VẪN CỨ THÍCH EM! xã hội Cô ta bị sao thế,.. tự nkiên kái sùi bọt mép, nkìn kinh quá. Xã hội: Gọi cấp cứu đi Xã hội: Anh gọi đi, Xã hội: Tkôi tôi k gọi đâu pkí tiền lắm, mà sao cô không gọi? Xã hội: Máy tôi hết tiền rồi!. Cứ thế đấy người ta tkì xỉu kòn họ tkì cứ cải và đùn đẩy trách nkiệm vs nkau, không kần biết người ta sống hay ckết, xã hội ngày càng tka hóa mà. Nkưng ít nkất cũng kòn 1 người tốt nkỉ hihi. Xã hội: Cô ta điên rồi, tự nkiên lấy tay cko người đóa cắn lỡ bị lây bệnh gì rồi sao, điên tkật. Xã hội: Uk đúng đấy, cô ta đúng chuẩn điên, nkìn xinh tkế mòa lại hơi,…. Tại bệnh viện Bác sĩ: Cô là người nkà của bệnh nkân Trương Huỳnh Như? Không tôi ckỉ là người đưa cô ta đến đây. Bác sĩ: Vậy cô có cách nào liên lạc với người nkà của bệnh nkân hay không tôi đã điện tkoại nkưng không liên lạc đc bệnh nkân cần nkập viện để tkeo zõi. Tôi không biết cô ta ckỉ là đi ngang wa tkấy cô ta nkư tkế nên mới đưa đến đây, nếu không liên lạc đc người nkà vậy tki tôi sẽ làm tkủ tục nkập viện cko cô ta. Bác sĩ: Vậy tkì tốt rồi, cô hãy đến quầy tku ngân để hoàn tkành tkủ tục. Khoan đã. Bác sĩ: Vâng! Cô ta không sao ckứ? Bác sĩ: Hiện tại tkì không sao hết chỉ bị trầy xước nkẹ tkôi, nkưng cần pkải nkập viện để tkeo zõi tkêm. Uk, kảm ơn. Bác sĩ: chờ 1 chút! Im lặng. Bác sĩ: Tay cô đang ckảy máu, kòn kả zấu răng, cô đã đưa tay cko bệnh nkân cắn àh? Um, lúc đấy ckẳng có gì ngoài tay cả. Bác sĩ: đưa tay đây, tôi sẽ giúp cô băng bó lại không sẽ bị nkiễm trùng đấy. Không cần, tôi tự làm đc, giờ tkì tôi có tkể đi làm tkủ tục nkập viện cko cô ta đc rồi ckứ?. Bác sĩ: Nkưng,…. Mà tkôi cô đi đi. (1 kon người cứng đầu nkỉ) Tại phòng bệnh Bác sĩ: cô tỉnh rồi đấy ah? Sao tôi lại ở đây? Bác sĩ: cô không nkớ gì sao? Tôi ckỉ nkớ là khi tôi đang đi ckuẩn bị tới trường tkì căn bệnh của tôi tái pkát kòn sau đó tkì tôi không nkớ rõ nữa. Bác sĩ: cô rất mai đấy có 1 cô gái tốt bụng trong lúc cô pkát bệnh đã đưa tay mk cko cô cắn nkằm tránh cô cắn trúng lưỡi và rồi đưa cô đến đây. Vậy cô ấy đâu rồi. Bác sĩ: đã đi rồi. Đã đi rồi!. Bác sĩ: Uk, ckắc là đi khi làm tkủ tục nkập viện cko cô xong, giờ tkì cô nằm nghỉ đi, mai tôi sẽ quay lại tái khám cko cô. Ai đã giúp mk, sao lại không đợi mk tỉnh lại, sao lại bỏ đi khi mk kòn ckưa biết được mặt, kảm giác lúc đó tkật ấm áp, 1 kảm giác mk ckưa từng bao giờ kảm nkận được từ nkỏ đến giờ, rốt cuộc tkì đó là gì?(suy nghĩ xong, ngủ luôn tới sáng). MỘT TUẦN SAU, TẠI NKÀ NỮ LUẬT SƯ. Ting tong, ting tong,… (cứ ting tong nkư tkế cko tới 15 pkút vẫn không có vẻ là ckủ nkân của ngôi nkà ra mở cửa, nkưng Huỳnh Như vẫn cứ bấm, vẫn cứ ckờ ckủ nkân của ngôi nkà mở cửa mới tkôi, cko đến khi.) Cô cần gì? Um, em muốn kiếm 1 người ở trong nkà này. Cô kiếm người trong này? Vâng Để làm gì? Em muốn nói lời kảm ơn đến chị ấy. Kám ơn, tôi nghĩ là không kần đâu, cô có tkể về đc rồi. Tại sao lại không kần, ckị đâu pkải là ckị ấy vs lại em sẽ không về cko đến khi gặp đc ckị ấy. Vậy tkì cô cứ ở đây mà đợi, nkưng hãy né qua 1 bên tôi kòn vào nkà. Mắt mở to hết cỡ, sự đơ kéo zài 5 pkút mới hoàn hồn. Ckị, ckị, ckị,………… ckị là,……….. là người đã giúp em? Không có tiếng trả lời, nkưng có tiếng đóng cửa (luật sư nkà ta khó quá (< ^ - ^ >) 3 GIỜ SAU: Cô ta vẫn ckưa về sau, lại kòn ngồi đây mà ngủ(bước đến gần), lay lay sau cô không về đi kòn ở đây làm gì? Zụi zụi, em, em đợi ckị. Đợi tôi? Đợi làm gì? Em,… em,… ckỉ muốn kám ơn ckị và có tkể đền đáp lại sự giúp đỡ của ckị zành cko em. Tôi đã nói là tôi không kần cô kám ơn lại càng không muốn cô báo đáp hay đền ơn gì cả, nên cô hãy về đi đừng có mà đứng hay ngồi ở đây lại kòn mà ngủ gụt nữa. Em,…. Em…..(bây giờ tkì ckỉ kòn sự hiện ziện của nước mắt, ngoài ra không có lời nào để nói cả) TRONG NKÀ LUẬT SƯ: Tôi đã làm gì mà cô khóc? Không,.. hức,…. Hức,… không,… có Nếu không vậy tkì tại sao cô lại khóc y nkư kon nít bị zành kẹo? Em,… hức,… hức,…… Đc rồi, giờ tkì cô có tkể nín khóc đc không? Tôi không tkích pkải ngke cũng nkư nkìn tkấy người khác khóc. Em,…. Em cũng đâu có mún khóc. Nếu không mún vậy cớ gì cô cứ nước ngấn nước zài mãi tkế? Em,… em cũng không biết nữa, em không điều khiển đc nước mắt của mk, nó cứ rơi mặc zù em có cố ngăn nó lại. Cứ tkế 1 người tkì khóc, 1 người tkì loay hoay lấy khăn giấy cko đến 30 pkút sau. Cô không có ý định về sau? Em,… Đã 19h rồi, cô còn không về nkà tôi ckỉ sợ người nkà cô đăng báo tìm cô. Em tên là Huỳnh Như, Trương Huỳnh Như, chị có tkể gọi em là Như và em ở 1 mk nên cko zù em có mất tích tkật tkì cũng ckẳng ai báo cảnh sát nên ckị không cần pkải lo điều đó(ngạc nkiên tkật, tự nkiên nín khóc mà kòn nói 1 cách mạch lạc ghê nka). Vậy ý cô là? Em không có ý gì cả, ckỉ mún biết tên ckị. Vì sao lại mún biết tên tôi? Không vì sao cả, vì ckị đã biết tên em rồi nên em cũng muốn biết tên ckị. Tôi không muốn biết tên cô là gì, với lại tôi không hề hỏi tên cô, đó là cô tự nói nên tôi không cần thiết pkải nói tên tôi cko cô. Vậy ah, vậy tkì em sẽ ở lì ở đây cko đến khi ckị nói tên ckị cko em biết. Cô đang quy hiếm tôi(đây là cô gái nửa tiếng trước sau). Không, em không quy hiếm ckị em ckỉ là đang tkương lượng với ckị. Cô ở lì trong nkà tôi và cô gọi đó là tkương lượng, tôi cko cô 2 pkút để rời khỏi nkà tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ. Em sẽ không đi đâu nếu ckưa biết được tên ckị, kòn nếu ckị muốn gọi bảo vệ tkì ckị cứ gọi, zù có bao nkiêu bảo vệ em cũng sẽ không đi. Được rồi coi nkư tôi ckiụ tkua cô, nếu cô không đi, tkì tôi sẽ đi. Ckị mún đi đâu? Tôi đi đâu là ckuyện của tôi, ckẳng lẽ tôi pkải có trách nhiệm báo lại vs cô nữa sau? Em không có ý đó em ckỉ mún biết ckị định làm gì tkui. Tôi vs cô là hai người xa lạ, ckỉ tình cờ lướt qua nkau vì cớ sau cô lại suy nghĩ nkiều làm gì, tôi giúp cô vì lúc ấy cô cần người giúp đỡ, vả lại tôi không nghĩ giúp người lại sẽ cần đền ơn gì cả, vì tkế cô có tkể để tôi yên đc không? Đc nếu nkư ckị nói tên ckị cko em biết. Sau cô lại cứ đòi mún biết tên tôi? Không vì sao, ckỉ đơn giản là em mún biết, nếu ckị mún em về tkì hãy nói tên ckị cko em. Định Hải, Lâm Định Hải. Định Hải(mĩm cười) tên ckị rất đẹp. Vậy sao? Cô là người đầu tiên khen tên tôi đẹp đấy. Hi, vậy tkì tkật vinh hạnh cko em rồi nkỉ! Được rồi giờ cô có thể đi đc rồi chứ? Chị, em đói! Vậy thì sao? Mình cùng đi ăn nké! Vì sao tôi lại phải đi ăn với cô? Vì,… em,… đói (nói xong câu này cái mặt méo xẹo luôn). Nếu cô đói tkì cứ đi mà ăn. Vậy chị đi vs em nké! Không! Vì sao? Ckẳng vì sao cả. Em,… em đã đợi ckị từ sáng tới giờ, mà trong bụng chẳng có gì cả, chỉ để ckờ ckị, em sợ, sợ lỡ nếu em mà đi tkì ckị về và em sẽ không gặp được ckị nên ckỉ có tkể đứng ckờ dù có đói, có khát cũng ckẳng dám đi đâu, vì sao? Vì sao ckứ?, hức,… hức,.. ckẳng lẽ ckị gkét em đến tkế sao? Đến nổi ngay cả đi ăn vs em mà ckị cũng không muốn. Tôi ,… tôi, không có ý đó, ckỉ ckỉ là,…
|