Chương 5: Hiểu Lấm
Quán phở bò.
– Nhìn có vẻ sang chảnh sạch sẽ đấy nhỉ? – Lan Chi liếc ngang liếc dọc nhìn quanh cái quán phở này, nó nằm ngay gần nơi Vân Khánh làm việc.
– Ờ, ăn cũng được lắm. Anh ơi hai phở bò một đầy đủ một không hành nhiều topping tiền vẫn vậy nhé.
– Được được… – chủ quán xởi lời tươi cười đáp trả lại cô, mới có gần tháng làm việc ở đây mà có vẻ đã quen thân với mấy quán ăn ở đây lắm rồi.
Cái người ngồi ở góc trong kia nghe thấy màn đối đáp của cô nàng với chủ quán không nén nổi tò mò phải rời mắt khỏi điện thoại nhìn sang nhưng vướng người bàn bên cạnh nên chỉ nhìn loáng thoáng thấy dáng ngồi chứ mặc nhiên không nhìn thấy mặt.
Khuôn mặt anh ta có vẻ không được hài lòng cho lắm khi mà có vẻ đồ anh ta gọi hơi lâu, nhìn đồng hồ có vẻ sót ruột.
– Ủa, anh đi đâu vậy? Xong rồi, xong rồi. – Thấy anh ta đứng dậy rời bàn tiến lại gần anh chàng chủ quán liền vồn vã bước ra với tô phở thơm phức nghi ngút khói bốc lên.
– Thanh toán, tôi muộn giờ rồi. À, chuyển hết thịt vào tô cho bàn gọi không hành nhiều topping gì gì ấy. – Đặt tiền xuống bàn, vỗ vai anh chàng chủ quán mặt đang ngắn lại rồi nhanh chóng rời đi.
Hai bát phở bò được đưa ra, đặt ngay ngắn trước mặt hai cô gái, trước con mắt kinh ngạc của Lan Chi, cô nàng không cầm được lòng phải thốt lên thán phục cái tài làm thân của Vân Khánh, quả không ngờ bát của cô chất ngất thịt à, Vân Khánh cũng có chút giật mình vì chỉ là tiện miệng nói đại vậy thôi mà không ngờ một bát chất đầy topping trước mặt thật. Khuôn mặt rạng rỡ hẳn ra.
Trong khi đó ở công ty.
– Giám đốc hôm nay anh đến sớm thật. – Cô nhân viên thấy Khánh Anh thì liền cúi mặt không giám nhìn mà nói.
– Thường ngày tôi hay đến muộn? – Câu hỏi khiến người đối diện cảm thấy thốn đến tận đầu, cô gái mặt nhăn nhó, cô ấy đâu mong anh trả lời đâu, chỉ là câu chào xã giao thôi mà.
Khi mà cô gái còn đang lúng túng lắp bắp thì anh đã rời đi. Cô ôm lấy ngực mình nhìn ngó mà thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ đúng là ra đường bước nhầm chân nên mới xui xẻo gặp phải anh ta, lời đồn CEO* của họ rất khó chịu, khó gần, khó tiếp xúc quả là có thật.
(*) CEO (Chief Executive Officer): Giám đốc điều hành.
Lúc nào anh ta cũng phải tạo ra hàng rào với người khác như vậy mới chịu được thì phải. Trong cái công ty này thì ngoại trừ Đức Huy – giám đốc nhân sự bạn thân anh ta, trưởng phòng thiết kế là vị hôn thê của anh ta ra thì hầu như chẳng ai dám mon men lại gần nếu không thật sự có việc cần phải cầu cạnh, mà thật ra là hầu như không có. Anh ta về công ty này cả năm rồi mà có thấy cười với nhân viên nào bao giờ đâu, chắc gì đã nhớ nổi ai với ai, đừng có nói đến nhớ tên người nào. Mặt mày lúc nào cũng lạnh tanh, đằm đằm sát khí mới nhìn thôi đã khiến người khác lạnh thấu xương rồi.
– Này này, Vân Khánh.
– Sao ạ?
– Dọn dẹp phòng giám đốc điều hành chưa? – Cô nhân viên thấy Vân Khánh đang lúi hút hút bụi thì liền kéo lại hỏi.
– Chưa, anh ta có trong ấy đâu? Phòng ấy khóa mà.
– Tới rồi, tới rồi, đi công tác về rồi. Nãy đụng phải mà hết cả hồn. – Cô nhân viên làm ra cái vẻ mặt như gặp phải cương thi mà diễn ta cho Vân Khánh, khiến cô nàng cười không nhặt được miệng lại.
Thật lòng thì cô cũng khá tò mò về cái tên giám đốc điều hành mới nghe danh chứ chưa bao giờ gặp này, số là từ khi cô vào đây làm thì anh đi công tác nước ngoài, không có mặt tại công ty để mà diện kiến cô cho được.
Đang mon men lau lau mấy cái bàn ở chỗ ăn trưa của mọi người, do không để ý mà Vân Khánh đụng phải người vừa đi tới, khiến cô bị giật mình mà hét toáng lên.
– Ố, làm sao mà hét toáng lên thế cô gái? – Người phụ nữ mà cô vừa đụng phải cũng bị tiếng hét làm cho giật mình sững người nhìn cô.
– Dạ dạ, xin lỗi, xin lỗi, do cháu không để ý, cô có sao không ạ? – Vân Khánh rối rít xin lỗi bà, ngước mắt nhìn bà một cái, người này hình như cô có quen, quen mặt lắm.
Nói với cô bà không sao rồi rảo bước rời đi. Bỏ lại Vân Khánh cứ ngơ ngác, nhìn theo, lục tìm trong mớ kí ức hỗn độn về người phụ nữ xinh đẹp này.
Phòng giám đốc điều hành nằm trên tầng năm, trên đó có bốn phòng bao gồm phòng của giám đốc điều hành, phòng tổng giám đốc, phòng họp và phòng của trợ lý giám đốc, thường thì chỉ có phòng họp là cần dọn dẹp còn phòng trợ lý chưa có người tiếp quản và hai phòng còn lại cũng ít khi phải dọn, khi nào được gọi thì Vân Khánh mới cần đến, nhưng từ hồi vào đến giờ còn chưa phải qua đó bao giờ.
Phòng giám đốc điều hành cửa đều là cửa kính dán mờ từ mặt đất lên tầm cỡ khoảng mét bảy gì đó, Vân Khánh cố nhảy nhảy lên để nhìn vào xem thấy anh ta ở đó không, có vẻ đang ở bên trong.
– Làm cái gì vậy? – Giọng đàn ông vang lên.
– Hả? – Bị gọi làm cho giật mình, cô nàng đứng đơ người. Rõ ràng cô thấy anh ta ở trong mà sao mới đó đã ra mở cửa từ lúc nào. Mà đây chẳng phải tên trai bao hay sao? Cái mặt hắc ám của anh ta có đốt thành tro cô cũng vẫn nhận ra.
– Ngơ ra đấy làm gì? Tôi hỏi cô làm gì lén lén lút lút nhòm nhòm ngó ngó ở đây?
– Tôi mới phải hỏi anh đấy. Anh làm gì trong phòng giám đốc chúng tôi? Định giở trò mờ ám gì? – Vân Khánh liền dơ chổi lau nhà lên dứ trước mặt anh ta.
– Hừm. Khánh Anh hơi lùi lại một chút, mặt mày hết sức cau có khó chịu vì con bé không biết trời cao đất dày này. – Cũng biết đây là phòng giám đốc? Vậy cô có được dạy khi nào được gọi mới được phép đến đây không?
Gật đầu. Lại trưng ra cái vẻ mặt ngu ngơ. Khánh Anh đặc biệt vô cùng ghét cái bản mặt này của cô. Bản mặt anh coi là giả tạo.
– Cầm lấy, đi đi xuống dưới, đọc cho kỹ. – Đưa tấm card vào tay Vân Khánh, Khánh Anh liền quay đầu định đi vào phòng. – À, gọi Trần Đức Huy lên đây cho tôi. Đi đi, đi ngay.
Cánh cửa đóng lại, trước con mắt thất thần của Vân Khánh, cô vừa gặp phải cái thứ gì vậy? Anh ta không phải người, làm gì có người nào giống anh ta, hoặc giả có thì anh ta thuộc loại trong sách đỏ, loại này chắc chắn là cá thể duy nhất còn sót lại, mà loại này tuyệt nhiên không thể để nhân giống mà phải diệt trước khi kịp sinh sôi nảy nở. Chỉ có thể gói gọn trong bảy từ Vô liêm sỉ – vô lại – độc tài.
Đức Huy khẽ lắc đầu làm ra cái vẻ đồng cảm với cô:
– Nếu được anh nghĩ em đừng nên mon men lại gần thằng đó, nó không giống Hải Nam đâu.
– Anh cũng thấy thế đúng không ạ? Người gì mà khó ưa, độc tài, bảo sao trong công ty không ai ưa được.
– Ối, dừng, trước mặt anh em nói thế được, chứ tuyệt nhiên đừng động thủ trước mặt câu ta. Oke, oke. – Đức Huy liền chặn miệng cô nàng lại ngay, dặn dò cô giữ mồm giữ miệng đừng có luyên thuyên trước mặt anh ta nếu không đến mười Hải Nam có ra mặt cũng chẳng cứu nổi cô.
***
– Nay tổng giám đốc tới đó. – Một cô nhân viên nói.
– Chắc giám đốc điều hành về nên bà ấy đến.
– Là ai? – Vân Khánh mon men hóng hớt.
– Đó đó. – Cô gái hất mắt về phía người phụ nữ đang trong phòng Tường San.
– Là bà ấy. Bà ấy. Tên trai bao? Bà ấy, đúng chính là bà ấy. Vậy, vậy… – Vân Khánh há mồm vì cái điều mình vừa nghĩ ra, thật quá kinh khủng, vô cùng kinh khủng. Bảo sao anh ta có thể leo lên cái vị trí này, bảo sao lại bá đạo độc tài không coi ai ra cái thể gì như vậy.
– Nhìn gì đấy? – Đứ Huy thấy Vân Khánh lấm lét nhìn nhìn ngó ngó thì liền mon men lại gần.
– Họ…
– Sao? Họ chuẩn bị về.
– Họ về cùng nhau?
– Họ ở cùng nhau đương nhiên về cùng nhau.
– Thật á?
– Ừ. Có gì lạ lắm sao? – Đức Huy nhìn cái vẻ ngạc nhiên đến cùng cực của cô thì tỏ ra khó hiểu. Vân Khánh nhanh chóng bụm miệng lắc đầu, nhưng mặt vẫn làm ra cái vẻ kinh dị.
Hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, cái ác cảm của Vân Khánh đối với Khánh Anh lại tăng thêm một bậc, không một ai nói cho cô biết họ là mẹ con nhỉ? Thật ra họ đều không biết cái trí tưởng tượng phong phú của cô đã áp đặt họ đang hẹn hò với nhau và anh ta chính là tên đào mỏ lợi dụng bà ấy để leo lên vị trí này.
Suy đi nghĩ lại Vân Khánh nhất định phải nói cho Tường San biết sự thật về vị hôn phu này của cô ấy, không thể để cô bị hắn ta lừa được, nhưng tự nói tự phản biện liệu Tường San có tin mình hay không? Cô còn không biết có bị cô ấy ghét không nữa là.
|