Giúp tác giả nè: Chap 34: Trận đấu Tập hợp xong, một ông thầy đầu hói khoảng ba mấy tuổi đi đến. Thấy ông thầy, đâu đó trong lớp lại vang lên tiếng cười khúc khích -Chào các em, tôi là giào viên sẽ dạy môn thể dục cho các em……..bla…….bla……..bla…. Sau khi nói một lèo về phổ biến nội qui, cách kiểm tra, cách tính điểm…… thì ông thầy kết khúc bằng câu -Hôm nay là ngày đầu nên chúng ta sẽ học bóng chuyền, các em đi lấy bóng và quay lại luyện tập khởi động 30” rồi chúng ta sẽ bắt đầu học. Dứt câu, cả lớp đổ xô nhau đi lấy, nó thì đến xin thầy được nghỉ vì tay đang bị thương My, Linh lấy bóng xong thì quay lại cùng nó đến ghế đá ngồi tám tiếp, tại hai con nhỏ còn lạ gì môn này nữa nên khỏi cần khởi động gì cả -Nhìn kìa! Có đứa không biết chơi nên viện cớ để được nghỉ, nhục thật—Thảo Trang từ đâu đi tới, giọng nói đầy mỉa mai -Nói ai vậy? - nó bực mình nhưng vẫn cố kìm nén -Còn ai vào đây? Giả điên không biết à? -Hì, cô tự nói mình đó hả? Không sao, không biết thì vẫn có thể tập mà, có gì đâu mà lại tự nói mình nhục như vậy!! - nó cười mỉa, nhìn sắc mặt Thảo Trang đang dần biến dạng -Mày……….Có ngon thì ra đấu, tao thách mày thắng được tao, mà chắc một điểm cũng không ghi nổi nhỉ! -Được thôi Trên đời này nó gét nhất ai thách nó. Thích thì chiều, không quan tâm đến cái tay đang bị thương của mình nữa, Thảo Trang kêu mấy đứa con trai đến dựng lưới. Cả đám học sinh đứng vây lại tạo thành cái sân lớn Đội nó gồm: Nó, My và Linh. Tuy Linh hay khóc và không biết đánh nhau nhưng con nhỏ lại nằm trong đội bóng chuyền ở trường cũ đấy nhé, My thì khỏi nói, con nhỏ gét cay gét đắng Thảo Trang nên trận này không thể bỏ qua. Còn bên đội Thảo Trang thì gồm có Trang và hai con nhỏ luôn kè kè theo là Ly và Tuyết. Hai con nhỏ đó trong có vẻ thù nó lắm Trận đấu bắt đầu và trọng tài là lớp trưởng Hà Linh. Hà Linh là người ngay thẳng nên tụi nó không lo Thảo Trang có thể gian lận. Đợt giao bóng đầu tiên thuộc về đội nó vì Thảo Trang là người thách đấu. Nó bắt đầu bằng đường tung bóng cao Bóng vừa chuyền qua, Trang đã nhảy lên đạp mạnh một cú chất chứa đầy căm phẫn, vì đường bóng nhắm vào nó nên nó phải tiếp bóng, bắt buộc dùng đến tay bị thương cộng thêm lực đánh mạnh làm tay nó nhức kinh khủng. Nhưng cũng may là vì đỡ nhẹ, bóng bay qua nằm ngay sát lưới, đối phương không kịp trở tay và đội nó ghi điểm mở đầu. Đám đông reo hò cổ vũ, có những người không biết ở lớp nào ở đâu nhào tới đứng cổ vũ theo Tiếp tục phát bóng, đợt bóng này có vẻ cân sức, nãy giờ phải tiếp hơn 20 lượt mà bóng vẫn chưa chịu chạm đất. Hầu như mọi đường thẳng đều nhắm vào nó và nhắm vào bên tay nó đang bị thương. Lạ thật, Thảo Trang biết nó đang bị thương sao? Hú……hú……. hay quá Đội nó bị thua một điểm do tay nó tê rân nên đỡ bóng bị lệch đường ra khỏi vạch. Trang nhìn nó nở nụ cười đắc thắng. -Mày đứng sau đi, để tao đứng đây cho - Linh đẩy nó ra sau Nó đứng ra sau. Trận đấu tiếp tục. Lúc đầu Linh đánh trả rất tốt và có gì đó tức giận bởi nhỏ thấy lối chơi của Trang đều nhằm vào cánh tay của nó. Tuyết đánh mạnh một cú tung cao, rất chuẩn. Tuy cao nhưng không ra ngoài vạch, điều này cho thấy một là đỡ bóng hai là mất điểm, vì đứng sau nên người đỡ buộc phải là nó. Dùng hết sức bật một cú thật mạnh, dùng lực đánh mạnh nhất và bóng bay trở lại, tiếp đất ngay sát vạch. Một điểm ghi bàn đẹp mắt Đám đông hỏ reo ngày càng to hơn Vết thương bị động mạnh, máu lại chảy ra thấm qua cả lớp băng. Hiện tại đội nó đang dẫn trước với tỉ số 15-14, suýt soát nhau. Có thể thấy cả hai bên bay giờ đều đuối sức bởi cả hai đều dùng quá nhiều sức. -Ở bên kia có gì vậy? Sau khi tranh thủ giải quyết những chuyện mà hội trưởng hội học sinh cần phải làm, hắn cùng với Duy, Long quay trở lại lớp. Nhìn thấy đám đông đang vây quanh cổ vũ cái gì đó, bọn hắn tiến ngay lại, nhưng đông quá, đám đông lại cứ tập trung vào bên trong, không ai biết đến sự có mặt của bọn hắn. -E hèm Một cô nàng đang mải mê xem, nghe tiếng động lạ, quay lại thấy ba chàng. Thông tin nhanh chóng được truyền đi, cả đám tản ra cho bọn hắn vào. Cảnh tượng đập vào trước mắt làm hắn bực tức, nhìn thấy Miếng băng trên tay nó thấm máu đỏ cả vậy mà vẫn cứ tiếp tục đánh. Trong khi đó Duy, Long lại trầm trồ nhìn My, Linh đánh trả liên hồi. Không dừng trận đấu, hắn tiếp tục đứng xem. 15’ cuối cùng Tụi nó vẫn đang dẫn trước với tỉ số 23-22 -Làm sao bây giờ? tụi nó vẫn hơn điểm!! - Ly nói nhỏ với Trang -Đến lúc dùng “biện pháp” mạnh rồi…. TỤI TÔI MUỐN HỘI Ý - Thảo Trang nói to với Hà Linh rồi quay qua Ly và Tuyết - Được rồi, bây giờ tụi bây cứ nhắm thẳng vào cái tay đang bị thương của nó mà đánh, làm cách nào để cho nó phải dùng tay đó để đỡ bóng được chứ? Gật đầu, Ly và Tuyết đã hiểu ý. Điều khiển bóng bay theo hướng nào đối với hai nhỏ không khó, bởi cả hai đều đã thuần thạo đường chuyền bóng rồi Bên nó cũng tranh thủ hội ý và quyết định nó sẽ lên đứng trước vì nãy giờ My, Linh cũng mệt lắm rồi, nó đứng sau từ gần hồi đầu nên vẫn còn sức. My, Linh lúc đầu không chịu nhưng vì nó kiên quyết nên dù có chịu hay không thì vẫn phải chấp nhận. Và trận đấu tiếp tục theo đội hình. Thảo Trang khẽ cười nham hiểm “Điên rồi sao, Thảo Trang đã nhắm vào cậu rồi. Đồ ngốc! Tay lại đang bị thương, đúng là không biết tính toán gì cả, kiểu này chỉ có nước thua..." Chap 35: “Tôi sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy” Trận đấu được tiếp tục Và theo như vị trí của đội nó thì thuận tiện cho ý đồ của Thảo Trang. Mọi đường bóng đều được nhắm vào nó có chủ ý Cứ đỡ lại một cú thì tay nó lại càng nhức dữ dội hơn, tính tới bây giờ nó đã tiếp hơn 15 đợt bóng rồi. My, Linh cứ như người xem vậy, không tiếp được trái nào. “Tay mình gần như mất cảm giác rồi, hy vọng sẽ đủ để có thể kéo dài đến hết giờ……..Ối….” Đường bóng quá mạnh, tay nó không chịu nổi lực của bóng làm bóng vang ra khỏi vạch -23-23 - Hà Linh phán -Ax, bực thật……… cố lên………3p nữa thôi! Bây giờ thì Miếng băng dán đã hoàn toàn thấm đỏ rồi. Liệu nó có đủ sức để cầm cự những phút còn lại không? Lúc này Duy và Long đã chú ý và hiểu được ý đồ của Thảo Trang -Chúng ta có nên ngăn trận đấu lại không? - Duy hỏi -Tay cậu ta đang bị thương như vậy nếu như cứ cố gắng thì sẽ gây chấn thương mất - Long thuyết phục hắn bởi hắn đang có ý định sẽ xem hết trận đấu Không nói không rằng, hắn bước ra sân kéo nó đi trong sự ngạc nhiên của mọi người, đi đến một góc khuất -Anh làm gì vậy? Thả tôi ra -Đừng chơi nữa! -Tại sao chứ? Tôi gần thắng rồi, anh đừng có phá rối! -Cậu muốn sau khi kết thúc trận đấu thì đi bó bột luôn à? -Kệ tôi -Tại sao cậu cứ bướng bỉnh như vậy chứ? - hắn tức giận quát to -Vì tôi muốn chứng tỏ cho mọi người thấy rằng: tôi không phải là kẻ dễ bị bắt nạt. Tôi sẽ cho họ thấy rằng tôi sẽ chống trả đến cùng -Chống trả đến cùng cho dù có bị thương sao? Chống trả đến cùng mà ngay cả ý đồ của cô ta cậu cũng không biết mà gọi là chống trả đến cùng à? Sao cậu lại ngu ngốc như vậy chứ? -Đúng vậy, tôi ngu ngốc vậy đó, không cần anh quan tâm! Nó bỏ đi, quay trở lại trận đấu, thấy nó Thảo Trang lại cười mỉa, nó bắt đầu ghét, rất ghét nụ cười đó. Trận đấu được tiếp tục. Phải! Nó biết được ý đồ của Thảo Trang. Nhưng nó vẫn đấu, bởi chỉ có đấu thì nó mới có thể thực hiện được cú đập bóng xuất chúng của mình. Cú đập bóng mà không ai có thể đỡ được. Nhưng liệu với cánh tay bị thương thì nó có thể thực hiện được điều đó không? Vẫn là những đường bóng mạnh có chủ ý nhằm vào nó. Thời gian trôi qua……. chờ thời cơ. Điều chỉnh đường bóng theo hướng mình cần. Còn 1” nữa……… Trái bóng vẫn cứ bay qua bay lại trong sự hồi hộp của mọi người Thời cơ đến rồi! Nó dùng hết sức, bật thật cao nhảy lên, dùng hết sức còn lại của cánh tay, đập thật mạnh vào bóng “Chết rồi, lực không đủ mạnh..”. Ly đỡ được bóng tung qua cho Tuyết. Tuyết phản mạnh, bóng bay với tốc độ cực nhanh, đánh trả bóng. Tay nó lúc này mất cảm giác rồi. Không còn đủ sức để tiếp bóng nữa. Vậy là thua rồi, Không thể được! Trong lúc bóng đang bay về hướng nó, tay không còn chút sức lực nào để đánh trả nữa. Một nỗi thất vọng trào dâng “Thua rồi!” -Hàn! Tránh ra! My từ dưới chạy lên, đẩy nó qua một bên và đập mạnh bóng. Đội Thảo Trang cứ tưởng thắng rồi nên không thủ thế và kết quả là: -24-23, đội Tiêu Hàn thắng - Hà Linh cười tươi đưa đưa ra kết quả cuối cùng0 Hú……..hú……… hay quá !! Đám đông hú hét, chúc mừng tụi nó. Còn tụi nó thì ôm nhau nhảy tưng tưng vui không tả nổi, thật sự chiến thắng quá bất ngờ. -Yeah! Thắng rồi, thắng rồi!!! -Các em đấu hay lắm, haha - ông thầy từ đâu đi tới vỗ tay bôm bốp -Ơ, thầy…….. Hóa ra là ông thầy đã đứng xem trận đấu từ đầu đến giờ, ổng cũng thấy được ý đồ của Thảo Trang. Nhưng điều làm ổng bất ngờ đó là đội nó lại giành được chiến thắng, bởi đội của Thảo Trang cả 3 đều nằm trong đội bóng của trường. -Các em chơi rất rất, các em có muốn tham gia vào đội tuyển của trường không? -Ơ……. Không ạ. Bọn em chỉ định đấu cho vui thôi ạ. Mặc dù tụi nó đã từ chối nhưng ông thầy vẫn cứ lẽo đẽo theo sau thuyết phục, làm cho tụi nó nhức hết cả đầu. -Thôi được ạ……… tụi em sẽ suy nghĩ lại được chứ ạ! -Được, được…….. Kết thúc trận đấu thì tụi nó cũng được ông thấy “Miễn giảm” cho ngồi chơi luôn. Mà nếu bây giờ có học thì tụi nó cũng chẳng còn sức đâu mà học nữa. Ngồi ở ghế đá, bọn hắn từ đâu tiến lại: -My đấu hay quá - Long chạy đến ngồi ngay bên cạnh My Còn tên Duy thì cũng từ từ đi đến ngồi bên cạnh Linh. Sao tên này thấy Linh mà cứ rụt rè thế nào ấy nhỉ? Còn hắn thì đưa chai nước ra trước mặt nó: -Làm tốt lắm! Chỉ một câu cụt ngủn như vậy mà sao nó lại thấy vui vui. Đưa thay cầm lấy chai nước tu một hơi dài, nó mỉm cười -Hì, tôi đã nói là phải làm được mà. Thấy tôi giỏi không, hehe. -Ừ thì giỏi - nói nhỏ xíu. -Thôi, xin thầy về sớm đi, dù gì thì ngồi đây cũng không làm gì - Duy đề nghị -Ừ, đi, về nhà tắm đã, người như con cú rồi nè. Vậy là chỉ cần một câu nói của hắn, cả đám thoải mái dung dăng dung dẻ đi về. Tên Long rủ luôn My, Linh về nhà hắn. “Hai cái tên đáng gét này……. chết rồi….. My, Linh sẽ như thế nào nếu biết mình ở cùng bọn hắn đây………Axxxx” Vì lúc sáng đi xe buýt nên bây giờ không có xe, cả đám lại bắt xe buýt về nhà. Buổi chiều nên trên xe cũng hơi đông, nhưng mà vẫn có chỗ ngồi. Nó ngồi cùng My, Linh thì lại ngồi cùng Duy. Thấy 2 anh chàng không có ai ngồi cùng thì cả “tá” con gái ở đâu súm tới vây lại. Nào là xin số điện thoại, hỏi tên, đứng mà cứ ưỡn ẹo. My nhìn thấy cảnh đó khó chịu nên cô nàng đứng phắt dậy. Qua nắm tay Long -Đây là bạn trai tôi, làm ơn đừng có súm lại nữa, được chứ - My nói rồi cười tươi -Tôi không tin, Nếu là bạn trai sao khong ngồi cùng mà ngồi riêng - một cô gái lên tiếng -Ờ, đúng rồi ha……… chắc nó ngộ nhận đó……… - cả đám con gái lại xì xầm. My lúng túng quá chưa biết nên nói gì thì Long lại lên tiếng -Cô ấy nói đúng mà. Cô ấy là bạn gái của tôi, vậy nên cáo lỗi nhé…. - Cả hai người nắm tay nhau tìm cái ghế khác ngồi. Vừa ngồi xuống thì cả hai vội buông ngay tay nhau ra, mặt đỏ lừ….. Để lại hắn với đám con gái……………..
|