Đây không phải thanh âm trong trẻo của bé trai, rất khàn đục, giống như vỡ giọng.
Tóc gáy của Sư Thanh Y dựng thẳng, mọi người ở đây cũng đều nhìn về phía quan tài, quan tài đã được đóng lại, phi thường âm trầm.
Sư Thanh Y trước tiên cũng là nhìn thi thể của Sư Tử Dã trong quan tài, thế nhưng rất nhanh nàng phát hiện không ổn, ánh mắt đảo đến bích họa phía sau quan tài.
Ở giữa bích họa kỳ thực có một khe nứt, giống như hai phiến cửa thật lớn đã khép lại, phía trên bích họa trang trí đầy hoa văn.
“Không phải trong quan tài! Đang ở sau bích họa!” Sư Thanh Y vô thức chắn trước mặt Lạc Thần, vội vội vàng vàng sờ tìm dao quân dụng cùng súng lục.
Sư Thanh Y quát lên như vậy, tất cả mọi người đều dùng vũ khí nhắm thẳng bích họa.
Trong khe nứt trên bích họa vươn ra vài ngón tay gầy yếu tái nhợt, bên trong một đôi mắt đen nhìn ra ngoài.
“Khanh khách khanh khách.”
|
Chương 217
Chương 212
Sư Thanh Y đứng hàng thứ ba.
Điểm này nàng đã sớm biết, trước đây cũng đã từng đề cập qua với Lạc Thần.
Chỉ là những người không biết sự tình trong nhà họ Sư, cho đến bây giờ cũng không biết sự tồn tại của đại ca Sư Tử Dã, bọn họ cũng không có tư cách biết đến. Những người biết được nội tình thì luôn giữ kín như bưng nói năng thận trọng.
Sư Thanh Y đối với Sư Tử Dã hoàn toàn không biết gì cả, cho nên nhìn thấy thi thể của đại ca nàng, ngoại trừ kinh ngạc cùng một chút thương cảm, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nàng thương cảm cho Sư Tử Dã, cảm thấy hài tử đáng thương này chiết sớm như vậy rất đáng tiếc, đổi lại là bất kỳ hài tử xa lạ nào nàng cũng sẽ có loại cảm giác này, chứ không liên quan gì đến người đó có phải ca ca Sư Tử Dã của nàng hay không.
“Hắn qua đời năm bao nhiêu tuổi?” Sư Thanh Y rất nhanh bình tĩnh, hỏi Sư Dạ Nhiên.
“Mười tuổi.”
…..Mười tuổi.
Rất nhỏ.
“Là năm nào?”
“Năm bảy mươi bảy.”
So với Sư Dạ Nhiên lớn hơn hai tuổi, nếu như hắn có thể sống đến bây giờ, thì cũng đã ba mươi tuổi rồi.
Sư Thanh Y xoay người, lần nữa chăm chú nhìn tiểu thiếu niên trong quan tài, sau đó mang bao tay, cúi người xuống gần quan tài, nằm lấy hàm Sư Tử Dã nhẹ nhàng đẩy nghiêng qua, mở miệng của hắn ra.
Cẩn thận quan sát.
Lạc Thần cầm đèn pin thay nàng chiếu sáng . Kiểm tra qua , Sư Thanh Y lúc này mới quay sang chuyên chú nhìn Sư Dạ Nhiên : ” Hắn vì sao lại qua đời? Sinh bệnh sao ?”
” Phải , mắc bệnh nặng, không chữa được.” Sư Dạ Nhiên như trước trả lời rất bình tĩnh : ” Trong nhà trên dưới đều rất thương tâm, thế nhưng không có biện pháp .”
” Ra là vậy.” Sư Thanh Y tháo bao tay xuống.
Đôi mắt màu hổ phách của nàng chăm chú nhìn phía trước, thực sự giống như ngọc lưu ly trong suốt, nhìn thấu mọi thứ. Khí áp đột nhiên không hiểu sao lại trở nên rất thấp, vì loại áp suất quỷ dị này toàn bộ đại điện lần nữa vắng lặng không một tiếng động.
” Ngươi đang gạt ta .” Sư Thanh Y nói .
Sư Khinh Hàn nhìn dưới mặt đất , dáng vẻ rất bất đắc dĩ .
Vẻ bình tĩnh ngụy trang của Sư Dạ Nhiên cũng theo đó vỡ vụn , thế nhưng biểu tình của nàng trên cơ bản vẫn là hờ hững, giống như khi nàng nói dối, mặt không đổi sắc tâm không động.
” Hắn là bị người độc chết .”
Lúc này , giọng nói của Sư Thanh Y lạnh giá như băng.
Tiếng bàn tán xôn xao trong đám người nhà họ Sư lại rộ lên, vô cùng thấp, có biểu hiện này đều là những người không có tư cách biết nội tình trong nhà họ Sư, những người này chính là loại công cụ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
Sư Dạ Nhiên quay đầu lại, tiếng xôn xao lập tức bị đè ép xuống phía dưới.
Sư Thanh Y nói: “Thi thể của hắn được xử lý chống phân huỷ, ta vừa rồi kiểm tra qua khoang miệng của hắn, khoang miệng là màu đen, thậm chí huyết quản đều kết lại một chỗ.”
Giọng nói của nàng càng lúc càng lạnh: “Thực sự là xử lý chống phân huỷ rất tốt. Các loại kỹ thuật hiện đại trên cơ bản đều vượt xa cổ đại, thế nhưng ở phương diện chống phân hủy bảo tồn thi thể ta lại cảm thấy cổ nhân thành công hơn chúng ta, dù sao thì trong nhận thức của ta, chúng ta chỉ biết dùng phòng đông lạnh, cũng không biết bây giờ còn có người nắm giữ kỹ thuật bảo tồn thi thể của cổ nhân? Ta thực sự là kiến thức nông cạn.”
” A Thanh, ngươi nói những lời này, ta đều không hiểu.” Sư Dạ Nhiên mím môi.
Sư Thanh Y chỉ là hỏi: “Năm đó là ai hạ độc hắn ? Ai tiến hành xử lý chống phân huỷ thi thể? Ai đưa hắn táng vào cổ mộ nơi này? Mục đích lại là gì?”
” Ta đã nói rồi, ta không biết.” Giọng nói của Sư Dạ Nhiên thoáng đề cao, nhấn mạnh lần nữa.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng thở dài.
Một lúc lâu, nàng nói: “Hắn bị độc chết lúc mới mười tuổi, ngươi khi đó bất quá cũng chỉ tám tuổi mà thôi, tiểu di còn nhỏ hơn. Các ngươi lúc đó không biết, ta có thể hiểu được, thế nhưng sau đó cũng nên nghe được một chút tin tức, lẽ nào sau đó ba mẹ không nói qua chút nào với ngươi sao?”
” A Thanh, bọn họ qua đời rất sớm.” Sư Dạ Nhiên ngẩng đầu.
Sư Thanh Y ngẩn ra.
Nàng quên rất nhiều sự tình, có thể nói toàn bộ đã quên, lúc ban đầu mở mắt ra nhìn thấy cũng chỉ có Sư Dạ Nhiên, Sư Khinh Hàn cùng Chúc Cẩm Vân mà thôi, chuyện về trước kia, tất cả đều là người nhà họ Sư nói cho nàng biết.
Trước đây nàng là một tờ giấy trắng, ký ức chỗ trống, tính cách quái gở.
Mặc kệ những việc đó có phải là sự thật hay không, có đáng tin hay không, nàng cuối cùng vẫn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận, để những thứ đó đặt trên người nàng, để sự tồn tại của bản thân có một chút ý nghĩa, nếu không nàng thực sự sẽ giống như cái xác không hồn.
Nàng tiếp nhận ký ức mà người khác nói cho nàng biết, bắt đầu nỗ lực thích ứng cuộc sống, dần dần thoát khỏi bóng ma. Thế nhưng những việc đó đều là người khác nói cho nàng biết, nàng quên bản thân có trải qua hay không, cho nên có nhiều lúc cũng không xác định được.
Giống như ba mẹ, cảm giác không chân thực.
Có đôi khi, nàng quên đi chuyện ba mẹ của nàng cùng Sư Dạ Nhiên đã mất cách đây rất nhiều năm.
“…… Ta rất xin lỗi.” Sư Thanh Y xấu hổ áy náy nói.
Cảm giác này vô cùng mất tự nhiên.
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, vẫn duy trì trầm mặc.
” Các ngươi, đối với những việc này thực sự không biết rõ sao?” Sư Thanh Y nhượng bộ nói.
Lúc này đến phiên Sư Khinh Hàn lắc đầu: “A Thanh, rất nhiều việc bọn ta cũng đang nổ lực tìm kiếm đáp án.”
” Tốt lắm.” Nhìn thấy không hỏi được gì, Sư Thanh Y quyết định tạm thời thỏa hiệp: “Đóng nắp quan lại.”
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bước xuống tế đài, cùng Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên đứng chung một chỗ, Chúc Hòa Bình tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đóng nắp quan của hắn.
Trầm mặc hồi lâu, Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần đang chăm chú nhìn bức bích hoạ thật lớn phía sau quan tài, nhịn không được cũng nhìn theo ánh mắt của nàng .
Sư Thanh Y nhìn khái quát phần dưới bích họa, lực chú ý chủ yếu đặt trên người đứa bé cùng nữ nhân kia. Trong bích họa, luôn cảm thấy nữ nhân cùng đứa bé này làm người ta chú ý nhất, nhất là nữ nhân kia, tóc dài đến mắt cá, tư thái cao quý đến tựa hồ liếc mắt nhìn nàng một cái đều là khinh nhờn.
Đại điện rộng lớn, bích hoạ dĩ nhiên cũng rất lớn, phần ở trên cùng bị che khuất trong bóng mờ, nhìn không rõ lắm.
Sư Thanh Y âm thầm kéo tay áo của Lạc Thần, lay nhẹ hai cái.
Lạc Thần liếc mắt dò xét nàng, nhìn chốc lát, tựa hồ đối với hành động mờ ám của nàng có chút buồn cười, sau đó ngầm hiểu mà đưa đèn pin cho nàng.
Sư Thanh Y chiếu đèn hướng về phía trên bích họa.
Phía trên rất nhiều hoa văn hình mây, khắc họa trừu tượng, trong mây mù ẩn hiện ba người, một nam hai nữ, trên lưng mỗi người đều vươn ra đôi cánh thật lớn, phía cuối đôi cánh là tầng tầng lớp lớp linh vũ giống như Phượng Hoàng, mặc dù nhìn xa xa từ bên dưới, nhưng Sư Thanh Y đã bị kim vũ mỹ lệ làm cho khiếp sợ không nói nên lời.
Đó….rốt cục là bao nhiêu mới đúng?
Nàng thực sự nhịn không được bắt đầu đếm, lại phát giác bản thân không thể đếm rõ.
Trên mười?
Trên một trăm?
Hai nữ một nam có đôi cánh kim sắc thật lớn đang vờn quanh một người, người đó ẩn trong mây mù, căn bản là không thấy rõ hình dáng, bất quá từ mắt cá chân cùng cánh tay lộ ra có thể thấy được đó hẳn là một nữ tử.
Nữ tử thần bí ngồi trên thân một nam nhân to lớn, nam nhân kia thân thể như thú, đôi mắt đỏ rực như ác quỷ, giống như một chú chó nép dưới chân nữ nhân, trong tay nữ nhân nắm lấy một sợi dây gì đó giống như dây xích, một đầu buộc vào cổ nam nhân dưới chân.
Sư Thanh Y chau mày.
” Đại Li, Tiểu Li, Thanh Ôn.” Lạc Thần nhẹ giọng nói khẽ bên tai Sư Thanh Y.
Nghe thấy ba tên này, cả người Sư Thanh Y nhất thời run rẩy, lập tức nhìn về phía hai nữ một nam có cánh vàng kia.
Mà ngay lúc nàng còn cảm thán , quan tài phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười của trẻ con.
“Khanh khách khanh khách khanh khách.”
Nam hài tử cười rộ lên, cười đến rất vui vẻ, tựa như đang chơi một trò chơi khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Đây không phải thanh âm trong trẻo của bé trai, rất khàn đục, giống như vỡ giọng.
Tóc gáy của Sư Thanh Y dựng thẳng, mọi người ở đây cũng đều nhìn về phía quan tài, quan tài đã được đóng lại, phi thường âm trầm.
Sư Thanh Y trước tiên cũng là nhìn thi thể của Sư Tử Dã trong quan tài, thế nhưng rất nhanh nàng phát hiện không ổn, ánh mắt đảo đến bích họa phía sau quan tài.
Ở giữa bích họa kỳ thực có một khe nứt, giống như hai phiến cửa thật lớn đã khép lại, phía trên bích họa trang trí đầy hoa văn.
“Không phải trong quan tài! Đang ở sau bích họa!” Sư Thanh Y vô thức chắn trước mặt Lạc Thần, vội vội vàng vàng sờ tìm dao quân dụng cùng súng lục.
Sư Thanh Y quát lên như vậy, tất cả mọi người đều dùng vũ khí nhắm thẳng bích họa.
Trong khe nứt trên bích họa vươn ra vài ngón tay gầy yếu tái nhợt, bên trong một đôi mắt đen nhìn ra ngoài.
“Khanh khách khanh khách.”
|
Chương 218
Chương 223
Tiếng sung tự động xả đạn liên tục vang lên, khe nứt trên bích họa trở thành nơi tập trung hỏa lực, tia lửa bắn khắp nơi.
Thực sự bị hù dọa nên dù đứa bé trai đã biến mất một lúc nhưng nhóm người vẫn tiếp tục nổ súng không có ý định dừng lại.
” Dừng!” Sư Dạ Nhiên bảo người nhà họ Sư ngừng tay.
Vũ Lâm Hanh cũng để thuộc hạ của nàng tạm thời thu súng lại, căn dặn vài câu, dù sao cũng đang ở loại chỗ như thế này, lãng phí đạn không phải là hành động sáng suốt.
” Ta qua đó xem, các ngươi đứng tại chỗ đừng cử động.” Sư Thanh Y cẩn thận hướng bích hoạ đi đến.
Lạc Thần cầm theo Cự Khuyết, trầm mặc không lên tiếng theo ở phía sau nàng, Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.
Đi đên bên cạnh khe nứt, bởi vì diện tích lớn bị bắn phá nên một phần nhỏ bích họa xung quanh khe đã bị hủy hoại, gần như bong ra từng màng, vách đá hiện ra vết tích lõm chỏm.
Trong khe tối đen như mực nước, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy ra.
Sư Thanh Y đứng đó, khẽ hít một ngụm lãnh khí.
Bên trong hỗn tạp một mùi hương, cùng cổ cổ khí kỳ lạ nàng đã ngửi thấy vài lần trước đó hoàn toàn giống nhau, tuy rằng quỷ dị lại rất dễ chịu, u nhiên lan tỏa.
Mùi hương này lại xuất hiện.
Sư Thanh Y nhíu mày.
Là mùi hương trên người bé trai kia sao? Một đứa bé trai thế nào sẽ có mùi hương quyến rũ của nữ nhân, quá không thích hợp rồi.
Trong lúc Sư Thanh Y suy nghĩ, bức bích họa đột nhiên phát ra tiếng động, động tĩnh này lúc đầu không lớn, ngay lúc tiếng động vang lên , Lạc Thần liền vươn tay ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y, mang theo nàng lui lại phía sau, cách xa bức bích họa.
Kế tiếp chỉ trong nháy mắt, động tĩnh ầm ầm như núi rung tuyết lở một lần lại một lần cuộn đến, mặt đất rung động không ngớt, tất cả mọi người phản ứng cực nhanh, ái nấy đều cúi thấp người, động tĩnh có người nằm sấp xuống. Trong ánh đèn pin đan xen hỗn loạn cùng tiếng động đinh tai nhức óc, đại điện nguy nga tựa như bầu trời sắp tứ phân ngũ liệt (gần giống chia năm xẻ bảy ) tạo nên cảm giác từng mảng từng mảng trời sụp xuống.
Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y, che chở đầu của nàng.
Chờ cơn chấn động cuối cùng đi qua, trên mặt đất một mét điều phủ bụi mù, bụi mù vẫn còn tiếp tục khuếch tán.
Sư Thanh Y ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện vị trí của bích hoạ đã thay đổi, khe nứt mở ra, xuất hiện một khe hổng chật hẹp ở trung tâm.
Bụi mù vây quanh, dưới ánh đèn pin hóa thành sương khói mờ ảo.
“Oa….. Oa……” Qua khe hổng có thể nghe được giọng nói khàn khàn của bé trai từ trong bóng tối trầm thấp bật ra.
Có lẽ là quá mức khàn đục áp lực, nên giống như đứa bé trai kia đang khóc.
Rõ ràng không lâu trước đó hắn vẫn còn cười đến “vui vẻ” như vậy.
“Sax, con mẹ nó tiểu quỷ.” Các nam nhân lần lượt đứng lên, có người cảm thấy khó chịu liền mắng vài câu thô tục.
Bầu không khí nơi này cũng giống như giọng nói của đứa bé trai, vô cùng áp lực.
Nghe thấy loại âm thanh này, Nguyệt Đồng vốn canh giữ bên ngoài cũng chạy đến, Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Nguyệt Đồng, thậm chí ngay cả tâm tư để sợ hãi cũng không có, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ lo nhìn chằm chằm khe hổng giữa bích họa.
“Các ngươi dự định làm gì, muốn vào đó sao?” Vũ Lâm Hanh đi qua hỏi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, bất kể là lúc nào Vũ Lâm Hanh cũng đứng bên cạnh các nàng.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần tạm thời không tỏ thái độ, Sư Dạ Nhiên cũng đã sắp xếp lại đội ngũ, nhà họ Sư một người tiếp một người tiến vào khe hổng ở giữa bích họa.
Cũng đã như vậy rồi, Sư Thanh Y đành phải nói với Vũ Lâm Hanh: “Chúng ta cũng vào.”
Độ rộng của khe hổng hữu hạn, có thẻ dung nạp Quỷ Lang đi qua nhưng Nguyệt Đồng hình thể quá lớn sợ rằng phải cho nó biến đổi thì mới vào được, vì vậy Sư Thanh Y liền để Nguyệt Đồng biến trở về viên tròn vo trước đây.
Nguyệt Đồng từ mèo tám đuôi biến thành mèo bình thường, dáng vẻ càng thêm lười biếng, Sư Thanh Y để nó đi vào nó trái lại lui thành một khối cầy tuyết không chịu cử động.
Biến thành mèo, Vũ Lâm Hanh cảm giác nỗi sợ hãi trong lòng lập tức tăng thêm một vài cấp, trên cổ tất cả đều là mồ hôi lạnh, nàng dùng tay lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng xung phong tiến vào.
Sư Thanh Y không có biện pháp, đành phải ôm Nguyệt Đồng vào trong ngực, cùng Lạc Thần đi qua khe hổng.
Bên trong vẫn là một đại điện nguy nga cao vút, đồng nghĩ với sau bích họa ẩn dấu nội điện, bài trí các loại cũng không khác biệt lắm, trên cơ bản cũng là cự trụ điêu khắc hắc xà, cả tòa nội điện trống trải vô cùng.
Chỉ là rất xa có thể thấy cuối điện có một cái bóng đen thật lớn, giống một ngọn núi nhỏ hình trứng.
“Oa …… Oa….” Âm thanh đã biến mất của bé trai lại vang lên.
Người trong đội ngũ lập tức dùng đèn pin quét quanh nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng đứa bé đâu.
Diệp Trăn run run nói: “Oa, oa con mẹ nó tiểu quỷ này muốn đùa cái gì đây? Kẹo que hay là kẹo mút a?”
“Oa…..oa…..oa…a….” Đứa bé vẫn tiếp tục khóc.
Sư Thanh Y nghe được cả người nổi da gà.
Ánh mắt Lạc Thần lãnh liệt nhìn xung quanh thấp giọng nói: “Ta nghĩ hắn nói chính là đồng dao diêu a diêu, diêu a diêu.”
– diêu a diêu, diêu a diêu
— diêu đến ngoại kiều
— ngoại khen ta hảo bảo.
— một bánh màn thầu một khối cao.
“Diêu… Diêu….. A diêu diêu… Diêu… A… A diêu……” Giọng nói của bé trai trầm khàn, nói rất khó khăn, thảo nào từ ngữ phát ra lại nghe lầm, hắn tựa hồ một mực nỗ lực xướng bài đồng dao này, thỉnh thoảng lại hỗn loạn lấy vài tiếng tiếng cười đáng sợ: “Khanh khách…. Khanh khách…..”
Có đôi khi, lại mang theo tiếng khóc nức nở, dường như khóc rất thương tâm: “”Diêu a diêu….. Diêu đến ngoại bà….. Kiều…. Ngoại bà…. chân ngoại bà….”
” Ta rất….. Rất ngoan…. Ngoan…. A, ngoại bà…… Đừng…… Đừng nóng giận…… Ta là một….. Là một…..hảo bảo bảo….. Ô ô ô…..hảo bảo bảo….'”
Đứa bé trai vỡ giọng, như là trong cổ họng nghẹ lại thứ gì đó, khóc càng thương tâm.
Diệp Trăn xanh cả mặt, thật sự là nghe không nổi nữa, Sư Thanh Y tận lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại, ngưng thần tĩnh khí, phát huy thị lực đến mức cao độ, rốt cục nàng phát hiện đứa bé kia ở cuối điện.
Đứa bé lui ở nơi đó, khuôn mặt vùi dưới hai cánh tay ôm chặt, ô ô vừa hát vừa khóc.
Sư Thanh Y nhíu mày, tuy rằng cảnh tượng này rợn người đến mức tận cùng, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy đứa trẻ này đáng thương nhiều hơn, đồng thời lúc hắn khóc, cũng không giống ma quỷ gì mà giống một đứa trẻ thiểu năng.
Rất nhanh, những người khác cũng đều nhìn thấy bé trai kia, hiện trường nhất thời rối loạn không chịu nổi, rất nhiều người đều giương súng.
” Trước không nên hành động -“
Câu “trước không nên hành động —” của Sư Thanh Y còn chưa nói xong, thì có người nổ súng.
Quá hỗn loạn, Sư Thanh Y cũng không biết là ai nổ súng, nói chung trong thời khắc nghe thấy tiếng súng trong lòng nàng lập tức xông ra một trận lửa.
Đứa bé kia bị bắn trúng, thân thể run lên một chút, té trên mặt đất không ngừng co quắp.
Lạc Thần từ lâu đã lao đến bên kia, nàng ngồi xổm xuống nâng đứa bé kia dậy, mà bé trai trước đó cúi đầu xuống cánh tay, hiện tại bị đạn bắn xuyên qua, máu tươi tuôn ra chảy đầy trên mặt.
Đó là máu của người sống.
Máu tươi đỏ sẩm chảy đến trên tay Lạc Thần, đôi môi Lạc Thần bắt đầu run rẩy, nàng cắn môi, đặt thân thể bé trai kia nằm xuống, đáng tiếc đầu hắn bị đạn xuyên qua, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng vô lực xoay chuyển.
Hắn chỉ ở trong tay Lạc Thần run rẩy hơn mười giây, đầu khẽ nghiêng đi, nằm trong vũng máu, không bao giờ cử động được nữa.
Lạc Thần rất nhanh xiết chặt nắm tay, mu bàn tay trắng nõn lộ ra gân xanh :”……”
Đôi mắt đứa bé không nhắm lại, dường như không cam lòng, trên mặt đầy vết tích màu đen giống như vết bớt, thậm chí có chỗ nổi lên mảnh lớn bướu thịt, dữ tợn cực kỳ, cùng khuôn mặt xấu xí của nữ nhân mặt quỷ tương tự nhau.
Mà đường nét khuôn mặt của hắn lại thuộc về Sư Tử Dã, thiếu niên tuấn tú nằm trong hắc sắc quan tài.
Sư Thanh Y nhìn thấy cảnh này, đứng ở tại chỗ, động một chút cũng không dám động.
” Hắn là người, hắn là người sống a!” Sư Thanh Y đột nhiên quay đầu lại, hướng đoàn người rống lên giận dữ :” Vừa rồi là ai nổ súng, là ai! Bước ra!”
Đám ngời còn đang rối loạn lập tức yên lặng, ngay sau đó, bắt đầu rồi xôn xao.
Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, xem ra cũng không biết là ai nổ súng.
” Cũng không biết là ai?” Sắc mặt Sư Thanh Y âm trầm đến đáng sợ, lặp lại.
Sư Dạ Nhiên cũng chau mày: “Ai nổ súng? Bước ra.”
Chúc Hòa Bình trả lời: “Sư tổng, ta không biết.”
Chúc Cẩm Vân lắc đầu: “Vừa rồi quá hỗn loạn, không biết đạn từ hướng nào bắn ra.”
Sư Khinh Hàn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chỗ như thế này, sao lại có trẻ con….”
Nàng dừng lại, không đành lòng nói thêm gì nữa.
” Không biết là ai?” Ánh mắt của Sư Thanh Y băng lãnh :” Có người thừa nước đục thả câu, ở bên trong bắn lén?”
Toàn bộ rơi vào tĩnh mịch.
Sư Thanh Y nhìn về phía nữ nhân mặt quỷ, nữ nhân mặt quỷ giống như pho tượng, Thiên Thiên được Lạc Thần nhờ cậy giám sát nàng.
Trên tay Tiêu Dĩ Nhu cũng không có vũ khí.
” Đạn là từ trong đám người các ngươi bắn ra, tốt nhất đừng để ta biết là ai làm.” Sư Thanh Y chăm chú nhìn đám người, lãnh đạm phun ra từng chữ.
Lạc Thần buông bé trai giống Sư Tử Dã ra, nhìn hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đứng lên.
Bé trai chết ở cuối điện gần bóng đèn giống ngọn núi nhỏ kia, kỳ thực đó cũng không phải núi gì, mà là một thạch điêu đầu rắn hắc sắc thật lớn.
Đầu rắn rất lớn, trên dưới khắc bốn răng nanh sắc nhọn, miệng rắn mở to, bên trong hiển nhiên là trống rỗng.
Sư Dạ Nhiên cũng không biết đứa bé kia có hình dáng gì, chờ nàng bước qua, nhìn thấy thi thể của hắn, vẻ khiếp sợ trên mặt hoàn toàn không che giấu được.
Nàng bưng kín miệng, ngón tay bắt đầu run rẩy.
Sư Thanh Y trước đây ở mộ thất đã trải qua cảm giác này, cho nên hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của Sư Dạ Nhiên lúc này.
” Hắn không phải.” Ánh mắt Sư Thanh Y rũ xuống, thấp giọng nói với Sư Dạ Nhiên :” Trong quan tài mới phải.”
Sư Dạ Nhiên không nói lời nào.
Lạc Thần nâng tầm mắt, đột nhiên lần nữa nhìn về phía đầu rắn cao vút.
Vũ Lâm Hanh nhẹ giọng hỏi nàng: “Biểu tỷ nàng?”
” Bên trong có người ở.” Lạc Thần đạm nhạt nói.
Sư Thanh Y nghe thấy rùng mình, ngẩng đầu lắng tai nghe, quả thật nghe thấy trong đầu rắn có động tĩnh vô cùng nhỏ, trong miệng rắn khẳng định có thông đạo gì đó, từ bên trong truyền đến âm thanh tất tất tốt tốt, từ gần đến xa, người đó hình như đã chạy sâu vào bên trong.
|
Chương 219
Chương 224
Nghe loại động tĩnh này, tựa hồ chỉ có một người đang bò.
Đó là ai?
Sư Thanh Y đầy bụng hồ nghi, vẫn đang tiếp tục lắng nghe.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, thần sắc mơ hồ có phần bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn bé trai nằm trong vũng máu :” Nơi này ngoại trừ miệng rắn, hình như cũng không còn thông đạo nào khác, có thể đoán được hắn chính là từ trong miệng rắn mà bò ra, trước đó vẫn luôn quanh quẩn ở đây”
Sư Dạ Nhiên quỳ xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt xấu xí của bé trai, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt trước khi chết vẫn trợn tròn của hắn.
Nàng đứng lên nói với người nhà họ Sư: “Chúng ta cũng vào trong miệng rắn thôi.”
Đội ngũ nhà họ Sư rơi vào trạng thái trầm mặc, phần lớn bọn họ đối với Sư Dạ Nhiên là tuyệt đối phục tùng, nếu Sư Dạ Nhiên nói muốn vào, bọn họ trên cơ bản sẽ không dị nghị.
” Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì.” Vẻ mặt của Sư Dạ Nhiên khôi phục lạnh lùng: “Thế nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện đó, thu hồi suy nghĩ đó lại, ta cần chính là hành động của các ngươi.”
“Vâng.” Người của nhà họ Sư đồng loạt hô lên.
Nói liền làm, người của nhà họ Sư dưới sự chỉ đạo của Sư Dạ Nhiên cùng Chúc Hòa Bình, bắt đầu lần lượt leo vào miệng rắn.
Miệng rắn vị trí ở giữa không trung, có độ cao nhất định, bất quá phía dưới leo lên có chút mất thời gian, nhưng đối với các nam nhân kỳ thực là một chuyện dễ dàng.
Sư Dạ Nhiên căn dặn: “Bên trong có người, chú ý hành động.”
Động tác của các nam nhân nhẹ hơn.
Sư Thanh Y nhìn người nhà họ Sư một tiếp một trèo lên, lại nhắc nhở: “Đừng quên vừa rồi có người bắn lén, từ giờ trở đi, các ngươi phải quan sát lẫn nhau.”
Giọng nói của nàng rất trầm thấp :” Mặt khác, ta muốn nói cho người đã nổ súng nghe. Không biết ngươi là ai, nhưng ta khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại tất cả mọi người đều kiềm chế lẫn nhau, mỗi người đều sẽ trở thành giám sát, tốt nhất ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta.”
Tình huống đặc biệt, muốn lập tức bắt được tên nổ súng rõ ràng là không có khả năng, Sư Thanh Y chỉ có thể thông qua phương thức này để cảnh cáo thậm chí đe dọa, đổi lấy một đoạn thời gian yên bình cho đội ngũ.
Sau khi gười của nhà họ Sư tiến vào, tiếp theo là thuộc hạ của Vũ Lâm Hanh, thi thể của bé trai không cách nào mang đi, chỉ có thể nằm lại chỗ này, chờ ngày phân hủy, cùng mộ táng hợp thành một thể.
Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên đi ở sau cùng, đề phòng có biến, Tiêu Dĩ Nhu cùng nữ nhân mặt quỷ bị chen ở giữa, trước sau đều có người giám sát.
Mà Chúc Cẩm Vân vốn muốn theo Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn các nàng, sau đó lại do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn theo bên cạnh Sư Thanh Y.
Trong miệng rắn là một thông đạo trải thẳng dọc theo thân rắn, mùi ở nơi này giống như rỉ sắt ngâm trong nước chua, không cần nói cũng biết có bao nhiêu khó ngửi.
Bò được một lúc, thì nhìn thấy một thông đạo khác cắt ngang, hình thành ngã tư đường.
Sư Thanh Y nhìn một chút, suy đoán trước đó bên trong có người đang bò, người đó không có khả năng là vào từ miệng rắn ngoài kia, dù sao phía dưới miệng rắn lúc đó có nhiều người như vậy, nếu như hắn ở nơi đó, đã sớm bị phát hiện.
Vậy người bò trong thông đạo kia, cũng chỉ có thể từ thông đạo này mà đến.
Thông đạo cắt ngang cụ thể dẫn đi đâu, Sư Thanh Y không cách nào biết được, bọn họ hiện tại theo Quỷ Lang thẳng hướng thông đạo đi tới, những lúc này cách tốt nhất chính là dựa vào khứu giác động vật, những cách khác không hữu dụng.
Lạc Thần bò một lúc, đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh ở phía sau.
Sư Thanh Y cảm giác được ánh mắt của Lạc Thần, cũng quay đầu lại.
Tay chân Vũ Lâm Hanh đều đang run, đầu cúi thấp, tóc dài che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt bên trái tái nhợt.
” Vũ tiểu thư, ngươi lạnh sao?” Chúc Cẩm Vân ở bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi một câu.
“……Có một chút.” Vũ Lâm Hanh không ngẩng đầu.
Sư Thanh Y nhíu mày, từ lúc vào miệng rắn đã bắt đầu, biểu hiện của Vũ Lâm Hanh có gì đó khác thường.
” Meo.” Nguyệt Đồng dò đường ở phía trước quay trở lại.
Thân thể Vũ Lâm Hanh run rẩy càng lợi hại.
Thân thể tròn vo của Nguyệt Đồng cọ cọ vào cánh tay đang chống trên mặt đất của Sư Thanh Y, liên tiếp cọ vài lần, Sư Thanh Y cẩn thận phân tích ý tứ của nó, biết có thể là nó đã phát hiện mùi hương quen thuộc.
Người đầu tiên Sư Thanh Y nghĩ đến chính là Âm Ca.
Lúc ở nhà, Âm Ca cùng Nguyệt Đồng quan hệ cũng tương đối hòa hợp, Âm Ca bình thường còn cho Nguyệt Đồng ăn, Nguyệt Đồng đối với mùi hương của nàng dĩ nhiên sẽ nhớ.
Người trước đó bò qua chỗ này là Âm Ca sao?
Sư Thanh Y không thể xác định, nhưng lại bởi vì suy đoán này mà trở nên kích động, vội vàng cùng Lạc Thần trao đổi ánh mắt.
Lạc Thần gật đầu.
” Vũ tiểu thư?” Giọng nói của Chúc Cẩm Vân lại từ phía sau truyền đến, tựa hồ rất khẩn trương: “Ngươi làm sao vậy?”
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Thiên Thiên nhất tề dừng lại, quay đầu nhìn.
” Meo?” Nguyệt Đồng cũng đột nhiên nâng móng vuốt, nhìn lại.
Hai mắt màu lục của nó trong thông đạo chật hẹp lại tràn ngập mùi hương cổ quái lành lạnh sáng lên.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy ánh mắt của nó, thân thể đột nhiên run rẩy đến cực hạn, nàng rút súng lúc ra, mở chốt bảo hiểm.
Họng súng sáng lên giữa không trung, nhắm ngay thân thể tròn vo của Nguyệt Đồng.
Sư Thanh Y: “!!!.”
“Cút đi!” Vũ Lâm Hanh quỳ một gối xuống, duy trì tư thế xạ kích, đôi mắt đỏ lên, ngón tay thiếu chút nữa sẽ lại kéo cò.
Nghe được Vũ Lâm Hanh trầm thấp quát lên, đội ngũ phía trước rõ ràng đã bị ảnh hưởng, nhất là người của Vũ gia, lập tức dừng lại.
Sư Thanh Y vội vàng quát lớn :” Phong Sanh, Tô Diệc, hai người các ngươi đến đây! Những người khác tiếp tục đi!”
Lạc Thần điều chỉnh thân mình,tiến gần Vũ Lâm Hanh, chắn trước họng súng của Vũ Lâm Hanh.
” Giết ngươi! Giết ngươi!” Bởi vì Lạc Thần che khuất, Vũ Lâm Hanh không cách nào nhắm vào Nguyệt Đồng, chỉ có thể giương súng đưa qua đưa lại.
Sư Thanh Y thấy tình thế không ổn, lập tức đuổi Nguyệt Đồng ra phía trước, Nguyệt Đồng phi thường thông minh, biết bản thân không thể ở lại chỗ này, nhanh chóng hướng phía trước chạy đi, nhảy vào trong nhóm người rồi biến mất.
Lạc Thần đưa tay bắt lấy cổ tay Vũ Lâm Hanh, đem họng súng của nàng hướng lên, cũng không nói gì, đôi mắt đen kịt chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Tâm tình Vũ Lâm Hanh vẫn trong trạng thái bất ổn, cổ tay lại mềm xuống, súng cũng cầm không nổi, Lạc Thần thừa cơ đoạt lấy súng của nàng, ném sang chỗ Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y chặn lại súng của Vũ Lâm Hanh, thu vào người.
” Chạy mau….. Chạy mau……” Vũ Lâm Hanh nắm chặt cánh tay Lạc Thần, bắt đầu nỉ non.
Ánh mắt của nàng gần như tan rã, lúc nói lời này, kỳ thực cũng không nhìn Lạc Thần, trong mắt nổi lên quang ảnh của thông đạo hoặc sáng hoặc tối.
Lạc Thần quan sát chốc lát, đột nhiên nâng tay nhẹ nhàng che mắt của nàng lại.
Không biết vì sao, Vũ Lâm Hanh không nhìn thấy, tâm tình dần dần có chút hòa hoãn, chỉ là vai hơn run, thoạt nhìn dường như muốn khóc.
Phong Sanh cùng Tô Diệc vừa bò đến, nhìn thấy cảnh tượng này, dĩ nhiên rất sợ hãi, đang muốn tiến lên, Sư Thanh Y biết Vũ Lâm Hanh rất vất vả mới ổn định một chút, lúc này không nên quấy rối, tránh làm mọi việc thêm phức tạp, vì vậy ra hiệu Tô Diệc cùng Phong Sanh ở tại chỗ đợi.
Phong Sanh cùng Tô Diệc đành phải nhẫn nại, ở tại chỗ nhìn.
Chúc Cẩm Vân nhẹ giọng thì thầm cùng Sư Thanh Y: “Ta nhớ trước đây ngươi cùng ta đề cập qua Vũ tiểu thư có chứng sợ mèo, trước đây nàng từng có phản ứng cường liệt loại này sao?”
Sư Thanh Y lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: “Không có. Trước đây nàng quả thật rất sợ mèo, rất sợ Nguyệt Đồng, nhưng tuyệt đối sẽ không phải loại sợ hãi này, nàng tuy rằng sợ hãi, nhưng miễn cưỡng một chút vẫn có thể cùng Nguyệt Đồng ở cùng một không gian. Vừa rồi lại không giống bình thường, nếu như không phải Lạc Thần che chắn, có thể nàng sẽ thực sự bắn chết Nguyệt Đồng.”
Lạc Thần tiếp tục che mắt Vũ Lâm Hanh, ngoảnh đầu nhìn lại.
Sư Thanh Y thấy ánh mắt của Lạc Thần, lại nhìn động tác của nàng, đã biết là ý gì, liền nói với Chúc Cẩm Vân: “Là vấn đề hoàn cảnh sao?”
Chúc Cẩm Vân suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó bò về phía Vũ Lâm Hanh cùng Lạc Thần.
” Vũ tiểu thư trước đây đã đến nơi này sao?” Giọng nói của Chúc Cẩm Vân thả nhẹ, nhẹ nhàng hỏi.
Vũ Lâm Hanh hô hấp gấp gáp, vai run rẩy, nắm lấy cánh tay Lạc Thần không buông.
” Ta nghĩ ngươi hẳn là chưa từng đến qua, mà là đi qua một thông đạo tương tự? Ở nơi đó, ngươi gặp chuyện gì đó cho ngươi cảm giác vô cùng không tốt.”
Chúc Cẩm Vân dẫn dắt tâm lý khiến sắc mặt Vũ Lâm Hanh từ trắng dần dần chuyển xanh.
Giọng nói của Chúc Cẩm Vân ôn hòa mà tiếp tục: “Vũ tiểu thư không cần cảm thấy áp lực, rất nhiều thứ nếu như không thể giải tỏa, trong lòng chồng chất vấn đề sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, ta nghĩ ngươi cũng nên hiểu được. Nếu như ngươi ngày thường bắt đầu có chứng mất ngủ, bình thường cần dùng thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ, vậy có nghĩa là —”
Vũ Lâm Hanh run rẩy hơn nữa.
Một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, giọng nói rét run: “Ngươi là một bác sĩ tâm lý, đã xem ta là bệnh nhân mà đối đãi sao? Ta không phải bệnh nhân của ngươi.”
Chúc Cẩm Vân tính tình tốt nói :” Không phải. Thế giới này, trong lòng mỗi người đều có một hạt giống, đó chính là bí mật. Theo thời gian trôi qua, hạt giống sẽ nảy mầm, mọc từ dưới đất lên, không ngừng sinh trưởng, khi nó um tùm trong lòng đã không cách nào dung nạp được nữa, người sẽ cảm thấy vô tận áp lực cùng khổ sở . Lúc này, cần cắt tỉa cành lá, bản thân tự mình cắt tỉa sẽ đau đớn, nếu như có thể, hãy để cho người khác đến giúp ngươi.”
Vũ Lâm Hanh cuộn mình lại.
Chúc Cẩm Vân nhẹ nhàng cười nói :” Ngươi cần không phải một bác sĩ tâm lý, mà là bạn bè, nếu ngươi cảm thấy thích hợp, đừng ngại để các nàng đến giúp đỡ ngươi. Ngươi rất may mắn, bạn bè của ngươi đều rất quan tâm ngươi, ngươi có thể mở lòng giao bản thân mình cho các nàng.”
Nàng dừng một chút, như đang thở dài :”Trên đời vẫn còn nhiều người không giống như vậy, chỉ có thể tự mình cắt tỉa cành lá của bí mật. Rất đau, chỉ có đến lúc thoát khỏi nó, mới có thể chân chính giải thoát.”
Chúc Cẩm Vân đại khái là cảm thấy bản thân cần nói cũng đã nói, liền di chuyển vị trí, một mình bò đến phía trước, để lại không gian cho các nàng.
Lạc Thần buông bàn tay đang che hai mắt của Vũ Lâm Hanh xuống.
Vũ Lâm Hanh ngồi bất động, ánh mắt ngưng trệ.
Dưới loại tình huống này, Sư Thanh Y kỳ thực cũng không nên nói thêm gì, nàng cân nhắc một lúc nới ôn nhu trấn an nói: “Bất kể trước đây gặp phải chuyện gì, từ giờ trở đi, ta sẽ không để Nguyệt Đồng đến gần ngươi, yên tâm đi, ngươi sẽ rất an toàn, đừng sợ.”
Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu lên, nhìn một chút Lạc Thần, lại nhìn một chút Sư Thanh Y, Thiên Thiên ở một bên không nói lời nào, cách đó không xa còn có Phong Sanh cùng Tô Diệc vẻ mặt lo lắng.
” Ta không thể…..” Cổ họng Vũ Lâm Hanh có chút nghẹn ngào :” Không thể……”
|