Yêu, Chỉ Cần Ta Và Ngươi
|
|
Chương 15 - Hoan hỉ ? Yêu ?
Hoan hỉ là vấn đề vật chất? Yêu là vấn đề thời gian??? Mộ Kiệt không đáp trả lại Tiêu Nhược Thiên, cũng không có phản kháng. Chỉ là bình thản cảm thụ nụ hôn này, đây là từ lúc Mộ Kiệt chào đời tới giờ, là lần đầu tiên cùng người khác thân mật như thế. Tiêu Nhược Thiên hôn rất có tính chiếm hữu, nhưng không thô bạo, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc các nơi mẫn cảm trong miệng Mộ Kiệt. Giống như một tiểu hài tử ham ăn đang thưởng thức cây kem một cách ngon miệng, tại trên lưỡi Mộ Kiệt vẽ vài vòng, không ngừng nút lấy, không ngừng tận hưởng hương vị của Mộ Kiệt. Mộ Kiệt thừa nhận, mình cũng không ghét nụ hôn này, loại cảm giác này, cái người trên người mình đang dùng thân thể nóng rực mà cọ xát trên mình, bờ môi ấm áp di chuyển qua lại trên môi mình, làm cho thân thể Mộ Kiệt cũng có chút trở nên khô nóng. Mộ Kiệt cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, thậm chí đến giờ vẫn không muốn nói đến cái vấn đề này. Nàng sớm không yêu bất cứ kẻ nào, nàng cảm giác căn bản mình không đủ tư cách yêu người khác, thử hỏi một người sống chỉ vì báo thù, hai tay lại dính đầy máu tươi, một người hôm nay không biết ngày mai sẽ như thế nào, thì có tư cách gì nói đến chữ yêu? Mộ Kiệt không đáp lại tình yêu của Diệp Nhiễm đối với mình, cũng không muốn tiếp nhận tình yêu của bất cứ ai khác. Cho nên yêu đối với Mộ Kiệt mà nói, cho tới bây giờ là cấm kỵ, nhưng hôm nay Tiêu Nhược Thiên lại chọc phá tầng cấm kỵ này. Một nụ hôn hệt như mộng, dịu dàng mà kéo dài. Tiêu Nhược Thiên thật muốn chết đuối trong cái sự ôn nhu này. Môi Mộ Kiệt lạnh như băng, giống như độc dược, làm cho Tiêu Nhược Thiên mê muội. Tiêu Nhược Thiên dùng một tay bắt lấy hai tay Mộ Kiệt, nàng dùng tay kia chạm lên ngực Mộ Kiệt. Cái tư thế hiện tại này, rất mập mờ, chân Tiêu Nhược Thiên lách vào giữa hai chân Mộ Kiệt, chèn ép lên Mộ Kiệt, dùng tay bắt lấy hai tay Mộ Kiệt, cái tư thế này, thấy thế nào cũng giống như cưỡng bức nữ nhân. Giờ này khắc này Tiêu Nhược Thiên cũng không quan tâm nhiều, nàng chỉ muốn tiếp cận nữ nhân này, nàng dùng tay xoa nấng ngực Mộ Kiệt, một bên tiếp tục hôn Mộ Kiệt. Cho đến khi cảm thấy người bên dưới hô hấp có chút không thông, mới ngừng lại nụ hôn. Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu nhìn Mộ Kiệt, trên mặt tái nhợt xuất hiện một tia ửng đỏ, cổ áo mở rộng ra, hai tay bị mình nắm lấy có chút ửng đỏ lên, còn tay kia của mình thì đặt trên ngực của nàng. Đây là . . . một màn thật đáng xịt máu mũi? Tiêu Nhược Thiên khắc chế lại dục vọng của mình. Nàng biết rõ, bây giờ là chưa được. Tiêu Nhược Thiên đã từng nói qua, muốn Mộ Kiệt tự nguyện lên giường với mình, còn Mộ Kiệt hiện tại, rõ ràng chính là bộ dạng bị mình cưỡng bức. Mộ Kiệt nhìn thẳng Tiêu Nhược Thiên, nụ hôn vừa rồi làm cho hô hấp của mình không thông, nàng điều tiết hô hấp, nhìn Tiêu Nhược Thiên bên trên vẫn nhìn chằm chằm mình, còn tay thì đang đặt trên ngực mình. "Vẫn chưa đủ? Muốn tiếp tục?" Mộ Kiệt lạnh lùng hỏi, sắc mặt khôi phục lại nét tái nhợt như xưa. "Ta thích ngươi." "Sau đó thì sao?" "Không có sau đó, ta thích ngươi, ta biết rõ ngươi không thích ta, nhưng là ngươi không ghét ta, không phải sao? Nếu không sao ngươi lại tiếp nhận nụ hôn này?" "Ta sẽ không thích ngươi." Tiêu Nhược Thiên nghe thấy câu trả lời của Mộ Kiệt, ánh mắt hơn chùn xuống. Nàng chỉnh lại quần áo cho Mộ Kiệt, thoa thuốc. Rồi trước khi rời phòng, nói một câu: "Mặc kệ ngươi có thích ta hay không, ta sẽ thích ngươi." Mộ Kiệt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Nhược Thiên, lộ ra một nụ cười khổ, yên tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon. Cầm ra một điếu thuốc, chậm rãi hút, trong bóng tối, chỉ thấy ánh sáng của đóm lửa, cùng với một bóng người cô đơn. Từ khi phổi bị thương, Mộ Kiệt đã thật lâu chưa hút thuốc. Buổi tối hôm nay, Tiêu Nhược Thiên hết thảy, lại để cho tâm Mộ Kiệt không ngừng nổi lên những đợt sóng nhỏ. "Yêu? Hoan ái? Ngươi muốn ta trả lời ngươi thế nào đây, ta hiện tại ngươi thấy, chỉ là một cái vỏ. Ta là sát thủ, cướp đi biết bao sinh mạng, trên tay ta đã nhuốm biết bao nhiêu máu tươi. Ta có thể dùng thân thể này, đôi tay này ôm ngươi? Nếu ngươi biết rõ ta là một người như vậy, ngươi có còn thích ta? Yêu ta? Chỉ sợ ngươi trốn còn không kịp." Mộ Kiệt thổi ra một đám khói trắng, dần dần tràn ngập khắp phòng, khuôn mặt Mộ Kiệt như ẩn như hiện trong đám khói, vừa xinh đẹp, vừa bi thương. Tiêu Nhược Thiên từ trong phòng đi ra, liền thấy một cảnh tượng như vậy. Tiêu Nhược Thiên tiến lên, cướp điếu thuốc đã sắp tàn của Mộ Kiệt. "Ngươi thân thể không tốt, sao lại hút nhiều thuốc như vậy?" Mộ Kiệt ngẩn người ngồi ở trên ghế salon, cái bật lửa còn nắm trong tay. Tiêu Nhược Thiên ngồi xuống cạnh Mộ Kiệt, dùng tay thân mật vuốt ve bả vai gầy gò của Mộ Kiệt. "Sao vậy? Là ta làm ngươi phiền não? Nếu ngươi muốn, ta sẽ từ chức." Mộ Kiệt quay đầu nhìn Tiêu Nhược Thiên, lại để cho Tiêu Nhược Thiên không khỏi khẩn trương. "Tiêu Nhược Thiên, cùng ta ra ngoài được không?" Tiêu Nhược Thiên là lần đầu tiên nghe Mộ Kiệt kêu tên mình, tiếng nói của Mộ Kiệt cũng giống vẻ ngoài của nàng, lạnh như băng, mang một ít lăng lăng ngốc ngốc. Cái này là sao? Cuộc hẹn? Nàng tiếp nhận ta rồi? "Này, ngươi muốn hay không?" Ngay lúc Tiêu Nhược Thiên đang suy nghĩ lung tung, Mộ Kiệt một chân đã bước ra khỏi cửa rồi. Tiêu Nhược Thiên lập tức đuổi theo, như một tiểu thiếu nữ. Tiêu Nhược Thiên đi bên cạnh Mộ Kiệt, thành phố A cuộc sống về đêm rất phong phú. Tiêu Nhược Thiên nhìn tay đang đưa tới đưa lui của Mộ Kiệt, rất muốn nắm lấy, nhưng lại sợ Mộ Kiệt cự tuyệt. Mộ Kiệt từ khóe mắt thấy được ánh mắt đầy khát khao của Tiêu Nhược Thiên, vừa vặn lúc nhiều người đang qua lại trên đường. Mộ Kiệt giữ chặt tay Tiêu Nhược Thiên, miệng hỏi: "Ngươi biết chỗ nào uống rượu không? Ta không quen thuộc nơi này." Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt chủ động nắm tay mình, tim đã sớm nhảy lên cổ họng rồi, nói la lời có chút run rẩy. "A? Uống rượu? Ta có một người bạn mở quán bar, chỗ đó rượu cũng không tồi, chúng ta đi nơi đó đi." "Ân, còn nữa." "Sao?" "Ta không có tiền." "Không sao, ta có!" Nếu đổi lúc bình thường, một đại họa sĩ chỉ một bức tranh đã bán hơn một ngàn vạn mà nói không có tiền, thì Tiêu Nhược Thiên tuyệt đối sẽ không tin. Mà bây giờ Tiêu Nhược Thiên là đang dại gái, nên đừng nói trả tiền mấy chai rượu, nếu bảo nàng đưa mấy trăm vạn, thì Tiêu đại cảnh sát của chúng ta cũng không tiếc mà đưa ra. Đến Điệp Luyến Hoa, Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên nắm tay đi vào, bình thường chỉ một Tiêu Nhược Thiên cũng đã đủ gây chú ý ánh mắt của người ngoài rồi, nay lại tăng thêm Mộ Kiệt. Lập tức toàn bộ ánh mắt của người trong quán bar đều tập trung trên người các nàng, không những là les, mà cả gay mắt cũng sáng rực lên. Trong nháy mắt, mỗi người đều xì xào bàn tán, chủ đề đương nhiên là hai người kia, dù sao hai người kia cũng quá chói mắt. Hai người dáng người cao gầy, đều là tuyệt phẩm. Một người vũ mị, toàn thân tỏa ra khí tức mê người. Còn người kia thì lạnh lùng như băng, toàn thân tỏa ra mị lực dọa người. Hoa tỷ cùng Dạ Vi đang cùng một đám hồ cẩu bằng hữu đang ngồi ở một góc khuất bên cạnh, liền lập tức chú ý đến hai người kia. Hoa tỷ thấy Mộ Kiệt, rồi nhìn lại Tiêu Nhược Thiên trên mặt đang trưng ra nụ cười thật tươi, như nghĩ ra gì đó liền nở nụ cười. Không cần chờ Hoa tỷ mời, Tiêu Nhược Thiên tự nhiên tới cái góc khuất nơi Hoa tỷ đang ngồi kia, lôi luôn Mộ Kiệt đi qua. Để cho mọi người chỉ thấy được cái bóng lưng nhanh chóng đi qua. "Tiêu đại tiểu thư đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a, như thế nào lần trước uống rượu còn chưa đủ sao? Lần này ngươi say ta sẽ không chịu trách nhiệm đưa ngươi về đâu nha. Vị mỹ nhân bên cạnh là?" "Cảm ơn Hoa tỷ lần trước đưa ta về. Đây là Mộ Kiệt, bạn của ta." Tiêu Nhược Thiên kéo Mộ Kiệt ngồi xuống cạnh Hoa tỷ, sau đó hướng Mộ Kiệt nói: "Đây là Hoa tỷ, gọi nàng là Hoa tỷ là được, còn bên cạnh là Dạ Vi, bạn gái Hoa tỷ." "Chào Hoa tỷ. Chào Dạ tiểu thư." Mộ Kiệt lần này phản ứng không có trì độn, vươn tay bắt tay Hoa tỷ. Dạ Vi mượn ánh đèn, nhìn rõ mặt Mộ Kiệt, nao nao, sau đó vừa cười lấy vươn tay ra cầm tay Mộ Kiệt. Hoa tỷ nhìn thấy Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên nắm tay, tới gần Tiêu Nhược Thiên, dùng tay giữ mặt Tiêu Nhược Thiên. "Thật là bạn bè? Không phải bạn gái?" "Thật là bạn, còn chưa phải bạn gái…" Thời điểm Tiêu Nhược Thiên nói những lời này vụng trộm liếc mắt nhìn Mộ Kiệt, hành động này đương nhiên là không lọt khỏi mắt Hoa tỷ. "A? Vậy có nghĩa là sẽ có thể từ bạn trở thành bạn gái?" Hoa tỷ cố ý kéo dài chữ a, lúc nói chuyện còn quan sát Mộ Kiệt. "Ha ha, Hoa tỷ ngươi đừng làm rộn" Tiêu Nhược Thiên xấu hổ cười cười, sợ làm Mộ Kiệt giận, dù sao mới nãy vừa mới làm chuyện thân mật, Tiêu Nhược Thiên bây giờ còn có điểm xấu hổ. "Được rồi, đến uống rượu a." Hoa tỷ một câu phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, rót một ly rượu cho Mộ Kiệt, Mộ Kiệt một ngụm uống hết. "Haha, Tiểu Thiên Thiên, bạn ngươi tửu lượng thật không tồi." Hoa tỷ cười nói, Tiêu Nhược Thiên đương nhiên là biết rõ tửu lượng Mộ Kiệt, bất quá nàng không dám rót nhiều rượu cho Mộ Kiệt, nàng không muốn thấy Mộ Kiệt nhập viện lần nữa. Vì vậy Tiêu Nhược Thiên mỗi lần rót rượu cho Mộ Kiệt chỉ là lựa rượu nhẹ, hơn nữa chỉ rót nửa ly. Đây hết thảy, đều thu vào mắt Hoa tỷ. Lúc sau Hoa tỷ để nghị chơi trò Vua, tựu là rút thăm , ai rút được thăm vua, thì có quyền kêu hai người trong những người chơi làm một chuyện, nếu không chấp nhận thì phải chịu phạt rượu. Đương nhiên rượu phạt không phải là rượu bình thường, là nhiều loại rượu trộn lại với nhau, có đỏ có trắng, uống hết tuyệt đối là mất hồn. Sau khi trò chơi bắt đầu, không khí bắt đầu nóng lên. "Số 7 cùng số 8 tỏ tình một cách nồng nàng." "Số 1 cùng số 5 nhảy thoát y" Balabalabala... Đến khi Hoa tỷ là vua, Hoa tỷ nói: "Số 2 cùng số 6 hôn lưỡi." Tiêu Nhược Thiên thấy số thăm của mình, đúng vậy, thật sự là bó tay rồi, là mình. Tiêu Nhược Thiên làm việc nghĩa không được chùn bước đứng lên, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng là các loại nam nhân bỉ ổi hèn mọn. Kết quả, thấy Mộ Kiệt bên cạnh cũng đứng lên, Tiêu Nhược Thiên thấy biểu lộ ngơ ngác của Mộ Kiệt, rồi nghĩ đến một màn vừa rồi, mặt nhanh đỏ lên. Những người bên cạnh ồn ào, ai cũng muốn thấy cảnh hai mỹ nhân hôn lưỡi. Hoa tỷ nhìn hai người, nghĩ đến hai người kia sẽ có biểu tình gì. Tiêu Nhược Thiên thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, nàng nhìn Mộ Kiệt, cuối cùng cũng ngồi xuống. Lấy rượu trên bàn, ừng ực uống vào. Mọi người đều im lặng, không nghĩ tới Tiêu Nhược Thiên thà rằng uống rượu cũng không muốn tiếp nhận yêu cầu. Vốn cho rằng hai người này là một đôi, cũng buồn bực, trong nội tâm đều cảm thấy hai người kia nhất định là đang giận nhau. Bởi vì ai cũng nhìn ra, lúc Mộ Kiệt đứng lên, mắt Tiêu Nhược Thiên liền trở nên phấn khởi. Và rồi, Tiêu Nhược Thiên đương nhiên là say, không khỏi lo lắng, Mộ Kiệt thấy bộ dạng bất tỉnh nhân sự của Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm liền đổ mồ hôi lạnh. Hai người không đi xe, tuy chỉ có 10 phút đi đường, nhưng vẫn là rất khổ sở đây. Hoa tỷ thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Mộ Kiệt, muốn lái xe đưa hai người về, Dạ Vi nói mình phải về nhà trước. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên say đến bất tỉnh nhân sự về, Tiêu Nhược Thiên nói còn muốn uống, còn nói muốn lấy lại nụ hôn kia. Hoa tỷ ở bên cười đến quên mình. Mộ Kiệt nói muốn mua thuốc đau đầu cho Tiêu Nhược Thiên, vì vậy kêu Hoa tỷ dừng xe ngay tại tiệm thuốc không xa khách sạn, rồi kêu Hoa tỷ về trước đi. Hoa tỷ nhìn bóng lưng Mộ Kiệt đang đỡ Tiêu Nhược Thiên, lắc đầu rời đi. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên, đi trên đường đêm, bỗng nhiên có một loại cảm giác rất phong phú. Đúng lúc này, trước mặt hai người xuất hiện một bóng người.
|
Chương 16 - Nguy cơ tới gần
Mộ Kiệt nhìn bóng người phía trước, bờ vai nhỏ, thân thể mảnh khảnh, so với mình thấp hơn một cái đầu, tóc dài theo gió phất phơ. Cho dù không thấy rõ người trước mặt, cũng có thể biết được người đó là nữ nhân. Mộ Kiệt không để ý tới nàng, đỡ Tiêu Nhược Thiên điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi, lúc đang đi ngang qua nữ nhân kia, Mộ Kiệt cảm thấy một cổ lạnh lẽo. Lập tức cả người đều bị nữ nhân kia ngăn lại, Mộ Kiệt giương mắt, nhìn nữ nhân này lạnh lùng nói: "Dạ tiểu thư, nếu ta nhớ không nhầm thì vừa rồi ngươi theo những người kia trở về rồi à? Chẳng lẽ ở quán bar chơi chưa chán sao? Còn muốn tiếp tục sao?" Đúng vậy, nữ nhân này chính là Dạ Vi. "A? Đương nhiên, Mộ tiểu thư ưu tú như thế này, với lại hôm nay ở quán bar ta cùng Mộ tiểu thư chỉ nói vài câu, ta dĩ nhiên là muốn ở thêm với Mộ tiểu thư rồi, như thế nào? Mộ tiểu thư mất hứng?" "Dạ tiểu thư dù tiếc rẻ ta, nhưng cũng không cần phương pháp đặc biệt này xuất hiện? Dạ tiểu thư tìm ta chẳng lẽ vì chuyện khác?" "Không có gì, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, đừng quên thân phận của mình, ngươi nên biết ngươi trở lại Trung Quốc là vì cái gì? Ta chỉ lo là Mộ tiểu thư trầm mê vui đùa, quên mất chính sự mà thôi." Ngữ khí Dạ Vi lộ ra một chút khinh thường cùng cảnh cáo, làm cho Mộ Kiệt rất không thoải mái, đây đối với Mộ Kiệt chính là uy hiếp. "Ta nghĩ ta làm gì cũng chưa tới phiên ngươi để ý? Bất quá ta ngược lại muốn biết ngươi là thân phận gì? Ngươi là ai dựa vào cái gì cảnh cáo ta?" "Ta là ai, ngươi lập tức sẽ biết." Vừa dứt lời, Dạ Vi từ trong ngực móc ra một khẩu súng, nhưng Mộ Kiệt nhanh hơn một bước, lập tức nắm được cổ tay của Dạ Vi, dùng sức, súng trong tay Dạ Vi rơi xuống. Dạ Vi một cái quét chân đá ra, Mộ Kiệt khẽ nghiêng người né được đòn công kích này, Dạ Vi thừa cơ nhặt súng lên, Mộ Kiệt dùng gót giày đá súng lên trời, đồng thời đặt Tiêu Nhược Thiên xuống đất, dù sao một bên đỡ người một bên chiến đấu rất phiền phức. Dạ Vi thấy súng bị hất lên không, nhảy lên bắt lấy, Mộ Kiệt cũng nhảy theo. Thân thể cao lúc này đã thể hiện rõ ưu thế, Mộ Kiệt so với Dạ Vi cao hơn 10cm, ngay tại lúc Mộ Kiệt sắp bắt được súng. Dạ Vi đột nhiên đè vai Mộ Kiệt lại, đem Mộ Kiệt đẩy xuống dưới. Mộ Kiệt xoay người một cái, tránh khỏi tay của Dạ Vi, một cước đá vào Dạ Vi xuống. Dạ Vi bị đá xuống đất, kêu rên một tiếng. Vừa định đứng dậy, Mộ Kiệt liền một cước giẫm lên, dùng súng chỉ vào đầu của Dạ Vi. Dạ Vi cảm thấy được sát khí của Mộ Kiệt, không sợ hãi, lại cười khanh khách. "Như thế nào? Sợ đến cười à? Ngươi đến cùng có mục đích gì?" Mộ Kiệt chính là đang suy nghĩ có nên giết Dạ Vi hay không, nếu như giết, thì mình sẽ không biết mục đích của nàng. Còn nếu như thả, thì sẽ bại lộ thân phận của mình. "A? Ngươi muốn biết cái gì? Lai lịch của ta? Ta tên Dạ Vi, giáo viên trường tiểu học Thịnh An, năm nay 25 tuổi, chưa lập gia đình, giới tính nữ, ngươi còn muốn biết gì nữa không? Có muốn ta đem luôn cả ngày sinh tháng đẻ nói cho ngươi biết?" Mộ Kiệt dùng tay đặt lên cò súng, vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra sát khí, làm cho người khác không rét mà run. "Ngươi là muốn chết. Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?" Dạ Vi cười càng lớn tiếng, thanh âm lộ ra một cỗ bi thương. "Ta tin chắc ngài tuyệt đối không giết ta, mạng của kẻ hèn ta ngươi muốn lấy lúc nào lấy cũng được, nhưng là ta đối với ngươi tuyệt đối không có ác ý." Mộ Kiệt nhìn mặt Dạ Vi, nhấc chân lên, đem súng ném xuống đất, nâng Tiêu Nhược Thiên dưới đất lên, tiếp tục hướng khách sạn đi tới. Lúc này, Dạ Vi đứng sau lưng nói vang lên: "Mộ tiểu thư, hy vọng ngươi chớ quên việc của mình, còn nữa, ngươi nên biết, có một số người ngươi không nên trêu chọc." Mộ Kiệt không trả lời, chỉ để lại cho Dạ Vi cái bóng lưng. Tiêu Nhược Thiên vì rượu mạnh, đã sớm mê man, nào biết được một màn ngoài ý muốn kia. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên trở về, trong nội tâm một mực quẩn quanh câu nói sau cùng của Dạ Vi, nhìn gương mặt đang an nhàn ngủ của Tiêu Nhược Thiên. Người không nên trêu chọc? Ngươi là người mà ta không nên trêu chọc sao? Lúc Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên trở lại phòng, người đã mệt đến đổ đầy mồ hôi, lại phải trải qua trận đánh nhau vừa rồi, sớm không còn nhiều sức. Nàng không để ý tới Tiêu Nhược Thiên đang nằm trên mặt đất, đi đến phòng của mình, y phục đều không thay, lập tức nằm lên trên giường, nặng nề ngủ. Tiêu Nhược Thiên buổi sáng tỉnh lại, phát hiện mình là đang nằm trên sàn phòng khách ngủ. Khẽ cử động thì toàn thân đều đau nhức, mệt rã rời, đầu thì đau đến muốn nổ tung. Thấy trên bàn để thuốc đau đầu, lập tức rót nước rồi uống thuốc. Nhớ lại chuyện tối qua, chơi trò Vua, hôn lưỡi, uống rượu, Tiêu Nhược Thiên hung hăng vả vào miệng mình một cái. "Tiêu Nhược Thiên ơi Tiêu Nhược Thiên, ta cho ngươi giả bộ thuần khiết, giả bộ thanh cao, để giữ hình tượng với mỹ nhân, ngươi cùng chai rượu hôn môi." Tiêu Nhược Thiên thấy cửa phòng Mộ Kiệt không khóa, cảm giác kỳ quái, liền chầm chậm đi tới. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Mộ Kiệt quần áo còn chưa thay, đến giày cũng chưa cởi, nữa thân trên giường, nửa bên ngoài giường. Tóc tán loạn trên giường, còn có một ít vương trên mặt. Cứ như vậy ngủ, Tiêu Nhược Thiên một hồi đau lòng, nàng nhẹ nhàng cởi bỏ giày cho Mộ Kiệt, rồi cởi bỏ đôi tất đen, một đôi chân trắng nõn bại lộ trong không khí. Ngón chân của Mộ Kiệt rất nhỏ, móng chân được cắt tỉa nhìn cũng rất khéo, đầu ngón chân tròn làm cho Tiêu Nhược Thiên nhịn không được muốn hôn một cái. Lập tức cắt đứt cái loại dục vọng này, nàng không thích biến thành kẻ biến thái thích chân. Tiêu Nhược Thiên dùng tay xoa xoa hai cái chân, giống như tưởng tượng nhẵn mịn bóng loáng, giống như là da của con nít. Ôm lấy Mộ Kiệt, đem nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng. Mỗi động tác đều nhu hoàn đến tận cùng, sợ làm người đang ngủ say tỉnh dậy. Tiêu Nhược Thiên nghĩ nàng nhất định là mệt chết, mới ngủ sâu như vậy. Sau khi xong hết thảy, nàng nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Ra cửa, Tiêu Nhược Thiên nhớ đến đôi chân kia, mặt không khỏi đỏ lên. Ngửi trên người mình, còn vương mùi rượu hôm qua. Tiêu Nhược Thiên nhíu mày, rồi cởi quần áo, đi vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, bụng Tiêu Nhược Thiên liền khiếu nại, nàng lặp tức gọi điện thoại cho phục vụ viên, kêu bọn hắn đem lên 2 phần ăn sáng. Một lát sau chuông cửa vang lên, một giọng nữ ngọt ngào nói đã đem đồ ăn lên. Tiêu Nhược Thiên mặc một áo liền váy màu trắng, nội y màu tím bên trong như ẩn như hiện, mặt hơi ửng đỏ do hơi nước ấm trong phòng tắm, hơn nữa Tiêu Nhược Thiên bình thường khi tắm xong chỉ trang điểm nhẹ, nên giờ phút này giống như một nữ thần xinh đẹp, toàn thân tản ra mị lực của một nữ nhân trưởng thành. Nàng mỉm cười tiếp nhận bàn ăn từ tay tiểu cô nương, tiểu cô nương lập tức đỏ mặt, cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm Tiêu Nhược Thiên, cho đến khi Tiêu Nhược Thiên đóng cửa lại, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng hồi phục lại, đi đi xuống lầu, trên mặt không còn nét xấu hổ vừa rồi, ánh mắt để lộ ra ẩn ẩn sát khí, khóe miệng tạo thành một nụ cười tà. "Tiêu Nhược Thiên? Cảnh sát? Ha ha." Tiêu Nhược Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, vừa xem tivi vừa dùng bữa sáng. Nàng nghĩ, cuộc sống của vệ sĩ thật tốt, cái gì đều không cần làm, còn có thể ở cùng người mình thích. Càng nghĩ càng cao hứng, trong miệng còn khẽ ngâm nga một bản nhạc, cười ngây ngô, không chút nào để ý đến người phía sau. Mộ Kiệt khi tỉnh dậy cũng đã hơn 9 giờ, nàng thấy mình nằm trong chăn, cũng biết là ai làm. Nàng ra ngoài liền thấy một người đang ngồi trên ghế salon, vừa ăn sáng, vừa ngâm nga một khúc nhạc, chậm rãi đi tới, người nọ cũng không phát hiện sự hiện diện của mình. "Này? Có gì cao hứng vậy?" Tiêu Nhược Thiên bị dọa đến thiếu chút nữa nghẹn chết, lập tức uống nước, sau đó quay đầu lại, nói to: "Mộ đại họa sĩ, ngươi đến đi cũng không có âm thanh sao? Làm ta sợ muốn chết! Còn nữa, ngươi sao không có lương tâm như vậy, để ta ngủ dưới đất cả đêm, làm ta buổi sáng thân thể muốn rơi ra từng mảnh!" Ha ha, Mộ Kiệt gượng cười hai tiếng, không chút để ý Tiêu Nhược Thiên đang lên án, cầm áo tắm đi vào phòng tắm. Mộ Kiệt vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Tiêu Nhược Thiên liền vang lên. Nàng không kiên nhẫn tiếp lấy "Uy, xin chào." "Tiêu Nhược Thiên?" "Ngươi là ai?" "Ta là Diệp Nhiễm." "Ah, Diệp tiểu thư tìm ta có chuyện gì!" Tiêu Nhược Thiên nghe là Diệp Nhiễm xong, không biết sao lại nhìn thoáng qua phòng tắm, thấy phòng tắm đóng chặt cửa, liền nói tiếp. "Không có gì, Mộ Kiệt nàng gần đây được chứ?" "A, tốt, rất tốt!" Tiêu Nhược Thiên cũng không dám nói là bị mình giày vò đến phải đem Mộ Kiệt vào bệnh viện cho Diệp Nhiễm biết, Diệp Nhiễm nếu biết, nói không chừng sẽ liều chết trở về, gì thì nói hai người bây giờ cũng là tình địch của nhau, Tiêu Nhược Thiên là trăm ngàn lần không muốn Diệp Nhiễm trở về. "Không có gì là tốt rồi, đúng rồi, Mộ Kiệt tối ngày mốt nữa sẽ có một vũ hội cần phải tham gia, khi đó cũng có rất nhiều nhà từ thiện cùng giám đốc nhiều công ty lớn, ngươi ngày đó phải nhắc nhở nàng một tí, thuận tiện bảo hộ nàng, ta tạm thời ở ngoại quốc còn có việc phải xử lý, ta sẽ tìm một người đại diện tạm thời, vài ngày sau công việc của Mộ Kiệt cũng nhiều lên, cho nên cần phải tìm một người đại diện." "Ah, tốt. Vậy không gì thì ta cúp đây." "Ân." Tiêu Nhược Thiên cúp điện thoại, trong nội tâm không hiểu sao khẩn trương. Nàng biết rõ cảm tình của Diệp Nhiễm với Mộ Kiệt, hơn nữa nàng tin tưởng Mộ Kiệt cũng biết, như vậy là Mộ Kiệt cự tuyệt Diệp Nhiễm? Hai người này là như thế nào? Thoạt nhìn thì có lẽ không chỉ là quan hệ giữa họa sĩ cùng người đại diện, càng không giống bạn bè. Mà mình, một chút cũng không biết gì về Mộ Kiệt, không biết thân thế của nàng, gia đình của nàng, tất cả mọi chuyện của nàng, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi Mộ Kiệt. Nghĩ vậy, Tiêu Nhược Thiên tâm phiền cầm lấy tóc mình quấn quấn, cùng lúc Mộ Kiệt vừa tắm rửa xong đi ra thấy. Mộ Kiệt hỏi: "Làm sao vậy?" Tiêu Nhược Thiên nói cho nàng biết Diệp Nhiễm gọi điện thoại tới, còn có tối ngày mốt có vũ hội, thấy Mộ Kiệt ngây ngốc gật đầu. Bởi vì mới gội đầu, nước từ tóc Mộ Kiệt nhỏ ra, Tiêu Nhược Thiên cầm lấy khăn lông giúp Mộ Kiệt lau khô tóc, sau đó cầm máy sấy giúp nàng thổi khô. Những ngón tay của Tiêu Nhược Thiên chạm vào những lọn tóc mềm mại, cảm thấy tóc Mộ Kiệt thật sự rất thẳng rất bóng, tốt hơn mình gấp trăm lần. Nếu đổi là người khác, Tiêu Nhược Thiên nhất định sẽ ghét chết, nhưng bây giờ là Mộ Kiệt, ngược lại để cho nàng một loại cảm giác hưng phấn. Thật giống như con của mình được giáo viên khen, có cảm giác tự hào mãnh liệt, giờ này khắc này, Tiêu Nhược Thiên nhìn vào bả vai gày gò của Mộ Kiệt, thật sự muốn đem Mộ Kiệt ôm vào trong ngực. Trong một biệt thự ở ngoại thành thành phố A, một nam nhân ngồi trên ghế salon, tay cầm một khấu súng vuốt vuốt, người nam nhân này chính là lão đại hiện giờ của Mặc Long Bang, Mộ Thiên. Sau lưng hắn là một hắc y nam tử, kính râm che hết nửa khuôn mặt, không thấy rõ bộ dáng. Nhưng là người nam nhân này thân hình cao lớn, trên mặt hợp với lỗ tai có một vết sẹo dài. Mộ Thiên ngồi ở trên ghế sa lon cầm lấy tài liệu trên bàn, sau đó cười to, hắn lạnh lùng nói: "Mộ Kiệt? Đứa cháu gái thân yêu của ta, không nghĩ đến ngươi còn sống." Hắn xoay người hướng nam nhân sau lưng nói: "Lúc tính mạng của ngươi bị uy hiếp thì ngươi sẽ như thế nào?" Nam nhân kia không chút do dự trả lời "Chết!" Mộ Thiên cất tiếng cười to: "Tốt, ta thích tính cách này của ngươi, như vậy, hi vọng ngươi có thể giải quyết sạch sẽ. Đừng gây phiền toái cho ta!" Mộ Thiên dứt lời tiếp tục ngắm nhìn khẩu súng. "Vâng, ông chủ." Nam nhân sau lưng nói xong, liền bước nhanh ra ngoài.
|
Chương 17 - Vũ hội
Vũ hội được cử hành tại khách sạn lớn nhất thành phố A, và đương nhiên nhân vật chính của buổi vũ hội là Mộ Kiệt. Hiện đã gần 7 giờ tối, mà vị nhân vật chính này, vẫn đang nằm ngủ ngon. Tiêu Nhược Thiên ngồi trên salon trong phòng khách, nhìn thời gian từng phút một trôi qua, rốt cục nhịn không được. Nàng đi vào phòng Mộ Kiệt, vừa vào cửa đã thấy được khuôn mặt đang ngủ say kia. Trong nội tâm không nỡ đánh thức nàng, ngày hôm qua cơ hồ là Mộ Kiệt một đêm không ngủ. Lại nói đêm qua Tiêu Nhược Thiên nghe một tiếng phịch ngoài cửa, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đến, chỉ thấy một đạo bạch quang bay qua trước mắt. Tiến vào phòng vẽ tranh, liền không thấy bóng dáng. Tiêu Nhược Thiên mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, nhất định là Mộ Kiệt nửa đêm nổi điên, cái linh cảm đáng vứt của nghệ thuật gia. Tiêu Nhược Thiên bĩu môi, tiếp tục về phòng đi gặp Chu Công. Đến sáng, không thấy Mộ Kiệt trên giường, liền biết người kia là lại thức đêm rồi. Tiêu Nhược Thiên gõ gõ cửa phòng vẽ tranh, như dự đoán, không có phản ứng. Vì vậy tự mở cửa đi vào, liền thấy Mộ Kiệt đang ngồi vẽ trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ, trên người bị các loại màu vẽ làm cho biến thành một bông hoa nhiều màu sắc, không chút nào giống bị vấy bẩn, chỉ là cảm giác thật thoải mái, có loại hương vị tự nhiên. Cánh tay gầy gầy cầm lấy bút vẽ, trên mặt giấy tràn đầy màu sắc. Ánh nắng chiếu qua khuôn mặt của Mộ Kiệt, làm cho Mộ Kiệt thoạt nhìn tràn đầy sức sống. Đây là một Mộ Kiệt mà Tiêu Nhược Thiên chưa từng gặp qua, Mộ Kiệt lúc thường luôn mà một khuôn mặt u sầu nghiêm nghị, trầm mặc ít nói. Nếu như không phải hiểu rõ con người nàng, nhất định sẽ cho rằng nàng là người câm, thế nhưng là Tiêu Nhược Thiên biết rõ tính cách của Mộ Kiệt là như thế. Giờ phút này, Mộ Kiệt đang chìm đắm trong hội họa, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ mặt nghiêm túc của Mộ Kiệt, cảm thấy Mộ Kiệt như thế này rất đẹp. Giống như là một bạch y thiên sứ đang chuyên chú cứu người, sáng chói như vậy, thuần khiết như vậy. Tiêu Nhược Thiên yên lặng rời phòng vẽ tranh, đóng kỹ cửa, ngồi trên ghế sopha xem tivi. Thường xuyên chú ý đến động tĩnh trong phòng vẽ tranh, đến trưa, rốt cục cũng chứng kiến một người từ phòng vẽ tranh đi ra, ánh mắt ngốc trệ, bay tới phòng của chính mình, cởi giày, cởi quần áo. Cởi hết, chỉ còn lại nội y, chui vào trong chăn, say ngủ. Tiêu Nhược Thiên trợn mắt há mồm nhìn, trong nội tâm dội lên một tiếng, loại người gì đây? Đây là cái xuất thần mà mọi người hay nói? Hay là mộng du? Nàng vẫn là còn có ý thức sao? Vẫn không quên cởi bỏ quần áo. Tiêu Nhược Thiên nghĩ đi nghĩ lại, an vị trên ghế sa lon cười to, cười đến đau cả bụng mới dừng lại. Nàng cảm giác mình càng ngày càng thích Mộ Kiệt, thấy nàng vui vẻ tâm mình cũng vui, thấy nàng khổ sở tâm mình sẽ đau, lúc thấy nàng bị bệnh tâm mình như bị ai dày xéo. Tiêu Nhược Thiên thật sự đã bị tên quái thai này mê hoặc. Bất quá là tuy đau lòng, nhưng chính sự là vẫn phải làm, vũ hội 8 giờ sẽ bắt đầu, mà từ nơi này lái xe đến cũng mất 20 phút, hai người còn phải trang điểm mặc quần áo, Tiêu Nhược Thiên cau mày, nàng ngồi lên cạnh giường Mộ Kiệt. Dùng tay chọt chọt mặt của Mộ Kiệt, cảm giác chạm vào đều là xương. Thầm nghĩ là người này quá gầy rồi, lại còn rất ít ăn cơm, lần này phải nghiêm khắc mới được. Tiêu Nhược Thiên dùng tay chọt lấy mặt Mộ Kiệt, dùng sức cả hai bên luôn. Mộ Kiệt cảm giác được đau nhức, bỗng ngồi dậy, như thế rất tốt. Mà mặt Tiêu Nhược Thiên thì đang ở trước mặt của nàng, Mộ Kiệt đùng cái bật dậy, nên điều hiển nhiên là hai đầu hai người đụng vào nhau. "Ah, đau quá x2!" Hai người đều kêu lên. Mộ Kiệt ngơ ngác nhìn mình bị đụng vào Tiêu Nhược Thiên, khóe miệng không biết như thế nào lại run rẩy một chút, rồi lúc sau lại ha ha cười to lên. Lúc này Tiêu Nhược Thiên không để ý đến đau nữa, nàng hiện tại là đang chìm trong nụ cười kinh diễm của Mộ Kiệt, Mộ Kiệt rất ít cười, có cười, thì cũng chỉ là nhếch khóe miệng, nhưng hiện tại. Người ngồi ở trên giường đây, cười đến không kiềm chế được. Tiêu Nhược Thiên thật sự xem đến ngây người, không nghĩ đến Mộ Kiệt cười rộ lên lại dễ thương như vậy, đôi mắt biến thành một vòng cung, lông mi thật dài trên mí mắt, hàm răng trắng tinh đều tắp, giống như một tiểu hài tử đạt được thành công trò đùa. Tiêu Nhược Thiên xoa xoa chỗ bị đụng đau, vỗ đầu Mộ Kiệt một cái. "Này, có gì vui mà cười? Sao ngươi cười nhiều như vậy?" Mộ Kiệt không cười nữa, nhìn cái trán bị mình đụng đến đỏ lên, cảm thấy mình có chút quá đáng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiêu Nhược Thiên nói: "Thật có lỗi." Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy ánh mắt chùn xuống của Mộ Kiệt, nghĩ đến cái người vừa cười đến quên mình, sau lại luống cuống. "Ài, ta không sao, nhìn ngươi xem, ta chỉ là đùa với ngươi thôi, kỳ thật ngươi cười lên rất xinh đẹp, nếu có thể làm cho ngươi thường xuyên cười, thì ta bị đụng thêm mấy lần nữa cũng không sao, bất quá là lần sau nên đổi nơi khác để đụng." Mộ Kiệt bĩu môi hỏi: "Mấy giờ rồi?" Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát nhảy dựng lên, một bên hoả tốc đem Mộ Kiệt từ trên giường kéo xuống, vừa nói: "Giờ đã hơn 7 giờ rồi, vũ hội đêm nay bắt đầu lúc 8 giờ, hai chúng ta không nhanh sẽ bị muộn." Tiêu Nhược Thiên vội vàng tìm cái đầm dạ hội mà trợ lý kia đưa tới, ném lên giường Mộ Kiệt, cho nàng thay. Mộ Kiệt nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của Tiêu Nhược Thiên, cảm thấy nghi hoặc. Mở miệng hỏi: "Ngươi sao lại gấp gáp như vậy? Những quần áo này, ta không mặc." "Sao không mặc? Không thích?" "Không, chỉ là không quen thôi, dù sao cũng không cần, ta mặc quần áo bình thường là được rồi." "Vậy bộ quần áo kia làm sao bây giờ? Đây chính là quần áo mà trợ lý đặc biệt đem tới, nói buổi vũ hội này rất quan trọng, nhất định phải ăn mặc long trọng một chút." "Ngươi mặc a! Ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác!" Nói xong liền đi vào phòng tắm thay quần áo. Tiêu Nhược Thiên sững sờ nhìn bộ quần áo trên giường, nghĩ thầm, mặc thì mặc, y phục này chắc không ít tiền. Qua nửa giờ, hai người đều đã đổi xong quần áo, trang điểm. Tiêu Nhược Thiên đem tóc vén lên, mặc một bộ váy dạ hội màu vàng ánh kim óng ánh, chân mang đôi giày cao gót màu bạc. Trang điểm cũng thập phần đẹp, giống như là nữ vương, lộ vẻ quyến rũ cùng quý phái. Còn Mộ Kiệt, tóc đen dài để bung trên vai, đeo một ít trang sức trang nhã, mặc một cái áo khoác nâu, bên trong là một áo sơmi trắng, quần đen dài, phối hợp với giày cao gót đen. Một thân ăn mặc lịch sự, phối với khuôn mặt mười phần lạnh, dáng người cao gầy, làm bừng lên nét tài hoa hơn người. Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa bị khí chất của Mộ Kiệt bắt làm tù binh, tuy chỉ là một cách ăn mặc đơn giản, nhưng mặc lên trên người Mộ Kiệt, liền tản ra một loại khí chất khác. Cho dù không phải là trang phục, trang sức lộng lẫy, nhưng Tiêu Nhược Thiên cảm thấy, Mộ Kiệt rất là chói mắt. Trợ lý vào của, thấy trang phục trên người hai người, khẽ cau mày, không biết là không tốt cái gì. Đành phải lái xe đưa hai người đi. Vừa vào cổng, thấy trước cổng có biết bao nhiêu loại xe xịn đỗ trước, giống như là đang triển lãm xe, Rolls–Royce, Ferrari, BMW, Bentley... Các loại xe cao cấp nào đều có. Tiêu Nhược Thiên cảm khái nói, hiện tại Trung Quốc đúng là càng ngày càng hưng thịnh. Hai người dắt tay nhau vào vũ hội, mới vừa vào cửa, đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Tiêu Nhược Thiên vũ mị sang trọng thêm cách ăn mặc nên hấp dẫn đa số ánh nhìn của nam nhân, mà Mộ Kiệt lạnh lùng cùng với cách ăn mặc thì dĩ nhiên là hấp dẫn ánh nhìn của nữ nhân. Tuy cách ăn mặc của Mộ Kiệt không thích hợp với không khí nơi đây, hiện ra không hợp, nhưng là mọi người không cách nào không chú ý đến nàng, mà ánh mắt nhìn Mộ Kiệt, cơ hồ đều là tán thưởng. Tiêu Nhược Thiên thấy ánh mặt của mọi người nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt, cảm thấy không thoải mái, cảm giác, giống như là đồ riêng tư của mình bị người khác nhìn thấy. Quay đầu nhìn sang Mộ Kiệt, không để ý ánh mắt của mọi người, cũng không cảm thấy không tự nhiên, vẫn là một bộ dạng không quan tâm. Lúc này, từ phía trước đi đến một nam nhân, một bộ âu phục màu trắng vừa vặn, đeo theo một chiếc cravat màu xanh ngọc, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ khí khái hào hùng, hắn từ từ đi ra, vươn tay cùng Tiêu Nhược Thiên chào hỏi. "Vị này là Mộ tiểu thư? Ngài khỏe chứ, ta gọi đồ uống, lần này ngài có thể tới, là vinh hạnh của chúng ta, nên mời người lên đài truyên bố đọc diễn văn cho buổi vũ hội." Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát thất thần, nhìn lại cách ăn mặc của mình và Mộ Kiệt, thoáng một phát đã minh bạch, người này nhất định là người đứng ra tổ chức, mà Mộ Kiệt gần đây mới về lại Trung Quốc, cho nên không nhiều người biết nàng, càng không biết rõ bộ dáng nàng ra sao, cho nên đem mình lầm thành Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên một trận mồ hôi lạnh, hay lắm cái tên Ma cà rồng này, có ý đồ làm cho ta khó xử. Tiêu Nhược Thiên vừa định giải thích, Mộ Kiệt cũng đã nương theo ánh mắt của mọi người chậm rãi đi lên sân khấu. Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mộ Kiệt. Nàng đứng tại cái bục phía trước, vẫn dùng cái ngữ khí lạnh lùng ngàn năm không đổi kia nói: "Cảm ơn mọi người đã đến vũ hội, ta là Mộ Kiệt, hy vọng mọi người có một đêm mỹ mãn." Mọi người dưới đài đang sững sờ, lập tức nổi lên tiếng vỗ tay như sấm. Uông Minh nghe thấy lời nói của Mộ Kiệt, một biểu lộ không thể tin được, sau đó hướng về phía Tiêu Nhược Thiên xấu hổ cười nói: "Ách. Thật có lỗi, ta nhận nhầm người, vậy cho hỏi ngài xưng hô thế nào?" Tiêu Nhược Thiên cười nhạt một tiếng, biểu hiện ra phong khinh vân đạm (gió nhẹ mây bay), trong nội tâm sớm đã đem 18 đời tổ tông Mộ Kiệt ra mắng mấy lần. "Không có việc gì, ta là Tiêu Nhược Thiên, là bạn của Mộ tiểu thư." Nụ cười này của Tiêu Nhược Thiên, thế nhưng lại có một ít nội lực câu người, làm cho Uông Minh nhìn thấy mà ngây người, lập tức phát hiện hành động của mình là rất không tốt, lập tức cuối đầu che dấu sự thất thố của mình, Tiêu Nhược Thiên giờ phút này chính là nhìn chăm chú lên cái người đang ở trên bục kia, đương nhiên không phát hiện Uông Minh thất thố. Mộ Kiệt giống như là thuốc phiện, tràn ngập nguy hiểm nhưng làm cho người khác mê muội, tuy nàng hôm nay không hợp với bầu không khí vũ hội, nhưng là không để cho người khác tìm thấy một điểm không thỏa đáng, ngược lại cảm thấy, nàng nên là như vậy. Mộ Kiệt ngắn gọn vài lời, bước xuống sân khấu, rất nhiều tổng giám đốc và nhà từ thiện có diện mạo, đều cầm rượu tới mời, muốn làm quen vị đại họa sĩ trẻ tuổi này. Nhưng đều bị ánh mắt lạnh như băng của Mộ Kiệt làm cho đông cứng thụt về. Mộ Kiệt không chút nào để ý tới Uông Minh vẫn đang đứng đó, lôi kéo Tiêu Nhược Thiên biến mất trong đám người. Tiêu Nhược Thiên mặt đen lại, hỏi Mộ Kiệt: "Này, không phải ngươi cố ý trêu đùa ta sao? Để ta mặc thành như vầy, làm cho người khác đều tưởng ta là đại họa sĩ, ngươi đúng là chủ tâm làm ta mất mặt!" Mộ Kiệt không có để ý tới chất vấn của Tiêu Nhược Thiên, ngược lại cầm lấy ly rượu bên cạnh, đưa cho Tiêu Nhược Thiên, sau đó mình cũng lấy một ly. Sau đó hướng Tiêu Nhược Thiên nở nụ cười, Tiêu Nhược Thiên luôn cho rằng nụ cười của mình là có lực sát thương rất lớn, nhưng là hôm nay, nàng thừa nhận là mình thua Mộ Kiệt rồi, mỗi lần Mộ Kiệt mỉm cười, đều làm cho mình thất thần. Hai người im im lặng lặng trốn ở góc phòng uống rượu, lúc này, không nên có từ ngữ dư thừa. "Mộ Kiệt" "Ân?" "Ta thích ngươi." Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này nhìn nửa bên khuôn mặt của Mộ Kiệt, muốn nói, chỉ muốn một mực nói lời trong lòng mình ra. "Tiêu Nhược Thiên, ta. . . " Mộ Kiệt lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, lập tức tất cả đèn bên trong vũ hội đều tắt đi.
|
Chương 18 - Ác chiến
Mọi người nghe được tiếng động đều giật cả mình, lập tức nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Con người trong bóng tối, luôn cảm thấy sợ hãi. Cái gì cũng không thấy được, rồi lại nghe một tiếng hét thảm, nên tất cả mọi người đều thấy nguy hiểm. Không ai biết tại sao lại có tiếng hét đó, bản năng làm họ trở nên gấp rút làm họ giống như những con ruồi, hướng ngoài cửa chạy ra, đại sảnh lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn. Chỉ có Mộ Kiệt biết rõ đó là tiếng súng, nàng đã nghe qua rất nhiều tiếng súng. Giờ này khắc này, nàng nắm tay của Tiêu Nhược Thiên, lại bị đối phương ôm vào lòng. "Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi." Mộ Kiệt không cảm thấy sợ hãi, chỉ là không tự chủ được nắm lấy tay người bên cạnh, không nghĩ tới Tiêu Nhược Thiên sẽ nói ra một câu như vậy. Mộ Kiệt chưa bao giờ cảm thấy an tâm, nhưng bây giờ cảm thấy có Tiêu Nhược Thiên bên người, mình bây giờ không còn sợ gì nữa. Mộ Kiệt tựa ở trong ngực Tiêu Nhược Thiên, chợt thấy trên mặt Tiêu Nhược Thiên có một chấm nhỏ tia hồng ngoại. Nàng nhanh chóng đè đầu Tiêu Nhược Thiên xuống, lập tức cảm giác được một vật thể sượt qua tay của mình, miểng thủy tinh sau lưng hai người rơi đầy đất. Tiếng thủy tinh vỡ vụn làm cho đại sãnh vốn hỗn loạn càng thêm hỗn loạn. Cho dù là người đần cũng đoán ra được, đây không phải là âm thanh gì khác mà chính là tiếng súng. Ở đây không ít thương nhân, là những người thường va chạm ngoài xã hội, nên tự nhiên đối với tiếng súng là không xa lạ gì. Mộ Kiệt dẫn Tiêu Nhược Thiên nhanh chóng trốn trong đám người, trực giác nói cho nàng biết, người này là vì mình mà đến. Tuy Tiêu Nhược Thiên là cảnh sát, nhưng là chỉ làm một ít vụ án nhỏ, càng không có cơ hội giết người. Lúc còn chưa kịp từ sợ hãi hồi phục tinh thần lại, đã bị Mộ Kiệt kéo vào trong đám người. Cảm giác trên bàn tay trắng nõn kia, cơ hồ có mùi tanh, nàng biết rõ Mộ Kiệt bị thương vì bảo vệ mình. Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm hối hận không thôi, mình rõ ràng là vệ sĩ của nàng, nhưng hiện tại thì sao lại để nàng bảo vệ ngược lại mình? "Mộ Kiệt, ngươi bị thương?" Tiêu Nhược Thiên hạ giọng hết mức hỏi. "Ân, không việc gì, nhưng là tên sát thủ kia là hướng đến chúng ta, hiện tại không nên vội vàng chạy ra ngoài, trước quan sát một chút kẻ thù đang ở đâu." Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Nhược Thiên cảm thấy bên cạnh mình một người trúng đạn ngã xuống, Mộ Kiệt ngược lại hít một hơi. Rõ ràng người kia đã trở thành bia đỡ đạn cho hai nàng, Mộ Kiệt cảm thấy những người kia tựa hồ nắm rõ hành tung của mình, như vậy nếu trốn trong đám người, thì sẽ càng nhiều vô tội chết hơn. Vì vậy nàng liền kéo Tiêu Nhược Thiên đang ngẩn người chạy lên lầu hai, núp ở góc rẽ cầu thang. Tiêu Nhược Thiên từng ngụm từng ngụm thở gấp, vừa rồi nếu như mình tiến đến một chút, thì cái người ngã xuống có thể chính là mình. Vừa nghĩ tới mà đã sợ, nàng chưa từng trải qua những cảnh tượng như thế, nàng rất lo lắng là mình không bảo vệ được cho Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên nhìn về phía Mộ Kiệt, đáp lại mình chính là một con mắt sáng ngời. Tiêu Nhược Thiên thấy được trong mắt Mộ Kiệt sự kiên định, không một chút bối rối. Tự hỏi những việc vừa rồi phát sinh, rất rõ ràng, tên sát thủ kia hẳn là lẫn vào đám đông, quan sát nhất cử nhất động của hai người. Như vậy, thấy mình chạy lên lầu, cũng nhất định sẽ theo kịp. Lúc này, trong tay mình không có súng, cũng không biết kẻ thù có bao nhiều người, thân thủ như thế nào, thật là một phần thắng cũng không có. Nhưng là nàng không thể để cho Mộ Kiệt xảy ra chuyện gì, hai lần vừa rồi, nếu không phải đối phương sơ sót, thì mình đã chết rồi, Tiêu Nhược Thiên cười cười, nói đùa gì vậy? Mộ Kiệt vẫn còn chưa nói yêu ta, ta chết thế nào được? Nghe được tiếng bước chân, Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên ngừng hô hấp. Tiêu Nhược Thiên đem Mộ Kiệt chắn ở sau lưng, nghe tiếng bước chân của đối phương, hỗn tạp, rất nhiều tiếng động lẫn vào, như vậy đi lên không chỉ một người. Hai người từ từ đi thụt lui, tìm được một phòng liền nấp vào. Tiêu Nhược Thiên trốn ở cửa ra vào, nghe tiếng bước chân tiếp cận cửa, sau đó tay cầm bị vặn mở ra, đối phương vừa vào trong tíc tắc, Tiêu Nhược Thiên dùng tay hướng trên cổ người kia một chém. Người kia chưa kịp phát ra âm thanh gì, liền té xuống, sau đó nhặt súng ngắn trong tay người kia. Mộ Kiệt nhìn nhất cử nhất động của Tiêu Nhược Thiên, lộ ra một tia cười ngầm. Kỳ thật, thân thủ của nàng cũng không tệ, tuy nhiên so với mình còn kém hơn một ít. Những người khác thấy đồng bọn mình đi vào trong phòng một lúc vẫn chưa đi ra, sớm phát hiện ra điểm kỳ lạ, vì vậy toàn bộ tập trung đến đây. Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên trốn trong tủ quần áo, mơ hồ thấy được 5 người tiến vào. Thêm cái người vừa bị đánh ngất xĩu nữa là sáu, thấy bọn hắn từng bước đến gần tủ quần áo, trên trán Tiêu Nhược Thiên chảy ra một ít mồ hôi lạnh. Chờ khi bọn hắn tới gần tủ quần áo, Tiêu Nhược Thiên một cước đá văng tủ quần áo, những người kia phản ứng không kịp, bỗng chốc bị đá bay. Tiêu Nhược Thiên mang theo Mộ Kiệt nhảy ra, lúc này đã có hai người cầm lấy súng, Tiêu Nhược Thiên hướng phía hai người kia bắn, phanh phanh hai phát. Hai người kia nắm chặt tay gục xuống đất, tiếng súng làm thu hút nhiều người chạy đến. Hai người không nghĩ tới, bọn hắn còn có viện trợ, hiện tại hai người đã bị vây quanh. Tiêu Nhược Thiên kéo tay Mộ Kiệt, nói bên tai: "Sợ không?" Mộ Kiệt cười cười "Ngươi nói đi?" Hai người từng bước một hướng tới cửa sổ, ngay lúc viên đạn bắn thẳng tới, Tiêu Nhược Thiên ôm Mộ Kiệt đâm ra ngoài cửa sổ, từ lầu hai nhảy xuống sân cỏ phía dưới. "Ah!" Tiêu Nhược Thiên kêu rên một tiếng, máu trên cánh tay chảy xuống. "Ngươi trúng đạn rồi, thừa lúc bọn hắn chưa xuống tới, chúng ta đi mau." Hai người vòng cửa chính, lên xe, nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Mộ Kiệt lái xe, thấy mặt Tiêu Nhược Thiên trở nên trắng bệch, không còn một tí máu, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, máu đã nhuộm đỏ toàn bộ cánh tay, lại còn hướng mình cười. Lúc này có lẽ phải lập tức đưa vào bệnh viện, nhưng đằng sau có mấy chiếc xe đuổi theo. Mộ Kiệt cảm thấy đau lòng, người này, lúc nhảy từ cửa sổ xuống, dùng sức ôm chặt mình, không để cho mình một điểm tổn thương. Rõ ràng là mình liên lụy nàng, nàng lại một chút không trách mình. Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, ngươi còn không buông tha ta? Chính ngươi đã tự tìm tới cửa, rồi còn làm tổn thương người của ta, ta đây là liền muốn ngươi chết. Khuôn mặt Mộ Kiệt dần trở nên âm lãnh, con mắt đen lóe lên ánh quang. Nàng không ngừng giẫm chân ga, tốc độ lên đến 210, nhưng chiếc xe đằng sau vẫn đuổi theo không bỏ. "Phanh" một tiếng, phía sau xe bị đụng nát, đằng sau có 3 chiếc xe đang đuổi theo, Tiêu Nhược Thiên dùng tay đầy máu của mình nắm lấy tay Mộ Kiệt. "Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi có việc gì." Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên nói. "Ta, ta không sợ mình có việc, ta chỉ là không cam lòng, ngươi còn chưa nói yêu thích ta." Lốp xe sau bị bắn bể, thân xe bắt đầu trượt, mà trước đầu xe lại xuất hiện một chiếc xe tải, Mộ Kiệt nhanh chóng đánh tay lái, ý đồ né qua chiếc xe này. Một tiếng va đập, Mộ Kiệt chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nhanh chóng đem Tiêu Nhược Thiên che chở trong thân thể, đồng thời tại bên tai nàng nói: "Ta sẽ thích ngươi." Tiêu Nhược Thiên nở nụ cười, đây là nụ cười xuất phát từ thâm tâm, nàng hiện tại cảm thấy cho dù có chết, cũng không sao, tuy nhiên Mộ Kiệt chỉ là nói sẽ thích mình, vậy chưa đủ. Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này, thầm nghĩ hảo hảo thân Mộ Kiệt. "Này, tỉnh, chớ ngủ." Tiêu Nhược Thiên bị Mộ Kiệt đánh tỉnh, vốn tưởng rằng tất cả vừa rồi đều là mộng, nhưng là trên tay truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, tự nói với mình hết thảy đều là chân thật. Nàng mở mắt, thấy mình cùng Mộ Kiệt nấp ở chiếc xe đã bị phá hủy hoàn toàn. "Đưa súng của ngươi cho ta." "Ngươi định làm gì? Ngươi biết bắn súng?" "Ân, ta đã học qua một chút." "Ngươi như thế nào lại học bắn súng?" Tiêu Nhược Thiên không thể tin nhìn Mộ Kiệt, cảm giác rất không thể tưởng tượng nổi, chính mình không thể tưởng tượng nổi một nữ nhân bình thường, còn lại là một họa sĩ sao lại đi học bắn súng. "Ta sẽ giải thích sau, đưa súng cho ta." Mộ Kiệt đoạt lấy súng trong tay Tiêu Nhược Thiên, vừa định đứng lên đi ra, lại bị Tiêu Nhược Thiên giữ chặt. "Cẩn thận một chút, ta còn chờ ngươi yêu thích, không cho phép ngươi có việc gì." "Được." Vừa dứt lời, Mộ Kiệt liền một bước không chùn đi ra ngoài. Tiêu Nhược Thiên dùng một ít khí lực còn sót lại, chống người dậy. Đối phương ít nhất 10 người, mà Mộ Kiệt chỉ có một mình, Tiêu Nhược Thiên nhìn bóng lưng của Mộ Kiệt nghĩ, chết cùng một chỗ cũng không tệ. Đối phương thấy Mộ Kiệt đi tới, toàn bộ súng đều nhắm ngay trên người Mộ Kiệt. Một người nam nhân mở miệng: "Ngươi là Mộ Kiệt? Ông chủ muốn ta lấy mạng ngươi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Mộ Kiệt mỉm cười khinh miệt, nhanh chóng chạy vụt lên. Thân thể Mộ Kiệt rất linh hoạt, tránh được viên đạn đang vụt bay đến. Nàng tung người nhảy lên, phanh phanh hai phát, liền hai người ngã xuống đất, giống trước, viên đạn ngay giữa trán. Sau đó tiếp tục phi thân, một cước đá bay tay cầm súng của đối phương, sau đó không chút do dự nổ súng, giết người, đối phương còn chưa kịp phản ứng, chết ngay tại chỗ, Mộ Kiệt hướng những người còn lại nở nụ cười khinh miệt. Những người kia chứng kiến thân thủ của Mộ Kiệt, chùn bước, độ chính xác của các phát bắn cũng giảm xuống, hướng Mộ Kiệt một màn bắn loạn. Mộ Kiệt nấp ở sau xe, tránh thoát thành công, sau đó tung người nhảy lên, nhảy lên xe, mượn độ cao, một cái quét chân, mấy tên lâu la còn lại liền bị đánh tới. 10 người, trong nháy mắt đều bị Mộ Kiệt tiêu diệt. Nàng vứt khẩu súng hết đạn xuống, khiêu khích nhìn tên cầm đầu. Người nam nhân kia một mực chăm chú nhìn Mộ Kiệt, lẳng lặng nhìn, thậm chí lúc đồng bọn của mình chết, cũng không ra tay. Khóe miệng của gã nam nhân giương lên, lộ ra một nụ cười. "Thân thủ vẫn tốt như trước, bất quá ở trước mặt ta, vẫn giống như cái kết cục lần trước của ngươi." Nam nhân vừa nói xong, từ trong túi lấy ra một bộ bao tay sắt, đeo vào, cởi bỏ cái áo âu phục, để lại một cái áo ba lỗ đen, để lộ ra cơ tay cường tráng. Bây giờ là giữa tháng 12, Mộ Kiệt mặc áo khoác còn phát run, vậy mà người nam nhân kia không chút cảm giác nào. Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất hít thở nặng nhọc, vừa rồi một loạt hành động, đã tiêu hao rất nhiều thể lực của nàng, mùa đông cũng là lúc thân thể của nàng trở nên giảm sút, Tiêu Nhược Thiên đang bị thương, mình không thể cứ như thế mà trốn đi, cho nên chỉ có thể liều mạng. Nam nhân hướng mặt Mộ Kiệt đánh tới, Mộ Kiệt so với tên nam nhân kia thấp hơn rất nhiều, người kia đa phần đều hướng mặt mình mà đánh, Mộ Kiệt dùng tay ngăn quyền của nam nhân, nguyên cả cánh tay đều tê rần, mạnh đến mức khiến Mộ Kiệt phải thụt lùi một bước, nam nhân lập tức tiến lên. Mộ Kiệt biết rõ mình không mạnh bằng tên nam nhân này, nếu so lực thì nhất định thua, cho nên chỉ có thể dùng trí. Nam nhân một chân quét tới, Mộ Kiệt bắt lấy chân hắn, xoay người nhảy lên, nhảy xuống phía sau hắn, một cước đá vào ót, nam nhân bị Mộ Kiệt đá văng, đâm vào cửa xe. Máu nhuộm đỏ cả mặt, sự phẫn nộ khiến hắn không kiêng nể gì nữa mà xông tới. Từng quyền từng quyền đánh vào Mộ Kiệt, Mộ Kiệt bị một quyền đánh trúng lồng ngực, hất văng người. Mộ Kiệt đau kêu ra tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi. Trong nội tâm nàng biết rõ, sức của một quyền này tuyệt đối không thể khinh thường, xương sườn mình chắc đã gãy vài cái.
|
Chương 19 - Thổ lộ
Mộ Kiệt khó khăn đứng lên, nhanh chóng hướng tên nam nhân phóng tới, mượn đà chạy. Nhảy lên, hai chân kẹp lấy cổ hắn đem hắn vật ngã xuống, bởi vì hô hấp không được, nam nhân ngạt đến đỏ mặt. Hắn bắt lấy chân Mộ Kiệt, dùng sức đập xuống, nhưng Mộ Kiệt vẫn gắt gao kẹp lấy cổ hắn. Nam nhân giơ chân lên, hướng phần bụng Mộ Kiệt đá vào. Mộ Kiệt bị đá đến phun huyết. Lực chân nới lỏng, nam nhân tóm lấy cổ Mộ Kiệt, nâng nàng lên. "Mộ đại tiểu thư? Thân thủ của ngươi hoàn toàn không tệ, bất quá, tổn thương lần trước hình như rất nặng a? Như thế nào cảm thấy ngươi không còn lợi hại như 3 năm trước? Lần trước may mắn có người cứu ngươi, nhưng lần này, số ngươi không tốt như vậy nữa đâu." Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy Mộ Kiệt bị nâng lên cao, nàng muốn gọi Mộ Kiệt, lại phát hiện cổ họng của mình một âm cũng không phát ra được. Nàng muốn đi cứu Mộ Kiệt, nhưng sao đến đứng còn đứng không nổi, mắt Tiêu Nhược Thiên mờ dần, Mộ Kiệt, ngươi không thể có việc gì, ngươi đã đáp ứng ta, chúng ta. . . đều phải sống. . . Nam nhân nổi giận cười lớn, dùng sức nắm lấy cổ Mộ Kiệt. "Như thế nào? Hận ta? Ta đã từng thiếu chút nữa giết được ngươi, mà bây giờ, ta lại sắp giết ngươi, ngươi có lẽ hận không thế giết được ta? Bất quá ngươi sẽ không có cơ hội này, nhưng là ta vẫn rất nhân từ, sau khi giết ngươi, ta cũng sẽ tiễn tiểu tình nhân của ngươi cùng ngươi lên đường." Mộ Kiệt hô hấp đã rất khó khăn, sức lực trên người cơ hồ đã dần mất đi, nhưng khi nàng nghe được những lời nam nhân kia nói xong, thần trí khôi phục lại, nếu ta chết đi, hắn cũng sẽ giết Tiêu Nhược Thiên? Như vậy, ta không thể chết. Mộ Kiệt gắt gao nhìn thẳng vào mắt nam nhân, cười. "Ngươi, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ cảm kích ta giúp ngươi không cô đơn trên đường tuyền hoàng?" Ánh sáng bạc lóe lên, một vệt cứa, máu bắn đầy mặt Mộ Kiệt, máu nóng . . . Nam nhân kia ngừng thở, trên cổ một vết dao rạch sâu. Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất thở lấy từng ngụm. Thu hồi dao trong tay, đeo lên cổ. Con dao nhỏ này chính là di vật duy nhất mẫu thân để lại cho Mộ Kiệt. Là do phụ thân Mộ Thành của Mộ Kiệt đặc biệt cho người chế tạo, thân dao tinh xảo, lưỡi dao sắc bén, con dao này tổng chiều dài không đến 5cm, bình thường đeo trên cổ, giống như một Thập Tự Giá xinh đẹp, nếu như không phải vừa rồi tình thế nguy hiểm, Mộ Kiệt cũng không muốn sử dụng đến con dao này, bởi vì máu của kẻ kia sẽ làm bẩn di vật của cha mẹ mình. Cái con dao nhỏ này cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn, thậm chí có thể chém đứt súng. Mộ Kiệt vừa rồi thừa dịp nam nhân kia không chú ý, giấu con dao trong tay áo, đến sau cùng mới chém một nhát. Mộ Kiệt vất vả đứng lên, đi về phía Tiêu Nhược Thiên. Chỉ cảm thấy đường rất dài, mặt đất dường như nhũn ra. Nàng tựa hồ thấy Tiêu Nhược Thiên ở bên kia đối với mình vẫy tay, đột nhiên, Tiêu Nhược Thiên biến mất, rồi tất cả chuyển thành một màu đen kịt. Tiêu Nhược Thiên cảm giác mình đang trong một giấc mộng rất dong dài buồn chán, trong mộng có một cô bé mặc đầm trắng trốn trong xe, một nữ nhân dùng súng chỉ vào cô bé kia. Cô bé không phản kháng, ngược lại rất bình tĩnh, nữ nhân hướng cô bé kia khóc, bóp cò. Tiêu Nhược Thiên muốn chạy lại cản nữ nhân kia, nàng lớn tiếng hét lên, nàng rất nhanh chạy tới chỗ cô bé, đáp lại là một ánh mắt trống rỗng của cô bé kia, phanh...! "Không!" Tiêu Nhược Thiên mở mắt bật dậy, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, nàng nhìn chung quanh, toàn một màu trắng. Trên cánh tay truyền đến một cỗ đau nhức làm cho nàng thoáng một phát ngã xuống giường. "Đừng lộn xộn!" Tiêu Nhược Thiên theo hướng âm thanh nhìn về phía của, thấy Hoa tỷ cầm theo một bọc đồ mặt lạnh đứng trước cửa. Hoa tỷ đỡ Tiêu Nhược Thiên ngồi xuống, vẫn là khuôn mặt lạnh chết người. Đừng nhìn Hoa tỷ bình thường đối với mọi người luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, nếu như không cười, là rất dữ tợn đấy. "Hoa tỷ, ta sao lại ở bệnh viện? Mộ Kiệt đâu? Nàng không sao chứ?" "Ngươi biết quan tâm nàng, nhưng lại không biết quan tâm mình, bác sĩ nói tuy ngươi bị thương ở tay, nhưng lại ngay trúng động mạch, ngươi thiếu chút nữa là mất máu mà chết, ngươi biết không." "Ta không sao, không chết được, Mộ Kiệt đến cùng có sao không?" Tiêu Nhược Thiên thật sự rất lo lắng, nàng chỉ nhớ mình thấy Mộ Kiệt bị tên nam nhân kia nắm cổ, rồi mất đi ý thức. "Ngươi yên tâm, tiểu tình nhân của ngươi không có việc gì, chỉ bị gãy mấy cái xương sườn, với một vài vết thương ngoài da thôi." "Ah, nàng đã thức chưa? Ta muốn thăm nàng." Tiêu Nhược Thiên nghe được Mộ Kiệt không có việc gì, cuối cùng cũng nói lỏng, nhưng là trong lòng lại rất ngứa, rất muốn gặp tên quái thai ngơ ngác kia. Hơn nữa, Tiêu Nhược Thiên cũng có một số chuyện muốn hỏi Mộ Kiệt. "Nàng tỉnh rồi, hiện tại Dạ Vi đang chiếu cố nàng, ngươi nghỉ ngơi rồi ăn một ít trước đi." "Hoa tỷ, vẫn là ngươi tốt nhất, ta sắp chết đói rồi, ngươi mua những thứ gì vậy?" Tiêu Nhược Thiên nghe hai chữ đồ ăn mà mắt sáng lên, trải qua một đêm kịch liệt hoạt động, lại chảy rất nhiều máu, nàng cần bổ sung dinh dưỡng. "Mua một ít cháo, cùng bánh ngọt, ngươi từ từ ăn. Thiên Thiên, ngươi lần này sao lại bị thương?" "À? Không có gì, là tai nạn xe cộ, va chạm một ít, hiện tại mọi việc cũng đã xong không phải sao? Ngươi không cần lo lắng." Hoa tỷ lạnh mặt xuống: "Vết thương của ngươi là vết thương do súng, ngươi nghĩ ta không biết sao? Hơn nữa chuyện này cảnh sát lại không đến điều tra, rõ ràng là có người ém lại. Chuyện này nhất định người đúng sau có vai vế rất lớn, ta muốn biết là hai ngươi đã chọc đến người nào? Hoặc nói theo cách khác, Mộ Kiệt đã chọc kẻ nào? Mộ Kiệt kia cuối cùng có thân phận gì? Ta hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết." Tiêu Nhược Thiên đặt chén cháo xuống bàn: "Hoa tỷ, những người này có thể là vì Mộ Kiệt mà đến, ngươi đã từng nghe qua cái tên Malkay chưa? Nàng tên tiếng Trung là Mộ Kiệt. Là nàng một họa sĩ được đánh giá rất cao, ta chính là được cục cảnh sát phái đi bảo vệ nàng, nhưng ai biết, ta ngược lại được nàng bảo vệ." Tiêu Nhược Thiên nhớ tới Mộ Kiệt lúc ấy vì bảo vệ mình mà đứng ra che chắn, miễn cưỡng nở một nụ cười khổ. Hoa tỷ nhìn Tiêu Nhược Thiên, "Tiêu Nhược Thiên, ta cho ngươi biết, Mộ Kiệt không chỉ đơn giản là một họa sĩ đâu, lần này những người kia đến là muốn lấy mạng nàng ấy. Ta khuyên ngươi đừng đi vào vũng nước đục này, nếu như ngươi đồng ý, ta có thể kêu cục cảnh sát tìm người thay thế vị trí của ngươi." "Không cần, Hoa tỷ, ta thích nàng, ta không muốn ly khai nàng." Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm biết rõ, mình là trúng độc, trúng một loại độc mang tên Mộ Kiệt. Loại độc này đã ăn sâu vào tận xương tủy, xuyên vào tim gan, không có thuốc nào có thể cứu được nữa rồi. Hoa tỷ thở dài, nâng Tiêu Nhược Thiên dậy, đi thôi, biết rõ ngươi đã nhớ người ta đến quên mọi chuyện rồi. Tiêu Nhược Thiên cười, quả nhiên, Hoa tỷ là người hiểu rõ mình nhất. "Mạng của ngươi rất lớn, hơn mười mấy người của Mặc Long Bang ra tay, đều không thể giết được ngươi." Dạ Vi một bên gọt táo, vừa nói. "Ta chết đi đối với các ngươi cũng không tốt a? Nếu ta chết, các ngươi sẽ không có người ra mặt giao tiếp, các ngươi tất nhiên là không muốn tự ra mặt, thiếu đi ta các ngươi như thiếu đi người chắn gió che mưa, các ngươi không phải sẽ phải phiền não à?" Dạ Vi gọt táo xong, không đưa cho Mộ Kiệt, tự mình lấy ăn. "Ngươi rất thông minh, thân thủ cũng không tệ, bất quá... ngươi có lẽ biết rõ, ngươi chỉ là một con cờ của "Giản" mà thôi, vì trong "Giản" ai cũng muốn một mực bảo trì thần bí, không muốn tiếp xúc với người ngoài, nên mới chọn ngươi là lão đại để đối ngoại. Cái này làm cho tất cả mọi người hắc đạo đều chú ý đến ngươi, ngươi lúc nào cũng bị nguy hiểm tính mạng, ta khuyên ngươi, nên ít xuất hiện lại." Ánh mắt Mộ Kiệt hiện lên một tia ưu thương, "Chúng ta chỉ vì lợi dụng nhau mà thôi, ta vì báo thú, mà "Giản" có thể trợ giúp cho ta, không hơn." "Vậy ngươi hãy cách xa tên cảnh sát kia một chút! Ngươi như vậy sẽ làm lộ thân phận của mình! Ta đây là lần cuối cảnh cáo ngươi!" Ha ha, ha ha, Mộ Kiệt gượng cười, nụ cười này làm cho Dạ Vi có chút nổi giận. "Ngươi cười cái gì?" Âm thanh của Tiêu Nhược Thiên vang lên, Dạ Vi thấy sau Tiêu Nhược Thiên là Hoa tỷ, lập tức thu hồi vẻ mặt u ám đối với Mộ Kiệt vừa rồi, đổi lại là một khuôn mặt tươi cười đáng yêu. Thấy sự biến hóa này, Mộ Kiệt càng cười lớn hơn, nhưng không biết, người nào vì nụ cười của mình mà trở nên hóa đá rồi. Tiêu Nhược Thiên bị nụ cười không biết vì sao của Mộ Kiệt dọa, cho rằng đầu của Mộ Kiệt bị tổn thương. Mặc kệ mọi việc, nắm lấy thân thể Mộ Kiệt hô lớn: "Này! Mộ Kiệt, ngươi đừng dọa ta, ngươi không phải bị đánh đến đần đấy chứ? Không có việc gì sao lại cười a?" Tuy Mộ Kiệt cười rộ lên rất đẹp, khuôn mặt tái nhợt kia cũng có nhiều sinh khí hơn, nhưng cái nụ cười vô duyên vô cớ này làm cho Tiêu Nhược Thiên hưởng thụ không nổi. Nếu như Mộ Kiệt suốt ngày đều cười như vậy, thì mình sớm muộn gì cũng biến thành kẻ ngốc. Tiêu Nhược Thiên trong lúc vô tình đụng phải xương sườn bị gãy của Mộ Kiệt, Mộ Kiệt đau đến thở không nổi, trên khuôn mặt tái nhợt đổ ra một tầng mồ hôi, nhưng bởi sợ đụng phải vết thương của Tiêu Nhược Thiên, cũng không dám tùy tiện đẩy nàng ra, cứ như vậy chịu đựng. Hoa tỷ nhìn ra bộ dáng nén đau của Mộ Kiệt, tiến lên một bước, hướng eo của Tiêu Nhược Thiên hung hăng nhéo một cái. Tiêu Nhược Thiên NGAO một tiếng kêu, đau đến chảy nước mắt, nàng quay đầu lại, dùng con mắt đằng đằng sát khí nhìn Hoa tỷ, thấy ánh mắt nhắc nhở của Hoa tỷ, nhìn về phía Mộ Kiệt. Lúc này ta chỉ muốn nói OH MY GOD! Tiêu Nhược Thiên hiện tại mới nhớ đến vết thương trên người Mộ Kiệt, lại thấy Mộ Kiệt trên mặt đổ đầy mồ hôi, biết vừa rồi mình làm đau nàng. Vội vàng kiểm tra vết thương của Mộ Kiệt, "Ngươi, ngươi không sao chứ? Thực xin lỗi, ta không có ý, ta, ta, ngươi rất đau sao? Ta gọi bác sĩ." Nói xong Tiêu Nhược Thiên liền muốn đi tìm bác sĩ, bị Mộ Kiệt kéo lại. "Ta không sao, chỉ là đau một chút, không có việc gì, ổn rồi." Tiêu Nhược Thiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt, nước mắt đã ẩn hiện trong hốc mắt nàng. Nàng ngồi ở bên giường, vuốt ve cái tay vì truyền dịch mà sưng lên của Mộ Kiệt. Hoa tỷ cùng Dạ Vi tự động lui ra ngoài, Dạ Vi trước khi đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người đang nắm chặt tay trên giường bệnh, ánh mắt lộ ra một tia sát khí. Tiêu Nhược Thiên giúp Mộ Kiệt sửa lại tóc bị mình lúc nãy làm loạn, giúp Mộ Kiệt đắp mền. Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì. Kỳ thật Tiêu Nhược Thiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mộ Kiệt, những người kia hiển nhiên là không muốn tiền, mà là muốn mạng của Mộ Kiệt, là ai mà hận Mộ Kiệt đến như thế? Còn có Mộ Kiệt sao lại biết bắn súng? Sao lại biết võ? Lại còn những vết sẹo trên người Mộ Kiệt. Mà những người bị Mộ Kiệt giết hiện giờ như thế nào? Hết thảy hết thảy mọi chuyện, Tiêu Nhược Thiên muốn hỏi Mộ Kiệt, lại không biết mở miệng ra sao. "Ngươi có phải rất nhiều chuyện muốn hỏi ta?" Mộ Kiệt nói phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. "Ân, ta muốn biết, thế nhưng mà ngươi muốn nói sao?" "Ân, ta sẽ nói cho ngươi biết, dù sao cũng đã liên quan tới ngươi. Ngươi hỏi đi! Những điều ta biết ta sẽ nói với ngươi." "Ta chỉ muốn biết, ngươi sao biết bắn súng? Những người ngươi giết bây giờ đã biến đi đâu? Phải hay là không ngươi đè ép cảnh sát?" Tiêu Nhược Thiên đem những thắc mắc trong lòng mình nói ra, sau đó cúi đầu, chò Mộ Kiệt trả lời. "Ta lúc ở Mỹ học vẽ tranh nên nhân tiện học luôn bắn súng, ngươi cũng biết là ở Mỹ chỉ cần xin giấy phép là có thể có súng. Nên ta học bắn súng một ít để bảo vệ mình. Về phần ta giết người, ta không có thế lực đứng sau mạnh đến nỗi tạo áp lực cho cảnh sát, ta nghĩ chắc hẳn là do đồng bọn của những người kia làm. Đó chính là câu trả lời của ta, ngươi còn muốn hỏi gì thêm nữa không?" Tiêu Nhược Thiên nghe được câu trả lời của Mộ Kiệt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết kỹ thuật bắn súng của Mộ Kiệt không phải là tầm thường, nhưng là nàng không muốn tra hỏi nhiều. Dù sao lần này là Mộ Kiệt cứu mình, nếu không chính mình cùng nàng cũng phải chết ở nơi kia. Tảng đá trong lòng Tiêu Nhược Thiên, cuối cùng cũng được dỡ bỏ. Không biết vì cái gì, Tiêu Nhược Thiên không hi vọng Mộ Kiệt quá ưu tú, bối cảnh lớn. Cảm thấy nàng như vậy sẽ rất cách xa mình, hơn nữa cũng sẽ khiến nàng lâm vào trong nguy hiểm. Lần ngoài ý muốn này, làm Tiêu Nhược Thiên nghĩ mà sợ, nàng chỉ hy vọng Mộ Kiệt chỉ là một họa sĩ bình thường, mình có thể vĩnh viễn ở cùng nàng. "Mộ Kiệt!" "Ân?" "Ta thích ngươi!"
|