10.
Đêm trừ tịch.
Tiêu Chiến bọn họ đều đã đi rồi, Vương Nhất Bác một mình ngồi trên chiếc ghế trong gian nhà chính, đem xấp bùa chú nắm trong lòng bàn tay.
Cậu không có gan nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp, chỉ ôm lấy đầu gối lắng nghe tiếng pháo nổ vọng lại từ thôn dân cách nơi này không xa.
Cậu bắt đầu nhớ Tiêu Chiến.
Thời điểm bọn họ ở bên nhau trước đây, Vương Nhất Bác tuy rằng không nói, trong lòng lại rất canh cánh vấn đề tuổi tác nhỏ của mình, cho nên phàm là chuyện gì đều thích tự mình quyết định, dục vọng chiếm hữu mạnh, dục vọng khống chế cũng rất mạnh. Bản thân cậu biết thế, nhưng thay đổi không được. Tiêu Chiến thực ra đã chịu đủ vài lần phát giận của cậu, nhưng trước giờ anh không hề kêu ca một lời.
Sau khi tốt nghiệp Tiêu Chiến đề nghị chia tay, cậu mất nửa ngày không phản ứng lại được.
Vốn dĩ cậu cho rằng với thời gian ba năm bên nhau, độ ăn ý của bọn họ đã rất tốt rồi.
Thiếu niên tâm cường khí thịnh, cậu đã nhắc lại hai lần rằng không muốn chia tay chia chân gì hết, nhưng Tiêu Chiến cứ một mực kiên trì, cơn tức vừa xông lên não cậu liền thật sự dứt khoát chia tay luôn, xóa bỏ phương thức liên lạc, vứt luôn những đồ vật đã được tặng, nhưng lại quên mất phải hỏi rõ ràng một câu tại sao.
Cậu canh cánh trong lòng nửa năm trời, lại thủy chung không nguyện ý chủ động liên lạc.
Ngay cả lần này, cũng là cậu lùi bước, ngược lại biến thành Tiêu Chiến chủ động liên hệ.
Tiêu Chiến tựa như trước nay luôn là người cầm lên được buông xuống được, không hề để ý tiểu tiết.
Vương Nhất Bác sinh lý sợ ma, mang theo căn bệnh vặt này không triệt, lần này đụng phải quỷ, được gặp lại Tiêu Chiến, cả cơ thể giống như con sư tử bị nhổ mất nanh vuốt, lực chiến đấu còn không đọ lại một con mèo.
Một lần gặp quỷ, thể diện tám trăm năm sau đều vứt sạch.
Trước kia cậu luôn nghĩ muốn bảo vệ Tiêu Chiến, nỗ lực khiến cho bản thân nhìn có vẻ như không có nhược điểm, không thể bị thứ gì tấn công được, nhưng thời gian lâu rồi cũng rất mệt mỏi, hiện tại đổi thành Tiêu Chiến đang bảo vệ mình, hình như cũng chẳng có gì không tốt.
Vương Nhất Bác có vẻ trong thoáng chốc đã nghĩ thông điều gì đó, bắt đầu không thể nào hiểu nổi, bản thân mình trước đây rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Cậu còn chưa kịp suy sét tỉ mỉ, bóng đèn điện đang sáng rực trong phòng đột nhiên nhấp nháy vài cái, tắt ngúm.
Tới rồi.
Vương Nhất Bác gần như sắp đem móng tay cắm sâu vào trong da thịt, im thin thít, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đem xấp bùa chú dán một vòng xung quanh phạm vi mình đang ngồi.
Ánh nến phiêu diêu lay động trên mặt bàn cũng dần dà mất đi đốm lửa, thế nhưng lại có ngọn lửa khác bùng lên, đến từ phong thư mà Vương Quyên viết.
Cậu nhắm chặt mắt, trái tim run rẩy bồi hồi.
Sao lại cháy rồi? Như vậy rốt cuộc là xem rồi hay là chưa xem? Xem rồi thì có khi nào sẽ không đụng đến mình nữa không?
Vương Nhất Bác còn chưa kịp hiểu điều gì, sau lưng lại đột nhiên có người gọi tên của mình.
"Vương Nhất Bác."
Là giọng của Tiêu Chiến.
Có bẫy.
Vương Nhất Bác không để ý tới, ôm chặt đầu gối, chôn đầu vào khuỷu tay.
Khẳng định là cạm bẫy của bà dì.
Thanh âm mang theo lãnh ý mờ nhạt ở sau lưng lại gọi lên mấy tiếng, dần dần không thấy nói gì nữa.
Trong phòng an tĩnh lại một hồi, Vương Nhất Bác khống chế không nổi muốn ngẩng đầu, nhưng lại rất sợ sẽ nhìn thấy bà dì ma quỷ kia đang ngồi xổm ngay trước mặt mình.
Cậu trước tiên hí mắt trộm nhìn dưới chân, trông rỗng không có gì.
Lại ngẩng đầu, trong nhà lớn vẫn như cũ một mảnh đen kịt, giống như chưa từng có thứ gì lai vãng tới.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, cậu nhịn không được lấy điện thoại muốn nhìn xem đã qua bao lâu rồi, màn hình vừa sáng, cậu lại phát hiện ra, thời gian trên điện thoại, đóng băng rồi.
Đột nhiên có một luồng hơi thở lạnh lẽo phả vào trên cổ cậu, Vương Nhất Bác không chịu nổi, toàn thân đầy gai ốc thi nhau mọc lên, cả cơ thể run lên mãnh liệt, cực nhanh vươn tay ra đoán trúng phương hướng dán lên một lá bùa.
Sau lưng mạnh mẽ phát ra một tiếng thét bén nhọn tựa như đang khó khăn kìm nén đau đớn, Vương Nhất Bác quay đầu lại, chỉ nhìn thấy lá bùa dán trên cánh tay có các khớp xương vặn vẹo đến uốn khúc lại, đang lập lòe phát ra ánh lửa lam lục yêu dị, chớp mắt cháy thành tro bụi.
Nữ quỷ dường như tức giận rồi, hướng về phía cậu hung hăng xông tới, Vương Nhất Bác suýt nữa theo tiềm thức mà co cẳng phóng ra ngoài, vừa quay người thoắt cái chạy như điên vào gian phòng ngủ bên cạnh, khóa trái cửa ra.
Tựa như chân trước chân sau theo sát, cậu vừa khóa xong chốt, thì ngay lập tức lại ầm ầm vang lên tiếng đập cửa, vì thế Vương Nhất Bác gần như cuống lên mà vèo vèo vèo dán xấp phù chú lên cánh cửa lớn và cả cửa sổ, bên ngoài quả nhiên dần dần an tĩnh trở lại.
Cậu không phân biệt nổi bản thân đã rơi vào ảo giác hay vẫn đang ở hiện thực, tiếng pháo trúc phía ngoài căn phòng đã rất lâu không thấy vọng lại nữa rồi, điều này không hề giống với bầu không khí đón giao thừa bình thường trong thôn làng.
Ngồi ngẩn ngơ không biết bao lâu, cậu bị tiếng nhạc chuông điện thoại dọa tới, người gọi đến là Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nóng lòng sốt ruột tiếp máy, nghe thấy thanh âm quen thuộc ở đầu bên kia vang lên: "Vương Nhất Bác? Em có đó không?"
Cậu vừa muốn hồi đáp, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, im lặng không lên tiếng.
"Vương Nhất Bác?" Bên kia có chút nghi hoặc, "làm sao vậy? Nói chuyện đi chứ."
"Đừng sợ, không sao đâu, là anh, anh là Tiêu Chiến đây."
Da gà da vịt cậu lại nổi đầy cả người, cái tay đang cầm điện thoại khe khẽ run rẩy.
Vương Nhất Bác biết đây tuyệt đối không phải Tiêu Chiến, nhưng lại bức thiết muốn nghe thấy giọng nói của anh lúc này để lấy thêm dũng khí cho mình.
12 giờ rốt cuộc phải đến khi nào mới có thể tới, cậu cảm thấy bản thân chống đỡ không nổi nữa rồi.
"Vương Nhất Bác!" Đầu bên kia đã bắt đầu gầm gừ, thanh âm mang theo oán độc "em nói chuyện!"
Cậu không chút do dự cúp ngang điện thoại.
Khoảng khắc vừa cúp điện thoại đó, ngoài cửa vọng lại âm thanh rất lớn, giống như có ai đó đang cầm rìu sắt bổ vào ván cửa, bùa chú dán trên cánh cửa cũng thuận theo tiếng động lớn kia mà bị thiêu thành tro bụi.
Cậu cảm thấy mình sắp khóc lên rồi, hoảng loạn đến không còn con đường nào để chọn lựa nữa, đem nốt tấm bùa chú cuối cùng dán lên trên tủ áo, trong tay chỉ lưu lại hai tấm, trốn vào bên trong.
Bà dì! Bà thật sự quá khoa trương rồi đó!
Trên cánh cửa nghiêng lệch của phòng ngủ vẫn một mực truyền tới tiếng rìu bổ khiến tim người ta giật lên thon thót, cậu thề với trời, cánh cửa tủ áo chỉ cần thứ kia chém một nhát như vậy xuống thôi, tuyệt đối sẽ vỡ nát thành bã.
Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân phải chết ở đây rồi.
Cậu tâm tình bi tráng, không quan tâm cố kị gì nữa, bàn tay lấy ra điện thoại, trong hồi âm thanh đòi mạng vang vọng, gọi qua cho Tiêu Chiến một cuộc điện thoại.
"Alo. Tiêu Chiến."
"Không quan tâm anh là thật hay là giả, lần này em nhất định phải cùng anh nói chuyện."
"Nhưng em tuyệt đối sẽ không đáp lại anh, em mới không muốn phải biến thành cô hồn dã quỷ đâu."
"Có thể em sắp phải chết rồi, em mới sống được 20 năm trên đời, em thảm quá, thật sự là tai họa trên trời rơi xuống mà. Hôm nay là ngày đầu năm, chúc anh năm mới vui vẻ. Nếu như là bà dì, vậy thì cũng chúc dì năm mới vui vẻ hạnh phúc, cầu xin dì đừng tiếp tục đeo bám con nữa."
"Em chờ đợi anh nửa năm, Tiêu Chiến. Anh vì sao một mực không thèm liên lạc với em, em đặc biệt giận dỗi anh biết không."
"Sau khi anh trở về rồi, có thể giúp em chăm sóc cho ba mẹ em không, chuyện gặp phải quỷ em không nói cho bọn họ biết, nên là tốt nhất anh cũng đừng nói."
"Tiêu Chiến, em vẫn còn yêu anh. Vẫn luôn yêu anh."
Tiêu Chiến ở đầu bên kia điện thoại tựa hồ cười lên một tiếng, không biết là gặp phải tình huống gì, loáng thoáng phát ra thanh âm của gương kính rơi vỡ.
Cậu nén lại một tiếng thở trầm đục, bối cảnh dường như còn có tiếng nữ nhân kinh hô cùng gào khóc.
"Anh biết mà, đừng nói như thể di ngôn vậy chứ. Em không biết là mình đang rất phóng đại lên sao, Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác thật sự không đáp lại.
Trong trạng thái hốt hoảng cậu cảm thấy cánh cửa phòng ngủ dường như đã bị mở ra, khoảnh khắc một trận lãnh ý ập tới, cậu triệt để mất đi ý thức.
Lần nữa mở mắt ra, trước mặt là Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác lập tức nhắm mắt lại, nghẹn không nên lời mà nhằm trên trán anh dán vào một lá bùa.
Tiếng kêu kì quái trong dự tính không có truyền tới.
Tiêu Chiến nhịn cười, nghiến răng nghiến lợi đem lá bùa dán trên đầu mình kéo xuống: "Di chứng ám ảnh ma quỷ à? Tỉnh lại đi, đã là ngày đầu tiên của tháng đầu tiên* rồi."
*Nguyên văn là 正月初一
Cậu vừa mới thanh tỉnh trở lại, phát hiện chính mình đang nằm trên chiếc giường của căn phòng ngủ kia, vì thế trừng mắt, bất khả tư nghị: "Kết thúc rồi?"
"Ừ, bà dì sẽ không trở lại nữa đâu."
Vương Nhất Bác không dám tin, bò trở dậy đi ra bên ngoài, trên cửa phòng ngủ thật sự có vết đao chém loạn thất bát tao, Vương Quyên và bạn trai cô ấy ở trước bàn thờ sưng húp cả mắt đang thắp hương.
Cậu tiến tới trước bái lễ, lại quay người đi ra sân viện.
Bên ngoài có thôn dân đi ngang, hiếu kì nhìn vào trong này, trên tay còn đang cầm một chiếc đèn lồng đỏ rực.
Chậm rãi, Vương Nhất Bác đối mặt với Tiêu Chiến vừa mới theo ra: "Tối hôm qua anh có nhận được một cuộc điện thoại hay không?"
"Ừm" Tiêu Chiến khẳng định gật đầu "nhận được rồi."
Vương Nhất Bác hồi tưởng lại một chút bản thân đã nói cái gì, yên lặng ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào lòng bàn tay.
"Có phải em ở trước mặt anh, thể diện cả tám đời cũng đều ném hết đi rồi đúng không?"
"Thì liên quan gì chứ?"
Tiêu Chiến cũng ngồi xuống ôm lấy cậu, nghiêng mặt hôn hôn lên khóe môi cậu.
"Tối hôm qua quên mất đáp lại em một câu năm mới vui vẻ."
"Em sợ quỷ như vậy, anh thấy chúng ta vẫn là tiếp tục ở bên nhau đi thôi."
"Được, ca."
Vương Nhất Bác thở phảo một hơi: "Lần này không cho phép anh rời đi nữa."
-FIN-
_________
Nhất Bảo sợ ma như vậy, mau đón anh Chiến về nhà đi thôi