Hai Thằng Đó Yêu Nhau
|
|
Tôi đang ngần ngừ thì có 1 đám phóng mô tô lao tới. Một cây gậy hướng thẳng vào đầu của Quốc Đạt mà đánh.
Trong khoảnh khắc sinh tử đó. Chẳng hiểu sao người tôi cứng đờ, rõ ràng là tôi thích cậu ta, nhưng những gì tôi làm được lúc này là đứng chết trân tại chỗ. Cảm thấy có chút hổ thẹn. Còn thằng bạn thân khốn khổ của tôi, tuy ngoài mặt nói là căm ghét. Nhưng điều hắn làm đã khiến cho cả bọn phải một phen ngạc nhiên.
“Bốp” tiếng va đập của cây gậy vào da thịt làm cho chúng tôi giật mình. Đầu của nó rướm máu, nó chao đảo ngã xuống lòng đường, ngay bên dưới nó là Thiên thần đang trợn tròn mắt nhìn nó.
- Bọn khốn! Hèn !
Cả ba chúng tôi trở lại bình thường khi nghe tiếng la hét vang trời của Tiên.Là bọn lúc nãy, chúng quay lại trả thù. Mục tiêu là Tiên.
- Mày có sao ko?
Tôi hớt hãi chạy lại đỡ thằng bạn thì thấy đầu nó đã thấm máu, lúc ấy chẳng còn biết phải làm gì.
- Tao không sao! Có chút xíu thế này…..
Chưa kịp nói hết câu thì nó đã gục xuống bất tỉnh nhân sự làm cho tôi một phen hú vía
- Bảo! Mày sao thế! Mày không được chết………….
- Ồn ào quá đi! Tránh ra để tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện.
Đó là lời của Quốc Đạt. Đến giờ tôi mới để ý, khuôn mặt xinh đẹp đó đang ửng đỏ. Tuy vẫn đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng có gì đó khang khác. Con ác quỷ hy sinh bản thân để cứu thiên thần, mà không hề biết rằng hành động đó sẽ gây ra hậu quả gì về sau này.
Đạt bế sốc người Thế Bảo lên xe, hệt như hoàng tử bế công chúa.
- Cậu có muốn đi cùng không? Ngọc Tiên ló đầu ra khỏi chiếc xe hơi bóng loáng và hỏi.
- Ờ Ờ!
Lúc này tôi mới kịp rút khỏi sự mơ màng, trả lời lấp vấp rồi nhanh chóng lên xe.
- Tại sao cậu ta lại cứu chúng tôi? Theo tôi thấy thì cậu ta rất là không ưa tôi mà?
- Cậu hỏi tôi???? Sao tôi biết được!
Thiên thần lại rơi vào trạng thái trầm ngâm. Đôi mắt trong ráo hoánh nhìn về phía con ác quỷ dường như đang say trong giấc ngủ. Những giọt máu đỏ túa ra, thấm ướt đôi bàn tay thiên thần. Chẳng thể nào diễn tả được cảnh ấy, chỉ có thể tóm gọn một câu. Thiên thần đã bị vấy bẩn bởi máu của loài quỷ dữ.
End chap ^^
|
Cháp mới ^^
Người dẫn truyện thứ ba là tôi – Mai Quốc Đạt.
Chiếc ô tô 8 chỗ sang trọng ngừng lại trước cổng một ngôi biệt thự khang trang ở Khu Phú Mỹ Hưng quận 7. Tôi bước xuống, mở cửa xe để cho hai người trên đó khỏi phải ngượng ngùng.
- Đây…. Đây….. là …. Nhà của cậu hả?????? Phi Anh lắp bắp.
- Ừ đây là khu nhà của tôi ở bên quận 7, gần trường, gần bệnh viện, dễ chăm cho bệnh của cậu ta hơn.
- Hả???? Ý cậu nói là còn nhà ở những khu khác nữa á…..! Phi Anh há hốc mồm kinh ngạc.
- Ừ! Cũng còn vài căn, nhưng không yên tĩnh và thoáng mát như chỗ này!
Ánh mắt cô bạn cùng học loé lên một chút tinh nghịch, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, cô tiến vào đỡ hắn ra khỏi xe.
- Từ hôm nay mày sẽ sống ở đây! Sướng nhé!
Cậu ấy bị chấn thương vùng đầu, giờ trở thành con người khù khù khờ khờ. Nghe Phi Anh nói ba cậu ta đã mất tích từ lúc cậu ta còn nhỏ, còn mẹ thì đang đi công tác nước ngoài, nên đành chịu, tôi phải đưa cậu ta về để chăm sóc.
- Đừng sợ! Lại đây với anh! Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
Thế Bảo ngay lập tức vùng khỏi tay của Phi Anh và lao đến chỗ tôi. Từ khi tỉnh lại tại bệnh viện, dường như cậu ta chỉ còn nghe lời một người duy nhất đó là tôi.
- Không sao đâu! Có anh ở đây! Nhìn thấy ánh mắt cậu ta ươn ướt, tôi khẽ khàng vỗ về rồi an ủi vài câu.
- Cái thằng mắc dịch, mày sợ tao thế à? Đi theo trai luôn đi nhớ! Hứ!
Phi Anh hờn dỗi, nhưng trong giây lát cô chùn xuống, vì nhớ lại rằng Thế Bảo bây giờ không còn là Thế Bảo của ngày hôm qua nữa rồi.
Tôi dắt hai người vào nhà, nhìn vào khuôn mặt cậu ta bây giờ, tôi cũng không thể tưởng tượng rằng cách đây vài ngày tôi lại coi cậu ta là một kẻ thù, à không là một tên khó ưa thì đúng hơn. Vài câu nói của cậu ta mà đã khiến tôi trằn trọc mấy đêm, đúng thật là trẻ con quá.
- Để hành lý của cậu ta ở đây là được rồi Phi Anh!
- Phòng này à?
Phi Anh xoay tay nắm cửa tiến vào, và những cử chỉ sau đó của cô nàng thì không thể nào miêu tả được bằng lời…. Cô ta xông xáo khắp căn phòng, tìm tòi quan sát gì đó, rồi hai mắt sáng lên, ồ lên một tiếng rồi lại chạy đi chỗ khác.
- Bảo, mày lại đây xem cái bồn tắm đã không này!
Bảo rụt rè lắc đầu, nép vào người tôi, có vẽ đang rất sợ cái sự tung tăng quá đáng của Phi Anh.
- Mà phòng nó to thế này, nhỡ nó té ngã, hay hoảng sợ thì sao? Phi Anh lên tiếng.
- Phòng tôi ở kế bên! Không cần lo. Giờ giúp cậu ta sắp xếp đồ đạc đi.
Tôi định đi ra ngoài nhờ chị giúp việc làm vài món ăn, nhưng vừa bước ra thì Bảo cũng bước theo.
- Em ở trong đó đi! Anh đi rồi vào ngay!
Phải đợi tôi xoa đầu một cái, cậu ta mới ngoan ngoãn quay vào trong phòng, ngồi xuống một chiếc ghế, mắt vô thần nhìn xa xa.
Không biết bao lâu nữa lại mới có thể thấy cậu ta hùng hùng hổ hổ tranh cải với mình, nhưng như thế này cũng không hẳn là xấu. Dù gì mọi tội lỗi cũng từ tôi mà ra. Trong nhóm bạn thân Tôi và Ngọc Tiên có thể nói là thân thiết hơn cả, cũng chính vì thế khi mà cậu ta bày tỏ với tôi, tôi không thể nào không ngạc nhiên và sốc. Cũng chính vì sự từ chối của tôi mà Tiên mới nổi điên lên rồi đụng chạm đến đám côn đồ đó. Và hậu quả là một tên khờ đang ngồi ngẫn ngơ ở đó. Không hiểu nổi cậu ta đã suy nghĩ gì khi lao vào che chắn cho mình và hứng trọn đòn đánh mạnh mẽ đó, dù rằng chỉ vài giây trước cậu ta còn đang cãi nhau với mình.
Tôi và cậu ta cũng có vài điểm tương đồng, có lẽ chính điều đó đã khiến chúng tôi khó chịu khi lần đầu tiên gặp nhau. Nói một cách chính xác hơn là khi chúng ta gặp được một người mà ta có cảm giác người đó là một bản sao của mình, thì trong thâm tâm sẽ nảy sinh một sự khó chịu nhẹ. Nhưng sự khó chịu đó tuyệt đối không phải là thù ghét. Mà là đồng cảm.
|
Tôi – Mai Quốc Đạt, mọi người vẫn thường gọi là thiên thần hay hoàng tử gì đó, nhưng thật ra chỉ là một đứa con út ít được yêu thương mà thôi. Sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ chịu sự quản thúc và nền giáo dục hà khắc, lại thiếu sự quan tâm, hơn cả là tấm gương quá sáng chói của hai anh trai khiến tôi nhiều lúc thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng có là gì so với hắn. Một cậu bé phải tự trang trãi mọi thứ khi lên 9, tự nấu ăn tự chăm sóc bản thân, cả năm chỉ được gặp mẹ một lần vào dịp tết. Có lẽ cú đánh đó đã giúp cậu ta chứ không phải hại cậu ta…….
Tôi châm điếu thuốc, những lúc này khói thuốc giúp người ta cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều. Khi con người cảm thấy cô đơn nhất, thì có lẽ chỉ có những thứ độc dược mới giúp họ cảm thấy an toàn. Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ ra đi với 1 loại độc dược nào đó khác haha.
Đang chìm trong suy tư, thì có gì đó giật giật gấu áo của tôi, quay người lại thì đó chính là cậu ta. Hai mắt đỏ gạch, cậu ta sà vào người tôi, khiến cho điếu thuốc hút dỡ trên tay rớt xuống đất.
- Em sao thế?
- Cay mắt…. Bỏ đi!!!!!
Thì ra ku cậu vẫn bám theo tôi từ nãy đến giờ, bị khói thuốc làm cho khó chịu mới xông ra như thế này.
- Được rồi! Anh không hút nữa. Đừng khóc! Ngoan anh thương!
Tôi ôm lấy cậu ta, cảm giác ấm lòng đến lạ. Không hiểu nổi, nhưng tôi muốn cậu ta cứ như thế này……. Mãi mãi…..
Còn tiếp..............
|
Cháp mới : Vận đào hoa
Cuộc đời nhiều chuyện kỳ lạ, có những đứa nhóc mới 4 tuổi đã có thể đọc báo viết bằng một loại ngôn ngữ khác. Cũng có những người 18 đôi mươi tự mình không biết mang giày. Tôi phải giúp cậu ta làm tất cả, nấu đồ ăn, chọn quần áo, mang giày, thậm chí khi ăn còn phải chăm. Chưa bao giờ một ngày của tôi lại vất vả đến thế, nhưng lại có những niềm vui. Tuy nói với Phi Anh rằng phòng tôi ở cạnh bên, nhưng mỗi tối, tôi vẫn phải qua đây ngủ với cậu ấy, nếu không thì cứ y như rằng cậu ta sẽ giãy nãy lên, khóc thét ầm ĩ. Nhưng cậu ta cũng ngoan lắm, chỉ cần ôm lấy tay tôi, là tự khắc sẽ im lặng rồi ngủ ngon như một đứa bé.
Có hai việc cả hai chúng tôi vẫn phải làm dù rằng có đang mất trí nhớ hay là đang như thế nào đi nữa. Đó là phải đi học và phải báo cáo với các bậc phụ huynh. Cũng may có Phi Anh giúp đỡ, nên việc học của tên đó chắc cũng sẽ không tới nổi nào đâu.
Bước tới cổng trường, tự dưng cậu ấy buôn tay tôi ra, rồi lăng xăng chạy đi. Cái thân hình nhỏ bé ấy, sao mà chạy nhanh đến thế không biết. Thoắt cái đã chạy đến sân thể thao của trường, mắt long lanh nhìn hai người đang thi đấu trên sân.
- Biết gì không? Thằng Hùng đấy!
- Nó sao, nó lại thách đấu với đàn anh nào nữa à?
- Ừ, thằng đó công nhận cũng rảnh thiệt, vào đây hết thách người này rồi đấu với người khác, bộ ở không quá không có chuyện gì làm hay sao ấy!
- Mà lần này người mà nó thách đấu là anh Công, đội trưởng đội bóng rổ của trường mình, hót boy nổi tiếng nhất trường, tao nghĩ nó thua chắc!
- À! Mà cũng chưa chắc à nha, mấy lần thách đấu trước có ai nghĩ nó sẽ thắng đâu, vậy mà lần nào nó cũng vinh quang đấy thôi, với lại tao thấy nó cũng như diễn viên Hàn Quốc ấy chứ! Chết tiệt! Mấy đứa vừa giỏi vừa đẹp trai như thế, tao chúa ghét!
- Thôi đi! Ở đó mà ganh tị! Đi, ra sân bóng rổ kiếm chổ đi, chút là không còn chỗ bây giờ!
Hai đứa lớp dưới đang bàn tán về nhân vật đang dẫn bóng, nhìn cũng tạm được.
- Hai người làm gì ở đây? Nó đang bệnh mà cậu cũng bắt nó đi học nữa sao! Phi Anh xuất hiện từ trong đám đông những cổ động viên nữ.
- Có mặt để điểm danh, chứ không thì làm sao cậu ta thi tốt nghiệp được. Đạt phân bua.
- Mà thôi kệ đi! Đi qua đây với tao nè! Có cái này hay lắm!
- Anh Công cố lên ! Một đám đông con gái đứng đó hò hét, khuôn mặt mổi người đều đỏ lên như thẹn thùng e ấp
- Hùng ơi! Cố lên nha mạy! Một đám đông khác cũng ra sức cổ vũ cho đối thủ của đội trưởng đội bóng rổ, đa phần số này là những anh chàng cùng lớp cùng với những thành viên không chịu nổi sự khủng bố của đội trưởng của mình. Phi Anh kéo Bảo luồn lách qua đám đông và tìm được một chổ đứng khá lý tưởng, từ chỗ đấy cậu có thể quan sát một cách rõ ràng trận đấu cũng như khuôn mặt và thân hình của hai anh chàng bóng rổ.
- Tên nhỏ con hơn có khuôn mặt trắng mịn, dáng người dong dỏng cao, mái tóc vuốt keo thẳng đứng, thoáng nhìn cứ tưởng diển viên Hàn Quốc, tên đó tên Hùng . Anh hít một hơi rồi tiếp , người còn lại, chiều cao chắc cũng hơn mét tám, cơ bắp rắn chắc, thân hình cân đối, nước da không quá trắng nhưng cũng làm cho người ta phải ngưỡng mộ, nét mặt nghiêm nghị cộng thêm thân hình tuyệt vời, không hổ danh là hót boy mà.
- Thì sao!!! Bảo đơ mặt ra ngây ngốc, mắt không rời khỏi trận đấu.
Hùng giằng banh luồn lách qua thân người Công, ánh mắt lóe lên cái nhìn tinh nghịch. Mặc dù bị dẩn trước hơn mười điểm nhưng cậu không hề vì điều đó mà chán nản, ngược lại càng chơi sung sức hơn. Đúng điểm thuận lợi, cậu vươn người, tung bóng.
- Yeah !
Điểm số rút ngắn xuống một ít, bên phía cổ động viên của Hùng được thế cổ vũ ầm trời. Đôi mắt Công nheo lại, ngay tức thì đám đông yên phăng phắc. Đám con gái tay này nắm lấy tay kia, phải cố gắng lắm mới không để cho tiếng thét tuông ra khỏi miệng. Ánh mắt lạnh lùng ấy đã chiếm đi không biết bao nhiêu quả tim của những chàng trai cô gái mộng mơ rồi !
Đổi lượt cầm banh, Tuấn Công nhanh chóng bức phá, vòng người ném bóng và lại tiếp tục tăng cách biệt, phong cách ném bóng của cậu khác hẳn Hùng, vừa chuyên nghiệp vừa chính xác. Khoảng khắc cậu nhảy lên ném bóng, hệt như một điệu vũ của loài bướm đêm, cuồn nhiệt mà mãnh liệt. Bởi lẽ như thế mà cậu được đồng đội đặt cho biệt danh, Hắc Điệp.
Trận đấu vẫn diễn ra một cách kịch liệt, hai người luân phiên nhau ghi điểm, khí thế tỏa ra làm cho tất cả khán giả bị cuốn theo, cổ vũ nhiệt tình. Đám con gái thì không thể ngừng phấn khích khi thấy hai anh chàng bảnh trai chơi bóng điệu nghệ đến thế .
Hùng giữ bóng, khéo léo luồn qua cú che người của Công, xoay người ba vòng và ném.
- Cú ném Tàn ! Một thành viên của đội bóng rổ thốt lên kinh ngạc. Đây chẳng phải là đòn sát thủ của Hùng sao.
Theo lẽ thường, khi xoay người ba vòng, lực của quả bóng sẽ tăng lên, cộng thêm lực của cầu thủ, nó sẽ trở thành một quả ném bóng vừa mạnh vừa chuẩn xác, khó ai có thể cản lại được. Thế nhưng, do đối thủ của Hùng không phải là một kẻ đơn giản, số vòng quay của cậu không đủ, nên kết quả quả bóng không những không bay đúng hướng mà đang lao vun vút về phía khán giả.
Hùng cố sức chạy theo để cứu vãn tình hình, nhưng cố công vô ích. Một đám đông ồn ào nhốn nháo tìm chỗ né tránh. Chỉ có một người vẫn bình thản đứng đó
- Bảo, tránh ra ! Đạt hét lên
|
Nhưng quả bóng đã lao tới, nằm gọn trong một bàn tay của Bảo. Cánh tay của cậu đỏ lên tê rần trước ánh mắt ngạc nhiên của toàn bộ khán giả và hai cầu thủ đang thi đấu.
Bảo nhướng người, giơ hai tay lên, ném quả bóng
- AAAAAA ! Vào rồi ! Phi Anh hú lên một cách vô cùng kinh ngạc.
Một lần nữa cả hội trường được một phen kinh ngạc, Bảo đang đứng cách rất xa rỗ nhưng cú ném bóng chuẩn xác đến bất ngờ.
- Nè hai người chơi bóng cẩn thận ! Đừng để làm khán giả bị thương đấy !
Đạt tiến lên, kéo Bảo lùi lại nhìn về phía Công và Hùng bằng ánh mắt không hài lòng.
- Tôi xin lỗi ! Cậu có sao không ? Hùng bước tới, nắm lấy bàn tay lúc nãy Bảo đỡ banh.
- Không sao ! Đi học thôi ! Bảo cười rạng rỡ, rồi chạy tung tăng đi chỗ khác.
- Lần sau lấy đà cho kỹ rồi hẳn ném. Quốc Đạt nói xong ngay lập tức đuổi theo Bảo.
Phi Anh thấy hết, Phi Anh chộp lại được hết hà hà.
Đang trong lớp ngồi mơ màng ngắm mấy bạn trai của trường Quốc Nam thì lũ bạn cứ rần rần. « trai đẹp đại chiến » Khiến cho tôi vốn chẳng có ham thích gì bộ môn bóng rổ đó cũng phải lê lếch đi xem. Mà quả thật không uổng công. Hai anh ấy quá mức bảnh trai, hình như một người là của trường Quốc Nam thì phải. Nhìn những giọt mồ hôi túa ra từ thân hình săn chắc ấy, ôi đúng là trời ban mỹ cảnh mà haha.
Bóng trật hướng, tôi cũng hoảng hồn quên mất thằng bạn thân đang không ổn chỉ biết cuối người né, không ngờ là chỉ với một tay nó có thể chặn được quả bóng ấy, rồi còn ném vào rổ một cách vô cùng nhẹ nhàng nữa chứ. Bao nhiêu năm trời quen biết, có thấy nó đụng tới trái bóng rổ đâu, mà hôm nay trong cái lúc đầu óc không bình thường thế này nó lại giỏi như vậy chứ.
Nhưng mà, nhưng mà hehe, còn một điểm nữa mà chỉ có cặp mắt tinh ranh của một hủ nữ mới thấy được. Đó chính là ánh mắt của anh chàng Hùng ấy, nó bao hàm cả cảm giác thích thú lẫn kinh ngạc, chưa hết cậu ta còn chạy lại nắm lấy bàn tay Bảo. Điều này là sao, « là sét đánh rồi ! »
Đưa mắt tôi nhìn về phía Tuấn Công, anh ta cũng đang ngạc nhiên đến thừ người vài giây vì nụ cười toả nắng của thằng Bảo.
- Bảo ơi là bảo, gặp hoạ được phước rồi con ha ! Vận đào hoa tới rồi hehe.
Còn tiếp
|