Hoa Triêu Nhan
|
|
Dĩ Tái gọi Tịch Nhan lên phòng của mình .Một lúc sau nàng lên phòng của hắn, Dĩ Tái nghĩ nàng chỉ là đồ chơi không xứng đáng là bạn gái của mình . Nhưng khi nhìn thấy nàng, ánh mắt liền thay đổi , nàng giống bạn gái của Dĩ Tái 19 năm trước , Dĩ Tái hỏi : Tịch Nhan cô thật lớn gan , có biết vừa rồi cô đã làm gì hay không ? Tịch Nhan rùng mình , quỳ xuống đất : Vừa rồi ? Ơ tôi có làm gì sai trái với Ngài ạ ? . Dĩ Tái không hỏi nàng nữa , hắn bế nàng lên giường , Tịch Nhan lo sợ hắn sẽ hành hạ nàng , liền van xin : Cầu xin ngài đừng trừng phạt tôi... Nhưng chưa nói hết thì bỗng nhiên có một thứ gì đó đưa vào cổ nàng , cắn mạnh khiến nàng bị chảy máu ở cổ , mở mắt ra thì thấy mình bị Dĩ Tái khống chế và hắn đang hút máu của nàng . Vì thiếu máu nên nàng đã ngất đi từ lúc nào cũng không biết .
|
Sảy ra trận chiến với ma cà rồng , Triêu Nhan rất giỏi về kiếm đạo , nàng ra trận tiêu diệt vampire và thủ lĩnh của vampire là Phạm Lạc Già , anh là Vampire Hoàng Tộc Vamspa . Trong lúc Triêu Nhan đang tiêu diệt Vampire , bỗng nhiên bị dây gai quấn lấy nên nàng đã bị bắt , thiếp đi từ lúc nào cũng không rõ . Triêu Nhan tỉnh dâỵ thì nghe một giọng cười : Xin chào Tiểu Thư Triêu Nhan , chúng ta lại gặp nhau rồi. Triêu Nhan ngạc nhiên khi biết anh chính là người ăn mày cô đã gặp .... Liền hỏi : Anh chính là người ăn mày trước cổng trường ? Tay của anh nắm lấy tay của nàng : Đúng vậy , tất cả là do tôi làm . Triêu Nhan hất tay của anh ra và dựa vào tường, cố sức đứng dậy và lấy thanh kiếm của mình giết chết anh . " Nàng muốn giết ta à?" . Triêu Nhan không trả lời cứ ngồi dậy nhưng bị ngã , anh lấy tay đỡ nàng , "người đâu , mau thay đồ cho Tiểu Thư triêu Nhan " ."Vâng " Tiêu Nhan ngồi trên bàn ăn , Phạm Lạc Già nói : Tiểu Thư mau dùng bữa đi .... "Rốt cuộc anh có âm mưu gì ?" Chi Thi Vực đang ở đâu , nàng khai ra mau nếu không thì .... Triêu Nhan sợ hãi , trước mặt nàng có vô số người đang bị hút máu , nàng đang khóc , đau lòng . Nhưng nàng lại không khai , bỗng nhiên trong người mệt mỏi , nàng đã ngã xuống đất , Phạm Lạc Già chỉ cười và bế nàng về phòng....
|
Chương 8b "Tịch Nhan " Á Ngài đưa tôi đi đâu ? ... Căn phòng mở ra ...trong đó có 3 người dường như họ và Ma cà rồng . Dĩ Tái ném nàng xuống , nàng khóc và vầu xin nhưng Dĩ Tái đã rời đi chỉ còn nàng với ba người ma cà rồng nàng sợ hãi la lên Đừng mà ... Triêu Nhan hiện đang bị trói , tiếng của Tịch Nhan la khiến nàng lo sợ em gái của mình sẽ bị Hút Máu . Nàng giật mình và dây trói của nàng đã vỡ , trà còn không uốn mà làm vỡ ly , nàng dùng mảnh vỡ ghi trên tay .. Không đươc để Phạm Lạc Già chạm vào mình . Phạm Lạc Già và Triêu Nhan học chung , bạn cùng bàn . Trưa hôm đó , Phạm Lạc Già định hôn nàng nhưng anh bị đẩy ra . Suốt 3 ngày nàng không nhìn anh , Triêu Nhan lạnh lùng như băng . một nước sao anh phát hiện trên tay nàng có chữ" không được để Phạm Lạc Già chạm vào mình , anh nghĩ : Nàng chán ghét ta đến vậy sao ? Xem ra ta phải chữa cái bệnh quậy phá của nàng rồi ! .
|
Lúc Triêu Nhan tỉnh lại thì đã nhìn thấy bên cạnh mình một ly máu tươi, đồng tửxanh lam bỗng chốc nhuộm sắc đỏ hồng, lập tức uống sạch ly huyết bôi ấy. Uống xong thì đồng tử cũng dần khôi phục lại màu xanh lam.
Tại thời khắc đó, Phạm Lạc Già mới mở cửa đi vào: “Tiểu thư Nam Cung Triêu Nhan, à không phải, bây giờ em đã trở thành nô lệ máu của ta rồi, thế nào, em thấy mùi vị của máu tươi có ngon không?”
Triêu Nhan không trả lời mà trực tiếp ném cái ly về hướng hắn, tuy nhiên, do đãbị tiêm thuốc khống chế năng lực nên đối với Phạm Lạc Già mà nói nàng cũng chỉ giống như một đứa trẻ vô hại. Phạm Lạc Già nhẹ nhàng bắt được cái ly mànàng ném đến, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư Triêu Nhan vẫn kiên cường như vậy, nhưng mà cũng không thành vấn đề. À, thuận tiện nói cho em một tin tức tốt, nội gián ở Huyết tộc của ta đã tìm ra nơi ẩn nấp của Nam Cung Nguyệt Kiến rồi màmuội muội ngốc của cô vẫn chưa phát hiện, còn nội gián là ai thì ta tạm thời chưa nói được.” Nói xong, hắn liền đóng cửa bỏ đi.
Phạm Lạc Già đi rồi, Y Mễ mới xuất hiện trước mặt Triêu Nhan chào hỏi: “Hey!Đã lâu không gặp, có nhớ ta không Triêu Nhan”
Triêu Nhan cười cười, xoa đầu Y Thước như xoa một chú mèo con: “Đương nhiên là nhớ, mặc dù là Huyết tộc nhưng mà ngươi không giống với bọn người kia, nhất là cái tên thân vương Phạm Lạc Già đó.”
“Dĩ nhiên rồi, mà khoan, cô nói ai?”
“Phạm Lạc Già, có sao không Y Mễ?”
“Không, ta không sao.”
“Phạm Lạc Già hình như có ảnh hưởng rất lớn đối với Y Mễ, mà cũng có thể do nàng cảm nhận sai. Gần đây nàng ấy ở cùng Tịch Nhan còn qua lại thăm Nguyệt Kiến chắc là rất mệt mỏi, chuyện Lạc Già nói vừa nãy, vẫn là tối nay nói sẽ tốt hơn.” Triêu Nhan nghĩ.
Mà Y Mễ cũng có suy nghĩ của riêng mình: “Làm sao bây giờ? Thủ lĩnh Ma Yếnđồng minh lần này là Phạm Lạc Già, muốn giết hắn rất khó. mà Triêu Nhan, lẽnào, đây là số mệnh sao? Không, mình không tin. Nàng đã mấy kiếp bị thương tổn vì hắn mà mình lúc nào cũng đều được nàng bảo vệ, bây giờ đến lượt mình bảo vệ nàng. Trước tiên phải khiến hai người oán hận lẫn nhau. Triêu Nhan thìdễ nhưng phía Lạc Già thì hơi khó nhưng mà bất luận thế nào mình cũng không thể để cô ấy bị tên đó làm tổn thương.”
Triêu Nhan nói: “Nơi này tôi ứng phó được, ngươi đi gặp Tịch Nhan đi, em ấy không thấy ngươi sẽ sốt ruột, à đúng rồi, Tịch Nhan rất sợ tối, đừng nên dọa nó.” Nói xong, trên miệng lại nở nụ cười để Y Mễ không lo lắng. Y Mễ nhìn Triêu Nhan, thầm nghĩ: “Mặc kệ có là chuyển thế hay không thì nàng vẫn chính làngười đó, như vậy là đủ.” Sau đó chào tạm biệt Triêu Nhan mà không biết lời vừa rồi đều bị Phạm Lạc Già nghe được.
|
Phạm Lạc Già nghe xong, thầm nghĩ: “Nam Cung Triêu Nhan, em thật là thú vị!” Rồi sau chậm rãi rời khỏi.
Ở chỗ của Mộ Tư, Tịch Nhan được đãi ngộ không tồi, tuy nhiên hôm nay tinh thần của nàng lại không được tốt lắm, không biết đụng phải vật gì mà sơ ý làm mình bị thương khiến Mộ Tư vô cùng kinh ngạc, tuy rằng Tịch Nhan là Huyết tộc, miệng vết thương có thể khép lại nhưng bởi vì cấp bậc còn thấp nên nội thương vẫn cần chậm rãi hồi phục.
Cuối cùng, Mộ Tư cũng không nhịn được mà nói: “Tịch Nhan tỷ, rốt cuộc là cóchuyện gì? Hôm nay chẳng những không có tinh thần mà còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, có phải đêm qua ngủ không ngon không?”
“Không có đâu, mà về sau đừng gọi là Tịch Nhan tỷ, nếu không bị tên khốn cha cô nghe được thì tôi sẽ thảm.” Kì thật Mộ Tư nói đúng, tối hôm qua vì Y Mễ trởvề nên Tịch Nhan vui mừng đến nỗi không ngủ được. Nhưng mà nàng không thểnói cho Mộ Tư biết tránh để nàng nghi ngờ Y Mễ, dù sao Mộ Tư vẫn chưa biết chuyện Y Mễ là nữ.
Mộ Tư nhìn bộ dạng nàng kiên quyết như chưa hề xảy ra chuyện gì thở dài nói: “Phiền cô đi hoa viên tưới hoa giúp ta, để phòng vạn nhất, tốt nhất là nên mang Y Mễ theo luôn đi.” Mộ Tư hi vọng khi tưới hoa Tịch Nhan có thể tĩnh tâm lại.
Tịch Nhan vào hoa viên rót nước tưới hoa nhưng mà lại không có tâm trạng tưới nên đem thùng nước đặt bên người rồi cứ ngồi ngơ ngẩn.
“Nàng là…Nam Cung Triêu Nhan?” Lời nói của một nam nhân làm phá vỡ sự im lặng.
Tịch Nhan và Y Mễ quay đầu về phía phát ra tiếng nói chỉ thấy chủ nhân của câu hỏi vừa rồi một thân tây trang, mắt xanh lục, tóc ánh bạc, khí thế lan tỏa không ít.
Lặc Sâm Khôi nhìn Tịch Nhan nói: “Cô không phải là nàng ấy, cô không có ánh mắt của nàng ấy. Ta nói mà, Phạm Lạc Già làm sao có thể thả nàng ra được trừphi…hắn cũng biết thương hương tiếc ngọc giống ta.”
Y Mễ thầm nghĩ: “Lại là một tên hoa hoa công tử, nhớ đến thật là phát bực, ở đợt chuyển kiếp đầu tiên, Phạm Lạc Già hắn lại một chân đứng hai thuyền. Đồ đáng chế! Chết đi! Chết đi! Chết hết đi!”
Lặc Sâm Khôi nói: “Tuy là hoa hoa công tử nhưng mà trong Huyết tộc ta cũng làngười đẹp trai nhất đó!”
Đẹp trai nhất? Xem ra hắn không chỉ có hoa tâm mà còn là một tên tự kỷ cuồng. Tịch Nhan và Y Mễ nhìn hắn đánh giá chắc nịch. Y Mễ liền biến thành người mong dọa hắn một chút.
Lặc Sâm Khôi có chút kinh ngạc, sau đó cười ha ha đến chảy cả nước mắt, vừa cười vừa nói: “Đầu óc cô có bệnh hoạn gì không vậy? Rõ ràng là nữ mà lại biến thành nam? À mà không cần ngạc nhiên đâu, ta rất nhạy cảm đối với hơi thở của nữ nhân. A ha ha ha….”
Nghe hắn cười, Y Mễ cuối cùng cũng không nhịn được, xông lên đánh hắn. Tịch Nhan nhất thời cảm thấy Y Mễ thật khủng khiếp, lúc trước còn là một cô gái ôn nhu hiền thục, bây giờ mới thấy được khuôn mặt thật của nàng ta. Bây giờ Y Thước thật giống như là sao hỏa còn Lặc Sâm Khôi giống như Trái Đất, hai bênđấu tranh với nhau, thật là Sao Hỏa va chạm Trái Đất mà! Còn mình chỉ là một viên đá nhỏ trong vũ trụ, đứng bên nhìn họ đánh nhau.
Cuối cùng, Y Mễ đá bay hắn, Sao Hỏa toàn thắng.
Sau khi đánh xong, Tịch Nhan đến bên Y Mễ nói: “Nếu như hắn nói cho thân vương khác nghe thì phải làm sao?”
“Yên tâm. bây giờ tôi đi chặn miệng hắn.” Nói xong liền bay đi.
Tại một nơi nào đó ngoài thành bảo thân vương Lasombra———
“Ai da!!!” Lặc Sâm Khôi cuối cùng cũng chạm đất, không ngừng kêu khổ.” Ôi trời ơi, trên đời này lại có nữ nhân bạo lực như vậy sao? Gặp cô ta đúng là chuyện xui xẻo nhất đời này của ta.”
Y Mễ bay giữa không trung, nói với Lặc Sâm Khôi: “Nếu ngươi dám đem chuyện ngày hôm nay nói ra ngoài thì tự gánh hậu quả!” .
Thật ra, Y Mễ và Tịch Nhan đã lo lắng thừa bởi cho dù Y Mễ không uy hiếp hắn cũng tuyệt đối không lộ ra nữa chữ bởi loại chuyện xấu hổ này đánh chết hắn cũng không nói.
|