Uyên Ương - Minh Thư
LỜI MỞ ĐẦU
Ngồi trên máy bay nhìn đứa trẻ đang trò chuyện với bố mình bất giác làm anh ta có chút chạnh lòng. Quá khứ năm xưa như chợt hiện về. Đúng vậy, anh ta đang bắt đầu nhớ lại chuyện của năm xưa. Khi đó, anh ta chỉ mới mười sáu tuổi, cái tuổi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn ham chơi vậy mà anh ta cũng bắt chước người lớn yêu đương. Không như những đứa bạn cùng trang lứa, anh ta cao lớn, có một cơ thể khỏe mạnh còn bạn gái anh ta thì lại lớn tuổi hơn anh ta. Năm đó cô đã là sinh viên năm hai ở một trường đại học danh tiếng. Một tình yêu chênh lệch về tuổi tác rồi cũng đã bị gia đình anh ta phát hiện. Nhưng đồng thời chính vào ngay lúc đó bạn gái anh ta cũng lại đang mang thai. Tất nhiên gia đình hắn không dễ dàng bỏ qua cho cô bạn gái của anh ta. Chính bố anh ta đã từng kêu luật sư khởi kiện bạn gái anh ta nhưng anh ta đã đòi sống đòi chết trong khi bạn gái anh ta thì đã âm thầm bỏ đi cùng với cái thai đang tượng hình. Không lâu sau đó, gia đình anh ta cũng đưa cho anh ta ra nước ngoài du học và trong suốt ngần ấy năm trôi qua anh ta cũng đã mất liên lạc với cô bạn gái của mình. Cô tiếp viên hàng không lịch sự nhắc anh ta cài dây an toàn vì máy bay sắp hạ cánh và hắn như sực tỉnh thoát khỏi hồi ức để trở về với thực tại.
|
UYÊN ƯƠNG
TÁC GIẢ: MINH THƯ
Ngồi trên máy bay nhìn đứa trẻ đang trò chuyện với bố mình bất giác làm anh ta có chút chạnh lòng. Quá khứ năm xưa như chợt hiện về. Đúng vậy, anh ta đang bắt đầu nhớ lại chuyện của năm xưa. Khi đó, anh ta chỉ mới mười sáu tuổi, cái tuổi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn ham chơi vậy mà anh ta cũng bắt chước người lớn yêu đương. Không như những đứa bạn cùng trang lứa, anh ta cao lớn, có một cơ thể khỏe mạnh và bạn gái anh ta thì lại lớn tuổi hơn anh ta. Khi đó, cô đã là sinh viên năm hai ở một trường đại học danh tiếng. Một tình yêu chênh lệch về tuổi tác rồi cũng đã bị gia đình anh ta phát hiện. Nhưng đồng thời ngay lúc này bạn gái anh ta đã mang thai. Tất nhiên gia đình anh ta không dễ dàng bỏ qua cho cô bạn gái của anh ta. Chính bố anh ta đã từng kêu luật sư khởi kiện bạn gái anh ta nhưng anh ta đã đòi sống đòi chết không cho và bạn gái anh ta cũng đã âm thầm bỏ đi cùng với cái thai đang tượng hình. Không lâu sau, gia đình anh ta cũng đưa cho anh ta ra nước ngoài du học và trong suốt ngần ấy năm trôi qua anh ta cũng đã mất liên lạc với cô bạn gái của mình. Cô tiếp viên hàng không lịch sự nhắc anh ta cài dây an toàn vì máy bay sắp hạ cánh và anh ta như sực tỉnh thoát khỏi hồi ức để trở về với thực tại.
chương 1
Về đến nhà, anh ta để cho tài xế của mình mang vali hành lí vào phòng còn anh ta thì lấy điện thoại ra kiểm tra. Xem ra trong những ngày anh ta đi nước ngoài làm việc đã có rất nhiều cuộc gọi được chuyển vào hộp thư thoại. - Trị Đình, con có rảnh thì gọi cho mẹ nha. - Khang Trị Đình, cả tháng nay con biến đi đâu vậy hả? Nghe tin nhắn này phải gọi lại cho bố ngay đấy. - .........................................! -.............................................! Anh ta mệt mỏi tắt điện thoại vứt lên salon rồi đi vào phòng ngã lưng lên giường chuyến bay đường dài làm anh ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Xế chiều khi mà anh ta còn đang say ngủ thì có tiếng ồn ào không ngừng phát ra từ phía nhà hàng xóm ngay sát cạnh nhà. Anh ta bị đánh thức nên vô cùng bức bối bật dậy bước tới phía cửa sổ vén rèm mắt nhắm mắt mở nhìn qua nhà bên cạnh. Lúc này, có một người đàn ông chắc là say rượu đang cầm chổi đánh một cậu nhóc chừng khoảng 16 hay 17 tuổi gì đó, anh ta cũng không chắc là mình đã nhìn rõ. Còn cậu nhóc bị đuổi đánh đã vấp ngã xuống đường bộ đồng phục học sinh trên người cậu nhóc lấm lem đất cát và có chỗ còn dính máu, cậu nhóc vừa khóc vừa van xin. cùng lúc đó một người đàn bà ăn mặc luộm thuộm từ trong nhà chạy ra cố ngăn không cho người đàn ông đánh cậu nhóc và hậu quả luôn cả bà ta cũng bị dánh nhừ tử. Thấy cũng chướng mắt nhưng anh ta vốn là một người đàn ông không thích xen vào chuyện của người khác nên anh ta kéo rèm cửa lại rồi bật hết điện trong nhà cho sáng lên sau đó bỏ đi vào phòng tắm. Lại nói đến anh ta, thật ra thì anh ta cũng chỉ mới chuyển tới khu phố này cách đây chừng khoảng vài tháng. Gia đình anh ta thì bảo ở chi cái chỗ mà người tốt thì ít còn bọn tội phạm thì nhiều. Nhưng có ai biết rằng khu phố này lại chính là nơi mà năm xưa bạn gái anh ta đã từng sống và bây giờ anh ta đang muốn sống lại với những hồi ức đẹp đẽ của mình cùng người bạn gái trước đây. Tắm rửa sạch sẽ anh ta mặc chiếc quần âu cùng áo sơ mi rồi rời khỏi nhà. Anh ta đã tự mình lái xe tới một nhà hàng rồi dùng bữa tối. Ăn uống xong, anh ta lái xe dạo một vòng quanh thành phố rồi ghé vào một trạm xăng ở bên đường để đổ xăng. Một cậu nhóc bán vé số đi lại bên cạnh xe của anh ta và mời anh ta mua vé số. Anh ta lắc đầu nhưng cậu nhóc vẫn cố nài nỉ. - Mua đi anh, một vé thôi cũng được mà. Bị ép mua cho bằng được anh ta gắn điếu thuốc lên môi rồi miễn cưỡng cầm lấy nguyên cả xấp vé số từ trên tay của cậu nhóc rồi hỏi mà vẫn không hề ngó ngàng gì tới nó. - Bao nhiêu đây? - Là 20 tờ ạ. Anh ta móc ví lấy tờ năm trăm nghìn rồi nhét vào tay cậu nhóc, nó thì hết trố mắt nhìn tờ tiền lại nhìn anh ta. - Anh ơi, anh đưa nhiều vậy? - Tiền lẻ cứ giữ đi. Anh nhân viên trạm xăng đi lại nói cho anh ta biết là xăng đã đổ đầy anh ta trả tiền cho anh nhân viên rồi lái xe đi. Cậu nhóc cầm tờ tiền nhìn theo xe của anh ta đang hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường rồi cậu nhóc lại tiếp tục rảo bước.
|
Vừa mới ngồi vào xe thì Nam An nhận được tin nhắn của Khang Trị Đình, anh đọc tin nhắn xong rồi mới lái xe đi. Khang Trị Đình nhắn tin hẹn gặp Nam An ở một quán cà phê và anh ngồi chờ tầm khoảng hai mươi phút thì Nam An tới. Nam An kéo ghế ngồi xuống đối diện với Khang Trị Đình, anh nói. - Về lúc nào vậy? Nhấp ngụm cà phê Khang Trị Đình cất giọng chậm rãi. - Về lúc sớm. Nam An gọi đồ uống rồi nói. - Sao không gọi cho tôi để tôi đi đón. - Thế cậu khỏi phải làm việc à? nhân viên phục vụ mang đồ uống ra đặt xuống bàn Nam An bưng tách trà lên thổi vài hơi rồi nhấp một ngụm anh nói. - Cả tháng nay không thấy mặt mũi đâu cả điện thoại cũng không gọi được hỏi chú Khang mới biết là anh đi nước ngoài dự hội thảo, tôi còn nghe chú Khang nói là anh dọn ra ở riêng nữa. có thật không? - uhm! Khang Trị Đình gục gật đầu Nam An lại nói. - Nếu thế thì lát nữa anh phải đưa tôi đi xem nhà mới của anh. - Ai không biết còn tưởng cậu đang yêu tôi cơ đấy. Nam An lườm Khang Trị Đình. - Thế cũng tốt tôi thích nhất là người khác nghĩ tôi thực sự có gì với anh đó bác sĩ Khang.
|