Linh Vũ Thiên Hạ
|
|
Chương 5: Thiếu gia mệnh khổ
- Yêu thú huynh đệ, huynh đã cứu ta, hẳn là vì muốn để cho ta giúp huynh chăm sóc con Tiểu Kim Xà này phải không? Ta nợ huynh một ân huệ, con Tiểu Kim Xà này, ta sẽ thay huynh chăm sóc thật tốt. Lục Thiếu Du nói, nếu dưới vách núi không có con Yêu thú dơi cho mình hai viên yêu đan, chắc hẳn mình đã chết cóng ở trong đầm nước rồi. Sau khi đưa quần áo cho mẫu thân, Lục Thiếu Du quay lại phòng của mình, thân là Lục thiếu gia, Lục Thiếu Du chỉ có duy nhất một đặc quyền, đó chính là được cùng mẫu thân ở trong một căn phòng riêng biệt, không phải ở chung với những người hầu khác. Một đêm ngủ thật say để bù lại mấy ngày không được ngủ, Lục Thiếu Du ngủ rất ngon, trong mộng còn mơ về mấy mỹ nữ, thiếu chút nữa máu mũi đã chảy ra rồi. - Du thiếu gia, tỉnh dậy đi, Du thiếu gia. Lục Thiếu Du đang ngủ ngon đây, thì có một giọng nói thì thầm bên tai hắn. - Lục Tiểu Bạch, ta đang có nằm mơ đấy. Lục Thiếu Du nghe thanh âm cũng biết đó là Lục Tiểu Bạch, trong số những người hầu của Lục gia, cũng chỉ có Lục Tiểu Bạch có quan hệ tốt với hắn nhất. Mở hai mắt ra, Lục Thiếu Du thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện ở trước mắt mình. Thiếu niên này mặc trang phục người hầu, kỳ thật trang phục của mình cũng không khác hắn là bao, thiếu niên này mắt sáng mày rậm, dùng lời ca ngợi để hình dung hắn chính là trông rất thông minh sáng sủa. - Du thiếu gia, mấy ngày này người đã đi đâu? Người không sao chớ? Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Thiếu Du, sau đó ánh mắt cẩn thận quan sát Lục Thiếu Du, nhỏ giọng mà nói: - Ta nghe nói là mấy người Triệu quản gia đem người đánh cho một trận, sau đó không thấy tăm hơi người đâu, có phải là đã xảy ra chuyện gì không, bọn hắn đã làm gì thiếu gia thế? Lục Thiếu Du hiểu ra, lập tức nói: - Ta không sao, chuyện này, về sau ta sẽ tìm bọn hắn tính sổ. - Du thiếu gia, người phát sốt hay sao? Người không có chuyện gì là tốt rồi, lại còn muốn đi tìm bọn hắn tính sổ, ngươi muốn chết à? Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Thiếu Du trợn mắt nói. - Thiếu gia... Lục Thiếu Du đột nhiên nhớ tới ở kiếp trước, đột nhiên hướng Lục Tiểu Bạch nói: - Dừng lại, về sau đừng gọi ta là thiếu gia. - Không gọi là thiếu gia, ta đây gọi ngươi là gì? Cả Lục gia, thì chỉ có ta cùng Nam thúc gọi ngươi là thiếu gia, ngươi còn không hài lòng? Nhanh dậy ăn sáng đi, ta có mang đồ ăn sáng đến đây. Lục Tiểu Bạch trừng mắt liếc Lục Thiếu Du, sau đó móc ra một miếng bánh đưa cho Lục Thiếu Du. - Không nên gọi ta là thiếu gia, ngươi có thể gọi ta công tử. Lục Thiếu Du nói, nhìn Lục Tiểu Bạch, trong lòng cũng là có chút cảm động, xem ra trước kia Lục Thiếu Du còn có một huynh đệ như vậy, có thể coi là rất tốt. - Công tử, ăn mau đi, chúng ta còn phải đi khuân đồ, bằng không, Triệu quản gia nhất định lại tìm chúng ta gây phiền toái. Lục Tiểu Bạch hướng tới Lục Thiếu Du nói. - Chuyển vật gì? Lục Thiếu Du hỏi. Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Thiếu Du liếc mắt một cái, nói: - Ngươi cho rằng ngươi là thiếu gia thật sự à, không cần làm việc sao, hôm nay hiệu buôn đã đem đến không ít hàng, chúng ta phải đi mang tới nhà kho. - Ta vốn cũng không phải là thiếu gia. Lục Thiếu Du nói, xem ra làm thiếu gia như thế này, thật đúng là mệnh khổ a. - Công tử, chúng ta đi thôi. Lục Tiểu Bạch hướng đến Lục Thiếu Du nói. Ra khỏi đình viện, hai người đi đến cửa sau Lục gia, hàng hóa hiệu buôn đều để ở cửa sau. Vừa rồi không thấy mẫu thân trong đình viện, Lục Thiếu Du cũng biết thời gian này mẫu thân hẳn là đến phòng giặt quần áo phía sau viện. Sau khi sinh ra mình, theo lý mà nói mẫu thân cũng là Nhị phu nhân của Lục gia. Nhưng bà lại không có bất kỳ danh phận gì, còn phải tiếp tục làm việc như một nha hoàn, hơn nữa bởi vì thường xuyên bị ức hiếp nên cuộc sống càng khổ cực. Lục Thiếu Du biết rõ tạm thời mình cũng không có biện pháp thay đổi điều gì, chỉ có thể cắn răng thầm nghĩ trong lòng, nhất định phải mau chóng thay đổi, phải tìm cách trở thành Vũ giả hoặc Linh giả mới được. Dựa theo quy định của Lục gia, là một người hầu, nếu có thể chính là trở thành Vũ đồ thì địa vị mới được nâng lên, về phần Linh giả, quên đi, Linh giả vô cùng ít, cả Lục gia tối đa cũng chỉ có hai, ba Linh giả, mỗi người đều là bảo bối của cả gia tộc. - Đi nhanh lên nào, Triệu quản gia đã tới rồi đó. Đi qua vài hành lang, Lục Tiểu Bạch đột nhiên hướng Lục Thiếu Du nói, ở bên cạnh cửa sau Lục gia có ba thân ảnh, hai thân ảnh là người hầu, còn lại mặc trang phục tổng quản. Lục Thiếu Du nhìn ba người kia, nhớ rõ đây chính là ba người đánh chết Lục Thiếu Du lúc trước, sau đó lặng lẽ ném xuống vách núi. Nhắc tới ba người hay ức hiếp mình, nếu là thật đánh chết mình, thì họ cũng không dám để cho ai biết, dù sao trên người mình cũng mang dòng máu của Lục gia. Trong ba người này, hai người là người hầu cao cấp của Lục gia, bình thường cũng chỉ hầu hạ Đại phu nhân. Về phần tổng quản, 35 tuổi, ba người này đều là người hầu đi theo từ nhà mẫu thân đẻ của đại phu nhân. Lục Thiếu Du nhìn chăm chú nhìn ba người này, sát khí tràn ngập trong lòng. Ba người này mình không thể không diệt, để lại tuyệt đối là một đại họa hại, bình thường chúng cũng hay gây khó dễ cho mẫu thân mình. Chỉ là trong ba người này, hai người là người hầu cao cấp, cũng là Vũ giả Vũ đồ, Triệu tổng quản lại là Vũ sĩ, mười đại hán bình thường cũng không phải đối thủ Triệu tổng quản, muốn loại bỏ ba người này, chỉ sợ là rất khó khăn. Lục Tiểu Bạch kéo Lục Thiếu Du vội vàng ra ngoài, cửa sau cách đó không xa, cũng là chỗ chất đầy một ngàn túi hàng hóa, thoạt nhìn mỗi túi đều không nhẹ. Ở phía trước, Triệu tổng quản cùng hai tên người hầu cao cấp nhìn Lục Thiếu Du, cả ba đều hết sức ngạc nhiên, ba người nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt. - Triệu tổng quản, tiểu tử này làm sao mà... Hắn rõ ràng bị chúng ta... Trong ba người, tên người hầu bên trái hướng tới Triệu tổng quản nói: - Không có gì ngạc nhiên, có thể là chúng ta luống cuống tay chân nhìn lầm rồi, tiểu tử này mạng lớn, ném xuống vách núi cũng không chết. Không chết cũng tốt, có vẻ như lão gia đang điều tra nên tạm thời đừng đụng đến tiểu tử này, để cho hắn thoải mái thêm mấy ngày nữa. Triệu tổng quản nhỏ giọng nói: - Ồ, tại sao hôm nay Triệu tổng quản không gây phiền toái cho chúng ta nhỉ? Vừa nâng một túi hàng hóa, Lục Tiểu Bạch vừa hướng Lục Thiếu Du nói, tựa như có một số điều nghi ngờ, vì bình thường Triệu tổng quản luôn bằng mọi cách phải gây sự với mình.
|
Chương 6: Mật thất trong kho củi
Bây giờ, bên cạnh đống hàng hóa có khoảng mười người hầu đang cùng nhau khuân vác. Những người hầu này nhìn thoáng qua Lục Thiếu Du cũng không có chú ý nhiều, quả thực là coi Lục Thiếu Du như không tồn tại. Cũng chẳng ai muốn để ý tới Lục Thiếu Du, mà nếu để ý tới Lục Thiếu Du thì chắc sẽ bị Triệu tổng quản để ý. - Đó là chúng ta vận khí tốt. Lục Thiếu Du nói, thầm nghĩ trong lòng, phỏng chừng ba người này thấy mình chết đi sống lại nên sợ chết khiếp. Nâng một bao hàng lên, Lục Thiếu Du cảm giác được dường như bên trong túi hàng này là muối, hắn quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Bạch chỉ khiêng một bao mà eo cũng không thể duỗi thẳng: - Thiếu gia, à không, công tử, sao ngươi đột nhiên khỏe như vậy? Bao muối này phải một trăm hai mươi cân a, trước kia người cũng không thể khiêng nổi. Nhìn Lục Thiếu Du nhẹ nhõm khiêng một bao muối Lục Tiểu Bạch kinh ngạc nói. - Thật sao, tại sao ta không cảm thấy nặng như vậy? Bản thân Lục Thiếu Du cũng nghi ngờ, hắn cũng nhớ rõ trước đây mình không thể khiêng nổi vật quá nặng, nhưng bây giờ túi muối như thế này mình có thể khiêng trên vai mà cảm giác như có ba mươi, bốn mươi cân, cũng không tốn bao nhiêu sức. - Sức lực của ngươi quả thật là tăng lên rất nhiều. Lục Tiểu Bạch nói với Lục Thiểu Du, ngay sau đó hai người theo những người khác khiêng muối về nhà kho. Nhà kho cách đây khá xa, vừa tiến tới Lục Thiếu Du vừa đánh giá Lục gia, hôm qua về mình còn chưa kịp cẩn thận quan sát. Lục gia quả thật là gia tộc không nhỏ, đình viện nối tiếp nhau, ngọc lưu ly chiếu sáng, khu vực mình ở vẫn chỉ là hậu viện mà thôi, tộc nhân trực hệ của Lục gia đều ở khu vực tiền viện, hướng về nơi đó nhìn, từ xa đã thấy sự xa hoa vô cùng. Cửa hậu viện, lão bộc Nam thúc vẫn im lặng ngồi một bên, ánh mắt như vô tình cố ý nhìn về phía Lục Thiếu Du đang khiêng muối, trên gương mặt không hề biểu lộ gì nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó nhận ra, trong mắt Nam thúc thỉnh thoảng lại có tia sáng lóe lên. Lão bộc Nam thúc này ở Lục gia đã mấy chục năm rồi, địa vị trong Lục gia cũng không thấp, có thể xem như một người hầu cao cấp. Tên thật của lão không ai biết, mọi người đều gọi lão là Nam thúc, ngay cả Triệu quản gia cũng phải nể mặt lão vài phần, bình thường Nam thúc chịu trách nhiệm trông coi cửa sau và chăm sóc hoa cỏ trong hậu viện. Hơn một ngàn túi muối, mấy chục người hầu, mỗi người phải khiêng hơn hai mươi lần mới đem tất cả đến nhà kho. Đến tận buổi trưa, khi khiêng đến bao muối cuối cùng hầu hết tất cả mọi người đều mệt đến sắp không thở được, chỉ còn Lục Thiếu Du tinh thần vẫn tốt, hắn cảm giác như mình càng vận động, sức mạnh trong cơ thể dường như càng tăng lên. - Khục... Lục Thiếu Du khiêng túi muối cuối cùng tiến qua cửa sau, Nam thúc chậm rãi đứng lên, đột nhiên va vào người Lục Thiếu Du, như thể chẳng may bị hắn đụng phải, ngay sau đó lập tức ho khan. - Nam thúc, người không sao chứ? Lục Thiếu Du vội vàng đỡ tay Nam thúc. - Du thiếu gia, ta không sao. Nam Thúc bám vào tay Lục Thiếu Du, khi đã đứng vững mới nói. - Vậy ta đi trước, Nam thúc, người đi đứng cẩn thận một chút. Lục Thiếu Du nói, hắn cảm thấy hai tay Nam thúc truyền đến cảm giác ấm áp, khi bàn tay này chạm vào, cả người hắn như có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng Lục Thiếu Du cũng không quá để ý đến chuyện này, tiếp tục đi đến nhà kho, Lục Tiểu Bạch nói qua buổi trưa sẽ không phải làm chuyện gì nữa. - Ồ, kì quái, tại sao lại có thể như vậy? Ám tật kia bị phá giải rồi hay đó là Âm Dương thân thể? Nhìn chăm chú vào bóng lưng Lục Thiếu Du, Nam thúc thì thào nói. - Không phải ngươi không thể trở thành Vũ giả sao, ngươi muốn vũ kỹ làm gì? Ăn cơm trưa xong, trong phòng Lục Thiếu Du, Lục Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Lục Thiếu Du nói. - Ta muốn nhìn một chút để xem có cách nào học được không. Lục Thiếu Du nói. - Ta chỉ là một người hầu, làm gì có khả năng lấy được vũ kỹ, nhưng ta có một bản vũ kỹ ngoại môn do người cùng phòng để lại, mấy ngày nay hắn về thăm nhà rồi. Lục Tiểu Bạch nói. - Lấy ra cho ta xem. Lục Thiếu Du vội nói, vũ kỹ ngoại môn cũng là vũ kỹ, nhìn xem một chút cũng tốt. - Vậy được, lát nữa ta đưa cho ngươi. Lục Tiểu Bạch gật đầu. Buổi chiều, Lục Thiếu Du không có chuyện gì làm, tất cả mọi người trong Lục gia đều coi hắn như không tồn lại, hôm nay Lục Thiếu Du đi dạo trong hậu viện, tất nhiên chỉ trong hậu viện mà thôi, khu vực ở tiền viện của tộc nhân trực hệ, Lục Thiếu Du dù có thân phận thiếu gia Lục gia cũng không có tư cách đi vào nơi đó. Khi trời đã chạng vạng, Lục Tiểu Bạch đem đến một quyển sách nhỏ, đó chính là vũ kỹ ngoại môn mà hắn đã nói lúc trưa, sau đó, mẫu thân của Lục Thiếu Du cũng trở về. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẫu thân, Lục Thiếu Du không khỏi đau lòng, xem ra hôm nay người đã phải rất vất vả, mình phải nhanh chóng thay đổi mọi thứ mới được. Mẫu tử hai người nói chuyện trong chốc lát, Lục Thiếu Du liền trở về phòng của mình, mở ra vũ kỹ mà Lục Tiểu Bạch đưa cho mình bắt đầu đọc qua. Đọc qua một lượt, Lục Thiếu Du không khỏi thất vọng, bản vũ kỹ này chẳng khác gì bản Như Lai Thần Chưởng bán hai đồng một cuốn ở kiếp trước, căn bản không thể là tuyệt thế thần công gì, bên trên chỉ có vài chiêu thức đơn giản, xem cũng vô dụng. - Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở thành Vũ giả? Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, bản thân mình muốn thay đổi vận mệnh, đầu tiên phải trở thành Vũ giả mới được. Đúng lúc này, một giọng nói giống như tiếng muỗi kêu vang bên tai Lục Thiếu Du. - Thế nào, ngươi sắp chết đến nơi mà còn muốn trở thành Vũ giả sao? - Ai, là ai? Lục Thiếu Du lập tức kinh ngạc tìm kiếm quanh căn phòng, nhưng trong phòng chỉ có một mình hắn. - Nếu không muốn chết hãy đi đến kho củi, chớ làm kinh động đến người khác. Giọng nói lại tiếp tục vang lên bên tai Lục Thiếu Du, ngay sau đó đã biến mất không nghe thấy nữa. Lục Thiếu Du có cảm giác giọng nói rất quen thuộc, do dự một chút, hắn quyết định đi đến kho chứa củi một chuyến, việc liên quan đến sinh tử của mình, mặc kệ là thật hay giả hắn cũng phải đi xem. Người thần bí này có thể thần không biết quỷ không hay nói chuyện bên tai mình thì nhất định là người có bản lĩnh rất lớn. Thừa dịp ban đêm, Lục Thiếu Du nhanh chân lẹ bước tiến đến kho củi. Kho củi cách chỗ ở của hắn cũng không xa, đêm hôm khuya khoắt cũng không có ai qua lại. Khi Lục Thiếu Du đến kho củi, cẩn thận tìm kiếm xung quanh thì phát hiện ra không có ai ở bên ngoài. - Nhìn ngó cái gì, còn không mau tiến vào đi. Giọng nói kia lại vang bên tai Lục Thiếu Du lần nữa. - Rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là quỷ?
|
Chương 7: Âm dương Linh - Vũ quyết (1)
Lục Thiếu Du cả gan tiến vào cửa kho chứa củi, trong đêm tối lờ mờ không ngờ lại nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc: - Nam thúc, sao lại là thúc? Lúc này, Lục Thiếu Du đánh giá Nam thúc, bộ dạng của ông lúc này hoàn toàn khác với bộ dạng tuổi già sức yếu ban ngày, hai mắt hữu thần, cả người như như phát ra một khí thế vô hình, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. - Rất kỳ lạ sao? Nếu không phải là nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, tâm địa cũng thiện lương, ta cũng không thèm tới cứu ngươi. Nam thúc chăm chú nhìn Lục Thiếu Du nói. - Nam thúc, cứu ta cái gì, sao ta lại có cảm giác ngươi khác với lúc trước? Lục Thiếu Du không nhịn được hỏi. - Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết. Lão bộc nhìn Lục Thiếu Du nói. Lục Thiếu Du khó hiểu nhìn Nam thúc, ngay sau đó liền giật mình một cái: - Không thể nào, con rất tốt a, Nam thúc, ngươi đừng nói giỡn nữa. Nam thúc cười khẽ một tiếng nói: - Ta nói giỡn? Năm, bốn, ba, hai, một... Theo chữ một rơi xuống, khi Lục Thiếu Du còn đang kinh ngạc thì hai cỗ khí nóng lạnh trong cơ thể đột nhiên bộc phát, mạnh mẽ xông ra như muốn phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn. - A... Lục Thiếu Du muốn kêu lên thảm thiết nhưng thanh âm không thể nào phát ra được, chỉ thấy hai mắt hoa lên, Nam thúc đã tiến đến bên người hắn, sau đó một tay đặt vào ngực, một tay đặt vào bụng của hắn, nhất thời hai cỗ khí kia liền biến mất, tất cả trở lại yên tĩnh. - Ta không lừa ngươi chứ? Nam thúc nói. - Nam thúc, đây rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi phải cứu con a! Đã đến nước này, trong lòng Lục Thiếu Du đã nhận định, Nam thúc nhất định là cường giả trong truyền thuyết, chỉ là cố ý ẩn thân ở Lục gia mà thôi, xem ra hai cỗ khí nóng lạnh trong cơ thể mình nhất định là do hai viên yêu đan kia dẫn phát. - Đi theo ta. Nam thúc liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du một cái rồi lập tức đi vào một góc tường trong kho chứa củi, không biết tay ông động vào chỗ nào, ngay sau đó trên tường xuất hiện một mật thất dưới lòng đất. Nam thúc cũng không để ý tới biểu lộ kinh ngạc của Lục Thiếu Du, tự mình tiến vào mật thất kia, Lục Thiếu Du mang theo sự kinh ngạc cũng tiến vào trong mật thất. - Xuy. Một tiếng động rất nhẹ vang lên, của mật thất đã bị đóng. Trong mật thất, hình ảnh lọt vào mắt Lục Thiếu Du ngoại trừ một chiếc giường đá ra cũng không còn cái gì khác. - Nam thúc, ở đây... Thấy mật thất, trong lòng Lục Thiếu Du ngạc nhiên không ngừng, theo trí nhớ của hắn thì bên trong phòng chứa củi này không có gì đặc biệt. - Ta là người trông coi ở đây nên mở ra một gian mật thất để chuẩn bị cho việc khẩn cấp. Ngươi nói thật cho ta biết, mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong cơ thể ngươi phát ra hai loại năng lượng lạnh nóng? Lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, thần sắc có chút không bình thường, nhưng trong mắt thể hiện sự ân cần nhiều hơn. - Hừm... Đến lúc này, Lục Thiếu Du cũng chẳng dám che giấu. Sau đó, hắn ngay lập tức đem chuyện vách núi kể từ đầu tới đuôi, và tất nhiên hắn không kể về việc xuyên không, đó là kỳ tích của đời hắn, mà có nói cũng chẳng ai tin được. - Cự Ưng Màu xanh, biết phun lửa, con dơi màu trắng phun hàn khí, chẳng lẽ là... Sau khi nghe xong Lục Thiếu Du tự thuật, thần sắc Nam thúc trở nên nghi hoặc, sau đó hướng Lục Thiếu Du nói: - Theo lời ngươi thì con rắn nhỏ đó... nhanh đem cho ta xem. - Chính nó. Lục Thiếu Du nhấc ống tay áo phải, lộ ra một cái đầu ngẩng lên của con rắn nhỏ màu vàng nhạt, hướng về người lão bộc Nam thúc nói: - Chẳng lẽ là... Nhìn thấy con rắn màu vàng nhạt, Nam thúc ngạc nhiên hẳn lên, và nói: - Thật là không thể tin nổi! Người lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, trong thần sắc mang theo ngạc nhiên, nói: - Từ khi ngươi được sinh ra, nhìn ngươi lớn lên ở Lục gia. Cuộc sống của ngươi bị khinh bỉ, nhưng không ngờ vận khí của ngươi lại tốt như vậy, chuyện tốt này cũng là do ngươi may mắn mới gặp được. - Nam thúc, ngươi nói rõ ràng một chút, con nghe không hiểu? Lục Thiếu Du nói, chẳng qua là ban đầu Lục Thiếu Du quả thực bị khinh bỉ rất nhiều, có khi còn bị khi nhục hơn cả mấy tên gia nô. - Ngươi đương nhiên là không hiểu rồi... Nam thúc nói: - Ta hỏi ngươi, ngươi muốn sống hay muốn chết, ngươi muốn một ngày đó có thể đứng ngạo nghễ trên đời không? Nói xong, trong mắt Nam thúc lóe lên tia sáng lấp lánh. - Tiểu tử quả thực không muốn chết, cầu xin Nam thúc giúp đỡ. Trong nháy mắt, Lục Thiếu Du quỳ gối trước người lão bộc. Nếu muốn thay đổi tình cảnh trước mắt thì phải dựa vào Nam thúc rồi. Đây tuyệt đối không phải người bình thường, nếu lão giúp mình, mình sẽ thay đổi được tình cảnh hiện tại. - Ngươi cũng thông minh, chẳng qua là trong lòng ta muốn giúp ngươi cũng do có một ý tưởng, không biết rốt cuộc cuối cùng là giúp ngươi hay là hại ngươi. Nam thúc do dự mà nói. - Nam thúc muốn giúp con, tất nhiên là không hại con. Lục Thiếu Du nói. - Đứng lên đi, ta nhìn ngươi lớn lên, biết rõ ngươi tâm trí lương thiện, đối với mẫu thân ngươi rất hiếu thuận. Nếu không, ta đã không giúp ngươi, cũng không ở trước mặt ngươi bạo lộ thân phận. Nhớ kỹ, chuyện của ta, ngươi không được nói cho bất kì kẻ nào. Nam thúc nói, đỡ Lục Thiếu Du dậy, tiếp tục nói: - Ngươi từ nhỏ kinh mạch đã bế tắc không thể luyện vũ thuật, cũng vô pháp trở thành Linh giả. Theo như ta thấy đó là do ngươi bị hãm hại, nhưng không nghĩ tới ngươi lần này đại nạn không chết, có được hai viên Linh đan, thật đúng là may mắn, cũng bởi vì ngươi chưa từng tu luyện qua bất kỳ công pháp nào nên hai viên Hoả hệ và Thủy Hệ Linh đan mới có thể hòa hợp, trở thành âm dương chi thể. - Âm dương chi thể, Nam thúc, ngươi vừa mới nói con suýt chết, còn nói con ăn vào không phải là yêu đan mà là Linh đan? Lục Thiếu Du hỏi. - Ngươi cho rằng Cự Ưng cùng con Dơi khổng lồ đó là yêu thú hay sao? Đây chính là Linh thú, Cự Ưng hẳn là tứ giai Linh thú Hỏa Linh Phi Ưng, còn con Dơi đó chính là ngũ giai Linh thú Hàn Sương Bạch Bức. Linh đan là bảo vật bị ngươi trực tiếp ăn vào, nói là phí phạm của trời cũng không đúng, xem như là ngươi gặp vận may lớn đi, chẳng qua về sau đối với ngươi sẽ có không ít chỗ tốt. Chỉ vì ngươi là người bình thường, nuốt một lúc hai viên Linh đan của Hỏa Linh Phi Ưng và Hàn Sương Bạch Bức thì sớm muộn gì cũng bạo thể mà chết, vừa nãy nếu không có ta thay ngươi áp chế, bây giờ ngươi cũng đừng nghĩ có thể cùng ta nói chuyện ở chỗ này. Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói.
|
Chương 8: Âm dương Linh - Vũ quyết (2)
- Nam thúc, vậy làm sao bây giờ? Lục Thiếu Du hỏi, hắn còn chưa muốn chết. - Muốn sống hay muốn chết, ngươi muốn có một ngày nào đó có thể đứng ngạo nghễ trên đời không? Người lão bộc hỏi lại lần nữa. - Muốn, dĩ nhiên muốn, đại trượng phu sống trên đời, tất nhiên là muốn, cho dù là không thể lưu danh thiên cổ thì cũng không để tiếng xấu muôn đời. Lục Thiếu Du kiên định mà nói. - Nhìn ngươi cũng có vẻ chí khí. Được rồi, nhìn tiểu tử ngươi lớn lên, lại có âm dương chi thể, ta sẽ giúp ngươi. Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du, tựa như có chút kinh ngạc, vì Lục Thiếu Du lúc bé so với hiện tại có chút không giống. - Đệ tử ra mắt sư phụ. Lục Thiếu Du đột nhiên quỳ gối trên mặt đất. - Dừng lại, ta không có nói qua muốn thu ngươi làm đồ đệ, chỉ là thuận tay giúp ngươi một chút mà thôi. Nam thúc nhẹ nhàng nói. - Kể cả Nam thúc không thu nhận con, nhưng lễ này vẫn phải có. Lục Thiếu Du sững sờ, sau đó là dập đầu ba cái liên tiếp. - Được rồi, tiểu tử ngươi bình thường thoạt nhìn thành thành thật, hôm nay làm thế nào lại trở nên tinh ranh như vậy, sợ ta đổi ý, không dạy ngươi có phải không? Nam thúc hơi chút mỉm cười, trong mắt lộ ra vài phần khen ngợi. - Hắc hắc... Lục Thiếu Du cười hắc hắc. - Ngồi xuống. Nam thúc bảo Lục Thiếu Du ngồi xuống, trong tay đồng thời đưa cho Lục Thiếu Du một khối màu trắng trong suốt, nói: - Nhớ kỹ, chuyện ta có thể đến giúp ngươi cũng không nhiều, hãy chăm chỉ, bằng không bao nhiêu công sức sẽ đổ hết xuống sông xuống bể, con đường về sau, hãy tự mình quyết định. - Nam thúc, đây là cái gì? Nắm trong tay, Lục Thiếu Du hỏi. - Đây là Âm Dương Linh Vũ quyết, năm đó ta vô tình lấy được, chỉ có âm dương chi thể mới có thể tu luyện, kì diệu vô cùng, ta cũng bởi vì cưỡng ép tu luyện âm dương Linh Vũ quyết, nên tất cả công sức đã rơi xuống sông xuống bể. Cũng may mệnh ngươi lớn, bởi vì chưa từng tu luyện qua công pháp nào, cộng thêm trong cơ thể ngươi âm dương hòa hợp, cho nên hai khỏa Linh đan kia chẳng những không làm ngươi ngay lập tức bạo thể mà chết, mà còn giúp ngươi tạo ra kì tích, giúp ngươi có thể tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết. Nam thúc nói, trong thần sắc lộ ra vẻ hụt hẫng, nếu như hắn cũng có âm dương chi thể thì hắn cũng không rơi vào tình trạng này. - Nam thúc, vậy ngươi có biết là do ai bố trí thủ đoạn khiến con không thể tu luyện không? Lục Thiếu Du hỏi, đúng là có người đang đối phó sau lưng mình ngay từ khi còn nhỏ. - Chẳng lẽ ngươi không đoán ra? Nam thúc hỏi ngược lại. - Nam thúc, chẳng lẽ là bà ta... Lục Thiếu Du dần hiểu ra, sự tình này chỉ sợ là Đại phu nhân làm, thật là một người độc ác, trong mắt Lục Thiếu Du xuất hiện hàn ý, nhất định về sau mình không thể cho nữ nhân này sống yên ổn. - Phải chú ý cẩn thận, ngươi hiểu như thế là tốt rồi, hiện tại không có thực lực đối phó nàng ta đâu, tốt nhất là không nên lộn xộn, chuyện của ngươi, cha của ngươi mặc dù không biết, thế nhưng ngươi tưởng gia gia của ngươi cũng không biết sao? Nhưng ông ta cũng chỉ để ý một chút thôi, chỉ cần ngươi còn một cái mạng là được nên mới để mặc cho nàng ta tác oai tác quái. Người lão bộc cảm giác được hàn ý trên thân Lục Thiếu Du, lập tức nói: - Dùng máu của ngươi nhỏ lên phía trên ngọc giản ta đưa cho ngươi, trước tiên phải tu luyện luyện Âm Dương Linh Vũ quyết đã, chờ đợi ngươi luyện xong, thì Lục gia nhỏ bé này chẳng là gì với ngươi. Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, cuộc đời của ngươi sau này, chính là nằm trong tay ngươi rồi. Lục Thiếu Du nghe vậy, tĩnh tâm, nghe lời của Nam thúc có thể biết được Âm Dương Linh Vũ tuyệt có chỗ bất phàm. Lục Thiếu Du lập tức cắn ngón trỏ, một giọt máu tươi rơi xuống trên ngọc giản màu trắng. - Xuy... Ngay lập tức, phía trên ngọc giản xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt chui vào mi tâm của Lục Thiếu Du, hóa thành một luồng tin tức khổng lồ lưu lại trong óc hắn. - Nhanh, dùng tâm ghi lại khẩu quyết, sau đó dựa theo pháp quyết trước hết luyện hóa hai cỗ năng lượng nóng lạnh trong cơ thể ngươi, nếu không phiền toái sau này sẽ lớn hơn. Nam thúc nói bên cạnh Lục Thiếu Du. - Một âm một dương tạo nên đại đạo, thiếu âm thiếu dương đạo khuyết thiếu, thuần dương là Thanh Long, thuần âm là Bạch Hổ, tinh chưa đủ giúp người bổ vị, hình chưa đủ giúp người bổ khí. Tinh từ bên trong, khí sinh từ phía ngoài. Bổ âm tất dụng dương, bổ dương tất dụng âm, Âm Dương huyền khiếu, huyễn tẫn đan điền. - Thu khí về, chiếu theo thiên địa, chân đạp thiên không, tâm tựa năm tháng, như cỗ đại phong, thăng hợp khai mở, ra huyền nhập tẫn, thâm căn cố đế, vì thiên làm mưa mà phát sinh cơ. - Một dương mới sinh ra chính khí, dùng hô hấp tụ ở đan điền, bổ sung ngũ tạng, tán ở Bách Hội, khí chạm ba cửa ải, vận hành một chu thiên. Âm dương bổ chi giả bất tranh, bất chấp, tam giả hữu ngộ, duy kiến vu không, phảng phất trong chốn u minh chợt có một tia dương khí sinh ra, dụng tâm thanh tĩnh, thí bỉ trung thiên bảo nguyệt đồng, quét sạch u mê, một vòng sáng lấp đầy hư không... Từng đạo khẩu quyết không liền mạch xuất hiện trong đầu Lục Thiếu Du, dưới sự chỉ dẫn của Nam thúc, một suy ra ba, nhanh chóng tự mình vận chuyển lại pháp quyết. Dựa theo khẩu quyết vận chuyển, Lục Thiếu Du cũng cảm giác được hai cổ năng lượng nóng lạnh trong cơ thể mình như đang sống dậy, chậm rãi di động. Hai cỗ năng lượng này trong người hắn có chút không khống chế được, va chạm ở khắp nơi. Dựa theo chỉ dẫn của Nam thúc, Lục Thiếu Du lập tức dùng Âm Dương Linh Vũ quyết dẫn dắt hai cỗ năng lượng này tiến vào kinh mạch của bản thân. Dòng nhiệt nóng theo kinh mạch tiến vào trong Đan Điền Khí Hải, dòng khí lạnh thì hóa thành một cỗ khí ôn hòa tiến vào trong đầu hắn, khiến đại não thư thái dị thường. Thời gian dần trôi qua, hai cỗ năng lượng trong cơ thể Lục Thiếu Du bắt đầu giảm đi, mỗi cỗ năng lượng theo một phương, chảy vào Đan Điền cùng Khí Hải trong đầu. Hai cỗ năng lượng tiến vào trong kinh mạch cũng khiến kinh mạch hắn bành trướng, Lục Thiếu Du cảm giác được kinh mạch toàn thân của mình mở rộng thêm không ít, cũng vô cùng đau đớn, nhưng chỉ chốc lát sau một cảm giác thư thái không nói nên lời lan tỏa khắp toàn thân. - Tốt rồi, đêm nay dừng ở đây thôi. Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Thiếu Du nghe được âm thanh của Nam thúc liền ngừng vận chuyển khẩu quyết. - Hô... Lục Thiếu Du ngừng vận hành khẩu quyết, một ngụm trọc khí từ Đan Điền và Khí Hải theo ra ngoài, giống như khí thoát ra từ nhà cầu, lập tức khiến cả mật thất tràn ngập mùi hôi thối, điều này khiến bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.
|
Chương 9: Luyện hóa linh đan
Lúc này, Lục Thiếu Du cảm nhận trong cơ thể mình, hai cỗ năng lượng kia hắn mới luyện hóa được chưa đến một phần mười. Mà dòng khí đang lưu chuyển trong Đan Điền cùng Khí Hải của mình chỉ có thể dùng hai chữ tinh thuần để hình dung. Trong đầu, Lục Thiếu Du có cảm nhận rõ ràng hơn một chút, loại cảm giác này vô cùng huyền diệu, dường như tất cả giác quan của hắn đều trở nên tinh tường. - Coi như không tệ, trời sắp sáng rồi, ngươi về trước đi. Nhớ kỹ, không được nói chuyện này cho bất cứ ai biết, tối mai tiếp tục đến đây, cho đến khi ta bảo dừng lại mới thôi. Nam thúc nói với Thiếu Du. - Vâng, Nam thúc. Lục Thiếu Du đáp, sau đó lập tức ra khỏi mật thất, đoán chừng lúc này đang canh năm. Thừa dịp trời chưa sáng hẳn, Lục Thiếu Du vụng trộm trở về phòng của mình. Một đêm không ngủ nhưng Lục Thiếu Du cảm thấy tinh thần mình vô cùng tốt, bây giờ mình đã tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết, chẳng mấy chốc có thể trở thành Vũ giả a. Trong bóng đêm, Nam thúc khôi phục bộ dáng tuổi già sức yếu, nhìn chăm chú về hướng Lục Thiếu Du rời đi, lẩm bẩm nói: - Âm Dương thân thể a, thiên phú quả thật không tệ, so với nghiệt đồ kia còn mạnh hơn, làm ta lại không nhịn được mà chỉ dạy cho hắn, chỉ hy vọng hắn không trở thành nghiệt đồ thứ hai. Còn có Linh Hoàng thú nữa, tiểu tử này tưởng như mệnh khổ nhưng không ngờ vận khí lại tốt như vậy. Thì thào nói xong bóng Nam thúc chậm rãi biến mất trong bóng đêm. Mấy ngày kế tiếp, ban ngày, Lục Thiếu Du làm công việc thường ngày của mình, giống như người hầu, việc gì cũng phải làm, buổi tối lại đến mật thất của Nam thúc dựa theo Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa hai cỗ năng lượng trong người. Trong mấy ngày này, nhờ Nam thúc giảng dạy hắn đã hiểu thêm về Vũ giả cùng Linh giả. Linh giả giống Vũ giả cùng có chín cảnh giới. Vũ giả phân thành, Vũ Đồ, Vũ Sĩ, Vũ Sư, Vũ Phách, Vũ Tướng, Vũ Suất, Vũ Vương, Vũ Tôn, Vũ Đế. Trước Vũ Đồ còn có cảnh giới Vũ Khí, chỉ khi đạt tới Vũ Khí cửu trọng đỉnh phong mới có thể đột phá lên Vũ Đồ, đạt đến Vũ Đồ mới có thể coi là Vũ giả. Linh giả cũng giống như vậy, trước Linh Đồ có Linh Khí cửu trọng, đột phá Linh Khí cửu trọng mới có thể trở thành Linh Đồ, chính thức trở thành Linh giả. Mỗi ngày luyện hóa năng lượng trong cơ thể, ban ngày khi làm việc, khí lực trong cơ thể Lục Thiếu Du cuồn cuộn không hết, điều này khiến cho Lục Tiểu Bạch kinh ngạc không thôi, suốt ngày nghĩ xem Lục Thiếu Du có phải ăn được thần dược gì hay không? Lục Thiếu Du nhận được lợi ích từ việc tu luyện pháp quyết Âm Dương Linh Vũ, chỉ trong bốn ngày luyện hóa, làm theo lời Nam thúc hắn đã đạt đến cảnh giới bát trọng Vũ Khí, sau đêm nay có thể đột phá Vũ Đồ. Đột phá Vũ Đồ thì có thể trở thành Vũ giả chính thức rồi. Buổi tối ngày thứ năm, trời vừa tối Lục Thiếu Du đã chuẩn bị đến mật thất. Sau hôm nay mình có thể trở thành Vũ Đồ rồi, như vậy sẽ hoàn thành được mục tiêu thứ nhất của bản thân. - Ngươi tới thật sớm. Lục Thiếu Du đến sớm Nam thúc còn đến sớm hơn. Ông nhìn Lục Thiếu Du, trong lòng âm thầm khiếp sợ, người có Âm Dương thân thể quả nhiên có thiên phú kinh người. - Nam thúc, chúng ta có thể bắt đầu luôn chứ? Lục Thiếu Du hỏi Nam thúc, hắn đã nóng lòng muốn đột phá đến Vũ Đồ để trở thành Vũ giả rồi. - Nhìn ngươi nóng vội chưa kìa, bắt đầu đi. Nam thúc mỉm cười, chỉ có trong mật thất này ông mới thu lại bộ dáng suy yếu gần đất xa trời lúc ban ngày. Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi trên giường đá, hai tay lồng vào nhau, tạo thành một thủ ấn trước người, tĩnh tâm, hai mắt nhắm lại, bắt đầu luyện hóa hai cỗ năng lượng nóng lạnh trong cơ thể. Sau một lát, hai mắt Lục Thiếu Du nhắm nghiền, hô hấp trở nên vững vàng. Quanh thân Lục Thiếu Du, từ lỗ chân lông trên người hắn chậm rãi tản ra sương mù trắng, cảm giác lúc nóng lúc lạnh thật huyền diệu. Nhìn tất cả diễn biến, Nam thúc lộ ra nụ cười thỏa mãn, theo thời gian trôi qua, sương mù quanh thân Lục Thiếu Du ngày càng dày đặc. - Vũ khí cửu trọng, Vũ khí cửu trọng, Âm Dương thân thể quả là danh bất hư truyền. Nam thúc kinh ngạc nói. Thời gian tiếp tục trôi qua, ước chừng là bốn canh giờ sau, sương mù quanh thân Lục Thiếu Du nồng đậm đến mức che kín cả cơ thể. Sương mù bám vào cơ thể hắn, làm da hắn sáng bóng như bạch ngọc. Trong cơ thể Lục Thiếu Du lúc này, hắn cảm nhận được Đan Điền nhỏ của mình như một khối cầu được thổi đầy khí mà bành trướng ra, đồng thời một dòng khí ôn hòa không ngừng chảy trong đầu. - Sắp đột phá, tiếp tục. Cảm giác được biến hóa trong cơ thể, trải qua mấy ngày được Nam thúc giảng giải Lục Thiếu Du đã hiểu thêm rất nhiều về quá trình tu luyện. Tình huống lúc này đúng là sắp đột phá rồi. Trong lòng Lục Thiếu Du mừng thầm, tiếp tục ngưng khí, giữ vững trạng thái tu luyện tốt nhất, điều hòa hai năng lượng nóng lạnh trong người. Trong cơ thể, khí ở đan điền cùng năng lượng trong đại não đang tiếp tục được giữ vững và gia tăng. Sau đó tiếp tục chuyển hóa thành năng lượng, theo các đường kinh mạch thẩm thấu vào da thịt giúp hắn rèn luyện cốt cách của cơ thể. Điều này làm cho Lục Thiếu Du cảm thấy cực kì khoan khoái. Thời gian trôi qua, Lục Thiếu Du cảm thấy trong cơ thể của mình bắt đầu có sự biến hóa. - Chuẩn bị đột phá rồi. Trong lòng Lục Thiếu Du hiểu rõ, sau năm ngày tu luyện, hắn đã muốn đột phá. Trong lòng Lục Thiếu Du có tư tưởng, mình phải trở thành một Vũ giả, thì mới có thể giải quyết được hết được tất cả mọi chuyện. Giả sử như bây giờ mình có đủ thực lực, thì không ai có thể làm khó mình cùng với mẫu thân của mình. Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, thực lực đều quan trọng, chỉ là kiếp trước với kiếp này, quan niệm thực lực không giống nhau mà thôi. Ở kiếp trước quyền lực, tiền tài được coi là thực lực. Còn ở kiếp này, Vũ giả, Linh giả, là thực lực tuyệt đối. Đối với việc năm ngày có thể đột phá Vũ đồ, Lục Thiếu Du tựa như có cảm giác mình luyện rất nhanh, trong khi đó thì người bình thường mất năm năm, cũng khó có thể trở thành chính thức Vũ đồ. Nếu bây giờ biết Lục Thiếu Du sắp bước vào cảnh giới Vũ đồ, nhất định là sẽ khiến nhiều người tức giận. Cho dù tại người lão bộc Nam thúc nói Lục Thiếu Du luyện tập tiến bộ nhanh như vậy vì trong cơ thể hai khỏa yêu đan, thế nhưng tiến bộ nhanh như vậy cũng là tuyệt đối kinh người rồi. Thời gian tiếp tục trôi qua, quanh thân Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện hai cỗ khí tức huyền ảo đồng thời tuôn ra đột ngột, một dòng ở đan điền, một dòng ở giữa chân mày, mà xung quanh người Lục Thiếu Du còn xuất hiện thêm một quầng sáng màu vàng nhẹ nữa, hai dòng khí chuyển động ẩn hiện quanh thân thể như là thái cực Âm Dương. Bây giờ Lục Thiếu Du tựa như đắm chìm tại vào một trạng thái huyền diệu.
|