Kinh Hồng Vũ
|
|
Chương 50
Tiểu Bạch đóng cửa, mới đi tới bàn lớn ngồi xuống. "Nàng trở về rồi?" Tiểu Thụy nhìn qua đối phương biểu hiện, mới lên tiếng. Tiểu Bạch gật đầu. "Nàng không có cái gì căn dặn?" Tiểu Du nhướng mày. Tiểu Bạch lắc đầu. "Các ngươi, vì sao còn lưu lại?" Tiểu Bạch nâng bôi trà uống một ngụm. "A, là Vương Thượng đại nhân nàng nói, nàng trước đó cùng ngươi nói qua để ngươi lưu lại nhân gian, tuy nhiên ngươi mới không phải là ngoại lệ đâu. Nàng cũng cùng chúng ta ba người nói. Căn dặn chúng ta bốn người phải nhất định đem loại này công vụ thu xếp ổn thỏa." Tiểu Hắc gãi gãi đầu. Tiểu Bạch cũng không lên tiếng trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ba người bọn họ. "Ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn trọng cảnh giác. Chúng ta ngày trước ở trước mặt nhiều người như vậy gọi ra danh tự của đối phương, không khinh suất bọn họ có thể nghe được. May mắn chúng ta lúc đó thời điểm đều mang diện sa, mới không để bọn họ nhận diện. Nếu như chỉ nghe được giọng nói cùng lắm chỉ có thể phân biệt sáu phần." Tiểu Du nghiêm chỉnh động thái, cùng ba người Hắc, Bạch, Thụy thảo luận một lần. "Lúc đó chúng ta đều không kiêng kỵ mà gọi ra, ở gần đó ít nhất cũng có mấy mươi nhân khẩu. Ở thời điểm sau khi ta gọi đến Tiểu Bạch, mấy nữ nhân ở bên kia đều nhìn ta không dời mắt. Ta suy nghĩ bọn họ dường như đã nghe thấy rồi đi." Tiểu Thụy túng quẫn gãi đầu. "Tiểu Du nói có lý. Chúng ta vẫn là nên cẩn trọng. Lúc trước nháo ra chuyện lớn như vậy, đó nam nhân hắn cũng không phải loại gì chính nhân quân tử, cũng là đề phòng hắn tìm đến chúng ta sinh sự. Chúng ta ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để người khác chú ý. Vẫn là dùng lại trước kia danh tự gọi đối phương." Tiểu Hắc tỉ mỉ phân tích qua một lần. "Được." Tiểu Bạch gật đầu. "Được. Tốt nhất mấy ngày này nếu như không có việc gì đừng nên ra ngoài." Tiểu Hắc cẩn thận nhắc nhở thêm một lần. "Tiểu Bạch, người tốt nhất là mấy ngày này đừng nên bước chân ra ngoài. Mấy nữ nhân của nam nhân kia như âm hồn bất tán như vậy bám lấy ngươi, ngộ nhỡ bọn họ cho người tìm kiếm ngươi thì hỏng rồi." Tiểu Du ở trước mặt đối phương phẩy tay mấy cái, tiếu ý biểu hiện lộ rõ. "Nếu là Tiểu Bạch chúng ta thập phần yên tâm hắn sẽ không chạy loạn. Ý ta nói đến chính là tên thường xuyên gây họa ngươi nha! Ngươi hảo hảo ở lại nơi này chúng ta cũng đã âm thầm tạ ơn trời đất!" Tiểu Hắc nghe câu nói của người kia liền lên tiếng đánh gãy lời nói của hắn. "Tiểu Hắc ngươi lại có thể xem thường gia!?" Tiểu Du ngạc nhiên, nàng lại không ngờ tới bản thân sẽ có ngày bị người khác không kiêng kỵ cười nhạo. "Tiểu Hắc hắn có chỗ nào nói sai a?" Tiểu Thụy cười thành tiếng. "Các ngươi một chút nghĩa khí cũng không có! Còn có nói cái gì hảo bằng hữu, ta phi!" Tiểu Du đập bàn. "Tiểu Du, ta nhìn thấy người thời điểm sinh khí thật có một chút bộ dạng của tiểu nữ tử nha!" Tiểu Hắc che miệng nhịn cười. "Tiểu Hắc nói ta thật sự để ý thấy được. Tiểu Du, càng nhìn lâu chúng ta càng thấy người giống một cái nữ tử!" Tiểu Thụy châm dầu vào lửa bồi thêm một câu. "Các ngươi, các ngươi lại dám nói như vậy. Các ngươi còn không tự nhìn lại bản thân!" Tiểu Du đại não nóng đến bốc khói, lại không ngờ sẽ bị hai người bọn họ như vậy đi trêu chọc nàng. "Chúng ta thì có chỗ nào giống nữ tử?" Tiểu Hắc thẳng lưng phản bác. "Ngươi trái lại thì càng giống." Tiểu Thụy chỉ đến Tiểu Du ở bên cạnh. "Các ngươi... " "Đủ rồi." Tiểu Bạch nhận thấy vở tuồng của bọn họ xem đủ rồi, cũng không muốn tiếp tục xem bọn họ tùy xướng, thì mới lên tiếng chấm dứt. "Cũng tốt. Ta cảm thấy cũng giỡn đủ rồi, liền tha cho ngươi." Tiểu Thụy ở Tiểu Du trên vai vỗ một cái. "Ta cảm thấy thì có chút đói rồi." Tiểu Du lườm đối phương một cái, song phương lại xoa bụng. "Vừa vặn là giờ ngọ, chúng ta đi ăn cơm." Tiểu Hắc tán đồng. "Nè, chúng ta hiện tại nói là ăn cơm, thế nhưng này địa phương Trấn lâu lại không phải tửu lầu. Tuy rằng thức ăn không phải loại khó nuốt, thế nhưng hương vị xác thực là không tốt lắm a." Tiểu Thụy diện mạo nhăn nhó khó coi. "Ở nơi này Tiểu Bạch hơn hết chúng ta quen thuộc, không bằng để hắn dẫn đường đi. Tiểu Bạch, ngươi nói hảo?" Tiểu Hắc hướng Tiểu Bạch hỏi một câu. Tiểu Bạch đại não nghĩ qua một lần, sau đó mới lên tiếng nói một chữ "Được." "Thật tốt." Tiểu Du ở bàn gỗ đập một cái. Bốn người Hắc, Bạch, Thụy, Du không thu xếp một chút, liền rời khỏi Trấn lâu, đi theo Tiểu Bạch ở trên đường tìm tửu lầu ăn cơm. Qua một đoạn thời gian. Bốn người Tiểu Bạch ở trên đường đi thật lâu, cuối cùng cũng nhìn trúng một nơi, liền mới đi vào. Đây tửu lầu cũng là loại tốt nhất kinh thành rồi đi. Ngoài chỗ này, bọn họ cũng không thuận mắt chỗ nào khác nha. Tiểu Bạch bốn người bước vào trong, nơi này cũng thật lạ, một cái tửu lầu lớn như vậy cư nhiên lại không có một cái khách nhân. Khác biệt chỉ là ở bên kia có mấy cái nam nhân thủ lấy trường kiếm đứng ở đó thôi. "Thứ lỗi này mấy vị công tử. Chúng ta tửu lầu hôm nay đã có người bao hết rồi. Các vị thỉnh rời đi nơi khác hảo?" tiểu nhị nhìn thấy ngoại nhân tiến vào, nhanh một chút đi đến vãn hồi. "Đã bao hết rồi? Là kẻ nào lại như vậy thật hào phóng nha." Tiểu Thụy vuốt vuốt cằm. "Các vị đây thật ngại quá, tửu lầu hôm nay thật sự là đã được bao hết rồi, chúng ta cũng chỉ là một cái tiểu nhị, cũng không thể làm cái gì khác đâu. Các vị thỉnh rời đi nơi khác đi." tiểu nhị biểu hiện khó xử hướng đến bốn người các nàng nói mấy câu. "Bao nhiêu tiền?" Tiểu Du hỏi đến. "Hả?" tiểu nhị không hiểu được ý tứ của người kia, gãi đầu. "Ta hỏi người kia bao hết nơi này là bao nhiêu tiền?" Tiểu Du lại hỏi thêm một lần. "Cái này... " tiểu nhị câu nệ cả nửa ngày cũng không thể nói thành câu. "Là bao nhiêu?" Tiểu Hắc bước đến một bước. "Là một ngàn lượng." tiểu nhị thành thật trả lời. Sau đó chỉ nhìn thấy Tiểu Hắc ở trong áo lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng hướng đến tiểu nhị đưa. "Một ngàn lượng ở đây dùng để mua một bàn ở chỗ này." Tiểu nhị bị đẩy vào cái nan giải tình thế, hắn trước nói bốn người Tiểu Bạch các nàng ở lại nơi này đợi một lúc liền bản thân đi vào bên trong. Đến khi trở ra lại nói là hắn đã cùng lão bản nói qua, hắn lão bản cũng đã thỉnh qua người kia của hắn khách nhân ý kiến. Người kia cũng gật đầu thì mới để các nàng ở đây mua một bàn. Còn căn dặn chỉ cần không phiền đến hắn là được. Tiểu Bạch bốn người sau đó đi theo tiểu nhị đến một bàn nhỏ ở bên cạnh cửa sổ, hỏi qua các nàng muốn dùng cái gì, các nàng tùy tiện gọi đến vài loại liền để tiểu nhị lui xuống. Tiểu Bạch kéo lại tiểu nhị, hỏi đến hắn ý định muốn mượn hắn cái tửu lầu trù phòng dùng một chút. Tiểu nhị cũng không dám trực tiếp đáp ứng, chỉ nói nàng nếu muốn như vậy liền đi gặp hắn lão bản hỏi qua một chút. Tiểu Bạch sau đó cũng rời đi. Ba người Hắc, Thụy, Duy ở lại nhận thấy người kia có chút kỳ lạ, lại không biết đối phương có ý định gì, thấy hắn cùng tiểu nhị nói mấy câu sau đó liền rời đi. Thật lâu sau mới nhìn thấy hắn trở lại, mà thức ăn vẫn chưa đem lên, bọn họ thật sự đói đến sắp phát điên rồi. Tiểu Bạch trở lại, đi theo phía sau là tiểu nhị trên tay bê một cái khay thật lớn, trên đó chứa thứ kỳ quái mà bọn họ chưa từng thấy qua, lại còn là rất nhiều rất nhiều. "Mấy cái này, đưa cho bọn họ." Tiểu Bạch ngồi xuống bàn, lấy đến mấy cái thứ đồ vật kỳ lạ kia đặt lên tiểu nhị cái mộc khay cầm trên tay. "Ân." tiểu nhị thật nhanh gật đầu liền đi khỏi. "Này, lão nhị, thức ăn lâu như vậy vẫn còn chưa đem lên, chúng ta cũng sắp đói chết rồi, ngươi vừa vặn cũng ở trù phòng, vì sao hiện tại trở lại chỉ mang theo thứ kỳ lạ này đây?" Tiểu Thụy liên tục xoa xoa bản thân cái bụng rỗng, không ngừng kêu than. "Thức ăn không lâu tiểu nhị sẽ đem lên." Tiểu Bạch phủi đi giọt nước vươn trên y phục, đem tay áo thả xuống. "Vậy lão nhị, ngươi đem thứ này tới là để làm cái gì?" Tiểu Du ở trong đống đồ vật kỳ quái lấy đến một cái, xem qua một lần. "Người không phải sẽ nói với chúng ta thứ này là dùng để chơi đi?" Tiểu Hắc cũng hiếu kỳ cầm lên một cái. "Thứ này gọi bánh ú." Tiểu Bạch cầm lấy một cái, chậm rãi tháo bỏ đi từng lớp vỏ bọc bằng lá bên ngoài, ở bên trong lại là một khối hình dạng đẹp mắt. "Thật thơm. Lão nhị, thứ này có thể ăn sao?" Tiểu Du nhìn thấy, cũng học theo đối phương mà làm. Tiểu Bạch gật đầu. "Ta tới này thời điểm vẫn là lần đầu nhìn thấy nha. Lão nhị ngươi hảo mưu mô, giấu nhiều thứ lạ mắt như vậy." Tiểu Hắc lấy ra một chút khối bánh, cho vào miệng. "Ha lão nhị, ta thật muốn đem ngươi cái đầu óc bổ ra làm đôi, để xem thử bên trong rốt cuộc là chứa thứ gì, lại có thể làm ra được những thứ kỳ lạ mà chúng ta chưa từng biết qua như vậy." Tiểu Thụy ha ha cười một tiếng. "Thì cho ngươi, nếu như ngươi làm được." Tiểu Bạch mở miệng cắn vào khối bánh. "Thật là ngon chết được! Lão nhị, thứ này thật sự là ăn rất ngon!" Tiểu Du hướng người bên cạnh không ngừng khen ngợi. "Ngươi chậm một chút, cũng không có người cùng ngươi tranh thức ăn. Ở đây nhiều như vậy, đủ để ngươi ăn đến trướng chết." Tiểu Hắc nhìn thấy người kia như vậy cái biểu hiện thất thố, liền mới nhắc nhở hắn mấy câu. "Lão đại, ngươi cùng lão nhị khẳng định sẽ không cùng ta tranh, thế nhưng hắn lại không giống các ngươi đi." Tiểu Du liếc nhìn Tiểu Thụy ở đối diện, ném cho hắn cái động thái xem thường. "Lão nhị, ngươi nói thứ này gọi là... gọi là cái gì đó bánh ú. Thì là như thế nào vậy nha?" Tiểu Thụy hoàn tất ăn xong cái bánh, hướng đến Tiểu Bạch hỏi một chút. Tiểu Bạch vừa vặn cũng đã ăn hết hai cái, đưa tay lấy đến cái thứ ba, thong thả lột vỏ. "Thuyết rằng, có một nơi gọi là nước Sở, có một vị quan nhân gọi là Khuất Nguyên. Khuất Nguyên tương truyền là một vị thanh liêm, được nhiều người kính ngưỡng, ở trong triều cũng đắc tội không ít tham quan. Khuất Nguyên thì sau đó bị người khác hãm hại, thì đã nhảy sông tự vẫn. Vào mỗi tháng năm âm lịch, dân chúng nước Sở đã tạo thành tục lệ mang theo ống tre có cơm bên trong, thả vào chỗ nước chảy cuồn cuộn tế điện Khuất Nguyên. Để tưởng niệm công ơn của Khuất Nguyên, dân chúng nước Sở thì vào đầu tháng năm âm lịch hằng năm đều sẽ làm như vậy, mà ngày đó còn có tên gọi là Đoan Ngọ tiết. Này bánh ú còn được gọi là tống tử hay là bánh bá trạng. Sở dĩ lại gọi như vậy là vì gạo nếp được đặt vào giữa lá tre rồi gói lại, chữ tống đồng âm với chữ tông. Còn cái tên giác thử là xuất phát từ hình dạng góc cạnh của bánh khi được gói. Đồng tống là nói về nguồn gốc ban đầu của bánh, nguyên ban đầu là bánh được làm từ gạo gói trong ống tre và đem nấu. Sau này vào Đoan Ngọ tiết hằng năm, người người cũng đều ăn bánh ú, ý nghĩa tưởng niệm lại công đức của vị quan nhân họ Khuất kia. Bánh ú có nhiều loại khác nhau, tùy theo mỗi nơi, mỗi người mà trong nhân bánh sẽ là những thứ khác nhau. Bánh ú có tính âm, giúp trung hòa cơ thể, cũng là một món ăn thanh nhiệt." "Có chuyện như thế này. Trong giới đạo mộ, những kẻ hành nghề đều dùng những danh tự đặc biệt để gọi một số thứ. Bọn họ nếu như ở trong lăng mộ gặp phải tang thi, thì sẽ gọi thứ đó là bánh ú. Nếu như tang thi sống càng lâu, thì bọn họ sẽ nói là cái này bánh ú quả thật là hảo hạn. Sở dĩ bọn họ gọi như vậy là bởi vì thi thể đã chết lâu ngày sẽ thối rửa, mà loại hình thối rửa đó chính là da thịt trộn lẫn vào nhau, nhìn giống như là nhân trong bánh ú như vậy. Liền loại đó tên gọi được dùng rất nhiều." Tiểu Bạch hoàn hảo ăn vào miếng cuối cùng của cái bánh thứ ba mươi. "Là như vậy sao. Lão nhị ngươi hiểu biết thật nhiều thứ a." Tiểu Du đối Tiểu Bạch nói một câu. "Bánh ú nói thành tang thi, bọn họ cũng thật sự phong phú." Tiểu Thụy cười thành tiếng. Tiểu Bạch bốn người cùng nhau khoái hoạt thảo luận, ở bên kia đột nhiên lại đi tới một cái nam nhân. "Thứ lỗi các vị đây công tử. Ta chủ tử đã ăn bánh do ngươi làm, cũng vừa vặn nghe được câu chuyện của ngươi, chủ tử rất hứng thú. Người cùng ta nói đi gọi đến ngươi, không biết ngươi có thể hay không cùng ta đi diện kiến chủ tử?" nam nhân hướng bốn người các nàng cẩn trọng nói. "Ngươi chủ tử là người nào?" Tiểu Hắc động thái đề phòng, hỏi hắn một câu. "Thứ lỗi tại hạ không thể nói. Chỉ cần các vị đi theo ta thì sẽ biết được." nam nhân tức khắc khướt từ. "Không cần nói. Ta thì biết hắn là ai." Tiểu Bạch lấy ra khăn tay, từ tốn lau miệng. "Lão nhị ngươi biết được?" Tiểu Thụy nghi vấn. "Lão nhị nói không sai, người này chúng ta quen biết." Tiểu Du một bộ dạng lười biếng tựa vào bàn gỗ. "Ngươi nếu nói như vậy, ta thì đã biết được là kẻ nào nha." Tiểu Thụy vuốt vuốt cằm. "Là hắn sao. Nếu như vậy ngươi liền trở về cùng hắn nói một chút chúng ta không có hứng thú. Nếu như hắn muốn biết, liền kêu hắn qua đây đi." Tiểu Hắc mỉa mai cười một tiếng. "Này... này... cái này." nam nhân nghe được mấy người đối phương nói như vậy, hắn còn có thể làm cái gì a. "Đi đi." Tiểu Thụy đối nam nhân nói một câu. Nam nhân nhận thấy cũng không thể làm gì khác thì đành xoay người rời đi. "Lão đại ngươi nói, có phải thế gian thật sự nhỏ như vậy? Lại để chúng ta gặp lại hắn ở chỗ này đâu." Tiểu Du tùy tiện nói một câu. "Ta thấy chỉ là trùng hợp." Tiểu Hắc lại nói. "Được rồi, chúng ta cũng nên đi nơi khác nha." Tiểu Thụy đứng lên. "Phải phải." Tiểu Du gật đầu. "Lão nhị, chúng ta đi. Bỏ mặc hắn muốn làm cái gì." Tiểu Hắc để lại trên bàn ngân phiếu năm trăm lượng, liền đuổi theo Tiểu Thụy cùng Tiểu Du. Tiểu Bạch đem số bánh còn dư ngay ngắn để lại trên bàn gỗ, cẩn thận lau qua tay một lần liền mới đứng lên rời đi. Lại không ngờ vẫn chưa đi được mấy bước bên tai thì nghe được có người gọi nàng. "Phạm Vô Cứu!" Tiểu Bạch không quay đầu nhìn lại, cư nhiên lại rõ ràng là người nào. "Phạm Vô Cứu! Ta hạ lệnh ngươi theo ta trở về!" nhân khẩu phất tay, thanh âm thập phần khí thế. Tiểu Bạch khóe môi nhếch lên một chút, cũng không muốn nhìn đến người kia, bóng lưng kiêu ngạo uy vũ ly khai khỏi tửu lầu. "Ngươi nói một câu, toàn bộ nhân khẩu đều sẽ nhất mực tuân theo. Cư nhiên, ta, ngươi quản không được." -----Hết chương 50----- Tác giả: Mấy nay bệnh quá bệnh, ráng lết mới xong một chương. Mùng năm tháng năm này các vị đã ăn bánh ú chưa...
|
Chương 51
"Hoàng Thượng không xong! Không xong a!" Minh Từ gấp gáp động thái đẩy cửa đi vào. "Là chuyện gì?" Tô Phá Ca động cũng lười động, tùy tiện hỏi qua. "Quý phi nương nương, quý phi nương nương thì không thấy nữa!" Minh Từ run rẩy quỳ ở trên đất. "Không thấy? Không thấy là nghĩa gì?" Tô Phá Ca gấp gáp ngồi bật dậy, biểu hiện dâng đến lo lắng. "Nương nương, nương nương mất tích rồi!" Minh Từ sợ hãi dập đầu. Tô Phá Ca nhãn châu mở lớn, nghe được như vậy thông báo thật sự là khiến hắn lo lắng một trận. Ở nơi khác. Bốn người Hắc, Bạch, Thụy, Du các nàng hiện tại là đi về phía nam, các nàng công vụ hẳn là ở nơi đó thi hành. Thời điểm rời đi tửu lầu ngày hôm đó cũng đã qua mấy ngày, vốn dĩ đã sớm thì tới nơi, mà Tiểu Thụy tên này quỷ hồn lại phi thường thoải mái, trên đường đi tựa như đang du sơn ngoạn thủy, mới không giống đi giải quyết công vụ. Hắn đi được một lúc thì kêu ngừng lại, đợi khi hắn ở nơi đó chơi chán rồi liền mới tiếp tục đi. Tiểu Du tính khí hoạt bát, ban đầu thì khiển trách hắn, tới cuối thì lại chạy theo hắn đi tìm nơi chơi vui vẻ. Tiểu Hắc sớm thì đã không thể chịu đựng, cư nhiên nhìn thấy Tiểu Bạch ở như vậy cái hiện trạng không nói lời nào, hắn thì cũng không lên tiếng. Cho đến khi hai tên kia ở cái trấn nhỏ nháo thành một dạng gà bay chó chạy thì thật sự không thể nhẫn nhịn tiếp tục, hắn ở trước mặt chửi mắng bọn họ, thì như vậy chửi hơn nửa ngày. Bọn họ cuối cùng là buông khí giới đầu hàng, thành thật tiếp tục đi, sau đó cũng không dám lại thêm nữa làm loạn. Đi hơn nửa ngày, vừa vặn cũng vào một cái trấn. Tiểu Bạch bốn người các nàng đều nhận thấy có phần mệt mỏi, cuối cùng thì tìm một cái khách trạm tạm thời dừng chân. Các nàng hỏi đến lão bản, hắn cùng các nàng nói không biết vì cái gì hôm nay hắn địa phương lại có nhiều người đến hỏi phòng như vậy, hiện tại các phòng đều đã có người, chỉ còn lại hai phòng lớn, cũng bởi vì hắn kê chi quá cao, cho nên không ai dám ở. Bốn người các nàng mới thảo luận một chút, thì quyết định chọn hai phòng lớn. Giá thành có cao, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, các nàng hiện tại đều thể lực hao tổn, đi lâu như vậy ở dưới nắng, thì cho dù có là đại la thần tiên cũng không thể chống đỡ, huống chi các nàng lại là Minh Giới nhân khẩu. Hai phòng lớn, bố trí Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy ở một phòng, Tiểu Bạch cùng Tiểu Du sẽ ở phòng còn lại. Hai phòng cách nhau một dãy hành lang, địa thế không cùng đường, bọn họ thì phải chia ra. Tiểu Du từ đầu đã gọi đến tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, bước chân vào đến liền chạy vào tiểu gian tẩy rửa một lần. Tiểu Bạch đem bao y để lên giường, khắp nơi đều thu dọn qua một lần, Song cũng tìm một chỗ kín, đem y phục trên người đổi thành một bộ khác thì mới hài lòng. Các nàng hiện tại ngồi ở đại sảnh của khách trạm chuẩn bị dùng cơm. Các nàng thân phận Vô Thường quỷ hồn có thể không cần ăn cơm. Thế nhưng đi lâu như vậy, nguyên khí cũng hao tổn a, vẫn là nên kiếm một chút gì đó cho vào bụng. "Lão tam, ngươi có hay không nhận thấy này địa phương có điểm khác lạ a?" Tiểu Du xoay đầu nhìn xung quanh một lần, thì hướng đến Tiểu Thụy ở bên cạnh thật nhỏ tiếng hỏi. "Ngươi cũng nhận thấy?" Tiểu Thụy chau mày, bản thân cũng nhận thấy nơi này có cái gì hảo kỳ quái. "Các ngươi là đang nói chuyện gì?" Tiểu Hắc quan sát bọn họ cái biểu tình, nghi hoặc hỏi đến. "Lão đại, chúng ta là đang nói nơi này có gì đó hảo kỳ quái nha. Không chỉ có một mình ta nhận thấy, lão tam cũng giống như ta cảm nhận." Tiểu Du đối Tiểu Hắc giải thích một chút. "Là như vậy? Lão nhị, ngươi có như bọn họ?" Tiểu Hắc ở Tiểu Bạch trên vai chạm một cái. Tiểu Bạch cũng gật đầu. "Nơi này quả thật có phần quái lạ. Từ khi bước vào ta thì đã nhận thấy. Lão bản hắn nói các phòng đều đã có người, ta cư nhiên lại không nghe thấy tạp âm. Nơi này nói lớn không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không phải, ở dưới là đại sảnh cư nhiên lại như vậy ít người lui tới. Cũng không phải nằm quá sâu trong tiểu lộ, không thể lại không có người biết đến. Hiện tại hẳn là giờ dùng thiện, đại sảnh lại chỉ có chúng ta bốn người. Rõ ràng là ban ngày cư nhiên đại môn lại đóng chặt như vậy. Thật sự có điểm không đúng a." Tiểu Du đem cái bản thân trong lòng nghi hoặc đối ba người các nàng nói ra. "Các vị khách quan, thức ăn tới rồi!" Các nàng vốn dĩ đang thảo luận, không biết tiểu nhị thì đã đem lên thức ăn. "Đừng nói đến nữa, ăm cơm đi." Tiểu Hắc trước lên tiếng cắt đứt bọn họ cái nghi hoặc. "Lão đại nói phải, chuyện này để sau hãy nói. Chúng ta ăn cơm." Tiểu Thụy tán đồng. Các nàng sau đó cũng không nhắc đến cái này vấn đề, động đũa gắp thức ăn. "Đợi một chút." Thời điểm thức ăn sắp vào đến miệng, liền nghe thấy Tiểu Bạch lên tiếng ngăn cản bọn họ. Ba người các nàng ánh mắt không hiểu nhìn đến người kia. "Thứ này không sạch sẽ." Tiểu Bạch động đũa, tách ra màn thầu, ở bên trong lấy ra một ít nhân bánh để ra ngoài. "Lão nhị, ý của ngươi là?" Tiểu Thụy chấn kinh nhìn đến thức ăn trên bàn. "Không... không phải là thứ đó đi?" Tiểu Hắc tức khắc buông đũa. "Lão nhị!" Tiểu Du nhìn đến người bên cạnh, biểu hiện rõ ràng hoang mang. "Những thứ này thì đều ăn được." Tiểu Bạch ở mấy đĩa thức ăn lượt bỏ một số thứ, đem mấy loại còn lại để ra một đĩa khác. "Chúng ta sớm rời đi mới tốt. Loại này sự tình đều không cần chúng ta đến quản đi." Tiểu Du thật nhanh nói mấy câu. "Không gấp. Xem thử bọn họ tiếp theo sẽ làm cái gì." Tiểu Hắc ở trên vai Tiểu Du đặt tay. "Loại này không cần chúng ta quản. Ta cư nhiên lại thích đi quản." Tiểu Thụy một bên môi nhếch lên. Tiểu Bạch đảo mắt nhìn qua bên kia lão bản cùng tiểu nhị, song liền thật nhanh thu hồi đạo quang. Giờ Tuất. Trù phòng vọng đến thanh âm vật sắt bén cạ vào đá. Củi khô liên tục được thêm vào, lửa trong lò càng lớn hơn. Chảo lớn chứa đầy nước nóng đến bốc khói. "Lão bản, ở tiểu phòng không phải còn rất nhiều sao? Hiện tại vì sao phải thêm nữa?" tiểu nhị ném củi khô vào lò, quay đầu hướng đến lão nhân gia ở bên kia. "Ngu ngốc. Thứ trong đó cũng đã dùng sắp hết rồi, nếu không thêm thì làm sao có thể mở cửa." lão nhân gia động thái mài dao vẫn không ngừng, một tiếng mắng chửi đối phương. "Thế nhưng bọn họ có bốn người." tiểu nhị biểu hiện lo lắng nói một câu. "Nhìn bọn họ chỉ là một cái dạng tiểu bạch kiểm lại có thể khiến ngươi sợ hãi như vậy?" lão nhân gia nhổ nước bọt. "Đi, bọn họ hiện tại đang ngủ. Đều không thể phản kháng." lão nhân gia cầm theo con dao lớn trước tiên đi ra ngoài. Lão nhân gia đẩy cửa bước vào, khắp nơi đều là màn đêm, không thể nhìn rõ đường. Lão nhân gia thật chậm bước đến gần giường ngủ, giơ cao dao lớn, một đường không hề nương tay hạ xuống thân thể nằm trên giường. Cư nhiên nơi dao lớn chạm đến chỉ là một khoảng trống, đột nhiên trên ngực bị lực đạo đá một cái khiến hắn bị ngã ra phía sau, dao lớn cũng rơi khỏi tay. Nến được thắp lên, lão nhân gia cùng tiểu nhị bị Tiểu Bạch bốn người các nàng trói ngồi ở đại sảnh, bọn họ trong miệng bị nhét đồ, chỉ có thể phát ra âm thanh không rõ ràng. "Ta lại không ngờ các ngươi như vậy lá gan rất lớn, dám ở lúc nửa đêm đi giết chúng ta." Tiểu Hắc vòng tay ôm trước ngực, tiếu ý cười nói. "Lại không ngờ được chúng ta vào trúng một cái hắc điếm nha. Nơi này cũng không tệ, tuy nhiên cũng không có gì ghê gớm." Tiểu Du cười lớn. "Nói! Các ngươi đã giết bao nhiêu người!" Tiểu Thụy ở trên bụng lão nhân gia đá hắn một cái. "Các vị đại nhân đại lượng, cầu các vị tha mạng! Ta chỉ là kiếm hai bữa cơm thôi!" lão nhân gia sau khi dị vật được lấy đi liền hoảng loạn cầu xin. "Lão bản nói phải! Các vị xin tha mạng! Chúng ta chỉ là bất đắc dĩ thôi!" tiểu nhị động thái gấp gáp, hướng đến các nàng nói. "Bất đắc dĩ? Hắc điếm lớn như vậy các ngươi còn nói là bất đắc dĩ? Chỉ kiếm hai bữa cơm?" Tiểu Thụy trừng mắt nhìn đến bọn họ. "Thịt trong thức ăn, là gì?" Tiểu Bạch lãnh đạm nghi hoặc. "Các vị gia gia tha mạng! Thịt... thịt trong thức ăn là... là thịt người!" tiểu nhị nhìn đến chính là phi thường sợ hãi. Tiểu Thụy cùng Tiểu Du nghe đến liền đại não dâng đến ý niệm buồn nôn. "A Trương ngươi sao có thể nói!" lão nhân gia nghe thấy tiểu nhị nói một câu như vậy liền tức khắc sợ hãi. "Các vị gia gia! Thật sự không có liên quan ta! Là hắn bức ta làm trái đạo lý! Thỉnh tha mạng a!" tiểu nhị gấp đến độ nước mắt đều tuôn ra. "Trước vào bên trong xem như thế nào." Tiểu Hắc ở cái ghế trói bọn họ đá một cái, liền hướng tiểu gian đi vào. Vừa bước vào, hương khí nồng đậm xông vào mũi, khí tức ô uế lâu ngày khiến người muốn nôn. Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mới thật sự kinh hoảng một lần. Khắp nơi cho dù là trên đầu hay dưới chân đều treo đầy thịt tươi, ở phía trên vẫn còn đọng máu, mà loại này tảng thịt có thể rõ ràng nhận thức là hình người thân thể bị tách ra làm hai, hồng huyết nhiễu xuống, sàn nhà toàn bộ đều bị nhuộm đỏ. Trên sàn, trên bàn gỗ, bên cạnh bếp lò, giá treo thức ăn đều là một màn hỗn độn. Xương người cùng thủ cấp bị ném ở một góc tường, bên kia có mấy cái thùng gỗ lớn, toàn bộ đều chứa đầy nội tạng cùng huyết dịch, trên thớt gỗ còn có một cái đầu bị chặt đi một nửa. Nơi này bởi vì lâu ngày không được thu dọn, khí tức của thi thể thối rửa, nội tạng, huyết dịch đều khiến mấy người Tiểu Hắc trong lòng cảm thấy thập phần kinh tởm. "Quả nhiên không hổ danh là hắc điếm mà phàm nhân hay nhắc đến, thật sự ghê tởm." Tiểu Du biểu hiện không thể ngờ tới lắc lắc đầu. "Lão đại, hiện tại làm thế nào?" Tiểu Thụy cực lực che mũi cùng miệng, hướng đến Tiểu Hắc ở bên kia hỏi một lần. "Lão nhị ngươi nói?" Tiểu Hắc đối Tiểu Bạch nghi vấn. "Hắc điếm, liền không nên lưu lại." Tiểu Bạch thanh âm tựa băng sơn ngàn năm, đều mang theo hàn khí khiến người run sợ. "Vậy để ta tới đi." Tiểu Du xuất thủ, một chưởng thì đã lấy mạng hai người bọn họ. "Chúng ta đi." Tiểu Hắc cầm lên bao y, xoay người ra khỏi cửa. Tiểu Bạch các nàng rời khỏi khách trạm, đi được hai bước, Tiểu Bạch đột nhiên đình trệ. Đại não nghĩ một chút, ở người bên cạnh trên vai vỗ một cái. "Làm sao vậy?" Tiểu Du nghiêng đầu nghi hoặc hỏi một lần. "Còn có việc chưa làm." Tiểu Bạch không đầu không đuôi nói một câu. "Ngươi đây là ý gì?" Tiểu Du chau mày. Tiểu Du vốn định mở miệng hỏi thêm một lần, liền nhận được đối phương cái ánh mắt, nàng thì giống như đã hiểu được đối phương nói là chuyện gì. Tiểu Du quay lại khách trạm, làm ra một cái thủ pháp, sau đó chỉ nhìn thấy khách trạm hoàn toàn ngập trong lửa lớn, còn thân ảnh trước đó liền đã không còn nhìn thấy. Phía bắc lúc này thời điểm không giống những nơi khác thật sớm đã lạnh lẽo, đôi lúc sẽ có tuyết rơi. Đường nhỏ ngoại thành nhìn thấy một toán nhân khẩu, bọn họ có ngựa, có kiệu hoa, nhìn qua giống như là có môn hộ thành thân. "Các ngươi chưa ăn cơm sao! Vì sao đi chậm như vậy?" hồng nương phẩy phẩy khăn tay, thanh điệu chói tai lớn tiếng mắng chửi kiệu phu. "Các ngươi đi nhanh một chút! Sau khi đến nơi gia gia sẽ không bạc đãi các ngươi!" nam nhân một thân hồng y, hoa cầu ở trước ngực, ngự trên tuấn mã, lên tiếng thúc giục bọn họ. "Chúng ta đã cố gắng rồi đi! Chỉ là gió thổi quá lớn, chúng ta không cách khống chế a!" kiệu phu ra sức chống đỡ, một đường cố gắng hướng thẳng phía trước. "Một lũ vô dụng! Còn không đi nhanh một chút!" nam nhân sinh khí liền mắng chửi. Nam nhân nhìn qua phi thường gấp gáp, cư nhiên ở bên trong kiệu hoa, hắn tân nương tử lại không giống như muốn gả cho hắn. Nữ nhân một thân giá y hoa lệ, lại cái tư thế hảo kỳ quái. Nàng cánh tay bị trói về phía sau, trên đầu phủ khăn đỏ cũng không thể hoàn toàn che giấu điểm miệng của nàng bị người khác dùng khăn nhét vào, hai chân cũng bị trói chặt vào nhau, động cũng không thể động được. Nữ nhân ra sức gào thét giãy dụa, cư nhiên đều là phí công. Thế nhưng điểm đặc sắc trên ngực lại quen mắt như vậy, này nữ nhân còn không phải là Dung Đới Giai nàng sao. Nàng ở mấy ngày trước vô thức bị người ta đánh ngất, đến khi tỉnh lại thì nhận thấy bản thân bị trói ở một gian phòng nhỏ trong nhà gỗ. Nàng không biết người bắt nàng là kẻ nào, cũng không biết bọn họ cái ý định là gì. Nàng hoảng loạn, nàng vô tình nghe thấy bọn họ nói chuyện, bọn họ nói đến có một cái phú hộ thiếu gia muốn tìm cô nương xinh đẹp làm tiểu thiếp, nàng thì vừa vặn ở trong tay bọn họ, thì giống như tình cảnh hiện tại nàng bị ép buộc khoác giá y lên kiệu. Dung Đới Giai sợ đến rơi lệ, nàng dùng lực ý định kéo đứt sợi dây trói tay của nàng, thế nhưng lại không đủ sức, khiến cổ tay tróc da xuất huyết. Nàng từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gặp qua loại này sự tình, nàng đương quý phi tước vị cao quý, nàng cao ngạo, lại ở hiện tại cư nhiên có thể sợ hãi đến mức khóc thành lê hoa đái vũ. Nàng từng khắc đều cầu xin ông trời, cầu xin sẽ có người đến giúp nàng. Đoàn người đi thêm một đoạn, nam nhân đột nhiên ra hiệu dừng lại. Hắn thật sự đã không thể chịu đựng tiếp tục, nơi này cách hắn gia phủ còn rất xa, hắn thì không thể chờ đến khi về phủ, thì như vậy ở nơi này đi. Hắn động thái thật nhanh tiến tới kiệu hoa, dùng sức đẩy ra kiệu phu, kéo rèm thì cúi người đi vào trong kiệu. Gió lớn thổi càng mạnh, tuấn mã nâng người thét một tiếng liền bỏ chạy, kiệu phu cùng hồng nương bởi vì không thể chống đỡ mà bị gió thổi ngã qua một bên. "Tiểu nương tử không cần sợ, ta thì sớm sẽ là tướng công của nàng, thế nhưng ta lại không thể chờ đến lúc động phòng rồi đi." nam nhân đem khăn đỏ kéo xuống, biểu hiện nham nhở rõ ràng trên mặt. Dung Đới Giai mở to mắt nhìn hắn tiến tới gần, nàng ra sức tránh né hắn, trong lòng lại càng thêm đảo lộn. "Tiểu nương tử đừng sợ! Để tướng công hảo hảo sủng hạnh nàng a!" nam nhân đem y phục trên người nàng xé rách, thân thể đẹp mắt phơi bày ra ngoài. Dung Đới Giai không ngừng gào thét, nàng lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nói vài chữ không rõ ràng. Hắn ở trên cổ nàng hôn xuống, cánh tay thô bạo ở trên người nàng làm loạn. Dung Đới Giai nghĩ bản thân thì xong rồi, nàng không còn thể diện, không còn danh dự rồi. Nàng căm phẫn trừng mắt, trong lòng đều là thống hận. Nàng hận hắn, hận hắn vì sao lâu như vậy còn chưa phái người đi tìm nàng. Hận hắn ở trước mặt nàng nói lời đường mật, ở phía sau lại có thể như vậy nhẫn tâm bỏ mặc nàng. Bên ngoài đột nhiên có tiếng động thật lớn khiến nàng cùng nam nhân trong kiệu đều chấn kinh. Nam nhân nhanh một chút ra ngoài xem tình hình. Hắn hoang mang, xung quanh hồng nương cùng kiệu phu nằm trên đất, mà thân thể bọn họ đều là máu. "Là... là ai! Rốt cuộc là kẻ nào! Ra đây!" nam nhân hoảng loạn ngã xuống đất, liên tục đảo mắt nhìn xung quanh. Hắn bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm lớn, hắn từ từ quay đầu nhìn về phía sau, nhất thời đứng hình. Phía trên mõm đá, thân ảnh to lớn ngự trị, móng vuốt sắt nhọn, nanh dài đưa ra ngoài, thân thể phủ bạch mao phát quang chói mắt. Ở trước mặt chính là một cái đại bạch hổ trong mắt đầy sát ý hung tợn nhìn đến hắn. Nam nhân đến khi hoàn hồn kinh hoảng la hét, tức khắc đứng lên xoay người bỏ chạy. Bạch hổ nhảy một cái liền đã ở trước mặt của hắn. Bạch hổ thật chậm từng bước tiến đến gần hắn, nhe nanh hướng đến hắn đe dọa, hắn nhận thức hồn phách sớm đã rời khỏi thân thể, đôi chân vô thức lùi về sau. Bạch hổ một tiếng hống chói tai, song liền thật nhanh lao đến nam nhân trước mặt. Đạp hắn ở dưới chân, vuốt dài cắm vào thân thể, răng nanh khảm sâu vào yết hầu, một đường thật mạnh xé rách, nam nhân tức khắc bỏ mạng. Bạch hổ sau khi lấy mạng vẫn chưa rời đi. Nó ở quanh kiệu hoa đi một vòng, từ từ tiến vào trong. Dung Đới Giai chật vật tháo bỏ dây trói, nàng thấy màn trướng bị kéo lên, nghĩ đến nam nhân kia trở lại rồi liền trong lòng đề phòng một trận. Lại không ngờ được thứ nàng nhìn thấy thì không phải tên kia nam nhân, mà là một con đại bạch hổ hung dữ. Nàng giống như bị người khác điểm huyệt, không thể cử động, kinh hoàng đến mức không còn nghĩ được cái gì khác. Lại không nghĩ nàng sẽ có ngày phải bỏ mạng trở thành thức ăn cho dã thú. Bạch hổ thật chậm đến gần nàng, khắp miệng đều là máu tươi, phi thường tanh tưởi. Dung Đới Giai nghĩ lần này nàng liền không xong rồi, thế nhưng dã thú trước mặt cái động thái khiến nàng ngạc nhiên. Nó không nhe nanh cắn nàng, mà là đem cái đầu lớn ở dưới cằm của nàng dụi vào, lông mao dày cọ xát da thịt khiến nàng một trận ngứa ngáy. Bạch hổ chóp mũi ở bên má của nàng thật ôn nhu chạm vào, song lại đưa lưỡi liếm mấy lần. Dung Đới Giai thật lâu hoảng sợ, tinh thần hao tổn liền kiệt sức ngất đi. Bạch hổ đỡ lấy nàng thân thể, nương nàng nằm ở trên lưng. Ở dưới ánh trăng lạnh lẽo, dã thú hung mãnh cõng mỹ nhân trên lưng, uy dũng đi vào màn đêm. -----Hết chương 51----- Tác giả: Ta viết đoạn hắc điếm mà cảm thấy mắc ói dễ sợ...
|
Chương 52
Dung Đới Giai đến khi tỉnh dậy thì cũng đã qua đi mấy ngày. Nàng nhãn châu từ từ hé mở, ngọc thủ dụi mắt mấy lần, mới có thể hoàn toàn tỉnh táo. Đại não đầu tiên xuất hiện chính là mơ hồ. Nàng nhận thức bản thân đang ở trong một cái sơn động, nơi nàng vừa mới nằm xuống là một cái phiến đá lớn. Này sơn động rất lớn, chỗ nàng ngồi hẳn là nơi sâu nhất đi, ở bên kia còn có một thông đạo nhỏ, thì là không thể nhìn thấy nơi sâu nhất. Nàng trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nói là sơn động, cư nhiên nơi này trên đất lại phủ đầy cỏ xanh, nàng ngồi phiến đá lót một lớp lông thú, chạm vào thập phần mềm mại, thành sơn động bên kia còn được đốt lửa, khiến này địa phương vô cùng ấm áp. Nàng hồi tưởng một lần, trước khi bản thân ngất xỉu thì bị ác nhân bắt đi, sau đó bị người khác cưỡng bức xuất giá, lại ở thời điểm nàng bị xú nam nhân cưỡng bức lại xuất hiện một cái đại bạch hổ chạy đến, nàng thì nghĩ bản thân thì không xong rồi, lại không ngờ đó đại bạch hổ lại không đem nàng cắn chết, lại ở nàng trong lòng dụi đầu, nàng lúc đó chưa kịp phản ứng thì đã ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì đã thấy ở nơi này rồi. Nghĩ đến vẫn còn cái đó đại bạch hổ, Dung Đới Giai vẫn là hoảng sợ mấy phần. Dã thú lúc đó không giết đi nàng, cũng không có khả năng hiện tại nó sẽ không tổn hại nàng. Dung Đới Giai tức khắc đứng lên, mới phát giác giá y trên người đã được đổi đi, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, trước tiên hẳn nên thoát thân mới tốt. Dung Đới Giai nhanh một chút muốn rời khỏi sơn động, khi đến cửa động, nàng nhất thời thất thần, thân thể không theo ý muốn cử động bỏ chạy, chỉ có mở to hai mắt nhất mực nhìn. Đại bạch hổ cuộn tròn nằm trước cửa động, thân thể đại khổ kinh người chắn ngang, đường đi chỉ còn một khe hở. Tuyết vũ, bạch hổ trên người phủ đầy tuyết, lưu quang nhắm chặt, mi tâm chữ vương cau lại, hơi thở uy lực phát sinh thanh âm lớn. Ở trong màn tuyết trắng, bạch hổ lông mao phát quang cực đại chói mắt, đạo thanh quang lưu động bao bọc thân thể. Dung Đới Giai tận lực thật nhẹ chậm chạp lui về phía sau, nàng thật không muốn đánh động này dã thú, nàng vẫn chưa muốn chết. Chỉ trách ý trời trêu người, nàng vô tình đạp trúng cành khô, đánh động đến bạch hổ đang ngủ ở bên kia, tâm thất nhảy loạn giống như muốn từ trong lòng ngực nhảy ra ngoài như vậy. Bạch hổ mở mắt, nâng người đứng lên, hai bước liền xoay người nhìn vào bên trong sơn động, chỉ thấy nữ nhân nó đem về thì đã tỉnh dậy, hiện tại lại còn rất khỏe mạnh đứng ở trước mặt của nó. Bạch hổ tiến đến gần nữ nhân, hung tợn nhe nanh đẩy lùi nàng đi vào bên trong. Dung Đới Giai ngã ngồi xuống phiến đá, trơ mắt nhìn dã thú trước mặt. Bạch hổ ở sau khi ý định hoàn tất tiếp theo thu hồi động thái hung dữ, nó giống như lần trước gặp mặt, cái đầu lớn dụi vào cằm dưới của đối phương, lại thoái lui thẳng người ngồi lên hai chân sau. Dung Đới Giai nhận thức dã thú đối nàng dường như không có ý xấu, liền hoảng sợ trong lòng giảm đi mấy phần. Nàng thật chậm đưa tay đến, ý định chạm vào bạch hổ trên người. Đúng như nàng nghĩ, bạch hổ lông mao trên đầu hảo mềm mại, ân, cảm giác ở bàn tay cũng rất tốt. "Ngươi.. phải hay không không có ý định tổn hại ta?" nàng không hiểu vì cái gì bản thân đột nhiên lại nói một câu như vậy. Bạch hổ cho dù có khác thường thì cũng chỉ là một cái dã thú, làm sao có thể hiểu được tiếng người, nàng nhận thấy bản thân cũng quá thất thường đi. Thế nhưng, nghe lời nói của nàng, này bạch hổ giống như là có linh tính như vậy, nó ở trên tay của nàng một lần chạm mũi vào, giống như là đang trả lời nàng nha. Dung Đới Giai ngạc nhiên, nếu như nó thật sự có thể hiểu được nàng nói cái gì, vậy liền để nàng thử thêm một lần. "Ngươi vì sao đi cứu ta?" Dung Đới Giai làm như vô ý hỏi thêm một lần. Bạch hổ nâng một chân trước chạm vào trên người của đối phương. "Ngươi đây là ý gì?" Dung Đới Giai nghi hoặc. Bạch hổ đột nhiên đứng lên, đi vào thông đạo nhỏ ở bên cạnh, sau khi trở lại chỉ thấy trong miệng của nó cắn lấy một bộ y phục. Bạch hổ đem loại đó y phục thả ở trước mặt của nàng, một chân chạm vào hoa văn trên đó. Dung Đới Giai hảo kinh ngạc, y phục này là của nàng vận ở thời điểm bị bắt đi, khi nàng bị ép xuất giá, thì đã bị cởi bỏ cũng để lên kiệu hoa chung với nàng. Hoa văn trên áo là một đóa mẫu đơn hoa dùng hoàng kim tơ thêu nên, chỉ ra được nàng cái thân phận đương kim quý phi. Lại không ngờ này bạch hổ lại mang theo của nàng y phục, chân trước đặt lên đóa mẫu đơn, thì giống như hiểu biết được nàng thân phận như vậy, liền trong lòng hảo cao hứng. Âm thanh lạ đánh động tới nàng, xem xét một chút, thì là nàng cái bao tử đói đến làm loạn. Xấu hổ ở trên mặt biểu hiện rõ ràng, nàng chống đỡ thân thể đứng lên, nghĩ một chút ra ngoài tìm thức ăn. Cư nhiên lại bị cỗ lực đạo đẩy tới, khiến nàng lại ngã xuống trên phiến đá. Bạch hổ chân trước ấn ấn tay của nàng, kéo lấy y phục trên đất phủ lên nàng thân thể, sau đó chỉ thấy nó gầm một tiếng thì đã xoay người rời khỏi sơn động. Bình trà bị ném đi, chạm vào cột trụ liền vỡ thành nhiều mảnh. Gian phòng, mành trướng bị xé đến rách nát, gối cùng chăn đệm chà đạp dưới chân, đều là một màn hỗn độn. "Vô dụng! Chỉ kiếm một người mà cũng không xong! Trẫm nuôi các ngươi nhiều như vậy để làm cái gì!" Tô Phá Ca tức giận cầm lấy chung trà một đường ném thẳng đến nhân khẩu trước mặt. "Vạn tuế gia thỉnh bớt giận! Chúng thần đã phái rất nhiều toán binh sĩ đi tìm, thần nghĩ không bao lâu nhất định tìm được nương nương." lão nhân gia quỳ trên đất, đầu cúi xuống thật thấp, một khắc cũng không dám ngẩng đầu lên. "Không bao lâu!? Không bao lâu nghĩa là gì? Nàng mất tích đến nay đã năm ngày rồi, các ngươi còn bảo trẫm bình tĩnh!?" Tô Phá Ca ngồi xuống ghế gỗ, đưa tay vuốt ngực, khống chế trạng thái nộ khí mong muốn phát sinh. "Thần không dám! Chỉ là thần đã nâng cao hiệu suất tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được thôi!" lão nhân gia dập đầu một cái. "Trẫm không cần biết người là làm cách gì. Nếu như trong mười ngày ngươi không tìm được nàng, trẫm sẽ lấy đầu của ngươi! Cút đi cho trẫm!" Tô Phá Ca uy nghiêm hạ lệnh, một cái phất tay liền nhất mực muốn chính là như vậy. "Thần biết được. Thần cáo lui!" lão nhân gia làm cái lễ khấu bái liền nhanh một chút lui ra ngoài. "Chỉ toàn là một đám người vô dụng! Vô dụng!" Tô Phá Ca sinh khí đập bàn. Nữ nhân nâng váy bước vào, cảnh tượng hỗn loạn nhìn vào mắt, nàng lắc đầu. Người ngồi ở kia đối lưng về phía nàng, thủ nắm quyền chặt đến run rẩy. Nàng đến gần một chút, ở cái ghế nhỏ bên cạnh đối phương ngồi xuống. "Hoàng thượng, thần thiếp đến trước cửa thì nhìn thấy Đỗ tướng quân gấp gáp rời khỏi. Người có phải bởi vì tìm không được Dung quý phi thì tức giận?" Tố Phượng Di xem xét tình hình mới thăm dò một lần. "Là nàng sao? Trẫm khi nãy thật sự vô cùng tức giận. Bọn họ đường đường đương triều tướng quân, lại chỉ có chuyện như vậy cũng làm không được! Còn dám trở về hướng đến trẫm như vậy đi trình báo! Trẫm khi nãy thật muốn đem hắn cái thủ cấp lấy xuống!" Tô Phá Ca hắt một tiếng thở ra, nghiêng đầu đi nơi khác. "Hoàng thượng, tìm người không phải một ngày liền có thể tìm được. Đại Ý rộng lớn như vậy, chúng ta gấp cũng gấp không được." Tố Phượng Di nhặt lên ngoại bào nhiễm bẩn, nhẹ nhàng phủi sạch đất cát. "Cư nhiên đều do bọn họ vô dụng!" Tô Phá Ca thêm một lần đập bàn gỗ. "Đỗ tướng quân sao có thể vô dụng. Nếu như là như vậy, Đại Ý sớm thì đã không còn." Tố Phượng Di mỉm cười, đem ngoại bào khoác lên vai đối phương. Tô Phá Ca ý định phản bác, thế nhưng lại không nghĩ ra được sẽ phản bác như thế nào, liền không nói, quay đầu nhìn nơi khác. Đối động thái giận dỗi của đối phương, Tố Phượng Di nàng chỉ nhận thấy buồn cười. Này nam nhân, đã trưởng thành, là Đại Ý cửu ngũ chí tôn, hiện tại thì giống như một cái hài tử tính khí như vậy. "Hoàng thượng, người từ sớm đã không ăn gì. Thần thiếp chỉ muốn cùng người nói ngọ thiện sớm thì đã chuẩn bị, thần thiếp cùng Ân nhi đợi người cùng ăn cơm nha." Tố Phượng Di một dạng nhu thuận thê tử hướng đến nàng phu quân, ở trên người đối phương thật nhẹ vỗ hai cái. "Trẫm không muốn ăn. Nàng cùng Ân nhi ăn đi." Tô Phá Ca đẩy ra nữ nhân bàn tay, sau đó chỉ lưu lại câu nói, liền đã bỏ đi. Tố Phượng Di nhìn đối phương rời đi, nàng ánh mắt dâng đến tia ý niệm mất mác. Tô Phá Ca đứng dưới gốc cây phát tiết, chân liên tiếp đá vào thân cây, nhiều lần như vậy cũng không thể khiến hắn bình tâm trở lại, chỉ càng thêm khó chịu. Đột nhiên ở bên vai lại bị lực đạo giữ lấy, Tô Phá Ca quay đầu nhìn đến, thì là nữ nhân Duệ Tư Duệ, Duệ Trang phi. "Hoàng thượng, người đang sinh khí sao?" Duệ Tư Duệ đi đến trước mặt Tô Phá Ca, nghi hoặc hỏi một câu. "Ái phi vì sao lại ở đây?" Tô Phá Ca ngạc nhiên, hẳn là này nữ nhân nên ở tiểu gian cách nơi này mới đúng. "Thần thiếp nghe Minh Từ nói người không được vui, thì mới đến nhìn một chút." Duệ Tư Duệ hoàn đáp. "Ái phi thật hiểu trẫm. Nàng mới không giống những kẻ khác, chỉ biết đối trẫm chấn chỉnh." Tô Phá Ca ôm lấy nữ nhân trước mặt, ở trên trán của nàng hôn xuống một cái. "Hoàng thượng xem trọng thần thiếp rồi." Duệ Tư Duệ ngọc thủ che miệng mỉm cười. "Trẫm chỉ đang nói sự thật, trong số của trẫm các phi tần, nàng thông minh nhất!" Tô Phá Ca giữ lấy cằm của mỹ nhân, ý định hôn một lần. Thời điểm môi của hai người sắp chạm vào nhau, liền đột nhiên bị một cái thanh âm truyền đến cắt đứt. "Phụ hoàng!" Tô Hi Hoa ở bên này chạy đến, ôm lấy chân của Tô Phá Ca. "Hi nhi." Tô Phá Ca vốn dĩ khó chịu, song nhìn thấy người đến chính là hắn hài tử, liền khó chịu trong lòng thì tiêu biến. "Phụ hoàng, mẫu phi nói sẽ cùng Hi nhi dùng cơm, cư nhiên lúc sau thì đã đi mất. Hi nhi đi hỏi Minh Từ, hắn nói mẫu phi đến tìm phụ hoàng, cho nên Hi nhi liền chạy đến nơi này." Tô Hi Hoa hướng đến Tô Phá Ca bày ra bộ dáng ủy khuất. "Hi nhi ngoan, mẫu phi cùng phụ hoàng dùng cơm với Hi nhi hảo?" Duệ Tư Duệ xoa xoa hài tử cái đầu nhỏ, vui vẻ đối hắn hỏi. "Hảo! Hi nhi muốn cùng phụ hoàng mẫu phi dùng cơm." Tô Hi Hoa cao hứng nhảy lên. "Được, được. Chúng ta đi ăn cơm a." Tô Phá Ca bế lên hài tử, sau đó ở nữ nhân bên cạnh nắm lấy tay của nàng cùng nhau trở về. Phương bắc. Dung Đới Giai xem một chút không sớm không muộn thì đã ở đây năm ngày. Nàng trong mấy ngày này cùng đó đại bạch hổ chung một chỗ, đó dã thú thập phần cẩn trọng đối đãi nàng. Một ngày ba bữa đều không cần nàng động tay, chỉ cần vừa vặn đến giờ thiện thì bạch hổ sớm đã ra ngoài kiếm thức ăn cho nàng. Này bạch hổ thật sự có linh tính, nó đến buổi tối sẽ tìm cách nhóm lửa, kiếm được gà trở về sẽ ném vào trong đó, đến khi nướng chín rồi thì đem đến cho nàng. Bên cạnh sơn động có một cái hồ nhỏ, nàng thời điểm muốn tắm rửa, bạch hổ sẽ để nàng ngồi trên lưng, cõng nàng đến đó. Nàng phát giác y phục có nhiều thêm mấy bộ, sau đó biết được là bạch hổ không biết là ở nơi nào tha về cho nàng. Buổi tối phương bắc phi thường lạnh, nếu nàng còn ở trong cung nhất định sẽ có một cái lò than lớn trong điện, nàng không cần sợ hàn khí nhập thể. Thế nhưng nơi này không phải hoàng cung, ở trong sơn động chỉ có đống lửa nhỏ, hàn phong ở bên ngoài thổi vào, cũng không thể có bao nhiêu ấm áp. Bạch hổ cư nhiên ở mỗi đêm đều đem thân thể bao bọc lấy nàng, dùng bản thân lông mao đi sưởi ấm nàng. Ở chung một đoạn thời gian, nàng thì ở lúc đi ngủ vô tình phát giác bạch hổ trên người có điểm kỳ lạ, bạch hổ nếu như nằm ngửa, ở trên ngực có một cái hình thù kỳ quái, nhìn đến giống như một đóa hồng liên hoa, rất đỏ, rất đẹp mắt. Nàng nếu như chạm vào cằm dưới của nó, nó thì giống con người như vậy biết đỏ mặt, liền đứng lên bỏ đi. Nàng sờ sờ nó cái đầu, nó lại dùng ánh mắt quái lạ nhìn đến nàng. Một cái dã thú kỳ lạ như vậy, nếu như nàng đối người khác nói nàng gặp được, hẳn bọn họ sẽ mắng chửi nàng hoang đường. Nàng hồi tưởng một chút, cũng không chú ý bạch hổ sớm đã đi vào. Nó ngồi cách nàng một khoảng, chú tâm nhìn nàng. "Tiểu Bạch, ngươi về rồi sao." Dung Đới Giai hoàn hồn nhìn thấy, nàng hướng đến nó mỉm cười hỏi một câu. Sở dĩ nàng gọi nó là tiểu Bạch, thì bởi vì nó toàn thân đều là bạch sắc. Bạch hổ không lên tiếng, cũng không tiếp tục nhìn kia nữ nhân, hạ thấp thân thể nằm trên đất, nhắm mắt dưỡng thần. "Tiểu Bạch, hôm nay ngươi đã đi đâu?" Dung Đới Giai tiến đến gần, nàng ở trên đầu của nó sờ một chút. Bạch hổ hé mắt nhìn nàng, mới chê nàng phiền phức thì di dời lên phiến đá tiếp tục nằm ngủ. "Ngươi bạch hổ lại dám xem thường ta?" Dung Đới Giai nhận được dã thú cái thái độ, nó thì giống như xem thường nàng. "Tiểu Bạch ngươi thức dậy! Thức dậy cho ta!" Dung Đới Giai nàng mới không tình nguyện bị một cái dã thú xem thường, liền đi đến giữ lấy đầu của nó lay mấy lần. Bạch hổ bị làm quấy nhiễu, lớn tiếng gầm một cái, đạo quang không vui hướng đến nữ nhân phiền phức kia. "Ngươi! Rốt cuộc là đi nơi nào về đến?" Dung Đới Giai một dạng cao cao tại thượng hỏi đến. Bạch hổ ngao một tiếng liền xù lông, thân thể lưu lại vết tích của hơi nước. "Ngươi đi rửa thân thể sao?" Dung Đới Giai nghi hoặc. Chỉ nhìn thấy bạch hổ liếc nhìn nàng một cái, song lại nằm xuống. "Tiểu Bạch ngoan, ngươi chiếu cố ta lâu như vậy, tỷ tỷ giúp ngươi chải lông." Dung Đới Giai ngọc thủ vuốt lấy lông mao trên lưng bạch hổ. Bạch hổ dường như thoải mái, từ từ nhắm mắt. "Tiểu Bạch, ngươi trên đầu lông mao vì sao dài hơn nơi khác nha? Thật khó coi, tỷ tỷ giúp ngươi đem lông mao buộc lên hảo?" Dung Đới Giai nhìn thấy ở trên đầu bạch hổ lông mao dường như dài hơn những nơi khác, cảm thấy chướng mắt, thì như vậy nàng tháo xuống dây đỏ trên cổ tay, đem lông mao trên đầu bạch hổ buộc lại. Dung Đới Giai vô thức cười thành tiếng, nhìn một cái đại bạch hổ trên đầu lông mao lại bị dây đỏ buộc lên thì giống như một cái ngốc ngốc tiểu hổ, hảo khả ái nha! Bạch hổ bị nàng như vậy nháo, chỉ ném cho nàng một đạo quang thì như khiển trách nàng đem nó làm thành bộ dáng hiện tại hảo buồn cười, sau đó liền đứng lên đi ra khỏi sơn động. Dung Đới Giai nàng đến tuổi này chưa từng được chứng kiến cảnh tượng khác lạ như vậy. Nàng nghĩ một chút, sau này nếu như về được hoàng cung, nàng nhất định mang theo cái này đại bạch hổ cùng trở về, ở trong cung của nàng dung dưỡng nó, để nó ngày ngày giống như hiện tại khiến nàng cao hứng. -----Hết Chương 52----- Tác giả: Bạch hổ giống như trò đùa của Dung tỷ vậy á...
|
Chương 53
"Tiểu Bạch, trở về rồi sao?" Dung Đới Giai chống đỡ thân thể ngồi lên, nhìn xem một chút. Bạch hổ từ bên ngoài bước vào, thân thể đều phủ một lớp tuyết dày, bởi vì bên trong sơn động có đốt lửa, bị khí nóng hướng tới, băng tuyết liền tan thành nước, bám ở trên lông mao, có chút ẩm ướt. Bạch hổ trong miệng gặm chặt cổ con gà, đến gần đống lửa liền đem gà ném vào bên trong, chân trước cẩn thận tránh nước đẩy củi khô chất lên phía trên, đem con gà vùi trong lửa đỏ. "Ngươi lại bắt được gà sao?" Dung Đới Giai đặt chân xuống đất, ý định đi qua xem một chút. Đã sắp đến gần đống lửa, bạch hổ đột nhiên cái thân thể to lớn chắn ngang trước mặt của nàng, liên tục hất đầu, đem nàng lại một lần đẩy trở về phiến đá. "Được được. Ta ngồi đây thì được rồi. Thì không phiền hà ngươi." Dung Đới Giai cũng không muốn cố gắng tiếp cận đống lửa, an nhàn ngồi ở im chờ thức ăn dâng đến miệng là đủ rồi. Bạch hổ ngao một tiếng thì trở lại xem qua gà nướng, nhận thấy hoàn hảo chính rồi thì chậm một chút ở trong lửa đem gà nướng lấy ra, tha đến nơi của nàng. "Tiểu Bạch đến, ngươi vất vả bắt được, cái này cho ngươi." Dung Đới Giai nhận lấy gà nướng, hương khí bay vào mũi khiến nàng bao tử không tự chủ kêu gào một trận. Tuy nhiên nàng cũng không phải loại người vô tình vô nghĩa, nàng ở trên còn gà xé ra cái đùi, cấp đến bạch hổ. Bạch hổ cư nhiên đẩy tay của nàng, không nhận đùi gà nàng đưa đến, chỉ một mực ở bên cạnh nhìn nàng. "Ngươi làm sao? Vì sao không ăn? Ta không thể một mình ăn hết nha." Dung Đới Giai cảm thấy kỳ lạ. Bạch hổ đối nàng hung dữ nhe nanh, lớn tiếng gầm một cái. "Ngươi không ăn cũng không cần như vậy hung dữ a!" Dung Đới Giai bị dọa sợ, đưa tay vuốt ngực trấn an. Dung Đới Giai nhìn gà nướng trong tay, lại nhìn đến bạch hổ ở bên cạnh. Bạch hổ không ăn, thế nhưng nàng sức ăn rất nhỏ, cũng không thể tự thân ăn hết được một con gà nha. Thật sự làm khó nàng rồi đi. Dung Đới Giai suy nghĩ một hồi, liền đem gà nướng xé thành thịt nhỏ, uy đến dã thú. Bạch hổ đầu tiên đều một miếng cũng không ăn, chỉ đến khi nàng giữ lấy nó cái đầu lớn, cực lực đem thức ăn nhét vào miệng, thì mới nuốt xuống. Như vậy qua đi một lúc, gà nướng sớm bị nàng cùng bạch hổ ăn đến sạch sẽ. Nàng sau khi ăn no, tâm trạng cũng tốt lên không ít. "Tiểu Bạch ngươi xem ngươi, thân thể ẩm ướt như vậy, tỷ tỷ giúp ngươi lau hảo." Dung Đới Giai ôm lấy bạch hổ kéo đến gần, thập phần ôn nhu thay dã thú vuốt lông. Bạch hổ bị nàng ôm đến khó chịu, cư nhiên cũng chỉ ngao ngao mấy tiếng, dùng chút lực giãy dụa muốn thoát, thế nhưng này nữ nhân ôm thật chặt, như thế nào cũng đều không thoát được. "Tiểu Bạch, phải nghe lời, không chuẩn trốn tránh." Dung Đới Giai đột nhiên phát sinh cái uy nghiêm khí thế, một tiếng liền muốn trấn định bạch hổ. Bạch hổ thêm một hồi tìm cách, cuối cùng là buông bỏ, cũng không tiếp tục chống đối nàng, chỉ ở trên đùi của nàng kê đầu, để nàng giúp bản thân vuốt lông. "Ân, thật nghe lời." Dung Đới Giai nhận được hồi đáp, phi thường hài lòng. Khi nàng buông tay, bạch hổ đột nhiên lại đến gần đống lửa, nó ở trong tro bụi đưa chân đào, nàng không biết được bạch hổ là đang làm cái gì, một lúc sau nàng thì đã nhìn thấy, bạch hổ ở trong tro bụi đào ra mấy quả trứng gà, trứng gà vùi trong tro lửa hoàn hảo bị nướng chín, lớp vỏ đã chuyển thành màu đen. "Tiểu Bạch ngươi xấu, cư nhiên còn giấu vật riêng!" Dung Đới Giai tức khắc đứng lên, hai bước thành một bước đến gần bạch hổ, đem nó cái đầu lớn đẩy một cái liền chỉ trích. Bạch hổ giống như không cam tâm bị người khác mắng chửi, liền hung hăng kêu lớn. Nhìn đến nó mới không giống như lời của nàng đã nói, hẹp hòi như vậy, song Dung Đới Giai nhìn thấy trứng gà đã được đẩy đến trước mặt của nàng nha. "Tiểu Bạch cư nhiên đối tỷ tỷ lại như vậy chu đáo. Ân, bản cung nguyện ý đem trứng gà một nửa chia cho ngươi." Dung Đới Giai trong lòng vui vẻ, nàng hắn giọng liền dùng phong thái quý phi nói một câu giống như ân chuẩn, sau đó mới cảm thấy bản thân cũng quá trẻ con rồi, liền như vậy cười thành tiếng. Bạch hổ hắc hắc mấy cái, hướng nàng ném tới một đạo quang, giống như nhìn nàng thành kẻ ngốc. "Ngươi dám! Ngươi lại dám dùng loại này ánh mắt xem thường ta? Có tin ta đem ngươi lông mao toàn bộ nhổ xuống sạch sẽ!?" Dung Đới Giai ở bạch hổ mi tâm dùng ngón trỏ đẩy một cái, phun một câu mắng chửi. Dung Đới Giai xông đến giữ lấy bạch hổ, nàng thủ nắm lấy của nó lông mao dật dật mấy cái. Bạch hổ bị đau liền kêu thành tiếng, liên tục nhảy loạn, né tránh nữ nhân ma trảo hướng tới. Bạch hổ nhe nanh, đưa mắt trừng nàng, gầm gừ mấy tiếng, một cái bộ dạng tận lực đề phòng nàng. Dung Đới Giai giật mình ngã về phía sau, ngồi ở trên đất ôm ngực sợ hãi. Là nàng không đúng, là nàng trước ai lầm. Thế nhưng nàng chỉ là muốn đùa giỡn một chút a, cũng không thể lại như vậy hướng nàng thật hung dữ đi. Bạch hổ thu hồi hung tợn bộ dạng, từng bước đi đến gần nàng, lại ở trên tay nàng để chân trước ấn ấn mấy lần. Dung Đới Giai đột nhiên mở lớn hai mắt, cảm nhận được phía sau đầu bị lực đập một cái, cư nhiên như vậy liền ngất xỉu. Bạch hổ đem nàng cõng trên lưng, thoát ly sơn động. Phía nam. Khí trời phía nam thì ra mát mẻ như vậy, ở bên cạnh con sông lớn, gió lạnh từ phương bắc thổi tới rất dễ chịu, khiến mấy người Tiểu Hắc các nàng ở nơi này dừng chân cũng không muốn thật sớm rời đi. Tiểu Thụy ở trong nước rửa cá, động tác vụng về cuối cùng thì suýt nữa cá đã rơi xuống sông, xem như các nàng phải chịu đói. "Tiểu Du, ngươi chỉ là tìm hương liệu cư nhiên lại như vậy đi thật lâu." Tiểu Hắc trong tay giữ một cành củi khô, bẻ gãy làm đôi liền ném vào trong lửa. "Ta không phải lười biếng a, không phải đã tìm được rất nhiều thứ trở về sao?" Tiểu Du mặt nhăn nhó, mày nhăn nhó, liền lên tiếng phản bác đối phương. "Tiểu Hắc cũng không nói ngươi có chỗ nào lười biếng nha, ngươi tranh cái gì?" Tiểu Thụy sau khi rửa cá trở lại, liền nhìn thấy Tiểu Hắc cùng Tiểu Du ở nơi này tranh chấp. "Hắn không nói, thế nhưng lại rõ ràng như vậy." Tiểu Du hướng Tiểu Thụy bên cạnh giải thích. "Vương Thượng đại nhân nói ngươi tính khí hài tử, hiện tại thì không sai đi." Tiểu Thụy tiếu ý cười. "Nàng khi nào thì nói như vậy?" Tiểu Du nhướng mày, nghi hoặc. "Ngươi không tin? Có thể hỏi hắn nha." Tiểu Thụy đảo mắt nhìn đến Tiểu Bạch ở đối diện, bản thân ngồi xuống, đem cá xiên vào cây trúc. "Tiểu Bạch ngươi nói!" Tiểu Du tức khắc hướng đến đối tượng truy vấn. "Nàng có nói." Tiểu Bạch gật gật đầu. "Vương Thượng cư nhiên xem ta giống một cái hài tử!" Tiểu Du ngạc nhiên, có chút khó tin. "Ngươi nếu như nói thêm nữa, thì lời nàng nói xem như thích hợp rồi đi." Tiểu Hắc đương nhiên cười một cái. "Đừng nói nữa, mau nướng cá." Tiểu Bạch cầm xiên cá, hơ trên lửa đỏ. "Các ngươi nói một chút, Minh Giới nhân khẩu nhiều như vậy, nàng có thể ở trong số tùy tiện chọn ra mấy cái quỷ hồn đảm nhận loại này công vụ a, như vậy vì sao lại để chúng ta đi làm đây?" Tiểu Thụy đột nhiên lại khai mở một đề tài khác biệt. "Nàng có chủ ý của nàng, chúng ta thân là thuộc cấp, chỉ có thể ý lệnh hành sự." Tiểu Hắc cắn vào một miếng thịt cá nướng, ân, chuẩn xác có thể ăn được. "Thế nhưng loại này công vụ cũng không gấp, nàng lại đối chúng ta truy hối, thật sự có điểm khác lạ." Tiểu Du vuốt vuốt cằm. "Uông thành cùng Hồng thành phát sinh mâu thuẫn, nghe Tần Quảng vương nói hắn có người ở bên Hồng thành nghe được chút tin tức, Lan Y Hạ gần đây thường xuyên lui tới tông miếu, thời điểm ra vào đều là mờ mờ ám ám, nghe nói nàng cùng mấy vị tông miếu chủ quân thảo luận một chuyện, sau đó không lâu nàng liền đem Hồng thành cải biên một trận, đem sinh cơ cùng nhân khẩu hảo hảo chỉnh đốn. Nàng ở Hồng thành đem quỷ binh tam đẳng toàn bộ chuyển đổi trở thành nhất đẳng Hồng thành quỷ binh. Vong Xuyên hà khúc đoạn chảy qua Hồng thành vốn dĩ bên bờ sinh trưởng rất nhiều hoa lạc lối, nàng liền hạ lệnh đem toàn bộ nhổ lên, một cây cũng không được để lại. Hồng thành quỷ binh loại đó sau khi chuyển đổi đều mang theo binh phù, nếu không có binh phù, bước vào sở môn cũng tuyệt đối không được, kẻ nào trái lệnh liền lập tức đánh thẳng xuống Phổ Đạo đại địa ngục tầng thứ tám. Các ngươi không phải không biết, Vương Thượng đại nhân khi nhậm chức thì đã hạ lệnh, toàn bộ tứ thành tiểu phủ tất cả không thể tự ý triêu mộ bản thành toán quỷ binh, mà toàn bộ Minh Giới quỷ binh trước thì xuất thân từ Uông thành phái tới. Còn có quỷ binh đều phải dùng binh phù họa bốn chữ Ti Đệ Thý Hồn, mà cái nữ nhân Lan Y Hạ cư nhiên dám chuyển đổi Hồng thành quỷ binh y phục màu sắc, còn có binh phù thành Hồng Môn Thý Hồn. Hoa lạc lối vốn dĩ ngàn năm đều sinh trưởng ở địa phận nơi đó, hiện tại lại bị triệt để nhổ lên toàn bộ. Lan Y Hạ làm như vậy còn không phải là tát vào mặt chúng ta Uông thành, tát vào mặt Vương Thượng đại nhân nàng sao. Nghe được Tống Đế vương hắn nói Vương Thượng đại nhân bên ngoài giống như không có chuyện gì, cư nhiên bên trong là hỏa tâm đại phát, phi thường phẫn nộ. Tống Đế vương mười người bọn họ thời điểm thượng điện nhìn thấy Vương Thượng đại nhân diện sắc thì là cực điểm khó coi, khiến bọn họ thập phần hoảng sợ." Tiểu Thụy thuật lại, nói đến vô cùng ly kỳ. "Ta cùng Biện Thành vương gặp mặt thời điểm, cũng nghe hắn nói qua một chút. Hắn nói lần đó sau rời khỏi Tế Âm điện trở về đều phải uống thật nhiều định thần thang." Tiểu Hắc nhớ được chuyện liên quan, mới lên tiếng nói mấy câu. "Ta gần đây nhìn thấy Vương Thượng đại nhân triệu kiến Lục Phán. Hẳn là vì chuyện này đi." Tiểu Du nói. "Tiểu Bạch, ngươi thế nào lại không lên tiếng?" Tiểu Thụy đột nhiên hướng Tiểu Bạch hỏi một câu. Tiểu Hắc cùng Tiểu Du cũng nhận thấy kỳ lạ. Đối phương từ khi các nàng thảo luận chỉ một mực im lặng lắng nghe, một câu cũng không nói. Từ sớm các nàng thì đã nhận thức đối phương khác thường. Thường ngày vốn dĩ đối phương là người làm cơm, cư nhiên hôm nay lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, hướng các nàng nói một câu các ngươi nếu như muốn ăn thì tự tìm cách, ta không quản. Hiện tại chỉ ngồi ở đó ăn cá nướng, cũng không lưu ý đến các nàng bàn luận loại gì vấn đề. Biểu hiện thoải mái như vậy. "Tiểu Bạch, hôm nay ngươi kỳ quái." Tiểu Hắc chau mày. "Phải, ngươi bình thường cho dù im lặng cũng sẽ nói hai câu. Ngươi hiện tại lại ngậm miệng như vậy?" Tiểu Du nghi hoặc. "Tiểu Bạch, là chuyện gì nha?" Tiểu Thụy hỏi thêm một câu. "Không có gì a." Tiểu Bạch lắc lắc đầu, đồng tử lại nhìn xuống đất. Ba người các nàng cảm thấy khác lạ, tuy nhiên đối phương nói như vậy, các nàng cũng không tiếp tục đi truy vấn. "Tiểu Hắc, thời điểm trước khi rời đi Minh Giới, ta thì nhìn thấy Vương Thượng đại nhân đi tông miếu. Ngươi biết nàng đến nơi đó làm cái gì?" Tiểu Du gãi gãi cằm, nghi vấn hỏi một câu. "Ta không biết. Tiểu Bạch ngươi có biết?" Tiểu Hắc nghiên đầu nhìn đến Tiểu Bạch. "Các ngươi hỏi ta, ta thì làm sao biết được." Tiểu Bạch trừ trừ cười, ánh mắt đảo qua các nàng. Ba người Hắc, Thụy, Du nghe đối phương trả lời, các nàng cũng không nghi ngờ. Chỉ là đối phương cái ánh mắt cùng nụ cười cũng quá kỳ quái rồi a. Dung Đới Giai đến khi tỉnh lại, nàng nhắm mở mắt mấy lần, còn lưu lại ba phần mệt mỏi từ từ nhận thức xung quanh. Nàng thì mới phát hiện bản thân đang tựa vào đại thụ thân cây như vậy mà ngủ, khắp nơi đều là một màn đêm, nhìn tới mới nhận ra, nàng thì đang ở trong rừng rồi. Tâm thất còn có chút lo lắng, nàng không biết được sau khi cùng đó bạch hổ trò chuyện, nàng thì bị nó đánh ngất liền mang đến nơi này, hiện tại bóng dáng nàng cũng không nhìn thấy. Dung Đới Giai tự nghĩ phải rời đi, lại không dám nghĩ đó bạch hổ sẽ đem nàng bỏ mặc trong rừng. Bên tai đột nhiên nghe được thanh âm thủy lưu, nàng gấp đến muốn chết, hai bước trở thành một bước thật nhanh đi nhìn thử. Phía sau bụi cỏ có một cái hồ nước. Ban đêm lạnh lẽo, hàn khí ở dưới nước tỏa ra khắp nơi, thế nhưng thân ảnh ở dưới hồ cư nhiên động tác đem nước hất lên thân thể, chính nàng cảm thấy thay đối phương lạnh lẽo một tầng. Thân ảnh dưới hồ nhìn qua giống như đang tắm rửa, cư nhiên trên người vẫn còn vận trung y, lại còn là một lớp thật dày. Đối phương ba ngàn thanh ti phân tán trong nước, phi thường mềm mại. Bởi vì là đêm tối, ở bên kia cũng chỉ có duy nhất một ánh lửa nhỏ, nàng có thể nhìn thấy đối phương bì phu giống như ngâm nước lạnh thật lâu, hàn khí xâm nhập liền trở nên trắng đến dọa người. Dung Đới Giai nhìn đến không thất thần, trong đêm tối giữa rừng hoang lại nhìn thấy như vậy một màn cảnh tượng quỷ dị, nói là dọa phải nàng rồi đi. Dung Đới Giai trốn ở phía sau thân cây, ánh mắt quan sát, lại vô ý dẫm phải cành khô, làm nàng sợ đến kinh hoảng, trong lòng âm thầm mắng chửi bản thân đôi chân thật hư đốn. Đối phương bị đánh động, thật nhanh quay đầu nhìn, chuẩn xác phát giác nàng trốn ở sau thân cây. Dung Đới Giai chấn kinh, không dám tin nàng nhìn thấy trước mắt, cư nhiên lại là hắn! Thế nhưng làm sao... làm sao lại có thể giống nhau như vậy!? "Lại không ngờ ngươi đường đường quý phi lại đi nhìn trộm người khác tắm rửa." nàng nhanh một chút đem y phục ở bên cạnh chỉnh tề mặc vào, không đầu không đuôi nói một câu. "Ngươi vì sao lại ở nơi này?" Dung Đới Giai đường đường chính chính bước ra, mở miệng nghi vấn một câu. "Ngươi không cần biết." nàng ở trên vạt áo phủi đi đất cát, lãnh đạm câu nói hồi đáp. "Phạm Vô Cứu. Bản cung là đương triều quý phi, bản cung muốn ngươi nói thì người phải nói!" Dung Đới Giai hai bước đi đến trước mặt đối phương, khí thế bức người. "Ở đây không phải hoàng cung." Tiểu Bạch nhìn cũng không nhìn đến nàng liền đã cầm lên bao y xoay người bước đi. "Ngươi đứng lại! Đợi bản cung a!" Dung Đới Giai ở đối phương phía sau đuổi theo. "Phạm Vô Cứu ngươi nói! Người vì cái gì lại có thể thật giống hoàng thượng đi!" Dung Đới Giai nghĩ một hồi, song mới dám đem trong lòng điểm nghi hoặc đi hỏi đối phương. "Không biết." Tiểu Bạch bước đi, cũng không quay đầu. "Nhìn qua ngươi thật sự rất giống chàng. Thế nhưng nhìn kỹ đến, ngươi đối chàng có phần hơn hẳn trắng trẻo. Cùng chàng có bảy phần còn muốn hơn hẳn tuấn tú, mỹ mạo nha." Dung Đới Giai nhìn kỹ một chút, quả thật có thể nhìn ra điểm khác biệt. Đối phương giống như vậy khiến nàng hoang mang. Tuy nhiên đối phương cái loại hình thái này so Tô Phá Ca chỉ có hơn hẳn không hề thua kém. Tô Phá Ca da thịt đồng nâu khỏe mạnh, nhìn ra có mấy phần thô kệch. Người trước mặt lại là nước da trắng đến giống như muốn bệnh, nhìn thấy thập phần mịn màng. Đường nét trung tín khuông sắc, mang theo ba phần giống như nữ nhân yểu điệu. Như vậy cũng quá kinh người rồi. "Rất lưu ý?" Tiểu Bạch hướng nàng nghi hoặc. "Thế gian còn có thể có người giống người như vậy. Bản cung đích thực có chút sợ hãi." Dung Đới Giai vuốt vuốt ngực. "Phạm Vô Cứu, ngươi hiện tại là đi nơi nào?" Dung Đới Giai tiến tới, giữ lấy Tiểu Bạch cánh tay. "Cùng ngươi không can hệ." Tiểu Bạch thoát khỏi bàn tay của nàng, vẫn là bước đi. "Phạm Vô Cứu!" Dung Đới Giai nhanh hơn một bước chặn lại đối phương. Tiểu Bạch bất vi sở động xem thử nàng là đang muốn làm cái gì. "Tiểu Vô Cứu, người ta dù sao cũng chỉ là một thân yếu đuối nữ nhi, ngươi đành lòng để ta một mình lưu lại đây sao?" Dung Đới Giai dựa đến trong lòng đối phương, ở trước ngực vẽ ra mấy hình thù kỳ quái. Tiểu Bạch chau mày. "A, bảo bối đi lâu như vậy, cư nhiên quên mất người ta rồi nha." nàng trên môi cười đến một cái phi thường câu dẫn. "Thỉnh tự trọng." Tiểu Bạch tự động cùng nàng kéo ra khoảng cách. "Ngươi a, chúng ta cư nhiên giường cũng đã lên rồi. Ngươi hiện tại lại dùng ý này lời lẽ lạnh nhạt nhân gia a!" Dung Đới Giai làm ra bộ dạng ủy khuất, chuẩn xác hướng đến trong lòng đối phương ngã vào. "Ngươi có thể đi theo. Tuyệt đối phải ý tứ." Tiểu Bạch lại một lần đẩy ra nàng, xem vạt áo giống như vấy bẩn như vậy, biểu hiện ghét bỏ phủi mấy cái, liền lập tức bước qua nàng tiếp tục hướng phía trước đi tới. Dung Đới Giai nàng trong lòng đắc ý, liền trên môi phô trương nụ cười. Nhân sinh thật kỳ ảo như vậy, nhân khẩu vốn nghĩ đã mất đi, cư nhiên đảo một vòng lớn lại trở về bên cạnh nàng. -----Hết chương 53----- Tác giả: Mông lung mông lung, mờ mịt mờ mịt. Tới giờ trổ tài suy luận rồi a các vị....
|
Chương 54
"Tiểu Bạch ngươi làm gì!?" Tiểu Du đẩy ra cửa gỗ bước vào, vừa vặn nhìn thấy được cảnh tượng khiến nàng kinh hoảng. Tiểu Du nàng nhìn thấy, ở trước mặt của nàng, trên bàn lớn có thật nhiều tảng thịt tươi, toàn bộ đều nhuộm máu đỏ đến chói mắt, cỗ hương khí huyết dịch tanh tưởi truyền đến, khiến nàng bao tử nhận thức phát nôn. Tiểu Bạch ngồi bên cạnh, trên tay cầm lấy thịt tươi khó ngửi đưa lên miệng cắn xé, chậm rãi nhai, mới nuốt xuống. Đối phương quanh miệng đều dính đầy máu, loang lổ khó nhìn, nhìn đến đối phương giống như không thấy khó ngửi, lại còn ăn giống như ăn phải mỹ vị như vậy. Sau đó còn cười đến thật cao hứng. "Tiểu Bạch ngươi... ngươi thế nào!?" Tiểu Du bước đến gần, thật sự không thể chịu đựng loại này hương khí, liền đưa tay che đi mũi. Đối phương cư nhiên nhìn nàng, một bộ dạng giống như không có gì xảy ra. "Ngươi cư nhiên lại ăn thứ này!?" Tiểu Du trong lòng có điểm kinh sợ, nàng cũng không dám tin. Đối phương cũng không lên tiếng trả lời nàng, tiếp tục quay đầu ăn vào thịt tươi. "Lão đại! Lão tam! Các ngươi mau đến! Mau đến a!" Tiểu Du lớn tiếng một chút gọi, thanh âm vang khắp nơi. Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy nghe thấy tiếng hét, một cái giật mình, liền y phục chưa kịp đổi thì chạy đi. Khi đến nơi, các nàng cũng là bị dọa một trận. "Lão đại các ngươi nhìn! Lão nhị hắn khác thường!" Tiểu Du nắm lấy Tiểu Hắc vạt áo, kéo nàng đến gần. "Lão nhị ngươi vì sao đem thứ này ăn vào? Ngươi không phải chán ghét thức ăn sống đi?" Tiểu Hắc đến bên cạnh, đem Tiểu Bạch kéo lên, để nàng đối mặt bản thân. Tiểu Bạch ánh mắt hung tợn đối diện Tiểu Hắc, biểu hiện rõ ràng tức giận. "Tiểu Bạch sẽ không như vậy thất thố, ngươi căn bản không phải Tiểu Bạch! Nói! Ngươi rốt cuộc là kẻ nào!?" Tiểu Thụy nắm lấy cổ áo đối phương, thật mạnh kéo đến. Tiểu Bạch dùng lực hất tay, liền tránh thoát khỏi đối phương thủ pháp, ôm quyền hướng Tiểu Hắc đánh tới. "Tiểu Du giúp một tay!" Tiểu Hắc đảo người tránh được, nàng cùng Tiểu Thụy mỗi người một bên nắm lấy cánh tay của đối phương, một cước đáp trên bụng, đưa chân gạt một cái, liền đem đối phương chế trụ trên bàn. "Ngươi nói! Ngươi thật ra là kẻ nào! Tiểu Bạch hiện tại là ở nơi nào!?" Tiểu Hắc trảo thủ đặt trên cổ đối phương, một tiếng truy vấn người. Nhân khẩu bị chế trụ không thể cử động, chỉ có trong miệng phát ra mấy tiếng loại thanh âm kỳ lạ. "Ngươi mau nói! Ngươi vì sao cải trang hắn! Tiểu Bạch hiện tại ở nơi nào!? Ngươi lập tức nói!" Tiểu Du thật nhanh tiến tới, chuẩn xác ngự trên đối phương thân thể, liền mấy quyền hạ xuống mặt hắn. Nhân khẩu bị nàng đánh ở trên mặt, lập tức nôn ra máu, liên tiếp ho khan, bên phải nhãn châu bị người đánh thành một dạng bầm tím khó coi. "Tiểu Du dừng tay, mau dừng tay! Ngươi nếu như tiếp tục sẽ đem hắn đánh chết!" Tiểu Hắc tiến lên ngăn cản nàng. "Ngươi nếu như đánh chết hắn, chúng ta thì không thể biết Tiểu Bạch là ở nơi nào." Tiểu Thụy nhận thấy dưới chân nhân khẩu ý định cử động, liền một quyền hạ xuống bụng hắn. "Ngươi nói! Ngươi là ai?!" Tiểu Hắc hướng đến nhân khẩu lớn tiếng hỏi. "Ngươi nếu như không nói, chúng ta liền tiếp tục đánh!" Tiểu Du ý định tiến lên, lại bị Tiểu Hắc ở bên cạnh ngăn cản. "Nói... ta nói... !" nhân khẩu ôm ngực thống khổ ho thành tiếng. "Ngươi là ai!" Tiểu Thụy dùng thêm lực đè lên hắn. "Là tiểu Tầm! Ta là tiểu Tầm!" nhân khẩu thật nhanh trả lời, không dám chậm trễ nửa lời. "Ngươi là tiểu Tầm!" Tiểu Du kinh ngạc trợn mắt. "Phải, phải, là tiểu Tầm Tầm a!" hắn liên tiếp gật đầu. "Ngươi không phải nên ở Minh Giới? Vì cái gì đến nơi này? Còn ở Tiểu Bạch hình thái cải trang hắn?" Tiểu Thụy buông tay, giải khai đối phương. "Ta vốn dĩ ở Minh Giới bồi a nương, lại không hiểu phụ thân vì cái gì cư nhiên đem tại gọi lên, đối ta căn dặn cải trang thành người, sau đó không nói gì thì đã rời đi rồi." tiểu Tầm xoa xoa bản thân trên bụng lãnh thương tích, đau đến nhăn nhó. "Là nàng căn dặn ngươi đem nàng cải trang một lần?" Tiểu Hắc ngồi xuống bên cạnh, nghi hoặc hỏi đến. "Phải a." tiểu Tầm gật gật đầu. "Hắn vì sao làm như vậy?" Tiểu Du kéo đến cái ghế nhỏ ngay thẳng ngồi, mới tiếp thăm dò. "Phụ thân không cùng ta nói vì sao người làm như vậy đi." tiểu Tầm đem ngụm máu phun ra ngoài, lại nhận thấy khoang miệng có nơi trống rỗng, nhất định là lúc nãy răng cũng bị đánh gãy rồi a. "Vương Thượng đại nhân biết được?" Tiểu Thụy hỏi thêm một câu. "Nương nàng không biết, phụ thân người đều không chuẩn ta cùng nương nói." tiểu Tầm khổ sở cầm lên cái răng bị gãy, gói vào khăn tay, nghĩ đến trở về nhất định phải hướng nương kêu oan. "Ta nhớ được ngươi bản thể chính là một cái thanh long, tuyệt không thể tự thân chuyển hóa thành hình người thân thể đi, thế nhưng hiện tại ngươi lại vì cái gì có thể cải trang hắn đâu?" Tiểu Du vuốt cằm suy nghĩ một chút. "Là phụ thân ở trên ta thân thể hạ ấn chú, đem ta hình dáng làm thành người." tiểu Tầm động đến vết thương một chút, liền bị đau kêu thành tiếng, bọn họ ra tay hảo ngoan tuyệt nha. Tiểu Hắc trong lòng thì hiểu rõ, ở trên bàn bày ra giấy mực, viết đến bức thư, song lại hướng tiểu Tầm căn dặn mấy câu. "Tiểu Tầm, trở về liền đem thư cấp đến Vương Thượng đại nhân." "Hiểu rõ." Tiểu Tầm gật đầu, liền biến thân trở lại bạch hổ hình thể, Tiểu Hắc đem thư bỏ vào ống trúc lại cột lên trên cổ của tiểu bạch hổ. Tiểu Tầm đi được hai bước, nghĩ đến bản thân vốn dĩ được ăn ngon, lại vô thanh vô thức bị bọn họ đánh đến thương tích đầy mình, dâng đến một trận ủy khuất, quay đầu cắn lấy khối thịt tươi mới chịu rời khỏi. Phía bắc. Tiểu Bạch cùng Dung Đới Giai vào tới trong thành, liền tùy tiện tìm một cái tiểu điếm lưu lại. Tiểu Bạch cùng lão bản hảo hảo bàn toán giữ hai phòng lớn, thế nhưng Dung Đới Giai ở bên cạnh liên tục kêu gào phản đối, nàng nói nàng không muốn một mình một phòng, nàng sợ hãi lại sẽ bị kẻ khác đánh ngất mang đi. Tiểu Bạch trong lòng biết được này nữ nhân có bao nhiêu phần phóng túng, bản thân cùng nàng ở chung một phòng nhất định là bị nàng nháo đến không yên ổn, liền như vậy trực tiếp hướng lão bản nói để cho nàng phòng lớn, bản thân ở phòng nhỏ bên cạnh. Dung Đới Giai một đường oán than tới nơi, lại ở trước cửa một câu hai giữ không đi vào. Tiểu Bạch nghĩ qua từ đầu hẳn là không nên để nàng đi theo, hiện tại lại như vậy hảo phiền phức, nhìn nàng ở trước cửa trì trệ, thật sự chịu không nổi liền trực tiếp mở cửa, đem nàng đẩy vào trong, bỏ mặc nàng có như thế nào mắng chửi liền không lưu tình đóng cửa. Trở lại hướng tiểu nhị gọi đem cho nàng nước nóng cùng thức ăn, sau đó mới quay về phòng. Qua đi một canh giờ, Tiểu Bạch đã hoán một kiện khác y phục, đi tới trước phòng của Dung Đới Giai gõ cửa. Đứng một lúc thì nhìn thấy cửa gỗ mở ra, Dung Đới Giai ánh mắt tức giận hướng đến bản thân, một câu đều không nói liền lướt qua bản thân đi tới trước. Tiểu Bạch cùng Dung Đới Giai rời khỏi tiểu điếm ở trên đường lớn tửu lầu. Dung Đới Giai hỏi qua nàng, vì cái gì lại không ở tiểu điếm ăn cơm, lại phải ra ngoài bất tiện như vậy, hơn hết nàng không yêu thích ở bên ngoài xuất đầu lộ diện để người khác ngươi nhìn ta nhìn. Tiểu Bạch đối nàng nói ở đó chỉ là một cái tiểu điếm, nơi như vậy thông thường sẽ không thu xếp làm cơm, chỉ có thể ở trọ, nếu như có thể làm cơm, cũng chỉ là những thức ăn bình thường, nàng nhất định sẽ không động đũa. Tiểu Bạch thời điểm vào thành đã hướng nàng mua đến vài kiện y phục, thế nào thật sự trùng hợp như vậy, Tiểu Bạch vận bạch y thêu trúc chỉ, mà nữ nhân Dung Đới Giai ở bên cạnh lại vận kiện hồng y hoa văn lại là loại hoa nở trên thân trúc, thì vô tình hay cố ý nhìn đến giống như một đôi phu thê tương thích. Ở trên đường, người người đều hướng mắt nhìn đến các nàng, Tiểu Bạch cảm thấy có phần kỳ quái. Hận bản thân thời điểm mua y phục lại không như vậy chú ý, để này một màn mất mặt phát sinh. Tiểu Bạch để Dung Đới Giai theo ý nàng chọn một cái tửu lâu, nàng nhìn qua một lần, An Vĩnh lâu này là nơi nhìn được nhất, thì mới kéo Tiểu Bạch đi vào. Chọn bàn nhỏ trên lầu hai ngồi xuống, Tiểu Bạch vốn dĩ hướng tiểu nhị gọi mấy món ăn, cư nhiên này nữ nhân Dung Đới Giai mở miệng liền nói ở đây thức ăn toàn bộ đều đem lên. Tiểu nhị trong lòng hoan hỉ, lần này thì đón được phú gia rồi, lập tức trở vào truyền đạt một lần. Tiểu Bạch nhìn nàng, nữ nhân này cũng quá phóng túng rồi đi, nàng trên người một lượng bạc cũng không có, hiện tại lại còn mạnh miệng như vậy? "Gọi nhiều như vậy, ngươi ăn hết?" Tiểu Bạch hướng nàng hỏi một chút. "Không cần ăn hết, chỉ cần thứ gì có thể xem thuận mắt, ăn ngon miệng thì được rồi." Dung Đới Giai phi thường đương nhiên. "Không thể lãng phí." Tiểu Bạch rửa qua ly trà, song rót đến bôi trà, nhấp một ngụm. "Ăn không hết cũng không phải vấn đề." Dung Đới Giai ánh mắt xem thường ném tới đối phương. Thức ăn đem lên, thật sự là như nàng nghĩ, này nữ nhân Dung Đới Giai nàng chỉ ăn vài miếng liền đã buông đũa. Tuy nhiên cũng không thể trách được nàng, thức ăn ở đây quả thật có chút nuốt không nổi. Này tửu lâu nhìn qua cũng không nhỏ, thế nhưng thức ăn lại khó ăn như vậy, cũng là ủy khuất người trước mặt đi. "Vì sao không tiếp tục ăn?" Tiểu Bạch trong lòng đương nhiên hiểu rõ, hiểu biết câu nói này của bản thân có bao nhiêu phần nực cười, thế nhưng vẫn như vậy đi hỏi đối phương. "Thứ này còn có thể cho vào miệng sao! Khó ăn muốn chết rồi!" Dung Đới Giai nàng nhận định, nàng từ nhỏ đến lớn đều chưa từng phải ăn qua loại thức ăn khó nuốt như vậy. "Ngươi lại gọi rất nhiều." Tiểu Bạch mờ mịt nói thêm một câu. "Cư nhiên nhiều thứ như vậy cũng không có thứ nào ăn được, như vậy mới tức chết ta nha!" Dung Đới Giai mất hứng chống đỡ cằm, đối thức ăn loại này cũng không muốn nhìn đến nữa. "Ta thì biết được vì sao đến được một lúc lâu lại không có người khác đi vào. Thì là thức ăn quá mức khó ăn." Dung Đới Giai mở miệng thật sự có một chút độc địa. "Muốn đi nơi khác?" Tiểu Bạch đặt bôi trà rỗng lên bàn. "Không đi! Mệt mỏi không muốn đi nơi khác! Không bằng ngươi làm cho ta ăn?" Dung Đới Giai một tiếng mắng chửi phiền phức, hướng đến Tiểu Bạch yêu cầu. Tiểu Bạch nghĩ một chút, cuối cùng lên tiếng trả lời nàng. "Được." Tiểu Bạch cầm theo bản thân hộp gỗ đi tìm lão bản. Cùng hắn nói muốn mượn hắn trù phòng dùng một chút, lão bản là một cái lão nhân gia hơn năm mươi, hắn trên mặt cười thật vui vẻ gật đầu. Tiểu Bạch theo hắn đi tới trù phòng, nhìn một lần, nơi này cũng chỉ có hai cái nữ tử nhìn qua hẳn chỉ có mười mấy tuổi đứng bếp, khó trách thức ăn làm ra có phần không đủ vị, lại có chỗ dư vị. Lão bản cùng hai cái nữ tữ nói qua mấy câu liền mang theo các nàng rời khỏi, bàn giao trù phòng cho nàng. Tiểu Bạch nổi lửa, để lên lò một cái chảo lớn chứa dầu, Tiểu Bạch ở trên thớt gỗ cắt đậu hũ, vừa vặn thái rau củ. Đến khi dầu nóng liền Tiểu Bạch cho vào hoa hồi, quế hương, hương tiêu, lá quế, ớt đỏ, gừng cùng hành lá, thật nhanh đảo qua liền tiếp tục cho vào thịt băm, liên tiếp xào qua, đến khi chín mới cho vào đậu hũ cùng dầu ớt, đảo qua một chút liền đem lên dĩa. Tiểu Bạch ngâm tôm trong nước lạnh, toàn bộ đều bóc vỏ, nhìn thấy dầu nóng liền thả vào hoa hồi, bột hoa tiêu cùng dầu ớt, sau đó cũng đem tôm thả vào chảo, cầm chặt xạn trên tay chuẩn xác đảo mấy lần, sau cùng là cho thêm một chút gia vị, món ăn thì đã hoàn tất. Tiểu Bạch nhìn hai dĩa thức ăn trước mặt, đại não phân định qua một lần, liền mới làm thêm một loại thức ăn thanh nhiệt một chút. Tất thảy hoàn tất, Tiểu Bạch rửa qua vật dụng cùng đem trù phòng thu xếp một lần, hoàn hảo đem theo thức ăn đi ra ngoài. Dung Đới Giai cũng đói đến sắp không thể khống chế rồi. Nàng thân thể tuy ngồi ở đây, thế nhưng tâm thất sớm đã chạy đến trù phòng dò xét rồi. Đến khi ngửi được hương khí của thức ăn, đều khiến nàng suýt chút đã không thể kiềm chế mà chạy đến nhìn xem đi. Tiểu Bạch để thức ăn lên bàn, cũng ở cái ghế bên cạnh ngồi xuống. Dung Đới Giai nhìn thức ăn ở trước mặt, thì giống như một cái dã thú nhìn thấy mồi ngon, chực chờ lao đến cắn xé. Tiểu Bạch lấy ra một ít thức ăn để vào chén của nàng, bản thân cũng ăn vào một miếng. Dung Đới Giai một muỗng đậu hũ ăn vào miệng, nàng chỉ hận không thể lớn tiếng la hét thức ăn cũng quá ngon rồi. Đậu hũ nhìn đến trơn tru đẹp mắt, ăn vào miệng lại cực độ mềm mại, còn có hương vị kích đến khứu giác, cay tê đầu lưỡi, ngọt ở cuốn lưỡi, hương thơm của quế hương cùng ớt đỏ trong khoang miệng, khiến nàng không ngừng muốn ăn. Đầu đũa lấy một con tôm cho vào miệng. Thịt tôm mềm mà không rã, giòn mà không nhừ, nhai đến thú vị. Vị gia của hoa tiêu cùng dầu ớt lưu lại trên lưỡi, còn có chua ở lưỡi trái phải, đầu lưỡi liên tiếp cảm nhận được gắt điểm của củ gừng, làm nàng ăn rồi lại muốn ăn thêm. "Thật ngon quá! Ngươi như vậy đi thật lâu, cư nhiên trù nghệ cũng không có thuyên giảm, lại có phần hơn hẳn tuyệt hảo nha." Dung Đới Giai ăn được thứ tốt, trong lòng đương nhiên cũng vui vẻ. "Còn có thức ăn thanh nhiệt, thứ đó cay nóng, vừa vặn phối hợp." Tiểu Bạch đem nước quả đẩy qua cho nàng. "Ngươi xem ra rất am hiểu." Dung Đới Giai mờ mịt cười một cái. "Không nhiều." Tiểu Bạch nói hai chữ. Dung Đới Giai uống vào nước quả, thì giống như đối phương nói, nàng thân thể vốn tính hỏa, hiện tại còn ăn nhiều loại thức ăn cay nóng nhất thời sẽ có phần khó chịu, hiện tại uống vào nước quả thanh mát ôn hòa, vừa vặn cải thiện trung hòa nhiệt khí. "Ngươi có phải là thần tiên? Vì sao cái gì cũng đều biết nha." Dung Đới Giai nghi hoặc nghi hoặc. "Chỉ trùng hợp." Tiểu Bạch uống trà. Bởi vì thức ăn làm ra có chút nhiều, này nữ nhân Dung Đới Giai thân phận quý phi bình thường cũng không thể ăn nhiều như vậy, Tiểu Bạch trước khi đem thức ăn lên đã chia làm hai phần, một phần để cho nàng, phần còn lại cũng không thể để dư thừa thức ăn, liền hướng lão bản cấp đến. Mà ở thời điểm các nàng dùng cơm, ở bên ngoài đi vào một toán người, bọn họ ở dưới sảnh chọn bàn ngồi, lúc ăn được thức ăn của hai cái kia nữ tử làm ra đều là diện sắc nhăn nhó khó coi. Trong số bọn họ còn có một vị cô nương, cư nhiên lại vận nam trang, nhìn qua cũng là hai mươi đi. Nàng hướng lão bản hỏi nguyên do vì sao thức ăn lại khó ăn như vậy, lão bản gãi gãi đầu khó khăn trả lời nàng. Nàng cũng không khó dễ hắn, chỉ để hắn đem lên thứ khác. Lão bản lần này cư nhiên lại đem lên thức ăn do Tiểu Bạch làm. Bọn họ ăn xong liền hướng đến lão bản hỏi người đã làm thức ăn. Lão bản khó xử nhìn đến trên lầu, chỗ của Tiểu Bạch cùng Dung Đới Giai ngồi bàn. Vị kia cô nương cùng người của nàng nói mấy câu, liền nhìn thấy nàng đứng lên, hướng trên lầu đi đến. "Thứ lỗi, không biết trong hai vị đây là người đã làm ra loại thức ăn chúng ta đã ăn như vậy?" vị cô nương cử chỉ đúng mực, phi thường hòa hoãn. "Là chuyện gì?" Dung Đới Giai ngạc nhiên hỏi đến. "Thật ra ta chỉ là nhận thấy thức ăn thật sự ăn ngon, liền muốn bái phỏng vị sư phụ một chút." vị cô nương mỉm cười. "Việc này cùng ta không can hệ. Ngươi nếu như ăn xong, liền rời đi." Tiểu Bạch đạm mạc nói một câu, để lại trên bàn năm mươi lượng, hướng Dung Đới Giai nói một câu. "Vị này công tử thỉnh dừng bước. Ngươi một cái cũng không nhìn đến ta, có phải cũng quá khinh người rồi đi." vị cô nương cười trừ. "Không liên quan ta." Tiểu Bạch nhìn cũng không nhìn đối phương, dời qua người nàng bước đi. "Vị này công tử, nếu như đã không thể bình thường thảo luận, như vậy ta liền mượn người của ngươi đến một nơi a." vị cô nương cười thành tiếng, sau đó nhìn thấy nàng phất tay, người của nàng thì tiến tới giữ lấy Dung Đới Giai. "Phạm Vô Cứu! Các ngươi làm gì!? Mau buông ta!" Dung Đới Giai nhất thời bị người khác giữ lấy liền trong lòng hoảng sợ, sợ sẽ giống như lần trước bị kẻ khác khi dễ nàng. "Thả ra nàng." Tiểu Bạch lãnh đạm nhìn đến vị kia cô nương ở đối diện. "Nàng là ngươi thê tử sao? Thứ lỗi ta không thể. Vị này công tử nếu như muốn giải thoát nàng, liền tối nay mời ngươi đến Tu Hoa các một chuyến đi." vị cô nương biểu hiện cao hứng, cùng Tiểu Bạch nhắc nhở. "Phạm Vô Cứu! Phạm Vô Cứu!" Dung Đới Giai bị kéo đi, nàng chỉ có thể hướng đến đối phương lớn tiếng gọi đến. Tiểu Bạch nhận thấy loại này sự tình có phần kỳ lạ, chỉ là không biết được có chỗ nào không đúng. Bọn họ đi rồi, nàng cũng không kịp xuất thủ đem Dung Đới Giai kéo trở về. Tiểu Bạch thái dương xuất hiện hắc tuyến, đồng tử thâm sâu đáng sợ, cước bộ thoát ly tửu lâu, một đường trở lại tiểu điếm. -----Hết chương 54----- Tác giả: Tiểu Tầm Tầm nói lần này ta sẽ trở về kêu oan nương, để nương tới đem các ngươi hảo hảo trừng trị.
|