Tháng ba cuối xuân chính là lúc cỏ non mơn mởn, chim oanh chao liệng, liễu xanh hoa thắm, bầu trời trong vắt xanh như ngọc.
Bên bờ Hoàn Thủy bóng người qua lại nhộn nhịp, đám đầy tớ trẻ nhanh tay nhanh chân bưng những đĩa hoa quả tươi mới lên. Hoa lê gần đó đang mùa nở rộ, cảnh sắc đã đẹp nhưng người lại càng đẹp hơn, mười mấy vị lang quân trẻ tuổi ngồi nghiêm chỉnh trên bàn tiệc, trên bàn là những món điểm tâm tinh xảo và hoa quả. Người lớn nhất cũng chỉ mới nhược quán, nhỏ nhất cũng mới mười tuổi, độ tuổi không đồng đều nhưng đều có tướng mạo cực kỳ tốt.
Khương Bồng Cơ nhìn một đống bình luận đang gào rú ở khu bình luận mà âm thầm trợn mắt, gu thẩm mỹ của mấy người này cô không hiểu nổi. Những lang quân này đẹp thì có đẹp nhưng mà tên nào cũng quần áo sặc sỡ, cài trâm thoa phấn... thật đúng là còn yêu kiều hơn cả hoa!
Khụ khụ khụ... nói câu khó nghe thì, đây có khác gì buổi tụ hội của đám giả đàn bà không?
Đối với sự chê bai của Khương Bồng Cơ, khán giả trong khu bình luận không vui, chuỗi ký tự “prprpr” xuất hiện liên tùng tục, gần như là chiếm toàn bộ màn hình, che lấp tầm nhìn của cô. Mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau, bọn họ thích kiểu “tiểu thụ” nho nhã yếu đuối xinh đẹp như thế này đấy thì sao, không phục à?
Khương Bồng Cơ: “...”
Thụ?
Được rồi, cô phục rồi.
Ngoài những lang quân đó ra, cách một tấm bình phong sơn thủy nửa trong suốt là chỗ ngồi của các vị quý nữ.
Lướt mắt nhìn qua, hay lắm, hơn phân nửa đều là người quen.
Trước đó không lâu vừa trải qua một hồi hung hiểm, quay đầu đi một cái lại có tâm trạng chạy ra ngoài tham gia nhã tập, mấy cô nhóc này gan cũng to thật.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy mấy vị quý nữ, bọn họ đương nhiên là cũng nhìn thấy cô. Trong đó, Thượng Quan Uyển vừa nhìn thấy cô là hai mắt sáng ngời.
Cô nhóc vốn đang định nhào đến, có điều đây là nơi đông người, mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng Khương Bồng Cơ là nam, hơn nữa lại còn là vị hôn phu của Ngụy Tĩnh Nhàn, nếu như cô nhóc mà tỏ ra quá ân cần, nói không chừng sẽ bị hiểu lầm là có ý với “Lan Đình tỷ tỷ“.
Nghĩ như thế động tác đứng lên của Thượng Quan Uyển khựng lại giữa chừng rồi tiu nghỉu ngồi về chỗ cũ, cả người ỉu xìu xuống.
Khương Bồng Cơ tìm một vị trí trong đám lang quân ngồi xuống, Từ Kha và Đạp Tuyết đứng hai bên sườn đằng sau. Cô đến muộn một chút, nhã tập đã bắt đầu được một khắc.
*Một khắc: đơn vị tính thời gian xưa, bằng 15 phút.
Đám người tham gia nhã tập cực kỳ bất mãn với hành vi đã đến muộn còn không tạ lỗi của Khương Bồng Cơ, nhưng không nói ra mà lại dùng cách không đếm xỉa đến cô để thể hiện.
Khương Bồng Cơ thì chẳng thèm để bụng, lấy hoa quả đã được ngâm nước giếng ném vào miệng, cảm giác mát lạnh sảng khoái lan ra khắp người.
Ngâm thơ đối câu với cái lũ đỏm dáng này?
Thế thì lãng phí thời gian lắm, còn không bằng ăn ăn uống uống buồn ngủ thì làm một giấc.
Cô thì thoải mái nhưng mà khán giả xem livestream thì sốt hết cả ruột. Bọn họ đang chờ Khương Bồng Cơ thể hiện một phen, khiến cho ai nấy ở nhã tập này đều phải kinh ngạc, tiện thể dằn mặt bọn người khinh thường kia.
Má nó, bác Streamer, bác đi tham gia nhã tập chỉ là đổi một nơi để ăn uống xong ngủ trưa thôi hả?
Mất mặt nữ xuyên không quá rồi đó bác Streamer!
[Streamer V]: Trước đây lúc còn đi học, thành tích các môn văn hóa cơ bản toàn là vớt vát qua môn, mấy người đừng làm khó tôi nữa. Văn cổ ngôn của thời đại này, cho dù là các giáo sư khảo cổ ở thời tôi đi nữa cũng chưa chắc đã có thể chơi thuần thục được. Bình thường ngoại trừ huấn luyện ra thì tôi chỉ có đi đánh trận thôi, con nhà võ mà.
Cả đám người xem mặt ngẵn tũn lại: “...” Cái này không giống với kịch bản sắp sẵn à nha!
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Không vấn đề gì, bác Streamer bọn em làm hậu thuẫn cho bác, mẹ baidu, cha google đều sẽ giúp bác.
[Phù thủy A Phong]: Tay trái Đường thi, tay phải Tống từ Nguyên khúc, trên có Lý Bạch, dưới có Đỗ Phủ, Streamer à bác đang đứng trên bờ vai của những vĩ nhân trong văn học thơ từ đó, cho dù có là dốt đặc cán mai cũng có thể một giây đè bẹp đám cặn bá đó.
Mấy người này nửa phút trước còn thi nhau liếm màn hình, bây giờ liếm xong rồi thì lật mặt không thèm nhận nữa hả?
Khương Bồng Cơ nhìn đám bình luận mà cạn lời, thật đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
[Sailor A Uyên]: Chuột của tui đã kích vào giao diện tìm kiếm của mẹ baidu rồi, muốn thơ từ ca phú gì tui tìm cho.
Nhìn đám người xem kêu gào “chuyện không lớn không vui”, Khương Bồng Cơ bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân. Có phải mấy ngày gần đây cô quá an phận rồi không? Để đám người xem này quên mất sự tàn bạo trước đó của cô?
[Streamer V]: Đã gọi là “văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị*” thì một bài thơ từ không chinh phục được bọn họ. Dựa vào những thủ đoạn dối trá đó thì chỉ nửa phút là bị vạch trần. Cho dù có thể làm ra một bài thơ, bài từ tuyệt tác thì bọn họ cũng sẽ không chỉ dừng lại ở đó, vậy thì tiếp theo phải làm như thế nào?
*Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: thành ngữ chỉ nếu như không cố gắng rèn luyện thì khi nào cũng có thể bị thay thế bởi những người có thành tích tốt hơn.
Huống hồ xu hướng chính của thời đại này cũng không phải là thất ngôn, ngũ ngôn tuyệt cú hoặc là từ khúc, bê nguyên mấy thứ kia vào là vô dụng.
Có lẽ là ở những thời đại khác, bị người khác vạch trần là sao chép hoặc mạo danh ai đó chẳng phải là chuyện gì lớn. Nhưng trong thời đại văn học thịnh hành này, làm như thế không khác gì đi tìm chết, hơn nữa còn liên lụy đến cả gia tộc. Cho dù có xuất thân từ sĩ tộc nhà cao cửa rộng đi chăng nữa, một khi đã xảy ra loại chuyện như này thì đời này cũng sẽ bị phá hủy.
Streamer đã nói rõ như thế, đám người xem cũng tỉnh táo không ít, không ầm ầm lên đòi hỏi này nọ nữa.
Haizzz, không có tiết mục thơ từ làm bẽ mặt nhau thật là nhàm chán, bọn họ vẫn nên tiếp tục âm thầm liếm màn hình, ngắm các bé shota xinh đẹp thì hơn.
Khương Bồng Cơ còn chưa kịp vui vẻ vì được yên tĩnh thì đã nghe thấy có người gọi tên mình, cô vô thức nghiêng đầu quay sang nhìn.
“Có chuyện gì?”
Đối phương nghẹn họng trân trối, chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra được vừa nãy Khương Bồng Cơ thất thần đến mức nào.
Bởi vì loạn mười sáu nước cho nên đến khi Đại Hạ thống nhất, nữ giới cũng không hề bị trói buộc trong khuê phòng. Kể cả là khi Ngũ Quốc phân tranh như bây giờ, khi tập tục xã hội lại một lần nữa nghiêng về nam quyền, nữ giới dần dần bị trói buộc bởi các loại quy tắc nhưng trước mắt tình hình cũng không quá mức nghiêm trọng. Những hội nhã tập kiểu này về cơ bản tương đương với “đại hội xem mặt” của các thiếu niên thiếu nữ khi đến tuổi.
Những lang quân này cho dù không có ý gì với những quý nữ đằng sau tấm bình phong kia đi nữa thì cũng vẫn muốn thể hiện mình, giống như một con công đực đang xòe đuôi.
Trong lúc mọi người đang nỗi lực thể hiện tài hoa của bản thân thì lại có một kẻ “phản đồ” tỏ ra không có hứng thú...
Thế này chẳng phải là đang bới móc sao?
Đợi đến lúc vị lang quân nọ mặt mũi đỏ bừng lên, lúc này khu bình luận mới có một vị khán giả nhảy lên nhắc nhở Khương Bồng Cơ. Cô mới tỏ vẻ bừng tỉnh nói: “Hi không giỏi từ phú, e rằng sẽ khiến chư vị mất hứng.”
Đây là trắng trợn cự tuyệt?
Bầu không khí dần trở nên lúng túng thì đúng lúc này lúc này, một giọng nói trong trẻo như ngọc trai rơi trên khay ngọc vang lên, trong đó còn chứa cả ý cười.
“Lan Đình thật đúng là bại hoại, nếu như không đến nhã tập thì muốn gặp được cậu đúng là khó khăn.” Phong Cẩn từ dưới tán cây lê bước đến, da mịn như tuyết, mặt mày như ngọc, con ngươi đen láy, cặp mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt khẽ nhướng lên, tuổi không lớn mà đã bắt đầu có phong thái.
Đối lập với phong thái xuất hiện liền khiến mọi người chú ý của Phong Cẩn, biểu hiện của Khương Bồng Cơ lại rất không hợp tác.
“Tại sao huynh vẫn ở Hà Gian?”
Quần chúng: “...” Người ta vừa mới đến, ngươi nói câu đấy là muốn đuổi người ta ra khỏi quận Hà Gian?
Đối với sự ghét bỏ của Khương Bồng Cơ, Phong Cẩn cũng chẳng có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn sai người bày một chỗ ngồi ngay bên cạnh cô, làm bộ hài hước nói: “Câu nói bạc tình này của Lan Đình thật khiến người ta đau lòng.”
Khương Bồng Cơ “hứ” một tiếng: “Trước khi nói những câu này, đề nghị về tẩy sạch mùi hương phấn trên người trước đi đã. Xin khuyên một câu, tuổi trẻ "tinh" quý.”
Phong Cẩn ngẩn ra, nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô, gò má trắng trẻo bỗng chốc ửng đỏ lên, suýt chút nữa thì không giữ được phong thái.
Một bên khác, đám quần chúng không có tiết tháo đã ôm bụng cười như điên.