Tôi là cô gái có số phận không bình thường. Vì sao ư? Vì người bình thường chẳng ai dây dưa với một kẻ mà ai cũng biết là gay. Tôi quen cậu ta từ cấp 3. À không, từ lớp 5 cơ, trong một lần thi học sinh giỏi. Chúng tôi tập trung về Sở Giáo Dục học bồi dưỡng trong một tháng. Cậu ta đỗ đầu kỳ thi Tỉnh, môn Văn. Nhưng đến thi toàn quốc thì tôi giải 3 còn cậu ta, tên Đức, rớt cái ạch. Nghe nói Đức làm chưa xong kết luận thì hết giờ. Mà cả tháng đó cậu ta có học hành gì đâu, xa nhà như chim sổ lồng, đi chơi suốt. Nghe đâu còn mua cả cá đá về nuôi trong phòng.
Đến cấp 3 thì chúng tôi lại tái ngộ trong một ngôi trường chuyên. Lần này hắn là dân chuyên Anh mà lại được tuyển thẳng mới ghê chứ. Nhưng tôi không để ý gì đến hắn. Vì xung quanh tôi lúc này là vô số vệ tinh, trong đó có Lương, đến từ Tuy Hòa. Lương là kiểu con trai alpha, nghĩa là đực rặt. Giọng nói vỡ ồm, nước da ngăm đen, ít nói… và gì nữa nhỉ. Nói chung kiểu con trai đó cũng hấp dẫn nhưng luôn làm bạn ghét, vì nó khiến bạn đặt câu hỏi, “Cái gì làm cho hắn ta tự tin đến như vậy?”
Nhưng sau năm lớp 10 thì tỉnh Phú Khánh tách làm đôi và đám Tuy Hòa không vào nhập học nữa. Tôi từ chỗ là mặt trời thành lỗ đen lang thang. Thế là tôi quen Đức.
Cấp 3 hồi đó không như giờ trai gái quen nhau cũng chỉ nắm tay thôi. Đến khi vào đại học chung ký túc xá chúng tôi mới bắt đầu có những đụng chạm. Đức hay đến phòng với mùi bia và sờ ngực tôi. Cậu ta khi sỉn càng đẹp hơn vì hồn nhiên và ngây thơ. Tôi đang nghĩ chừng nào hai đứa mình ngủ với nhau thì một hôm Đức chở tôi tới trước Thảo Cầm Viên uống nước mía. Đức thì cười cười còn tôi thấy nhột vì hình như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Tôi quay ra sau và bắt gặp một cậu bé chừng 18, môi đỏ mày cong, và dáng ngồi địu đàng. Và cậu ta cười nói, “Chào bánh bèo vô dụng!”
Rồi cậu ta đứng lên và dắt xe đi. Tôi hỏi Đức, “Ai vậy?” Đức đáp gọn lỏn, “Bồ”. Tôi rụng rời, “Thế hai người làm gì rồi?” “Mới ngủ chung thôi”, Đức nhìn tôi. “Thế… chưa làm chuyện kia à?” “Là chuyện gì?” “Là… vào trong nhau ấy?” Đức cười, “Chưa, mới ôm hun thôi”.Tôi tự nhủ mình cần phải cao thượng và tha thứ cho Đức. Vậy nên hôm sau khi cậu ta mang cái mùi bia lại phòng, tôi cũng không đuổi về.
Sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm, tôi với Đức cứ một hai tuần lại vào khách sạn. Cậu ta không vào trong tôi vì sợ có thai nhưng các chuyện khác đều làm, và làm không tệ chút nào.Tôi luôn dễ dàng lên đỉnh. Được vài năm thì Đức yêu cậu kia và ở hẳn với cậu ta.Tôi lúc này mới tắt hẳn hy vọng và tìm bến đỗ mới. Đức đôi khi vẫn gọi điện, chủ yếu lải nhải về thằng bồ không chung tình. Tôi tự hỏi nếu tôi trước đó phản bội Đức, liệu cậu ta có tuyệt vọng vậy không?
Rồi tôi cũng có chồng còn Đức thiêu thân trong các mối tình qua đường, chủ yếu từ vũ trường. Chúng tôi vẫn đôi khi liên lạc với nhau. Tôi với chồng không hạnh phúc lắm nhưng dù gì tôi cũng lấy được chồng. Còn Đức dường như càng lúc càng tuyệt vọng vì không tìm thấy tình yêu. Vài năm nữa trôi qua và chúng tôi cũng bình bình như vậy, tình cũ không rủ cũng gọi điện. Chuyện không có gì để kể nếu như một hôm Nga không vào face của tôi và hỏi về Đức.
- Em là Nga,vợ của Lương, bạn học cũ của chị. Chị còn nhớ không? - Sao không? Nó gọi cho chị hoài! - Hồi xưa ảnh có thích chị đúng không ạ? - E hèm… trong sáng hoàn toàn em nhé! - Vâng, em biết. Thật ra, em chỉ muốn hỏi chị về một người yêu cũ khác, tên Đức. - E hèm… chị không muốn nói về nó. - Em chỉ hỏi thế này: hồi đó Đức với Lương là gì của nhau?
Tôi ngớ người và bần thần một lúc lâu. Rồi tôi nhắn trả lời, “Chị hoàn toàn không biết em à”.
- Em buồn quá chị à. Chị gặp em một tí được không?
Vì nghĩ là đồng cảnh ngộ nên tôi đồng ý. Chúng tôi hẹn nhau ở căng tin tòa soạn nơi tôi làm cho tiện. Nga là cô gái mảnh dẻ, trắng ngọc ngà, kiểu đẹp của Tiểu Long Nữ. Tôi thầm nghĩ tên Lương này không phải dạng vừa. Chúng tôi gọi nước và Nga đưa máy tính bảng cho tôi xem, một loạt các cuộc nói chuyện qua zalo được chụp lại. Trương Minh Đức, đúng là hắn. Có cả hình nữa mà. Họ nói gì với nhau nhỉ?
Ngày… tháng… giờ…
- Sao hồi đó mày không nói với tao? - Mày cũng đâu chịu nói với tao? Tao thấy mày chỉ đeo theo con Bảo ấy mà thôi. - Tao chọc nó thôi, chớ tao ưa mày! - Đm, mày biết tao muốn mày lắm không? - Đm sao mày không nói, tao nhiều khi muốn rủ mày lên giường tao ngủ! - Mày sục một mình chán chứ gì? - Mà tao hỏi thật, mày muốn tao hay muốn cái đó của tao? - Mày cho tao coi hồi nào? - Lần đó đi đái mày nhìn sang, tao biết! Tao đã cố tình đứng thật lâu! - Đm mày thẳng thí cha luôn, ai dám nhỡ mày đập tao thì sao. - Thì tao vẫn luôn thẳng mà, nhưng tao thích gay!
Tôi chợt nhớ trong các cuộc nói chuyện với tôi, Lương vẫn luôn hỏi về Đức. Và luôn có câu, “Nó gay hả bà?’ Tôi nói gay hay không tự tìm hiểu, tui không phải trung tâm mai mối.
Tôi vuốt lên một hội thoại khác.
Ngày… tháng… giờ…
- Giờ ván đã đóng thuyền rồi, tao với mày còn làm ăn gì được nữa? - Hì… mày dám thì tao dám. - Gớm, nhưng mày già rồi Lương ơi! - Mày tin không, tao già ở đâu chớ cái đó vẫn như 16 tuổi! - Tao không tin! - Gọi tao đi,chó!
Cuộc gọi video. 10 phút.
- Mày thèm c…tao thấy thương! - Đm, tao đã cầm gần ngàn con cu, vẫn thấy của mày đẹp nhất! - Vậy là mày chỉ yêu con c… tao thôi? - Sao vậy? Bộ con gái chỉ lợi dụng thể xác mày thôi à? - Tao nghĩ thế! - Haiz. Chừng nào mày hoàn toàn tuyệt vọng về tụi nó, hãy về với tao! - Nhưng nếu mày có ai khác thì sao? - Lương, tao đã luôn nghĩ về mày. Mỗi khi nhớ về ngôi trường ấy, trong đầu tao chỉ có mày, cách mày cười, hiểu không? - Tao cười sao? - Đểu lắm, hì… - Tao cũng nhớ cách mày cười! - Tao cười sao? - Vừa đĩ vừa dâm chớ sao! - Hì… tao biết. Nhưng có mày tao sẽ chỉ còn dâm thôi, không đĩ nữa. - OK. Cuối tuần gặp nhau hén!
Nga cầm ly trà sữa nhìn xa xôi. Trông em lúc này càng giống người trong cổ mộ. Tôi không biết phải nói gì, nhưng rồi tôi cũng nói khẽ, “Em còn gì khác muốn hỏi chị không?”
Nga nhìn tôi, “Có. Nhưng em không biết chị có muốn nghe không?”
“Thì em cứ nói!”
“Em đang tự hỏi, em có nên yêu chị hay không, để trả thù lũ đàn ông ích kỷ và bội bạc?”
Tôi rụng rời y như cái lần ở Thảo Cầm Viên người yêu “bể bóng” ngay trước mắt tôi.
Giờ bạn tin chưa, tôi là một cô gái có số phận không bình thường.
HẾT
|