Dò Hư Lăng (Hiện Đại)
|
|
Chương 248 - Tại tâm (hạ) Lúc Ban đầu Sư Thanh Y từng vì hiếu kỳ mà hỏi qua Lạc Thần một vấn đề. Một vấn đề tương đối xấu hổ. Khi đó Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần gả cho người khác, có một vị phu quân, nên buồn bã bi thương hồi lâu. Từ trong lời nói có thể cảm giác được phu quân của Lạc Thần đã từng đối với nàng rất tốt. Quân tử xa nhà bếp, nhưng vị phu quân kia lại nguyện ý xuống bếp nấu cơm cho Lạc Thần, Lạc Thần chỉ ở bên cạnh nhìn hắn. Chỉ cần một chi tiết rất nhỏ như vậy Sư Thanh Y cũng biết vị phu quân kia là cỡ nào yêu thương cùng luyến tiếc Lạc Thần, mà Lạc Thần lại cỡ nào quyến luyến phu quân của nàng. Cảm giác của Sư Thanh Y rất nhạy bén, thậm chí còn mẫn cảm. Nàng từng bởi vì Lạc Thần là một thẳng nữ khó có thể bẻ cong mà quấn quýt đến ruột gan đứt đoạn. Hôm nay hai người đã cùng một chỗ, đồng cam cộng khổ cho đến bây giờ, rốt cục nàng cũng phát giác một bí mật. Đó chính là ngoại trừ lúc đầu Lạc Thần thỉnh thoảng nhắc đến phu quân của nàng, về sau không hề nghe nàng nhắc nữa, chỉ có thể nghe được trong miệng nàng thảo luận về vị cổ đại biểu muội kia. Biểu muội. Biểu muội. - Khi đó, cửa hiệu đồ cổ của tôi cùng biểu muội, mở ở Tô Châu phủ. - Hắc Trúc Câu Thục Hán, đó là nhà cũ của biểu muội tôi. - Nhà của biểu muội, dĩ nhiên cũng là nhà của tôi. Trong đầu một câu lại một câu mềm nhẹ lướt qua. Sư Thanh Y bị Lạc Thần dán lấy giao quấn, mỗi một lỗ chân lông trên người đều tràn đầy vui sướng. Ngực phập phồng, hô hấp gấp gáp vì thiếu dưỡng khí, một mặt vui sướng mà run rẩy, một mặt lại bởi vì miên man suy nghĩ mà bất an run rẩy. Ngón tay ở trong đầm nước trên người nữ nhân tiếp tục trêu chọc, phả ra hương khí nóng rực. Khóe mắt Sư Thanh Y đỏ bừng, nhẹ giọng rên rỉ, nhịn không được ôm chặt lấy Lạc Thần, hai tay nắm lấy áo ngủ của Lạc Thần, trên lưng Lạc Thần càn rỡ vuốt ve. Không có cái gọi là phu quân. Chỉ có biểu muội.....đúng không? Cổ đại nam tử xuống bếp ít lại càng ít, Lạc Thần nói qua phu quân nàng xuống bếp, thật ra là vì vị phu quân kia căn bản không phải là "hắn, mà là "nàng." 'Phu quân' trước kia của Lạc Thần, người trong lòng của Lạc Thần, chính là "biểu muội" của nàng. Giống như hai người hiện tại để che tai mắt, ở bên ngoài có lúc sẽ xưng hô biểu tỷ muội, biểu muội kia nhất định là thê tử của Lạc Thần. Cho nên lúc trước lần đầu tiên cùng bản thân, thủ pháp của Lạc Thần mới có thể.... Thành thạo như vậy. Lúc này, Lạc Thần một tay nâng thắt lưng của Sư Thanh Y, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sư Thanh Y. Sư Thanh Y hàm hồ thở dốc, phối hợp nâng thắt lưng lên. Sâu trong đôi mắt của nàng bởi vì bị đẩy lên đỉnh mà có chút thất tán, giống như bảo thạch mỹ lệ được che trong lụa mỏng. Trong đầu một từ "biểu muội" cứ như ma chú, không thể nào xua đi, ngược lại khiến ánh mắt của nàng càng thêm mềm mại thương cảm. "Thanh Y." Lạc Thần ở phía trên yên lặng tỉ mỉ nhìn nàng. Sau một lúc lâu, lại nhẹ nhàng nói: "Hôm nay tôi ngủ một mình nên mới ngủ không tốt như vậy. Trước kia em ngủ bên cạnh tôi, thật ra tôi ngủ rất trầm." Sư Thanh Y bỗng dưng mặt đỏ tai hồng. Phát hiện trong lời nói của Lạc Thần cư nhiên chứa phần dỗ ngọt, khiến hạ thân càng thêm ẩm ướt. "Vậy sau này dọc theo đường đi, em đều ngủ cùng chị." Sư Thanh Y thì thầm nói: "Chất lượng giấc ngủ của chị...ân....cũng có thể tốt một chút." "Theo tôi ngủ trên sô pha?" "..... Ngô... Ân.......sô....trên sô pha." "Vậy thì thích lén lút đến như đêm nay hay là quang minh chính đại đến?" Sư Thanh Y: "......." Lạc Thần cười, yêu thương mà hôn khóe môi nàng. Sư Thanh Y bởi vì loại tình ái này mà cả người phát nhiệt, mồ hôi nóng ướt át bết dính ở trên người, thấm ướt cả tóc dài của nàng. Cùng lúc bị "biểu muội" làm cho băng lãnh, tư duy phân tán, không ngừng loạn tưởng. Một mặt lại cảm thụ được sự dây dưa nóng rực của Lạc Thần, kích thích không ngừng. Một mặt muốn mặc sức phóng túng bản thân, lớn tiếng rên rỉ, rồi lại bởi vì sợ bị phát hiện mà lựa chọn ẩn nhẫn, ngay cả môi dưới cũng sắp bị cắn rách, trở nên sưng đỏ. Tới tới lui lui, ba phần nhiệt độ, bốn phần suy nghĩ, Sư Thanh Y cảm thấy bản thân thực sự muốn điên rồi. Trước đây Lạc Thần đã từng có ai, thật ra nàng cũng không quan tâm, dù sao đó đều đã là chuyện của quá khứ. Cái gì cũng đã qua đi. Hiện tại Lạc Thần là nữ nhân của nàng, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn. Tham lam hơn một chút, dĩ nhiên nàng muốn toàn bộ tương lại của nữ nhân này thuộc về nàng, cùng Lạc Thần đi đến cuối cùng. Nhưng những khổ sở kia cũng là sự thật, Lạc Thần đối với người đã từng là thê tử kia căn bản không bỏ xuống được. Mỗi lần Lạc Thần nhắc tới biểu muội của nàng, nhãn thần luôn rất ôn nhu sủng nịch, nàng lúc nào cũng nhớ đến biểu muội của nàng, căn bản không bỏ xuống được, nếu không trước đây nàng cũng không vô duyên vô cớ đi Tứ Xuyên, hơn nữa lúc này đây còn đặc biệt muốn đi Hắc Trúc Câu. Hắc Trúc Câu nơi đó..... Rốt cục có cái gì đây? Lạc Thần là muốn về nhà cũ nhìn một lần, tìm một chút hồi ức năm đó cùng vị biểu muội kia sao? Sư Thanh Y bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng. Tuy rằng cực kỳ bé nhỏ, nhưng lúc nghĩ đến khả năng đó lại vẫn nhịn không được mà trong lòng bén nhọn hung hăng đâm một cái. Cảm giác được da thịt như tuyết của Sư Thanh Y bị mồ hôi ướt đẫm bao phủ đột nhiên nổi da gà, Lạc Thần dừng lại, ôn nhu hỏi: "Đau?" "Không...... Không đau." Đôi mắt Sư Thanh Y càng lúc càng thất thần, trong mắt gợn nước cùng ánh sáng giống như sắp tràn ra. Nàng sợ, lại thất thần thì thào bổ sung: "..... Rất....... Rất thoải mái." Lạc Thần lúc này buồn cười nói: "Ân?" Khuôn mặt Sư Thanh Y càng đỏ hơn, ấp úng hừ một tiếng, trong đầu lại đột nhiên giống như bị kim châm, sợ hãi vô cùng. Như vậy vị biểu muội kia, còn..... Sống sao? Có khả năng này hay không? Lạc Thần tâm tâm niệm niệm muốn đi Hắc Trúc Câu, là bởi vì..... Bởi vì biểu muội nàng có thể còn sống sao? Nếu trên đời này ngay cả trường sinh bất lão loại chuyện có tỷ lệ vô cùng nhỏ bé này cũng có, như vậy một người sống từ Minh triều đến bây giờ xác suất sẽ lớn hơn, có phải giả thuyết này sẽ thành lập không? Nếu như biểu muội kia còn sống, đang ở Hắc Trúc Câu chờ Lạc Thần, thì phải làm thế nào? Người chết đã không cách nào tranh cùng nàng, huống hồ còn có khả năng còn sống. .... Nếu như còn sống. Như vậy biểu muội kia cùng biểu muội là bản thân đây, đến lúc đó Lạc Thần rốt cục sẽ lựa chọn người nào? Giả thuyết tràn ngập tâm trí Sư Thanh Y, cả người lạnh lẽo mà bắt đầu run rẩy. Biểu muội kia đối với Lạc Thần tốt như vậy, luyến tiếc nàng như vậy, Lạc Thần không thể quên được, không bỏ xuống được nàng cũng là chuyện bình thường. "Thanh Y?" Lạc Thần nhận thấy Sư Thanh Y khác thường, thấp giọng khẽ hỏi: "Em đang suy nghĩ cái gì?" "......Đừng rời xa em." Sư Thanh Y đột nhiên ôm chặt lấy Lạc Thần. Ngón tay dán trên da thịt quang lỏa của Lạc Thần, giống như nắm chặt sợi dây cứu mạng. Ngón tay Lạc Thần dừng một chút, chuyển đến gương mặt nàng, cảm giác được nơi đó có chút ẩm ướt. "Chị tốt như vậy, em biết trước đây khẳng định có rất nhiều người đối tốt với chị." Sư Thanh Y đè nén giọng nói của bản thân, run rẩy nói: "Nhưng em so với những người đó sẽ càng tốt với chị hơn, tốt gắp mười, gắp trăm, gắp ngàn lân, gắp vạn lần." "Vì sao đột nhiên nói như vậy?" Lạc Thần nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nàng, ngữ điệu mang theo mềm nhẹ trấn an. Sư Thanh Y giống như nói mơ: "Như vậy chị sẽ nhớ kỹ em, chí ít chị..... Sẽ không rời bỏ em." Lạc Thần vuốt ve khóe môi Sư Thanh Y, dẫn ra một độ cong mang theo tiếu ý, lắc đầu nói: "Kẻ ngốc, loại thời gian này, thật không biết trong đầu em lại nghĩ cái gì." "Là tôi làm không được tốt?" Thấy nàng không nói lời nào, Lạc Thần lại trêu đùa nàng: "Khiến em khó chịu? Nên mới phân tâm." "..... Không, thế nào sẽ như vậy." hàng mi dài của Sư Thanh Y rũ xuống, bên tai nóng rực, nàng không thể nói Lạc Thần vừa rồi thiếu chút nữa khiến nàng thoải mái đến chết được. Nàng cũng không dám đem những suy nghĩ lung tung của bản thân nói cho Lạc Thần biết, sợ nàng sẽ chê cười. Quả thật là một suy đoán buồn cười. Nhưng có buồn cười hơn nữa, có không có khả năng hơn nữa, nàng cũng đều đã gặp qua. "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ em." Lạc Thần nhìn vào đôi mắt của nàng: "Cho dù có một ngày tôi thực sự sắp chết, cũng sẽ bò đến bên cạnh em." "Đến lúc đó tôi bò đến, em nhìn thấy, có sợ không?" Nàng vừa cười vừa bổ sung. Sư Thanh Y đối với nàng nói không kiêng kị cảm thấy tức giận, liền nhéo thắt lưng của nàng một cái: "Chị thế nào có nói đùa kiểu này?" Lạc Thần cúi người xuống, chạm trán mình lên trán Sư Thanh Y, thấp giọng nói: "Tôi nói cho em biết." Nàng bắt đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên mũi Sư Thanh Y, tay nắm lấy cổ tay Sư Thanh Y, làm một động tác mờ ám. Sư Thanh Y hiểu được, cũng không nghĩ lung tung nữa, từ phía dưới ôm lấy Lạc Thần, ngón tay có chút cấp thiết mà vén áo ngủ của Lạc Thần lên, đem tấc tấc ràng buộc trên người Lạc Thần hoàn toàn cởi xuống. Vì vậy Sư Thanh Y lúc này trực tiếp ôm lấy thân thể mềm mại quang lỏa của Lạc Thần, đồng thời nương theo xúc cảm khi vuốt ve, phóng đại cảm quan, Lạc Thần thanh nhã quyến rũ mà triền miên dưới đầu ngón tay của nàng. "Trên đời này, chưa bao giờ có bất kỳ người nào đối tốt với tôi giống như em." Da thịt của Lạc Thần uất thiếp dán trên người Sư Thanh Y, mật hợp tương dán, không một khe hở. Sư Thanh Y được nàng dán hợp như vậy cả người thoải mái muốn thở dài. "Trước đây chưa từng có." Lạc Thần nắm lên tay Sư Thanh Y, dẫn dắt nàng vuốt ve thân thể mình: "Sau này cũng sẽ không có." Sư Thanh Y từ phía dưới ôm Lạc Thần, hai người hôn môi, Sư Thanh Y hôn lấy chiếc cằm xinh đẹp của Lạc Thần, lại hôn xuống cổ nàng, dọc theo đường cong uyển chuyển, một đường đi xuống, cắn xương quai xanh của nàng. Yết hầu của Lạc Thần khẽ trượt, xương quai xanh khẽ động, giống như cánh bướm, khiêu khích nhân tâm. Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy động tác không khỏi càng thêm cấp bách, dừng một chút, rồi lại hoãn xuống. Lạc Thần chống người bên trên, thay Sư Thanh Y kê lại gối đầu. Sư Thanh Y hơn ngữa đầu ra sau, hai tay ôm lấy nàng, đồng thời trằn trọc lưu luyến trên da thịt quang lỏa của nàng, tinh tế âu yếm. Lạc Thần áp xuống, bàn tay Sư Thanh Y trượt trên đường cong kiều điểm của mông nàng, sau đó lại chuyển sang vuốt ve bắp đùi trơn nhẵn. Trong chăn, nhiệt độ cùng hương thơm của hai người quấn hợp cùng một chỗ, da thịt Sư Thanh Y giống bị dòng nước ấm bao vây, mỗi khi Lạc Thần cử động trên người nàng, đầu ngón tay động một chút, nàng gần như không cách nào khống chế bản thân. Nữ nhân trên người thanh nhã quyến rũ như yêu tinh, như sương như khói, Sư Thanh Y sợ nàng thực sự rời đi, nên chỉ có thể gắt gao ôm lấy nàng, đem nàng trói buộc. "Thanh Y." Lạc Thần ở trên người Sư Thanh Y cong nửa người, ngón tay tùy ý luồn vào trong tóc Sư Thanh Y, quấn lấy, đè nặng thanh âm, trầm thấp gọi một tiếng. Sư Thanh Y ngẩng đầu cắn nụ hoa hồng hào trước bộ ngực no đủ của nàng. ".... Cáp." Thân thể Lạc Thần kéo căng lợi hại, đầu gối quỳ trên chăn đơn. Sư Thanh Y vuốt ve giữa hai đùi nàng, ngón tay thật sâu mà dò xét vào trong, tìm được nơi sâu trong đầm nước của nàng. Bất luận trước đây đã từng có bao nhiêu lần. Lúc này đây mỗi một lần đều khiến Sư Thanh Y khát vọng đến phát ra run rẩy, nhiều lần ra vào, không biết mệt mỏi. Nàng thích cảm thụ kiều diễm cùng triền miên Lạc Thần mang đến cho nàng, đồng thời nàng cũng từ trong thân thể Lạc Thần chiếm lấy ấm áp cùng ướt át chỉ thuộc về nàng. Loại quá trình tương hỗ quấn giao này khiến nàng quyến luyến không thôi. Mệt mỏi qua đi, trên phương diện nào đó thì đã thỏa mãn nhưng nội tâm lại cảm thấy chưa đủ. Không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y sợ Lạc Thần ở phía trên khó chịu, lại trở mình đem Lạc Thần đặt dưới thân, nàng nâng chân của Lạc Thần lên. Đầm nước ngập lụt của hai người dán hợp cùng nhau, thủy nhũ dung giao. Trong mê loạn, Lạc Thần trầm thấp áp lực bật ra tiếng thở dốc, nghiêng đầu sang một bên, sợi tóc thật dài quấn trên da thịt nóng rực của nàng. Giống như trong cánh chim mềm mại dang ra trong đêm tối, dưới ánh sáng yếu ớt lưu chuyển ngoài cửa sổ, ôn nhu huyễn hoặc. Sư Thanh Y mê muội nhìn nàng. Lạc Thần là của riêng nàng. Hiện tại là như vậy, sau này cũng là như vậy. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cho dù một ngày nào đó bản thân hóa thành tro bụi cũng muốn bám lấy nàng. Xe vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước trong bóng đêm, sau khi chấm dứt, Sư Thanh Y cuộn mình trong chăn, gắt gao dán lấy Lạc Thần không buông tay. Ngón tay thon dài của Lạc Thần vuốt ve khuôn mặt của nàng, trêu đùa nàng, trên ngón tay vẫn quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt kia khiến lỗ tai Sư Thanh Y lại lấn nữa đỏ bừng. "Đi tắm." Lạc Thần nói. "Em..... Không..... Mặc." Sư Thanh Y hàm hồ nói: "Quần lót....ướt rồi, phải đổi cái sạch sẽ, quần áo đang ở trong tủ ở phòng ngủ, làm thế nào đi lấy." "Trước đó không phải em chuẩn bị rất chu đáo sao." Lạc Thần cười nói: "Nhưng lại quên quần áo để tắm rửa?"
|
Chương 246
Chương 249 : Hắc Trúc Câu (Thượng) ” Thật ra ta đã nghĩ đến điểm ấy.” Khuôn mặt Sư Thanh Y chôn ở nơi mềm mại trước ngực Lạc Thần, giọng nói thấp hơn nữa: “Chỉ là lúc đó ta có chút khẩn trương, không dám đi mở tủ quần áo.”
Trong loại thời tiết này mà quần lót của nàng lại ướt đến như vậy, lạnh như băng, thực sự không muốn mặc vào để đi lấy quần áo sạch, cho dù chỉ mặc vài phút cũng cảm thấy khó chịu.
Nàng tình nguyện bên dưới không mặc, mặc áo ngủ trực tiếp đi.
Lạc Thần vuốt ve thân thể của nàng, nhẹ nhàng hôn nàng: “Ta đi lấy. Ngươi vào phòng tắm chờ ta.”
Sư Thanh Y được Lạc Thần âu yếm vuốt ve như vậy, dư vị trước đó vẫn còn, rất nhanh lại có cảm giác, mặt đỏ như hoa đào: “Ngươi chờ một chút, ta nghĩ cùng ngươi như thế này….một lát nữa.”
Nàng tham luyến thời gian cùng Lạc Thần quang lỏa dán vào nhau như lúc này, da thịt Lạc Thần mềm nhẵn ấm áp, nàng thực sự luyến tiếc buông ra.
” Được.” Lạc Thần ôm nàng, cười thấp giọng đáp ứng.
Qua một đoạn thời gian Lạc Thần đứng dậy yên lặng mặc áo ngủ, đi đến phòng ngủ. Nàng nội lực thâm hậu, bước đi từ trước đến nay không phát ra tiếng động, giống như sương lạnh nhẹ nhàng tan trong bóng đêm.
Sư Thanh Y ôm lấy chăn từ sô pha ngồi dậy, nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu nhìn thấy quần lót của mình tùy ý ném ở một bên, cách đó không xa lại có một cái, đó là của Lạc Thần.
Sư Thanh Y hiểu được, lại đỏ mặt.
Nàng do dự một lát, nhặt lấy cái kia của Lạc Thần xoa trong lòng bàn tay, cũng giống như cái của nàng, vô cùng ẩm ướt.
….. Lúc này mặt càng đỏ hơn.
Khuôn mặt Sư Thanh Y nóng rực, lập tức mặc áo ngủ đứng lên, cầm lấy hai chiếc quần lót cần phải giặt vào phòng tắm.
Lạc Thần lấy xong quần áo trở về.
Sư Thanh Y thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh đạm nhiên, cũng biết khả năng trà trộn của nàng, sẽ không quấy nhiễu đến những người khác trong phòng ngủ, lo lắng cũng tạm thời buông xuống.
Hai người mở vòi sen cũng nhau tắm, nhiệt khí rất nhanh bốc lên.
Lạc Thần xoa bọt biển nhuyễn mịn trên da thịt của Sư Thanh Y, nói: “Lát nữa dự định ngủ ở nơi nào?”
Quay trở lại giường đến trong phòng ngủ.
Hay là trên sô pha.
” Ta và ngươi cùng nhau.” Hàng mi dài nhiễm bọt nước của Sư Thanh Y khẽ buông xuống, nhẹ giọng nói.
Thật muốn mỗi một khắc cũng không xa cách nữ nhân trước mắt. Cho dù ngày hôm sau bị Vũ Lâm Hanh bọn họ nhìn thấy, nàng cũng tự tin có vô số lý do để biện giải, vạn nhất thực sự giải thích không được thì nàng cũng không quan tâm đến nữa.
Lạc Thần không nói gì, khóe môi khẽ cong.
Tắm rửa tẩy đi hương thơm không thể nói, mệt mỏi cũng rút đi. Sư Thanh Y nép vào trong lòng Lạc Thần, hai người ngủ một đêm trên ghế sô pha.
Sáng sớm hôm sau, hai người một trước một sau thức dậy. Trong xe yên tĩnh, xa vẫn đang chạy trong sương mù sáng sớm, đêm qua Phong Sanh lái xe một đêm đến bây giờ vẫn chưa ngủ.
Rửa mặt xong, Sư Thanh Y vội vàng mang quần áo đêm qua nàng cùng Lạc Thần thay ra đi giặt sạch, sau đó phơi khô. Bên kia Lạc Thần thu dọn xong sô pha gọi điện thoại cho Phong Sanh, báo cho hắn đến trạm dừng chân kế tiếp thì dừng lại.
Trong lúc chờ quần áo khô, Thiên Thiên từ phòng ngủ đi ra, cười hướng Sư Thanh Y chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Sư Sư.”
Sư Thanh Y nhớ đến chuyện tối qua cùng Lạc Thần trên sô pha, bên tai nóng rực, lại có chút khẩn trương, nhưng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh mà che giấu.
Ánh mắt của nàng lướt qua khuôn mặt Thiên Thiên, phát hiện thần sắc của Thiên Thiên cũng không khác thường, nên cũng khẽ cười: “Buổi sáng tốt lành.”
” Tối qua ngủ ngon không?” Thiên Thiên nghiêng đầu hỏi.
” Tốt…… vô cùng tốt.” Sư Thanh Y nghiêm túc gật đầu, lại hỏi: “Ngươi thì sao?”
Xin ngươi tối qua nghìn vạn lần phải ngủ trầm, ngủ ngon.
Nếu ngươi ngủ không ngon, thì ta cũng không được rồi.
” Rất tốt.” Thiên Thiên nói: “Trên xe xóc nảy dễ mệt mỏi, so với ở nhà trái lại ngủ trầm hơn một chút.”
Sư Thanh Y âm thầm thở ra một hơi.
Câu sau của Thiên Thiên lại khiến tim nàng nhảy lên :”Ta nhớ hôm qua sau khi ngươi tắm đã giặt quần áo, sáng sớm hôm nay lại giặt, là phần còn thừa lại sao?”
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, trong lòng Sư Thanh Y kinh hãi, nhưng lúc trả lời mặt vẫn không đổi sắc :” Ban đêm đổ chút mồ hôi, ta cảm thấy không thoải mái, nên sáng sớm đã đem áo ngủ giặt sạch.”
Thiên Thiên nhìn nàng một hồi lúc này mới quyến rũ cười: “Ngươi thật là yêu sạch .”
Nói xong, còn vỗ nhẹ vai nàng một cái.
Thân thể Sư Thanh Y kéo căng đến thẳng tắp: “Cách trạm nghỉ kế tiếp còn khoảng năm phút, ngươi đi thu đọn trước đi, đợi lát nữa đến bên này ăn sáng.”
Thiên Thiên gật đầu, cười rời đi.
Sư Thanh Y phơi xong quần áo, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho những người trên xe.
Cháo gạo trắng táo đỏ sáng sớm nấu trên bếp, hương khí ấm áp thanh sảng từ phòng bếp bay ra, Vũ Lâm Hanh mệt mỏi nên thức dậy rất trễ, cáo lẽ là bị bữa sáng của Sư Thanh Y làm cho tỉnh.
Vũ Lâm Hanh chui vào phòng bếp, tóc dài mềm mại như hải tảo có chút tán loạn. Đôi mắt hoa đào của nàng mơ hồ, đại khái là vẫn mang theo vài phần khí tức khi rời giường, yên lặng chăm chú nhìn cổ tay trắng noãn của Sư Thanh Y quấy cháo.
” Hiện tại chưa thể ăn.” Sư Thanh Y vội vàng quấy: “Mau đi rửa mặt chải đầu đi, tiểu thư ngươi rất quan tâm đến hình tượng không phải sao?”
” Tối qua bị xe xóc nảy ngủ không yên.” Vũ Lâm Hanh miễn cưỡng.
” Cáp?” Sư Thanh Y xoay mặt qua, tay run lên.
Lạc Thần đang luộc trứng tâm bình khí định, trái lại rất bình thản.
” Cáp cái gì cáp?” Vũ Lâm Hanh xoa cổ của mình, tự mình nói dong dài :” Hôm qua trước khi ngủ ta cảm thấy một đoạn đường cao tốc tu sửa không tốt lắm, phỏng chừng là bình thường bị xe trọng tải lớn ép hỏng, hỏng rồi lại không đúng lúc tu sửa, ta cảm thấy người ở trong xe cũng sắp phát điên . Sư Sư, ngươi cảm thấy sao?”
” Ta cảm thấy cũng không phải xốc như vậy.” Sư Thanh Y thản nhiên nói.
Tuy rằng….. Quả thật là có chút…..điên cuồng.
Trong lòng nàng suy nghĩ nên lúc quấy có chút cố sức, táo đỏ căng mộng bị quấy cuộn lên.
” Uy, Sư Sư, sắp quấy tràn ra ngoài rồi.” Vũ Lâm Hanh vội vàng đẩy nàng.
Sư Thanh Y vội vã điều chỉnh lại. Nàng phát hiện biểu hiện của Vũ Lâm Hanh rất tự nhiên, tối qua nàng ngủ quả thật là không biết xảy ra chuyện gì nhưng Thiên Thiên thì không nhất định.
Lạc Thần lấy quả trứng đã luộc chín ra, ngón tay thon dài chậm rãi lột vỏ, lộ ra lòng trắng trứng trắng noãn bên trong.
Ánh mắt Sư Thanh Y thỉnh thoảng đảo qua một chút, vẫn luôn cảm thấy động tác của nàng giống như đang cởi quần áo.
” Biểu tỷ nàng, ta muốn uống cà phê, ta đi rửa mặt trước, ngươi ở đây pha cho ta.” Vũ Lâm Hanh híp mắt cười nhìn về phía Lạc Thần.
” Uống không tốt.” Lạc Thần cúi đầu cắt quả trứng trắng vàng thành hai nửa :”Sẽ nhanh già.”
Vũ Lâm Hanh: “……”
” Ngươi muốn uống, ta sẽ pha.” Lạc Thần nói.
Vũ Lâm Hanh lúc này không còn cách nào khác.
Sư Thanh Y cười nói: “Ngươi lập tức đi rửa mặt đi.”
Xe dừng ở trạm dừng chân, mọi người ngồi trước bàn ăn bữa sáng, Lạc Thần rót một tách sữa nóng cho Vũ Lâm Hanh, một tách cà phê nóng, để chính nàng chọn, kết quả Vũ Lâm Hanh uống hết cả hai tách.
Sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Phong Sanh mệt đến hai mắt quần thâm, đi vào phòng ngủ, Tô Diệc thật ra cũng rất uể oải, vì vậy Sư Thanh Y để hắn cũng đi ngủ, còn chính nàng phụ trách ca sáng hôm nay.
Đến Tứ Xuyên, ngày 27 cuối năm xe tiến vào thị trấn Nhạc Sơn của huyện Nga Biên do dân tộc Di tự trị, cuối cùng đến thị trấn Hắc Trúc Câu.
Huyện Nga Biên do dân tộc Di tự trị, ở đây mấy đời người Di tụ tập, cho tới bây giờ cũng bảo lưu rất nhiều phong tục truyền thống. Đồng thời ở đây người Hán cũng rất nhiều, người dân hai tộc Di, Hán chiếm tỉ lệ lớn, ngoài ra còn có một phần nhỏ các dân tộc khác phân bố rải rác ở nơi này.
Hắc Trúc Câu rất lâu trước đây nổi tiếng là thần bí thậm chí kinh khủng, dân bản xứ đối với những việc đó vô cùng kính ngưỡng, những năm chín mươi vẫn không người ở, về sau chính phủ lợi dụng danh tiếng thần bí bên ngoài của nó đầu tư biến nó trở thành khu du lịch, đầu năm 2000 chính thức trở thành công viên quốc gia, cần mua vé mới được vào khu sinh cảnh.
Sau khi trở thành khu sinh cảnh, người đến nơi này du lịch càng ngày càng nhiều, xung quanh đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lưu lại Tô Diệc tiến hành cung cấp thêm nhiên liệu các thứ vật phẩm, nhóm người Sư Thanh Y đi vào thôn trấn.
Qua vài ngày nữa là năm mới, trên đường giăng đèn kết hoa, đang chuẩn bị giã từ năm cũ đón năm mới. Tuy rằng năm mới của dân tộc Di cùng Hán tộc bất đồng, đã sớm trôi qua nhưng trong thôn trấn người Hán rất nhiều, đến nơi này du lịch phần lớn cũng đều là người Hán, du khách lui tới, nên hương vị tân niên vẫn vô cùng nồng đậm.
Sư Thanh Y chủ yếu là đến nơi này mua đồ, trong lòng nàng đã có danh sách rõ ràng, trong các loại cửa hàng ra ra vào vào, nhanh chóng mua hàng hóa đến lúc đó sẽ do Phong Sanh dùng xe môtô chở đến xe cắm trại.
Ngoại trừ thực phẩm cùng vật dụng cần thiết, Sư Thanh Y thậm chí còn mua pháo hoa, Vũ Lâm Hanh đối với loại hứng thú này của nàng không có biểu thị gì, Sư Thanh Y chỉ là cười với nàng.
Trong một cửa hiệu có bài bán một ít vật nhỏ, trong đó có một cây nõ, sao với cung nõ bình thường nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí còn chưa lớn bàn lòng bàn tay, mép nõ có ba rãnh bắn.
Sư Thanh Y hỏi qua lão bản, lão bản nói cho nàng biết đây là vũ khí tự chế, có thể dùng để bắn chim, nhưng giá cũng không rẻ.
Hắc Trúc Câu có rất nhiều phi cầm tẩu thú, rất nhiều loài chim quý hiếm đã được bảo vệ, bất quá chỉ cần không liên quan đến những loài chim thuộc phạm trù quốc gia bảo hộ thì không có vấn đề gì, lão bản kia nói với Sư Thanh Y rất nhiều du khách mua loại nõ nhỏ này chơi, giống như thiết tha hy vọng Sư Thanh Ycũng mua một cái.
Có thể tỉ mỉ nghiên cứu một chút cấu tạo cái nõ nhỏ kia, cảm thấy rất có ý tứ, có thể cải tạo phạm vi sử dụng, nên hướng lão bản mua hai cái, nhét vào trong ba lô, lại mua thêm một số linh kiện khác.
Có lúc nàng còn có thể một số cửa hiệu đặc sắc, thấy có một chỗ bán rượu tự ủ, Sư Thanh Y có hứng thú liền mua hai bình.
” Ngươi thích uống loại này sao?” Sư Thanh Y hỏi Lạc Thần: “Rượu gạo của người Di.”
Lạc Thần gật đầu: “Cũng rất thuần hương.”
” Ngươi ở nhà cũ có chôn rượu sao?” Sư Thanh Y thoáng nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo.
Người đến người đi, nàng giống như lấp lánh yên tĩnh cùng ấm áp giữa biển người chen chúc.
Lạc Thần nhìn nàng một lát, mới nói: “Có chôn. Ta tự mình ủ.”
“Lâu năm như vậy nhất định là rất ngon.” Sư Thanh Y tự đáy lòng cười nói.
” Đến lúc đó cho ngươi nếm thử, ta chôn trong hầm rượu.”
Giọng nói của Sư Thanh Y rất nhẹ: “Ta tửu lượng không tốt, uống sẽ say.”
Ánh mắt Lạc Thần thâm thúy lại mang theo vài phần sủng nịch: “Ta ủ, sẽ không dễ say như vậy.”
Sư Thanh Y cười cười, nàng rất nhạy cảm, lại đột nhiên quay đầu.
Cách đó không xa đứng một nam nhân vóc dáng cao gầy mặc áo khoác mà cà phê, trên cổ treo một chiếc máy ảnh, trên lưng mang một ba lô du lịch, đang hướng bên này chụp ảnh.
Phát hiện Sư Thanh Y các nàng đang nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân lộ ra tiếu ý tươi đẹp :” Này, các mỹ nhân nhìn bên này, cười một cái!”
Bốn nữ nhân đồng thời xoay lưng đi, không nhìn hắn.
Nam nhân rõ ràng bị đả kích, nụ cười vui vẻ chùng xuống.
Sư Thanh Y mua xong rượu gạo, thanh toán tiền, nam nhân kia còn đang ở đó chụp hình.
Nam nhân hướng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần các nàng mấy người liên tiếp nhấn máy, màn hình lúc đó mới dời đi, một lát sau, một nữ tử mặc áo lông đã chạy tới nói chuyện với hắn.
” Ta còn chưa chụp xong, các ngươi thật sự đi a?” Nghe nữ tử thấp giọng nói xong, sắc mặt nam nhân nhất thời héo úa :” Vẫn là từ bỏ đi, ta rất sợ hãi. Ta thấy mấy người bọn họ thực sự là điên rồi, ngươi đừng theo chân bọn họ.”
Nữ tử cười mắng nam nhân gà mái, nam nhân lẩm bẩm một câu gà mái thì gà mái, sau đó bị nữ hài kéo đi.
Nhận thấy đã mua xong, Sư Thanh Y các nàng cũng thay đổi chỗ, đến một cửa hàng mỹ nghệ.
Lạc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, nhóm người ở ngoài cửa đợi một lúc, cuối cùng chờ được một nam nhân trung niên mặc trang phục Di tộc, trên đầu đội mũ lông dê chống lạnh, phía sau là một con chó vàng.
” Lạc tiểu thư.” Nam nhân hướng Lạc Thần chào hỏi, dùng Hán ngữ cứng nhắc nói: “Hoan nghênh ngươi.”
Lạc Thần gật đầu: “A Thố Nhật Tắc , lai gặp nhau.”
Nàng xoay người giới thiệu: “Những người này là bạn tốt của ta.”
Nhất nhất báo tên, A Thố Nhật Tắc sang sảng cười nói: “Hoan nghênh các ngươi. Là hướng đạo, ta sẽ dẫn các ngươi đến “thần tiên thụ”. Chúng ta hiện tại có thể xuất phát, nắm bắt thời gian, đến lúc đó còn có thể ngắm vân hải vãn hà* mỹ lệ.”
p/s: vân hải vãn hà : biển mây nắng chiều
Hướng đạo : người dẫn đường, mình tóm lại hai chũ cho nó ngắn.
|
Chương 247
Chương 250 : Hắc Trúc Câu (hạ)
Hắc Trúc Câu tuy rằng được phê chuẩn trở thành công viên quốc gia nhưng phạm vi sinh cảnh của nó lại vô cùng hữu hạn, du khách cơ bản có thể tham quan ở khu vực được quy hoạch, nói một cách tương đối thì nơi đó rất an toàn.
Dĩ nhiên, cũng không cũng không thiếu những người lớn mật thích thám hiểm sẽ đi vào sâu bên trong, tìm kiếm cái gọi là kinh hãi kích thích.
Ở chỗ này nếu như không có người Di ở bản địa dẫn đường thì gần như là một tử lộ. Về phần những bí cảnh xa xôi hơn nữa cho dù có hướng đạo cũng đều là tự tìm tử lộ.
Trong lời truyền tụng của người Di, nơi đó sương mù tràn ngập chỉ có thần tiên mới có thể tiến vào.
Xe cắm trại rẽ qua con rạch, đi theo phương hướng A Thố Nhật Tắc chỉ dẫn, đường không dễ đi, xe xóc nảy lợi hại.
Nhóm người ở trong xe nói chuyện với nhau.
A Thố Nhật Tắc là lần trước Lạc Thần đi Tứ Xuyên quen biết được, hắn là người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú trong Hắc Trúc Câu, đối với địa hình ngoại vi Hắc Trúc Câu vô cùng quen thuộc, sau khi trở về Lạc Thần vẫn cùng hắn vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại.
Vũ Lâm Hanh cười nói nhà cũ của Lạc Thần lui tại một nơi âm trầm nguyên thủy, đã là thuộc về phạm trù dã nhân trên đỉnh núi, kết quả hiện tại về thăm nhà cũ cũng không biết đường đi, còn phải tìm hướng đạo.
Lạc Thần chỉ đạm nhạt nói: “Ngoại vi thảm thực vật hiện nay đã xảy ra biến hóa rất lớn, càng ngày càng nhiều người đến nơi này, rất nhiều con đường đã bị hoạt động của mọi người ảnh hưởng. Nếu không có A Thố Nhật Tắc , ta muốn tìm được thần tiên thụ cần phải tốn nhiều thời gian một chút, cũng không có lợi.”
Sư Thanh Y biết Lạc Thần lựa chọn như vậy là hợp lý .
Lạc Thần đã hơn sáu trăm ba mươi tám năm không trở về nơi này, thương hải tang điền, cho dù ở đây hẻo lánh nhưng biến hóa nhất định cũng không thể thiếu, dù sao có người thì sẽ có cực đại thay đổi. Bất quá nàng nói chỉ cần nhanh chóng tìm được thần tiên thụ thì tốt rồi, thông qua thần tiên thụ nàng tự có biện pháp về nhà cũ.
Theo đó suy đoán, lẽ nào khu vực từ sau thần tiên thụ sẽ không bị con người ảnh hưởng sao?
Nói cách khác, nơi này cho đến nay căn bản không có bất kỳ người nào đến?
” A Thố thúc, chỗ đó vì sao được gọi là thần tiên thụ, có gì đặc biệt sao?” Sư Thanh Y hòa khí châm trà cho A Thố Nhật Tắc, đặc biệt hướng hắn thỉnh giáo.
Trong giọng nói của A Thố Nhật Tắc tràn đầy sùng kính, giải thích nói: “Thần tiên thụ là ranh giới chân chính trong Hắc Trúc Câu, qua khỏi thần tiên thụ là bước vào lãnh địa của thần linh, con người chúng ta không thể đến đó. Trước đây ta vào Hắc Trúc Câu hái thuốc, xa nhất cũng chỉ đến thần tiên thụ thì dừng lại, thần linh sẽ không thích chúng ta đến đó quấy rầy, đây là khinh nhờn thần linh.”
” Thần tiên thụ, thần tiên thụ, lẽ nào thần tiên ở nơi này đều thích treo ở trên cây?” Vũ Lâm Hanh cười nói.
A Thố Nhật Tắc nói: “Vũ tiểu thư xin không nên nói như vậy, thần tiên sẽ nghe thấy.”
So sánh với Hán nhân mà nói, rất nhiều người Di đối với thần linh có tín ngưỡng rất sâu. Bọn họ cho rằng thế giới có thần linh, hơn nữa sùng bái không gì sánh được, cũng vì vậy mà tự thân tu dưỡng.
Tiếu ý trong đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh càng sâu, bất quá nàng tôn trọng tín ngưỡng của A Thố Nhật Tắc nên cũng yên tĩnh nghe, không hề nói đùa.
” Có phải nơi này có một gốc cây tương đối đặc biệt hay không?” Sư Thanh Y nghĩ đến cái gì đó, giật mình.
” Đúng vậy, một gốc cây anh đào.” A Thố Nhật Tắc gật đầu: “Nghe lão tổ tông nói, đó là năm đó hai vị nữ thần đã trồng.”
” Hai vị?” Sư Thanh Y nói: “Còn là nữ?”
Ánh mắt buông xuống Lạc Thần, ở một bên yên lặng uống trà.
A Thố Nhật Tắc nói: “Đúng vậy, Sư tiểu thư. Tương truyền rằng năm đó hai vị nữ thần đã gieo xuống cây anh đào, dùng cây đào làm ranh giới, các nàng sống trong ranh giới đó. Thật lâu trước đây từng có một số người cố chấp vượt qua cây anh đào đi vào bên trong, kết quả sương mù dày đặc, hình như vào mê hồn trận cổ quái gì đó, sau khi di loanh quanh luôn sẽ trở lại dưới góc cây anh đào. Đây là ý chỉ của thần linh, lâu ngày dài tháng, mọi người gọi đó là thần tiên thụ, cũng không ai dám tiến vào nữa, hơn nữa mọi người cũng căn bản không vào được.”
Tương truyền luôn không thể thiếu tô điểm cùng khoa trương, Sư Thanh Y biết rõ điểm ấy nhưng sẽ không nói trắng ra trước mặt A Thố Nhật Tắc.
Nàng mỉm cười: “Các ngươi nói đó là nữ thần, năm đó nhất định là có người gặp qua các nàng, nếu không thế nào biết các nàng là nữ.”
A Thố Nhật Tắc biểu tình chăm chú vô cùng: “Quả thật có người gặp qua. Nữ thần cũng không phải thường xuyên ở khu vực bên trong, có người từng thấy các nàng từ bên ngoài trở về, dung mạo các nàng vô cùng xinh đẹp, thậm chí vật cưỡi đều là cự lang ngân sắc uy phong lẫm lẫm, có thể cưỡi mây đạp gió.”
Sư Thanh Y cảm thấy rất thú vị, cự lang còn có thể cưỡi mây đạp gió và vân vân, nghe thấy mà trong lòng thật muốn cười.
Lại hỏi A Thố Nhật Tắc một số vấn đề, Sư Thanh Y đối với Hắc Trúc Câu trong ngoài cũng có một chút hiểu biết, dù sao thì việc cấp bách lúc này chính là đến chỗ thần tiên thụ, về phần còn lại, giao cho Lạc Thần thì tốt rồi.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã đi đến hoàng hôn.
Hắc Trúc Câu rất cao so với mực nước biển, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy xa vời biển mây cuồn cuộn, như sương như khói, hồng tím lam vàng các loại màu sắc hội tụ trong mây, khuếch tán, bắt đầu chuyển động, tô lên một mảnh mộng ảo sáng mờ.
Sư Thanh Y bị loại biển mây mờ ảo này hấp dẫn, tựa vào cửa sổ nhìn xa xa, trên hàng mi dài nhiễm một tầng ráng chiều yên tĩnh.
Mỹ cảnh luôn luôn dễ biến mất, bóng đêm buông xuống, toàn bộ Hắc Trúc Câu đột nhiên giống như bị ma quỷ nuốt chửng, rơi vào một loại hắc ám cùng tĩnh mịch đáng sợ.
Càng đi sâu vào trong, đường càng khó đi, xe cắm trại bởi vì vấn đề trọng tải đã không cách nào đi tiếp. Đã sớm lường trước loại tình huống này vì vậy đội ngũ xuống xe phân phối vật phẩm xong, sau đó đỡ bốn chiếc xe moto địa hình từ trên xe cắm trại xuống.
Tìm một chỗ bí mật đậu xe cắm trại, sau khi tiến hành che giấu cùng bảo hộ, nhóm người đổi thành moto tiến vào rừng rậm nguyên thủy.
Trong rừng cổ thụ che trời, đây đều là thực vật khởi nguyên từ vô cùng xa xưa, rất nhiều rễ cây nhô lên mặt đất, uốn lượn chồng chéo, bởi vì tuyết rơi, tuyết đọng bao trùm trên rễ cây liền tạo ra ghồ mắc hình dạng khác nhau. Đèn pha trong tuyết trắng soi được khá xa, giống như đang nhìn một ngôi một ngôi mộ cổ nữu khúc.
Cây cùng cây bình thường sẽ có dây leo liên kết, bất quá đây là con đường A Thố Nhật Tắc thường đi hái thuốc trước đây cho nên tương đối thông thuận.
Ở đây hoàn toàn là một thế giới khác.
Hiện tại là mùa đông, không nghe thấy âm thanh động vật gì hoạt động, rất nhiều loài đã ngủ đông, vì vậycó cảm giác trong một đêm rất nhiều loại phi cầm tẩu thú bốc hơi không có tung tích.
Bóng đêm nuốt chửng cả cánh rừng xa xưa, lộ ra một loại yên tĩnh phá lệ quỷ dị. Vài chùm sáng làm lay động bóng cổ thụ, vô lực lại quạnh quẽ.
Sư Thanh Y chuyên tâm lái xe, dọc theo đường đi rất ít nói chuyện, Lạc Thần ngồi sau lưng nàng, khuất sau nàng. Khoảng cách giữa các cây cũng không thuận tiện cho xe chạy qua, bùn đất bị tuyết đọng, còn phải hao tổn tinh lực nắm giữ phương hướng.
Thời tiết lạnh giá, nàng ở phía trước bị gió lạnh thổi, nghĩ đến Lạc Thần dán sau lưng nàng có lẽ cũng không có bao nhiêu lạnh.
Bóng đêm càng sâu, đội ngũ tìm một địa điểm thích hợp để dừng lại cắm trại, sau đó dựng liều, ngủ lại một đêm rồi mới lái xe đi tiếp. Nghe A Thố Nhật Tắc nói, cách chỗ thần tiên thụ đã không còn xa nữa.
Lúc đốt lửa trại, ánh sáng xua tan hàn lãnh, mang đến ấm áp bình thản.
Thiên Thiên rắc một vòng thuốc bột xung quanh khu vực cắm trại, nhóm người đốt lửa nấu một bữa cơm tối đơn giản, nói chuyện phiếm sau đó đi ngủ. Tất cả đều là người có năng lực thích ứng rất mạnh, trước kia cũng thường xuyên cắm trại ở bên ngoài, mọi người dĩ nhiên cũng xem như chuyện cơm bữa.
Chỉ có Sư Thanh Y ngồi xa hơn một chút, một mình cúi đầu cải tiến chiếc nõ nhỏ, khi thì cọ cọ thứ gì đó vào tản đá, chuyên chú vô cùng.
” Sư Sư ngươi đang chơi đùa cái gì , ngồi xa như vậy!” Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh lửa trại vỗ vỗ tay, hù dọa nàng: “Cẩn thận bị sói ăn thịt! A Thố đại thúc nói Hắc Trúc Câu có ngân sắc cự lang, rống một tiếng rung trời, ăn mỗi một tấc da thịt non mịn của ngươi cũng không cần nhai!”
Sư Thanh Y nhét mũi tên thép nàng đã mài xong vào trong nõ, cũng không quay đầu lại: “Để nó đến ăn!”
” Ngươi nói ăn ngươi thì có vị gì ! Mềm hay không mềm! Ngọt hay không ngọt!” Vũ Lâm Hanh da mặt so với thành tường còn dày hơn.
Lạc Thần ôm Cự Khuyết của nàng, cẩn thận lau chùi, nghe Vũ Lâm Hanh nói như vậy lại buông xuống.
Sau đó nàng nhìn bóng lưng của Sư Thanh Y một chút, rồi tiếp tục lau kiếm.
Sư Thanh Y ở xa xa lớn tiếng nói: “Ta là hương vị thủy đào mật, ngươi cảm thấy sao!”
Thiên Thiên cười nói: “Nói cũng vô dụng! Có phải thủy đào mật hay không cắn một cái mới biết được!”
Lạc Thần tiếp tục lau kiếm, lau đến mặt không chút thay đổi.
Vũ Lâm Hanh cười đến sắp đau bụng, một lát sau đứng lên nhẹ nhàng bước đến chỗ Sư Thanh Y.
” Ngươi không nên nháo ta, cũng đừng nghĩ đến chụp vai làm ta sợ, phân tâm rất nguy hiểm.” Sư Thanh Y biết nàng từ phía sau đến, liền cảnh cáo.
” Ngươi nói ngươi đang chơi đùa cái gì đây? Còn rất nguy hiểm.” Vũ Lâm Hanh bước vài bước vè phía trước.
Chỉ thấy trong tay Sư Thanh Y hàn quang chợt lóe, xé bóng tối phóng đi.
Một cành cây cổ thụ ở xa xa trong nháy mắt bị gãy, ngã trên mặt đất phát ra âm thanh thật lớn.
Vũ Lâm Hanh: “…..”
Sư Thanh Y cầm cái nõ cải tiến bằng thép, quay đầu lại âm trầm chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh: “Tưởng tượng cành cây vừa rồi là cái cổ của ngươi, sau đó cứ như vậy rắc một tiếng, ngươi cảm thấy nguy hiểm sao?”
Vũ Lâm Hanh nhất thời cảm thấy cổ phát lạnh: “Ta trở qua bên kia, ngươi tiếp tục chơi đi.”
Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ cong, cười rộ lên.
Nàng ở tại chỗ cầm chiếc nõ nhỏ tiếp tục cải tiến một hồi, cảm giác phía sau có động tĩnh rất nhỏ, biết lúc này là Lạc Thần nàng nhìn lại, Lạc Thần mang mũ và khăn choàng đến cho nàng, còn có áo khoác.
” Rất lạnh, phải vào trong liều.” Lạc Thần đội chiếc mũ lông trắng lên đầu Sư Thanh Y, chỉnh lý tóc dài xong, lại kéo vành nón xuống, điều này làm cho Sư Thanh Y thoạt nhìn càng giống một chú cừu.
” Cũng sắp cải tiến xong rồi, thử nghiệm lại tên thép vài lẫn nữa.” Sư Thanh Y ngẩng đầu, cười đến híp mắt :”Mắt ta không nhìn thấy nữa.”
Lạc Thần thay nàng điều chỉnh mũ, lại quấn vài vòng khăn choàng cho nàng.
” Cổ ta bị cố định rồi.” Sư Thanh Y cười nói.
Lạc Thần nhéo khuôn mặt của nàng, nhàn nhạt dạy cho nàng :”Chiếc nõ ở chỗ này có một lỗ nhỏ khác, ngươi có thể quấn sợi dây nõ khác ở đây, gặp chuyện thì kéo thẳng dây nõ, có thể cắt đứt yết hầu thứ gì đó.”
” Có phải ngươi phát hiện thứ gì nữa hay không?” Sư Thanh Y ngừng việc vui đùa, biểu tình thu liễm.
” Trong rừng không sạch sẽ lắm, có vật bẩn.” Lạc Thần thấp giọng nói: “Cùng trước đây bất đồng rất lớn. Ta hoài nghi trong những năm ta rời khỏi, đã từng phát sinh chuyện gì đó. Mới vừa rồi đã thông báo cho Lâm Hanh bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”
Sư Thanh Y dừng một chút, bình tĩnh trả lời nàng: “Ta sẽ tự bảo vệ mình, cũng sẽ bảo vệ những người khác, đừng lo lắng. Ta sẽ đi lấy dây nõ, vừa lúc ở chỗ lão bản có mua một ít công cụ.”
Lạc Thần nói: “Ta sẽ làm hết khả năng để bảo vệ ngươi, tận lực không để ngươi có cơ hội dùng những thứ này.”
Nàng nói xong, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái trên khóe môi của Sư Thanh Y: “Thực sự là mùi vị thủy đào mật?”
Sư Thanh Y: “……..: “
” Ta ở đây cùng ngươi.” Lạc Thần tâm bình khí định ngồi xuống.
Hai người ngồi một chỗ, xa xa phía sau lửa trại sáng rực, giống như trái tim ấm áp nhảy động trong rừng cây hắc ám này.
Nửa giờ qua đi, Lạc Thần ngẩng đầu, chau mày.
Sư Thanh Y vừa mới làm xong mũi tên thép thứ ba cho chiếc nõ, nàng đặt mũi tên vào rãnh nõ, đứng lên: “Hình như có tiếng bước chân hướng đến chỗ chúng ta.”
” Là người.” Giọng nói của Lạc Thần băng lãnh.
” Hơn nữa chỉ có một.” Sư Thanh Y nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng bước chân cách đó không xa, càng ngày càng gần, vang trong tuyết đọng cùng lá cây khô trên mặt đất, sàn sạt vang lên.
Một lát sau, giọng hát mang theo một tia run rẩy nhẹ nhàng truyền đến :”Một đêm trong rừng cây, ta lưu lại rất nhiều tình cảm, mặc kệ ngươi yêu hay không yêu ta, ta chính là anh tuấn như vậy.”
” Nga, nga, cô nương, không nên quá yêu ta, tình yêu của ngươi khiến ta hít thở không thông, không cách nào hô hấp, nga, cô nương, không nên, không nên quá yêu ta!” Sau đó rất nhanh lại thay đổi bài hát khác, hát đến tình cảm thiêu đốt.
Sư Thanh Y: “……..”
Nghe được động tĩnh, tất cả những người vốn đang ở trong lều đều ra ngoài.
Giọng hát kia vẫn tiếp tục vang lên, lúc này lại đổi phong cách, chỉ là lúc hát vẫn còn run rẩy, tựa hồ rất sợ hãi, hát chỉ vì muốn thêm can đảm :” Đại vương bảo ta đi tuần núi a, y nhi yêu nga, tuần Nam Sơn ta tuần Bắc Sơn, y nhi yêu nga. Đại vương dạy ta đến tuần núi a, y nhi yêu nga, cẩn thận đề phòng Tôn Ngộ Không kia a, y nhi yêu nga, sẽ biến con ruồi tiểu ong mật, y nhi yêu nga.”
Vũ Lâm Hanh nghe không được, ghét bỏ nói: “Ta có cho phép ca hát sao?”
Một bóng người xuất hiện trong bóng đêm, hơi khom lưng, vừa hát vừa nhìn qua lại, quả thật giống như một con khỉ sợ đầu sợ đuôi.
” Ai, ai ở chỗ đó!” Người đó thấy ánh lửa mơ hồ bên chỗ Sư Thanh Y, không hát nữa, giọng nói run rẩy càng thêm lợi hại: “Nhiếp Thắng Quang, có phải là ngươi hay không?”
Sư Thanh Y các nàng không lên tiếng, duy trì yên lặng, chỉ chờ phản ứng sau đó của người kia.
|
Chương 248
Chương 251 : Địa sinh cốt (Thượng)
” Nhiếp Thắng Quang?” Giọng nói của người kia do dự, bắt đầu đến gần.
Sư Thanh Y treo nõ sang một bên, hơi cúi người, cẩn thận rút ra dao quân dụng.
” Nhiếp Thắng Quang, ngươi…..là ngươi, ta đứng bên này. Ngươi ra đi, không nên tức giận…..ta tin tưởng ngươi, ta đến tìm ngươi đây.”
Lửa trại chập chờn trong đêm tối gió lạnh, đốm lửa tất tất lay động.
” Lật Tử cùng Tiểu Nhị bọn họ bị nam nhân kia mê hoặc, không nên đến chỗ quỷ quái này. Bọn họ không tin, trời ạ, thật ra ta cũng thấy những thứ đó…. Nhiếp Thắng Quang, ngươi đừng làm ta sợ mau ra đây đi, hai chúng ta cùng nhau trở về.”
Nam nhân tiếp tục tìm kiếm đến bên này.
Rừng cây tĩnh mịch, giọng nói của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, Sư Thanh Y thậm chí có thể nghe được hắn trầm thấp hấp lãnh khí.
” Không nên đùa ta nữa, Nhiếp Thắng Quang, Nhiếp Thắng Quang…….” Người đó trong sợ hãi rốt cục lại mang theo mơ hồ không kiên nhẫn: “Ngươi đừng trốn ở bên trong không ra, ta biết ngươi ở đó!”
Sư Thanh Y hy vọng hắn còn có thể nói nhiều như thế một lúc nữa.
Người đó nói càng nhiều, lộ ra tin tức cũng càng nhiều, nàng lại càng dễ phán đoán cánh rừng này rốt cục là xảy ra chuyện gì.
” Nhiếp Thắng Quang ngươi rốt cuộc có ra hay không! Ngươi không ra….ta sẽ đi!” Bước chân của nam nhân kia tựa hồ lui lại: “Ngươi hừ cho ta nghe một tiếng a “
Sư Thanh Y trầm thấp hừ một tiếng :” Hừ!”
” A!” Nam nhân kia bỗng dưng kêu một tiếng: “Cút ngay! Mau buông! Nhiếp Thắng Quang! Nhiếp Thắng Quang ta sắp chết, Nhiếp Thắng Quang!”
Sư Thanh Y nhíu mày, vén lên cành cây che khuất nhìn xem, chỉ thấy cách đó không xa một người tê liệt ngã xuống đất, nhìn đường nét có vẻ là một nam nhân rất cao.
Mông hắn chấm đất, chân bị thứ gì đen ngòm trên mặt đất xiết chặt, hắn cầm dao găm hướng thứ đó mãnh đâm xuống.
Nam nhân vừa đâm vừa lớn tiếng khóc: “Cút ngay! Cút ngay a!”
Mắt thấy sự tình đột phát, Sư Thanh Y các nàng cũng không trì hoãn nữa, chạy nhanh ra ngoài.
Phong Sanh cầm đèn pin chiếu đến hướng của nam nhân kia, ánh sáng bất ngờ chiếu ra một phiến dữ tợn, nam nhân kia sợ đến run rẩy, lần nữa cố sức bỏ chạy nhưng thứ quấn trên đùi hắn giống như quỷ trảo thật dài, gắn chặt với mặt đất căn bản chạy không được.
Dao quân dụng trong tay Sư Thanh Y thiếu chút nữa chém đến, nhưng chờ nàng tập trung nhìn kỹ liền phát hiện thứ trên mặt đất thật ra là rể cây nữu khúc thành hình cái móc, vốn dĩ bị tuyết đọng che lấp một phần có lẽ là do nam nhân kia vô ý giẫm lên nên chân bị vướng vào phần cong của rễ, trước đó sợ hãi quá sâu, nên mới trông gà hoá cuốc.
” Ngươi bình tĩnh một chút.” Sư Thanh Y nói: “Chỉ là rể cây mà thôi.”
Tô Diệc tiến lên hỗ trợ, nam nhân kia cuối cùng từ trong đống rễ cây thoát ra, sau đó tựa vào một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi, khuôn mặt tuấn tú giống như tro tàn.
Sư Thanh Y đứng trước mặt nam nhân, trên cao nhìn xuống quan sát hắn, phát hiện hắn có chút quen mặt, đúng là nam nhân chụp ảnh trong Hắc Trúc Câu trấn, trên cổ vẫn còn đeo máy ảnh.
Chờ tâm tình của nam nhân bình phục một chút , hắn ngẩng đầu nhìn nhóm người Sư Thanh Y đang chắn trước mặt, suy nghĩ một chút mới gian nan phun ra một câu :” Đại mỹ nữ, các ngươi hảo…. Cảm ơn, thật không ngờ ở nơi này còn có thể nhìn thấy các ngươi.”
” Xin chào.” Sư Thanh Y ngồi xổm xuống.
” Các ngươi cũng ….giống như bọn ta?” Đôi mắt của nam nhân vòng vo chuyển.
Sư Thanh Y biết “giống như” trong lời nói của hắn chính là chỉ “du lịch thám hiểm”, liền gật đầu.
“…… Đừng ngu ngốc nữa.” Nam nhân khoát khoát tay: “Ở đây không có gì hay ho, mau trở về đi thôi, để mạng lại mà đùa thật không đáng.”
Sư Thanh Y không đáp, mà chỉ hỏi: “Nơi này có cái gì? Trước đó tựa hồ nghe ngươi nói đến ngươi cũng đã thấy “những thứ đó”, những thứ đó là thứ gì?”
” Tê, đau quá!” Nam nhân lại kêu lên :” Chân ta hình như bị thương.”
Vũ Lâm Hanh nhìn không được, ghét bỏ nói: “Ngươi chỉ là bị rể cây cuốn lấy, thế nào sẽ bị thương, tác dụng tâm lý mà thôi, đừng động một chút là gào thét.”
“Là bị thương thật, nếu không thế nào lại đau như vậy.” Nam nhân tháo giày của hắn ra, giày là thuần một màu trắng, phía trước mũi giày là một mảng máu đỏ sẫm.
Vũ Lâm Hanh: “……”
Nam nhân vừa nhìn vết máu, liền vội vàng tháo giày ra :” Sao.. Tại sao có thể như vậy, ta sẽ bị uốn ván, chết tiệt.”
Sư Thanh Y đối với phản ứng trì độn của hắn cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ chỉ vào vết rách rất nhỏ trên giày của hắn, máu tươi đang từ bên trong chảy ra: “Vừa rồi ngươi dùng chủy thủ chém đám rễ cây, một mạch chém loạn, kết quả chém vào bản thân mình.”
” Thảo nào đau như vậy, ta còn tưởng bị bàn tay gì đó trảo thương.” Nam nhân đau đến thẳng hấp lãnh khí, cởi giày cúi đầu nhìn, trên bít tất bạch sắc là một mảng máu đỏ.
” Bản thân ngươi có mang theo đồ dùng cấp cứu không?” Sư Thanh Y nói: “Các ngươi đặc biệt ra ngoài chơi, hẳn là sẽ chuẩn bị.”
Khóe mắt nam nhân ngấn nước, gật đầu, từ ba lô của mình lấy ra hộp cấp cứu, cởi bít tất tiến hành băng bó. Vừa rồi trong lúc hoảng loạn, lưng bàn chân phải của hắn bị hung hăng đâm hai dao, vết dao rất sâu, thậm chí thương đến gân cốt.
” Thứ đó ra sao? Ngươi có từng cụ thể gặp qua?” Ánh mắt Lạc Thần lãnh đạm quan sát nam nhân một hồi lâu, mới đạm nhạt nói.
Nam nhân vùi đầu băng bó, thỉnh thoảng trầm thấp đau nhức mà kêu lên một hai tiếng :” Khi đó ánh sáng không tốt, lại bị vướng rễ cây, ta chỉ thấy một cái bóng, giống như…..cao bằng thân người, nhưng ta biết…. Thứ đó nhất định không phải người. Nhiếp Thắng Quang là người nhìn thấy sớm nhất, hắn nói ra, bảo mọi người phải trở về nhưng lúc đó căn bản không ai tin tưởng hắn.”
Lạc Thần ngưng thần không lên tiếng.
” Nhiếp Thắng Quang, các ngươi gặp qua hắn sao?” Nam nhân lại nâng đầu, biểu tình có chút khẩn trương: “Vóc dáng của hắn cao hơn ta, đặc biệt tuấn tú.”
” Không có.” Sư Thanh Y đứng lên, lui về đội ngũ của mình :” Các ngươi là bạn bè tốt? Nhìn ngươi sợ như vậy còn đi tìm hắn.”
” Hắn là bạn trai của ta.” Giọng nói của nam nhân rất thấp.
Sư Thanh Y: “……”
” Thì ra là vậy.” Vũ Lâm Hanh bám vào bên tai Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói :”Ta thấy mông hắn rất tròn, hẳn là thụ rồi.”
Nói xong, ánh mắt lại có hữu ý vô ý mà chăm chú nhìn cái mông lả lướt của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y xoay người, trừng mắt nhìn nàng.
” Ngươi tên là gì?” Lạc Thần đến gần nam nhân, giọng nói thanh lãnh :” Trước sau cụ thể, có thể kể lại cho ta nghe một chút không?”
” Ta là Vương Quý Nhữ.”
Lạc Thần gật đầu, ý bảo Vương Quý Nhữ tiếp tục nói.
” Ta cùng Nhiếp Thắng Quang quen biết qua mạng. Nhiếp Thắng Quang rất tuấn tú, dáng người cũng tốt, là dáng người mẫu, mà ta là nhà nhiếp ảnh, cho nên……”
“Tình sử của ngươi có thể bỏ qua.” Lạc Thần mặt không chút thay đổi.
Vương Quý Nhữ: “…….”
Lạc Thần mặt không biểu tình hỏi, Vương Quý Nhữ môi run rẩy trả lời, thỉnh thoảng còn kèm theo một vài tiếng rên rỉ lúc băng bó chân, đại khái là sau vài phút, chân tướng rốt cục tương đối rõ ràng.
Vương Quý Nhữ cùng bạn trai Nhiếp Thắng Quang của hắn đi cùng Lật Tử, Hạ Trường Hà, Tiểu Nhị, cũng chính là nữ hài mặc áo lông trước đó, còn Lư Hữu, Khương Cừu đều yêu thích du lịch, quen biết trong một diễn đàn du lịch nổi tiếng.
Diễn đàn kia chuyên mở chuyên mục về Hắc Trúc Câu, Khương Cừu thậm chí còn là người mở chuyên mục này. Lần này thám hiểm Hắc Trúc Câu là Lật Tử một tay khởi xướng, bất quá hắn cái gì đều nghe theo Khương Cừu, Khương Cừu thái độ làm người trầm lặng, thậm chí có chút kỳ lạ, Vương Quý Nhữ cũng không phải rất thích hắn.
Bởi vì Lật Tử tổ chức, sáu người kết bạn đến rừng rậm nguyên thủy Hắc Trúc Câu này thám hiểm.
Ban đêm lúc cắm trại, Nhiếp Thắng Quang nói hắn nhìn thấy có quỷ từ dưới lòng đất bò ra, cảm thấy ở đây quá mức nguy hiểm, hẳn là nhanh chóng trở về nhưng đám người Lật Tử cũng không tin ngược lại cười nhạo Nhiếp Thắng Quang ,nói rằng có ma quỷ mới tốt, như vậy mới kích thích bằng không thám hiểm rừng rậm nguyên thủy sẽ mất đi ý nghĩa.
Nhiếp Thắng Quang lúc đó vô cùng tức giận, cùng bất hòa cũng đội hữu, qua một đoạn thời gian Vương Quý Nhữ đột nhiên phát hiện Nhiếp Thắng Quang không thấy tăm hơi nữa.
” Ta ở phụ cận dạo qua một vòng, căn bản không phát hiện bóng dáng của hắn.” Vương Quý Nhữ thở dài: “Tất cả mọi người nói hắn phát hỏa chạy ra ngoài, chờ hắn hết giận dĩ nhiên sẽ trở về, nói xong đám người bọn họ đều vào trong liều ngủ. Ta không có cách nào, chỉ có thể một mình ra ngoài tìm.”
Hắn lại run giọng bổ sung: “Ta thật ra sợ muốn chết, nhưng ta lại sợ hắn gặp chuyện không may…… Bởi vì ta sau đó ta cũng thấy thứ kia…..thứ kia.”
“Đó rốt cục là cái gì?” Sư Thanh Y nhìn quanh một chút, gió lạnh gào thét xuyên qua chạc cây tuyết đọng rơi xuống, lạnh đến thấu xương.
” Không phải rất rõ ràng. Bất quá trên người thứ đó rất thối, ta cảm thấy…… Cảm thấy là tử thi. Lúc đó nó trốn ở dưới một đống lá cây, sau đó không thấy nữa.”‘
Sư Thanh Y nghiêng đi khuôn mặt, hỏi A Thố Nhật Tắc ngồi ở một bên: “A Thố thúc, trước đây bình thường ngươi đến nơi này hái thuốc, tương đối quen thuộc, ngươi biết đó là thứ gì sao?”
Biểu tình của A Thố Nhật Tắc trở nên ngưng trọng :” Ta cũng chưa thấy qua. Trước đây lúc hái thuốc nhận được nữ thần quan tâm, đều là bình an ra vào. Bất quá —”
Trong lòng Sư Thanh Y trầm xuống: “Bất quá cái gì?”
” Bất quá ta nghe lão tổ tông trước đây nói qua, ngoại vi thần tiên thụ đã từng chết qua một nhóm lớn người, đại khái là ở thời Minh Sơ. Trong rừng nơi nơi đều là người chết, cũng đã qua mấy trăm năm, đều bị bùn đất lá cây các loại vùi lấp.”
Lạc Thần ở bên yên lặng nghe, không nói lời nào, mi tâm nhíu sâu hơn nữa.
A Thố Nhật Tắc nói: “Đó đều là người xấu bị trời phạt. Lúc đó bọn họ vây bắt một cô nương sức yếu thế cô, đem toàn bộ cánh rừng đều bao vây, nghe nói cô nương kia bị những người đó vây đến sắp chết, máu trên người không ngừng chảy ra, từ trong cánh rừng chạy đến cuối rừng, núi rừng đều vô cùng tan thương.”
Trong đầu một mảnh huyết hồng thoảng qua, cả người Sư Thanh Y bỗng nhiên run rẩy.
” Cô nương kia….sau đó thể nào?” Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, tiếp tục hỏi A Thố Nhật Tắc. Nắm tay âm thầm xiết chặt, lưng bàn tay tuyết trắng hiện ra tinh tế gân xanh.
|
Chương 249
Chương 252 : Địa Sinh Cốt (Hạ)
A Thố Nhật Tắc trả lời câu hỏi của Lạc Thần: “Tình huống cụ thể sau đó, ai cũng không rõ, chỉ biết là một nhóm lớn người đến bao vậy không biết vì sao đột nhiên tất cả đều yên tĩnh xuống, hình như thực sự làm thiên nhan tức giận gặp trời phạt. Về phần cô nương đáng thương kia sao —”
Hắn lại lắc đầu: “Trước khi vào cánh rừng đã bị thương sắp chết, phía sau lại có nhiều truy binh như vậy, nhân số đông đảo, bản thân ta cảm thấy nàng hẳn là sống không được.”
Ánh mắt mềm mại của Lạc Thần rơi xuống trên người Sư Thanh Y, môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy một chút, nắm đấm xiết chặt buông lỏng ra, sau đó tiếp tục trầm mặc.
Sư Thanh Y đang bị đoạn hình ảnh bén nhọn hỗn độn trong đầu dằn vặt đến tinh thần tan rả, nàng cúi đầu, âm thầm ẩn nhẫn cắn răng.
” Nhưng còn có người nói cô nương kia có khả năng chính là một trong hai vị nữ thần, mặc kệ thế nào thần tiên sẽ không chết, cho nên nàng có thể vẫn còn sống.” A Thố Nhật Tắc cân nhắc kể lại một lần, mới bổ sung: “Nghe nói trong số những người vây bắt có rất nhiều kẻ cổ quái, nếu như cô nương kia là người thường đừng nói là cả rừng núi đầy truy binh, cho dù chỉ gặp phải một người trong bọn họ đều có thể chết không chỗ chôn, nhưng nàng cư nhiên kiên trì lâu như vậy. Cho nên có người hoài nghi cô nương kia cũng không đơn giản, có lẽ là thần tiên, nếu không thế nào có thể chống đỡ thế tiến công đáng sợ của đối phương.”
” Cổ quái? Cổ quái như thế nào?” Vũ Lâm Hanh nhất thời hứng thú.
” Trong những người có, rất nhiều kẻ căn bản không phải là người.” A Thố Nhật Tắc biểu tình nghiêm túc, người không tín ngưỡng có thể sẽ cảm thấy hắn luôn thiên a thần a vô cùng buồn cười, nhưng bản thân hắn vô cùng thành kính.
Vũ Lâm Hanh chỉ xem chuyện vừa nghe như chuyện xưa, cười nói :” Không phải người, nhưng loại này cũng không xứng làm thần, đó chính là quỷ.”
” Không sai, theo lời đồn bọn họ là quỷ.” Giọng nói của A Thố Nhật Tắc trầm lạnh.
Vũ Lâm Hanh từ chối cho ý kiến.
” Đại thúc, ngươi đừng nói nữa!” Cách đó không xa tiếng cánh cây bị bẻ gãy hù dọa Vương Quý Nhữ, hắn ôm đầu kêu thảm thiết: “Ở đây….. Ở đây có quỷ!”
A Thố Nhật Tắc chỉ đành ngậm miệng.
Sư Thanh Y bên cạnh sớm đã nghe đến đầu đau sắp nứt ra, bất động thanh sắc mà xoa mi tâm.
Dừng một chút, nàng miễn cưỡng định thần, an bài nói: “Được rồi, tình hình cơ bản hiện nay đã rõ ràng. Trong rừng rất không an toàn, chúng ta đêm nay sợ rằng không thể ngủ một giấc yên ổn, bằng không có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh bị động. Thu lều trại lại, mỗi người thu dọn vật dụng, lửa trại vẫn duy trì. Mọi người ở bên ngoài, vây quanh lửa trại nghỉ ngơi, một khi có tình huống đột phát, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”
Vương Quý Nhữ hai mắt đỏ bừng: “Nhiếp Thắng Quang, hắn có thể đã chết hay không?”
Sư Thanh Y tiếc nuối nói: “Rất xin lỗi, ta không biết.”
Đội ngũ trở về nơi cắm trại thu dọn.
Đến lúc chuẩn bị hoàn tất, Sư Thanh Y thêm nhiên liệu rắn vào, lửa trại càng cháy lớn, ngọn lửa nóng rực theo gió lạnh vũ động, xung quanh còn lại chính là bóng đêm đen đặc sâu thẳm.
Nhóm người vây thành một vòng tròn, mặt hướng về bóng cây bên ngoài, một bên nghỉ ngơi một bên duy trì cảnh giác.
Vương Quý Nhữ bị thương chân phải, khập khiễng mà di chuyển đến chỗ ngồi.
Sư Thanh Y hòa nhã nói: “Tối nay ngươi có thể ở chỗ này. Sáng ngày mai ngươi hãy mau rời khỏi.”
” Ta muốn đi tìm Nhiếp Thắng Quang.” Vương Quý Nhữ ủ rũ gác cằm lên đầu gối.
” Chính ngươi cũng sớm biết rằng, xung quanh đây rất nguy hiểm.”
” Cho nên ta mới muốn đi tìm hắn.” Giọng nói của Vương Quý Nhữ thấp đi.
Sư Thanh Y lý trí cùng hắn phân tích: “Hiện tại là buổi tối, có nhiều hạn chế, huống hồ ngươi lại bị thương ở chân, một mình trong rừng rậm nguyên thủy đi lại rát dễ bị thứ gì đó kéo đi, hơn nữa cơ bản không có năng lực phản kháng, ta cũng không kiến nghị ngươi làm như vậy.”
Vương Quý Nhữ cầu xin nói: “Các ngươi nhiều người, có thể cùng ta tìm một chút sao?”
” Ở tại chỗ này, không tùy tiện đi lại mới là an toàn nhất. Xung quanh đây tương đối trống trải, Vương tiên sinh, ta tin tưởng ngươi có thể biết lợi hại trong đó.” Sư Thanh Y nói xong, mím môi.
Vũ Lâm Hanh cũng nhíu mày: “Nghe Sư Sư không sai, đừng chạy loạn, không chừng thứ gì đó đang ở xung quanh đây chạy qua chạy lại. Không ai ngại bản thân mệnh dài.”
” Hắn…… Hắn có thể sẽ chết.” Vương Quý Nhữ nghẹn ngào .
Sư Thanh Y từ trước đến nay chưa thấy qua nam nhân khóc, tuy rằng Vương Quý Nhữ tương đối mà nói có khí tức nữ nhân, nhưng rốt cuộc cũng là một đại nam nhân, nàng thở dài nói: “Ngươi có nghĩ đến hay không, nếu như đi tìm hắn, ngươi có thể cũng sẽ chết?”
” Ta dĩ nhiên biết, ta rất sợ….. Nhưng hắn là bạn trai của ta.”
Sư Thanh Y nghe xong câu này, không nói chuyện.
Lạc Thần hướng bên này nhìn đến, hỏa quang kim sắc nhiễm trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng.
” Ta hiện tại đi đứng không linh hoạt, không có cách nào giống như trước đó đi lại, nếu không ta có thể đi một mình, hiện tại ta nghĩ xin một người trong số các ngươi cùng ta đi tìm Nhiếp Thắng Quang một chút, một người là được rồi, tìm được Nhiếp Thắng Quang, ta nhất định sẽ báo đáp. Nếu như —”
” Nếu như tìm được chính là thi thể của hắn, ta đây cũng chấp nhận.” Trong mắt Vương Quý Nhữ đều là tơ máu, run giọng nói: “Van xin các ngươi, van xin một người trong các ngươi giúp ta, một người là được rồi.”
Trầm mặc chốc lát, Sư Thanh Y đứng lên: “Ta đi cùng ngươi.”
” Cảm ơn, Sư tiểu thư cảm ơn!” Vương Quý Nhữ kích động nói.
Sư Thanh Y quay đầu phân phó: “Những người khác ở chỗ này, nghìn vạn lần không nên rời khỏi đống lửa tự tiện đi lại.”
Lạc Thần trầm mặc đứng lên, trực tiếp đi đến bên cạnh Sư Thanh Y cùng Vương Quý Nhữ, đạm nhạt nói: “Đi thôi.”
Sư Thanh Y ôn nhu nhìn Lạc Thần, hai người bốn mắt tương tiếp, cũng không nói thêm gì.
” Quên đi, quên đi, đều đi cả đi. Tách ra hành động như vậy, bên nào cũng đều lo lắng, nhiều người vẫn sẽ dễ dàng hơn một chút.” Vũ Lâm Hanh cũng chỉ đành lên tiếng.
Thiên Thiên thế nào cũng không có ý kiến, Tô Diệc cùng Phong Sanh nghe theo Vũ Lâm Hanh, vì vậy sau đó toàn thể đều bắt đầu đi.
“Chỉ có phép ba giờ.” Sư Thanh Y rốt cuộc vẫn là người thận trọng, nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút :” Vương tiên sinh, nếu như ba giờ sau vẫn không tìm được, như vậy chúng ta sẽ quay trở lại chỗ này. Đây cũng là vì lo lắng cho sự an toàn.”
Vương Quý Nhữ liên tục gật đầu: “Ba giờ ta đã rất cảm kích rồi. Nếu như ba giờ không tìm được, có lẽ hắn cũng —”
Nói đến đây, cổ họng nghẹn lại.
Vương Quý Nhữ ở phía trước chỉ đường, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi ở hai bên của hắn, những người khác theo ở phía sau, phân bổ vị trí hợp lý. Đi theo còn có thổ cẩu của A Thố Nhật Tắc, Nguyệt Đồng lại ở gần đó trong rừng cây canh gác.
” Bên kia là phương hướng ta đến đây, khu vực cắm trại của chúng ta ở chỗ này, nên nơi này xem như đã tìm qua, chúng ta qua bên kia đi.” Vương Quý Nhữ sắc mặt tái nhợt, nuốt nước bọt.
Sư Thanh Y chiếu đèn pin về phía trước, cổ thụ phía trước cổ thụ quấn lấy chằng chịt dây leo, giống như tấm mạng nhện thật lớn rắc rối phức tạp.
Có một vài sợi dây leo khô héo giống như bị ngoại lực kéo đứt.
” Ngươi cùng Khương Cừu kia quen biết sao?” Lạc Thần nhìn phía trước, giống như tùy ý hỏi Vương Quý Nhữ.
Vương Quý Nhữ lắc đầu: “Không, nhưng Lật Tử quen hắn. Làm sao vậy, Lạc tiểu thư?”
” Tùy tiện hỏi thôi. Hắn lúc nào thì lập chuyên mục về Hắc Trúc Câu?”
Vương Quý Nhữ tựa hồ đối với dụng ý của Lạc Thần có chút hồ đồ, thành thật trả lời :” Không bao lâu, Hắc Trúc Câu là chuyên mục mới mở, hắn làm chủ trì gần một năm. Hắn vẫn ra sức tuyên truyền cho Hắc Trúc Câu, chính bởi vì hắn mà ngày càng nhiều người đến Hắc Trúc Câu du lịch.”
” Trước đây ngươi đã từng gặp qua hắn?”
” Ảnh chụp, hoặc người thật các loại?”
Lạc Thần đơn giản gật đầu.
” Không, đây mới là lần đầu tiên chân chính gặp mặt.” Vương Quý Nhữ nói: “Chúng ta là bạn bè trên mạng nên chủ yếu hoạt động trong diễn đàn, internet cùng hiện thực luôn luôn không giống nhau. Ta cùng Nhiếp Thắng Quang ở cùng một chỗ, không cần nói, Lật Tử cùng Tiểu Nhị lúc trước tuy rằng chưa thấy qua nhưng đều đã gửi ảnh chụp, còn Khương Cừu , hôm qua chạm mặt ở sân bay mới nhìn nhìn thấy hình dáng chân chính của hắn.”
” Nghe ngươi nói du lịch lần này là do hắn tổ chức?” Lạc Thần vun Cự Khuyết chém đứt vài sợi dây leo.
“Bề ngoài là Lật Tử tổ chức, nhưng thực tế chính là Khương Cừu một tay bày ra. Lật Tử nghe hắn, đặc biệt mê tín sùng bái hắn, mà bởi vì hắn biết rất nhiều thứ người khác không biết, thần thần bí bí kỳ kỳ quái quái, hơn nữa nhìn những bài post của hắn có vẻ hắn còn rất quen thuộc với Hắc Trúc Câu.”
Lạc Thần gật đầu, ý bảo Vương Quý Nhữ nói tiếp.
Nói đến Khương Cừu, Vương Quý Nhữ không khỏi có chút nóng nảy :”Vốn dĩ bọn ta đều nói đi Vân Nam chơi, kết quả sau đó Lật Tử thay đổi chủ ý nói hay là đi Hắc Trúc Câu, nơi này thần bí rất thích hợp thám hiểm. Những người khác vốn dĩ cũng rất si mê truyền thuyết Hắc Trúc Câu, nên cũng lập tức đổi ý, Nhiếp Thắng Quang lúc đó cũng không ý kiến, ta không có cách nào chỉ có thể theo đến đây.”
” Cụ thể là lúc nào thay đổi chủ ý?”
“Hai ngày trước khi đi. Đột nhiên thay đổi, Khương Cừu là người thêm vào lúc sau.”
Trước khi đi hai ngày mới thay đổi chủ ý?
Sư Thanh Y ở bên cạnh nghe được nhíu mày.
Ngữ khí của Lạc Thần vẫn rất đạm nhạt: “Vương tiên sinh, ngươi cảm thấy lúc Khương Cừu ở cùng các ngươi, biểu hiện như thế nào?”
Vương Quý Nhữ nói: “Hắn rất ít nói, trầm lặng vô cùng, giống như người khác thiếu tiền hắn vậy, một bộ dạng không muốn phản ứng bất kỳ ai. Hắn như vậy, bọn ta dĩ nhiên cũng không thế nào nói chuyện với hắn.”
” Dừng lại!” Sư Thanh Y đột nhiên giơ tay ngăn lại.
Đội ngũ dừng lại, gió lạnh gào thét thổi qua, phía trước tuyết đọng bị hất rơi, một đống đất giống như bị máy đào móc lên trãi dài về phía trước, giống như trong rừng rậm xuất hiện vết sẹo xấu xí.
Biểu tình trên mặt mọi người nhất thời đều trở nên ngưng trọng.
” Giun đất ở nơi này rất lớn a.” Vũ Lâm Hanh cười lạnh một tiếng, giương súng máy lên.
Sư Thanh Y tiến về phía trước vài bước, đầu cuối vết đất là một cái hố sâu, bên trong đen nhánh, cách rất xa cũng có thể ngửi được bên trong toát ra một cổ mùi tanh tưởi như thi thể hư thối.
Vương Quý Nhữ run rẩy: “Các ngươi xem, thực sự…… Thực sự có quỷ từ dưới đất bò lên .”
” Có thể là Địa Sinh Cốt.” Lạc Thần chiếu đèn pin lên trên, ánh sáng trắng tuyết chiếu vào một sợi dây leo ở phía trên, nửa đoạn có dính máu đỏ.
” Cái gì……địa sinh cốt?” Vương Quý Nhữ vô thức rụt cổ lại.
” Thi thể trực tiếp chôn xuống đất, nhưng do phong thuỷ địa khí ở từng khu vực khác nhau, vì vậy dẫn đến xuất hiện một số thứ. Chúng thông thường tốc độ rất nhanh, Thanh Y, đến chỗ ta.”
Sư Thanh Y cầm dao quân dụng đến gần Lạc Thần.
Ánh mắt Vũ Lâm Hanh nhìn xung quanh: “A Thố thúc nói kẻ trước đây vây bắt căn bản không phải người, nếu như chúng đã bị chôn vùi, có thể cũng sẽ biến thành địa sinh cốt*?”
Lạc Thần nói: “Vạn vật quỷ sinh quỷ khởi, nếu chúng sinh biến, thì càng khó giải quyết.”
Cùng với một trận tiếng xào xạc, tuyết khối từ trên cây rơi xuống, vỡ thành tuyết vụn.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi xuyên qua rừng cây.
Mùi máu tươi nồng đậm hỗn tập trong một loại mùi chua cùng hôi thối, bị gió lạnh cuốn đến.
Sư Thanh Y vun dao chặt đám cây bụi sinh trưởng hỗn độn trước mắt, ở giữa là một con đường đất đen, phía trên mọc đầy cỏ dại, đối diện là một cánh rừng khác, một đôi chân của nam nhân từ dưới hố lộ ra, không cử động.
Trên bắp chân là quần kaki màu đen, dưới là giày, vết máu loang lổ.
Sư Thanh Y ra hiệu, bảo Vương Quý Nhữ đến nhận dạng, vẻ mặt có chút phức tạp.
Vương Quý Nhữ thăm dò nhìn xuống, lại nuốt một ngụm nước bọt: “Là Hạ Trường Hà.”
” Hắn…. Hắn còn sống không?” Hắn lại hỏi.
Sư Thanh Y nhìn đôi chân lộ ra, nói :”Có thể đã chết, có thể là hôn mê , ở đây nhìn cũng không được gì.”
Vương Quý Nhữ đẩy ra cây bụi, khập khiễng chuẩn bị đi về phía trước.
Sư Thanh Y ngăn cản hắn, để hắn ở phía sau, còn bản thân cầm dao quân dụng tiến lên, Lạc Thần mang theo Cự Khuyết đi theo.
Trước dùng lưng dao quân dụng nhẹ nhàng gõ lên giày của Hạ Trường Hà, không có phản ứng, Sư Thanh Y nhìn thấy máu trên chân hắn, suy đoán có lẽ hắn không sống được nữa, bất quá để xác nhận nàng vẫn thử nắm lấy chân hắn, muốn kéo hắn từ trong hố lên.
Kéo một cái, một đôi chân bị kéo ra.
Thực sự chỉ có một đôi chân.
“!.” Sắc mặt Sư Thanh Y trắng bệch, lui lại phía sau, Lạc Thần đỡ lấy nàng, kéo nàng cách xa vài mét nữa.
Từ phần eo lên trên, thân thể Hạ Trường Hà đã bị thứ gì đó chặt làm hai nửa, không thấy tung ảnh, chỉ còn lại thắt lưng cùng hai chân, thậm chí còn có một phần nội tạng nhầy nhụa dính lại trên mặt cắt.
Vương Quý Nhữ che miệng lại, phỏng chừng đã bắt đầu nôn ra nước.
— Bá lạp.
Cách đó không xa trong rừng cây đen đặc bật ra một âm thanh, mùi tanh càng nồng đậm.
Sư Thanh Y nghiêng tai, cẩn thận xác định vĩ trí cụ thể của động tĩnh, nhưng âm thanh kia chỉ vang lên một chút lại lập tức yên tĩnh.
“Nổ súng.” Sư Thanh Y dựng thẳng lên ngón cái, cân nhắc phương hướng :” Hướng hai giờ.”
Toàn bộ những người có súng đồng loạt khai hỏa, tia lửa tung tóe bị rừng cây nuốt chửng, sau khi tiếng súng vang lên một lúc, trong rừng cây vẫn một mảnh tĩnh mịch, dường như cái gì cũng không bắn trúng.
Sư Thanh Y chau mày.
Xảy ra chuyện gì?
Nàng xác định nơi này có thứ gì đó, nhưng tập kích hỏa lực trên phạm vi lớn như vậy thế nào lại không bắn trúng, cho dù thứ đó tốc độ cực nhanh cũng tuyệt đối tránh không thoát bắn phá trong nháy mắt.
p/s : Địa sinh cốt : đơn giản là đất sinh ra xương cốt, ở đây mình nghĩ là giống như thi biến vậy, phong thủy địa khí khác nhau có thể khiến xương cốt sinh ra biến hóa khác nhau => khởi cốt (cái này mình tự nghĩ ra hắc hắc ~), nói túm lại đó là hiện tượng xấu, cứ vậy đi.
|