“Cái miệng này của lang quân thật đúng là ngọt đến tận tim gan của nô rồi.”
Đang trò chuyện vui vẻ, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói khàn khàn của một bà già.
Khương Bồng Cơ nghe xong liền nhíu mày, Xuân Nhi tưởng là cô không vui.
Hạ Nhi chủ động đứng dậy nói, “Lang quân đừng cáu, để nô đi xem thử.”
Một lúc lâu sau, Hạ Nhi cười khổ bước vào, “Vừa nãy là bà tử quét dọn trong hậu viện nói rằng có một tỳ nữ vừa mới chạy trốn, có người nghi ngờ nó trốn vào phòng của các vị nương tử.”
“Thế cho nên mới đến lục soát phòng của hai người?”
Khương Bồng Cơ cau mày, trong phòng này có thêm người nào khác hay không, cô là người biết rõ nhất.
“Nếu như không cho lục soát, đến lúc đó lại có người nói ra nói vào.”
Hạ Nhi khẽ thở dài, vì thân thể sạch sẽ nên cô được chỉ định đến hầu hạ vị khách thần bí có lai lịch (Vu Mã Quân) nên cuộc sống của cô thoải mái hơn so với những cô gái khác trong cái lầu xanh này. Nhưng cũng vì thế mà khiến cho hoa khôi đứng đầu trong lầu không vui, có lẽ cô ta muốn mượn cái cớ này làm cô mất mặt.
“Tú bà cũng đồng ý?” Khương Bồng Cơ nhướng mày hỏi, “Rõ ràng biết ta ở trong phòng, lại còn cho người đến đây... này, không phải là đang cố ý làm ta mất hứng sao?”
“Ta thì không sao cả, nhưng sau này người chịu thiệt là các tỷ tỷ.”
Xuân Nhi và Hạ Nhi lúng túng cúi đầu.
Khương Bồng Cơ lại vui vẻ nói, “Để bà tử kia vào đi, hai vị tỷ tỷ đứng chỗ này, đừng đi lại gì cả, không lại bị người ta đụng phải.”
Được sự cho phép, bà tử bên ngoài dẫn theo hai gã quy công* mặc áo vải thô màu xám đầu chít khăn xanh tiến vào lật tung mọi thứ lên tìm kiếm.
*Quy công: chỉ những gã sai vặt ở lầu xanh, bị thiến.
Âm thanh ở bên ngoài càng lúc càng lớn, trên mặt Hạ Nhi và Xuân Nhi đều hiện lên vẻ sợ hãi.
“Không sao, không phải sợ.”
Ước chừng qua một lúc, những động tĩnh bên ngoài mới lắng xuống.
Khương Bồng Cơ đứng dậy đi vòng qua bình phong hỏi bà tử: “Bà lão, có tìm được người nào không?”
Bà tử này lưng bị còng, bà ta hành lễ Khương Bồng Cơ rồi nở một cười.
Dưới ánh nến, da mặt màu nâu đất của bà ta càng thêm bóng nhẫy, khóe miệng còn có một nốt ruồi đen rất to, khiến bà ta dung tục hơn vài phần, “Đã quấy rầy nhã hứng của lang quân rồi, không tìm thấy ai cả, nô xin phép được lui xuống dưới.”
Khương Bồng Cơ gật đầu, tỏ ý bà ta có thể dẫn người lui xuống.
“Bà tử này thật xấc láo, dám lục loạn căn phòng lên như thế này.”
Tuy Xuân Nhi là người hiền lành, nhưng khi nhìn thấy bàn trang điểm bị lục tung lên như vậy cũng không khỏi tức giận. Nghĩ đến việc phấn son mình dùng bị ba người kia sờ vào, trong lòng không khỏi phản cảm.
“Kiểm tra lại xem có thiếu thứ gì không.” Hạ Nhi nhẹ giọng nói, “Bình thường, ma ma luôn nghi ngờ chúng ta giấu tiền riêng. Cả cái lầu này có chỗ nào thích hợp để giấu tiền bà ấy còn không biết hay sao? Nói không chừng là bà ấy nhân cơ hội này để cho bà tử vào lục soát lấy tiền đi.”
Câu nói này đã nhắc nhở Xuân Nhi, nhưng mà nghĩ đến trong phòng còn có một Khương Bồng Cơ, cô lại không dám đứng dậy kiểm kê lại đồ đạc.
“Yên tâm, không thiếu thứ gì.” Khương Bồng Cơ nhìn một vòng, sau đó cười nói, “Ngược lại, lại có thêm một số thứ không nên có.”
Xuân Nhi chớp chớp mắt, “Lang quân nói là không thiếu... ngược lại còn có thêm một số thứ?”
“Đúng thế.”
Khương Bồng Cơ đi quanh phòng hai vòng rồi rút một cái túi thơm màu xanh từ một góc mà cả hai vị nương tử đều không biết ra.
“Cái túi thơm này... là của tên đàn ông giơ bẩn nào!!!”
Hạ Nhi bước lên phía trước nhìn, cảm thấy nó giống như thứ gì đó dơ bẩn mà quăng sang một bên.
“Này không quan trọng, quan trọng là thứ đồ bên trong!”
Khương Bồng Cơ mở túi thơm ra, bên trong đựng một loại thực vật phơi khô kì lạ. Cô đưa lên mũi ngửi thử, hàng lông mày bỗng dưng cau lại, “Xuân tỷ tỷ, tỷ tỷ biết điều chế son phấn, thuốc bôi bị thương. Vậy, tỷ tỷ có biết công hiệu của những thứ này không?”
Trước khi Xuân Nhi bị bán cho lầu xanh từng là con gái của một lang trung, mưa dầm thấm đất, cũng biết chút ít dược lý. Nghe Khương Bồng Cơ gọi mình, cô bước lên xem xét liền cảm thấy thứ trong túi thơm có chút quen.
“Đừng ngửi nhiều, nó không tốt cho não đâu.” Khương Bồng Cơ giơ tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của Xuân Nhi, “Tuy không biết đây là loại dược liệu gì, nhưng nó công hiệu là khiến người ta hôn mê. Nếu như ngửi nó quá lâu sẽ dẫn đến ý thức mơ hồ, rối loạn suy nghĩ.”
Xuân Nhi nghe thế, bèn giật lấy thứ đó nhét lại vào trong túi, hình như cô nghĩ ra điều gì đó mà vẻ mặt xanh mét rồi đỏ lên. Cô mắng: “Cái thứ này là do tên khốn khiếp không biết xấu hổ nào bỏ vào đây thế này! Bình thường bắt các nương tử tiếp khách thì thôi, thế nhưng... cái lũ hoạn* đó cũng dám mơ tưởng đến các nương tử. Cũng không nhìn xem mình là cái thứ gì, đồ không biết xấu hổ.”
*Lũ hoạn: những kẻ đã bị thiến.
Khương Bồng Cơ trong bụng “à” lên một tiếng, thứ này có lẽ là thuốc mê ở thời đại này!
Một khi đã bước chân vào chốn này, cả đời liền cam chịu bị người khác chà đạp. Bình thường cũng từng nghe các hoa nương khác nói chuyện, nói rằng đám quy công làm việc trong lầu âm thầm bắt nạt các cô.
Khương Bồng Cơ cười cười, quy công nhét vào sao?
Chưa chắc đã thế.
[Streamer V]: Hình như gặp được một chuyện rất thú vị, mọi người còn ai tỉnh không? Có muốn xem kịch không?
[Một Mét Ánh Dương]: Ý, bác Streamer phát hiện ra thứ gì vậy?
[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Cảm giác bác Streamer đang muốn “kiếm chuyện” đây mà, thêm cả tui nữa, tối nay tui sẽ thức thâu đêm cùng bác.
[Buông Đóa Hoa Cúc Đó Ra]: Streamer chắc chắn là đàn ông đích thực muốn làm chuyện lớn.
[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Ầy, nói đúng ra thì, chuyện lớn đã bị bác Streamer “làm chết” mới đúng.
Bên kia khán giả đang hưng phấn xem kịch vui, bên này Khương Bồng Cơ cũng đã có quyết định. Cô quay sang nói với hai vị nương tử, “Các vị tỷ tỷ đi nghỉ sớm một chút, nhất là Hạ tỷ tỷ. Mấy ngày này càng phải chú ý nhiều hơn, đừng vì tham ăn ăn phải đồ ăn có tính hàn mà khiến bản thân phải chịu khổ. Nếu như rảnh rỗi ta lại đến quấy rầy hai người, còn... có gì khó khăn thì cứ đến Liễu Phủ tìm ta là được.”
[Một Thời Cũ]: Cảm giác hai cô gái này rất hợp khẩu vị của bác Streamer thì phải, tại sao bác không cứu hai cô ấy ra khỏi cái nơi này?
Khương Bồng Cơ đọc xong bình luận thì đúng lúc gặp phải ảnh mắt như có điều muốn nói của Hạ Nhi, cô khẽ gật đầu rồi cáo từ.
Tại sao không cứu?
[Streamer V]: Chắc là bởi vì cứu không nổi! Những cô gái phong trần đáng thương hơn bọn họ có rất nhiều, nếu như cứ hợp khẩu vị là cứu vậy thì sao cứu hết được? Muốn cứu được bọn họ, không phải cứ đưa bọn họ ra khỏi nơi này là xong, còn cần phải một lần nữa đắp nặn lại lòng tự trọng đã bị bẻ gãy của các cô ấy. Sự cứu chuộc thực sự là phải bắt đầu sửa chữa từ nguồn gốc hình thành nên thực trạng này.
Có lẽ, cô có thể làm được.
[Một Thời Cũ]: Tuy rằng không hiểu, nhưng mà có cảm giác bác Streamer rất lương thiện.