"Cửu Điện Hạ." Diệp Kiều lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy người kia tựa như bắt được rơm rạ cứu mạng gấp giọng nói: "Cố Sanh lại bị người của Trang phi nương nương dẫn đi rồi!"
Nghe vậy, đôi mắt đạm kim sắc mất đi tiêu cự khẽ lưu chuyển, Cửu Điện Hạ chau mày, trong ánh mắt tràn đầy buồn bực!
"Đi! Bắt...bắt trở về...cho ta!"
Nói xong, Giang Trầm Nguyệt giãy dụa đi ra cửa điện.
Cung nữ bên cạnh vốn dĩ là muốn đỡ Cửu Điện Hạ đến trắc điện nghỉ ngơi tỉnh rượu, hôm nay chỉ đành theo ý chủ tử, một mạch đi đến Trường Xuân Cung.
Diệp Kiều vốn muốn đi theo, nhưng cũng đã phát hiện Cửu Điện Hạ lúc này say như chết, trong lòng âm thầm suy nghĩ hay là xoay người lại đi vào trong điện tìm Nhị Điện Hạ cùng nhau cứu người.
Cùng lúc đó, Cố Sanh đã theo sau nam nhân mặc y phục thái giám kia, từ Giao Thái Điện đi qua Long Phúc Môn, lúc đến dũng đạo trước Dực Khôn Cung, lúc này xung quanh còn có một đội thị vệ thỉnh thoảng đi ngang qua nàng.
Đợi cho nàng ra khỏi Sùng Hi Môn, xung quanh đột nhiên u ám yên tĩnh, yên lặng đến không tiếng động.
Không hiểu sao một cổ hàn ý sấm người từ sau lưng lan tràn khắp ,, Cố Sanh nhìn quanh — đèn lồng lụa trắng dưới mái hiên, ánh nến chớp động trong hắc ám, nàng lại tìm không được một cung nga nội thị nào.
Cố Sanh hít sâu một hơi, giả vờ thoải mái nói với thái giám phía trước: "Nơi đây thế nào ngay cả nhân ảnh cũng không thấy?"
Người ở phía trước không trả lời nàng, trái lại còn nhanh chân hơn,.
Trong lòng Cố Sanh nhảy động, nương theo khác thường xung quanh, trong lòng sợ hãi khiến nàng cảnh giác mà dừng bước, có chút do dự, liền xuất hiện ý nghĩ xoay người chạy trốn.
Nam nhân đi phía trước cảnh giác phát hiện cử động của nàng, trong mắt lập tức hiện lên một tia cay nghiệt không kiên nhẫn, cũng rất nhanh thay đổi thần thái hiền lành, quay đầu lại nhìn về phía Cố Sanh đáp: "Người mới đổi phiên vẫn chưa đến đây, trên đường nghe nói Thọ An Cung xảy ra một chút chuyện, đại khái đều bị phái đi rồi, không bao lâu sẽ trở về, cô nương nhanh theo ta đi."
Cố Sanh càng thêm hồ nghi, vô thức lui về phía sau một bước.
Dưới ánh đèn thảm đạm, khuôn mặt của nam nhân trước mắt lộ ra một cổ sát khí không giống với nội thị trong cung, dường như là yêu quái ở sâu trong sơn lâm, làm cho người ta xuất phát từ bản năng cảm thấy sợ hãi.
Có thể là trực giác nguy hiểm nào đó khiến Cố Sanh cảnh giác bình tĩnh hơn, chu toàn: "Đại sự gì có thể khiến cung nhân thị vệ tây lục cung toàn bộ điều đi? Các chủ tử còn đang ở Giao Thái Điện, nếu không ta lập tức về trước đi thông báo một tiếng?"
"Không cần đến ngươi phí sức." Nam nhân nghe lời ấy, đoán được nàng đã phát giác khác thường liền lạnh lùng nói: "Đã có người đi bẩm báo, ngươi mau theo ta đi là được."
Cố Sanh xiết chặt nắm tay dưới tay áo, bầu không khí càng thâm lạnh lẽo.
Nam nhân kia thấy thế, ánh mắt lộ ra sát ý, muốn một kích trực tiếp đánh nữ nhân này ngất đi.
Nhưng chủ tử lúc trước đã phân phó trên thi thể không thể có ứ thương do người tập võ gây ra, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể cảnh giác cất bước đến gần Cố Sanh.
Cố Sanh đầu óc xoay chuyển chậm chạp, các loại dự đoán đáng sợ không ngừng hiện lên trong đầu nàng, nam nhân trước mắt từng bước ép sát, lại chậm chạp không động thủ với nàng, nhưng trong ánh mắt từ lâu đã tràn ngập sát ý!
Chạy!
Đầu óc chỉ còn lại một ý nghĩ này, nàng không hề do dự, nháy mắt lúc nam nhân kia gần kề, nàng liền xoay người bỏ chạy!
Còn chưa chạy được mấy bước, đã bị nam nhân phía sau nhanh nhẹn kéo lấy búi tóc, kéo mạnh về phía sau, Cố Sanh liền ngửa đầu ngã trở lại!
Nàng đau đớn kêu cứu, nhưng tiếng nói mới vừa vừa ra khỏi miệng đã bị một bàn tay thô to hung hăng ngăn chặn cả mũi và miệng!
"Ngô! Ngô!"
Trong bóng tối hai người giằng co cùng một chỗ, Cố Sanh bị cánh tay của nam nhân vây khốn, hai chân điên cuồng đá loạn nhưng vẫn không chiếm được thế thượng phong, cả người bị nam nhân kia kéo đến cửa hông của Tây Lục Cung, nàng dường như rơi vào rồi địa ngục.
Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Vì sao....
Vì sao Trang phi muốn giết nàng? Chỉ bởi vì hôm qua Giang Hàm mạo phạm?
Nàng làm sao dám?
Hôm qua trong lúc nói chuyện, Trang phi rõ ràng vẫn lộ ra kiêng kỵ đối với Giang Trầm Nguyệt, làm sao có thể...
Lẽ nào, kiếp này nàng cứ như vậy không minh bạch mà chết đi?
Cây cỏ xung quanh xẹt qua trước mắt, nam nhân kia kéo nàng, cuối cùng đứng ở một mảnh hoa viên phía Tây Nam Trường Xuân Cung.
Cố Sanh kinh hoảng nhìn xung quanh, ngạc nhiên thấy nam nhân kia đá văng một khúc gỗ trong bụi cỏ được bùn đất che đậy, lộ ra hố nhỏ bên dưới, bên trong còn có một đoạn vải trắng.
"Ngô!"
Cảm giác sợ hãi khi gần kề cái chết khiến nàng bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
Nam nhân kia ép nàng quỳ một gối xuống trước cái hố, nhặt đoạn vải trắng dưới hố lên, không chút hoang mang quấn một vòng quanh cổ nàng.
Trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, Cố Sanh thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu còn đang nhiều lần suy nghĩ, vì sao trong ngực phải hạ độc thủ với nàng như vậy?
Cho dù kiếp trước oán hận tích lũy càng thêm khắc sâu so với kiếp này, Trang phi cũng vì bận tâm cảm thụ của Giang Hàm mà không dám hạ sát nàng, mà hôm nay.... Sai!
Cố Sanh đột nhiên mở to đôi mắt, trong đầu đột nhiên nhớ đến — Vì sao cần vải trắng? Mà với thân thủ của nam nhân này mà nói đánh chết nàng dễ như trở bàn tay.
Nam nhân lúc này đã buông tay ra, cầm hai đầu đoạn vải vòng quanh cổ nàng, muốn xiết chặt.
Đang muốn thi lực, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt!
Trong lòng Cố Sanh nhất thời lại dấy lên hy vọng! Giãy dụa thân thể vừa muốn la lên, lại bị nam nhân kia che miệng mũi!
Nam nhân vững vàng không chế nàng, xuyên qua bụi cỏ che lấp, nhìn về phía người kia.
Trong bóng tối ánh đền yếu ớt, chỉ mơ hồ thấy một đám cung nữ không rõ thân ảnh, đang vội vã đi đến chính điện Trường Xuân Cung.
Nam nhân nhíu mày, trong đôi mắt đen kịt lộ ra sát ý tàn nhẫn. Trong lòng nghi hoặc: Thế nào nhanh như vậy lại có cung nhân đến? Chẳng lẽ là sơ hở của Thừa An Vương?
Giữa lúc hắn ngây người, Cố Sanh nhấc chân đạp mặt lên bụi cỏ trước mặt, phát sinh âm hưởng rất nhỏ, nhưng khóm hoa run động lại rất dễ dàng thấy được.
Nam nhân vội vàng kéo nàng lui về phía sau vài bước, tránh khỏi bụi cỏ.
Nhưng mà người đến đã phát hiện động tĩnh bên này, đều quay đầu nhìn qua.
Cửu Điện Hạ cũng chậm rãi xoay người, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía bụi cỏ, ngay sau đó liền nhấc chân,được cung nữ hai bên đỡ đến gần.
Nam nhân kia cho rằng đâm cung nhân đã phát hiện hắn, nhất thời khẩn trương xiết chặt thân thể Cố Sanh.
Nếu như bại lộ hành tung, hắn phải chết không là thể nghi ngờ.
Nam nhân liễm đôi mắt, xem ra, chỉ có thể khiến Trường Xuân Cung chết thêm mấy nô tài.
Tim Cố Sanh đã nhảy tới cổ họng, cấp thiết nhìn về phía đoàn người đến gần ngoài bụi cỏ.
Nhưng vào lúc này, cánh tay xiết lấy thân thể của nàng bỗng nhiên buông lỏng.
Cố Sanh cảnh giác buông xuống ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy nam nhân kia từ trong ngực móc ra một cây phi đao thân đao sắc bén, dưới ánh trăng phản chiếc ra màu màu ngân bạch sáng bóng.
Nam nhân ngũ chỉ khép chặt, cây phi đao dĩ nhiên giống như cây quạt lập tức mở ra, trong nháy mắt chia làm năm cây phi đao nhỏ hơn!
Không đợi Cố Sanh hoàn hồn, nam nhân cực nhanh phất tay phóng phi đao, đao nhọn hưu cắt qua không khí băng lãnh, chuẩn xác cắm vào yết hầu của năm người bên ngoài bụi cỏ!
Vèo một tiếng, Cố Sanh mở to hai mắt —
Mấy thân ảnh bên ngoài bụi cỏ bất ngờ không kịp đề phòng chỉ chốc lát đều bưng cổ bắt đầu nức nở giãy dụa, không cần bao lâu liền từng người tê liệt ngã xuống, không có sức sống.
Nam nhân đang muốn quay người lại, đã thấy ngoài bụi cỏ thân ảnh đứng giữa bốn người kia như cũ đứng yên bất động, cũng không có ngả xuống đất.
Tinh tế vừa nhìn, tay phải của người đó tựa hồ đang vững vàng nâng trước người, nam nhân kéo Cố Sanh tiến lên một bước, thấy rõ thân hình của người đó, nhất thời cả kinh run lên!
Người đó dĩ nhiên tay không bắt được ám khí của hắn!
Một chốc ánh trăng ngân bạch đẩy tan vân vụ, chiếu vào Trường Xuân Cung lộ ra một mảnh xơ xác tiêu điều, chiếu lên cả thân ảnh cao ngất kia.
Con ngươi Cố Sanh đột nhiên co rút.
Là Cửu Điện Hạ!
Giang Trầm Nguyệt đột nhiên giương mắt, đôi mắt đạm kim sắc xuyên qua hàng mi thật dài nhìn về phía bụi cỏ, tựa như mãnh thú nguy hiểm nhất trong bóng tối.
"Ngô! Ngô!" Trong lòng Cố Sanh một trận kinh hoàng, gần như kích động đến rơi lệ!
Ngay sau đó, đã thấy thân thể Cửu Điện Hạ chao đảo, hơi ngã ra sau, miễn cưỡng dừng bước, trong miệng lắp bắp nói: "Đỡ một chút... Mau đỡ một chút...."
Những người bên cạnh bị ám khí đâm thủng yết hầu, lại không thể nghe thấy mệnh lệnh của chủ tử.
Trong lòng Cố Sanh trầm xuống, một loại tuyệt vọng càng sâu cuốn đi tất cả.
Cửu Điện Hạ lại uống rượu rồi....
Xong rồi.
Ngay sau đó, trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩa, cho dù nàng chết cũng không thể để thích khách thương tổn Cửu Điện Hạ!
Là một người tự thân khó bảo toàn, nàng còn có chí khí hùng tâm như vậy thực sự khó có được.
Cố Sanh cũng không biết ở đâu ra khí lực, hai chân đạp mạnh lên mặt đất, đẩy nam nhân phía sau khiến hắn bất ổn, dẫn theo nàng lảo đảo ngã xuống hố đất phía sau.
Trong nháy mắt lúc Cố Sanh rơi xuống đất, nàng dùng hết toàn thân khí lực hét lớn: "Điện hạ! Chạy mau!"
Nam nhân kia nghe hai chữ "điện hạ", nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, hoang mang rối loạn nắm lấy Cố Sanh, nhảy ra khỏi hố sâu.
Đang muốn chạy trốn, cánh tay lại bỗng nhiên trầm xuống.
Quay đầu lại chỉ thấy thân ảnh say khướt đã đứng sau lưng hắn, đang một tay nắm lấy cổ tay Cố Sanh, nỗ lực kéo vào lòng mình...
Cố Sanh cũng bắt lấy tay Cửu Điện Hạ, ngẩng đầu lớn tiếng kêu cứu: "Người a! Có thích khách! Người a!"
Nam nhân nhất thời hoảng trương, tình thế cấp bách liền buông Cố Sanh, dự định một mình chạy trốn
Trước khi rời khỏi hắn vô thức móc ra một cây ám khí, trở tay phóng về phía sau, ý đồ làm chậm việc đuổi theo của người phía sau.
Cửu Điện Hạ lúc này đã bắt được Cố Sanh, trong ánh mắt say khướt tràn đầy an nhàn lúc ăn cao điểm, không hề phòng bị.
Trong Một mảnh vắng vẻ, vèo một tiếng phi đao cắt đến tận xương, gần như nhỏ không thể nghe thấy, nhưng dường như lại xuyên thâu màng tai của Cố Sanh.
Hai mắt Cố Sanh chậm rãi trợn to, mắt mở trừng trừng nhìn cây phi đao thật sâu đâm vào vai trái của Cửu Điện Hạ, vết máu đỏ tươi lập tức lan tràn trên vạt áo thiển sắc.
Trong chốc lát tay chân băng lãnh, dường như máu cả người đều kết thành băng, Cố Sanh run sợ, đột nhiên xoay người một bả kéo lấy cánh tay của nam nhân mới buông nàng ra, dường như phát cuồng mà thét chói tai sau đó cắn lên cổ tay hắn, tựa hồ muốn cắn rơi một khối thịt.
Nam nhân kia đau nhức hừ nhẹ một tiếng, một tay đẩy Cố Sanh ra, cũng đã mất đi thời cơ cuối cùng để thoát đi —
Một đôi tay ấm áp đột nhiên áp trên gương mặt hắn, rắc một tiếng, âm thanh xương cốt gãy vỡ, hắn kinh hoảng đôi mắt còn chưa khép lại, thì đầu vã cổ đã nữu khúc thành một góc độ đáng sợ.
Giang Trầm Nguyệt đưa tay đẩy một cái, nam nhân liền ngã vào trong cái hố tự hắn đào ra.
"Điện hạ!" Cố Sanh bị ngã thất điên bát đảo giãy dụa đứng lên, khập khiễng chạy đến.
Giang Trầm Nguyệt chậm rãi quay đầu, đứng thẳng tắp dưới ánh trăng , là tư thái tẫn hết duyên hoa. (rực rỡ lộng lẫy)
Cố Sanh mở hai tay, mới chạy hai bước thân thể liền ngã về trước, đúng lúc ngã vào trong lòng Giang Trầm Nguyệt, nàng tê tâm liệt phế khóc rống lên.
Vạt áo trước đã bị máu nhiễm đỏ, Cố Sanh hoảng trương đè lại vết thương trên vai trái của Giang Trầm Nguyệt, khản giọng kêu cứu: "Cứu mạng! Người đâu... Người đâu!"
Xung quanh yên tĩnh như cũ, Cố Sanh lau khô nước mắt, bức bách bản thân trấn định, kéo cổ tay của Cửu Điện Hạ muốn chạy về phía Sùng Hi Môn.
Nhưng làm thế nào cũng kéo không được người phía sau, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Cửu Điện Hạ thần sắc mờ mịt dần dần hồi thần, lập tức nhíu mày, đầy mặt nôn nóng, vô thố thối lui.
Cố Sanh vội vàng xoay người lại giữ lấy khuôn mặt Cửu Điện Hạ, run giọng dỗ dành: "Điện hạ ngoan, ngài bị thương, không thể đơn độc ở lại chỗ này, mau theo vi thần đi tìm thái y!"
Cửu Điện Hạ dường như không nghe thấy lời của nàng, nôn nóng nâng tay lên tìm tòi, rốt cục tìm được chỗ đau trên vai, đột nhiên không chút do dự đem ám khí rút ra.
Cố Sanh nhất thời hít một ngụm lãnh khí, hai tay muốn nhấc lên nhưng đã chậm một bước.
Trên thân phi đao có gai ngược khiến cho đau đớn càng thêm kịch liệt, Giang Trầm Nguyệt vô thố lui ra phía sau vài bước, bỏ qua tay của Cố Sanh, bắt đầu lung tung kéo y phục trên vai trái, nỗ lực bỏ qua đem cổ kịch liệt thống khổ này nhưng không có tác dụng.
Cố Sanh kêu sợ hãi gắt gao ấn hai tay Cửu Điện Hạ xuống, vô luận khóc hô cầu xin thế nào đều không chiếm được đáp lại.
Chỉ có thể phí công nhìn vết máu trước mắt dần dần lan tràn.
Thái y...
Vẻ mặt Cố Sanh dần dần chết lặng, dừng chốc lát cuối cùng nàng cứng nhắc nâng tay, cởi dây thắt lưng của mình.
Nàng tiến lên một bước, gần kề thân thể Cửu Điện Hạ, nhắm mắt kiễng chân, mặc cho cổ tin tức tố yếu ớt trong không khí bắt đầu xâm lấn, dấy lên phản ứng của thân thể.
Không bao lâu tuyến thể tin tức tố của Cố Sanh đã hoàn toàn mở ra, tin tức tố mang hương vị ngọt ngào dần dần tản ra tràn ngập trong không khí, ôn nhu vây lấy Giang Trầm Nguyệt.
Chỉ trong nháy mắt, một cổ tin tức tố cường đại của Tước Quý liền cuộn trào, dành cho Cố Sanh sự đáp lại mãnh liệt!
Cửu Điện Hạ ngừng tiếng nức nở, giống như bị cái gì dời đi lực chú ý.
Cố Sanh từ từ nhắm mắt lại, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng biết bản thân đang làm gì.
Tin tức tố của Quân quý có thể đánh thức bản năng giao hợp của Tước Quý, cho dù là uống say cũng sẽ không thất bại.
Quân tước kết hợp, cho dù chỉ là thiển độ tiêu ký cũng có thể hỗ trợ Tước Quý gia tăng tốc độ hồi phục vết thương, quân quý phẩm cấp càng cao, hiệu lực lại càng cường đại.
Thân thể của nàng chính là thái y tốt nhất.
Nàng không còn biện pháp nào giao lưu cùng Cửu Điện Hạ say không còn biết gì, chỉ có thể hiến ra thân thể của chính mình.
Tiếp theo, thân thể đã bị người trước mặt đẩy ngã xuống đất.
Thân thể bị hung hăng nện xuống mặt đất, lưng đau đến trận trận tê dại.
Một trận tiếng thở dốc ồ ồ, nương theo liếm hôn cấp thiết, đầu lưỡi ôn nhu tự sau gáy một đường chuyển đến gương mặt...
Cố Sanh chậm rãi mở mắt ra, liền đối diện đôi mắt đạm kim sắc chứa đầy cuồng nhiệt.