Xuyên Không Làm Hoàng Đế
|
|
Khách điếm.
"Lão bản, cho hai gian phòng." Vũ Văn Hiên gõ gõ cái bàn đánh thức lão bản đang ghé vào trên quầy, ngủ say sưa.
"Ân, nga, khách quan có liền a! Tiểu nhị! Chuẩn bị hai gian phòng cho hai vị khách quan." Lão bản kêu tiểu nhị chuẩn bị.
"Nga, đúng rồi, lại mang cho ta một chút đồ ăn, ta cũng sắp chết đói a!"
"Hảo, hảo, mời khách quan lên phòng nghỉ tạm một chút. Đồ ăn sẽ đưa lên phòng cho ngài." Lão bản cười lấy lòng.
"Nga, kia nhanh lên a! Đi thôi, yên tâm ta sẽ không trốn. Có giai nhân làm bạn đuổi ta cũng không đi a! Aha ha ha" Vũ Văn Hiên kề sát vào tai độc nương tử lặng lẽ nói.
"Xú tiểu tử, Thu Hàm ta sau khi thương thế lành lại nhất định phải giết chết ngươi!"
"Nga, nguyên lai ngươi kêu Thu Hàm a. Không tệ! Tên nghe rất hay, ta thích. Trở về phòng nghỉ đi!"
"Ngươi này tiểu hỗn cầu!" Thu Hàm đứng ở cửa phòng mắng to.
Vũ Văn Hiên ngồi ở trong phòng bắt chéo chân trên ghế, tâm tình rất vui vẻ. Đại mỹ nhân sinh khí, ai nha má ơi, sinh khí cũng đẹp tiêu hồn như vậy. Bây giờ trước nằm xuống nghỉ ngơi một chút rồi tính sau.
Thu Hàm ngồi ở trên giường điều tức, nội thương hơi nghiêm trọng, điều tức cũng không có tác dụng. Hiện tại nếu có người nội lực thâm hậu giúp nàng đả thông hai đại huyệt thiên trung, linh đài, nội thương của nàng sẽ nhanh khỏi.
Vũ Văn Hiên ăn xong cơm chiều, nhàm chán nên muốn đi tìm đại mỹ nhân trêu ghẹo. Vũ Văn Hiên rón ra rón rén chạy tới cửa phòng Thu Hàm, làm rách một lổ nhỏ giấy dán trên cửa giấy nhìn vào phòng. Di, sớm như vậy liền ngủ rồi, như thế nào không đắp chăn a? Vũ Văn Hiên nhìn qua cái lổ trên cửa thấy Thu Hàm nằm ở trên giường. Nàng thử đẩy cửa, thấy cửa không khóa nên bước vào trong.
Vũ Văn Hiên đi đến bên giường nhưng thấy nàng cũng không có động tĩnh a. Vũ Văn Hiên buồn bực, đi đến gần hơn thì thấy trên miệng Thu Hàm còn vương chút máu, cũng đã hôn mê.
"Uy, uy, ngươi làm sao vậy a?" Vũ Văn Hiên nâng Thu Hàm dậy, làm cho nàng dựa vào mình. Bắt lấy cổ tay nàng bắt mạch.
"Ngươi thương rất nặng a. Ai, ta hy sinh một chút vậy!" Vũ Văn Hiên đỡ nàng ngồi xong, cởi bỏ đi áo ngoài cùng nội sam của nàng , chỉ chừa cái yếm ở trên người nàng.
"Này dây đeo thật không tệ a, mặt trên còn có vải len sọc. Nga, trị thương quan trọng hơn, về sau tái nghiên cứu." Vũ Văn Hiên sờ sờ cái yếm Thu Hàm.
"Ta nói a, ta cũng không phải là thật muốn chiếm tiện nghi của ngươi a, là vì đả thông hai đại huyệt trên người ngươi a!" Vũ Văn Hiên song chưởng để trên lưng Thu hàm, vận khởi nội lực giúp nàng chữa thương.
Thu Hàm cảm thấy ngực cùng phía sau lưng như có dòng nước ấm tiến vào, nàng sâu kín chuyển tỉnh. Thân thể da thịt tiếp xúc không khí cảm thấy từng trận mát lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy trên người không có quần áo. Còn có hai tay dán tại sau lưng chính mình, nàng kinh hách muốn xoay người xem là người phương nào.
"Đừng nhúc nhích, hồi tâm ngưng thần, tránh tẩu hỏa nhập ma." Vũ Văn Hiên phía sau nói cho nàng.
Thu Hàm lập tức hồi tâm ngưng thần đem chân khí của Vũ Văn Hiên đưa vào trong cơ thể mình. Thu Hàm đặc biệt hưởng thụ nội lực của Vũ Văn Hiên. Nửa canh giờ sau Vũ Văn Hiên thu công, đem quần áo quăn đến bên người Thu Hàm.
"Tiểu tặc, hôm nay mặc dù ngươi cứu ta một mạng, nhưng là ngươi đã xem cơ thể của ta, ta không thể tha mạng cho ngươi." Thu hàm cầm lấy quần áo trước ngực.
"Uy, ta cũng không phải cố ý. Ta là vì cứu ngươi, trừ bỏ muốn mạng ta không còn lựa chọn nào khác a?" Vũ Văn Hiên cò kè mặc cả.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Thu Hàm mặt lạnh hỏi.
"Mười bảy, lập tức liền mười tám tuổi!" Vũ Văn Hiên ngẫm lại dựa theo tuổi của mình tại cái thế giới này.
"Mười tám tuổi? Ta so với ngươi lớn hơn mười tuổi. Cũng không khả năng, trừ bỏ giết ngươi không có biện pháp khác." Thu Hàm ngẫm lại chính mình không có khả năng gả cho người nhỏ hơn mười tuổi. Hơn nữa nàng cũng không tính lập gia đình, bằng không sẽ không hai tám tuổi vẫn chưa xuất giá.
"Uy, sao phải không nói lý như thế a?" Vũ Văn Hiên nhéo nhéo mặt nàng.
"Tiểu tặc, chờ ta dưỡng thương xong sẽ lấy tính mệnh của ngươi." Thu Hàm phẫn hận nhìn.
"Thiết, ngươi có thể đánh bại ta rồi nói đi! Được rồi, không thèm nghe ngươi nói nữa. Ngươi khỏe lại thì tùy thời tới giết ta đi." Vũ Văn Hiên nói xong chạy nhanh đi. Thu Hàm trong mắt tràn ngập sát khí cùng phẫn nộ...
|
Chương 9: Bị đuổi tới... Lúc này trong phòng Vũ Văn Hiên trái phải suy nghĩ thấy không thích hợp. Vạn nhất nữ nhân kia thương thế khỏi hẳn thật sự giết ta làm sao bây giờ? Hình như nàng gọi là độc nương tử gì đó, vạn nhất độc chết ta làm sao bây giờ? Ta còn chưa muốn chết trẻ như vậy a! Chạy trước rồi tính. Vũ Văn Hiên nói đi liền đi, vụng trộm lấy hành lý của mình, đi tìm chủ quán lén đem trả phòng xong liền chuồn êm đến chuồng ngựa lấy ngựa chạy đi.
Ngày hôm sau Thu Hàm dậy, đi vào trong phòng Vũ Văn Hiên thì thấy trong phòng không có người, giường cũng không có người ngủ.
"Tiểu tử này dám chạy. Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Thu Hàm lập tức trả phòng, mua ngựa đuổi theo. Chưa từng có người nào đùa giỡn vơi nàng mà còn có thể bình yên vô sự sống.
Bên này Vũ Văn Hiên chạy suốt đêm, rốt cục lúc hừng đông nàng đã tới một cái thị trấn khác ở vùng ngoại thành. Mà nàng cũng sắp mệt đến chết.
"Ai nha mẹ ơi, mệt chết ta! Chủ quán cho ta một bình trà" Vũ Văn Hiên xuống ngựa đi vào một cái quán trà liền kêu lớn.
"Hảo. Có ngay! Vị này tiểu ca ngài chờ một lát!" Chủ quán nhìn đến một cái thiếu niên mặt mày tuấn tú nhưng lại không hề có hình tượng ngồi lại, sửng sốt một chút lập tức chuẩn bị nước trà đem qua.
"Tiểu ca, trà của ngài. Ngài còn muốn dùng thêm bánh gì không?" Chủ quán phục vụ rất nhiệt tình.
"Cũng tốt, cho ta một ít điểm tâm đi, dù sao cũng có chút đói bụng." Vũ Văn Hiên suy nghĩ một chút nói.
"Thiếu gia, ngươi nói chúng ta không xin phép lão gia liền đi ra ngoài như vậy có được không a?" Tên người hầu đỡ chủ nhân nhà mình xuống ngựa, sợ hãi nói.
"Đứa ngốc, xin phép còn gọi là trốn đi sao? Cũng không biết trong đầu ngươi chứa cái gì!" Lam sam công tử kia gõ vào đầu người hầu giáo huấn.
Vũ Văn Hiên uống trà liếc mắt thấy bọn họ. "Phốc" Vũ Văn Hiên suýt nữa bị sặc. Này hai người rõ ràng nữ phẫn nam trang. Dáng người trừ phi người mù nhìn mới không ra.
"Uy, ngươi nhìn cái gì? Ngươi tiểu tử này!" Tên người hầu thấy Vũ Văn Hiên vẫn đang nhìn các nàng nên lớn tiếng quát.
"Không, ta không thấy cái gì a. Mấy ngày hôm nay ta không có uy mắt, nên mắt có điểm lé."
"Ách ...tiểu...thiếu gia, ánh mắt cũng có thể uy sao?" Người hầu quay đầu hướng chủ tử chứng thực, nàng muốn gọi tiểu thư bỗng nhiên nhớ tới đang rời nhà trốn đi nên vội sửa miệng.
"Vị công tử này, gia nô vô lễ, thỉnh thứ lỗi!" Lam sam công tử tiến đến giải thích.
"Công tử khách khí. Gia nô của ngươi thật biết cách đùa a!" Vũ Văn Hiên ôm quyền đáp lễ.
"Công tử nếu không ngại, chúng ta hợp lại ngồi chung bàn như thế nào?" Lam sam công tử nói xong ngồi xuống.
Ngươi đều đã ngồi xuống ta còn có thể nói để ý sao, thật sự là không khách khí a. Vũ Văn Hiên trong lòng nói thầm.
"Không biết công tử họ gì, muốn đi nơi nào?" Vũ Văn Hiên đổ chén nước cấp lam sam công tử kia.
"Nga, tại hạ họ Võ, tại hạ mang theo gia nô đi xung quanh du ngoạn, công tử ngươi muốn đi đâu?" Võ công tử hỏi Vũ Văn Hiên.
"Ta gọi là Vu Hiên, đang muốn đi tới kinh thành thăm nhà."
"Nga, nói vậy nhà công tử là ở kinh thành a!" Lam sam công tử nghe thấy hai chữ kinh thành, thần sắc không được tự nhiên một chút.
"Đúng vậy, trong nhà có mua bán nhỏ, ta phải đi làm. Nay đã xong việc nên liền về." Vũ Văn Hiên tiếp tục bịa chuyện.
" Nhà Võ công tử cũng là ở kinh thành sao?" Vũ Văn Hiên thuận tiện hỏi.
"Nga, đúng vậy. Vu công tử, tại hạ phải đi rồi. Nếu là hữu duyên tại hạ nhất định mời công tử đến hàn xá chơi. Chúng ta đi thôi a Hoa, cáo từ Vu công tử."
"Đi thong thả, không tiễn, Võ công tử." Vũ Văn Hiên chắp tay đưa tiễn.
"Tái kiến." Võ công tử cùng người hầu lên ngựa nhanh chóng rời đi.
"Hai người bọn họ đi gấp như vậy làm gì, giống như bị ai đuổi vậy!" Vũ Văn Hiên lại nhàn nhã, tự tại uống trà ăn điểm tâm.
Ăn uống no đủ cũng nên chạy đi. "Chủ quán, ta nghĩ xin hỏi một chút, theo đường nào đi kinh thành gần hơn a?" Vũ Văn Hiên kêu chủ quán đến hỏi.
"Nga, theo hướng đông nam có vẻ gần, tiểu ca muốn đi kinh thành a?" Chủ quán chỉ đường.
"Nga, đúng vậy. Ta muốn về nhà, chủ quán trả cho ngươi tiền trà. Ta đi đây." Vũ Văn Hiên trả tiền rồi bước đi.
"Tiểu ca đi tốt."
"Ta là nên tìm một chỗ ngủ trước một giấc rồi nói sau. Dù sao độc nương tử kia cũng không biết ta đi đến đây. Phải đi tìm quán trọ thôi." Vũ Văn Hiên vẫn là đi vào thị trấn nghỉ chân một chút.
"Ai, hoàn hảo sư phụ cho ta mang tiền nhiều. Hẳn là lão sư phụ còn để dành nhiều tiền lắm. Y thuật của lão già này ở thời đại của ta chỉ sợ vẫn là đã nổi danh chuyên gia." Vũ Văn Hiên nằm trên giường tưởng tượng Thiên Cơ tử mặc áo bác sĩ ngồi ở phòng khám bệnh, nghĩ xong chính mình còn cười rộ lên.
"Aha... mệt quá! Ngủ một giấc rồi tính." Nhắm mắt lại không lâu lắm nàng liền ngủ say.
Thu Hàm vội vã đuổi theo Vũ Văn Hiên vốn không biết Vũ Văn Hiên đi đường nào. Đúng rồi, hắn muốn đi kinh thành, đi hướng bắc đi sẽ không nhầm đâu. Thu Hàm cũng theo một ngày, đến chạng vạng cũng chạy tới chỗ Vũ Văn Hiên. Lại trùng hợp, Thu Hàm cũng dừng chân ở quán trọ của Vũ Văn Hiên.
"Chưởng quầy cho ta một gian thượng phòng." Thu Hàm vào cửa ném cho chủ quán một thỏi bạc.
"Hảo, bên này. Mời!" Chưởng quầy mang nàng đi nhận phòng.
"Xú tiểu tử, hại lão nương đuổi theo một ngày cũng không biết hắn có đến nơi đây không." Thu Hàm vừa uống nước vừa mắng, một ngày này nàng chạy đi cũng chưa ăn cái gì, phải kêu điếm tiểu nhị đưa một chút gì đó đến ăn.
Vũ Văn Hiên ngủ một ngày, vừa tỉnh lại cũng là bụng đói kêu vang. Không bằng ra ngoài ăn một chút, nhân tiện đi dạo chợ đêm nơi này.
"Tiểu nhị, mang cho ta một ít điểm tâm nhẹ ăn sáng cùng với hai cái bánh bao, đưa đến phòng ta." Thu Hàm an bài điếm tiểu nhị, Vũ Văn Hiên nghe giọng nói này rất quen thuộc, nghĩ kỹ lại xem đã nghe qua ở đâu. A, không phải đâu là độc nương tử kia chứ. Sớm biết vậy nàng đã chay xa hơn rồi. Đang chuẩn bị bước chân ra ngoài lại thu về, nhẹ nhàng đóng cửa lại vỗ ngực.
"Ta nên như thế nào tránh nàng đây! Hiện tại không thể ra ngoài để nàng vừa vặn bắt lại đi. Vẫn là nửa đêm chuồn êm mới được." Hạ quyết tâm, Vũ Văn Hiên cũng không ra ngoài đi dạo. Bất quá bụng nàng vẫn đang đói, hoàn hảo trong hành lý có mấy khối bánh lớn.
"Xem thử còn ăn đỡ được không." Vũ Văn Hiên lấy trong bao quần áo xuất ra mấy cái bánh lớn khô cằn cắn một ngụm.
"Phi, này cũng không thể ăn. Cái khách điếm kia khẳng định đưa cho ta bánh thừa. Không ăn." Vũ Văn Hiên đem mấy cái bánh đó ném ra ngoài cửa sổ.
Thu Hàm nhàm chán muốn ra ngoài hít thở không khí, nhân tiện hỏi chủ quán một chút, nói không chừng đã gặp qua xú tiểu tử kia. "Chưởng quầy , ngươi có hay không gặp qua một người trẻ tuổi mặt mày tuấn tú nhưng ăn mặc lôi thôi hay không?"
"Người trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, ăn mặc lôi thôi?" Chưởng quầy ánh mắt hướng về phía trước như đang nhớ lại. "Hình như là đã gặp rồi, hơn nữa còn đang ngụ ở bổn điếm, lục hào thượng phòng"
"Ân? Thật sự?" Thu Hàm không thể tin được.
"Thật sự, thiếu niên kia nhìn không giống cái con nhà giàu nhưng là xuất thủ khoát xước, ăn mặc lôi thôi." Chưởng quầy đem Vũ Văn Hiên nói hết ra.
"Hảo, cám ơn ngươi chưởng quầy. Vu Hiên ngươi này xú tiểu tử ta xem ngươi chạy thế nào." Thu Hàm được chưởng quầy xác nhận lập tức đi tìm.
Vũ Văn Hiên biết mình ra không được, liền cho điếm tiểu nhị chuẩn bị nước ấm để tắm rửa một chút. Vũ Văn Hiên cởi áo ngoài, nội sam cầm trên tay, ở trong phòng đi tới đi lui chờ nước ấm nguội lại một chút rồi tắm.
"Oành". Cửa bị Thu Hàm một cước đá văng.
"A,,,,, nữ sắc lang." Vũ Văn Hiên quay đầu vừa thấy là Thu Hàm, liền ôm lấy cái ngực bằng phẳng không thể bằng phẳng hơn của mình kêu to lên.
"Xú tiểu tử còn không mặc quần áo!" Thu Hàm xoay người không nhìn tới nàng.
"Ta ở trong phòng mình muốn thế nào chẳng được. Ngươi bỗng nhiên xông tới, chẳng lẽ ngươi muốn vũ nhục ta? Hay là ngươi muốn ta vũ nhục ngươi a?" Dù sao cũng bị nhìn, Vũ Văn Hiên không biết xấu hổ đi đến phía sau Thu Hàm vỗ vỗ vai của nàng.
"Hỗn đản, đừng nói bậy! Mặc quần áo nhanh lên!" Thu Hàm xoay người nhìn nàng một cái thấy vẫn không có mặc áo lại nhanh nhắm lại.
"Không, ta sẽ không mặc, ngươi làm gì ta?" Vũ Văn Hiên bên này còn muốn đùa dai.
"Hảo, ngươi chớ có trách ta." Thu Hàm vung tay lên quăng ra một ít bột làm cho Vũ Văn Hiên dính một thân bột phấn màu đỏ.
"Ngươi làm gì? Bẩn chết được a." Vũ Văn Hiên tuy hơi lôi thôi nhưng rất ghét bỏ người khác làm mình bẩn.
"Di, như thế nào ngứa như vậy a. Ngươi quăng cái gì?" Vũ Văn Hiên trên người bắt đầu thấy ngứa.
"Mặc xong quần áo ta liền cho ngươi giải dược." Thu Hàm từ từ nhắm hai mắt.
"Ngươi hạ độc, trách không được người khác gọi ngươi độc nương tử." Vũ Văn Hiên dùng sức gãi.
"Ta mặc, ta mặc là được rồi. Tốt lắm, cấp giải dược đi." Vũ Văn Hiên rơi vào đường cùng, mặc vào nội sam.
Thu Hàm ánh mắt mở một cái, nhìn nàng đã măc xong nội sam, liền cho nàng một viên thuốc lục sắc.
Cũng không quản có độc hay không có độc, Vũ Văn Hiên tiếp nhận viên thuốc liền cho vào miệng. Thuốc xuống đến bụng quả nhiên trên người không ngứa nữa.
"Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ngươi đã ăn thất nhật tiêu hồn đan của ta. Nếu không có giải dược của ta thì ngươi trong vòng bảy ngày hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi tiểu tử này miệng nói lời lưu manh còn chiếm tiện nghi lão nương, lão nương không thể cho ngươi chết thống khoái được." Thu Hàm ngồi xuống uống nước, thảnh thơi nói xong.
"Đại tỷ, ta trên có cha mẹ già, ta còn chưa cưới vợ đâu, ngươi tạm tha ta đi!" Vũ Văn Hiên thực không tiền đồ quỳ xuống cầu nàng, còn lay nhân người ta.
"Ngươi...tránh ra, tránh ra mau!" Thu Hàm bị hắn cầm lấy quần, dùng sức đẩy đầu của nàng, làm cho nàng cách xa chính mình.
"Đại tỷ, ngươi tạm tha ta đi, ta... cũng là vì cứu ngươi a, ngươi không thể lấy oán trả ơn a!" Vũ Văn Hiên càng dùng sức nghiêng đầu hướng về phía Thu Hàm.
"Ngươi cút ngay cho ta!" Thu Hàm một cước đem hắn đá thật xa. "Ngươi tiếp tục như vậy có tin ta lập tức sẽ giết ngươi không?" Thu Hàm chỉ vào nàng.
"Hảo, ta đi." Vũ Văn Hiên đứng dậy.
"Ta nói cho ngươi, từ nay về sau ngươi phải đi theo ta, có lẽ còn có thể sống lâu một chút. Nếu ngươi dám chạy hãy chờ chết đi."
"Hảo, ta thề, ta nhất định không chạy. Ngươi đi đâu ta sẽ đi đó, ngươi ăn cơm ta ăn cơm, ngươi uống nước ta uống nước, ngươi thượng WC ta cũng đi theo, không không, ta đứng bên ngoài chờ ngươi." Vũ Văn Hiên giơ ba ngón tay lên thề.
"Hừ," Thu Hàm hừ lạnh một tiếng về phòng của mình. Cho tiền nàng cũng không dám chạy trừ phi không muốn sống nữa.
|
Chương 10: Hành vi thô lỗ Hàm tỷ, Hàm tỷ, ta muốn đi vệ sinh." Đi chưa được mấy bước Vũ Văn Hiên lại muốn đi.
"Ngươi như thế nào nhiều chuyện như vậy? Mới đi chưa bao lâu ngươi lại muốn đi, ta nói cho ngươi biết ngươi đừng hòng giở trò." Thu Hàm thực khinh bỉ nàng.
"Không dám đùa giỡn, lần này là thật! Cũng không biết ta ăn phải cái gì rồi, bụng đau quá!" Vũ Văn Hiên biểu tình rất thống khổ.
"Lần này thật sự? Kia mấy lần trước chính là giả?" Thu Hàm bắt lấy lỗi nàng.
"Ách, hắc hắc, Hàm tỷ a, ngươi chính là thân tỷ của ta, ta biết ngươi sẽ không làm khó ta, ta đi a" Vừa lúc phía trước có cái nhà vệ sinh đơn sơ, Vũ Văn Hiên nhanh chóng chạy tới. Thu Hàm nhìn theo trong lòng bắt đầu chân chính khinh bỉ nàng.
"Ai, ta phải làm sao chuồn êm đây! Mỗi ngày không biết nàng cho ta ăn cái dược gì. " Vũ Văn Hiên ngồi xổm trên hố phân nói thầm, tuy rằng nơi này thối nhưng tốt xấu là cái chỗ tránh nạn, Thu Hàm có như thế nào cũng sẽ không tiến vào, ta quá thông minh! Vũ Văn Hiên liền ngồi đó nghĩ cách chạy trốn. Nàng định chạy trốn trước rồi trộm được giải dược sau.
"Uy, ngươi đã khỏe chưa?" Thu Hàm đợi nửa ngày không thấy nàng đi ra.
"Sắp xong rồi. Đợi ta một lát nữa." Lúc này muốn chạy cũng không thành, bên ngoài cô nãi nãi kia canh giữ rất chặt. Vũ Văn Hiên biết không thể trốn được liền đi ra ngoài.
"Hừ, đi mau, chúng ta phải đi phái Côn Luân. Ta muốn báo thù lần trước bị bọn họ vây công ta." Thu Hàm vẫn còn nhớ lần trước bị bọn họ sỉ nhục.
"A, ta đánh không lại bọn họ."
"Đừng hòng gạt ta! Có thể dễ dàng đả thông hai cái đại huyệt của ta mà không võ công nói ra đi ai tin?" Thu Hàm nhớ tới chuyện chữa thương hôm đó, mặt cũng đỏ lên.
"Hàm tỷ, ta trao đổi cái khác được không? Chỉ cần đừng làm cho ta cùng người khác đánh nhau là được." Vũ Văn Hiên đã là cá nằm trên thớt mà còn cò kè mặc cả.
"Cũng được, đi kinh thành giúp ta giết một người. Làm tốt xong ta liền cho ngươi giải dược." Thu Hàm lại nhớ tới việc cả nhà bị giết.
"A, ngươi này lớn lên cũng xinh đẹp, như thế nào không đánh liền giết a? Ta nói ngươi trong lòng chẳng lẽ không có việc gì khác sao?" Vũ Văn Hiên không muốn đánh nhau lại càng không muốn giết người.
"Còn dám cò kè mặc cả, ta nói cho ngươi xú tiểu tử, ngươi đừng kén chọn, đừng quên giải dược ở trong tay ta." Thu Hàm lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.
"Không được. Ta giúp ngươi giết người, không phải ta cũng là kẻ giết người sao? Ta mặc kệ, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Thu Hàm thấy nàng chần chờ, nghĩ rằng nàng sẽ chịu hỗ trợ.
"Trừ phi ngươi lấy thân báo đáp a, ha ha, còn có phải giải độc của ta." Vũ Văn Hiên muốn cái giá này thật không thấp, mở miệng ra đã đòi người ta lấy thân báo đáp.
"Ngươi muốn chết a?" Thu Hàm thẹn quá thành giận.
"Ta muốn giết ai không có chuyện ta làm không được. Ngươi phải có thành ý đáp ứng, bằng không ta chết cũng không giúp ngươi." Vũ Văn Hiên ngẩng đầu ưỡn ngực giả bộ có cốt khí.
Thu Hàm cắn môi dưới trầm tư một hồi. "Hảo, ta đáp ứng ngươi, bất quá ngươi phải làm xong nhanh chóng, bằng không ngươi chờ độc đến công tâm thì chết đi!" Vì báo thù Thu Hàm đáp ứng.
"Kia còn không giải độc trên người ta trước." Vũ Văn Hiên nghĩ muốn chiếm ưu thế trước.
"Không được, ngươi chạy thì làm sao bây giờ? Ta cũng đánh không lại ngươi." Thu Hàm cũng không ngốc.
"Thiết, ta nói chuyện tuyệt đối sẽ giữ lời. Nói không chạy sẽ không chạy." Chờ ngươi giải xong độc của ta, ta còn không chạy thì ta chính là ngốc rồi!
"Kia cũng không được, ngươi làm tốt chuyện ta muốn, hai chuyện kia ta sẽ toàn bộ đáp ứng ngươi" Thu Hàm cũng không nói thêm nữa.
"Hảo. Thành giao không được đổi ý!" Vũ Văn Hiên giải quyết dứt khoát.
"Hảo, thành giao." Vì báo thù diệt môn, Thu Hàm đáp ứng hết. Vũ Văn Hiên cũng không có trúng độc gì, cái nàng ăn bất quá là thuốc xổ bình thường mà thôi. Thu Hàm cười thầm.
"Kia đi thôi, phải nhanh đến kinh thành. Ai, đúng rồi ngươi muốn ta giúp ngươi giết người nào a?" Vũ Văn Hiên ngồi trên lưng ngựa quay đầu hỏi.
"Đương kim nhị vương gia Vũ Văn Hạo" Thu Hàm nghiến răng nghiến lợi nói.
"A" Thật bá đạo a! Mở miệng một cái đã đòi giết Nhị bá phụ của ta. Nhị bá phụ ta như thế nào đắc tội ngươi a? Vũ Văn thầm giật mình.
"Vũ Văn Hạo này ra vẻ đạo mạo gì đó, mà lại thèm nhỏ dãi sắc đẹp mẫu thân ta, giết hết Thu gia ta ba mươi lăm nhân khẩu. Thù này không báo ta cũng không xứng đáng làm con cháu Thu gia." Thu Hàm nhớ tới cảnh hai mươi hai năm trước cả nhà bị giết chết trước mắt mình.
"Ách, ngươi có thể kể lại một chút hay không a?" Vũ Văn Hiên phải biết rõ nguyên nhân.
"Không thể, chờ ngươi hoàn thành việc này thì ta sẽ nói cho ngươi." Thu Hàm không thể cho nàng biết nhiều về chuyện của mình.
"Không nói cho ta biết thì thôi ta sẽ không hỏi nữa. Kia cũng tốt, chúng ta nhanh đi kinh thành đi, ta sẽ cho ngươi trụ ở nhà của ta." Vũ Văn Hiên còn hào phóng mời Thu Hàm đến nhà nàng.
"Trụ nhà ngươi? Nhà ngươi ở đâu a?" Thu Hàm rất hiếu kì tiểu tử này, chính mình muốn độc chết Vũ Văn Hiên mà nàng còn hào phóng như vậy, mời chính mình đi nhà nàng.
"Một chỗ ngươi không thể tưởng được. Đi thôi, giá." Vũ Văn Hiên quát lớn con ngựa, Thu Hàm theo sát sau đó. Vũ Văn Hiên cũng không nói cho Thu Hàm biết thân phận thật sự. Ra roi thúc ngựa ngày đêm chạy đi liên tục, Vũ Văn Hiên cùng Thu Hàm đã đến huyện Khúc Xuyên cách kinh thành không xa.
"Hàm tỷ, mời ta ăn một chút gì đi, ta đói bụng." Vừa đến thị trấn Vũ Văn Hiên liền kêu đói.
"Ta cũng hơi mệt. Được rồi, phía trước có khách điếm, trọ lại một đêm rồi đi cũng không muộn." Thu Hàm nhăn mi thanh tú nhìn nàng, dọc theo đường đi tiểu tử này vẫn hay đùa giỡn chính mình. Nếu không có còn cần Vũ Văn Hiên giúp, Thu Hàm đã sớm tát chết nàng.
"Lão bản, mang lên các món ngon trong khách điếm của ngươi, còn có mang đến một bầu rượu, chuẩn bị cho ta hai gian thượng phòng." Vũ Văn Hiên không đợi Thu Hàm mở miệng liền giành nói trước. Nàng không muốn bị Thu Hàm sửa luôn thói quen sinh hoạt của mình, này dọc theo đường đi không phải trụ miếu đổ nát chính là trụ tiểu điếm đơn sơ trong phòng hay bên ngoài đều lạnh giống nhau a!
"Cô nương, các ngươi là cùng nhau sao? Tiểu điếm chỉ còn lại một gian phòng khách. Thượng phòng không có, nếu là cô nương không chê liền..." Chưởng quầy xem bọn nàng như là tỷ đệ nên nói.
"Không chê, không chê. Tỷ, ta với ngươi trụ một gian cũng được." Vũ Văn Hiên liền cướp lời, ý đồ là thập phần không trong sáng đi!
"Hừ" Thu Hàm ngắm liếc mắt một cái tìm cái bàn ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, một đường bôn ba nàng cũng đói bụng.
Vũ Văn Hiên tự động ngồi vào phía đối diện Thu Hàm chờ mang đồ ăn với rượu lên. Bỗng nhiên thấy ở đối diện có mấy mỹ nữ, trong đó một người dung nhan xinh đẹp, Vũ Văn Hiên sắc mị nhìn chằm chằm người ta, còn xua tay cùng người ta chào hỏi. Mỹ nữ kia nhìn nàng như vậy liền quay đầu không để ý tới nàng. Thu Hàm cũng một mặt xem thường, tiểu tử này nhìn đến mỹ nữ liền không có tiền đồ như vậy.
"Ăn cơm của ngươi đi, người ta cũng không để ý tới ngươi." Thu Hàm đả kích nàng.
"Đó là nàng không biết chỗ tốt của ta. Ta ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc như vậy thật sự là nhân gian hiếm có a!" Vũ Văn Hien vuốt vuốt lại đầu tóc có chút hỗn độn của mình.
"Ta nôn, ngươi ghê tởm chết đi được. Nhanh ăn cơm đi!" Thu Hàm lấy chiếc đũa gõ đầu của Vũ Văn Hiên, nàng chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.
"Nga," Thành thành thật thật ăn cơm, từng ngụm từng ngụm hướng miệng lùa cơm, vừa ăn còn vừa tự châm rượu uống. Thu Hàm đã muốn miễn dịch đối với tướng ăn này của nàng. Người khác ăn cơm cũng không ai thô lỗ đến trình độ như vậy. Thu Hàm ghét bỏ nhìn nàng.
"Xem ta gì chứ a, ta lại không thể ăn. Dùng bữa a, này thịt ăn nhiều một chút." Vũ Văn Hiên miệng liếm đũa một cái rồi gắp thịt đưa tới trước mặt Thu Hàm.
"Ta...ăn no ngươi tiếp tục ăn đi." Thu Hàm buông bát, không muốn ăn nữa, tiểu tử này thật sự rất... ghê tởm. Trấn tĩnh trấn tĩnh, ta là thục nữ ta không tức giận, ta không ăn nói thô bạo. Thu Hàm trong lòng tự kiềm chế.
Vũ Văn Hiên xem nàng như vậy trong lòng cười đến ruột đều thắt lại. Lão tử ghê tởm cho chết ngươi, ngươi này độc nương tử dọc theo đường đi cũng không cho ta ta ăn ngon ngủ ngon. Hừ, đây là trừng phạt, Vũ Văn Hiên trong mắt lóe đắc ý, ánh mắt nàng bị mỹ nữ đối diện xem nhất thanh nhị sở.
Kia tiểu tử thật bướng bỉnh cổ quái, cố ý làm ra bực này bộ dáng để ghê tởm nữ nhân kia. Làm cho nữ nhân kia ăn cơm không ngon, nếu là song sinh đệ đệ của mình còn sống chỉ sợ cũng là bướng bỉnh như vậy. Mỹ nữ đối Vũ Văn Hiên khẽ cười một chút, Vũ Văn Hiên nhìn thấy mỹ nữ đối chính mình cười, cao hứng, cười như hoa nở a.
"Hắc, mỹ nữ, ta gọi là Vu Hiên." Vũ Văn Hiên cao giọng cùng người ta chào hỏi, mỹ nữ đối hắn khẽ gật đầu xem như chào lại.
"Hắc hắc, mỹ nữ đối ta nở nụ cười, ha ha. Ta ở đây người này chờ ngươi trở về, chờ ngươi trở về xem hoa đào kia nở" Vũ Văn Hiên uống chút rượu còn xướng lên.
"Vu Hiên, ngươi nếu không thành thật ăn cơm, ta liền lột da của ngươi." Thu Hàm thật sự bực mình nhìn bộ dạng như phát dục của nàng.
"Nga, thành thật ăn cơm, ăn cơm. Hàm tỷ, ngươi cũng ăn nhiều chút. Ngươi xem ngươi cũng chưa ăn bao nhiêu, đã gầy như vậy rồi, nếu không chịu ăn liền càng gầy hơn thì sao!"
"Miệng lưỡi trơn tru, ăn cơm của ngươi đi!" Thu Hàm cầm ly uống rượu làm ấm người, bên ngoài trời có thật sự hơi lạnh.
|
Chương 11: Hồi cung "Hàm tỷ a, có một gian phòng chúng ta như thế nào ngủ a? Chẳng lẽ chúng ta đồng sàng cộng chẩm? Ta thì không ngại, cũng không biết ngươi..." Vũ Văn Hiên vào phòng xem thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường.
"Ta để ý, thập phần để ý, ta ngủ giường ngươi ngủ đất." Thu Hàm thực quyết đoán quyết định.
"A... không phải chứ? Ngươi này dọc theo đường đi ngược đãi ta còn chưa đủ, liền phân chia phòng ngươi cũng ngược đãi ta. Còn như vậy ta sẽ không giúp ngươi." Vũ Văn Hiên cũng không vui, trời lạnh hắn cũng không muốn ngủ đất.
"Kia... vậy ta ngủ đất ngươi ngủ giường." Thu Hàm cuối cùng cũng nhượng bộ.
"Cũng tốt." Vũ Văn Hiên không khách khí lên giường nằm, hài không cởi, quần áo cũng không thoát liền kéo chăn qua đắp.
"Di, ngươi bẩn chết được, đưa chăn cho ta." Thu Hàm kéo lấy chăn.
"Đừng nháo ta đều mệt chết, ngươi muốn ngủ cùng giường, ta cũng có thể chừa cho ngươi một ít. Hắc hắc, ngươi nếu không ngủ cũng đừng làm phiền ta a." Vũ Văn Hiên đoạt lấy chăn liền ngủ. Thu Hàm bất đắc dĩ chỉ có tìm điếm tiểu nhị lấy thêm một cái chăn trải trên đất ngủ.
Trời rất lạnh, càng vào đêm càng lạnh hơn, Vũ Văn Hiên đánh khò khè còn huýt sáo. Kỳ thật nàng đã ngủ một giấc cũng đã tỉnh, cố ý ngáy ngủ chọc ghẹo Thu Hàm. Thu Hàm lạnh đến hai hàm răng đánh vào nhau nhưng rất mệt nhọc cũng lười đứng dậy. Vũ Văn Hiên chỉ là muốn chọc nàng cũng không ý muốn nàng chịu lạnh. Nói sao thì đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà phải chịu rét lạnh cũng rất làm đau lòng người ta a!
Vũ Văn Hiên xuống giường,"Uy, Hàm tỷ, Hàm tỷ, đứng dậy lên giường ngủ đi!" Vũ Văn Hiên vỗ vỗ nàng.
"Không cần, ngươi rất lôi thôi." Thu Hàm mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
"Ai, ta chỉ muốn chọc giận ngươi thôi. Đến, đi ngủ trên giường đi." Vũ Văn Hiên liền ôm chăn lẫn người cùng mang lên giường, xong rồi nàng nằm xuống cái chăn trên đất cũng nhanh chóng ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau Thu Hàm tỉnh lại phát hiện chính mình ngủ ở trên giường. "Tính ra tiểu tử ngươi cũng có lương tâm." Thu Hàm xuống giường đá đá Vũ Văn Hiên.
"Sao mới sáng sớm lại không cho ta ngủ a!" Vũ Văn Hiên kéo nhanh chăn trùm phủ luôn đầu.
"Đứng lên, tiểu tử, cũng nên đi rồi." Thu Hàm tiếp tục đá hắn,
"Đáng ghét, thật đáng ghét mà. Sáng sớm mà không cho người ta ngủ." Vũ Văn Hiên phụng phịu, nghiêm mặt ngồi dậy. Thu Hàm nhìn nàng tâm tình cũng tự nhiên vui vẻ. Tiểu tử này cứ như tiểu hài tử, không ngủ đủ liền phát giận.
"Không muốn sống nữa hay sao mà dám lớn tiếng nói chuyện với ta?" Thu Hàm trừng mắt nhìn nàng.
"Không dám, ta dậy là được." Vũ Văn Hiên bồi thêm khuôn mặt tươi cười.
"Dậy nhanh! Ăn một chút gì rồi hướng kinh thành chạy đi." Nói xong Thu Hàm liền đi ra ngoài.
"Lên mặt cái gì, sớm muộn gì ta cũng đem ngươi nắm trong tay. Hừ" Vũ Văn Hiên nhìn theo nàng nhăn mặt.
"Hàm tỷ, ta còn phải đi bao lâu a?" Vũ Văn Hiên khoác áo choàng bằng da hồ, một chút cũng không lạnh.
"Khoảng nửa ngày đi." Này tử tiểu tử khi nào thì đi mua áo choàng a, cũng không biết mua cho một cái. Hại ta lạnh muốn chết, ngựa chạy nhanh gió cũng quật thẳng vào mặt ta. Thu Hàm mắng thầm.
Hắc hắc, lạnh rồi đi ha ha, Vũ Văn Hiên thấy Thu Hàm bị lạnh mà còn thấy vui vẻ. "Hàm tỷ a, ngươi là lạnh phải không a? Vậy thì hai chúng ta cưỡi một con ngựa, ngươi ngồi phía sau ta, ta chắn gió cho ngươi." Vũ Văn Hiên rốt cục lộ ra cái đuôi hồ ly.
"Hừ" Thu Hàm quay đầu không để ý tới nàng. Vũ Văn Hiên giục ngựa tới gần bên người Thu Hàm thả người một cái lập tức nhảy đến bên Thu Hàm.
"Ngươi... ngươi...này xú tiểu tử" Thu Hàm dùng sức dùng tay thúc vào người nàng.
"A...ngươi cũng thật ra sức a, ta không phải là sợ ngươi bị lạnh sao!" Nói xong đem áo choàng cởi xuống, khoác lên người Thu Hàm.
"Hàm tỷ, ngươi cũng đừng lộn xộn a, một hồi hai chúng ta đều té xuống. Ngươi yên tâm ta không chiếm tiện nghi ngươi. Giá." Vũ Văn Hiên đem người ta ôm vào trong lòng mà còn nói là không chiếm nhân tiện nghi a!
Vũ Văn Hiên nhìn thấy cổng kinh thành thành. Rốt cục về đến nhà, ta nên như thế nào giải thích đây. Ta cuối cùng không thể nói lời nói thật đi. Vũ Văn Hiên suy nghĩ.
"Tiểu tử, xuống ngựa vào thành."
"Nga" Vũ Văn Hiên nhảy xuống ngựa.
"Nhà ngươi ở đâu a? Ngươi không phải nói mời ta đến nhà ngươi ở sao? Còn nói với ta nhà ngươi rất rất lớn, sẽ không phải là nói dối nên không dẫn ta đến được đi?" Thu Hàm nhìn nàng nghi ngờ.
"Ta không thổi phồng, nhà của ta chính là rất lớn." Vũ Văn Hiên đang nghĩ một hồi nên như thế nào giải thích với Thu Hàm.
"Cái kia Hàm tỷ a, ta nếu như là nói dối nói lừa ngươi, ngươi sẽ đối với như thế nào a?" Vũ Văn Hiên mở miệng dò hỏi trước.
"Ngươi dám gạt ta, ta sẽ giết ngươi."
"Vậy được rồi, Hàm tỷ, ngươi yên tâm. Chuyện ta đáp ứng ngươi ta nhất định làm được, nhưng một hồi ngươi đến nhà của ta không cho ngươi phát hỏa, cũng không cho đánh ta mắng ta, lại càng không được xúc động. Ngươi đáp ứng ta, bằng không ta không quay về." Vũ Văn Hiên trước làm cho nàng hứa.
"Hảo, ta đáp ứng ngươi." Thu Hàm cũng muốn nhìn nàng giở trò gì.
"Hảo, đi thôi!" Vũ Văn Hiên nắm cương ngựa, hướng hoàng cung đi.
Đến cửa hoàng cung đưa ra lệnh bài, thị vệ thủ thành vừa thấy lập tức quỳ xuống. "Tham kiến tam điện hạ."
"Ngươi là tam hoàng tử?" Thu Hàm nhìn khí thế nàng như vậy chắc là sẽ không giả.
"Hắc hắc, ta gọi là Vũ Văn Hiên. Đi thôi." Vũ Văn Hiên dìu nàng xuống ngựa đi vào cửa cung.
Vũ Văn Long cùng Liễu phi, không, hiện tại đã phải gọi là Liễu hoàng hậu đã sớm chờ hắn. "Đợi lâu như vậy hoàng nhi rốt cục đã trở lại, cũng không biết hoàng nhi lớn lên là cái dạng gì." Hoàng hậu nhắc tới.
"Nàng yên tâm, nhi tử chúng ta nhất định là nhân trung chi long. Người tới truyền lệnh đi xuống, đêm nay thiết yến vì tam hoàng tử tẩy trần." Vũ Văn Long gọi tùy thân thái giám tới truyền chỉ.
Vũ Văn Hiên dẫn theo người đi đến Phượng Nghi cung, thấy phụ mẫu mình đang đợi sẵn.
"Phụ hoàng, mẫu hậu nhi thần đã trở lại." Vũ Văn Hiên vọt vào ôm lấy Vũ Văn Long, cả người đều dính trên người Vũ Văn Long.
"Tiểu tử, xuống đi. Để cho nương nhìn xem ngươi" Liễu hoàng hậu vỗ vai hài tử.
"Nương, ta đã trở về." Vũ Văn Hiên lại ôm lấy liễu hoàng hậu.
"Rốt cục đã trở lại. Nương rất nhớ ngươi, để nương nhìn xem, này lớn lên rất cao, người cũng khỏe mạnh." Liễu hoàng hậu yêu thương nhìn hài tử đã đã rờixa nhiều năm của mình.
"Nga, đúng rồi, nương, còn có một người. Đến, tiến vào đi a. Đừng sợ phụ hoàng, mẫu hậu ta không ăn ngươi." Vũ Văn Hiên gọi Thu Hàm đang đứng ở ngoài cửa vào trong.
"Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu." Thu hàm quỳ xuống hành lễ.
"Miễn lễ, vị này...cô nương mời ngồi." Liễu hoàng hậu nâng Thu Hàm dậy.
"Tiểu tử, ngươi thật bản lĩnh, này tức phụ cũng đã đem về a!" Vũ Văn Long nhìn thu hàm nhìn, sau đó trêu đùa Vũ Văn Hiên.
"Phụ hoàng, này không phải... phụ hoàng ngươi còn nhớ rõ sự việc Thu đại nhân một nhà bị giết không?"
"Nhớ rõ a, thu đại nhân một nhà ba mươi lăm khẩu chịu khổ, bị sát hại. Việc này gây chấn động năm đó, lúc ấy trẫm vẫn là tứ hoàng tử. Việc này cũng không biết như thế nào đã không giải quyết vì không điều tra được gì. Hài nhi a, ngươi như thế nào lại hỏi lại việc này?" Vũ Văn Long uống một ngụm trà hỏi nàng.
"Phụ hoàng, vị này chính là người sống sót duy nhất của Thu gia, Thu Hàm cô nương. Nhi thần trên đường trở về xảo ngộ Thu Hàm cô nương, sau đó liền đem Thu Hàm cô nương mang về đây." Vũ Văn Hiên câu nói kế tiếp nói đặc biệt không nắm chắc.
"Thu cô nương, Thu Trung đại nhân là cái gì của ngươi nhân?" Vũ Văn Long hỏi Thu Hàm.
"Hồi Hoàng Thượng, người là gia gia của dân nữ."
"Nga, ngươi chính là tiểu cô nương năm đó. Ha ha, đều đã lớn như vậy." Vũ Văn Long có đi qua nhà Thu đại nhân, gặp qua nàng một lần, lúc ấy nàng cũng bất quá mới hai ba tuổi.
"Tốt lắm, tốt lắm, Hiên nhi a ngươi đi tắm rửa một cái đổi lại quần áo. Nhìn ngươi quần áo bẩn đều bẩn hết. Người tới, đi chuẩn bị mấy bộ quần áo cấp tam hoàng tử." Liễu hoàng hậu vỗ vỗ nhi tử đang một thân quần áo bẩn.
"Ân. Nương, Hàm tỷ đi theo ta, ta mang ngươi đến phòng ở. Đi a, không cần sợ, nhà của ta mọi người rất hòa hợp, dễ gần." Vũ Văn Hiên lôi kéo Thu Hàm bước đi, nếu không đi không biết nương sẽ nói cái gì đây!
"Vũ Văn Hiên, ngươi cũng thật to gan đi. Ngươi biết ta muốn giết bá phụ ngươi, ngươi còn dám mang ta về hoàng cung." Thu hàm bỏ tay nàng ra.
"Ai nha, đại tỷ, ngươi yên tâm đi. Vũ Văn Hiên ta nói một không hai, ta nói giúp ngươi liền sẽ giúp ngươi."
"Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi trước." Thu Hàm sinh khí.
"Ngươi sẽ không, ta tin ngươi. Đi thôi tắm rửa một cái đi, ngươi yên tâm ta nhất định hội giúp ngươi. Ta còn chờ ngươi lấy thân báo đáp đây. Ha ha." Vũ Văn Hiên lại giở giọng lưu manh.
"Ngươi này xú tiểu tử!" Thu Hàm giận đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói.
Vũ Văn Hiên tắm rửa một cái, đổi trang phục hoàng tử. cả người đều trở nên không giống với lúc nãy, khí chất tôn quý hoàn toàn biểu hiện ra, không còn hình tượng ăn mặc lôi thôi, thô lỗ nữa.
"Tam hoàng tử, hoàng thái hậu thỉnh ngài cùng vị cô nương kia cùng đi Tĩnh Tâm điện." Tiểu thái giám tiến đến thông báo.
"Nga, ta đã biết. Ngươi đi trước hồi bẩm hoàng thái hậu, ta sẽ nhanh chóng đến." Vũ Văn Hiên soi gương sửa sang lại đầu tóc, trang phục. Nhìn người mình trong gương càng xem càng vừa ý. Ai, đời trước tuy rằng không xấu nhưng là không có soái đến mức này a, ai, ta rất soái, đến ta còn không chịu nổi muốn yêu chính mình đây. Vũ Văn Hiên thực tự kỷ nghĩ.
"Đúng rồi, Hoàng nãi nãi còn chờ ta. Phải nhanh đi gọi Thu Hàm a." Vũ Văn Hiên chạy tới phòng Thu Hàm, kêu nàng cùng đi gặp Hoàng nãi nãi.
|
Chương 12: Tiểu công chúa Vũ Văn Tuyết "Hoàng nãi nãi, Hoàng nãi nãi, tôn nhi tới thỉnh an người." Vũ Văn Hiên sôi nổi nhảy vào Tĩnh Tâm điện.
"Cháu ngoan, đến đây. Ai nha, lớn như vậy rồi như thế nào còn giống hầu tử a." Hoàng thái hậu cười hiền lành.
"Các ngươi sao còn thất thần a? Nhanh đi lấy điểm tâm tam hoàng tử thích ăn. Cháu ngoan đến, ngồi bên người hoàng nãi nãi, cho hoàng nãi nãi hảo hảo nhìn xem." Hoàng thái hậu lôi kéo Vũ Văn Hiên nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy thích đứa tôn tử này.
"Ân, Hoàng nãi nãi."
"Cháu ngoan a, cô nương ngươi mang về đâu? Cho hoàng nãi nãi nhìn xem." Hoàng thái hậu nghe nói cháu mình mang về một cô gái xinh đẹp, nghĩ là mang cháu dâu về, này không thể không gặp xem thử.
"Nga, nàng thẹn thùng không dám tiến vào, ta đi kêu nàng." Vũ Văn Hiên xoay người, kêu Thu Hàm vào.
"Dân nữ tham kiến Hoàng thái hậu." Thu hàm lại quỳ xuống hành lễ.
"Miễn , miễn , đến đây ngồi." Hoàng thái hậu vỗ vỗ vị trí bên người. Thu Hàm nơm nớp lo sợ qua đó ngồi. Hoàng thái hậu lôi kéo cô nương người ta tả khán hữu khán. Không sai, cô nương này lớn lên nhìn rất xinh đẹp, bất quá nhìn qua tuổi giống như so với cháu mình lớn hơn một chút.
"Cháu ngoan, cháu dâu này của ta gọi là gì, ngươi như thế nào không giới thiệu cho Hoàng nãi nãi a?" Hoàng thái hậu còn lôi kéo tay cô nương người ta cười tủm tỉm nhìn.
"Hoàng nãi nãi, nàng không phải đâu. Hoàng nãi nãi nàng là cháu gái Thu đại nhân. Tôn nhi chỉ là trên đường trở về gặp được nàng." Vũ Văn Hiên giải thích cho Hoàng thái hậu nghe.
"A, cô nương ngươi là gì của Thu đại nhân a?" Hoàng thái hậu cũng thực kinh ngạc.
"Hồi hoàng thái hậu, Thu đại nhân là gia gia dân nữ." Thu Hàm trong lòng cũng thực thích lão Thái Hậu hòa ái hiền lành này.
"Nga, nhớ năm đó Thu đại nhân ngay thẳng vì nước, không ngờ... Ai, thôi không đề cập tới nữa. Cháu ngoan a, ngươi cần phải hảo hảo đối đãi thu cô nương a. Cái kia Thu cô nương, ai gia gọi ngươi là Hàm nhi được không a?" Hoàng thái hậu vỗ nhẹ tay Thu Hàm.
"Hoàng thái hậu cao hứng là tốt rồi."
"Hàm nhi a, về sau tiểu tử này nếu khi dễ ngươi, ngươi cùng nãi nãi nói, nãi nãi sẽ đánh hắn." Thu Hàm nhanh như vậy đã được lòng Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu cũng bắt đầu hướng về nàng.
"Hoàng nãi nãi, nàng không phải...tôn nhi..." Vũ Văn Hiên muốn giải thích.
"Tốt lắm, Hoàng nãi nãi đều biết. Hiên nhi lưu lại bồi lão thái bà ta ăn cơm đi, Hàm nhi cũng cùng nhau. Vợ chồng son cần bồi dưỡng cảm tình nhiều mới tốt." Hoàng thái hậu càng xem càng thích cô gái Thu Hàm này. Thu Hàm còn không có đáp ứng, Hoàng thái hậu liền giải quyết dứt khoát, Thu Hàm cũng không lên tiếng.
"Hoàng nãi nãi, phụ hoàng mở tiệc tẩy trần cho con. Chỉ sợ..." Vũ Văn Hiên kiếm cớ từ chối, sợ ở lại không biết Hoàng thái hậu sẽ nói tới cái gì nữa a!
"Gọi phụ hoàng mẫu hậu ngươi cùng nhau đến, còn có huynh đệ tỷ muội ngươi này lâu như vậy cũng nên trông thấy. Hiên nhi chắc còn không có gặp muội muội ngươi đi." Hoàng thái hậu nhớ tới đến cái cháu gái khả ái kia.
"Muội muội, cái gì muội muội a?" Vũ Văn Hiên không có nghe phụ hoàng mẫu hậu nói nàng còn có muội muội a.
"Là lúc ngươi đi được năm năm, mẫu hậu ngươi sinh hạ một nữ nhi, là muội muội ruột của ngươi, gọi là Tuyết Nhi."
"Nga, của ta thân muội muội, kia nàng không sai biệt lắm mười tuổi rồi đi!" Vũ Văn Hiên cũng nóng lòng muốn trông thấy tiểu muội muội kia.
"Ân, mười tuổi. Người tới a đi mời tiểu công chúa đến. Còn có thông tri Hoàng thượng, Hoàng hậu, các vị hoàng tử công chúa, cứ nói ai gia gọi bọn họ tới Tĩnh Tâm điện dùng bữa, mau đi đi." Hoàng thái hậu khẩn cấp muốn Vũ Văn Hiên trông thấy thân muội muội của mình.
"Ân, Hoàng thái hậu"
"Hắc hắc, Hàm tỷ, em gái chồng tương lai của ngươi sắp tới a." Vũ Văn Hiên lặng lẽ nói ở bên tai Thu Hàm.
"Ha ha" Thu Hàm đối hắn ngọt ngào cười, sau đó chân dùng sức dẫm lên chân Vũ Văn Hiên. Vũ Văn Hiên cũng không dám la lên, lại càng không động đậy. Bởi vì Thu Hàm đang nhìn nàng, ý tứ là, động đậy liền lột da của ngươi ra.
"Hắc hắc," Vũ Văn Hiên cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
"Hoàng nãi nãi, Hoàng nãi nãi" Vũ Văn Tuyết hào hứng chạy vào, Thu Hàm vừa thấy nghĩ thật đúng là hai huynh muội, đều cùng giống như tiểu hầu tử. Hơn nữa tiểu công chúa này trên người cũng bẩn, không biết mới vừa chơi bùn ở đâu rồi chạy đến đây.
"Ai ô ô, Tuyết Nhi a, ngươi này giống như cái tiểu hầu, ngươi với hoàng huynh ngươi trước đây thật đúng là cùng một bộ dáng, đến đây rửa tay đi." Hoàng thái hậu vừa thấy cháu gái nhỏ này lại nghĩ đến Vũ Văn Hiên trước đây.
"Hoàng huynh? Hoàng nãi nãi đây là hoàng huynh người thường nói với ta sao?" Vũ Văn Tuyết nháy mắt mấy cái nhìn Vũ Văn Hiên.
"Đúng vậy, đây là Tam Hoàng huynh của ngươi, vừa mới học nghệ trở về."
"Hoàng huynh, ôm một cái!" Vũ Văn Tuyết mở cái tay nhỏ bé, một thân bùn liền hướng trên người Vũ Văn Hiên nhào tới.
"Tiểu muội muội, tiểu muội muội ruột thịt của ta." Vũ Văn Hiên không sợ bẩn ôm lấy tiểu muội muội của mình, trong mắt có điểm cưng chìu.
"Hoàng huynh, tỷ tỷ xinh đẹp này là Hoàng tẩu sao?" Vũ Văn Tuyết nhất ngữ kinh người, Thu Hàm đang uống trà cũng suýt sặc.
"Được rồi, huynh muội các ngươi cũng nhận thức xong rồi đi. Tuyết Nhi, đi xem phụ hoàng mẫu hậu ngươi có tới không." Hoàng thái hậu để tiểu công chúa rời đi.
"Hàm nhi a, ngươi là không phải muốn Hiên nhi giúp ngươi tra chuyện tình năm đó a?" Hoàng thái hậu lời nói thấm thía hỏi nàng.
"Ân, hoàng thái hậu. Thu Hàm may mắn có thể được tam hoàng tử hỗ trợ. Nếu có gì Thu Hàm giúp được, Thu Hàm sẽ không chối từ."
"Không cần gì to tác, chỉ cần sinh một cái tiểu tằng tôn cho ai gia là tốt rồi. Ha ha." Hoàng thái hậu hoàn toàn đắm chìm giấc mơ ôm tiểu tằng tôn của mình. Thu Hàm cùng Vũ Văn Hiên mặt đỏ hồng đứng lên.
Ai nha, thân nãi nãi của ta ngươi lời này nói rất... chính là thật hợp ý ta. ha ha ha. Vũ Văn Hiên hướng Thu Hàm phao cái mị nhãn ý tứ chính là "Hàm tỷ hoàng nãi nãi đều đã nói, ta xem ngươi liền theo ta đi." Thu Hàm thật sự là thẹn thùng đến mặt đỏ, hơn nữa đang nhìn đến ánh mắt ái muội kia của Vũ Văn Hiên lại càng thêm đỏ mặt tía tai.
"Ha ha, ta này lão thái bà sẽ không chọc các ngươi nữa. Hiên nhi, ngươi nhất định phải đem hung phạm sát hại người nhà Hàm nhi tra ra." Hoàng thái hậu lên tiếng.
"Ân, Hoàng nãi nãi người yên tâm. Con sẽ làm tốt." Vũ Văn Hiên nhìn Thu Hàm đáp ứng Hoàng thái hậu. Thu Hàm nhìn đến ánh mắt kiên định của Vũ Văn Hiên thì biết chính mình không có tin sai người. Xú tiểu tử này tuy rằng hỗn đản lại háo sắc, nhưng là trọng chữ tín, nói là làm, rất có phong phạm hoàng đế.
"Hoàng nãi nãi, Hoàng nãi nãi! Phụ hoàng mẫu hậu, còn có đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, cùng hoàng tỷ, hoàng tỷ phu tất cả đều đến đây." Vũ Văn Tuyết lại sôi nổi chạy đến.
"Nga, người tới, phân phó người truyền lệnh." Hoàng thái hậu ôm lấy cháu gái nhỏ ngồi trên đùi chính mình phân phó xuống.
"Ân, Hoàng thái hậu." Thái giám lập tức đi truyền lệnh.
"Tuyết Nhi, đến, ngồi bên người hoàng huynh." Vũ Văn Hiên nhưng là thực thích tiểu muội muội này.
"Nga, hoàng huynh, ta muốn ngồi ở giữa ngươi cùng hoàng tẩu." Vũ Văn Tuyết theo trên đùi Hoàng thái hậu nhảy xuống.
"Hảo, đến đây." Vũ Văn Hiên ôm lấy tiểu muội, để nàng ngồi giữa chính mình và Thu Hàm. Thu Hàm bị lời nói tiểu công chúa làm cho mặt đỏ thẫm. Như thế nào trong hoàng cung này mọi người đều đem ta cùng tên hỗn đản này ghép thành một đôi a? Đầu tiên là Hoàng hậu lại đến Hoàng thái hậu, cuối cùng đến tiểu công chúa. Thu Hàm hoàn toàn thay đổi ấn tượng đối với người trong hoàng thất. Vốn tưởng người ở hoàng gia đều thực nghiêm túc, nhưng nhìn Hoàng hậu cùng Hoàng thái hậu, nàng hoàn toàn không nghĩ như vậy .
|