Đặc Chủng Dong Binh ( Lính Đánh Thuê Đặc Chủng )
|
|
#Kimngocd
Làm thịt thì chưa đâu, hắc hắc, mà sắp tới tiểu Hiên tỏ tình nè, ko biết sẽ ra sao đây nữa! 0^0
|
C35
Ngả bài
Tiêu Minh Hiên đè lên người Tống Phong, lồng ngực dính sát vào lưng Tống Phong, trong mũi còn truyền đến mùi xà bông nhàn nhạt, hắn cảm thấy mình càng lúc càng cương rồi, thật sự muốn mặc kệ tất cả thượng Tống Phong ngay tại đây, nhưng lý trí nhắc nhở hắn dừng lại, hắn nhìn chằm chằm phần gáy của Tống Phong, đắn đo một lúc rồi tiếc nuối thở dài, đứng dậy đi xuống giường, liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới 4 giờ rưỡi, cậu có thể ngủ thêm một lát, nhớ mơ cái gì thực tế vào.”
Tống Phong lật người lại, nằm trên giường: “Anh châm lửa người ta rồi bảo người ta tự dập à?”
Tiêu Minh Hiên đứng ở bên giường nhìn hắn, bình tĩnh nhắc nhở: “Hình như là bản thân cậu tự tìm.”
Tống Phong lẩm bẩm: “Anh thượng tôi một lần rồi, bây giờ phải đến lượt tôi chứ?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy cậu nói tôi không cần để ý.”
“…”
Tống Phong lăn lộn trên giường: “Sẽ nhịn chết người đó, nói thế nào tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh, sao anh có thể lấy oán trả ơn như vậy được, viên đạn tôi đỡ cho anh là chuyện đùa à?”
Tiêu Minh Hiên đang định mặc quần vào, nghe vậy thì dừng động tác, im lặng một lát rồi ngồi xuống giường: “Vậy được rồi.”
Tống Phong híp mắt: “Anh đồng ý cho tôi thượng?”
“Mơ đi.” Tiêu Minh Hiên kéo Tống Phong qua, ôm lấy Tống Phong từ phía sau, thò tay vào quần lót của hắn, cầm nhục căn nửa cứng rắn của hắn, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.
Làn da tiếp xúc trực tiếp khiến cho Tống Phong thở dốc một tiếng, đè lại tay của người nào đó: “Bỏ đi, tôi giỡn thôi.”
Tiêu Minh Hiên vẫn tiếp tục động tác, chỉ trong chốc lát đã thấy vật dưới tay trở nên nóng rực một lần nữa, hai mắt hắn tối sầm, một tay giữ chặt eo của Tống Phong, gắt gao ấn Tống Phong vào trong ngực, hắn không thể để Tống Phong nhìn thấy vẻ mặt của mình hiện giờ, bởi vì ánh mắt kia nhất định rất khủng bố.
Một dòng điện nhỏ khuếch tán ra tứ chi, hô hấp của Tống Phong lập tức trở nên rối loạn, giọng nói cũng ngắc ngứ: “Đừng…”
Tiêu Minh Hiên kéo quần lót của Tống Phong xuống, khiến nó lộ hết ra ngoài, tuy trong phòng hơi tối nhưng cũng đủ để hắn thấy rõ hình dáng của nó, trên đỉnh của nó còn có một ít chất lỏng trong suốt. Tiêu Minh Hiên nhẹ nhàng vuốt ve từ dưới lên trên, dán sát môi vào tai của Tống Phong: “Thả lỏng nào, thế này không phải rất thoải mái sao? Tống nhị thiếu, cậu để ý à?”
Tống Phong cúi đầu thở dốc, muốn cự tuyệt nhưng lại không còn chút sức lực nào, hắn không phát tiết lâu lắm rồi, cảm giác quen thuộc mà thoải mái này khiến hắn không thể khước từ, hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bên gáy truyền đến hơi thở nặng nề và nóng rực của ai đó, cùng với một vật có xu thế làm mưa làm gió. Tống Phong giật mình, có cảm giác mình sắp bị ăn vào bụng, hắn thở hổn hển, khàn khàn nói: “Anh mắc câu rồi.”
Tiêu Minh Hiên ngừng một lát, sau đó tiếp tục động tác, giống như chưa từng nghe thấy gì.
Tống Phong đè tay hắn lại: “Không hỏi nguyên nhân?”
“Chờ tôi phục vụ cậu xong rồi nói sau.” Tiêu Minh Hiên không còn băn khoăn nữa, chồm lên phía trước, nắm chặt cằm của Tống Phong, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn vừa bá đạo vừa mang theo một chút điên cuồng, giống như dã thú in kí hiệu lên lãnh địa của mình. Tống Phong mơ mơ màng màng hừ một tiếng, bắt lấy cánh tay của Tiêu Minh Hiên, trong lúc giãy dụa lại bị Tiêu Minh Hiên thay đổi vị trí, lưng tựa vào đầu giường, thân thể cao lớn của đối phương áp xuống, da thịt dán sát vào nhau, khiến cho ý thức càng thêm hỗn loạn.
Sự tiếp xúc nóng bỏng và nhạy cảm này nhanh chóng gợi lên phản ứng bản năng thuần túy nhất trong cơ thể, Tống Phong thở dốc một tiếng, không còn chống cự nữa. Thỏa hiệp này vô cùng rõ ràng, Tiêu Minh Hiên cảm thấy yết hầu căng thẳng, hắn kéo tay Tống Phong, đặt lên nhục căn cương cứng của mình, thấp giọng ra lệnh: “Của tôi nữa.”
Tống Phong dừng lại, đắn đo một lát rồi ngoan ngoãn làm theo. Hô hấp của Tiêu Minh Hiên dần dần trở nên nặng nề, cảm giác này thật khó mà tưởng tượng, khiến hắn cảm thấy mình có thể bắn ngay lập tức.
Tình hình bắt đầu mất đi khống chế, mọi thứ đều trượt khỏi quỹ đạo và kế hoạch ban đầu, ngay cả không khí xung quanh cũng dần dần nóng lên, Tống Phong phát ra những âm thanh đứt quãng mà gợi cảm, bối rối đè lại tay của Tiêu Minh Hiên: “Đủ rồi, ngừng, ngừng…”
Tống Phong rên một tiếng, cả người cứng ngắc rồi lập tức mềm nhũn, hắn lười biếng tựa vào đầu giường thở dốc, khoái cảm do cao trào mang đến như thủy triều đập vào từng tế bào thần kinh, khiến cả người hắn đều thoả mãn.
Hô hấp trong phòng từ từ trở lại bình thường, Tống Phong hoàn hồn, lúc này mới cảm giác được chất lỏng dinh dính trong lòng bàn tay, hắn khẽ nhíu mày, nhìn người trước mặt.
Tiêu Minh Hiên thong thả lấy giấy trong ngăn kéo, xé một miếng ném cho Tống Phong, chậm rãi lau tay: “Bây giờ cậu có thể nói được rồi.”
Tống Phong nhận giấy: “Anh hôn tôi, đã vậy cơ thể còn có phản ứng, chúng ta đều là đàn ông, nếu tất cả chỉ là hiểu lầm thì không nói gì, nhưng sau đó anh lại hỏi một câu ‘bây giờ phải làm thế nào’, nếu cuộc sống riêng tư của anh bừa bãi giống tôi thì tôi còn hiểu được, nhưng rõ ràng anh không phải là người như thế, điều đó khiến tôi suy nghĩ.”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, thầm nghĩ mình quá sơ sót rồi.
“Anh hỏi như thế chứng minh anh không muốn dừng tay như vậy, ít nhất trong tiềm thức anh không muốn, đúng không?” Tống Phong nhìn người trước mặt, nghề nghiệp nguy hiểm khiến hắn có thói quen phân tích người xung quanh, đề phòng trường hợp bọn họ có ý đồ xấu, thói quen này đã trở thành bản năng, bất kể người trước mặt là ai.
Về phương diện tình cảm, Tống Phong không biết nhiều lắm, nếu tinh ý một chút, lẽ ra hắn đã đoán được ý đồ của người nào đó trong vô số lần nói chuyện trước đây, không cần phải đợi đến bây giờ.
Tiêu Minh Hiên gật đầu: “Thế nên sau đó cậu cố ý làm như vậy? Tại sao cậu không nghĩ là do lúc trước chúng ta từng có quan hệ nên tôi cởi mở hơn trước mặt cậu?” Hắn dừng một chút, “Không, vô dụng, nếu bắt đầu từ lúc đó thì tôi đã coi sự tồn tại của cậu như người yêu.”
Tống Phong nháy mắt mấy cái, sờ sờ cằm: “Đúng vậy, nếu dùng chuyện xảy ra lúc trước làm lý do thì không thành vấn đề, dù sao chỉ cần thoải mái là được, nhưng vừa rồi anh đã tự phủ nhận, cho nên suy đoán của tôi hoàn toàn chính xác.”
“…” Tiêu Minh Hiên cảm thấy mình đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Tống Phong rồi, lẽ ra mình nên xem xét trình độ vô sỉ của cậu ta, lần này bại lộ thật oan uổng.
Sau khi tổng kết những chuyện từ trước đến giờ, Tống Phong nghi ngờ hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Sau khi cậu tới đây,” Tiêu Minh Hiên thành thật khai báo, “Có lẽ trước kia đã có cảm giác này rồi, chỉ là tôi vẫn chưa phát hiện.”
Tống Phong chợt nhớ tới câu “quên không được, bỏ không được”, hắn ngớ người một lát rồi nổi giận mắng: “Đ* mẹ anh, thêm lính đánh thuê vào cái con khỉ, lúc trước anh đưa tôi tới đây là có ý đồ riêng!”
“Ừ, ý đồ riêng,” Tiêu Minh Hiên nhìn hắn, “Dù sao cậu cũng tới rồi, bây giờ muốn chạy đã quá muộn, nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là cậu nghĩ thế nào?”
Tống Phong ngẩn ra, im lặng ngậm miệng lại, đây không phải là lần đầu tiên có người nói thích hắn, trước kia chơi gái hắn cũng nói đùa mấy câu như “anh yêu em”, “anh cũng yêu em”, tiếp theo đường ai nấy đi, dù sao sau này cũng không bao giờ gặp lại, bất luận câu đó có bao nhiêu chân tình hoặc bao nhiêu giả ý, hắn đều có thể xem là trò đùa, nhưng Tiêu Minh Hiên thì khác, hắn có thể cảm giác được Tiêu Minh Hiên nghiêm túc, nhưng hắn chưa từng dây dưa với một người lâu như vậy, vả lại không thể xem Tiêu Minh Hiên như bạn giường bình thường, huống chi Tiêu Minh Hiên không giống tên cặn bã lúc trước, không thể làm thịt là xong việc. Tống Phong cảm thấy chuyện này thật khó nghĩ, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi mình có thể giải quyết.
Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu Tống Phong, Tống Phong không từ chối thẳng thừng là không tệ rồi, hắn không muốn ép buộc thêm nữa: “Được rồi, đi rửa mặt đi.”
“Ừ…” Tống Phong hoàn hồn, chậm chạp bò xuống giường.
Tiêu Minh Hiên lấy một cái bàn chải đánh răng mới trong tủ, ném cho Tống Phong, còn mình thì vào phòng tắm tẩy rửa sơ sơ, sau đó mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, ánh mắt của hai người đột nhiên chạm vào nhau, cả hai đều im lặng, thấy Tống Phong dời tầm mắt, Tiêu Minh Hiên thở dài: “Tống Phong, mạng của tôi là do cậu cứu về.”
Tống Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu Tống Phong: “Vì thế ở trước mặt tôi, cậu muốn làm thế nào cũng được.”
Tống Phong nháy mắt mấy cái, duỗi tay ra.
Tiêu Minh Hiên lập tức nói ngay: “Ngoại trừ việc thượng tôi và tìm gái.”
“…”
Thật vô liêm sỉ… Tiêu Minh Hiên nhìn nhìn, nhìn đến khi Tống Phong run rẩy chạy vào phòng tắm mới thu hồi tầm mắt, xoa xoa trán một cách bất đắc dĩ rồi xoay người ra ngoài.
Sáng sớm Vệ Tiểu Nghiễn đã chạy phụ trọng hai mươi km, bây giờ đang chậm chạp lết về ăn cơm, từ xa nhìn thấy người nào đó ngồi cô đơn trong sân thể dục, trên tay còn cầm một khúc gỗ nhỏ, trông giống như đang vẽ vòng tròn. Bạch Húc Nghiêu và Đoàn Thanh cũng nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc: “Anh ấy bị sao vậy?”
Vệ Tiểu Nghiễn không trả lời, lẳng lặng bước lại gần, nhìn trái nhìn phải: “Lão đại, anh lại bị người ta thượng hả?”
Bạch Húc Nghiêu và Đoàn Thanh kinh ngạc: “—— Lại?!”
Vệ Tiểu Nghiễn: “…”
Tống Phong đứng hình, âm trầm nhìn bọn họ. Hai người kia lập tức quay lại ăn cơm, Vệ Tiểu Nghiễn ngồi xổm xuống: “Lão đại, ui da, em sai rồi, anh khoan đánh đã! Rốt cuộc anh bị sao vậy? Để em giúp anh phân tích.”
Tống Phong dừng tay, ấp a ấp úng nửa ngày mới yếu ớt nói: “Tiêu Minh Hiên để ý anh.”
Mới một đêm đã lộ rồi? Vệ Tiểu Nghiễn chớp cặp mắt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng nhiều chuyện: “Hai người ấy ấy rồi hả? Hắn thượng anh?”
“… Thượng được mới là lạ.” Tống Phong nghi ngờ nhìn Vệ Tiểu Nghiễn, “Hình như em không ngạc nhiên chút nào thì phải?”
“…”
“Mẹ nó, em đã biết từ sớm?” Tống Phong nổi giận, “Biết sao không nói? Còn nhìn anh chủ động dâng tới cửa!”
“Lão đại, em cũng mới biết hôm qua thôi, em sai rồi, em thật sự sai rồi, dừng tay, dừng!”
Tống Phong âm trầm nhìn Vệ Tiểu Nghiễn, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Vệ Tiểu Nghiễn che đầu, chậm rãi lùi về phía sau: “Vậy anh nghĩ thế nào?”
Tống Phong rầu rĩ nói: “Đừng hỏi anh, anh không biết…”
Vệ Tiểu Nghiễn kinh ngạc: “Anh không phản cảm?”
Tống Phong ngẩn ra, đúng là hắn không cảm thấy phản cảm, nghĩ kĩ lại, lúc đó hắn chỉ nghĩ “ồ, ra là vậy”, thậm chí cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Tống Phong ngẫm nghĩ, quan hệ lúc trước của hai người quá rắc rối, ngay từ đầu đã không thể xem Tiêu Minh Hiên là bạn bè bình thường rồi.
Mạng của Tiêu Minh Hiên là do hắn cứu, Tiêu Minh Hiên nảy sinh tình cảm với hắn là chuyện có thể hiểu được, hoặc có thể do trước mặt Tiêu Minh Hiên hắn không có cố kị quá nhiều, cho nên mới không cảm thấy phản cảm.
Trước mặt Tiêu Minh Hiên thì thế nào cũng được… Có lẽ trong tiềm thức mình cũng nghĩ như thế.
Vệ Tiểu Nghiễn im lặng quan sát Tống Phong, đề nghị: “Nếu không anh cứ thử xem sao? Anh có yêu ai bao giờ chưa?”
“Chưa…”
“Thật ra yêu đương một chút cũng không có gì không tốt.”
Tống Phong hỏi: “Em từng yêu rồi?”
“Chưa…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vệ Tiểu Nghiễn không phục: “Ít ra hồi đi học em từng quen bạn gái, cũng không khác yêu đương là mấy, còn anh?”
“Anh từng ngủ với con gái…”
“… Em đi ăn cơm.” Vệ Tiểu Nghiễn đứng dậy, bỏ đi không quay đầu lại.
Nghĩ cả buổi cũng không nghĩ được thông suốt, Tống Phong quyết định đi tập luyện với nhóm Vệ Tiểu Nghiễn, thỉnh thoảng cũng bắt gặp Tiêu Minh Hiên, hình thức ở chung của cả hai vẫn như bình thường, điều khác biệt duy nhất chính là Tống Phong bắt đầu để ý đến sự tồn tại của đối phương nhiều hơn, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn bực.
Tống Phong tập luyện suốt một ngày, buổi tối trở về phòng với Vệ Tiểu Nghiễn, sau đó ngẩn ra: “Giường đâu?”
“Anh nói giường của Tiểu Bạch hả? Hôm qua bị đưa ra kho hàng rồi, giường của anh đã bị cậu ta chiếm.”
Bạch Húc Nghiêu nằm trên giường kháng nghị: “Đừng có gọi tôi là Tiểu Bạch!”
Tống Phong đi tới: “Nhích vô trong đi, anh ngủ với em.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, Bạch Húc Nghiêu im lặng một lát: “Anh, giường này ngủ khó chịu lắm, đau lưng muốn chết, ngày mai em còn phải tập luyện.”
“Giường này vốn là của anh, em ngại khó chịu thì xuống đất nằm đi.”
Bạch Húc Nghiêu tội nghiệp nhìn hắn: “Tốt xấu gì em cũng là học trò của anh, anh nhẫn tâm đối xử với em như vậy sao?”
Tống Phong bất đắc dĩ, đành phải đi tìm Vệ Tiểu Nghiễn: “Vậy anh ngủ chung với em.”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dời sang bên kia, càng lúc càng sáng, phải biết Vệ Tiểu Nghiễn chính là người gây ảnh hưởng tâm lý cho bọn họ, huống chi hai người này nổi tiếng không có tiết tháo, ngủ chung một chỗ chắc chắn có trò hay!
Vệ Tiểu Nghiễn: “…”
Tống Phong: “…”
Đoàn Thanh nhìn bộ dáng của người nào đó: “Tiểu Nghiễn, cậu qua đây ngủ với tôi đi.”
Mọi người ngơ ngác, ánh mắt lại dời sang bên kia, còn sáng hơn ban nãy.
Đoàn Thanh: “…”
Vệ Tiểu Nghiễn: “…”
Vệ Tiểu Nghiễn đánh giá một lát, nói thế nào mình cũng đang ở địa bàn của người ta, để người ta biết lão đại ngủ chung với mình thì sau này lấy gì mà sống? Vệ Tiểu Nghiễn ho một tiếng: “Lão đại, nếu không anh quay lại đó đi? Giường xếp này hai người không ngủ chung được.”
Tống Phong: “…”
“Anh không dám?”
Tống Phong không nói nhiều nữa, tức giận đứng dậy: “Đi thì đi, ai không dám?”
Tống Phong ra khỏi phòng, nghênh ngang bước vào khu ký túc xá, sau đó lên lầu năm, đang đắn đo có nên gõ cửa hay không thì cửa phòng đột nhiên mở ra, hắn lập tức tuột xuống đất. Tiêu Minh Hiên đứng ở cửa: “Tôi nghe bên ngoài có tiếng động, còn tưởng mình nghe nhầm, thế nào?”
Tống Phong đáng thương co ro dưới đất: “Không có chỗ ngủ…”
Tiêu Minh Hiên xoay người trở về phòng: “Vào đi.”
Tống Phong lầm bầm, nhận mệnh đi vào.
|
#Kimngocd
Chương này không những có xôi để ăn mà còn có chút xương để gặm a~
Tiểu Phong hảo đáng iu nha~
= v =
|
Yeu... ko yeu... yeu... ko yeu... Day chinh la bo dang cua Tong Phong hien gio, ha... ha... ha...
|
Chương 36
Lời thề
Tiêu Minh Hiên đang xem tài liệu, sau khi mở cửa cho người nào đó thì quay lại bàn làm việc, chăm chú nhìn màn hình máy tính. Chuyện đã bại lộ, trái lại khiến Tiêu Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm, bởi vì rốt cuộc không cần ôm bí mật này một mình nữa. Hồi sáng hắn có hơi bối rối một chút, nhưng khi thấy Tống Phong không thể hiện cảm xúc chán ghét, hắn mới yên tâm hơn.
Trải qua một ngày quan sát, Tống Phong đồng ý nói chuyện với hắn, thậm chí bây giờ còn chịu đến tìm hắn, như vậy là đủ rồi, chuyện sau này cứ từ từ mà tiến, hối thúc quá cũng không tốt.
Tống Phong đi chầm chậm trong phòng, thái độ vẫn vô tư như trước, sau khi vào cửa chỉ ngượng ngùng có nửa phút, trước kia hắn từng bị Tiêu Minh Hiên thượng mà hai người vẫn có thể nói chuyện bình thường, bây giờ chẳng qua chỉ bị yêu thầm thôi, vả lại nếu Tiêu Minh Hiên muốn giở trò, hắn vẫn có thể phản kháng, có gì đáng sợ chứ.
Điều làm cho Tống Phong phiền não chính là phải giải quyết chuyện này như thế nào, hắn cảm thấy vấn đề này quá thâm sâu, thật sự đã vượt khỏi chỉ số thông minh của hắn, hôm nay đụng độ Tiêu Minh Hiên mấy lần, Tiêu Minh Hiên cũng không có ép hỏi, không biết Tiêu Minh Hiên đang nghĩ gì. Tống Phong ngồi trên giường một lát, cảm thấy quá nhàm chán, quyết định đứng dậy đi lòng vòng trước mặt Tiêu Minh Hiên, thuận miệng hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”
“Xem tài liệu cho đợt trắc nghiệm lần sau,” Tiêu Minh Hiên tập trung nhìn màn hình, “Có gì không?”
Tống Phong không trả lời, lấy ra mấy lon bia trong tủ, tiếp tục đi lòng vòng.
“Không có gì thì đừng lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chóng mặt quá,” Tiêu Minh Hiên kéo Tống Phong ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhấn chuột lật sang trang khác, “Cho tôi một lon.”
Tống Phong khom lưng lấy một lon, mở nắp đặt lên bàn. Tiêu Minh Hiên nhận lấy: “Cậu không đi tắm à?”
“Tắm xong rồi, lúc nãy ăn xong đã đi tắm,” Tống Phong uống một ngụm bia, ấp úng hồi lâu rồi mở miệng, “Chuyện hôm nay. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên ngừng động tác, quay đầu lại: “Cậu suy nghĩ kĩ chưa?”
“Chưa,” Tống Phong thành thật nói, “Tôi cũng không biết sao nữa. . . . . .”
“Ừ, vậy chừng nào nghĩ xong thì nói cho tôi biết,” Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu Tống Phong, “Tôi không gấp, cậu đừng lo lắng, cứ đi theo cảm giác của mình.”
Tống Phong thở phào nhẹ nhõm, nếu Tiêu Minh Hiên không hỏi, hắn cũng không cần bối rối nữa. Tống Phong ngồi một lát, nghiêng đầu qua đánh giá, đường nét ngũ quan Tiêu Minh Hiên rất sâu, lớn lên đẹp trai bảnh bao, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, nhìn thế nào cũng có thể mê mẩn một đống người, không ngờ lại nhìn trúng mình.
Sau khi nhìn xong một trang, Tiêu Minh Hiên liếc mắt sang bên cạnh, thấy Tống Phong đang cười cực kì đê tiện, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Cậu cười gì thế?”
“Gần cả năm không tán gái, tôi cứ tưởng sức hấp dẫn của mình đã giảm sút,” Tống Phong đắc ý nói, “Thì ra không có~” “Ừ, không có.” Tiêu Minh Hiên gật đầu đồng ý, rất muốn nói với Tống Phong cho dù sức hấp dẫn của cậu lớn tới đâu thì sau này cũng đừng mong đụng vào gái, nhưng sợ nói ra sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, vì vậy đành phải tạm nuốt vào bụng.
Tống Phong được khen, nhất thời càng thêm hưng phấn, hắn vui vẻ khoác vai Tiêu Minh Hiên: “Qua đây, Tiêu thiếu gia, chúng ta phân tích một chút, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?”
“Quá ngốc.”
“. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên nghiêm túc nói: “Thật mà.”
“. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên an ủi: “Không sao, cho dù cậu có ngốc hơn nữa tôi cũng không ghét bỏ cậu.”
Tống Phong lẩm bẩm đứng dậy, im lặng ngồi trên giường uống bia, Tiêu Minh Hiên nhanh chóng xem xong tài liệu, đóng máy tính, cầm bia đi qua, vừa uống bia vừa nói chuyện với Tống Phong, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có.
“Thật ra tôi vẫn cảm thấy khó hiểu,” Tống Phong quay đầu lại, “Tôi biết anh muốn thực hiện tư tưởng lúc trước, nhưng anh có thể nộp lên một phần văn kiện, không cần tự mình chạy tới đây làm đặc chủng, rốt cuộc anh muốn làm gì, vì tôi?”
“Một phần là vì cậu,” Tiêu Minh Hiên thấp giọng nói, “Một phần là vì tôi cảm thấy mình quá yếu.”
Tống Phong ngẩn ra: “Vì chuyện lần trước?”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, ánh mắt hơi trầm xuống: “Lúc đó tôi cảm thấy mình quá vô dụng, chẳng khác gì phế vật, không làm được gì cả.”
Tống Phong im lặng lắng nghe, suy nghĩ không khỏi bay xa, Tiêu Minh Hiên may mắn hơn mình nhiều, hắn cụng cụng chai bia, an ủi: “Tôi còn sống mà.”
“Ừ, nếu lúc đó cậu chết thật, tôi không biết bây giờ sẽ trở thành gì nữa.” Tiêu Minh Hiên thấp giọng nói, cầm tay Tống Phong, đặt trong lòng bàn tay mình.
Tống Phong cúi đầu, trên tay bọn họ đều có vết chai do cầm súng, phần da thô ráp ma sát vào phần da nhẵn nhụi, mang đến cảm giác rất kì lạ, bàn tay của Tiêu Minh Hiên vừa to vừa ấm, không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
“Tống Phong, mạng của tôi là của cậu, cho dù cả thế giới có quay lưng với cậu, tôi cũng sẽ không bỏ cậu, trên đời này chỉ có cậu có thể lấy mạng của tôi bất kì lúc nào, nếu cậu muốn, tôi sẽ không đánh trả,” Tiêu Minh Hiên nhích lại gần, hôn lên trán Tống Phong, “Tôi thề.”
Tống Phong nhìn người trước mặt, nhìn cặp mắt luôn luôn bình tĩnh trở nên sâu thẳm mà chân thành, mang theo cảm xúc nào đó không thể phá vỡ. Người này luôn điềm tĩnh và kín đáo, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng bây giờ Tống Phong lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tiêu Minh Hiên nhìn đồng hồ, sờ sờ đầu Tống Phong, đặt lon bia xuống đất: “Trễ rồi, ngủ đi, tối mai còn phải đến chỗ kia nữa.”
Tống Phong ngơ ngẩn, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng duỗi tay ra: “Vậy. . . . . .”
“Yên tâm, cậu không có gái.”
Tay của Tống Phong dừng lại giữa không trung, hắn im lặng một lát rồi nổi giận mắng: “Tôi biết rồi, anh cố ý!”
Tiêu Minh Hiên cảm thấy trong lòng có chút an ủi: “Chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu đã phát hiện.”
“. . . . . .” Tống Phong tiếp tục mắng, “Tại sao chứ? Tôi cũng có nhu cầu mà!”
“Cậu có thể tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ thỏa mãn cậu, lần này tôi không có bị tiêm thuốc, sẽ không làm cậu đau như lần trước.”
“. . . . . .”
“Muốn không?”
Tống Phong im lặng nằm xuống giường: “Tắt đèn, ngủ.”
Ngày hôm sau Tống Phong không có đi luyện tập, hắn lười biếng đi bộ trong sân, bây giờ đã là xế chiều, mọi người đang trong thời gian nghỉ ngơi, vừa lúc nhìn thấy hắn.
“Anh,” Bạch Húc Nghiêu hỏi, “Nghe nói tối nay lại ra ngoài lần nữa, đúng không?”
Tống Phong tìm chỗ ngồi xuống, vẻ mặt chán nản, không có chút sức sống nào: “Ừ, ông đây lại phải nhìn mọi người tán gái, đúng là sống không bằng chết.”
Bạch Húc Nghiêu ấp úng hồi lâu, rón rén nhích lại gần: “Anh. . . . . Lần này là nam hay nữ?”
Tống Phong nhướng mày: “Khả năng tiếp nhận của mọi người mạnh vậy sao?”
“Không phải,” Bạch Húc Nghiêu vội vàng lùi về phía sau, “Em chỉ hỏi vậy thôi, phòng ngừa trường hợp bất ngờ.”
“À ——” Tống Phong kéo dài thanh âm, xoa xoa cằm, “Nếu mọi người đều hiểu rõ, hôm nay làm tới luôn đi.”
Bạch Húc Nghiêu im lặng tiêu hóa một giây, sau đó nhào qua: “Anh, đừng xúc động, anh suy nghĩ kĩ lại đi!”
Tống Phong chậm rãi vuốt ve mặt cậu ta: “Anh không có gái để cua, trong lòng rất khó chịu, thôi thì hành hạ mọi người một chút. Thật ra cậu bé lần trước rất xinh xắn, hơn nữa còn rất chủ động, lên giường bảo đảm sướng chết, chậc chậc, ai muốn chơi?”
Bạch Húc Nghiêu: “. . . . . .”
Đoàn Thanh và Vệ Tiểu Nghiễn cũng đang ở trong sân, thấy Tống Phong lại dở chứng, Đoàn Thanh vội vàng lảng sang chuyện khác: “Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc hai người làm nghề gì, đừng nói lấy xì dầu, có ngu mới tin.”
Tống Phong nhìn về phía Vệ Tiểu Nghiễn: “Em chưa nói cho bọn họ sao?”
Vệ Tiểu Nghiễn vô tội: “Ai biết có nên nói hay không.”
“Dù gì cũng đã đến mức này rồi, không sao cả,” Tống Phong nhìn bọn họ, “Tôi và Tiểu Nghiễn là lính đánh thuê.”
Hai người còn lại giật mình, Bạch Húc Nghiêu tỉnh lại trước, hăng hái nói: “Em biết lính đánh thuê, phim The Expendables nói về lính đánh thuê đó.”
“Ừ, bọn họ là một đội, bọn anh có công ty.”
“PMC? Ở đâu?”
“Mỹ.”
“MPRI?”
(Military Professional Resource Inc.)
Tống Phong cười cười: “Không tệ, còn biết cả MPRI, bình thường người trong nước chỉ biết đến Hắc Thủy, nhưng công ty của bọn anh là công ty khác, không phải MPRI.”
Hắc Thủy (tên tiếng Anh là Blackwater, hiện giờ đổi tên thành Academi): công ty tư nhân cung cấp dịch vụ an ninh thành lập năm 1997.
“Em đọc nhiều sách mà,” Bạch Húc Nghiêu ngồi xuống bên cạnh, “Em biết thực lực của MPRI rất mạnh, cũng biết điều kiện tuyển chọn lính đánh thuê rất phong phú, bất kể anh tới từ nơi nào, bất kể anh đã làm gì, chỉ cần từng vượt qua huấn luyện để gia nhập là được, đúng không? Các anh làm lính đánh thuê bao lâu rồi?”
“Anh ba năm, Tiểu Nghiễn hai năm.”
Đoàn Thanh và Bạch Húc Nghiêu có hơi giật mình, lính đánh thuê đều là người liều mạng, khó trách hai người này lại lợi hại như thế. Đoàn Thanh tiếp tục suy nghĩ xa hơn: “Còn nữa, nếu hai người là lính đánh thuê, sao hai người lại bị điều đến đây? Là ai đưa hai người tới?”
Vệ Tiểu Nghiễn liếc mắt nhìn Tống phong, thấy hắn không có ý kiến nên lên tiếng giải thích: “Thật ra chúng tôi là người của Quốc An, thân phận bên ngoài là lính đánh thuê.”
Hai người kia lại giật mình lần nữa, Đoàn Thanh kinh ngạc: “Vậy tại sao hai người chỉ làm chức Thiếu úy?”
“Theo lý thuyết mà nói, tôi có thể lên làm thiếu tá rồi,”
Tống Phong nhìn bọn họ, cười híp mắt, “Nhưng hai người nghĩ xem, nếu lúc trước tôi tới đây với thân phận thiếu tá. . . . . .”
Hai người ngẩn ra, nhớ lại bộ dạng gấp chăn không ra gì lúc mới tới của ai đó, lập tức hiểu ngay, nếu thật sự đính cái cấp bậc kia, có khi sẽ gây bão trong doanh trại.
Tống Phong nói chuyện với bọn họ một lát, sau đó để bọn họ đi nghỉ trưa, còn mình thì đứng dậy trở về khu nhà chính, nhào lên bàn làm việc của người nào đó thương lượng vấn đề gái gú, kết quả toàn bị từ chối thẳng thừng, điều đáng an ủi duy nhất chính là buổi tối hắn có thể nhận lại điện thoại di động.
Tống Phong ôm điện thoại di động, yên lặng đi lên xe việt dã, xuất phát về phía thành phố.
Quân doanh xây ở trong núi, không bắt được tín hiệu, Tống Phong nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đợi đến khi xe chạy ra đường lớn mới mở điện thoại, đủ loại âm thanh vang lên, tất cả đều là tin nhắn. Hắn mở ra xem thử, đầu tiên là tin nhắn của ông chủ, ông chủ nói tôi cho cậu nghỉ phép rồi, tại sao cậu lại từ chức, từ chức thì từ chức đi, tại sao lại kéo cả Vệ Tiểu Nghiễn? Tôi đối xử với cậu tệ lắm à? Tệ lắm à?!
Tống Phong ngơ ngẩn, quay đầu lại nói: “Tiểu Nghiễn, tổ chức giúp chúng ta từ chức rồi. . . . . .”
Tống Phong ngồi ở ghế lái phụ, Tiêu Minh Hiên đang lái xe, Vệ Tiểu Nghiễn, Đoàn Thanh và Bạch Húc Nghiêu ngồi ở hàng sau, nói chuyện không cần che giấu. Vệ Tiểu Nghiễn cũng ngơ ngẩn, đau khổ nói: “Tại sao?”
“Không biết. . . . . .” Tống Phong buồn bã kéo xuống dưới, nhìn nhìn một chút rồi quay đầu lại lần nữa, “Ông chủ nói sẽ giữ chỗ cho anh, nếu em muốn về, ổng sẽ giang tay chào đón.”
Vệ Tiểu Nghiễn vỗ ngực một cái: “Vậy tốt."
Tống Phong gật đầu, tiếp tục kéo xuống, sau đó giật giật khóe miệng: “Mẹ nó. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên liếc hắn một cái: “Gì thế?”
“Tôi biết ổng đâu có tốt bụng như vậy, thì ra đã xếp sẵn một đống công việc cho tôi.” Tống Phong tức giận tắt tin nhắn, đổi sang người khác, phía dưới là tên của Thiệu Tu Kiệt, xuống dưới nữa là tên của Phù Sơn Minh. Tống Phong nhếch khóe miệng, mở tin nhắn phía trên ra đọc, tin nhắn của Thiệu Tu Kiệt không nhiều lắm, hình như một tháng gửi một tin, đại khái là dặn hắn chú ý nghỉ ngơi, cuối cùng mới bảo hắn mở máy nhận điện thoại.
Tống Phong nhướng mày, bấm gọi.
_______________
|