As The World (Sứ Mệnh Bất Diệt)
|
|
Chap 1.3
Nó vui mừng cùng anh hai ra khỏi phòng ba nó. Đóng cửa lại,quay lưng đi mà không hề biết đằng sau tấm cửa ấy có một người đang rất buồn,khoé mắt khẽ cay nhưng tuyệt nhiên không có rơi nước mắt. Tại sao người đó buồn?? Vì một thứ gì đó vô tình chạm vào nỗi đau mà ông hằn dấu kín! Đó là một mất mát,dằn vặt,một nỗi đau hằn sâu trong trái tim. Ông ngước mắt nhìn qua cưa sổ kính lớn,nhìn xuống thành phố phồn hoa mà lòng nặng trĩu. Ánh mắt ông trở nên vô định. Một nỗi buồn đã dậy lên trong lòng … *** …Nó với anh hai ra khép cửa phòng ba lại rồi rảo bước trên đoạn hành lanh rực rỡ dẫn ra sân sau. Ryno-anh của An bỗng lên tiếng đánh tan mạch suy nghĩ đăm chiêu của nhỏ: -có trò gì vui thì phone cho anh nhé! Anh tham gia với! Nhớ đó!_anh nó nói có pha chút xảo quyệt!(quá xảo quyệt luôn ý ). Mắt anh nó sáng lên với sự hào hứng đỉnh điểm: -GIờ đã có kế hoạch gì cho anh đẹp trai này tham gia chưa?? (ô! Hóa ra a này cũng ham chơi!Z mà hồi nãy trách nó,tưởng gương mẫu lắm chứ!
|
Chap 1.4
Hiểu được ý của anh nhưng nó [cố tình]giả vờ không hiểu: -Anh nói gì đấy?!Em đi học mà! Có phải đi chơi đâu!? Có trò gì vui khi đi học đâu chứ!! -Đừng ích kỷ vậy chứ! Giờ hỏi lại cho anh tham gia không?_anh nhếch mép nở 1 nụ cười bí hiểm! Khoan??! Hình như ông anh nó vừa cười nhếch mép thì phải??! Ôi! Chết con rồi ba ơi! Nó bắt đầu hoảng hốt ba chân bốn cẳng phi thẳng ra sân sau. Đôi lúc quay lại nhìn ông anh đang đuổi theo mà nhoẻn miệng cười.(chắc m.n thắc mắt tại sao phải không ạk?Xin thưa,chuyện là như thế này:Ryno (anh nó) là 1 người khá lạnh lùng với người lạ nên không có pạn,từ nhỏ chỉ có truyền thần và em gái mình là bạn mà thôi! Trò chơi mà tụi nhóc lớn lên vẫn không bỏ là…”cù lét”. Khi ông anh nó cười nửa miệng là lúc báo hiệu nó sắp được cười đến chảy nước mắt luôn đấy ạk! 2 anh em nhà này hồn nhiên quá mức….điên ^^! ) Hai anh em rượt nhau chạy khắp vườn. Nó đuối sức,đành khụy xuống sân cỏ “van xin”: -Tha cho em … Được rồi! Được rồi … Em sẽ phone cho anh được chưa! Đừng cù nữa! Á Haha_vừa nói nó vừa liếc ông anh,mưu đồ!! Ryno nằm xuống bãi cỏ bên cạnh nó rồi thì thầm: -Phải thế chứ!_nói rồi anh nó nhắm mắt lại,cảm nhận mùi hương của những đóa tử đinh huyền bí tỏa khắp vườn. Như chớp được thời cơ phục thù(hào khí gớm) nó nhìn ông anh “thắm thiết” rồi …đưa hai tay xuống ,nhắm hông anh trai. Bạn biết điều gì tiếp theo đúng không? Phải rồi! An cù cho Ryno cười không kịp chết luôn! ^^ Ryno cười không ngớt rồi cũng cù lại nhỏ em! Đến lúc thấm mệt,cả 2 cùng nằm dài trên bãi cỏ,ngước mặt lên bầu trời xanh. Gió mát. Chúng thiu thỉu ngủ rồi hoà vào những dòng “dự đoán tương lai không tốt đẹp”cho cái trường Genius kia!>.< ###
|
Tại Trường Genius, Lớp KING GENIUS. Thầy hói (^.^)bước vào, bọn h/s(học sinh)đứng dậy, nghiêm túc chào theo kiểu hoàng gia. Ôi,ai cũng đẹp trai hết trơn! (mê zaj wá đj! Giống Quỷ-tg y chang! ). Họ rất nghiêm túc. Mặt đẹp nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng vô cùng. Ánh mắt họ vô hồn. Ấy nhầm, vô cảm mới đúng! Không chút cảm xúc nào sao?? nhìn bọn họ chắc không tới từ miền cực bắt xa xôi thì cũng là đến từ hành tinh Robot nè! Thầy hói nghiêm mặt,đứng trên bục rồi dõng dạc thôg báo: -hôm nay lớp ta có thành viên mới! Em vào đi_ thầy quay ra phía cửa. An nghe thầy gọi mình thì bước vào thôi! Hôm nay không hiểu sao nó ăn mặt rất cá tính đấy nhé!Nó cười thân thiện hết mức có thể: -HI! Mình là Hàn Chi An An, 16tuổi. Mọi người gọi mình là An An! Rất vui được làm thành viên của lớp. Mong các bạn gjúp đỡ nhiều!_nó khuyến mãi nụ cười làm mặt trời ganh tỵ – – – – – – – – – – – - bên lề: sau khi viết câu trên, có người đã lên tiếng kêu oan ạ. -ÔNG TRỜI: TA GANH TỴ HỒI NÀO? :-@ – – – – – – – – - Bài văn tự giới thiệu của nó kết thúc. An cười muốn sái quai hàm rồi mà sao chẳng ai cười lại với nó dùm 1cái cho đỡ “dị” vậy trời?! Mắt bọn họ nhìn An như người vô hình vậy! Ánh mắt họ hướng về phía An nhưng trong mắt thì lại không hề có nhỏ!! Mấy người này bất lịch sự quá cơ! Thiên tài thì cũng khinh người vừa phải thôi chứ! An quyết tâm rồi! Từ giờ phút này Nó quyết định nâng sự quyết tâm thay đổi nơi này lên 1 tầm cao mới! Tự nhủ không sao! Mình đến đây cũng vì lý do này mà! Thầy giáo lên tiếng đánh tan ảo tưởng của nó: -em xuống bàn đó ngồi nhé! Nó nhìn theo hướng tay của thầy xuống 1cái bàn trống ở cuối lớp. Lớp này chỉ có 10bàn(tức chỉ có 20h/s thôj). Một thoáng suy nghĩ rồi cười mãn nguyện,hỏi thầy lại lần nữa để xác định chắc chắn: -Thật ạk?? -Ukm! Mắt An sáng lên! Cười thầm “được rồi!Coi như thầy gjúp mình! Ngồi đây nó có thể nhìn thấy bao quát lớp học,càng dễ cho mình thực hjện “mưu đồ”! Càng dễ tung hoành! Càng … dễ ngủ ^^” Nó xốc balô lên rồi bước thẳng đến chiếc bàn ấy. Đặt cặp xuống. Hồ sơ ba nó cũng đã chuyển xog. Nó chính thức đã là thành viên của lớp!
____ end chap 1 ___
|
…….cuộc đời con người tồn tại nhiều sự trùng hợp thú vị……… Còn bạn thì sao?
>> Chap 2 : BẠN LÀ ĐỒNG MINH <<
Sáng sớm.
An học ở đây cũng được cả tuần rồi đấy nhỉ! Sóng yên biển lặng cả tuần nay là quá lâu rồi! [!!] Cả tuần nó vô cùng bận rộn vì phải … chuẩn bị kế hoạch mà quên mất cần tìm đồng minh ak! (sao hổng thấy học??? :-/ ) Cố nuốt trôi khẩu phần ăn đúng “dinh dưỡng” ở canteen (do trường bắt buộc), nó lang thang bước trên dãy hành lang ,rồi vọt thẳng lên sân thượng của trường. Sân thượng bị khóa, nhưng cái khóa này thì chặn sao được “Đạo chích An An” kia chứ? Sau vài giây chụp lại cỡ khóa, An lấy cây gậy bóng chày bên cạnh … Và người ta nghe một tiếng “Cốc, bụp”. Xong. Cửa đã được mở. Móc “quả táo 5s”ra, nhấn bài hát thích nhất rồi quơ tay,múa chân theo điệu nhạc: “cô dạy em tập thể dục buổi sáng. 1-2. 1-2. Hít-thở. Hít-thở. Hít-thở…” ( Hay phết nhỉ!) Đã khởi động tuần mới. Nó tắt nhạc rồi nằm dài trên mặt ghế gỗ đặt cạnh kính thiên văn của trường. Mà cũng lạ,trường này có hẳn một sân thượng để đặt kính thiên văn nhưng lại cấm học sinh lên đây! Càng cấm thì An càng thích làm! Vì thế lúc này nó mới nằm đây này! Những chiếc “kính thiên văn”(ktv) đều ở đây được đặt trong khung kính đàn hồi có khả năng chịu được mọi bức xạ và sự bào mòn của xung quanh- một tấm chắn hoàn hảo. Nó nằm trên ghế. Nhìn lên bầu trời lam hồng tuyệt đẹp. Gió khẽ đưa, khẽ đẩy khoé mi nó khép lại, rồi thiếp đi lúc nào không hay (rinh đi bán qua Trung Quốc đêê). Trở người một cái,và rồi…”RầM”! AHhh!_1chuỗi âm thanh vang lên đến vui tai!>.<
|
Chap 2.1
Nó lăn thẳng xuống đất … đập đầu vào khung kính bảo vệ ktv. -Cái gì vậy trời!?_ nó nhăn nhó rồi xoa xoa trán!Hình như có một cục u rồi! hic! An tự kỉ: -Ôi nhan sắc đáng thươg! ( ~~ “) Mặt nó hằm hằm,nhìn cái ghế và cái kính”vô tội” một cách muốn ăn tươi nuốt sống (ăn được ăn đi! Cho đấy!)
Một bóng điện 2000W xẹt qua đầu như tia chớp! An cười “cực kì đểu”: -Được lắm! Dám làm ta đau hả?!bọn mi tới số rồi!!_nó cười nửa miệng đầy hàm ý…. *** 6h30′ Sắp đến gjờ vào lớp rồi! Mặc dù không thích đi học nhưng nó vẫn phải vác cái bản mặt đến lớp! Vì sự nghiệp sau này đành hi sinh bản thân cho việc trước mắt vậy. Không thể gây chú ý trong thời gian đầu đi học được. Nó ngước nhìn bầy bồ câu tự do trên trời một lần nữa. Cười mãn nguyện rồi lon ton về lớp. *** Quay lại sân thượng. Bóng nó đã khuất sau những bậc thang dài. Ở một góc khuất trên sân thượng, một chàng trai bước ra. Cậu há hốc, đảo mắt nhìn quanh sân thượng để cố nhập vào bộ nhớ cái cảnh tượng có 1-0-2 trước mặt này. Cảnh tượng thế này này: Cái ghế nó nằm lúc nãy đang trong tư thế “hận đời vô đối” (là mông nhìn trời,miệng hôn đất ý). Chiếc ghế trơn hoàn hảo giờ đây được trang trí với chi chít những dòng chữ Graffiti vô nghĩa và đủ thứ đường vẽ nguệch ngoạc. Quay sang cái kính viễn vọng (ktv). Lớp kính đàn hồi đã bị mở ra. Thân kính được trang trí bởi hoạ tiết”đầu lâu xươg cá!?”,người ngoài hành tinh? cún đeo khuyên tai? thỏ gãy răng? À, giun, …vân vân và vân vân, nói chung là vẽ cái gì đoán không ra, đoán bừa thế rồi càng nhìn lại càng không phải! Chạy dọc từ dưới lên.Trên tấm gương(tâm trên cùng của ktv ý!) khắc nguyên một mặt ngừơi đột biến NST(nhiễm sắc thể!) : mắt to như mắt cú, mũi lớn mũi bò!!?, miệng thì cười toe toét tới mang tai! Trên tâm kính còn được quấn một vòng dây treo lủng lẳng 1 hình gấp lạ lùng. Con người bằng origami?? Không phải đâu?! Ngừơi gì mà không tay một chân kia chứ!? Cái hình thù quái dị và những họa tiết kì quái tạo ra một kiệt tác làm chàng trai ngắm nghía một hồi bật cười thành tiếng!_ Nụ cười sảng khóai. Nụ cười mê hoặc (>.^) chưa bao giờ nở lại từ cái ngày chia ly năm ấy! Anh nhìn đi,ngắm lại tác phẩm của người con gái lạ lùng rồi lại cười một mình!
|