Cô Giáo!
|
|
Sau bao nhiêu ngày tháng ôn luyện vất vả thì cuối cùng lớp nó cũng đã vượt qua kì thi cuối học kì hai. -Cô: Các em làm tốt lắm. Giờ thì về chuẩn bị đồ đạt ngày mai chúng ta sẽ đi cắm trại hai ngày một đêm tại đảo Thiên Đường. -Cả lớp: Ồ yeahhhhhh 7g30 tại nhà cô. Hiện giờ nó đang mặc áo ba lỗ hít đất -Cô: Nhóc nhìn ốm vậy mà cũng có múi ha *liếc nhìn cơ bụng rắng chắc của nó qua lớp áo bó sát* -Nó: Cô nhìn gì mà dữ vậy. Muốn sờ hơm em cho cô sờ miếng nè *khuôn mặt gian tà* -Cô: Em biến đi =.= -Nó: Haha...*bước vô nhà tắm* Cạch- cửa phòng tắm mở ra -Nó: Cô ơi. Lấy dùm em cái áo với. Áo em bị rớt xuống nước rồi =.= -Cô: *im lặng cười thầm* -Nó: Cô ơi. Cô có đó không??? -Nó: Hú hú...anybody here??? Cô vẫn im lặng cười thầm. Nó thấy không có ai trả lời thì mặc tạm cái quần rồi bước ra -Cô: Á...aaaaaaaaaa...- tiếng hét thất thanh vang vọng -Nó: Cô...cô...cô tại em gọi mãi mà cô không trả lời nên em mới =.= -Cô: *Quăng cái áo dô mặt nó* Nè mặc dô mau mau đi >.< -Nó: Không phải cô muốn sờ thử sao- nó bước đến phả hơi nóng vào vành tai cô -Cô: Ai...ai thèm chứ. Lo mà soạn đồ đi kìa Nó thấy cô đỏ mặt tới nỗi sắp thành trái cà chua chín thì cũng không trêu chọc cô nữa mà đi lại chỗ tủ quần áo chuẩn bị đồ. -Nó: Cô ơi. Em nên mang quần dai hay quần đùi???? -Nó: Em nên mang áo ba lỗ hay sơmi đây??? -Nó: Có nên đem kem chống nắng không cô??? -Nó: Mang sneaker hay sandal đây cô??? Cô đang ngồi xem tài liệu mà nó cứ hỏi hoài làm cô đau cả đầu =.= -Cô: Em mang cái gì mà không được -Nó: Sao như vậy được. Đi chơi thì phải soái chứ ☆.☆ -Cô: Soái để cho nhỏ nào nhìn hả???- cô bước xuống giường xách tai nó lên đau điếng -Nó: Á...á...cô cô tha cho em. Ai nhìn đâu chứ. Tại cô đẹp như thế này. Em đi gần cô mà xấu xí thì sao mà được đúng không. Hihi -Cô: Liệu hồn đó. Thả thính lung tung là tui triệt sản để khỏi đẻ trứng ->.-> -Nó: Em chỉ thả thính có mình cô thôi ♡.♡ -Cô: Hừ đồ dẻo miệng 5g30 a.m -Nó: Cô mau dậy đi thôi. 6g30 máy bay cất cánh rồi -Cô: Ưmmmm. Một chút nữa thôi *vùi vào lồng ngực nó để tìm nơi thoải mái ngủ típ* -Nó: Ngoan. Dậy đi rồi lên máy bay ngủ -Cô: Zzzz Nó bó tay với cô đành ôm cô dậy bước vào phòng tắm đánh răng cho cô trong trạng thái mơ ngủ. -Nó: Cô thay đồ đi. Xe sắp đến rồi đó -Cô: Ưmmmm -Nó: Hay cô muốn em thay đồ dùm- vừa nói nó vừa lấy tay xoa xoa bờ mông căng mộng của cô sau lớp vải -Cô: Bỏ cái mống heo của em ra. Cô tự thay được rồi *đẩy nó ra khỏi phòng* -Nó: Cô nhanh lên nha. Xe đến rồi đó Sân bay thành phố Mọi người đã tập trung đông đủ. Nó và cô bước xuống xe thì khiến bao nhiêu người trầm trồ -Nam sinh 1: Cô An thật không hổ danh là nữ thần. Thật là xinh đẹp quá đi -Nam sinh B: Trời ơi. Cô đẹp thế này thì sao trái tim em chịu nỗi -Nữ sinh 1: Khôi ơi Khôi. Bình thường đeo kính đã đẹp bỏ kính ra càng soái hơn -Nữ sinh H: Tuy rằng em thích Khôi đeo kính hơn. Nhưng mà nhìn thế này vẫn rất đẹp trai nha ♡.♡ Bla...bla...bla Chuyện là hôm nay trông nó rất cá tính với cái áo ba lỗ thể thao sát nách màu đỏ và một cái quần lửng tới gối mang đôi nike và cái đồng hồ trắng quen thuộc. Càng làm cho nó thêm phần năng động và cá tính. Để cho thoải mái thì cô cũng chọn cho mình một cái maxi dài tới mắt cá màu đen và một đôi giày không quá cao, tóc buộc đuôi ngựa có vài cọng rũ xuống càng tăng lên vẻ đẹp và sự quyến rũ của cô. Màu đen của chiếc váy càng làm nổi bật làn da trắng không tì vết của cô làm cho bao chàng trai say đắm kể cả nó. -Nó: Cô mặc đẹp như thế làm gì chứ. Hừ =.= -Cô: Haha...ghen hả nhóc con -Nó: Ai mà thèm ghen chứ - nói rồi nó bỏ đi mua đồ ăn sáng cho cô Ông thầy Long thấy nó đã rời đi thì liền nhảy tới chỗ cô. -Thầy Long: Hôm nay cô thật đẹp -Cô: Cảm ơn thầy. Tôi cũng bình thường thôi -Thầy: Cô đã ăn sáng chưa??? Để tôi đi mua gì đó cho cô ăn nha -Cô: Không cần đâu. Có người mua cho tôi rồi. Ông thầy cảm thấy rất quê độ vì cô không cho ông ta một chút mặt mũi nào nhưng ổng không cam tâm để vụt mất cơ hội tốt này nên cố gắng tìm đề tài để nói với cô. Cô thì đang buồn ngủ mà ổng cứ làm phiền hoài làm cô rất bực bội. Nhưng vì phép lịch sự cô không thể hiện ra mặt. Thầy: Tôi nghe nói là đảo Thiên Đường rất đẹp. Cô đã đến đó bao giờ chưa??? -Cô: Ừm chưa -Thầy: Tôi đã đến đó nhiều lần rồi. Để có gì tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cô nha -Cô: Không cần đâu thầy Ông thầy định nói thêm gì đó nhưng nó đã cắt ngang -Nó: Cô ăn sáng đi nè *đưa sữa và bánh mì cho cô* -Cô: Em ăn chưa -Nó: Cô ăn đi. Em không đói -Cô: Bỏ bữa không tốt đâu lại đây ăn với cô này Ông thầy thấy hai người bơ mình thì tức tối bỏ đi. Vừa đi ngang qua nó thì nó nói một câu vừa đủ hai người nghe. -Nó: Ông liệu hồn mà tránh xa cô ấy ra. Cô ấy là của tôi -Thầy: Một đứa như mày thì làm gì được tao -Nó: Ông cứ thử xem *cười nửa miệng* Ông thầy bị sát khí mà nó tỏa ra làm rùng mình. Không nói gì nữa mà nhanh chóng bỏ đi. Nó ngồi xuống bên cạnh cô cắm ống hút mở bánh mì cho cô. -Nó: Cô ăn đi. Sắp lên máy bay rồi đó -Cô: Em cũng ăn đi. -Nó: Thôi em không ăn đâu. Em không có thói quen ăn trước khi lên máy bay Cậu thấy nó và cô ngồi thì bước qua ngồi với nó. -Cậu: Chào cô -Cô: Ừ. Chào em -Cậu: Bửa giờ mày làm gì mà để chị Trang kiếm mày quá trời vậy??? -Nó: Thì có đi đâu đâu. Tao vẫn ở nhà mà Cùng lúc đó thì cô Dung bước tới. Cô đã thích nó từ lần đầu gặp ở trong buổi chào cờ. Nhưng vẫn chưa có cơ hội làm quen với nó. Hôm nay cô quyết tâm phải làm quen với nó mới được. -Cô Dung: Chào chị An. Chị tới lâu chưa??? -Cô: Ừ. Chị cũng vừa mới tới -Cô Dung: Đây chắc là lớp trưởng cá tính của lớp 10A2. Phải không??? -Nó: Hihi...cô quá khen rồi. -Cô Dung: Không đâu. Em đẹp trai thế này hèn gì mà đám nữ sinh dù biết em là con gái vẫn chết mê chết mệt. Hai người nói chuyện rơm rả với nhau làm cho hỏa diệm sơn bên cạnh bốc cháy bừng bừng. -Cô: Cho tôi mượn nhóc ấy một chút nha cô Dung *nắm tay kéo nó đi* -Nó: Ơ...cô kéo em đi đâu vậy??? -Cô: Hừ...không kéo đi để ở lại tán tỉnh cô Dung à -Nó: Em vô tội a~~~ ○.○ -Cô: Hừ... -Nó: Thôi mà cô yêu đừng giận. Mình lên máy bay thôi nào Chiếc máy bay cất cánh bay lên bầu trời để đến đảo thiên đường một hòn đảo nỗi tiếng bởi vẻ đẹp thiên nhiên nhưng tuyệt đối không hoang sơ của nó.
|
Đảo Thiên Đường. Sau chuyến bay kéo dài 2g thì cuối cùng tụi nó đã đáp xuống đảo Thiên Đường. -Nó: Hú...hú...thật là đẹp quá đi. Cô ơi cô. Xem chỗ kia kìa. Biển trong quá kìa cô. Khách sạn ở trên biển luôn nè cô -Cô: Em đừng có giả ngây giả ngô với tui. =.=” -Nó: Hì..hì *gãi gãi đầu* -Cô: Mau đi tập trung cả lớp lại. Để nhận phòng -Nó: Yes madam- nó chào theo kiểu quân đội là cho cô mỉm cười vì độ đáng yêu của nó. -Nó: Hỡi tất cả muôn loài. Mau tập trung nhận phòng và nghỉ ngơi nàoooo -Cô: Các em tự bắt cặp chia phòng với nhau rồi lên gặp cô để lấy chìa khóa nha. Theo sĩ số lớp mình thì 2 người sẽ ở một phòng Sau một hồi phân chia thì cậu ở với Huy và tất nhiên nó với cô ở một phòng. Vừa vô phòng nó đã nhảy lên giường. Do đây là khách sạn cao cấp nên giường được làm bằng nước tạo cả người nằm cảm giác như được nằm trên biển vậy. Thật là mát lạnh. Còn cô thì đang lấy đồ đi tắm. 30p sau Cạch- cửa phòng tắm mở ra đập vào mắt cô là hình ảnh nó đang cẩn thận treo từng chiếc áo của cô vào trong tủ. Cô tiến lại ôm nó từ đằng sau. -Nó: Cô sao vậy???? -Cô: Không có gì chỉ là muốn ôm em một chút thôi Có một cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm trí hai con người ấy. -Cô: (chỉ cần ở bên em cô cảm thấy thật ấm áp) -Nó: (em sẽ mãi mãi bên cạnh bảo vệ chăm sóc cho cô đến hơi thở cuối cùng) Ở trên bờ biển. Có một người đang ngồi suy tư không ai khác đó là cậu. -Cậu: (Băng à. Chị đang ở đâu. Nơi đây là nơi lần đầu tiên em gặp chị, chị còn nhớ hay đã quên??? Chị có biết là em sắp phải lấy người khác không??? Chị có còn nhớ tới em không???? Em thì vẫn ngu ngốc nhớ tới chị. Nhớ hình bóng của chị. Nhớ cả nụ cười ấm áp và cái tính đùa dai của chị. Nhưng tất cả đã không còn nữa rồi. Chị đã không cần em nữa. Dù đã dặn lòng là phải quên đi chị. Quên đi người đã vứt bỏ mình. Nhưng trái tim yếu đuối này của em vẫ không làm được) Tại phòng tổng giám đốc của khách sạn mà tụi nó đang ở. Có một người phụ nữ mặc một bộ đồ công sở sáng màu ôm trọn những đường cong cơ thể đang ngồi xử lí văn kiện. Dù chỉ là ngồi một chỗ không làm gì thì vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của người đó. Và người đó không ai khác chính là Băng. Lần này về nước ngoài hôn sự giữa Phan gia và Hoàng gia ra thì mở rộng khu nghỉ dưỡng cao cấp tại đảo Thiên Đường này là mục đích chính cô về đây. Sau khi xử lí hết công việc thì trời đã tối. Nhìn vào cảnh vật nơi đây Băng lại nhớ đến một người. Người đã đem lại cho nàng những tháng ngày hạnh phúc. Người đã bên cạnh cô khi cô bệnh. Luôn lo lắng, quan tâm chăm sóc cho cô. Dù người ấy nhỏ tuổi hơn cô nhưng lại cư xử như một ông cụ non. Từng hình ảnh của hai người cứ chạy xung quanh đầu cô. Từ những giây phút hạnh phúc tới khi biệt li. -Băng: Không biết em có còn nhớ chị không??? Em có sống tốt không??? Nhiều lúc chị rất nhớ em rất muốn quay về tìm em. Nhưng lí trí lại không cho phép chị làm điều đó. Ba mẹ chỉ có một mình chị. Chị không thể để họ cứ phải lo lắng, cực khổ nữa. Chị phải đi để về nối nghiệp gia đình. Chị thật sự xin lỗi em.- những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt mỹ lệ của Băng.
|
|
Sau buổi sinh hoạt, ăn uống cùng với nhau thì mọi người sẽ có một khoảng thời gian vui chơi giải trí hoặc mua quà lưu niệm và phải trở về trước 10g tối. -Nó: Cô ơi. Mình đi chợ đêm đi. Chợ đêm ở đây thú vị lắm đó -Cô: Ừm. Mà đi bằng gì giờ??? -Nó: *chỉ chiếc xe đạp* Đi bằng nó đó ^.^ -Cô: Em tìm đâu ra hay vậy??? -Nó: Em mà ^.^ -Cô: Ủa mà sao chiếc xe này không có yên sau. Sao cô ngồi =.= -Nó: Em quên mất *gãi gãi đầu* -Cô:... -Nó: Hay cô ngồi trước đây nè- nó chỉ vào cái sườn xe cười thích thú như đã phát hiện ra một phát minh thú vị -Cô: Được ko??? -Nó: Được mà. Cô cứ yên tâm ^.^ Theo tư thế này thì cô đang ngồi trong lòng nó. Có thể nghe được nhịp đập của tim nó. Bất giác cô cảm thấy thật bình yên. Nó ước đoạn đường này cứ kéo dài mãi mãi để nó được ôm cô mãi như thế này. Được ngửi mùi hương trên cơ thể cô. Được ngắm nhìn gương mặt thiên thần của cô và được dùng bản thân mình để bao bọc chở che cho cô. -Nó: Cô thật là thơm ^.^ -Cô: Có khi nào mà em hết biến thái không??? -.- -Nó: Em chỉ biến thái với mình cô ♡.♡ Chợ đêm trên đảo Thiên Đường Nơi đây thật là náo nhiệt với những hàng quán trải dài hết cả một con đường. Dòng người tới lui tấp nập càng làm tăng sự náo nhiệt cho nơi đây. Chợ đêm là một trong những đặc trưng của đảo Thiên Đường. Ở đây bán các loại hàng hóa rất lạ mắt mà khó có thể mua ở đâu được. Có khi một một mẫu chỉ có một cái duy nhất. Ngoài ra thì còn có những đồ handmade do người địa phương làm rất độc đáo. Đặc biệt hải sản ở đây rất ngon. Vừa ăn hải sản vừa hóng gió biển, nghe sóng vỗ và nhâm nhi cùng bạn bè thì còn gì bằng. Vừa tới nơi nó đã nắm tay cô đi hết nơi này tới nơi khác. Hiện giờ nó và cô đang đứng trước một gian hàng được bài trí không bắt mắt lắm nhưng điều mà làm cho nó phải nán lại gian hàng này là một đôi nhẫn. Đôi nhẫn được làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc rất tinh xảo. Đây là lần đầu tiên nó thấy một cái nhẫn đặc biệt như vậy. Thấy nó nhìn chằm chằm vào đôi nhẫn thì người bán hàng lên tiếng. -Bà chủ: Cậu đây thật tinh mắt. Đôi nhẫn này trên thế giới chỉ có một đôi thôi tuyệt đối không có đôi thứ hai đâu. Nó được làm từ gỗ Đàn Hương (mình chém ^.^) cả ngàn năm tuổi. Truyền thuyết kể rằng ai mà may mắn có duyên với nhau mà đeo chiếc nhẫn này thì sẽ được hạnh phúc. Nhưng khi mất đi một trong hai chiếc thì có thể hai người sẽ bị chia xa. Ngay từ đầu thấy chiếc nhẫn ấy thì nó đã bị thu hút nên nó quyết định mua chiếc nhẫn. Còn cô thì vẫn cảm thấy hơi lo sợ vì những điều bà chủ nói nên cô không muốn nó mua đôi nhẫn ấy. -Cô: Thôi đừng mua -Nó: Sao vậy??? Nó đẹp mà -Cô: Lỡ mình làm mất chiếc nhẫn thì sao. Thôi đừng mua -Nó: Không sao đâu. Cô cứ yên tâm. Em sẽ không bao giờ rời khỏi cô đâu ^.^ Nghe nó nói vậy thì cô cũng đồng ý mua. Thực ra cô cũng rất thích chiếc nhẫn ấy. Mua xong nó đeo lên cho cô. -Nó: Cô nhớ giữ gìn nó thật kĩ đó. Nó là vật đính ước của em đó ^.^ -Cô: Đính ước gì chứ. Con nít mà cũng đòi đính ước nữa hửm???- nói xong cô vui vẻ bước đi để nó đuổi theo Hai người đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Họ ăn mọi thứ họ đi qua. Càng quét mọi thứ mà họ thích. Và kết quả là chiếc xe đạp không thể nào chứa hết. -.- -Cô: Tại em đó. Mua gì mà nhiều vậy??? -Nó: Toàn đồ của cô mà -Cô: Em nói gì hửm- cô quăng ánh mắt sắt lạnh về phía nó làm nó không dám hó hé mà ngoan ngoãn vác đồ lên vai chở về. 10g tại phòng nó và cô Reeng...reeng...reeng... -Nó: Alo??? -Cậu: Mày đang ở đâu??? Ra bờ biển nhậu với tao - cậu nói với giọng say sỉn -Nó: Mày say hả??? Chờ tao xíu tao ra liền -Cậu: Ừ Vội vàng cúp máy nó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Cô thấy nó vội vàng như vậy thì lên tiếng. -Cô: Em đi đâu vậy??? -Nó: Em đi với Phong một xíu. Không biết nó bị gì mà say sỉn tùm lum -Cô: Vậy hả??? Nhớ về sớm nha -Nó: Cô đi ngủ trước đi không cần chờ em đâu.- nói rồi nó tiến lên trao cho cô nụ hôn say đắm khoảng 10p sau thì hai người mới chịu buông nhau ra -Nó: Cô thật ngọt. Em đi đây ^.^ -Cô: >.<
|
Tại quán XYZ bờ biển. Có một cậu thanh niên đẹp trai đang không ngừng uống rượu. Những vỏ chai rượu cứ tăng dần tăng dần theo thời gian. -Nó: Đừng uống nữa. Mày không muốn sống nữa hả???- nó thấy cậu như vậy thì bước tới giật lấy chai rượu mà cậu đang cầm -Cậu: Mày kệ tao. Tao kêu mày ra đây là để uống rượu với tao mà. Nào uống *giật lấy chai rượu* -Nó: Có chuyện gì vậy???? Chẳng lẻ mày lại nhớ đến cô gái đó??? Cậu không nói gì mà cứ cầm chai rượu lên nốc. Nó thấy vậy thì tiếp tục giật lại chai rượu -Nó: Mày tỉnh táo lên coi. Uống nữa là mày đi gặp ông bà luôn đó. Phan Gia Phong lạc quan của tao đâu rồi. -Cậu: Mày thì biết gì chứ. Nơi đây là nơi đầu tiên tao gặp cô ấy. Nơi mà biết bao nhiêu kỉ niệm của tao và cô ấy đều ở đây. Tao đã từng rất yêu, rất yêu cô ấy. Nhưng cô ấy lại nhẫn tâm ra đi, bỏ lại tao. Mặc cho tao van xin.... -Nó: Tao biết chứ. Tao cũng yêu. Cũng từng đau khổ. Những lúc đó. Mày đã nói những gì mày còn nhớ không sao bây giờ mày lại tàn tạ như thế này hả?? -Cậu: Nói thì dễ nhưng đâu phải muốn quên là quên được. Chỉ trách con tim tao quá mềm yếu quá ngu muội để còn nhớ mãi về con người ấy. -Nó: Đừng uống nữa -Cậu: Mày mặc kệ tao Cậu đẩy nó ra làm nó xém ngã. -Nó: Mày muốn bạo lực chứ gì???- nó tung ra một chưởng làm cho cậu bất tỉnh tại chỗ -Nó: Hừ. Biết vậy đánh nó sớm. Khỏi mệt mỏi. Sau khi dìu Phong về phòng giao cho Huy thì noa trở lại phòng của mình. -Nó: Cô...sao cô chưa ngủ??? Em đã kêu cô không cần đợi em mà. Thức khuya không tốt đâu -Cô: Không có em cô ngủ không được. Tại em đó – cô xà vào lòng nó đánh yêu nét mặt thì đỏ ửng trông rất dễ thương. -Nó: Thôi đi ngủ nào người đẹp. *bế cô lên giường* -Cô: Phong có chuyện gì vậy??? -Nó: Thất tình ))))) -Cô: Lăng nhăng như em ấy mà cũng thất tình ư?? -Nó: Thật ra hồi đó nó không lăng nhăng đâu. Chỉ vì mối tình đầu của nó làm cho nó thay đổi như vậy -Cô: ??.?? -Nó: *điểm lên chóp mũi cô* cô vậy mà cũng nhiều chuyện ghê ha -Cô: Ai biểu em khơi ra trước chứ bộ - cô phùng má lên rất đáng yêu làm nó không cầm lòng được mà bẹo má cô -Cô: Bẹo má tui hoài. Mau mau kể đi Nó: Thì nè. Chuyện cũng xảy ra cách đây cũng lâu rồi. Khi đó Phong yêu say đắm một chị. Nó và chị ấy rất hạnh phúc. Nó chăm lo lo lắng cho chị ấy từng chút một. Em nhớ có một lần trời mưa rất lớn nó thì đang sốt cao nhưng vừa nghe chị ấy bị trật chân. Nó đã vội vàng chạy đến bên chị ấy nào là mua thuốc đến khám bác sĩ và cuối cùng nó phải nằm liệt giường 1 tuần liền. Tình cảm của hai người rất nồng thắm. Nhưng bỗng một ngày chị ấy nói lời chia tay mặc kệ những lời van xin của nó mà bỏ đi. Thời gian đầu chị ấy bỏ rơi nó nó gần như bị trầm cảm. Em ở bên cạnh nó thấy nó như vậy mà mình không thể làm gì cho nó. Cảm giác đó, nó bất lực lắm – Kể tới đoạn đó người nó bất giác run lên nó lại nhớ tới hình ảnh cậu vô hồn ngồi lặng im bên cửa sổ. Cô thấy vậy thì càng ôm chặt nó hơn -Cô: Mọi chuyện đã qua rồi. Đã qua rồi -Nó: Nhưng một thời gian sau thì nó lại trở nên bình thường. Có khi còn hướng ngoại hơn hồi đó. Nhưng như cô thấy đó. Nó trở nên lăng nhăng hơn thay phụ nữ như thay áo. Và cũng chẳng có lòng tin cho tình yêu -Cô: Cô không ngờ sau khuôn mặt hay cười ấy là một quá khứ như vậy -Nó: Ngủ thôi cô yêu. Khuya rồi. -Cô: Ừm -Nó: Ngủ ngon. Em yêu cô -Cô: Ừm...ngủ ngon
|