Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
|
|
Chương 160
Cúp điện thoại.Hắn một tay xoa cái mũi có chút đau của mình,một tay trượt qua màn hình di động dừng ở trên cái tên Diệp Tử Kiệt kia,ngũ quan thâm thúy của hắn hiện lên một tia hung ác nhan hiểm,không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú ba chữ kia.
Diệp Tử Kiệt.... Diệp Tử Kiệt.
Con cáo già,mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi.
22h 15 phút Lương Phi Phàm đi tới bệnh viện, Bạch Lộ vẫn như cũ sốt cao không ngừng, sắc mặt lúc trước có chút tái nhợt, hiện tại bị sốt đến đỏ bừng, cánh môi khô khốc hơi hơi rạn nứt, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm nói gì đó, bất quá là mơ hồ, nghe không rõ ràng lắm.
Lương Phi Phàm đưa tay sờ lòng bàn tay nàng một chút, rất nóng, đôi chân mày rậm của hắn hiện lên tia khẩn trương, “Không phải cảm cúm, sao đột nhiên lại phát sốt?”
Quan Triều ở một bên sắc mặt cứng đờ cũng có chút biến hóa, gật đầu nói, “…… Không phải bị cảm, phía trước Lương phu nhân hoàn toàn bình thường, không biết nguyên nhân gì, đột nhiên lại phát sốt.”
“Kiểm tra kết quả như thế nào?”
“…… Lấy máu rồi, đang đi xét nghiệm.”
Lương Phi Phàm ngồi ở mép giường, duỗi tay đem bàn tay nóng bỏng của nàng mà cầm trong tay mình, nhẹ nhàng mà vuốt ve, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện vẻ đau lòng và lo lắng.
“…… Lương tổng, thực xin lỗi, là tôi sơ sẩy, tôi phía trước có thể là quá mệt mỏi, cho nên mới ngủ, bằng không tôi đã có thể sớm phát hiện phu nhân bị sốt…… Chuyện bay qua Mỹ……”
“Không có việc gì.” Lương Phi phàm vẫy vẫy tay nói, “Cậu trước xuống đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho tôi là được rồi.”
“Chuyện công ty……”
“Chuyện công ty trong lòng tôi hiểu rõ, ngày mai 9 h họp hội đồng quản trị, đến lúc đó tôi sẽ tham dự đúng giờ.”
Quan Triều biết Lương Phi Phàm từ trước đến nay nếu không nắm chắc được phần thắng thì sẽ không làm, hắn nếu đã nói như vậy, khẳng định là trong lòng đã có kế hoạch, hiện tại Lương Phi Phàm đã ở cùng với Bạch Lộ, hắn ở lại cũng không giúp có được gì, “Vậy, Lương tổng, tôi lui xuống trước.” Trong đoạn cuối hành lang bệnh viện, tiểu y tá có chút né tránh, không chịu đi vào, bỗng nhiên phía sau một bàn tay vươn tới, đột nhiên dùng sức, liền kéo tiểu y tá kia vào trong phòng.
“…… A, bác sĩ Trương!” Tiểu y tá hoang mang rối loạn mà kêu lên, “Anh, anh không sợ có người à!”
“Sợ cái gì?”
Bác sĩ Trương cười hắc hắc một tiếng, một đôi bàn tay to nâng eo thon nhỏ của tiểu y tá, đem nàng ôm vào trong lòng ngực mình, “Thế nào? Sự tình anh giao em tốt rồi chứ?”
“Đáng ghét!” Tiều y tá lập tức hờn dỗi một tiếng, cả người lại mềm oặt mà rúc vào trong ngực của bác sĩ Trương, ngón tay vừa xoay vừa lướt qua,lướt lại trên ngực người đàn ông, “…… Người ta đương nhiên là giúp anh làm tốt rồi, đứa bé trong bụng ả khẳng định là không giữ nổi, lúc mảnh kính đâm vào tay ả cắt một miếng trên ngón tay, chỉ một vết xước nhỏ như vậy thôi cũng đã đủ để vius truyền vào máu, khẳng định là sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô ta, hơn nữa hiện tại lại còn sốt cao không hạ ……”
“Tiểu Mật Nhi của ta, làm thật tốt, có khen thưởng.”
Bác sĩ Trương cười tủm tỉm mà đem hai môi mình ngậm hai cánh môi của tiểu hộ sĩ, hai người, người đàn ông nhìn qua đã hơn 40 tuổi, lại giống như lang tựa hổ mà ôm trong lòng ngực một cô bé bất quá hơn 20 tuổi, đây là phòng làm việc của bác sĩ Trương, hai người lại khóa cửa phòng, quên mình mà ôm nhau hôn hít.
Một lúc sau thở hồng hộc mà tách ra, tiểu y tá mới nhéo đôi bàn tay trắng như phấn dừng lại ở trên ngực của bác sĩ Trương, nũng nịu mà nói: “…… Anh cái đồ ma quỷ này, thật là đáng ghét! Anh tính khen thưởng cho em bấy nhiêu sao? Em không làm! Lúc trước anh nói, chỉ cần em giúp anh làm xong chuyện này, anh liền cùng bà thím già nhà anh ly hôn, anh cũng không thể đổi ý! Hiện tại đều đã thành công một nửa, có phải hay không anh cũng lấy ra một chút thành ý?”
“Bảo bối, em lo lắng cái gì? Anh đối với em yêu còn chưa đủ nhiều sao? Em nhìn xem anh…… Ân, tiểu đệ của anh đều nhớ em muốn chết, bằng không chúng ta làm một lần……”
“Không cần! Nếu anh không ly hôn với lão bà của anh thì đừng hòng chạm vào người em!”
“Ngoan ngoãn, em nghe anh nói này, việc này mới chỉ là bắt đầu, về sau đường đi còn rất dài, cho nên hiện tại nếu anh ly hôn, cùng em đi đăng ký, đến lúc đó khẳng định sẽ bị người phát hiện ra cái gì, cho nên nhớ kỹ, ở bệnh viện, ngàn vạn lần không được thân cận quá với anh, đặc biệt là Lương Phi Phàm người kia, anh đắc tội không nổi, em biết không?”
Tiểu y tá hừ một tiếng, cũng chẳng hề để, “Hắn có thể lợi hại bao nhiêu? Anh không phải có chỗ dựa lợi hai hơn so với hắn sao? Ai nha, em mặc kệ chuyện như thế nào, dù sao em đã giúp anh làm người đàn bà kia không giữ được đứa bé trong bụng rồi nên anh nhất định phải cưới em, bằng không em liền đem chuyện này nói ra ngoài……”
“Em dám!” Bác sĩ Trương thần sắc biến đổi, một tay bóp lấy eo tiểu y tá, lạnh lùng nói: “Em có phải là điên rồi không? Lời này là có thể tùy tiện nói ra sao? Anh nói cho em biết, hiện tại anh và em là đứng chung một thuyền, chuyện này em nếu nói bậy một câu, đến lúc đó anh và em đều không được chết tử tế, có nghe hay không? Nếu có người điều tra đến trên người em, nhớ kỹ những lời để nói với hắn chưa?”
“Biết rồi, biết rồi!” Tiểu y tá bĩu môi, tựa hồ có chút bất mãn, chính là lại không đến phát tiết được, chỉ có thể u oán lôi kéo áo blouse trắng của bác sĩ Trương, “Vậy anh cũng phải nhớ kỹ, em giúp anh, anh không thể thất hứa với em? Người ta…… Thật là đem cả đời đều gởi gắm ở trên người anh.”
Bác sĩ Trương tức khắc vừa lòng cười, “Bảo bối nhi, anh như thế nào sẽ thất tín với em? Ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó ở trước mặt Lương Phi Phàm, đừng rối loạn trận tuyến, nghe không?”
Buổi tối 23 giờ 20 phút
Lương Phi Phàm đến bệnh viện không sai biệt lắm đã hơn một tiếng, nhưng mà Bạch Lộ vẫn luôn sốt cao không lùi, hắn ngay từ đầu cũng cho rằng có khả năng là một ít vấn đề nhỏ khiến cho cô phát sốt, nhưng đã qua thời gian lâu như vậy vẫn luôn sốt cao ngừng, hắn mới ý thức được có chút không thích hợp.
Bệnh viện có mấy người bác sĩ trưởng khoa nội, còn có trưởng khoa sản, tất cả đều đứng ở trong phòng bênh Bạch lộ, mỗi người đều có thần sắc ngưng trọng lo sợ lại bất an, Lương Phi Phàm trầm ổn ngồi ở trên sô pha, bởi vì bực bội, hắn đem cửa đóng lại, mới hút thuốc.
“Đem cửa sổ mở ra hết đi.” Không gian quá nhỏ, mùi thuốc lá thật mau liền tràn ngập trong phòng, Lương Phi Phàm giơ nữa điếu thuốc trong tay,chỉ dựa cửa sổ gần bác sĩ nhất, lại nhìn về phía viện trưởng đang đứng ở phía trước, “Tôi yêu cầu ông mau chóng cho tôi một lời giải thích, hoặc là, lời giải thích cũng không cần, ông chỉ cần cho tôi một phương án, trong thời gian ngắn nhất, làm cô ấy hạ sốt.”
Viện trưởng cùng Lương Vô Minh quan hệ cũng không tệ,bất quá ông là vãn bối,bởi vì ông cùng Lương Kiếm Nam đồng lứa nên Lương Phi Phàm cũng được coi như là tiểu chất của ông.
Mặc dù chưa đến mức nhìn hắn từ nhỏ lớn lên,nhưng cũng có thể coi như con trai trai của mình,trước kia hắn luôn gọi ông một tiếng chú mà giờ phút này hắn ngồi trên ghế salon,nhìn như tùy ý nhưng thần sắc sắc bén giữa hai đầu chân mày không có nữa điểm nhiệt độ,cả người đều tỏa ra lệ khí cùng nóng nảy mà mình chưa từng thấy qua.
Viện trưởng không dám thở mạnh, liên tục xin lỗi, “…… Phi Phàm, trước mắt tôi thật không thể đưa ra kết luận gì, bởi vì phu nhân mang thai, trước mắt cũng không thể sử dụng thuốc được, cho nên chỉ có thể dùng cách vật lý để hạ sốt ……”
Hắn ấp a ấp úng nói không ra lời, vẻ mặt khẩn trương, làm lương Phi phàm ngũ quan vốn đã lạnh lẽo, giờ lại càng lạnh hơn vài phần, duỗi tay tắt tàn thuốc, Lương Phi Phàm đứng dậy, tới gần một bước, “Ông hiện tại trực tiếp nói cho tôi, nếu cô ấy vẫn luôn sốt như vậy, hậu quả nghiêm trọng nhất là gì? ”
“…… Phổi, có khả năng sẽ bị viêm, đương nhiên, Bạch tiểu thư trong bụng đứa bé rất khó bảo toàn được…… Kỳ thật tôi hiện tại cũng hoài nghi, cô ấy có thể là đã bị cảm nhiễm.”
Viện trưởng hít sâu một hơi, dù sao đi nữa cũng đều có kết quả như vậy, cho dù kéo dài cũng không phải là biện pháp, đơn giản cổ duỗi ra, lấy hết can đảm liền nói: “…… Phi Phàm, tôi biết tâm tình cậu hiện tại không tốt, bất quá hy vọng cậu có thể tin tưởng chúng tôi, hiện tại gặp tình huống này, chúng tôi cũng bó tay không có biện pháp, nếu dùng thuốc, chúng tôi cũng sẽ cho cô ấy dùng thuốc, chính là hiện tại thân thể của cô ấy ở trong này tình huống, tiếp thu thuốc đối với đứa bé trong bụng không tốt lắm.”
Lương phi phàm duỗi tay xoa xoa ấn đường đang phát đau, “Khi nào sẽ có kết quả?”
Viện trưởng nâng cổ tay lên nhìn thời gian, “Nhanh nhất đợi nữa tiếng nữa, tôi đã cho bên làm xét nghiệm tăng ca thêm giờ, thời gian nhanh nhất, chính là 30 phút. Trong khoảng thời gian này liền lau mình nhiều lần cho cô ấy, có kết quả, tôi liền sẽ lập tức báo cho cậu.”
……
Toàn bộ mấy người có quyền uy đều từ trong phòng bệnh đi ra, viện trưởng đi tít đằng trước, cửa phòng vừa đóng lại, một đám người mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, trong đó có một bác sĩ không nhịn xuống được, nói thầm một câu, “…… Viện trưởng, kỳ thật ngài sao không trực tiếp nói cho Lương thiếu biết, cô gái kia…… Vô cùng có khả năng chính là bị nhiễm sars……”
“Câm miệng!”
Viện trưởng ánh mắt sắc bén nhìn qua, vị bác sĩ đó tức khắc im miệng, viện trưởng dừng một chút, mới lắc đầu, mặt đầy mặt lo lắng, “…… Cậu cho rằng tôi không biết sao? Chính là hiện tại còn chưa có kết quả …… Nói nữa, bệnh viện chúng ta, căn bản là không có người bị sars, tỷ lệ cảm nhiễm của cô ta rất nhỏ, cho nên bây giờ vẫn còn một chút hy vọng.”
Hắn lo lắng sốt ruột, lại vẫn là không quên dặn dò mọi người, “Các ngươi đều nghe được, người Lương gia đều là đại nhân vật, cô gái nằm bên trong kia chính là người phụ nữ của Lương Phi Phàm,chưa có kết luận chính xác nào, các ngươi ai cũng đều không thể để lộ tin tức, biết chưa?”
Mọi người trầm mặc, sau đó đồng thời gật đầu.
30 phút sau.
Lương Phi Phàm chưa từng cảm thấy, thời gian đối với hắn mà nói, sẽ trở nên dài như vậy, nửa giờ, quả thực là dày vò hắn.
Bạch Lộ vẫn luôn sốt cao không hạ, mơ mơ màng màng, tựa hồ một giây thanh tỉnh đều không có, hắn trong lòng sốt ruột, lại không có bất luận biện pháp gì, 30 phút này, hắn đều tự mình lau bằng nước lạnh cho Bạch Lộ, thỉnh thoảng mà nhìn thời gian, kim đồng hồ chỉ tới 11 giờ 50 p, Lương Phi Phàm liền lập tức lấy ra di động ra, gọi cho viện trưởng.
“ Có kết quả chưa? ”
Viện trưởng ở đầu bên kia ậm ừ một tiếng, rốt cuộc vẫn nói: “…… Có rồi, Phi Phàm, tôi qua đó tìm cậu.”
Lương Phi Phàm nhìn thoáng qua vẻ mặt bị bệnh ửng hồng của Bạch Lộ trên giường bệnh, trực tiếp ngắt điện thoại. Lại nói, không tới hai phút, viện trưởng liền cầm phiếu xét nghiệm gõ cửa tiến vào.
“Phi Phàm.”
Nguyên lai ở trên đường đi hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, loại kết quả này, kỳ thật là hắn đã sớm đoán đươc trước rồi, nhưng đối với Lương Phi Phàm thì kết quả này có lẽ là ngoài dự đoán của hắn, nghĩ đến người đàn ông này nghe được kết quả này sẽ sụp đổ mất, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, hắn lại không thể không nói, “Kết quả đã có, tôi hiện tại tớ là để báo cho cậu, Phi Phàm, Bạch tiểu thư…… Chúng tôi trước yêu cầu cô ấy làm giải phẫu - lưu thai nhi, sau đó đem cô ấy cách ly.”
|
Chương 161
Lương Phi Phàm nhíu mày, ánh mắt quắc lên: “Ông nói cái gì? Phẫu thuật? Tại sao phải phẫu thuật?”
Anh hùng hổ tiến lên một bước, lễ nghi được dạy dỗ từ nhỏ giờ phút này không còn sót lại chút gì, anh tóm lấy cổ áo của viện trưởng, gằn từng chữ chất vấn: “Lại còn muốn cách ly?”
“Phi Phàm…”
Nếu như không phải cùng Lương gia có giao tình thì hiện tại ông cũng không có dũng khí nói thêm nữa, nhưng có một số việc cho dù khó đối mặt nhưng cuối cùng cũng phải đối mặt, viện trưởng đưa tay vỗ vỗ cổ tay của Lương Phi Phàm, đưa kết quả xét nghiệm cho anh, cố hết sức giải thích: “Tôi biết anh không chấp nhận được, nhưng đứa bé trong bụng cô ấy sợ là không giữ được… Kết quả xét nghiệm của Bạch tiểu thư, cô ấy sốt cao không rõ nguyên nhân là bởi vì nhiễm… SARS*.”
*SARS: Hội chứng hô hấp cấp tính nặng, bệnh này là đại dịch đến từ Hong Kong nhưng tâm điểm ở VN và lan ra 37 quốc gia vào năm 2003, trong 45 ngày đã có hơn 8000 người mắc và hơn 900 người từ vong.
Người Lương Phi Phàm bỗng nhiên cứng đờ, bên trong anh khiếp sợ và đau đớn kèm theo cuồng phong giận dữ, anh cố gắng kìm chế lại nhưng thân thể run rẩy không ngừng, ngay cả linh hồn anh cũng giống như bị xé rách.
“Không có khả năng… không có khả năng!” Lương Phi Phàm khẽ gầm lên đẩy viện trưởng ra, giọng tức giận: “Ông ở đây nói đùa gì thế? SARS? Căn bệnh quỷ quái này sao lại ở trên người Bạch Lộ? Chết tiệt, bệnh viện các người có bệnh nhân SARS sao không cách ly để cô ấy bị lây ở đây? Mặc kệ các người dùng phương pháp gì phải chữa khỏi cho cô ấy. Tôi cho ông biết, đứa bé cũng không được bỏ, đó là con của tôi, ông nghe rõ không?”
Viện trưởng thật sự rất sợ, người đàn ông trước mắt này lửa giận ngút trời dường như đã mất đi lý trí, nhưng ông vẫn phải kiên trì giải thích, trấn an: “Phi Phàm, tôi biết cho dù là bất cứ ai cũng khó có thể chấp nhận điều này. Nhưng bây giờ không có cách nào, hiện tại tin này vẫn bị phong tỏa, nếu như bị cánh nhà báo biết nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn. Anh nên biết SARS không phải là bệnh đơn giản, tuy rằng bệnh này có thể chữa được theo phương pháp mới có nhưng đứa bé trong bụng Bạch tiểu thư còn quá nhỏ, nếu muốn chữa cho Bạch tiểu thư mà vẫn cùng đứa nhỏ thì sẽ khó khăn gấp mấy lần. Tôi cũng lo lắng cho Bạch tiểu thư.”
Dừng một chút, ông thở ra một hơi: “Phi phàm, chú Ngô không phải không muốn giúp cháu, nhưng những gì chú có thể làm… Thời gian không còn nhiều, cô ấy vẫn sốt cao như vậy mà không được chữa trị thì với cô ấy càng ngày càng hại.”
Viện trưởng rời đi, Lương Phi Phàm một mình đứng tại chỗ, phía sau lưng anh là giường bệnh, trên đó là cô gái anh đã dùng tất cả sức lực để bảo vệ, bây giờ lại bị ốm đau hành hạ mà anh lại… bất lực.
Bất lực, hai chữ này đã từng bị anh khinh bỉ, một người đàn ông thành công sao có thể chịu bất lực?
Thế nhưng trong khoảng thời gian này, đối với cô anh cũng đã nhiều lần bất lực. Mẹ của cô vì mẹ của anh mà đang phải nằm tại ICU, hiện tại cô lại bị nhiễm SARS, Lương Phi Phàm chưa bao giờ hoảng loạn và bất lực như vậy, cho dù Lương Thị hiện tại đang ở tình cảnh có thể phá sản anh cũng cảm thấy mình có thể giải quyết, vậy mà người con gái của anh lại phải chịu thống khổ như thế. Đứa con của bọn họ, đứa bé mới ba tháng…
Ba tháng thôi...
Lương Phi Phàm vẫn luôn nghĩ tâm tình mình luôn mạnh mẽ hiện tại cũng quá mức yếu đuối, cảm giác giống như trời sập xuống.
Anh chậm rãi xoay người sang chỗ khác, ngồi ở bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại nóng hổi của cô. Ánh sáng phòng bệnh nhợt nhạt chiếu lên người cô gái trên giường, sắc mặt cô ngày càng ửng đỏ, nhưng đây không phải là màu sắc khỏe mạnh, đây là một căn bệnh. Hiện tại cô đang nhắm mắt chịu đựng sự thống khổ.
Ngực anh co thắt giống như bên trong có một con dã thú bị thương đang gầm thét giãy giụa, nhưng toàn thế giới người có thể nghe được chỉ có anh… Còn có mùi máu tanh cũng chỉ có anh thấy được.
Tại sao phải như vậy?
Tại sao lại biến thành như vậy?
Anh mím chặt môi lại, hỏi liên tiếp những câu vì sao nhưng vẫn không có đáp án.
Cuối cùng anh gọi điện cho Quan Triều, vừa dịp thấy trên điện thoại thời gian chỉ đúng 0 giờ.
Quan Triều về nhà tắm rửa một chút, cũng không có tâm tư ngủ, anh đã chủ động quay lại bệnh viện, lúc Lương Phi Phạm gọi điện thì anh đã gần tới, Quan Triều đi với tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện liền thấy một Lương Phi Phàm anh chưa từng thấy.
Thất hồn lạc phách, thần thái luôn tràn đầy tự tin bây giờ lại đang tuyệt vọng.
Tim Quan Triều đập thình thịch: “Lương tổng, có phải phu nhân đã xảy ra chuyện gi?” Lương Phi Phàm vẫn ngồi ở bên giường, con ngươi trong mắt đỏ au không hề chớp nhìn cô gái đang hôn mê bất tỉnh, một lát sau giọng trầm truyền đến: “Trước khi cô ấy gặp chuyện không may có phải đã đi ra ngoài?”
Dựa theo lời của viện trưởng, bệnh viện này không có bệnh nhân SARS, nếu có bệnh nhân cũng sẽ bị cách ly tuyệt đối, vì sao Bạch Lộ lại đột nhiên nhiễm bệnh này?
Cho dù giống như một con thú đang bị thương thì Lương Phi Phàm cũng có năng lực phân tích rất tốt.
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, anh thật sự có lúc luống cuống tay chân, hay là nhân dịp đó có người đã lợi dụng sơ hở.
Quan Triều không biết Bạch Lộ được chẩn đoán bị nhiễm SARS nhưng anh nhìn biểu tình của Lương Phi Phàm như vậy trong lòng cũng đã biết hẳn chuyện không đơn giản. Anh cố gắng suy nghĩ một chút, một tia đầu mối cũng không thấy, cuối cùng chỉ nhớ tới cái gì liền vội vàng nói:
“Tôi nhớ rồi, Lương phu nhân thật sự đã ra khỏi phòng bệnh nhưng cô ấy không ra khỏi bệnh viện, cô ấy đi nhờ y tá lấy cho một bộ quần áo bệnh nhân để tắm rửa. Vốn tôi có nói để tôi đi lấy nhưng Lương phu nhân không cho, tôi lo lắng cũng không tiện ép phu nhân liền đi theo bảo vệ.”
Lương Phi Phàm nắm tay Bạch Lộ liền căng thẳng, cảm nhận được độ nóng trong lòng bàn tay mình, cũng giống như tim anh đang đang thắt lại. Giọng của anh càng lạnh lùng nghiêm nghị: “Nói tiếp, sau có chuyện gì xảy ra?”
“Sau đó Bạch phu nhân va phải một y tá đang bê đống đồ, lúc đó phu nhân bị thương ở tay, lúc tôi đi đến thì y tá kia một mực xin lỗi phu nhân, phu nhân nói cũng không có gì, chỉ có chút máu mà thôi, nói tôi không cần phải lo lắng rồi cô ấy tự vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó tôi cùng cô ấy về lại phòng.”
Rất nhanh Lương Phi Phàm nắm lấy bàn tay của cô, quả nhiên ở trên ngón áp út tay trái thấy được một vết thương, bởi vì vết thương bị cắt ra máu, hơn nữa cũng không xử lý, hiện tại lại sốt cao, vết thương dường như bị nhiễm trùng đã sưng lên thành một cục lớn.
Lúc nãy anh không để ý, hiện tại nhìn thấy liền giật mình.
Ánh mắt Lương Phi Phàm lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, trong đó lóe lên ánh sáng dường như có thể cắt đôi người khác, gằn từng chữ hỏi: “Y tá kia đâu? Đem cô ta tới cho tôi.”
Quan Triều giơ tay nhìn đồng hồ, đã nửa đêm, có lẽ người ta đã sớm tan việc, nhưng anh cũng không dám làm nỡ, vội vàng đi ra ngoài tìm người.
Y tá tên là Lý Sở Ninh, năm nay cùng lắm mới 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp vẫn đi làm ở đây, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, có danh tiếng tốt ở viện. Đương nhiên mọi người cũng chỉ thấy bể ngoài, tuyệt đối không ngờ được kỳ thật cô ta cùng bác sĩ Trương có quan hệ không bình thường. Bác sĩ Trương cho dù có chỗ dựa vũng chắc là Diệp gia, ở trong bệnh viện cũng thật sự hiền hòa, một điểm cũng không gây thị phi, đối đãi bệnh nhân đặc biệt nhiệt tình, đã nhiều năm được bầu chọn là “Bác sĩ ba tốt’, rất nhiều người già tới bệnh viện kiểm tra thân thể đều thích được anh ta khám.
Lý Sở Ninh hôm nay trực ca tối, lúc này cô đã hết giờ làm nhưng Lương Phi Phàm muốn gặp cô thì cô không thể không đến.
Kỳ thật lúc trước bác sĩ Trương đã nói cô phải chuẩn bị tâm lý, hơn nửa đêm bị gọi lại bệnh viện dường như cũng có trong dự liệu nhưng khi gặp sắc mặt âm trầm kinh khủng của Lương Phi Phàm khiến tim cô không khống chế được đập điên cuồng.
Người đàn ông cao lớn này đứng trước mặt cô hoàn toàn che mất ánh đèn khiến cô thấy tăm tối, rõ ràng nhiệt độ trong phòng bệnh rất bình thường mà cô lại run lên như có một cơn gió lạnh truyền đến.
Nhưng cô biết bây giờ mình không thể rối loạn, âm thầm hít sâu một hơi rồi cô mở miệng, nói: “Lương… Lương tổng, anh tìm tôi?”
Mặt Lương Phi Phàm tối hơn, nửa câu vô ích đều không nói, anh tiến lên nhìn vào đôi mắt đang hoảng sở của Lý Sở Ninh, tay anh đưa ra giữ lại gáy của cô kéo cả người cô về phía trước, chỉ vào Bạch Lộ đang nằm trên giường: “Thấy rõ không? Có nhận ra cô ấy không?”
Bác sĩ Trương đã nói, người đàn ông này không dễ chọc.
Lý Sở Ninh ở bệnh viện thành phố A cũng được một thời gian, không có khả năng không biết Lương Phi Phàm là một nhân vật thế nào, nhưng nghe đồn chỉ là cảm giác hư ảo, cô vẫn luôn không để Lương Phi Phàm ở trong lòng cũng bởi vì bác sĩ Trương đã nói có một chỗ dựa vững chắc hơn là… Diệp gia!
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy sự âm trầm của người đàn ông này khiến cô khiếp sợ.
Lương Phi Phàm đối với cô cũng không có cái gọi là thương hoa tiếc ngọc, trước nay anh đối với phụ nữ đều có sự tôn trọng cơ bản, nhưng bây giờ… sẽ không.
“Tôi đang đợi câu trả lời của cô.”
Lý Sở Ninh vẫn không lên tiếng, Lương Phi Phàm rốt cục không nhịn được, lực cánh tay tăng thêm vài phần khiến Lý Sở Ninh kêu ‘Á’ một tiếng, người không còn đứng vững, cô quơ tay vịn vào tường vội vã cầu xin: “Lương tổng, Lương tổng nhẹ tay… Tôi… Tôi nói…”
|
Chương 162
Lương Phi Phàm vẫn không quan tâm, ánh mắt anh càng đen hơn: “Tôi đang đợi cô trả lời.”
“Tôi… tôi biết, tôi biết vị tiểu thư này.”
Kỳ thật trong lòng cô cũng có một lý do để giải thích, chỉ không nghĩ vừa đến nơi chưa kịp lấy hơi đã bị Lương Phi Phàm tóm lấy, cô cố gắng chống cự, rồi rành mạch nói từng câu, đã đâm lao phải theo lao, không được để cho mình mất tỉnh táo lại nói ra cái khác. “Lương tổng… lúc trước tôi không cẩn thận va phải cô ấy, vị tiểu thư này rất tốt… cô ấy không trách tội tôi. Tôi không cố ý, thật sự tôi không cố ý… A, tay của ngài khiến tôi đau.”
“Thứ cô cầm trên tay lúc đó là cái gì?” Lương Phi Phàm không muốn mất thời gian nói những điều vô ích với cô ta. “Có phải lúc đó có cái gì cắt vào tay cô ấy không?”
“Á…”
Lương Phi Phàm đẩy mạnh đã đem Lý Sở Ninh dựa vào tường, thân thể mềm mại bị ép vào tường cứng rắn khiến mắt cô ta đỏ lên, cũng chỉ nghiến răng chịu đựng, không dám rơi nước mắt.
“Tôi cho cô một cơ hội, cô nói nhanh mọi chuyện thật rõ ràng cho tôi.” Lương Phi Phàm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lành lùng nói. “2 phút, nói mau.”
Lý Sở Ninh hít sâu một hơi, lắc đầu vẻ vô tội. “Lương tổng, tôi thật sự không biết cô ấy là người của anh. Tôi… lúc đó thật sự tôi không cẩn thận, tôi không cố ý, huống chi vị tiểu thư này cũng không trách tội tôi. Cô ấy lúc đó bị cắt vào ngón tay nhưng cũng chỉ là vết thương nhỏ, và tôi thật sự không có liên quan…”
Lương Phi Phàm nhìn Lý Sở Ninh đầy thâm thúy: “Trên tay cô lúc đó cầm vật gì?”
“Á… Là một loại vi khuẩn gây bệnh.”
“Bệnh gì?”
“…”
“Tại sao lại không nói? Không dám nói?”
“Không phải, Lương tổng. Tôi thật sự không biết, vi khuẩn đó là bác sĩ khác đưa cho tôi, tôi chỉ đưa đến phòng xét nghiệm, tôi thật sự cũng không biết đó là cái gì?”
“Thật không?” Lương Phi Phàm hiển nhiên cũng không phải người dễ bị gạt như vậy, anh nheo hai mắt, buông tay cắm vào túi quần, thân hình cao lớn khiến áp lực càng lớn hơn. “Lý Sở Ninh, năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp xong liền vào làm y tá. Có phải cô nghĩ là tôi đang đùa với cô?” “…”
Lương Phi Phàm giơ cổ tay lên, nhìn kim giây đồng hồ đang từ từ quay hết vòng, khi đồng hồ chỉ đúng hết hai phút, anh nói: “Đã hết giờ, nếu cô không nói thì tôi sẽ nói.”
Lý Sở Ninh sợ đến không thở được, lúc này mới ý thức được mình đối mặt với một người đàn ông thâm trầm phức tạp.
“SARS, tôi đã hỏi, bệnh viện này căn bản không có bệnh nhân SARS, vì sao lúc đó cô lại có loại vi khuẩn gây bệnh này? Cô nói bác sĩ đưa cho cô, vậy thì cô nói cho tôi bác sĩ nào đưa cho cô?”
Cơ thể Lý Sở Ninh co rúm lại, run run, lắc đầu: “Tôi… Kỳ thật lúc đó tôi chỉ thấy có một bình nhỏ được đặt trên khay, trên đó viết nói phải đưa đi xét nghiệm. Tôi nghĩ mình phải làm việc nhiệt tình nên đã mang đi xét nghiệm, thế nhưng giữa đường không cẩn thận va phải Bạch tiểu thư. Lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều, cũng không biết bình đó chưa vi khuẩn nguy hiểm như vậy. Tôi thấy Bạch tiểu thư cũng không có chuyện gì nên không để ở trong lòng… Tôi thật sự… thật sự không biết gì cả, không biết đó là SARS, tôi thật sự không biết…”
Đột nhiên từ trên giường có tiếng hừ hừ nhỏ của Bạch Lộ phá tan bầu không khí bị đè nén.
Nháy mắt Lương Phi Phàm di chuyển đến giường, cô vốn hôn mê hiện tại bỗng nhiên mở mắt, Lương Phi Phàm cũng không sợ mình có khả năng lây bệnh không, anh nắm tay cô, gọi tên cô.
Nhưng Bạch Lộ chỉ khẽ động đôi mắt rồi nhắm nghiền, lòng Lương Phi Phàm thắt lại như bị một bàn tay nắm chặt.
Người phụ nữ mình yêu hiện tại cứ nằm như vậy, vẫn luôn sốt cao không giảm, thần trí không rõ. Anh không biết sẽ phải làm gì, lỡ xảy ra chuyện gì…
Cửa phòng đột nhiên truyền để một tràng gõ cửa, sau đó giọng của viện trưởng truyền tới: “Phi Phàm, tôi phải vào.”
Lương Phi Phàm sờ qua trán Bạch Lộ, vẫn nóng như vậy, không có dấu hiệu nào sẽ hạ sốt. Hai bên huyệt Thái Dương của anh khẽ co lại, quay mặt nhìn thoáng qua Lý Sở Ninh, cô ta đứng mở một bên cẩn thận giữ khoảng cách, đại khái sợ lây SARS nhưng vẫn không dám ra ngoài. Lương Phi Phàm cười lạnh một tiếng, quay ra cửa nói nặng nề: “Mời vào.”
Viện trưởng tiến vào, đã đeo khẩu trang, trên tay cũng mang găng tay y tế, ông nhìn Lý Sở Ninh có chút ngoài ý muốn: “Cô là…?”
“Viện trưởng, tôi là y tá của bệnh viện, tôi là Lý Sở Ninh.”
“Cô ở đây làm gì?” Viện trưởng nhìn thoáng qua Lương Phi Phàm, có thể biết được nhất định do anh gọi tới. Ông trầm ngâm một chút, mới nói.
“Phi Phàm… Hiện tại phòng này cần cách ly, mặc kệ cậu có đồng ý hay không, đây là chuyện bắt buộc, trước hết để không cho bệnh vị lây ra ngoài.”
Lương Phi Phàm đảo mắt nhìn Lý Sở Ninh, tất nhiên là phải đồng ý. “Được, y tá Lý, cô đi trước đi.”
Lý Sở Ninh không nghĩ Lương Phi Phàm sẽ để mình đi, cô thở ra một hơi, một giây cũng không dám ở lại nơi này, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Y tá Lý phải không?” Viện trưởng đột nhiên gọi lại cô. “Cô chờ một chút.”
“Viện trưởng, còn có chuyện gì?”
“Phòng này có bệnh nhân SARS, cô đừng để lộ tin này ra, nếu như ngày mai có người khác biết bệnh viện chúng ta có bệnh nhân SARS tôi nhất định sẽ tìm cô, biết chưa?”
Hiện tại Lý Sở Ninh chỉ muốn mau rời đi, đâu có để ý tới chuyện khác, cô liên tục gật đầu khẳng định: “Viện trưởng, tôi nhất định không nói lung tung.”
“Cô đi đi.”
Viện trưởng phất phất tay, nhìn Lý Sở Ninh ra khỏi bệnh viện, lúc này ông mới thở dài một tiếng nhìn Lương Phi Phàm không hề phòng ngừa cứ ở trong phòng này. Ông rất lo lắng anh cũng sẽ nhiễm bệnh này, vẫn kiên nhẫn khuyên bảo: “Phi Phàm, cậu bây giờ nên nghe lời tôi, tôi đồng ý với cậu sẽ chưa cho Bạch tiểu thư thật tốt, nhưng nếu cậu cứ ở chỗ này với tình trạng đó thì tình huống sẽ càng nghiêm trọng.”
Ông đưa tờ giấy trong tay cho Phi Phàm, giọng cũng day dứt hơn: “Cậu cũng coi như là đứa trẻ tôi thấy từ bé đến lớn, tôi có thể hiểu tâm tình của cậu bây giờ, nhưng đã không còn thời gian để phí phạm. Đây là giấy đồng ý phẫu thuật, cậu là cha đứa trẻ, cậu hãy ký tên vào.”
Lương phi phàm nhìn tờ giấy trong tay viện trưởng… Giấy chấp nhận phẫu thuật…
Mấy chữ này giống như một con dao bén nhọn nhắm vào trái tim của anh đâm thật mạnh xuống, đau đớn tới chết lặng. Nhưng cho dù có đau nữa cũng không thể bằng cô ấy đang nằm ở trên giường…
Lương Phi Phàm quay lưng lại, anh đưa tay lên day huyệt thái dương, giọng anh có chút thẫn thờ. “Tôi muốn ông đảm bảo chắc chắn 100% chữa khỏi cho cô ấy, ông nhất định có thể chữa được cho cô ấy.”
Viện trưởng nghe anh nói lòng liền thả lỏng, vội vàng gật đầu: “Phi Phàm, tôi có thể đảm bảo với cậu 100%. Bệnh SARS này đã có từ rất lâu rồi, cách hiện tại cũng hơn mười năm, bệnh này hiện giờ đã hoàn toàn không chế được, cũng có thể chữa khỏi, chỉ cần cách ly. Tôi đã phong tỏa tin tức, tuyệt đối không có ai biết tình huống của Bạch tiểu thư. Tin tôi đi, tôi đem nhân cách của mình ra để đảm bảo cô ấy sẽ bình an, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.”
Lương Phi Phàm buông thõng tay bất lực, cho dù đảm bảo 100% thì sẽ thế nào?
Giữa anh và cô chỉ còn một điểm ràng buộc này, vậy mà cũng phản tàn nhẫn bỏ đi.
Hơn nữa, khi cô ấy đã khỏi rồi lại phải chấp nhận nỗi thống khổ mất đi đưa con, đến lúc ấy cô có thể hay không…
Lương Phi Phàm không dám nghĩ tiếp nữa, một ngày một đêm đi đi lại lại anh không chỉ mệt thân thể mà cả tinh thần, bị một loại tuyệt vọng giày vò.
Anh bắt buộc phải quyết định, viện trưởng vẫn luôn ở phía sau anh khuyên bảo, dường như mọi lời đều đã nói cho anh hết rồi. “Phi Phàm, cứ tiếp tục kéo dài chỉ bất lợi với Bạch tiểu thư, cứ tiếp tục sốt cao thân thể của cô ấy sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Nếu cậu không khí tên thì chúng tôi cũng chỉ có thể cách ly cô ấy mà không dám chữa trị.”
…
“Tôi ký.”
Lương Phi Phàm quay lại, giọng trầm ám, rốt cuộc phải nén lại bao nhiêu đau đớn có lẽ cũng chỉ có anh là rõ nhất.
Từ trong phòng bệnh đi ra, viện trưởng an bài mọi người, đưa Lương Phi Phàm đi kiểm tra xem cơ thể có nhiễm khuẩn hay không, quần áo và đồ dùng bên trong đều được đem đi khử trùng, nhưng bởi vì tình huống đặc thù anh vẫn không thể rời khỏi bệnh viện, nhất định phải chờ kết quả chứng minh anh không nhiễm bệnh mới có thê rời đi.
Quan Triều tới gặp Lương Phi Phàm cũng bắt buộc phải đeo khẩu trang và găng tay.
Giọng anh trầm trầm xuyên qua khẩu trang truyền đến, càng thêm ồm ồm. “Lương tổng, tôi đã theo yêu cầu của anh cho người theo dõi Lý Sở Ninh, có điều từ khi cô ấy ra khỏi phòng phu nhân cũng chưa rời khỏi bệnh viện.”
“Bên tài vụ thì sao?” Lương Phi Phàm đưa tay bóp trán mình, nói: “Điều tra hồ sơ cô ta một chút, thêm những ai tiếp xúc với cô ta cũng phải điều tra rõ.”
Anh không thể nào tin được đây chỉ là ngẫu nhiên như vậy.
Viện trưởng cũng đã nói, không biết vì sao trong bệnh viện lại có SARS, SARS hiện giờ đã được không chế rất tốt, nếu thành phố A có bệnh nhân SARS nhất định sẽ kinh động giới y học, bệnh viện này cũng sẽ bị cách ly triệt để. Tới viện trưởng còn không hiểu được thì Lý Sở Ninh thật coi anh dễ bị gạt như vậy sao?
Lương Phi Phàm buông tay xuống, sâu trong đôi mắt vẫn ẩn chứa tâm tình như con thú bị thương, giọng anh nói có vẻ càng trầm thấp nhưng cũng vẫn rất lạnh lùng: “Trước khi trời sáng phải điều tra rõ mấy chuyện kia của Lý Sở Ninh.”
Quan Triều gật đầu: “Rõ.”
|
Chương 163
Kỳ thật điều tra Lý Sở Ninh cũng không phải là chuyện khó khăn, người như cô ta căn bản không biết tính kế, cô ta bị kéo vào chuyện gây bệnh cho Bạch Lộ cũng chỉ là bị người khác đẩy ra chết thay. Quan Triều điều tra ba tiếng đồng hộ đã có tất cả tư liệu.
Tài khoản của Lý Sở Ninh đêm qua đột nhiên có thêm 200 vạn, người gửi tiền ở nước ngoài, trong thời gian ngắn như vậy không điều tra được. Cô ta không có quá nhiều bạn bè, người quen biết đều là đồng nghiệp ở bệnh viện, bình thường thái độ với mọi người cũng rất tốt cho nên trên dưới người trong bệnh viện đánh giá cô cũng không phải thấp. Hiện tại còn chưa có bạn trai nhưng có quan hệ tương đối thân mật với một bác sĩ trong bệnh viện.
Quan hệ giữa bác sĩ và y tá trong bệnh viện vốn không phải là chuyện lớn gì, nhưng mấu chốt là bác sĩ kia đã hơn 40 tuổi và đã có vợ.
Lương Phi Phàm cầm tài liệu anh đưa ra, chú ý tới một tờ, trên đó ghi cái tên… Trương Tử Nhạc.
Trong bệnh viện này anh quen vài bác sĩ nhưng cái tên Trương Tử Nhạc này anh không thấy quen thuộc lắm. Gọi điện cho viện trưởng một chút, về bác sĩ Trương Tử Nhạc này được đánh giá cũng khá tốt.
Lương Phi Phạm nhíu mày, có một câu nói là… Khác thường tức yêu*. (Sant: Câu này mình chả hiểu gì, tùy mọi người hiểu vậy.)
Thu điện thoại lại đặt lên bàn, Lương Phi Phàm cũng thu gọn tài liệu lại đặt lên trên rồi quay sang hỏi Quan Triều: “Tình hình bên công ty thế nào rồi?”
Quan Triều nhìn thoáng qua thời gian, 4 giờ 5 phút.
“Lương tổng, như đã nói, 9 giờ sẽ họp, đến lúc đó phải có một phương án. Có điều với tình huống hiện tại…” Quan Triều nghĩ liệu có nên kéo dài thêm một chút cho Lương Phi Phàm không. “Hay để tôi về trước nói với mọi người một tiếng, nói dời cuộc họp thêm một ngày. Lương tổng hiện tại đang phải ở bệnh viện, bọn họ có muốn gây chuyện cũng không có lý do…”
“Không cần.” Lương Phi Phàm khoát tay. “Lý do vào viện đối với bọn họ chỉ là một cách trốn tránh. Cuộc họp lúc 9 giờ tôi sẽ tham gia.”
“Nhưng hiện tại không phải không được rời khỏi bệnh viện sao?”
“Mang máy tính của tôi tới đây. Cậu nói với bọn họ chúng ta ở bệnh viện không được ra ngoài nhưng vẫn có thể họp trực tuyến với bọn họ.” Anh hít một hơi thuốc. “Bọn họ cũng chỉ muốn một câu trả lời hợp lý của tôi mà thôi, tôi sẽ cho, sẽ không ai còn gây chuyện được.”
“Lương tổng, tình huống bên Mỹ thế nào ạ?”
Lương Phi Phàm thở một làn khói ra, giọng bình tĩnh: “Tôi không đi Mỹ.”
“…?” Quan Triều không hiểu, không đi Mỹ thì không phải đường lui duy nhất cũng đã không có sao?
Chẳng lẽ Lương tổng chuẩn bị đánh mà không năm chắc bất cứ phần nào sao?
Trong lòng anh có chút chần chừ nhưng cũng không hỏi nhiều. Lương Phi Phàm còn nói: “Cậu ra ngoài trước, tôi có một cuộc điện thoại cần gọi.”
Quan Triều rất nhanh liền lui ra ngoài, Lương Phi Phàm cầm lấy điện thoại của mình, ánh mắt trầm trầm lạnh lùng vẫn luôn nhìn trên tư liệu Quan Triều điều tra suốt đêm có được kia. Sau một lát rốt cuộc anh bấm một dãy số.
***
Chưa từng bị mơ mơ màng màng một thời gian dài như vậy, Bạch Lộ cảm thấy đang khó chịu, đột nhiên đầu váng mắt hoa, tay chân không chút sức lực kèm theo sốt cao kéo dài. Ý thức cô vẫn luôn mơ hồ, thi thoảng có nghe được bên tai ai đó nói không ngừng.
Có giọng xa lạ, cũng có giọng quen thuộc… chỉ là giọng quen thuộc kia dường như luôn mang theo vài phần áp lực và đau đớn.
Đây là đang nằm mơ sao?
Hay đã thật sự xảy ra chuyện gì?
Lúc tỉnh lại Bạch Lộ cảm giác như mình đã trải qua mấy kiếp, cô mở mắt, phát hiện toàn thân đau nhức, thân thể suy yếu, muốn cử động một cái cũng khó khăn. Cô chống hai tay nhổm dậy nhìn bốn phía sung quanh căn phòng này, căn phòng yên tĩnh kỳ lạ, dường như cô nghe được cả hơi thở của mình, rất gấp.
Cô đưa tay muốn day huyệt thái dương, khẽ cử động liền phát hiện trên mu bàn tay còn đang truyền dịch.
Bạch Lộ nhíu mày, cảm giác mình thật sự không còn nhiều sức lực. Cô giùng giằng muốn đứng lên nhưng khẽ cử động đã bị một trận ho khan kịch liệt, cảm giác như không khí không vào được phổi, đầu váng mắt hoa, toàn thân đau đớn.
Rốt cuộc là cô bị làm sao?
Mặc dù đầu óc có chút hỗn loạn nhưng không đến mức cái gì cũng không biết. Cô hoảng hốt nhìn túi dung dịch treo trên đẩu mình, không biết vì sao trong đầu bỗng ‘ong’ một tiếng, một dự cảm không tốt truyền vào não cô. Cô cố gắng đứng lên, bám vào thành dường, híp hai mắt lại cố hết sức nhìn chữ bên ngoài túi dịch kia.
Người bình thường có thể không biết về thuốc nhưng cô cũng biết chút ít, túi dịch này đều là thuốc kháng sinh, nhưng là… không phải cô có thai ba tháng sao? Thuốc kháng sinh sao có thể cho cô dùng? Cô cảm thấy bất an, loại cảm giác bất an này giống như sợi dây bắt đầu quần lấy cả người cô khiến đầu óc cô cảm thấy rất kinh khủng, lại thêm cảm giác không thở được…
Giật giật ngón tay, cô muốn gọi điện cho người tới đây nhưng quay người lại, phát hiện trên tủ đầu giường bệnh không có gì cả, dường như có người đã đến thu dọn sạch sẽ.
Nhớ tới trước khi ngủ có Quan Triều ở lại phòng bệnh, Bạch Lộ há miệng muốn gọi người, vừa mở miệng phát hiện cổ mình khàn khàn không còn bình thường. “Quan Triều… Trợ lý Quan…”
Lại một trận ho khan…
Gọi được hai tiếng bắt đầu ho khan, Bạch Lộ ôm lấy ngực mình. Yên lặng, không ai trả lời cô nhưng rất nhanh, cửa phòng bị người đẩy ra, vào bên trong là một người đàn ông được trang bị bảo hộ đầy đủ, Bạch Lộ không nhận ra ai.
Bạch Lộ nhìn bộ y phục dành cho việc cách ly, trên mặt cũng mang khẩu trang kín chỉ lộ ra hai mắt, bất an trong lòng cô càng lớn.
“Bạch tiểu thư, cô đã tỉnh, cảm giác thế nào?” Chắc là bác sĩ, người này cầm nhiệt kế tiến tới gần Bạch Lộ. “Đừng cử động, tôi đo nhiệt độ giúp cho cô.”
Bạch Lộ nhìn nhiệt kế đang tiến lại, cô hỏi: “Ông là bác sĩ sao? Rốt cuộc tôi làm sao vậy? Vì sao… tôi cảm thấy không còn sức lực, hơn nữa cả người đều rất đau. Bác sĩ… tôi bị làm sao vậy?”
Nhiệt kế ở trong lỗ tai cô bíp một tiếng, bác sĩ chăm chú xem, lắc đầu: “Vẫn 39,8 độ. Bạch tiểu thư, hiện tại cô vẫn sốt rất cao, nghỉ ngơi thật tốt, đừng nên nói quá nhiều. Yên tâm, chúng tôi sẽ chữa tốt cho cô.”
39,8 độ?
Sốt cao không giảm?
Đây rốt cuộc là làm sao? Vì sao đột nhiên cô lại bị như vậy?
Bạch Lộ cố gắng đỡ người dậy, hỏi: “Ít nhất ông cũng phải nói cho tốt biết tôi bị làm sao? Tôi… bị cảm sao?”
Cô nghĩ, sốt cao không giảm thì cũng có thể chỉ là cảm bình thường, nhưng lại nghĩ ống tiêm cắm trên mu bàn tay mình liền thấy bất an: “Tại sao tôi phải truyền dịch? Bác sĩ, tôi có thai, nước thuốc này đối với phụ nữ có thai có ảnh hưởng không?”
“Bạch tiểu thư…”
Bách sĩ chăm sóc cho Bạch Lộ chính là viện trưởng, hiện tại cô ở tình huống này ông cũng không tiện để người khác, chỉ có thể tự mình đảm nhiệm. Nhưng hiện tại cô hỏi như vậy ông mới giật mình, câu trả lời này đối với một người phụ nữ sẽ tàn nhẫn tới cỡ nào.
Ông biết có một số việc mình không nên nói… Đối với đứa bé này ông nghĩ để Lương Phi Phàm nói chô biết mới là thích hợp nhất, nhưng tình huống của cô Lương Phi Phàm tất nhiên cũng không được vào. Đối với bệnh tình của cô, ông ở góc độ của thầy thuốc cũng biết rõ cô có quyền được biết, huống chi hiện tại cô cứ suy đoán lung tung thì đối với bệnh của cô cũng không có lợi. Biết rõ tình huống thì có thể phối hợp điều trị tốt hơn.
Viện trưởng nghĩ thật lâu, rốt cuộc vẫn phải nói: “Bạch tiểu thư, tôi là viện trưởng, tôi họ Ngô. Tôi và Lương gia cũng có chút quen biết, Phi Phàm cũng coi như là đứa trẻ tôi thấy từ bé đến lớn, cậu ấy vẫn luôn gọi tôi một tiếng ‘chú Ngô’, chuyện của cậu ấy tôi cũng coi như chuyện của người thân của mình. Thực ra những lời này tôi nghĩ Phi Phàm tự mình nói với cô mới là thích hợp nhất, nhưng tình huống hiện tại của cô rất đặc thù, cậu ấy không thể vào gặp cô, mong Bạch tiểu thư hiểu cho nỗi khổ của cậu ấy.”
Bạch Lộ nghe xong liền thấy giống như rơi vào sương mù, cô nhíu lông mày, cố gắng nói: “Rốt cuộc là có ý gì? Viện trưởng Ngô, vừa rồi ông nói là có ý gì? Vì sao Phi Phàm, anh ấy… vì sao anh ấy không thể vào gặp tôi?...” Lại một trận ho khan.
Tâm tình cô kích động một chút sẽ không nhịn được ho khan, viện trưởng Ngô thấy thế vội vã bảo cô hít sâu một chút. “Đừng vội, Bạch tiểu thư, cô là người bệnh, chúng tôi là bác sĩ, đều sẽ không giấu giếm bệnh tình của cô, nhưng trước khi tôi nói tôi mong cô… nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Bạch Lộ nắm hai bàn tay lại. “Ông nói đi…”
Viện trưởng Ngô nhìn mặt cô hơi đanh lại, lộ ra vài phần quật cường, tay vẫn còn nắm lại, liệu cô có thể chấp nhận hiện thức không? Ông chậm rãi lấy ra một cái túi, lấy ra một tờ giấy, ông mím môi lại, rốt cuộc vẫn phải nói: “Bạch tiểu thư, rất xin lỗi, cô bị lây SARS ở bệnh viện chúng tôi. Tôi tin Bạch tiểu thư biết rõ loại bệnh SARS này, lúc đó thật bất đắc dĩ, đứa bé trong bụng cô… nhất định phải lấy ra. Hiện tại cô vẫn còn phải cách ly, với tình trạng của cô nếu như thuận lợi tôi ước chừng cần khoảng một tuần lễ. Rất mong Bạch tiểu thư thả lỏng tâm tình, tích cực phối hợp với việc điều trị, tôi nhất định chữa để cô khỏe mạnh hoàn toàn.”
… Cô chắc biết rõ loại bệnh SARS này, lúc đó thật bất đắc dĩ, đứa bé trong bụng cô… nhất định phải lấy ra…
… Hiện tại cô vẫn phải cách ly…
…
Toàn bộ thế giới đều giống như đột nhiên tĩnh lặng, mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng thở cửa cô, còn cả tiếng tim đập rất rõ ràng.
Đôi tay đang đan vào nhau của Bạch Lộ buông thõng, sau đó vô thức nắm chặt, cả người giống như hóa đá, còn có một loại lạnh băng gì đó đi theo tay chân của cô rồi lan tới toàn thân. Lúc này cô đã không còn tri giác gì.
Đây không phải là thật!
Nhất định không phải là thật…
|
Chương 164
Cô không dám tin, không thể nào tin được, làm sao có thể chứ? SARS… đương nhiên cô biết SARS là cái gì, thế nhưng vì sao bệnh này lại nhiễm vào cô? Cô vẫn luôn ở trong bệnh viên, không tiếp xúc với ai cả, tại sao lại nhiễm SARS?
Cô không tin, đây nhất định là một cơn ác mộng, cô chỉ là đang nằm mơ. Cô tin rằng chỉ cần mình tỉnh mộng tất cả sẽ qua, cô sẽ là Bạch Lộ trước kia, có người chồng yêu thương mình, có cục cưng ba tháng trong bụng… Cô rất khỏe mạnh, không thể nào lại bị nhiễm bệnh SARS quỷ quái kia được.
Đúng vậy, đúng là như vậy!
Cô kéo chăn trùm quá đầu mình, không ngừng tự nhủ… Tỉnh lại, cô cần tỉnh lại, đây là cơn ác mộng, Bạch Lộ, ngươi mau tỉnh lại đi, đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi…
Viện trưởng Ngô thấy bộ dáng của cô như vậy biết là cô đang trốn tránh không chịu chấp nhận sự thật, đây cũng là chuyện đương nhiên, ở tình huống này thật sự không phải ai cũng có thể tiếp nhận.
Ông muốn nói thêm gì đó nhưng còn có thể nói cái gì? Những gì cần nói ông cũng đã nói hết rồi, ông là người ngoài, là bác sĩ thì cũng chỉ có thể nói như vậy, những cái khác giữ lại để cho bọn họ nói…
Viện trưởng Ngô lấy từ trong túi của mình một phong thư, ông nhẹ nhàng đặt lên tủ trên đầu giường, sau đó nói với Bạch Lộ đang giấu mình trong chăn: “Bạch tiểu thư, tôt biết nhất thời cô không thể tiếp thu chuyện này, thế nhưng… tôi mong cô có thể kiên cường. Ở đây có một lá thư, là Phi Phàm nhờ tôi gửi cho cô, tình huống của cô bây giờ cậu ấy không thể vào thăm cô được, tôi nghĩ hẳn cậu ấy có rất nhiều điều muốn nói với cô. Tôi để phong thư ở đây.”
“Cô cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước, chỉ cần giảm sốt là sẽ không có việc gì.”
Cửa phòng cạch một tiếng rồi khép lại, Bạch Lộ hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cũng không khỏi đưa tay bịt kín hai tai.
Vì sao… Vì sao khi nằm mơ mọi thư lại đều rõ ràng như vậy?
Tiếng nói của viện trưởng Ngô kia, tiếng bước chân của ông ta, tiếng đóng cửa… mọi thứ đều rất rõ ràng. Đây có thật là mơ không?
Kể cả tiếng thở của mình, tiếng tim đập cũng rất rõ ràng, đây thực sự là cơn ác mộng của cô sao?
… Từ trong đầu cô như có một giọng nói đang lớn tiếng với cô, Bạch Lộ, ngươi rất rõ ràng bây giờ ngươi đang tỉnh, đây không phải là mơ, ngươi thật sự mất đi cục cưng của mình, ngươi bây giờ đang bị cách ly, ngươi lây cái bệnh SARS đáng sợ kia, tùy lúc ngươi cũng có thể… chết…
Trái tim cô co quắp kịch liệt, có một loại đau đớn chết lặng xâm chiếm lấy tâm hồn cô, không cách nào ngừng được. Toàn thân cô đau nhức, cả người đều khó chịu, thân thể có một bộ phận nào đó bị bỏ đi, cô mất đi cái gì chỉ có chính cô là rõ nhất, rất đau đớn khó chịu nhưng lại không có cách nào ngăn chặn được…
Ai mau tới cứu cô…
Đáng sợ như bóng đêm bao trùm tất cả, ai tới cứu giúp cô một tay? Cô là một người rất kiên trì, cô nhắm chặt hai mặt lại, nhưng khi mở lại cảm có cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ…
Trùm kín chăn một lúc cô liền cảm thấy khó thở, cơ thể cô vốn đã yếu lại che như vậy thì càng chịu không nổi, theo bản năng phản ứng của cơ thể cô kéo chăn ra, cố gắng ngồi dậy liền nhìn thấy một phong thư màu trắng trên tủ đàu giường, nhớ tới lời nói của viện trưởng Ngô.
Lương Phi Phàm gửi thư cho cô?
Cô bỗng thấy hoảng hốt, Lương Phi Phàm lại có thể viết thư, anh sẽ viết cái gì? Là anh viết trời trăn trối cho cô sao?
Bạch Lộ nghĩ có chút oán độc, nhưng cô còn có thể thế nào?
Mọi chuyện xảy ra không thể lại trở về như cũ được. Mẹ của cô còn đang nằm ở ICU sống chết chưa rõ, hiện tại cô lại mất đi thứ quan trọng nhất, lại còn lây SARS. Có lẽ trên thế giới này cũng nhiều người gặp phải hoàn cảnh thê thảm, nhưng hiện tại cô thật là…
Không có cách nào khống chế tâm tình của mình, cô nghĩ toàn bộ thế giới đều là đen tối.
Phòng bệnh trống rỗng, cô cứ như vật ngồi một mình ở mép giường, ánh mắt si ngốc nhìn túi dịch treo trên đầu mình, nước mắt vẫn không kìm được tuôn ra khiến xung quanh mơ hồ, cũng mơ hồ như toàn bộ thế giới của cô. Sau đó cô đứng dậy, kèm theo tiếng ho khan dữ dội, cô đưa tay kéo túi dịch xuống, cắn răng kéo kim tiêm trên mu bàn tay ra, động tác rất mạnh khiến máu cô rỉ ra. Cô không thấy đau chút nào, ném túi dịch xuống mặt đất rồi lảo đảo đứng dậy dùng sức lê chân mình đi, dường như chỉ làm vậy cô mới có không gian để thở.
Thế nhưng, có lẽ do sức khỏe còn quá yếu, cô cảm giác mình yếu ớt ngã xuống. Cô quơ tay muốn bám vào cái gì đó, cuối cùng vẫn không khống chế được ngã người xuống sô pha bên cạnh, cô thất thần ngồi lạnh lẽo nhìn trần nhà, hai tay ôm đầu mình, rốt cuộc khóc nức nở thành tiếng.
“Con yêu, mẹ xin lỗi con… Xin lỗi con, mẹ không bảo vệ con được… Lúc mẹ ngủ bọn họ đã cướp con đi… Xin lỗi… con yêu…”
Nước mắt cô tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay cô, không thanh không sắc cũng khiến cô cảm thấy đau đớn quá mức. Cô giống như bỏng rát, người run lên, cô ngửa cổ, nước mắt chảy theo khóe mắt chạm vào tóc, rồi vào khóe miệng, cô lè lưỡi liếm liếm…
Nước mắt thật mặn, như sự thống khổ của cô vậy.
***
Lương Phi Phàm trở mình, thở hổn hển từ trên giường ngồi dậy, anh đưa tay xoa xoa mắt có chút mệt mỏi, liền thấy Quan Triều đã đứng yên lặng ở bên cạnh. Anh nhíu mày: “Đến đây lúc nào?”
“Vừa mới tới, chưa được nửa giờ, thấy Lương tổng đang nghỉ ngơi nên không đánh thức anh.”
“Tôi ngủ bao lâu?”
“Chắc được mấy giờ.” Quan Triều tiến đến đem vài phần tư liệu trong tay đưa cho Lương Phi Phàm, cũng không lãng phí thời gian, giải thích: “Đây là tư liệu Lương tổng nói tôi đi điều tra, Lý Sở Ninh xác thật là có quan hệ mập mờ với Trương Tử Nhạc, mà Trương Tử Nhạc trước kia là bác sĩ tư của Diệp Tử Kiệt, mấy năm nay tuy Diệp Tử Kiệt đã đổi bác sĩ nhưng Trương Tử Nhạc có thành tựu ngày hôm nay cũng đều do Diệp Tử Kiệt khéo tay nâng đỡ. Đây là hồ sơ của anh ta.”
Quan Triều chỉ một trang có dấu màu đỏ trong đó: “Trương Tử Nhạc có một tài khoản ngân hàng bên Thụy Sĩ, tôi đã phái người đi điều tra, mấy hôm trước đúng thật có một khoản 800 vạn gửi vào tài khoản của anh ta. Anh ta rất thông minh, chỉ dùng tên của cha mẹ mình mở tài khoản, chỉ là rất đúng dịp chúng ta điều tra thì cũng tra ra người thân của anh ta, thấy cha anh ta đã hơn 70 tuổi lại vẫn mở tài khoản ngân hàng ở nước ngoài nên mới thấy kỳ lạ liền điều tra, đại khái chuyện chính là như vậy.”
Ánh mắt Lương Phi Phàm thêm âm lãnh, môi khẽ nhếch lên sắc bén: “Tiền của Lý Sở Ninh là anh ta gửi?”
“Không phải do Trương Tử Nhạc, chắc anh ta không biết chuyện. Lý Sở Ninh có một quan hệ khuê mật không tệ, tôi cho người đi tìm được cô ấy, vừa lúc cô ấy rất thiếu tiền nên tôi cho cô ấy một khoản, cô ấy liền đem tất cả những gì mình biết nói ra. Lý Sở Ninh hình như cũng không biết có người cho cô ta 200 vạn, đúng ra là cô ta nghĩ chỉ cần cô ta nghe lời làm giúp Trương Tử Nhạc thì Trương Tử Nhạc sẽ ly hôn rồi cưới cô ta.”
Lương Phi Phàm lại lấy tay day mắt, sau một lát anh gật đầu. “Cậu phái người theo dõi hai người kia, tạm thời không đánh rắn động cỏ.”
Quan Triều gật đầu: “Rõ, Lương tổng, tôi sẽ làm tốt.”
Lương Phi Phàm kéo chăn ra, xuống giường, đi dép vào rồi rót cho mình một cốc nước, anh ngước cổ uống một ngum, nói: “Tình hình bên công ty hiện tại thế nào?”
Quan Triều nhìn anh một cái, người đàn ông anh tuấn không có bất cứ biểu tình nào trên mặt, lạnh lùng, không giống một người đàn ông đang động tình động tâm với phụ nữ. Trong lòng anh âm thầm thở dài một cái, nghiêm trang báo cáo: “Lúc Diệp thị khôi phục quan hệ thì các hạng mục cũng bắt đầu khởi công, đám người kia hiện tại cũng không có lời gì, đều rất an tĩnh.”
Lương Phi Phàm gật đầu: “Cậu trở về thay tôi đánh điện nói cho Buck, nói anh ta duy trì SGA vài ngày nữa.” (Sant: Đoạn này mình dịch theo câu chữ, không hiểu.)
“Vâng.”
Quan Triều vừa đi khỏi thì viện trưởng Ngô tới gặp Lương Phi Phàm, anh cũng phải ở phòng cách ly đã vài ngày, xác định không có bất cứ điều khác thường nên hôm nay Quan Triều mới được vào.
“Phi Phàm, tôi đã thăm gặp Bạch tiểu thư.” Viện trưởng Ngô cũng không giấu giếm điều gì với Lương Phi Phàm, nói tất cả mọi chuyện với anh. “Thư cậu nhờ tôi đã đưa cho cô ấy, tôi cũng không nói dối cậu, bây giờ tâm tình cô ấy đang không yên ổn, nhưng mong là cô ấy vượt qua được.”
Lương Phi Phàm xoay người sang phía khác nhìn về cửa sổ, hoa hồng trong vườn nở rất đẹp, ánh nhìn anh trầm trầm dừng trên những đóa hoa hồng, đáy mắt cũng không đọng lại điều gì, giọng nói mang theo sự trầm thống: “Cháu biết, cảm ơn chú Ngô đã chăm sóc.”
“Đừng nói như vậy.”
Viện trưởng Ngô nghĩ chuyện thành như vậy ông cũng có phần chịu trách nhiệm, dù sao tại bệnh viện của ông lây bệnh cho người ta, ông khẽ thờ dài: “Phi Phàm, là trách nhiệm của chú Ngô, xin lỗi.”
Lương Phi Phàm khôi nói thêm gì, nếu nói xin lỗi chính là đã bất lực gây đả thương người. Ông nói xin lỗi với anh có thể nói không tiếng không sao cả, nhưng với Bạch Lộ thì một câu xin lỗi sao có thể khiến cô chấp nhận.
Không biết viện trưởng Ngô rời đi lúc nào, trước khi đi ông nói với Lương Phi Phàm hôm nay có thể xuất viện, có điều Bạch Lộ bên kia còn cần cách ly bởi vì bây giờ vẫn sốt cao. Nhưng viện trưởng Ngô cũng vỗ ngực đảm bảo, nhất định sẽ trả lại anh một Bạch Lộ hoàn toàn khỏe mạnh.
Khỏe mạnh?
Thân thể của cô có thể khỏe mạnh nhưng anh rất lo lắng, lòng của cô đã chịu đả kích rất lớn. Anh có lo lắng cho cô tới nhường nào cũng lại không thể đi vào liếc nhìn cô một cái, anh biết nếu như mình cố chấp đi vào thì viện trưởng Ngô cũng có thể sắp xếp, thế nhưng anh vẫn không…
|