Chương 3
Ngày hôm sau, vừa đến trường, Vương Vy đã bị Lộ Nhi kéo ra canteen ăn sáng.
Lộ Nhi ấn Vương Vy xuống ghế rồi nói:
- Chờ ở đây nhé, tớ đi mua đồ ăn.
- Khoan đã. - Vy kéo tay cô bạn lại.
- Đừng lo, hôm nay tớ mời. - Lộ Nhi nói vui vẻ rồi chạy đến khu ẩm thực đông đúc.
Thực ra, đối Với Vương Vy, tiền không phải là vấn đề. Chỉ là, từ trước đến nay, cô không bao giờ ăn sáng. Và cũng không quen ăn uống ở những nơi đông người.
Lộ Nhi vừa cầm hai tô mỳ vừa hớn hở tiến đến bàn của Vy thì va phải một cô chị học lớp trên, khiến nước mỳ văng ra đầy áo cô ta. Thật ra, chuyện này cũng không phải là quá to tát. Nhưng bà chị kia nhìn là biết không phải loại tầm thường, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Cô ta quát lên:
- Ranh con! Mày làm gì thế hả?
Nhìn đám đàn em đi theo cô ta là biết chắc chắn cũng thuộc hạng anh chị trong trường. Lộ Nhi thật sự quá đen đủi.
Mọi người trong canteen đều quay lại, nhưng không ai dám can thiệp. Thứ nhất, đó không phải chuyện của họ. Thứ hai, đụng chạm tới cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lộ Nhi cúi đầu, lắp bắp:
- Em... em... xin lỗi chị. Em không cố ý.
Nhưng bà chị ngoa ngoắt kia nhất quyết không cho qua. Cô ta dang tay tát Lộ Nhi, làm cô bé đứng không vững đánh rơi hai tô mỳ xuống đất.
- Mày còn dám cố ý cơ à?
Thẳng thừng mà nói, Vương Vy vốn không có sở thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng Lộ Nhi ít nhiều gì cũng là bạn của cô, dĩ nhiên Vy không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Cậu ấy đã nói không cố ý rồi mà. - Vy bước đến. - Chị làm vậy có quá đáng quá không?
- Mày là con nào? Sao dám xen vào chuyện của tao?
- Tôi là ai không quan trọng. - Vy cười khinh bỉ. - Quan trọng là, tôi đang muốn giải quyết chuyện của chị.
- Mày dám... - Bà chị kia định vung tay tát Tiểu Vy nhưng cô đã kịp thời chặn lại và trả lễ bằng một cái tát nhẹ nhàng nhưng không kém phần đau đớn.
Cả canteen gần như nín thở, cuộc đấu này quả là trăm năm mới có một lần, ai không xem chỉ có phí nữa đời.
Máu của con mãnh thú trước mặt đã sôi đến 100°C. Vương Vy biết mình sắp phải trả giá. Không ngoài dự đoán, cô ta gầm lên, ra lệnh cho đám đàn em:
- Bọn mày, lôi con nhỏ này ra sân trường đánh chết cho tao.
Bà chị này chắc chắn phải là top đầu của đám đầu gấu trong trường. Đám đàn em của cô ta ít nhất cũng trên dưới 20 người. Chuyện hay rồi đây.
Vương Vy bắt đầu học võ từ năm 6 tuổi, tính đến nay đã có 3 cái bằng danh giá trong tay: đai đen nhất đẳng karate, đai đen nhị đẳng taekwondo và đai đen nhị đẳng judo. Dưới sân trường, một trận hỗn chiến xảy ra. Vương Vy tuy giỏi, nhưng đánh lại nhiều người như vậy cũng không ít khó khăn. Hơn nữa, bọn người ô hợp kia tuy không được học hành bài bản nhưng đã từng đi đánh nhau nhiều, có sẵn kinh nghiệm chiến đấu. Còn Tiểu Vy chỉ có kinh nghiệm thi đấu mà thôi. Trước kia, khi thi đấu, luật rất công bằng. Còn bây giờ, bọn chúng thỏa sức đánh lén, thi nhau dùng những trò bỉ ổi, khiến Vương Vy nhiều lúc khốn đốn. Tuy nhiên, rất đáng mặt võ sĩ, chỉ một lúc sau, cô đã giải quyết tất cả. Vương Vy gượng người đứng dậy, lau vệt máu trên khóe miệng, bước đến trước mặt bà chị kia, cười khinh bỉ:
- Chỉ có thế thôi à?
Lộ Nhi sợ hãi chạy đến, nhìn bạn mình trong bộ dạng này, cô thật sự rất đau lòng. Lộ Nhi nói trong nước mắt:
- Tiểu Vương, mình xin lỗi, xin lỗi cậu.
Đình Long đứng từ phía xa, đã chứng kiến tất cả. Đáng lẽ ra, với cương vị là người của hội học sinh, cậu phải ngăn cản cuộc chiến này ngay từ đầu. Nhưng khi thấy Vương Vy chấp nhận lời khiêu chiến không chút sợ hãi, cậu thực sự tò mò về bản lĩnh của cô gái này. Và còn hơn cả dự đoán, cô gái ấy thật sự không phải tầm thường. Trong cuộc đời cậu, lần đầu tiên có một mối quan tâm ngoài gia đình.
- Đương nhiên là không! - Bà chị kia vênh mặt. - Dĩ nhiên tao còn có nhiều hơn thế. Có đánh cả đời mày cũng không thể hạ hết đám đàn em của tao đâu. Muốn thử không?
- Dừng lại ngay! - Đình Long bước đến. - Thụy Dung, cô đi quá xa rồi đấy.
Thụy Dung thấy Đình Long thì trở mặt ngay lập tức:
- Đình Long, anh đừng tin cô ta. Lỗi không phải tại em, là cô ta ép em.
Đình Long quay sang, giọng lạnh lùng:
- Tôi làm gì, không đến lượt cô phải dạy. Còn nữa, tôi và cô bằng tuổi nhau, đừng có xưng hô anh anh em em. Nghe ớn lắm.
- Anh...
- Mọi chuyện thế nào, tôi biết rõ. Bây giờ mời cô lên phòng hội đồng làm việc. Hội học sinh đang chờ cô ở đó. - Nói đoạn, giọng cậu đanh lại. - Nếu tôi biết cô không lên, cô sẽ bị đuổi học.
Đã không còn gì thú vị, Vương Vy cũng không muốn ở lại thêm nữa. Nếu bây giờ tiếp tục ngồi ăn, cô ắt hẳn không phải người bình thường. Với bộ dạng này, cô cũng chẳng thể lên lớp. Thôi thì, cúp học vậy.
- Lộ Nhi này. - Vy quay sang. - Cậu lên lớp trước đi.
- Còn cậu thì sao, Tiểu Vương? - Lộ Nhi lo lắng.
- Tớ không sao. Không muốn học thôi.
Vương Vy không muốn nói nhiều. Chưa đợi bạn mình đồng ý, cô đã đi ra sân sau. Nơi này rất ít người qua lại, sẽ đỡ bị làm phiền.
|