HẠNH PHÚC LẠI ĐẾN Tác giả: my love
chap1: “ mẹ à, con biết rồi, biết rồi mà,…mai con sẽ đi xem mắt cho mẹ vừa lòng được chưa,…giờ con đang đi siêu thị có gì về nói sau. Con cúp máy nhé”.
Lại nữa rồi những ngày tháng tươi đẹp của tôi coi như đi tong rồi, ôi trái tim bé nhỏ của tôi… ngày tháng tươi đẹp sau này tôi biết phải sống sao đây.
<Tôi tên là Thiên Trang. Năm nay tôi 22 tuổi, hiện tại tôi đang làm ở một công ti giải trí lớn nhất nước. Tôi là một cô gái được ông trời phú cho đôi mắt to, sóng mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn, hai má phúng phính, tuy hơi lùn nhưng khá xinh xắn. Một năm trước tôi chia tay người yêu vì quá đau buồn nên tôi trở nên ít nói và ít tiếp xúc với con trai. Sau một năm nhờ gia đình và bạn bè bên cạnh ủng hộ và yêu thương tôi nên tôi đã vực dậy tinh thần trở về nguyên trạng ban đầu của tôi, một cô gái hay cười và nói nhiều. Tuy vậy nhưng mẹ tôi sợ tôi không muốn lấy chồng nên thấy ai khen con trai mình tài giỏi là y như rằng bắt tôi phải đi xem mắt cho bằng được.>
Sau khi nghe điện thoại xong tôi lững thững đi về phía gian hàng thịt bò món ăn mà tôi yêu thích, ngày mai phải chiến đấu hôm nay nhất định phải nạp năng lượng thật nhiều mới được
Thấy được một miếng thịt ưng ý cô, cô liền giơ tay lấy…khoảng cách cô và miếng thịt bò chỉ cách nhau vài centimet, chỉ vài centimet thôi là cô đã có miếng thịt bò đó rồi vậy mà lại bị cướp mất.
Khoảnh khắc nhìn miếng thịt bò nằm trong tay người khác lý trí của cô nói rằng phải giành lại miếng thịt bò đấy một cách có văn hóa nhất có thể. Đúng vậy, mình phải có văn hóa…phải có văn hóa …nhất định phải có văn hóa…
Giờ trong mắt tôi chỉ nhìn thấy mỗi em thịt bò mà thôi, ôi..ôi…em là nguồn sống của chị, chị nhất định sẽ đưa em về bên chị, hãy tin chị em nhé
“ Xin lỗi, miếng thịt bò này là của tôi mà tôi đã chọn trước đó rồi”
Đợi một hồi lâu không thấy ai trả lời tôi liền rời mắt khỏi miếng thịt bò, ngước lên nhìn về người đã cướp đi miếng thịt yêu quý của tôi.
Vừa ngước lên thì đập vào mắt tôi là một chàng trai. Ôi trời đất ơi con trai gì mà đẹp giữ vậy nè trời. Mắt to, lông mi thì cong vút, chiếc mũi cao, làn da trắng, đôi môi quyến rũ. Khuôn mặt này đúng thật là đẹp còn hơn cả con gái nữa chứ, thôi thì vì anh có chút sắc đẹp nên chị đây sẽ không làm khó anh
“ Miếng thịt này là của tôi, tôi biết miếng thịt này rất ngon nhưng xin lỗi nhé tôi đã chọn miếng này từ trước rồi” nói xong tôi không tiếc rẻ cho anh ta một nụ cười tươi còn hơn cả hoa nữa ấy chứ
Để đáp trả nụ cười của tôi anh nhìn tôi như một con ngốc vậy
“ Này trả miếng thịt lại cho tôi đi chứ sao cứ đứng đực rồi nhìn tôi như thế. Đừng có thấy tôi đẹp mà nhìn tôi riết như vậy”
“không đẹp, nói nhiều ” nói xong anh ta liền rời đi
Dám nói tôi không đẹp lại nói nhiều đúng thật là…cái thể loại gì vậy trời “cái anh kia…anh đẹp là anh ngon lắm à, tôi nói nhiều vậy đấy rồi sao liên quan gì đến kinh tế nhà anh à,..đừng để tôi gặp anh lần nữa, gặp lần nào tôi sẽ đánh anh lần đấy”. Đúng thật là tức chết mà, hôm nay là cái ngày gì mà xui xẻo thế không biết. Rời khỏi siêu thị về đến nhà, cứ tưởng là có thể tìm được giây phút bình yên để cô có thể bình tâm thả trôi những bực mình mà con người thối tha kia ban tặng cho cô.
Nhưng không ông trời đâu có đối xử với cô tốt như thế được. Vừa bước vào nhà cô liền thấy một bóng dáng quen thuộc, haiz... lại nữa rồi...một giọng nói không thể nào tôi có thể quên được giọng nói mà trong mơ tôi còn có thể nghe được. Vâng giọng nói ấy, hình dáng quen thuộc ấy không ai khác đó chính là mẹ tôi "8 giờ sáng, quán cafe ngôi sao."
" MẸ....con không thích đi năm nay con mới 22 thôi...mới 22 thôi đấy không phải 30 đâu..."
" Mẹ không cần biết, nhớ đấy mai nhớ mà mặc bộ nào thùy mị hiền lành xíu" Mẹ Trang vừa nói vừa đi vào phòng, bước vào phòng thì tay không nhưng bước ra thì trong tay đã cầm một cái túi, bà liền khoe với Trang " mẹ mới mua được mấy cái mặt nạ tốt lắm, đáng lý ra thì con không có phần đâu nhưng hên cho con là ngày mai con phải đi xem mắt nên mới cho con một ít đấy chứ không đừng hòng mà động vào"
Trang ngạc nhiên đến nỗi cô nghĩ:< chết cha! có khi nào mình đi nhầm nhà rồi không ta, không đúng đây là nhà của mình mà không thể nhầm lẫn được. Vậy người ngồi trước mắt mình là ai vậy trời có phải mẹ cô không đây...hoang mang quá>
" Có phải mẹ của Thiên Trang không vậy?" Trang nhìn mẹ mình với ánh mắt nghi ngờ
" nói năng kiểu bất hiếu gì thế hả, bà đây không phải thì thử nói xem ai mới phải đây hả" Mẹ Trang đáp trả lại cô một ánh như muốn nói với cô rằng con bị ngu đấy hả mà có thể nói ra được những lời đấy
" Mẹ của con không bao giờ mua cho con mĩ phẩm chứ đừng nói là mặt nạ đắp mặt.... " Trang chưa nói hết câu thì đã bị bàn tay ngọc ngà của mẹ cô giáng xuống lưng cô "Á...đau đau đừng đánh con nữa mà...mẹ thích đánh thì mẹ có thể đánh vào mặt con đây nè"
" Trang à con nghĩ mẹ là ai vậy... đánh vào mặt con để ngày mai con lấy cớ không đi xem mắt đúng không...hứ...trứng mà đòi khôn hơn vịt sao con yêu" Mẹ Trang đắc ý vừa nhìn cô vừa cười
" Mẹ đánh vào lưng con không sợ mai con không đi nổi sao? biết đâu lại nằm liệt giường cũng nên đấy"
" Không nói nhiều nữa lo đắp cho mẹ, nhớ những gì mẹ nói con đấy... đừng có ý nghĩ tạo phản"Nói rồi bà bỏ vào bếp
Trang nghĩ rằng sao cô cảm thấy cô đơn trong căn nhà của chính mính thế này, đúng thật là muốn khóc ra nước mắt mà. " đi hay không đi đây, nên đi không ta hay mai mình giả bệnh để trốn...haiz, tốt nhất là nên đi vậy không thì khó sống được với mẹ" thế là ý định tạo phản của cô cứ thế rời khỏi tâm chí cô bay về một nơi nào đó mà cô cũng không muốn biết
Một ngày xui xẻo khiến Trang không còn thiết tha gì đến ăn uống và làm đẹp nhưng vì tiếng trống trong bụng cứ vang liên hồi khiến cô không thể nào chịu được thế là Trang đi tìm thức ăn trong tình trạng mệt mỏi tinh thần cực độ. Đang mơ mơ màng màng đi đến cái tủ lạnh thì bỗng có tiếng bước chân đằng sau tôi.
Vừa quay lại, đập vào mắt tôi là một khuôn mạt trắng toát, đang lù lù bước đên phía tôi."AAAAAA.........Maaaaaaaaaaaaaaaaa" Trang vừa hét,vừa nhắm mắt, vừa bịt tai lại
" Ma gì...ma ở đâu, này đừng có hù mẹ, mẹ sẽ sợ đấy biết không hả" Giọng nói này nghe quen tai nha, vừa mở mắt ra nhìn thì cái người mặt trắng toát đấy không ai khác ngoài mẹ tôi. " Mẹ... thấy ghê quá đi suýt chút nữa là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi đấy"
"sao lại nói vậy"
" sợ quá lên cơn đau tim mà chết chứ sao,...con đói làm gì đó cho con ăn đi" Trang nhìn mẹ rồi xoa xoa cái bụng đáng thương của mình
" nói bậy nói bạ gí thế. Cũng biết đói cơ đấy, ngồi đợi đi. Mà ... con đấy đừng nghĩ về quá khứ nữa quá khứ là quá khứ, hãy sống cho hiện tại biết không" Mẹ Trang vừa làm đồ ăn vừa nói. Bà biết đứa con gái này của bà lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ hết nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi. Lúc mới chia tay thì còn đau buồn nhưng 2 3 tháng sau lại thấy bình thường trở lại. Con gái trải qua đau khổ bà là mẹ tất nhiên cũng muốn cho con gái mình mau quên đi nỗi đau đấy, nhưng 2 3 tháng liệu có nhanh quá không ta. Hồi còn trẻ bà cũng thất tình phải đến nửa năm bà mới nguôi ngoai nỗi đau đấy chứ. Đúng thật là lo lắng cho con gái quá đi mất
|
HẠNH PHÚC LẠI ĐẾN Tác giả: my love chap: 2
Khi nghe mẹ nói Trang có phần sửng sốt nên nhất thời không biết trả lời như thế nào nên đành trả lời bâng quơ: " mẹ à, con biết rồi mẹ đừng lo lắng con vẫn ổn đấy thôi...không sao đâu"
Từ ngày chia tay đến giờ tuy có một khoảng thời gian ngắn cô đau buồn nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô cảm thấy mình không nên chỉ vì một người không yêu mình mà làm cho những người thân bên cạnh mình phải lo lắng vì mình, cô càng không nên khóc vì một người phụ tình mình nên cô lúc nào cũng nói với chính bản thân mình rằng mình nhất định phải mạnh mẽ
" Không muốn làm mẹ lo lắng thì lo lấy một người chồng tốt đi, mẹ biết con mới ...haiz, nhưng mẹ muốn được nhìn thấy con mẹ hạnh phúc, mẹ chỉ mong có vậy thôi, mong ước như vậy không quá đáng chứ. Mẹ muốn con hạnh phúc và hãy hạnh phúc luôn cả phần của mẹ nhé" Dường như hôm nay mẹ Trang có tâm sự, bà vừa nói vừa nhìn về phía khoảng không nào đấy, nói xong bà cười với Trang xoa đầu cô rồi bỏ đi
" Mẹ à đừng lo lắng con nhất định sẽ tìm được hạnh phúc cho chính mình mà"
Khi nghe con mình nói vậy bà bỗng đứng khựng lại, nước mắt bà rơi xuống, 1 giọt...2 giọt..3 giọt rồi dần dần từng giọt nước mắt lăn trên má rôi rơi xuống đất bà biết bà chẳng còn sống trên đời này được bao lâu nữa, căn bệnh ung thư của bà đang dần cướp đi mạng sống của bà. Khi bà biết tin mình bị ung thư dường như bà cảm thấy tất cả xung quanh bà chìm dần chìm dần vào trong bóng tối, bà thật sự không dám tin rằng mình lại bị căn bệnh quái ác đó.
Bà sợ, không phải bà sợ chết, cái chết đối với bà ở 22 năm về trước chính là sự giải thoát khỏi kiếp đời đau khổ và mệt mỏi này, nhưng hiện tại bây giờ bà thật sự không muốn chết, bà thật sự không muốn. Bà còn chưa được nhìn thấy đứa con gái mình yêu thương này lên xe hoa, chưa được nhìn thấy nó hạnh phúc... có quá nhiều điều chưa làm được, nhưng biết làm sao được bà không còn thời gian, thời gian đối với bà giờ đây rất quý giá vì thế bà luôn sắp xếp cho Trang đi xem mắt vì bà muốn trong khoảng thời gian cuối cùng của đời người này bà có thể nhìn thấy con mình gặp được hạnh phúc
Khi còn trẻ bà là một người phụ nữ xinh đẹp, xung quanh bà luôn có những chàng trai theo đuổi và tất nhiên có cả ba của Trang. Tuy ông nghèo nhưng đẹp trai lại luôn dùng những hành động cử chỉ yêu thương, lo lắng, chăm sóc bà vì vậy bà đã trao cho ông trọn vẹn con tim thuần khiết của bà. Bà cưới ông chưa được 1 năm thì bà phát hiện ra ông là một người vũ phu không những thế ông còn cả gan dắt gái về nhà và làm những việc đồi bại trước mặt bà. Khi nhìn thấy những cảnh đó bà cảm thấy trái tim bà quặn thắt lại, tuyệt vọng, đau đớn như đang bao chùm lấy bà. Bà cảm thấy chính mình đang lạc giữa đêm đen không tìm thấy lối đi...nhưng ông trời dường như cũng thương cảm cho số kiếp của bà nên đã ban cho bà ánh sáng, ánh sáng đấy đó chính là Thiên Trang con gái của bà
Khi biết mình có con bà cũng đã từng ôm hy vọng rằng khi bố đứa bé biết ông sẽ biết hối cải mà bỏ đi những thói hư đấy nhưng không khi ông ấy biết ông ấy chỉ lạnh lùng đưa cho bà đơn ly hôn kèm một câu " đứa bé bỏ đi tôi không muốn nó cản đường tôi, bà muốn giữ lại cũng được nhưng bà hãy nhớ tôi sẽ không chu cấp cho nó 1 cắc nào đâu" nói xong ông bỏ đi
Bà nhìn lá đơn ly hôn mà lòng đau như cắt, bà biết dù có nói gì đi nữa thì ông ấy cũng nhất quyết bỏ bà, đau đớn hơn đó chính là ông ấy cảm thấy đứa con của chính mình không nên có trên thế giới này. Bà nhìn lá đơn rồi khóc thương cho bản thân mình không may mắn khi cưới một người như thế. Cuối cùng bà quyết định kí, bà phải kí chứ, bà nghĩ dù gì ly hôn cũng tốt hơn là ngày nào cũng bị ăn đòn. Khi bà đặt bút xuống kí nước mắt bà cứ lần lượt rơi xuống trên trang giấy, cuối cùng bà đã được giải thoát rồi, từ giờ về sau bà sẽ sống vì con mình
" mẹ... thôi không có gì, con ăn đi rồi đi nghỉ sớm đi mai còn đi xem mắt" Bà muốn nói cho Trang biết tình trạng bệnh tật của bà nhưng rồi bà nghĩ hay là thôi đi không biết tốt hơn là biết, biết rồi cũng chỉ làm gánh nặng cho con
" con biết rồi mẹ đi nghỉ đi" Trang thấy mẹ mình rời đi Trang biết bà khóc nhưng Trang thật không biết mình lúc đó nên làm gì nói gì với bà cả. Trang biết mẹ mình bất hạnh trong hôn nhân nên lúc nào bà cũng mong cô có thể tìm được hạnh phúc chứ không phải gặp bất hạnh như bà. Thôi thì vì mẹ cô miễn cưỡng đi xem mắt lần này vậy Sau khi no cái bụng cô liền cảm thấy buồn ngủ cô dọn dẹp sơ sơ rồi leo lên giường đi ngủ. Vừa nhắm mắt lại chưa đầy 5 giây cô đã chìm vào mộng đẹp
Sáng thứ 7 tuyệt đẹp, những tia nắng ấm áp của tháng 2 lên lỏi qua khe cửa sổ, tiếng chim hót líu lo trên cành hòa với tiếng nói cười của trẻ em đang nô đùa...một buổi sáng đẹp thích hợp với việc thư giãn
"Trang ơi...dậy chưa 7h rồi...con gái con đứa giờ mà còn ngủ được à. dậy mau nhanh nào hôm nay con phải đi xem mắt đấy" Vừa nói bà vừa đánh vào lưng Trang"
"đau...đau...con dậy rồi dậy rồi...đừng đánh nữa. Nhiều lúc con nghi ngờ mình không phải con ruột của mẹ đấy" Trang lồm cồm ngồi dậy, cô xoa xoa cái đầu khiến tóc cô xù lên.
Trước khi đi mẹ tôi còn nói " mẹ quên nói con biết người hôm nay con gặp tên là Tuấn Kiệt, bông hồng đây cầm lấy người đấy cũng cầm bông hồng nhớ chưa đừng nhận nhầm người đấy" nói vừa hết câu mẹ tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi cầm bông hồng đi lững thững về phía quán cafe, vì quán cafe này gần nhà tôi nên tôi quyết định không đi xe. Tới nơi tôi gọi nước cho mình rồi nhìn xung quanh không thấy chàng trai nào cầm bông hồng, cô liền tìm đại một chỗ ngồi đợi.
Trang trí của quán này mang hơi hướng cổ điển, trang nhã. Trong lúc chờ cô lấy điện thoại lướt facebook
"Xin hỏi cô có phải Thiên Trang không?"
Một giọng nói êm êm khiến Trang bất giác ngước mặt lên thì... Khi nhìn thấy chàng trai đứng trước mặt cô, cô buột miệng nói" Thịt bò "
|