Sóng Gió Song Sinh
|
|
Chương 11:
Xe đã đến rồi.2 em mau che khăn lại để chị cho người đến khiêng mẹ 2 em ra xe rồi chở về nhà
cô y tá đứng cạnh nói
- nghe chị nói chúng tôi liền đứng nép một bên nhìn họ đẩy băng ca đưa nẹ ra xe
Nghi nó nghỉ mình là người gây ra cái chết cho nẹ mà đã Thức trắng đêm quì gối bên mẹ và nó chẳng ai nói với ai lời nào.Chỉ im lặng để cho nước mắt rơi và nghe tiếng mưa ào ạt ở bên ngoài rít lên lạnh giá.mọi người gần xa đã đến giúp chúng tôi.
- 2 con tránh mặt 1 tí đi.Để mọi người lau mình cho mẹ 2 đứa thật sạch
- Dạ Cảm ơn bác
tôi nói lễ phép rồi đứng dậy nhưng nó thì ko.Nó vẫn quì cạnh mẹ.Nhẹ giọng,tôi nói
- Đứng dậy đi em Để mọi người lau người cho mẹ.
- Ko!Em ko đứng dậy đâu.Em muốn ở bên mẹ.Tại em hết.Nếu ko tại em té,mẹ ko đỡ em dậy thì mọi chuyện sẽ ko thế này.Tại em hết.Tại em......
nó cố nói trong nước mắt và vẫn ko chịu đứng dậy.Thấy nó tự trách bản thân,tôi càng đau lòng hơn.2 tay giữ chặt người nó,tôi kéo nó đứng dậy cho bằng đc 1 cách cứng rắn và nói:
- Em muốn mẹ ra đi mà người dính đầy máu và quần áo ko tươm tất như vậy sao hả?
- Em...
nó cứng họng và lại khóc nhưng cũng đã chịu đứng dậy để mọi người giúp mẹ.
Đứng 1 gốc trong nhà,nó cứ úp mặt vào vai tôi mà khóc trong khi tôi cố ko cho mình khóc nữa,Chỉ trong 1 thoáng,mẹ đã tươm tất,gọn gàng
Rồi mọi người ai về nhà nấy để lại không gian riêng cho 3 mẹ con tôi.Mẹ thì nằm trong hộp tăm tối Tôi thì quì kế bên canh chừng.Nó ko khóc nữa.Cũng nín rồi và quì cạnh tôi đến khuya thì no cũng thiếp đi bên cạnh tôi vì kiệt sức.Bên ngoài mưa vẫn dai dẳng chưa dứt
....Sáng hôm sau,trời vẫn tiếp tục mưa mà mọi người bạn bè kể cả ba mẹ của Vy đã đưa tiển mẹ tôi đến nơi yên nghỉ
2 ngày sau...
Bing....boong....bing....boong
Tôi mở cửa và bất ngờ khi thấy ba vy
- dạ chào chú
tôi cúi chào lễ phép
- Ừm..chú có chuyện muốn nói với con và nghi.Chú vào nhà đc ko
- Dạ Mời chú vào
tôi mở rộng cửa mời ba Vy bước vào.Ông bước vào chậm rãi và quan sát ngôi nhà.Nhìn u ám mùi khói nhang quá.Biết nhà có khách,nó vội vào bếp làm 1 ly nước đem ra
-dạ chú dùng nước
-cảm ơn con
- 2 đứa có dự tính gì chưa
- Dự tính gì ạh
nó ngây ngô hỏi
- Àh,thì về cuộc sống sau này của 2 con
- Dạ,bà con dưới quê muốn tụi con về quê sống.Bán đi căn nhà này..nhưng tụi con vẫn chưa quyết định đc.Ngôi nhà này là nơi chất chứa rất nhiều kỉ niệm...
nó nói giọng chợt buồn hẳn.Nhìn nó buồn,tôi vội nắm lấy tay nó như an ủi rồi nhìn ba Vy nói 1 cách thẳng thắn:
- Thưa chú,con đã biết tất cả mọi chuyện chuyện của chú và mẹ rồi.Bây giờ mẹ đã mất.Con phải thay mẹ làm những chuyện còn đang dang dở.
- Vậy là con biết hết tất cả rồi àh
Ba Vy ngạc nhiên
- Chuyện gì vậy upa
nó ngơ ngác nhìn tôi
tôi im lặng ko trả lời nó mà nhìn ba Vy
-chuyện là Gia đình chú đã nhầm con với gia đình mẹ cháu.Tú Vy ko phải là con ruột của chú mà là chị em song sinh với 1 trong 2 đứa.và 1 trong hai con mới là con ta
- có thật như chú nói ko upa
nó như ko tin đc những điều mình vừa nghe đc
- Ừm!Là thật đó
- Bây giờ Tú Vy đang rất cần người thân hiến tuỷ để chữa bệnh.Và vợ chồng chú cũng đang rất cần tìm lại con ruột mình.
- Vì vậy hôm nay chú đến đây
Tôi nói thêm vào
- giờ Chỉ cần xét nghiệm thôi là mọi chuyện sẽ rõ ràng và đc giải quyết
- Upa biết hết tất cả rồi sao lại ko nói cho em nghe
nó nhìn tôi trách móc
- Tao.....
tôi cứng họng ko biết trả lời nó như thế nào
|
Chương 12:
Giờ còn sớm Tụi mình về nhà cũ 1 tí nhé,chịu ko
tôi đề nghị
- Ừa,đc áh.Mình về ghé qua nhà 1 tí đi upa!
- Ừm...ý chết.quên đem theo chìa khoá rồi,phải chạy về nhà lấy chìa khoá đã.
- Vậy giờ trở về nhà của upa lỡ bị phát hiện thì sao
nó lo lắng
- Ờ..hay vậy đi.Em đi về nhà trước đứng ở cửa đợi upa về nhà lấy chìa khoá rồi chạy đến sau.
- Ừm
nó tán thành ý của tôi rồi 2 đứa chia nhau ra 2 hướng đi.Tôi đã để nó đi 1 mình.Đó là 1 quyết định sai lầm của tôi mà cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy hối hận...
Tôi trở về nhà bước vào phòng thật cẩn thận và nhẹ nhàng để ko đánh thức ai hết nhưng khi vừa lấy đc chìa khoá thì vy đã đứng sau lưng của tôi
- lâm định bỏ đi cùng nghi sao?
- tôi im lặng thay cho câu trả lời
- lâm bỏ tất cả ở lại chỉ vì sự ích kỉ riêng của mình sao lâm vô trách nhiệm đến thế sao
giọng Vy vẫn nhỏ đủ để tôi nghe nhưng từng chữ thốt ra đều mang vẻ trách móc.
- lâm xin lỗi!
- Xin lỗi lâm nghĩ xin lỗi là xong ah lâm tìm lại đc thân thế của mình rồi,lâm ko mồ côi nữa,ko sống cực khổ nữa mà lâm ko để tâm đến những điều này.lâm sẵn sàng bỏ lại tất cả,bỏ lại cha mẹ của mình.lâm ko thấy như vậy là bất hiếu sao?lâm bắt Vy trả lại tất cả cho lâm rồi giờ Vy chẳng có ấn tượng hay kỉ niệm gì về cha mẹ của mình,chưa 1 lần gọi tiếng ba hay mẹ thì họ đã ra đi Lẽ ra Vy phải sống cực khổ nhưng giờ Vy lại đc sống bám ở đây vì chữ nghĩa.lâm có biết Vy cảm thấy thế nào ko
giọng Vi run run như sắp bật khóc
- Vy àh..Vy đừng nghĩ vậy mà.vy vẫn còn nghi một đứa em mà
- Đừng nhắc đến nghi nữa
Vy ngắt lời tôi với giọng giận dữ
- phương nghi phương nghi Lúc nào lâm cũng chỉ biết đến nghiTại sao lại bất công như thế chứ?Nếu ông trời đã cho nghi và Vy là chị em song sinh thì sao nó đc lớn lên bên lâm và bên ba mẹ?Tại sao nó lại đc lâm đáp lại tình cảm còn Vy thì ko chứ Vy thua nó ở điểm nào hả lâm nói đi....
vừa nói nước mắt của Vy vừa tuôn rơi như ko thể kìm nén đc nữa.Vy khóc rồi.Khóc cho bao nhiêu ấm ức bất công của mình và khuỵa xuống trong bất lực.Nhìn Vy như thế,tôi lại yếu lòng và cảm thấy Vy nói đúng.Tôi thật vô trách nhiệm nhưng bây giờ ko thể quay đầu lại nữa.Nó đang đợi tôi.Tôi ko thể vì những lời nói của Vy mà thay đổi ý định.Đành cúi mặt khẽ xin lỗi Vy thêm 1 lần nữa,tôi bước ngang qua Vy nhưng vừa lúc đó thì Vy đã ngất Hoảng hốt,tôi bỏ túi ba lô của mình xuống đỡ Vytrong tay mình rồi gọi lớn ba mẹ cầu cứu.
Trong khi đó,trước cửa ngôi nhà cũ của tôi với nó.Nó hết đứng rồi ngồi,đi đi lại lại chờ đợi tôi mà trong lòng thắp thỏm ko yên như có 1 dự cảm ko lành.Và đúng như dự cảm xấu của nó,bi kịch 1 lần nữa lại xảy ra...Chờ tôi lâu quá vẫn chưa thấy,nó bắt đầu lo lắng rồi cuối cùng quyết định đi tìm tôi xem có chuyện gì nhưng vừa bước đi đc vài bước thì có 1 đám thanh niên mặt mài lấm le lấm lét chặn đường bọn chúng vây lấy nó vì wa sợ hãi nó đã ngất đi và ko còn biết gì nửa và chúng đã bắt nó đi mất hút 1 vòng tay đã rơi chắc đó là những gì nó muốn nhắn gửi lại
|
Chương 13:
Vào phòng Cô gái Suy nghĩ gì đó liền cầm điện thoại gọi chàng trai
-alo
- anh lát ko cần đến đón em đâu nha
- Sao vậy?
- Em muốn đi 1 mình.
- Sao tự nhiên em lại muốn đi 1 mình?
- Ờ..em chỉ muốn đi mình ngắm cảnh thôi
- Thì anh chở em đi cũng đc mà?Em muốn ngừng ở đâu thì anh sẽ dừng ở đó cho em ngắm cảnh.
- Thôi,ko cần đâu.Phiền lắm!Em muốn tự đi.Vậy đi nha.Lát gặp lại anh.
- ok Em đi đường cẩn thận nha.Nếu có gì cứ gọi cho anh .Anh sẽ đến!
-dạ em biết rồi bye anh
-bye kung
-lâm định đi đâu vậy
-lâm ra ngoài đi dạo chút vy đi ko
-vy đi tiệc vs mẹ lâm đi cẩn thận nha
-ok vy đi vui vẽ
-Uhm
Mẹ va vy đi tôi cũng đi ra khỏi phòng rồi đi thẳng ra trạm xe buýt gần nhất.Cuộc thám hiểm của tôi bắt đầu.Nói thám hiểm cho phiêu phiêu vậy chứ thật ra là tôi đón xe buýt cho nó chở đến đâu thì đến đó.Đi tùm lum tuyến vậy đó cho zui.Cái thú zui kì lạ lúc lớn của tôi đấy ạh.Hihi...
Lần này,chuyến xe của tôi đi thẳng ra khỏi thành phố và đến vùng ngoại ô.Nghe đến ngoại ô là thích vì nó sẽ ko ồn ào và máy móc.Sẽ chỉ toàn là những cánh đồng,trang trại và thiên nhiên.Nhưng rồi tôi có ngờ đc mình đang đi cùng 1 chiếc xe với cô gái đó tôi vẫn chưa biết tên nên vẫn cứ gọi người ta là vậy và cứ chú ý đến như thể tôi biết người đó nhưng lại ko biết mình quen lúc nào?
Nhìn thấy người đó bước xuống ở góc đường thì tôi cũng vội xuống theo mà ko biết vì sao mình làm vậy Và cứ thế người đó đi trước.Tôi âm thầm đi phía sau trên con đường đầy nắng nhưng lại có 2 hàng cây xanh che mát.Bầu trời trong xanh bát bgast một khung cảnh thật đẹp
cái đẹp trước mặt tôi đang nói Là 1 cảnh vật thật đẹp khi có cô gái ấy đeo tai phone lắc lư theo nhạc và con dường dường như đang là sân khấu riêng của cô ấy
..Cứ thế tôi đi phía sau và mặc cho những suy nghĩ lạ lùng vây lấy mình.Như thể tôi đang để ý đến cô gái đó tôi cứ nghỉ là bghi nhắc đến nó tôi lại chùn bước dừng lại.5 năm qua nó đã đi đâu?Tại sao lại biệt vô âm tín?Sao nó lại ko nói với tôi lời nào cả mà biến mất như vậy chứ bất chợt cơn mưa ập xuống Tôi vội lấy tay che đầu theo phản xạ chạy vào gốc cây núp mưa.Nhìn mưa rơi tí tách mà bầu trời vẫn đầy nắng,tôi cười thích thú vì như vậy là sắp đc ngắm cầu vòng rồi.Nhưng chợt nhớ đến hình như mình đã quên mất 1 chuyện..1 việc tôi la lên 1 tiếng rồi nhìn quanh quẩn.Người đó đi đâu mất tiêu rồi?Trời đang mưa mà cả con đường ở đây chỉ toàn là cây và cây.Cô ấy ko núp ở gốc cây giống mình thì chạy đi đâu?Hay do mình bận suy nghĩ lúc nãy mà người ta bắt cóc mất rồi
Thế là mặc kệ trời mưa,tôi chạy ra khỏi chỗ núp mưa và tìm kiếm bóng dáng của người đó.Ko có.Ko thấy..Chạy khắp con đường dài vẫn ko thấy đâu bất giác tôi thấy lo có phải vì người đó là nghi hay vì giống nghi nên tôi mới có những hành động như thế như sợ mất nghi một lần nửa
Tôi tự nhủ trong lòng mình như thế rồi chợt dừng bước khi tôi nghe đc tiếng hát của ai đó và lần theo tiếng hát,tôi đã tìm thấy đc người đó Bước chân tôi dừng lại cũng là lúc cơn mưa chợt ngừng.Riêng chỉ có hơi thở của tôi vẫn còn thở gấp,trái tim của tôi vẫn còn đập thật mạnh.Đôi mắt tôi sáng rỡ khi mọi vật trước mặt hiện ra cùng người đó thật đẹp như 1 bức tranh.Như chính tôi lạc bước vào 1 xứ sở đầy màu sắc lung linh trong gió
Giờ đây .Ngay trước mặt tôi cô gái ấy giống rất giống nghi của tôi.tôi đã buột miệng thốt lên
- phương nghi.....
người đó như giật mình xoay lại nhìn tôi với tất cả sự bất ngờ.Trong tíc tắc,tôi bỗng có cảm giác người con gái đang đứng trước tôi chính là nghi Là người con gái tôi luôn yêu thương và ko bao giờ quên đc.Dường như biết tôi đang nghĩ gì,người đó liền thay đổi thái độ như lúc sáng,nhìn tôi với cặp mắt xa lạ
- Bạn vừa gọi gì thế?
- Ah.Xin lỗi!Tôi lại nhận nhầm người rồi!
- Ờh...
- Ắt xì!
- ơ bạn ướt hết rồi kìa!
- Ừm..ko sao đâu.Trời nắng lại rồi,chút là tự khô thôi.
- nhưng để lâu bạn sẽ bị cảm đó
- sức đề kháng của tôi cao lắm.Ko dễ cảm đâu
..ắt xì.....
Nhà bạn gần đây ko
-ko tôi theo xe đến có gì ko bạn
- vậy Bạn đi cùng tôi nha
- đi đâu vậy
- Nhà 2 bác của tôi gần đây.Tôi đang đến đó.Bạn đi cùng tôi về đi.Tôi sẽ lấy đồ cho bạn thay.
- ờ....Cũng đc.Cám ơn
- Ko có gì!...
Thế là tôi đi theo cô gái đến 1 trang trại và tôi đã có cơ hội trò chuyện nhiều hơn với người con gái đặc biệt này.Trên suốt đường đi,tôi đã biết đc cái tên của cô ấy Tuy chỉ như 1 cái nick name đơn giản là Ljinlys Hình như người ta ko muốn cho tôi biết tên thật của mình dù cả 2 đều là người Việt.jin chỉ nói đại khái rằng mình qua đây để làm vài việc rồi sẽ trở về mesico
- Hình như jin biết tiếng Hoa nữa đúng ko?
- Sao bạn lại hỏi vậy
jjn ngạc nhiên
- Ờh..vì lúc nãy lâm có nghe jin hát
- Ừm..jin từng có 1 khoảng thời gian ở bên **... nên biết chút ít về tiếng Hoa.
- Ờh..vậy bài lúc nãy jin hát tựa là gì?Nghe hay hay.
- Ừm..bài đó tựa là "Shuo Ni Ai Wo".Tiếng Việt mình nghĩa là "Hãy nói anh yêu em"
- hay thế!
- Hihi...
- Vậy..nghĩa của cả bài là gì?Hát lại 1 lần nữa rồi nói nghĩa cho lâm nghe đc ko?
- .uhm...Cũng đc!
Dứt lời,jin đưa mắt nhìn xa xăm lên bầu trời rồi cất giọng hát.Tiếng hát vang lên thật du dương giữa cánh đồng đầy cỏ dại như tiếng đàn piano ngân vang...lâm nghe và thả hồn vào từng câu khi jin có một giọng ca truyền cảm rất hay
- Hì,đến nhà bác của jin rồi!
- Ờh..ừm.
tôi ậm ừ nhìn theo ngón tay của jin.Trước mắt tôi là 3 cổ máy xoay gió thật lớn và những con bò sữa béo tốt.
Từ đằng xa,1 người đàn ông tuổi ngoài 50 chầm chậm đi đến.Vừa nhìn thấy jin ,ông đã ôm chầm lấy cô mừng rỡ
- Mừng vì gặp cháu!
- dzạ.Con cũng mừng vì gặp lại bác,bác jim àh!
- Sao cháu ko đi cùng thằng kiss Àh..mà đây là ai
ông ấy nhìn qua tôi
- dạ đây là lâm bạn cháu người Vn giống cháu.lâm còn đây là bác Jim của jjn
-jin giới thiệu tôi với bác và tôi lễ phép cúi chào theo cách của người Vn rồi lại vội đưa tay ra bắt tay
- Ý,quên mất người lâm đang ướt lâm đi theo jin vào lấy đồ cho lâm thay.
- Thôi khỏi đi.Đi bộ nãy giờ đồ cũng gần khô rồi.Ko cần thay đồ phiền thế đâu!
- Ko đc.lâm đã đến đây thì phải thay
- Ko sao mà.
Ắt xì.....
- Cháu nên đi thay bộ đồ khác đi.Đừng có ngại.jin dắt lâm vào phòng của thằng kiss lấy đỡ bộ nào đó của nó đi
bác gái nói trong khi tay vẫn còn đang làm món ăn.
- Dzạ
-tôi đã làm gheo jin và cùng jin có bửa ăn thân mật cùng gia đình cô lâm ngồi xuống nhìn mong lung và chợt khựng lại khi thấy bức ảnh lớn treo jin và kiss đang hôn nhau.. -lâm nhìn gì vậy Lâm chỉ tay về bức ảnh
Jin và kiss đang quen nhau ah
-ah ko chúng tôi chỉ là bạn còn ảnh Đấy là ảnh bị chụp lén.Anh kiss sao vẫn ko chịu bỏ mà giữ lại làm gì ko biết
- Chắc cậu ấy muốn giữ lại kỉ niệm đó
- Quân thay đồ thấy đở lạnh chưa
-lâm ko sao
-vậy lâm ở chơi anh kiss về jin sẽ giới thiệu lâm biết
- uhm jin ăn này nha
Cảm ơn
Tôi gấp thức ăn cho jin
- Cháu cứ ăn tự nhiên đi.Đừng khách sáo nhé.Bác làm nhiều lắm
bác gái của jin chợt lên tiếng rồi đẩy dĩa thức ăn về phía tôi.
Mỉm cười,tôi đưa đôi đũa đến dĩa thịt nướng gắp 1 miếng ăn thử.Vừa bỏ vào miệng nhai thì gương mặt tôi liền biến sắc.Hix..cái vị cay cay này..ôi ..tôi ko biết ăn cay
- Sao?Có ngon ko
bác gái ân cần hỏi tôi
- Dạ..rất ngon
tôi cố gắng nói và nuốt mau xuống bụng mình.Chẳng biết có phải do tôi che giấu cái mặt khó nuốt của mình tệ quá ko mà jin nhìn tôi rồi cũng gắp 1 miếng thịt nướng ăn và thốt lên:
- Èo,cay quá
Bác cho ớt nhiều lắm hả?
- Ừa,thì món này ăn cay cay mới ngon mà!
- lâm ko quen ăn cay đâu.
- Cháu ko quen ăn cay sao
bác gái nhìn tôi hỏi lại
- Dạ
tôi chỉ biết dạ 1 tiếng rồi cười lấy hên vì mong rằng bác sẽ ko giận tôi đã nói dối.[ mà ko hẳn là nói dối,món thịt ngon thật chỉ có điều cay quá tôi ko thể ăn nổi thôi
- Sao cháu ko nói sớm?Ko quen ăn cay thì nói ra,ko sao đâu.Ko cần phải cố ăn có biết ko?
- Dạ!
- Để bác rót cho cháu ly nước nhé!
- Dạ,cám ơn bác
Mọi người lại vui vẻ lại với buổi tiệc mà ko ai nhận ra rằng có 1 điều thật lạ.đó là chỉ mới gặp nhau nhưng jin biết tôi ko ăn cay đc.Có lạ ko chứ?Cứ như thể jin biết rõ tôi từ trước ấy.Vì thắc mắc đó nên tôi cứ nhìn jin mãi cho đến khi tan buổi tiệc và cũng đến lúc tôi trở về
2 bác của jin kêu tôi ở lại đợi kiss đưa tôi về nhưng tôi lại chẳng muốn phiền nên đã từ chối thật khéo.Kết quả là jjn tiễn tôi ra trạm xe buýt lúc nãy và tôi lại có dịp hỏi điều thắc mắc của mình trên đường đi.
- jjn nè!
- gì vậy lâm
- Sao jin biết lâm ko quen ăn cay?Từ lúc gặp nhau đến giờ,lâm chưa hề đề cập đến chuyện này mà.
- ...Hay jin đãbiết lâm từ lâu nhưng jin lại ko thừa nhận điều đó
- jin trả lời lâm đi.Sao jin lại im lặng như vậy Hay im lặng là thừa nhận điều lâm đã nói là đúng.em là phương nghi đúng ko
tôi buột miệng nói ra rồi lại hồi hộp nhìn vào mắt của jjn chờ đợi câu trả lời.4 mắt nhìn nhau.jin ko trốn tránh ánh mắt của tôi mà nhìn rất thẳng vào dường như đang dò đọc mọi suy nghĩ trong đầu tôi mà tôi thì lại chẳng thể nhìn đc gì trong đôi mắt của ấy .Nó trong veo như mặt hồ phẳng lặng nhìn thấy đáy nhưng dưới đáy lại chẳng có gì.
- Xe buýt đến rồi.lâm về cẩn thận nhé!
- trong các Hoa thì đi đâu cũng có thể thấy đc và mỗi đóa hoa đều mang 1 màu sắc khác nhau với nhiều ý nghĩa khác nhau.và cô gái lâm tìm có lẽ nó đã đổi sắc rồi!
Jin đẩy tôi lên xe và nói 1 lời đầy ẩn ý cuối cùng cho tôi trước khi cánh cửa xe đóng lại.Bánh xe lăn
chầm chậm đi tiếp con đường của nó nhưng tôi lại chẳng kịp bước xuống lại.Có lẽ ko phải vì ko kịp mà vì tôi ko biết sẽ nói gì thêm khi jin quay lưng đi mà chẳng thèm ngoáy nhìn tôi 1 lần hay chờ tôi đi khuất.
- nghi đã đổi khác sao
tôi lẩm nhẩm 1 mình trong khi mắt vẫn cố nhìn theo hình dáng của jin .Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?
Sau khi về đến nhà tâm trí của tôi vẫn còn lởn vởn từng câu từng chữ của jin Nó vẫn đang cố gắng dùng hết mọi kiến thức,lí trí để phân tích những lời nói đầy ẩn ý và chợt giật mình khi vy gọi tôi với vẻ mặt cau có:
- lâm sao vậy cứ như người mất hồn ấy
- lâm có sao đâu?
- Ko sao mà từ lúc lâm đi và lâm về thì tâm trí của lâm cứ đâu đâu áh.Vy nói chuyện nãy giờ mà lâm ko có 1 chút phản ứng nào hết.Chắc lâm cũng ko nghe đc nãy giờ Vy nói đâu hả
-uhm lâm xin lỗi Vy nói lại nha
- Giờ Vy ko thích nói lại nữa.Vy muốn nghe lâm nói hơn.lâm nói đi Hôm nay lâm đã đi đâu và làm gì mà giờ lâm lại như vậy
- Ờh lâm theo xe .đến 1 trang trại ở ngoại ô.Cảnh rất đẹp và có không khí trong lành.Ko gặp đc ai hết mà gặp mấy con bò sữa béo tròn.lâm ko tập trung là vì đang nghĩ sao bò họ nuôi béo tròn khác hẳn ở đây
- lâm thật là..lúc nào cũng đùa giỡn đc hết.Nghiêm túc ko đc quá 1p.
- Ai nói lâm ko nghiêm túc?lâm đã nói hết vy nghe rồi còn gì?
- Hứ,kể vậy ai tin đc chứ?Vy ko bị lừa đâu!
- Thôi,ko hỏi nữa.Bàn lại chuyện quan trọng trước mắt nè!
- Ừm.chuyện gì
-lâm nghỉ sao khi học xong
-cái đó thì lâm chưa biết vy thì sao
-vy thì lâm đâu vy đó
-èo vy ko định lấy chồng hả
-hok biết nửa
-lâm thì sao nếu ko tìm đc nghi
-nếu ko tìm đc lâm sẽ ở vậy luôn Sau câu nói tôi vy chợt buồn vì bao năm wa vy luôn bên tôi mà tôi vẫn vậy chỉ xem vy là một người bạn rất thân khi trong tôi chưa quên nghi đc
- Hìhì..đùa thôi mà.Vy làm gì nhìn lâm dữ zạ?
- Ai biết đc lâm đùa hay thật khi lâm lại suy tư rồi kìa!
- Vậy àh?
- Ừm!
-lâm đùa thôi.Thật là đùa đấy!
- lâm ko cần phải cố gắng.Vy biết lâm đang nghĩ gì mà.
- lâm còn nhớ nghi và mong gặp lại nó lắm đúng k
-uhm
-dù mọi chuyện đã xãy ra rất lâu lâm cũng như vậy ah
-uhm vì lâm luôn có niềm tin sẽ tìm đc nghi
Nghe tôi nói vy chợt buồn bởi bao tháng năm Vy luôn bên tôi nhưng tôi vẫn xem Vy là bạn bởi trong tôi nghi vẫn còn tồn tại
|
Chương 14:
Hnay tôi lại tiếp tục phiêu lưu hay nói cách khác tôi muốn gặp jin dù cjo em là ai nhưng trong tôi em là nghi tôi đi đã khá xa va dừng trc công viên tôi mua bánh ăn tạm khi bụng tôi kêu lên inh ỏi Ăn 1 cái bánh ko quá 10p là xong,tôi tựa lưng vào ghế và ngẫm nghĩ 1 chút vu vơ của buổi sáng.Sáng trong lành.Sáng mát mẻ.Sáng tốt.Nhưng khởi đầu 1 buổi sáng của tôi thật tốt tốt bên phong catnh hoang dã nên thơ
Ơ bồ câu kìa.......
tôi thích thú nhìn đám bồ câu đang giành nhau ăn tôi đưa máy ra định ghi hình lại thì bỗng chúng dang đôi cánh bay lên trời hết khi nghe có tiếng bước chân tiến gần đến."jjn" tôi chỉ kịp thốt rồi đờ người ra nhìn jin ngồi xuống những con chim bồ câu bay lên như nhường chỗ.Gió từ đâu ko mời cũng đến,lướt ngang qua từng sợi tóc dài rồi nhấc bổng bay lên khiến cho gương mặt xinh xắn của jin hiện rõ ra hơn.Cảnh đẹp khiến tôi cũng nín thở chờ đợi 1 câu nói nào đó thật ngọt ngào nhưng khi đôi môi đỏ tươi như trái dâu tây kia mở ra
-lâm sao ở đây
-ừm tôi đi xe và đưa tôi đến đây nghỉ chân jin đi đâu vậy -jin đi dạo
Jkn nói rồi nhìn quanh tôi khó hiểu
-chạy mau........
Jin nói nhanh rồi kéo tay tôi chạy đi khiến cho tôi bất ngờ làm rơi chiếc bóp xuống đất.Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi cảm giác đc nó sẽ nguy hiểm nếu tôi và jin ngừng lại trong cuộc rượt đuổi này.
Dắt nhau băng qua chốn đông người,chạy ngang qua mấy con đường.jin có vẻ thấm mệt nên chúng tôi dừng lại trước 1 con hẻm.Vừa thở mệt
-không thể dừng lại được chạy tiếp đi
- Sao mình phải chạy?Có chuyện gì vậy jin ?Bọn họ là ai?
- Bọn ta là bạn của jin .Gặp bạn cũ mà ko chào lại vội vàng bỏ chạy vậy sao em
1 giọng nói lạnh tóc gáy vang lên khiến tôi giật thót vì ko ngờ bọn chúng đuổi theo nhanh đến vậy.Thoáng chốc tôi và ivy đã bị chúng bắt jin - Đại ca muốn gặp cô em đấy jin àh.Vì thế hãy ngoan ngoãn đi theo chúng tao về.
Ivy im lặng ko nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận đc jin đang rất sợ bọn chúng.Tôi nói:
- Nè,dù mấy người là ai thì cũng ko có quyền bắt ép người khác.Vui lòng tránh ra để chúng tôi đi.
- Hahaha...thằng này ko biết mình đang nói chuyện với ai hả?
- Tại sao tao phải biết tụi bây là ai?
- Thằng này láo thật.Đánh nó 1 trận cho tao!
- Dạ!
- Dừng lại
Jin bỗng đứng chắn ngang trước mặt tôi để bọn chúng ko dám đụng đến.Thấy mình ko bảo vệ đc jin còn để jin che chắn cho mình,tôi càng cảm thấy khó chịu hơn nên tôi đã đẩy jin qua 1 bên đứng nắp sau lưng tôi
- jin đừng lo.lâm sẽ ko để họ bắt nạt jin đâu!
- lâm biết họ là ai ko mà đòi bảo vệ jin chứ?
- Ko biết.Cần gì biết?
- Ngốc!
- Gì mà ngốc chứ jin mới ngốc á
- Nè,2 đứa bây coi thường sự có mặt của bọn tao hả
- đúng là em đã quên mất sự có mặt của bọn anh ạh
tôi bằng thật nhỏ bên tai jjn
Trong lúc căng thẳng như thế này mà tôi còn nói đc 1 câu đùa khiến jin cũng phải bật cười.Nỗi lo lắng trên gương mặt cô ấy cũng đã vơi bớt đi và bù vào đó là 1 ánh mắt quyết đoán.
- Tôi sẽ theo mấy người về gặp đại ca nhưng mấy người phải để cho người bạn này của tôi đi khỏi đây an toàn.
- Được.Bọn tao đồng ý!
- Sao lại như vậy đc chứ?lâm ko đi đâu hết nếu ko có jin
tôi nói 1 cách chắc chắn
- lâm đừng ngốc như vậy đc ko lâm muốn cùng đi với jjn theo bọn chúng thì ai sẽ gọi cảnh sát đến cứu jinchứ jin cũng nói nhỏ vừa đủ tôi nghe
tôi im lặng
1 chiếc xe hơi màu đen loáng bóng chạy đến đậu trước hẻm và cửa xe đã đc mở ra sẵn chờ đợi.jin nhìn tôi lần cuối rồi bước đi về chiếc xe.Tôi nhìn theo jjn cho đến khi cửa xe đóng lại và bánh xe bắt đầu lăn đi.Kế tiếp đến 1 chiếc xe khác và bọn còn lại lên xe rồi giải tán đi mất.Trong con hẻm cụt,chỉ còn lại 1 mình tôi vẫn còn đứng sững sờ...
Trong đầu tôi ko ngừng hiện lên những suy nghĩ mong lung,rối bời.Trái tim thì ko ngừng co bóp mạnh như mách bảo "hãy mau đuổi theo".."Đừng để jin 1 mình"..."Đừng đánh mất 1 lần nữa..Đúng rồi!Tại sao tôi có thể để jin 1 mình đi với bọn chúng đc chứ?Vội vã,tôi chạy ngay ra khỏi con hẻm và cố đuổi theo chiếc xe mong rằng mình sẽ bắt kịp.Nhưng mong là mong vậy thôi chứ người thì làm sao chạy đua với xe hơi cơ chứ tôi Chạy theo muốn tắt thở chỉ kịp thấy đc nó rẽ hướng nào thì rẽ hướng nấy.Ấy thế mà may mắn có 1 chiếc taxi ngang qua nên tôi leo lên taxi ngay và tiếp tục đuổi theo chiếc xe của jin
Ngồi trong taxi,vừa cố gắng lấy lại nhịp thở,tôi vừa bấm số gọi cho vy nhưng sao đt vy ko liên lạc đc tôi cứ bấm liên tục nhưng vẫn vậy tôi vội gửi tin cho vy và mong vy sớm nhận đc để mọi chuyện đc tốt hơn
tôi ddeee đt sang 1 bên ghế.Ngồi lẩm bẩm nhảm nhí cái gì đó trong miệng mà chính tôi cũng ko biết mình đã nói gì rồi gì bất giác tôi thấy lo sợ lần nửa tôi đánh mất jin Chiếc taxi ngừng lại ở 1 bến cảng khá vắng vẻ.Tôi bước vội xuống sau khi đã trả tiền rồi thật cẩn thận đi vào bên trong.Nhờ có nhiều thùng hàng nên tôi dễ dàng núp sau chúng để tránh những tên đang đi loanh quanh canh gác bên ngoài.Sau khi tiếp cận nhà kho-nơi mà chúng đã dắt jin đi vào,tôi bỗng có 1 cảm giác bất an.Tại sao bên ngoài thì có nhiều người đi đi lại lại canh gác,còn ở cửa vào kho thì ko có ai?
Có lẽ bọn chúng đã biết tôi theo dõi và gài sẵn cái bẫy ở trong nhà kho này.Có nên vào hay ko?Sự cảnh giác của bản thân khiến tôi phải cân nhắc thật kĩ nhưng rồi tiếng la của jin bỗng vang lên từ phía trong đã ko cho phép tôi suy tính nữa.Tôi bỏ mặc tình huống sẽ tồi tệ như thế nào và mở toang cánh cửa chất chứa sự nguy hiểm. - Liz!-tôi hốt hoảng gọi tên jin khi vừa mở cửa bước vào chỉ thấy jin đang nằm bất tỉnh trên nền đất và cạnh jin là 1 kẻ lạ mặt với trang phục màu đen.Ko rõ mọi chuỵện là như thế nào nhưng phản xạ đầu tiên của tôi là đẩy gã ấy ra và đỡ jin dựa vào người mình.Có thể lúc đó tôi đã lo lắng cho jin đến mức mất đi cảnh giác.Thế nên tôi đã ko chú ý đến xung quanh của mình để rồi 1 cú đập mạnh phía sau đầu đã khiến tôi bất tỉnh...
- lâm ...lâm ơi ..tỉnh lại Lâm ơi lâm... tiếng của jin gọi tôi đầy lo lắng
- Ư..ư..
tôi lờ mờ mở mắt ra nhìn mọi thứ ảo ảo 3,4 hình ảnh chồng lên nhau trong chừng vài phút mới có thể nhìn rõ lại đc.Vừa thấy rõ đc gương mặt lo lắng của jin ,tôi liền ngồi bật dậy ôm chầm lấy jin
- May quá,jin ko sao!
- lâm...
- Ây da..
-tôi nhăn nhó chợt nhớ ra cái đầu mình vừa bị đập.Thấy tôi đau jin vội xoa xoa chỗ u trên đầu tôi 1 cách thật cẩn thận
- Đã bớt đau chưa?
- Ừm..đỡ òy.
- jin sao zạ?Sao tự nhiên im re vậy?lâm đỡ đau thật rồi.Thiệt đó!
- Đồ cứng đầu!
- Hử?
-upa thật đáng ghét mà
-Phương nghi có thật là em ko
-là em thì sao chứ
Tôi ko cần biết mọi chuyện sẽ ra sao nhưng trc tôi là nghi tôi đã ôm chầm lấy sao bao năm đợi chờ
-em đừng xa upa nửa
-upa nói vậy sao khi đó lại xa em
-vì....vì....
-thôi đừng nói nửa dù e có là ai thì em va upa cũng ko thể
-sao lại ko thể chứ khi bao năm wa upa vẫn luôn chờ đợi em mà
Tôi nói và ôm lấy nghi và bọn chúng đã bắt nghi đi tôi đã chạy theo giữ nghi lại đánh trả bọn chúng nhưng rồi bọn chúng cùng lúc xông đến đánh tôi nghi đứng đó cô ko muốn lâm có bề gì nên đã chạy đến ôm lâm chịu những đòn roi của chúng lâm thấy vậy đã ôm nghi xoay cô ra sau mình gánh chịu và khi ko còn sức chống lại chúng tôi đã khụy xuống và ngất đi khi người đầy náu nghi cũng bị chúng kéo đi
|
Chương 15:
Lúc lâm và nghi nguy hiểm nhất thì vy nhận đc tin đã gọi cảnh sát đến giải cứu cho lâm kịp thời và tóm gọn bọn chúng
. ........ 5 ngày sau...... ....
Tôi mơ màng cảm thấy cơ thể mình tê cứng.Mở mắt ra thật chậm,tôi nhìn thấy mình đang nằm ở 1 nơi thật lạ.Chỉ toàn màu trắng.Khắp người tôi thì có nhiều ống truyền ghim vào.Tôi đang ở bệnh viện Tôi chưa chết ..hay đây là thiên đường?1 thiên đường ko như người ta vẫn thường hay tưởng tượng.Nó cũng giống trần gian,có giường bệnh cho người mới chết lên nằm?
- Ah!lâm đã tỉnh lại rồi Tú Vy hớn hở nói khi vừa bước vào đã thấy tôi mở mắt ra.
- Vy
- Ừh,Vy đây.vy vội vã đi đến ngồi xuống cạnh tôi
- Vậy là..lâm vẫn chưa chết sao?
- Nói bậy.lâm ko thể chết đc đâu.lâm đợi Vy đi gọi bác sĩ nha
- vậy nghi thế nào?Vy nói đi.nghi có sao ko tôi ngồi dậy nắm chặt cánh tay của Vy lo sợ
- Quân bình tĩnh đi.nghi ko sao hết lâm đừng lo
- vậy sao......
- vì Hôm nay là lễ cưới của nghi với kiss vì như họ đã định từ trc tại nhà thờ Ultrecht
-sao lại như vậy chứ
-vì nghi đã nhận lời kiss từ lâu và họ vẫn sẽ tiến hành dù có bao chuyện ko hay xảy đến Nghe đến đó tôi đã im lặng nhìn vy
- lâm àh,Vy biết bây giờ lâm đang suy nghĩ gì.Qua chuyện vừa xảy ra,Vy cũng biết câu trả lời mà Vy đợi 5 năm qua rồi.Nhưng bây giờ đã muộn rồi.lâm hãy chấp nhận sự thật đó đc ko?nghi đã ko còn là của lâm nữa.
- Ko!Vy sai rồi.Ko phải như thế đâu.lâm phải đi đến nhà thờ Ultrecht.lâm phải ngăn lễ cưới đó lại.
- Ko.lâm đừng cử động mà.lâm cần phải nằm tịnh dưỡng.Để Vy gọi bác sĩ đến nha.
- Ko cần đâu.lâm ko cần bác sĩ.lâm phải đi.
tôi cắn răng chịu đau bứt những kim tiêm đang ghim trong người tôi.Mặc cho máu đang chảy ra,mặc cho Vy đang nắm tay tôi lại để ngăn cản,tôi vẫn gạt tay Vy ra và khoác áo vào bước đi.
Mới tỉnh lại nên sức khỏe của tôi vẫn còn yếu.Chỉ đi đc vài bước thì tôi đã cảm thấy choáng váng chóng mặt.Tưởng như mình sẽ ngã gục xuống thì 1 cánh tay đưa đến dìu lấy tôi.Người đó là vy.Nhìn tôi với ánh mắt u buồn
- lâm còn yếu lắm.Để Vy đưa lâm đến đó.
- ...Cảm ơn..Vy
Tại nhà thờ.
- Đứng giữa nơi linh thiêng có sự hiện diện của Chúa và tất cả mọi người.Ta vinh hạnh đc làm 1 người chứng giám cho tình yêu tuyệt vời của 2 con đã nảy nở và đưa 2 con đến quyết định kết hôn .Đầu tiên,ta xin thay mặt Chúa và mọi người có mặt ở đây nói lời chúc phúc đến cho 2 con.
- dạ Xin cảm ơn cha
kiss cười hạnh phúc
- Ừm..trước khi đọc lời tuyên thệ và trao nhẫn.Theo thông lệ,xin hỏi có ai ở đây phản đối cuộc hôn nhân này ko?
Im lặng.
Cùng lúc đó.
- Tại sao xe lại ngừng lại vậy
tôi hỏi trong nôn nóng
- Phía trước có tai nạn xe nên bị kẹt rồi
- Vậy thì đi đường khác đc ko?
- Bây giờ có muốn đi đường khác cũng ko đc.Quí khách nhìn lại phía sau đi.Xe nó tới thế kia làm sao mà lùi?
- lâm cố gắng bình tĩnh chút đi.Có lẽ ít phút sẽ đi đc mà
Vy cố trấn tĩnh tôi
Ở nhà thờ.
- ta hỏi lại 1 lần nữa,có ai phản đối cuộc hôn nhân này ko?
Im lặng.
- Ko đc đâu.Nếu thế này sẽ ko kịp mất.Bác ơi,cho cháu hỏi từ đây đến nhà thờ Ultrecht còn bao xa
Chạy hết con đường này đến ngã tư thì rẽ phải. - Cảm ơn bác
nói xong,tôi mở cửa xuống xe.
- lâm định đi bộ đến đó sao
- Ko lâm ko đi.Mà sẽ là chạy
nói dứt lời,tôi bắt đầu chạy đi len lỏi qua những chiếc xe ô tô đang đậu hàng dài tắt nghẽn và Vy thì chỉ biết nhìn theo tôi.
Tiếp tục lại nhà thờ.
- ta hỏi lại lần cuối,có ai phản đối cuộc hôn nhân này ko?
Im lặng.
- Vậy bây giờ ta xin tiếp tục nghi thứckiss,con có đồng ý lấy jin làm vợ hợp pháp của mình ko?Dù sau này có nghèo khổ,ốm đau,bệnh tật hay lúc giàu sang,sung túc cũng ko bỏ rơi?
- Con đồng ý!
- jin con có đồng ý lấy kiss làm chồng hợp pháp của mình ko?Dù sau này có nghèo khổ,ốm đau,bệnh tật hay lúc giàu sang,sung túc cũng ko bỏ rơi?
- Con.......
- Con phản đối!
Tất cả khách mời cùng 2 nhân vật chính của buổi lễ cưới đều quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói.Cánh cửa nhà thờ đã đóng lại im lìm bỗng bị mở toang ra cùng với giọng nói phản đối đó.Tôi đã đến kịp.
Đứng ngay ngưỡng cửa nhà thờ,tôi dồn hết sức lực mình còn sót lại,tôi nói tiếp:
- Thưa cha,con phản đối cuộc hôn nhân này!
- Ừm..ta biết con phản đối nhưng nó đã quá muộn.Nghi thức đã bắt đầu rồi.Dù con có phản đối thì ta cũng ko thể chấp nhận nghe lí do phản đối của con đc.Con có thể bước vào đây và ngồi xuống để dự buổi lễ hoặc ta buộc sẽ mời con ra khỏi đây để buổi lễ đc tiếp tục.
- tôi im lặng.
- Vậy nếu là cô dâu phản đối thì có đc ko thưa cha
nó nói mà mắt vẫn nhìn tôi
- jin em nói gì vậy kiss gắt
- jin con là cô dâu của buổi lễ này.Nếu con phản đối thì hãy đưa ra 1 lý do cho mọi người ở đây biết
Cha xứ điềm tĩnh nói
- Thưa cha,lý do của con chính là người đó
nó chỉ thẳng ngón tay về tôi.1 lần nữa,mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi.Nhưng chẳng có 1 chút run sợ hay 1 sự ngại ngùng nào tồn tại nữa,tôi bình thản tiến đến gần vào bên trong nhà thờ từng bước và jin cứ nói:
- Thưa cha,có thể nói ra điều này ở 1 nơi linh thiêng như thế này,con sẽ bị trừng phạt và mọi người ắt hẳn sẽ cười chê,xỉ nhục con.Nhưng con nghĩ,con cần phải nói ra..trước Chúa,trước tất cả mọi người.Con..là les 1 người đồng tính và.anh là người con yêu thương.Chúng con đã ở bên nhau rất lâu..rất lâu..cho đến 1 ngày chúng con lạc mất nhau bao Năm tháng trôi qua,cuối cùng chúng con lại gặp nhau và sợi dây nối kết giữa con và vẫn chưa hề đứt Vì thế mà con đứng trước mọi người và Chúa,con xin cha cho con đc hủy hôn
Tiếng xì xào vang lên.Mọi người đều bất ngờ trước những lời jin nói và tôi chắc rằng ai cũng cho đây là 1 vết ô nhục đối với chú rể và với nơi linh thiêng như thế này.Nhưng tôi mặc kệ những tiếng xì xầm đó,tôi bước cạnh nghi và nói
- Chúa đã tạo ra chúng ta và gọi tất cả bằng 1 cái tên chung.Đó là con người.Con nghĩ bản thân con ko có bất cứ thứ gì là khác Có thể con ăn mặc giống con trai.Có thể thân thể con là của 1 đứa con gái.Nhưng trái tim con chắc chắn vẫn giống với trái tim của tất cả mọi người.Dòng máu con có khác loại nhưng chắc hẳn khi nó chảy ra thì cũng sẽ là màu đỏ tươi như mọi người.Chính vì thế mà con chắc rằng con cũng có mọi thứ cảm xúc như bao người khác.Chúng ta luôn ca ngợi tình yêu bằng tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất và bằng tất cả những gì chân thật nhất.Vậy thì tại sao khi con đã yêu và yêu bằng tất cả những gì chân thành nhất thì mọi người lại phủ nhận tình yêu đó?Nó sai trái,nó trái với luật tự nhiên,nó kì dị,nó ko giống người,nó bệnh hoạn hay vì từ đó đến giờ chúng ta đều bị quan niệm cổ xưa ràng buộc trai phải lấy gái.Chỉ có nam và nữ yêu nhau mới đc gọi là tình yêu?Chuyện đồng tính là ko hề có từ thuở xa xưa mà đến bây giờ mới xuất hiện là vì suy nghĩ lệch lạc của tuổi mới lớn hay vì nó vốn đã có cùng với thời gian trong lịch sử mà chẳng ai biết gọi nó là gì?
Nói đến đó,tiếng xì xầm của mọi người cũng tắt hẳn.Nhà thờ trở lại không khí im lặng 1 cách trang nghiêm.Ko ai phản bác hay tỏ ra 1 chút đồng tình.Mọi người đều trung lập ở giữa vì chuyện về thế giới thứ 3 vẫn còn là 1 vấn đề hốc búa chưa thể giải thích hết.Và vì bởi lẽ mỗi 1 con người là 1 tiểu vũ trụ nhỏ mà chúng ta chưa thể khám phá hết dù đã qua biết bao nhiêu thế kỉ rồi.Cảm thấy đã đến lúc rồi,tôi đưa tay lên và nói:
- Em có đồng ý theo upa ko
- nó mỉm cười bước lại chỗ tôi đứng như đã chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi nhưng khi nó vừa bước đi thì kiss đã kéo tay nó lại
- Nếu em đi theo người đó.Anh sẽ ko bao giờ tha thứ cho em!
- ...kiss cảm ơn anh quãng thời gian qua đã giúp đỡ em và yêu em.Nhưng nếu bây giờ em lấy anh thì nó sẽ là 1 vết thương hành anh mỗi đêm vì sự giả dối của em .Em xin lỗi nó rút tay khỏi kiss và chạy đến tôi .Chúng tôi cuối cùng đã có thể ở bên nhau rồi.Nắm tay nó,tôi dắt nó đi ra khỏi nhà thờ bỏ lại sau lưng bao ngỡ ngàng vì sự quyết định của cô dâu và cũng vì những lời nói của 1 người đồng tính
- Upa ơi..
- Hử?Cái gì?
- Đang làm gì zạ?
- đang sắp xếp lại việc để đưa em wa châu âu dự hôn lễ chị
-èo upa biết chị có mời ko mà tính trc vậy
-dao ko chứ.........
-ai may mắn lắm mới gặp chị vy anh há
-uhm em nói vậy anh có em ko may mắn sao hả
-anh có em thì may mắn wa rồi
-uhm thì anh đang rất may mắn đây
- Plè...upa ngốc!
- em mới ngốc áh.
- Xì,em ngốc hồi nèo đâu?Thông minh đến pà cố cũng phải ngồi dậy khen nữa áh.
- Àh,có thư cho 2 đứa mình nà!
- ai gửi vậy anh
- của phong áh
- Vậy àh phong viết gì vậy anh
-phong mời anh vs em wa dự đầy tháng của su
-vậy anh sao đi đc ko
-đc chứ anh phải đưa vợ anh đi chứ
-ai là vợ anh hồi nào cưới chưa hả
-thì ko phải em là vợ anh rồi còn gì
Nghe lâm nói cô bá cổ lâm họ vui đùa vs hạnh phúc của hiện tại và sau bao biến cô chúng tôi cũng tìm đc hạnh phúc cho mình và chúng tôi mong cho tất cả các bạn thế giới thứ 3 cũng đc vui hạnh phúc bên người mình yêu nhé
THE END
|