Một ngày rong chơi làm cả hai mệt mỏi. Họ nhanh chóng chuẩn bị đồ để quay về Hà nội. Ở đây như vậy là đủ lâu rồi. Dù chưa hết phép nhưng hai người vẫn quyết định quay về Hà nội sớm, rồi sau đó làm gì thì làm. Một số máy ảnh của du khách ở đây đã bắt đầu hướng về họ rồi.
(Hà nội, 8h sáng)
cậu lăn qua lăn lại trên giường. Cậu vẫn muốn ngủ thêm, nhưng lỡ hứa với ai đó là sẽ trồng hoa thành chữ nên giờ mới phải dậy sớm như vậy. Mà tiếng chuông cửa inh ỏi cũng chả để yên cho cậu ngủ.
- Giờ này còn ngủ nữa sao?
Vừa ló đầu ra, cậu đã lĩnh ngay một trận của Thanh my.
- Mau vệ sinh cá nhân đi rồi đi mua hoa.
cậu gà gật đi làm những việc cần thiết. Đầu ngày mà con người phiền phức kia kéo cậu đi khắp chợ hoa. Trông hai người không khác mấy kẻ bịt mặt đi đánh bom khủng bố là mấy. Lựa xong một cơ số hoa mày hồng cùng mấy hạt đậu có chữ, Thanh my mới tạm tha cho cậu. Về đến nhà lại bắt đầu công cuộc đào đào xới xới. Thanh my không biết làm nhưng cũng lanh chanh bê nước với lau mồ hôi cho cậu. Phải đến giữa trưa mọi thứ mới hoàn thành. Hai người lại kéo nhau sang nhà cậu nấu cơm.
- Tuệ nghi, cho cậu một hạt đậu nè.
Thanh my đưa ra trước mặt cậu một chậu cây nhỏ nhỏ xinh xinh (cũng) màu hồng.
- Đậu khắc chữ sao? Là chữ gì thế?
- Không nói. Chăm nó lớn lên đi rồi cậu sẽ biết.
Thanh my tung tăng đem chậu hoa lại phía vòi nước để tưới. cậu chỉ còn biết cười. Không hiểu sao giờ cậu không thể rời mắt khỏi con người này. Một cái gì đó đã gắn bó hai người với nhau.
(Cho thời gian chạy nhanh lên một chút nhé. Sáng hôm sau, ngày cuối cùng được nghỉ)
Hôm nay hai người hẹn nhau đi khu vui chơi. Chả là hôm qua, cậu lỡ thốt lên rằng cậu từng mơ được đi chơi ở những nơi như thế. Và chẳng có lí do gì để Thanh my không viện cớ này mà kéo cậu đi chơi nốt một ngày cuối cùng. Háo hức, Thanh my dậy thật sớm (một điều bất thường trong ngày nghỉ). Cả tủ đồ được Thanh my lục tung ra để thử và ngắm nghía. Một ngày đi chơi với cậu, Thanh my vừa muốn mình xinh đẹp, vừa quyến rũ, dịu dàng, nhưng cũng phải thật trẻ trung, cá tính năng động.(cái kiểu thời trang này thì phải tổ chức hội nghị mới ra được).
Cuối cùng, Thanh my cũng chọn ra được một chiếc short bò, áo thụng hồng khoét lưng, mũ lưỡi trai tua rua hồng.(còn cái gì hồng nữa đắp hết lên người đi). Sau khi trang điểm xong, Thanh my đi lại bên cửa kính, kéo rèm ra cho ánh nắng mai vào phòng, Thanh my bất ngờ nhận ra rèm cửa bên phòng cậu cũng đang mở.
Xem ra cậu cũng háo hức lắm. Từ bên này nhìn sang, Thanh my có thể nhìn thấy mọi cử chỉ của cậu. Bỗng nhiên, Thanh my nhận ra một điều, cậu đang chuẩn bị thay đồ. cậu đã quên kéo rèm cửa, (hoặc chủ quan), và giờ thì cậu ấy đang cởi dần áo ra. Hết lớp áo ngoài, cậu đưa tay nắm vạt áo và bắt đầu kéo lên. Thanh my tròn mắt.
- OMGGGGGG!!!!!!!!!!!
Thanh my đưa tay lên bịt miệng kiềm chế những gì cô đang nhìn thấy. cậu đặt tay vào mép áo và bắt đầu kéo lên. Phần eo trắng ngần và phẳng lì. cậu đang đưa áo lên cao hơn nữa,
Thanh my không cưỡng nổi, dán mắt vào cảnh nóng trước mắt mình.
Thanh my nuốt nước miếng đánh ực, chờ đợi cậu lột áo ra. Đột nhiên cậu kéo áo trở về vị trí cũ. Thanh my cụt hứng, cảm thấy hụt hẫng vô cùng, tí nữa thôi là được ngắm body của Nhóc Vương tuệ nghi rồi, thế mà... Hóa ra cậu có điện thoại. Thanh my hậm hực kéo rèm lại và đi xuống nhà.
Hai người gặp nhau trong tình trạng một người hậm hực, một người thì ngu ngơ không hiểu lí do. (rõ chị là cái đồ ham hố mà). Nhưng cái biển của khu vui chơi đã làm Thanh my quên hết tất cả. cậu thì không khác nào một đứa trẻ con lần đầu được đến công viên. Khuôn mặt cậu háo hức thấy rõ. Cậu nhìn khắp lượt quang cảnh rồi kéo tay Thanh my chạy đi. Hôm nay hai người đã cố gắng ngụy trang kỹ. Ăn mặc rất bình thường, nhưng vẫn đúng phong cách riêng. Bắt đầu với đu quay khổng lồ.
Quay, quay mãi, hai người đã ở nơi cao nhất của vòng đu. cậu thích thú nhìn ra bên ngoài. Nhìn cậu như vậy, Thanh my vừa vui vừa thương. Cô chỉ ngồi im nhìn cậu chạy hết bên này đến bên kia của buồng mà nhìn ngắm rồi cười một mình. cậu không dừng hành động trẻ con của mình một giây phút nào. Cậu khiến Thanh my phải mệt nghỉ vì bị lôi kéo đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Nhưng nhìn cậu cười như vậy là Thanh my quên hết mệt mỏi. Cô cũng muốn làm mọi thứ để đổi lấy nụ cười của cậu.
- Ô mô, những cái đó... Đôi mắt cậu dán chặt vào một cái tàu lượn siêu tốc đang lao đi ầm ầm trước mặt, ánh mắt khao khát.
- Không, Tuệ nghi à. Không đời nào. Thanh my tái mặt đi khi nhìn thấy rõ ý định của cậu trong đôi mắt màu nâu kia. Hai người đã lạc vào thế giới của những trò chơi mạo hiểm. Với Thanh my đây là địa ngục, nhưng theo như những gì Thanh my thấy thì đây có vẻ sẽ sớm trở thành thiên đường của cậu. cậu nắm lấy tay Thanh my.
- Đi với mình đi mà. Mình sẽ ở bên cậu, đừng lo. cậu làm bộ mặt cún con nằn nì Thanh my. Không cầm lòng được, Thanh my đánh liều giao phó tính mạng mình cho cậu. Chiếc tàu lượn xuất phát, Thanh my vội tháo mũ ra nắm chặt ở tay, vô tình nhận ra cậu cũng đang nắm chặt tay mình. Cô cảm giác yên tâm hơn phần nào cho đến khi chiếc tàu đó lao xuống.
- Lạy Chúa tôi. TUỆ NGHI, CẬU CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII. Thanh my hét ầm ỹ trong khi ở bên cạnh, cậu liên tục hò reo vì phấn khích. Thanh my luôn khấn lạy trời đất cho cái tàu này nhanh chóng dừng lại, còn cậu thì liên tục "Nhanh nữa, nhanh nữa lên".
- Nhanh cái đầu cậu. CHẬM LẠI.... Chuyến tàu chậm lại sau tiếng hét của Thanh my. Thật may là nó đã về bến. Thanh my vội vã leo xuống, mặt tái xanh như tàu lá chuối. cậu sau phút vui vẻ mới ngớ ra, chạy lại hỏi thăm.
- Cậu không sao chứ? *hối hận* Nhìn mặt cậu buồn buồn, Thanh my cố nở một nụ cười.
- Mình ổn mà. Sao chúng mình không đi chơi tiếp nhỉ? Dẹp nỗi sợ sang một bên, Thanh my mạnh dạn đề nghị. Khuôn mặt cực-kì-vui-vẻ của cậu khi ở trên tàu làm Thanh my bạo gan hơn. Và cô muốn được nắm tay cậu thêm nữa. Những trò chơi mạo hiểm khác dần được hai người chinh phục. Có cậu bên cạnh, Thanh my thoát dần khỏi nỗi sợ, mà thay vào đó là sự hứng thú với những thứ mạo hiểm này.
- Mình đói quá Tuệ nghi ah.
Cũng đã trưa rồi còn gì, tiêu tốn bao nhiêu calo đi chơi như thế không đói mới lạ. cậu chạy đi mua một đống đồ ăn mang về. Nào xúc xích, bắp rang, kem và không quên vài cây kẹo mút dâu. Không biết cậu kiếm đâu ra cái vương miện đồ chơi và đang đội nó trên đầu. Riêng Thanh my thi được cậu đặc cách tặng cho một đôi tai thỏ màu hồng. Không thể từ chối món đồ quá ư dễ thương đó, Thanh my cũng chụp ngay nó lên đầu.
- Mà Tuệ nghi này. Sao không bao giờ thấy cậu khoe body vậy?
- Er...thì mình...không thích. Đó chỉ là trò câu fan rẻ tiền thôi.
- Chuẩn. Cậu không thích là tốt. Sau này đừng có mà để mình thấy khoe body cho hàng triệu fan nữ coi đấy.
- Er...
Thanh my vênh mặt bỏ đi trước. Ơ hay cái con người màu hồng này, lấy cớ gì để cấm tên lùn kia khoe body chứ. À, chẳng qua là vì Thanh my bỗng nhiên cảm thấy tức khi nghĩ đến việc cậu sẽ phơi cái body đẹp tuyệt trần mắt ra trước bàn dân thiên hạ (chưa nhìn thấy nhưng cứ đoán thế). Cô muốn mình là người đầu tiên và duy nhất nhìn thấy body nóng bỏng đó. Một ý nghĩ sở hữu len lỏi vào tâm trí Thanh my. cậu đuổi theo Thanh my. Hai người cố gắng chén sạch đống đồ mà cậu đã mua.
- Ô mô, nhìn kìa. Mắt cậu (lại) sáng rực lên, chỉ vào cửa tiệm trước mặt. cậu vội kéo Thanh my vào trong mà không cần suy nghĩ. Thanh my bất ngờ.
- Chào mừng quý khách tới tiệm nữ trang của chúng tôi.
- Tuệ nghi à. - *lí nhí* - vào đây làm gì thế?
- Cậu không nhớ mình đã hứa gì sao? cậu hỏi mà mắt dán vào những chiếc nhẫn. Thanh my lục lại trí nhớ. Con người kia đã hứa gì nhỉ, à, trong lúc cô khóc lóc này, và rồi hắn ta hứa sẽ mua cho cô một chiếc nhẫn khác đẹp hơn nhiều. Đôi mắt Thanh my lóe lên một tia nguy hiểm.
- Để mình chọn cho. Thanh my đẩy cậu qua một bên và bắt đầu chọn. cậu tò mò vì không biết Thanh my chọn kiểu nhẫn như thế nào. Đứng ngó nghiêng một hồi, thành quả đã được đưa ra trước mặt cậu. Một cặp nhẫn đôi bằng bạc được chạm khắc tinh xảo. Khoan đã...
- Nhẫn đôi? cậu giật mình hỏi lại. Thanh my gật đầu xác nhận.
- Tại sao?
- Nhẫn mà Vaness tặng mình là nhẫn đôi đó.
- Ừ, thì... Nhưng mua rồi ai sẽ đeo chiếc còn lại chứ? Thanh my nháy mắt đầy nguy hiểm.
- Mình ư?
cậu hiểu ngay ra vấn đề. Mặt cậu tái mét lại. Giờ thì cậu hối hận vì đã lôi Thanh my vào đây. Đáng lẽ nên suy nghĩ kĩ hơn trước khi hứa bất cứ điều gì. (giờ mới nhận ra thì đã quá muộn). cậu cố gắng suy nghĩ tìm một lí do gì đó để từ chối, như là scandal, rồi chủ tịch Hoàng, nhưng tất cả là vô ích khi Thanh my bắt dùng sự dễ thương chính hiệu để dụ dỗ cậu. cậu miễn cưỡng đeo thử, và ôi thôi, rõ ràng cặp nhẫn này làm ra là dành cho hai người. Chúng vừa khít hai ngón tay áp út. Mắt Thanh my long lanh lấp lánh khiến cậu siêu lòng, chấp nhận thanh toán đôi nhẫn này.
Khi đưa thẻ cho nhân viên, cậu đã vô tình để lộ ra danh phận của mình. Cô nhân viên thanh toán xong còn tranh thủ xin chụp vài bức với cậu. Riêng Thanh my thì chưa bị lộ, nên đứng một góc mà phẫn uất. cậu hôm nay rõ ràng là của cô kia mà. Thanh my khó chịu khi các cô gái kia cứ bám lấy cậu và chụp ảnh với cậu.
Đám phóng viên bỗng từ đâu kéo tới, chĩa máy vào chụp lia lịa. Thanh my hoảng hốt kéo tay cậu bỏ chạy. Đám phóng viên quyết tâm săn đuổi bằng được. cậu nhận ra tình thế nguy cấp, liền kéo Thanh my vào một ngôi nhà gần đó. Anh nhân viên vội ngăn lại.
- Mua vé và đánh lạc hướng họ giúp chúng tôi. cậu đặt lên tay anh nhân viên đó một ít tiền và kéo Thanh my vào trong. Hai người lén lút nhìn ra. Anh nhân viên tốt bụng kia đã nói dối đám phóng viên giúp hai người. cậu dựa lưng vào tường vuốt ngực.
- Làm sao ra được đây. - Thanh my lo lắng - Đám pphóng viên cứ loanh quanh ở đó.
- Ở đây có một lối ra khác này, mình theo đi theo là được. Vừa nói cậu vừa chỉ vào một cái biển báo. Hai người đành miễn cưỡng đi theo lối mòn trong nhà, lòng vẫn còn thắc mắc vì sao trong nhà lại có lối mòn. Càng đi, ngôi nhà càng tối lại một cách kì lạ, và có những tiếng động lạ lẫm. Hai người tiếp tục đi cho đến khi nhận ra mình đã vào nhầm nhà ma.
"Hú...ú...á...ú...................................."
- Chúa ơi, là nhà ma Tuệ nghi ơi.
- Mình biết rồi. Đừng làm mình sợ thêm được không?
- Cậu là con trai mà cũng sợ ma sao? Mau đi trước đi. Thanh my đẩy cậu ra phía trước, cậu vội thụt lùi lại.
- Đừng đẩy mình như vậy chứ. Ayxiiiiiiiiiiiiii. Mình đi trước được chưa?
"Con trai thì không được sợ ma chắc". cậu lẩm bẩm rồi lò dò đi trước. Những âm thanh ghê rợn cùng ánh đèn chập chờn làm hai người dựng tóc gáy.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... Thanh my bất chợt hét toáng lên dù chẳng có cái gì cả.
- Cậu sao vậy my? Cậu làm mình rụng tim mất.
- Mình sợ quá Tuệ nghi à? *mếu máo*
- Thôi được rồi - *nắm tay* - có mình rồi mà. Hai người áp sát lưng vào tường để đảm bảo không có cái gì vồ lấy lưng họ. Nhưng rồi nhanh chóng Thanh my nhận ra việc đó là vô ích, vì trên tường có rất nhiều vết lồi, lõm với hình thù bọ. Thanh my chỉ biết ôm chặt lấy cánh tay cậu và dụi mặt vào đó. Những con ma bất chợt nhảy ra làm cậu hoảng hồn, nhưng vì ai đó nên cậu ráng ngậm chặt miệng để không hét lên. Rồi những bàn tay từ dưới đất mọc lên níu chân hai người.
Thanh my nhảy chồm lên lưng cậu, bắt cậu cõng suốt một quãng đường dài dù rằng ai kia cũng sợ những bàn tay đang túm lấy cổ chân mình lắm ấy. Đến đoạn những con nhện từ trên lao xuống, Thanh my chồm ra phía sau cậu. Ôi thôi thì đủ kiểu, lúc đằng trước,lúc đằng sau, khi trên lưng, khi dưới đất. Kết quả là cậu đành phải bế Thanh my và để cho Thanh my úp mặt vào lòng mình.
Bước ra khỏi nhà ma quái dị đó, Thanh my ngồi thụp xuống và gần như là khóc. cậu thì giờ không còn tâm trí nào để dỗ dành nữa. 7 vía cậu đã để lại trong đó rồi.
- Mình thề là sẽ không bao giờ vào đó. Hức...hức...
- Mình cũng vậy. cậu ngồi thụp xuống bên cạnh Thanh my.
- Cậu xem...hức hức...nhẫn còn không? cậu bật cười. Trong lúc này mà Thanh my còn nghĩ được đến nhẫn. cậu đưa tay ra cho Thanh my kiểm chứng. Hai chiếc nhẫn vẫn yên vị trên hai ngón tay. Thanh my nhoẻn miệng cười. Kết thúc buổi đi chơi tại đây thôi. Đám phóng viên đã phá hoại buổi đi chơi vui vẻ của hai người.
|
(Sáng hôm sau)
Cậu và Thanh my quay trở lại lịch làm việc của mình. Nhưng chưa đầy vài tiếng cả hai lại lập tức bị triệu lên phòng chủ tịch Hoàng. Trong phòng, chủ tịch bóp trán, hơi khó chịu.
- Thật sự tôi đau đầu lắm rồi. Scandal trước còn chưa xong thì lại scandal này. Chủ tịch Hoàng ném mấy tờ báo lên mặt bàn. Mấy tờ báo đầy ảnh cậu và Thanh my tay trong tay ở khu vui chơi. Rồi còn ảnh hai người trong quán bước ra. Thông tin hai người mua nhẫn đôi đã được nhân viên trong quán xác nhận.
- Lần trước còn chấp nhận được. Giờ thì sao đây? Hết chỗ chơi rồi hay sao mà hai người phải đi cùng nhau. Lại còn công khai đi giữa Hà nội nữa chứ. Sao không đến Vũng tàu hay Nha trang ấy?
- Thì chúng tôi vừa ở đó về mà.
- Cái gì? Hai người cùng nhau đến Nha trang nữa sao? Còn gì tôi chưa biết nữa không? Mà đã ở đó rồi sao không ở đó luôn đi? Về làm gì nữa? Lại còn mua nhẫn đôi nữa. Hai người nghĩ gì vậy? Có biết báo chí đang nói là hai người có tình ý, rằng Thanh my đang tìm đến cậu để giải khuây không?
- Điều đó là đúng mà. Tuệ nghi chỉ đang giúp tôi vơi đi nỗi buồn thôi. Nếu có chuyện gì làm ảnh hưởng đến công ty thì hãy để tôi chịu trách nhiệm hết...
- Nói vậy thì phải đẩy hết công lao về cô sao?n Nhờ vụ scandal này mà ngay sau khi Trailer, album mới đã nhận được hơn 600.000 đơn đặt đĩa. Lượng fan của hai người đột ngột tăng lên đáng kể. Các trang mạng về hai người đều đã bị nghẽn...
- Wow, nói vậy thì đâu ảnh hưởng gì xấu đến công ty. - cậu tròn mắt.
- Tất nhiên là vậy. Chuyện này cứ để cho đám phóng viên tự biên tự diễn đi. Nhưng Tuệ nghi à, tôi đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi. Cậu mới bước chân vào nghành này chưa lâu, những scandal kiểu này sẽ ảnh hưởng đến cậu sau này.
- Tôi sẽ cố gắng kiểm soát nó mà chủ tịch... Chủ tịch nhìn hai người một lượt, rồi cho Thanh my ra ngoài trước. Còn biết nói gì nữa đây. Việc cũng đã rồi, và nó còn giúp cho công ty nữa. Chỉ có thể nhắc nhở chứ đâu thể trách móc gì được.
- Tuệ nghi này, cậu còn nhớ thời hạn giữa chúng ta chứ?
- À, thì cái đó... -- cậu ấp úng thấy rõ.
- Thế này đi. Tôi thấy thời gian đó còn hơi ngắn để suy nghĩ bất kì chuyện gì quan trọng. Vậy tôi sẽ chờ thêm hai năm nữa. Như vậy tổng cộng đã là 5 năm. Cậu nên cho tôi câu trả lời chính xác. cậu gật đầu cảm ơn rối rít rồi ra ngoài. Cũng chẳng qua vì cậu đang gặt hái quá nhiều thành công cho HK, chủ tịch Hoàng sợ nếu bắt cậu đưa ra quyết định sớm thì cậu sẽ rời bỏ HK mất.
Cần nhiều thời gian để cậu gắn bó với HK hơn nữa. cậu quay về với lịch tập của mình, còn Thanh my lại phải đi dự hội thảo từ thiện gì gì đó. Hai người chia tay trong luyến tiếc. Mấy ngày qua chơi với nhau, quen với sự hiện diện của đối phương rồi. Giờ ít tiếp xúc nên thấy thiêu thiếu.
Album phát hành, tiếng tăm của cậu vươn ra tầm quốc tế. cậu nhanh chóng trở thành tên tuổi đứng đầu trên các bảng xếp hạng. Thanh my cũng không ngoại lệ. Hai người giờ đã là đứa con cưng, bộ mặt của HK Town, những nghệ sĩ số một của HK. Báo đài đua nhau đưa tin về cậu và Thanh my. Những show diễn tới tấp làm cậu cũng như Thanh my xây xẩm mặt mày.
Hôm nay cậu có một live show tại trung tâm hội nghị Hà nội. Cậu đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho show diễn này, nhưng một điều không may đã xảy ra. Trong phòng thay đồ, Trúc lâm đi vào kiếm cậu và phát hiện ra cậu đang ngồi ôm bụng nhăn nhó.
- Cậu sao vậy Tuệ nghi? Trúc lâm sốt sắng. Chỉ một vài chục phút nữa thôi là đến giờ diễn rồi. Trông cậu thật tệ. Mặt tái xanh đi, trán lắm tấm mồ hôi, môi khô nhợt nhạt.
- Mình...đau quá Trúc lâm ơi.
- Cái gì? Cậu đến ngày sao? Trúc lâm giật mình khi thấy cậu không ngừng xoa bụng dưới. cậu gật đầu.
- Ngày đầu.
- Chết thật. Sao cậu không nói sớm hơn? Mình có đem theo thuốc này. Uống đi đã.
- Sáng nay nó không đau như vậy. Có lẽ mình đã căng thẳng quá. cậu nhận lấy mấy viên thuốc từ tay Trúc lâm, nhắm mắt tống vào miệng. Vị thuốc đắng nghét nhưng giờ cậu chẳng thể cảm nhận được gì. Thuốc không ngấm ngay được. cậu vẫn ôm bụng nhăn mặt.
|
- Mình cần phải đi thay Trúc lâm, ah. Cậu có đem theo "đồ con gái" chứ?
- Ừ, có đây. Trúc lâm đưa cho cậu một cái "đồ con gái" rồi đưa cậu ra WC. cậu đau đến nỗi không thể đứng lên nổi nữa, phải vịn vào vai Trúc lâm để bước đi. Vừa ra ngoài, hai người chạm mặt Thanh my. Hôm nay Thanh my là khách mời của show diễn. Cô vui mừng vì đã mấy tuần nay không được gặp cậu, nhưng khi vừa nhìn thấy cậu khổ sở vịn vai Trúc lâm đi từng bước, Thanh my trở nên hốt hoảng.
- Ô mô, có chuyện gì thế này?
- À, không sao đâu. - Trúc lâm vội đỡ lời vì cậu bây giờ không thể nói thêm bất cứ từ nào. - Cậu ấy chỉ bị...đau dạ dày thôi. Cô vào phòng chờ trước đi. Dìu cậu đến WC nam, Trúc lâm đứng ngoài cửa đợi. Lát sau cậu đi ra, đưa cho Trúc lâm một bọc kín mít rồi trở về phòng chờ trước. Nhìn cậu đi khuất,Trúc lâm mới yên tâm đi vào WC nam để thủ tiêu tang vật. Buông người xuống ghế trong sự lo lăng của Thanh my, cậu nhắm mắt chờ cơn đau qua.
- Cậu ổn chứ?
Thanh my ân cần vuốt nhẹ lên tóc cậu. Tóc cậu đã bết lại vì mồ hôi. cậu khẽ lắc đầu. Thanh my đưa tay xoa nhẹ bụng cho cậu. Cô chẳng biết phải làm gì cả. Từ nhỏ tới giờ, chỉ có người khác chăm cô chứ cô chưa có chăm ai hết. Nhìn khuôn mặt cậu khẽ dãn ra khiến cô yên tâm phần nào. Mới chỉ một thời gian ngắn hai người không gặp nhau mà cậu tiều tụy đi nhiều quá. Dù Thanh my không xoa đúng chỗ đau nhưng cậu cũng cảm thấy dễ chịu, lim dim mắt khi thuốc bắt đầu ngấm.
Trúc lâm đẩy cửa bước vào, thông báo đã đến giờ diễn. cậu đành miễn cưỡng trở dậy chỉn chu lại trang phục để chuẩn bị ra ngoài.
- Cậu có thể diễn được chứ? Thanh my hỏi lại trong lo lắng.
- Được mà. Mình ổn. cậu bước đi theo Trúc lâm. Ngồi một mình trong phòng, Thanh my chăm chú theo dõi cậu qua màn hình TV. Nhìn cơ thể nhỏ bé đang gồng hết sức mình lên để cười nói, rồi vừa nhảy vừa hát live mà Thanh my thấy xót xa. Cô từng tập với cậu nhiều rồi, bước nhảy của cậu mạnh mẽ hơn nhiều. Cơn đau đã làm cậu yếu đi thấy rõ. Thanh my vẫn tin là cơn đau dạ dày đang hành hạ cậu.
Kết thúc những tiết mục hát live, cuối cùng Thanh my cũng được ra sân khấu cùng với cậu. Nãy giờ ngồi trong phòng chờ, lòng Thanh my như lửa đốt. Cô mỉm cười thật tươi với fan phía dưới, nhưng cũng không quên đưa ánh mắt lo lắng nhìn cậu.
- Mình hỏi một lần nữa. Cậu chắc là cậu ổn chứ? Thanh my mấp máy môi trong nụ cười.
- Mình kết thúc được mà. cậu chắc nịch đáp lại. Thanh my gật nhẹ đầu. Dù gì thì giờ cô cũng đã được ở gần cậu nhất rồi. Thanh my thấy yên tâm hơn. Sắc mặt cậu đã khá hơn. Nụ cười cũng đã tươi hơn. Live show kết thúc tốt đẹp. Thanh my phải đến một show khác, đành dặn dò Trúc lâm chăm sóc cậu rồi mới đi trong sự lo lắng. Rời cậu một giây thôi là Thanh my đã không thể yên tâm được rồi.
Trúc lâm lái xe đưa cậu về nhà. Vì quá mệt nên cậu ngủ vùi ở ghế sau.
- Hừm, lại bọn phóng viên chết tiệt. Liếc nhìn lên gương chiếu hậu, Trúc lâm nghiến răng. Cô đạp chân ga cho xe chạy nhanh hơn. Chiếc xe của phóng viên nhanh chóng bỏ cuộc khiến Trúc lâm thấy ngạc nhiên. Về đến nhà, Trúc lâm dìu cậu vào nhà.
"Xoảng..."
Hai người giật mình nhìn lên. Một bóng người lướt qua cửa sổ. Trúc lâm vội phóng mình ra cửa sổ, nhưng chẳng còn gì ngoài màn đêm đen đặc cả. Hai người chia nhau đi kiểm tra hết một lượt căn nhà, và cùng đi đến một quyết định, vụ này do bọn phóng viên gây ra. Vì chẳng có tên trộm nào lại vào nhà mà chỉ để ý đến tủ hồ sơ, máy tính cá nhân mà không lấy đi bất cứ thứ gì giá trị. Để cậu nằm lên sofa, Trúc lâm lấy máy gọi cho chủ tịch Hoàng. Vài phút sau, chủ tịch xuất hiện cùng một tốp người. Vừa chạm mặt Trúc lâm, chủ tịch vội hỏi ngay.
- Vụ này là thế nào?
- Tôi vừa đưa Tuệ nghi về nhà thì phát hiện ra vụ đột nhập. Nhưng hắn chạy rồi. Trúc lâm chỉ tay vào đống cốc chén vỡ cạnh chiếc bàn gần cửa sổ.
- Là phóng viên sao?
- Chúng tôi đoán vậy. Vì chúng chỉ ngắm đến thông tin các nhân của Tuệ nghi.
- Ừm. Thật may là toàn bộ hồ sơ cá nhân của Tuệ nghi đều ở chỗ tôi.
- Chúng liều thật. Khu này được lệnh cấm phóng viên, bảo vệ nghiêm ngặt, thế mà...
- Thôi. Cô về sắp xếp công việc đi. Tôi sẽ cho điều tra việc này. Từ giờ cần cẩn thận hơn đấy. Tôi sẽ cắt cử người trông coi chỗ này cẩn thận hơn.
- Vâng. Trúc lâm cúi chào chủ tịch Hoàng rồi ra về. Mắt cô vẫn liếc về phía đống đổ vỡ, nét giận dữ hằn lên. Từ lâu làm quản lí cho cậu, cùng cậu trải qua nhiều thứ, nên Trúc lâm coi cậu là một người bạn nhiều hơn là một ca sĩ thuộc quyền quản lí của mình. Trúc lâm giận dữ với những gì người khác làm với cậu.
Cô biết cuộc sống cậu đủ khổ sở, mệt mỏi rồi Thanh my về sau khi chủ tịch Hoàng đã đi khỏi. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó. Nhìn thấy đèn nhà cậu đã tắt, Thanh my thở dài tiếc nuối rồi mới đi vào nhà. Hôm nay hai người gặp nhau mới được có một chút. Thanh my vẫn còn thấy hụt hẫng lắm.
(Tại một căn nhà không số)
- Tôi đã theo dõi cậu ta suốt cho đến khi quản lí của cậu ta đưa cậu ta về nhà. Một tên áo đen rút điếu thuốc ra, nói trong khi châm lửa. Hắn rít liền ba hơi rồi ném xuống đất. Khói thuốc theo miệng hắn tạo thành những vòng tròn liên tiếp.
- Có gì khả nghi không?
- Hình như cậu ta với cô quản lí có chuyện gì đó mờ ám. Tôi thấy họ trao đổi gì đó ở trước cửa toilet. Nhưng khi tôi vào tìm thì lại không có gì khả nghi cả.
- Lục tung rồi chứ?
- Tất cả. Cánh cửa bỗng nhiên bật mở. Một chút ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt đi khi cánh cửa khép vội lại.
- Không có thông tin cá nhân nào đáng nghi cả. Nhưng tôi đã tìm được một vài thứ hay ho ở nhà của cậu ta.
Một tên gầy còm bước lại gần chiếc bàn, thọc tay vào bao lấy ra chiếc máy ảnh ném lên mặt bàn. Một tên nữa nãy giờ ngồi tiếp nhận thông tin, bấy giờ mới đưa tay ra cầm lấy chiếc máy ảnh.
- Tôi đã chụp lại chúng rồi. Mắt tên cầm máy ảnh sáng rực lên khi những bức ảnh hiện ra.
- Ồ. Có những gì thế này? Đồ của...con gái sao? Cậu ta đưa gái về qua đêm ngay tại nhà riêng sao? Thú vị đây. Hắn ta ra chiều hài lòng lắm, quăng một xấp tiền mặt lên mặt bàn. Hai tên kia cầm lấy mà chia xấp tiền đó làm đôi. Cầm lấy máy ảnh, tên mua thông tin đứng lên, rời khỏi căn nhà. Miệng hắn nhếch lên thành một đường cong đểu giả.
- Cậu đã lấy đi quá nhiều hào quang của thế giới rồi đấy, Tuệ nghi.
|