Xin chào các bạn, mình là Duy ! Mọi người có thể gọi mình là " Tiểu Dii " và mình là một bé thụ đanh đá, xéo sắc, khó tính, mình có đam mê viết truyện và muốn trở thành một tác giả nổi tiếng trong giới viết truyện online này, mọi người hãy giúp mình thực hiện hóa khát khao, đam mê cháy bỏng này của mình thành hiện thực nhé. Truyện mình viết ra đôi khi là do mình suy nghĩ ra, có khi mình lấy trong cuộc sống của mình để hoàn thiện những tác phẩm của mình. Ảnh bìa và cả anh avatar truyện mình hoàn toàn sử dụng tại "Pinterest". Hãy cho mình những vote thật đáng yêu nhé ! Mọi phàn nàn về bản quyền ảnh bìa or avatar, xin gửi về mail của mình: nguyenducduy12ktc.viendong@gmail.com nhé ! Mình sẽ thường xuyên check mail và các bạn muốn góp ý về truyện cũng có thể gửi mail đến cho mình nhé ! Chân thành cảm ơn tất cả các độc giả <3 " Cúi đầu và cảm ơn "
|
Hiện tại mình cũng đăng tác phẩm song song ở trên mangatoon nhé ! https://mangatoon.mobi/contribute/preview?type=2&episode_id=2229330
Người sói anh muốn ăn thịt em hay sẽ bảo vệ em đây ! Chương 1: Người sói anh là ai ? Ở một nơi nào đó trong khu rừng rậm thật đáng sợ có một nhóm sinh viên ngành y cùng nhau đi cắm trại trong khu rừng sau trường đại học của chúng cùng những người hướng dẫn là thầy, cô quản lý của chúng đến đây để tìm ra những loại thược dược quý hiếm mà trong sách cổ có để lại.
Trong sách cổ có nói rằng trong khu rừng này sẽ có một loại cây quý hiếm chỉ cần ăn một lá nhỏ có thể chữa lành vết thương trong thời gian ngắn cho dù là vết thương nặng cỡ nào đi chăng nữa...
Đêm ấy có cậu trai trẻ trong đám người cắm trại ấy có nghe tiếng sói hoang hú lên, cậu cũng tò rằng muốn biết sói trông ra như thế nào và cậu rủ thêm cậu bạn trong nhóm cùng đi để khám phá những điều thú vị, cậu thật sự gan dạ không sợ những nguy hiểm gì có thể xảy ra với cậu trong khu rừng này, cậu cứ thế nghe theo tiếng soi và tìm dấu vết của sói, sau một hồi đi tìm, cậu đã lạc cậu bạn của mình trong khu rừng ấy rồi vì trời tối đen nhưng ánh sáng đèn pin điện thoại của cậu thật sự bất lật vì có cả sương phủ xuống khu rừng làm mất tầm nhìn của cậu, mặc dù cậu đã đi theo con đường lúc nãy cậu đã đi đến đây hi vọng có thể về lại khhu vực cắm trại thế nhưng lại không thể tìm ra được đường trở về nữa rồi,... Cậu đành cố đi tiếp để tìm đường về chỗ cũ thế nhưng đi mãi vẫn quay quanh một chỗ cũ, cậu vẫn không từ bỏ ý đinh đi tìm đường trở về lần này cậu quyết định đi theo hướng khác,....
Thế là cậu đi một hướng khác, đang đi bỗng nhiên cậu nghe tiếng sói ngày một rõ hơn, theo sự tò meò cậu chạy đến để tìm sói và thế rồi trong làn sương mờ bỗng nhiên một sinh vật nhào ra chỗ cậu, do sự hoảng hốt bất ngờ ập đến cậu lùi lại nhưng vấp phải rễ cây và đã ngã xuống làm cậu đau điếng và bị trầy một đường dài trên cánh tay dần dần loang máu ra, tuy nhiên dù học ngành y nhưng cậu vẫn rất sợ máu, khi cậu thấy máu tâm lý cậu đã hoảng hốt và ngất xỉu không còn biết thứ gì nữa, mọi chuyện cứ thế tiếp diễn,...
Con sói trắng thấy thế liền đến gần xem như thế nào, nó đánh hơi thấy nhịp thở vẫn ổn định, chỉ là bên cánh tay trái đã rách mội dài do cày cây gần đấy làm phải, thế rồi nó tay cậu đi khỏi khu rừng ấy,...
Còn cậu bạn của cậu không phải là bị lạc là do cậu ta sợ sệch và quá nhút nhát đã bỏ cậu đi tiếp một mình, còn bản thân mình thì quay lại khu vực dựng lều trại, sau khi cậu ta quay lại trại đã hoảng hốt và đã đánh thức lớp mình dậy để tìm cách tìm cậu đang bị lạc trong rừng rộng lớn kia, thế là cả lớp đành gọi thầy hướng dẫn của lớp cậu để giải quyết,...
Thế là cậu bạn của cậu đã bị mắng một trận vì không ngăn cản cậu mà còn đi cùng cậu để xảy ra chuyện như thế này, thế là đêm ấy không ai ngủ được chỉ vì đi tìm cậu, bọn họ tìm mãi cho đến mờ mờ sáng, đến gần sáng mọi người vẫn chưa tìm ra được cậu, mọi người dần thấm mệt, thầy hướng dẫn khuyên mọi người trở về trại theo sự hướng dẫn của thầy quản lí khác về trại để tránh tình trạng những sinh viên khác không bị lạc đường và không để tình trạng nào xảy ra với sinh viên của mình như cậu đang bị nữa, một sinh viên là đã quá đủ rồi,...
Thầy hướng dẫn sau khi nhờ một thầy khác dẫn sinh viên của mình về vẫn một mình tiếp tục đi tìm cậu mặc dù biết nguy hiểm vẫn diễn ra quanh mình vì trời chưa sáng hẵn mà vẫn còn hơi tối do sương mù vẫn chưa tan hết đi...
Vì sao thầy ta làm thế ? Chẳng ai chịu hy sinh vì người khác quá nhiều cả vì không ai dám chắc rằng mình có thể an toàn khi một mình trong khu rừng này cả ! Các bạn biết vì sao không ?
Có thể là vì sinh viên của mình, cậu không chỉ là sinh viên bình thường vì cậu là sinh viên có tiếng trong trường vì sự tài giỏi của cậu nếu chuyện gì xảy ra với cậu bị người khác đồn đến tai hiệu trưởng thì quả thật là không hay rồi... Một phần vì cậu là người mà thầy hướng dẫn của cậu yêu cậu, mà chẳng dám thổ lộ với cậu, vì sợ cậu sẽ xa lánh thầy ta...
Thầy ta vẫn cứ thế đi tìm, đi mãi thì đến chỗ cậu bị thương tối qua lần theo dấu vết của sói thì phát hiện ra máu đọn lại trên đất, khi thấy vậy thầy ta không khỏi đau lòng và ân hận trách bản thân mình không thể bảo vệ người mà trong lòng mình luôn quan sát dõi theo bấy lâu nay,... Ân hận, đau khổ, day dứt mà thầy ta đang phải chịu đựng, tức tối thầy ta đám mạnh vào một cái cây nào đó gần đấy đến bật máu,...
Còn ở nơi khác trong biệt to lớn " bạch sói " sau khi mang cậu về đã trở lại hình dạng ban đầu là con người... Đó là một chàng trai tuyệt hảo với những đường nét trên cơ thể thật hoàn mỹ, quyến rũ,...
Ở thế kỉ này hiện đại như thế rồi thì hơi hoang đường nhỉ nhưng đó lại là sự thật, anh ta có gen của người sói do bố anh ta cũng là người sói... Nhưng bố anh ta không may ngày trăng rằm khi biến thành hình dạng sói đã bị người khác phát hiện và đã bị giết,... Nổi đau của anh ta là khi sinh ra vẫn không thể thấy được mặt, mũi hình hài của cha mình như thế nào nữa... Anh ta chỉ được nghe mẹ mình kể lại và được thấy cha những bức ảnh khi còn sống chụp chung với mẹ mình...
Khi anh ta mang cậu về nhà đã khiến mẹ anh ta không khỏi ngạc nhiên,...
Mẹ anh ta hỏi :
- Còn làm cậu bé ấy bị thương sao ?
- Không ! Tuy con hận con người vì đã giết cha con nhưng không thể nào làm hại người khác được một cách không có lý do, vốn dĩ cậu ta lại là một cậu bé hiền lành, con đã quan sát cậu bé ấy từ khi trường cậu ta cắm trại gần khu rừng già rồi,... Cậu bé bị thương do bất cẩn không vấp ngã, có thể do thấy máu nên đã ngất xỉu,...
- Ra là như thế... Con bế cậu bé lên phòng đi mẹ đi chuẩn bị nước nóng để rửa vết thương cho cậu bé.
Anh ta sau khi được mẹ mang nước ấm lên thì lau đi vết thương đầy máu từ cánh tay kia của cậu, lau xong anh ta dùng băng gạt và thuốc để băng bó lại cho cậu một cách tỉ mĩ,...
Mẹ anh ta sau khi mang nước ấm lên để định lau cho cậu nhưng nhận lại là khước từ anh ta, mẹ anh ta vẫn đứng đấy quan sát anh ta từng chút một, tuy anh ta rất hận con người vì đã giết cha anh ta khi anh ta còn chưa lọt lòng, thế nhưng nay vì một cậu bé xa lạ đang gặp nạn mà trở nên dịu dàng so với thường ngày khi anh ta trở về từ công ty, trên công ty anh ta đúng nghĩa là một con sói hung hăng, vùi dập những đối thủ của mình một cách hung bạo đến mức phá sản và là sự sát nhập thị phần từ công ty đối thủ vào công ty mình,...
Bỗng chốc mẹ anh ta lên tiếng.
- Có vẻ con hơi quan tâm cậu bé này nhỉ ?
- Đúng vậy, vì con biết được từ sách cổ trong thư phòng mà cha để lại khi mùa trăng tròn năm 30 tuổi con sẽ tìm đươc người mà con có thể biến lại thành con người một cách thực thụ, không còn phải ra ngoài và chui nhũi vào rừng mỗi khi trăng tròn nữa, chỉ cần uống máu cậu ta thì con sẽ được trở lại như thế, con đã chờ đợi này 30 năm rồi, cuối cùng thi ngày hôm nay cũng đã đến rồi...
Mẹ anh ta không khỏi há hốc vì sự tàn nhẫn của một người sói thật sự là quá tàn nhẫn đối với một người vô tội như cậu.
- Thật sự không còn cách nào khác sao ? Nhất định phải giết cậu bé để uống máu sao ?
- Anh ta vẫn khuôn mặt lạnh tanh trã lời, hiện tại trong sách cổ chỉ nói uống máu người có nhóm máu đặc biệt thì sẽ mãi là hình dạng con người thôi mẹ ạ.
Mẹ anh ta thở dài và không khỏi đau lòng thay cho đứa con trai của mình... Đứng một hồi lâu mẹ anh ta cũng bước đi trã lại không gian riêng cho anh ta...
Anh ta vẫn ngồi thừ ra suy nghĩ tìm cách để không phải giết một người vô tội như cậu ta, bỗng chốc ánh sáng của mặt trăng chíu qua khe cửa sổ đi đến khuôn mặt tuyệt trần của cậu ta, khiến cho anh ta phải say đắm, anh ta dần dần tiến lại nơi cậu đang nằm để ngắm rõ hơn, bất chợt anh ta chạm lên khuôn mặt cậu một cách vô thức, anh ta vuốt ve khuôn mặt cậu, càng cham tim anh ta ngày một đập trở nên nhanh hơn,...
Trong vô thức trổi dậy sự ham muốn của một người sói khi đến mùa trăng tròn là sự giao phối, tuy nhiên trước giờ chưa trổi dậy sự ham muốn với nữ giới nhưng nay lại bất giác trổi dậy khi đụng vào người cậu,...
Đêm ấy người sói luôn cồn cào khó chịu, bứt rứt nữa muốn nuốt trọn thân xác cậu, nữa vì lương tâm anh ta không cho phép anh ta làm như thế, trước giờ anh ta chỉ ra tay tàn ác với những kẻ thâm hiểm trên thường trường mà thôi.
Các bạn cứ nghĩ người sói là sẽ hung tợn đúng không ? Nhưng có lẽ chỉ là ở người sói hoang dã mà thôi, thật ra còn có những người sói hoang dã còn hung bạo, dữ tợn hơn anh ta, chúng có thể giết người, uống máu để tồn tại làm con người nhưng anh ta thì khác, anh ta là người sói đã thuần chủng tuy nhiên vẫn phải tìm ra người có nhóm máu đặc biệt để uống máu, tuy nhiên không hẵn là phải chết người có nhóm máu đặc biệt ấy để uống hết máu, theo sách cổ tổ tiên anh ta để lại khi trăng tròn chỉ cần uống một giọt máu của người có nhóm đặc biệt thì sẽ không trở thành người sói vào những ngàu tiếp theo, không chỉ là biến thành người sói đơn giản không thôi, mà đó còn là sự dày vò thân xác anh ta một cách đau đớn những vết thương cũ cũng thế mà xuất hiện trở lại, bao nhiêu năm nay anh ta chịu đựng sự đau khổ ấy, cùng sự tìm kiếm người có nhóm máu đặc biệt ấy nay đã tìm được,...
Đối với con người khi ốm đau chỉ cần thuốc và sự nghỉ ngơi nhưng còn riêng anh khi đến mùa trăng tròn anh phải đau đớn về thể xác, anh đã phải chịu đựng quá lâu rồi, thật sự rất đau đớn nó khiến anh trở nên đau khổ. Anh thật sự muốn có thể kìm chế cơn đau đớn này mà không cần phải làm hại những người thường cũng được, cho dù vạn đời, vạn kiếp làm người sói anh cũng cam chịu...
Sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy mọi thứ trong căn phòng cậu thấy là tone màu trắng xanh tinh khôi hòa quyện với những nét vẽ khu rừng già và một con bạch sói đó là anh, chính tay anh đã vẽ nên những thứ đó...
Cậu loạng choạng bò dậy bất chợt có cánh tay ai đó kéo cậu nằm xuống lại giường, bất giác theo quán tính, cậu ngã xuống theo khi có lực mạnh phía sau kéo lại...
Khi ngã xuống cậu nhắm mắt lại và ngã tự do ! Một lát sau cậu vẫn không thấy đau nhưng chỉ hơi ê đầu khi va vào phải vật thể gì đó mềm mềm, cậu vẫn không mở mắt ra vẫn nằm im đấy, bất chợt có giọng nói ai đó cất tiếng lên,...
- Cậu định nằm trên tay tôi bao lâu nữa đây ?
- Tôi...tôi, tôi xin lỗi,...
Cậu vội vàng bật dậy như một con lật đật vậy và nói ấp a, ấp úng xin lỗi anh một cách khó khăn và đầy câu hỏi ?
- Anh là ai ? Sao tôi lại ở đây ? Và đây là đâu ?
- Tôi là ai thì sau này cậu sẽ tự biết mà thôi ! Cậu thật không nhớ bị gì sao ? Và đây la nhà tôi !
- Không, tôi chỉ nhớ tôi bị thương và khi thấy máu tôi sợ hãi và đã ngất xỉu đi mà thôi...
- Cũng may may là tôi có việc vào rừng nên mới thấy cậu, không thì cậu đã bị ăn thịt mất rồi,...
- Anh kiếm gì trong rừng sao ?
- " Sói trắng "
Anh ta nói xong, đi ngang qua cậu và nhếch môi cười một cách đầy gian xảo, làm cậu càng thêm thêm thắc mắc,... Sau một hồi cậu nhớ ra điều gì đó và cậu há hốc môm khi cậu nhớ ra trước khi cậu bị thương cậu đã nhìn thấy " sói trắng"....
|