Xuyên Không Làm Hoàng Đế
|
|
Chương 38: Có hiệu quả "Điện hạ đi nơi nào ?" Thu Hàm sau cơm chiều đi dạo chung quanh, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay rất hiếm thấy tiểu ma vương kia đến tìm mình, liền hỏi cung nữ.
"Hồi Vương phi, điện hạ đang tắm."
"Nga, ngươi lui ra đi!" Thu Hàm biết được Vũ Văn Hiên ở đâu liền xoay người đi tìm.
"Ai, tắm một cái thật sự là rất thư thái." Vũ Văn Hiên tựa vào thành bể tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ.
"Nếu có người đến xoa vai liền càng thư thái a!" Vẫn say mê ở trong nước ấm áp, Vũ Văn Hiên cũng không có phát hiện Thu Hàm đã muốn vào đến, nghe được lời của Vũ Văn Hiên.
"Vậy làm cho người làm vợ này hảo hảo hầu hạ phu quân một chút như thế nào?" Thu Hàm ngồi xổm xuống, tay khoát lên vai Vũ Văn Hiên.
"A, ngươi như thế nào vào được?" Vũ Văn Hiên quay đầu thấy Thu Hàm, ôm ngực kinh ngạc nhìn nàng.
"Ha ha ha ha, ngươi làm gì giống như là ta muốn phi lễ với ngươi vậy!" Thu Hàm nhìn dáng vẻ của nàng thập phần buồn cười.
"Ngươi bỗng nhiên xông tới ta quần áo... còn không có mặc, ngươi này không phải minh mục trương đảm xem ta tắm rửa sao?" Vũ Văn Hiên trả đũa.
"Ngươi.... Ai muốn nhìn lén ngươi tắm rửa!" Thu Hàm ngượng ngùng đứng lên.
"Hắc hắc, lão bà nếu đến đây liền cùng nhau tắm đi, cũng để cho tiểu bảo bảo của chúng ta biết cha mẹ nàng cảm tình thật tốt a!" Vũ Văn Hiên thừa dịp Thu Hàm chưa chuẩn bị kéo nàng xuống nước.
"Ngươi..." Thu Hàm lau nước trên mặt, căm tức liếc Vũ Văn Hiên.
"Đừng nóng giận a! Chúng ta còn không có cùng nhau tắm qua đâu. Hôm nay để cho lão công tới hầu hạ nàng thật tốt." Vũ Văn Hiên nói xong đem quần áo ướt sũng trên người nàng trừ bỏ.
"Vô lại, ngươi đừng sờ loạn..." Thu Hàm muốn chặn lại tay Vũ Văn Hiên nhưng không được đành ngoan ngoãn để nàng tắm cho mình...
_____________
"Cái gì, ngươi nói lại lần nữa xem? Tiền trang đã xảy ra chuyện?" Vũ Văn Hạo đứng lên trừng mắt thủ hạ.
"Vương gia, đã nhiều ngày rất nhiều khách nhân tiến đến lấy tiền. Nếu là cứ thế mãi tiền trang chúng ta chỉ sợ duy trì không được bao lâu a." Chưởng quầy tiền trang Vạn Lý mặt lộ vẻ khó khăn nói.
"Ngươi hạch toán bao nhiêu rồi?" Vũ Văn Hạo ngã ngồi trên ghế.
"Mấy ngày nay người đến lấy tiền tổng số có hơn một trăm hai mươi ngàn vạn, lợi tức chúng ta bồi đi vào hơn mười vạn lợi tức. hơn nữa có lời đồn nói tiền trang của chúng ta muốn đóng cửa, những khách nhân trước kia cũng tiến đến lấy tiền. Tính đi tính lại chúng ta đem tiền toàn bộ đưa ra cấp khách nhân, còn muốn thâm vào vốn mấy trăm vạn lượng bạc trắng lợi tức, Vương gia người xem..." Chưởng quầy cũng là thập phần bất đắc dĩ.
"Ai bịa đặt, là ai???" Vũ Văn Hạo nổi giận lôi đình.
"Thuộc hạ cũng không biết a!" Chưởng quầy cũng không biết rõ ràng.
"Trước mắt chỉ có thể ổn định những người đến lấy tiền trước. Các ngươi đến khố phòng trong phủ lấy ra tiền trả lợi tức ổn định thế cục. Đồng thời âm thầm điều tra nghe ngóng rốt cuộc là ai muốn phá bổn vương. Được rồi ngươi lui xuống trước đi." Vũ Văn Hạo nhất thời không thể nghĩ được biện pháp gì chỉ có thể chính mình xuất ra tiền trong phủ để ổn định thế cục.
"Dạ, Vương gia. Thuộc hạ lập tức đi làm, kia tiền..."
"Đi đến khố phòng đi lấy đi!" Vũ Văn Hạo hiện tại không có tâm tình quản nhiều như vậy. Hắn chỉ muốn biết ai lại muốn phá hắn như vậy.
_________________
"Phụ hoàng, đây là tiền hơn một tháng người cho nhi thần mượn, hôm nay nhi thần trả lại cho người." Vũ Văn Hiên đem một tương tiền giấy đặt ở trước mặt Vũ Văn Long.
"Nga, tiểu tử ngươi cũng nhân cơ hội lấy của Vũ Văn Hạo không ít đi?" Vũ Văn Long sao lại không biết cá tính hài tử của mình. Tiền trong quốc khố một phần cũng không mất, bất quá tiền của Vũ Văn Hạo hắn cũng sẽ không nương tay đi.
"Cũng không bao nhiêu, dù sao nhi thần còn phải khao một chút cho thủ hạ vì nhi thần làm việc, hắc hắc..." Vũ Văn Hiên cũng không thể cho phụ hoàng biết chính mình lấy đi của Vũ Văn Hạo bao nhiêu tiền, bằng không lại sẽ bị phụ hoàng lấy các loại danh nghĩa cướp đoạt đi.
"Xú tiểu tử, quỷ tâm không ít. Hảo, cầm lấy, đây là trẫm cấp hoàng tôn đó, ngươi cầm đi thôi." Vũ Văn Long chỉ vào hộp gỗ nhỏ trên mặt bàn.
"Nga, cái gì a?" Vũ Văn Hiên lấy mở ra xem. Bên trong là một khối ngọc bội được điêu khắc tinh xảo.
"Nhi thần liền thay hài tử chưa xuất thế tạ ơn phụ hoàng. Nhi thần trước cáo từ, chuyện tình của Vũ Văn Hạo trong vòng mười ngày nhi thần sẽ làm thỏa đáng. Sau khi thu phục hết thảy phụ hoàng cần phải cho nhi thần nghỉ ngơi a!" Vũ Văn Hiên còn cò kè mặc cả đi lên.
"Hảo, trẫm đáp ứng ngươi." Vũ Văn Long nói xong khoát tay ý bảo nàng có thể lui xuống, Vũ Văn Hiên khom người lui ra, ra đến cửa còn làm cái thủ thế chiến thắng.
______________
"Ha ha ha, Hiên nhi thật sự là bướng bỉnh." Thiên Cơ tử nghe Lăng Nặc nói chuyện tình của Vũ Văn Hiên cười ha hả, Vũ Văn Hiên đi tới cửa chợt nghe đến giọng cười quen thuộc của sư phụ.
"Sư phụ, ngài đã tới..."
"Tiểu tử, sư phụ đến đây cao hứng hay không?" Thiên Cơ tử nhìn đến ái đồ tự nhiên là thập phần cao hứng,
"Cao hứng, vui vẻ, sư phụ" Vũ Văn Hiên nhảy vào ôm lấy Thiên Cơ Tử.
"Ai ô ô, xú tiểu tử nếu sư phụ không có nội lực thâm hậu thật đúng là chống đỡ không được ngươi." Thiên Cơ tử đem để nàng xuống.
"Sư phụ, lão nhân gia ngài đến đây nhất định phải ở lại nhiều chút, để cho đồ nhi hảo hảo hiếu kính ngài. Đồ nhi cho người ta chuẩn bị rượu và thức ăn, đồ nhi muốn cùng sư phụ hảo hảo uống vài chén." Vũ Văn Hiên nói xong liền phân phó cung nữ chuẩn bị rượu và thức ăn.
"Hảo, Hiên nhi lại cao lớn ra không ít a. Còn có sư phụ muốn chúc mừng ngươi đâu, đây là lễ vật sư phụ đưa cho tiểu đồ tôn." Thiên Cơ Tử đã biết được tin Vũ Văn Hiên kết hôn, có hài tử, tự nhiên là Lăng Nặc nói cho hắn biết.
"Hắc hắc, đa tạ sư phụ" Vũ Văn Hiên tiếp nhận cây chủy thủ của Thiên Cơ Tử cấp.
"Oa, này chủy thủ thật sự là... cực phẩm a." Vũ Văn Hiên đem chủy thủ rút ra, cả thân chủy thủ phiếm màu lam hàn quang.
"Ngươi cũng thực biết nhìn. Chủy thủ này dùng vạn năm hàn thiết mà tạo, sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn. Sư phụ trong lúc dạo chơi nhìn thấy liền mua, vừa lúc làm lễ vật gặp mặt cho tiểu đồ tôn. Đúng rồi, ngồi lâu như vậy còn không có trông thấy đồ nhi tức phụ đâu!" Thiên Cơ Tử nhớ tới chính mình còn không có gặp đến tức phụ của Vũ Văn Hiên.
"Nga, ta liền kêu là nàng tới gặp ngài. Người tới, đi gọi Vương phi đến."
"Dạ"
Không bao lâu Thu Hàm đã tới.
"Thu hàm gặp qua sư phụ" Thu Hàm Hướng Thiên Cơ Tử hành lễ, cũng theo Vũ Văn Hiên gọi hắn sư phụ.
"Hảo hảo, đứng lên đứng lên. Đến, để sư phụ bắt mạch cho ngươi, xem đồ tôn của lão phu có khỏe mạnh hay không." Thiên Cơ tử vuốt râu nhìn Thu Hàm.
"Ân, sư phụ." Thu Hàm để tay cho Thiên Cơ Tử xem.
"Ân, không sai, Nặc nhi đem thân thể ngươi điều dưỡng tốt lắm, hài tử thực khỏe mạnh." Thiên Cơ tử mỉm cười nói.
"Sư phụ rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt, sư phụ thỉnh." Vũ Văn Hiên mời hắn đi ăn.
"Hảo, đi"
Thầy trò hai người lâu chưa gặp lại, đương nhiên tán gẫu thập phần vui vẻ. Lăng Nặc ở một bên chính là châm rượu.
"Sư phụ, ngài đừng uống nhiều như vậy." Lăng Nặc thấy sư phụ uống đã nhiều rượu liền ngăn lại.
"Ôi chao, sư tỷ, sư phụ thật vất vả mới đến, liền để sư phụ uống đi." Vũ Văn Hiên chỉ là khuyên sư phụ uống rượu chính mình không có uống nhiều lắm.
"Ân, đúng đó.." Thiên Cơ Tử đã có men say, phụ họa Vũ Văn Hiên nói. Lăng Nặc lắc đầu, thật sự là không có cách nào với một già một trẻ này.
Lúc nửa đêm, Lăng Nặc ngủ không được trong phòng vẫn đốt đèn, Thiên Cơ Tử sau khi say tỉnh lại, đi chung quanh một chút nhìn đến trong phòng Lăng Nặc còn sáng đèn liền qua cùng đồ đệ trò chuyện.
"Sư phụ, ngài đã tỉnh?"
"Ân, đã trễ thế này, Nặc nhi như thế nào còn không ngủ?"
"Ngủ không được liền nhìn xem sách một chút." Lăng Nặc giơ quyển sách trong tay lên cấp Thiên Cơ tTử xem.
"Nặc nhi xem không phải sách, mà là nghĩ chuyện khác." Thiên Cơ tử nhìn ra tâm tư ái đồ.
"Ân, sư phụ. Nặc nhi là có một chút suy nghĩ không rõ." Lăng Nặc thẳng thắn.
"Định là vì Hiên nhi, cái xú tiểu tử kia có phải hay không? Ai, chuyện tới nay sư phụ cũng không giấu diếm ngươi. Sư phụ hỏi trước ngươi, ngươi là thật sự thích Hiên nhi phải không?" Thiên Cơ Tử hỏi, Lăng Nặc còn thật sự gật gật đầu.
"Mặc kệ thân phận Hiên nhi ra sao ngươi đều thích hắn sao?" Thiên Cơ Tử xác định hỏi, Lăng Nặc lại gật đầu,
"Nặc nhi, sư phụ ta cũng không gạt ngươi , kỳ thật Hiên nhi hắn..." Thiên Cơ Tử chợt nhớ đến chính mình hiện đang ở hoàng cung về thân phận Vũ Văn Hiên phải thật cẩn thận. Hắn ở bên tai Lăng Nặc thấp giọng nói.
"Sư phụ lời ấy thật sao?" Lăng Nặc biết được sự thật rất là khiếp sợ.
"Đúng vậy, này là đại sự vi sư như thế nào hội nói giỡn cùng ngươi. Sư phụ hỏi ngươi, hiện tại ngươi còn có thể ở lại bên Hiên nhi sao?"
Lăng Nặc cúi đầu không nói, rồi sau đó nàng ngẩng đầu trong mắt có chấp nhất cùng kiên định.
"Ân, sư phụ, đồ nhi nguyện ý." Lăng Nặc vừa rồi nghĩ chính là nếu rời đi Vũ Văn Hiên hội như thế nào? Nàng không dám tưởng tượng rời đi Vũ Văn Hiên chính mình hội thế nào, nàng cũng không bỏ được Vũ Văn Hiên, nàng muốn ở lại bên người nàng.
"Ân, vi sư hiểu được, vi sư tin tưởng địa vị ngươi ở trong lòng Hiên nhi. Hiên nhi hài tử này là cái người đa tình ngày sau khả năng bên người không chỉ có ngươi cùng Thu Hàm hai người, ngươi nghĩ kỹ sao?"
"Sư phụ, đồ nhi đã nghĩ kỹ rồi." Lăng Nặc gật đầu ra quyết định cùng hứa hẹn.
"Ha ha, tốt lắm, đi ngủ sớm một chút đi hảo đồ nhi." Thiên Cơ Tử từ ái sờ sờ đầu Lăng Nặc.
"Ân, Sư phụ cũng đi ngủ sớm một chút.."
|
Chương 39: Tử "Vương gia, Vương gia, quân đội của chúng ta đã tan mất..."
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy a?" Vũ Văn Hạo thập phần không thể tin.
"Bởi vì chúng ta không có tiền phát quân lương, cho nên binh lính chiêu mộ đến đều trốn mất, kia một đám ô hợp không đáng tin cậy." Chưởng quầy tiền trang nét mặt già nua, khó khăn nói.
"Tiền đâu? Một chút đều không có sao?"
"Vương gia, tiền có là có bất quá đã muốn không đủ để duy trì chúng ta quân lương , cho nên..."
"Cho nên quân đội tan rã, các ngươi có tra được là ai làm không?" Vũ Văn Hạo mặt âm trầm hỏi.
"Là tam... hoàng tử" Chưởng quầy nơm nớp lo sợ nói ra.
"Này xú tiểu tử..." Vũ Văn Hạo một chưởng đánh vào trên bàn, chưởng ấn tay hắn khắc ở trên bàn, có thể thấy được hắn là có bao nhiêu tức giận.
"Vương gia, chúng ta có cần hay không phái sát thủ đi..." Chưởng quầy dùng tay để ở cổ, làm cái động tác thủ tiêu.
"Đi.. xem xem tiểu tử kia thực lực cũng tốt, ta cũng muốn biết tiểu tử này võ công cao bao nhiêu." Vũ Văn Hạo gật gật đầu.
"Thuộc hạ hiểu được. Thuộc hạ lập tức đi làm." Chưởng quầy lui xuống đi làm chuyện tình chính mình nên làm.
____________________
"Ha ha, lão già này thế nhưng muốn giết ta. Hảo, khiến cho hắn phái mấy cái sát thủ bọc mủ đến đây đi." Vũ Văn Hiên lập tức đã biết tính toán của Vũ Văn Hạo.
"Điện hạ, chúng ta muốn hay không trước giải quyết những sát thủ này?" Ảnh vệ hỏi ý kiến Vũ Văn Hiên.
"Ha ha, bổn vương có thể ứng phó, các ngươi bảo vệ tốt Vương phi là tốt rồi." Vũ Văn Hiên cười lắc đầu, nhóm ảnh vệ cũng đoán không được ý của nàng. Nói vậy hẳn là nàng đã định liệu trước.
Đêm khuya Vũ Văn Hiên ngồi ở trong thư phòng đợi sát thủ tới giết mình. Đợi mãi chính là không thấy sát thủ đến, trong lòng thầm mắng: sao lại thế này a rốt cuộc còn không đến giết ta a, ta đều chuẩn bị tốt lắm a. Vũ Văn Hiên chính là đợi đến nhàm chán, bỗng nhiên nghe được trên nóc có thanh âm đạp mái ngói.
Vũ Văn Hiên nhanh chóng cầm lấy sách giả vờ như đang đọc sách. Sát thủ nhìn thấy nàng đang xem sách, liền rút kiếm bay tới ám sát.
"A, các ngươi người nào?" Vũ Văn Hiên làm ra bộ dáng sợ hãi.
"Người muốn mạng ngươi!"
sát thủ chỉ có một người thôi sao, lão già này thật đúng là xem thường ta a!
"Ngươi đòi tiền bổn vương có thể cho ngươi gấp hai, không nên giết ta là tốt rồi." Vũ Văn Hiên hiện tại giả làm một bộ dáng túng quẫn, sợ chết.
"Không cần tiền, chịu chết đi!" Sát thủ giơ kiếm liền hướng Vũ Văn Hiên đâm tới.
"A, cứu mạng a, có thích khách." Vũ Văn Hiên lớn tiếng hô, kêu được chỉ là vài cáitiểu thị vệ trước đó đã an bài. Vũ Văn Hiên vừa kêu vừa chạy ra ngoài , đưa tới càng nhiều thị vệ. Một mũi tên trong tay áo sát thủ hướng Vũ Văn Hiên vọt tới. "A"trên lưng Vũ Văn Hiên trúng tên, sát thủ sợ nàng không chết, dùng khinh công nhảy đến trước người nàng lại bổ thêm một tên, không để ý thị vệ vây công xác nhận nàng đã chết, sau đó phi thân rời đi.
"A, Vương gia đây là làm sao vậy, nhanh đi thỉnh Lăng cô nương đến." Thu Hàm nghe thấy tiếng kêu đuổi tới, liền nhìn đến Vũ Văn Hiên ngã vào trong vũng máu.
"Vương phi, chúng thuộc hạ trước nâng Vương gia trở về phòng." Thị vệ ba chân bốn cẳng đem Vũ Văn Hiên nâng trở về.
Bởi vì chuyện tình Vũ Văn Hiên trước đó an bài Thu Hàm cũng không biết. Nàng nghĩ Vũ Văn Hiên thật sự bị thương nặng, nếu không trị kịp sẽ chết, lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói với Lăng Nặc:
"Lăng muội muội, ngươi mau đến xem xem, mau." Lăng Nặc nhìn đếnbộ dáng Vũ Văn Hiên cũng hoảng sợ không kém.
"Các ngươi đều lui ra ngoài trướcđể Vương gia có đủ không gian, Vương phi lưu lại hỗ trợ là có thể ." Lăng Nặc nói với hạ nhân.
"Dạ." Tất cả mọi người lui ra.
"Người đi hết chưa? Ai nha, này bao máu cột vào trên người bị tên bắn vỡ biến thành một người đầy mùi máu, hảo khó chịu a!" Vũ Văn Hiên mở một con mắt, thấy trong phòng không có người an vị đứng lên, bộ dáng sinh long hoạt hổ làm sao giống bị thương, đem bao máu trên người lấy xuống.
"Ngươi.... Không có việc gì?" Thu Hàm trừng mắt nhìn nàng.
"Làm sao vậy, lão công của ngươi rất soái có phải hay không?" Vũ Văn Hiên giữ chặt tay nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình.
"Ngươi thật sự không có việc gì, ngươi làm ta sợ muốn chết." Thu Hàm đánh nàng một cái.
"Oa, đau quá đau quá!" Một cái đánh này Thu Hàm thật sự cố sức.
"Cho ngươi gạt ta, cho ngươi gạt ta!" Thu Hàm vừa đánh vừa khóc, nàng thật sợ Vũ Văn Hiên có chuyện gì.
"Tốt lắm, đừng trêu chọc Hàm tỷ nữa. Đem thuốc này ăn đi, liên tục bảy ngày ngươi đều sẽ ở trạng thái chết giả, bảy ngày sau ta lại cho ngươi một khỏa dược khác, ngươi liền sẽ tỉnh." Lăng Nặc ném cho nàng một viên thuốc. Vũ Văn Hiên liền ăn vào, sau đó Lăng Nặc hướng với người bênh ngoài tuyên bố tin tức nàng không được chữa trị mà chết.
Thu Hàm biết Vũ Văn Hiên khẳng định là đang mưu tính chuyện gì. Nàng hiện tại cũng không hỏi, đợi Vũ Văn Hiên tỉnh lại tự nhiên hội nói cho chính mình....
_____________
"Tôn nhi của ta a, ngươi để cho hoàng nãi nãi làm sao bây giờ a!" Lão Thái Hậu biết được tin tức này lập tức tiến đến tẩm cung Vũ Văn Hiên.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu sớm ở trong này đã lâu, hoàng hậu lại hai mắt sưng đỏ tựa ở trong lòng hoàng thượng nức nở.
"Hoàng nhi, cháu ngoan của ai gia làm sao vậy, ngươi nhất định phải cấp ai gia một cái công đạo." Thái Hậu xốc lên tấm khăn trắng, nhìn thấy mặt Vũ Văn Hiên không có chút máu liền ngất đi.
"Thái Hậu," "Mẫu hậu" Trong lúc nhất thời nơi này một mảnh hỗn loạn. Tam hoàng tử vừa mới đi rồi, Thái hậu lại té xỉu, may mà Lăng Nặc đã ở đó bắt mạch cho Thái hậu. Thái Hậu chỉ là bi thương quá độ ngất đi mà thôi, Vũ Văn Long phái người đưa Thái hậu trở về, miễn cho người thấy cảnh lại bi thương...
_______________
Đêm khuya Vũ Văn Long ngồi ở ngự thư phòng nhưng lại không có đốt đèn.
"Vũ Văn Hạo ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi dám giết con ta, trẫm muốn đem ngươi thiên đao vạn quả." Vũ Văn Long tay cầm thành quyền, đem lệ trong mắt đang muốn tràn ra cứng rắn bức trở về. Ai nói nam nhi thì không rơi lệ, mất đi nhi tử mình yêu thương Vũ Văn Long cũng rất muốn khóc lớn một hồi. Nhưng là hắn không thể, hắn muốn đem nỗi đau mất đi nhi tử hóa thành sức mạnh, trả thù người làm cho hắn mất con...
Hoàng hậu ở tẩm cung Thái hậu, cùng Thái hậu nói chuyện.
"Hoàng hậu a, Hàm nhi nay có mang có bầu, ngươi nhớ chiếu cố thật tốt Hàm nhi. Tương lai đem hài tử của Hiên nhi làm thái tử. Ta cái thân già này chính là cứng rắn chống đỡ để nhìn đến ngày đó." Thái Hậu xuất ra khăn tay lau nước mắt, an bài hoàng hậu.
"Mẫu hậu, này chỉ sợ... Không hợp cấp bậc lễ nghĩa a." Hoàng hậu tuy rằng cũng có ý tưởng này, nhưng là dù sao cấp bậc lễ nghĩa không hợp.
"Ai gia quản không nhiều như vậy, ai gia mất đi tôn tử mà ta thương nhất, ai gia rất đau lòng a." Thái Hậu lúc này tựa như cái hài tử, muốn tùy hứng.
"Ân, nhưng là Hoàng thượng nơi đó."
"Hoàng thượng để cho ai gia đi nói. Trước mắt là muốn hảo hảo bảo hộ Hàm nhi, hài tử trong bụng Hàm nhi là mồ côi từ trong bụng mẹ, vạn vạn không thể làm cho Vũ Văn hạo có cơ hội đối Hàm nhi hạ độc thủ. Bằng không ai gia sau khi trăm tuổi như thế nào còn mặt mũi đi gặp Hiên nhi a." Thái hậu ngày thường chỉ niệm Phật, lạy Bồ Tát, không để ý tới những việc trong cung. Nhưng nàng lúc trẻ, thời điểm làm hoàng hậu, hậu cung tranh đấu nàng trải qua không thiếu. Đối với chuyện tranh đoạt trong cung nàng tự nhiên có thể đoán được tám chín.
"Ân, thần thiếp biết, thần thiếp sẽ làm Vũ Văn Hạo trả giá đại giới." Hoàng hậu mắt khóc sưng đỏ, nhưng trong mắt hận ý cùng sát khí không chút nào che dấu.
"Thái hậu, ngài hảo hảo nghỉ ngơi, trăm ngàn phải bảo trọng thân thể a, nô tì đi trước cáo lui."
"Cũng tốt, đi xem Hàm nhi đi."
"Ân,thần thiếp cáo lui. Các ngươi hảo hảo ở đây hầu hạ Thái hậu."
Hoàng hậu đi vào chỗ ở của Thiên Cơ tử. "Sư huynh, ta có chuyện hỏi ngươi."
"Nga, tiểu sư muội có chuyện gì a?" Thiên Cơ tử ngữ khí trầm trọng đáp lời nàng.
"Sư huynh, Hiên nhi có phải hay không thật sự không được cứu rồi?" Hoàng hậu biết y thuật của sư huynh mình rất cao.
"Ân, lần này sư huynh cũng không tài nào giúp được." Thiên Cơ tử sớm biết được kế hoạch của Vũ Văn Hiên. Vì vậy diễn cũng rất thật, Vũ Văn Hiên chỉ nói cho sư phụ cùng sư tỷ hai người, bọn họ cũng hết sức phối hợp kế hoạch của nàng.
"Hiên nhi thật sự chết..." Hoàng hậu thất hồn lạc phách đi ra ngoài, mới ra cửa liền té xỉu trên mặt đất.
"A, hoàng hậu nương nương!" Cung nữ, thái giám đi theo ba chân bốn cẳng đem nàng nâng trở về, cũng triệu ngự y tiến đến.
_________________
Cao Huân biết được tin Vũ Văn Hiên đã chết bi thống vạn phần.
"Điện hạ đối ta có ơn tri ngộ, như thế nào tuổi còn trẻ liền như vậy đi rồi!" Cao Huân nhớ tới thời điểm cùng Vũ Văn Hiên cùng nhau uống rượu, không khỏi bi thương.
Vũ Văn Long làm theo nguyện vọng Vũ Văn Hiên, đám tang chỉ làm đơn giản, giản lược bớt những nghi lễ của hoàng gia. Cho nên người biết nàng chết chỉ giới hạn ở những đại thần có quyền lực trong triều.
"Ha ha, ngươi xác định tiểu tử kia thật sự chết?" Vũ Văn Hạo trong giọng nói không che dấu được hưng phấn.
"Dạ, Vương gia, trong cung tam hoàng tử nơi nơi treo đầy đèn trắng, Thu Hàm cũng canh giữ ở linh đường cực kỳ bi thương, xem ra là sự thật." Hắc y nhân đem những gì mình thấy hết thảy nói cho Vũ Văn Hạo.
"Hảo, thật tốt quá, tiểu tử này vừa chết, những sự tình khác liền dễ làm." Vũ Văn Hạo bỏ được cái đinh trong mắt tự nhiên trong lòng thập phần cao hứng.
"Kia... Vương gia, Thu Hàm làm sao bây giờ?"
"Trước mặc kệ nàng, đến thời cơ thích hợp sẽ diệt cỏ tận gốc." Vũ Văn Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua Thu Hàm.
"Dạ, Vương gia."
"Ha ha, ha ha, bổn vương hôm nay thật sự là rất cao hứng , ha ha" Toàn bộ thư phòng đều quanh quẩn tiếng cười của Vũ Văn Hạo.
|
Chương 40: Hiểu rõ mưu kế "A, thực nhàm chán a!" Vũ Văn Hiên ngồi ở trong lăng mộ vỗ đùi hô to nhàm chán. Mỗi ngày Lăng Nặc đều đúng giờ đưa cơm cho nàng ăn, Thu Hàm bởi vì đang mang thai, đi lại không tiện nên không thể tới nơi này bồi nàng.
"Hảo nhàm chán a, hảo nhàm chán, thật sự hảo nhàm chán! Cũng không biết lão gia hỏa Vũ Văn Hạo này khi nào thì động thủ." Vũ Văn Hiên đứng lên đem mấy ngọn nến trong mộ thất thắp lên, trong mộ toàn bộ được chiếu sáng. Hoàn hảo trong mộ đồ dùng sinh hoạt cái gì cần có đều có. Vũ Văn Hiên ngồi lên một khối đá, cởi giầy khu chân ngoạn giết thời gian.
"Ong.. ong" Cửa đá của mộ thất mở ra, Lăng Nặc mang theo giỏ cơm đi vào.
"Di, có cơm ăn." Vũ Văn Hiên đứng dậy đi đến.
"Ai, đợi đã, đi rửa tay của ngươi trước đi, ta vừa rồi nhìn thấy ngươi khu chân. Rửa tay xong mới được ăn." Lăng Nặc chụp lấy tay nàng nói.
"Được rồi" Ôm tâm tình không cam lòng đi rửa tay.
"Sư tỷ, lão bà với hài tử của ta thế nào? Ta cũng đã giả chết hơn một tháng rồi." Vũ Văn Hiên rửa tay xong, ngồi xuống hỏi Lăng Nặc.
"Hài tử hòa Hàm tỷ đều tốt lắm. Ngươi chuẩn bị khi nào thì hành động a? Ngươi luôn ngây ngốc ở nơi này cũng không phải biện pháp." Lăng Nặc gắp cho nàng khối thịt.
"Cái lão già Vũ Văn Hạo kia không xuống tay trước, ta xuống tay trước không tốt lắm đâu." Tuy rằng Vũ Văn Hiên cũng biết đạo lý tiên hạ thủ vi cường, bất quá thời cơ vẫn là chưa đến.
"Sư tỷ, ngươi cũng không biết ta một người tại đây rất nhàm chán, không bằng hôm nay ngươi lưu lại theo giúp ta nói chuyện được không?" Vũ Văn Hiên miệng ngậm bánh bao giả bộ đáng thương.
"Không được." Lăng Nặc cự tuyệt.
"Bằng không ta và ngươi cùng nhau trở về đi. Địa phương quỷ quái này ta ngốc không nổi nữa"
"Đừng làm cho người của Vũ Văn Hạo phát hiện , bằng không thất bại trong gang tấc."
"Nhưng là nơi này thực nhàm chán! Không được, ta muốn trở về, cùng lắm thì ta sẽ..." Vũ Văn Hiên không muốn ở lại chỗ quỷ quái này dù sao nàng cũng phải đi về cho bằng được.
"Như thế nào a? Đổi nữ trang a?" Lăng Nặc chỉ nói đùa một chút lại là nhắc nhở cho Vũ Văn Hiên.
"Thật sự là ý tưởng tốt, ha ha ha, liền làm như vậy." Vũ Văn Hiên nhớ tới trong mộ có rất nhiều quần áo chôn cùng, trong đó còn có cung nữ phục sức, tùy tiện lấy một bộ mặc vào là được rồi.
"Sư tỷ, thế nào?" Vũ Văn Hiên lấy khăn che nửa bên mặt, ra vẻ tiêu sái tiến đến
"Phốc" Lăng Nặc mới hớp một ngụm nước chưa kịp uống, nhìn thấy Vũ Văn Hiên thì nước trong miệng bay hết lên mặt nàng.
"Gì chứ phun ta, ta có xấu như vậy sao?" Vũ Văn Hiên lau nước trên mặt, thực không hài lòng nói.
"Không có rất xấu, chính là ngươi mặc quần áo này nhìn rất kỳ quái. Thực xin lỗi ta không phải cố ý muốn phun ngươi." Lăng Nặc giúp nàng lau mặt.
"Không sao, nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó." Vũ Văn Hiên nhìn quanh thân mình chính là cảm thấy thiếu một chút.
"Thiếu cái gì a?" Lăng Nặc cũng nhìn nàng từ trên xuống dưới.
"Đúng rồi, là ngực. Nơi này không có gì cũng không được a." Vũ Văn Hiên nắm lên hai cái bánh bao bỏ vào trước ngực mình.
"Như vậy sẽ không vấn đề. Nhân gia rất có nữ nhân vị có phải hay không?" Vũ Văn Hiên cố tạo ra một bộ dáng quyến rũ, nhưng lại làm Lăng Nặc một phen ghê tởm.
"Thực sự chịu không nổi, ta phải đi về, ta đi trước." Lăng Nặc chịu không được bộ dáng của Vũ Văn Hiên. Hoàn hảo là buổi tối, bằng không nàng như vậy ra ngoài còn không dọa người?
Lăng Nặc cho xe ngựa hồi cung, bởi vì có lệnh bài Vũ Văn Long cấp cho nên không có trở ngại.
"Sớm biết vậy ta đã dùng trái cây thay thế, bánh bao này bị xẹp." Vũ Văn Hiên nói xong còn đẩy đẩy hai cái bánh bao lên.
"Thôi đi, ngươi không cần ghê tởm ta!" Lăng Nặc thực không còn gì để nói, nhìn nàng hai tay nâng bánh bao trước ngực.
____________
Vũ Văn Hiên vừa về đến liền chạy tới phòng Thu Hàm. Thu Hàm đã muốn ngủ hạ. Nhìn thân hình nàng trong áo ngủ bằng gấm đơn bạc, Vũ Văn Hiên thực đau lòng, nhất là nhìn đến bụng nàng đã muốn nhô cao. Nàng đưa tay xoa lấy khuôn mặt ngủ say của người thương. Thu Hàm trong lúc ngủ mơ màng, cảm giác có người chạm mặt mình, liền mở to mắt.
"Ngươi đã trở lại? Bất quá... Ha ha ha ha" Thu hàm nhìn thấy nàng đầu tiên kinh ngạc một chút, sau đó liền cười ha hả.
"Cười cái gì a, thật là!" Vũ Văn Hiên buồn bực chính mình giả trang thành nữ có kém như vậy sao?
"Ngươi như thế nào phẫn thành cái dạng này trở về a?" Thu Hàm ngồi xuống, phủ thêm quần áo bồi nàng nói chuyện.
"Không trở thành như vậy, ta như thế nào đã lừa gạt những ngườigiám thị chúng ta. Kỳ thật ta cảm giác ta phẫn thành như vậy cũng không tệ lắm a!" Vũ Văn Hiên thực tự kỷ nói.
"Thôi đi, đây là cái gì a?" Người này khi nào thì ngực cũng phát dục ra? chính mình như thế nào không biết đâu, Thu Hàm rất kỳ quái.
"Đừng trạc a, đây là ngực của ta." Vũ Văn Hiên ôm trước ngực bánh bao của mình, trừng mắt Thu Hàm.
"Ngực của ngươi? Ngươi lừa ai a? Lấy ra ta xem xem." Thu Hàm cởi quần áo Vũ Văn Hiên muốn xem.
"Sắc lang a, đợi đã, ta chính mình lấy, ta chính mình lấy." Vũ Văn Hiên túm lại quần áo, bàn tay tiến vào trong lấy bánh bao ra.
"A, đây là bánh bao, ha ha ha ha, ngươi này cũng quá... Có ý tưởng a!"
"Ngươi có đói bụng không a, có muốn ăn hay không?" Vũ Văn Hiên đem bánh bao đưa cho nàng.
"Ta không cần, đều đen thành như vậy, ngươi giữ lại dùng đi. Ha ha ha" Thu hàm nhớ tới đến liền buồn cười.
"Còn cười, ngươi còn cười, xem ta thu thập ngươi." Vũ Văn Hiên bổ nhào vào Thu Hàm.
"Uy, cẩn thận hài tử a!" Thu hàm che chở bụng mình.
"Ta biết. Hư, có người ở trên nóc." Tiếng vang rất nhỏ trên nóc bị Vũ Văn Hiên nghe được.
"Kia làm sao bây giờ?" Thu Hàm ôm cổ nàng nhỏ giọng hỏi.
"Không có biện pháp, kế này cũng thật cũng bị Vũ Văn Hạo vạch trần. Không sợ, trên có chính sách thì dưới có đối sách. Hôm nay hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai mới tìm đối sách đi." Vũ Văn Hiên đem bộ cung nữ trang phục trên người kia cởi xuống, ôm lấy Thu Hàm ngủ.
________________
"Vương gia, kia tiểu tử quả nhiên là giả chết lừa mọi người." Hắc y nhân đem những gì mình nhìn thấy nói cho Vũ Văn Hạo.
"Thật không biết tiểu tử này muốn làm cái trò quỷ gì." Vũ Văn Hạo đoán không ra ý muốn của Vũ Văn Hiên.
"Vương gia, chúng ta muốn hay không làm cho hắn chết lại một lần?"
"Không cần, phương diện quân đội giải quyết thế nào?"
"Không sai biệt lắm, thuộc hạ liên hệ đến cửu Vương gia, cửu Vương gia nguyện ý cho mượn binh để chúng ta khởi sự. Sau khi sự thành, cửu Vương gia phải làm phụ chính vương."
"Vậy ngươi đáp ứng rồi phải không?" Vũ Văn Hạo đương nhiên không phải đứa ngốc.
"Thuộc hạ nghĩ đến kế hoãn binh trước hết đáp ứng với hắn. Sau khi chuyện thành, để cho cửu Vương gia làm này phụ chính vương, không cần cho hắn thực quyền thì được rồi."
"Ân, đi một bước tính một bước đi. Trước mắt có binh lực của lão Cửu giúp, khởi sự không thành vấn đề. Mặc kệ lão Cửu muốn cái gì đều đáp ứng hắn. Hai mươi tháng sau khởi binh, không thành công liền xả thân." Vũ Văn Hạo nắm chặt quyền, ánh mắt lộ ra hung ác.
Vũ Văn Hiên biết Vũ Văn Hạo phái người đến giám thị hết thảy trong phủ mình, nàng an bài rất nhiều ảnh vệ bảo hộ Thu Hàm. Vì không bại lộ hành tung, nàng không thể ở tại phòng chính mình. Vì thế khi đêm đến nàng đều chui lên trên giường Lăng Nặc, còn lấy cớ thực tốt đẹp: bảo hộ Lăng Nặc là bổn phận của nàng, khiến cho Lăng Nặc thập phần không nói được gì, bởi vì người rất vô lại...
Tác giả có lời muốn nói: Thật vất vả mới làm ảnh bìa, QQ không gian hình ảnh thế nhưng không cho biểu hiện, ta thực chán nản ··
|
Chương 41: Âm thầm làm việc "Ta nói, ngươi còn muốn như vậy cho tới khi nào, ngươi có thấy ghê tởm hay không a?" Lăng Nặc thật sự là nhìn không được Vũ Văn Hiên.
"Làm sao vậy a? Ta thì thế nào? Ta còn cảm thấy thực đẹp đây, làm nữ nhân cũng chính là một mỹ nhân a!" Vũ Văn Hiên vuốt vuốt mặt, làm một bộ dáng quyến rũ động lòng người.
"Ách, ngươi ghê tởm chết ta đi" Lăng Nặc chịu không nổi nàng giả bộ quyến rũ như vậy.
"Ta như thế nào ghê tởm , ngươi không thấy ta đẹp sao? Ngươi xem này, muốn ngực..." Nói xong Vũ Văn Hiên lấy tay nâng nâng "bộ ngực" của mình. "Có ngực, muốn lưng, có lưng..." Lại sờ sờ eo chính mình. "Muốn eo cũng có eo... thật sự là khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ a. Làm cho người ta nhìn đến sẽ đối ta muốn khi dễ đây." Vũ Văn Hiên không để ý Lăng Nặc biểu tình đang muốn nôn, mắt trợn trắng, tiếp tục tự kỷ. Nàng cho tới bây giờ mới cảm thấy chính mình là không thua kém người ta, cũng có dáng chuẩn chữ S a!
"Ta kính nhờ ngươi đừng tự kỷ như vậy được không? Lại còn khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ... ta thấy là khuôn mặt ma quỷ, dáng người thiên sứ mới đúng." Lăng Nặc nhịn không được muốn đánh đánh nàng.
"Ách?" Vũ Văn Hiên buồn bực, chính mình chạy đến trước gương, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy chính mình thực hoàn mỹ, như thế nào liền thiên sứ dáng người? Nàng tưởng tượng đến bộ dáng thiên sứ, đỉnh đầu một cái vòng vàng nhỏ, trên lưng một đôi cánh nhỏ, tay cầm một cái cung tiễn, một cái tiểu thí hài không có mặc quần áo, rồi lại đem bộ dáng chính mình so sánh với thiên sứ. Ách, thật đúng là chịu không nổi đâu, chính mình không mặc quần áo kia sẽ rất tiêu hồn a! [(@@) Hiên ca tự kỷ level max :v]
"Làm sao vậy? Ta cảm thấy thực hoàn mỹ a!" Vũ Văn Hiên nhìn mình trong gương. Dáng người cao gầy, tóc dài đen như mực, tay áo phiêu phiêu. Nhưng là nàng xem nhẹ trang điểm trên mặt mình. Trong thơ có nói, "hoạ mi sâu cạn hợp thời vô", Vũ Văn Hiên vẽ mi cũng là rất kỹ thuật, sâu cạn cũng là có, chẳng qua là một cái lông mi họa thật sự thô, thực đen hơn nữa lại ngắn, bên kia cũng vẽ nhưng thật ra dài ngắn không đều, một chút cũng không có cảm giác đối xứng. Trên mặt thì phấn cũng là bôi rất dầ. Nàng còn vẽ lông mày và môi, bất quá hai cái này nàng cũng vẽ thật sự khó coi. Lông mày thì vẽ đậm đen như mực, môi thì đen thâm như trúng độc. Thực sự nàng không có khiếu trang điểm, khi còn là người ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không có kinh nghiệm trang điểm, vốn từ một người tuấn tú lại đem chính mình vẽ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Từ xưa đến nay chưa từng có người lãng phí chính mình như vậy, Vũ Văn Hiên chính là người đầu tiên.
"Thiếu chủ, đây là... tình báo chúng ta mới bắt được." Ảnh vệ nhìn đến Vũ Văn Hiên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cơ mặt bắt đầu co rúm, muốn cười lại không dám cười, sợ làm thiếu chủ nhà mình thương tâm.
"Nga, ta xem xem" Vũ Văn Hiên tiếp nhận thư ảnh vệ đưa qua.
"Lão gia hỏa này thật ra cũng không ngốc, còn tìm giúp đỡ. Hắn sẽ không biết nói cái gì là tai họa sắp đến sao?" Vũ Văn Hiên khiu mi.
"Thiếu chủ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Ảnh vệ xin chỉ thị hành động bước tiếp theo.
"Các ngươi âm thầm liên hệ với người Vũ Văn Hạo từng tìm giúp đỡ. Nên làm như thế nào các ngươi đều biết đi? Vậy ta đi trước." Vũ Văn Hiên nói xong liền xoay người, lưu lại nhóm ảnh vệ nhìn bóng dáng thiếu chủ tiêu sái rời đi.
"Lão đại, thiếu chủ của chúng ta thật sự là... Rất có ý tưởng , oa ha ha ha ha" Một người dẫn đầu cười, đón lấy vài người đều bắt đầu cười ha hả.
"Khụ khụ, được rồi, không cần cười. Thiếu chủ chúng ta giả thành cái dạng này là vì tránh né tay mắt của Vũ Văn Hạo, chúng ta ở sau lưng cười như vậy là không đúng."
"Dạ, lão đại." Vài người nghẹn cười.
"Tốt lắm, đều tự đi làm nhiệm vụ đi của mình." Ảnh vệ đứng đầu làm cho mọi người giải tán. Hắn cũng đoán ra mọi người sau khi rời đi chắc chắn sẽ tìm chỗ cười to một hồi...
Vũ Văn Hạo nghĩ đến chính mình chuẩn bị hết thảy đều thực hoàn mỹ, hắn đem quân lính trong cung vụng trộm đổi thành người của mình, chờ thời cơ đến...
_________________
"Cửu vương gia!" Một cái hắc y nhân bịt mặt bỗng nhiên xông vào thư phòng của Vũ Văn Quyền, kiếm đặt tại trên cổ hắn.
"Ngươi là người nào?" Vũ Văn Quyền cũng là bình tĩnh tự nhiên,
"Ta là người như thế nào vương gia không cần biết, ta chỉ là nghĩ muốn nhắc nhở cho vương gia biết giúp Vũ Văn Hạo tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Tại hạ chỉ là mong vương gia suy xét lại." Người bịt mặt đúng là ảnh vệ Vũ Văn Hiên phái đi.
"Hừ, bổn vương dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?" Vũ Văn Quyền cũng không phải là cái loại người dễ bị hù dọa.
"Vương gia có từng nhớ rõ mối tình năm năm trước hay không? Nay cái hài tử kia đã muốn hơn bốn tuổi, vương gia chẳng lẽ không muốn gặp lại hài tử kia sao? Không nói đến hài tử kia rất thông minh lanh lợi, chỉ riêng hài tử đó là nhi tử duy nhất của vương gia, tại hạ nghĩ vương gia nhất định thực để ý sống chết của thân nhi tử đi!" Người bịt mặt trong lời nói lộ ra uy hiếp.
"Ngươi là muốn lấy sinh mệnh hài tử của bổn vương đến uy hiếp bổn vương sao? Nghĩ như vậy ngươi liền nhầm rồi, bổn vương chưa già mà, nhi tử tương lai nhất định sẽ có." Vũ Văn Quyền trong lòng đương nhiên muốn gặp nhi tử của mình nhưng trên mặt biểu tình lại giả vờ như không chút nào để ý.
"Ha ha, vương gia... cái nữ nhân mà ngài yêu thương kia đã muốn hương tiêu ngọc vẫn, mà đến huyết mạch duy nhất của nàng vương gia đều chút không quan tâm. Cửu vương gia quả nhiên đủ tuyệt tình, vậy tại hạ không quấy rầy vương gia." Người bịt mặt thu kiếm, chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã, ngươi muốn cái điều kiện gì mới đáp ứng đem nhi tử trả lại cho bổn vương?" Nghe được tin tức người mình vẫn thương nhớ đã muốn qua đời, Vũ Văn Quyền rất là khổ sở, hắn đương nhiên muốn bảo trụ huyết mạch duy nhất mà nàng lưu lại.
"Rất đơn giản, là lúc Vũ Văn Hạo liên lạc muốn vương gia khởi binh, vương gia chỉ cần phản chiến là có thể. Sau khi Vũ Văn Hạo đền tội, tại hạ tất sẽ đem tiểu vương gia trả về quý phủ." Người bịt mặt sớm nói.
"Hảo, bổn vương đáp ứng ngươi, hy vọng ngươi cũng nói được thì làm được, bằng không đừng trách bổn vương không lưu tình." Vũ Văn Quyền lúc này rất băn khoăn an nguy của thân nhi tử. Tuy rằng hắn biết người bịt mặt này sẽ không thương tổn hài tử của mình, nhưng hắn không biết người này là do hoàng đế phái tới hay vẫn là người khác, cho nên hắn xử sự càng muốn thập phần cẩn thận.
"Vương gia yên tâm đi, chỉ cần Vũ Văn Hạo đền tội xong, tại hạ nhất định đem tiểu vương gia trả về đến. Trong lúc này tại hạ nhất định lấy tánh mạng bảo hộ tiểu vương gia an toàn."
"Hảo, bổn vương đã muốn đáp ứng ngươi. Mời ngươi trở về đi, còn có phải chiếu cố nhi tử của bổn vương."
"Vương gia yên tâm, tiểu vương gia trước mắt đang ở một cái địa phương thực an toàn." Người bịt mặt nói xong liền nghênh ngang xuất môn ly khai.
[ tác giả có chuyện nói: Vì cái gì không mở cửa sổ bay ra đâu? Bởi vì đại đa số người sắm vai thích khách là có môn không đi, đều thích nhảy ra cửa sổ, mà vì lập dị cho nên tác giả an bài thích khách đi ra bằng cửa chính.]
(Editor: một trong những lý do chọn edit truyện này là ta thích sự bá đạo của tác giả. :v)
Sau khi người bịt mặt đi rồi, Vũ Văn Quyền từ trong ngăn bàn lấy ra một bức hoạ cuộn tròn, mở ra. Trong tranh là một cái giai nhân. Tuy chỉ là họa nhưng cũng không giấu được nét phong tư tuyệt đại quyến rũ động lòng người, là điển hình cho khí khái tao nhã của mỹ nhân cổ đại. Người vẽ tranh cũng đem mỹ nhân phong tư vẽ đến rất tự nhiên trên giấy, có thể thấy được người vẽ tranh đối nàng tình thâm mấy phần. Vũ Văn Quyền nhìn người trong tranh, trên ánh mắt lộ ra nhu tình thắm thiết.
"Đều do ta không tốt, vì dã tâm của chính mình mà xem nhẹ, vắng vẻ mẫu tử các nàng, để nàng ôm nỗi hận mà chết. Nàng yên tâm, bổn vương cho dù liều cả tánh mạng cũng muốn đem nhi tử của chúng ta cứu về." Vũ Văn Quyền cầm bức họa khóe mắt chảy xuống mấy giọt nước mắt. Ai nói nam nhi không có rơi lệ, đó là chỉ vì chưa gặp chuyện mình thương tâm thôi...
Tác giả có lời muốn nói: Ai, thật sự là mệt a! Đi công tác, theo không kịp tốc độ, mọi người thông cảm a!!!
Editor: Xin lỗi mọi người vì thời gian trước đã bỏ bê truyện vì phải đi học. Từ giờ sẽ cố gắng mỗi tuần ít nhất một chương. Cảm ơn các bạn đã đọc và cmt ủng hộ nha!!! Thân ái!!
|
Chương 42: Tạo phản "Chuẩn bị thế nào?" Vũ Văn Hạo vừa uống tiểu rượu vừa hỏi hắc y nhân đứng bên người. Hắn cảm thấy chính mình cách vị trí cao cao tại thượng kia không còn xa nữa, trong lòng thập phần cao hứng.
"Chuẩn bị đã xong, chỉ chờ Vương gia ra lệnh một tiếng." Hắc y nhân cũng từ thay hắn cao hứng.
"Ân, hảo, ta rốt cục muốn ngồi trên cái vị trí kia, khổ tâm nhẫn nhịn lâu như vậy, ha ha, bổn vương hôm nay thật sự là rất vui." Vũ Văn Hạo ngồi ở lương đình trong hoa viên nhà mình, uống rượu đến tận khuya...
______________
"Hàm nhi a, hôm nay thế nào này tiểu tử kia có đá ngươi hay không a?" Hoàng hậu nhìn bụng Thu Hàm cười tủm tỉm nói, trong bụng nhưng là trưởng tôn của nàng đâu, nàng đương nhiên cao hứng.
"Tạ mẫu hậu quan tâm, hài tử thực ngoan không có làm ầm ĩ ta." Thu Hàm vuốt bụng hạnh phúc cười nói.
"Ai, bản cung về sau nhất định phải hảo hảo thương tiểu tôn tử của ta." Hoàng hậu nghĩ đến cái tiểu hỗn đản kia của mình, không khỏi có chút thương cảm.
"Hàm tỷ tỷ... đây là... Tham kiến hoàng hậu nương nương" Lăng Nặc vào cửa nhìn thấy hoàng hậu nương nương đã ở, lập tức hành lễ.
"Người trong nhà không cần khách khí, Nặc nhi lại sắc thuốc bổ cấp hàm nhi a?" Hoàng hậu đứng lên muốn xem hôm nay là canh gì.
"Nga, một ít canh bổ thân thể, không có gì đặc biệt. Cái kia... Đại Ngưu đem canh bưng lại đây." Lăng Nặc phân phó cho Vũ Văn Hiên đang giả dạng cung nữ đem canh tiến vào.
"Này cung nữ hảo lạ mặt a, trước kia như thế nào chưa thấy qua?" Hoàng hậu nhìn đến cung nữ này cao hơn, lưng áo cũng lớn và thô hơn so với cung nữ bình thường, liền có nghi vấn.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương." Vũ Văn Hiên nén giọng vấn an.
"Nga, đứng lên đi." Hoàng hậu là đầu đầy dấu chấm hỏi, cung nữ này thật đúng là không phải bình thường.
"Ân? Ngươi ngẩng đầu lên." Hoàng hậu muốn xem rõ ràng diện mạo của cung nữ này.
"Ách, hoàng hậu nương nương." Vũ Văn Hiên ngẩng đầu, đối mặt với hoàng hậu.
"Ách, này cô nương trưởng cũng quá đẹp khác người đi." Hoàng hậu nhìn đến mặt Vũ Văn Hiên, đầu tiên liền nói ra.
"Tạ hoàng hậu nương nương khích lệ." Vũ Văn Hiên cúi cúi thân mình.
"Ách, bản cung không phải ở khen ngươi, như thế nào lão ma ma không có giáo ngươi cung nữ phải ăn mặc sao?" Hoàng hậu buồn bực cung nữ này da mặt cũng quá dày đi.
"Nô tỳ đã biết." Vũ Văn Hiên cúi mình vái chào, ai biết cái cúi này biên độ quá lớn, trái táo trong ngực Vũ Văn Hiên rớt xuống, lăn ra.
"Ai nha, nguy rồi, sớm biết thế này đã lấy dây lưng trói lại." Vũ Văn Hiên ngồi xuống nhặt lại trái táo.
"Như thế nào sẽ có trái táo theo trên người ngươi lăn ra đây?" Hoàng hậu nổi giận, cung nữ này nhất định có vấn đề.
"Ngượng ngùng, lòi... mẫu hậu." Vũ Văn Hiên cầm trong tay trái táo, trước ngực một bên cao ngất, một bên bằng phẳng.
"Ngươi... Này xú tiểu tử!!" Hoàng hậu lau đi son phấn trên mặt Vũ Văn Hiên, này cũng quá dọa người rồi,chán nản hết chỗ nói rồi.
"Hắc hắc, mẫu hậu, ta... Hắc hắc" Vũ Văn Hiên ưỡn nghiêm mặt cười.
"Mẫu hậu kỳ thật sự tình là như vậy, ta không phải thật sự chết, là giả chết, ta sở dĩ làm như vậy chính là..." Vũ Văn Hiên đem toàn bộ chân tướng sự tình nói cho hoàng hậu biết.
"Nga, nguyên lai là như vậy , vậy ngươi cũng không cần gạt phụ hoàng mẫu hậu a, làm hại nương còn tưởng rằng ngươi thật sự... Thật sự là quá tốt. Nhưng là ngươi vì cái gì muốn phẫn cung nữ đâu, ngươi có biết hay không ngươi phẫn cung nữ có bao nhiêu xấu, xấu đến nỗi nương cũng không nhận thức ngươi a!" Hoàng hậu nhịn không được đả kích Vũ Văn Hiên.
"Ha ha ha" Lăng Nặc cũng không cho nàng mặt mũi cười ra. "Ta đã sớm nói cho sư đệ , nhưng là nàng không nghe, còn cảm thấy chính mình rất có mị lực."
"Mẫu hậu, ta cũng cho rằng như vậy." Thu Hàm cũng đồng ý với hoàng hậu và Lăng Nặc.
"Vì cái gì các ngươi đều không cảm thấy ta rất đẹp?" Vũ Văn Hiên buồn bực
"Tiểu tử, ngươi nhanh đi thay đổi cho ta đi!" Hoàng hậu túm lấy lỗ tai nàng.
"Hảo hảo, đổi liền đổi, nương, đau..." Quả nhiên đối phó Vũ Văn Hiên lấy bạo chế bạo là tốt nhất. Vũ Văn Hiên ngoan ngoãn đi thay quần áo, bất quá mặt vẫn là hơi dịch dung một chút.
________________
Trên đại điện
"Hoàng Thượng, thần có việc tấu" Vũ Văn Hạo đứng ra.
"Nga, chuyện gì?" Vũ Văn Long sớm biết hết kế hoạch của hắn.
"Hoàng Thượng, đạo làm vua phải vì vạn dân tạo phúc, Hoàng Thượng tại vị mấy năm nay dù chưa cùng các quốc gia khai chiến làm cho dân chúng lầm than, nhưng cũng không có tạo phúc cho dân, Hoàng Thượng ngài không thấy thẹn với bá tánh, với tiên hoàng sao?" Vũ Văn Hạo nói.
"Lớn mật, trên đại điện nhưng lại ngang nhiên nói ra nghịch phản chi luận." Cao Huân đứng ra chỉ vào Vũ Văn Hạo.
"Một cái quan văn nhỏ nhoi như ngươi có gì tư cách đến chỉ vào bổn vương. Vũ Văn Long ngươi năm đó liên hợp Lão thất đem bổn vương từ bỏ thái tử vị, hôm nay nên đem những thứ vốn thuộc về bổn vương trả lại." Vũ Văn Hạo như định liệu trước vỗ vỗ tay, lập tức có rất nhiều binh lính cầm vũ khí tiến vào đại điện. Người lãnh binh không phải ai khác, đúng là cửu Vương gia Vũ Văn Quyền.
"Ha ha, hảo, cửu đệ tới vừa lúc." Vũ Văn Hạo nhìn đến Vũ Văn Quyền cười ha hả.
"Ha ha, bổn vương cũng đến đây." Dứt lời Vũ Văn Hiên phi thân tiến vào đại điện, phía sau Vũ Văn Hiên càng có nhiều tướng sĩ.
"Phụ hoàng không cần sợ, nhi thần sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn người." Vũ Văn Hiên nhìn Vũ Văn Hạo đối Vũ Văn Long nói.
"Chỉ bằng ngươi, hoàng mao tiểu tử này, ngươi không sợ bổn vương ra lệnh một tiếng đại quân của ta đang tụ tập ở ngoài thành tiến vào lấy mạng ngươi sao?" Vũ Văn Hạo không chút để nàng vào mắt.
"Ai nha, thật sự là ngượng ngùng a Nhị bá phụ, cái ngươi cái gọi là này đại quân đã sớm bị chất nhi đem người đổi hết, trước mắt đại quân này chỉ nghe lệnh của ta. Nga, đúng rồi, cửu hoàng thúc yên tâm tiểu đường đệ thực an toàn hơn nữa thực khả ái."
"Là tiểu tử ngươi phái người đến phủ đệ bổn vương?" Vũ Văn Quyền hiện tại minh bạch.
"Cửu hoàng thúc, ngươi hôm nay hỗ trợ chất nhi trừ bỏ nghịch tặc, sau đó chất nhi nhất định đem tiểu đường đệ đưa về quý phủ."
"Hảo tiểu tử, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử. Người tới, tróc nã nghịch tặc Vũ Văn Hạo." Vũ Văn Quyền ra lệnh một tiếng, binh lính đem đầu mâu nhắm ngay Vũ Văn Hạo.
"Ha ha, bổn vương hội sợ các ngươi sao?" Vũ Văn Hạo tay nắm thành quyền hướng Vũ Văn Hiên tấn công.
"Ai nha, lão già đừng nói ta khi dễ ngươi a, ngươi đánh không lại ta." Vũ Văn Hiên đỡ một quyền của Vũ Văn Hạo, trêu đùa nói,
"Xú tiểu tử, tiếp chiêu." Vũ Văn Hạo trong mắt bốc lửa, hướng nàng đánh điên cuồng.
"Cửu hoàng thúc, phiền toái ngươi bảo hộ phụ hoàng cùng các đại thần an toàn rút lui khỏi đại điện. Vũ Văn Hạo nay ngươi đã muốn là cá trong chậu , bổn vương hôm nay sẽ bắt ngươi về trị tội, vì Thu đại nhân đã chết giải oan." Vũ Văn Hiên nói xong liền hạ thủ, không chút chậm trễ,
"Ngươi cho là ngươi có thể chế trụ ta? Cũng quá hóng hách đi."
"Thử xem sẽ biết, ra ngoài đừng nói ta ỷ vào tuổi trẻ khi dễ lão già như ngươi a!" Vũ Văn Hiên rút ra nhuyễn kiếm bên hông.
"Cho ngươi thử xem của ta cô độc cửu kiếm." Vũ Văn Hiên nói xong ngay tại trên đùi Vũ Văn Hạo đâm xuống một vết.
"Ách, xú tiểu tử." Vũ Văn Hạo nổi giận, lui về sau rồi xoay người bay lên, xem ra muốn bạo phát.
"Oa, hơi sợ" Vũ Văn Hiên xoay người một cái, thả kiếm trên tay xuống, xuất ra kiếm vải trong tay áo, thẳng tắp hướng Vũ Văn Hạo bay đâm tới. Vũ Văn Hạo nhảy lên đá kiếm rơi xuống.
Tham chiến vô ích cần phải tốc chiến tốc thắng. Vũ Văn Hiên đề một ngụm chân khí ngưng tụ ở đầu ngón tay hướng Vũ Văn Hạo bắn qua. "Xuy" một tiếng Vũ Văn Hạo bị chân khí đánh trúng, đầu gối mềm nhũn, nhất thời nửa quỳ xuống dưới. Vũ Văn Hiên thừa thắng xông lên, nhanh chóng cầm kiếm nhảy tới, thanh kiếm đặt tại trên cổ Vũ Văn Hạo.
"Thực xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy." Vũ Văn Hiên điểm vài cái đại huyệt quanh thân hắn, khiến cho hắn không thể sử dụng nội lực.
"Hảo, con ta quả nhiên không phụ phụ hoàng sở vọng." Vũ Văn Long mang theo cấm vệ quân xuất hiện ở trong đại điện.
"Phụ hoàng, ở đây cho người ta muốn đi xem phu nhân của ta." Vũ Văn Hiên đem Vũ Văn Hạo giao cho thị vệ, sau đó rất tiêu sái rời khỏi đại điện.
Have a nice weekend!!! :))
|