Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút
|
|
Chương 25
Đáng thương Lâm Sanh không biết được, ngay khi nàng vừa đóng cửa phòng đi ra ngoài, người được cho là nãy giờ đang ngủ bỗng nhiên mở to mắt, trên mặt đã xuất hiện một tầng hồng. Nghĩ tới hành động lúc nãy của Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên thầm nghĩ xấu hổ đem đầu vùi vào trong gối. Đầu gỗ này ! Tất cả chỉ làm chuyện nửa vời ! Vốn Mộ Lưu Yên vốn cũng không phải người dễ ngủ, thời điểm Lâm Sanh ôm nàng vào nhà thì nàng liền tỉnh, chính là vẫn còn tham luyến cái ôm ấp ấm áp kia, cho nên vẫn giả bộ ngủ mà thôi. Chính là nàng không nghĩ tới người bình thường đứng đắn muốn chết kia, tự nhiên…. Ngươi sờ thì sờ đại đi, còn do do dự dự lâu như vậy, lâu đến nỗi Mộ yêu tinh muốn mở mắt hỏi nàng ‘ngươi rốt cuộc sờ hay không sờ ?’. Nàng nhẫn nhịn lâu như vậy, kết quả Lâm Sanh chỉ nhéo nhéo sờ sờ 2 cái lập tức đã vừa lòng, Mộ yêu tinh thật muốn chửi đổng. Nữ nhân bình thường, người nào lại không muốn đem nàng cởi sạch sau đó XYZ, đêm khuya vắng người sẽ thừa dịp mê mang, say rượu ra tay hành động, không nghĩ tới Lâm Sanh thật đúng là ‘quân tử’, chỉ có như vậy đã thỏa mãn rồi. Đối với tiểu nha đầu ngây thơ như vậy, Mộ tổng tài tỏ vẻ áp lực rất lớn, con đường dạy dỗ thành công còn rất xa. Muốn lên giường hưởng thụ, chỉ bằng tâm lý tố chất hiện nay của Lâm Sanh, khẳng định là chỉ tìm thấy bực bội bất mãn thôi. Chỉ cầu cho Lâm Sanh nhanh nhanh thông suốt, đừng cho nàng đợi quá lâu. Mộ yêu tinh không sợ Lâm Sanh trở thành sói, chỉ sợ nàng có sắc tâm lại không có sắc đảm, 1 cây gỗ không mọc được hoa, vậy bi kịch a. Mộ Lưu Yên cũng không biết nên tự hào là mình được 1 tên ngốc cấp quốc bảo, hay là nên hận Lâm Sanh không hiểu phải nắm bắt thời cơ. Thật sự là, tức chết người. Bởi vì lái xe của Mộ Lưu Yên, cho nên Lâm Sanh nói đi về, chỉ có đi bộ ra khu biệt thự, hành hạ bản thân, sau đó đem mình biến thành xe taxi đi bộ khoảng 15 phút là tới nhà. Trị an vùng này rất tốt, cho nên Lâm Sanh cũng không lo sợ gì.Đặc biệt đèn đường sáng như vậy, ngẫu nhiên còn có thể thấy người đang tản bộ trên đường. Lâm Sanh lấy tay sờ ót, đèn đường từ trên chiếu xuống đất, đi từ từ. Mộ yêu tinh muốn đi nước Pháp công tác. Nước Pháp a, mình có nên đi theo hay không ? Chính là, đây là chuyện công ty, Mộ Lưu Yên sẽ đồng ý cho mình đi cùng, chỉ cần mình mở miệng nói, có tốt không ? Giống cảm giác hậu cung can thiệp vào việc triều chính. Lâm Sanh sẽ không ỷ vào chuyện mình là người của Mộ Lưu Yên mà yêu cầu nàng, dù sao công ra công mà tư ra tư. Ngươi nói Mộ yêu tinh này, bình thường là người thông minh, như thế nào sẽ không biết nói muốn dẫn ta cùng đi đây ?! Lâm Sanh không phải chưa đi tới nước Pháp, thời điểm khi nàng còn sinh hoạt tại Áo, được nghĩ học sẽ đi đến nhà Ngoại công ở Pháp chơi đùa vài ngày, bất quá trong nhà Ngoại công là người làm nàng có chút sợ, cho nên, vẫn là có lúc đi lúc sẽ không vì được nghĩ mà đi. Sau khi trở về nước, nàng lại càng không đi thăm ngoại công. Ngoại công là Hoa Kiều, bà Ngoại qua đời vì năm đó sinh khó mẹ Lâm Sanh, sau đó khi Ngoại công 1 mình đến Pháp dốc sức làm việc, đem đứa nhỏ giao cho cha của mình, 7 năm sau đó mới đem nữ nhân về lại Pháp. Khi Lâm Sanh 6 tuổi, Ngoại công lại cưới nữ nhân người Pháp nhỏ hơn hắn 29 tuổi, khi Lâm Sanh 8 tuổi, thì nữ nhân kia sinh hạ tiểu di. Đối với Dì nhỏ hơn nàng gần 7 tuổi lại mang dòng máu lai này, Lâm Sanh gặp phải áp lực rất lớn. Đặc biệt đứa nhỏ này mỗi lần thấy Lâm Sanh liền yêu thích quấn quít lấy nàng, cho nên Lâm Sanh sợ không muốn đi Pháp vấn an Ngoại công cùng Dì nhỏ này. Từ lúc mối quan hệ giữa nàng cùng cha mẹ băng giá, nàng lại càng không có ý định đi Pháp thăm Ngoại công. Nếu không phải Mộ Lưu Yên nói phải đi Pháp công tác, Lâm Sanh chắc hẳn đã muốn quên mất là nàng vẫn còn có Ngoại công. Aizz, cuối cùng ta có nên đi không đây? Lâm Sanh sau khi gỡ được khúc mắc trong lòng, đối với Ngoại công duy nhất kia cảm nhận được đáy lòng dâng lên một tia áy náy. Kỳ thật lại muốn nói tiếp, đều là vấn đề của cha mẹ, không có quan hệ gì đến lão nhân, bản thân mình không quan tâm đến ông như vậy cũng có chút không đúng. Nếu lần này Mộ Lưu Yên nói không cho ta đi bàn bạc cùng khách hàng, vậy xin phép nghĩ để đi cũng tốt, trước là đi thăm ông ngoại sau đó cho Mộ yêu tinh bất ngờ, như vậy cũng không tệ a! Bất quá nghĩ đến sắp phải đối mặt dì nhỏ, đầu lại muốn to ra. Nguyên nhân duy nhất mà mình không muốn trở về, chính là do tiểu Dì này a! Vừa nghĩ thôi đã sợ rồi ! Ngồi trên phương tiện giao thông công cộng, Lâm Sanh nhìn ra ánh đèn Neon ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại cô bé con Dì nhỏ hiếu động, liều mạng lôi kéo không cho nàng đi. Aizzz, nháy mắt nàng hẳn đã 15 tuổi. Được rồi, ngày mai dò hỏi một chút về hành trình công tác tại Pháp của Mộ Lưu Yên, sau đó tiếp tục quyết định. Mộ Lưu Yên đi công tác tại Pháp, mang theo Đại thư ký cùng 1 người phiên dịch, về phần Lâm Sanh giữ nàng ở lại coi công ty. Thú thật, Mộ yêu tinh cũng muốn đem Lâm Sanh đi Pháp lắm, nhưng nhớ lại đêm hôm đó Lâm Sanh đem mình làm chuyện gì cũng phân nửa thầm hận trong lòng, hơn nữa Mộ Lưu Yên cũng không biết chắc là có gặp phải Tần Mạt hay không, cho dù có 1% thôi, nàng cũng không dám mạo hiểm đánh cuộc. Đối với Tần Mạt, làm sao có thể đơn giản quên đi như vậy ? Nếu nhanh như vậy có thể quên, nàng cũng sẽ không hành hạ bản thân trong một khoảng thời gian dài. Tuy rằng đối với Lâm Sanh là không công bằng, nhưng đây vẫn là 1 đoạn tình cảm chân thật trong lòng của Mộ Lưu Yên. Không thể quên không có nghĩa là có thể quay lại đoạn duyên phận kia, nhưng là, luôn có 1 hình bóng như vậy ở 1 góc tối, luôn ẩn trong tâm trí. Có lẽ thời gian mới có thể xoa dịu những tổn thương trong lòng nàng, đương nhiên là đầu gỗ đóng vai trò không nhỏ trong đó. Ngồi trên phi cơ, nhìn bầu trời quang ngàn dặm, mây trắng bồng bềnh như đang bay ở trước mặt, Mộ Lưu Yên nhợt nhạt cười. Không biết đầu gỗ kia có phải cũng đang nhớ đến mình không ? Nhớ lại buổi tối hôm trước, có chút vui mừng, nhưng lại tiếc rèn sắt không thành thép, ngươi nói ta giả bộ ngủ dễ dàng lắm sao ? Đầu gỗ này sao lại không hiểu cái đạo lý ‘phải nắm chặt thời cơ’ đây ? Chẳng lẽ nhất định bắt mình mở miệng chỉ đạo ? “Mộ tổng, ngươi làm sao vậy ?” Đại thư ký ngồi bên phải nhìn Mộ tổng tài đại nhân khi thì nhíu mày, khi thì cười vui, có đôi khi lại có vẻ khó xử rối rắm, thật là khó hiểu. Mặt Mộ tổng cũng có thể thay đổi trạng thái nhanh như vậy sao ? Xem ra thật sự là Mộ tổng tài yêu Lâm Sanh, ngươi xem chính là bộ dáng cô gái, đại thư ký nhịn không được sau lưng phát lạnh, từng bước đi vào không còn muốn quay lại sao ? “Khụ khụ, không có gì ?”. Mộ Lưu Yên cứng đờ, bị cấp dưới nhìn thấy bộ dáng ngây người của mình, “Đúng rồi, công việc của Lâm Sanh ngươi an bài tốt chưa ?”. Kỳ thật từ sau khi đi theo Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh đúng là không có việc quan trọng gì để quan tâm, Mộ tổng không bên cạnh, trên cơ bản nàng sẽ không có việc gì làm, bất quá vì muốn di chuyển sự chú ý, Mộ Lưu Yên giả vờ hỏi. “A, Mộ tổng không biết gì sao ?”. Đại thư ký giật mình nhìn Mộ Lưu Yên : “Lâm Sanh đã xin nghĩ phép, chẳng lẽ nàng không nói với ngươi ?”. Hix, ta lại lỡ miệng. Che miệng, thấy sắc mặt Mộ tổng tài biểu hiện hơi quê, đại thư ký vội vàng quay qua bên cạnh nói chuyện với người phiên dịch, về phần Mộ tổng….Lâm Sanh…..ta thật có lỗi với ngươi ! Lâm Sanh chết tiệt này ! Ta vừa đi, ngươi liền xin nghĩ phép ! Quan trọng nhất là, chỉ nói cho đại thư ký không nói với ta, ta là sếp của ngươi lại là bạn gái ngươi, ngươi cư nhiên chỉ nói với ngoại nhân ! Mộ Lưu Yên thật muốn ngay lập tức bay xuống phi cơ quay về tim Lâm Sanh hỏi nàng tột cùng là làm chuyện quỷ gì, bất quá cái này là nàng đang tưởng tượng thôi. Bất quá nếu Mộ yêu tinh biết, Lâm Sanh xin nghỉ phép để đi Pháp, biểu tình của nàng sẽ thế nào đây ? Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn 24 cùng 25 là nhất chương đích, nhưng vì thấu 3 chương đành phải hủy đi.
|
Chương 26
Chuyến bay Mộ Lưu Yên ngồi là buổi sáng, bay thẳng đến Paris, còn chuyến Lâm Sanh đi lại là buổi chiều, bay đến Kiết Dâng. Nàng còn cố ý mua chút đặc sản trong nước, nếu là vấn an lão nhân gia, phải gợi nhớ về chút quê hương. Lâm Sanh dự định là, đầu tiên là về thăm ông ngoại cùng dì nhỏ kia, ở đó 1 ngày, sau đó đi Paris tìm Mộ Lưu Yên cho nàng 1 bất ngờ nho nhỏ, về chuyện hành trình Mộ Lưu Yên thế nào, dù sao nàng cũng có di động của đại thư ký, hỏi nàng là được thôi. Theo sân bay thành phố A bay đến Pháp khoảng 10 – 13 tiếng, cho nên Lâm Sanh cố ý ở gian hàng ở sân bay mua 1 quyển tiểu thuyết để xem. Sách bách hợp tiểu thuyết, của Đài Loan, dù sao đề tài này ở nội địa muốn xuất bản rất khó khăn, bởi vì muốn được phê duyệt để xuất bản rất là phiền toái, trên cơ bản là không có khả năng. Nếu bản thân đã muốn dung nhập vào giới bách hợp, như vậy thì cũng không thể tiếp tục ngây thơ không biết gì, ngay cả khi muốn sờ soạn đùi Mộ yêu tinh thôi đã phải chần chừ nửa ngày, rất uất ức. Lâm Sanh tới Kiết Dâng trời đã là nửa đêm, bởi vì đang là mùa hè nên thời gian bị lệch 6 giờ, mùa đông thì chậm đi 7 giờ, cho nên nếu ở nước Pháp là nửa đêm, thì trong nước lúc này tương đương với rạng sáng, mùa đông thì sẽ hơn rạng sáng 1 chút. Bởi vì chỗ ở của ông ngoại là phải ở Kiết Dâng ngồi xe lửa mới đến nơi, Lâm Sanh cũng không muốn buổi tối đi gặp mặt, nên chọn mướn khách sạn ở lại 1 đêm, tính toán sáng ngày mai sẽ lên đường. Grasse nằm ở phía nam nước Pháp là 1 thành phố nhỏ nằm ven biển xinh đẹp. Có lẽ nó không thể so sánh với danh tiếng của Paris, nhưng nó thật sự lại là đầu ngành sản xuất nước hoa. Thế nhân đều nghĩ Paris nổi danh nhất là nước hoa, thì 10 phần đều sai. Paris gần như là phong cảnh xinh đẹp, nhưng Grasse mới chân chính là cội nguồn của nước hoa, 80% nước hoa sản xuất hàng năm từ Pháp đều từ nơi này mà ra. Mà ông ngoại của Lâm Sanh đang ở nơi này. Ngồi xe lửa từ Kiết Dâng, khoảng 1 giờ là tới thị trấn nhỏ Grasse. Lâm Sanh xách đồ đạc trên tay bước xuống xe lửa, cảm thấy thời gian trôi qua đã quá lâu. Số lần đến nơi này của nàng chỉ có thể tính trên đầu ngón tay, bởi vì so sánh quan hệ thân cận với ông nội cùng bà nội, nàng rất ít khi đến Pháp, hơn nữa mới trước đây còn có dì nhỏ, nàng càng không thích đến đây. Ra sân ga, Lâm Sanh vừa nhìn phong cảnh xung quanh vừa chậm rãi đi tới, nàng không gọi xe, cũng không muốn gọi điện cho ông ngoại tới đón, chỉ muốn đi bộ mà thôi. Nghe mùi hương trong không khí, nhìn từng bụi hoa tươi trước cửa nhà, đó là mùi vị của địa phương tao nhã tràn ngập thoang thoảng, dù chỉ mới đứng ở chỗ này đã cảm thấy cơ thể tràn ngập sức sống. Kỳ thật ở thời điểm Mộ Lưu Yên đưa Lâm Sanh đến nhà hàng Pháp, Lâm Sanh đã không cho nàng biết, mình biết tiếng Pháp, có lẽ cảm thấy nó không quan trọng lắm, sau này 2 cũng người sẽ sống chung, Lâm Sanh lại càng không cố ý nói ra. Sự lãng mạn của người Pháp hình như có từ lúc mới sinh ra, đứng ở ngã tư đường Lâm Sanh cảm thấy mọi nơi đều tràn ngập thiện ý, lơ đãng nhìn thoáng qua 2 cô gái học sinh trung học còn đang mặc trang phục học sinh đứng ngay tại cửa tiệm thủ công đang hồn hiên hôn nhau. Trong nháy mắt Lâm Sanh bị thu hút một chút. Nàng mới vừa bước chân vào giới bách hợp, như thế nào mà bây giờ nhìn đâu cũng thấy bách hợp đây ? Trước kia vì sao không nhận ra ? Xung quanh mình đâu đâu cũng có ? Một nữ hài tử tóc màu nâu, cô gái còn lại là tóc màu vàng cuộn sóng. Không biết vì cái gì Lâm Sanh bỗng cảm thấy được nữ tử tóc vàng giống như là đã gặp ở đâu thì phải. Bởi vì nhìn thoáng qua bóng dáng, Lâm Sanh cũng không thực sự để ý, nghĩ đến nữ tử ngoại quốc nào lớn lên cũng không khác nhau lắm. Tựa như ở trong mắt người ngoại quốc, người châu á đều giống nhau là tóc đen mắt đen da vàng. Lâm Sanh cùng các nàng đi thoáng qua nhau, sau khi đi qua vài bước lại quay đầy nhìn lại một cái, vừa lúc thấy khuông mặt cô gái tóc vàng kia, làn da sáng ngời, da mặt trắng nõn, tinh xảo lại vừa có điểm trẻ thơ, chính là để ý 1 chút thì màu mắt lại là màu đen. Thật kỳ quái ! Nhưng ngẫm lại thì mắt mình cũng là màu lam, cũng liền cảm thấy bình thường, phỏng chừng đó cũng là con lai. Nàng mỉm cười đầy thiện ý, Lâm Sanh quay đầu theo phương hướng trong trí nhớ tiếp tục bước đi, nhưng nàng là không phát hiện được cô gái tóc vàng kia cũng đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng của mình, cho đến khi bóng đã khuất bóng mới thôi. “Sarah, làm sao vậy ? Ngươi quen người kia sao ?”. Cô gái tóc nâu khó hiểu hỏi. “A, không có gì, ta có việc đi về trước đây”. Cô gái gọi là Sarah tựa hồ có chút lo lắng, cũng không màng đến cô gái tóc nâu vừa mới cùng mình hôn nhau lúc nãy, chạy theo hướng Lâm Sanh vừa mới đi lúc nãy. Lâm Sanh vừa đi ngang qua vườn hoa, lại tiếp tục đi vào cổng ấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau 1 vị lão nhân đầu bạc mở cửa, “Ngươi là Sen !”. Ánh mắt này, lão nhân dám khẳng định mình tuyệt đối không nhận sai người !. “Ông ngoại !!!”. Lâm Sanh nhìn người ông đã mười năm không gặp này, chỉ cảm thấy hắn có chút lớn tuổi, tóc đều đã trắng bạch không còn 1 cọng đen. Lão nhân nghe thấy Lâm Sanh gọi bằng tiếng mẹ đẻ, cảm thấy nước mắt chực tuông ra, cháu ngoại của con gái trưởng cùng mẹ của nàng giống nhau không thể nhìn sai được. “Sen, ngươi đã trưởng thành !”. Vuốt tóc Lâm Sanh, lão nhân rất là cảm khái, “Mau vào nhà, đừng đứng gnoài cửa nữa”. Về chuyện tình Lâm Sanh cùng cha mẹ của nàng, hắn cũng biết, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào, là nữ nhi của mình cùng con rể không đúng, nhưng hắn nào có năng lực làm gì được ? Hắn cũng từng đề nghị Lâm Sanh đến Pháp sống với hắn, nhưng Lâm Sanh vẫn một hai không chịu tiếp nhận yêu cầu này, cuối cùng cũng chỉ đành để mọi chuyện như vậy. “Bà nội Alice đâu rồi ?”. “Nàng vừa ra ngoài cùng bà hàng xóm Jennifer rồi”. Lâm Sanh nhìn xung quanh dò xét không thấy dì nhỏ con lai của mình. “Sarah đâu ?”. “Nàng đã đến trường”. Lâm Sanh nghĩ nghĩ, quả thật 15 tuổi thì đã phải học trung học rồi. Lấy ra một ít quà tặng nàng mua ở trong nước, nhìn ông nội kích động ngẩn người nhớ lại, Lâm Sanh cũng nhịn không được có chút chua xót. Đúng lúc này, cửa phòng bật mở một tiếng ‘ba’ thật mạnh. Lâm Sanh nhìn theo hướng cửa, nhìn thấy cô gái tóc vàng khi nãy, trong nháy mắt ngơ ngác. “Sarah, ngươi không phải giờ này phải ở trường sao ?”. Ngoại công hiển nhiên thấy tiểu nữ nhân đột nhiên quay về nhà có điểm mờ mịt. Sarah ? Lâm Sanh lúc này thật giật mình rồi. Cô gái tóc vàng vừa nãy mà nàng nhìn thấy đang hôn nhau là Dì nhỏ sao ? Oh, chẳng lẽ nhà bọn họ thật sự tuyệt hậu sao ?! Nhớ đến trước kia cô bé khóc nhè luôn luôn quấn quít lôi kéo mình, giờ nhìn đến cô gái tóc vàng mắt ngọc mày ngài, nghĩ thế nào cũng không thể hình dùng là cùng 1 người. Thời gian thật làm cho người ta cảm thán a. Cái tiểu nữ oa kia, nữ nhân đều nhanh lớn như vậy, đồng tính, đối tượng lại là 1 nữ tử xinh đẹp, Lâm Sanh cũng không biết nên cảm thán như thế nào. “Ba ba, nàng là …?”. Sarah biểu tình ngạc nhiên, không xác định nhìn Lâm Sanh hỏi. “Sen, nàng đến Pháp thăm ngươi a”. Ông ngoại, ngươi hiểu lầm, ta là tới thăm ngươi ! Lâm Sanh làm sao không biết nàng là cố ý đến xem Dì nhỏ còn nhỏ hơn nàng 7 tuổi này. Bởi vì Lâm Sanh là trước đây nhất định không chịu kêu Sarah là Dì nhỏ, cho nên Sarah cũng là trực tiếp kêu tên tiếng Anh của Lâm Sanh. Sen, nhìn nữ nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mắt, Sarah dường như cảm thấy tim như muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài, người mà nàng ngày đêm mong nhớ, cuối cùng cũng đến xem nàng. Mới trước đây, mình thích nhất lôi kéo tay nàng, nàng đi theo tới đâu là mình liền đi theo tới chỗ đó. Chính là, mỗi lần nàng đều ở không được vài ngày. Mà mình mỗi một năm đều chờ đợi nàng. Một năm rồi lại 1 năm, chờ đợi chẳng qua càng thất vọng mà thôi. Sen, hiện giờ, ngươi rốt cục đã quay lại. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mộ tổng tài lớn nhất đích tình địch. Buổi tối còn có nhất chương, làm bồi thường. Tần mạt cũng sắp đi ra .[/I]
|
Chương 27
“Sarah”. Lâm Sanh cảm thấy được nàng đã trưởng thành, đầu tiên hướng đến cô gái đang ngây người chào hỏi, hơn nữa nàng nghĩ có lẽ bởi vì Sarah bị mình thấy được cảnh hơn nữ tử kia mà xấu hổ, cho nên mình càng phải chủ động một chút. “Sen…”. Sarah cũng không lo lắng trả lời vấn đề của ba mình, mà là giống như con thỏ nhỏ bổ nhào về phía Lâm Sanh đang ngồi trên ghế, 2 tay ôm lấy cổ Lâm Sanh vui mừng như điên, “Ngươi rốt cục đã đến thăm ta”. Dùng hành động thân thiết vô cùng cọ cọ lên má Lâm Sanh, “Ta rất nhớ ngươi”. Lâm Sanh lập tức không kịp thích ứng với sự nhiệt tình của Sarah, vốn bản thân nàng là một kẻ lạnh lùng, trừ bỏ Mộ yêu tinh, những người khác thì nàng đều cự tuyệt tiếp cận. Bất quá nói như thế nào đều là máu mủ, hơn nữa hiện tại ông ngoại đang nhìn, nàng cũng không thể tàn nhẫn đem Sarah đẩy ra, chỉ có thể bất đắc dĩ đem tay đang ôm lấy cổ mình kéo ra, “Sarah, đã lâu không gặp, đã lớn vậy rồi a”. Sờ sờ tóc quăn trên đầu Sarah, tinh tế đánh giá dung mạo của nàng. Lâm Sanh khôn biết nên hình dung thế nào, nếu như nói cảm giác đầu tiên thì có thể hình dung chính là tiểu nữ này thật đáng yêu, thật tinh xảo, giống như tên của nàng là dạng công chúa. “Sarah, không cần tiếp tục quấn quít lấy Sen, nàng vừa mới tới ngay cả nước còn chưa kịp uống ”. Ngoại công đối với tiểu nữ nhân thật là không thể nề hà, “Xem ra ngươi lại trốn học, quên đi, ta cũng không có biện pháp bắt ngươi, đợi lát nữa nói cho mụ mụ ngươi biết”. “Ông ngoại, không có gì đâu”. Lâm Sanh cười cười, “Đúng rồi, ta muốn ở lại nơi này vài ngày, được không ?”. “Đương nhiên không thành vấn đề, phòng của ngươi vẫn giữ lại cho ngươi mà ! Sarah cũng thường xuyên giúp ngươi quét dọn, bình thường cũng không thấy nàng chịu khó vậy, nhưng thật ra luôn luôn giúp ngươi dọn dẹp vệ sinh phòng”. Ngoại công cười đến sáng lạn, đối với việc tiểu nữ nhân cùng cháu ngoại có thể hòa thuận như vậy, hắn rất là cao hứng. Người đến khi già không phải chỉ mưu cầu gia đình hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn sao ?! “Sen, ta dẫn ngươi đến phòng nhìn xem!”. Sarah lôi kéo cánh tay Lâm Sanh đem nàng hướng lên lầu đi. Lâm Sanh cầm hành lý của mình kéo mạnh đi qua vài phòng. Vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi. Sờ sờ đồ vật trong phòng, Lâm Sanh thấy ở trên bàn máy tính có một khung hình, bên trong rõ ràng là hình của mình. Là khi nàng 13 tuổi và Sarah 6 tuổi chụp chung. Khi đó ông nội còn sống, bà nội cũng đang ở cùng ông nội cùng cư ngụ ở nước Áo, mà năm ấy nàng khi nghỉ hè đi đến Pháp ở nhà ngoại công thì ông Nội mất, nàng từng thề không bao giờ nữa…muốn trở lại. “Sarah, cô bé hôm nay ở cùng ngươi, là bạn gái ngươi ?”. Lâm Sanh cảm thấy được nên hỏi thăm 1 chút, noi như thế nào thì cũng là Dì nhỏ, tuy rằng Dì so với mình thế nào cũng nhỏ hơn, nhưng dựa theo vai vế mà nói, nàng vẫn chân chính là Dì của mình. “Sen, ngươi sẽ phản đối sao ?”. Sarah do dự hỏi, “Đồng tính luyến ái, Sen có chấp nhận được không ?”. Lâm Sanh trong lòng giật mình một chút, thật, đúng là tuyệt hậu. “Sarah, ta sẽ không phản đối”. Ta đều đã dẫm chân vào rồi, có tư cách gì phản đối đây ? “Kỳ thật, ta cũng như vậy”. Lâm Sanh nghĩ nghĩ, nếu đã là người trong nhà, chính mình thấy được bí mật của Sarah, nói ra như vậy sẽ không làm cho nàng đối với mình có khoảng cách, thuận tiện càng thêm gần gũi, nói cho Sarah cũng không sao. “Bạn gái của ta hiện tại đang ở Paris, 2 ngày nữa ta định đi tìm nàng, cho nàng 1 sự ngạc nhiên”. Nói đến Mộ Lưu Yên, tâm tình Lâm Sanh thật sự tốt lên, không khí xung quanh cũng tốt. Sarah vì lời nói ban đầu cũa Lâm Sanh mà tâm tình thực vui vẻ, nhưng vừa tới câu sau thì lập tức ở trạng thái từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Sen đã có bạn gái ?! Nàng đợi lâu như vậy, thật vấ vả Sen mới đến thăm nàng, kết quả, lại là như vậy sao ?! “Sen ! Nàng tên là gì ?” Sarah thân thủ cứng đờ, nhưng mặt ngoài lại làm ra vẻ không thèm để ý hói. “Mộ Lưu Yên”. “Tên không tồi, Sen có thể mang ta đi xem nàng không ?”. Nhìn đến bộ dáng Lâm Sanh có chút kinh ngạc, Sarah bộ dáng đáng thương kéo kéo tay nàng, “Ta nghĩ muốn trông thấy người ấy của Sen không được sao ? Ta đã lâu như vậy không nhìn thấy Sen, ta cũng muốn biết Sen đã trải qua những gì. Sen, đi mà, được không ? ”. Lâm Sanh cảm thấy có chút khó xử đành gật đầu, “Được rồi, bất quá không được hồ nháo a!”. “Ân”. Không mới là lạ ! Lâm Sanh không biết được suy nghĩ trong lòng của Sarah, hẳn nàng căn bản không thể tưởng tượng được là Sarah thích chính mình. Ngẫm lại cũng phải, ngươi trong lúc vô ý thấy được cảnh Dì nhỏ đang cùng 1 nữ nhân khác thân mật hôn môi, ngươi sẽ có thể nghĩ nàng thích ngươi sao ? Nhiều nhất cũng chỉ biết nàng cùng với mình giống nhau đều là đồng tính thôi ! “Sen, đêm nay ta có thể cùng ngươi ngủ chung không ?” Sarah tròng mắt vừa chuyển, lay cánh tay Lâm Sanh liên tục không ngừng hỏi. Nhưng lần này đánh chết Lâm Sanh đều không đồng ý, “Không được, tuyệt đối không được”. Tuy rằng Lâm Sanh hiện tại chỉ chấp nhận 1 mình Mộ Lưu Yên, nhưng hiện tại nàng đã thuộc giới bách hợp, ngươi nói thế nào có thể cùng 1 nữ nhân khác ngủ chung ? Đừng nói là mọi người đều là nữ nhân thôi, nguyên nhân ở chỗ đều là nữ nhân mới nguy hiểm. Lâm Sanh thật ra cũng không nghĩ Sarah sẽ đối với mình làm ra chuyện gì, mà là sợ chính bản thân mình kiềm giữ không tốt làm ra chuyện gì. Trong lúc ngủ thường hay mơ, ai có thể bảo đảm điều gì ? Đang ở trong mộng ngươi cho là không thật, vừa mở mắt ra liền biến thành hiện thực, loại này cũng thường sảy ra ? Nàng cũng không muốn làm cho ông ngoại tức chết, lại càng không muốn hủy hoại Sarah. “Được rồi”. Không đạt thành mục đích ở trong lòng, Sarah có chút không cam lòng, nhưng nghĩ lại cũng không thể gấp, nàng tự nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp khác. Lâm Sanh ra ngoài dạo 2 ngày, Sarah cũng xin phép cùng Lâm Sanh đi dạo, tuy Lâm Sanh có khuyên nàng nên tập trung học hành, nhưng Sarah lại thuộc dạng thiếu nữ thiên tài, nên cái gì đều có thể làm, không thích sẽ không ép được, ngay cả Lâm Sanh nói gì đều vô ích. Nhưng trong khoảng thời gian ở chung 2 ngày này, Lâm Sanh cũng có chút cảm thấy thân thiết hơn. Hơn nữa lúc sau, Lâm Sanh lại mang theo Sarah đi Paris. Mộ Lưu Yên ở tại khách sạn Lệ Tinh Hoa Viên, ngay tại đối diện trung tâm hội nghị Porte Mailot. Lâm Sanh đối với Paris không quen thuộc lắm, nhưng Sarah lại rất quen thuộc nơi này, nghe nói vào thời điểm nghỉ Đông và nghỉ Hè nàng thường xuyên đến Paris dạo phố. Đối với Dì nhỏ này của mình, Lâm Sanh trong lòng có chút khinh bỉ, danh gia vọng tộc tiểu thư a ! Ông ngoại nàng ở Cách Lạp Tư có xưởng nước hoa, hàng năm đơn đặt hàng đều rất tốt, tuy rằng không thể so sánh cùng các xưởng nổi tiếng khác, nhưng chất lượng tuyệt đối không thể thua được, bởi vì sản lượng đều đặn, chỉ ít hơn mà thôi. Nhưng mà, giá thành lại cao hơn rất nhiều. Hơn nữa vườn ươm gieo trồng hoa cũng to bằng tòa trang viên, chậc chậc, tuyệt đối là phú gia. Vì muốn cho Mộ Lưu Yên bất ngờ, Lâm Sanh cố ý ở Lệ Tinh Hoa Viên khách sạn mướn 2 gian phòng, một gian cho mình, 1 là cho Sarah. “Tỷ tỷ đại thư ký, Mộ tổng hiện tại ở nơi nào ?”. Lâm Sanh cầm di động đánh tới cho gián điệp đại thư ký kia. “A ? này, ngươi đang nói gì ? Chỗ này tín hiệu hiện tại không tốt, nghe không rõ a !”. Xoạch, 1 tiếng, Lâm Sanh còn chưa kịp mở miệng điện thoại liền bị cúp. Cái gì ? Tín hiệu không tốt ? Nói giỡn chơi sao ? Tín hiệu ở Paris không phải bao trùm toàn thành phố sao ?! Lâm Sanh buồn bực nhìn màng hình, đại thư ký làm cái quỷ quái gì ? “Sen, sao vậy ?”. Sarah giọng lơ đãng tay đùa nghịch điều khiển từ xa hỏi. “A, không có gì. Đại khái là có việc”. Lâm Sanh cũng không để ý lắm, nghĩ đến đại khái chắc là đang ở bên cạnh Mộ Lưu Yên, đại thư ký sợ mình bị phát hiện mình là gián điệp, nên mới như vậy thôi ?! Bất quá, sao trong lòng lại sinh ra dự cảm không tốt ? Lâm Sanh cho dù đại thông minh cũng không nghĩ đến, tình cảm của nàng hiện tại vừa phát triển không bao lâu, tình địch mạnh mẽ liền xuất hiện. Tần Mạt, mối tình đầu của Mộ Lưu Yên, yên lặng quay trở lại. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vựng, tiểu phá gia đích khoan mang thật không cấp lực, đứt quãng đích, điên rồi. Nếu còn như vậy, ngày mai gọi người đến tu .[/I]
|
Chương 28
Lâm Sanh nắm di động suy nghĩ về hành động kỳ quái lúc nãy của đại thư ký, thình lình trên cửa sổ nhìn thấy Mộ Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện trước mặt, dọa nàng đến nỗi phải lui vài ba bước. “Sen, làm sao vậy ?”. Sarah gặp Lâm Sanh mặt nghiêm lại tái nhợt, nhìn chằm chằm vào cửa sổ nghi ngờ hỏi. “Ngươi có phải có chỗ nào không thoải mái hay không ? Muốn nghĩ ngơi 1 chút không ?”. “Không, không có việc gì”. Lâm Sanh cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt liếc qua Mộ Tiểu Tiểu biểu tình đang thập phần ủy khuất, “Sarah, ta muốn nghĩ ngơi 1 chút, ngươi có thể quay về phòng ngươi 1 lát không ?”. Mộ Tiểu Tiểu, Lâm Sanh thật có ý nghĩ muốn nhéo nhéo mặt nàng 1 cái, mỗi lần xuất hiện đều dọa mình sợ chết khiếp, còn tiếp tục như vậy nàng nghĩ mình mắc bệnh tim cũng không xa lắm. “Sen, vậy ngươi nghĩ ngơi tốt 1 chút, ta trở về phòng trước”. Sarah gặp Lâm Sanh mặc dù khẩu khí là hỏi, nhưng thái độ kiên quyết, không đi thì nàng sẽ tức giận, dù sao còn nhiều thời gian, nàng cũng không thể vì nhất thời. Huống hồ, dường như Mộ Lưu Yên kia sảy ra chuyện gì đó mà không thể cho người kia biết, nếu không, làm sao có thể thay đổi không tốt như vậy ? Tính cách Lâm Sanh vốn cũng không dễ thay đổi như thế này. Lâm Sanh tiển Sarah ra cửa, sau đó thái độ lo lắng không yên nhìn theo hướng Mộ Tiểu Tiểu đang đứng, thật sự là tức giận kéo đến, “Ta bị ngươi hù chết ! Ngươi có ý là muốn hù chết ta phải không ?. Tiểu nữ nhân này xuất hiện sẽ không có chuyện gì tốt ! “Mụ mụ, hiện tại không phải là thời điểm lo lắng chuyện này, tình địch của ngươi xuất hiện rồi !!”. Mộ tiểu tiểu không ngừng bay vòng vòng Lâm Sanh, “Ngươi nếu không kịp hành động, mẹ sẽ chạy theo người khác”. Tuy rằng nói Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên sẽ ở cùng 1 chỗ, nhưng ai biết lịch sử có bị thay đổi hay không ? Nếu thay đổi, chính bản thân mình chẳng phải cũng sẽ không xong sao ?! “Cái gì ?”. Lâm Sanh trừng lớn 2 mắt, bị tin tức làm chấn động 1 lát. “Chẳng lẽ Tần Mạt ?”. Trừ bỏ Tần Mạt, nàng thật sự không biết ai có thể đem Mộ yêu tinh bắt đi. Sát, ta mới vừa đem Mộ yêu tinh nhận định trở thành lão bà, đã có người tới cướp ? Ngươi TMD (chửi bậy) sớm làm gì đi ?! Lâm Sanh không bình tĩnh. Bởi vì nàng không có chỗ trút, nên càng nhịn không được. “Mụ mụ, ngươi còn đang suy nghĩ gì ? Ngươi hiện tại phải đem mẹ cướp về thôi !”. Mộ tiểu tiểu thật rất gấp gáp, Lâm Sanh nếu không ở cùng Mộ Lưu Yên, vậy bản thân mình liền thê thảm đi. Lâm Sanh khoanh 2 tay, trong phòng đi qua đi lại, tựa hồ đang suy nghĩ có nên đi hay không ? Chính mình có nên tin tưởng ở Mộ yêu tinh không ? Chính là, đây không phải vấn đề ở lòng tin, nếu đã biết, thì nên hành động, đúng vậy, phải làm như vậy. “Tiểu Tiểu, dẫn đường !”. Lâm Sanh cầm lấy áo khoác, cầm chìa khóa phòng vội vàng rồi khỏi phòng, cũng không thông báo tiếng nào với Sarah. Dù sao chuyện bắt gian này, vẫn càng ít người biết càng tốt ! Nàng cũng không hy vọng ấn tượng của Sarah về Mộ Lưu Yên là không tốt, gián tiếp ảnh hưởng đến ông ngoại. Nơi Mộ Tiểu Tiểu mang Lâm Sanh đến là 1 quán cà phê, vì sợ bị phát hiện, Lâm Sanh ở 1 cửa hàng cách đó không xa mua 1 cặp kính râm và 1 mũ lưỡi trai, lại mua cuốn tạp chí, theo ánh mắt kỳ quái của bồi bàn lén lút đi vào. “Mụ mụ, ngươi nhìn, mẹ là đang ở đây !”. Theo phương hướng ngón tay của Mộ Tiểu Tiểu nhìn, quả nhiên thấy Mộ yêu tinh đang cúi đầu khuấy cà phê, bởi vì đang cúi đầu, Lâm Sanh không thấy được biểu tình hiện tại của nàng. Mộ Lưu Yên đang quay mắt về phía lối đi nhỏ, mà đối diện nữ nhân lại là đang quay mặt lại phía lối đi, nên Lâm Sanh cũng không thấy rõ mặt Tần Mạt hiện tại. Bất quá, theo cửa kính phản chiếu, Tần Mạt để tóc ngắn không thể nghi ngờ, vẫn là cái loại tóc ngắn có chút loạn. Cũng may mắn Mộ Lưu Yên cúi đầu, nếu không Lâm Sanh thật sợ là đã bị nhận ra rồi. Mộ Lưu Yên cùng Tần Mạt ngồi tại vị trí cuối cùng, cũng chính là góc sáng sủa nhất trong quán. Phía sau chỗ ngồi lại không có nhiều người lắm, cho nên vị trí đều trống rỗng, mà đếm ngược về chỗ trống thứ 2 cũng chính là chỗ Lâm Sanh đang ngồi, mà sau lưng Tầng Mạt chính là Lâm Sanh. Bởi vì là dạng ghế dài, cho nên Lâm Sanh cũng 1 bộ không sợ các nàng phát hiện. Cầm tạp chí trong tay, len lén vãnh tai chăm chú lắng nghe. Tiểu thư, xin hỏi ngươi muốn dùng gì ?”. Tuy rằng hành động Lâm Sanh có chút quái dị, nhưng bồi bàn vẫn rất lễ phép đối đãi. “Cà phê”. Lâm Sanh đè thấp tiếng nói, nói rất khẽ. “Tốt, xin chờ 1 lát”. Bồi bàn liếc mắt về phía 2 nữ nhân phía sau lưng, lại nhìn nhìn Lâm Sanh, tựa hồ hiểu được chuyện gì, thân mật cười cười, sau đó ly khai. Xem ra bắt gian tại quán cà phê này Lâm Sanh không phải người đầu tiên. “Tiểu Yên, mấy năm nay, ngươi có khỏe không ?”. Tần Mạt không nghĩ tới ở đầu đường Paris này lại gặp gỡ Mộ Lưu Yên, các nàng từng như vậy yêu nhau, qua lâu như vậy, chính là cuối cùng đều không chạy thoát khỏi gông xiềng của cuộc sống. Năm đó nàng vì lý tưởng, nàng không thể không bỏ qua tình yêu. Hiện giờ, nàng đã thực hiện được ước mơ của mình, nhưng lại mất đi người mình yêu, lựa chọn của nàng là chính xác sao ? Gia đình Tần Mạt không giàu có, giấc mộng của nàng là trở thành 1 nhà thiết kế thời trang, mà cái nôi của thời trang không phải là kinh đô Paris ở nước Pháp sao ? Thật vất vả mới có cơ hội trao dồi tài năng, nàng tại sao có thể buông tay ? Tuy rằng, nàng thật yêu Mộ Lưu Yên, chính là giấc mơ lớn này từ khi còn ấu thơ, lại như thế nào có thể xem thường ? Tần Mạt không nghĩ tới để cho Mộ Lưu Yên chờ nàng, bởi vì khoảng cách quá xa, chiều ngang quá lớn, ngay cảt thời giản đều trễ 6 giờ, ai có thể tin tưởng tình cảm kia có thay đổi hay không ? Cho nên, nàng quyết định lựa chọn chia tay. So sánh cùng ước mơ lớn lao, tình yêu, tựa hồ cũng nhỏ không đáng nói. Nàng là một người có lý tưởng, như thế nào có thể vì tình yêu nhất thời, buông tha cho cơ hội duy nhất của cuộc đời ? Ở Pháp, nàng cũng từng kết giao qua vài cuộc tình khác, nhưng là, cũng không thấy được cảm giác yêu. Cuộc đời này tình yêu duy nhất nàng dành cho Mộ Lưu Yên, nhưng cũng bởi vì ước mơ nàng buông tha đi tình yêu đó. Hiện giờ, sự nghiệp thành công, nàng cũng đã thực hiện xong giấc mộng của đời mình, lại bỗng phát hiện bên cạnh không có 1 ai. Con người vốn là động vật tham lam nhất, cho nên, bỗng nhiên quay đầu, Tần Mạt đột nhiên phát hiện, Mộ Lưu Yên mới là quan trọng nhất. Chỉ vì thực hiện ước mơ mà không biết quý trọng hiện tại, bởi vì mất đi tình yêu, mới phát hiện nó đáng quý đến như thế nào. Vốn nàng gần đây vẫn do dự có nên trở về hay không ? Có nên đi tìm Mộ Lưu Yên hay không ? Hiện giờ, ngay cả ông trời đều cho nàng cơ hội này. Nàng vừa dự định, đã hành động ngay. Đây không phải là duyên ? Vậy là cái gì ? “Ta tốt lắm, ngươi thế nào ?!”. Mộ Lưu Yên như thế nào cũng không nghĩ đến, thật sự lần này ở Paris sẽ gặp gỡ Tần Mạt, ngươi đều không có chút cảm giác gì, kia nhất định là nói xạo. Một khắc kia nhìn đến Tần Mạt, Mộ Lưu Yên cảm thấy ánh mắt có chút đau, Tần Mạt vẫn giống trước đây, gầy nhưng lại sáng chói. Năm đó, người mà nàng yêu sâu đậm a, hiện giờ đối diện trước mặt, nhưng vì sao, chỉ cảm thấy chua sót, mà không biết đến ngọt ngào ? Rốt cuộc đúng không, Mộ Lưu Yên nói không rõ. Có lẽ là tốt, cũng có lẽ không tốt, ai cũng không nói được. “Ta thấy cũng không khác lắm”. Tần Mạt nhìn nữ tử ngày càng thêm xinh đẹp, chỉ cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời. Cô gái thanh thuần năm nào đã biến thành nữ nhân yêu mị trước mặt, lỗi ở thời gian, hay là chính mình ? Lâm Sanh ở phía sau nghe được cảm xúc rối rắm không thôi, lão tình nhân gặp mặt lời nói có chút ẩn ý như vậy có nên đề phòng không ? Mấy năm nay, ngươi có khỏe không ? Vô nghĩa, nàng có thể tốt mới là ạ ! Vì ngươi cái đồ hỗn đản, nàng trở thành người như vậy, ngươi có chịu trách nhiệm được không ? Trợn mắt nói dối không ngại a ! Lâm Sanh thật muốn đi qua, tát Tần Mạt 1 bàn tay, hoặc là dùng cà phê tạt nàng 1 chút cũng tốt. Mặc kệ lúc trước nguyên nhân gì, làm cho Mộ yêu tinh thương tâm là không đúng ! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kế tiếp phải cảm tạ các vị cùng học đích bá vương phiếu rồi ~~ Mụ mụ nói với ta làm chuyện gì đều phải cảm tạ mọi người #^_^#
|
Chương 29
Lâm Sanh ở 1 bên nghe đến nghiến răng nghiến lợi, kỳ lạ Tần Mạt có lòng, lại lạ Mộ Lưu Yên không nói gì, càng tự trách mình chịu tội, cái nhục nhã này, mình lẽ ra không nên ngồi đây xem tình nhân cũ gặp mặt, kết quả là bản thân mình ở đây lại thêm rối rắm. Thật là, tức bản thân chết được! “Mụ mụ, ngươi phải bình tĩnh !”. Mộ Tiểu Tiểu nhìn mặt Lâm Sanh đã trở thành màu đen, ngấm ngầm vì mẹ nàng mà lo lắng. Mẹ, ngươi chọc tới mụ mụ rồi ! Ta rất bình tĩnh ! Lâm Sanh liếc mắt 1 cái Mộ Tiểu Tiểu, ta nếu mà không bình tĩnh đã không còn ngồi ở đây rồi ! “Tiểu Yên, ngươi sẽ ở Paris mấy ngày ?”. Tần Mạt cũng không biết phải nói gì, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Lại 1 lần nhìn Mộ Lưu Yên, nàng thừa nhận vốn vẫn chưa quên được. Nếu có thể, nàng hy vọng có thể “tái lục tiền duyên” (nối lại tình cũ). “Chắc khoảng 3 ngày”. Mộ Lưu Yên tuy đang uống cà phê nhưng miệng lại cảm thấy khô khốc, trước kia nghe Tần Mạt thân thiết gọi mình “Tiểu Yên” nàng luôn thấy trong lòng ngọt ngào không ít, chính là hiện giờ nghe ra, thật sự so với vị cà phê không đường trên bàn có muốn đắng hơn a, “Tần Mạt, ta nghĩ cách xưng hô ‘Tiểu Yên’ này đã không còn thích hợp, ngươi hay là cứ gọi ta Lưu Yên đi”. Vì 2 chữ này rất khổ sở, nên hẳn bản năng sẽ chọn cách kháng cự. Tần Mạt cầm tách cà phê tay run lên, nàng chưa từng nghĩ có 1 ngày Tiểu Yên của nàng sẽ nói với nàng những lời như thế. Cho dù là ở lúc chia tay kia 2 mắt đẫm lệ nhìn nàng, mà hiện giờ lại dùng lời nói lãnh đạm nói với mình là : “Tần Mạt, ta nghĩ cách xưng hô ‘Tiểu Yên’ này đã không còn thích hợp, ngươi hay là cứ gọi ta Lưu Yên đi”, điều này làm sao có thể làm cho nàng không khó chịu ? Giờ khắc này Tần Mạt bắt đầu ngẫm lại, năm đó chính mình không phải dùng cách như vậy làm tổn thương nàng, có lẽ nàng cũng đau lòng ? Đúng vậy, bởi vì những lời do Mộ Lưu Yên nói ra lúc này giống như đâm vào lòng nàng, tuy không thấy máu nhưng lại ẩn ẩn đau. “Được rồi, Lưu Yên, 3 ngày này ta sẽ mang ngươi đi dạo chơi xung quanh vài vòng ? Nói như thế nào ta đối với nơi này rất quen thuộc”. Tần Mạt tuy rằng bị Mộ Lưu Yên đả kích 1 chút, nhưng nàng cũng không nổi giận. Nàng tin tưởng, cảm tình nhiều năm như vậy, Mộ Lưu Yên không thể muốn quên liền quên được, giống như chính mình, năm đó nhẫn tâm nói lời chia tay như vậy, nhìn đến Mộ Lưu Yên bây giờ có thể cứng cỏi nói 1 câu đau đớn như vậy , càng không nghĩ tới được người trước kia chia tay khóc đến hồ đồ, nàng như thế nào quên được ?! “Không cần, đại thư ký của ta đã sắp xếp cho ta rồi”. Mộ Lưu Yên nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lại gắt gao không dám nhìn Tần Mạt, cảm tình trên khuôn mặt đó làm sao nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu. “Lưu Yên, chúng ta không phải bạn bè sao ? Ta nghĩ làm bạn bè, đây hẳn trách nhiệm” Trách nhiệm ? Cái đó là trách nhiệm của ta, như thế nào trở thành trách nhiệm của ngươi vậy ? Lâm Sanh nhìn ly cà phê bồi bàn vừa đặt trước mặt mình, thật muốn dùng ly cà phê này đổ lên đầu Tần Mạt. Bạn bè ? Nàng cũng thật biết nói đùa a ! Đá người ta xong còn muốn làm bạn bè ? Ta đâm ngươi 1 đao ngươi vẫn coi ta là bạn bè tốt ! Ngay tại thời điểm Lâm Sanh đang đứng ngồi không yên, điện thoại của nàng bỗng nhiên kêu lên. Vội vàng cầm lấy điện thoại, không nhìn đến người gọi đến lập tức nhấn cúp, sau đó chuyển sang chế độ “Im lặng”. Chết thật, đang ở thời khắc quan trọng, la làng cái gì không biết ? Nếu như Mộ yêu tinh phát hiện ra, thật là không ổn tí nào. Sarah ? Nhìn về dãy số mới lưu không lâu, Lâm Sanh nghĩ nghĩ chắc có lẽ cô nàng bởi vì không thấy mình trong phòng, cho nên gọi điện hỏi thôi ?! Quyết đoán nhắn về 1 đoạn tin, nói cho nàng biết là mình có việc, không cần chờ mình. “Lưu Yên, ngươi sao vậy ?”. Tần Mạt nhìn Mộ Lưu Yên đang dùng ánh mắt kỳ quái tìm kiếm gì đó sau lưng mình, trong khi mình quay đầu nhìn lại không thấy người nào. “A, không có gì đâu”. Mộ tổng tài cau mày, vừa mới nãy hình như nghe được tiếng chuông điện thoại của đầu gỗ thì phải, phản xạ có điều kiện liền nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng vì lưng ghế sofa phía sau nên không nhìn được người đang ngồi ở đó. Mộ Lưu Yên định đứng dậy đi xem, lại thấy di động trên bàn rung lên vài cái. Cầm lên xem qua, lập tức liền quên chuyện mình định làm. ‘Mộ yêu tinh, công việc lo liệu tới đâu rồi ? Thành công không ?’ Vừa mới nghĩ tới nàng, liền có tin tức. Mộ Lưu Yên nhìn tin nhắn của Lâm Sanh, càng thêm nhận định người này chắc chắn là kẻ ngốc đầu gỗ không chạy đi đâu được. Ngươi không thèm hỏi ta nhớ ngươi linh tinh gì đó, ngược lại hỏi về công việc thế nào, thật là 1 kẻ không hiểu phong tình! Bất quá, tin nhắn của Lâm Sanh cho dù ngắn vẫn làm nàng tâm tình yên tĩnh không ít. Đúng vậy, ta bây giờ là người đã có ‘vợ’ rồi. ‘Ân, ngày mốt sẽ ký hợp đồng. Muốn lễ vật gì không ?’ Đem tin tức gửi đi xong, Mộ Lưu Yên mới phát hiện Tần Mạt đang nghiêm mặt nhìn mình. “Làm sao vậy ?”. Sờ sờ trên mặt mình, tựa hồ không có vấn đề gì đi. “Chính là đã lâu rồi mới thấy ngươi cười”. Tươi cười nhiệt tình như vậy, không phải cười gượng như lúc nãy với mình. Là ai, ai có thể khiến ngươi cười như vậy ?! Tần Mạt không cách nào hình dung tâm tình của chính mình giờ phút này, có lẽ là cảm giác đồ đạc của mình bị người khác lấy đi, cái loại không cam lòng đang ẩn sâu đang xoay quanh nàng. “Bạn gái ?”. “Vâng”. Mộ Lưu Yên bởi vì lời nói của Tần Mạt nụ cười liền bị kiềm hãm, rồi sau đó như đang suy nghĩ gì đó gật đầu, không nói. Tần Mạt cùng Mộ Lưu Yên đang ở trạng thái giằng co, mà Lâm Sanh lại cười đắc ý. May mắn ta thông minh, lập tức đánh tin nhắn cho Mộ yêu tinh, nếu không nàng đứng dậy đi lại đây, như vậy ta chết chắc a ! Không khéo nàng lại còn tưởng ta theo dõi nàng, mọi chuyện lại càng không tốt. ‘Lễ vậy ? Ta không nghĩ, muốn gặp ngươi hơn’ ‘Đầu gỗ, ngươi cũng dẻo miệng đó ?’ ‘Người ta là đang nói thật’ ‘Phải không ? Đại thư ký nói với ta ngươi xin nghỉ phép, thế nào, ta không bên cạnh liền lập tức muốn giải thoát rồi?!’ Hãn, đại thư ký kia thật không tiền đồ, như thế nào lộ ra nhanh như vậy ?! ‘Việc này, kỳ thật ta có việc’ ‘Quên đi, ta không cùng ngươi so đo việc này. Ngươi phải ngoan ngoãn cho ta, không được câu dẫn lung tung’ Lâm Sanh cảm thấy Mộ tổng tài là cái dạng trợn mắt nói dối, rõ ràng ngươi lén lút gặp gỡ tình cũ, còn nói ta câu dẫn lung tung ? Có lầm không a ! Chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn a ! ‘Ngươi cũng không cho hồng hạnh ra tường’ ‘Ta là cái loại người này sao ?’ Lâm Sanh nhìn tin nhắn Mộ Lưu Yên trong lòng khinh bỉ, tổng tài đại nhân nói dối càng ngày càng cao siêu a. Bên này thì gặp gỡ tình cũ, bên kia thì phát tin tức ‘hồng hạnh ra tường’, ta là cái loại người này sao ? Vì giảm bớt xấu hổ cùng Tần Mạt, Mộ Lưu Yên rõ ràng cùng Lâm Sanh khởi xướng tin nhắn, cũng không biết có phải cố ý kích thích không ? “Lưu Yên, xem ra tình cảm của các ngươi tốt lắm a”. Tần Mạt nhìn chằm chằm ngón tay đang phát tin nhắn Mộ Lưu Yên, “Nàng là người như thế nào ?”. Mộ Lưu Yên nhìn nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn nhìn mặt Tần Mạt, “Nàng…..” Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đem sữa phun lên mặt mình, chính mình chỉ liếc nàng 1 cái, sau đó toàn là chán ghét. Nói thật, nàng không thích nữ nhân mang mắt kính. Lần thứ 2 gặp, mình say rượu đi cường hôn nàng. Nói thật, bản thân mình căn bản không nhớ rõ chuyện này. Lần thứ 3, nàng đến phòng làm việc của mình đưa tin, đó cũng là chân chính gặp, lần đầu tiên để ý Lâm Sanh. Chuyện sau đó, Mộ Lưu Yên đã muốn không cần nghĩ tới. Bởi vì, Lâm Sanh sẽ luôn ở thời điểm nàng cần nhất xuất hiện, mỗi 1 lần đều rất chuẩn. “Nàng là 1 người thật thần kỳ” Mộ Lưu Yên chớp lông mi, nhẹ nhàng vỗ vào màn hình, tựa hồ không phải là màn hình điện thoại mà là 2 má mềm mại của Lâm Sanh. Lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo lại là ngụy quân tử. Mộ tổng tài bổ sung nói. Đương nhiên, đây không phải là nghĩa xấu, mà là âm thanh ngọt ngào giận dỗi.
|