Hành trình huyền thoại phần 3
|
|
Chương 9 (tiếp):Sức mạnh bí ẩn. Ở bên ngoài mà thôi tuyệt nhiên chẳng có lấy 1 vết thương nào cả. John thầm mắng chửi cái con kia"Cái đệt! Sao có thể thế được,làm sao mà nó lại không hề bị gì sau chiêu đó được tuy mình không nâng lên tối đa sức mạnh hệ thủy nhưng cũng dùng tầm 70% sức mạnh vậy mà chỉ có thể khiến nó xây xước nhẹ,sức mạnh này thật không thể tin nổi,rốt cuộc sức mạnh kia là thứ gì lại đem lại cho nó sức mạnh lớn đến vậy? Nó lại lao đến tấn công trực diện vào john 4 cánh tay đầy cơ bắp với những chiếc móng vuốt liên tục tấn công vào người john,phải nói rằng sức mạnh của nó hơn hẳn những con ma thú bình thường gấp nhiều lần. John liên tục sử dụng vô ảnh bộ tránh né các đòn đánh từ nó,đừng thấy nó to lớn mà nghĩ nó chậm tốc độ của nó hiện tại so với tốc độ của 1 qủa tên lửa chẳng thua là bao đâu,john cũng đã thủ sẵn 1 lớp lá chắn năng lượng tạo thành từ sức mạnh nội năng nên cũng lo. Thấy không làm gì được john nó đẩy tốc độ của mình lên mức tối đa,gió thổi vi vu hòa cùng tàn ảnh do nó tạo ra hướng thẳng đến john,không hề hoảng sợ john vẫn cứ đứng yên bất động,không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa. Nó lao đến gần khoảng cách rút ngắn dần 1 cách nhang chóng...10m...5m...1m...và...phập...! Âm thanh lạnh lẽo vang lên,2 cánh tay phải của nó,với những chiếc móng vuốt sắc như dao cạo ấy đâm xuyên qua cơ thể qúa,hắn không động đậy mắt nhắm nghiền,dấu hiệu biểu hiện sự sống kết thúc. Nhưng...bị đâm như thế mà sao không có máu chảy ra nhỉ? Đúng lúc này từ thân thể john 1 luồng năng lượng màu xanh da trời truyền dần từ chỗ vết thương đến cánh tay của con ma thú,đi đến đâu nó lập tức làm đóng băng ngay chỗ đó."Phụt!"-thân thể john tan biến thành không khí,con ma thú hoảng hồn khi thấy thân thể mình đang dần bị đóng băng,cuối cùng chỉ còn 3 cái đầu là chưa bi đóng băng,nó điên cuồng gào thét cố gắng thoát ra nhưng không thể vì đây đâu phải băng bình thường mà là băng phép thuật."Băng Long phân thân thuật!" john đột ngột xuất hiện lại nhìn con ma thú nói." Bịch!"-1 tiếng động nhẹ nhàng vang lên rồi tiếng Razer kêu"Nhá!" đằng xa john hoảng hồn quay lại thì thấy Sona đã ngã ra mặt đất bất tỉnh,hắn chỉ thầm trách bản thân qúa lề mề trong việc xử con ma thú này để đến bây giờ hậu qủa là Sona đã bất tỉnh vì kiệt sức nếu không được chăm sóc ngay mạng sống của cô cũng khó dữ. John nhìn con ma thú với ánh mắt sắc lạnh của tử thần,sức mạnh phép thuật bạo phát,sấm chớp đùng đùng,gió rít gào,mây đen phủ kín bầu trời phía trên ngọn núi,ánh sáng thu về lấy john làm trung tâm,john đẩy mạnh bàn tay phải về phía con ma thú kia gầm lên"Đến lúc kết thúc rồi! Chết đi!" john phóng thích năng lượng tích tụ bắn đến con ma thú,1 tia năng lượng hủy thiên diệt địa xé toạt không gian hủy diệt mọi thứ trên đường đi,mặt đất nơi nó đi qua để lại vết đất bị cày xới sâu gần 1m,con ma thú hoảng sợ gào rống nhìn tia năng lượng bay tới."Bùm!" âm thanh vang trời con ma thú chỉ kịp kêu lên 1 tiếng đau đớn rồi tắt lịm,cả cơ thể kia bị tia năng lượng làm cho bốc hơi không còn dấu tích. John nhìn lại bãi chiến trường cánh rừng trên ngọn núi gần như biến mất. Lập tức tay trái là địa,tay phải là thủy,john đập 2 bàn tay vào nhau,1 luồng sóng màu xanh lục tỏa ra cả cánh rừng,sự sống phát triển cây cối gãy đổ lập tức mọc lại như cũ,john nghĩ"Làm gì thì làm cũng phải biết bảo vệ thiên nhiên! Hehe!". John phi ngay đến bên cạnh Sona và Razer nói"Chúng ta về nhà thôi!". Thế rồi john bế Sona cùng Razer quay trở về căn nhà nhỏ của mình. Chỉ có điều sau khi họ rờh đi được 5 phút,nơi con ma thú chết,luồng năng lượng đen lúc nãy lại xuất hiện tích tụ lại thành 1 viên ngọc như ban đầu rồi phóng thẳng lên bầu trời nhiều mây trên cao.
|
Chương 10:Lời tiên tri. Trở về nhà trên tay đang bế Sona bị ngất,bên cạnh là Razer vừa đến trước cổng john đã gấp gáp gọi" Sally! Sally! Mau ra giúp anh!". Sally từ lúc john đi đến giờ không thể ngồi yên được vì lo cho sona,cứ đi qua đi lại trong phòng khách,ngay khi nghe tiếng john gọi cô lập tức chạy ra,thấy sona đang ngất trên tay john khuôn mặt nhợt nhạt,xanh xao khiến cô càng lo lắng hơn" John,sona cô ấy bị làm sao vậy,sao lại ra nông nỗi này?". John thì chỉ trả lời" Anh sẽ kể cho em sau,cô ấy cần nghỉ ngơi,em hãy lấy thuốc phục hồi rồi cho cô ấy uống đi anh sợ vì kiệt sức dẫn đến biến chứng gì đó thì nguy". Sally nghe lời john chạy đến phòng thuốc còn john thì đưa sona về phòng,đặt cô nằm trên giường,nhìn cô hồi lâu,khuôn mặt kia tuy nhợt nhạt xanh xao nhưng vẫn là 1 khuôn mặt xinh đẹp,john thầm trách bản thân mình đã để cô phải chịu khổ như thế này. Ba phút sau,sally quay trở lại trên tay là lọ thuốc sứ màu trắng mang tên phục hồi,sally giúp sona uống viên thuốc,vài phút trôi qua lòng john nhẹ nhõm hơn khi thấy sắc mặt sona đang khá hơn không còn nhợt nhạt như trước nữa,tim cũng trở về đúng nhịp đập của mình,yên tâm để sally chăm sóc sona john mới bước ra ngoài sân ngồi trên chiếc bàn bằng tre uống trà suy ngẫm về những chuyện vừa xảy ra,trong đầu john lúc này đang xuất hiện rất nhiều câu hỏi" Thứ sức mạnh đó là gì? Tại sao con hổ đó lại có sức mạnh đó? Theo mình cảm nhận thì thứ sức mạnh đó không thuộc về thế giới này. Và 1 điều nữa thế đếch nào lại có hổ ở đây,chúng sống tận sâu bên trong khu rừng rậm gần như không bao giờ ra ngoài này,ít khi tấn công con người ngoài mục đích tự vệ,có lẽ nào chính thứ sức mạnh đã điều khiển chúng,nhưng chúng cũng không thể tự có thứ sức mạnh này được,có kẻ đứng sau chuyện này ư?". "Anh đang suy nghĩ gì vậy?" giọng sally thánh thót bên tai làm john bừng tỉnh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. John trả lời" Anh đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy thôi! Mà sona cô ấy sao rồi?". Sally đáp" Cô ấy không sao rồi nghỉ ngơi 1 ngày là khỏe lại thôi!". John thở ra nhẹ nhõm vì giờ không còn gì đáng ngại với sona nữa rồi,sally nhìn john hỏi" Anh kể lại cho em nghe chuyện gì đã xảy ra với sona vậy?". John gật đầu rồi kể lại tất cả mọi thứ cho Sally nghe,từng cung bậc cảm xúc cứ liên tục xuất hiện trên gương mặt của cô từ vui,buồn,bất ngờ,hồi hộp. Nghe xong sally chỉ nói" Dù sao bây giờ sona đã không có chuyện gì nữa anh đừng lo!". John gật đầu rồi nhìn quanh căn nhà nói" Mọi người đi đâu cả rồi?". Sally trả lời" Hai cha cùng lũ trẻ và syndra,elise,diana,ahril,nami đi câu cá và picnic ở hồ phía đông thung lũng rồi còn những người khác thì đi làm cả rồi!". John phán câu" Câu cá ư nhàn nhã thật!". Nói thêm ở đây 1 chút chính xác hiện tại có 5 người vợ của john đi làm bên ngoài cụ thể là:Kayle vẫn làm những công việc của thiên sứ,Caitlyn hiện tại đang là thí trưởng của thành phố Piltover kế nghiệp cha mình,Janna thì giúp caitlyn và Vi trong việc truy bắt tội phạm,I'relia vẫn làm trong quân đội Ionia,Miss đang cùng Gangplank duy trì sự an toàn của Bilgewater city khỏi những băng hải tặc khác. Câu hỏi là làm sao họ có thể tới chỗ làm trong khi họ ở đây chẳng là john có nhờ Hamerdinger chế tạo ra 1 thứ đại loại như cánh cửa không gian để thuận tiện cho họ di chuyển ấy mà. Quay trở lại với nhịp sinh hoạt trong căn nhà của john cuộc sống vẫn tiếp diễn,đến tối mọi người có mặt đầy đủ cùng ăn bữa tối đầm ấm,sona cũng đã tinh lại và hồi phục rất nhanh,ăn xong bửa tối cả nhà lại cùng nhau nhâm nhi tách trà tán gẫu trò chuyện về những việc trong ngày rồi tất cả đi ngủ. Nửa đêm,mọi thứ dần chìm vào giấc ngủ kể cả john,trong cơn mơ những lời nói kì lạ của 1 ai đó chợt vang lên".....sứ mệnh....kẻ thù....sự thật....ra đi....cắt đứt sinh mệnh....lòng căm thù....máu lại đổ....nước mắt lại rơi...tiếng oán thán....sứ thống trị....chiến tranh....ngày trở về...công lý....tự do....đấng minh quân được khai sinh....".
|
Chương 11:Quyết định Lời nói chấm dứt john giật mình ngồi bật dậy bàng hoàng giữa đêm khuya,thất thần với những gì vừa xảy ra,trong đầu lại là những câu hỏi không ai trả lời ngoài hắn ra"Tại sao ta lại mơ thấy thứ này? Giọng nói đó là ai? Lời tiên tri! Phải rồi,chẳng phải trước đây ta cũng từ mơ thấy những điều xảy ra trong tương lai hay sao! Nhưng như vậy có nghĩa là....sẽ lại có chiến tranh". Không thể ngủ tiếp được sau những gì vừa xảy ra,john quyết định ra ngoài hít thở khí trời 1 lát,khi đi ra khỏi căn nhà hắn đã thấy 1 bóng người đang ngồi trên bộ bàn ghế ngoài sân,chợt người đó cất giọng khi nhìn thấy hắn" John sao giờ này con vẫn chưa ngủ,ra đây làm gì vậy?". John trả lời" Chỉ là con cảm thấy hơi khó ngủ nên muốn ra ngoài hít thở không khí 1 chút thôi,mà cha cũng không ngủ được à?" hắn hỏi khi thấy ông cũmg ra ngoài ngồi đây. Malzahar đáp" À cũng giống như con ta cũng không ngủ được!". John trầm ngâm nhìn ánh trăng trên cao,thở dài nhấp 1 ngụm trà đầy những mối nghi hoặc,điều đó làm sao qua mắt được 1 người đầy kinh nghiệm sống cả mấy ngàn năm như Malzahar được ông lập tức hỏi" Sao,con có chuyện gì mà vẻ suy tư thế nói ta nghe xem!". John nghĩ ngợi 1 lúc rồi cũng xì ra hết cho Malzahar nghe." Chuyện là như vậy đó cha!" john chốt 1 câu sau khi kể toàn bộ những gì đã xảy ra. Malzahar sửng sốt" Cái gì? Có thật đó là những điều con nghe thấy không?". Hắn nhìn ông sau đó gật đầu,Malzahar lấy lại bình tĩnh nói" Đó là 1 lời tiên tri john à!". John không mấy ngạc nhiên vì hắn cũng đoán già đoán non được chuyện này rồi nhưng john không hiểu sao mình lại tiên tri được mà Malz(viết tắt nhé) thì không" Nhưng con vẫn chưa hiểu tại sao con lại có thể tiên tri được?". Malz suy tư rồi trả lời" Lý do ư? Đơn giản vì con là con trai ta nên con cũng thừa hưởng 1 ít năng lực tiên tri từ ta,hơn thế trong người con đang chảy sức mạnh hư không tinh túy nhất giúp khả năng ấy phát huy tác dụng 1 cách tối đa tùy lúc mà thôi". John chấp nhận sự thực giờ có mỗi cách giải thích đó là hợp lí nhất mà thôi nhưng vấn đề lớn nhất là ở cái lời tiên tri kia" Nhưng con vẫn chưa hiểu những gì trong lời tiên tri cho lắm,nhưng có lẽ sắp tới valoran sẽ lại có chiến tranh". Malz khuôn mặt cũng trở nên nghiêm trọng nói" Ta e là như vậy và không biết lần này kẻ nào hay 1 thế lực nào sẽ gây hại đến an nguy của TG này". John suy nghĩ 1 lát rồi cũng đưa ra quyết định của mình" Nếu đúng là như vậy thì con cần ra ngoài kia ngăn chặn âm mưu của chúng lại trước khi chúng làm hại TG này!". Malz nghe thế thì nói" Con quyết định vậy thì ta không có ý kiến,nhưng hãy cẩn thận chúng ta chưa biết lần này chúng ta sẽ đối mặt với thứ gì,ở nhà đã có ta và Kassadin chăm lo cho bọn trẻ,TG này đã phải chịu qúa nhiều vết thương do chiến tranh rồi không thể để nó tiếp tục xảy ra,nhưng trong trường hợp xấu nhất cũng nên chuẩn bị mọi thứ trước khi qúa muộn". John gật đầu" Có cha thì con yên tâm rồi,cha nên nghỉ sớm đi con về phòng chuẩn bị đồ đạc ngày mai lên đường!"." Con đi luôn sao? Sao gấp vậy?" Malz ngạc nhiên khi hắn quyết định lên đường sớm như vậy". Nghe thế john đáp" Con không muốn trậm trễ,con vẫn còn nhiều mối nghi vấn cần điều tra". Malz thở dài nói" Vậy thôi được rồi ta về phòng đây con cũng về nghỉ đi!" nói xong Malz quay bước về phòng còn mình john ngồi suy tư với những gì sẽ xảy ra sau này.
|