[Short Fic] Mãi Là Người Đến Sau
|
|
Truyện này mình viết cách đây 1 năm rồi. Hi vọng nhận được sự đóng góp nhiệt tình của các bạn. Có lẽ truyện mình viết sẽ kén người đọc. Hoặc không phù hợp sở thích. Nên rất mong mọi người nhận xét để những Shot sau mày mình hoàn thiện tốt hơn. Love all...
Mãi Là Người Đến Sau – Chương 1 Tôi một thằng con trai không bình thường. Tính tình nóng nảy, cổ hủ cố chấp trong mọi chuyện một cách chính xác thì là trầm tính ít nói và có phần hướng nội. Luôn luôn suy nghĩ tiêu cực trong mọi chuyện.
Tôi không đẹp trai, tự cảm thấy mình rất bình thường, còn theo nhận xét của những người mà tôi từng gặp qua thì là xấu… Hiện tại tôi đang làm cho một công ty trong nước trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Một anh nhân viên quèn, lương tháng lay lắt đủ sống qua ngày. Biết tằn tiện thì không đói cho đến cuối tháng. Còn xông xênh thì tháng nào tôi cũng bị hụt một khoản kha khá. Và trong mấy ngày đó thường là tôi hay vác bụng đói đến công ty, hoặc là ăn cơm không…
Công ty nơi tôi làm việc quy mô không lớn lắm, hoạt động chủ yếu là thiết kế xây dựng website, kinh doanh mảng hosting, máy chủ… Công việc của tôi khá bận rộn bởi vì tôi làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng nên thường xuyên phải thức khuya. Nhiều hôm tới phiên tôi trực mà mắt cứ díu lại vào nhau.
Tôi không dám trốn đi ngủ bởi vì trong phòng có hệ thống camera giám sát 24/24 hơn hết là có tên trưởng phòng đáng ghét bên cạnh. Vì thế lắm lúc mơ màng vì buồn ngủ tôi chẳng ý thức được hành động của mình mà lầm bầm chửi rủa, định bụng bỏ quách về cho xong nợ. Thực sự là tôi thức không nổi. Đã cố gắng ban ngày ngủ nhiều chút để đêm đỡ tụng kinh nhung vô dụng. Lí do mà ghét hắn ta chính là bởi vì hắn cứ nhằm vào những lúc tôi đang mơ màng mà tiến đến đá vào người tôi. Hay nện cả tập hồ sơ lên đầu.
Được cái an ủi cho tôi là Công ty quản lí nhân sự khá thoáng, cũng một phần là do tôi đã quen với môi trường làm việc thoải mái ở đây. Bảo tôi lết thân đi xin việc ở nơi khác thì quả thật là tôi chịu. Đó chỉ là lí do bên lề thôi. Cái chính níu kéo chân tôi thì lại là một nguyên nhân khác. Đó là người mà tôi thích cũng đang làm việc ở đây.
-Mày xem giúp anh cái máy tính này với.
-Bị sao vậy anh. Tôi hờ hững đáp.
-Không biết. Anh với nó đang tính xếp lại mấy cái loa nên rút dây phone ra. Cắm lại thì không nhận nữa.
Ông anh tôi vừa nói vừa chỉ vào tên con trai bên cạnh. Tôi nhìn sang. Chưa gặp hắn bao giờ. Cơ mà… mặt tôi nhăn lại cố lảng tránh ánh mắt nhìn đối diện nó bởi vì hắn ta đang khỏa thân, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần tam giác nhỏ xíu. Cũng không lấy làm lạ lắm, bởi vì đang là mùa hè thời tiết khá là oi bức, lại nhằm giữa trưa nắng nên vấn đề này tôi có thể hiểu được, nhưng thực sự thì tôi không quen bởi vì tôi không có thói quen này. Chắc là da mặt tôi chưa đủ dày cũng có thể là ngại đi.
Quay lại vấn đề chính tôi ngó qua cái máy tính mà ông anh tôi nói. Chậc biết nói thế nào nhỉ. Tôi cười khẩy trong lòng, chắc nó không hỏng nhanh như vậy chứ? bởi vì cái main này là do chính tay tôi mua cho ông ấy.
Còn nhớ hôm tôi mua nó(tôi xin phép gọi ông ấy là lão đi chắc không ai thắc mắc chứ nhỉ? *cười cười|*) cho lão ngay khi build cây dù tôi hí hoáy thế nào cũng không làm nó khởi động được. Chắc không phải do tôi không biết gì về máy tính đâu. Bởi vì tôi không học về máy tính nhưng tôi cam đoan rằng tôi cũng không ngốc đến mức mà những kí hiệu trên main mà tôi cũng không đọc được.
Mất công gọi lại cho thằng bán, ừm hắn cam kết không vấn đề gì với lại lúc mua tôi cũng đã kiểm tra kĩ càng. Thế quái nào về đến đây thì lại không được? Sốc điện chăng… Tháo pin BIOS, reset lại vẫn không xi nhê. Chậc hết cách, dí lại phát nữa xem. Rè rè… tiếng quạt CPU quay vè vè. Mừng quá lên rồi hơ hơ. Đến nay thế nào lại lòi ra cái bệnh quái quỷ này nhỉ. Trong khi tôi đang vật vã với cái máy thì hai lão kia lại tự nhiên mà lăn ra ngủ. Hớ…nhịn không được tôi lén quay sang nhìn. Cơ mà vẫn không đỡ nổi. Khách đến nhà mà tên kia vẫn tự nhiên nằm chình ình một đống ở đấy đến quần áo cũng chẳng buồn mặc thêm vào. Thôi kệ nhìn chút cũng chẳng hại gì.
Hắn ta cao 1m70 tôi đoán vậy, người to con hơn tôi, da trắng, lông mày rậm, đặc biệt đôi chân mà gô lên khá cao. Body miễn bàn bởi vì hắn cơ bắp hơn tôi, ừm tuy hơi ốm. Cơ mà đúng mẫu người tôi thích. Tôi đoán đây chắc là ma mới mới vào làm ở công ty. Hắn ở chung với ông anh tôi. Có ai thắc mắc tại sao ông anh tôi lại ở chung với hắn không? Cái này thì nói ra dài lắm. Có thời gian tôi sẽ kể sau.
Quay lại việc chính là đánh vật với cái main máy tính mà trị giá nó lên tới 300 ngàn lận tôi thử rút dây lao ra chọt chọt vô cái lỗ xem nó có bị vướng gì không. Chẳng có lẽ nào vừa rút dây loa ra cắm lại mà lại hỏng ngay được. A có tiếng xẹt xẹt ở loa nhé, mừng quá, cắm lại coi. Ô lại xịt. Hay là thiếu driver âm thanh. Tôi rê chuột tìm trong device manager vẫn đủ cả. Gỡ ra cài lại thử. Vẫn tịt.
Quét virut phát, a tôi nói này là phần mềm diệt virut xịn nhé. Avira Internet Security 2013 đàng hoàng, có bản quyền “cờ rách” nhé :)). Cài xong xuôi quét quét…. Beep… tiếng máy phát hiện vi rut vang lên. Lão anh tôi nói:
– Ô có tiếng kìa
– Ờ đúng thật tôi nghẫm nghĩ.
Trong lúc tôi đang đánh vật với cái máy thì hắn đang chuẩn bị nấu cơm. Ờm trai Hà Nội mà cũng biết nấu ăn cơ đấy. Có ăn được hay không còn là chuyện khác. Ông anh tôi tính hôm nay nhân lúc tôi sang thì mấy anh em chuẩn bị bụp lẩu. Nhân tiện nhâm nhi chút rượu hâm nóng tình củm anh em ấy mà. Chậc vui. Thú thực là tôi cũng không uống được nhiều.
Qua buổi tối hôm đó tôi biết được thêm một ít về hắn ta. Gia cảnh tốt, lắm tiền. Trước đó thuộc hạng ăn chơi có tiếng ở đất hà thành. Sau đó vì một vài nguyên nhân mà phiêu dạt đến đây. Đối với hắn việc đi làm ở đây bất quá chỉ là thú vui, thích thì làm mà không thích thì nghỉ. Hắn không quan trọng chuyện tiền nong.
Ngày đầu tiên gặp hắn ở chỗ làm ấn tượng của tôi về hắn không có gì, mờ nhạt thoáng qua như người dưng. Hắn trầm ổn, ít nói nhưng thu hút nhất ở hắn mà tôi nhìn thấy chính là nụ cười nửa miệng. Khi hắn mỉm cười mà tôi nhìn đến say mê. Nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua như cơn giá mát lạnh trong mùa hạ oi bức. Đôi mày rậm rạp khẽ nhíu vào nhau. Đôi môi đỏ cong lên như bán nguyệt. Tôi thừa nhận là tôi thực sự bị hút hồn bởi hắn.
Như mọi ngày, công việc của tôi khá bận rộn và thường xuyên gặp stress. Bởi vì phải tiếp xúc nhiều với khách hàng nên đầu óc lúc nào cũng phải căng ra hết cỡ, rồi trò chuyện, vui cười, ăn nói nhỏ nhẹ dễ nghe. Nói ra thì thực buồn cười, nhưng thân là một thằng đàn ông mà ăn nói như con gái tôi thấy cảm giác cứ ghê ghê sao ấy.
-Cậu Nam!…Tiếng quát của tên trưởng phòng hách dịch vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi chán ghét quay đầu lại nhìn hắn.
-Bây giờ là mấy giờ mà cậu đã tính thu dọn bàn làm việc rồi?
Nhìn nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến giờ nghỉ rồi vậy mà hắn ta còn giở giọng hách dịch ra với tôi mới cay chứ. Chả lẽ lại tẩn cho hắn một trận cho bõ tức. Thù mới thù cũ dồn lại cũng được một đống kha khá rồi.
-Quay trở lại vị trí làm việc tiếp đi.
Nếu như tôi dự định nghỉ làm ở đây thật thì tôi dám cá với các bạn rằng tôi không tẩn cho tên này bay hết bàm tiền đạo thì tôi không phải là người. Bây giờ tạm thời nhịn nó đã. Chưa đến lúc. Thế là lại tự an ủi mình không nên quá bốc đồng, kẻo hỏng hết việc. Trước đó chính vì cái tính bốc đồng này mà tôi đã đánh mất khá nhiều công việc cũng như hối hận. Nản chí ngồi phịch xuống ghế. bật máy tính lên và tiếp tục làm việc. Thực ra là ngồi lướt nét vớ vẩn thôi. Tâm trí đâu mà làm việc được nữa.
Sắp đến giờ giao ca tối thấy hắn. Bởi vì ngồi nhậu cùng hắn bữa trước ở phòng ông anh tôi. Qua giao tiếp thì mới thấy tính tình chúng tôi cũng có nét tương đồng. Ví như trầm tính, ít nói. Nhưng nếu gặp đối tượng hợp cạ thì nói khá nhiều. Cảm giác khá thân thuộc, dù rằng mới quen. Có ai hiểu cảm giác đó không nhỉ. Bạn tri kỉ chăng.
Hắn nhìn tôi cười cười sau đó lại gần bàn làm việc của tôi. Hỏi han linh tinh vài thứ về công việc. Sau đó đứng bên cạnh xem tôi làm việc. Tôi im lặng cũng không nói gì. Lát sau oải quá bảo hắn ngồi trực giúp tôi còn mình thì chuồn êm. Đó lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi lãng xẹt như vậy đó.
Những ngày tiếp theo, tôi thường gặp hắn nhiều hơn trên công ty. Hai chúng tôi làm khác bộ phận nên phần lớn thời gian gặp nhau thường không có nhiều. Tôi hay lén nhìn hắn mỗi khi hắn qua bộ phận chúng tôi giao hồ sơ, hoặc gặp trưởng phòng bàn công chuyện. Tôi cũng không rõ trong công ty hắn làm gì. Nhưng đại khái không ai dám đắc tội hắn. Ngay cả giám đốc, quản lí nhân sự cũng phải nể hắn vài phần.
Mỗi lần hắn sang bộ phận chúng tôi làm việc. Tôi không thể trốn tránh mà lén lút nhìn hắn. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau hắn lại cười với tôi thật nhẹ nhàng. Lúc đó cảm xúc trong tôi rất khó tả. Lâng lâng, sảng khoái đồng thời tinh thần phấn chấn hẳn lên. Tôi ngâm nga một giai điệu bài hát vui nhộn. Chỉ đơn giản là vui vẻ. Tôi lúc đó cũng chưa có xác định là tôi thích nó.
Gác lại đống công việc bừa bộn tôi quay sang hỏi:
-Hôm nay ông không bận gì chứ?
-Không.
-Vậy hết giờ làm đi nhậu nhé. Rủ thêm lão Minh nữa.
-Ờ được. Vẫn chỗ cũ hả?
Tôi gật đầu như mổ thóc. Thế là hết giờ làm việc hôm đó tôi hắn và ông anh tôi rủ nhau đi uống rượu vịt quay. Trước đó thì tôi có đi uống vài lần với hắn rồi. Nên có thể cho rằng tính tôi thế nào nó cũng hiểu. Tôi có tật xấu khi không hài lòng điều gì, hay bực bội là thường cắm đầu ngồi nghịch điện thoại rồi nhét tai nghe để nghe nhạc với mức volume max. Chắc chắn hôm nay tôi không bực bội gì. Trái lại còn vui là đằng khác. Vừa ngồi vào bàn. Hắn quen thuộc đi gọi món. Hắn thích xông thẳng vào phòng bếp chứ không cầm menu để chọn. Trong lúc đó ông anh tôi ngồi im một góc còn tôi dán mắt vào màn hình điện thoại để nhắn tin cho thằng bạn thân.
Sau khi gọi xong đồ ăn. Hắn quay lại, được một lát thì phục vụ đem ra, hắn rót rượu. Chúng tôi bắt đầu ăn uống. Trong bữa nhậu không quên xả hết bức xúc trong công việc. Nào là công ty làm ăn vớ vẩn, quản lý nhân sự lỏng lẻo. Ăn chặn tiền lương của anh em. Luôn tìm cớ để cắt tiền thưởng cuối tháng. Rồi những chuyện mập mờ trong hệ thống nội bộ, chuyện đấu đá nhau thế nào, bất mãn với ông lớn này bà nọ được đều được lôi ra để nói. Tôi thì rượu chưa ngấm nên cũng chẳng biết nói gì. Nên cũng chỉ ngồi lẳng lặng nghe. Đôi khi thầm nhìn trộm nó. Rượu vào lời ra. Tôi cũng tham gia nói khá nhiều chuyện. Nhưng tất nhiên tôi cũng không phải thằng ăn không nói có, hay bê bết, rượu vào là ăn nói linh tinh. Tật xấu của tôi là có tí rượu để ngà ngà rồi thì chỉ uống không có ăn. Thấy tôi cứ ngồi im không đụng đũa gì cả. Hắn nhìn tôi cười. Vẫn là nụ cười ấy:
-Mày có cần tao đút cho ăn không?
Tôi nhìn nó với vẻ mặt không tin được. Đồng thời cười xòa từ chối bảo không cần. Ông anh tôi thì không nói gì. Còn nó thì được đà lấy đó trêu tôi. Tôi im lặng. Haha. Biết nói gì bây giờ. Thật là ngại quá mà.
Rời khỏi quán. Lúc này cũng đã khá khuya. Tôi còn đang băn khoăn xem liệu về bằng cách nào. Bởi vì hôm nay tôi không có đi xe. Mà cuốc bộ tới công ty. Sử dụng phương tiện giao thông công cộng. Giờ này có về thì cũng chưa chắc còn xe. Khỉ gió trêu ngươi tôi thì phải, gọi taxi cũng không thấy cái nào chạy qua. Ông anh tôi liền đề nghị tối nay tôi ngủ lại chỗ ông ấy. Vẫn còn phòng trống. Đêm đó tôi ngủ cùng nó. Đầu óc tôi quay mòng mòng bởi vì men, khá khó chịu. Tôi đứng im như tượng nhìn nó thay quần áo ngay trước mặt. Không dám nhìn lâu. Vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Tôi mon men bò lên giường ngủ. Tôi cứ mặc như vậy mà ngủ. Thứ nhất là vì ngại, thứ hai là tôi không có thói quen ngủ trần. Mà mặc đồ ngủ của người khác thì lại càng không.
Mơ mơ màng màng nhắm mắt, cơn buồn ngủ đã kéo đến đánh gục tôi ngay tức thì. Khi có rượu trong người, tôi khá dễ ngủ. Tôi cố gắng nằm cách xa hắn một chút. Gần như là hắn nằm mép ngoài giường. Còn tôi thì nằm sát trong tường.
Đêm yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều dần vang lên. Tôi mờ mờ cảm nhận được trong vô thức hắn gác chân lên người tôi. Tôi chẳng bận tâm. Trời hơi lạnh tôi liền quay sang ôm hắn. Gần như là ôm trọn luôn. Chả thấy phản ứng gì, cũng lạ. Bình thường mấy tên con trai nếu thấy ai ôm ấp mình khi ngủ là cực ghét. Tôi trước cũng có quen một đứa bạn. Chỉ là tình cờ gặp gỡ nhau qua trò chơi trực tuyến. Sau đó một vài lí do, nó giúp tôi kiếm việc tại công ty hiện tại tôi đang làm. Thời gian đó tôi có ở chung với nó. Đêm ngủ tôi ôm nó theo thói quen, mà chính tôi cũng không biết tôi ôm nó. Đến hôm sau nó bảo. Nếu mày không phải bạn tao, tao coi trọng mày thì đêm qua tao đấm cho mày một phát rồi. Đó đó. Con trai đó. Nhưng đây hắn không thế hắn cứ để im cho tôi ôm. Cảm giác thật ấm áp. Còn thoang thoảng mùi nước hoa cùng với mùi mồ hôi đầy nam tính. Quyện cả vào trong giấc ngủ của tôi. Hôm đó tôi ngủ yên bình dễ chịu trong lòng hắn. Một đêm không mộng mị…
|
Chương 2 Công việc ở nơi tôi làm khá nhàm chán. Lúc rảnh rỗi tôi thường lên mạng xem tin tức, nghe nhạc, hoặc dạo chơi ở diễn đàn… còn không thì lôi điện thoại ra và ngồi nhắn tin. Trong công ty tôi quen biết không rộng lắm. Chủ yếu là bạn bè xã giao bình thường mà thôi. Phòng tôi đặc biệt ít con gái. Mà tôi lại là thằng may mắn nhất quen được một em khá xinh ở đây. Tôi và nàng thường nhắn tin cho nhau. Chủ yếu là về công việc, rồi loanh quanh một chút ít đời tư. Nàng kể với tôi rất nhiều về chuyện tình cảm của mình, và tôi kiêm luôn quân sư tư vấn tình cảm cho nàng. Nàng nói bởi vì tôi đáng tin nhất trong lũ con trai ở đây.
_”Em không tin được ai nữa, nhưng nếu là anh thì em tin anh 100%”
Nàng nhắn tin cho tôi như vậy. Tôi bật cười, chả có lẽ tôi cũng uy tín như vậy sao. Bởi vì thực ra tôi nói dối nàng khá nhiều chuyện. Nhưng đó hầu như là những câu chuyện tán gẫu vớ vẩn mà thôi. Cũng không thể coi đó là gạt nàng được. Thế nên chung quy nàng vẫn tin tưởng tôi tuyệt đối. Trái lại với tôi tôi thực sự cũng quý nàng, thầm coi nàng là em gái của mình. Gia đình tôi có hai anh em thì tôi là lớn, Sau tôi còn một đứa em trai nữa.
-Có gì mà cậu cười vui vẻ ghê thế…?
Tiếng ngân nga kéo dài của bà chị bàn kế bên vang lên. Tôi nhớ mang máng hình như chị ấy là người gốc ở Ngệ An thế nên thanh âm nghe rất đặc biệt.
-Cũng không có gì. Mà bản kế hoạch tháng này chị làm đến đâu rồi?
-Cũng xong rồi. Mà cậu có nghe tin gì chưa? Có chuyện hay lắm đấy.
Chị ấy cười cười mà làm tôi dựng hết cả tóc gáy lên. Nhất định là khủng bố, mấy bà tám này cười như vậy ắt hẳn lại có vụ gì hay ho rồi.
-Chuyện gì vậy chị?
Trong lúc nhàm chán như thế này thì hóng hớt cũng là một trong những biện pháp xả stress hữu hiệu. Tôi ngừng nhắn tin và quay đối diện sang chị ấy, ngồi ngoan ngoãn nghiêm túc để ba trấm…
-Chuyện lớn vậy mà cậu không biết gì cả à? Đang đồn khắp công ty rồi đó nha.
Quái, có chuyện gì mà tôi lại không hay biết nhỉ?
-Chuyện này chị chỉ nói với mình cậu thôi đó. Đừng có đi kể lung tung người ta lại bảo chị ba hoa chích chòe.
Tôi không nói gì ngầm đồng ý với chị, chị ngó trước ngó sau dáng vẻ thần bí sau khi xác định không có ai bèn ghé vô tai tôi nói thầm:
-Thằng Thăng nó đang tán nhỏ Vân đó cậu biết chưa?
Tôi ngớ người ra. Trong ngực chợt nhói lên. Thăng đang tán Vân ư? Tôi tự hỏi mình như vậy.
-Chị nghe ai nói thế?
-Cậu không biết gì thật đấy à?
Tôi mà biết còn phải ngồi đây hỏi chị nữa ư.
-Chuyện này từ phòng kinh doanh, phòng kĩ thuật, đến mấy người bên bộ phận hỗ trợ bên cậu cũng biết mà cậu lại không biết là sao?
Cảm xúc hỗn loạn, một người là em gái tôi. Còn một người tôi thầm coi là bạn thân. Tại sao họ lại giấu tôi chuyện này nhỉ. Tôi cũng không biết thứ tình cảm đang nảy sinh này của mình là gì. Dù sao chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến tôi. Mọi người thường nói tôi và hắn là bạn chí cốt của nhau, bởi vì chúng tôi thường hay gắn với nhau như sam. Cứ nơi nào có hắn là có tôi. Nhưng để ý kĩ lại thì chưa chắc nơi nào có tôi sẽ có hắn. Chuyện của hắn, tôi biết khá ít. Chúng tôi thân nhau hơn cũng là nhờ ông anh của tôi. Nói thẳng ra thì chúng tôi chơi với nhau là qua ông ấy. Cùng với những bữa nhậu nhẹt mỗi khi tan tầm. Rồi chuyện hắn hay nhờ tôi làm hộ công việc. Từ lúc tôi biết hắn thì có lẽ thời gian hắn xuất hiện ở công ty càng ngày càng ít. Đổi lại giúp hắn tôi thấy vui. Nếu là người khác nhờ thì không bao giờ tôi làm cho. Tôi không bỏ bê công việc của mình đã là may mắn lắm rồi.
-Quan trọng nhất nè. Chị nghe nói là bọn bên phòng kinh doanh chúng nó thách nhau cưa đổ nhỏ Vân. Cụ thể thế nào chị cũng không rõ lắm.
Tôi lơ mơ hiểu được vấn đề câu chuyện. thì ra là vậy. Thở phào một hơi, cảm giác như trút được một gánh nặng.
Suy nghĩ một lát, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ khá ác độc đó là “Đổ thêm dầu vào lửa” chẳng hiểu tôi lúc đó nữa. Cái ý nghĩ đó chợt nảy xẹt trong đầu tôi, và nhân cơ hội này tôi có thể xác minh thực hư cảu vấn đề. Xem độ tin cậy của cái tin đồn này là bao nhiêu phần trăm.
-“Anh Thăng à, đi chơi với em được không”
Tôi đánh liều nhắn tin cho hắn, dùng số điện thoại của bà chị kia luôn. Tôi hồi hộp chờ đợi nếu hắn nhắn tin lại thì sẽ thế nào nhỉ. Đợi mãi cũng có hồi âm:
-“Ai đấy”
Hắn trả lời lại cho tôi như vậy.
-“Em Vân đây ạ.”
Tôi cố tưởng tượng ra dáng điệu ngôn ngữ mà nàng hay dùng khi nhắn tin cho tôi. Có vẻ hơi gượng gạo. Cơ mà trót gửi rồi. Lại tiếp tục đợi. Nhưng lần này thất bại. Hắn không có hồi âm lại cho tôi. Hại tôi ngồi ngóng mấy tiếng đồng hồ. Thế là tiêu luôn cái kế hoạch gán ghép hắn với nhỏ Vân. Còn bà tám bên cạnh thì cười đến cả vẹo quai hàm vì cái ý định điên rồ của tôi. Nặn ra một nụ cười méo xệch. Nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho nhỏ Vân. Quên nói với các bạn là trước đó tôi đã hẹn nhỏ Vân sau đó mới nhắn tin cho hắn. Không ngờ tin nhắn mà tôi nhận được lại là “Anh mấy giờ về, khi nào về qua phòng em ăn cơm”
Tôi hưởng ứng và nhắn lại cho nàng rằng tôi đồng ý. Lúc đó nàng có việc phải lên công ty. nàng đến trước mặt tôi và xác nhận lại rằng lát tôi chắc chắn sẽ qua phòng nàng. Để tăng tính thuyết phục tôi còn nháy mắt với tên trưởng phòng rằng lát tôi có thể về sớm được. Đùa vậy thôi chứ tôi không có hứng thú lắm. Mấy tiếng sau tôi nàng lại nhắn tin cho tôi bảo rằng “Anh có về không. Có cả anh Thăng ở đây nữa nè” Ngớ người, tôi tò mò hỏi nàng thì được biết rằng nàng đã nhắn tin cho hắn bảo rằng hắn qua chỗ nàng ăn cơm luôn. vì hắn lười nấu ăn. Và nói có cả tôi nữa nên hắn đồng ý. Tôi chẳng hiểu gì luôn. Thế quái nào tôi cố ý sắp đặt cho hai người bọn họ rồi kết quả lại thành nàng sắp đặt cho hai chúng tôi cơ chứ.
Tôi ậm ừ cho qua chuyện chứ hôm đó tôi không có qua phòng nàng như đã hứa. Hôm sau nàng nói với tôi rằng hắn ghé qua chỗ nàng, và được biết cả tôi cũng ăn cơm ở chỗ nàng nên hắn mới qua. Hắn còn tự mình đi chợ nấu cơm. Bảo rằng tôi may mắn lắm mới được hắn nấu cơm cho ăn đấy nhé. Kết quả tôi không sang như đã hứa. Hắn trong bữa ăn không nói gì. Sau khi ăn cơm xong thì nàng bảo hắn về luôn. Rồi hắn phóng xe về Hà Nội. Đến hôm sau cũng không thấy hắn đi làm. Mọi người trong công ty mới hốt hoảng gọi điện cho hắn nhưng không được, liền quay sang điện cho nàng. Cứ nghĩ hắn ở chỗ nàng. Vì ai cũng biết hắn với nàng đang yêu nhau. Nàng bực mình quá mới hỏi tôi
-Anh có biết hắn đi đâu không? Mới sáng ra ai cũng gọi điện hỏi em. mà em đâu phải mẹ hắn chứ?
-Có khi nào hôm qua anh cho hắn leo cây nên hắn chán đời đi tự tử rồi không?
Ớ…tôi điếng người. Gì mà tự tử, chắc không quá lên vậy chứ. Với lại tôi với hắn đâu là gì của nhau. Cũng như hăn đã từng nói với tôi “Tao với mày anh em chẳng phải người yêu thì không” tôi nghĩ chắc chắn chuyện này không liên quan gì đến tôi rồi. Nhưng mà sao tôi vẫn thấy lo lắng , bồn chồn không yên. Nhỡ đâu hắn có chuyện gì thật thì sao. Tôi phải làm gì bây giờ?…
|
Chương 3 Tôi không tự chủ được mình mà ngày càng quan tâm tới hắn nhiều hơn, khi hắn vui thì tôi cũng thấy vui. Mà hắn có chuyện gì buồn phiền thì tôi sẽ lo lắng thay cho hắn. Khoảng thời gian gặp gỡ trên công ty dường như không đủ dành cho tôi. Vì thế tôi thường bám theo hắn. Tỉ như chuyện hắn đang làm gì, ở đâu cũng được tôi tra xét rõ ràng. Hắn rất lười nhắn tin, mà tôi luôn mặt dày nhắn tin cho hắn, hỏi han linh tinh về chuyện trên trời dưới biển. hỏi hắn công việc thế nào. Tôi không hiểu mình nữa, tại sao chỉ ngồi nhắn tin thôi mà cũng khiến tôi vui vẻ như vậy. Những lúc không nhận được hồi âm. Tôi nóng nảy hơn, có gì đó thất vọng mất mát ở trong lòng tôi. Ví như ngày hôm nay, sau khi ăn đêm xong đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của hắn. Chỉ vậy thôi mà khiến tâm tình tôi vui hẳn lên
“Mày đang ở đâu thế. Tao chán quá nè. Lên công ty chơi với tao đi”
Tôi đáp lại:
“Đang ở nhà. Giờ này vẫn chưa về làm gì ở đó”
“Có chút chuyện thôi. mày có lên không?”
“Bảo vệ không cho vào thì sao?”
“Cứ vào đi. tao đợi”
“Tao lên đấy làm gì. Tôi dò hỏi”
“Ngồi chơi game của mày. Không thì ngắm tao cũng được”
“…”
“Có lên không?. Máy tao sắp hết pin rồi”
“…”
“Máy tao hết pin rồi. Lên nhé”
Thế là dẹp cái ý định đi ngủ lại, tôi vội vàng lấy xe và lao thẳng đến công ty. Điên khùng thật. Đến nơi, tôi thấy nó đang coi đá banh với vài người ở đó. Có cả sếp nữa. Tôi chào hỏi qua loa rồi ngồi bên cạnh nó. Nó thấy tôi thì mỉm cười. Tôi không nói gì ngồi lôi diện thoại của mình ra và bắt đầu nghịch ngợm. Không phải tôi không cố gắng xem bóng mà là tôi nuốt không trôi. Vốn mù tịt về bóng đá nên nhìn mấy cầu thủ trên sân chạy toán loạn như gà là tôi đã ngán rồi. Nói vậy chứ tôi cũng thích Chelsea. Tôi xem bóng thì chú ý đến kết quả chứ không để tâm đến quá trình. Hồi hộp quá nó làm tôi đau tim. Tôi thích những môn thể thao trí tuệ như cờ vua, cờ tướng hoặc cờ vây.
-Không xem bóng à?
-Không. Tôi đáp
Tôi làm như vô tình nhìn qua nó. Thấy nó ngồi chắm chú xem bóng. Nhìn khuôn mặt của nó lòng tôi thấy hạnh phúc lạ. Có đôi khi ánh mắt giao nhau nó chỉ cười không nói gì. Tôi để ý thấy điện thoại báo tin nhắn của nó vang lên liên tục. Nó ngay lập tức xem và trả lời. Rất say sưa. Tôi cứ nghĩ điện thoại hết pin rồi mà. Làm gì mà nhắn nhiều thế. Khi nó nhắn tin cho tôi cũng có phải ngay tắp lự thế đâu.
-Cho tao mượn điện thoại của mày.
Tôi nhanh tay xóa hết tin nhắn mà tôi nhắn với nhỏ Vân rồi đưa điện thoại cho nó, sợ nó đọc được. Bởi vì những tin nhắn này hầu hết đều liên quan đến nó. Tôi hay hỏi nhỏ Vân về hắn, hắn làm gì, có nhắn tin cho em không rồi bữa nay đi đâu, có nhiều lúc nhỏ Vân cũng thấy lạ tại sao tôi hỏi nhiều thế, kinh khủng hơn nữa nàng còn hỏi tôi thích hắn à. Đúng là trực giác của phụ nữ. Nhưng tôi thì cho rằng thích gì chứ. Bạn bè mà quan tâm chút thôi.
Cái gọi là quan tâm của tôi chỉ đơn giản hỏi hắn làm có mệt không. Hôm nay muốn ăn gì. Chỉ cần hắn trả lời lại là tôi liền mua đồ ăn rồi đem vào cho hắn. Những buổi ở cùng hắn tôi sẽ đưa điện thoại của mình cho hắn chơi game, còn tôi thì nằm cạnh hắn bô lô ba la hắn chơi dở, dốt quá. Sự thật thì lại ngược lại. Tôi cầm lên chơi thử nhưng mau chóng thua thảm hại.
Rồi tôi cũng chẳng ngại, chẳng thèm suy nghĩ mà gập đầu cái rụp khi hắn đề nghị tôi giặt đồ cho hắn. Có lẽ tôi sợ hắn thấy tôi bất bình thường bởi vì một thằng con trai mà đi giặt đồ cho thằng khác thì chưa bao giờ xảy ra. Nhất lại là đồ lót nữa. Thế nên tôi nửa đùa nửa thật mà nói rằng chỉ cần vẩy chút bột giặt. Nhào qua vài lần nước, hẩy nước xả giũ giũ vài cái là được chứ gì, kèm theo cái mặt cười hê ha của tôi. Nó cười ha ha rồi bảo có lẽ là thôi.
Sau khi đưa lại điện thoại cho tôi, tôi mới biết hắn nhắn tin cho nàng. Nàng bảo hắn đưa điện thoại cho tôi. Hỏi tôi đang đêm còn mò đến công ty làm gì. Lại là vì nó à. Tôi không có trả lời nàng mà tôi tò mò muốn biết nội dung mà nàng với nó trò chuyện hơn kia. Tôi kéo ngược lên đọc thì thấy nàng nhắn cho hắn bảo hắn đừng nói cho tôi biết. Tôi chẳng hiểu có chuyện gì mà không thể cho tôi biết được cơ chứ?
Chẳng lẽ chuyện hắn thích nàng và tán tỉnh nàng là thật. Tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là trò đùa của hắn tôi chứ? Chính vì đinh ninh là vậy nên tôi đã nói cho nàng rằng hắn chỉ đang đùa giỡn nàng mà thôi. Nàng cũng ừ. Vậy mà giữa hai người bọn họ… đêm hôm khuya lắt thế này còn nhắn tin cho nhau. hơn nữa còn cố giấu chuyện tôi.
Tôi cười che đi vẻ mặt lúng túng của mình, tại vì hắn thấy tôi đang đọc tin nhắn cuộc hội thoại của hắn với Vân. Thú thật lúc đó tôi hơi chột dạ, thêm chút bực bội nữa, nguyên do là gì tôi cũng không rõ. Tôi nói với hắn:
-Lần sau đừng có mượn điện thoại của tao để nhắn tin với gái.
Đổi lại nó nhìn tôi, rồi nở một nụ cười gian manh hết mức. Không hiểu nó nghĩ gì luôn. Trận bóng kết thúc, nó đi tắm tôi đi bộ theo nó về phòng trọ. Tôi đi sau nó. Nó mặc một bộ quần áo đơn giản áo sơ mi, quần kaki đen, khá hợp mắt. Vì tướng tá cao ráo, thân hình lại đẹp nữa nên nhìn rất cuốn hút. Ở nó tỏa ra một mùi hương rất nam tính. Những lần đầu tôi không thể chịu được cái mùi này, tại vì nó quá nồng, dần dần tiếp xúc nhiều nên quen.
Hoặc là hàng phòng vệ của tôi đã bị gục!.
*******************************************
-Cậu Nam chuyện này là thế nào? Cậu giải thích rõ ràng cho tôi.
Tiếng thét chói tai của tên Hùng trưởng phòng kĩ thuật.
-Rốt cuộc cậu muốn tiếp tục làm việc tại đây nữa không hay là nghỉ việc? Cậu nói cho tôi biết để tôi thu xếp cho cậu.
-Cậu làm ơn có làm gì thì cũng nên suy nghĩ một chút, không phải việc gì cũng theo ý mình được. Cậu thừa biết rằng hợp đồng này không rõ ràng, hơn nữa trong quá trình ký kết các điều mục không đúng theo quy định vậy mà cậu vẫn làm là sao?
Hắn ta vừa nói vừa quẳng tệp hồ sơ lên mặt bàn. Tôi ngây ngốc nhìn, vẫn chưa hiểu hắn ta định nói gì
-Vốn dĩ chuyện kí kết hợp đồng, đó đâu phải là chuyện của bộ phận hỗ trợ, CSKH của các cậu.
Tôi cầm tập hồ sơ lên đọc qua một lượt. Đúng là hợp đồng này là do tôi giới thiệu. trước đó tôi có quen biết một người bạn. Vì người ta nhờ vả dữ quá nên tôi mới nhờ mối quan hệ của mình bên phòng kinh doanh giới thiệu người ta qua đó. Thú thực cũng chỉ là cho họ phương thức liên hệ mà thôi. Chứ tôi có dính dáng gì đến đâu.
Lỗi này chắc hẳn phải do bên phòng kinh doanh chứ. Cớ gì lại úp lên đầu tôi. Vô lí thật. Tôi cười khẩy, bởi vì tôi chẳng nhọc lòng mà đi quam tâm mấy chuyện này. Cứ im lặng xem tiếp tình hình thế nào đã, chuyện này ở đây xảy ra như cơm bữa. Đấu đá nội bộ, ghen ăn tức ở ấy mà. Hơn hết tôi cũng đã ngán cái chỗ này đến tận cổ rồi.
Xung quanh mọi người bắt dầu bàn tán, họ chẳng hiểu đầu đuôi sự việc ra sao, nhưng tóm lại nếu thấy có nhắc đến ai đó thì lại bắt đầu bới móc này nọ, người thì nhìn tôi với vẻ mặt ái ngại. Kẻ thì chỉ trỏ lầm rầm. Điên thật. Không hiểu quản lí kiểu quái gì. Có mỗi chuyện như vậy mà cũng không xong. Cái chuyện đi cửa sau vào công ty, hay ăn hối lộ, đút lót diễn ra ở đây khá nhiều.
Phần lớn vì có mối quan hệ với các sếp lớn thế nên những chuyện ầm ĩ như thế này kết quả lại được ỉm đi theo kiểu vừa đấm vừa xoa. Có phạt đấy nhưng cũng chỉ trên hình thức. Kiểu như anh A sai phạm, anh A có quen sếp B. Rồi sếp B sẽ chỉ huy đình chỉ công tác tạm tời anh A, yêu cầu viết kiểm điểm hứa không tái phạm. Nặng hơn chút thì cắt tiền tưởng. Điều sang bộ phận khác, dân tình hả hê rồi thì tìm cách đưa anh A về vị trí ban đầu. Kết luận là chỉ thiệt cho bọn dân đen chúng tôi mà thôi.
-Có vậy, em mới nói mới nhìn đã không thấy ưa rồi. Chắc chắn lại lợi dụng quan hệ đây mà. Có ai vừa mới vào làm việc lại sướng như nó đâu. Nhàn hạ hơn người khác. Sai phạm gì ngay cả trưởng phòng cũng không dám la nữa là.
Tiếng tru tréo của con mẹ Hằng bên phòng kinh doanh. Con điên này tôi vốn không ưa gì ả rồi, lẳng lơ không thể tả được. Luôn khắt khe trong công việc, muốn tỏ ra mình nổi trội hơn người. Chắc là định nhăm nhe cái ghế trưởng phòng kia đi. Ả căm tôi lắm, có lần tôi không nể hình tượng gì mà mắng như hắt nước vào mặt ả ngay trước mặt mọi người. Chắc chỉ có mình tôi là vậy. Ngay cả trưởng phòng của ả cũng đã từng nói với nhỏ Vân “Cậu đó thì ngay cả chị cũng phải sợ nữa là”, nàng đã nói lại như thế với tôi. Bữa nay không đi theo trai lại qua đây đá đểu trả thù tôi đấy à. Anh đây đếch sợ nhé.
-Đi làm thì luôn đi muộn, nghỉ thì nghỉ sớm hơn người khác. Theo em thấy loại người này nên kỉ luật sa thải luôn đi làm gương cho người khác. Ỷ lại mình có tài rồi vênh váo.
Gì mà “loại người”. Thú thực tôi điên lắm. Không phải vì là con gái thì tôi đã cho ả một đấm rồi. Xung quanh mọi người bu thành một vòng xem trò hay.
-Cô có tư cách gì mà nói tôi. Sao không suy nghĩ trước khi giở giọng ra thì nên xem lại mình đã? Cô cũng là cái gì đâu cơ chứ. Chân chó khắp nơi chưa đủ hay sao mà còn có thời gian quản cả chuyện tôi làm gì nữa.
Tôi vừa dứt lời, mặt ả đỏ bừng, nghẹn giọng không biết nói gì. Chắc là điên lắm đây. Tôi hả hê. Đối với loại người chỉ biết bò lên giường đàn ông này thì tôi cũng không phải khách khí làm gì cho mệt.
-Anh, đuổi việc hắn ta cho em…
Ả chỉ tay vào mặt tôi.
Tên Hùng thì đứng đó nhìn cuộc cãi vã của chúng tôi với vẻ mặt khó xử. Hắn ta nhìn ả, ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo. Có lẽ chột dạ đi. Nhưng ả không để ý, máu nóng xông não rồi. Đã thế lại còn chạy lại bên cạnh hắn ta kéo tay áo. Mắt dưng dưng nhìn hắn. Khóe mắt tôi giật giật, màn này là gì đây a…
Tên trưởng phòng thấy nhân viên bỏ việc đứng nhiều quá mà cũng không biết xử trí thế nào. Hơn nữa cô ả ngu ngốc còn nhằm ngay lúc này mà liếc mắt đưa tình cho hắn nữa chứ. Tôi đoán chắc, đây là người mới của ả đi. Gian tình ư, hay là bạn làm ấm chiếu. Đúng là một cặp trời sinh. Đều dùng quan hệ mà ngoi được đến vị trí này. Thực lực thì chẳng có gì. Tôi khinh. Người ta hay nói đẹp người thì não ngắn, với ả quả là không sai. Ai đời, thế nào lại nhầm giữa ánh mắt cảnh cáo của lão thành khích lệ cơ chứ. Tôi nghĩ với cái thân phận của thằng đàn ông mà cô đang bám theo cũng không giúp gì được cho cô đâu.
-Đại tiểu thư, bữa nay đổi món rồi à? Khẩu vị của cô quả thực tôi nghĩ không tệ đến mức ấy chứ?
Vừa nói tôi vừa quét mắt khinh bỉ nhìn ả và lão tình nhân của ả bên cạnh. Tên Hùng im như thóc không dám nói gì, vì sợ lộ. Thần thái đã mang theo lo lắng. Chắc hắn dự định xong vố này sẽ chuồn êm đây…
-Thằng chó. Mày nói gì, có gan nói lại nữa xem.
Nói thì nói, tôi sợ gì chứ. Cũng đâu phải là do tôi bịa chuyện. Chuyện này cả cái công ty này từ trên xuống dưới ai mà không biết.
-Tôi nói chị có thèm đàn ông thì cũng không nên làm liều chứ. Gặp ai cũng muốn bò lên giường là sao.
Đến mức này thì toạc móng heo lên rồi. Tôi chẳng ngại. Xung quanh lại to nhỏ về ả. Có người thì hả hê lắm. Vì trong công ty cũng ghét ả, từ công việc cho đến giao tiếp.
“Bốp”…
Một cái tát hạ ngay trên mặt tôi. Cú này khá nặng. Con gái mà lấy đâu ra lắm sức thế. Có vị mặn mặn nơi đầu môi. Chắc là bị rách rồi.
Mặt ả đỏ bừng, thẹn quá đây mà, bị nói trúng tim đen rồi chứ gì. Ai nấy đều nín thinh không dám bàn luận gì nữa. Không khí này ngay cả một sợi tóc rơi cũng nghe thấy ấy chứ.
Tôi hóa đá nhìn thấy Thăng ở phía sau ả, tay xách đồ, cùng với Vân. Nàng đang khoác chéo tay với hắn. Vừa đi vừa chuyện trò hết sức vui vẻ. Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng. Ánh mắt đó tôi biết, nó mang theo vẻ sủng ái trông rất diễm tình. Nàng cười tươi, mang theo vẻ thẹn thùng của con gái.
Thấy mọi người tụ tập đông. Nàng kéo hắn qua xem. Chính nàng và hắn không ngờ tôi lại là nhân vật chính ở đây. Có lẽ nàng ngại, khi nhìn thấy tôi liền buông tay hắn ra ngượng ngùng đứng sang một bên. Hắn với lấy ly cà phê trên bàn làm việc cạnh đó. Mặt không nhìn ra cảm xúc gì trực tiếp dội thẳng lên đầu ả. Từng giọt cà phê đen còn bốc khói nghi ngút thay vì chảy trong yết hầu lại rỏ tong tong trên tóc, trên mặt. Tên Hùng thấy vậy định lao lên, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc như dao cạo của hắn liền đứng im, tay nắm chặt răng nghiến ken két. Thấy quá mức khủng bố, mọi người ai lấy len lén chuồn ra khỏi khu vực nguy hiểm. Ả ta bị màn này dọa ngây, nhìn hắn với vẻ mặt không tin được, ôm mặt khóc chạy đi. Gì chứ, tôi nhíu mày. Cái ánh mắt kia là gì vậy?
Tôi không nói gì, xoay người rời đi về bàn làm việc của mình. Nói chính xác là gặp hắn tôi chẳng biết nói gì thì đúng hơn. Chúng tôi thường im lặng mỗi khi gặp nhau. Nhưng lần này có lẽ không giống. Khi nhìn thấy cách hắn đối xử với nàng tim tôi đau nhói. Như có một lưỡi dao sắc bén châm vào tôi. Từng chút từng chút một khiến cảm xúc trong tôi dần thay đổi mà chính tôi cũng không hề hay biết…
|
“Mọi việc diễn ra quá mức bình thường sẽ là dấu hiệu cho một cơn bão to sắp đến.”
….. ***************************************************************************************
Trong phòng làm việc bây giờ chỉ còn lại tôi và hắn. Hắn không nói gì mà tiến lại gần tôi. Mặt hắn phóng đại trong tầm mắt, hơi thở ấm nóng phà vào mặt. Hắn nhìn vết thương bên môi tôi, rồi bất chợt đầu ngón tay thon dài khẽ chạm. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác lồng ngực như muốn nổ tung ra thành trăm mảnh… Nhẹ nhàng lau đi vệt máu mờ mờ nơi khóe miệng. Mắt hắn cong lên, khẽ nhíu mày. Hắn luôn kiệm lời như vậy, có đôi khi tôi cũng chẳng hiểu hắn suy nghĩ gì và hành động kì lạ này nữa, phải lí giải như thế nào. Hắn chăm chú quan sát tôi, còn tôi chột dạ tránh đi ánh mắt sắc bén của hắn. Tôi không muốn để hắn biết rằng tôi đang bối rối…bối rối vì hành động của hắn, vì sự quan tâm vô tình của hắn. Giống như một chiếc lá nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Chỉ cần vậy cũng đủ tạo nên những gợn sóng. Mỗi nơi, mỗi điểm trên môi tôi khi hắn chạm qua giống như có luồng điện nhỏ kích thích. Cảm giác tê rần sống lưng. Tôi có thể cảm nhận được bàn tay hắn khẽ run. Tôi thật muôn ôm hắn quá, muốn xiết chặt bàn tay ấy. Tôi ngây ngốc như một quả bóng xì hơi. Mọi bực bội khi thấy hắn cùng nàng tay trong tay tình tứ tan biến hết thảy chỉ vì một chút quan tâm này. Tôi muốn lưu giữu lại khoảnh khắc này mãi mãi, khảm sâu nó vào tiềm thức. Gom góp từng kỉ niệm ngọt ngào mà hắn cho tôi vào chiếc hộp mang tên kỉ niệm để rồi tôi có thể vui thích mà ngắm nghía nó mỗi ngày. Khi tôi chưa kịp thực hiện ý định của mình bất chợt hắn thu tay về…
Ngày ấy tôi tạm thời bị đình chỉ công tác. Chẳng biết làm gì. Tôi thất thểu về nhà. Chuyện này tuy đúng ra không dính dáng gì tới tôi nhưng vụ ầm ĩ đó lại gây ảnh hưởng không nhỏ. Làm náo loạn trong công ty. Cấp trên bảo tôi tạm thời không cần đi làm. Viết biên bản tường trình kèm theo bản kiểm điểm.
Lúc đó tôi hốt hoảng thật. Bởi vì tôi không muốn nghỉ làm ở đây. Nhưng nghe sếp nói vụ này làm căng đấy. Tôi hết cách. Đành làm theo chỉ dẫn của sếp. Nộp văn bản theo yêu cầu của của cấp trên. Tôi như cá nằm trên thớt, chỉ chờ người ta mổ thịt nữa mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, hình ảnh của hắn xuất hiện trong đầu tôi với tần suất ngày càng dày đặc. Xen lẫn với những kí ức ngọt ngào của hôm ấy, tôi giống như một con mèo con đang lén ăn vụng thức ăn. Nhấm nháp từng chút một món ăn mà mình yêu thích. Cảm giác lo lắng vụng trộm, sợ bị phát hiện, sợ ăn nhanh quá sẽ không cảm nhận được hết mùi vị. Mà mèo thì ăn được bao nhiêu cơ chứ, đúng là nhàn cư vi bất thiện tôi gõ gõ cái đầu của mình nhằm xóa đi hình ảnh của hắn nhưng vô dụng.
Tôi gọi điện cho sếp hỏi xem tình hình thế nào rồi. May mắn cho tôi là không sao cả. Sếp nói nhờ mấy anh em trong công ty xin cho tôi nên vấn đề của tôi được bỏ qua. Mà hơn hết lại chính là nhờ hắn nên sau một tuần ăn nằm ở dề tại nhà tôi chính thức đi làm lại.
Vừa đến công ty tôi gặp nàng, nhìn nàng vẫn vậy vui vẻ, hòa đồng. Trong công ty nàng quen thân gần hết với đồng nghiệp. Nàng xinh đẹp lại tài hoa. Đến tôi cũng thích nàng nữa cơ mà. Chỉ khác là cái thích của tôi không giống cái cách bọn con trai nhìn thấy con gái. Đối với tôi nàng như đứa em gái bé bỏng vậy, có lẽ nàng cũng hiểu nên rất quý tôi. Nhưng có điều tôi không rõ là nàng với hắn thế nào mà thôi. Một vòng tròn xoay quanh giữa nàng tôi và hắn.
-Anh đi làm lại rồi ạ? Công ty có gây khó dễ gì cho anh không. Có bị mất thâm niên không ạ?
Tôi cười nhẹ đáp lại sự quan tâm ân cần của nàng. Tiếp tục chuyên tâm vào công việc. Tôi không muốn ngay ngày đầu tiên đi làm lại lại gây thêm rắc rối nữa. Cả ngày hôm ấy tôi không thấy bóng dáng ả Hằng đâu. Chuyển sang bộ phận khác rồi à? Tôi tự hỏi mình vậy. Đúng là leo được lên giường đàn ông thì dễ dàng hơn nhỉ. Không giống tôi, không quen không thân. Chỉ có cách tự mình cố gắng, mà như tôi có muốn leo lên giường đàn ông giống ả cũng không có khả năng.
Đêm đến tôi đi BAR, tôi hiếm khi đi lắm, chỉ lúc nào cần giải tỏa thì mới đi thôi. Tôi thích đầm mình vào không gian ngập tràn tiếng nhạc, thích ngắm nhìn những con người trẻ tuổi trước mắt. Ở đây không còn sót lại những bận rộn của cuộc sống mưu sinh mà có thể thả mình hoàn toàn. Giống như một cây cung khi đã căng dây thì không thể không bắn. Chọn cho mình một góc khuất. Gọi một ly Whisky. Theo thói quen tay tôi lần mò điện thoại xem có tin nhắn của hắn không. Nhưng tuyệt không có. Tôi thất vọng cùng mất mát. Tôi chỉ hi vọng hắn có thể để ý tới tôi một chút thôi, hoặc chủ động nhắn tin cho tôi, dù biết rằng nội dung của nó chắc chẳng liên quan gì tới mình. Không hiểu từ lúc nào mình lại trở nên yếu đuối như vậy.
Nhàm chán không biết làm gì, tôi bấm đại một dãy số điện thoại không tên nằm chình ình ngay đầu tiên trong danh bạ, lạ nhất là số điện thoại kia rất giống số của tôi, chỉ khác của tôi là bảy thì số kia là năm. Không nhớ mình lưu vào lúc nào. Lập tức có trả lời. Tôi mỉm cười, không quá trùng hợp vậy chứ? Đồng loại ư. Haha, tôi cười sặc sụa. Sẵn có chút men trong người thế nên tôi càng tợn. Qua trò chuyện tôi biết hắn cũng giống tôi. Đều thuộc loại “thèm” đàn ông.
Tôi không ngần ngại mà hỏi hắn ở đâu, bao tuổi, hắn cũng rất tự nhiên mà trả lời tôi tất tần tật không chút đắn đo. Về phần tính chính xác của thông tin ấy thì tôi không đảm bảo. Nói đúng là tôi không tin.
“Anh không bận chứ đi chơi không.?”
Tôi nửa đùa nhắn tin cho hắn. Chỉ là dò hỏi thôi. Vì tôi không tin vào nhân duyên lắm. Còn hắn nói hắn tin. Hắn nói tôi vô tình nhắn tin trúng hắn đã là một cái duyên rồi. Thế nên tôi muốn thử xem cái dây duyên của hắn kia nó chắc đến mức nào hay chỉ mỏng manh cỡ sợi tơ… Hắn nhắn lại cho tôi thật:
“Em cho anh địa chỉ”
Địa chỉ a. Cho địa chỉ quán bar đi.
“BAR X, địa chỉ đường Y. Thành phố Z”
Tôi cũng chưa ngu. Mà tôi nghĩ chắc không có thằng điên đến mức này chứ. Cái tôi không ngờ nhất là năm phút sau hắn đến thật. Tôi sốc, không nhanh như vậy chứ. Cứ như hắn ở đâu đó quanh đây để rình tôi vậy. Hắn đến ngồi đối diện nhìn tôi. Ánh mắt không hề che giấu. Chằm chằm nhìn như một con sói đó, mà tôi chính là thỏ con chờ bị làm thịt. Tôi rùng mình. Mới gặp thôi mà làm gì mà soi tôi ghê thế. Tôi nhếch miệng cười khẩy. Hắn vẫn nhìn tôi, nhìn không chớp mắt, cứ như muốn đem tôi nuốt vào bụng vậy. Tôi cũng không thua kém liền đảo lòng trắng trừng mắt lại. Hai chúng tôi cứ trừng nhau như thế. Tưởng tôi sợ à. Đây là nơi công cộng nhá. Xương lắm, nuốt không trôi đâu.
Hắn bật cười nhìn tôi:
-Em rất thú vị.
Rồi ngoắc ngoắc tay phục vụ thì thầm gì đó.
-Thú vị con khỉ
Tôi lầm bầm quan sát hắn, ngũ quan tinh tế dễ nhìn đôi môi mỏng chu lên. Mắt một mí, lông mi rậm rạp. Khi cười để lộ ra hàm răng đều trắng bóng. Thân hình hắn vạm vỡ, áo sơ mi trắng khép hờ để lộ gần nửa ngực, xương quai xanh tinh tế. Quần áo giày dép, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu. Mỗi một hành động đều rất tao nhã. Nhìn hắn uống rượu thôi mà cũng đẹp đến vậy rồi. Quá hoàn hảo. Đúng mẫu người tôi ghét nhất. Loại người này không phải tôi muốn với là với được. Tôi cộp cho hắn cái mác ăn chơi đào hoa rồi dời mắt đi chỗ khác.
-Sao vậy thích anh rồi à. Anh rất đẹp trai đúng không?
Tôi ngất tại chỗ. Tại sao lại có loại người mặt dày đến mức này nữa chứ. Trong khi tôi âm thầm đánh giá hắn thì hắn nhìn tôi cười không hề rời mắt. Bất chợt hắn nhoài người qua, ghé vào tai tôi thì thầm:
-Em có biết rằng em rất có mị lực không?
Gì chứ màn này là gì nữa, mị lực. Chân mày tôi giật tưng tưng. Nói một thằng con trai có mị lực có khác gì đá xéo tôi, như thế thì nói toẹt ra là giống đàn bà con gái đi. Hắn không để ý đến hình tượng của mình mà cười haha, tôi rất nhàm chán mà, đâu lại lòi ra tên khùng này ngồi khua môi múa mép, thật phí của trời đẹp người mà hâm. Tâm tình tôi cũng không tệ lắm, thích chơi anh đây chiều luôn. Coi ai sợ ai chứ.
-Vậy anh cũng không biết, hay chưa ai nói với anh rằng nhìn anh rất có tư chất nằm mặt dưới không.
Tôi cố gắng gằn mạnh hai chữ mặt dưới hòng làm hắn bẽ mặt. Nhưng có lẽ tôi quá coi thường trình độ mặt dày của tên này.
-Nếu là em thì anh cũng không ngại đâu.
Quá biến thái đi.
-Vậy còn phải xem anh có làm tôi hứng nổi không đã.
-Em rất hấp dẫn.
-Ai cũng nói tôi rất nhàm chán.
-Em rất đẹp, rất nam tính. Em biết không em thu hút toàn bộ lực chú ý của tôi rồi.
Không để ý đến hắn tôi nhấp một ngụm rượu. Rượu khá nặng khiến đầu tôi có chút choáng váng, hình như tôi say rồi thì phải. Hắn vẫn không chịu buông tha. Mà trắng trợn buông lời tán tỉnh tôi. Nhịn không được tôi nói:
-Anh đừng dùng cái giọng buồn nôn ấy được không. Nếu như coi đôi mắt anh là máy ảnh thì phim của anh bị hỏng rồi. Tiêu cự cũng đặt sai luôn.
-Em quá khen
-Là tôi nói anh có mắt không tròng đấy.
Tôi dội ngay một gáo nước lạnh vào cái mặt cợt nhả của hắn. Hắn không những không ngại mà còn cười to hơn. Ra vẻ thích thú, hắn nháy mắt với tôi. Ánh mắt khép hờ nhìn rất quyến rũ. Tôi còn đang ngỡ ngàng thì một nụ hôn đặt ngay trên môi tôi, cảm nhận đầu tiên của tôi là nụ hôn này rất ấm nóng.Tôi hưởng ứng, ngất ngây trong cảm giác hạnh phúc ngọt ngào mà nụ hôn này mang lại. Trong đầu không ngừng gọi tên “anh”. Mắt tôi nhòa đi, tôi đợi giây phút này lâu lắm rồi, chỉ là tôi không đủ dũng khí để làm điều này mà thôi. Tôi không muốn anh xa lánh và khinh bỉ tôi khi biết tôi ôm tâm tư này với anh. Tôi không muốn anh bị tổn thương. Đối với tôi chỉ cần anh vui vẻ khoái hoạt là tôi đã cảm thấy được ủi an. Nhưng giờ đây điều mà tôi lo lắng có lẽ không cần thiết nữa, tôi không ngần ngại hung hăng cắn vào môi anh. Muốn cảm nhận từng tấc hơi thở của anh. Mùi rượu, mùi máu hòa quyện vào nhau càng làm tôi trở nên điên cuồng và mù quáng.
-Bỏ cậu ấy xuống
Tiếng quát phẫn nộ vang lên
-Anh là ai?
-Tôi là ai vấn đề đó không liên quan tới anh. Tôi nhắc lại lần nữa. Buông cậu ấy ra.
Từ Huy cười đầy khiêu khích, buông giọng châm chọc
-Sao lại không liên quan, em ấy hẹn tôi ra đây. Anh nói thử xem liệu có liên quan không?
-Hơn nữa anh là gì của em ấy?
Miên man trong cơn mê, tôi thấy anh. Thấy anh tức giận. Lại thấy ánh mắt anh ôn nhu nhìn tôi, đôi mắt muốn nói nhiều điều như sắp vỡ. Từng giọt nước mắt rơi xuống lăn dài trên má. Lẽ nào tôi khóc?. Rất muốn chạm lên khuôn mặt mà ngày đêm tôi hằng mong nhớ, muốn ôm anh như thói quen vẫn thường làm nhưng tôi không dám. Đôi tay chới với giữa khoảng không, hụt hẫng không biết bám víu vào đâu.
-Đừng lo lắng có anh ở đây rồi. Từ Huy nói.
Chợt thấy anh ôm tôi, cái ôm thật chặt, tôi nằm trọn trong bờ ngực rắn chắc của anh.
Mặt Đình Thăng đen lại, anh tính lao lên để đấm cho Từ Huy một trận đồng thời lôi Hoài Nam ra khỏi hắn. Thế nhưng anh lấy tư cách gì để quản cậu, “người yêu không phải, anh em thì không”. Bạn bè cũng đâu có nghĩa là có quyền can thiệp vào đời tư của cậu ấy. Một câu hỏi to đùng được đặt ra. Cậu ấy là gì của anh, mà khiến anh bối rối như vậy, khiến tâm tình anh hỗn loạn và mất kiểm soát thế này.
-Anh không xứng có được cậu ấy. Tốt nhất anh nên tiếp tục trốn chạy, quay về với những người tình bé nhỏ của anh thì hơn. Đồ…hèn…nhát…
Từ Huy nhìn Đình Thăng với ánh mắt tà mị, còn Đình Thăng đôi mắt đỏ ngầu như thú vì giận dữ. Anh vung một đấm thẳng ngay mặt Từ Huy. Vì hai tay Từ Huy đang bế Hoài Nam nên cú đấm như trời giáng này anh lĩnh trọn. Khóe miệng chảy máu, cậu ta còn nhấm nháp cùng với vẻ mặt đắc ý
-Vì người đẹp một cú này tôi không so đo với anh. Tôi thừa nhận là tôi thích cậu ta, thích ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Và tôi cũng không có chối bỏ đáng khinh như anh. Một khi đôi tay đã nhúng chàm thì có rũ bỏ cũng không sạch được đâu.
-Có khi nào anh tự hỏi mình cậu ấy là gì của anh chưa.
Yêu đôi khi không cần nói những lời hoa mỹ, chỉ cần một hành động nhỏ nhoi cũng đáng giá hơn vạn lần những lời yêu thương sáo rỗng. Tôi thấy anh đứng ra bảo vệ tôi khi tôi bị ức hiếp, thấy ánh mắt lo lắng của anh nhìn tôi. Nhưng tại sao hình ảnh của anh mờ nhạt quá. Tại sao anh chỉ đứng xa xa nhìn tôi mà lại không ôm lấy tôi. Ánh mắt ưu tư khi anh nhìn tôi. Chỉ một lần thôi tôi muốn nói cho anh biết một điều rằng:
“Em yêu anh.”
-Anh cũng nghe thấy rồi đấy em ấy nói là yêu tôi. Bây giờ xin mời anh tránh đường.
|