Waitting you
|
|
Đây là truyện tác giả viết dựa theo sự tưởng tượng và do yêu quý TRần Vỹ Đình vs Lý Dịch Phong nếu có ai k thích các bạn có thể k cần đọc, nếu có đọc cũng k nói lời phũ phàng. mọi ý kiến đóng góp chân thành tác giả sẽ nhận và vô cùng cảm kích. cảm ơn mọi người! Waitting you Chap1: hẹn ước thông gia Trần Đình Cảnh lo lắng đi đi lại lại trong hành lang biện viện, vợ hắn đã 3 tiếng mà vẫn chưa sinh được ,các bác sĩ phải tiến hành mổ gấp vì sợ đứa bé bị ngạt. Hắn lắc đầu hoảng hốt, không phải khi lần đầu tiên vợ hắn sinh Cảnh Việt rất thuận lợi đó sao? Sao lần này lại khó khăn như vậy? Đột nhiên ngoài trời vang lên 1 tiếng sấm kinh thiên động địa ÂM!!! Cả bệnh viện nín thở,sau tiếng sấm mọi thứ trở nên im lặng khác thường. Chưa đầy 5 phút sau bác sĩ bế 1 đứa nhỏ đi ra khỏi phòng mổ, Trần Đình Cảnh vọt tới vụng về đỡ lấy đứa nhỏ trong tay bác sĩ. _Mẹ tròn con vuông rồi, nhị thiếu gia rất khỏe mạnh, ngài yên tâm, chức mừng cảnh sát trưởng Trần! _Cảm ơn anh. Trần Đình Cảnh ôm đứa con trai thứ 2 trong lòng tràn ngập hạnh phúc. * Lúc vào thăm vợ hắn bế tiểu bảo bối trên tay, vợ hắn vì lần này mà thập tử nhất sinh. Trần Đình Cảnh gé mặt tiểu bảo bối xuống cho vợ hôn , nhìn nét mặt tái nhợt của vợ hắn không khỏi xót xa, nhịn không được quay sang mắng tiểu bảo bối: _Tên tiểu tử này, ngươi có biết vì ngươi mà mẹ ngươi vất vả lắm không? Thật là cứng đầu mà. Thấy vậy Trần phu nhân cười, lấy tay xoa xoa mặt bảo bối: _ Anh đừng mắng con, không phải con đã sinh ra an toàn và khỏe mạnh sao? Như vậy là quá tốt rồi! Đình Cảnh chúng ta đặt tên cho bảo bối là gì bây giờ? Trần Đình Cảnh do vui quá cũng quên không nghĩ tới chuyện đặt tên cho tiểu bảo bối. Hắn suy nghĩ 1 hồi chợt nhớ ra tiếng sấm khi nãy, hắn bảo vợ: _ Hay đặt là Trần Vỹ Đình đi. (trong tiếng Trung Vỹ Đình và tiếng sấm phát âm giống nhau) vợ hắn nghe xong liền cau mày: _ Em thấy không tốt lắm, chi bằng chúng ta đặt 1 cái tên ở nhà cho con đi. _ Vậy ở nhà thì gọi là Đẳng Đẳng, vì bảo bối cứng đầu không chịu ra mà anh phải đứng đợi rất lâu ở ngoài. (đẳng đẳng là đợi) Tố My cười dịu dàng: _ Được, theo ý anh đi, em thấy cái tên Đẳng Đẳng rất hay! * Vài tiếng sau Lý Nghiêm Khánh bước vào, tay dắt theo Cảnh Việt. _ Cảnh ca, em đưa Tiểu Việt tới rồi.Chị dâu đã khỏe lại chưa? Lý Nghiêm Khánh là bạn thân nhất của Đình Cảnh cũng là huynh đệ tốt nhất, hiện đang là 1luật sư rất có tiếng, tính cách điềm đạm khiêm tốn,nhưng lại thông minh suất chúng. Là 1 người rất đáng để tin tưởng. do hôm nay phải đưa vợ vào viện nên Đình Cảnh nhờ Nghiêm Khánh đón Cảnh Việt giúp mình. Cảnh Việt là con trai cả của Đình Cảnh, năm nay 5 tuổi, tính cách có phần trưởng thành hơn so với những đứa trẻ khác, ít nói nhưng rất ngoan ngoãn, cậu vừa có phong thái của ba mà có nét mặt giống mẹ,nên là 1 đứa trẻ vô cùng anh tuấn. Nghiêm Khánh bước tới giường của Tố My đặt bó hoa mẫu đơn sang cạnh rồi nói: _ Chúc mừng chị mẹ tròn con vuông! Tố My nhìn Nghiêm Khánh cắm hoa vào lọ thầm nghĩ, quả nhiên là 1 người rất chu đáo, biết mình thích hoa mẫu đơn nên mua tặng. _ Chị cảm ơn, hôm nay làm phiền cậu phải đi đón tiểu Việt rồi. Lại mua hoa tới đây nữa. _ Không có gì, chị đừng khách khí như vậy. Tiểu Việt là cháu em mà. Hỏi thăm về tình hình ca mổ của Tố My xong Nghiêm Khánh bước đến chỗ Đình Cảnh thăm tiểu bảo bối. Lúc đó Đình Cảnh đang cùng Tiểu Việt bế tiểu bảo bối. Nghiêm Khánh còn chưa kịp lên tiếng Trần Đình Cảnh đã hớn hở khoe: _ Nghiêm Khánh cậu nhìn đi, anh đã có con 2 đứa con trai rồi đấy, xem này, xem tiểu bảo bối, à không Đẳng Đẳng nhà chúng ta có đáng yêu không chứ? _ Đẳng Đẳng? 2 người đặt tên cho tiểu bảo bối nhanh vậy sao? Trần Đình Cảnh không quay đầu lại, mải mê ngắm tiểu bảo bối: _ Đúng, là Đẳng Đẳng, cậu không biết anh phải đứng ngoài kia chờ bao lâu tên nhóc này mới chịu ra gặp ba mẹ nó đâu. Thật là hư mà. À còn nữa, tên thật của tiểu bảo bối là Trần Vỹ Đình _ Vỹ Đình?- Nghiêm Khánh lại thắc mắc lần nữa. Vỹ Đình chẳng phải là tiếng sấm sao? Anh đặt tên cho tiểu bảo bối sao lại kì cục như vậy? Tố My nghe thắc mắc của Nghiêm Khánh mà bật cươì, ngay cả Nghiêm Khánh cũng thấy cái tên này kì cục nhưng hình như Đình Cảnh lại rất thích. Nhìn Đình Cảnh hiện giờ chắc mọi người sẽ rất ngạc nhiên vì trong công việc Đình Cảnh là 1 người vô cùng lãnh khốc, chỉ khi về nhà mới thấy được những biểu hiện này của hắn. _ Nghiêm Khánh hay là cậu cũng kết hôn đi, giờ nhà chị cũng đã có 2 con trai rồi, nếu cậu có con sau này 2 nhà chúng ta kết thông gia. Đình Cảnh thấy vợ bảo vậy liền quay lại phụ họa. _ Vợ anh nói đúng đó Nghiêm Khánh ak, cậu năm nay cũng đã 30 rồi, sự nghiệp đang phát triển, lại dựa vào tướng mạo của cậu, đâu phải khó tìm được người tốt, nên tìm 1 người kết hôn đi, sau này chúng ta còn làm thông gia nữa. Nghiêm Khánh nghe xong cười haha rất sảng khoái, đáp: _ Em sớm đã có người trong lòng rồi, còn chuyện kết hôn, từ từ rồi em sẽ tính, em thấy bây giờ chưa phải lúc thích hợp, còn chuyện làm thông gia chúng ta phải nhớ rõ, sau này có con em nhất định sẽ gả nó cho nhà 2 người. Yên tâm yên tâm! (sao lại là “có con”? Phải nói rõ là “con gái” chứ, k lẽ nếu sinh đk có 1 thằng cu chú cũng định gả nó làm dâu họ Trần ak?) kaka * Định ước làm thông gia đến mãi sau này Đình Cảnh cũng vẫn nhớ rõ nhưng k ngờ chỉ còn mình hắn giữ lời. * Xila Mẩu Mẩu 9/11/2015 Waiting you
|
Waiting you
Chap3: người quan trọng nhất Ngày tháng vô tình trôi, tiểu bảo bối Phong Phong sống trong nhà Đẳng Đẳng cũng đã gần 10 năm trời. Năm nay Phong Phong lên học lớp 3, Đẳng Đẳng cũng đã học lớp 5, riêng anh Việt Cảnh thì đã học lên cấp phổ thông rồi. Phong Phong và Đẳng Đẳng học chung 1 trường, vì theo như lời Tố My nói như thế để tiện Đẳng Đẳng chăm sóc cho Phong Phong. Đối với chuyện này, Đẳng Đẳng vô cùng tán thành. Vì được bên cạnh Phong Phong mà cậu thỏa mãn vô cùng. Càng lớn Đẳng Đẳng lại càng trở nên giống ba, vừa có nét đẹp tiêu sái,khôi ngô, mà tính cách cũng rất giống, vừa ương bướng vừa lạnh lùng, nhưng khi ở bên cạnh Phong Phong đặc biệt dịu dàng vui vẻ, y như biến thành người khác vậy. Khác với Đẳng Đẳng, tính cách của Phong Phong ôn nhu điềm đạm, là 1 cậu bé khá ít nói, tâm hướng nội, nhưng rất biết quan tâm người khác. Ngay cả ngoại hình cũng khác nhau, vì Đẳng Đẳng rất nghịc ngợm, thường hay chơi thể thao nên thân hình rắn chắc và nước da đen hơn, còn Phong Phong có nước da trắng như men sứ, đôi môi dỏ mỏng, đặc biệt nhất là đôi mắt to, lúc nào cũng trong veo. Đẳng Đẳng còn bảo nếu nhìn vào mắt Phong Phong lâu quá sẽ bị hút vào trong liền. Riêng Cảnh Việt – con trai cả nhà họ Trần lớn lên những nét đẹp giống mẹ lại càng mê hoặc lòng người. Thành tích học tập lúc nào cũng đứng nhất, là trưởng câu lạc bộ karate của trường cấp 3, đoạt rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Với ba mẹ và chú Nghiêm Khánh thì lễ phép hiếu thảo, với 2 em Đẳng Đẳng và Phong Phong thì chu đáo mẫu mực, với bạn bè thì hòa đồng khiêm tốn. Cảnh Việt chính là niềm tự hào lớn nhất của nhà họ Trần. ( đây chính là hình tượng tiêu biểu cho câu anh trai nhà người ta) 2 vợ chồng Đình Cảnh rất yêu chiều Phong Phong từ lâu đã coi Phong Phong không khác gì con ruột. Cũng từ khi 2 cha con nhà họ Lý chuyển tới Đình Cảnh liên tiếp thăng tiến trong sự nghiệp, nay cũng là giám đốc công an thành phố, lại thêm gia cảnh vốn bề thế. Trong thành phố này hắn nói 1 k ai dám nói 2. Còn Lý Nghiêm Khánh bây giờ đã là tổng giám đốc của 1 chuỗi công ty chuyên về dịch vụ tư vấn luật pháp. Là 1 trong những người trẻ tuổi tài cao nhất của Quảng Đông. Từ khi Thanh Thanh mất, hắn chưa từng 1 lần đề cập tới chuyện kết hôn lần nữa. Dù vợ chồng Đình Cảnh đã khuyên bao nhiêu lần hắn vẫn cứ cô chấp mà giữ lại hình bóng của người vợ quá cố (tính cố chấp sao này đk di truyền á) * Trong lớp, Phong Phong luôn được các bạn và thầy cô yêu quý vì tính tình hiền lành, học giỏi lại rất đẹp trai. Các bạn nữ rất hay nhìn trộm Phong Phong. Hôm nay lớp của Phong Phong có thêm 1 học sinh mới. Hắn là Trịnh Cường đến từ Bắc Kinh. Trịnh Cường có bề ngoài mập ú, hắn đô con nhất lớp, cũng vì béo quá mà đôi mắt hắn bé lại chỉ còn như 1 đường chỉ, trông hắn cực xấu xí. Vừa học buổi đầu tiên hắn đã tuyên bố từ giờ sẽ là đại ca của lớp, ai cũng phải nghe lời nếu k sẽ bị bắt nạt. Các bạn trong lớp rất sợ hắn nên chẳng ai dám nói gì chỉ có Phong Phong tỏ ra hết sức bình thường, cậu vẫn bình tĩnh đọc sách. Cậu không quan tâm tới hắn, cho dù hắn có là cái gì đi nữa. Trịnh Cường thấy trong lớp có 1 tên không sợ mình như thế thì rất tức giận. hắn quát lớn: _ Ê, mày có nghe tao nói gì không thằng kia? Tao là đại ca của lớp này, mày phải sợ tao chứ? Phong Phong chẳng thèm ngẩng đầu lên, cậu chỉ khẽ liếc hắn cái rồi lại cúi xuống chăm chú đọc sách. Cả lớp nín thở, Trịnh Cường vừa xấu hổ vừa tức giận mặt trở nên đỏ ngăng. Hắn chạy xuống chỗ ngồi của Phong Phong giựt phắt quyển sách trên tay cậu ném xuống đất. Lúc này , Phong Phong mới quay qua nhìn hắn rồi thản nhiên nói: _ Tính tình nóng nảy, ăn nói thô lỗ, quả nhiên đã xấu lại còn là 1 kẻ không ra gì! Sau câu nói của Phong Phong trong lớp vang lên 1 tràng cười lớn. Trịnh Cường nổi máu điên ra, túm lấy cổ áo Phong Phong sách lên. Hắn dí sát mặt Phong Phong vào mặt mình. 4 mắt nhìn nhau, trong mắt Trịnh Cường nổi lên những tia máu đỏ, hắn ngờm ngườm nhìn Phong Phong. Trái với ánh mắt tức giận ấy, nếu là người bình thường đáng nhẽ đã run sợ tới mức khóc lóc van xin rồi, nhưng trong ánh mắt Phong Phong lại là 1 sự bình thản đến lạ thường, đôi mắt cậu trong veo nhưng cương trực. _ Mày vừa nói gì? _ Trịnh Cường gé sát tai Phong Phong thì thầm. Trong lời nói thể hiện rõ sự đe dọa. _ Cậu không nghe ra hả? Thật đang tiếc hóa ra còn bị điếc nữa. Tôi nói: CẬU LÀ 1 KẺ KHÔNG RA GÌ._ Phong Phong dõng dạc nói, không mảy may lo sợ. ( bảo bối , thật nhìn không ra cậu lại đanh đá như vậy đấy) Trịnh Cường đột nhiên cười lớn sau đó dùng sức ném Phong Phong vào tường. Cả lớp giật mình, có người còn hét toáng lên. Cả người đột nhiên bị va đập mạnh, thể trạng lại yếu, Phong Phong đau đến nỗi thở không được, cậu vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, gượng sức đứng dậy. _ Để xem mày còn ra vẻ được nữa không?_ Trịnh Cường đắc thắng nhìn vẻ đau đớn của Phong Phong. Đôi mắt cậu vẫn lãnh đạm và cương trực như thế. Cậu đứng thẳng dậy, nhìn hắn, vẫn là cái ánh mắt ấy, thậm trí còn không hề có 1 tia sợ hãi nào. Trịnh Cường như con dã thú, nhìn thấy ánh mắt đó của Phong Phong hắn lại nổi điên lên. Hắn lao vào Phong Phong, lấy tay dí đầu cậu vào tường. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu bị bắt nạt như thế này, đầu cậu đau muốn nổ tung sau đó mọi thứ trở nên tối dần, cậu lịm đi trong tiếng hoảng hốt của bạn bè. ( Đẳng Đẳng đâu? Trời ơi bảo bối bị bắt nạt tới mức ngất xỉu rồi kìa. Làm ơn cứu bảo bối đi, sao lại ác như vậy ? Đẳng Đẳng: còn không phải vì ngươi viết ư? Ồ vậy hả? Sorry *xấu hổ* * vừa viết lại còn vừa la làng*)
|
Waiting you
Chap2: người quan trọng nhất Ngày tháng vô tình trôi, tiểu bảo bối Phong Phong sống trong nhà Đẳng Đẳng cũng đã gần 10 năm trời. Năm nay Phong Phong lên học lớp 3, Đẳng Đẳng cũng đã học lớp 5, riêng anh Việt Cảnh thì đã học lên cấp phổ thông rồi. Phong Phong và Đẳng Đẳng học chung 1 trường, vì theo như lời Tố My nói như thế để tiện Đẳng Đẳng chăm sóc cho Phong Phong. Đối với chuyện này, Đẳng Đẳng vô cùng tán thành. Vì được bên cạnh Phong Phong mà cậu thỏa mãn vô cùng. Càng lớn Đẳng Đẳng lại càng trở nên giống ba, vừa có nét đẹp tiêu sái,khôi ngô, mà tính cách cũng rất giống, vừa ương bướng vừa lạnh lùng, nhưng khi ở bên cạnh Phong Phong đặc biệt dịu dàng vui vẻ, y như biến thành người khác vậy. Khác với Đẳng Đẳng, tính cách của Phong Phong ôn nhu điềm đạm, là 1 cậu bé khá ít nói, tâm hướng nội, nhưng rất biết quan tâm người khác. Ngay cả ngoại hình cũng khác nhau, vì Đẳng Đẳng rất nghịc ngợm, thường hay chơi thể thao nên thân hình rắn chắc và nước da đen hơn, còn Phong Phong có nước da trắng như men sứ, đôi môi dỏ mỏng, đặc biệt nhất là đôi mắt to, lúc nào cũng trong veo. Đẳng Đẳng còn bảo nếu nhìn vào mắt Phong Phong lâu quá sẽ bị hút vào trong liền. Riêng Cảnh Việt – con trai cả nhà họ Trần lớn lên những nét đẹp giống mẹ lại càng mê hoặc lòng người. Thành tích học tập lúc nào cũng đứng nhất, là trưởng câu lạc bộ karate của trường cấp 3, đoạt rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Với ba mẹ và chú Nghiêm Khánh thì lễ phép hiếu thảo, với 2 em Đẳng Đẳng và Phong Phong thì chu đáo mẫu mực, với bạn bè thì hòa đồng khiêm tốn. Cảnh Việt chính là niềm tự hào lớn nhất của nhà họ Trần. ( đây chính là hình tượng tiêu biểu cho câu anh trai nhà người ta) 2 vợ chồng Đình Cảnh rất yêu chiều Phong Phong từ lâu đã coi Phong Phong không khác gì con ruột. Cũng từ khi 2 cha con nhà họ Lý chuyển tới Đình Cảnh liên tiếp thăng tiến trong sự nghiệp, nay cũng là giám đốc công an thành phố, lại thêm gia cảnh vốn bề thế. Trong thành phố này hắn nói 1 k ai dám nói 2. Còn Lý Nghiêm Khánh bây giờ đã là tổng giám đốc của 1 chuỗi công ty chuyên về dịch vụ tư vấn luật pháp. Là 1 trong những người trẻ tuổi tài cao nhất của Quảng Đông. Từ khi Thanh Thanh mất, hắn chưa từng 1 lần đề cập tới chuyện kết hôn lần nữa. Dù vợ chồng Đình Cảnh đã khuyên bao nhiêu lần hắn vẫn cứ cô chấp mà giữ lại hình bóng của người vợ quá cố (tính cố chấp sao này đk di truyền á) * Trong lớp, Phong Phong luôn được các bạn và thầy cô yêu quý vì tính tình hiền lành, học giỏi lại rất đẹp trai. Các bạn nữ rất hay nhìn trộm Phong Phong. Hôm nay lớp của Phong Phong có thêm 1 học sinh mới. Hắn là Trịnh Cường đến từ Bắc Kinh. Trịnh Cường có bề ngoài mập ú, hắn đô con nhất lớp, cũng vì béo quá mà đôi mắt hắn bé lại chỉ còn như 1 đường chỉ, trông hắn cực xấu xí. Vừa học buổi đầu tiên hắn đã tuyên bố từ giờ sẽ là đại ca của lớp, ai cũng phải nghe lời nếu k sẽ bị bắt nạt. Các bạn trong lớp rất sợ hắn nên chẳng ai dám nói gì chỉ có Phong Phong tỏ ra hết sức bình thường, cậu vẫn bình tĩnh đọc sách. Cậu không quan tâm tới hắn, cho dù hắn có là cái gì đi nữa. Trịnh Cường thấy trong lớp có 1 tên không sợ mình như thế thì rất tức giận. hắn quát lớn: _ Ê, mày có nghe tao nói gì không thằng kia? Tao là đại ca của lớp này, mày phải sợ tao chứ? Phong Phong chẳng thèm ngẩng đầu lên, cậu chỉ khẽ liếc hắn cái rồi lại cúi xuống chăm chú đọc sách. Cả lớp nín thở, Trịnh Cường vừa xấu hổ vừa tức giận mặt trở nên đỏ ngăng. Hắn chạy xuống chỗ ngồi của Phong Phong giựt phắt quyển sách trên tay cậu ném xuống đất. Lúc này , Phong Phong mới quay qua nhìn hắn rồi thản nhiên nói: _ Tính tình nóng nảy, ăn nói thô lỗ, quả nhiên đã xấu lại còn là 1 kẻ không ra gì! Sau câu nói của Phong Phong trong lớp vang lên 1 tràng cười lớn. Trịnh Cường nổi máu điên ra, túm lấy cổ áo Phong Phong sách lên. Hắn dí sát mặt Phong Phong vào mặt mình. 4 mắt nhìn nhau, trong mắt Trịnh Cường nổi lên những tia máu đỏ, hắn ngờm ngườm nhìn Phong Phong. Trái với ánh mắt tức giận ấy, nếu là người bình thường đáng nhẽ đã run sợ tới mức khóc lóc van xin rồi, nhưng trong ánh mắt Phong Phong lại là 1 sự bình thản đến lạ thường, đôi mắt cậu trong veo nhưng cương trực. _ Mày vừa nói gì? _ Trịnh Cường gé sát tai Phong Phong thì thầm. Trong lời nói thể hiện rõ sự đe dọa. _ Cậu không nghe ra hả? Thật đang tiếc hóa ra còn bị điếc nữa. Tôi nói: CẬU LÀ 1 KẺ KHÔNG RA GÌ._ Phong Phong dõng dạc nói, không mảy may lo sợ. ( bảo bối , thật nhìn không ra cậu lại đanh đá như vậy đấy) Trịnh Cường đột nhiên cười lớn sau đó dùng sức ném Phong Phong vào tường. Cả lớp giật mình, có người còn hét toáng lên. Cả người đột nhiên bị va đập mạnh, thể trạng lại yếu, Phong Phong đau đến nỗi thở không được, cậu vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, gượng sức đứng dậy. _ Để xem mày còn ra vẻ được nữa không?_ Trịnh Cường đắc thắng nhìn vẻ đau đớn của Phong Phong. Đôi mắt cậu vẫn lãnh đạm và cương trực như thế. Cậu đứng thẳng dậy, nhìn hắn, vẫn là cái ánh mắt ấy, thậm trí còn không hề có 1 tia sợ hãi nào. Trịnh Cường như con dã thú, nhìn thấy ánh mắt đó của Phong Phong hắn lại nổi điên lên. Hắn lao vào Phong Phong, lấy tay dí đầu cậu vào tường. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu bị bắt nạt như thế này, đầu cậu đau muốn nổ tung sau đó mọi thứ trở nên tối dần, cậu lịm đi trong tiếng hoảng hốt của bạn bè. ( Đẳng Đẳng đâu? Trời ơi bảo bối bị bắt nạt tới mức ngất xỉu rồi kìa. Làm ơn cứu bảo bối đi, sao lại ác như vậy ? Đẳng Đẳng: còn không phải vì ngươi viết ư? Ồ vậy hả? Sorry *xấu hổ* * vừa viết lại còn vừa la làng*)
|