Chương 1:Vampires -Tại Tokyo,thủ đô của đất nước mặt trời mọc-Nhật Bản.
-Mọi người vẫn hoạt động bình thường như mọi ngày,từ trẻ con đến người lớn.
-Nhưng tôi lại phát hiện ra,đằng sau sự bình thường đó là một cái gì đó không ổn.
-Hơn 100 nạn nhân được phát hiện ở gần 100 nơi khác nhau.
-Nếu chỉ có thế thì tôi có thể kết luận đây là một vụ giết người hàng loạt.
-...Thứ làm tôi rùng mình khi phát hiện ra là các nạn nhân đều có một điểm chung là có vết răng ở cổ,kèm theo bị rút máu hết sạch.
-Có thê mọi người cho là kẻ sát nhân đã làm thế để đổ tội cho một sinh vật siêu nhiên và không có thật.
-Nhưng tôi lại nghĩ khác...
-Có thể là suy đoán nhưng tôi nghĩ rằng khó có chuyện đó được...
-Thực sự tồn tại một thực thể khát máu và tàn bạo.
-Tôi sẽ tiếp tục điểu tra vụ việc này...
(Báo cáo ngày X tháng Y năm 200X-Trụ sở cảnh sát Nhật Bản,cục phòng chống tội phạm nguy hiểm SR)
-Kazuya,dậy đi.
Tôi choàng mở mắt,trước mặt tôi là một cô gái đeo kinh đang quay xuống khẽ nói:
-Đừng ngủ nữa,Nimura-sensei vào lớp kìa.
-Hmm...rồi tớ dậy ngay...
Tôi ngồi dậy ngáp một cái rồi nói:
-Akiko nè,có hạt cơm trên mặt cậu nè.
-Hả,ở đâu?
-Đây.-Tôi lấy tay khẽ vuốt hạt cơm trên má Akiko xuống.-À...ừm,hết rồi đấy.
-Cả...cảm ơn cậu.-Akiko đỏ mặt,khẽ nói.
-Các em trật tự đi,vào tiết rồi.-Ở trên bục giảng,có một người đàn ông nói với giọng trầm và khàn đang cầm một quyển sổ giáo án.
Và đó là Nimura-sensei,người đàn ông mà chỉ cần cất tiếng nói lên là tôi bắt đâu thấy buồn ngủ.Nếu Akiko-lớp trưởng và là bạn từ hồi nhỏ của tôi-không đánh thức tôi dậy thì chắc tôi lại sẽ ngủ cả tiết.Và đúng như dự đoán,bài giảng của ngày hôm nay vẫn chán ngắt như mọi khi,cuối cùng tôi cũng phải đầu hàng trước cơn buồn ngủ của mình...
Sau khi ngủ một mạch đến chiều,ngán ngẩm học nốt tiết cuối cùng,khi tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ học,tôi liên quơ lấy cặp và đi ra khỏi lớp như bình thường.Chợt:
-Này Kazuya,mình về với cậu được chứ?-Akiko hỏi tôi.
-À,cũng được,không có gì đâu.
Vì Akiko với tôi đều cùng một con đường về nhà nên hay gặp nhau,nhưng đây là lần đầu tiên tôi về cùng cậu ấy.Dù là thế,nhưng tôi vẫn đồng ý,và thế là hai đứa đang cùng về với nhau và tán chuyện vui vẻ.Nhưng có một điều làm tôi không ngờ,đó chính là tôi để quên vở ở lớp.
-Xin lỗi nhé Akiko,tớ để quên quyển vở ở lớp,cậu cứ đi trước nhé.
-Ừm,vậy mai hẹn gặp lại.
Dứt lời,tôi vội chạy về phía trường học.Đến nơi thì thấy cổng trường chưa khóa,nghĩ rằng bảo vệ quên khóa,tôi lập tức chay nhanh về phía lớp học.Khi lên cầu thang,bỗng chốc trời tối dần,tôi vội lấy điện thoại bật đèn pin lên.Hàng lang không có một ai,cũng phải thôi vì mọi người về hết rồi mà,nhưng bất chợt lại có một tiếng hét:
-AAAAA
Và sau đó,tôi lập tức chạy đến nơi phát ra tiếng hét-phòng học cuối hành lang.Bước vào phòng,tôi cảm thấy như mình sắp ngất đi đến nơi vậy,mùi máu tanh xộc vào mũi,và một cảnh tượng hiện ra trước mặt tôi là một sinh vật có mắt màu đỏ với hàm răng nanh dài đang cắn vào cổ người đàn ông xấu số trước mặt tôi.Phải gọi cảnh sát nhanh,nhưng dường như toàn bộ cơ thể tôi không nghe theo lời tôi nữa,cho nên tôi cứ đứng đờ ra trước cảnh tượng kinh hoàng đấy.
-Hình như có ai đó làm phiền ta ăn thì phải.
Sinh vật kia quay đầu lại,nhìn tôi với hai đôi mắt màu đỏ.Theo bản năng,tôi vội chạy đi,chạy ra ngoài sân,tôi ngồi bệt dưới sân một lúc thì...
-Mi tính chạy đi đâu.-Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tôi quay lưng lại,thấy một người đàn ông có đôi mắt màu đỏ đang vừa cười vừa nói.
-Không ngờ hôm nay ta lại may mắn kiếm được 2 bữa ăn cùng một lúc.
Bữa ăn?Ý của hắn là tôi?Vậy chắc tên này là sinh vật lúc nãy tôi nhìn thấy.Tôi đứng dậy chuẩn bị chạy thì một cú đá như trời giáng của hắn làm tôi ngã xuống đất,máu từ trong mồm bắn ra,có lẽ đây sẽ là kết cục của mình,mắt tôi nhắm xuống trong vô vòng,nhưng tôi vẫn khẽ nói:
-Cứ...cứu tôi với.
-Không ai đến cứu mi đâu,bữa ăn của ta à.
Khi hắn kề sát hai cái răng nanh nhọn hoắt vào gần cổ tôi,tôi đã nghĩ thế là hết.Nhưng thế giới xung quanh tôi lại im lặng và trắng xóa,nhận ra là mình đang đứng,tôi chợt nói:
-Vậy là mình chết rồi à?
-Anh chưa chết đâu,Kazuya-san.-Một giọng nói con gái vang lên.
Đứng trước mặt tôi là một bé gái tầm khoảng 12 tuổi,với màu tóc trắng và đôi mắt màu vàng.trông em ấy thật là dễ thương và xinh đẹp.
-Chưa chết nghĩa là sao?-Tôi hỏi lại.
-Nghĩa là anh chỉ đang cận kề cái chết,và thế giới xung quanh anh đã bị em đóng băng lại.-Em ấy đáp tôi với một vẻ mặt của trẻ con.
-Vậy à...
-Anh có muốn làm Master của em không?
-Master?-Tôi chưa hiểu ý em ấy là gì,Master là cái gì cơ chứ?
-Nếu anh làm Master của em thì anh sẽ không phải chết.-Em ấy đáp lại câu hỏi của tôi và nở một nụ cười trên mặt.
-Thế thì anh đồng ý.
Tôi không muốn chết nên đã đồng ý,và đáp lại câu trả lời của tôi,em ấy khẽ nói:
-Vậy thế nhé...
Dần dần,thế giới ấy lại biến mất,tôi lại có cảm giác về mọi thứ xung quanh,mùi đất xộc vào mũi tôi,và cảm giác nặng nề lại trở lại.
-Không cần biết ngươi là ai,nhưng nêu ngăn ta dùng bữa thì ngươi tới số rồi đó.
Gồng hết sức để gượng dậy,tôi nhìn thấy một cô bé trạc 12 tuổi với mái tóc màu trắng,đôi mắt màu vàng,trên tay cầm một thanh kiếm và nói:
-Master,em đến cứu anh đây.
Và rồi,tôi kiệt sức,mọi thứ xung quanh chợt im lặng,và nó hệt như lúc lần đầu tôi gặp em ấy vậy...
|