7 Lần Anh Ôm Em
|
|
Chap 1
‘Ôm em thêm chút nữa thôi nhé. Cho anh ôm em thêm lần nữa đi…. Thêm một lần cuối nữa thôi…. Thêm nữa, hơn nửa,….. =.=”
Giữa cái nắng hè oi bức, anh nhìn cô chầm chậm với ánh mắt thật mệt mỏi vô cùng. Hai con người anh và cô, ngồi đối diện nhau,chén chúc trong nhà hàng đông người. Anh nhìn vào bụng cô, đôi mắt lo lắng. Cô lên tiếng đầy đau khổ….
-Anh thật quá đáng, con của anh cần cha. Tại sao anh lại cưới con nhỏ đó bỏ mặc em chứ…..
-Anh xin lỗi, anh Không có yêu em…
Cô tức giận cầm ly nước tat vào mặt anh, khóc thật nhiều trước mặt anh vì đã yêu anh ta. Anh lạnh lùng tuyên bố….
-Chúng ta chia tay đi…
(chát…)
Cô chạy thật nhanh ra khỏi nhà hàng, mỗi ấm ức cô đều gánh lấy… Cô về nhà gồm hết đồ đạc cùng sinh linh bé nhỏ qua Úc….
Tại 1 bệnh viện nhỏ…
-em hãy chăm sóc nó giúp chị…
-chị à, em….
-em trai của chị ngoan nhé, nhớ chăm sóc cho chị…
Và rồi cô sinh khó, nhưng không được sống trong phút giây cuộc đời còn lại… Cô trút hơi thở cuối cùng, sau khi dăn dò em của mình….
-chị ơi…. hức.. hức…
-oa oa…..
18 năm sau….
-Duy ơi, xong chưa con ?
-Xong rồi bố ạ…
-Trời… không phải là bố của con đâu, mà là chú của con đó, 18t rồi con phải hiểu chứ?
-……
Sài Gòn…
-Phong , vợ mày sao rồi ?
-Con đó lừa tao rồi… biết vậy tao yêu cô ấy cho rồi….
-Đáng đời, ai biểu chi…
-……..
-ê mày đừng có khóc à nghen….
Sân bay Sài Gòn….
-Phía này nè con Duy…
-……
Hai chú cháu dắt nhau ra khỏi sân bay rồi nhanh chóng rời khỏi, khi nhiều người đang chú ý chỉ riêng 2 người….
(phù…)
-khi nào gặp lại cha thì đừng nói tên con nghe chưa?
-biết rồi mà bố, có bao giờ còn gặp mặt đâu
-vậy sẽ tốt hơn.. loại người đó đang sĩ nhục còn hơn làm cha của con..
-……..
Về đêm lạnh giá khuya khoắt, anh loạng choạng say khướt hối hận vì đã đánh mất người Anh đã từng yêu. Dẫu anh biết nó là tình một đêm…. Ngay lúc đó Duy đang đi ngắm thành phố, do mãi chú ý ngắm nên 2 người va vào nhau….
-Xin lỗi, con xin lỗi bác :’>
-không sao….
Duy ngước mặt lên nhìn người đối diên thì hốt hoảng, vội lánh mặt….
-ba của mình mà chú đưa hình mình xem đây sao? ba mình trẻ quá… giống mình…
(thình thịch… thình thịch….)
Tìm Duy đập dữ dôi vì hình ảnh ba mình ăn sâu vào tiềm thức của Duy, nó hấp tấp hỏi thử tên anh…
-bác… bác… có phải tên…. tên…..
-Duy ơi… con đây rồi…. làm gì ra ngoài này, khuya rồi biết ko?
-dạ…. bố….
Cậu ngẩng lên nhìn người lạ, cũng ngạc nhiên ko kém, vì đây đúng là cha của Duy và là chồng chị mình… Cậu ghét cay ghét đắng tên này….
-đi về thôi….
Đôi mắt Phong mờ nhat hình ảnh vợ cũ thân yêu của anh đừng trước mặt… Anh lao vào ôm cho bằng được… nhưng thân xác đó lại là cậu, một cảm giác tê liệt chạy quanh còn người cậu thật dịu dàng, và ấm áp làm sao? Cậu đỏ mặt cố gỡ bàn tay ấy, nhưng không được….
-Thùy tha lỗi cho anh về với anh nhé!
-tránh xa bố của tôi ra….
Duy tức giận đẩy con người mà nó được gọi là bằng Cha….
Phong sững người lại vì anh ôm nhầm một con trai có nước da trắng ngần, cùng với đôi môi thật gợi tình… Anh lao vào hôn mỗi cậu thật điên cuồng vì lâu nay anh chưa được yêu… và giải khát cái thứ yêu thương vô bờ bến….
-Hớ…. bố…..
-uhm…. uhm….
(chát….)
Cậu tức mình vung tay tát mạnh, vì đây là nụ hôn đầu đời của mình. Và đây là lần đầu tiên cậu bị tên này hôn, lại chính là cha của Duy nữa. Nên để nhiễn cậu là mắng xối xả….
-Đồ tồi… đồ điên…. đồ….
-im….
-Anh….
Phong bẫy giờ mới tinh táo một chút, nhưng không có nghĩa là anh không biết anh hôn cậu. Cảm giác trong ảnh sao thấy lạ quá, nhưng anh luôn gạt qua vì anh không thích yêu con trai… hơn nữa anh rất tởm thằng gay callboy lâu rồi…. Anh rút bóp ra, lấy vài triệu dúi vào lòng tay cậu….
-coi như tui trả cậu nụ hôn…. Ok
-Anh dám sỉ nhục tôi…..
Sau đó Phong bỏ đi để lại cho Duy nhiều suy nghĩ, đó là nhà ông Ba mình giàu nhất…. Duy nuôi hy vọng tìm cho bằng được để sống sung sướng, bớt phần gánh nặng lo lắng cho bố Ngọc Anh….
-cái tên chết đẫm, đi chết hết đi_Ngọc Anh hét to -đừng để tui phải gặp lại anh đấy nhá… hứ…. Duy về thôi….
-Bố…. môi bố chảy máu kìa!
-Hớ…. đúng là tên trời đánh mà… hừ…
Về nhà, cậu tức mình đi đánh răng, cố xoá nu hôn của anh. ”người gì đâu mà ghét quá’ ”. Cậu thì đánh răng xoá chiến tích, còn Duy thì lại nghĩ phải tìm cách nào, để mà tìm được nhà của Ba mình. Duy nhức đầu vô cùng, khó chịu trong lòng,nó muốn Ba phải trả giá vì đã bỏ mẹ nó, nếu như thời gian đó mẹ con sống, thì có lẽ giờ này nó không cần phải chịu cảnh khổ khi tìm được Ba như thế này, nhưng nó hiểu vì sao mẹ ghét Ba đến nỗi, nó sinh ra đã mồ côi cả hai. Nó cũng giận lắm khi không thấy mặt cả hai, ma chỉ nhìn qua mỗi tấm ảnh đến cả chục lần. Suốt ngày nó phải buộc miệng gọi cậu bằng bố ruột, để vơi bớt cô đơn. Cậu bước ra với khăn trên tay. Cậu thấy nó chưa ngủ, liền ngồi gần cạnh nó….
-con chưa buồn ngủ à? lớn rồi đừng thức khuya quá!
-Dạ, ti nữa con sẽ ngủ…
-có chuyện gì thì cứ nói ra nghe con, mai con sẽ học trường mới đó… ngủ sớm để mai còn nhận lớp…
-Dạ….
Nó lại thở dài vì bố Anh lại lộ lắng cho nó đi học nữa rồi, nó vốn không thích người khác lỗ lắm, như vây sẽ càng làm người ta thêm khổ, gánh nặng mà thôi….
Nó vào phòng của mình, rồi tắt đèn đi ngủ…. nhưng trong đầu nó lại không thôi nghĩ về Bà của nó.
” Mình nhất định phải khiến ông ấy phải trả lại” Roi sau đó, nó chìm vào giấc ngủ….
Đêm ấy có hai con người suy nghĩ lại cảm giác lúc đó là gì? Nhưng có lẻ, Hoàng Phong lại là người nghĩ nhiều nhất, vì anh là kẻ ngốc gây ra chuyện này!
Sáng hôm sau…
Cậu vươn vai, vệ sinh xong xuôi rồi nấu bữa sáng cho nó ăn, cậu mỉm cuối nhẹ khi thấy nó ngày nào còn nhỏ giờ đã lớn, và càng ngày càng đẹp trai giống cha nó… ” ý chết, sao lại nghĩ cái tên điên khùng đó nữa rồi ”
Cậu gạt bỏ ý nghĩ đó, nhanh chóng làm xong bữa sáng tránh thủ chở nó đến trường luôn.
-thôi đi bố, con di bộ được oy hi hi
-Ờ… lớn rồi còn đâu…
-Bố chọc hoài…. hi hi
-cười coi chừng rụng tóc…. kaka XD
Nó giận dỗi xách cặp đi xe buýt đến trường, còn cậu thì thở dài thườn thượt vì phải đi kiếm tiền đóng học phí cho nó…..
Cậu rửa bát xong xuôi rồi tìm chỗ xin việc làm, nhưng không ngờ cậu lại một lần nữa gặp anh – cái tên đáng ghét mà cậu khó ưa nhất có thể!
-Giám đốc đây là hồ sơ xin việc làm, giám đốc xem qua và duyệt đơn hộ em….
Phong ngẩng mặt lạnh lùng, rồi kí hết luôn mà ko cần xem. Bởi anh biết xem cũng như không,duyệt đại cho rồi nếu nhân viên nào làm không xong, anh chỉ cần phẩy tay là xong chuyện….
Cậu đừng trước phòng tuyển mà tay run run, đôi môi mấp máy cầu nguyện phải vào bảng được công ty to lớn này. Hix….
-Ngọc Anh trứng tuyển thư ký văn phòng….
Cậu mừng rỡ vì đã kiếm được việc làm, cậu hấp tấp ra về thì bị gọi lại….
-Cậu Ngọc Anh đề nghị lên phòng giám đốc để được tư vấn.
-Vâng…
Cậu chạy ù lên, mà quên rằng công ty này có thang máy….
cốc….. cốc….
-Mời vào….
-Thưa giám đốc…. hớ…. anh….
-cậu…..
Và thế là….
Hai người nhớ lại nụ hôn đầu tiên….. Cả hai theo đuổi suy nghĩ riêng….
End Chap 1
|
Chap 2
1 là…. hành hạ trước sau quen
2 là…. phải bắt người khác phục vụ mình suốt 1 tháng…….
Ngọc Anh sẽ phải khổ dài dài……
Anh ngẫng mặt lên nhìn cậu ngạc nhiên, với vẻ mặt trông ư là ngố. Một loạt hình ảnh anh hôn cậu, bỗng dưng khiến anh bị đè nén cảm xúc mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng, uy nghị nam tính của mình. Anh tự dưng cảm thấy không được tốt về ngày hôm nay, đúng là sắc mặt anh lộ vẻ không biểu cảm, khi biết rằng cảm giác nụ hôn đó có sức hút rất lớn, nó chứa đựng một ma lực nào đó khiến giờ này anh cứ nghĩ mãi. Anh nghĩ khi có mặt ccậu, hay là nghĩ lúc một ai đó nhắc đến hoặc là nghĩ nụ hôn ngày hôm qua lúc trống vắng cô đơn,nói chung là anh nghĩ rất … rất là nhiều khi cậu còn đứng trước mặt anh… Cậu bây giờ mặt hầm hầm đỏ gay mới lên tiếng…..
-Anh….. à không Giám đốc…..
Anh hoảng hồn giật mình nhìn cậu, với ánh mắt không mấy vui vẻ, anh gỉa vờ chỉnh lại áo rồi phẩy tay nói với cậu….
-thôi cậu về đi, tôi duyệt cậu làm thư kí ở phòng này, vậy được chưa?
-Giám đốc… bị ấm…. (đầu)…à ko sao tui phải làm ở đây cơ chứ ?
-Cậu nói với tôi bằng đó à? có biết nó mất ý thức như thế nào không?
-Tôi… tôi xin lỗi….
Cậu tự vỗ vào miệng mình khi không lại nói xấu người ta, cậu cúi mặt xấu hổ vì biết rằng đây là công ty, chứ không phải vào đây để nói xấu người ta như thế này. Anh công mỗi khi thấy mặt cậu đỏ hồng hào. Dù biết đó là cử chỉ ”dễ thương” mà ai cũng biết….
-thôi cậu đi đi, ngày mai đến làm việc…
-Vâng _ cậu ấy úng_ À giám đốc này… lương của tôi……
Anh cau mày tỏ vẻ đã hiểu cậu, muốn nói gì tiếp theo. Nên anh không nhìn cậu mà vừa coi tài liệu vừa trả lời đều đều……
-12 triệu 1 tháng….
-Mố ? Cái gì mà…..????_Cậu thật sự choáng trước lời nói của anh
-12 triệu 1 tháng….
Anh mới ngước mặt lên nhìn cậu, giọng anh uy nghiêm bộc lộ ra để chắc rằng anh không nói đùa. Nhìn vẻ mặt của cậu, sao trong lòng anh thấy vui vui hơn nhiều, không như mấy cô gái điệu đà, chảnh choẹ đến nỗi anh phát ngán muốn cười mà chẳng được. Cậu như mấy ngôi sao, quay lòng vòng trên đầu….
-Này anh nói thật hay nói chơi vậy?
-Thật…..
Lúc này anh muốn cười quá đi, vì mặt cậu lúc này độn thổ khiến anh khó coi, muốn được cười thật to nhưng không được. Vì có mặt cậu ở đây nên anh cố phải nhịn cười để cậu không nghĩ ngờ anh nói chơi. Nhưng đây là qui định lương của thư kí nó như vậy lâu rồi. Anh chắc rằng, coi bộ cậu là người chưa làm việc cho công ty nào nên mới sốc là đúng. Chỉ vì tiền bạc ngất ngưỡng khi không từ trời rơi xuống… :”>
-Tôi về đây…. chào giấm đốc…. Grru….
Anh giật mình nhìn dáng cậu khuất sau cánh cửa, anh ngồi lại ghế chỉnh lỏng cavat rồi cười nhẹ. Đây là lần thứ 6 anh được cười, sau gia đình, người vợ cũ của anh và trên cậu nữa khiến anh được vui. Nhưng rồi cảm giác vụt mất khiến anh lo sợ, và bất an nhiều hơn… Dù biết sẽ không còn là gì để áng tìm lại nữa, và cũng suy nghĩ đó đã khiến Hoàng Phòng này nhất định phải giữ lấy cậy, với mức đích hoặc lí do nào đó? Khiến anh không thể nào, hiểu nổi tại sao sao mình lại có hành động điên rồ đó……..
Anh ngẫng mặt lên nhìn cậu ngạc nhiên, với vẻ mặt trông ư là ngố. Một loạt hình ảnh anh hôn cậu, bỗng dưng khiến anh bị đè nén cảm xúc mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng, uy nghị nam tính của mình. Anh tự dưng cảm thấy không được tốt về ngày hôm nay, đúng là sắc mặt anh lộ vẻ không biểu cảm, khi biết rằng cảm giác nụ hôn đó có sức hút rất lớn, nó chứa đựng một ma lực nào đó khiến giờ này anh cứ nghĩ mãi. Anh nghĩ khi có mặt ccậu, hay là nghĩ lúc một ai đó nhắc đến hoặc là nghĩ nụ hôn ngày hôm qua lúc trống vắng cô đơn,nói chung là anh nghĩ rất … rất là nhiều khi cậu còn đứng trước mặt anh… Cậu bây giờ mặt hầm hầm đỏ gay mới lên tiếng…..
-Anh….. à không Giám đốc…..
Anh hoảng hồn giật mình nhìn cậu, với ánh mắt không mấy vui vẻ, anh gỉa vờ chỉnh lại áo rồi phẩy tay nói với cậu….
-thôi cậu về đi, tôi duyệt cậu làm thư kí ở phòng này, vậy được chưa?
-Giám đốc… bị ấm…. (đầu)…à ko sao tui phải làm ở đây cơ chứ ?
-Cậu nói với tôi bằng đó à? có biết nó mất ý thức như thế nào không?
-Tôi… tôi xin lỗi….
Cậu tự vỗ vào miệng mình khi không lại nói xấu người ta, cậu cúi mặt xấu hổ vì biết rằng đây là công ty, chứ không phải vào đây để nói xấu người ta như thế này. Anh công mỗi khi thấy mặt cậu đỏ hồng hào. Dù biết đó là cử chỉ ”dễ thương” mà ai cũng biết….
-thôi cậu đi đi, ngày mai đến làm việc…
-Vâng _ cậu ấy úng_ À giám đốc này… lương của tôi……
Anh cau mày tỏ vẻ đã hiểu cậu, muốn nói gì tiếp theo. Nên anh không nhìn cậu mà vừa coi tài liệu vừa trả lời đều đều……
-12 triệu 1 tháng….
-Mố ? Cái gì mà…..????_Cậu thật sự choáng trước lời nói của anh
-12 triệu 1 tháng….
Anh mới ngước mặt lên nhìn cậu, giọng anh uy nghiêm bộc lộ ra để chắc rằng anh không nói đùa. Nhìn vẻ mặt của cậu, sao trong lòng anh thấy vui vui hơn nhiều, không như mấy cô gái điệu đà, chảnh choẹ đến nỗi anh phát ngán muốn cười mà chẳng được. Cậu như mấy ngôi sao, quay lòng vòng trên đầu….
-Này anh nói thật hay nói chơi vậy?
-Thật…..
Lúc này anh muốn cười quá đi, vì mặt cậu lúc này độn thổ khiến anh khó coi, muốn được cười thật to nhưng không được. Vì có mặt cậu ở đây nên anh cố phải nhịn cười để cậu không nghĩ ngờ anh nói chơi. Nhưng đây là qui định lương của thư kí nó như vậy lâu rồi. Anh chắc rằng, coi bộ cậu là người chưa làm việc cho công ty nào nên mới sốc là đúng. Chỉ vì tiền bạc ngất ngưỡng khi không từ trời rơi xuống… :”>
-Tôi về đây.. ………. .. chào… giám đốc…. Grru….
Anh giật mình nhìn dáng cậu khuất sau cánh cửa, anh ngồi lại ghế chỉnh lỏng cavat rồi cười nhẹ. Đây là lần thứ 6 anh được cười, sau gia đình, người vợ cũ của anh và thêm cậu nữa khiến anh được vui. Nhưng rồi cảm giác vụt mất khiến anh lo sợ, và bất an nhiều hơn… Dù biết sẽ không còn là gì để anh tìm lại nữa, và cũng suy nghĩ đó đã khiến Hoàng Phong này nhất định phải giữ lấy cậy, với mục đích đích hoặc lí do nào đó? Khiến anh không thể nào, hiểu nổi tại sao mình lại có hành động điên rồ đó……..
Anh mở tập tài liệu ra xem xét tình hình, nhưng có lẽ anh lại nhớ vợ cũ nhiều hơn. Nên anh không tài nào tập trung được hồ sơ, hợp đồng…. Một phần vì anh biết lỗi do mình gây ra, hoặc phũ phàng nhẫn tâm bỏ cả đứa bé mà theo cô vợ lẽ để Ba Mẹ anh phải hài lòng mà không thất vọng. Anh lại thở dài, và hối hận vô cùng khi tuột mất đi những thứ yêu thương mifnh vốn có được nó. Anh lấy ngón tay day day thái dương hai bên, rồi anh ngã ngữa ra ghế nhắm mắt ngẫm nghĩ lại…. ”thằng ngốc, tao sai rồi mà”
anh à, em yêu anh lắm nà
thật hả Thùy, anh cũng vậy nè
haha anh bị lừa nhé, em ko có thương anh đâu. Em thương con em thôi….
em xạo hả, xạo này….
Hoàng Phong nhắm chặt mắt, giọt nước mắt khóe mi của anh lăn mhẹ trên má hồi nào không hay. Anh vò đầu vứt tóc biết tìm lại mẹ con nó ở đâu bây giờ….
-yyââ… Thùy ơi, anh rất nhớ em, về với anh đi mà….
-Anh yêu em, anh nhớ em Thuỳ… ơ…i…..
Anh gục mặt xuống bàn, thất vọng tràn trề, đôi môi anh thầm gọi tên người vợ cũ nhiều lần…. Nhưng giây phút này anh cũng không biết làm sao?!
Duy đi học mà trong đầu nó toàn nghĩ về Ba nó, nói đúng ra nó rất cần có Ba ruột che chở, đưa đón như mấy đứa sinh viên khác. Nhưng nó không dám, chỉ sợ làm Bố nuôi Ngọc Anh giận thêm mà thôi…. Từ nhỏ, nó vốn sống thiếu tình thương vòng tay của cha mẹ, nhưng chỉ có mỗi chú nó là an ủi, lo lắng cho nó mà thôi…. Nó không đua đòi hỏi gì thêm, vì nó biết rằng đó là thứ xa xỉ làm con người ta mau thay đổi….
Nó buồn rượi vì bạn bè ai nấy có cả Cha lẫn Mẹ thương yêu, còn nó thì lại không, mà chỉ có mỗi Bố nuôi thương nó da diết thôi… Nó tự hào hãnh diện, vì còn có bố nuôi để nó vui, chứ không thôi là nó mồ côi ở viện trẻ lâu rồi…
-Ê thằng học sinh mới… lại anh mày bảo…
Mặt nó đỏ gay, vì bằng tuổi nhau cớ gì lại tự tâng bốc mình xưng hô nhạt nhẽo quá, lại còn anh này anh nọ nữa chứ, sao mà nó ghét thế không biết? Nó hùng hổ xông lên nạt lại, chứ không chịu thua thằng to con, dù biết nó chẳng kém được bao giờ….
-Gọi tui có chuyện gì không?
(bốp)
-Dám to tiếng với anh này….
(bốp)
Nó cũng chẳng vừa, đánh lại luôn, vì nó chẳng sợ ai ngoài cái thằng này…..
-ăn miếng trả miếng nghen con…
Hai người vật lộn và đánh nhau ngay giữa sân trường, cùng lúc đó, Hoàng Phong ghé đến đón con của vợ lẽ, trông thấy cảnh này, anh vội vàng hấp tấp ra khỏi xe chạy vào can ngăn…
-Dừng lại… Thế Khương…
-Ông…ông đến đây chi… tui mượn ông à….
Thế Khương nhếch mép cười đểu, nhục mạ Hoàng Phong. Thế Khương là con ruột của vợ lẽ nhưng không phải là con Hoàng Phong. Vì anh đã bị người vợ lẽ đó lừa gạt anh trắng trợn, chỉ vì mục đích là tiền… Có tiền là có cuộc sống sung túc…. Hoàng Duy mới ngạc nhiên sững sờ nhìn anh bằng con mắt không vui cho lắm…
ra là Ba mình có đứa con riêng cùng vợ mới bỏ mẹ con mình. Ghét
Cậu liếc mắt nhìn anh xém cháy khóe mắt, đương nhiên là anh đã cảm nhận ra vị trí lạnh sống lưng ấy. Anh quay qua để nhìn rõ mặt cậu bé là ai mà sao… ??? Nhưng Duy quay lưng bước đi hững hờ… Phong mới giật mình, là tại sao dáng đi của cậu bé ấy lại giống tính cách mình đến thế ? Theo bản tính tò mò, anh đã chạy nắm lấy cánh tay Duy thì cả hai đã đối diện mặt với nhau…
nó…nó… giống mình…. Anh nghĩ…
Duy cố gỡ bàn tay anh ra nhăn mặt….
-Bác lo đứa con bác đi kìa…
-Cháu… cháu… có phải là con của Kim Thùy không??
-Bác….
Duy như muốn vỡ òa, vì đây là lần đầu tiên nhắc đến tên mẹ của mình. Mẹ của nó có tên là… Trương Thị Kim Thùy, cùng với em trai là Trương Ngọc Anh.
-Đúng vậy đó, rồi có sao không?
không thể được, Thùy… zậy là em vẫn còn ở quanh đây …
Phong mới buông xuôi tay, đôi mắt của anh đỏ dần rồi theo sau đó là đọng nước mắt…
sau này anh đặt tên con là gì nà?
Anh muốn đặt nó là… là… giống em vậy đó
là gì… cái anh này.. khùng hả… xem em như tình một đêm chứ gì?
không có đâu, Úm ba la… là Hoàng Duy nà.. đc ko?
-Hoàng Duy… con…
-Sao bác biết tên tui, à cái bảng tên…
Nó giả vờ như đánh trống lãng, không muốn anh phải nhận ra nó. Nhưng anh một mực phải giữ lấy không bị tuột mất thêm một lần nào nữa, nhưng nó đâu có buông tha cho anh…
-Duy dẫn Ba đến gặp mẹ đi con…
-Ông điên à, mẹ gì ở đây, nhầm người rồi nhé… cháu về nhá….
-Duy… đứng đó, Ba là Ba ruột của con nè…
-Tui có ba rồi, không có ba nào nữa hết…
-Duy, đừng phũ phàng với ba mà con…
(chát)
-Đi chết đi… mẹ tui mất lúc tui chưa thấy mặt rồi…
Duy cắn chặt môi, tát vào khuôn mặt của anh với lí do đơn giản, tại sao lại không có mặt lúc nó sinh ra, lại còn có đứa con riêng nữa chứ, nó giận qúa rồi nhưng biết trút cái giận lên đầu ai bây giờ ?
Anh sững người lại nhìn nó, cảm giác như chìm vào bóng tối. Nó ghét anh, thật sự rất ghét anh, nó chạy ra khỏi sân trường mà trong lòng giận anh vô cùng. Vì biết rằng, anh đã có tất cả, còn nó thì lạc lõng không có gì trong danh sách mà nó được gọi là một tiếng Ba của mình. Nó chạy thật nhanh, chạy nhanh như chưa từng nghe một câu chuyện buồn. Giờ nó sẽ không khóc nữa đâu, vì biết rằng khóc chỉ là giả dối, chỉ làm đau thêm nữa mà thôi. Nó chạy ngang qua đường phố xá lạnh tanh, cũng giống như nó sinh ra thật lạnh lẽo, không có hơi ấm từ bàn tay của họ….
Hoàng Phong bây giờ như không tin, như 1 dứa trẻ thiếu hiểu biết. Nhưng anh phải chấp nhận biết, anh quỳ xuống giữa sân trường nắng gắt…
-Thùy ơi, anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi mà em, giờ anh… anh hối hận rồi Thùy ơi…. Yaaa….
Thế Khương nhếch mép cười đểu, đi lại gần anh phun từ nhục lăng mạ Hoàng Phong…
-Giờ này mà còn kêu con nhỏ nào nữa à, haha
Phong tức giận xô máu, vì đứa con nuôi này nó quá hỗn láo, y chang tánh vợ lẽ. Dù annh biết Thế Khương không phải là con ruột mình. Anh vung tay tát mạnh vào bản mặt thiếu dạy dỗ ấy thật mạnh…
(bốp)
-Đừng để tao gặp lại mày, đồ con mất dạy….
----------- Mina cho ý kiến dùm e nó nha ^^
|
Chap 3
Thế Khương ôm mặt đau đớn, nghiến răng hận anh với ánh mắt khinh bỉ… Phong bỏ mặt khương lên xe, nổ máy phóng đi. Giờ phút này anh chỉ muốn quên đi chuyện này mà thôi, anh không muốn thấy, ko muốn nghe chuyện này đang xảy ra…. Nhưng anh phải biết và đối diện nó một ngày không xa….
Kétttttttttt…….
Xe của anh phanh giữa lòng đường….
-Đi đứng kiểu gì vậy?
Nó về nhà mà gương mặt ủ rũ, buồn bã, cậu đang nấu ăn cho buổi trưa, thấy nó ko vui liền lại gần an ủi nó. Cậu thừa biết nó rất muốn gặp mặt Ba xem thử thôi, nhưng cậu thì lại không chấp nhận nổi cái tên bỉ ổi, vô tâm ấy. Cậu rất hiểu tâm trạng nó lúc này….
-Đừng buồn nữa con…
-Con gặp Ba rồi, nhưng ông ấy cứ….
-Hả ??? Gặp… gặp hồi nào… ông ấy sao??
Cậu hốt hoảng, luông cuống tay chân, phen này nó sẽ làm chuyện dại dột gì rồi cũng nên. Cậu lo lắng, sợ chuyện này sẽ tái lập như trong giấc mơ đã cho cậu thế nào là cảm giác sợ hãi….
-Ông ta cứ đòi gặp mẹ con không à… hức…
-Thôi, đừng khóc nữa, lớn đầu rồi…
Cậu vỗ lưng an ủi nó, mà lòng thì thầm rủa tên giám đốc vô tâm ấy. Cậu quên mất một điều rằng, chưa biết tên của anh do tính cậu hay quên….
Tại quán bar…
-Cho tôi 1chai…
-Vâng…
Anh cầm chai tu ừng ực, nhắm nghiền mắt cố xoa dịu thứ đắng nghét ở cổ họng. Một cô gái sexy đến bên anh, ve vuốt lưng anh… giọng gọi mời…
-Anh mời em nha….
-Ừ… uống đi cưng… haha…
Anh thật sự đang bị điên, anh nhìn môi cô gái đỏ chét mà phát tởm. Tự dưng anh lại nhớ nụ hôn của cậu, nó như có cái gì đó níu kéo anh… Hoàng Phong ôm cô gái thử hôn môi, nhưng anh đẩy ra vì không có cảm giác gì lạ… Anh lại giựt chai rượi tu hết một nửa, bộ dạng anh bây giờ chẳng khác nào say khướt, gương mặt hốc hác vì quá nhớ Thùy- người tình cũ của anh vẫn đến đây rước anh về khách sạn mà anh thương yêu nhất….
-Anh vào nhà nghỉ cùng em nha_cô gái đó gợi mời mọc anh
-Tránh ra, đồ dối trá hám tiền
Cô gái đó giật mình, vì anh đã biết ý cô muốn có tiền anh chi cho bằng được. Lần này cô thất bại hoàn toàn, vì không chiếm được người giàu có như anh…
-hừ… ko thích thì thôi…
Cô bỏ đi để lại anh với cái nhếch mép, khinh thường loại đàn bà quá mê tiền được sống tròg nhung lựa mà không cần phải làm gì hết… Phong lại nhớ hình ảnh cậu lúc xin việc, kể cả cái ôm đó nó thật giống Thùy mà đã từng ôm… Anh lao ra khỏi Bar, tiến về con đường cũ, mong sẽ thấy được mặt cậu, sẽ ôm cậu để anh vơi bớt chút nhớ về Thùy…
Cậu mặc áo khoác ra ngoài, mhìn bầu trời cầu nguyện. Ánh sao lấp lánh kia, nó đã đứng thật lâu, để nghe ngóng cậu nguyện được điều chi…
-Chị ơi, phù hộ bố con em nhé, hi hi, em nhận nó làm bố mất oy… Oái… cái gì vậy…
Anh quá say mà đâm sầm vào cậu, khi đang trên con đường muốn thấy cậu, muốn gặp cậu hơn… Cậu giật mình nhận ra, đúng là cái tên sao chổi khó ưa…
-Lại là anh, đi chết đi….
(ọe…ọe… ^^)
-oái, chết tui rồi, hôi quá… cái tên này… Grrru….
Cậu đỡ anh đứng dậy, nguyền rủa thằng cha vô tâm này… Nể tình cậu được nhận vào công ty anh, nên cậu mới giúp anh. Cậu dìu anh vào nhà cậu, rồi í ới…gọi Duy…
-Duy ơi, ra giúp bố tí đi…
-Dạ… ơ… Ba con đây mà…. không thích….
-Con à.. dù sao thì…
-Thôi đừng nói nữa bố Anh à, con giúp là được chứ gì… Hừ…
Bất giác, theo cảm nhận anh đã nắm tay cậu mơ màng…
-Thùy, anh yêu em, anh sai rồi, tát anh đi Thùy, anh đáng chết lắm, anh ko muốn sống nữa … uhm… uhm…
-Hớ… bố.. Ngọc Anh….sao…bố… @#$%&*+$#^^
Cậu hôn luôn môi của anh, cậu sợ nó sẽ nghe thấy hết. Sợ anh sẽ không kiềm chế nổi mà nhắc đến chị của mình nhiều hơn, sợ làm buồn lòng nó mà đâm ra làm chuyện dại dột… Cậu sợ tất cả, ngay cả khi giấc mơ cũng đủ làm cậu sợ đến nhường nào… Cậu ghé miệng vào tai anh thì thầm…
-anh mà nhắc đến chuyện này một lần nữa, tui ko tha đâu…
Hoàng Phong mở to căng mắt nhìn cậu ngạc nhiên, thêm vào đó là cảm giác nụ hôn nó quá tuyệt làm anh muốn chiếm lấy nó. Anh tự hỏi, đây có phải là giấc mơ không? Mong sao nó sẽ là giấc mơ hoang đường, nhưng không, anh đã nghe khí lạnh của cậu gần kề, cùng với âm thanh tức giận đi vào tai của anh. Tình trạng của anh bây giờ chẳng nào là say bí tỉ, anh vẫn mơ màng, vẫn hình dung cậu là Thùy mỉm cười thật tươi, anh lại ko kiềm nổi lòng nhớ thương, mà lao vào ôm cậu. Miệng thì ko ngừng lẩm nhẩm… gọi tên người cũ….
-Thùy, cho anh ôm em nhé…
-Aish… ghớm quá, buông tui ra…. áo anh…. trời ơi là trời…..
Duy thật sự rất sọck với hai người cha này… Nói cách khác là Duy chẳng hiểu nổi hai người nghĩ gì? Nó bụm miệng lại cười khúc khích… gian tà đen tối… Cậu thì nó trợn mắt…
-Con cười gì thế?
-à thôi, con ngủ trước nhé, bố lo cho Ba của con đi hén…
-Ax Duy… đừng…mà… con… tên này…đúng là trời đánh mà….
Cậu ngữa mặt lên trời than khổ, còn Duy thì vào phòng đóng cửa ngủ. Nó nằm lăn qua lăn lại với mục đích duy nhất “mai phải nhận Ba, bắt ba chở mình về nhà ở mới được” .Nhưng nó đâu biết rằng, phía trước gian nan, đầy hiểm nguy với suy nghĩ điên rồ của mình. Mà không biết lo, nghĩ cho bản thân mình…
Cậu lôi anh vào phòng của mình, lột hết áo bẩn của anh ra. Tự dưng cậu cảm thấy mặt mình nóng ran, khi mà anh có thân hình lực lưỡng nhẵn bóng sáu múi làm sao. Cậu càng ngày, càng ghét anh, vì đã vô tâm kiêu căng khiến chị mình không còn sống trên đời này. Nhưng giờ có hối hận, trách ai thì cũng vô ích. Cậu vào nhà tắm quăng áo anh vào máy giặc, rồi tắm rửa sạch thứ vết bẩn anh vấy vào người cậu. Bước ra với thau nước và khăn trên tay, cậu lau người anh nghiến răng kèn kẹt tức tối….
-Đúng là tên sao chổi, xui xẻo hết biết…
Đúng lúc anh nghe như ai oán bên tai, Hoàng Phong lập tức nắm chặt bàn tay cậu rồi kéo về ngực anh giữ chặt…
-Đừng bỏ anh nha em…
– ….. cậu bắt đầu nóng mặt…
-Đừng để anh một mình mà…
-….. đỏ mặt….
Cậu cố gỡ bàn tay anh ra, nhưng… cậu bị anh kéo lại và thế là hai con người…. sấp lên vào nhau….
1 trên…. và….
1 dưới…. ^^
Và hai gương mặt lại gần sát nhau hơn, một gương mặt thì đỏ bừng, còn gương mặt ai kia thì tỉnh bơ. Cậu hoảng qúa, vội đẩy ra mà lòng ruột gan nóng phừng phừng, bởi khoảng cách hai người qúa gần. Cậu xuống bếp làm một ly nước gừng giải rượi, để anh có chút tỉnh táo mà còn về. Nói tóm lại là…. cậu còn có giường để ngủ mai bắt đầu làm việc chỗ anh.
Anh cảm thấy có gì đó ấm áp ở đây, anh mở nhẹ mí mắt thì thấy cậu bưng ly nước lại gần anh… Cậu hối thúc giục anh….
– Uống đi rồi về cho tôi nhờ…
Anh cầm ly uống một mạch mà nhăn hết cả mặt. Vì nước này nó qúa cay nồng, uống xong anh có một chút tỉnh táo, nhưng sao anh không muốn về tí nào. Cũng không thích cậu đuổi anh về lúc này.
-xong rồi giờ về đi
Anh thấy bực bội trong lòng, liền nắm tay cậu kéo lại, rồi ôm mặt cậu hôn môi cậu dữ dội như lâu ngày tìm lại cảm giác thứ trái cấm ngọt ngào, như người ta cướp đi mất yêu thương, anh cảm thấy nó đỗi ngọt ngào, chính xác hơn là ngọt như kẹo dâu tay…Anh thần nghĩ, sao giống Thùy đến thế, anh lo sợ, có gì đó không ổn, nhưng anh đâu biết rằng trước mặt anh là Em trai Thùy người mà anh yêu thương nhất… Anh thấy mằn mặn ở môi mình, anh liền vội buông cậu ra… Cậu đang khóc… khóc trước mặt anh vì qúa đau..
– Tôi… xin lỗi…..
(bộp…)
cậu đánh vào ngực anh, Hoàng Phong giận dữ nắm tay cậu tức giận….
– Tôi không muốn về…
– Về cho tôi ngủ…
– Cậu….
– về rồi chết luôn đi….
– Cậu…. không thích…
Hoàng Phong ngồi lì ra đó nhìn cậu, nhưng ánh mắt anh cương quyết không thay đổi. Anh đến đây là để thấy mặt cậu, chứ không phải để cậu xua đuổi… anh nói mà giọng lạc đi….
-anh không về, khuya thế này không về được…
Cậu quất mắt nhìn anh, rồi tiến lại gần tủ lấy hộp đựng đưa cho anh. Cảm xúc trong anh như tối sầm đi, anh khóc…. khóc rất nhiều….
– Thùy, em đã bỏ anh rồi sao?
Cậu giựt lại hộp chứa đựng hình ảnh anh và Thùy và cả cô chôn cất tươm tất ở một nơi xa xôi, anh thất thần sầu đau vô cảm vì đã mất đi thứ qúy gía nhất anh vốn từng có nó. Cậu quay lưng đi giấu nước mắt, không dám khóc trước mặt anh, cậu nói trong tiếng nấc nhẹ..
-Anh làm ơn, đừng làm tổn thương con trai anh nữa..
Anh như chết sững đi, cảm giác này thật đáng sợ… Nó như muốn bắt anh phải mất đi mà anh luôn giữ. Anh không chịu đựng nổi cảm giác này. Anh lao vào ôm cậu, như giữ chặt thứ anh muốn có được nó. Anh sợ lắm cảm giác này? Sợ giết tâm hồn, hay anh sợ cô? Hoặc là ma? Tay anh run lẩy bẩy cùng con người anh nó như nhẹ hẫng đi…. Anh thều thào..
– Tôi xin cậu, đừng bỏ rơi tôi có được không?
-Anh đi chết đi cho vừa lòng…
– Nếu cậu muốn…
Anh buông lõng tay và anh lùi bước…. chạy ra khỏi nơi này… Đường phố khuya khoắt bóng dáng anh chạy…
– Dừng lại… đừng chạy nữa… KHÔNG…. ôi….KHÔNG….
KÉT….. Rầm….
Duy chợt tỉnh giấc, mồ hôi vã ra thật dữ dội, nó sợ sệt qua phòng tìm cậu nhưng không thấy. Nó chạy khắp quanh nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu đâu. Nó sợ lắm, cảm giác như đè nén tâm trí của nó…
– Bố Anh ơi…. Bố Anh…. ơi… đừng làm con sợ….
vuhuyhoang: Bạn bình tĩnh đi, làm mình hoảng quá, nên dễ bị cắt mạch cảm xúc lém hê hê Cảm ơn bạn đã góp ý….
Nó hoảng loạn sợ sệt vô cùng, nhưng lúc này nó cần cậu ở bên che chở cho nó. Nó biết, biết tất cả chuyện gì đang xảy ra. Nó nhớ, có lần cậu gặp ác mộng bởi mẹ của nó tử tự và tìm sang phòng của nó. Lần này là nó, nhưng lại là Ba nó sẽ phải bỏ nó mà đi. Nó dựa lưng vào tường rồi ngồi bệt xuống khóc… Nó sợ mất đi rồi sẽ không còn gì, để ai ngoài nó sẽ có chút quan tâm nó hơn. Nó gục mặt vào đầu gối, rồi gò bó thu mình lại khóc giữa căn phòng lạnh lẽo….
Cậu ôm mặt sợ sệt, cùng với mắt mở to hết cỡ. Cậu hét tên anh, nhưng đã muộn rồi, trước mặt cậu bây giờ là đông người đến thở, và xác anh nằm chỏng chơ giữa vũng máu nhỏ. Cậu nhấc chân bước lại gần anh thật nặng nề…. Nước mắt cậu tèm lem trên khuôn mặt, cậu quá sợ đến trắng bệch cả mặt. Cũng giống như trước đây, cậu đã từng chứng kiến chị mình như thế. Cậu không muốn thấy chuyện này lắm, thực ra cậu cũng đã suy nghĩ lại. Cậu muốn tha thứ, và có thể quay trở lại, làm lại từ đầu như ngày cậu mới bắt đầu vui vẻ. Nhưng giây phút này, có lẽ đã muộn mất rồi….
Em nhớ dẫn con của chị cho anh ấy chăm sóc em nhé. Mọi chuyện chị trông vào em thôi
Không thể được chị à, tên đó thật xấu xa mà
không đâu, chị tin anh ấy ắt sẽ có lí do mà…. khụ khụ… hộc
không… đừng mà…chị ơi…
Cậu ôm xác anh, nước mắt giàn giụa… Cậu lay anh, lay hết cả tâm hồn anh. Cậu sợ quá rồi, cậu tự trách mình chuyện này đều do cậu gây ra hết….
– Làm ơn… tỉnh lại đi mà… tôi ghét anh… tỉnh lại đi…làm ơn…
-…….
– Làm ơn… gọi cấp cứu…. huhuhu đừng làm em sợ mà…. chị ơi… phù hộ đi mà…. huhu…
Không hiểu sao ngay lúc này cậu cần có cô, che chở an ủi và phù hộ cho anh… Người cậu run lẩy bẩy, ôm xác anh mà sao cậu thấy lạnh buốt con tim… Phải chăng, điều đó cậu đã yêu anh, thương thứ tình yêu của anh dành cho chị của mình quá da diết, và nồng cháy…. Tự dưng giờ này cậu thấy bật cười điên dại, và ganh tỵ chị của mình có anh thật là tốt, và không làm điều gì phải trái sai lầm….
Cuối cùng anh cũng đưa lên xe cấp cứu, và cậu ở bên như người thân nhân, nắm tay thật chặt…. Như thể mất anh rồi, Con Hoàng Duy nó sống sẽ ra sao đây, khi không thấy mặt anh có trên đời này. Cậu cảm thấy chạnh lòng vô cảm, bởi nếu mất anh… Duy nó sẽ trầm cảm và cô đơn đến hết suốt cuộc đời còn lại. Nó sẽ sống ra sao đây? Nó hạnh phúc ra sao đây? Ai srx đứng đầu sổ thay tên đứa con ruột cho nó. Nghĩ đến đó thôi, là cậu bị cứa ruột gan… lòng đau đến gấp trăm ngàn lần.
– Trời ơi… anh tỉnh lại cho tôi mà, con anh cần có Cha anh có biết không vậy?!
– Bố Anh ơi…. Bố đang ở đâu? Về với con đi mà… hức… con sợ lắm….
Chiếc xe đẩy anh vào phòng cấp cứu, còn cậu thì thẩn thơ thẩn thờ… Cảnh sát giao thông, và cảnh sát hình sự đến bên cậu với lí lẽ nhẹ nhàng….
-Cậu có thể cho chúng tôi biết chút ít về cậu Hoàng Phong này không?
Cậu như người treo lơ lửng trên không, mặt cắt không còn giọt máu. Cậu lẩm bẩm tên anh như người tâm thần hay gọi tên người nhà….
-Hoàng Phong…. Hoàng Duy….
Tất cả cảnh sát thở dài, nghĩ rằng cậu sock quá nên nghĩ bậy. Nhưng không, cậu rất tỉnh táo khi hiểu vấn đề này. Cậu đã biết tên anh, vậy mà chị của cậu không hề nhắc đến tên anh. Có lẽ, cậu đã hiểu hơn hết… vì cô muốn quên kỉ niệm giữa anh và cô nên đã chọn cách im lặng đến phút chót cuối cùng Duy-nó sinh ra….
đặt tên nó Trương Hoàng Duy giúp chị nghe em trai
Cậu ngồi xuống ghế chờ, mà sắc mặt của cậu thay đổi liên tục. Cậu vò đầu cho tóc nó rối tung, cậu nghĩ rằng có lẽ, số tuổi của cậu đã đến trung niên, nên nhiều khi chẳng thông thoáng đầu óc mà ra nông nỗi này. Gia đình anh, kể cả vợ lẽ hay tin cũng hấp tấp chạy vào khóc rống cả lên. Nhưng chỉ chừa lại một người cười mừng chiến thắng, đó là vợ lẽ của anh. Cậu chợt trông thấy, và hiểu ra nguyên nhân…
-Cháu là ai? tại sao con tôi nó ra nông nỗi này hả???
-cháu là cấp dưới anh ấy, cháu chào bác…
-Ra vậy?! Nhưng có phải châu gây ra chuyện này không?
Ba Hoàng Phong xốc áo cậu định tát cậu, nhưng may ra cậu nhanh trí nói nhỏ đủ cho Ba anh nghe…
-Khong phải cháu, nhưng bác không chừng có mgười nhà của bác chen vào…
-ko thể nào như vậy được….
– Bác có quyền nghĩ, còn cháu thì không? Bởi vì, bác có đứa cháu nội chưa từng thấy mặt…
-Cháu… rốt cuộc cháu là ai…
– Trương Ngọc Anh em trai Trương Thị Kim Thùy….
-Ơh… Cháu…. cháu….
Mẹ Hoàng Phong thốt lên, rồi ngất xỉu… Còn vợ lẽ nghe thế, liền khẽ giật mình và rủa thầm….
Con khốn, mày quay về đây giựt tài sản thừa kế của tao à. Được lắm
End Chap 3
|