Lưu Tấn Nhã trước đó được chứng kiến qua bộ dạng Chung Du Hiểu dạ dày đau phát tác, nàng nhìn lên sắc mặt tái nhợt liền lo lắng, sợ hãi Chung Du Hiểu đau không nhúc nhích sẽ trực tiếp té xỉu, Lưu Tấn Nhã không chỉ đã đáp ứng qua cùng đi dùng cơm, vì lẽ đó lại kéo gần hơn rất nhiều khoảng cách giữa các nàng.
Nguyên nhân chính là như thế, sau đó, trong khi các nàng đang đứng cận kề nhau Lưu Tấn Nhã lại tình cờ chứng kiến qua một màn Chung Du Hiểu bên cạnh khóe môi lập tức khẽ cong.
Lưu Tấn Nhã cảm thấy chính mình hình như bị lừa rồi, nàng nghĩ muốn buông cánh tay đang chống đỡ bên người Chung Du Hiểu, lại cảm thấy người bên cạnh run rẩy một cái, nàng càng không thể quyết tâm đi lên, nghe không rõ nàng hỏi, "Ngươi có thể tự đi không?"
"Ta có chút chóng mặt." Chung Du Hiểu thanh âm khàn khàn.
Lưu Tấn Nhã nhìn xem mặt bên Chung Du Hiểu, phân biệt không ra thiệt giả, chiếu theo biện pháp giải quyết săn sóc lần trước ra đề nghị, "Ngươi trở về ngồi trong xe, ta đi mua ít đồ sẽ trở lại."
"Không, chúng ta cùng đi."
Nói xong, Chung Du Hiểu buông lỏng thân thể các đầu ngón tay nắm chặt, nhíu mày cắn môi, chậm rì rì phóng ra bước chân, rõ ràng là bộ dáng kiên cường chống cự đến cùng.
Nếu như Chung Du Hiểu là đau dạ dày thật sự, thẳng khiến cho người khác đau lòng, còn nếu như là không thật...
Lưu Tấn Nhã phân biệt không được, nàng một bên dứt khoát im lặng theo ở phía sau, nghĩ đến Chung Du Hiểu bước đi bất ổn nàng lại xông đi lên đỡ một bên. Lưu Tấn Nhã cho rằng trên đường đi khẳng định phải hỗ trợ Chung Du Hiểu, một đường chăm chú quan sát, không nghĩ tới Chung Du Hiểu lại không chịu thua kém, từ dưới lầu nhà nàng cho đến cửa tiểu khu lộ trình 20m, bước chân sốt sắng đã qua đến rồi.
"Ngươi muốn ăn gì?" Lưu Tấn Nhã dò xét bốn phía, "Chung quanh đây đơn giản thì có món mì sợi, hoành thánh, sủi cảo, tốt một chút thì có nhà ăn, còn muốn nhiều hơn thì đi thêm mấy trăm mét."
Chung Du Hiểu nhìn về cửa tiệm mì thịt bò cách đó không xa, nơi mà sáng nay nàng vì tránh né Chung Du Hiểu đã ghé qua, "Tại đây a."
"..." Lưu Tấn Nhã nghĩ đến buổi sáng chính mình cứ như vậy như một đạo tặc hối hả chạy đến mặt tiền cửa tiệm, cảm thấy lúng túng, còn cho rằng Chung Du Hiểu là cố ý chọn đến cửa tiệm này.
Nhưng là, Chung Du Hiểu đưa ra đề nghị về sau, biểu lộ như người vô tội, không chút nào giống với bộ dạng đã hiểu rõ tình hình.
Không nghĩ sẽ nhớ lại việc mất mặt trước đó, Lưu Tấn Nhã hắng giọng một cái, làm ra vẻ không có việc gì phát sinh, nghiêm trang cho lời khích lệ, "Cửa tiệm này cũng không có gì tốt để ăn, chúng ta đổi một cửa tiệm khác a."
Chung Du Hiểu "Ồ" một tiếng, cũng không nhìn tới tìm kiếm biển hiệu của cửa tiệm khác, ngược lại nháy mắt nhìn đến nàng.
Vừa lúc, hai người các nàng là đang đứng bên cạnh đường cái, Lưu Tấn Nhã nhìn xem Chung Du Hiểu ánh mắt ngỡ ngàng, thân ảnh co rúm lại, nàng luôn cảm thấy đây không phải là mỹ nhân cao ngạo lạnh lùng mà trước kia từng quen biết qua, mà là Chung Du Hiểu tựa như một 'vật thể nhỏ' đáng thương bị ai đó nhét vào ven đường tìm không ra đường về nhà.
"Ngươi nghĩ sẽ như vậy đi ăn sao?" Lưu Tấn Nhã hận thấu tính cách chính mình dễ dàng mềm lòng, lại không thể làm gì, mở miệng giọng nói hỏi thăm không tự chủ liền mềm đi xuống.
Chung Du Hiểu hỏi lại, "Ngươi thì cảm thấy thế nào?"
Lưu Tấn Nhã nhớ lại nửa tô mì thịt bò buổi sáng ghét bỏ, thật sự lại không nguyện ý để vị lão bản lừa người chiếu cố buôn bán, "Chung quanh đây hẳn là sẽ còn tiệm mì thịt bò khác."
"Chúng ta đi tìm?" Chung Du Hiểu tha thiết đề nghị.
"Thôi đi, ngươi tùy tiện ăn một chút gì đó lót bụng, sớm một chút về nhà nghỉ ngơi." Lưu Tấn Nhã nhìn đồng hồ, cảm thấy cứ như vậy tiếp tục trì hoãn cũng không tốt, "Bên kia có một cửa tiệm mì sợi, chúng ta qua đó đi."
Nàng trước một bước dẫn đường, Chung Du Hiểu phía sau bĩu môi, không lớn tình nguyện đuổi kịp.
Qua rồi giờ cơm, chủ quán ở cửa tiệm buôn bán buồn tẻ lạnh lẽo, thấy qua các nàng đến gần lập tức mời đến, "Hai vị là muốn dùng gì? Quán ta có mì thịt bò, mì sườn, mì gà, đồ hộp..."
Chung Du Hiểu không nói một lời ngồi xuống, sau đó đem tay ôm bụng nhìn chằm chằm vào mặt bàn đầy dầu mỡ ngẩn người, Lưu Tấn Nhã nhìn ra ý tứ mất hứng, trong lòng thở dài, giúp đỡ nói với lão bản, "Cho ta một tô mì thịt bò."
Lão bản nói qua tiếng "Được", tay chân đặc biệt nhanh nhạy, bất quá 5 phút đồng hồ đã mang mì lên.
Vì nhiệm vụ vĩ đại là sớm mang Chung bảo bảo đang không thoải mái dỗ dành về nhà, Lưu Tấn Nhã làm đủ rồi công tác bảo mẫu, nàng chọn lấy chiếc đũa thoạt nhìn sạch sẽ duy nhất trên bàn đưa tới, "Ngươi dạ dày đau, không nên thêm quá nhiều đồ gia vị, cứ như vậy ăn đi."
"Ừ." Chung Du Hiểu nắm lấy chiếc đũa quấy đều bát mì, hồi lâu mới thổi lạnh ăn được một ngụm.
Lưu Tấn Nhã vẫn như cũ là nghĩ đến sự tình phiền phức chuyện mẹ bị đánh, hai mắt thả rong mà ngồi ở đối diện, hoàn toàn không có phát hiện Chung Du Hiểu là đang trì hoãn thời gian.
"Ngươi có sự tình phiền lòng sao?" Chung Du Hiểu đem nàng đang tại nhíu mày nhìn ở trong mắt.
Lưu Tấn Nhã lấy lại tinh thần, chống lại Chung Du Hiểu ánh mắt ân cần, thiếu chút nữa đem phiền não chấn động nơi đáy lòng nói đi ra.
Có thể lời nói vừa đến miệng, Lưu Tấn Nhã nhớ lại trước đó đã từng nói qua "Không có cách nào làm bằng hữu", nàng giật mình chính mình lại trở thành một người có tiềm chất buông lời đâu đâu khắp nơi bốn phía tố khổ, mà Chung Du Hiểu cứ như vậy lại bị nàng xem như một thùng rác tái tạo năng lượng, một người bị hại.
Lưu Tấn Nhã nhịn xuống, lắc đầu nói, "Không có gì."
Chung Du Hiểu cười khổ, "Thật có lỗi, ta hiển nhiên đáp ứng qua ngươi ngoại trừ thời gian công tác không lại cho nhau quấy rầy, hiện tại muộn như vậy còn tới phiền ngươi."
Bản thân đã qua hối hận nói lời tuyệt tình như vậy, Lưu Tấn Nhã nhìn Chung Du Hiểu trước mắt đã qua đổi sang bộ dạng như trước kia vâng lời, nàng càng cảm thấy thật có lỗi, "Ta trước đó không phải có ý tứ này, ta chỉ là không hy vọng có người nhìn chằm chằm vào ta, khi đó ta là sốt ruột mới nói ra lời quá đáng."
"Là ta trước đây quá phận." Nét mặt nghiêm chỉnh, Chung Du Hiểu nhưng thật ra đã thu hồi lại bộ dạng gặp may trước đó rồi, "Ta về sau sẽ không."
Các nàng hiện tại đang ở bên ngoài, Lưu Tấn Nhã chú ý tới ánh mắt thăm dò ở vị lão bản cửa tiệm, bất tiện nói quá nhiều, nàng chỉ gật đầu.
Chung Du Hiểu tiếp tục trầm mặc mà ăn, không có lại trì hoãn, ăn xong mì sợi cùng phần nước canh, sau đó dễ thương khéo nói, "Ta ăn no rồi."
"Dạ dày ngươi còn đau không?" Lưu Tấn Nhã đưa tay lật lên ví tiền, theo thói quen là muốn hỗ trợ trả tiền.
Trước đây, bởi vì Chung Du Hiểu thỉnh thoảng săn sóc mà đưa chút ít lễ vật đến nàng, nàng tính không rõ lại không nguyện ý mắc nợ quá nhiều, vì thế mỗi lần các nàng đi ăn bên ngoài nàng đều sẽ giành trả tiền, có khi trả không xong còn có thể sốt ruột bốc lửa nổi giận, Chung Du Hiểu thời điểm đó cứ như vậy nhìn nàng chăm chú, đụng phải món tiền nhỏ liền thay nàng trả qua, tiêu dùng lớn nàng mới có thể can thiệp.
Hiện tại, một tô mì thịt bò giá cả không đắt, đúng vậy thuộc về phạm trù món tiền nhỏ.
Chung Du Hiểu đã qua đi trước một bước cầm qua 100 nguyên tiền giá trị lớn, cho đi ra ngoài, "Không cần, đã làm phiền ngươi."
Nghe đến lời nói khách sáo, Lưu Tấn Nhã sững sờ, chợt rõ ràng Chung Du Hiểu đây là dựa theo ý nàng mang giai đoạn hữu nghị về sau lùi lại. Hết thảy chính là bản thân yêu cầu, Lưu Tấn Nhã không nói gì thêm, nhịn xuống mơ hồ thất lạc trong lòng, thu lại ví tiền.
Lưu Tấn Nhã cùng Chung Du Hiểu rời khỏi cửa tiệm mì sợi, cứ thế một người trước một người sau trở lại khu chung cư dưới lầu tìm xe.
Trên đường cước bộ trở về, các nàng đi ngang qua một quảng trường nhỏ hình tròn, ở đây, có các hài tử đang chơi trượt ván, các bánh xe nhỏ với tốc độ nhanh tại trên mặt đất ma sát phát ra âm thanh chói tai, vượt trái vượt phải tại nơi giáp ranh dòng người đi dạo, người trẻ tuổi ưa thích những thứ mới lạ nhìn đến bộ môn trượt ván liền hô hoán cổ vũ, người lớn tuổi thì không ngừng lắc đầu, dù cho bọn trẻ làm tốt biện pháp võ trang bảo vệ trên người họ vẫn là nhìn vào cảm tưởng nguy hiểm.
Lá gan Lưu Tấn Nhã thì tương đối nhỏ, nàng bước chân đang đi tới bỗng nhiên xuất hiện một vị tiểu muội trượt ván xông ngang, nàng không một chút chuẩn bị tâm lý cả kinh thấp giọng hô to, rước lấy ánh mắt cười nhạo của đôi tiểu tình lữ ngồi ở ven quảng trường, "Bọn mình ngồi gần như vậy còn không sợ, nàng ta khoảng cách khá xa lại đi hô hoán!"
Lưu Tấn Nhã nghe được trên mặt là nóng lên, cảm thấy có chút mất mặt, bước chân nhanh hơn muốn đi lại thiếu chút nữa trật chân. Một cái chớp mắt bước chân lảo đảo, Lưu Tấn Nhã cho rằng chính mình sẽ ở trước mặt nhiều người té ngã bẽ mặt, nào ngờ bên hông nàng từ đâu xuất hiện một người ngăn chặn ánh nhìn thăm dò từ người xung quanh, đưa tay đỡ nàng ổn định.
"Là ai?" Lưu Tấn Nhã nhất thời kinh ngạc phản ứng, sau khi bình ổn là nhìn thấy Chung Du Hiểu bước chân nhanh hơn đi đến bên người chính mình.
Chung Du Hiểu chỉ nói, "Đi thôi."
"Cám ơn." Lưu Tấn Nhã cảm thấy vừa rồi có phần thất lễ, phí công bổ túc một câu, "Ta là đột nhiên bị hoảng sợ thôi, ta bình thường cũng không có nhát gan như vậy đâu."
Chung Du Hiểu liếc nàng một cái, "Ta biết, ngươi xem phim kịnh dị cũng không sợ."
"Nha." Lưu Tấn Nhã xem qua phim kinh dị cũng không nhiều lắm, nàng thoáng cái đã nhớ lại từng cùng Chung Du Hiểu xem qua bộ phim [Linh hồn đoạt mệnh], lập tức liền nói, "Bộ phim kia sử dụng đạo cụ quá giả, máu thì trông như nước cà chua, ta đương nhiên không sợ."
Chung Du Hiểu vô tình vạch trần, "Không phải là vì món bắp rang ăn quá ngon, nên ngươi không có chuyên tâm xem phim sao?"
Lưu Tấn Nhã ấm ức, "Ngươi vụng trộm cầm qua hộp bắp rang của ta đổ đến hộp bắp của mình, so với ta ngươi càng ăn được nhiều hơn."
"Đúng không?" Chung Du Hiểu nở nụ cười, "Quả nhiên là ngươi không có chú tâm xem phim."
Lưu Tấn Nhã một bên đi đường một bên biện giải, nàng tức giận bất bình một hồi lâu, thẳng cho đến khi các nàng đi đến chiếc xe của Chung Du Hiểu mới phát hiện ra hai người chẳng biết từ lúc nào khoảng cách sát lại gần, Lưu Tấn Nhã bối rối – các nàng trò chuyện cảm giác rất tốt, nàng quên rồi bộ dạng không được tự nhiên trước đó, Chung Du Hiểu lại quên rồi cố kỵ, các nàng dựa theo thói quen dạo phố trước đây kề sát vai nhau sau đó dừng lại.
"Chúng ta thật sự là không thể làm bằng hữu sao?" Chung Du Hiểu mở miệng trước.
Lưu Tấn Nhã cũng cảm thấy đáng tiếc, càng nghĩ nghẹn cho ra một khả năng, một chút phương pháp xử lý nhường trong lòng thoải mái, "Chúng ta làm bằng hữu thì có thể, chỉ là ta không hy vọng còn có tiếp xúc thân thể làm ngươi hiểu lầm."
Trải qua sự tình cưỡng hôn, nàng đã qua không có biện pháp tâm bình khí hòa mà đối đãi cử chỉ thân mật từ Chung Du Hiểu nữa rồi.
"Ta đã rõ ràng, về sau ta cũng sẽ không áp quá gần đến ngươi đâu." Chung Du Hiểu là người dễ nói chuyện.
"Còn có, ngươi nếu chưa được sự đồng ý của ta không cần lái xe đến dưới lầu nhà ta chờ đợi, hoặc là từ cửa sổ nhìn xem ta, ta sẽ không thoải mái."
Chung Du Hiểu nhu thuận gật đầu, "Ta quá nóng vội rồi, thực xin lỗi."
"Không có việc gì, về sau ngươi sửa lại liền tốt." Lưu Tấn Nhã rút tay trở về, nâng lên nụ cười nói, "Vậy cứ như thế a, ngươi về sớm một chút nghỉ ngơi."
"Hẹn gặp lại."
---
Cuối tuần khó có được không cần phải tăng ca, Lưu Tấn Nhã cũng vậy không cảm thấy vui vẻ gì.
Nàng gọi điện thoại cho mẹ, nói bóng nói gió hỏi ba có hay không càng thêm có hành vi ác liệt, lại phát hiện mẹ thật sự là nhu nhược tới cực điểm, mẹ nàng không chỉ không thẳng thắn, còn vì chuyện ba nàng nhất thời cao hứng rửa cái bát mà cảm tưởng lấy, phảng phất cứ như vừa gặp được một đại ân đại đức.
Tuy rằng người là mẫu thân thân sinh, Lưu Tấn Nhã cảm thấy tại bầu không khí nói chuyện không thể khống chế mà trong đầu toát ra hai chữ "Coi thường", nàng buông tha cho lại không khuyên bảo đến mẹ.
Mẹ nàng cũng không cảm thấy khổ sở, nàng nói nhiều hơn nữa cũng là uổng phí sức lực, vẫn là để tinh lực tại mục tiêu công tác kết thúc mỹ mãn ở năm trước đó đem ra so sánh.
Trước đó, công ty tại đại hội toàn thể nhân viên đã quyết định ra phương án họp mặt hằng năm, thế lực công ty hiện tại nếu so với những năm qua là càng thay đổi xa hoa. Ở bộ phận hành chính lại hưởng ứng hiệu triệu từ cấp trên, đã qua bao hết hội trường sân khấu của một khách sạn, cấp trên công bố ra tiết mục họp mặt hàng năm về sau tất cả mọi người đều kinh ngạc, người của phòng tài chính càng là đầu choáng mắt hoa.
Tại nơi sân khấu hội trường rộng lớn phô trương, tiết mục biểu diễn nhảy múa của 5 người ở phòng tài chính lên đài, các nàng đứng nơi sân khấu trung tâm làm ra chút ít động tác vũ đạo, nhịp điệu chậm chạp như người trung niên, chẳng phải là rất không phóng khoáng sao?
Kế toán Vương trong lòng cấp bách, tại hội nghị của phòng hành chính đã nói thẳng, "Tiết mục họp mặt hằng năm chúng ta làm sao bây giờ nha?"
Chung Du Hiểu, cấp trên chủ trì hội nghị, vẫn là một bộ dạng không để trong lòng, nàng nói "Chiếu theo trình tự sắp xếp, năm người xếp hàng, từng người đi lên biểu diễn đi."
"Không được." Kế toán Vương phản đối, "Chúng ta dù có năm người biểu diễn cũng vậy lấp không đầy một nữa sân khấu, hẳn là để tất cả mọi người của phòng tài chính cùng nhau xông lên đi."
Một đồng sự khác không vui nói, "Biểu diễn vũ đạo loại này, hẳn là nên giao cho người trẻ tuổi biểu hiện, ta cũng đã một bó tuổi rồi còn phải đi lên sân khấu nhảy múa, thật không thể tưởng tượng nổi."
"Đúng đấy, ta tham gia tiết mục họp mặt hàng năm đã nhiều lần như vậy, cho đến bây giờ cũng không có qua tiết mục biểu diễn, như thế nào năm nay lại mệt mỏi như vậy."
"Chúng ta là một tập thể a." Tiểu Trương trước đó vì luyện vũ đạo bị trật chân, không phục nói, "Thời gian tan tầm các ngươi đúng hạn về nhà, ngày đó họp mặt hằng năm chỉ ngồi ở dưới khán đài ăn uống hưởng thụ, chúng ta thì sao, tan tầm còn phải ở lại tập luyện a, đụng đến thời gian kỳ nghỉ còn là lưu chuyển không xong."
Lưu Tấn Nhã nhìn xem, một bên các lão đồng sự cùng một bên các đồng nghiệp mới, bọn họ ồn ào đến nơi rồi, nàng luống cuống mà lôi kéo Chung Du Hiểu bên cạnh, nói thầm, "Ngươi nói một câu a."
"Ồ!" Chung Du Hiểu cuối cùng không lại nhìn đến điện thoại nữa rồi, đưa tay gõ gõ mặt bàn, "Yên lặng."
Mọi người ngậm miệng trở lại yên lặng.
"Các ngươi vội gì chứ?" Chung Du Hiểu nhíu mày, "Sân khấu lớn như vậy, có ngành người ở đó so với chúng ta còn ít hơn, bọn họ liền đã điền được tiết mục đầy đủ."
"Ý quản lý là... chúng ta đi nhìn xem tiết mục của các phòng khác sao?" Kế toán Vương suy đoán.
"Không cần, phòng nghiệp vụ chịu trách nhiệm cho tiết mục vũ đạo mở màn, các ngươi vừa vặn cũng nghĩ muốn nhảy múa, phối hợp cùng bọn họ cùng nhau thực hiện tiết mục có thể chứ?"
Năm người của phòng tài chính được nhắm trúng tham gia tiết mục nhảy múa nghe xong đều há hốc mồm, "A!!!!!"
Chung Du Hiểu vẫn như cũ bình tĩnh, nàng đưa điện thoại cho Lưu Tấn Nhã, "Phát lên video thứ ba cho mọi người nhìn."
Lưu Tấn Nhã nghe theo.
Màn hình máy chiếu tại nơi phòng họp lập tức xuất hiện hình ảnh hai người đang trong một màn vũ đạo nào đó trong đoạn video, nhân vật biểu diễn bên trong khoát trên người trang phục hoa lệ chói mắt, bước chân điêu luyện nhẹ nhàng, dù cho thân thể đơn sơ so sánh đến phòng luyện tập rộng lớn, màn biểu diễn cũng có thể một mực khóa tại ánh mắt quan sát của người nhìn.
Không riêng gì kế toán Vương nhìn xem không chớp mắt, đồng sự tân nhân vừa rồi nhăn nhó nói không thể tham gia cũng vậy nhìn xem cảm thấy hứng thú rồi.
Ai lại không nghĩ phải thật xinh đẹp mới làm náo động?
"Đây là tiết mục tuyển chọn của phòng nghiệp vụ." Chung Du Hiểu chậm rãi nói, "Về phương diện trang phục biểu diễn đều có người sắp xếp, phòng nghiệp vụ xác định người tham gia tiết mục gồm có Tôn Niên, Lê Chí Hành cùng Ngụy Viễn, chúng ta thì có năm người, các ngươi suy tính một chút, xác định phương án hợp tác, ta liền tìm quản lý Hách nói chuyện."
Màn vũ đạo thật tinh xảo, phòng nghiệp vụ tuyển ra ba người đều là ngoại hình xuất chúng, nhân duyên vô cùng tốt, tiểu Trương lập tức giơ tay biểu quyết tán thành hợp tác, những người khác tại thời điểm cho ý kiến ghét bỏ sân khấu hội trường rộng lớn đã không còn cứ như vậy tiêu cực, hiện tại rục rịch biểu quyết.
Tình cảnh hỗn loạn thoáng cái biến mất, Lưu Tấn Nhã thấy phải sững sờ, nàng phát tin nhắn hỏi Chung Du Hiểu, "Ngươi từ lúc nào cùng quản lý Hách thương lượng qua?"
"Cuộc họp ngày ấy."
Lưu Tấn Nhã nhớ lại tại hội nghị về sau, khi kết thúc Chung Du Hiểu đã cùng Hách Tử Minh bàn chuyện gì đó, nàng hơi kinh ngạc, "Nguyên lai khi đó các ngươi là nói chuyện này, ngươi làm sao lại không sớm một chút thông báo đến mọi người đây?"
"Chờ cho phòng nghiệp vụ chuẩn bị tiết mục không sai biệt lắm, ta lại đáp ứng, bớt việc."
"..." Lưu Tấn Nhã đã hiểu rồi ý tứ Chung Du Hiểu là mang phòng nghiệp vụ làm lao động tay chân, nàng lầm bầm, "Quản lý Hách cũng thật khờ, như thế mà cũng đồng ý a..."
Chung Du Hiểu nở nụ cười, "Vì cái gì không thể? Hắn hận không thể trong toàn bộ tiết mục họp mặt hằng năm chỉ có một phòng nghiệp vụ làm náo động, hắn vì nắm được thời hạn tiết mục của phòng tài chính đương nhiên sẽ nguyện ý làm nhiều thêm chút chuyện."
Cho rằng họp mặt hằng năm ở công ty là một hoạt động bình thường, Lưu Tấn Nhã không nghĩ tới bên trong còn có môn đạo, nàng cái hiểu cái không gật đầu.
"Quản lý!" Video phát trên màn hình chiếu tuần hoàn qua mấy lần, kế toán Vương liền nhìn xem mấy lần, càng phát ra lo lắng, "Váy trên người các nàng quá dài, chúng ta nhìn xem động tác không rõ lắm."
Chung Du Hiểu không lắm để trong lòng, "Động tác vũ đạo không khó, khảo nghiệm chính là phối hợp, các ngươi theo bọn họ luyện tập qua mấy lần liền sẽ hiểu."
Kế toán Vương lại khó xử, "Chúng ta vẫn là sớm học một chút đi, cái gì cũng chưa biết liền đi phối hợp không phải rất mất mặt sao?"
Tiểu Trương nổi danh là người dám nói chuyện, bắt đầu ồn ào, "Đúng vậy, ta đây thuộc chủng loại vũ đạo ngu ngốc cũng muốn sớm học được, quản lý, người thì cứ nói đơn giản, không bằng thị phạm một chút a?"
Chung Du Hiểu mặt không đổi sắc, tầm mắt đảo qua mọi người trong phòng họp nhìn một lần.
Tiểu Trương cắn cắn môi, như trước chờ mong mà nhìn Chung Du Hiểu, những người khác thì cho rằng đã vui đùa quá trớn, một bên cứ thế lâm vào yên tĩnh.
Ai cũng không nghĩ tới, Chung Du Hiểu câu nói tiếp theo chính là, "Được thôi."
Bầu không khí nặng nề nơi phòng họp thoáng chốc sau cơn mưa trời lại sáng, một số đồng sự còn dẫn đầu vỗ tay.
Chung Du Hiểu lại nói ra câu tiếp theo, "Bất quá, ta cần một người phối hợp."
Lưu Tấn Nhã nhìn xem đến các động tác thân cận đỡ lưng, dắt tay trong video, nàng trong lòng một trận thảng thốt – người Chung Du Hiểu cần phối hợp, có phải hay không là nàng?
Quả nhiên, Chung Du Hiểu đã qua ngồi dậy, điều chỉnh qua trang phục chính mình quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt là định tại trên người của nàng.
Đây là vì công tác.
Lưu Tấn Nhã nói thầm, nàng đem bút trong tay buông ra, sau đó hiên ngang lẫm liệt chuẩn bị tư thế ngồi dậy.
"Tiểu Trương," Chung Du Hiểu nhưng lại xoay mắt đi, "Có thể mời ngươi theo ta cùng phối hợp không?"
Tiểu Trương vui vẻ gật đầu, "Được a!"
Lưu Tấn Nhã ngây ngẩn cả người, sợ người khác nhìn ra chính mình vừa rồi hình thức như một người đầu nóng ngốc nghếch, hiển nhiên về sau đã không cần viết qua ghi chép, Lưu Tấn Nhã vẫn là đem bút cầm lên, nắm thật chặc nơi lòng bàn tay.
Mọi người hỗ trợ di chuyển ra cái bàn, chừa ra một khoảng đất trống, Chung Du Hiểu cùng tiểu Trương đi đến vị trí trung tâm, một người cao gầy, một người khéo léo đẹp đẽ, thoạt nhìn rất thích hợp. Tiểu Trương vẫn là tứ chi không cân đối, bộ dáng có chút đung đưa, thật vất vả mới bày xong tư thế, phần lưng nàng ta lại hơi nhấp nhô, cánh tay Chung Du Hiểu đặt đến khiến cho bước chân có phần chệch hướng, các nàng thuận theo dịch chuyển cơ thể một chút theo đó động tác phối hợp được hài hoà.
Tiểu Trương gặp phải tình huống bối rối, nàng hung hăng cười, "Ha ha, ta biết sai rồi, quản lý, người đừng như vậy dùng sức bóp tay của ta."
Chung Du Hiểu hừ nhẹ, "Nếu không phải do ta lôi kéo, ngươi đã sớm té ngã rồi."
Nói là nói như vậy, Chung Du Hiểu vẫn là động đậy các đầu ngón tay, thay đổi sang phương pháp dịu dàng dắt tay tiểu Trương.
Mọi người tại đây chứng kiến qua một màn thị phạm đều cảm tưởng động tác vũ đạo nhẹ nhàng, riêng Lưu Tấn Nhã thì lại cứ nhìn chằm chằm vào bước chân của tiểu Trương, nàng ta cứ thế vấp lấy ngã vào trong ngực Chung Du Hiểu không buông, Lưu Tấn Nhã nhìn đến bĩu môi, trong lòng là lầm bầm: Tiểu Trương thật không thích hợp để nhảy múa.